Đích Thê Tại Thượng
Chương 68
Bị Kỳ Huyên liếc nhìn, Lý Mậu Trinh mới tiếp tục nói:
“Chu lục gia thân thủ lợi hại, ngay cả bị trọng thương cũng có thể đột phá vòng vây của hơn trăm người chạy ra ngoài thành. Chúng thuộc hạ phát hiện vết máu của hắn ở dưới chân núi Bạch Mã, còn có cây đao tùy thân của hắn, nhưng mà… không thấy người đâu. Sau đó chúng thuộc hạ lần theo vết máu, phát hiện Chu lục gia đã được người ta cứu đưa đi.” Lý Mậu Trinh nhìn Kỳ Huyên, hỏi:
“Thế tử, người biết người cứu là ai không?”
Kỳ Huyên ngước mắt nhìn hắn: “Là người ta quen sao?”
“Là Cố tiểu thư. Chu lục gia hiện giờ đang ở hậu viện Nhân Ân Đường.”
Lý Mậu Trinh vừa nói dứt lời, Kỳ Huyên lập tức nhíu mày: “Ở đâu cơ?”
Hắng giọng một tiếng, Lý Mậu Trinh da đầu căng ra, đáp lời: “Hậu viện, Nhân Ân Đường.”
“Nàng ấy… đưa hắn về?” Kỳ Huyên thế mà không ngờ được Chu lục gia lại đang ở chỗ của Thanh Trúc.
“Thuộc hạ đã dò hỏi được, hôm nay Cố tiểu thư đi theo Trung Bình Bá phủ lão phu nhân tới chùa Bạch Mã dâng hương, lưu lại đó tới lúc cuối chiều mới rời đi. Khi xuống tới chân núi chùa Bạch Mã, Cố tiểu thư bắt gặp Chu lục gia đang bị trọng thương, liền cứu người đưa thẳng về Nhân Ân Đường.”
Lý Mậu Trinh vừa nói vừa quan sát nét mặt của Kỳ Huyên, đắn đo không biết có nên nói cho thế tử một tin khác hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Dù sao Lý Mậu Trinh cũng cảm thấy thế tử nhà mình đối với Cố tiểu thư là đơn phương còn Cố tiểu thư kia rõ ràng không muốn có dính dáng gì với thế tử, vậy nên việc này dù có che giấu cũng không có ý nghĩa gì, không bằng cứ nói cho thế tử, để thế tử nhìn nhận lại vị Cố tiểu thư này một lần nữa.
“Còn một việc nữa, thế tử. Trong lúc chúng thuộc hạ điều tra lý do vì sao Sùng Kính Hầu phủ đột nhiên có nhiều động tĩnh như vậy, chúng thuộc hạ đã lấy được thông tin từ người bên cạnh Hạ thế tử, biết được trước khi Hạ thế tử động thủ đã từng cùng thảo luận với một người. Người kia nhắc nhở Hạ thế tử, dặn hắn phải đề phòng người, còn bảo hắn đừng để bị bạn bè hãm hại. Người đó cũng chính là Cố tiểu thư.”
Lý Mậu Trinh như bị tiếng trống giục giã làm tinh thần hăng hái, nói một mạch hết lời, vốn còn cho rằng thế tử nhà mình sẽ tức giận, không ngờ nét mặt người lại rất bình tĩnh, dường như đã đoán ra được từ trước.
Kỳ Huyên từ lâu đã có suy đoán này, chẳng qua lúc trước còn chưa chắc chắn.
“Thế tử?” Lý Mậu Trinh thấy Kỳ Huyên không nói lời nào, cho rằng chàng ngơ ra rồi, liền gọi chàng.
Kỳ Huyên gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi. Phái người theo dõi sát sao Nhân Ân Đường. Nếu Chu lục gia rời khỏi đó thì phải đưa hắn tới gặp ta. Nếu hắn không xuất hiện thì thôi đi, cẩn thận hành tung của mình, đừng để bị người của Nhân Ân Đường phát hiện.”
“Vâng.” Lý Mậu Trinh tuân lệnh, trước khi xoay người lại đắn đo nói thêm với Kỳ Huyên một câu: “Thế tử, có câu này thuộc hạ cũng biết mình không nên nói, nhưng mà, vị Cố tiểu thư kia, thuộc hạ thấy nàng ấy đối với người hình như cũng không phải thực lòng… thích. Người cần gì cứ phải chấp nhất như vậy chứ.”
Kỳ Huyên không đáp, cầm khăn tay đi về phía phòng tắm.
*****
Trên người Cố Thanh Trúc nhiễm vết máu của Chu lục gia, khi xuống xư ngựa chỉ có thể dùng áo choàng quấn chặt lại, cùng Hồng Cừ nhanh chóng trở về Quỳnh Hoa viện.
Bận rộn cả một buổi tối, Hồng Cừ cũng mệt mỏi, Cố Thanh Trúc dặn nàng ta chuẩn bị nước ấm xong xuôi rồi lui xuống nghỉ ngơi, để lại nàng một mình là được.
Ngâm mình trong nước ấm dễ chịu, Cố Thanh Trúc tựa lên vách bồn tắm, mái tóc dài búi trên đỉnh đầu, một vài sợi xõa xuống vai đầy vẻ phong tình. Làn da trắng nõn, cánh tay đặt trên vách bồn tắm thoa thêm một lớp tinh dầu, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu nàng còn đang suy nghĩ về chuyện của Chu lục gia, tuy rằng nàng an ủi Hồng Cừ, nói sẽ không có chuyện gì, nhưng người đó bị thương nghiêm trọng như vậy, lo nhất chính là nhiễm cảm lạnh. Đêm nay chính là thời điểm mấu chốt, nếu hắn có thể qua được đêm nay thì tính mạng hắn mới có thể coi là được cứu về từ cõi chết.
Nàng đưa tay lấy gáo nước bên cạnh múc lên, xối lên người hai lần rồi đứng dậy từ bồn tắm. Phòng tắm vốn đang rất yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng động. Cố Thanh Trúc giật mình, lập tức hỏi: “Ai? Là Hồng Cừ sao?”
Cố Thanh Trúc dùng tấm khăn rộng che lấy thân thể mình, đi ra ngoài tấm bình phong tìm kiếm: “Hồng Cừ? Không phải ta đã bảo ngươi đi nghỉ sao? Hồng Cừ?”
Cố Thanh Trúc gọi mãi nhưng không thấy Hồng Cừ đáp lại, điều này khiến Cố Thanh Trúc cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng khoác lên một chiếc áo khoác ngoài che lấy thân thể, dùng thắt lưng siết lại vạt áo rộng, gọi to hai tiếng:
“Hồng Cừ, ngươi mau tới đây. Tới…”
Mới được vài tiếng, Cố Thanh Trúc liền thấy trước mắt có bóng người lóe lên. Nàng bị ai đó bịt miệng, cả người bị đè lên tấm bình phòng. Một bàn tay Kỳ Huyên để bên môi: “Khẽ một chút, đừng gọi người tới.”
Cố Thanh Trúc giãy giụa, tấm bình phong không chịu được lực, Kỳ Huyên sợ nàng làm đổ tấm bình phong sẽ gây thêm phiền toái, dứt khoát cúi mình, vác Cố Thanh Trúc lên vai, chạy nhanh như bay về phía phòng ngủ, quăng nàng xuống giường.
Động tác này càng khiến Cố Thanh Trúc thêm sợ hãi, phần lưng vừa chạm xuống giường, nàng liền lặn một vòng muốn bò dậy đi xuống. Kỳ Huyên đành phải duỗi cánh tay dài, chặn bên mép giường không cho nàng đi. Cố Thanh Trúc kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, đánh mạnh vài cái lên cánh tay Kỳ Huyên, thế nhưng cũng không thể khiến chàng buông tay.
Trong lúc Cố Thanh Trúc còn đang gắng sức giãy giụa, hai mắt Kỳ Huyên cũng không nhàn rỗi. Lúc trước vì nghe thấy bên ngoài có tiếng động mà Cố Thanh Trúc còn không kịp lau nước trên người, khoác luôn một chiếc áo khoác rộng thùng thình mỏng manh lên người, lúc này lớp áo ngoài bị nước vương trên người làm ướt, dán chặt vào da nàng, càng hiện rõ thêm dáng người. Ngực nàng hơi phập phồng, tuy rằng còn chưa phát triển hết nhưng cũng đã hiện ra hình dáng xinh đẹp. Cặp đùi thon dài không chen chắn đang quỳ trên đêm, mắt cá nhân nhỏ xinh, ngay cả ngón chân cũng đẹp đến rung động lòng người.
Cảnh đẹp như vậy hiện lên trước mắt, đừng nói Cố Thanh Trúc đang đánh Kỳ Huyên mấy cái, dù cho nàng có dùng dao đâm vào tay chàng, chàng cũng không chịu để nàng đi. Cố Thanh Trúc đánh chàng một hồi cũng không thấy chàng có phản ứng gì, lúc này mới phát giác ra có gì đó không đúng. Nàng theo ánh mắt Kỳ Huyên cúi đầu nhìn xuống người mình, thấy dáng vẻ quần áo lộn xộn của mình, khỏi cần nói cũng biết xấu hổ đến nhường nào. Nàng kêu lên một tiếng rồi chui tọt vào trong chăn, Kỳ Huyên thất vọng buông tay, chỉ hận không thể xé rách chiếc chăn đang che cảnh đẹp đi.
Kỳ Huyên thầm oán trách bản thân vì sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Khi chàng lẻn vào phòng đã phát hiện trong phòng không có ai, theo phản xạ đi về hướng phòng tắm thăm dò, không ngờ lại thực sự được nhìn thấy cảnh mỹ nhân trong nước. Vì hình ảnh quá kích thích mà chàng nhất thời không nhịn được, hít một hơi thật sâu, do đó mới bị Thanh Trúc phát hiện.
“Chu lục gia thân thủ lợi hại, ngay cả bị trọng thương cũng có thể đột phá vòng vây của hơn trăm người chạy ra ngoài thành. Chúng thuộc hạ phát hiện vết máu của hắn ở dưới chân núi Bạch Mã, còn có cây đao tùy thân của hắn, nhưng mà… không thấy người đâu. Sau đó chúng thuộc hạ lần theo vết máu, phát hiện Chu lục gia đã được người ta cứu đưa đi.” Lý Mậu Trinh nhìn Kỳ Huyên, hỏi:
“Thế tử, người biết người cứu là ai không?”
Kỳ Huyên ngước mắt nhìn hắn: “Là người ta quen sao?”
“Là Cố tiểu thư. Chu lục gia hiện giờ đang ở hậu viện Nhân Ân Đường.”
Lý Mậu Trinh vừa nói dứt lời, Kỳ Huyên lập tức nhíu mày: “Ở đâu cơ?”
Hắng giọng một tiếng, Lý Mậu Trinh da đầu căng ra, đáp lời: “Hậu viện, Nhân Ân Đường.”
“Nàng ấy… đưa hắn về?” Kỳ Huyên thế mà không ngờ được Chu lục gia lại đang ở chỗ của Thanh Trúc.
“Thuộc hạ đã dò hỏi được, hôm nay Cố tiểu thư đi theo Trung Bình Bá phủ lão phu nhân tới chùa Bạch Mã dâng hương, lưu lại đó tới lúc cuối chiều mới rời đi. Khi xuống tới chân núi chùa Bạch Mã, Cố tiểu thư bắt gặp Chu lục gia đang bị trọng thương, liền cứu người đưa thẳng về Nhân Ân Đường.”
Lý Mậu Trinh vừa nói vừa quan sát nét mặt của Kỳ Huyên, đắn đo không biết có nên nói cho thế tử một tin khác hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Dù sao Lý Mậu Trinh cũng cảm thấy thế tử nhà mình đối với Cố tiểu thư là đơn phương còn Cố tiểu thư kia rõ ràng không muốn có dính dáng gì với thế tử, vậy nên việc này dù có che giấu cũng không có ý nghĩa gì, không bằng cứ nói cho thế tử, để thế tử nhìn nhận lại vị Cố tiểu thư này một lần nữa.
“Còn một việc nữa, thế tử. Trong lúc chúng thuộc hạ điều tra lý do vì sao Sùng Kính Hầu phủ đột nhiên có nhiều động tĩnh như vậy, chúng thuộc hạ đã lấy được thông tin từ người bên cạnh Hạ thế tử, biết được trước khi Hạ thế tử động thủ đã từng cùng thảo luận với một người. Người kia nhắc nhở Hạ thế tử, dặn hắn phải đề phòng người, còn bảo hắn đừng để bị bạn bè hãm hại. Người đó cũng chính là Cố tiểu thư.”
Lý Mậu Trinh như bị tiếng trống giục giã làm tinh thần hăng hái, nói một mạch hết lời, vốn còn cho rằng thế tử nhà mình sẽ tức giận, không ngờ nét mặt người lại rất bình tĩnh, dường như đã đoán ra được từ trước.
Kỳ Huyên từ lâu đã có suy đoán này, chẳng qua lúc trước còn chưa chắc chắn.
“Thế tử?” Lý Mậu Trinh thấy Kỳ Huyên không nói lời nào, cho rằng chàng ngơ ra rồi, liền gọi chàng.
Kỳ Huyên gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi. Phái người theo dõi sát sao Nhân Ân Đường. Nếu Chu lục gia rời khỏi đó thì phải đưa hắn tới gặp ta. Nếu hắn không xuất hiện thì thôi đi, cẩn thận hành tung của mình, đừng để bị người của Nhân Ân Đường phát hiện.”
“Vâng.” Lý Mậu Trinh tuân lệnh, trước khi xoay người lại đắn đo nói thêm với Kỳ Huyên một câu: “Thế tử, có câu này thuộc hạ cũng biết mình không nên nói, nhưng mà, vị Cố tiểu thư kia, thuộc hạ thấy nàng ấy đối với người hình như cũng không phải thực lòng… thích. Người cần gì cứ phải chấp nhất như vậy chứ.”
Kỳ Huyên không đáp, cầm khăn tay đi về phía phòng tắm.
*****
Trên người Cố Thanh Trúc nhiễm vết máu của Chu lục gia, khi xuống xư ngựa chỉ có thể dùng áo choàng quấn chặt lại, cùng Hồng Cừ nhanh chóng trở về Quỳnh Hoa viện.
Bận rộn cả một buổi tối, Hồng Cừ cũng mệt mỏi, Cố Thanh Trúc dặn nàng ta chuẩn bị nước ấm xong xuôi rồi lui xuống nghỉ ngơi, để lại nàng một mình là được.
Ngâm mình trong nước ấm dễ chịu, Cố Thanh Trúc tựa lên vách bồn tắm, mái tóc dài búi trên đỉnh đầu, một vài sợi xõa xuống vai đầy vẻ phong tình. Làn da trắng nõn, cánh tay đặt trên vách bồn tắm thoa thêm một lớp tinh dầu, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu nàng còn đang suy nghĩ về chuyện của Chu lục gia, tuy rằng nàng an ủi Hồng Cừ, nói sẽ không có chuyện gì, nhưng người đó bị thương nghiêm trọng như vậy, lo nhất chính là nhiễm cảm lạnh. Đêm nay chính là thời điểm mấu chốt, nếu hắn có thể qua được đêm nay thì tính mạng hắn mới có thể coi là được cứu về từ cõi chết.
Nàng đưa tay lấy gáo nước bên cạnh múc lên, xối lên người hai lần rồi đứng dậy từ bồn tắm. Phòng tắm vốn đang rất yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng động. Cố Thanh Trúc giật mình, lập tức hỏi: “Ai? Là Hồng Cừ sao?”
Cố Thanh Trúc dùng tấm khăn rộng che lấy thân thể mình, đi ra ngoài tấm bình phong tìm kiếm: “Hồng Cừ? Không phải ta đã bảo ngươi đi nghỉ sao? Hồng Cừ?”
Cố Thanh Trúc gọi mãi nhưng không thấy Hồng Cừ đáp lại, điều này khiến Cố Thanh Trúc cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng khoác lên một chiếc áo khoác ngoài che lấy thân thể, dùng thắt lưng siết lại vạt áo rộng, gọi to hai tiếng:
“Hồng Cừ, ngươi mau tới đây. Tới…”
Mới được vài tiếng, Cố Thanh Trúc liền thấy trước mắt có bóng người lóe lên. Nàng bị ai đó bịt miệng, cả người bị đè lên tấm bình phòng. Một bàn tay Kỳ Huyên để bên môi: “Khẽ một chút, đừng gọi người tới.”
Cố Thanh Trúc giãy giụa, tấm bình phong không chịu được lực, Kỳ Huyên sợ nàng làm đổ tấm bình phong sẽ gây thêm phiền toái, dứt khoát cúi mình, vác Cố Thanh Trúc lên vai, chạy nhanh như bay về phía phòng ngủ, quăng nàng xuống giường.
Động tác này càng khiến Cố Thanh Trúc thêm sợ hãi, phần lưng vừa chạm xuống giường, nàng liền lặn một vòng muốn bò dậy đi xuống. Kỳ Huyên đành phải duỗi cánh tay dài, chặn bên mép giường không cho nàng đi. Cố Thanh Trúc kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, đánh mạnh vài cái lên cánh tay Kỳ Huyên, thế nhưng cũng không thể khiến chàng buông tay.
Trong lúc Cố Thanh Trúc còn đang gắng sức giãy giụa, hai mắt Kỳ Huyên cũng không nhàn rỗi. Lúc trước vì nghe thấy bên ngoài có tiếng động mà Cố Thanh Trúc còn không kịp lau nước trên người, khoác luôn một chiếc áo khoác rộng thùng thình mỏng manh lên người, lúc này lớp áo ngoài bị nước vương trên người làm ướt, dán chặt vào da nàng, càng hiện rõ thêm dáng người. Ngực nàng hơi phập phồng, tuy rằng còn chưa phát triển hết nhưng cũng đã hiện ra hình dáng xinh đẹp. Cặp đùi thon dài không chen chắn đang quỳ trên đêm, mắt cá nhân nhỏ xinh, ngay cả ngón chân cũng đẹp đến rung động lòng người.
Cảnh đẹp như vậy hiện lên trước mắt, đừng nói Cố Thanh Trúc đang đánh Kỳ Huyên mấy cái, dù cho nàng có dùng dao đâm vào tay chàng, chàng cũng không chịu để nàng đi. Cố Thanh Trúc đánh chàng một hồi cũng không thấy chàng có phản ứng gì, lúc này mới phát giác ra có gì đó không đúng. Nàng theo ánh mắt Kỳ Huyên cúi đầu nhìn xuống người mình, thấy dáng vẻ quần áo lộn xộn của mình, khỏi cần nói cũng biết xấu hổ đến nhường nào. Nàng kêu lên một tiếng rồi chui tọt vào trong chăn, Kỳ Huyên thất vọng buông tay, chỉ hận không thể xé rách chiếc chăn đang che cảnh đẹp đi.
Kỳ Huyên thầm oán trách bản thân vì sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Khi chàng lẻn vào phòng đã phát hiện trong phòng không có ai, theo phản xạ đi về hướng phòng tắm thăm dò, không ngờ lại thực sự được nhìn thấy cảnh mỹ nhân trong nước. Vì hình ảnh quá kích thích mà chàng nhất thời không nhịn được, hít một hơi thật sâu, do đó mới bị Thanh Trúc phát hiện.
Tác giả :
Hoa Nhật Phi