Đích Tử Nan Vi
Chương 146: Hợp hoan
Vĩnh Khang Công cảm động đến rơi lệ, làm cho Minh Trạm càng thêm hiểu rõ câu cảm động đến rơi lệ là như thế nào.
Bất quá Minh Trạm cũng có kế sách đối phó với da mặt dày nho nhỏ này của Vĩnh Khang Công. Hắn che ngực, đôi mắt trắng dã, bất ngờ hôn mê. Tiếng khóc của Vĩnh Khang Công tựa như gà bị cắt cổ, nháy mắt liền im bặt.
Tiếp theo chính là ngự y bận rộn cả buổi.
Phạm Duy không quá uyển chuyển khi nhắc nhở Vĩnh Khang Công, “Điện hạ vừa mới tỉnh lại, thân mình còn hơi suy yếu.” Công gia ngài nhỏ giọng một chút đi. Tuy rằng gả được khuê nữ cho thế tử của chúng ta nhưng cũng không cần phải cao hứng đến mức này đâu.
Vĩnh Khang Công vội vàng gật đầu, lại nhẹ giọng an ủi Minh Trạm vài câu, khuyên hắn nên tịnh dưỡng nhiều một chút, rồi để lại một cây nhân sâm năm trăm năm cùng vài thứ thuốc bổ. Sau đó liền cáo từ rời đi.
Minh Trạm bưng tách trà ấm rồi chậm rãi uống, Phạm Duy nhẹ giọng hỏi, “Điện hạ thật sự muốn thú tiểu thư Vĩnh Khang Công hay sao?” Một nữ nhân thì chẳng có gì đáng lo, nhưng phụ thân của nữ nhân có diễn xuất như vậy thì thật sự không dễ đối phó.
“Cứ để xem hắn thật sự thông minh hay là tự cho rằng mình thông minh.” Minh Trạm nói.
Nếu Vĩnh Khang Công phủ chỉ cầu được Trấn Nam Vương phủ che chở thì Minh Trạm thú khuê nữ của hắn cũng không thành vấn đề, bởi vì nói tóm lại thì Vĩnh Khang Công cũng coi như rất đúng mực. Mà nếu Vĩnh Khang Công phủ có suy tính khác thì Minh Trạm cũng sẽ không để người ta đem hắn đi bán mà còn giúp người ta kiếm bạc về.
Ngụy Ninh thì lại nói với Minh Trạm, “Vĩnh Khang Công à, mấy năm nay Vĩnh Khang Công phủ bất hiển sơn bất lộ thủy, ngay thời điểm mấu chốt lại tỏ ra là người có nhãn lực.” Nhìn Minh Trạm một cái, hắn nói tiếp, “Lại đây mà xem.”
Ngụy Ninh đến trước án thư, đem nghiên mực chặn lên một đầu trang giấy, từ từ mở ra một bản vẽ lớn.
“Cái gì vậy?” Minh Trạm đạp gót hài đi qua.
“Bản đồ phân tích thế lực của đế đô.” Ngụy Ninh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Minh Trạm nhoài cổ sang thì nhìn thấy ở giữa chính là bốn vị hoàng tử của đế đô. Sau đó lấy bốn vị hoàng tử làm trung tâm, các đại thần và thế gia vọng tộc của đế đô đan xen vào nhau, đồng hương, quan hệ thông gia, cố cựu, tất cả đều dùng những dòng chữ nho nhỏ chi chít ghi lại ở mặt trên.
Minh Trạm than lên một tiếng sợ hãi, “A Ninh, ngươi kiếm được thứ này từ đâu vậy?” Mặc dù Trấn Nam Vương phủ của hắn đã có nhiều năm tra xét đế đô nhưng chưa hẳn đã đầy đủ và chi tiết như Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh thản nhiên nói, “Lúc trước ta giúp Hoàng thượng chỉnh lý lại cho nên mới nhớ kỹ, mấy năm nay có tâm lưu ý, nay vẽ lại cho ngươi, ngươi cũng có thể tham khảo, đỡ bị rối loạn.”
Nương ơi, ôi chao, thảo nào Phượng Cảnh Kiền cứ cột chặt Ngụy Ninh ở đế đô, không chịu phóng hắn ra ngoài.
Minh Trạm dụng tâm nhìn kỹ, Ngụy Ninh ở bên cạnh hỏi hắn, “Ngươi nhìn trúng vị hoàng tử nào?”
“Khó mà nói.” Minh Trạm mím môi, “Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử có xuất thân tôn quý nhất, về phương diện mẫu tộc thì đều là hầu phủ, bất quá Thái hậu nhất định bất công cho nhị hoàng tử. Nhưng điệt tử của ngươi chính là nhị hoàng tử, nữ nhi của ngươi lại gả cho tứ hoàng tử, ngươi ủng hộ người nào thì mới là khó nói?”
“Ngươi nói sót rồi, chính thê của tam hoàng tử xuất thân từ Thọ An Hầu phủ, tính ra cũng không hề yếu.” Ngụy Ninh cũng không có vẻ kích động đặc biệt, vẻ mặt chỉ lạnh nhạt, “Ngươi không cần lo lắng đến ngũ hoàng tử, hắn không lên được ngai vàng đâu.”
“Nguyễn Hồng Phi còn sống, nay Nguyễn gia sắp rơi vào nguy cơ, ngũ hoàng tử có mẫu tộc như vậy thì chi bằng không có vẫn hơn.”
Minh Trạm líu lưỡi, vì sao A Ninh lại có thể khẳng định Nguyễn Hồng Phi còn sống như thế? Bèn nói bóng gió để hỏi thăm tin tức, “Nguyễn Hồng Phi chẳng lẽ không phải nhi tử thân sinh của Nguyễn Hầu gia à?”
Ngụy Ninh lãnh đạm nói, “Trưởng tử. Chẳng qua lúc trước nữ nhi của Nguyễn gia ở Đông cung làm Lương Đễ, Nguyễn gia vì Phương thị mà cống hiến rất nhiều sức lực. Thái tử nhiều lần thất đức, rất nhiều người đu bám Đông cung trước kia đều cố gắng tìm đường lui. Như ngoại công lão Vĩnh Ninh Hầu của ngươi, lập tức kết thành thông gia với Trấn Nam Vương phủ, cho dù là vì tư tâm thì lão Vĩnh Ninh Hầu cũng đã bỏ ra không ít sức lực vì Hoàng thượng. Nhưng nữ nhi Nguyễn gia lại đang ở Đông cung, Nguyễn Hầu tiến thối lưỡng nan. Nhưng vì thái tử sớm thèm nhỏ dãi phong tư của Nguyễn Hồng Phi, vài lần đều khó đắc thủ. May mà Nguyễn Hầu mượn một tay của Nguyễn Lương Để tặng cho Nguyễn Hồng Phi một chén dược….” Còn lại thì không cần nói gì nhiều.
“Thật nhìn không ra, Nguyễn Hầu gia ngày thường trông có vẻ nhã nhặn lại hiền hòa như thế cơ mà.”
Nhã nhặn lại hiền hòa? Ngụy Ninh mỉa mai cười lạnh, “Nay Nguyễn gia hằng năm đều quyên bạc làm từ thiện trong chùa, làm đường xây cầu, giả nhân giả nghĩa bày ra bộ mặt phụ từ tử hiếu đại nhân lương thiện, thật ra là vì chuyện thất đức trước kia mà muốn lập đền thờ.”
Minh Trạm cầm tay của Ngụy Ninh, vừa lạnh lại vừa ướt.
“Ta cũng không phải người tốt lành gì, ta đã động tay động chân làm cho thái tử tin tưởng dược là do ngũ hoàng tử và lục hoàng tử bỏ vào, hai tên ngu xuẩn kia đã bị thái tử treo cổ.” Nửa bên mặt của Ngụy Ninh như tảng đá lạnh, giấu đi cảm xúc trong mắt, cúi đầu nói, “Bàn chuyện chính sự đi.”
Minh Trạm an ủi Ngụy Ninh, “Đây cũng không phải lỗi của ngươi, ngẫm lại đi, lúc ấy là thời điểm ngươi chết ta sống, mọi người cũng thúc thủ vô sách. Hầy, so với Nguyễn Hầu thì Lệ thái tử cũng không tính là quá tệ.” Lão tiện nhân kia từ đâu chui ra vậy? So với Nguyễn Hầu thì Minh Trạm bỗng dưng cảm thấy Phượng Cảnh Nam quả thật là rất khá. Minh Trạm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Nguyễn Gia Duệ thật sự không phải là nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi ư?”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Ngụy Ninh nói một cách chắc chắn, “Thời gian đó ta luôn cùng hắn ở biệt viện tu bổ cổ họa, hắn làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quay về phủ đi sinh nữ nhi!”
Minh Trạm nói, “Nữ nhân khi mang thai được hai tháng cũng không lộ ra rõ ràng, có lẽ Nguyễn Hồng Phi không biết thì sao? Với lại Nguyễn thái thái có lẽ là sinh non cũng không chừng.”
“Ta tìm người xem qua xương chậu của nữ nhân kia rồi, bà mụ có kinh nghiệm đã nói, tuyệt đối chưa từng sinh sản, lai lịch của Nguyễn Gia Duệ rất bất minh.” Ngụy Ninh trầm tư nói, “Cũng không biết Nguyễn Hầu tìm đâu ra một nữ nhi rồi mạnh bạo đem làm nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi.”
Điểm mấu chốt mà Minh Trạm quan tâm vẫn còn mơ hồ, hắn hỏi, “A Ninh, ngươi tìm người xem xương chậu của Nguyễn thái thái bằng cách nào vậy?” Ở thời này, nữ nhân xem trinh tiết là tánh mạng, cho dù Ngụy Ninh có mánh khóe thông thiên thì cũng không có cách nào đi xác định xương chậu của thái thái nhà người ta là như thế nào. Minh Trạm cũng không tin phục đối với câu trả lời của Ngụy Ninh cho lắm.
“Sau khi chết thì đào mộ mà xem.” Đáp án của Ngụy Ninh làm cho Minh Trạm sởn cả gai ốc, nương ôi, đem người chết đào ra, nghiên cứu xương chậu của người ta….Lén ngắm khuôn mặt bình đạm thản nhiên của Ngụy Ninh, Minh Trạm lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Nguyễn gia không có ai canh mộ hay sao?” Mộ phần của đại gia tộc không giống như mấy bãi tha ma ngoài đồng, tỷ như hoàng lăng, hằng ngày đều có binh lính canh gác nghiêm ngặt, chỉ sợ bị người đào mộ, làm hỏng phong thủy, quấy nhiễu tổ tông.
Ngụy Ninh rất bất mãn đối với những câu hỏi bới móc của Minh Trạm, “Ngươi chưa từng nghe qua trộm mộ hay sao?” Hắn đương nhiên không có khả năng quang minh chính đại mà chạy đến mộ phần của Nguyễn gia rồi công khai đào mộ của nữ nhân nhà người ta.
Minh Trạm hỏi một cách tò mò, “Vì sao ngươi không thuận tiện ở mộ phần gọi Nguyễn Hồng Phi xem hắn có thật sự đã chết hay chưa?”
Lời này thật sự đã hỏi trúng mấu chốt của Ngụy Ninh, khi còn trẻ Ngụy Ninh đã làm đến chức vị Thượng thư, đương nhiên thủ đoạn hơn hẳn người bình thường, hắn cúi người rồi khẽ nói nhỏ ở bên tai của Minh Trạm, “Ta nhớ trước kia từng nghe Nguyễn Hồng Phi nói rằng, ngày xưa hắn bị ngã ngựa khiến xương đùi bị gãy, dưỡng hơn nửa năm mới lành lặn. Mặc dù không ảnh hưởng đến việc học võ của hắn, nhưng trên xương cốt vẫn phải để lại sẹo, sự tình lần này trọng đại, không thể không quấy rầy âm linh của hắn, bất quá ta đã xem hài cốt nơi đó, trên xương đùi hoàn toàn lành lặn, không hề thấy vết nứt nào. Có lẽ hắn thật sự còn sống, còn hài cốt trong mộ không phải của hắn.”
Đến tận đây, Minh Trạm thật sự là phục Ngụy Ninh, tán thưởng một tiếng rồi ôm lấy vai của Ngụy Ninh, nhón người lên, nhắm ngay miệng của Ngụy Ninh mà hôn một cái rồi khen ngợi, “Không hổ là người mà ta xem trọng, A Ninh, trong tay của ngươi có thủ hạ chuyên trộm mộ đúng không?”
“Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
“Về sau chúng ta cũng có thể trộm tí cổ mộ, nghe nói bên trong đều là bảo bối a.”
“Đồ hám bạc, ngay cả người chết mà ngươi cũng không buông tha.” Ngụy Ninh thấy khuôn mặt trục lợi hám bạc của Minh Trạm thì cảm giác âm u tối tăm trong lòng cũng được xua tan không ít, hắn mỉm cười rồi nói với Minh Trạm, “Đừng nghĩ bậy bạ, ta không có cách nào làm chuyện thất nhân thất đức như vậy đâu.”
Náo loạn trong chốc lát, Minh Trạm lại kéo Ngụy Ninh nằm lên giường, nghe Ngụy Ninh nói, “Mục đích của các hoàng tử rất đơn giản, chỉ là ngôi vị Hoàng đế. Bất quá điểm mấu chốt hiện tại là thực lực của các hoàng tử rất ngang bằng, không có người nào chân chính nổi bật. Ai cũng không phục ai, đều là long tử, dựa vào cái gì mà nhường người khác bước lên ngai vàng? Lúc này có thể ảnh hưởng ngôi vi hoàng đế chỉ có ba người là ngươi, Thái hậu, và Vĩnh Định Hầu Hà Thiên Sơn đại nhân mà thôi.”
“Ta sẽ lưu ý bên phía Thái hậu, ngươi cứ yên tâm. Thái hậu tuyệt đối sẽ không nói ra việc ủng hộ bất cứ hoàng tử nào.” Ngụy Ninh nói tiếp, “Hà Thiên Sơn là trung thần của Hoàng thượng, cũng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, ngươi cứ ở trong phủ mà tiếp tục giả bệnh, tạm thời không cần đi ra ngoài. Nhưng ngươi cũng phải đề phòng, ngươi chỉ mang đến đây một ngàn hộ quân, cộng với thị vệ vốn có ở trong phủ thì e rằng cũng chưa đến hai ngàn người, nhân thủ hiện tại của ngươi là quá ít.”
Minh Trạm nghiêng người nhìn Ngụy Ninh, “Ta cũng không phải đến đây để tạo phản, mang quá nhiều người sẽ làm kẻ khác kiêng kỵ, như vậy cũng không tốt.”
Ngụy Ninh cười lạnh, “Ngươi đừng làm bộ làm tịch với ta, lúc này ngươi dám đến đế đô thì làm sao lại không mang theo nhân mã?” Tuy rằng không có chứng cứ, bất quá thứ nhất Minh Trạm không phải là người hết lòng vì chuyện công; thứ hai, tiểu tử này thật sự rất sợ chết.
Minh Trạm cười một cách thần bí, ghé vào tai của Ngụy Ninh mà thì thầm, “Ừm, bên ngoài còn có chút nhân thủ, nhưng mà bây giờ không thể nói cho ngươi biết được.”
Ngụy Ninh đẩy Minh Trạm ra rồi cau mày hỏi, “Có phải ngọ thiện ngươi ăn hẹ đúng không, nghe mùi hẹ thối quá, cách xa một chút mới không ngửi thấy.”
Con người đều có sở thích riêng, tỷ như Minh Trạm, hắn thích ăn những món có mùi nồng một chút, tỷ như tỏi, hẹ, hành, lá hương thung, trứng vữa….Sở thích này của Minh Trạm ngay cả mẫu thân hiểu rất rõ hắn là Vệ vương phi cũng không thể chịu được, bình thường luôn cấm Minh Trạm ăn. Cho nên Minh Trạm đành phải ra ngoài để ăn cho đã, bất quá hắn luôn có cách để khử mùi bằng việc nhai lá trà hoặc uống sữa, ai ngờ Ngụy Ninh có cái mũi còn thính hơn cả cẩu, hận không thể đá Minh Trạm ra khỏi phòng.
“Không, ta đâu có ăn đâu.” Minh Trạm có chết cũng không chịu thừa nhận, “Nhất định là ngươi ngửi nhầm rồi.”
Ngụy Ninh lấy ra mấy viên trà hương từ trong hà bao treo ở thắt lưng rồi nhét vào miệng của Minh Trạm, mắng hắn một tiếng, “Ngậm đi, chốc lát nữa hẵng nói chuyện.”
Không biết đây có tính là bạo lực gia đình hay không, Minh Trạm âm thầm suy nghĩ, nếu để cho Ngụy Ninh biết buổi sáng hắn ăn chao, giữa trưa ăn bánh trứng hẹ thì nhất định sẽ không chịu nằm cùng giường với hắn.
Ngụy Ninh dặn dò Minh Trạm, “Giấu nhân mã của ngươi cho cẩn thận, thời khắc quan trọng hẵng lấy ra. Hiện tại chỉ cần ngươi ở trong phủ, đám hoàng tử sẽ không thể phân chia cao thấp chỉ trong nhất thời nửa khắc, cứ kéo dài như vậy cũng là ý hay. Ta cũng có một chút đầu mối về phía Nguyễn Hồng Phi rồi.”
Minh Trạm lập tức hỏi, “Đầu mối gì?”
Mùi hẹ thối hòa lẫn với hương trà thơm trong hơi thở của Minh Trạm, nói thơm cũng không thơm, nói thối cũng không thối, làm cho người ta cảm thấy nhức đầu, Ngụy Ninh tự nhận là người khá mạnh mẽ nhưng cũng khó có thể tiêu thụ kỹ năng giết người này của Minh Trạm, hắn chống tay lên đầu rồi nói, “Ta đi về trước, chờ ngày mai rồi nói sau.”
“Ta vừa hôn miệng của ngươi, ngươi cũng đâu có như vậy đâu?” Bị ái nhân ghét bỏ, trong lòng của Minh Trạm vô cùng khó chịu, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, nóng lòng muốn thử.
Ngụy Ninh chỉ vào Minh Trạm, cảnh cáo, “Ngươi động đậy một chút thử xem, ta không cắt đầu lưỡi của ngươi thì không phải là ta.”
Minh Trạm lập tức thè lưỡi ra, ý tứ rất rõ ràng, cắt đi, ngươi cắt thử đi….
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Minh Trạm, Ngụy Ninh cười nhẹ thành tiếng, thật sự là kỳ lạ, họ Phượng luôn rất sĩ diện, đúng là thiên địa tạo hóa, lại sinh ra một tên không có da mặt như Minh Trạm.
Minh Trạm thấy Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, thừa dịp chưa chuẩn bị liền tấn công, cắn hai cái lên miệng của Ngụy Ninh, giữ chặt vai của Ngụy Ninh rồi hung hăng đè xuống, đầu gối nhanh chóng tách ra hai chân của Ngụy Ninh, tính hoành hành một trận. Nhưng không biết Ngụy Ninh lắc vai như thế nào mà đã thoát khỏi sự áp chế của Minh Trạm, tiếp theo là xoay vòng một cái, Minh Trạm phát hiện chính mình đã đổi chỗ cho Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhếch môi, đôi mắt lấp lánh mỉm cười.
“Buổi sáng ta ăn chao.” Minh Trạm mở miệng nhe răng, muốn làm cho Ngụy Ninh kinh tởm, hắn muốn kế sách vẹn toàn, đều là nam nhân, ai cũng không muốn bị thượng.
Một tay của Ngụy Ninh áp chế Minh Trạm, một tay kéo lấy y phục của Minh Trạm, nhẹ nhàng cười, “Không sao.”
Minh Trạm còn đang nghĩ cách, thử đề nghị, “Chúng ta có cần tắm trước hay không.”
“Không cần.” Khi Ngụy Ninh dứt lời thì Minh Trạm chợt rùng mình, nửa thân đã xích lỏa.
“A Ninh, ta nghe nói phải chuẩn bị một ít, dược cao bôi trơn gì đó….bằng không sẽ dễ dàng bị thương. Ô….” Minh Trạm chưa kịp nói xong thì một ngón tay của Ngụy Ninh đã nhét vào.
Ngụy Ninh cúi người hôn khóe môi của Minh Trạm, bàn tay chậm rãi mở rộng mặt sau của Minh Trạm, ôn hòa nói, “Lần này có lẽ ta sẽ gặp nguy hiểm. Kỳ thật năm đó ta vốn có thời gian cứu Nguyễn Hồng Phi, nhưng mà cơ hội lúc ấy quá hiếm có….cho nên ta không đi….Ngươi cảm thấy Lệ thái tử thật đáng giận ư? Kỳ thật Nguyễn Hồng Phi hận nhất là hai người, một người là Nguyễn Hầu, phụ thân của hắn lại đẩy hắn vào tuyệt lộ, một người là ta, hắn và ta vừa là thầy vừa là bạn, ta thấy chết mà không cứu….”
“Nếu, nếu là ta, thì ta cũng không cứu.” Minh Trạm ưỡn ẹo một cách khó chịu, còn không quên khuyên Ngụy Ninh nghĩ thoáng một chút, “Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, hắn không động vào ngươi được đâu….A, nhẹ một chút…”
“Đau không?” Ngụy Ninh có một loại khí chất mạnh mẽ lại ôn nhu, người này ăn nói khéo léo, làm việc ổn thỏa, nhưng trên thực tế lại không tốt chút nào.
“Là lạ.” Minh Trạm thành thật khai báo, mặt đỏ một chút, còn chủ động cung cấp tình báo, “Trên đầu giường có cái hộp, trong đó có dược cao.”
Nguy Ninh đưa tay mò lấy, miệng cười Minh Trạm, “Ngươi đã sớm chuẩn bị rồi à?”
Dù là Minh Trạm mặt dày cỡ nào thì cũng nhịn không được bị trêu ghẹo như vậy, lập tức biện bạch, “Ta, trên chân của ta mọc mụn cơm, xài còn dư lại đó.”
“Thật ngoan.”
Minh Trạm cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình không được tốt xem cho lắm, bèn giãy dụa đề nghị, “Ta thấy….ban ngày làm chuyện này không được tốt cho lắm.”
Ngụy Ninh cười một cách gian tà, miệng nói ra một câu khiến cho người đọc sách thánh hiền như hắn phải hổ thẹn, “Chờ làm xong rồi thì ngươi sẽ cảm thấy rất tốt.”
Minh Trạm căng thẳng như một khúc cây, tay chân cứng ngắc, hắn sợ…..sợ đau a.
Dù sao thì kinh nghiệm của Ngụy Ninh vẫn phong phú hơn một ít, cực lực khiêu khích những điểm mẫn cảm trên người của Minh Trạm, Minh Trạm thỉnh thoảng cũng sẽ rì rầm phản ứng, bất quá hắn vẫn chống chọi tinh thần mà hỏi, “Chừng nào thì ngươi để cho ta làm ngược lại?”
Ngụy Ninh thật sự chịu không nổi bản tính dong dài của Minh Trạm, dù sao hiện tại Minh Trạm không thể nào phản kháng, bèn dùng một tay cầm lấy dục vọng của Minh Trạm. Minh Trạm bị hắn tiền hậu giáp kích như vậy, làm sao mà chịu đựng nổi, không bao lâu liền run rẩy toàn thân, phóng xuất ra ngoài.
Ngụy Ninh mỉm cười, bắt đầu lấn thân chen vào.
Thật sự không thoải mái, cho dù động tác của Ngụy Ninh rất nhẹ nhàng nhưng Minh Trạm vẫn cảm thấy đau đau đau đau đau…Ban đầu còn hét vài tiếng, Ngụy Ninh sẽ tinh tế hôn môi hắn, không hề chê miệng của hắn bị thối, cho nên mới nói nam nhân thật sự là một loại động vật cảm quan, Ngụy Ninh cũng bất quá chỉ là một tên khẩu thị tâm phi mà thôi.
Kỳ thật thời gian cũng không quá lâu nhưng Minh Trạm lại cảm thấy dài lâu mà mãnh liệt. Thoải mái à….ừm…..miễn cưỡng cũng có một chút.
Minh Trạm nằm sống soài trên giường, mặc kệ Ngụy Ninh phân phó với bên ngoài, “Chuẩn bị nước tắm rửa.”
Hà Ngọc ở bên ngoài nghe diễn cảnh giường chiếu nửa buổi, lúc này nghe thấy lời yêu cầu từ bên trong, tâm can muốn đứt từng khúc một, thế tử, thế tử của nhà hắn…..bị người ta công rồi.
Ngụy Ninh dùng khăn lụa lau cho Minh Trạm trước, ôn nhu nói, “Từ từ sẽ tốt thôi.”
“Lần tới phải đến lượt ta.” Minh Trạm gác đầu lên vai của Ngụy Ninh, còn vô cùng keo kiệt mà so đo.
Đáp lại Minh Trạm là một nụ hôn thật dài, Minh Trạm thấp giọng thở hổn hển, hỏi Ngụy Ninh, “Vì sao ngươi không chê ta thối nữa?”
“Đâu có thối, rất thơm mà.” Ngụy Ninh ôm thắt lưng của Minh Trạm, còn không ngừng ca ngợi Minh Trạm.
“A Ninh, ngươi thầm thích ta đã lâu rồi phải không?” Minh Trạm đắc ý hỏi, “Uổng cho ngươi bình thường cứ giả vờ nghiêm trang, hóa ra đã sớm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta rồi.” Nếu không làm sao mà nói động dục liền động dục như thế cơ chứ.
Không biết vì sao khi ở cùng Minh Trạm sẽ nhịn không được mà cảm thấy rất thoải mái, Ngụy Ninh cười cười, ôn hòa nói, “Minh Trạm, ta đã từng này tuổi, ít khi phóng túng như vậy. Nếu Hoàng thượng hoặc phụ vương của ngươi vẫn ở đây thì ta sẽ không làm như vậy đối với ngươi. Bất quá hôm nay có rượu hôm nay say, có người ái mộ ta như ngươi thì đương nhiên là ta rất vui. Chẳng qua thân phận của ngươi quá cao, cho nên ta mới băn khoăn đến tận bây giờ.”
“Ngươi yên tâm đi, Nguyễn Hồng Phi cho dù lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là con người. Ta không tin hắn có bản lĩnh ở dưới mí mắt của ta mà động vào một cái ngón tay của ngươi.” Minh Trạm vẫn còn cao hứng đối với việc Ngụy Ninh thật sự cân nhắc đến quan hệ của bọn họ, lại hỏi Ngụy Ninh, “Chờ ta cứu ra Hoàng bá phụ và phụ vương thì ngươi có bạc tình bạc nghĩa với ta không đó?”
“Sẽ không.” Ngụy Ninh vuốt xuống mồ hôi lấm tấm trên trán của Minh Trạm, trịnh trọng nói, “Ta dám làm thì đương nhiên dám đảm đương.”
Qua một lúc, hạ nhân đưa đến thùng nước.
Ngụy Ninh cũng không cần người hầu hạ, đích thân lôi kéo Minh Trạm đi tắm. Minh Trạm nằm trên giường không đứng dậy, còn ý kiến này nọ, thờ phì phì nói, “Ngươi không biết mông ta đau hay sao? Bế ta đi, chẳng biết săn sóc gì hết.”
Trong phương diện này, Ngụy Ninh chưa từng săn sóc người nào cả, nghe như vậy liền vội vàng cúi người bế Minh Trạm lên, lúc này Minh Trạm mới vui rạo rực trong lòng.
Nước trong thùng tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, Ngụy Ninh hỏi, “Trong đây bỏ cái gì vậy?”
“Chắc là bạch dược Vân Nam đó.”
Kỳ thật Ngụy Ninh rất cẩn thận, thật sự không làm cho Minh Trạm bị thương, bất quá Minh Trạm cứ thích phô trương cho nên Ngụy Ninh cũng chỉ có thể thuận theo ý hắn. Minh Trạm lại nắm lấy đại điểu của Ngụy Ninh mà so với tiểu điểu của mình, ở trong thùng nước lăn qua lăn lại một lúc mới bị Ngụy Ninh tắm rửa sạch sẽ rồi vớt ra khỏi thùng.
Hai người ở trên giường hàn huyên một chút thì Minh Trạm mới mệt mỏi mà chìm vào giấc mộng.
……..
P/S: chim to chim nhỏ =.=
Bất quá Minh Trạm cũng có kế sách đối phó với da mặt dày nho nhỏ này của Vĩnh Khang Công. Hắn che ngực, đôi mắt trắng dã, bất ngờ hôn mê. Tiếng khóc của Vĩnh Khang Công tựa như gà bị cắt cổ, nháy mắt liền im bặt.
Tiếp theo chính là ngự y bận rộn cả buổi.
Phạm Duy không quá uyển chuyển khi nhắc nhở Vĩnh Khang Công, “Điện hạ vừa mới tỉnh lại, thân mình còn hơi suy yếu.” Công gia ngài nhỏ giọng một chút đi. Tuy rằng gả được khuê nữ cho thế tử của chúng ta nhưng cũng không cần phải cao hứng đến mức này đâu.
Vĩnh Khang Công vội vàng gật đầu, lại nhẹ giọng an ủi Minh Trạm vài câu, khuyên hắn nên tịnh dưỡng nhiều một chút, rồi để lại một cây nhân sâm năm trăm năm cùng vài thứ thuốc bổ. Sau đó liền cáo từ rời đi.
Minh Trạm bưng tách trà ấm rồi chậm rãi uống, Phạm Duy nhẹ giọng hỏi, “Điện hạ thật sự muốn thú tiểu thư Vĩnh Khang Công hay sao?” Một nữ nhân thì chẳng có gì đáng lo, nhưng phụ thân của nữ nhân có diễn xuất như vậy thì thật sự không dễ đối phó.
“Cứ để xem hắn thật sự thông minh hay là tự cho rằng mình thông minh.” Minh Trạm nói.
Nếu Vĩnh Khang Công phủ chỉ cầu được Trấn Nam Vương phủ che chở thì Minh Trạm thú khuê nữ của hắn cũng không thành vấn đề, bởi vì nói tóm lại thì Vĩnh Khang Công cũng coi như rất đúng mực. Mà nếu Vĩnh Khang Công phủ có suy tính khác thì Minh Trạm cũng sẽ không để người ta đem hắn đi bán mà còn giúp người ta kiếm bạc về.
Ngụy Ninh thì lại nói với Minh Trạm, “Vĩnh Khang Công à, mấy năm nay Vĩnh Khang Công phủ bất hiển sơn bất lộ thủy, ngay thời điểm mấu chốt lại tỏ ra là người có nhãn lực.” Nhìn Minh Trạm một cái, hắn nói tiếp, “Lại đây mà xem.”
Ngụy Ninh đến trước án thư, đem nghiên mực chặn lên một đầu trang giấy, từ từ mở ra một bản vẽ lớn.
“Cái gì vậy?” Minh Trạm đạp gót hài đi qua.
“Bản đồ phân tích thế lực của đế đô.” Ngụy Ninh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Minh Trạm nhoài cổ sang thì nhìn thấy ở giữa chính là bốn vị hoàng tử của đế đô. Sau đó lấy bốn vị hoàng tử làm trung tâm, các đại thần và thế gia vọng tộc của đế đô đan xen vào nhau, đồng hương, quan hệ thông gia, cố cựu, tất cả đều dùng những dòng chữ nho nhỏ chi chít ghi lại ở mặt trên.
Minh Trạm than lên một tiếng sợ hãi, “A Ninh, ngươi kiếm được thứ này từ đâu vậy?” Mặc dù Trấn Nam Vương phủ của hắn đã có nhiều năm tra xét đế đô nhưng chưa hẳn đã đầy đủ và chi tiết như Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh thản nhiên nói, “Lúc trước ta giúp Hoàng thượng chỉnh lý lại cho nên mới nhớ kỹ, mấy năm nay có tâm lưu ý, nay vẽ lại cho ngươi, ngươi cũng có thể tham khảo, đỡ bị rối loạn.”
Nương ơi, ôi chao, thảo nào Phượng Cảnh Kiền cứ cột chặt Ngụy Ninh ở đế đô, không chịu phóng hắn ra ngoài.
Minh Trạm dụng tâm nhìn kỹ, Ngụy Ninh ở bên cạnh hỏi hắn, “Ngươi nhìn trúng vị hoàng tử nào?”
“Khó mà nói.” Minh Trạm mím môi, “Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử có xuất thân tôn quý nhất, về phương diện mẫu tộc thì đều là hầu phủ, bất quá Thái hậu nhất định bất công cho nhị hoàng tử. Nhưng điệt tử của ngươi chính là nhị hoàng tử, nữ nhi của ngươi lại gả cho tứ hoàng tử, ngươi ủng hộ người nào thì mới là khó nói?”
“Ngươi nói sót rồi, chính thê của tam hoàng tử xuất thân từ Thọ An Hầu phủ, tính ra cũng không hề yếu.” Ngụy Ninh cũng không có vẻ kích động đặc biệt, vẻ mặt chỉ lạnh nhạt, “Ngươi không cần lo lắng đến ngũ hoàng tử, hắn không lên được ngai vàng đâu.”
“Nguyễn Hồng Phi còn sống, nay Nguyễn gia sắp rơi vào nguy cơ, ngũ hoàng tử có mẫu tộc như vậy thì chi bằng không có vẫn hơn.”
Minh Trạm líu lưỡi, vì sao A Ninh lại có thể khẳng định Nguyễn Hồng Phi còn sống như thế? Bèn nói bóng gió để hỏi thăm tin tức, “Nguyễn Hồng Phi chẳng lẽ không phải nhi tử thân sinh của Nguyễn Hầu gia à?”
Ngụy Ninh lãnh đạm nói, “Trưởng tử. Chẳng qua lúc trước nữ nhi của Nguyễn gia ở Đông cung làm Lương Đễ, Nguyễn gia vì Phương thị mà cống hiến rất nhiều sức lực. Thái tử nhiều lần thất đức, rất nhiều người đu bám Đông cung trước kia đều cố gắng tìm đường lui. Như ngoại công lão Vĩnh Ninh Hầu của ngươi, lập tức kết thành thông gia với Trấn Nam Vương phủ, cho dù là vì tư tâm thì lão Vĩnh Ninh Hầu cũng đã bỏ ra không ít sức lực vì Hoàng thượng. Nhưng nữ nhi Nguyễn gia lại đang ở Đông cung, Nguyễn Hầu tiến thối lưỡng nan. Nhưng vì thái tử sớm thèm nhỏ dãi phong tư của Nguyễn Hồng Phi, vài lần đều khó đắc thủ. May mà Nguyễn Hầu mượn một tay của Nguyễn Lương Để tặng cho Nguyễn Hồng Phi một chén dược….” Còn lại thì không cần nói gì nhiều.
“Thật nhìn không ra, Nguyễn Hầu gia ngày thường trông có vẻ nhã nhặn lại hiền hòa như thế cơ mà.”
Nhã nhặn lại hiền hòa? Ngụy Ninh mỉa mai cười lạnh, “Nay Nguyễn gia hằng năm đều quyên bạc làm từ thiện trong chùa, làm đường xây cầu, giả nhân giả nghĩa bày ra bộ mặt phụ từ tử hiếu đại nhân lương thiện, thật ra là vì chuyện thất đức trước kia mà muốn lập đền thờ.”
Minh Trạm cầm tay của Ngụy Ninh, vừa lạnh lại vừa ướt.
“Ta cũng không phải người tốt lành gì, ta đã động tay động chân làm cho thái tử tin tưởng dược là do ngũ hoàng tử và lục hoàng tử bỏ vào, hai tên ngu xuẩn kia đã bị thái tử treo cổ.” Nửa bên mặt của Ngụy Ninh như tảng đá lạnh, giấu đi cảm xúc trong mắt, cúi đầu nói, “Bàn chuyện chính sự đi.”
Minh Trạm an ủi Ngụy Ninh, “Đây cũng không phải lỗi của ngươi, ngẫm lại đi, lúc ấy là thời điểm ngươi chết ta sống, mọi người cũng thúc thủ vô sách. Hầy, so với Nguyễn Hầu thì Lệ thái tử cũng không tính là quá tệ.” Lão tiện nhân kia từ đâu chui ra vậy? So với Nguyễn Hầu thì Minh Trạm bỗng dưng cảm thấy Phượng Cảnh Nam quả thật là rất khá. Minh Trạm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Nguyễn Gia Duệ thật sự không phải là nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi ư?”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Ngụy Ninh nói một cách chắc chắn, “Thời gian đó ta luôn cùng hắn ở biệt viện tu bổ cổ họa, hắn làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quay về phủ đi sinh nữ nhi!”
Minh Trạm nói, “Nữ nhân khi mang thai được hai tháng cũng không lộ ra rõ ràng, có lẽ Nguyễn Hồng Phi không biết thì sao? Với lại Nguyễn thái thái có lẽ là sinh non cũng không chừng.”
“Ta tìm người xem qua xương chậu của nữ nhân kia rồi, bà mụ có kinh nghiệm đã nói, tuyệt đối chưa từng sinh sản, lai lịch của Nguyễn Gia Duệ rất bất minh.” Ngụy Ninh trầm tư nói, “Cũng không biết Nguyễn Hầu tìm đâu ra một nữ nhi rồi mạnh bạo đem làm nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi.”
Điểm mấu chốt mà Minh Trạm quan tâm vẫn còn mơ hồ, hắn hỏi, “A Ninh, ngươi tìm người xem xương chậu của Nguyễn thái thái bằng cách nào vậy?” Ở thời này, nữ nhân xem trinh tiết là tánh mạng, cho dù Ngụy Ninh có mánh khóe thông thiên thì cũng không có cách nào đi xác định xương chậu của thái thái nhà người ta là như thế nào. Minh Trạm cũng không tin phục đối với câu trả lời của Ngụy Ninh cho lắm.
“Sau khi chết thì đào mộ mà xem.” Đáp án của Ngụy Ninh làm cho Minh Trạm sởn cả gai ốc, nương ôi, đem người chết đào ra, nghiên cứu xương chậu của người ta….Lén ngắm khuôn mặt bình đạm thản nhiên của Ngụy Ninh, Minh Trạm lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Nguyễn gia không có ai canh mộ hay sao?” Mộ phần của đại gia tộc không giống như mấy bãi tha ma ngoài đồng, tỷ như hoàng lăng, hằng ngày đều có binh lính canh gác nghiêm ngặt, chỉ sợ bị người đào mộ, làm hỏng phong thủy, quấy nhiễu tổ tông.
Ngụy Ninh rất bất mãn đối với những câu hỏi bới móc của Minh Trạm, “Ngươi chưa từng nghe qua trộm mộ hay sao?” Hắn đương nhiên không có khả năng quang minh chính đại mà chạy đến mộ phần của Nguyễn gia rồi công khai đào mộ của nữ nhân nhà người ta.
Minh Trạm hỏi một cách tò mò, “Vì sao ngươi không thuận tiện ở mộ phần gọi Nguyễn Hồng Phi xem hắn có thật sự đã chết hay chưa?”
Lời này thật sự đã hỏi trúng mấu chốt của Ngụy Ninh, khi còn trẻ Ngụy Ninh đã làm đến chức vị Thượng thư, đương nhiên thủ đoạn hơn hẳn người bình thường, hắn cúi người rồi khẽ nói nhỏ ở bên tai của Minh Trạm, “Ta nhớ trước kia từng nghe Nguyễn Hồng Phi nói rằng, ngày xưa hắn bị ngã ngựa khiến xương đùi bị gãy, dưỡng hơn nửa năm mới lành lặn. Mặc dù không ảnh hưởng đến việc học võ của hắn, nhưng trên xương cốt vẫn phải để lại sẹo, sự tình lần này trọng đại, không thể không quấy rầy âm linh của hắn, bất quá ta đã xem hài cốt nơi đó, trên xương đùi hoàn toàn lành lặn, không hề thấy vết nứt nào. Có lẽ hắn thật sự còn sống, còn hài cốt trong mộ không phải của hắn.”
Đến tận đây, Minh Trạm thật sự là phục Ngụy Ninh, tán thưởng một tiếng rồi ôm lấy vai của Ngụy Ninh, nhón người lên, nhắm ngay miệng của Ngụy Ninh mà hôn một cái rồi khen ngợi, “Không hổ là người mà ta xem trọng, A Ninh, trong tay của ngươi có thủ hạ chuyên trộm mộ đúng không?”
“Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
“Về sau chúng ta cũng có thể trộm tí cổ mộ, nghe nói bên trong đều là bảo bối a.”
“Đồ hám bạc, ngay cả người chết mà ngươi cũng không buông tha.” Ngụy Ninh thấy khuôn mặt trục lợi hám bạc của Minh Trạm thì cảm giác âm u tối tăm trong lòng cũng được xua tan không ít, hắn mỉm cười rồi nói với Minh Trạm, “Đừng nghĩ bậy bạ, ta không có cách nào làm chuyện thất nhân thất đức như vậy đâu.”
Náo loạn trong chốc lát, Minh Trạm lại kéo Ngụy Ninh nằm lên giường, nghe Ngụy Ninh nói, “Mục đích của các hoàng tử rất đơn giản, chỉ là ngôi vị Hoàng đế. Bất quá điểm mấu chốt hiện tại là thực lực của các hoàng tử rất ngang bằng, không có người nào chân chính nổi bật. Ai cũng không phục ai, đều là long tử, dựa vào cái gì mà nhường người khác bước lên ngai vàng? Lúc này có thể ảnh hưởng ngôi vi hoàng đế chỉ có ba người là ngươi, Thái hậu, và Vĩnh Định Hầu Hà Thiên Sơn đại nhân mà thôi.”
“Ta sẽ lưu ý bên phía Thái hậu, ngươi cứ yên tâm. Thái hậu tuyệt đối sẽ không nói ra việc ủng hộ bất cứ hoàng tử nào.” Ngụy Ninh nói tiếp, “Hà Thiên Sơn là trung thần của Hoàng thượng, cũng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, ngươi cứ ở trong phủ mà tiếp tục giả bệnh, tạm thời không cần đi ra ngoài. Nhưng ngươi cũng phải đề phòng, ngươi chỉ mang đến đây một ngàn hộ quân, cộng với thị vệ vốn có ở trong phủ thì e rằng cũng chưa đến hai ngàn người, nhân thủ hiện tại của ngươi là quá ít.”
Minh Trạm nghiêng người nhìn Ngụy Ninh, “Ta cũng không phải đến đây để tạo phản, mang quá nhiều người sẽ làm kẻ khác kiêng kỵ, như vậy cũng không tốt.”
Ngụy Ninh cười lạnh, “Ngươi đừng làm bộ làm tịch với ta, lúc này ngươi dám đến đế đô thì làm sao lại không mang theo nhân mã?” Tuy rằng không có chứng cứ, bất quá thứ nhất Minh Trạm không phải là người hết lòng vì chuyện công; thứ hai, tiểu tử này thật sự rất sợ chết.
Minh Trạm cười một cách thần bí, ghé vào tai của Ngụy Ninh mà thì thầm, “Ừm, bên ngoài còn có chút nhân thủ, nhưng mà bây giờ không thể nói cho ngươi biết được.”
Ngụy Ninh đẩy Minh Trạm ra rồi cau mày hỏi, “Có phải ngọ thiện ngươi ăn hẹ đúng không, nghe mùi hẹ thối quá, cách xa một chút mới không ngửi thấy.”
Con người đều có sở thích riêng, tỷ như Minh Trạm, hắn thích ăn những món có mùi nồng một chút, tỷ như tỏi, hẹ, hành, lá hương thung, trứng vữa….Sở thích này của Minh Trạm ngay cả mẫu thân hiểu rất rõ hắn là Vệ vương phi cũng không thể chịu được, bình thường luôn cấm Minh Trạm ăn. Cho nên Minh Trạm đành phải ra ngoài để ăn cho đã, bất quá hắn luôn có cách để khử mùi bằng việc nhai lá trà hoặc uống sữa, ai ngờ Ngụy Ninh có cái mũi còn thính hơn cả cẩu, hận không thể đá Minh Trạm ra khỏi phòng.
“Không, ta đâu có ăn đâu.” Minh Trạm có chết cũng không chịu thừa nhận, “Nhất định là ngươi ngửi nhầm rồi.”
Ngụy Ninh lấy ra mấy viên trà hương từ trong hà bao treo ở thắt lưng rồi nhét vào miệng của Minh Trạm, mắng hắn một tiếng, “Ngậm đi, chốc lát nữa hẵng nói chuyện.”
Không biết đây có tính là bạo lực gia đình hay không, Minh Trạm âm thầm suy nghĩ, nếu để cho Ngụy Ninh biết buổi sáng hắn ăn chao, giữa trưa ăn bánh trứng hẹ thì nhất định sẽ không chịu nằm cùng giường với hắn.
Ngụy Ninh dặn dò Minh Trạm, “Giấu nhân mã của ngươi cho cẩn thận, thời khắc quan trọng hẵng lấy ra. Hiện tại chỉ cần ngươi ở trong phủ, đám hoàng tử sẽ không thể phân chia cao thấp chỉ trong nhất thời nửa khắc, cứ kéo dài như vậy cũng là ý hay. Ta cũng có một chút đầu mối về phía Nguyễn Hồng Phi rồi.”
Minh Trạm lập tức hỏi, “Đầu mối gì?”
Mùi hẹ thối hòa lẫn với hương trà thơm trong hơi thở của Minh Trạm, nói thơm cũng không thơm, nói thối cũng không thối, làm cho người ta cảm thấy nhức đầu, Ngụy Ninh tự nhận là người khá mạnh mẽ nhưng cũng khó có thể tiêu thụ kỹ năng giết người này của Minh Trạm, hắn chống tay lên đầu rồi nói, “Ta đi về trước, chờ ngày mai rồi nói sau.”
“Ta vừa hôn miệng của ngươi, ngươi cũng đâu có như vậy đâu?” Bị ái nhân ghét bỏ, trong lòng của Minh Trạm vô cùng khó chịu, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, nóng lòng muốn thử.
Ngụy Ninh chỉ vào Minh Trạm, cảnh cáo, “Ngươi động đậy một chút thử xem, ta không cắt đầu lưỡi của ngươi thì không phải là ta.”
Minh Trạm lập tức thè lưỡi ra, ý tứ rất rõ ràng, cắt đi, ngươi cắt thử đi….
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Minh Trạm, Ngụy Ninh cười nhẹ thành tiếng, thật sự là kỳ lạ, họ Phượng luôn rất sĩ diện, đúng là thiên địa tạo hóa, lại sinh ra một tên không có da mặt như Minh Trạm.
Minh Trạm thấy Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, thừa dịp chưa chuẩn bị liền tấn công, cắn hai cái lên miệng của Ngụy Ninh, giữ chặt vai của Ngụy Ninh rồi hung hăng đè xuống, đầu gối nhanh chóng tách ra hai chân của Ngụy Ninh, tính hoành hành một trận. Nhưng không biết Ngụy Ninh lắc vai như thế nào mà đã thoát khỏi sự áp chế của Minh Trạm, tiếp theo là xoay vòng một cái, Minh Trạm phát hiện chính mình đã đổi chỗ cho Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhếch môi, đôi mắt lấp lánh mỉm cười.
“Buổi sáng ta ăn chao.” Minh Trạm mở miệng nhe răng, muốn làm cho Ngụy Ninh kinh tởm, hắn muốn kế sách vẹn toàn, đều là nam nhân, ai cũng không muốn bị thượng.
Một tay của Ngụy Ninh áp chế Minh Trạm, một tay kéo lấy y phục của Minh Trạm, nhẹ nhàng cười, “Không sao.”
Minh Trạm còn đang nghĩ cách, thử đề nghị, “Chúng ta có cần tắm trước hay không.”
“Không cần.” Khi Ngụy Ninh dứt lời thì Minh Trạm chợt rùng mình, nửa thân đã xích lỏa.
“A Ninh, ta nghe nói phải chuẩn bị một ít, dược cao bôi trơn gì đó….bằng không sẽ dễ dàng bị thương. Ô….” Minh Trạm chưa kịp nói xong thì một ngón tay của Ngụy Ninh đã nhét vào.
Ngụy Ninh cúi người hôn khóe môi của Minh Trạm, bàn tay chậm rãi mở rộng mặt sau của Minh Trạm, ôn hòa nói, “Lần này có lẽ ta sẽ gặp nguy hiểm. Kỳ thật năm đó ta vốn có thời gian cứu Nguyễn Hồng Phi, nhưng mà cơ hội lúc ấy quá hiếm có….cho nên ta không đi….Ngươi cảm thấy Lệ thái tử thật đáng giận ư? Kỳ thật Nguyễn Hồng Phi hận nhất là hai người, một người là Nguyễn Hầu, phụ thân của hắn lại đẩy hắn vào tuyệt lộ, một người là ta, hắn và ta vừa là thầy vừa là bạn, ta thấy chết mà không cứu….”
“Nếu, nếu là ta, thì ta cũng không cứu.” Minh Trạm ưỡn ẹo một cách khó chịu, còn không quên khuyên Ngụy Ninh nghĩ thoáng một chút, “Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, hắn không động vào ngươi được đâu….A, nhẹ một chút…”
“Đau không?” Ngụy Ninh có một loại khí chất mạnh mẽ lại ôn nhu, người này ăn nói khéo léo, làm việc ổn thỏa, nhưng trên thực tế lại không tốt chút nào.
“Là lạ.” Minh Trạm thành thật khai báo, mặt đỏ một chút, còn chủ động cung cấp tình báo, “Trên đầu giường có cái hộp, trong đó có dược cao.”
Nguy Ninh đưa tay mò lấy, miệng cười Minh Trạm, “Ngươi đã sớm chuẩn bị rồi à?”
Dù là Minh Trạm mặt dày cỡ nào thì cũng nhịn không được bị trêu ghẹo như vậy, lập tức biện bạch, “Ta, trên chân của ta mọc mụn cơm, xài còn dư lại đó.”
“Thật ngoan.”
Minh Trạm cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình không được tốt xem cho lắm, bèn giãy dụa đề nghị, “Ta thấy….ban ngày làm chuyện này không được tốt cho lắm.”
Ngụy Ninh cười một cách gian tà, miệng nói ra một câu khiến cho người đọc sách thánh hiền như hắn phải hổ thẹn, “Chờ làm xong rồi thì ngươi sẽ cảm thấy rất tốt.”
Minh Trạm căng thẳng như một khúc cây, tay chân cứng ngắc, hắn sợ…..sợ đau a.
Dù sao thì kinh nghiệm của Ngụy Ninh vẫn phong phú hơn một ít, cực lực khiêu khích những điểm mẫn cảm trên người của Minh Trạm, Minh Trạm thỉnh thoảng cũng sẽ rì rầm phản ứng, bất quá hắn vẫn chống chọi tinh thần mà hỏi, “Chừng nào thì ngươi để cho ta làm ngược lại?”
Ngụy Ninh thật sự chịu không nổi bản tính dong dài của Minh Trạm, dù sao hiện tại Minh Trạm không thể nào phản kháng, bèn dùng một tay cầm lấy dục vọng của Minh Trạm. Minh Trạm bị hắn tiền hậu giáp kích như vậy, làm sao mà chịu đựng nổi, không bao lâu liền run rẩy toàn thân, phóng xuất ra ngoài.
Ngụy Ninh mỉm cười, bắt đầu lấn thân chen vào.
Thật sự không thoải mái, cho dù động tác của Ngụy Ninh rất nhẹ nhàng nhưng Minh Trạm vẫn cảm thấy đau đau đau đau đau…Ban đầu còn hét vài tiếng, Ngụy Ninh sẽ tinh tế hôn môi hắn, không hề chê miệng của hắn bị thối, cho nên mới nói nam nhân thật sự là một loại động vật cảm quan, Ngụy Ninh cũng bất quá chỉ là một tên khẩu thị tâm phi mà thôi.
Kỳ thật thời gian cũng không quá lâu nhưng Minh Trạm lại cảm thấy dài lâu mà mãnh liệt. Thoải mái à….ừm…..miễn cưỡng cũng có một chút.
Minh Trạm nằm sống soài trên giường, mặc kệ Ngụy Ninh phân phó với bên ngoài, “Chuẩn bị nước tắm rửa.”
Hà Ngọc ở bên ngoài nghe diễn cảnh giường chiếu nửa buổi, lúc này nghe thấy lời yêu cầu từ bên trong, tâm can muốn đứt từng khúc một, thế tử, thế tử của nhà hắn…..bị người ta công rồi.
Ngụy Ninh dùng khăn lụa lau cho Minh Trạm trước, ôn nhu nói, “Từ từ sẽ tốt thôi.”
“Lần tới phải đến lượt ta.” Minh Trạm gác đầu lên vai của Ngụy Ninh, còn vô cùng keo kiệt mà so đo.
Đáp lại Minh Trạm là một nụ hôn thật dài, Minh Trạm thấp giọng thở hổn hển, hỏi Ngụy Ninh, “Vì sao ngươi không chê ta thối nữa?”
“Đâu có thối, rất thơm mà.” Ngụy Ninh ôm thắt lưng của Minh Trạm, còn không ngừng ca ngợi Minh Trạm.
“A Ninh, ngươi thầm thích ta đã lâu rồi phải không?” Minh Trạm đắc ý hỏi, “Uổng cho ngươi bình thường cứ giả vờ nghiêm trang, hóa ra đã sớm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta rồi.” Nếu không làm sao mà nói động dục liền động dục như thế cơ chứ.
Không biết vì sao khi ở cùng Minh Trạm sẽ nhịn không được mà cảm thấy rất thoải mái, Ngụy Ninh cười cười, ôn hòa nói, “Minh Trạm, ta đã từng này tuổi, ít khi phóng túng như vậy. Nếu Hoàng thượng hoặc phụ vương của ngươi vẫn ở đây thì ta sẽ không làm như vậy đối với ngươi. Bất quá hôm nay có rượu hôm nay say, có người ái mộ ta như ngươi thì đương nhiên là ta rất vui. Chẳng qua thân phận của ngươi quá cao, cho nên ta mới băn khoăn đến tận bây giờ.”
“Ngươi yên tâm đi, Nguyễn Hồng Phi cho dù lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là con người. Ta không tin hắn có bản lĩnh ở dưới mí mắt của ta mà động vào một cái ngón tay của ngươi.” Minh Trạm vẫn còn cao hứng đối với việc Ngụy Ninh thật sự cân nhắc đến quan hệ của bọn họ, lại hỏi Ngụy Ninh, “Chờ ta cứu ra Hoàng bá phụ và phụ vương thì ngươi có bạc tình bạc nghĩa với ta không đó?”
“Sẽ không.” Ngụy Ninh vuốt xuống mồ hôi lấm tấm trên trán của Minh Trạm, trịnh trọng nói, “Ta dám làm thì đương nhiên dám đảm đương.”
Qua một lúc, hạ nhân đưa đến thùng nước.
Ngụy Ninh cũng không cần người hầu hạ, đích thân lôi kéo Minh Trạm đi tắm. Minh Trạm nằm trên giường không đứng dậy, còn ý kiến này nọ, thờ phì phì nói, “Ngươi không biết mông ta đau hay sao? Bế ta đi, chẳng biết săn sóc gì hết.”
Trong phương diện này, Ngụy Ninh chưa từng săn sóc người nào cả, nghe như vậy liền vội vàng cúi người bế Minh Trạm lên, lúc này Minh Trạm mới vui rạo rực trong lòng.
Nước trong thùng tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, Ngụy Ninh hỏi, “Trong đây bỏ cái gì vậy?”
“Chắc là bạch dược Vân Nam đó.”
Kỳ thật Ngụy Ninh rất cẩn thận, thật sự không làm cho Minh Trạm bị thương, bất quá Minh Trạm cứ thích phô trương cho nên Ngụy Ninh cũng chỉ có thể thuận theo ý hắn. Minh Trạm lại nắm lấy đại điểu của Ngụy Ninh mà so với tiểu điểu của mình, ở trong thùng nước lăn qua lăn lại một lúc mới bị Ngụy Ninh tắm rửa sạch sẽ rồi vớt ra khỏi thùng.
Hai người ở trên giường hàn huyên một chút thì Minh Trạm mới mệt mỏi mà chìm vào giấc mộng.
……..
P/S: chim to chim nhỏ =.=
Tác giả :
Thạch Đầu Dữ Thủy