Đích Trưởng Nữ
Chương 192: Đêm động phòng hoa chúc
Trong Húc vương phủ, Triệu Khả Nhiên ngủ chính là một buổi chiều, cho đến lúc chạng vạng, mắt mông lung tỉnh lại. Bên ngoài vẫn hò hét ầm ĩ, mãi cho đến buổi tối tiếng ồn ào cũng không có một chút dấu hiệu dừng lại.
Bên ngoài vẫn ầm ĩ, Triệu Khả Nhiên nghe âm thanh bên ngoài, cũng không cảm thấy nhàm chán. Rốt cuộc tiếng ồn ào cũng bắt đầu dừng lại.
Lại qua một lúc lâu, cửa phòng rốt cuộc được mở ra, Tư Đồ Húc chậm rãi đi vào, vừa vào cửa hắn nhìn thấy Triệu Khả Nhiên ngồi bên mép giường.
Một nữ tử một thân hồng y, tóc mây tinh tế, rũ phía sau đầu, trên đầu mang mũ đầu kim hồng liên ngọc chế tác tinh xảo, một hàng rèm châu rũ xuống, nửa khép nửa che dung nhan tinh xảo như họa của nàng. Dưới vầng sáng ôn nhu, trên người nữ tử cũng tràn đầy ôn nhu, làm tôn lên dung nhan thanh mỹ của nàng thêm vài phần không chân thật, khiến cho người khác có cảm giác nàng có thể lập tức biến mất không thấy.
Tư Đồ Húc chậm rãi đi tới bên mép giường, ngồi xuống. Đột nhiên hắn không hề báo trước, ôm lấy Triệu Khả Nhiên, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Vật nhỏ, ta thật sự cưới được nàng, rốt cuộc có phải thật không, hay là ta chỉ là đang nằm mơ mà thôi.”
Triệu Khả Nhiên bị hành động bất thình lình làm sợ hết hồn, theo bản năng nàng tính giãy giụa, tuy nhiên vào lúc này nghe được âm thanh yếu ớt của Tư Đồ Húc, nàng không khỏi bật cười, thì ra trong lòng của Húc cũng có cảm giác không an toàn!
Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhiên cũng không tránh thoát khỏi lồng ngực Tư Đồ Húc, mà mang theo nụ cười, mở miệng trấn an, “Húc, là ta, thật sự là ta. Hôm nay chúng ta thành thân rồi, bây giờ chúng ta đã là phu thê, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn đi chung với nhau.”
Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là vẫn ôm Triệu Khả Nhiên, cảm nhận cảm giác chân thật. Qua một lúc lâu, hắn mới nguyện ý buông Triệu Khả Nhiên ra. Nhưng mà, @dien@dan@le@quy@don@ ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Ha ha, Húc, hay là chúng ta ăn một chút đồ trước đi!” Triệu Khả Nhiên biết ánh mắt của Tư Đồ Húc rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn rất khẩn trương, cho nên mở miệng nói, “Chàng cả ngày đều ở bên ngoài chào hỏi khách khứa, ta cũng chỉ là ăn một chút cao điểm mà thôi, hay là chúng ta ăn một chút đồ đi!”
Buổi tối trước ngày thành thân, Nguyệt cô cũng đã cặn kẽ nói chuyện giữa phu thê với nàng, cho nên nàng biết ánh mắt của Tư Đồ Húc đại biểu cái gì. Những chuyện này vốn là Tần Hương Hà dạy mới đúng, nhưng Tần Hương Hà căn bản cũng không có hăng hái tới dạy Triệu Khả Nhiên. Cho nên không thể làm gì khác hơn là do Nguyệt cô tới dạy. Tần Hương Hà đối với hôn sự như vậy, Nguyệt cô rất đau lòng, hơn nữa còn kín đáo phê bình, chỉ là Triệu Khả Nhiên căn bản không quan tâm mà thôi.
Không thể không nói, Triệu Khả Nhiên thật sự chính là đang viện cớ, bởi vì nàng vừa dứt lời, bụng của nàng liền không phối hợp phát ra âm thanh xì xào. Gương mặt Triệu Khả Nhiên nhất thời đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu. Nàng vốn dĩ chỉ viện cớ mà thôi, nhưng không ngờ chính mình cũng sớm đã đói bụng.
Tư Đồ Húc không nhịn được bật cười, Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái, “Chàng cười cái gì! Chỉ cần là người, thì bụng cũng sẽ đói, có được hay không? Hơn nữa, buổi sáng hôm nay ta chỉ có uống một chút cháo, lúc xế chiều ăn một chút cao điểm mà thôi.”
“Được được được, xem ra ta muốn động phòng, vẫn là cho tiểu vương phi của ta ăn no trước!” Tư Đồ Húc trêu ghẹo nói, “Nếu không, chỉ sợ đêm động phòng hoa chúc của ta tối nay, vương phi không để cho ta lên giường!”
Nghe Tư Đồ Húc trêu ghẹo, Cầm Hương các nàng nhịn cười không được, ngay cả Thi Hương luôn chững chạc cũng không nhịn được bật cười.
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên càng thêm xấu hổ, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tư Đồ Húc.
Tư Đồ Húc tự nhiên cũng biết đã đạt được yêu cầu, nếu không, nếu chọc giận vương phi của mình, chỉ sợ tối hôm nay có lẽ mình thật sự phòng không gối chiếc.
“Tốt lắm, các ngươi đi xuống trước, chuẩn bị một bàn thức ăn lên đây!”
Lúc hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên chia ra đi tắm. Hai người bọn họ chia ra tắm rửa, mặc dù Tư Đồ Húc rất muốn cùng nhau tắm rửa với Triệu Khả Nhiên, nhưng mà dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Khả Nhiên, hắn đành bỏ qua cái ý nghĩ tốt này, bởi vì hắn cũng không dám trong ngày này đắc tội thê tử của mình, nếu không, đến cuối cùng người xui xẻo vẫn là mình.
Chỉ là, trong lòng Tư Đồ Húc cũng âm thầm quyết định, một ngày nào đó, hắn sẽ lôi kéo Triệu Khả Nhiên cùng hắn tắm rửa.
Triệu Khả Nhiên được nha hoàn hầu hạ, tẩy trang, tắm rửa thay quần áo, thay một thân giá y xa hoa tinh xảo, đổi lại một thân áo sơ mi màu trắng thư thái, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác, liền đi ra.
Chờ tắm rửa xong, Triệu Khả Nhiên đuổi nha hoàn ra ngoài, trở về phòng. Chỉ thấy trên mặt bàn đã dọn lên chén cháo và một ít thức ăn thanh đạm. Tư Đồ Húc an vị ở trước bàn đợi nàng, lúc này trên người của hắn đã đổi áo bào gọn nhẹ, lúc nhìn thấy nàng hơi giật mình, chăm chú nhìn.
Áo sơ mi của Triệu Khả Nhiên làm bằng gấm hoa, đơn giản thoải mái, mùa này đã là đầu mùa xuân, chỉ là trong phòng rất ấm áp, mặc cũng thích hợp. Hơn nữa, bởi vì sàn nhà trong phòng ấm áp, cho nên Triệu Khả Nhiên cũng không có đi giày vào, mà đi chân không ra.
Mặc dù Triệu Khả Nhiên mặc áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng cũng đơn giản, phong cảnh mỹ lệ phía dưới áo sơ mi như ẩn như hiện, eo nhỏ nhắn buộc lại, đường cong nảy nở, càng lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được, hơn nữa lúc đi thỉnh thoảng lộ ra chân trần sáng bóng, trong lúc nhất thời ánh mắt Tư Đồ Húc tràn đầy hỏa nhiệt, ánh mắt càng ngày thâm thúy.
Triệu Khả Nhiên bị Tư Đồ Húc nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, “Chàng đừng nhìn nữa, hay là ăn trước đi!”
Mặc dù Tư Đồ Húc động lòng không dứt, @ dien @d an @ le @q uy @ don @ nhưng mà hắn vẫn khắc chế mình, bởi vì ở trong lòng của hắn nhu cầu của Triệu Khả Nhiên vẫn xếp vị trí thứ nhất.
Nha hoàn trong phòng cũng lui xuống, chỉ còn lại hai phu thê đang lẳng lặng dùng thiện mà thôi. Thật ra thì cũng chỉ có Triệu Khả Nhiên đang dùng thiện mà thôi, Tư Đồ Húc căn bản là lòng không yên, vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Triệu Khả Nhiên. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên gian nan ăn xong bữa ăn này.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đặt chén trong tay xuống, Tư Đồ Húc liền lập tức bế Triệu Khả Nhiên lên. Triệu Khả Nhiên bị hành động bất ngờ của Tư Đồ Húc làm sợ hết hồn, nàng vội vã vươn tay, vòng chắc cổ của Tư Đồ Húc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ té xuống.
Tư Đồ Húc vẫn Triệu Khả Nhiên đi tới bên giường, sau đó nhẹ nhàng đặt Triệu Khả Nhiên lên giường.
“Húc, ta…” Bị ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Húc nhìn chằm chằm, Triệu Khả Nhiên muốn mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Hơn nữa dưới ánh mắt Tư Đồ Húc, gương mặt của nàng dần dần đỏ ửng, ngay cả cổ trắng cũng bắt đầu biến đỏ.
Nhìn Triệu Khả Nhiên thẹn thùng, Tư Đồ Húc không nhịn được nữa, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai Triệu Khả Nhiên, thấp giọng nói, “Vật nhỏ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chúng ta cũng không nên lãng phí ngày tốt cảnh đẹp như vậy.”
Nói xong, không chờ Triệu Khả Nhiên trả lời, bàn tay của Tư Đồ Húc bắt đầu di chuyển trên người nàng, che lại môi mỏng của nàng, cuồng liệt quấn quanh hương thơm của nàng. Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt mà bá đạo, giống như cuồng phong vũ bão nhanh chóng mà đánh tới, không cho nàng bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo mà cố chấp kéo nàng tiến vào thế giới mê huyễn.
Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy môi hắn làm lưỡi nàng đau, tay của hắn giống như có ma pháp, đi đến nơi nào đều mang đến từng trận hơi nóng, khiến Triệu Khả Nhiên không ngừng run rẩy.
Hỏa khí nổi lên từ đáy lòng, cả người nóng bỏng, chẳng biết từ lúc nào tay của hắn xoa lấy một đôi thơm mềm của nàng, ngâm khẽ một tiếng, âm thanh kia vang bên tai hắn, giống như tình dược mãnh liệt nhất trên đời, Tư Đồ Húc không nhịn được, hắn vung tay lên, rèm cửa buông xuống, một tay hắn đặt nàng ở phía dưới, một tay cởi bỏ y phục trên người nàng, thân thể mềm mại như hoa nở rộ trên giường đỏ thẩm.
Tư Đồ Húc kéo y phục trên người, thân thể cứng rắn để lên thân thể mềm mại nàng. Ánh mắt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên bị ánh mắt như muốn chiếm đoạt của hắn khiến tim đập nhanh hơn, cong môi run rẩy nỉ non, “Húc, ta sợ…”
Âm thanh Tư Đồ Húc khàn khàn hôn môi của nàng, lẩm bẩm nói: “Đừng sợ, vật nhỏ, tất cả cứ giao cho ta…”
Hắn hôn môi của nàng, gương mặt của nàng, cổ của nàng, sùng bái mỗi tất da mềm mại như tuyết của nàng, môi lưỡi của hắn dẫn nàng vào biển tình cuồn cuộn sóng trong không cách nào tự kềm chế.
Triệu Khả Nhiên khẽ khóc, ôm cổ của hắn, kiều nhan đỏ hồng mà mê ly, không thể đè nén âm thanh phát ra.
Tư Đồ Húc thăm dò vào địa phương chưa từng có người đi qua của nàng, rốt cuộc hắn cứng rắn xâm nhập vào thung lũng ướt át này, thân thể Triệu Khả Nhiên căng thẳng, khóe mắt chảy ra nước mắt, đau đến đánh hắn, “Đều tại chàng, đau…”
Nghe Triệu Khả Nhiên kêu đau, Tư Đồ Húc trấn an hôn nhẹ nàng: “Ngoan, lập tức không sao, một lát sẽ không đau.”
Triệu Khả Nhiên buồn bực nói, “Chàng cũng không phải là nữ nhân, làm sao biết? Ưmh, chàng ra ngoài…”
Nàng càng vặn vẹo thân thể, mồ hôi trên mặt Tư Đồ Húc nhiều hơn, nha đầu này rốt cuộc có biết đây là hành hạ ngọt ngào thế nào hay không?
Rốt cuộc hắn cũng nhịn không được nữa ôm nàng đi tới, vừa hôn nhẹ vành tai của nàng, tóc của nàng, mơ hồ lẩm bẩm: “Vật nhỏ, Húc vương phi của ta, ngoan, Bổn vương thương nàng…”
Triệu Khả Nhiên bị đau đến sắc mặt trắng bệch, qua một lúc lâu lại không thoải mái theo chuyển động của hắn, đau đớn trên người dần dần tản đi, nàng rên khẽ, phối hợp cùng hắn bước vào thế giới khiến nam nữ thế gian vĩnh viễn mê say trong không cách nào tự kềm chế.
Tình hải triều sinh, đốt cháy hỉ chúc long phượng, thỉnh thoảng phát ra tiếng lốp bốp, tân phòng đỏ thẫm lụa mỏng chặn lại cửa sổ, căn phòng càng phát không khí vui mừng.
Yên La mỏng rũ xuống che đi hương khí tràn ngập trong phòng, bóng dáng quấn quít trong trướng đung đưa, thật giống như một mảnh sóng nước thỉnh thoảng đung đưa, thỉnh thoảng ngừng nghỉ, thỉnh thoảng gió êm sóng lặng.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong trướng tựa như mới bình tĩnh lại.
Triệu Khả Nhiên thở gấp nằm trên ngực hắn, cả người bủn rủn muốn động cũng không động được. Hiện tại nàng chỉ có một cảm giác, đó chính là cả người chua xót đau đớn và mệt mỏi.
Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng vô cùng đau lòng, nhưng mà đây cũng là quá trình mà nữ tử nào cũng phải trải qua, quá trình thay đổi của nữ tử. Hắn yêu thương hôn gương mặt Triệu Khả Nhiên, bàn tay trên lưng nàng vỗ nhẹ.
“Còn đau không?” Âm thanh của hắn mang theo thoả mãn lười biếng.
Triệu Khả Nhiên oán trách trừng mắt nhìn hắn, cái nhìn mị nhãn lưu quang, mang theo vô hạn phong tình, hơi thở mới vừa bình thường lại có chút rục rịch.
Triệu Khả Nhiên nhạy cảm nhận thấy phản ứng phía dưới của hắn, chỉ là hiện tại nàng cũng không có tinh lực tiếp tục nữa rồi, ß d d l q d ß vì vậy nàng tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Tư Đồ Húc, “Đừng, người ta còn đau!”
Lúc này Tư Đồ Húc mới hít sâu một cái đè xuống dục vọng mãnh liệt, chôn thật sâu vào tóc của nàng hít một hơi, “Nàng tiểu yêu tinh, ta vừa đụng nàng liền dừng lại không được, rốt cuộc nàng dùng ma pháp gì?”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên vung quyền đập hắn một quyền, “Chàng được tiện nghi còn khoe mẽ! Biết ta vất vả, chàng còn không biết xấu hổ nói ra!”
Tư Đồ Húc cười nhẹ, âm thanh chấn động suy nghĩ trong lòng, chậm rãi đứng lên nói: “Có muốn tắm rửa hay không?”
Mặc dù hai người cũng tắm rửa thay quần áo, nhưng trải qua một cuộc vận động kịch liệt như vậy, trên người của hai người đều dinh dính.
Triệu Khả Nhiên cả người bủn rủn, đâu còn hơi sức, lắc đầu một cái, “Không cần.”
Tư Đồ Húc buồn cười lắc đầu, nhưng cũng không ép Triệu Khả Nhiên, mà đi tịnh phòng.
Hiện tại Triệu Khả Nhiên chỉ có một cảm giác, đó chính là mệt mỏi, nàng mệt mỏi ngay cả một ngón tay cũng không muốn muốn động, nhắm mắt lại, không bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ. Chợt, nàng cảm thấy trên người một trận ấm áp, vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Húc cầm khăn lông đang lau mình cho nàng, không khỏi đỏ mặt lên.
Triệu Khả Nhiên biết tất cả nam nhân cùng nữ nhân xong chuyện, cũng chỉ có nữ nhân đứng lên hầu hạ bọn họ, nhưng Tư Đồ Húc thì khác, không chỉ không cần nàng hầu hạ, ngược lại còn hầu hạ nàng, điểm này khiến cho nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng mà cũng rất xấu hổ.
Nàng vội vã bắt được cổ tay Tư Đồ Húc, ngăn động tác của hắn lại, nhỏ giọng nói, “Hay là để ta tự làm!”
“Ha ha, vật nhỏ, nàng cũng không cần xấu hổ, nàng nên biết, sau này chúng ta sẽ là vợ phu thê, chẳng lẽ nàng không nguyện ý cho ta hầu hạ nàng sao?” Tư Đồ Húc cười nói, “Ta là lần đầu tiên làm những điều này cho nữ nhân, về sau, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nhất định sẽ không để cho nàng hối hận quyết định này.”
Hắn là thiên hoàng quý trụ, sao phải hầu hạ người khác, chỉ là tâm động, nguyện ý vì nàng làm những diều này. Ở trong lòng của hắn, Triệu Khả Nhiên chính là mạng của hắn, linh hồn của hắn, cho nên chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy, sao hắn lại không muốn vì nàng làm chứ?
Trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm động, nghĩ tới nữ nhân là động vật dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một chút quan tâm nho nhỏ, cũng có thể làm cho nàng cảm động thật lâu, nhớ rõ nam nhân là tốt. Chỉ là, nàng cũng biết, Tư Đồ Húc là thật tâm đối đãi nàng, tuyệt đối không phải nhất thời ý loạn tình mê. Tình cảm của hắn đối với mình đã sớm sâu tận xương tủy rồi.
Nàng nhẹ nhàng in một nụ hôn trên mặt Tư Đồ Húc, “Húc, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không hối hận. Có thể cùng chàng kết làm phu thê, đó là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của ta.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trên mặt Tư Đồ Húc không nhịn được hiện ra nụ cười hạnh phúc. Động tác trên tay của hắn càng nhẹ nhàng, ddie%nda^nlee*quu$ydo&n thận trọng đối đãi giống như một trân bảo hiếm thấy. Khi hắn lau nơi đó, Triệu Khả Nhiên đã xấu hổ.
Tư Đồ Húc lại nghiêm túc chà lau thân thể cho nàng, lau xong, thấy cả người nàng hiện lên màu hồng nhạt giống như trứng tôm, kiều nhan như say rượu, không khỏi một trận động tình, hôn lên đôi môi nàng, rừng rực môi lưỡi mãnh liệt quấn quanh nàng, trong nháy mắt như muốn nuốt nàng vào bụng.
Chẳng biết lúc nào tay của hắn đã đặt lên trước ngực thơm mềm của nàng, Triệu Khả Nhiên mở miệng than nhẹ: “Không được, Húc, ta mệt mỏi…”
Nghe Triệu Khả Nhiên thì thầm, Tư Đồ Húc như ở trong mộng mới tỉnh, hắn hít sâu một cái, thật lâu sau mới kềm chế dục vọng, nằm trên người nàng thở dốc.
Trong lòng Tư Đồ Húc rất rõ ràng vật nhỏ là lần đầu tiên, bây giờ còn không thể chịu đựng được dục vọng của hắn, vì thương tiếc thân thể của nàng, không tiếp tục muốn nàng.
Triệu Khả Nhiên mắc cỡ ngại ngùng mở miệng nói, “Húc, sáng mai chúng ta còn phải tiến cung, cho nên chúng ta vẫn là nghỉ ngơi sớm đi!”
Mắt Tư Đồ Húc sáng lóe lên, bất đắc dĩ và mang một ít cưng chiều hôn nhẹ khóe miệng của nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Nương tử ngốc của ta, yên tâm đi. Hôm nay ta sẽ không muốn nàng, chỉ là chuyện này về sau nàng phải bồi thường lại.”
Triệu Khả Nhiên nháy mắt, giảo hoạt nói: “Người ta cũng không nhớ mình thiếu cái gì. Cho nên chàng cũng đừng nghĩ muốn ăn vạ, ta sẽ không nhận nợ.”
“Muốn ta nhắc nhở nàng sao?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Húc mang theo mấy phần cảm giác tà ác, “Nếu nương tử đều đã nói như vậy, vậy xem ra hôm nay vi phu cũng không cần buông tha nàng.”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên sợ hết hồn, vội vàng nói: “Không cần, Húc, sao chàng vội vàng như vậy, chúng ta vẫn là ngủ sớm đi! Hôm nay thật là quá mệt mỏi! Cả ngày cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa sáng sớm ngày mai phải thức dậy tiến cung thỉnh an và tạ ơn!”
Tư Đồ Húc cũng biết ngày mai còn phải tiến cung, chỉ là hôm nay lấy vợ tinh thần của hắn vẫn còn kích động. Hơn nữa, cho đến nay hắn cũng không cho rằng tiến cung thỉnh an là đại sự. Theo ý hắn, đó chẳng qua là đang lãng phí thời gian mà thôi, nếu có thể, hắn vẫn muốn cùng vật nhỏ ngây ngốc ở trong phủ, tắng thêm tình cảm vợ chồng. Cho nên, Tư Đồ Húc cảm thấy vô cùng có tinh thần, căn bản là một chút buồn ngủ cũng không có.
Chỉ là, hắn nhìn Triệu Khả Nhiên ngủ trong lòng mình, lúc này nàng ở trong lòng hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại, như con mèo nhỏ tựa vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái liền yên giấc.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm, nhưng lại có vẻ đẹp động lòng người, gò má trên gương mặt thoáng hiện màu đỏ, đỏ thắm giống như quả táo đỏ, hàng lông mi rũ xuống mắt như chiếc phiến nhỏ khẽ mở ra. Giờ phút này, môi đỏ nhạt của nàng khẽ mân mê, giống như ở trong mộng làm nũng với hắn.
Tư Đồ Húc nhìn thấy trong lòng mềm nhũn, giống như bị cái gì hung hăng đánh trúng nơi mềm mại trong lòng hắn. Hắn cực kỳ yêu dáng vẻ ngây thơ như vậy của nàng, toàn tâm quyến luyến hắn, không có sự thông tuệ của ban ngày, nhiều hơn mấy phần tính tình tiểu nữ nhân.
Bọn hắn bây giờ không chỉ là vương gia và vương phi, lại càng là phu thê bình thường nhất trong thiên hạ. Đây không phải là điều hắn muốn sao? Kể từ gặp được Triệu Khả Nhiên, trong lòng hắn cũng chỉ có một nguyện vọng đơn giản nhất, đó chính là cưới được nữ nhân mình thích nhất, hai người cùng nhau dắt tay, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau nói chuyện trời đất. Mỗi ngày nhìn dung nhan người mình yêu ngủ, mỗi ngày nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng khi rời giường, như vậy mới chính là cuộc sống hạnh phúc mà hắn tha thiết mơ ước.
“Vật nhỏ, ngủ đi.” Một bên hắn nhẹ nhàng vỗ Triệu Khả Nhiên, vừa nhỏ giọng nỉ non, ôm chặt nàng, “Nàng ngủ đi! Trong mộng nhất định phải có ta! Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn hạnh phúc giống như vậy, ta nhất định sẽ dùng năng lực của mình, kiến tạo thành trì chỉ thuộc về ta và nàng.”
Giờ phút này ôm nàng trong ngực, sự yên lặng trước nay chưa từng có.
Cả đêm vô mộng.
Buổi sáng khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, Triệu Khả Nhiên khẽ mở mắt mờ mịt, mệt mỏi lầu bầu một câu, “Lúc nào rồi?”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên cũng không có lập tức rời giường, mà cũng không lâu lắm, nàng rốt cuộc lại bắt đầu buồn ngủ, giống như câu nói vừa rồi chỉ là một câu nói mớ bình thường mà thôi.
Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc thấy mới lạ, còn không biết buổi sáng nàng rời giường thì ra là bộ dáng này. Hắn không biết, thì ra lúc vật nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, lại mơ mơ hồ hồ như vậy, giống như một tiểu cô nương không hiểu thế sự, có vẻ đơn thuần và tốt đẹp.
Hắn nhìn sắc trời, biết đại khái là lúc nào, Lddienlddanldleldquylddon vì vậy nhỏ giọng lên tiếng, “Mới mão sơ, ngủ một lát đi!”
Triệu Khả Nhiên ừ một tiếng, cũng không chú ý cái khác, thân thể của nàng giật giật, tự động tự tìm vị trí thoải mái trong ngực Tư Đồ Húc, lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tư Đồ Húc cảm thấy buồn cười, vì không muốn khuấy rầy Triệu Khả Nhiên, hắn một cử động cũng không dám, lẳng lặng tiếp tục ngủ với nàng. Nhưng mà hắn cũng không có ngủ, chỉ là đang lẳng lặng nhìn dung nhan đang ngủ của Triệu Khả Nhiên.
Theo ý hắn, không có chuyện gì quan trọng hơn giấc ngủ của vật nhỏ. Chỉ là thức dậy chậm một chút, còn phải chuẩn bị tiến cung tạ ơn. Mặc dù trong lòng của hắn cho là chuyện tiến cung cũng không quan trọng, nhưng lại không thể không làm, nếu không, sợ rằng sẽ bị người gièm pha. Nhất là vật nhỏ mới vừa gả cho hắn, hắn cũng không muốn chuyện linh tinh gì truyền ra vào lúc này.
Thời gian không đến một khắc, Triệu Khả Nhiên đột nhiên thức tỉnh, khi thấy nam nhân bên cạnh, nàng vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đẩy Tư Đồ Húc ra.
“Vật nhỏ, nàng đang làm gì vậy?” Đối với hành động bất ngờ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sợ hết hồn, có chút bất mãn mở miệng hỏi.
Lúc này, Triệu Khả Nhiên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn nam tử trước mắt hôm qua đã trở thành trượng phu của nàng, nàng xin lỗi cười cười, “Húc, ngượng ngùng…! Ta nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp!”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc cũng không biết là nên cười, hay là nên tức giận, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sờ tóc Triệu Khả Nhiên, cười nói, “Vật nhỏ, Húc vương phi của ta, nàng nhanh chóng thích ứng tốt đi.”
Triệu Khả Nhiên không biết xấu hổ le lưỡi một cái.
Bên ngoài vẫn ầm ĩ, Triệu Khả Nhiên nghe âm thanh bên ngoài, cũng không cảm thấy nhàm chán. Rốt cuộc tiếng ồn ào cũng bắt đầu dừng lại.
Lại qua một lúc lâu, cửa phòng rốt cuộc được mở ra, Tư Đồ Húc chậm rãi đi vào, vừa vào cửa hắn nhìn thấy Triệu Khả Nhiên ngồi bên mép giường.
Một nữ tử một thân hồng y, tóc mây tinh tế, rũ phía sau đầu, trên đầu mang mũ đầu kim hồng liên ngọc chế tác tinh xảo, một hàng rèm châu rũ xuống, nửa khép nửa che dung nhan tinh xảo như họa của nàng. Dưới vầng sáng ôn nhu, trên người nữ tử cũng tràn đầy ôn nhu, làm tôn lên dung nhan thanh mỹ của nàng thêm vài phần không chân thật, khiến cho người khác có cảm giác nàng có thể lập tức biến mất không thấy.
Tư Đồ Húc chậm rãi đi tới bên mép giường, ngồi xuống. Đột nhiên hắn không hề báo trước, ôm lấy Triệu Khả Nhiên, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Vật nhỏ, ta thật sự cưới được nàng, rốt cuộc có phải thật không, hay là ta chỉ là đang nằm mơ mà thôi.”
Triệu Khả Nhiên bị hành động bất thình lình làm sợ hết hồn, theo bản năng nàng tính giãy giụa, tuy nhiên vào lúc này nghe được âm thanh yếu ớt của Tư Đồ Húc, nàng không khỏi bật cười, thì ra trong lòng của Húc cũng có cảm giác không an toàn!
Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhiên cũng không tránh thoát khỏi lồng ngực Tư Đồ Húc, mà mang theo nụ cười, mở miệng trấn an, “Húc, là ta, thật sự là ta. Hôm nay chúng ta thành thân rồi, bây giờ chúng ta đã là phu thê, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn đi chung với nhau.”
Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là vẫn ôm Triệu Khả Nhiên, cảm nhận cảm giác chân thật. Qua một lúc lâu, hắn mới nguyện ý buông Triệu Khả Nhiên ra. Nhưng mà, @dien@dan@le@quy@don@ ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Ha ha, Húc, hay là chúng ta ăn một chút đồ trước đi!” Triệu Khả Nhiên biết ánh mắt của Tư Đồ Húc rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn rất khẩn trương, cho nên mở miệng nói, “Chàng cả ngày đều ở bên ngoài chào hỏi khách khứa, ta cũng chỉ là ăn một chút cao điểm mà thôi, hay là chúng ta ăn một chút đồ đi!”
Buổi tối trước ngày thành thân, Nguyệt cô cũng đã cặn kẽ nói chuyện giữa phu thê với nàng, cho nên nàng biết ánh mắt của Tư Đồ Húc đại biểu cái gì. Những chuyện này vốn là Tần Hương Hà dạy mới đúng, nhưng Tần Hương Hà căn bản cũng không có hăng hái tới dạy Triệu Khả Nhiên. Cho nên không thể làm gì khác hơn là do Nguyệt cô tới dạy. Tần Hương Hà đối với hôn sự như vậy, Nguyệt cô rất đau lòng, hơn nữa còn kín đáo phê bình, chỉ là Triệu Khả Nhiên căn bản không quan tâm mà thôi.
Không thể không nói, Triệu Khả Nhiên thật sự chính là đang viện cớ, bởi vì nàng vừa dứt lời, bụng của nàng liền không phối hợp phát ra âm thanh xì xào. Gương mặt Triệu Khả Nhiên nhất thời đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu. Nàng vốn dĩ chỉ viện cớ mà thôi, nhưng không ngờ chính mình cũng sớm đã đói bụng.
Tư Đồ Húc không nhịn được bật cười, Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái, “Chàng cười cái gì! Chỉ cần là người, thì bụng cũng sẽ đói, có được hay không? Hơn nữa, buổi sáng hôm nay ta chỉ có uống một chút cháo, lúc xế chiều ăn một chút cao điểm mà thôi.”
“Được được được, xem ra ta muốn động phòng, vẫn là cho tiểu vương phi của ta ăn no trước!” Tư Đồ Húc trêu ghẹo nói, “Nếu không, chỉ sợ đêm động phòng hoa chúc của ta tối nay, vương phi không để cho ta lên giường!”
Nghe Tư Đồ Húc trêu ghẹo, Cầm Hương các nàng nhịn cười không được, ngay cả Thi Hương luôn chững chạc cũng không nhịn được bật cười.
Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên càng thêm xấu hổ, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tư Đồ Húc.
Tư Đồ Húc tự nhiên cũng biết đã đạt được yêu cầu, nếu không, nếu chọc giận vương phi của mình, chỉ sợ tối hôm nay có lẽ mình thật sự phòng không gối chiếc.
“Tốt lắm, các ngươi đi xuống trước, chuẩn bị một bàn thức ăn lên đây!”
Lúc hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên chia ra đi tắm. Hai người bọn họ chia ra tắm rửa, mặc dù Tư Đồ Húc rất muốn cùng nhau tắm rửa với Triệu Khả Nhiên, nhưng mà dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Khả Nhiên, hắn đành bỏ qua cái ý nghĩ tốt này, bởi vì hắn cũng không dám trong ngày này đắc tội thê tử của mình, nếu không, đến cuối cùng người xui xẻo vẫn là mình.
Chỉ là, trong lòng Tư Đồ Húc cũng âm thầm quyết định, một ngày nào đó, hắn sẽ lôi kéo Triệu Khả Nhiên cùng hắn tắm rửa.
Triệu Khả Nhiên được nha hoàn hầu hạ, tẩy trang, tắm rửa thay quần áo, thay một thân giá y xa hoa tinh xảo, đổi lại một thân áo sơ mi màu trắng thư thái, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác, liền đi ra.
Chờ tắm rửa xong, Triệu Khả Nhiên đuổi nha hoàn ra ngoài, trở về phòng. Chỉ thấy trên mặt bàn đã dọn lên chén cháo và một ít thức ăn thanh đạm. Tư Đồ Húc an vị ở trước bàn đợi nàng, lúc này trên người của hắn đã đổi áo bào gọn nhẹ, lúc nhìn thấy nàng hơi giật mình, chăm chú nhìn.
Áo sơ mi của Triệu Khả Nhiên làm bằng gấm hoa, đơn giản thoải mái, mùa này đã là đầu mùa xuân, chỉ là trong phòng rất ấm áp, mặc cũng thích hợp. Hơn nữa, bởi vì sàn nhà trong phòng ấm áp, cho nên Triệu Khả Nhiên cũng không có đi giày vào, mà đi chân không ra.
Mặc dù Triệu Khả Nhiên mặc áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng cũng đơn giản, phong cảnh mỹ lệ phía dưới áo sơ mi như ẩn như hiện, eo nhỏ nhắn buộc lại, đường cong nảy nở, càng lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được, hơn nữa lúc đi thỉnh thoảng lộ ra chân trần sáng bóng, trong lúc nhất thời ánh mắt Tư Đồ Húc tràn đầy hỏa nhiệt, ánh mắt càng ngày thâm thúy.
Triệu Khả Nhiên bị Tư Đồ Húc nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, “Chàng đừng nhìn nữa, hay là ăn trước đi!”
Mặc dù Tư Đồ Húc động lòng không dứt, @ dien @d an @ le @q uy @ don @ nhưng mà hắn vẫn khắc chế mình, bởi vì ở trong lòng của hắn nhu cầu của Triệu Khả Nhiên vẫn xếp vị trí thứ nhất.
Nha hoàn trong phòng cũng lui xuống, chỉ còn lại hai phu thê đang lẳng lặng dùng thiện mà thôi. Thật ra thì cũng chỉ có Triệu Khả Nhiên đang dùng thiện mà thôi, Tư Đồ Húc căn bản là lòng không yên, vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Triệu Khả Nhiên. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên gian nan ăn xong bữa ăn này.
Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đặt chén trong tay xuống, Tư Đồ Húc liền lập tức bế Triệu Khả Nhiên lên. Triệu Khả Nhiên bị hành động bất ngờ của Tư Đồ Húc làm sợ hết hồn, nàng vội vã vươn tay, vòng chắc cổ của Tư Đồ Húc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ té xuống.
Tư Đồ Húc vẫn Triệu Khả Nhiên đi tới bên giường, sau đó nhẹ nhàng đặt Triệu Khả Nhiên lên giường.
“Húc, ta…” Bị ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Húc nhìn chằm chằm, Triệu Khả Nhiên muốn mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Hơn nữa dưới ánh mắt Tư Đồ Húc, gương mặt của nàng dần dần đỏ ửng, ngay cả cổ trắng cũng bắt đầu biến đỏ.
Nhìn Triệu Khả Nhiên thẹn thùng, Tư Đồ Húc không nhịn được nữa, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai Triệu Khả Nhiên, thấp giọng nói, “Vật nhỏ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chúng ta cũng không nên lãng phí ngày tốt cảnh đẹp như vậy.”
Nói xong, không chờ Triệu Khả Nhiên trả lời, bàn tay của Tư Đồ Húc bắt đầu di chuyển trên người nàng, che lại môi mỏng của nàng, cuồng liệt quấn quanh hương thơm của nàng. Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt mà bá đạo, giống như cuồng phong vũ bão nhanh chóng mà đánh tới, không cho nàng bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo mà cố chấp kéo nàng tiến vào thế giới mê huyễn.
Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy môi hắn làm lưỡi nàng đau, tay của hắn giống như có ma pháp, đi đến nơi nào đều mang đến từng trận hơi nóng, khiến Triệu Khả Nhiên không ngừng run rẩy.
Hỏa khí nổi lên từ đáy lòng, cả người nóng bỏng, chẳng biết từ lúc nào tay của hắn xoa lấy một đôi thơm mềm của nàng, ngâm khẽ một tiếng, âm thanh kia vang bên tai hắn, giống như tình dược mãnh liệt nhất trên đời, Tư Đồ Húc không nhịn được, hắn vung tay lên, rèm cửa buông xuống, một tay hắn đặt nàng ở phía dưới, một tay cởi bỏ y phục trên người nàng, thân thể mềm mại như hoa nở rộ trên giường đỏ thẩm.
Tư Đồ Húc kéo y phục trên người, thân thể cứng rắn để lên thân thể mềm mại nàng. Ánh mắt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên bị ánh mắt như muốn chiếm đoạt của hắn khiến tim đập nhanh hơn, cong môi run rẩy nỉ non, “Húc, ta sợ…”
Âm thanh Tư Đồ Húc khàn khàn hôn môi của nàng, lẩm bẩm nói: “Đừng sợ, vật nhỏ, tất cả cứ giao cho ta…”
Hắn hôn môi của nàng, gương mặt của nàng, cổ của nàng, sùng bái mỗi tất da mềm mại như tuyết của nàng, môi lưỡi của hắn dẫn nàng vào biển tình cuồn cuộn sóng trong không cách nào tự kềm chế.
Triệu Khả Nhiên khẽ khóc, ôm cổ của hắn, kiều nhan đỏ hồng mà mê ly, không thể đè nén âm thanh phát ra.
Tư Đồ Húc thăm dò vào địa phương chưa từng có người đi qua của nàng, rốt cuộc hắn cứng rắn xâm nhập vào thung lũng ướt át này, thân thể Triệu Khả Nhiên căng thẳng, khóe mắt chảy ra nước mắt, đau đến đánh hắn, “Đều tại chàng, đau…”
Nghe Triệu Khả Nhiên kêu đau, Tư Đồ Húc trấn an hôn nhẹ nàng: “Ngoan, lập tức không sao, một lát sẽ không đau.”
Triệu Khả Nhiên buồn bực nói, “Chàng cũng không phải là nữ nhân, làm sao biết? Ưmh, chàng ra ngoài…”
Nàng càng vặn vẹo thân thể, mồ hôi trên mặt Tư Đồ Húc nhiều hơn, nha đầu này rốt cuộc có biết đây là hành hạ ngọt ngào thế nào hay không?
Rốt cuộc hắn cũng nhịn không được nữa ôm nàng đi tới, vừa hôn nhẹ vành tai của nàng, tóc của nàng, mơ hồ lẩm bẩm: “Vật nhỏ, Húc vương phi của ta, ngoan, Bổn vương thương nàng…”
Triệu Khả Nhiên bị đau đến sắc mặt trắng bệch, qua một lúc lâu lại không thoải mái theo chuyển động của hắn, đau đớn trên người dần dần tản đi, nàng rên khẽ, phối hợp cùng hắn bước vào thế giới khiến nam nữ thế gian vĩnh viễn mê say trong không cách nào tự kềm chế.
Tình hải triều sinh, đốt cháy hỉ chúc long phượng, thỉnh thoảng phát ra tiếng lốp bốp, tân phòng đỏ thẫm lụa mỏng chặn lại cửa sổ, căn phòng càng phát không khí vui mừng.
Yên La mỏng rũ xuống che đi hương khí tràn ngập trong phòng, bóng dáng quấn quít trong trướng đung đưa, thật giống như một mảnh sóng nước thỉnh thoảng đung đưa, thỉnh thoảng ngừng nghỉ, thỉnh thoảng gió êm sóng lặng.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong trướng tựa như mới bình tĩnh lại.
Triệu Khả Nhiên thở gấp nằm trên ngực hắn, cả người bủn rủn muốn động cũng không động được. Hiện tại nàng chỉ có một cảm giác, đó chính là cả người chua xót đau đớn và mệt mỏi.
Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng vô cùng đau lòng, nhưng mà đây cũng là quá trình mà nữ tử nào cũng phải trải qua, quá trình thay đổi của nữ tử. Hắn yêu thương hôn gương mặt Triệu Khả Nhiên, bàn tay trên lưng nàng vỗ nhẹ.
“Còn đau không?” Âm thanh của hắn mang theo thoả mãn lười biếng.
Triệu Khả Nhiên oán trách trừng mắt nhìn hắn, cái nhìn mị nhãn lưu quang, mang theo vô hạn phong tình, hơi thở mới vừa bình thường lại có chút rục rịch.
Triệu Khả Nhiên nhạy cảm nhận thấy phản ứng phía dưới của hắn, chỉ là hiện tại nàng cũng không có tinh lực tiếp tục nữa rồi, ß d d l q d ß vì vậy nàng tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Tư Đồ Húc, “Đừng, người ta còn đau!”
Lúc này Tư Đồ Húc mới hít sâu một cái đè xuống dục vọng mãnh liệt, chôn thật sâu vào tóc của nàng hít một hơi, “Nàng tiểu yêu tinh, ta vừa đụng nàng liền dừng lại không được, rốt cuộc nàng dùng ma pháp gì?”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên vung quyền đập hắn một quyền, “Chàng được tiện nghi còn khoe mẽ! Biết ta vất vả, chàng còn không biết xấu hổ nói ra!”
Tư Đồ Húc cười nhẹ, âm thanh chấn động suy nghĩ trong lòng, chậm rãi đứng lên nói: “Có muốn tắm rửa hay không?”
Mặc dù hai người cũng tắm rửa thay quần áo, nhưng trải qua một cuộc vận động kịch liệt như vậy, trên người của hai người đều dinh dính.
Triệu Khả Nhiên cả người bủn rủn, đâu còn hơi sức, lắc đầu một cái, “Không cần.”
Tư Đồ Húc buồn cười lắc đầu, nhưng cũng không ép Triệu Khả Nhiên, mà đi tịnh phòng.
Hiện tại Triệu Khả Nhiên chỉ có một cảm giác, đó chính là mệt mỏi, nàng mệt mỏi ngay cả một ngón tay cũng không muốn muốn động, nhắm mắt lại, không bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ. Chợt, nàng cảm thấy trên người một trận ấm áp, vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Húc cầm khăn lông đang lau mình cho nàng, không khỏi đỏ mặt lên.
Triệu Khả Nhiên biết tất cả nam nhân cùng nữ nhân xong chuyện, cũng chỉ có nữ nhân đứng lên hầu hạ bọn họ, nhưng Tư Đồ Húc thì khác, không chỉ không cần nàng hầu hạ, ngược lại còn hầu hạ nàng, điểm này khiến cho nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng mà cũng rất xấu hổ.
Nàng vội vã bắt được cổ tay Tư Đồ Húc, ngăn động tác của hắn lại, nhỏ giọng nói, “Hay là để ta tự làm!”
“Ha ha, vật nhỏ, nàng cũng không cần xấu hổ, nàng nên biết, sau này chúng ta sẽ là vợ phu thê, chẳng lẽ nàng không nguyện ý cho ta hầu hạ nàng sao?” Tư Đồ Húc cười nói, “Ta là lần đầu tiên làm những điều này cho nữ nhân, về sau, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nhất định sẽ không để cho nàng hối hận quyết định này.”
Hắn là thiên hoàng quý trụ, sao phải hầu hạ người khác, chỉ là tâm động, nguyện ý vì nàng làm những diều này. Ở trong lòng của hắn, Triệu Khả Nhiên chính là mạng của hắn, linh hồn của hắn, cho nên chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy, sao hắn lại không muốn vì nàng làm chứ?
Trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm động, nghĩ tới nữ nhân là động vật dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một chút quan tâm nho nhỏ, cũng có thể làm cho nàng cảm động thật lâu, nhớ rõ nam nhân là tốt. Chỉ là, nàng cũng biết, Tư Đồ Húc là thật tâm đối đãi nàng, tuyệt đối không phải nhất thời ý loạn tình mê. Tình cảm của hắn đối với mình đã sớm sâu tận xương tủy rồi.
Nàng nhẹ nhàng in một nụ hôn trên mặt Tư Đồ Húc, “Húc, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không hối hận. Có thể cùng chàng kết làm phu thê, đó là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của ta.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trên mặt Tư Đồ Húc không nhịn được hiện ra nụ cười hạnh phúc. Động tác trên tay của hắn càng nhẹ nhàng, ddie%nda^nlee*quu$ydo&n thận trọng đối đãi giống như một trân bảo hiếm thấy. Khi hắn lau nơi đó, Triệu Khả Nhiên đã xấu hổ.
Tư Đồ Húc lại nghiêm túc chà lau thân thể cho nàng, lau xong, thấy cả người nàng hiện lên màu hồng nhạt giống như trứng tôm, kiều nhan như say rượu, không khỏi một trận động tình, hôn lên đôi môi nàng, rừng rực môi lưỡi mãnh liệt quấn quanh nàng, trong nháy mắt như muốn nuốt nàng vào bụng.
Chẳng biết lúc nào tay của hắn đã đặt lên trước ngực thơm mềm của nàng, Triệu Khả Nhiên mở miệng than nhẹ: “Không được, Húc, ta mệt mỏi…”
Nghe Triệu Khả Nhiên thì thầm, Tư Đồ Húc như ở trong mộng mới tỉnh, hắn hít sâu một cái, thật lâu sau mới kềm chế dục vọng, nằm trên người nàng thở dốc.
Trong lòng Tư Đồ Húc rất rõ ràng vật nhỏ là lần đầu tiên, bây giờ còn không thể chịu đựng được dục vọng của hắn, vì thương tiếc thân thể của nàng, không tiếp tục muốn nàng.
Triệu Khả Nhiên mắc cỡ ngại ngùng mở miệng nói, “Húc, sáng mai chúng ta còn phải tiến cung, cho nên chúng ta vẫn là nghỉ ngơi sớm đi!”
Mắt Tư Đồ Húc sáng lóe lên, bất đắc dĩ và mang một ít cưng chiều hôn nhẹ khóe miệng của nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Nương tử ngốc của ta, yên tâm đi. Hôm nay ta sẽ không muốn nàng, chỉ là chuyện này về sau nàng phải bồi thường lại.”
Triệu Khả Nhiên nháy mắt, giảo hoạt nói: “Người ta cũng không nhớ mình thiếu cái gì. Cho nên chàng cũng đừng nghĩ muốn ăn vạ, ta sẽ không nhận nợ.”
“Muốn ta nhắc nhở nàng sao?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Húc mang theo mấy phần cảm giác tà ác, “Nếu nương tử đều đã nói như vậy, vậy xem ra hôm nay vi phu cũng không cần buông tha nàng.”
Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên sợ hết hồn, vội vàng nói: “Không cần, Húc, sao chàng vội vàng như vậy, chúng ta vẫn là ngủ sớm đi! Hôm nay thật là quá mệt mỏi! Cả ngày cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa sáng sớm ngày mai phải thức dậy tiến cung thỉnh an và tạ ơn!”
Tư Đồ Húc cũng biết ngày mai còn phải tiến cung, chỉ là hôm nay lấy vợ tinh thần của hắn vẫn còn kích động. Hơn nữa, cho đến nay hắn cũng không cho rằng tiến cung thỉnh an là đại sự. Theo ý hắn, đó chẳng qua là đang lãng phí thời gian mà thôi, nếu có thể, hắn vẫn muốn cùng vật nhỏ ngây ngốc ở trong phủ, tắng thêm tình cảm vợ chồng. Cho nên, Tư Đồ Húc cảm thấy vô cùng có tinh thần, căn bản là một chút buồn ngủ cũng không có.
Chỉ là, hắn nhìn Triệu Khả Nhiên ngủ trong lòng mình, lúc này nàng ở trong lòng hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại, như con mèo nhỏ tựa vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái liền yên giấc.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm, nhưng lại có vẻ đẹp động lòng người, gò má trên gương mặt thoáng hiện màu đỏ, đỏ thắm giống như quả táo đỏ, hàng lông mi rũ xuống mắt như chiếc phiến nhỏ khẽ mở ra. Giờ phút này, môi đỏ nhạt của nàng khẽ mân mê, giống như ở trong mộng làm nũng với hắn.
Tư Đồ Húc nhìn thấy trong lòng mềm nhũn, giống như bị cái gì hung hăng đánh trúng nơi mềm mại trong lòng hắn. Hắn cực kỳ yêu dáng vẻ ngây thơ như vậy của nàng, toàn tâm quyến luyến hắn, không có sự thông tuệ của ban ngày, nhiều hơn mấy phần tính tình tiểu nữ nhân.
Bọn hắn bây giờ không chỉ là vương gia và vương phi, lại càng là phu thê bình thường nhất trong thiên hạ. Đây không phải là điều hắn muốn sao? Kể từ gặp được Triệu Khả Nhiên, trong lòng hắn cũng chỉ có một nguyện vọng đơn giản nhất, đó chính là cưới được nữ nhân mình thích nhất, hai người cùng nhau dắt tay, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau nói chuyện trời đất. Mỗi ngày nhìn dung nhan người mình yêu ngủ, mỗi ngày nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng khi rời giường, như vậy mới chính là cuộc sống hạnh phúc mà hắn tha thiết mơ ước.
“Vật nhỏ, ngủ đi.” Một bên hắn nhẹ nhàng vỗ Triệu Khả Nhiên, vừa nhỏ giọng nỉ non, ôm chặt nàng, “Nàng ngủ đi! Trong mộng nhất định phải có ta! Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn hạnh phúc giống như vậy, ta nhất định sẽ dùng năng lực của mình, kiến tạo thành trì chỉ thuộc về ta và nàng.”
Giờ phút này ôm nàng trong ngực, sự yên lặng trước nay chưa từng có.
Cả đêm vô mộng.
Buổi sáng khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, Triệu Khả Nhiên khẽ mở mắt mờ mịt, mệt mỏi lầu bầu một câu, “Lúc nào rồi?”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên cũng không có lập tức rời giường, mà cũng không lâu lắm, nàng rốt cuộc lại bắt đầu buồn ngủ, giống như câu nói vừa rồi chỉ là một câu nói mớ bình thường mà thôi.
Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc thấy mới lạ, còn không biết buổi sáng nàng rời giường thì ra là bộ dáng này. Hắn không biết, thì ra lúc vật nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, lại mơ mơ hồ hồ như vậy, giống như một tiểu cô nương không hiểu thế sự, có vẻ đơn thuần và tốt đẹp.
Hắn nhìn sắc trời, biết đại khái là lúc nào, Lddienlddanldleldquylddon vì vậy nhỏ giọng lên tiếng, “Mới mão sơ, ngủ một lát đi!”
Triệu Khả Nhiên ừ một tiếng, cũng không chú ý cái khác, thân thể của nàng giật giật, tự động tự tìm vị trí thoải mái trong ngực Tư Đồ Húc, lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tư Đồ Húc cảm thấy buồn cười, vì không muốn khuấy rầy Triệu Khả Nhiên, hắn một cử động cũng không dám, lẳng lặng tiếp tục ngủ với nàng. Nhưng mà hắn cũng không có ngủ, chỉ là đang lẳng lặng nhìn dung nhan đang ngủ của Triệu Khả Nhiên.
Theo ý hắn, không có chuyện gì quan trọng hơn giấc ngủ của vật nhỏ. Chỉ là thức dậy chậm một chút, còn phải chuẩn bị tiến cung tạ ơn. Mặc dù trong lòng của hắn cho là chuyện tiến cung cũng không quan trọng, nhưng lại không thể không làm, nếu không, sợ rằng sẽ bị người gièm pha. Nhất là vật nhỏ mới vừa gả cho hắn, hắn cũng không muốn chuyện linh tinh gì truyền ra vào lúc này.
Thời gian không đến một khắc, Triệu Khả Nhiên đột nhiên thức tỉnh, khi thấy nam nhân bên cạnh, nàng vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đẩy Tư Đồ Húc ra.
“Vật nhỏ, nàng đang làm gì vậy?” Đối với hành động bất ngờ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sợ hết hồn, có chút bất mãn mở miệng hỏi.
Lúc này, Triệu Khả Nhiên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn nam tử trước mắt hôm qua đã trở thành trượng phu của nàng, nàng xin lỗi cười cười, “Húc, ngượng ngùng…! Ta nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp!”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc cũng không biết là nên cười, hay là nên tức giận, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sờ tóc Triệu Khả Nhiên, cười nói, “Vật nhỏ, Húc vương phi của ta, nàng nhanh chóng thích ứng tốt đi.”
Triệu Khả Nhiên không biết xấu hổ le lưỡi một cái.
Tác giả :
Hạ Nhật Phấn Mạt