Đích Nữ Vô Song
Chương 298: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vy Vy 1505
"Ôn thủ phụ nếu đã là thủ phụ, sớm muộn gì cũng phải làm lựa chọn, thay vì đợi cho bụi bậm lạc định mới đến nịnh bợ, không bằng trước khi phân thắng bại làm lựa chọn, như vậy không phải rất tốt sao? Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mới khó, Nguyên Ca muội là người thông minh, sao trong chuyện này lại hồ đồ?" Đỗ Nhược Lan suy tư hồi lâu, mới có chút miễn cưỡng: "Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho Dật Lan và Ôn phủ."
Bùi Nguyên Ca cười lạnh, trong lòng càng khinh thường Đỗ Nhược Lan.
Nếu ý đồ của Đỗ Nhược Lan thật là vì tốt cho Ôn Dật Lan và Ôn thủ phụ, vì sao ngay từ đầu không nói ra, mà sau khi bị nàng chỉ trích mới nói? Rõ ràng vì không thể phản bác nàng, nên lâm thời tìm lý do vì chính mình biện giải.
Đến địa vị cao như Ôn thủ phụ đã không cần công ủng lập tân quân, mà là yêu cầu an ổn.
Xem phong cách làm việc thường ngày của Ôn thủ phụ, cộng thêm an bài khống chế việc hôn nhân của Ôn tỷ tỷ và các cháu trong Ôn phủ, hiển nhiên rất rõ ràng đúng mực, phần khôn khéo này thực làm người ta bội phục.
Nếu thật sự bất đắc dĩ, nghĩ biện pháp làm cho Ôn thủ phụ đứng về phe chính mình cũng thôi đi, nhưng cho dù chỉ còn một con đường, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ không liên lụy ông ấy và Ôn Dật Lan bị cuốn vào hoàng cung thị phi.
Hơn nữa, cho dù Ôn thủ phụ thật sự muốn đứng thành hàng, cũng có thể lựa chọn giữa Liễu thị, Vũ Hoàng Hãn hoặc Vũ Hoàng Mặc, không có đạo lý nhúng tay đến tranh đấu giữa Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng Y. Sở dĩ Đỗ Nhược Lan làm như vậy, hoàn toàn là muốn mượn thế lực của Ôn thủ phụ ngăn chặn Liễu thị về sau.
"Rốt cuộc là ai hồ đồ?" ánh mắt Bùi Nguyên Ca sắc như đao nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Lan: "Đỗ Nhược Lan, Ôn thủ phụ là người khôn khéo cỡ nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, tẩu cho là Ôn thủ phụ nhìn không ra là tẩu thiết kế ông ấy? Hay là tẩu nghĩ mặc dù Ôn thủ phụ biết, cũng chỉ có thể nén giận đứng về phe tẩu? Cho dù sau này tẩu thật sự tranh đấu với Liễu thị nữ, cũng còn có thời gian rất lâu giảm xóc, với sự thông minh tháo vát của Ôn thủ phụ, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để ông ấy hóa giải ân oán nho nhỏ với Liễu thị? Huống chi ông vốn cũng là bị tẩu tính kế! Đến lúc đó tẩu không sợ Ôn thủ phụ và Liễu thị bắt tay, ngược lại đối nghịch với tẩu sao? Dù sao, bọn họ đều là người bị hại, trong lòng càng thêm thích động! Liễu Hằng Nhất cũng không phải người hồ đồ!"
Lần này Đỗ Nhược Lan thật sự ngây ngẩn cả người, cúi mi trầm tư, vẻ mặt rốt cuộc toát ra khủng hoảng.
"Còn nữa, Đỗ Nhược Lan, tẩu có nghĩ tới hay không, tẩu làm như vậy sẽ mang đến cho ta hậu quả gì? Bộ quần áo kia..." Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có chút bi ai, bỗng nhiên lắc lắc đầu, thở dài: "Tẩu chưa từng nghĩ tới, hoặc là tẩu có nghĩ tới nhưng cũng không để ý, thậm chí vui khi việc này thành, bởi vì tẩu chỉ nghĩ đến chính tẩu!"
Đỗ Nhược Lan đột ngột ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Ca, cắn môi trắng bệch.
Bộ quần áo kia.... nếu có thể chế tạo gấp gáp giống bộ quần áo kia, nàng tự nhiên biết rõ chuyện xưa của bộ quần áo, đó là ba năm trước, Bùi Nguyên Ca bị đồn sắp vào cung làm phi tần thường xuyên ăn mặc trang điểm, mà đoạn thời gian đó, Hoàng đế xác thực vài phần xem trọng nàng, hơn nữa hình như chưa từng có cung tần nào có thể được Hoàng đế đối đãi như vậy, có lẽ Hoàng đế thực thích kiểu trang phục đó. Mà ba năm sau Bùi Nguyên Ca hồi kinh, sau khi gả vào Xuân Dương cung, lại không mặc qua quần áo tương tự, thậm chí ngay cả màu thủy lam và màu ngọc bích cũng rất ít mặc.
Chắc hẳn là vậy, nàng vì kiêng dè, miễn cho quần áo tương tự gợi lên trí nhớ của Hoàng đế, làm cho Hoàng đế sinh ra tâm tư khác.
Cái này càng thuyết minh, bộ quần áo này phá lệ có ý nghĩa với Hoàng đế.
Bởi vậy nàng thật vất vả hỏi thăm chi tiết bộ quần áo này từ những người cũ trong hoàng cung, cố ý nghĩ cách làm cho Liễu Băng Y mặc vào, như vậy khi yến tiệc bắt đầu, Hoàng đế tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Băng Y trong đám người, nói không chừng sẽ bởi vì quần áo tương tự mà động tâm với Liễu Băng Y, tuyên nàng vào cung. Nếu Liễu Băng Y bị thu vào hậu cung, Liễu Hằng Nhất chỉ còn một con gái là Liễu Băng Hàm mới tám tuổi, cần phải năm sáu năm mới có thể gả chồng, đến lúc đó nói không chừng Lục điện hạ đã đăng cơ làm hoàng đế, nàng cũng đã trở thành hậu cung đứng đầu, có đủ thời gian nắm giữ hậu cung trong tay chính mình.
Như vậy cho dù Liễu Băng Hàm vào cung, lại có Liễu thị làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể đối nghịch với nàng.
Lui một bước mà nói, cho dù Hoàng đế không nhìn trúng Liễu Băng Y, quần áo tương tự cũng sẽ gợi lên tâm tư lúc ban đầu Hoàng đế dành cho Bùi Nguyên Ca, nói không chừng sẽ bất mãn với Vũ Hoàng Mặc, dù sao Vũ Hoàng Mặc cưới nữ tử ông ấy vốn nhìn trúng. Có lẽ Hoàng đế là quân, lòng mang thiên hạ, sẽ không làm gì Bùi Nguyên Ca, nhưng trong lòng khẳng định chán ghét Vũ Hoàng Mặc, mà Vũ Hoàng Diệp lại bị cấm túc, Lục điện hạ có thể càng thêm được lòng vua.
Như vậy... kỳ thật tốt lắm!
Nhưng tâm tư này tuyệt đối không thể để Bùi Nguyên Ca phát hiện. Mà trước mắt, Bùi Nguyên Ca lại cứ như vậy nói trắng ra, trong lúc nhất thời Đỗ Nhược Lan có cảm giác bị cởi hết quần áo ném tới trước mắt bao người.
Bùi Nguyên Ca khẽ thở dài một tiếng, biết chính mình đoán không lầm.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nàng không còn hứng thú đối chất với Đỗ Nhược Lan, chỉ sâu kín thở dài, khuôn mặt lại khôi phục xưa nay trầm tĩnh thong dong, thản nhiên nói: "Kỳ thực, Lục hoàng tẩu hẳn nên cảm tạ ta, nếu không phải ta cản lại Liễu Băng Y, thật sự bị phụ hoàng nhìn thấy bộ quần áo kia, cuối cùng người không hay ho sẽ không phải ta và Hoàng Mặc, mà là là Lục hoàng tẩu và Lục hoàng huynh! Lục hoàng tẩu không cần coi thường phụ hoàng, lại càng không nên đánh giá chính mình quá cao, trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Ở đế vị đã ba mươi năm, chuyện gì mà Hoàng đế chưa trải qua, sao lại nhìn không ra ảo diệu phía sau bộ quần áo kia?
Mà chuyện liên lụy đến Cảnh Nguyên, Hoàng đế tất nhiên sẽ phá lệ dụng tâm, truy tra tiền căn hậu quả, chỉ sợ cũng có rất nhiều người thấy lúc ban đầu vào cung Liễu Băng Y ăn mặc như thế nào, nửa đường bị đổi, chẳng lẽ Hoàng đế đoán không ra nàng bị người tính kế sao? Nếu lại tra thêm chút, tám chín phần mười có thể tra được Đỗ Nhược Lan. Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng cũng không xung đột ích lợi, vì sao vô duyên vô cớ thiết kế nàng? Tiếp tục truy tra theo hướng này, nói không chừng ngay cả quan hệ giữa Vũ Hoàng Hãn và Liễu Hằng Nhất cũng có thể tra ra....
Đến lúc đó, tâm tư Đỗ Nhược Lan rõ như ban ngày.
Mà với tình cảm Hoàng đế dành cho Cảnh Nguyên, làm sao có thể chịu được Đỗ Nhược Lan lợi dụng tình cảm của ông để tính kế Liễu Băng Y?
Ngay cả bản thân mình, mặc dù dung mạo tương tự Cảnh Nguyên, mặc dù nay ở trước mặt Hoàng đế đã có địa vị rất cao, Bùi Nguyên Ca cũng phải thật cẩn thận chuyện liên quan đến Cảnh Nguyên, miễn cho phạm vào Hoàng đế kiêng kỵ, huống chi là Đỗ Nhược Lan? Đến lúc đó không hay ho sẽ chỉ là Đỗ Nhược Lan, còn có thể liên lụy Vũ Hoàng Hãn...
Đỗ Nhược Lan nhíu mày: "Muội nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ bộ quần áo kia có duyên cớ gì khác sao?"
"Ta chỉ có thể nói, đó là phụ hoàng cấm kỵ, nhưng không quan hệ với ta, Lục hoàng tẩu tốt nhất đừng chạm vào dù chỉ một ít!" Vì tránh cho Đỗ Nhược Lan làm ra chuyện gì, Bùi Nguyên Ca không thể không cảnh cáo.
Phụ hoàng cấm kỵ? Lại không quan hệ với Bùi Nguyên Ca? Rõ ràng lúc trước người mặc dạng quần áo này là Bùi Nguyên Ca!
Nhưng mà, nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca trịnh trọng cảnh cáo, Đỗ Nhược Lan lại không thể không tin tưởng, chẳng lẽ, nàng làm như vậy thiếu chút nữa biến khéo thành vụng, phạm đến phụ hoàng kiêng kỵ sao? Nếu Bùi Nguyên Ca không lừa nàng....
Đỗ Nhược Lan bỗng nhiên rùng mình.
"Trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Lời lúc nãy Bùi Nguyên Ca nói đột nhiên vọng lại trong đầu, lần đầu tiên Đỗ Nhược Lan cảm thấy chính mình giống như lạc trong một mảnh sương mù, rõ ràng biết chung quanh cất giấu sát khí, lại không nhìn thấy chút nào, trong lòng tràn ngập bàng hoàng và mê hoặc, cùng với sợ hãi. Nàng... dù sao nàng cũng chỉ là con gái của Lễ bộ thượng thư, gả vào hoàng cung chỉ mới hơn một năm, hơn nữa.... hơn nữa lúc trước Lục điện hạ lại không có tiếng tăm gì, nàng có thể tiếp xúc bí ẩn càng ít.
Nhưng trong hoàng cung nguy cơ bốn phía, chưa biết chừng ngày nào nàng va chạm kiêng kỵ, sẽ thất sủng, thậm chí chết.
Nhưng Bùi Nguyên Ca không giống nàng, ba năm trước, tình thế hoàng cung hay thay đổi, Bùi Nguyên Ca vẫn có thể thong dong chu toàn, rõ ràng là người
Editor: Vy Vy 1505
"Ôn thủ phụ nếu đã là thủ phụ, sớm muộn gì cũng phải làm lựa chọn, thay vì đợi cho bụi bậm lạc định mới đến nịnh bợ, không bằng trước khi phân thắng bại làm lựa chọn, như vậy không phải rất tốt sao? Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mới khó, Nguyên Ca muội là người thông minh, sao trong chuyện này lại hồ đồ?" Đỗ Nhược Lan suy tư hồi lâu, mới có chút miễn cưỡng: "Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho Dật Lan và Ôn phủ."
Bùi Nguyên Ca cười lạnh, trong lòng càng khinh thường Đỗ Nhược Lan.
Nếu ý đồ của Đỗ Nhược Lan thật là vì tốt cho Ôn Dật Lan và Ôn thủ phụ, vì sao ngay từ đầu không nói ra, mà sau khi bị nàng chỉ trích mới nói? Rõ ràng vì không thể phản bác nàng, nên lâm thời tìm lý do vì chính mình biện giải.
Đến địa vị cao như Ôn thủ phụ đã không cần công ủng lập tân quân, mà là yêu cầu an ổn.
Xem phong cách làm việc thường ngày của Ôn thủ phụ, cộng thêm an bài khống chế việc hôn nhân của Ôn tỷ tỷ và các cháu trong Ôn phủ, hiển nhiên rất rõ ràng đúng mực, phần khôn khéo này thực làm người ta bội phục.
Nếu thật sự bất đắc dĩ, nghĩ biện pháp làm cho Ôn thủ phụ đứng về phe chính mình cũng thôi đi, nhưng cho dù chỉ còn một con đường, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ không liên lụy ông ấy và Ôn Dật Lan bị cuốn vào hoàng cung thị phi.
Hơn nữa, cho dù Ôn thủ phụ thật sự muốn đứng thành hàng, cũng có thể lựa chọn giữa Liễu thị, Vũ Hoàng Hãn hoặc Vũ Hoàng Mặc, không có đạo lý nhúng tay đến tranh đấu giữa Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng Y. Sở dĩ Đỗ Nhược Lan làm như vậy, hoàn toàn là muốn mượn thế lực của Ôn thủ phụ ngăn chặn Liễu thị về sau.
"Rốt cuộc là ai hồ đồ?" ánh mắt Bùi Nguyên Ca sắc như đao nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Lan: "Đỗ Nhược Lan, Ôn thủ phụ là người khôn khéo cỡ nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, tẩu cho là Ôn thủ phụ nhìn không ra là tẩu thiết kế ông ấy? Hay là tẩu nghĩ mặc dù Ôn thủ phụ biết, cũng chỉ có thể nén giận đứng về phe tẩu? Cho dù sau này tẩu thật sự tranh đấu với Liễu thị nữ, cũng còn có thời gian rất lâu giảm xóc, với sự thông minh tháo vát của Ôn thủ phụ, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để ông ấy hóa giải ân oán nho nhỏ với Liễu thị? Huống chi ông vốn cũng là bị tẩu tính kế! Đến lúc đó tẩu không sợ Ôn thủ phụ và Liễu thị bắt tay, ngược lại đối nghịch với tẩu sao? Dù sao, bọn họ đều là người bị hại, trong lòng càng thêm thích động! Liễu Hằng Nhất cũng không phải người hồ đồ!"
Lần này Đỗ Nhược Lan thật sự ngây ngẩn cả người, cúi mi trầm tư, vẻ mặt rốt cuộc toát ra khủng hoảng.
"Còn nữa, Đỗ Nhược Lan, tẩu có nghĩ tới hay không, tẩu làm như vậy sẽ mang đến cho ta hậu quả gì? Bộ quần áo kia..." Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có chút bi ai, bỗng nhiên lắc lắc đầu, thở dài: "Tẩu chưa từng nghĩ tới, hoặc là tẩu có nghĩ tới nhưng cũng không để ý, thậm chí vui khi việc này thành, bởi vì tẩu chỉ nghĩ đến chính tẩu!"
Đỗ Nhược Lan đột ngột ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Ca, cắn môi trắng bệch.
Bộ quần áo kia.... nếu có thể chế tạo gấp gáp giống bộ quần áo kia, nàng tự nhiên biết rõ chuyện xưa của bộ quần áo, đó là ba năm trước, Bùi Nguyên Ca bị đồn sắp vào cung làm phi tần thường xuyên ăn mặc trang điểm, mà đoạn thời gian đó, Hoàng đế xác thực vài phần xem trọng nàng, hơn nữa hình như chưa từng có cung tần nào có thể được Hoàng đế đối đãi như vậy, có lẽ Hoàng đế thực thích kiểu trang phục đó. Mà ba năm sau Bùi Nguyên Ca hồi kinh, sau khi gả vào Xuân Dương cung, lại không mặc qua quần áo tương tự, thậm chí ngay cả màu thủy lam và màu ngọc bích cũng rất ít mặc.
Chắc hẳn là vậy, nàng vì kiêng dè, miễn cho quần áo tương tự gợi lên trí nhớ của Hoàng đế, làm cho Hoàng đế sinh ra tâm tư khác.
Cái này càng thuyết minh, bộ quần áo này phá lệ có ý nghĩa với Hoàng đế.
Bởi vậy nàng thật vất vả hỏi thăm chi tiết bộ quần áo này từ những người cũ trong hoàng cung, cố ý nghĩ cách làm cho Liễu Băng Y mặc vào, như vậy khi yến tiệc bắt đầu, Hoàng đế tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Băng Y trong đám người, nói không chừng sẽ bởi vì quần áo tương tự mà động tâm với Liễu Băng Y, tuyên nàng vào cung. Nếu Liễu Băng Y bị thu vào hậu cung, Liễu Hằng Nhất chỉ còn một con gái là Liễu Băng Hàm mới tám tuổi, cần phải năm sáu năm mới có thể gả chồng, đến lúc đó nói không chừng Lục điện hạ đã đăng cơ làm hoàng đế, nàng cũng đã trở thành hậu cung đứng đầu, có đủ thời gian nắm giữ hậu cung trong tay chính mình.
Như vậy cho dù Liễu Băng Hàm vào cung, lại có Liễu thị làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể đối nghịch với nàng.
Lui một bước mà nói, cho dù Hoàng đế không nhìn trúng Liễu Băng Y, quần áo tương tự cũng sẽ gợi lên tâm tư lúc ban đầu Hoàng đế dành cho Bùi Nguyên Ca, nói không chừng sẽ bất mãn với Vũ Hoàng Mặc, dù sao Vũ Hoàng Mặc cưới nữ tử ông ấy vốn nhìn trúng. Có lẽ Hoàng đế là quân, lòng mang thiên hạ, sẽ không làm gì Bùi Nguyên Ca, nhưng trong lòng khẳng định chán ghét Vũ Hoàng Mặc, mà Vũ Hoàng Diệp lại bị cấm túc, Lục điện hạ có thể càng thêm được lòng vua.
Như vậy... kỳ thật tốt lắm!
Nhưng tâm tư này tuyệt đối không thể để Bùi Nguyên Ca phát hiện. Mà trước mắt, Bùi Nguyên Ca lại cứ như vậy nói trắng ra, trong lúc nhất thời Đỗ Nhược Lan có cảm giác bị cởi hết quần áo ném tới trước mắt bao người.
Bùi Nguyên Ca khẽ thở dài một tiếng, biết chính mình đoán không lầm.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nàng không còn hứng thú đối chất với Đỗ Nhược Lan, chỉ sâu kín thở dài, khuôn mặt lại khôi phục xưa nay trầm tĩnh thong dong, thản nhiên nói: "Kỳ thực, Lục hoàng tẩu hẳn nên cảm tạ ta, nếu không phải ta cản lại Liễu Băng Y, thật sự bị phụ hoàng nhìn thấy bộ quần áo kia, cuối cùng người không hay ho sẽ không phải ta và Hoàng Mặc, mà là là Lục hoàng tẩu và Lục hoàng huynh! Lục hoàng tẩu không cần coi thường phụ hoàng, lại càng không nên đánh giá chính mình quá cao, trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Ở đế vị đã ba mươi năm, chuyện gì mà Hoàng đế chưa trải qua, sao lại nhìn không ra ảo diệu phía sau bộ quần áo kia?
Mà chuyện liên lụy đến Cảnh Nguyên, Hoàng đế tất nhiên sẽ phá lệ dụng tâm, truy tra tiền căn hậu quả, chỉ sợ cũng có rất nhiều người thấy lúc ban đầu vào cung Liễu Băng Y ăn mặc như thế nào, nửa đường bị đổi, chẳng lẽ Hoàng đế đoán không ra nàng bị người tính kế sao? Nếu lại tra thêm chút, tám chín phần mười có thể tra được Đỗ Nhược Lan. Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng cũng không xung đột ích lợi, vì sao vô duyên vô cớ thiết kế nàng? Tiếp tục truy tra theo hướng này, nói không chừng ngay cả quan hệ giữa Vũ Hoàng Hãn và Liễu Hằng Nhất cũng có thể tra ra....
Đến lúc đó, tâm tư Đỗ Nhược Lan rõ như ban ngày.
Mà với tình cảm Hoàng đế dành cho Cảnh Nguyên, làm sao có thể chịu được Đỗ Nhược Lan lợi dụng tình cảm của ông để tính kế Liễu Băng Y?
Ngay cả bản thân mình, mặc dù dung mạo tương tự Cảnh Nguyên, mặc dù nay ở trước mặt Hoàng đế đã có địa vị rất cao, Bùi Nguyên Ca cũng phải thật cẩn thận chuyện liên quan đến Cảnh Nguyên, miễn cho phạm vào Hoàng đế kiêng kỵ, huống chi là Đỗ Nhược Lan? Đến lúc đó không hay ho sẽ chỉ là Đỗ Nhược Lan, còn có thể liên lụy Vũ Hoàng Hãn...
Đỗ Nhược Lan nhíu mày: "Muội nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ bộ quần áo kia có duyên cớ gì khác sao?"
"Ta chỉ có thể nói, đó là phụ hoàng cấm kỵ, nhưng không quan hệ với ta, Lục hoàng tẩu tốt nhất đừng chạm vào dù chỉ một ít!" Vì tránh cho Đỗ Nhược Lan làm ra chuyện gì, Bùi Nguyên Ca không thể không cảnh cáo.
Phụ hoàng cấm kỵ? Lại không quan hệ với Bùi Nguyên Ca? Rõ ràng lúc trước người mặc dạng quần áo này là Bùi Nguyên Ca!
Nhưng mà, nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca trịnh trọng cảnh cáo, Đỗ Nhược Lan lại không thể không tin tưởng, chẳng lẽ, nàng làm như vậy thiếu chút nữa biến khéo thành vụng, phạm đến phụ hoàng kiêng kỵ sao? Nếu Bùi Nguyên Ca không lừa nàng....
Đỗ Nhược Lan bỗng nhiên rùng mình.
"Trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Lời lúc nãy Bùi Nguyên Ca nói đột nhiên vọng lại trong đầu, lần đầu tiên Đỗ Nhược Lan cảm thấy chính mình giống như lạc trong một mảnh sương mù, rõ ràng biết chung quanh cất giấu sát khí, lại không nhìn thấy chút nào, trong lòng tràn ngập bàng hoàng và mê hoặc, cùng với sợ hãi. Nàng... dù sao nàng cũng chỉ là con gái của Lễ bộ thượng thư, gả vào hoàng cung chỉ mới hơn một năm, hơn nữa.... hơn nữa lúc trước Lục điện hạ lại không có tiếng tăm gì, nàng có thể tiếp xúc bí ẩn càng ít.
Nhưng trong hoàng cung nguy cơ bốn phía, chưa biết chừng ngày nào nàng va chạm kiêng kỵ, sẽ thất sủng, thậm chí chết.
Nhưng Bùi Nguyên Ca không giống nàng, ba năm trước, tình thế hoàng cung hay thay đổi, Bùi Nguyên Ca vẫn có thể thong dong chu toàn, rõ ràng là người
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp