Đích Tử Nan Vi
Chương 126: Cao cao
Nếu công chúa Thanh Loan đã đến đây thì phải có người chiêu đãi.
Nhiệm vụ này thuộc về Minh Trạm.
Vì sao công chúa người ta lại đến đây, vì ai mà đến? Hai người cũng trạc tuổi nhau, cho dù công chúa Thanh Loan lớn hơn Minh Trạm hai tuổi thì cũng xem như tương xứng. Trấn Nam Vương phủ từ trên xuống dưới đều coi trọng hôn sự này.
Duy nhất rầu rĩ không vui chính là Nguyễn Thần Tư, nàng và Minh Trạm chỉ mới thành thân mấy tháng, nay Minh Trạm sắp thú công chúa, đương nhiên trong lòng sẽ có đủ loại tư vị.
Vệ vương phi thấy bộ dáng như vậy của Nguyễn Thần Tư thì không khỏi khuyên răn nàng vài câu, “Năm đó ta gả cho Vương gia, bên cạnh Vương gia đã nạp Ngụy phi và cố Lý phi, Minh Lễ cũng đã ra đời. Những năm gần đây, trong Vương phủ, trắc phi thứ phi thị thiếp, có chút tên tuổi thì còn đỡ, còn không có danh phận thì ta đều nhớ không hết.”
Nguyễn Thần Tư đỏ măt, vội nói, “Mẫu thân, nữ nhi không có….”
“Minh Trạm là người rất hiếm có.” Vệ vương phi không có ý thổi phòng nhi tử của mình, nàng luôn lạnh nhạt bình thản, nói với Nguyễn Thần Tư, “Chúng ta nay đã là bà bà và tức phụ, không có gì không thể nói. Mặc dù ta ít khi xuất môn nhưng cũng hiểu biết nam tử bên ngoài, phàm là có chút ngân lượng trong tay sẽ nạp tam phòng mỹ thiếp. Ngươi gả vào Vương phủ cũng được một thời gian, để ý đến sinh hoạt của Minh Trạm thì đường nhiên sẽ biết thị nữ bên cạnh hắn đều đã trưởng thành, dung mạo cũng chẳng kém tiểu thư nhà người ta, nhiều năm qua vẫn là bọn họ hầu hạ hắn, cũng không thể nói là không có tình cảm, nhưng Minh Trạm lại chưa từng động đến các nàng dù chỉ một ngón tay.”
Nguyễn Thần Tư có một chút ngượng ngùng, nàng cũng không phải chính thê của Minh Trạm, có ghen cũng không đến phiên nàng. Cho dù ngày sau Minh Trạm lập thế tử phi thì nàng cũng không có quyền xen vào chuyện Minh Trạm nạp phi nạp thiếp. Nhưng nàng là một tiểu cô nương đang tuổi thanh xuân, vừa mới gả vào đây, bên cạnh Minh Trạm chỉ có một mình nàng, hắn lại ôn nhu săn sóc nàng, nay đột nhiên nghe thấy Minh Trạm sắp thành thân với công chúa, cho dù có chuẩn bị tâm lý thì vẫn cảm thấy khổ sở. Huống chi Nguyễn Thần Tư không có tâm cơ sâu nặng, cho dù muốn che giấu nhưng vẫn lộ ra một chút.
Hiện tại lại phải nghe bà bà khuyên nhủ….Nguyễn Thần Tư ngượng ngùng khó nói nên lời.
Vệ vương phi ôn hòa nói, “Ngươi là tiểu hài tử thông minh, hiện tại cứ sống yên ổn đi, ngươi ngẫm lại xem, Minh Trạm thích ngươi vui vẻ mỗi ngày hay là thích người mặt mày ủ rũ?”
“Mẫu thân, nữ nhi đã hiểu.” Vệ vương phi nói như vậy khiến Nguyễn Thần Tư tràn đầy cảm kích, cho dù là mẫu thân của nàng thì cũng chỉ có thể nói những lời như vậy mà thôi. Nàng rời nhà đã lâu, cũng nhận thức tốt xấu, cố gắng cười nói, “Ngày nào thế tử cũng bận rộn nhiều chuyện, ta không thể làm cho hắn vì chuyện của mình mà lao tâm khổ trí.”
Vệ vương phi không nói thêm nữa, phái Nguyễn Thần Tư quay về nghỉ ngơi.
Minh Trạm đối với nữ nhân thật sự không tệ, đương nhiên ngoại trừ Minh Phỉ. Nhưng mấu chốt là hắn đối với ai cũng đều không tệ.
Minh Trạm thỉnh công chúa Thanh Loan uống trà ở hoa viên.
Trà đạo ở thời này được biểu diễn với tài nghệ lịch sự tao nhã mà cũng không kém phần rườm rà khiến công chúa Thanh Loan xem đến hoa cả mắt.
“Công chúa là khách quý từ phương xa đến đây…” Minh Trạm ôn hòa nói, “Mặc dù công chúa không dự tính ở lại quá lâu, nhưng ta nghĩ cứ ru rú ở trong phủ thì thật đáng tiếc.”
Minh Trạm ra vẻ thân sĩ mà mời trà công chúa Thanh Loan, công chúa Thanh Loan nói cảm tạ, ngửa đầu uống cạn, hào phóng như uống hảo tửu.
“Ta định thế này, hành cung ở phía Nam có phong cảnh tuyệt đẹp, không bằng ta cùng công chúa đến đó ở vài ngày, nhân dịp để công chúa thưởng thức cảnh đẹp Vân Nam. Ngày đó ta thấy công chúa kỵ mã xuất chúng, muốn hỏi một câu, tài bắn cung của công chúa như thế nào, có thích đi săn bắn hay không?” Minh Trạm nhấp một ngùm trà hương, không nhanh không chậm mà nói.
Nhãn thần của công chúa sáng lên, nói một cách khiêm tốn, “Võ nghệ của ta bình thường, bất quá thỉnh thoảng vẫn thích đi săn bắn.”
“Như vậy thật là tốt, ta cùng công chúa đến đó đi. Hiện tại đang lúc mùa thu, hằng năm mùa thu ở Vương phủ đều có hoạt động săn bắn.” Sự phấn khích của Thanh Loan công chúa cơ hồ đều viết lên mặt, Minh Trạm mỉm cười, “Nếu công chúa cũng thích thì ta sẽ cùng phụ vương thương lượng, trước mùa thu hoạch thú sẽ để công chúa tận hứng săn bắn.”
“Nếu không phiền.” Công chúa Thanh Loan suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói, “Ta thật sự rất thích.”
“Hảo, ta sẽ lệnh cho Nội Vụ tư chuẩn bị hành trang cho công chúa trước.”
Minh Trạm đưa công chúa Thanh Loan về chỗ ở, mấy ngày nay ở chung, công chúa Thanh Loan cảm thấy mặc dù Minh Trạm có vẻ nho nhã yếu ớt, bất quá thái độ làm người thật không tệ. Chẳng qua hôm nay nàng quan sát Minh Trạm vài lần, nghi vấn cứ hiện lên trong mắt một cách chói lọi, Minh Trạm muốn giả vờ không thấy cũng không được.
“Công chúa, có chuyện gì hay sao?” Minh Trạm cười hỏi, “Có thể nói thẳng với ta, công chúa cứ xem nơi này là nhà của mình, không cần phải khách khí.”
Cho dù công chúa Thanh Loan có tính tình phóng khoáng nhưng cũng không tiện hỏi Ngươi làm cái gì mà chỉ một đêm lại cao như thế? Công chúa Thanh Loan cũng không hiểu biết phong tục tâp quán ở Vân Nam, bất quá theo trực giác của nữ nhân thì nàng cảm thấy câm miệng vẫn là tốt nhất.
Công chúa Thanh Loan vội vàng lắc đầu, “Không có gì.”
Kỳ thật mọi người cũng không phải người mù, Minh Trạm lại là người được vạn chúng chú ý, bình thường hắn hắt xì một cái thì mọi người cũng phải nghiên cứu thảo luận một hồi, huống chi chỉ trong một đêm mà lại cao đến thế, thật là kỳ lạ.
Không phải chỉ một hai người thắc mắc, bất quá rốt cục vẫn là Phượng Cảnh Nam hỏi thẳng.
Vóc dáng của Minh Trạm so với những người đồng trang lứa thì có vẻ trưởng thành hơi chậm, hoàn toàn không thể sánh bằng dáng người hoàn hảo như Phượng Cảnh Nam, thấp hơn nửa cái đầu. Đáng tiếc ở thời này không có thuốc gia tăng chiều cao, nếu có thì Phượng Cảnh Nam đã cho Minh Trạm uống.
Nên biết tướng mạo đối với người cầm quyền cũng khá quan trọng. Cái tướng mạo vọng chi bất tự nhân quân này sẽ làm giảm trọng lượng, bởi vì phụ mẫu của Minh Trạm có gien tốt, cho dù không di truyền những gien nổi trội xuất sắc nhưng cũng nằm trong tiêu chuẩn. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là vóc dáng hơi thấp một chút. (vọng chi bất tự nhân quân = Ở xa nhìn không ra vẻ một ông vua)
Bất quá Minh Trạm vẫn còn nhỏ, cũng không cần vội.
Nhưng bỗng nhiên chỉ trong một đêm mà Minh Trạm lại cao hơn mấy phân, chuyện này thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Người khác có lẽ e ngại thân phận của Minh Trạm mà không dám hỏi nhưng Phượng Cảnh Nam thì khác, hắn lôi kéo Minh Trạm, nhìn trái nhìn phải cả buổi rồi mới hỏi, “Trong hài của ngươi có đặt cái gì à?”
“Cái gì cơ! Phụ vương đang nói cái gì cơ?!” Minh Trạm tỏ ra vẻ mặt ngơ ngác, có chết cũng không thừa nhận.
Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa gật đầu, “Đã đến lúc này mà còn làm bộ làm tịch.” Cúi đầu nhìn hài của Minh Trạm, bên ngoài thật sự nhìn không ra có gì khác thường, Phượng Cảnh Nam buồn cười hỏi, “Hôm qua thấy ngươi không cao bằng công chúa nhà người ta, nhưng hôm nay các ngươi lại đổi chỗ cho nhau.”
Da mặt của Minh Trạm vốn đã luyện rất dày, không hề sứt mẻ, bình tĩnh nói, “Làm gì có, vì sao ta lại chẳng cảm thấy ta lùn hơn công chúa tí nào cả! Chúng ta rõ ràng là ngang ngửa nhau mà.”
Phượng Cảnh Nam đứng dậy, ra hiệu cho Minh Trạm cùng hắn vào bên trong.
Minh Trạm hết sức cẩn thận, e dè đi qua, vẫn luôn giữ một thước khoảng cách với Phượng Cảnh Nam, cẩn thận đến cực điểm.
Phượng Cảnh Nam nói một cách giễu cợt, “Có nhiêu đó lá gan thôi sao!” Đưa tay xách người vác lên nhuyễn tháp, vóc người của Phượng Cảnh Nam cao lớn, tay trái ấn một cái, Minh Trạm không biết bị hắn ấn vào huyệt vị nào ở bên hông mà bỗng nhiên cảm thấy mất hết sức lực. Lúc này tay phải của Phượng Cảnh Nam đã nhẹ nhàng thoát một bên hài của Minh Trạm ra.
Minh Trạm tức đến đỏ mặt, rống to, “Phụ vương làm cái gì vậy!”
“Để xem trong đây của ngươi có cái quái quỷ gì!” Phượng Cảnh Nam rất ưa sạch sẽ, nếu không phải Minh Trạm tránh né, một mực không chịu nói thật thì hắn làm gì có hứng thú đối với chiếc hài thối của Minh Trạm.
Lúc này Minh Trạm đã giãy dụa đứng dậy muốn cướp lại hài.
Đối với hắn mà nói, không chỉ vì một chiếc hài mà chính là vì tôn nghiêm của nam nhân!
Minh Trạm nổi cơn thịnh nộ, trong khi Phượng Cảnh Nam căn bản không đặt vào trong mắt, tùy tay vỗ một cái, Minh Trạm lại co quắp, toàn thân vừa tê vừa bất lực, tư vị này thật sự là khó chịu!
Kỳ thật cho dù Minh Trạm cũng hay đổ mồ hôi chân, bất quá nô tỳ hầu hạ cho hắn rất chu đáo, mỗi ngày đều đổi hài sạch sẽ, vì vậy hài của hắn quả thật không thối. Phượng Cảnh Nam thò tay vào sờ soạng một chút, lấy ra một cái lót đế hài.
Cái lót đế hài này khác với lót đế hài bình thường, phía sau thì cao, phía trước thì thấp, Phượng Cảnh Nam chậm rãi nở nụ cười, thảo nào bỗng dưng cao lên.
Minh Trạm đã tức đến đỏ cả mặt, nổi cơn thịnh nộ, “Có chuyện gì thì cứ nói, vô duyên vô cớ lại động thủ, như vậy còn gì là anh hùng hảo hán!”
“Ừm, anh hùng hảo hán mau đứng dậy đi, ngươi muốn nằm bao lâu nữa?” Nam nhân có lẽ thích dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm như thể đang cười nhạo.
Minh Trạm suýt nữa đã tức đến mức ngất xỉu.
Phượng Cảnh Nam trả lại miếng lót hài cho Minh Trạm, lại giúp đỡ Minh Trạm ngồi dậy, thành tâm thành ý nhắc nhở hắn, “Cái này có thể làm giả, ngươi phô trương muốn cùng công chúa người ta đi săn thú, nhưng tài bắn cung phải được rèn luyện, ngày thường đều là người một nhà, có làm giả cũng không sao, nay ở trước mặt công chúa, chẳng lẽ ngươi chỉ cầm cung rồi bắn đại vài cái thôi sao? Như vậy còn thể diện gì nữa?”
Minh Trạm vừa khom lưng mang hài vừa oán hận, “Không cần phụ vương quan tâm, ta khẳng định là có cách!” Hôm nay bị Phượng Cảnh Nam làm mất thể diện, thật sự là tàn nhẫn, Minh Trạm thẹn quá hóa giận, “Hễ một chút là động tay động chân, cái đầu để làm gì! Con người từ khỉ biến thành người chẳng lẽ là dựa vào sức mạnh hay sao? Là trí tuệ! Trí tuệ! Có hiểu hay không!”
Phượng Cảnh Nam cũng không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, nói cho có lệ, “Ừm, vậy chờ ngươi dùng trí tuệ để săn bắn.”
Minh Trạm thở hồng hộc mà rời đi, Phượng Cảnh Nam cười, yêu cầu không bằng khích tướng. Quả thật Minh Trạm có rất nhiều mưu ma chước quỷ, bất quá, võ công của Minh Trạm như bùn nhớt, đây cũng là sự thật. Trong tình cảnh này, Minh Trạm tất nhiên phải tham gia. Chẳng những phải tham gia mà thành tích cũng không được kém.
Phượng Cảnh Nam không phải vì Minh Trạm phát sầu, hắn phát sầu là vì thể diện của Trấn Nam Vương phủ.
Còn Minh Trạm, tuy rằng không hợp với Phượng Cảnh Nam, bất quá giữa phụ tử vẫn luôn có một chút tương tự, tỷ như: Hai người đều là người cực kỳ sĩ diện, xem thể diện như tánh mạng.
Hơn nữa, Phượng Cảnh Nam thật sự cẩn thận nghiên cứu Minh Trạm. Hắn còn phát hiện Minh Trạm có một đặc điểm quan trọng: Khi bị uy hiếp, sức chiến đấu của Minh Trạm sẽ đặc biệt mạnh mẽ. Vẫn tốt hơn năm xưa, nếu Phượng Cảnh Nam không có ý đưa Minh Trạm đến đế đô thì e rằng bây giờ Minh Trạm vẫn còn ở Trấn Nam Vương phủ mà sống cuộc sống ru rú hạnh phúc như lợn.
Nói đơn giản người như thế nếu không bị khi dễ thì sẽ không động não xuất lực.
Phượng Cảnh Nam bèn khi dễ khích tướng Minh Trạm, với lại, ở trong mắt của Minh Trạm thì đó cũng không gọi là khi dễ, nhiều nhất chỉ là pha trò một chút mà thôi.
Minh Trạm đã sớm có đối sách, hắn gọi Lê Băng đến.
Từ khi Lê Băng đi theo Minh Trạm thì lượng công việc cũng không lớn. Hắn chủ yếu phụ trách an nguy của Minh Trạm, mà Minh Trạm lại là người cực kỳ để ý đến an nguy của mình, rất hiếm khi xuất môn.
“A Lê, võ công của ngươi thế nào?” Minh Trạm hỏi.
Lê Băng đương nhiên sẽ không khiêm tốn, Minh Trạm nhất thời tỉnh táo tinh thần, cười hỏi, “Ta nghe nói võ công của ngươi rất tốt, còn có nội lực và chân khí. Không cần cung tiễn vẫn có thể giết người, chỉ cần khoa tay múa chân thế này, vút một tiếng, một luồng chân khí được tung ra, có thể giết chết một con hổ.” Nói đến cuối cùng, Minh Trạm oai phong lẫm liệt khoa tay múa chân.
Lê Băng tái mặt, ngỡ ngàng nhìn Minh Trạm rồi hỏi, “Thế tử gặp qua người như vậy rồi sao? Gặp qua võ công như vậy ư?”
“Ừm, ta nghe nói thôi.” Minh Trạm nói chuyện một cách đương nhiên, “Trong sách nói, võ công cao thủ, hái hoa phóng lá có thể đả thương người.”
“Điện hạ, đừng bảo là ngài đọc trong tiểu thuyết chứ?” Lê Băng không thể không sửa lại nhận thức của Minh Trạm đối với võ công, hắn giải thích, “Kỳ thật người có võ công cũng chỉ hơn người bình thường một chút, sức lực mạnh hơn, động tác cũng nhanh nhạy hơn mà thôi. Hoa lá đều là những thứ rất mềm mại, tuyệt đối không thể đả thương người trong nháy mắt được.”
Nhất thời Minh Trạm liền xụ mặt, “Vậy sao. Hoa lá không được, thế này, ta đọc sách có nói đến vài cao thủ dùng kim bắn ra có thể giết người!”
“Điện hạ, thứ thần nói thẳng, sách mà điện hạ đọc có một chút không đúng.” Kỳ thật Lê Băng rất có khả năng quan sát, hắn tùy tiện vung tay lên, đầu ngón tay cầm lấy một cây phi đao giống lá liễu rồi nói tiếp, “Loại phi đao này là ám khí tinh xảo nhất mà thần biết, so với lá liễu thì lớn hơn một chút. Thần thực sự chưa từng nghe nói có ai dùng kim châm để đả thương người.”
Minh Trạm kinh hỉ cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, màu sắc đen sẫm, hoàn toàn không phản quang, giống như lá liễu, chẳng lẽ đây là Liễu hiệp đao trong truyền thuyết? Minh Trạm kiềm nén sự vui mừng trong lòng, vừa cười vừa hỏi, “A Lê, ngươi có thể dùng phi đao săn thú hay không?”
“Con mồi nhỏ thì được. Cỡ gà rừng hoặc thỏ.” Nếu trông cậy vào Liễu hiệp đao mà giết hổ báo thì hơi quá sức.
Minh Trạm ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng, cười tủm tỉm mà giải thích, “Là như vậy, A Lê, ngươi cũng biết sắp tới sẽ đi săn bắn. Trước kia ta đều ở đế đô, đây là lần đầu tiên ta tham gia vào mùa săn bắn ở Vân Nam. Chẳng qua có một chút khó xử, cần A Lê phân ưu cho ta a.”
Lê Băng đại khái hiểu được ý tứ của Minh Trạm, trầm giọng nói, “Điện hạ có chuyện gì thì cứ phân phó, thần đương nhiên sẽ tòng mệnh.”
“Hầy….” Minh Trạm thở dài một hơi, cố tình tỏ ra phiền não rồi cảm khái, “Chuyện này phải quay về lúc trước, xưa kia thân thể của ta không được khỏe, cũng không thể học cung tiễn linh tinh. Tục ngữ có câu, học đi đôi với hành, không thực thành thì mới biết khó thế nào. A Lê, nếu là ngày xưa thì còn đỡ một chút, lần này săn thú lại có công chúa Tây Tạng tham gia, cho nên tất cả thể diện của ta hoàn toàn dựa vào ngươi.”
Kỳ thật Lê Băng đã sớm an bài, thuận thế nói, “Điện hạ yên tâm, đến lúc đó thần sẽ thu xếp vài thị vệ tin cậy dùng mũi tên của điện hạ, như thế con mồi của điện hạ tuyệt đối sẽ không rơi vào tay kẻ khác.”
“Như vậy thì tốt.” Minh Trạm thấy Lê Băng đã hiểu được ý của mình, bèn cười nói, “Còn có một chuyện hơi khó, A Lê à, dù sao ta cũng phải ở trước mặt công chúa Tây Tạng mà bắn cung. Lỡ mũi tên này đi chệch hướng thì làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp gì hay không.”
Lê Băng suy nghĩ, trời ạ, tài bắn cung tệ đến mức này hay sao. Lê Băng đơn giản nói, “Điện hạ, thần nghĩ không bằng thế này, ngày đi săn, thần tất nhiên sẽ bám theo để bảo hộ điện hạ, nếu điện hạ có gì phân phó, nếu có con mồi nào mà điện hạ nhìn trúng thì ngài có thể ra dấu cho thần, thần sẽ dùng ám khí phóng bị thương con mồi, đồng thời ngài sẽ bắn tên, như thế điện hạ nhất định có thể đắc trúng.”
Minh Trạm lắc đầu, “Ngươi chỉ nói đúng phân nửa.” Dù sao cũng là ngụy trang, nói đến đây thì Minh Trạm đã hoàn toàn không để ý đến da mặt của mình, hắn nói thẳng, “Ngươi tận lực dùng ám khí phóng chết con mồi, ta sẽ cùng lúc bắn tên, ngộ nhỡ không bắn trúng con mồi nhưng con mồi lại ngã xuống, dù sao trên người của nó cũng không thể không có tên bắn trúng. Lúc đó ngươi phải an bài một thị vệ tâm phúc tỉnh táo nhanh chóng chạy đến con mồi kia, nếu trên thân của nó không có mũi tên thì thị vệ phải nhanh chóng cắm vào một mũi.”
“Dạ, để thần an bài.” Lê Băng bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ thật gian khó, vất vả lắm mới mở miệng được, “Nếu điện hạ có thời gian thì chúng ta có thể tập luyện một chút.”
“Ngươi đi an bài trước đi, sáng mai ta sẽ dậy sớm.” Lén lút luyện.
“Dạ.”
……….
P/S: =)) chắc em Trạm chỉ cao một mét sáu mươi mấy thôi quá.
Nhiệm vụ này thuộc về Minh Trạm.
Vì sao công chúa người ta lại đến đây, vì ai mà đến? Hai người cũng trạc tuổi nhau, cho dù công chúa Thanh Loan lớn hơn Minh Trạm hai tuổi thì cũng xem như tương xứng. Trấn Nam Vương phủ từ trên xuống dưới đều coi trọng hôn sự này.
Duy nhất rầu rĩ không vui chính là Nguyễn Thần Tư, nàng và Minh Trạm chỉ mới thành thân mấy tháng, nay Minh Trạm sắp thú công chúa, đương nhiên trong lòng sẽ có đủ loại tư vị.
Vệ vương phi thấy bộ dáng như vậy của Nguyễn Thần Tư thì không khỏi khuyên răn nàng vài câu, “Năm đó ta gả cho Vương gia, bên cạnh Vương gia đã nạp Ngụy phi và cố Lý phi, Minh Lễ cũng đã ra đời. Những năm gần đây, trong Vương phủ, trắc phi thứ phi thị thiếp, có chút tên tuổi thì còn đỡ, còn không có danh phận thì ta đều nhớ không hết.”
Nguyễn Thần Tư đỏ măt, vội nói, “Mẫu thân, nữ nhi không có….”
“Minh Trạm là người rất hiếm có.” Vệ vương phi không có ý thổi phòng nhi tử của mình, nàng luôn lạnh nhạt bình thản, nói với Nguyễn Thần Tư, “Chúng ta nay đã là bà bà và tức phụ, không có gì không thể nói. Mặc dù ta ít khi xuất môn nhưng cũng hiểu biết nam tử bên ngoài, phàm là có chút ngân lượng trong tay sẽ nạp tam phòng mỹ thiếp. Ngươi gả vào Vương phủ cũng được một thời gian, để ý đến sinh hoạt của Minh Trạm thì đường nhiên sẽ biết thị nữ bên cạnh hắn đều đã trưởng thành, dung mạo cũng chẳng kém tiểu thư nhà người ta, nhiều năm qua vẫn là bọn họ hầu hạ hắn, cũng không thể nói là không có tình cảm, nhưng Minh Trạm lại chưa từng động đến các nàng dù chỉ một ngón tay.”
Nguyễn Thần Tư có một chút ngượng ngùng, nàng cũng không phải chính thê của Minh Trạm, có ghen cũng không đến phiên nàng. Cho dù ngày sau Minh Trạm lập thế tử phi thì nàng cũng không có quyền xen vào chuyện Minh Trạm nạp phi nạp thiếp. Nhưng nàng là một tiểu cô nương đang tuổi thanh xuân, vừa mới gả vào đây, bên cạnh Minh Trạm chỉ có một mình nàng, hắn lại ôn nhu săn sóc nàng, nay đột nhiên nghe thấy Minh Trạm sắp thành thân với công chúa, cho dù có chuẩn bị tâm lý thì vẫn cảm thấy khổ sở. Huống chi Nguyễn Thần Tư không có tâm cơ sâu nặng, cho dù muốn che giấu nhưng vẫn lộ ra một chút.
Hiện tại lại phải nghe bà bà khuyên nhủ….Nguyễn Thần Tư ngượng ngùng khó nói nên lời.
Vệ vương phi ôn hòa nói, “Ngươi là tiểu hài tử thông minh, hiện tại cứ sống yên ổn đi, ngươi ngẫm lại xem, Minh Trạm thích ngươi vui vẻ mỗi ngày hay là thích người mặt mày ủ rũ?”
“Mẫu thân, nữ nhi đã hiểu.” Vệ vương phi nói như vậy khiến Nguyễn Thần Tư tràn đầy cảm kích, cho dù là mẫu thân của nàng thì cũng chỉ có thể nói những lời như vậy mà thôi. Nàng rời nhà đã lâu, cũng nhận thức tốt xấu, cố gắng cười nói, “Ngày nào thế tử cũng bận rộn nhiều chuyện, ta không thể làm cho hắn vì chuyện của mình mà lao tâm khổ trí.”
Vệ vương phi không nói thêm nữa, phái Nguyễn Thần Tư quay về nghỉ ngơi.
Minh Trạm đối với nữ nhân thật sự không tệ, đương nhiên ngoại trừ Minh Phỉ. Nhưng mấu chốt là hắn đối với ai cũng đều không tệ.
Minh Trạm thỉnh công chúa Thanh Loan uống trà ở hoa viên.
Trà đạo ở thời này được biểu diễn với tài nghệ lịch sự tao nhã mà cũng không kém phần rườm rà khiến công chúa Thanh Loan xem đến hoa cả mắt.
“Công chúa là khách quý từ phương xa đến đây…” Minh Trạm ôn hòa nói, “Mặc dù công chúa không dự tính ở lại quá lâu, nhưng ta nghĩ cứ ru rú ở trong phủ thì thật đáng tiếc.”
Minh Trạm ra vẻ thân sĩ mà mời trà công chúa Thanh Loan, công chúa Thanh Loan nói cảm tạ, ngửa đầu uống cạn, hào phóng như uống hảo tửu.
“Ta định thế này, hành cung ở phía Nam có phong cảnh tuyệt đẹp, không bằng ta cùng công chúa đến đó ở vài ngày, nhân dịp để công chúa thưởng thức cảnh đẹp Vân Nam. Ngày đó ta thấy công chúa kỵ mã xuất chúng, muốn hỏi một câu, tài bắn cung của công chúa như thế nào, có thích đi săn bắn hay không?” Minh Trạm nhấp một ngùm trà hương, không nhanh không chậm mà nói.
Nhãn thần của công chúa sáng lên, nói một cách khiêm tốn, “Võ nghệ của ta bình thường, bất quá thỉnh thoảng vẫn thích đi săn bắn.”
“Như vậy thật là tốt, ta cùng công chúa đến đó đi. Hiện tại đang lúc mùa thu, hằng năm mùa thu ở Vương phủ đều có hoạt động săn bắn.” Sự phấn khích của Thanh Loan công chúa cơ hồ đều viết lên mặt, Minh Trạm mỉm cười, “Nếu công chúa cũng thích thì ta sẽ cùng phụ vương thương lượng, trước mùa thu hoạch thú sẽ để công chúa tận hứng săn bắn.”
“Nếu không phiền.” Công chúa Thanh Loan suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói, “Ta thật sự rất thích.”
“Hảo, ta sẽ lệnh cho Nội Vụ tư chuẩn bị hành trang cho công chúa trước.”
Minh Trạm đưa công chúa Thanh Loan về chỗ ở, mấy ngày nay ở chung, công chúa Thanh Loan cảm thấy mặc dù Minh Trạm có vẻ nho nhã yếu ớt, bất quá thái độ làm người thật không tệ. Chẳng qua hôm nay nàng quan sát Minh Trạm vài lần, nghi vấn cứ hiện lên trong mắt một cách chói lọi, Minh Trạm muốn giả vờ không thấy cũng không được.
“Công chúa, có chuyện gì hay sao?” Minh Trạm cười hỏi, “Có thể nói thẳng với ta, công chúa cứ xem nơi này là nhà của mình, không cần phải khách khí.”
Cho dù công chúa Thanh Loan có tính tình phóng khoáng nhưng cũng không tiện hỏi Ngươi làm cái gì mà chỉ một đêm lại cao như thế? Công chúa Thanh Loan cũng không hiểu biết phong tục tâp quán ở Vân Nam, bất quá theo trực giác của nữ nhân thì nàng cảm thấy câm miệng vẫn là tốt nhất.
Công chúa Thanh Loan vội vàng lắc đầu, “Không có gì.”
Kỳ thật mọi người cũng không phải người mù, Minh Trạm lại là người được vạn chúng chú ý, bình thường hắn hắt xì một cái thì mọi người cũng phải nghiên cứu thảo luận một hồi, huống chi chỉ trong một đêm mà lại cao đến thế, thật là kỳ lạ.
Không phải chỉ một hai người thắc mắc, bất quá rốt cục vẫn là Phượng Cảnh Nam hỏi thẳng.
Vóc dáng của Minh Trạm so với những người đồng trang lứa thì có vẻ trưởng thành hơi chậm, hoàn toàn không thể sánh bằng dáng người hoàn hảo như Phượng Cảnh Nam, thấp hơn nửa cái đầu. Đáng tiếc ở thời này không có thuốc gia tăng chiều cao, nếu có thì Phượng Cảnh Nam đã cho Minh Trạm uống.
Nên biết tướng mạo đối với người cầm quyền cũng khá quan trọng. Cái tướng mạo vọng chi bất tự nhân quân này sẽ làm giảm trọng lượng, bởi vì phụ mẫu của Minh Trạm có gien tốt, cho dù không di truyền những gien nổi trội xuất sắc nhưng cũng nằm trong tiêu chuẩn. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là vóc dáng hơi thấp một chút. (vọng chi bất tự nhân quân = Ở xa nhìn không ra vẻ một ông vua)
Bất quá Minh Trạm vẫn còn nhỏ, cũng không cần vội.
Nhưng bỗng nhiên chỉ trong một đêm mà Minh Trạm lại cao hơn mấy phân, chuyện này thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Người khác có lẽ e ngại thân phận của Minh Trạm mà không dám hỏi nhưng Phượng Cảnh Nam thì khác, hắn lôi kéo Minh Trạm, nhìn trái nhìn phải cả buổi rồi mới hỏi, “Trong hài của ngươi có đặt cái gì à?”
“Cái gì cơ! Phụ vương đang nói cái gì cơ?!” Minh Trạm tỏ ra vẻ mặt ngơ ngác, có chết cũng không thừa nhận.
Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa gật đầu, “Đã đến lúc này mà còn làm bộ làm tịch.” Cúi đầu nhìn hài của Minh Trạm, bên ngoài thật sự nhìn không ra có gì khác thường, Phượng Cảnh Nam buồn cười hỏi, “Hôm qua thấy ngươi không cao bằng công chúa nhà người ta, nhưng hôm nay các ngươi lại đổi chỗ cho nhau.”
Da mặt của Minh Trạm vốn đã luyện rất dày, không hề sứt mẻ, bình tĩnh nói, “Làm gì có, vì sao ta lại chẳng cảm thấy ta lùn hơn công chúa tí nào cả! Chúng ta rõ ràng là ngang ngửa nhau mà.”
Phượng Cảnh Nam đứng dậy, ra hiệu cho Minh Trạm cùng hắn vào bên trong.
Minh Trạm hết sức cẩn thận, e dè đi qua, vẫn luôn giữ một thước khoảng cách với Phượng Cảnh Nam, cẩn thận đến cực điểm.
Phượng Cảnh Nam nói một cách giễu cợt, “Có nhiêu đó lá gan thôi sao!” Đưa tay xách người vác lên nhuyễn tháp, vóc người của Phượng Cảnh Nam cao lớn, tay trái ấn một cái, Minh Trạm không biết bị hắn ấn vào huyệt vị nào ở bên hông mà bỗng nhiên cảm thấy mất hết sức lực. Lúc này tay phải của Phượng Cảnh Nam đã nhẹ nhàng thoát một bên hài của Minh Trạm ra.
Minh Trạm tức đến đỏ mặt, rống to, “Phụ vương làm cái gì vậy!”
“Để xem trong đây của ngươi có cái quái quỷ gì!” Phượng Cảnh Nam rất ưa sạch sẽ, nếu không phải Minh Trạm tránh né, một mực không chịu nói thật thì hắn làm gì có hứng thú đối với chiếc hài thối của Minh Trạm.
Lúc này Minh Trạm đã giãy dụa đứng dậy muốn cướp lại hài.
Đối với hắn mà nói, không chỉ vì một chiếc hài mà chính là vì tôn nghiêm của nam nhân!
Minh Trạm nổi cơn thịnh nộ, trong khi Phượng Cảnh Nam căn bản không đặt vào trong mắt, tùy tay vỗ một cái, Minh Trạm lại co quắp, toàn thân vừa tê vừa bất lực, tư vị này thật sự là khó chịu!
Kỳ thật cho dù Minh Trạm cũng hay đổ mồ hôi chân, bất quá nô tỳ hầu hạ cho hắn rất chu đáo, mỗi ngày đều đổi hài sạch sẽ, vì vậy hài của hắn quả thật không thối. Phượng Cảnh Nam thò tay vào sờ soạng một chút, lấy ra một cái lót đế hài.
Cái lót đế hài này khác với lót đế hài bình thường, phía sau thì cao, phía trước thì thấp, Phượng Cảnh Nam chậm rãi nở nụ cười, thảo nào bỗng dưng cao lên.
Minh Trạm đã tức đến đỏ cả mặt, nổi cơn thịnh nộ, “Có chuyện gì thì cứ nói, vô duyên vô cớ lại động thủ, như vậy còn gì là anh hùng hảo hán!”
“Ừm, anh hùng hảo hán mau đứng dậy đi, ngươi muốn nằm bao lâu nữa?” Nam nhân có lẽ thích dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm như thể đang cười nhạo.
Minh Trạm suýt nữa đã tức đến mức ngất xỉu.
Phượng Cảnh Nam trả lại miếng lót hài cho Minh Trạm, lại giúp đỡ Minh Trạm ngồi dậy, thành tâm thành ý nhắc nhở hắn, “Cái này có thể làm giả, ngươi phô trương muốn cùng công chúa người ta đi săn thú, nhưng tài bắn cung phải được rèn luyện, ngày thường đều là người một nhà, có làm giả cũng không sao, nay ở trước mặt công chúa, chẳng lẽ ngươi chỉ cầm cung rồi bắn đại vài cái thôi sao? Như vậy còn thể diện gì nữa?”
Minh Trạm vừa khom lưng mang hài vừa oán hận, “Không cần phụ vương quan tâm, ta khẳng định là có cách!” Hôm nay bị Phượng Cảnh Nam làm mất thể diện, thật sự là tàn nhẫn, Minh Trạm thẹn quá hóa giận, “Hễ một chút là động tay động chân, cái đầu để làm gì! Con người từ khỉ biến thành người chẳng lẽ là dựa vào sức mạnh hay sao? Là trí tuệ! Trí tuệ! Có hiểu hay không!”
Phượng Cảnh Nam cũng không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, nói cho có lệ, “Ừm, vậy chờ ngươi dùng trí tuệ để săn bắn.”
Minh Trạm thở hồng hộc mà rời đi, Phượng Cảnh Nam cười, yêu cầu không bằng khích tướng. Quả thật Minh Trạm có rất nhiều mưu ma chước quỷ, bất quá, võ công của Minh Trạm như bùn nhớt, đây cũng là sự thật. Trong tình cảnh này, Minh Trạm tất nhiên phải tham gia. Chẳng những phải tham gia mà thành tích cũng không được kém.
Phượng Cảnh Nam không phải vì Minh Trạm phát sầu, hắn phát sầu là vì thể diện của Trấn Nam Vương phủ.
Còn Minh Trạm, tuy rằng không hợp với Phượng Cảnh Nam, bất quá giữa phụ tử vẫn luôn có một chút tương tự, tỷ như: Hai người đều là người cực kỳ sĩ diện, xem thể diện như tánh mạng.
Hơn nữa, Phượng Cảnh Nam thật sự cẩn thận nghiên cứu Minh Trạm. Hắn còn phát hiện Minh Trạm có một đặc điểm quan trọng: Khi bị uy hiếp, sức chiến đấu của Minh Trạm sẽ đặc biệt mạnh mẽ. Vẫn tốt hơn năm xưa, nếu Phượng Cảnh Nam không có ý đưa Minh Trạm đến đế đô thì e rằng bây giờ Minh Trạm vẫn còn ở Trấn Nam Vương phủ mà sống cuộc sống ru rú hạnh phúc như lợn.
Nói đơn giản người như thế nếu không bị khi dễ thì sẽ không động não xuất lực.
Phượng Cảnh Nam bèn khi dễ khích tướng Minh Trạm, với lại, ở trong mắt của Minh Trạm thì đó cũng không gọi là khi dễ, nhiều nhất chỉ là pha trò một chút mà thôi.
Minh Trạm đã sớm có đối sách, hắn gọi Lê Băng đến.
Từ khi Lê Băng đi theo Minh Trạm thì lượng công việc cũng không lớn. Hắn chủ yếu phụ trách an nguy của Minh Trạm, mà Minh Trạm lại là người cực kỳ để ý đến an nguy của mình, rất hiếm khi xuất môn.
“A Lê, võ công của ngươi thế nào?” Minh Trạm hỏi.
Lê Băng đương nhiên sẽ không khiêm tốn, Minh Trạm nhất thời tỉnh táo tinh thần, cười hỏi, “Ta nghe nói võ công của ngươi rất tốt, còn có nội lực và chân khí. Không cần cung tiễn vẫn có thể giết người, chỉ cần khoa tay múa chân thế này, vút một tiếng, một luồng chân khí được tung ra, có thể giết chết một con hổ.” Nói đến cuối cùng, Minh Trạm oai phong lẫm liệt khoa tay múa chân.
Lê Băng tái mặt, ngỡ ngàng nhìn Minh Trạm rồi hỏi, “Thế tử gặp qua người như vậy rồi sao? Gặp qua võ công như vậy ư?”
“Ừm, ta nghe nói thôi.” Minh Trạm nói chuyện một cách đương nhiên, “Trong sách nói, võ công cao thủ, hái hoa phóng lá có thể đả thương người.”
“Điện hạ, đừng bảo là ngài đọc trong tiểu thuyết chứ?” Lê Băng không thể không sửa lại nhận thức của Minh Trạm đối với võ công, hắn giải thích, “Kỳ thật người có võ công cũng chỉ hơn người bình thường một chút, sức lực mạnh hơn, động tác cũng nhanh nhạy hơn mà thôi. Hoa lá đều là những thứ rất mềm mại, tuyệt đối không thể đả thương người trong nháy mắt được.”
Nhất thời Minh Trạm liền xụ mặt, “Vậy sao. Hoa lá không được, thế này, ta đọc sách có nói đến vài cao thủ dùng kim bắn ra có thể giết người!”
“Điện hạ, thứ thần nói thẳng, sách mà điện hạ đọc có một chút không đúng.” Kỳ thật Lê Băng rất có khả năng quan sát, hắn tùy tiện vung tay lên, đầu ngón tay cầm lấy một cây phi đao giống lá liễu rồi nói tiếp, “Loại phi đao này là ám khí tinh xảo nhất mà thần biết, so với lá liễu thì lớn hơn một chút. Thần thực sự chưa từng nghe nói có ai dùng kim châm để đả thương người.”
Minh Trạm kinh hỉ cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, màu sắc đen sẫm, hoàn toàn không phản quang, giống như lá liễu, chẳng lẽ đây là Liễu hiệp đao trong truyền thuyết? Minh Trạm kiềm nén sự vui mừng trong lòng, vừa cười vừa hỏi, “A Lê, ngươi có thể dùng phi đao săn thú hay không?”
“Con mồi nhỏ thì được. Cỡ gà rừng hoặc thỏ.” Nếu trông cậy vào Liễu hiệp đao mà giết hổ báo thì hơi quá sức.
Minh Trạm ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng, cười tủm tỉm mà giải thích, “Là như vậy, A Lê, ngươi cũng biết sắp tới sẽ đi săn bắn. Trước kia ta đều ở đế đô, đây là lần đầu tiên ta tham gia vào mùa săn bắn ở Vân Nam. Chẳng qua có một chút khó xử, cần A Lê phân ưu cho ta a.”
Lê Băng đại khái hiểu được ý tứ của Minh Trạm, trầm giọng nói, “Điện hạ có chuyện gì thì cứ phân phó, thần đương nhiên sẽ tòng mệnh.”
“Hầy….” Minh Trạm thở dài một hơi, cố tình tỏ ra phiền não rồi cảm khái, “Chuyện này phải quay về lúc trước, xưa kia thân thể của ta không được khỏe, cũng không thể học cung tiễn linh tinh. Tục ngữ có câu, học đi đôi với hành, không thực thành thì mới biết khó thế nào. A Lê, nếu là ngày xưa thì còn đỡ một chút, lần này săn thú lại có công chúa Tây Tạng tham gia, cho nên tất cả thể diện của ta hoàn toàn dựa vào ngươi.”
Kỳ thật Lê Băng đã sớm an bài, thuận thế nói, “Điện hạ yên tâm, đến lúc đó thần sẽ thu xếp vài thị vệ tin cậy dùng mũi tên của điện hạ, như thế con mồi của điện hạ tuyệt đối sẽ không rơi vào tay kẻ khác.”
“Như vậy thì tốt.” Minh Trạm thấy Lê Băng đã hiểu được ý của mình, bèn cười nói, “Còn có một chuyện hơi khó, A Lê à, dù sao ta cũng phải ở trước mặt công chúa Tây Tạng mà bắn cung. Lỡ mũi tên này đi chệch hướng thì làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp gì hay không.”
Lê Băng suy nghĩ, trời ạ, tài bắn cung tệ đến mức này hay sao. Lê Băng đơn giản nói, “Điện hạ, thần nghĩ không bằng thế này, ngày đi săn, thần tất nhiên sẽ bám theo để bảo hộ điện hạ, nếu điện hạ có gì phân phó, nếu có con mồi nào mà điện hạ nhìn trúng thì ngài có thể ra dấu cho thần, thần sẽ dùng ám khí phóng bị thương con mồi, đồng thời ngài sẽ bắn tên, như thế điện hạ nhất định có thể đắc trúng.”
Minh Trạm lắc đầu, “Ngươi chỉ nói đúng phân nửa.” Dù sao cũng là ngụy trang, nói đến đây thì Minh Trạm đã hoàn toàn không để ý đến da mặt của mình, hắn nói thẳng, “Ngươi tận lực dùng ám khí phóng chết con mồi, ta sẽ cùng lúc bắn tên, ngộ nhỡ không bắn trúng con mồi nhưng con mồi lại ngã xuống, dù sao trên người của nó cũng không thể không có tên bắn trúng. Lúc đó ngươi phải an bài một thị vệ tâm phúc tỉnh táo nhanh chóng chạy đến con mồi kia, nếu trên thân của nó không có mũi tên thì thị vệ phải nhanh chóng cắm vào một mũi.”
“Dạ, để thần an bài.” Lê Băng bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ thật gian khó, vất vả lắm mới mở miệng được, “Nếu điện hạ có thời gian thì chúng ta có thể tập luyện một chút.”
“Ngươi đi an bài trước đi, sáng mai ta sẽ dậy sớm.” Lén lút luyện.
“Dạ.”
……….
P/S: =)) chắc em Trạm chỉ cao một mét sáu mươi mấy thôi quá.
Tác giả :
Thạch Đầu Dữ Thủy