Đích Tử Nan Vi
Chương 85: Là lạ
Minh Trạm không thích nói chuyện với Phượng Cảnh Nam, bình thường cứ gặp là sẽ bị mắng, có ai thích bị mắng đâu, cũng đâu phải tiểu M thích bị hành hạ.
Ngồi xếp bằng với Phượng Cảnh Kiền ở trên kháng cùng uống trà, hắn oán giận nói, “Có chuyện gì thì cứ hảo hảo mà nói, lần nào cũng phải mắng một trận thì mới chịu được thì phải. Lần trước còn đánh ta nữa, đến tận nay mông ta mới đỡ đau đó.”
Phượng Cảnh Kiền thấy tính tình của Minh Trạm thú vị, bèn nhịn cười mà khuyên hắn, “Bản tính của phụ vương ngươi chính là như vậy, nóng nảy, nhưng cũng vì tốt cho ngươi mà thôi.”
“Tính tình của Hoàng bá phụ là tốt nhất, phụ vương và ngài là thân huynh đệ vậy mà một chút cũng không giống.” Minh Trạm chẹp môi ăn hai miếng bánh, oán giận nói, “Thật sự là chịu không nổi.”
“Được rồi được rồi, chỉ là chịu đựng vài câu thôi, cũng không đáng phải lấy ra lải nhải.” Phượng Cảnh Kiền nhếch môi, “Để phụ vương của ngươi biết ngươi đi ra ngoài nói lung tung thì sẽ tiếp tục nổi giận nữa cho xem.”
Minh Trạm cau mày hếch mũi, cười một cách gian xảo, “Ta chỉ nói với Hoàng bá phụ thôi, nếu phụ vương biết thì nhất định là Hoàng bá phụ để lộ phong thanh, về sau ta sẽ không thèm nói với Hoàng bá phụ nữa.”
“Xú tiểu tử, ngươi nhớ ngậm chặt miệng một chút, đừng đi khắp nơi mà ăn nói lung tung, đến lúc đó lại đổ oan lên đầu trẫm.” Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm ăn ngon lành, cũng dùng một chút, nghĩ đến hôn sự của Minh Trạm thì bèn hỏi, “Ngươi đã gặp Nguyễn gia tiểu thư hay chưa?”
“Chưa, nữ nhân chẳng phải đều giống nhau hay sao. Lúc ngủ tắt đèn hết rồi, có gì khác nhau đâu?”
“Thật sự là một tên ngốc.” Khác nhau rất lớn, Phượng Cảnh Kiền nghĩ đến hôn sự lần trước của Minh Trạm, người này vẫn là tiểu đồng nam, bèn nổi dậy tâm tư muốn trêu tức, nhỏ giọng hỏi hắn, “Ngươi có biết động phòng phải làm thế nào hay không?”
Minh Trạm âm thầm trợn trắng mắt, lão tử không ngốc, nhưng mặt ngoài vẫn giả bộ thơ ngây, cố ý giả vờ ngốc nghếch, vẻ mặt hồn nhiên, “A? Ta nghe người ta nói hai người nằm trên giường, tay cầm tay, tắt đèn, nhắm mắt ngủ, chờ ngủ say thì sẽ có nương nương mang đến tiểu hài nhi đặt vào trong bụng của tân nương tử.”
Phượng Cảnh Kiền suýt nữa đã bị miếng bánh nghẹn họng, trời ạ trời ạ, Minh Trạm nghe ai nói bậy bạ thế này. Trong lòng cân nhắc không biết có nên thông báo với Phượng Cảnh Nam một tiếng để khai thông cho Minh Trạm hay không.
“Trong phòng của ngươi không có ai à?”
“Vài nha đầu, còn có cả nhũ mẫu.”
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm thật sự là chẳng hiểu cái quái gì cả, gọi Phùng Thành tiến vào, phân phó vài câu, ngay sau đó Phùng Thành liền đem ra một cái tráp bằng gỗ lim.
Phượng Cảnh Kiền đuổi Phùng Thành xuống rồi đưa tráp gỗ cho Minh Trạm, ra hiệu cho Minh Trạm mở ra.
Minh Trạm thấy phía trên còn có hai cái móc khóa bằng vàng, vừa mở ra thì ánh mắt của Minh Trạm nhất thời trợn tròn, vẻ mặt giống như đại khai nhãn giới! Phượng Cảnh Kiền liếc nhìn một cái, quả nhiên là nhà quê đại khai nhãn giới a, sau đó lấy ra cái tượng bằng dương chi ngọc đặt ở trên bàn, ôn hòa giải thích, “Phụ vương của ngươi nóng tính, cũng chưa hẳn đã giảng cho ngươi mấy thứ này. Trẫm cũng không biết ngươi nghe lời đồn bậy ở chỗ nào, bây giờ hãy nhìn cho kỹ, lúc động phòng phải làm như vậy mới được.”
Minh Trạm nhìn chằm chằm không chớp mắt vật phẩm bằng ngọc có bộ dáng giống như giao hoan, trời ạ trời ạ, thật là xa xỉ, một khối bạch ngọc lớn như vậy, đường nét thanh thoát tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo tươi đẹp, thân thể chìm vào hoan lạc, cái này….ở nơi trọng điểm còn có viên hồng ngọc lòe lòe sáng….thật sự là kích động ánh mắt của người ta.
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm nói không nên lời bèn cười thầm, thật sự là một tên ngốc, như vậy mà cũng ngạc nhiên, thứ này có một cơ quan, làm cho hai tiểu thân thể bằng ngọc có thể hành sự.
Minh Trạm mở to mồm, vẻ mặt cực kỳ ngốc nghếch, thật lâu sau mới than to một câu, “Trời ạ!” Thật sự là quá khéo.
Phượng Cảnh Kiền cũng không tiện để lâu, liền tắt cơ quan, sau đó đặt vào trong tráp rồi đóng lại, đưa cho Minh Trạm, “Cái này trẫm thưởng cho ngươi, ngươi trở về quan sát, đừng câu nệ, có thể tìm nha đầu để thử một chút, dù sao cũng đã đến tuổi, cũng nên thông suốt.” Chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có mộng tinh chưa?
Ai, ai, ai nói người cổ nhân cứng nhắc? Người ta thành thật như thế, thẳng thắn như thế kia mà!
Minh Trạm cảm thấy chính mình mới là đồ quê mùa, giả vờ thẹn thùng lắc đầu.
“Cũng đã đến tuổi rồi mà.” Phượng Cảnh Kiền cân nhắc không biết có nên truyền ngự y để xem cho Minh Trạm hay không, lại lo lắng Minh Trạm sĩ diện, vì vậy phải đích thân ra tay.
Nghiêng người qua rồi ôm lấy vai của Minh Trạm, nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, tiểu hài tử nào cũng sẽ phải như vậy.” Dứt lời liền cầm lấy phía dưới của Minh Trạm, Minh Trạm kêu a một tiếng.
“Đừng sợ, để trẫm nhìn một chút, ngươi đã từng tuổi này thì đáng lý đã phải có từ lâu rồi chứ.”
Minh Trạm đang trưởng thành, nay đã gầy hơn trước, bị Phượng Cảnh Kiền ôm vào lồng ngực, trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, mặt mày của Minh Trạm hơi ửng hồng, chậc chậc, trời ạ, Hoàng đế bệ hạ muốn đích thân phục vụ cho hắn, thật sự là…thật sự là khiến người ta….làm sao có thể không hưng phấn cho được.
Phượng Cảnh Kiền thấy mình vừa sờ vào một cái thì tiểu tử này liền cứng rắn, nhất thời bực mình, “Cực kỳ có tinh thần như vậy, còn giả vờ gì nữa?” Phản ứng của ngươi thật chẳng giống còn non a.
Minh trạm đang ở độ tuổi khí huyết tràn đầy, bị sờ một chút liền hưng phấn, kết quả là khi Phượng Cảnh Kiền rút tay về, nửa vời, khiến hắn khó chịu muốn chết. Cũng bất chấp đang giả vờ ngây ngô, hắn kéo hạ khố lên, nhảy xuống kháng, “Ta muốn đi nhà xí.”
Phượng Cảnh Kiền vừa giận vừa buồn cười, vậy mà lại bị tên tiểu tử này lừa, lập tức ngăn cản Minh Trạm, chỉ vào gian phòng phía trong mà lải nhải, “Ngươi vào trong đi, trẫm phái thị nữ cho ngươi.”
Minh Trạm liên tục lắc đầu, “Không cần không cần.”
“Còn thẹn thùng với trẫm làm gì nữa.” Trực tiếp kéo người ấn xuống kháng, giả vờ a, vì sao không giả vờ nữa đi.
“Thật sự không cần, không sao đâu.” Minh Trạm buồn bực muốn hộc máu, liều mạng áp chế dục vọng của cơ thể, đúng là đùa với lửa mà.
Phượng Cảnh Kiền à một tiếng, “Như vậy thì tiếp tục uống trà đi.”
Minh Trạm thật sự muốn đi nhà xí giải quyết một chút, nhưng Phượng Cảnh Kiền vẫn giữ vẻ mặt hồ ly muốn uống trà. Nếu Minh Trạm nói không thì nhất định sẽ ban thưởng cung nữ.
Trên thì không thể tiếp tục, dưới thì lại sượng mặt, thần sắc của Minh Trạm coi như phủ một lớp hoa đào mỏng manh, trong mắt giống như hàm chứa xuân thủy, rất khổ sở. Nhưng hắn là người rất có lòng tự trọng, cho dù khổ sở như thế nào thì cũng sẽ không làm ra chuyện thủ dâm ở trước mặt Phượng Cảnh Kiền.
Minh Trạm khẽ cắn môi dưới, lén nhìn Phượng Cảnh Kiền đang bày ra bộ mặt nghiêm trang giả nhân giả nghĩa, rốt cục kết luận: hai huynh đệ nhà này chả có kẻ nào là tốt cả.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy bộ dáng hơi yếu ớt lại có một chút quật cường của Minh Trạm, trong lòng hơi lay động một chút, bưng lên tách trà nhỏ, nhấp một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị thật là ngon.
Phùng Thành đến thật đúng lúc: Thừa Ân Hầu cầu kiến.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Gọi Tử Mẫn vào đây.”
Minh Trạm khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhân cơ hội nói, “Hoàng bá phụ, thần điệt xin cáo lui trước.”
“Không sao, cũng không phải là ngoại nhân, ngươi ngồi đi.” Phượng Cảnh Kiền vỗ thắt lưng của Minh Trạm, “Ngồi thẳng một chút, đừng cắn môi.”
Ngụy Ninh thấy Minh Trạm đang ở đây, còn thoải mái ngồi ở bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, trong lòng khẽ kinh ngạc, trên mặt lộ ra một chút ý cười, bình thản thi lễ.
“Vẫn chưa bắt được Tô Hạnh.” Phượng Cảnh Kiền thản nhiên nói, “Còn có người dâng tấu chương cho trẫm, bảo hắn dùng bạc chuộc tội.”
Buông tách trà trong tay xuống, Phượng Cảnh Kiền nói, “Việc này thật ra có một chút ngạc nhiên, chỉ là buôn lậu muối mà lại có thể diện như vậy. Ngươi cũng biết Lưỡng Hoài rồi đó, trẫm lập tức phái cho ngươi làm khâm sai, đich thân đến Lưỡng Hoài điều tra đám buôn lậu muối tư, phần muối công tích trữ, cùng với chuyện thối nát của muối chính trị.”
Ngụy Ninh nghe xong liền cảm thấy trên cổ có cái gì đó không quá yên ổn, liền bẩm, “Thần tuy có tước vị nhưng trong triều chỉ là nhị phẩm, Lưỡng Hoài có Tổng đốc tuần phủ, chức quan cao hơn thần, nếu thần đi thì sẽ thấp cổ bé họng, không tiện đàn áp.”
Phượng Cảnh Kiền liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái rồi cười nói, “Trẫm đã tính toán thay ngươi, ngươi cứ dẫn theo Minh Trạm và Minh Lan đi cùng, một hoàng tử và một thế tử, một người là ngoại điệt một người là biểu điệt của ngươi, thân phận của bọn họ có thể đàn áp bất cứ người nào.’
Ngụy Ninh chỉ đành tuân chỉ
Phượng Cảnh Kiền còn nói vài câu nữa rồi liền đuổi Ngụy Ninh đi xuống, mỉm cười nhìn về phía Minh Trạm, đưa tay cầm lấy nhánh cây vẫn còn đang phấn chấn tinh thần của tiểu tử kia, Minh Trạm khẽ gọi, “Hoàng bá phụ mà còn chạm vào nữa thì ta thật sự sẽ đi nhà xí đấy.” Đẩy Phượng Cảnh Kiền ra, muốn đi xuống.
Thiếu niên luôn mãnh liệt trong tình dục, Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa giúp Minh Trạm một lần.
Thắt lưng của Minh Trạm như muốn nhũn ra, dựa vào vai của Phượng Cảnh Kiền mà thấp giọng oán giận, “Hạ khố ướt cả rồi.”
“Cứ thay ở chỗ này đi.”
“Chẳng lẽ Hoàng bá phụ muốn cất giấu hạ khố quý giá của ta hay sao?” Giống như người nào đó cũng bị tự kỷ, Ngụy Ninh cũng đang cất giấu chiếc khăn tay quý giá kia.
Phượng Cảnh Kiền vỗ mông hắn một cái, “Ngươi tưởng là ngươi đẹp lắm sao? Trong họ Phượng chỉ có một mình ngươi là xấu như vậy thôi đấy.” Lấy khăn ra rồi lau cho Minh Trạm. Minh Trạm rầm rì, “Hoàng bá phụ đừng sờ bậy nữa, ta lại có cảm giác bây giờ.”
“Trẫm còn tưởng rằng ngươi đủ rồi chứ, hóa ra vẫn còn tinh thần như vậy. Chịu đựng một chút đi, làm thế này hoài không tốt cho thân mình đâu. Trẫm sẽ thưởng cho ngươi vài thị nữ.”
“Trong phòng của ta còn nha đầu mà.” Run rẩy kéo hạ khố lên, Minh Trạm cúi mắt nói, “Ta đi đây, hạ khố thế này mặc thật sự khó chịu, phải trở về đổi cái mới.”
Kỳ thật Minh Trạm có một chút cảm giác khác thường, không thể nói rõ là thẹn thùng hay là điều gì khác, hắn đối với Phượng Cảnh Kiền rất thân thiết, là cảm giác của vãn bối đối với trưởng bối, đột nhiên lại làm chuyện này, dù sao cũng cảm thấy là lạ, cho nên vội vàng luống cuống tìm lý do chạy trốn.
………….
P/S: Bác Kiền cáo già, chọc cho em Trạm làm bậy luôn
Ngồi xếp bằng với Phượng Cảnh Kiền ở trên kháng cùng uống trà, hắn oán giận nói, “Có chuyện gì thì cứ hảo hảo mà nói, lần nào cũng phải mắng một trận thì mới chịu được thì phải. Lần trước còn đánh ta nữa, đến tận nay mông ta mới đỡ đau đó.”
Phượng Cảnh Kiền thấy tính tình của Minh Trạm thú vị, bèn nhịn cười mà khuyên hắn, “Bản tính của phụ vương ngươi chính là như vậy, nóng nảy, nhưng cũng vì tốt cho ngươi mà thôi.”
“Tính tình của Hoàng bá phụ là tốt nhất, phụ vương và ngài là thân huynh đệ vậy mà một chút cũng không giống.” Minh Trạm chẹp môi ăn hai miếng bánh, oán giận nói, “Thật sự là chịu không nổi.”
“Được rồi được rồi, chỉ là chịu đựng vài câu thôi, cũng không đáng phải lấy ra lải nhải.” Phượng Cảnh Kiền nhếch môi, “Để phụ vương của ngươi biết ngươi đi ra ngoài nói lung tung thì sẽ tiếp tục nổi giận nữa cho xem.”
Minh Trạm cau mày hếch mũi, cười một cách gian xảo, “Ta chỉ nói với Hoàng bá phụ thôi, nếu phụ vương biết thì nhất định là Hoàng bá phụ để lộ phong thanh, về sau ta sẽ không thèm nói với Hoàng bá phụ nữa.”
“Xú tiểu tử, ngươi nhớ ngậm chặt miệng một chút, đừng đi khắp nơi mà ăn nói lung tung, đến lúc đó lại đổ oan lên đầu trẫm.” Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm ăn ngon lành, cũng dùng một chút, nghĩ đến hôn sự của Minh Trạm thì bèn hỏi, “Ngươi đã gặp Nguyễn gia tiểu thư hay chưa?”
“Chưa, nữ nhân chẳng phải đều giống nhau hay sao. Lúc ngủ tắt đèn hết rồi, có gì khác nhau đâu?”
“Thật sự là một tên ngốc.” Khác nhau rất lớn, Phượng Cảnh Kiền nghĩ đến hôn sự lần trước của Minh Trạm, người này vẫn là tiểu đồng nam, bèn nổi dậy tâm tư muốn trêu tức, nhỏ giọng hỏi hắn, “Ngươi có biết động phòng phải làm thế nào hay không?”
Minh Trạm âm thầm trợn trắng mắt, lão tử không ngốc, nhưng mặt ngoài vẫn giả bộ thơ ngây, cố ý giả vờ ngốc nghếch, vẻ mặt hồn nhiên, “A? Ta nghe người ta nói hai người nằm trên giường, tay cầm tay, tắt đèn, nhắm mắt ngủ, chờ ngủ say thì sẽ có nương nương mang đến tiểu hài nhi đặt vào trong bụng của tân nương tử.”
Phượng Cảnh Kiền suýt nữa đã bị miếng bánh nghẹn họng, trời ạ trời ạ, Minh Trạm nghe ai nói bậy bạ thế này. Trong lòng cân nhắc không biết có nên thông báo với Phượng Cảnh Nam một tiếng để khai thông cho Minh Trạm hay không.
“Trong phòng của ngươi không có ai à?”
“Vài nha đầu, còn có cả nhũ mẫu.”
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm thật sự là chẳng hiểu cái quái gì cả, gọi Phùng Thành tiến vào, phân phó vài câu, ngay sau đó Phùng Thành liền đem ra một cái tráp bằng gỗ lim.
Phượng Cảnh Kiền đuổi Phùng Thành xuống rồi đưa tráp gỗ cho Minh Trạm, ra hiệu cho Minh Trạm mở ra.
Minh Trạm thấy phía trên còn có hai cái móc khóa bằng vàng, vừa mở ra thì ánh mắt của Minh Trạm nhất thời trợn tròn, vẻ mặt giống như đại khai nhãn giới! Phượng Cảnh Kiền liếc nhìn một cái, quả nhiên là nhà quê đại khai nhãn giới a, sau đó lấy ra cái tượng bằng dương chi ngọc đặt ở trên bàn, ôn hòa giải thích, “Phụ vương của ngươi nóng tính, cũng chưa hẳn đã giảng cho ngươi mấy thứ này. Trẫm cũng không biết ngươi nghe lời đồn bậy ở chỗ nào, bây giờ hãy nhìn cho kỹ, lúc động phòng phải làm như vậy mới được.”
Minh Trạm nhìn chằm chằm không chớp mắt vật phẩm bằng ngọc có bộ dáng giống như giao hoan, trời ạ trời ạ, thật là xa xỉ, một khối bạch ngọc lớn như vậy, đường nét thanh thoát tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo tươi đẹp, thân thể chìm vào hoan lạc, cái này….ở nơi trọng điểm còn có viên hồng ngọc lòe lòe sáng….thật sự là kích động ánh mắt của người ta.
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm nói không nên lời bèn cười thầm, thật sự là một tên ngốc, như vậy mà cũng ngạc nhiên, thứ này có một cơ quan, làm cho hai tiểu thân thể bằng ngọc có thể hành sự.
Minh Trạm mở to mồm, vẻ mặt cực kỳ ngốc nghếch, thật lâu sau mới than to một câu, “Trời ạ!” Thật sự là quá khéo.
Phượng Cảnh Kiền cũng không tiện để lâu, liền tắt cơ quan, sau đó đặt vào trong tráp rồi đóng lại, đưa cho Minh Trạm, “Cái này trẫm thưởng cho ngươi, ngươi trở về quan sát, đừng câu nệ, có thể tìm nha đầu để thử một chút, dù sao cũng đã đến tuổi, cũng nên thông suốt.” Chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có mộng tinh chưa?
Ai, ai, ai nói người cổ nhân cứng nhắc? Người ta thành thật như thế, thẳng thắn như thế kia mà!
Minh Trạm cảm thấy chính mình mới là đồ quê mùa, giả vờ thẹn thùng lắc đầu.
“Cũng đã đến tuổi rồi mà.” Phượng Cảnh Kiền cân nhắc không biết có nên truyền ngự y để xem cho Minh Trạm hay không, lại lo lắng Minh Trạm sĩ diện, vì vậy phải đích thân ra tay.
Nghiêng người qua rồi ôm lấy vai của Minh Trạm, nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, tiểu hài tử nào cũng sẽ phải như vậy.” Dứt lời liền cầm lấy phía dưới của Minh Trạm, Minh Trạm kêu a một tiếng.
“Đừng sợ, để trẫm nhìn một chút, ngươi đã từng tuổi này thì đáng lý đã phải có từ lâu rồi chứ.”
Minh Trạm đang trưởng thành, nay đã gầy hơn trước, bị Phượng Cảnh Kiền ôm vào lồng ngực, trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, mặt mày của Minh Trạm hơi ửng hồng, chậc chậc, trời ạ, Hoàng đế bệ hạ muốn đích thân phục vụ cho hắn, thật sự là…thật sự là khiến người ta….làm sao có thể không hưng phấn cho được.
Phượng Cảnh Kiền thấy mình vừa sờ vào một cái thì tiểu tử này liền cứng rắn, nhất thời bực mình, “Cực kỳ có tinh thần như vậy, còn giả vờ gì nữa?” Phản ứng của ngươi thật chẳng giống còn non a.
Minh trạm đang ở độ tuổi khí huyết tràn đầy, bị sờ một chút liền hưng phấn, kết quả là khi Phượng Cảnh Kiền rút tay về, nửa vời, khiến hắn khó chịu muốn chết. Cũng bất chấp đang giả vờ ngây ngô, hắn kéo hạ khố lên, nhảy xuống kháng, “Ta muốn đi nhà xí.”
Phượng Cảnh Kiền vừa giận vừa buồn cười, vậy mà lại bị tên tiểu tử này lừa, lập tức ngăn cản Minh Trạm, chỉ vào gian phòng phía trong mà lải nhải, “Ngươi vào trong đi, trẫm phái thị nữ cho ngươi.”
Minh Trạm liên tục lắc đầu, “Không cần không cần.”
“Còn thẹn thùng với trẫm làm gì nữa.” Trực tiếp kéo người ấn xuống kháng, giả vờ a, vì sao không giả vờ nữa đi.
“Thật sự không cần, không sao đâu.” Minh Trạm buồn bực muốn hộc máu, liều mạng áp chế dục vọng của cơ thể, đúng là đùa với lửa mà.
Phượng Cảnh Kiền à một tiếng, “Như vậy thì tiếp tục uống trà đi.”
Minh Trạm thật sự muốn đi nhà xí giải quyết một chút, nhưng Phượng Cảnh Kiền vẫn giữ vẻ mặt hồ ly muốn uống trà. Nếu Minh Trạm nói không thì nhất định sẽ ban thưởng cung nữ.
Trên thì không thể tiếp tục, dưới thì lại sượng mặt, thần sắc của Minh Trạm coi như phủ một lớp hoa đào mỏng manh, trong mắt giống như hàm chứa xuân thủy, rất khổ sở. Nhưng hắn là người rất có lòng tự trọng, cho dù khổ sở như thế nào thì cũng sẽ không làm ra chuyện thủ dâm ở trước mặt Phượng Cảnh Kiền.
Minh Trạm khẽ cắn môi dưới, lén nhìn Phượng Cảnh Kiền đang bày ra bộ mặt nghiêm trang giả nhân giả nghĩa, rốt cục kết luận: hai huynh đệ nhà này chả có kẻ nào là tốt cả.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy bộ dáng hơi yếu ớt lại có một chút quật cường của Minh Trạm, trong lòng hơi lay động một chút, bưng lên tách trà nhỏ, nhấp một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị thật là ngon.
Phùng Thành đến thật đúng lúc: Thừa Ân Hầu cầu kiến.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Gọi Tử Mẫn vào đây.”
Minh Trạm khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhân cơ hội nói, “Hoàng bá phụ, thần điệt xin cáo lui trước.”
“Không sao, cũng không phải là ngoại nhân, ngươi ngồi đi.” Phượng Cảnh Kiền vỗ thắt lưng của Minh Trạm, “Ngồi thẳng một chút, đừng cắn môi.”
Ngụy Ninh thấy Minh Trạm đang ở đây, còn thoải mái ngồi ở bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, trong lòng khẽ kinh ngạc, trên mặt lộ ra một chút ý cười, bình thản thi lễ.
“Vẫn chưa bắt được Tô Hạnh.” Phượng Cảnh Kiền thản nhiên nói, “Còn có người dâng tấu chương cho trẫm, bảo hắn dùng bạc chuộc tội.”
Buông tách trà trong tay xuống, Phượng Cảnh Kiền nói, “Việc này thật ra có một chút ngạc nhiên, chỉ là buôn lậu muối mà lại có thể diện như vậy. Ngươi cũng biết Lưỡng Hoài rồi đó, trẫm lập tức phái cho ngươi làm khâm sai, đich thân đến Lưỡng Hoài điều tra đám buôn lậu muối tư, phần muối công tích trữ, cùng với chuyện thối nát của muối chính trị.”
Ngụy Ninh nghe xong liền cảm thấy trên cổ có cái gì đó không quá yên ổn, liền bẩm, “Thần tuy có tước vị nhưng trong triều chỉ là nhị phẩm, Lưỡng Hoài có Tổng đốc tuần phủ, chức quan cao hơn thần, nếu thần đi thì sẽ thấp cổ bé họng, không tiện đàn áp.”
Phượng Cảnh Kiền liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái rồi cười nói, “Trẫm đã tính toán thay ngươi, ngươi cứ dẫn theo Minh Trạm và Minh Lan đi cùng, một hoàng tử và một thế tử, một người là ngoại điệt một người là biểu điệt của ngươi, thân phận của bọn họ có thể đàn áp bất cứ người nào.’
Ngụy Ninh chỉ đành tuân chỉ
Phượng Cảnh Kiền còn nói vài câu nữa rồi liền đuổi Ngụy Ninh đi xuống, mỉm cười nhìn về phía Minh Trạm, đưa tay cầm lấy nhánh cây vẫn còn đang phấn chấn tinh thần của tiểu tử kia, Minh Trạm khẽ gọi, “Hoàng bá phụ mà còn chạm vào nữa thì ta thật sự sẽ đi nhà xí đấy.” Đẩy Phượng Cảnh Kiền ra, muốn đi xuống.
Thiếu niên luôn mãnh liệt trong tình dục, Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa giúp Minh Trạm một lần.
Thắt lưng của Minh Trạm như muốn nhũn ra, dựa vào vai của Phượng Cảnh Kiền mà thấp giọng oán giận, “Hạ khố ướt cả rồi.”
“Cứ thay ở chỗ này đi.”
“Chẳng lẽ Hoàng bá phụ muốn cất giấu hạ khố quý giá của ta hay sao?” Giống như người nào đó cũng bị tự kỷ, Ngụy Ninh cũng đang cất giấu chiếc khăn tay quý giá kia.
Phượng Cảnh Kiền vỗ mông hắn một cái, “Ngươi tưởng là ngươi đẹp lắm sao? Trong họ Phượng chỉ có một mình ngươi là xấu như vậy thôi đấy.” Lấy khăn ra rồi lau cho Minh Trạm. Minh Trạm rầm rì, “Hoàng bá phụ đừng sờ bậy nữa, ta lại có cảm giác bây giờ.”
“Trẫm còn tưởng rằng ngươi đủ rồi chứ, hóa ra vẫn còn tinh thần như vậy. Chịu đựng một chút đi, làm thế này hoài không tốt cho thân mình đâu. Trẫm sẽ thưởng cho ngươi vài thị nữ.”
“Trong phòng của ta còn nha đầu mà.” Run rẩy kéo hạ khố lên, Minh Trạm cúi mắt nói, “Ta đi đây, hạ khố thế này mặc thật sự khó chịu, phải trở về đổi cái mới.”
Kỳ thật Minh Trạm có một chút cảm giác khác thường, không thể nói rõ là thẹn thùng hay là điều gì khác, hắn đối với Phượng Cảnh Kiền rất thân thiết, là cảm giác của vãn bối đối với trưởng bối, đột nhiên lại làm chuyện này, dù sao cũng cảm thấy là lạ, cho nên vội vàng luống cuống tìm lý do chạy trốn.
………….
P/S: Bác Kiền cáo già, chọc cho em Trạm làm bậy luôn
Tác giả :
Thạch Đầu Dữ Thủy