Đích Nữ Vô Song
Chương 253: Lý Minh Tâm mất mặt
Editor: Vy Vy 1505
Khi trở lại sảnh trong hậu viện, thọ tinh Liễu lão phu nhân đã đi ra, mặc áo dài cổ tròn đỏ thẫm thêu hoa văn chữ thọ, phúc hậu mà hiền lành. Tuy rằng đã tuổi già sắc suy, nhưng mặt mày vẫn như cũ có thể nhìn ra mấy phần tương tự Liễu quý phi, nói vậy khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân. Mọi người vây quanh bên cạnh bà, nói cười như châu ngọc không ngừng rơi xuống nước, vang vọng trong sảnh giăng đèn kết hoa, có vẻ vô cùng hòa hợp hưng thịnh.
Khi Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca vào cửa, vừa vặn thấy một đám người vây quanh ở giữa phòng.
Trong đám người truyền ra giọng nói Lý Minh Tâm kiêu ngạo tự đắc: "Bức Thọ Xuân Đồ này là kiệt tác duy nhất của Mẫn Triều An tiền triều còn truyền lại đời sau. Mẫn đại gia thi họa song tuyệt (thơ hay tranh đẹp), đáng tiếc hoàng đế tiền triều ngu ngốc, thế nhưng tin tưởng Mẫn đại gia tham dự mưu phản, tất cả tranh thơ của ông đều bị cho là chứng cứ phạm tội, nên bị một mồi lửa thiêu hết. Cũng may bạn bè của Mẫn đại gia liều chết lưu lại bức Thọ Xuân Đồ, cho nên mới có thể truyền lưu cho đời sau. Hiện nay, trên đời cũng chỉ có duy nhất một bức tranh này là bút tích thực, còn lại đều là người khác vẽ nhái theo. Cha ta cũng là cơ duyên xảo hợp (trùng hợp) mới được đến."
Mọi người đều biết Liễu lão phu nhân yêu thích tranh chữ của Mẫn đại gia, đáng tiếc bút tích thực khó cầu, nay được đến tất nhiên vui sướng không thôi.
"Đa tạ Lý đại nhân và Lý phu nhân tặng cho lão thân tranh chữ quý trọng như thế, thật sự là có lòng!" Tuy rằng biết lễ vật quá quý trọng, nhưng Liễu lão phu nhân thật sự yêu thích cực kỳ, cũng thu nhận. Cũng bởi vậy phá lệ hậu đãi với Lý Minh Tâm, cười nói: "Đây là lệnh ái sao? Quả nhiên là dung mạo minh diễm, vừa rồi nghe nói cũng biết là người thông minh lanh lợi, mấy cháu gái nhà ta đều không bằng."
Nói xong, vô cùng yêu thương ôm Lý Minh Tâm vào lòng.
Lý Thụ Kiệt biết chính mình ở kinh thành căn cơ nông cạn, mặc dù có Vũ Hoàng Diệp phá lệ chiếu cố, nhưng muốn tiến vào giới quý tộc kinh thành cũng không dễ dàng, cho nên luôn luôn tìm kiếm cơ hội, sau khi nghe ngóng được Liễu lão phu nhân yêu thích nhất là tranh chữ của Mẫn Triều An nhưng vẫn không may tìm không thấy chính phẩm, liền mang ra bức Thọ Xuân Đồ làm lễ vật mừng thọ tặng cho Liễu lão phu nhân, chỉ cần có thể được Liễu lão phu nhân coi trọng, cộng thêm quan hệ giữa mình và Vũ Hoàng Diệp, muốn sống yên ở kinh thành sẽ dễ dàng hơn.
Nay thấy Liễu lão phu nhân quả nhiên bởi vì Thọ Xuân Đồ mà có vài phần xem trọng Lý Minh Tâm, trong lòng Lý Thụ Kiệt vô cùng vui sướng.
Lý phu nhân lại cười nói: "Liễu lão phu nhân chê cười, tục ngữ nói hay lắm, bảo kiếm tặng anh hùng, son phấn tặng mỹ nhân. Phu quân nhà ta thưởng thức tranh chữ chỉ ở mức tầm thường, lưu trữ bức Thọ Xuân Đồ cũng thưởng thức không ra ưu điểm của nó, bây giờ tranh vào trong tay Liễu lão phu nhân mới tính thật sự có người thưởng thức, không đến mức làm cho minh châu bị che đi ánh sáng, danh họa bị phủ bụi."
Liễu lão phu nhân được khen vô cùng vui vẻ, cười nói: "Lý phu nhân rất khiêm tốn."
Ngay tại lúc hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Lý Minh Tâm nhìn xuyên thấu qua đám người, nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc vừa mới vào cửa ánh mắt nhất thời sáng ngời, nhưng mà ánh mắt Vũ Hoàng Mặc vẫn chưa hề nhìn nàng. Lý Minh Tâm nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt thanh lệ tuyệt tục của Bùi Nguyên Ca, nhìn lại ánh mắt Vũ Hoàng Mặc mang ý cười dịu dàng bao hàm thâm tình, trong lòng lập tức ghen ghét.
Bùi Nguyên Ca chết tiệt, dựa vào cái gì có thể gả cho Cửu điện hạ?
Cửu điện hạ nên là của nàng mới đúng!
Nghĩ, Lý Minh Tâm nhịn không được mở miệng, bén nhọn nói: "Cửu hoàng tử phi cũng đến sao! Hôm nay là mừng thọ Liễu lão phu nhân, không biết Cửu hoàng tử phi đưa cho Liễu lão phu nhân lễ vật gì vậy?" Hừ, hôm nay ở đây lễ mừng thọ của ai có thể so được với Thọ Xuân Đồ của nàng? Bút tích thực duy nhất của Mẫn Triều An truyền lại đời sau, lại là yêu thích trong lòng Liễu lão phu nhân, cho dù Bùi Nguyên Ca tặng lễ vật gì cũng không có khả năng quý trọng hơn lễ vật của nàng.
Dám cướp đi Cửu điện hạ của nàng, hôm nay không thể không cho Bùi Nguyên Ca mất mặt!
Chỉ cần Cửu điện hạ nhận thấy được, nàng tốt hơn hẳn Bùi Nguyên Ca, nhất định sẽ không tiếp tục để ý tới Bùi Nguyên Ca nữa.
"Châu ngọc lông ngỗng đều là tấm lòng, Liễu lão phu nhân là người thạo đời thông tuệ, tất nhiên hiểu được điểm ấy, làm sao có thể giống tiểu nhân tục tằng, lấy lễ vật mừng thọ đắt rẻ sang hèn để phân biệt đối xử? Lý tiểu thư, ngươi nói bản cung nói có đúng không?" Bùi Nguyên Ca mỉm cười, đón nhận ánh mắt Lý Minh Tâm khiêu khích, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Nếu Hoàng Mặc và Liễu quý phi vẫn chưa quyết liệt, tất nhiên nàng sẽ dốc hết toàn lực chuẩn bị lễ vật mừng thọ lấy lòng Liễu lão phu nhân.
Nhưng hiện tại, Hoàng Mặc và Liễu quý phi đã sớm trở mặt thành thù, tương lai nhất định phải đấu đến mức ngươi chết ta sống, mà Liễu lão phu nhân là mẫu thân của Liễu quý phi, từ góc độ nào đó mà nói, cũng là kẻ thù tương lai. Hơn nữa luận về phẩm cấp, Bùi Nguyên Ca còn cao hơn so với Liễu lão phu nhân, nàng cần gì phải hao phí tâm tư, đại phí trắc trở đi lấy lòng một người vừa không có giao tình vừa không có ưu việt gì với mình? Bởi vậy khi chuẩn bị lễ vật chỉ cần chú ý phù hợp thân phận nàng và Hoàng Mặc là đủ rồi.
Cho nên, Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không thèm để ý đối với việc Lý Minh Tâm khiêu khích, thuận miệng phản kích.
Dưới tình huống này, đương nhiên Lý Minh Tâm không thể phản bác lời Bùi Nguyên Ca nói, nếu phản bác chẳng phải nói Liễu lão phu nhân là tiểu nhân tục tằng lấy lễ vật mừng thọ đắt rẻ sang hèn phân biệt đối xử? Nhưng nếu đồng ý lời Bùi Nguyên Ca nói, mới vừa rồi nàng cố ý hỏi Bùi Nguyên Ca tặng lễ vật gì, chẳng phải tự nhận mình là tiểu nhân tục tằng trong lời Bùi Nguyên Ca? Trong lúc nhất thời, Lý Minh Tâm bị nghẹn nói không ra lời.
"Cửu hoàng tử phi thoái thác như vậy, chắc không phải là lễ vật mừng thọ của ngài quá tệ, mới đùn đẩy như vậy đi?"
Lời này vừa ra, vẻ mặt mọi người ở đây đều có chút cổ quái, Lý tiểu thư này lại cắn chặt Cửu hoàng tử phi không buông, sao lại một hai phải truy vấn lễ vật mừng thọ của Cửu hoàng tử phi? Đừng nói Lý tiểu thư và Liễu phủ không thân không thích, vốn không có tư cách để hỏi; cho dù là tiểu thư Liễu phủ, luận phẩm cấp, Bùi Nguyên Ca thân là Cửu hoàng tử phi, con dâu hoàng gia, vốn cao hơn so với phẩm cấp của Liễu lão phu nhân. Nàng và Cửu điện hạ có thể đến chúc thọ chính là xem Liễu lão phu nhân như trưởng bối, chính là cho Liễu phủ thể diện, làm sao còn có đạo lý hùng hổ đòi hỏi lễ vật mừng thọ?
Tốt xấu gì cũng là Cửu hoàng tử phi, con dâu hoàng thất, chẳng lẽ lễ vật mừng thọ còn có thể quá tệ hay sao?
Thật không sao hiểu được Lý Minh Tâm đang nghĩ gì.
Vốn nghĩ Lý gia và Thất điện hạ có quan hệ sâu xa, lại thấy Lý Minh Tâm được Liễu lão phu nhân coi trọng, các phu nhân tiểu thư quý tộc có mặt ở đây vốn còn muốn lui tới với Lý phủ. Nhưng hiện tại thoạt nhìn, chung quy là người nhà quê từ Tĩnh Châu xa xôi mới tới, không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng làm càn như thế! Nếu là thực thân cận với các nàng, ngày sau Lý Minh Tâm ở quý phủ chính mình làm ra loại chuyện này, vậy còn không phải mất hết mặt mũi sao?
Vẫn là bảo trì khoảng cách thì tốt hơn!
Lý Minh Tâm không biết, bởi vì nàng ghen ghét xúc động, khiến cho suy tính của Lý Thụ Kiệt hoàn toàn bị uổng phí.
Nhưng Lý Thụ Kiệt lại biết lời này của Lý Minh Tâm không ổn, lại nhìn ánh mắt mọi người chung quanh, trong lòng âm thầm bất mãn, Tâm nhi này, từ nhỏ đã bị Hạo nhi sủng không xem ai ra gì, nhưng lại không có tâm cơ như Hạo nhi, vừa mở miệng đã đắc tội Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi, phải làm sao bây giờ? Nhưng đây là giao phong giữa các nữ tử, ông thân là nam tử, mở miệng thì không tốt lắm, lập tức cho Lý phu nhân một ánh mắt.
Lý phu nhân cũng biết nặng nhẹ, nhưng trong nhất thời nửa khắc, bà cũng không nghĩ ra lý do gì hợp lý thay Lý Minh Tâm che lấp.
Bùi Nguyên Ca vốn không muốn sinh sự, nhưng Lý Minh Tâm khiêu khích nàng như vậy, tất nhiên là Lý Minh Tâm thất lễ. Nếu nàng không giáo huấn một chút thì chính mình cũng mất mặt. Nhưng nếu thật sự so đo với người như Lý Minh Tâm, mình cũng vẫn mất mặt, cho nên lúc ấy ở Trường Xuân cung, Liễu quý phi mới bất đắc dĩ chịu đựng không thể làm gì. Một khi đã như vậy, nàng chỉ có cách họa thủy đông dẫn (dẫn mối họa cho người khác).
"Lễ vật mừng thọ mà bản cung và Cửu điện hạ chuẩn bị chẳng qua chỉ là một cặp bình phúc thọ bằng ngọc bích, không quý giá bằng Thọ Xuân Đồ của Lý tiểu thư." Bùi Nguyên Ca cười ngâm ngâm nói, đánh giá Thọ Xuân Đồ, nhìn Liễu lão phu nhân, lại nhìn Lý Minh Tâm, ánh mắt lập tức đảo qua người Liễu phủ bên cạnh: "Nghe nói Liễu lão phu nhân thích nhất tranh chữ của Mẫn đại gia, Lý tiểu thư chuẩn bị lễ vật này quả nhiên là gãi đúng chỗ ngứa của Liễu lão phu nhân, vô cùng vừa ý. Phần hiếu tâm này của Lý tiểu thư thật là cực khó được, chỉ sợ ngay cả các tiểu thư Liễu phủ cũng không bằng!"
Nói xong, Bùi Nguyên Ca lấy tay áo che miệng cười khẽ, giống như chính là thật sự trêu ghẹo khen ngợi Lý Minh Tâm.
Nhưng không thân không thích, lại không có nguyên do gì tặng lễ vật quý trọng như thế, hiển nhiên là có lòng muốn nịnh bợ. Chẳng qua, còn chưa gặp qua người nào leo lên người khác mà còn dương dương tự đắc như thế! Ý trong lời Bùi Nguyên Ca nói quá rõ ràng, rất nhiều đôi mắt người chung quanh lộ ra khinh thường.
Ngoại trừ chỉ ra dụng ý của Lý Minh Tâm, Bùi Nguyên Ca còn có dụng ý khác.
Khi nàng đến sảnh trong, vừa vặn Lý Minh Tâm đang giải thích Thọ Xuân Đồ, Liễu lão phu nhân khích lệ yêu thương nàng, đảo mắt liền nhìn đến bên cạnh đứng bốn năm tiểu thư trẻ tuổi quần áo hoa lệ, dung mạo tương tự, nghe được lời Liễu lão phu nhân nói, trên mặt có vẻ căm giận. Đoán hẳn là các tiểu thư Liễu phủ, mà nguyên nhân các nàng không cho Lý Minh Tâm sắc mặt hòa nhã rất rõ ràng.
Nay người có quyền lực cao nhất Liễu thị tất nhiên là Liễu quý phi, bởi vậy địa vị của Liễu lão phu nhân cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Hai gã con vợ lẽ không phải do Liễu lão phu nhân sinh ra, vì leo lên Liễu quý phi, tất nhiên muốn liều mạng biểu hiện trước mặt Liễu lão phu nhân, tình hình này tất nhiên cũng sẽ lan tràn đến hai phòng phu nhân và tiểu thư, tự nhiên đều muốn lấy lòng Liễu lão phu nhân. Vốn cạnh tranh lẫn nhau đã rất kịch liệt, nay lại không biết từ nơi nào nhảy ra một Lý Minh Tâm, lập tức làm cho Liễu lão phu nhân xem trọng vài phần, những người còn lại trong Liễu phủ há có thể không thầm hận trong lòng?
Trường hợp này quan viên phu nhân có kinh nghiệm có lẽ còn có thể nhịn xuống, nhưng người trẻ tuổi chỉ sợ không có tính nhẫn nại tốt như vậy.
Thay vì chính mình dây dưa không rõ với Lý Minh Tâm, không bằng khơi mào mâu thuẫn, làm cho người Liễu phủ và Lý Minh Tâm đấu ngươi chết ta sống, vừa vặn thử cân lượng của các tiểu thư đồng lứa Liễu phủ. Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào các nữ hài tử kia.
Chỉ thấy trong đó một nữ tử quần áo thanh nhã, dung mạo tú lệ lấy tay áo che miệng khẽ cười nói: "Lý tiểu thư xác thực hiếu thuận, ta cũng không dám so với Lý tiểu thư. Chỉ là xưa nay tổ mẫu yêu thương My tỷ tỷ nhất, nếu luận về hiếu tâm, My tỷ tỷ tất nhiên không hề kém cạnh Lý tiểu thư. Hàm muội muội, muội nói có phải hay không?"
Bên cạnh nàng, một tiểu cô nương năm sáu tuổi dịu dàng nói: "Y tỷ tỷ nói đúng, tổ mẫu yêu thích nhất là My tỷ tỷ!"
Hai người mặc màu sắc gần giống nhau, kiểu dáng cũng giống nhau, hẳn là tỷ muội ruột thịt, so với bốn vị tiểu thư bên cạnh, quần áo trang sức của hai người có phần kém cỏi hơn, những chi tiết trên quần áo trang sức cũng có khác biệt. Theo lời Hoàng Mặc nói, đích tôn Liễu phủ là Liễu Cẩn Nhất chưởng gia, chi thứ hai Liễu Hằng Nhất trước mặt Liễu lão phu nhân không có thể diện bằng hắn, tất nhiên cũng không phong cảnh bằng Liễu Cẩn Nhất như vậy, dưới gối có hai con gái, lớn là Liễu Băng Y, nhỏ là Liễu Băng Hàm, hẳn là hai tiểu thư này.
Mà My tỷ tỷ kia, hẳn là đích tôn nhị tiểu thư Liễu Băng My, nghe nói là người được lòng Liễu lão phu nhân nhất.
Bùi Nguyên Ca suy tư, nhưng thật ra âm thầm nhớ kỹ Liễu Băng Y.
Lúc này cố ý nói như vậy, loại trừ chính mình bỏ qua một bên, lại đặt Liễu Băng My trên lửa nướng. Nếu Liễu Băng My muốn chứng minh nàng hiếu thuận hơn xa Lý Minh Tâm, vậy lễ vật mừng thọ phải đè bẹp lễ vật của Lý Minh Tâm mới được; nếu thừa nhận lòng hiếu thuận của nàng không bằng Lý Minh Tâm, xưa nay Liễu lão phu nhân thương yêu nàng nhất, kết quả nàng còn không hiếu thảo bằng Lý Minh Tâm đối với Liễu lão phu nhân, vậy Liễu lão phu nhân thật uổng công thương nàng.
Có thể bắt lấy cơ hội nhanh như vậy, nói mấy câu đã đặt Liễu Băng My trên đống lửa, Liễu Băng Y này không tầm thường!
Ánh mắt các tiểu thư nhất thời đều dừng trên người một nữ tử mặc quần áo màu hồng cam thêu hoa cỏ mùa xuân, dung mạo xinh đẹp. Liễu Băng My gắt gao cắn môi, làm sao nghe không ra ý Liễu Băng Y nói, nhưng lễ vật của nàng nhiều nhất chỉ xem như tinh xảo, làm sao có thể so sánh với Thọ Xuân Đồ của Lý Minh Tâm? Lý Minh Tâm chết tiệt, nhàn rỗi không có việc tặng Thọ Xuân Đồ gì chứ? Rõ ràng chính là muốn nịnh bợ Liễu phủ, lại dám áp chế mặt mũi tiểu thư Liễu phủ các nàng, rốt cuộc có hiểu quy củ hay không?
Liễu Băng Y cười khanh khách nhìn Liễu Băng My, nhưng không tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.
Cho dù đều là đích tôn, làm sao có thể không có mâu thuẫn? Liễu Băng My được sủng ái, tất nhiên có người ghen tị có người hâm mộ, Liễu phủ đích tôn đại tiểu thư Liễu Băng Vận liền cười nói: "Xưa nay tổ mẫu yêu thương nhị muội muội nhất, lòng hiếu thuận của nàng tự nhiên cũng là hạng nhất, lễ vật tặng cho tổ mẫu đương nhiên là tốt nhất. Nhị muội muội, tỷ tỷ nói không sai chứ?" Dung mạo của nàng so với các tiểu thư Liễu phủ xem như bình thường nhất, tính tình cũng không tốt, không được Liễu lão phu nhân yêu thương, bởi vậy sớm bất mãn với Liễu Băng My, lúc này bắt lấy cơ hội, làm sao chịu dễ dàng buông tha?
Liễu Băng My càng cảm thấy khó làm, theo bản năng liếc mắt Vũ Hoàng Mặc cách đó không xa, lập tức lại thu hồi.
Lý Minh Tâm chết tiệt, nếu dám làm nàng mất mặt như vậy, nàng cũng sẽ không để cho Lý Minh Tâm sống tốt! Nghĩ, Liễu Băng My nhìn nhìn về phía Thọ Xuân Đồ, vừa vặn tứ tiểu thư Liễu Băng Dạ đứng cách Thọ Xuân Đồ không xa. Mà ngoại trừ nàng, Liễu Băng Dạ là người được tổ mẫu yêu thương nhất... . Liễu Băng My suy nghĩ, cố gắng gượng tươi cười, nói: "Vẫn là Cửu hoàng tử phi nói đúng, châu ngọc lông ngỗng đều là tấm lòng. Mặc kệ ta đưa lễ vật gì, tổ mẫu nhất định có thể hiểu được tấm lòng My nhi dành cho người. Tổ mẫu, con nói có đúng không?"
Nói xong, giả vờ như muốn làm nũng đi về phía Liễu lão phu nhân.
Nhưng mà mới đi được một nửa, bỗng nhiên trượt chân, đột ngột té ngã đè lên người nha hoàn phía sau, miệng hô: "Ôi, ai đẩy ta?"
Thế ngã của nàng cực kỳ sắc bén, nha hoàn phía sau không đề phòng, cũng bị đụng vào, lại vừa khéo ngã vào tứ tiểu thư Liễu Băng Dạ bên cạnh. Làm sao Liễu Băng Dạ có thể nghĩ đến chính mình sẽ bị hại, cũng tùy theo ngã sấp xuống, lại vừa vặn đụng vào nha hoàn bưng nước trà bên cạnh .. . Trong lúc nhất thời có tiếng vải vóc bị xé rách, có tiếng té ngã, có tiếng nước trà đổ, có tiếng nữ tử nũng nịu la lên, loạn thành một đoàn.
Mọi người vội vàng tiến lại đỡ.
Đúng lúc này, lại nghe một tiếng hét kinh hoảng: "Thọ Xuân Đồ! Thọ Xuân Đồ!"
Thì ra Lý Minh Tâm vì khoe Thọ Xuân Đồ, vẫn luôn mở ra cho người thưởng thức, nay nha hoàn bưng nước trà ngã xuống đất, nước trà vừa vặn hắt lên Thọ Xuân Đồ, lập tức khiến giấy tuyên thành trắng noãn nhuộm từng mảng từng mảng màu trà, nhất thời hủy diệt tuyệt thế bút tích thực. Nha hoàn bưng trà sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Lão phu nhân thứ tội, lão phu nhân thứ tội, là tứ tiểu thư đụng vào nô tỳ, nô tỳ mới ngã chén trà!"
Liễu Băng Dạ vội nói: "Là nha hoàn của nhị tỷ tỷ đụng vào ta!"
Nha hoàn của Liễu Băng My càng bối rối luống cuống, ai chẳng biết lão phu nhân thích nhất là tranh chữ của Mẫn Triều An, nay thật vất vả được đến duy nhất bút tích thực trên đời, nếu cuối cùng trách tội chính mình, cho dù nàng chết một ngàn lần cũng không đủ để bình ổn lão phu nhân phẫn nộ. Nhưng mà, người làm hại nàng ngã là chủ tử Liễu Băng My, nàng nào dám đổ tội lên người Liễu Băng My, gấp đến độ bối rối vô thố.
"Tổ mẫu, là con không tốt, trượt chân ngã đụng vào Tử Hà, Tử Hà mới có thể đụng vào tứ muội muội. Nhưng con không phải cố ý, không biết là ai đẩy con!" Liễu Băng My nhưng thật ra thản nhiên thừa nhận là nàng đụng vào Tử Hà, lại đổ tội cho người khác ngầm đẩy chính mình. Dù sao khi nàng té ngã đã kinh hô ra tiếng, người khác tự nhiên sẽ chủ quan cho rằng nàng bị người đẩy ngã, lúc ấy đại tiểu thư Liễu Băng Vận ở bên cạnh nàng tự nhiên khó thoát khỏi hiềm nghi.
Dù sao chính là khuấy vũng nước đục, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng Tử Hà nghe được tiểu thư nhận tội về mình, trong lòng vô cùng cảm động, càng quyết định sẽ trung thành một lòng với Liễu Băng My.
Thật vất vả được đến bút tích thực của Mẫn Triều An, lại cứ như vậy bị hủy, làm sao Liễu lão phu nhân không đau lòng, nhưng xem tình hình ngay lúc đó, hình như xác thực có người đẩy My nhi, xưa nay bà thương yêu Liễu Băng My nhất, tất nhiên sẽ không hoài nghi nàng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Băng Vận, chỉ là ngại trước mặt rất nhiều khách khứa, không thể phát tác, lại nhịn không được cơn giận, chỉ có thể cắn răng không nói.
"Tổ mẫu, không đúng, đây không phải bút tích thực của Mẫn Triều An!" Ngay tại lúc bối rối, bỗng nhiên Liễu Băng My kinh hô ra tiếng.
Lời này vừa ra, lập tức lực chú ý của mọi người đều tập trung lên bức Thọ Xuân Đồ. Liễu Băng My ba bước cũng thành hai đi đến bên cạnh Thọ Xuân Đồ, chỉ vào chỗ vừa bị nước trà hắt vào: "Tổ mẫu người nhìn nơi này, mực đã hơi hơi lem. Nghe nói khi Mẫn đại gia vẽ tranh đều là dùng mực tốt gia truyền, gặp nước không lem, vĩnh viễn không phai màu, mực và tranh chữ của ông đều là vật quý hiếm. Nhưng mà, mực ở chỗ này lại bị lem, bức tranh này căn bản không phải là bút tích thực của Mẫn đại gia!"
Bởi vì Liễu lão phu nhân thích Mẫn Triều An, bởi vậy trên dưới Liễu phủ đều có nghiên cứu về Mẫn Triều An.
Liễu lão phu nhân ngưng thần nhìn lại, quả nhiên, ở chỗ Liễu Băng My chỉ cùng với một vài chỗ khác bị dính nước trà, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng đúng là mực hơi hơi lem, hiển nhiên không phải bút tích thực của Mẫn Triều An! Trong lòng Liễu lão phu nhân vừa vui lại vừa buồn, vui là hủy diệt không phải bút tích thực; sầu là không biết khi nào mới có thể nhìn chân chính Thọ Xuân Đồ của Mẫn Triều An.
"Lý tiểu thư, vừa rồi người khẳng định bức tranh này là bút tích thật!" Lúc này Liễu Băng My lại bắt lấy cơ hội, lạnh lùng chất vấn.
Chuyện phát triển hoàn toàn ra ngoài dự đoán của một nhà Lý Thụ Kiệt, đến cuối cùng, thế nhưng chứng minh bức tranh này căn bản không phải Thọ Xuân Đồ của Mẫn Triều An, mà là đồ dỏm, thật sự làm cho Lý Thụ Kiệt nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc trước khi mình thấy được bức tranh này, người nọ còn lời thề son sắt nói đây là chính phẩm, vì thế ông mất thật lớn công phu mới lấy được bức tranh này, mong phát huy hết công dụng, kết quả... . lại là đồ giả?
Lý Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nói không ra lời.
"Được lắm, dám cầm Thọ Xuân Đồ giả đến Liễu phủ bốc phét, bễ nghễ mọi người, tấm lòng Lý tiểu thư dành cho tổ mẫu thật khiến ta mở rộng tầm mắt!" Liễu Băng My cũng không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy: "May mà ta trượt chân, vừa vặn đánh nghiêng nước trà lên Thọ Xuân Đồ, mới nhận thấy được sự thật. Lại nói tiếp cũng là cơ duyên xảo hợp, nếu không, với sự yêu thích của tổ mẫu đối với Mẫn đại gia, tất nhiên trân ái dị thường bức tranh này, tuyệt đối không để bức tranh bị dính nước, muốn phát hiện sẽ rất khó khăn. Đến lúc đó, xem Thọ Xuân Đồ giả trở thành thật, chắc chắn làm trò cười cho người trong nghề!"
Lúc này, nàng cũng không nói chính mình bị người đẩy ngã, đổ tất cả đều là ý trời, cứ như nhờ nàng té ngã mới có thể phân biệt thật giả vậy.
Liễu lão phu nhân ngẫm lại sự trùng hợp trong đó, càng thêm tin tưởng Liễu Băng My là phúc tinh của mình, trong lòng càng thêm yêu thích. Vốn đã bất mãn vì Lý Minh Tâm cắn chặt Cửu hoàng tử phi, bây giờ lại chứng minh Thọ Xuân Đồ là giả, không không vui mừng một hồi, trong lòng Liễu lão phu nhân, ấn tượng về Lý Minh Tâm đã rơi xuống đáy vực, chỉ là e ngại quan hệ giữa Lý phủ và Vũ Hoàng Diệp, cũng không quá mức làm khó Lý phủ.
"My nhi đừng nói lung tung, làm sao Lý đại nhân lại cố ý lấy đồ giả làm tặng vật? Chỉ sợ là bị người không có lương tâm lừa gạt!" Liễu lão phu nhân thản nhiên nói: "Lý đại nhân và Lý phu nhân không cần để ở trong lòng, tuy rằng Thọ Xuân Đồ là giả, nhưng tấm lòng của quý vị lão thân xin lĩnh." Lời tuy như thế, vẻ mặt lại lạnh nhạt nhiều lắm, chỉ là cho Lý Thụ Kiệt một bậc thang xuống mà thôi.
Đáng chết, Thọ Xuân Đồ này lại là đồ giả!
Lý Thụ Kiệt cũng ảo não không thôi, nhưng biết trước mắt ảo não cũng vô dụng, chỉ có thể nói: "Nói ra thật xấu hổ, lại nháo ra như vậy chê cười, đều là ta ngày thường không nghiên cứu tranh chữ, mới có thể bị tiểu nhân lừa gạt. Liễu lão phu nhân yên tâm, ta tất nhiên sẽ tìm được chân chính Thọ Xuân Đồ, bồi thường tâm nguyện của lão phu nhân!"
Nói xong, lại nhịn không được tức giận trừng mắt nhìn Lý Minh Tâm.
Mọi việc vốn diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch ban đầu, đã chiếm được Liễu lão phu nhân vài phần xem trọng, thế mà Tâm nhi lại tranh chấp với Cửu hoàng tử phi, kết quả Cửu hoàng tử phi trong cơn tức giận, châm ngòi mâu thuẫn giữa các tiểu thư Liễu phủ và Tâm nhi, thế này mới xảy ra chuyện vừa rồi, có người muốn cố ý hủy Thọ Xuân đồ, cho nên mới nhận thấy được tranh này là đồ giả ... . Đều là Tâm nhi nhiều chuyện, không nên nhằm vào Cửu hoàng tử phi, đến nỗi bây giờ, trong tiệc mừng thọ Liễu lão phu nhân, Lý gia bọn họ thực xem như mất hết danh dự.
Nghĩ đến đây, Lý Thụ Kiệt nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Ca.
Vừa đến kinh thành đã bị Bùi tứ tiểu thư thiết kế, bị Cửu điện hạ xảo trá, nay lại là bởi vì nàng, tố giác Thọ Xuân Đồ là giả. Chẳng lẽ ông và vị Cửu hoàng tử phi này trời sinh là khắc tinh hay sao? Sao mỗi lần gặp nàng đều không có chuyện gì tốt vậy!
Lúc ở bến tàu, Lý Thụ Kiệt có lẽ không biết thân phận Bùi Chư Thành, nhưng sau khi trở về nghe ngóng, liền biết ngay nữ tử ngày đó tính kế ông là ai.
Đối với kết quả này, Bùi Nguyên Ca cũng chuẩn bị không kịp, vốn chỉ muốn châm ngòi ly gián các tiểu thư Liễu phủ và Lý Minh Tâm, làm cho các nàng tự đấu, không nghĩ tới thế nhưng có kinh hỉ bất ngờ, ngược lại bóc trần Thọ Xuân là giả! Mất công mới vừa rồi Lý Minh Tâm lời thề son sắt nói đây là thật sự, còn dương dương tự đắc, khí thế bức người, kết quả hiện tại chứng minh Thọ Xuân Đồ là giả, mặt mũi Lý Minh Tâm bị quét cũng thật thảm hại.
Mà gần đó, còn có một người đôi mắt mỉm cười nhìn tất cả chuyện này.
Chuyện của Lý gia mặc dù ngoài ý muốn nhưng đối với thiết kế của hắn có lợi mà không hại, đã vạch trần Thọ Xuân Đồ là giả, nếu như một lễ vật khác cũng xảy ra vấn đề, vậy tiết mục kế tiếp lên sân khấu càng thêm đặc sắc. . .
Có Thọ Xuân Đồ giả làm nhạc đệm, tiệc mừng thọ ở Liễu phủ đã có chút âm u, Lý Thụ Kiệt biết lúc này bọn họ không thể lại ra mặt, muốn Lý phu nhân giám sát chặt chẽ Lý Minh Tâm, người một nhà im lặng không lên tiếng đứng ở bên cạnh.
Thấy bầu không khí trong sảnh trở nên có chút lúng túng, Liễu Băng My lập tức nói: "Tổ mẫu, người chớ vì Thọ Xuân Đồ thương tâm, sau này My nhi nhất định sẽ tìm được Thọ Xuân đồ thật cho tổ mẫu! Người đến xem có thích lễ vật My nhi tặng hay không?" Nói xong, mở ra hộp gấm trên bàn, lấy ra một quyển trục, mở ra nói: "My nhi biết tổ mẫu thích Mẫn đại gia, cho nên tự tay sao chép Vân Kinh Chú của Mẫn đại gia làm quà tặng. Mặc dù không sánh bằng bút tích của Mẫn đại gia, nhưng đây là một mảnh tâm ý của My nhi, người không nên ghét bỏ!"
Thấy cháu gái mình thương yêu nhất làm nũng như vậy, Liễu Lão phu nhân cười nói: "My nhi có lòng, Tổ mẫu tất nhiên thích!"
Lúc này các tiểu thư Liễu phủ khác cũng xúm lại bắt đầu góp vui, nhộn nhịp trước mặt Liễu Lão phu nhân, nói cười ríu rít, chọc cho Liễu Lão phu nhân hớn hở. Thấy thời cơ chín muồi, Liễu Cẩn Nhất tiến lên phía trước nói: "Mẫu thân không thể chỉ thương yêu cháu gái, cũng nên thương yêu con trai mới được. Đây là lễ vật con tặng cho mẫu thân, là một đôi bình sứ nhân vật khai quang màu trắng. Chúc mẫu thân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Liễu Lão phu nhân bình sinh có hai ham thích lớn, một là tranh chữ của Mẫn Triêu An, hai chính là đồ sứ cổ.
Nhìn bình sứ trong hộp gấm cổ kính, hoa văn và màu sắc chính là phong cách của mấy trăm năm trước, hiển nhiên là đồ cổ khó được, Liễu Lão phu nhân gật đầu, cười sai người nhận lấy: "Cẩn Nhất luôn luôn có lòng, hiếu thuận ta nhất, ta biết."
"Mẫu thân ngàn vạn đừng nói như vậy, người là đích mẫu của con, con trai hiếu kính người là chuyện nên làm. Không chỉ riêng con, ngay cả nhị đệ cũng hiếu thuận người có thừa." Liễu Cẩn Nhất cười nói, trên mặt một mảnh chân thành: "Chẳng qua tính tình nhị đệ xưa nay trầm mặc, không giỏi nói chuyện, kỳ thực lòng hiếu thảo dành cho mẫu thân cũng giống con, không tin, mẫu thân người nhìn lễ vật nhị đệ tặng, sẽ biết lời con nói không sai, tất nhiên là vật mẫu thân yêu thích!"
Liễu Lão phu nhân biết mình cưng thứ trưởng tử, đối với Liễu Hằng Nhất xưa nay không tính thân cận.
Nhưng Liễu Cẩn Nhất nói vậy, ở trước mặt mọi người duy trì bộ dạng mẹ hiền con hiếu, Liễu Lão phu nhân vẫn rất vui mừng, cười nói: "Hằng Nhất, con đưa thọ lễ gì, mang lên cho mẫu thân xem!"
Liễu Hằng Nhất cảnh giác nhìn Liễu Cẩn Nhất, trong lòng đột nhiên âm thầm gõ trống.
Liễu Lão phu nhân là đích mẫu, lại có con gái là Liễu quý phi chưởng quản hậu cung, địa vị ở Liễu phủ cao thượng. Bởi vậy, hắn và Liễu Cẩn Nhất nhất định phải tranh nhau lấy lòng mẹ cả này, mới có thể đặt vững chân. Nhưng vợ chồng Liễu Cẩn Nhất am hiểu việc luồn cúi, lại thường xuyên đùa giỡn thủ đoạn trước mặt Liễu lão phu nhân nói xiên nói xéo chính mình, cho nên xưa nay Liễu Lão phu nhân không thích hắn. Điểm ấy Liễu Hằng Nhất rất rõ ràng, sao hôm nay Liễu Cẩn Nhất lại nói tốt cho mình trước mặt lão phu nhân?
Đây cũng quá kỳ quái đi?
Đúng vậy, lần này hắn khổ tâm tìm được một đôi bình sứ Thanh Hoa cổ hoa văn thọ tinh hiến đào, không những tuổi thọ đã lâu, mà còn bảo tồn hoàn chỉnh, quan trọng nhất là ý nghĩa tốt, hết sức thích hợp làm thọ lễ. Vốn Liễu Hằng Nhất vô cùng xác định bình sứ này có thể khiến cho Liễu Lão phu nhân vui vẻ, hoàn toàn không ngại ở tại chỗ mở hộp gấm ra, thế nhưng hiện tại từ trong miệng Liễu Cẩn Nhất nói ra, Liễu Hằng Nhất không khỏi lo lắng.
Liễu Cẩn Nhất tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng, tám phần là có mưu tính khác.
Liễu Cẩn Nhất khen thọ lễ của mình không ngớt, lại nóng ruột muốn mở ra như vậy, chỉ sợ đôi bình sứ cổ này. . . . Nhìn chăm chú hộp gấm trong tay, Liễu Hằng Nhất bỗng nhiên nheo mắt, thấy nắp hộp gỗ lim sơn đen mạ vàng có một chút bột màu vàng, bởi vì màu sắc gần tương tự hoa văn mạ vàng, bởi vậy không dễ dàng phát hiện. Hiện tại bởi vì Liễu Hằng Nhất ngưng thần gắt gao nhìn chằm chằm, mới nhận ra dị thường.
Bột màu vàng này . . .thoạt nhìn rất giống Thất Dạ Kim mà Liễu Cẩn Nhất hay dùng!
Chẳng lẽ, hộp gấm này bị Liễu Cẩn Nhất động tay chân? Cho nên hắn mới cố ý nói vậy, cố ý nâng chính mình kên cao cao, lại cố ý yêu cầu trước mặt mọi người mở ra thọ lễ. Vừa rồi Lý gia đã nháo ra chê cười vì thọ lễ, nếu như hiện tại thọ lễ của mình lại xảy ra vấn đề, quét không khí hưng phấn của tiệc mừng thọ lão phu nhân, lão phu nhân chán ghét hắn chỉ sợ lên đến đỉnh điểm! Nghĩ tới đây, Liễu Hằng Nhất bỗng nhiên cười nói: "Đại ca nói đùa, đại ca luôn luôn hiếu thuận mẫu thân nhất, tiểu đệ mặc cảm. Thọ lễ của đệ chỉ là vật tầm thường mà thôi, giống như Cửu hoàng tử phi nói, châu ngọc lông ngỗng, đều là tấm lòng, vạn vạn không dám so với bình sứ của đại ca. Đại ca cũng không thể để tiểu đệ xấu mặt trước mọi người!"
Thà rằng ổn thỏa chút, cũng không thể tham công liều lĩnh. Nếu thọ lễ của mình xảy ra vấn đề trước mặt mọi người, tình hình liền nguy cấp.
Liễu Cẩn Nhất cười một cái, làm sao đồng ý hắn cứ như vậy trốn tránh?
Thật vất vả mới tìm được cơ hội, tìm được nơi Liễu Hằng Nhất giấu lễ vật, nếu thật sự để Liễu Hằng Nhất tặng bình sứ cổ thọ tinh hiến đào làm lễ vật mừng thọ, tất nhiên lão phu nhân sẽ phá lệ nhìn với ánh mắt khác, hắn tuyệt đối không cho phép Liễu Hằng Nhất lấn đến trên đầu của hắn! Bởi vậy, hắn cố ý bẻ gãy đầu thọ tinh, sau đó dán lại như cũ.
Xưa nay Liễu Hằng Nhất không được Lão phu nhân sủng, sau khi mang về nếu lão phu nhân thấy đầu thọ tinh bị gãy, tất nhiên sẽ cho rằng bởi vì trước giờ Liễu Hằng Nhất không chiếm được chỗ tốt gì từ lão phu nhân nên sinh lòng oán hận, cố ý lấy thọ tinh gãy đầu này để kích thích bà, nguyền rủa bà.
Vừa rồi đã có nhạc đệm là lễ vật mừng thọ của Lý phủ đã khiến Lão phu nhân không hài lòng, nếu lúc này lễ vật của Liễu Hằng Nhất lại xảy ra vấn đề. . .
Vậy cả đời này Liễu Hằng Nhất sẽ không thể ngẩng đầu ở Liễu phủ!
"Nhị đệ không nên khiêm tốn, ta hiểu nhị đệ vì chúc thọ mẫu thân, trăm khó ngàn khổ mới tìm được phần thọ lễ này, là tấm lòng của nhị đệ đối với mẫu thân, lúc này cần gì phải khiêm tốn?" Liễu Cẩn Nhất cười nói: "Chẳng lẽ nhị đệ lo lắng thọ lễ của đệ quá mức quý trọng, áp đảo vi huynh, vi huynh sẽ ngầm không thích sao? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, cùng hiếu kính mẫu thân, vi huynh cao hứng còn không kịp, làm sao lại như vậy? Đệ không thể khinh thường vi huynh như vậy!"
Liễu Hằng Nhất càng phát giác không được bình thường: "Đại ca cũng không thể làm tiểu đệ xấu mặt! Thọ lễ lúc nào cũng có thể xem, nhưng khách nhân đang đợi, vẫn nhanh khai tiệc thôi!" muốn chuyển đề tài khác. Liễu Cẩn Nhất kiên trì như vậy, tuyệt đối có chuyện.
"Nhị đệ cứ khước từ, không chịu mở ra trước mặt mọi người, chẳng lẽ . . . ." Liễu Cẩn Nhất dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm: "Phần thọ lễ này có huyền cơ gì hay sao?"
Tim Liễu Hằng Nhất chợt trầm xuống, ngón tay gắt gao nắm lấy cạnh hộp gấm.
Thọ lễ này tuyệt đối đã bị Liễu Cẩn Nhất động tay chân, nhưng bây giờ Liễu Cẩn Nhất nói vậy, nếu mình kiên trì khước từ, không chịu mở ra, đây chẳng phải là càng chọc người hoài nghi? Cứ xem như lễ vật sau này mới mở ra, không đến mức khiến mình và Lão phu nhân mất mặt trước mọi người. Nhưng lão phu nhân thấy thọ lễ có vấn đề, sẽ càng thêm nhận định đây là mình gây ra, bởi vì chột dạ cho nên không dám mở ra thọ lễ trước mặt mọi người, tránh bị mọi người thấy. . .
Cứ như vậy, mình thật là không may!
Ngay lúc Liễu Hằng Nhất suy tư, Liễu Cẩn Nhất đã đoạt lấy hộp gấm trong tay hắn, cười nói: "Nhị đệ đừng quá mức khiêm tốn, đệ tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ, mẫu thân sao lại không thích? Cho vi huynh nhìn một cái, đến tột cùng là vật gì hiếm lạ mà nhị đệ thần thần bí bí như thế?" Nói xong, dương dương đắc ý mở hộp gấm ra, bày ra dáng vẻ kinh ngạc trợn mắt há mồm, chuẩn bị chứng kiến bình sứ cổ thọ tinh bị gãy đầu hiến đào trong hộp gấm.
Chỉ cần hắn biểu hiện tốt, sau khi mở ra lại rất nhanh khép lại, sau đó che lấp qua chuyện, sẽ không đến mức khiến Liễu phủ mất mặt trước mọi người, ngược lại lão phu nhân sẽ cho là hắn giữ gìn thể diện Liễu phủ, càng thêm chán ghét Liễu Hằng Nhất, lại càng thích hắn.
Nghe được một tiếng “phanh” hộp gấm bị mở ra, Liễu Hằng Nhất cảm thấy dường như trong nháy mắt tim mình ngừng đập.
Nhưng mà, sau khi mở hộp gấm ra, thấy rõ ràng đồ vật bên trong, Liễu Cẩn Nhất vốn chuẩn bị giả vờ trợn mắt há mồm lập tức cứng ngắc, biến thành thật sự trợn mắt há mồm. Bình sứ cổ thọ tinh hiến đào bị hắn bẻ gãy đầu căn bản không xuất hiện trong hộp gấm, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ là một chồng lụa mỏng như cánh ve sầu, trên đó đan xen tràn ngập nét mực, bởi vì lụa quá mức mỏng manh xuyên thấu, nét mực chồng chéo không nhận ra là chữ gì. Thế nhưng, sa mỏng như vậy, cùng với thể chữ mơ hồ có thể nhận ra . . . .
Trong lòng Liễu Cẩn Nhất lập tức sinh ra dự cảm bất thường. Đây là chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng trong hộp gấm phải là bình sứ cổ thọ tinh bị rớt đầu hiến đào, tại sao lại biến thành một chồng lụa mỏng như vậy?
"Trời ạ, chẳng lẽ đây là ——" thọ tinh Liễu Lão phu nhân đang ngồi trên chủ tọa bỗng nhiên đứng dậy, dùng tốc độ tên bắn đi đến trước mặt Liễu Cẩn Nhất, cầm lấy lụa mỏng trải ra. Chỉ chồng lụa mỏng trong hộp gấm sau khi trải ra chiều dài khoảng mười thước, chiều rộng khoảng năm thước, trên bề mặt tràn ngập chữ nhỏ, câu chữ sắc bén, lập luận sắc sảo, thể chữ cực kỳ giống chữ trên Thọ Xuân Đồ mới vừa rồi. Liễu Lão phu nhân kích động đến mức giọng nói đều run rẩy: "Chẳng lẽ đây là bản gốc Vân Kinh Chú mà Mẫn đại gia viết trên tiêu sa?"
Trải qua vừa rồi vui sướng trở thành thất vọng, Lão phu nhân hơi nghi ngờ, lấy nước trong bên cạnh hất lên tiêu sa.
Sau khi nước trong xối qua, nét mực vẫn như trước, không có chút nào lem luốc.
"Là thật, mực bị nước xối qua mà vẫn không bị lem, chỉ có mực tốt gia truyền của Mẫn đại gia mới có thể kỳ hiệu như vậy, đây không phải đồ dỏm, không phải đồ nhái, mà là bút tích thực của Mẫn đại gia!" Liễu Lão phu nhân lúc này mới triệt để yên tâm, ngón tay nhăn nheo như vỏ cây thông run rẩy vuốt ve chữ trên tấm lụa: "Trong số các tác phẩm của Mẫn đại gia, chỉ có Thọ Xuân Đồ là xác định còn lưu truyền, nguyên bản Vân Kinh Chú rốt cuộc có lưu truyền hay không tới nay vẫn còn là nghi vấn. Bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, cho nên mọi người đều cho rằng nó biến mất sau khi Mẫn đại gia bị xử tử, không nghĩ tới vẫn còn tồn lưu lại trên đời này! Đây thật là. . . ."
Lúc mới đầu bởi vì Vân Kinh Chú cho nên bà mới yêu thích tranh chữ của Mẫn Triều An, vẫn luôn mơ ước có được bản chính, cho nên Liễu Băng My mới sao chép Vân Kinh Chú làm lễ vật.
Vậy mà hôm nay, bản gốc Vân Kinh Chú lại đang ở trước mắt, làm sao Liễu Lão phu nhân có thể không kích động?
"Hằng Nhất, con. . . làm sao con tìm được bản gốc Vân Kinh Chú?" Liễu Lão phu nhân run rẩy hỏi, nhìn đứa con thứ trước mắt, trong lòng dâng lên thương yêu và thương tiếc chưa từng có. Bà vẫn cưng Liễu Cẩn Nhất, không ưa thích Liễu Hằng Nhất, nhưng mà đứa con này chưa bao giờ oán hận bà, ngược lại vẫn tận tâm tận lực vì bà mà tìm được bản gốc Vân Kinh Chú quý giá, hơn nữa cũng không chút nào kể công tự ngạo, vừa rồi thậm chí không muốn mở ra trước mặt mọi người, tình nguyện lén tặng cho bà. . . .
Tấm lòng đứa con này dành cho bà thật là khiến người cảm động.
Sau khi hộp gấm được mở ra, tim Liễu Hằng Nhất từ địa ngục lại kịch liệt nhảy lên tận trời, ngay sau đó lại hóa thành nồng đậm nghi hoặc. Hắn chuẩn bị thọ lễ rõ ràng chính là bình sứ cổ thọ tinh hiến đào, tại sao lại đột nhiên biến thành bản gốc Vân Kinh Chú? Nhưng hắn rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc, nghe Liễu Lão phu nhân hỏi, làm ra bộ dáng hơi hơi ngượng ngùng nói: "Làm sao tìm được đã không còn quan trọng, quan trọng là ... có thể thấy mẫu thân vui mừng như vậy, tất cả đều đáng giá."
"Vui mừng, ta rất vui mừng, chưa bao giờ vui mừng như thế này!" Liễu Lão phu nhân liên tục gật đầu: "Hằng Nhất, con ngoan, lúc trước là mẫu thân ủy khuất con!"
Nghe được câu này, trong lòng Liễu Hằng Nhất dâng lên một trận mừng rỡ, biết lần này trời xui đất khiến làm cho Liễu Lão phu nhân thực sự xem trọng mình vài phần. Nếu hắn có thể nắm chặt cơ hội lần này, biểu hiện thật tốt, địa vị vốn quẫn bách ở Liễu phủ cũng có thể vì vậy mà cải biến. . . . Liễu Cẩn Nhất tuyệt đối động tay động chân trên thọ lễ của mình, muốn mình xấu mặt trước mọi người, triệt để thất sủng trước mặt lão phu nhân, chỉ là hiển nhiên, thọ lễ bị hắn phá hoại lại bị một người khác đổi thành bản gốc Vân Kinh Chú quý giá này! Người nọ hiển nhiên có ý tốt, muốn giúp mình thắng được cơ hội này.
Không biết rốt cuộc người trợ giúp mình là ai? Tại sao phải đại phí trắc trở trợ giúp mình, rồi lại không để lại tên tuổi?
Nhưng cho dù là ai, Liễu Hằng Nhất đều thật sự cảm kích người này, kéo hắn từ địa ngục, sau đó lại nâng hắn lên địa vị mà cho tới bây giờ hắn cũng không dám tưởng tượng.
Tiệc mừng thọ ở Liễu phủ cứ như vậy vui mừng kết thúc, náo động nhất tất nhiên là Liễu Hằng Nhất, toàn bộ lúc yến tiệc, hắn vẫn luôn theo bên người Liễu Lão phu nhân, ngay cả Liễu Băng Y, Liễu Băng Hàm của nhị phòng cũng có một vị trí bên cạnh Liễu Lão phu nhân. Mà mất mặt xấu hổ nhất không ai hơn một nhà Lý Thụ Kiệt, nhất là Lý Minh Tâm, có thể nghĩ, chuyện xảy ra tại tiệc mừng thọ ở Liễu phủ sẽ rất nhanh truyền ra, Lý gia tất nhiên sẽ trở thành trò cười.
Trên xe ngựa, Vũ Hoàng Mặc nhìn Bùi Nguyên Ca, hỏi: "Thế nào? Cảm giác tham gia tiệc mừng thọ ở Liễu phủ như thế nào?"
Trên đường đến, hắn chỉ nói cho Bùi Nguyên Ca biết nhân vật, tình huống chủ yếu ở Liễu phủ, nhưng không nói nhận xét chủ quan của bản thân, chính là để nàng tự xem xét, tự mình cảm nhận, mà không bị nhận xét chủ quan của hắn ảnh hưởng. Với sự nhạy cảm thông tuệ của Nguyên Ca, tất nhiên có thể chú ý tới điểm hắn vốn không chú ý. Liễu thị, là chỗ dựa lớn nhất của Liễu quý phi, nhận rõ Liễu phủ nhiều thêm một phần, tương lai đối phó Liễu quý phi sẽ càng thêm có lợi.
"Liễu phủ… rất thú vị!" khóe miệng Bùi Nguyên Ca hiện lên một chút ý cười như có như không.
Tất cả bọn họ, đều rất thú vị!
Khi trở lại sảnh trong hậu viện, thọ tinh Liễu lão phu nhân đã đi ra, mặc áo dài cổ tròn đỏ thẫm thêu hoa văn chữ thọ, phúc hậu mà hiền lành. Tuy rằng đã tuổi già sắc suy, nhưng mặt mày vẫn như cũ có thể nhìn ra mấy phần tương tự Liễu quý phi, nói vậy khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân. Mọi người vây quanh bên cạnh bà, nói cười như châu ngọc không ngừng rơi xuống nước, vang vọng trong sảnh giăng đèn kết hoa, có vẻ vô cùng hòa hợp hưng thịnh.
Khi Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca vào cửa, vừa vặn thấy một đám người vây quanh ở giữa phòng.
Trong đám người truyền ra giọng nói Lý Minh Tâm kiêu ngạo tự đắc: "Bức Thọ Xuân Đồ này là kiệt tác duy nhất của Mẫn Triều An tiền triều còn truyền lại đời sau. Mẫn đại gia thi họa song tuyệt (thơ hay tranh đẹp), đáng tiếc hoàng đế tiền triều ngu ngốc, thế nhưng tin tưởng Mẫn đại gia tham dự mưu phản, tất cả tranh thơ của ông đều bị cho là chứng cứ phạm tội, nên bị một mồi lửa thiêu hết. Cũng may bạn bè của Mẫn đại gia liều chết lưu lại bức Thọ Xuân Đồ, cho nên mới có thể truyền lưu cho đời sau. Hiện nay, trên đời cũng chỉ có duy nhất một bức tranh này là bút tích thực, còn lại đều là người khác vẽ nhái theo. Cha ta cũng là cơ duyên xảo hợp (trùng hợp) mới được đến."
Mọi người đều biết Liễu lão phu nhân yêu thích tranh chữ của Mẫn đại gia, đáng tiếc bút tích thực khó cầu, nay được đến tất nhiên vui sướng không thôi.
"Đa tạ Lý đại nhân và Lý phu nhân tặng cho lão thân tranh chữ quý trọng như thế, thật sự là có lòng!" Tuy rằng biết lễ vật quá quý trọng, nhưng Liễu lão phu nhân thật sự yêu thích cực kỳ, cũng thu nhận. Cũng bởi vậy phá lệ hậu đãi với Lý Minh Tâm, cười nói: "Đây là lệnh ái sao? Quả nhiên là dung mạo minh diễm, vừa rồi nghe nói cũng biết là người thông minh lanh lợi, mấy cháu gái nhà ta đều không bằng."
Nói xong, vô cùng yêu thương ôm Lý Minh Tâm vào lòng.
Lý Thụ Kiệt biết chính mình ở kinh thành căn cơ nông cạn, mặc dù có Vũ Hoàng Diệp phá lệ chiếu cố, nhưng muốn tiến vào giới quý tộc kinh thành cũng không dễ dàng, cho nên luôn luôn tìm kiếm cơ hội, sau khi nghe ngóng được Liễu lão phu nhân yêu thích nhất là tranh chữ của Mẫn Triều An nhưng vẫn không may tìm không thấy chính phẩm, liền mang ra bức Thọ Xuân Đồ làm lễ vật mừng thọ tặng cho Liễu lão phu nhân, chỉ cần có thể được Liễu lão phu nhân coi trọng, cộng thêm quan hệ giữa mình và Vũ Hoàng Diệp, muốn sống yên ở kinh thành sẽ dễ dàng hơn.
Nay thấy Liễu lão phu nhân quả nhiên bởi vì Thọ Xuân Đồ mà có vài phần xem trọng Lý Minh Tâm, trong lòng Lý Thụ Kiệt vô cùng vui sướng.
Lý phu nhân lại cười nói: "Liễu lão phu nhân chê cười, tục ngữ nói hay lắm, bảo kiếm tặng anh hùng, son phấn tặng mỹ nhân. Phu quân nhà ta thưởng thức tranh chữ chỉ ở mức tầm thường, lưu trữ bức Thọ Xuân Đồ cũng thưởng thức không ra ưu điểm của nó, bây giờ tranh vào trong tay Liễu lão phu nhân mới tính thật sự có người thưởng thức, không đến mức làm cho minh châu bị che đi ánh sáng, danh họa bị phủ bụi."
Liễu lão phu nhân được khen vô cùng vui vẻ, cười nói: "Lý phu nhân rất khiêm tốn."
Ngay tại lúc hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Lý Minh Tâm nhìn xuyên thấu qua đám người, nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc vừa mới vào cửa ánh mắt nhất thời sáng ngời, nhưng mà ánh mắt Vũ Hoàng Mặc vẫn chưa hề nhìn nàng. Lý Minh Tâm nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt thanh lệ tuyệt tục của Bùi Nguyên Ca, nhìn lại ánh mắt Vũ Hoàng Mặc mang ý cười dịu dàng bao hàm thâm tình, trong lòng lập tức ghen ghét.
Bùi Nguyên Ca chết tiệt, dựa vào cái gì có thể gả cho Cửu điện hạ?
Cửu điện hạ nên là của nàng mới đúng!
Nghĩ, Lý Minh Tâm nhịn không được mở miệng, bén nhọn nói: "Cửu hoàng tử phi cũng đến sao! Hôm nay là mừng thọ Liễu lão phu nhân, không biết Cửu hoàng tử phi đưa cho Liễu lão phu nhân lễ vật gì vậy?" Hừ, hôm nay ở đây lễ mừng thọ của ai có thể so được với Thọ Xuân Đồ của nàng? Bút tích thực duy nhất của Mẫn Triều An truyền lại đời sau, lại là yêu thích trong lòng Liễu lão phu nhân, cho dù Bùi Nguyên Ca tặng lễ vật gì cũng không có khả năng quý trọng hơn lễ vật của nàng.
Dám cướp đi Cửu điện hạ của nàng, hôm nay không thể không cho Bùi Nguyên Ca mất mặt!
Chỉ cần Cửu điện hạ nhận thấy được, nàng tốt hơn hẳn Bùi Nguyên Ca, nhất định sẽ không tiếp tục để ý tới Bùi Nguyên Ca nữa.
"Châu ngọc lông ngỗng đều là tấm lòng, Liễu lão phu nhân là người thạo đời thông tuệ, tất nhiên hiểu được điểm ấy, làm sao có thể giống tiểu nhân tục tằng, lấy lễ vật mừng thọ đắt rẻ sang hèn để phân biệt đối xử? Lý tiểu thư, ngươi nói bản cung nói có đúng không?" Bùi Nguyên Ca mỉm cười, đón nhận ánh mắt Lý Minh Tâm khiêu khích, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Nếu Hoàng Mặc và Liễu quý phi vẫn chưa quyết liệt, tất nhiên nàng sẽ dốc hết toàn lực chuẩn bị lễ vật mừng thọ lấy lòng Liễu lão phu nhân.
Nhưng hiện tại, Hoàng Mặc và Liễu quý phi đã sớm trở mặt thành thù, tương lai nhất định phải đấu đến mức ngươi chết ta sống, mà Liễu lão phu nhân là mẫu thân của Liễu quý phi, từ góc độ nào đó mà nói, cũng là kẻ thù tương lai. Hơn nữa luận về phẩm cấp, Bùi Nguyên Ca còn cao hơn so với Liễu lão phu nhân, nàng cần gì phải hao phí tâm tư, đại phí trắc trở đi lấy lòng một người vừa không có giao tình vừa không có ưu việt gì với mình? Bởi vậy khi chuẩn bị lễ vật chỉ cần chú ý phù hợp thân phận nàng và Hoàng Mặc là đủ rồi.
Cho nên, Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không thèm để ý đối với việc Lý Minh Tâm khiêu khích, thuận miệng phản kích.
Dưới tình huống này, đương nhiên Lý Minh Tâm không thể phản bác lời Bùi Nguyên Ca nói, nếu phản bác chẳng phải nói Liễu lão phu nhân là tiểu nhân tục tằng lấy lễ vật mừng thọ đắt rẻ sang hèn phân biệt đối xử? Nhưng nếu đồng ý lời Bùi Nguyên Ca nói, mới vừa rồi nàng cố ý hỏi Bùi Nguyên Ca tặng lễ vật gì, chẳng phải tự nhận mình là tiểu nhân tục tằng trong lời Bùi Nguyên Ca? Trong lúc nhất thời, Lý Minh Tâm bị nghẹn nói không ra lời.
"Cửu hoàng tử phi thoái thác như vậy, chắc không phải là lễ vật mừng thọ của ngài quá tệ, mới đùn đẩy như vậy đi?"
Lời này vừa ra, vẻ mặt mọi người ở đây đều có chút cổ quái, Lý tiểu thư này lại cắn chặt Cửu hoàng tử phi không buông, sao lại một hai phải truy vấn lễ vật mừng thọ của Cửu hoàng tử phi? Đừng nói Lý tiểu thư và Liễu phủ không thân không thích, vốn không có tư cách để hỏi; cho dù là tiểu thư Liễu phủ, luận phẩm cấp, Bùi Nguyên Ca thân là Cửu hoàng tử phi, con dâu hoàng gia, vốn cao hơn so với phẩm cấp của Liễu lão phu nhân. Nàng và Cửu điện hạ có thể đến chúc thọ chính là xem Liễu lão phu nhân như trưởng bối, chính là cho Liễu phủ thể diện, làm sao còn có đạo lý hùng hổ đòi hỏi lễ vật mừng thọ?
Tốt xấu gì cũng là Cửu hoàng tử phi, con dâu hoàng thất, chẳng lẽ lễ vật mừng thọ còn có thể quá tệ hay sao?
Thật không sao hiểu được Lý Minh Tâm đang nghĩ gì.
Vốn nghĩ Lý gia và Thất điện hạ có quan hệ sâu xa, lại thấy Lý Minh Tâm được Liễu lão phu nhân coi trọng, các phu nhân tiểu thư quý tộc có mặt ở đây vốn còn muốn lui tới với Lý phủ. Nhưng hiện tại thoạt nhìn, chung quy là người nhà quê từ Tĩnh Châu xa xôi mới tới, không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng làm càn như thế! Nếu là thực thân cận với các nàng, ngày sau Lý Minh Tâm ở quý phủ chính mình làm ra loại chuyện này, vậy còn không phải mất hết mặt mũi sao?
Vẫn là bảo trì khoảng cách thì tốt hơn!
Lý Minh Tâm không biết, bởi vì nàng ghen ghét xúc động, khiến cho suy tính của Lý Thụ Kiệt hoàn toàn bị uổng phí.
Nhưng Lý Thụ Kiệt lại biết lời này của Lý Minh Tâm không ổn, lại nhìn ánh mắt mọi người chung quanh, trong lòng âm thầm bất mãn, Tâm nhi này, từ nhỏ đã bị Hạo nhi sủng không xem ai ra gì, nhưng lại không có tâm cơ như Hạo nhi, vừa mở miệng đã đắc tội Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi, phải làm sao bây giờ? Nhưng đây là giao phong giữa các nữ tử, ông thân là nam tử, mở miệng thì không tốt lắm, lập tức cho Lý phu nhân một ánh mắt.
Lý phu nhân cũng biết nặng nhẹ, nhưng trong nhất thời nửa khắc, bà cũng không nghĩ ra lý do gì hợp lý thay Lý Minh Tâm che lấp.
Bùi Nguyên Ca vốn không muốn sinh sự, nhưng Lý Minh Tâm khiêu khích nàng như vậy, tất nhiên là Lý Minh Tâm thất lễ. Nếu nàng không giáo huấn một chút thì chính mình cũng mất mặt. Nhưng nếu thật sự so đo với người như Lý Minh Tâm, mình cũng vẫn mất mặt, cho nên lúc ấy ở Trường Xuân cung, Liễu quý phi mới bất đắc dĩ chịu đựng không thể làm gì. Một khi đã như vậy, nàng chỉ có cách họa thủy đông dẫn (dẫn mối họa cho người khác).
"Lễ vật mừng thọ mà bản cung và Cửu điện hạ chuẩn bị chẳng qua chỉ là một cặp bình phúc thọ bằng ngọc bích, không quý giá bằng Thọ Xuân Đồ của Lý tiểu thư." Bùi Nguyên Ca cười ngâm ngâm nói, đánh giá Thọ Xuân Đồ, nhìn Liễu lão phu nhân, lại nhìn Lý Minh Tâm, ánh mắt lập tức đảo qua người Liễu phủ bên cạnh: "Nghe nói Liễu lão phu nhân thích nhất tranh chữ của Mẫn đại gia, Lý tiểu thư chuẩn bị lễ vật này quả nhiên là gãi đúng chỗ ngứa của Liễu lão phu nhân, vô cùng vừa ý. Phần hiếu tâm này của Lý tiểu thư thật là cực khó được, chỉ sợ ngay cả các tiểu thư Liễu phủ cũng không bằng!"
Nói xong, Bùi Nguyên Ca lấy tay áo che miệng cười khẽ, giống như chính là thật sự trêu ghẹo khen ngợi Lý Minh Tâm.
Nhưng không thân không thích, lại không có nguyên do gì tặng lễ vật quý trọng như thế, hiển nhiên là có lòng muốn nịnh bợ. Chẳng qua, còn chưa gặp qua người nào leo lên người khác mà còn dương dương tự đắc như thế! Ý trong lời Bùi Nguyên Ca nói quá rõ ràng, rất nhiều đôi mắt người chung quanh lộ ra khinh thường.
Ngoại trừ chỉ ra dụng ý của Lý Minh Tâm, Bùi Nguyên Ca còn có dụng ý khác.
Khi nàng đến sảnh trong, vừa vặn Lý Minh Tâm đang giải thích Thọ Xuân Đồ, Liễu lão phu nhân khích lệ yêu thương nàng, đảo mắt liền nhìn đến bên cạnh đứng bốn năm tiểu thư trẻ tuổi quần áo hoa lệ, dung mạo tương tự, nghe được lời Liễu lão phu nhân nói, trên mặt có vẻ căm giận. Đoán hẳn là các tiểu thư Liễu phủ, mà nguyên nhân các nàng không cho Lý Minh Tâm sắc mặt hòa nhã rất rõ ràng.
Nay người có quyền lực cao nhất Liễu thị tất nhiên là Liễu quý phi, bởi vậy địa vị của Liễu lão phu nhân cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Hai gã con vợ lẽ không phải do Liễu lão phu nhân sinh ra, vì leo lên Liễu quý phi, tất nhiên muốn liều mạng biểu hiện trước mặt Liễu lão phu nhân, tình hình này tất nhiên cũng sẽ lan tràn đến hai phòng phu nhân và tiểu thư, tự nhiên đều muốn lấy lòng Liễu lão phu nhân. Vốn cạnh tranh lẫn nhau đã rất kịch liệt, nay lại không biết từ nơi nào nhảy ra một Lý Minh Tâm, lập tức làm cho Liễu lão phu nhân xem trọng vài phần, những người còn lại trong Liễu phủ há có thể không thầm hận trong lòng?
Trường hợp này quan viên phu nhân có kinh nghiệm có lẽ còn có thể nhịn xuống, nhưng người trẻ tuổi chỉ sợ không có tính nhẫn nại tốt như vậy.
Thay vì chính mình dây dưa không rõ với Lý Minh Tâm, không bằng khơi mào mâu thuẫn, làm cho người Liễu phủ và Lý Minh Tâm đấu ngươi chết ta sống, vừa vặn thử cân lượng của các tiểu thư đồng lứa Liễu phủ. Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào các nữ hài tử kia.
Chỉ thấy trong đó một nữ tử quần áo thanh nhã, dung mạo tú lệ lấy tay áo che miệng khẽ cười nói: "Lý tiểu thư xác thực hiếu thuận, ta cũng không dám so với Lý tiểu thư. Chỉ là xưa nay tổ mẫu yêu thương My tỷ tỷ nhất, nếu luận về hiếu tâm, My tỷ tỷ tất nhiên không hề kém cạnh Lý tiểu thư. Hàm muội muội, muội nói có phải hay không?"
Bên cạnh nàng, một tiểu cô nương năm sáu tuổi dịu dàng nói: "Y tỷ tỷ nói đúng, tổ mẫu yêu thích nhất là My tỷ tỷ!"
Hai người mặc màu sắc gần giống nhau, kiểu dáng cũng giống nhau, hẳn là tỷ muội ruột thịt, so với bốn vị tiểu thư bên cạnh, quần áo trang sức của hai người có phần kém cỏi hơn, những chi tiết trên quần áo trang sức cũng có khác biệt. Theo lời Hoàng Mặc nói, đích tôn Liễu phủ là Liễu Cẩn Nhất chưởng gia, chi thứ hai Liễu Hằng Nhất trước mặt Liễu lão phu nhân không có thể diện bằng hắn, tất nhiên cũng không phong cảnh bằng Liễu Cẩn Nhất như vậy, dưới gối có hai con gái, lớn là Liễu Băng Y, nhỏ là Liễu Băng Hàm, hẳn là hai tiểu thư này.
Mà My tỷ tỷ kia, hẳn là đích tôn nhị tiểu thư Liễu Băng My, nghe nói là người được lòng Liễu lão phu nhân nhất.
Bùi Nguyên Ca suy tư, nhưng thật ra âm thầm nhớ kỹ Liễu Băng Y.
Lúc này cố ý nói như vậy, loại trừ chính mình bỏ qua một bên, lại đặt Liễu Băng My trên lửa nướng. Nếu Liễu Băng My muốn chứng minh nàng hiếu thuận hơn xa Lý Minh Tâm, vậy lễ vật mừng thọ phải đè bẹp lễ vật của Lý Minh Tâm mới được; nếu thừa nhận lòng hiếu thuận của nàng không bằng Lý Minh Tâm, xưa nay Liễu lão phu nhân thương yêu nàng nhất, kết quả nàng còn không hiếu thảo bằng Lý Minh Tâm đối với Liễu lão phu nhân, vậy Liễu lão phu nhân thật uổng công thương nàng.
Có thể bắt lấy cơ hội nhanh như vậy, nói mấy câu đã đặt Liễu Băng My trên đống lửa, Liễu Băng Y này không tầm thường!
Ánh mắt các tiểu thư nhất thời đều dừng trên người một nữ tử mặc quần áo màu hồng cam thêu hoa cỏ mùa xuân, dung mạo xinh đẹp. Liễu Băng My gắt gao cắn môi, làm sao nghe không ra ý Liễu Băng Y nói, nhưng lễ vật của nàng nhiều nhất chỉ xem như tinh xảo, làm sao có thể so sánh với Thọ Xuân Đồ của Lý Minh Tâm? Lý Minh Tâm chết tiệt, nhàn rỗi không có việc tặng Thọ Xuân Đồ gì chứ? Rõ ràng chính là muốn nịnh bợ Liễu phủ, lại dám áp chế mặt mũi tiểu thư Liễu phủ các nàng, rốt cuộc có hiểu quy củ hay không?
Liễu Băng Y cười khanh khách nhìn Liễu Băng My, nhưng không tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.
Cho dù đều là đích tôn, làm sao có thể không có mâu thuẫn? Liễu Băng My được sủng ái, tất nhiên có người ghen tị có người hâm mộ, Liễu phủ đích tôn đại tiểu thư Liễu Băng Vận liền cười nói: "Xưa nay tổ mẫu yêu thương nhị muội muội nhất, lòng hiếu thuận của nàng tự nhiên cũng là hạng nhất, lễ vật tặng cho tổ mẫu đương nhiên là tốt nhất. Nhị muội muội, tỷ tỷ nói không sai chứ?" Dung mạo của nàng so với các tiểu thư Liễu phủ xem như bình thường nhất, tính tình cũng không tốt, không được Liễu lão phu nhân yêu thương, bởi vậy sớm bất mãn với Liễu Băng My, lúc này bắt lấy cơ hội, làm sao chịu dễ dàng buông tha?
Liễu Băng My càng cảm thấy khó làm, theo bản năng liếc mắt Vũ Hoàng Mặc cách đó không xa, lập tức lại thu hồi.
Lý Minh Tâm chết tiệt, nếu dám làm nàng mất mặt như vậy, nàng cũng sẽ không để cho Lý Minh Tâm sống tốt! Nghĩ, Liễu Băng My nhìn nhìn về phía Thọ Xuân Đồ, vừa vặn tứ tiểu thư Liễu Băng Dạ đứng cách Thọ Xuân Đồ không xa. Mà ngoại trừ nàng, Liễu Băng Dạ là người được tổ mẫu yêu thương nhất... . Liễu Băng My suy nghĩ, cố gắng gượng tươi cười, nói: "Vẫn là Cửu hoàng tử phi nói đúng, châu ngọc lông ngỗng đều là tấm lòng. Mặc kệ ta đưa lễ vật gì, tổ mẫu nhất định có thể hiểu được tấm lòng My nhi dành cho người. Tổ mẫu, con nói có đúng không?"
Nói xong, giả vờ như muốn làm nũng đi về phía Liễu lão phu nhân.
Nhưng mà mới đi được một nửa, bỗng nhiên trượt chân, đột ngột té ngã đè lên người nha hoàn phía sau, miệng hô: "Ôi, ai đẩy ta?"
Thế ngã của nàng cực kỳ sắc bén, nha hoàn phía sau không đề phòng, cũng bị đụng vào, lại vừa khéo ngã vào tứ tiểu thư Liễu Băng Dạ bên cạnh. Làm sao Liễu Băng Dạ có thể nghĩ đến chính mình sẽ bị hại, cũng tùy theo ngã sấp xuống, lại vừa vặn đụng vào nha hoàn bưng nước trà bên cạnh .. . Trong lúc nhất thời có tiếng vải vóc bị xé rách, có tiếng té ngã, có tiếng nước trà đổ, có tiếng nữ tử nũng nịu la lên, loạn thành một đoàn.
Mọi người vội vàng tiến lại đỡ.
Đúng lúc này, lại nghe một tiếng hét kinh hoảng: "Thọ Xuân Đồ! Thọ Xuân Đồ!"
Thì ra Lý Minh Tâm vì khoe Thọ Xuân Đồ, vẫn luôn mở ra cho người thưởng thức, nay nha hoàn bưng nước trà ngã xuống đất, nước trà vừa vặn hắt lên Thọ Xuân Đồ, lập tức khiến giấy tuyên thành trắng noãn nhuộm từng mảng từng mảng màu trà, nhất thời hủy diệt tuyệt thế bút tích thực. Nha hoàn bưng trà sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Lão phu nhân thứ tội, lão phu nhân thứ tội, là tứ tiểu thư đụng vào nô tỳ, nô tỳ mới ngã chén trà!"
Liễu Băng Dạ vội nói: "Là nha hoàn của nhị tỷ tỷ đụng vào ta!"
Nha hoàn của Liễu Băng My càng bối rối luống cuống, ai chẳng biết lão phu nhân thích nhất là tranh chữ của Mẫn Triều An, nay thật vất vả được đến duy nhất bút tích thực trên đời, nếu cuối cùng trách tội chính mình, cho dù nàng chết một ngàn lần cũng không đủ để bình ổn lão phu nhân phẫn nộ. Nhưng mà, người làm hại nàng ngã là chủ tử Liễu Băng My, nàng nào dám đổ tội lên người Liễu Băng My, gấp đến độ bối rối vô thố.
"Tổ mẫu, là con không tốt, trượt chân ngã đụng vào Tử Hà, Tử Hà mới có thể đụng vào tứ muội muội. Nhưng con không phải cố ý, không biết là ai đẩy con!" Liễu Băng My nhưng thật ra thản nhiên thừa nhận là nàng đụng vào Tử Hà, lại đổ tội cho người khác ngầm đẩy chính mình. Dù sao khi nàng té ngã đã kinh hô ra tiếng, người khác tự nhiên sẽ chủ quan cho rằng nàng bị người đẩy ngã, lúc ấy đại tiểu thư Liễu Băng Vận ở bên cạnh nàng tự nhiên khó thoát khỏi hiềm nghi.
Dù sao chính là khuấy vũng nước đục, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng Tử Hà nghe được tiểu thư nhận tội về mình, trong lòng vô cùng cảm động, càng quyết định sẽ trung thành một lòng với Liễu Băng My.
Thật vất vả được đến bút tích thực của Mẫn Triều An, lại cứ như vậy bị hủy, làm sao Liễu lão phu nhân không đau lòng, nhưng xem tình hình ngay lúc đó, hình như xác thực có người đẩy My nhi, xưa nay bà thương yêu Liễu Băng My nhất, tất nhiên sẽ không hoài nghi nàng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Băng Vận, chỉ là ngại trước mặt rất nhiều khách khứa, không thể phát tác, lại nhịn không được cơn giận, chỉ có thể cắn răng không nói.
"Tổ mẫu, không đúng, đây không phải bút tích thực của Mẫn Triều An!" Ngay tại lúc bối rối, bỗng nhiên Liễu Băng My kinh hô ra tiếng.
Lời này vừa ra, lập tức lực chú ý của mọi người đều tập trung lên bức Thọ Xuân Đồ. Liễu Băng My ba bước cũng thành hai đi đến bên cạnh Thọ Xuân Đồ, chỉ vào chỗ vừa bị nước trà hắt vào: "Tổ mẫu người nhìn nơi này, mực đã hơi hơi lem. Nghe nói khi Mẫn đại gia vẽ tranh đều là dùng mực tốt gia truyền, gặp nước không lem, vĩnh viễn không phai màu, mực và tranh chữ của ông đều là vật quý hiếm. Nhưng mà, mực ở chỗ này lại bị lem, bức tranh này căn bản không phải là bút tích thực của Mẫn đại gia!"
Bởi vì Liễu lão phu nhân thích Mẫn Triều An, bởi vậy trên dưới Liễu phủ đều có nghiên cứu về Mẫn Triều An.
Liễu lão phu nhân ngưng thần nhìn lại, quả nhiên, ở chỗ Liễu Băng My chỉ cùng với một vài chỗ khác bị dính nước trà, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng đúng là mực hơi hơi lem, hiển nhiên không phải bút tích thực của Mẫn Triều An! Trong lòng Liễu lão phu nhân vừa vui lại vừa buồn, vui là hủy diệt không phải bút tích thực; sầu là không biết khi nào mới có thể nhìn chân chính Thọ Xuân Đồ của Mẫn Triều An.
"Lý tiểu thư, vừa rồi người khẳng định bức tranh này là bút tích thật!" Lúc này Liễu Băng My lại bắt lấy cơ hội, lạnh lùng chất vấn.
Chuyện phát triển hoàn toàn ra ngoài dự đoán của một nhà Lý Thụ Kiệt, đến cuối cùng, thế nhưng chứng minh bức tranh này căn bản không phải Thọ Xuân Đồ của Mẫn Triều An, mà là đồ dỏm, thật sự làm cho Lý Thụ Kiệt nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc trước khi mình thấy được bức tranh này, người nọ còn lời thề son sắt nói đây là chính phẩm, vì thế ông mất thật lớn công phu mới lấy được bức tranh này, mong phát huy hết công dụng, kết quả... . lại là đồ giả?
Lý Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nói không ra lời.
"Được lắm, dám cầm Thọ Xuân Đồ giả đến Liễu phủ bốc phét, bễ nghễ mọi người, tấm lòng Lý tiểu thư dành cho tổ mẫu thật khiến ta mở rộng tầm mắt!" Liễu Băng My cũng không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy: "May mà ta trượt chân, vừa vặn đánh nghiêng nước trà lên Thọ Xuân Đồ, mới nhận thấy được sự thật. Lại nói tiếp cũng là cơ duyên xảo hợp, nếu không, với sự yêu thích của tổ mẫu đối với Mẫn đại gia, tất nhiên trân ái dị thường bức tranh này, tuyệt đối không để bức tranh bị dính nước, muốn phát hiện sẽ rất khó khăn. Đến lúc đó, xem Thọ Xuân Đồ giả trở thành thật, chắc chắn làm trò cười cho người trong nghề!"
Lúc này, nàng cũng không nói chính mình bị người đẩy ngã, đổ tất cả đều là ý trời, cứ như nhờ nàng té ngã mới có thể phân biệt thật giả vậy.
Liễu lão phu nhân ngẫm lại sự trùng hợp trong đó, càng thêm tin tưởng Liễu Băng My là phúc tinh của mình, trong lòng càng thêm yêu thích. Vốn đã bất mãn vì Lý Minh Tâm cắn chặt Cửu hoàng tử phi, bây giờ lại chứng minh Thọ Xuân Đồ là giả, không không vui mừng một hồi, trong lòng Liễu lão phu nhân, ấn tượng về Lý Minh Tâm đã rơi xuống đáy vực, chỉ là e ngại quan hệ giữa Lý phủ và Vũ Hoàng Diệp, cũng không quá mức làm khó Lý phủ.
"My nhi đừng nói lung tung, làm sao Lý đại nhân lại cố ý lấy đồ giả làm tặng vật? Chỉ sợ là bị người không có lương tâm lừa gạt!" Liễu lão phu nhân thản nhiên nói: "Lý đại nhân và Lý phu nhân không cần để ở trong lòng, tuy rằng Thọ Xuân Đồ là giả, nhưng tấm lòng của quý vị lão thân xin lĩnh." Lời tuy như thế, vẻ mặt lại lạnh nhạt nhiều lắm, chỉ là cho Lý Thụ Kiệt một bậc thang xuống mà thôi.
Đáng chết, Thọ Xuân Đồ này lại là đồ giả!
Lý Thụ Kiệt cũng ảo não không thôi, nhưng biết trước mắt ảo não cũng vô dụng, chỉ có thể nói: "Nói ra thật xấu hổ, lại nháo ra như vậy chê cười, đều là ta ngày thường không nghiên cứu tranh chữ, mới có thể bị tiểu nhân lừa gạt. Liễu lão phu nhân yên tâm, ta tất nhiên sẽ tìm được chân chính Thọ Xuân Đồ, bồi thường tâm nguyện của lão phu nhân!"
Nói xong, lại nhịn không được tức giận trừng mắt nhìn Lý Minh Tâm.
Mọi việc vốn diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch ban đầu, đã chiếm được Liễu lão phu nhân vài phần xem trọng, thế mà Tâm nhi lại tranh chấp với Cửu hoàng tử phi, kết quả Cửu hoàng tử phi trong cơn tức giận, châm ngòi mâu thuẫn giữa các tiểu thư Liễu phủ và Tâm nhi, thế này mới xảy ra chuyện vừa rồi, có người muốn cố ý hủy Thọ Xuân đồ, cho nên mới nhận thấy được tranh này là đồ giả ... . Đều là Tâm nhi nhiều chuyện, không nên nhằm vào Cửu hoàng tử phi, đến nỗi bây giờ, trong tiệc mừng thọ Liễu lão phu nhân, Lý gia bọn họ thực xem như mất hết danh dự.
Nghĩ đến đây, Lý Thụ Kiệt nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Ca.
Vừa đến kinh thành đã bị Bùi tứ tiểu thư thiết kế, bị Cửu điện hạ xảo trá, nay lại là bởi vì nàng, tố giác Thọ Xuân Đồ là giả. Chẳng lẽ ông và vị Cửu hoàng tử phi này trời sinh là khắc tinh hay sao? Sao mỗi lần gặp nàng đều không có chuyện gì tốt vậy!
Lúc ở bến tàu, Lý Thụ Kiệt có lẽ không biết thân phận Bùi Chư Thành, nhưng sau khi trở về nghe ngóng, liền biết ngay nữ tử ngày đó tính kế ông là ai.
Đối với kết quả này, Bùi Nguyên Ca cũng chuẩn bị không kịp, vốn chỉ muốn châm ngòi ly gián các tiểu thư Liễu phủ và Lý Minh Tâm, làm cho các nàng tự đấu, không nghĩ tới thế nhưng có kinh hỉ bất ngờ, ngược lại bóc trần Thọ Xuân là giả! Mất công mới vừa rồi Lý Minh Tâm lời thề son sắt nói đây là thật sự, còn dương dương tự đắc, khí thế bức người, kết quả hiện tại chứng minh Thọ Xuân Đồ là giả, mặt mũi Lý Minh Tâm bị quét cũng thật thảm hại.
Mà gần đó, còn có một người đôi mắt mỉm cười nhìn tất cả chuyện này.
Chuyện của Lý gia mặc dù ngoài ý muốn nhưng đối với thiết kế của hắn có lợi mà không hại, đã vạch trần Thọ Xuân Đồ là giả, nếu như một lễ vật khác cũng xảy ra vấn đề, vậy tiết mục kế tiếp lên sân khấu càng thêm đặc sắc. . .
Có Thọ Xuân Đồ giả làm nhạc đệm, tiệc mừng thọ ở Liễu phủ đã có chút âm u, Lý Thụ Kiệt biết lúc này bọn họ không thể lại ra mặt, muốn Lý phu nhân giám sát chặt chẽ Lý Minh Tâm, người một nhà im lặng không lên tiếng đứng ở bên cạnh.
Thấy bầu không khí trong sảnh trở nên có chút lúng túng, Liễu Băng My lập tức nói: "Tổ mẫu, người chớ vì Thọ Xuân Đồ thương tâm, sau này My nhi nhất định sẽ tìm được Thọ Xuân đồ thật cho tổ mẫu! Người đến xem có thích lễ vật My nhi tặng hay không?" Nói xong, mở ra hộp gấm trên bàn, lấy ra một quyển trục, mở ra nói: "My nhi biết tổ mẫu thích Mẫn đại gia, cho nên tự tay sao chép Vân Kinh Chú của Mẫn đại gia làm quà tặng. Mặc dù không sánh bằng bút tích của Mẫn đại gia, nhưng đây là một mảnh tâm ý của My nhi, người không nên ghét bỏ!"
Thấy cháu gái mình thương yêu nhất làm nũng như vậy, Liễu Lão phu nhân cười nói: "My nhi có lòng, Tổ mẫu tất nhiên thích!"
Lúc này các tiểu thư Liễu phủ khác cũng xúm lại bắt đầu góp vui, nhộn nhịp trước mặt Liễu Lão phu nhân, nói cười ríu rít, chọc cho Liễu Lão phu nhân hớn hở. Thấy thời cơ chín muồi, Liễu Cẩn Nhất tiến lên phía trước nói: "Mẫu thân không thể chỉ thương yêu cháu gái, cũng nên thương yêu con trai mới được. Đây là lễ vật con tặng cho mẫu thân, là một đôi bình sứ nhân vật khai quang màu trắng. Chúc mẫu thân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Liễu Lão phu nhân bình sinh có hai ham thích lớn, một là tranh chữ của Mẫn Triêu An, hai chính là đồ sứ cổ.
Nhìn bình sứ trong hộp gấm cổ kính, hoa văn và màu sắc chính là phong cách của mấy trăm năm trước, hiển nhiên là đồ cổ khó được, Liễu Lão phu nhân gật đầu, cười sai người nhận lấy: "Cẩn Nhất luôn luôn có lòng, hiếu thuận ta nhất, ta biết."
"Mẫu thân ngàn vạn đừng nói như vậy, người là đích mẫu của con, con trai hiếu kính người là chuyện nên làm. Không chỉ riêng con, ngay cả nhị đệ cũng hiếu thuận người có thừa." Liễu Cẩn Nhất cười nói, trên mặt một mảnh chân thành: "Chẳng qua tính tình nhị đệ xưa nay trầm mặc, không giỏi nói chuyện, kỳ thực lòng hiếu thảo dành cho mẫu thân cũng giống con, không tin, mẫu thân người nhìn lễ vật nhị đệ tặng, sẽ biết lời con nói không sai, tất nhiên là vật mẫu thân yêu thích!"
Liễu Lão phu nhân biết mình cưng thứ trưởng tử, đối với Liễu Hằng Nhất xưa nay không tính thân cận.
Nhưng Liễu Cẩn Nhất nói vậy, ở trước mặt mọi người duy trì bộ dạng mẹ hiền con hiếu, Liễu Lão phu nhân vẫn rất vui mừng, cười nói: "Hằng Nhất, con đưa thọ lễ gì, mang lên cho mẫu thân xem!"
Liễu Hằng Nhất cảnh giác nhìn Liễu Cẩn Nhất, trong lòng đột nhiên âm thầm gõ trống.
Liễu Lão phu nhân là đích mẫu, lại có con gái là Liễu quý phi chưởng quản hậu cung, địa vị ở Liễu phủ cao thượng. Bởi vậy, hắn và Liễu Cẩn Nhất nhất định phải tranh nhau lấy lòng mẹ cả này, mới có thể đặt vững chân. Nhưng vợ chồng Liễu Cẩn Nhất am hiểu việc luồn cúi, lại thường xuyên đùa giỡn thủ đoạn trước mặt Liễu lão phu nhân nói xiên nói xéo chính mình, cho nên xưa nay Liễu Lão phu nhân không thích hắn. Điểm ấy Liễu Hằng Nhất rất rõ ràng, sao hôm nay Liễu Cẩn Nhất lại nói tốt cho mình trước mặt lão phu nhân?
Đây cũng quá kỳ quái đi?
Đúng vậy, lần này hắn khổ tâm tìm được một đôi bình sứ Thanh Hoa cổ hoa văn thọ tinh hiến đào, không những tuổi thọ đã lâu, mà còn bảo tồn hoàn chỉnh, quan trọng nhất là ý nghĩa tốt, hết sức thích hợp làm thọ lễ. Vốn Liễu Hằng Nhất vô cùng xác định bình sứ này có thể khiến cho Liễu Lão phu nhân vui vẻ, hoàn toàn không ngại ở tại chỗ mở hộp gấm ra, thế nhưng hiện tại từ trong miệng Liễu Cẩn Nhất nói ra, Liễu Hằng Nhất không khỏi lo lắng.
Liễu Cẩn Nhất tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng, tám phần là có mưu tính khác.
Liễu Cẩn Nhất khen thọ lễ của mình không ngớt, lại nóng ruột muốn mở ra như vậy, chỉ sợ đôi bình sứ cổ này. . . . Nhìn chăm chú hộp gấm trong tay, Liễu Hằng Nhất bỗng nhiên nheo mắt, thấy nắp hộp gỗ lim sơn đen mạ vàng có một chút bột màu vàng, bởi vì màu sắc gần tương tự hoa văn mạ vàng, bởi vậy không dễ dàng phát hiện. Hiện tại bởi vì Liễu Hằng Nhất ngưng thần gắt gao nhìn chằm chằm, mới nhận ra dị thường.
Bột màu vàng này . . .thoạt nhìn rất giống Thất Dạ Kim mà Liễu Cẩn Nhất hay dùng!
Chẳng lẽ, hộp gấm này bị Liễu Cẩn Nhất động tay chân? Cho nên hắn mới cố ý nói vậy, cố ý nâng chính mình kên cao cao, lại cố ý yêu cầu trước mặt mọi người mở ra thọ lễ. Vừa rồi Lý gia đã nháo ra chê cười vì thọ lễ, nếu như hiện tại thọ lễ của mình lại xảy ra vấn đề, quét không khí hưng phấn của tiệc mừng thọ lão phu nhân, lão phu nhân chán ghét hắn chỉ sợ lên đến đỉnh điểm! Nghĩ tới đây, Liễu Hằng Nhất bỗng nhiên cười nói: "Đại ca nói đùa, đại ca luôn luôn hiếu thuận mẫu thân nhất, tiểu đệ mặc cảm. Thọ lễ của đệ chỉ là vật tầm thường mà thôi, giống như Cửu hoàng tử phi nói, châu ngọc lông ngỗng, đều là tấm lòng, vạn vạn không dám so với bình sứ của đại ca. Đại ca cũng không thể để tiểu đệ xấu mặt trước mọi người!"
Thà rằng ổn thỏa chút, cũng không thể tham công liều lĩnh. Nếu thọ lễ của mình xảy ra vấn đề trước mặt mọi người, tình hình liền nguy cấp.
Liễu Cẩn Nhất cười một cái, làm sao đồng ý hắn cứ như vậy trốn tránh?
Thật vất vả mới tìm được cơ hội, tìm được nơi Liễu Hằng Nhất giấu lễ vật, nếu thật sự để Liễu Hằng Nhất tặng bình sứ cổ thọ tinh hiến đào làm lễ vật mừng thọ, tất nhiên lão phu nhân sẽ phá lệ nhìn với ánh mắt khác, hắn tuyệt đối không cho phép Liễu Hằng Nhất lấn đến trên đầu của hắn! Bởi vậy, hắn cố ý bẻ gãy đầu thọ tinh, sau đó dán lại như cũ.
Xưa nay Liễu Hằng Nhất không được Lão phu nhân sủng, sau khi mang về nếu lão phu nhân thấy đầu thọ tinh bị gãy, tất nhiên sẽ cho rằng bởi vì trước giờ Liễu Hằng Nhất không chiếm được chỗ tốt gì từ lão phu nhân nên sinh lòng oán hận, cố ý lấy thọ tinh gãy đầu này để kích thích bà, nguyền rủa bà.
Vừa rồi đã có nhạc đệm là lễ vật mừng thọ của Lý phủ đã khiến Lão phu nhân không hài lòng, nếu lúc này lễ vật của Liễu Hằng Nhất lại xảy ra vấn đề. . .
Vậy cả đời này Liễu Hằng Nhất sẽ không thể ngẩng đầu ở Liễu phủ!
"Nhị đệ không nên khiêm tốn, ta hiểu nhị đệ vì chúc thọ mẫu thân, trăm khó ngàn khổ mới tìm được phần thọ lễ này, là tấm lòng của nhị đệ đối với mẫu thân, lúc này cần gì phải khiêm tốn?" Liễu Cẩn Nhất cười nói: "Chẳng lẽ nhị đệ lo lắng thọ lễ của đệ quá mức quý trọng, áp đảo vi huynh, vi huynh sẽ ngầm không thích sao? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, cùng hiếu kính mẫu thân, vi huynh cao hứng còn không kịp, làm sao lại như vậy? Đệ không thể khinh thường vi huynh như vậy!"
Liễu Hằng Nhất càng phát giác không được bình thường: "Đại ca cũng không thể làm tiểu đệ xấu mặt! Thọ lễ lúc nào cũng có thể xem, nhưng khách nhân đang đợi, vẫn nhanh khai tiệc thôi!" muốn chuyển đề tài khác. Liễu Cẩn Nhất kiên trì như vậy, tuyệt đối có chuyện.
"Nhị đệ cứ khước từ, không chịu mở ra trước mặt mọi người, chẳng lẽ . . . ." Liễu Cẩn Nhất dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm: "Phần thọ lễ này có huyền cơ gì hay sao?"
Tim Liễu Hằng Nhất chợt trầm xuống, ngón tay gắt gao nắm lấy cạnh hộp gấm.
Thọ lễ này tuyệt đối đã bị Liễu Cẩn Nhất động tay chân, nhưng bây giờ Liễu Cẩn Nhất nói vậy, nếu mình kiên trì khước từ, không chịu mở ra, đây chẳng phải là càng chọc người hoài nghi? Cứ xem như lễ vật sau này mới mở ra, không đến mức khiến mình và Lão phu nhân mất mặt trước mọi người. Nhưng lão phu nhân thấy thọ lễ có vấn đề, sẽ càng thêm nhận định đây là mình gây ra, bởi vì chột dạ cho nên không dám mở ra thọ lễ trước mặt mọi người, tránh bị mọi người thấy. . .
Cứ như vậy, mình thật là không may!
Ngay lúc Liễu Hằng Nhất suy tư, Liễu Cẩn Nhất đã đoạt lấy hộp gấm trong tay hắn, cười nói: "Nhị đệ đừng quá mức khiêm tốn, đệ tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ, mẫu thân sao lại không thích? Cho vi huynh nhìn một cái, đến tột cùng là vật gì hiếm lạ mà nhị đệ thần thần bí bí như thế?" Nói xong, dương dương đắc ý mở hộp gấm ra, bày ra dáng vẻ kinh ngạc trợn mắt há mồm, chuẩn bị chứng kiến bình sứ cổ thọ tinh bị gãy đầu hiến đào trong hộp gấm.
Chỉ cần hắn biểu hiện tốt, sau khi mở ra lại rất nhanh khép lại, sau đó che lấp qua chuyện, sẽ không đến mức khiến Liễu phủ mất mặt trước mọi người, ngược lại lão phu nhân sẽ cho là hắn giữ gìn thể diện Liễu phủ, càng thêm chán ghét Liễu Hằng Nhất, lại càng thích hắn.
Nghe được một tiếng “phanh” hộp gấm bị mở ra, Liễu Hằng Nhất cảm thấy dường như trong nháy mắt tim mình ngừng đập.
Nhưng mà, sau khi mở hộp gấm ra, thấy rõ ràng đồ vật bên trong, Liễu Cẩn Nhất vốn chuẩn bị giả vờ trợn mắt há mồm lập tức cứng ngắc, biến thành thật sự trợn mắt há mồm. Bình sứ cổ thọ tinh hiến đào bị hắn bẻ gãy đầu căn bản không xuất hiện trong hộp gấm, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ là một chồng lụa mỏng như cánh ve sầu, trên đó đan xen tràn ngập nét mực, bởi vì lụa quá mức mỏng manh xuyên thấu, nét mực chồng chéo không nhận ra là chữ gì. Thế nhưng, sa mỏng như vậy, cùng với thể chữ mơ hồ có thể nhận ra . . . .
Trong lòng Liễu Cẩn Nhất lập tức sinh ra dự cảm bất thường. Đây là chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng trong hộp gấm phải là bình sứ cổ thọ tinh bị rớt đầu hiến đào, tại sao lại biến thành một chồng lụa mỏng như vậy?
"Trời ạ, chẳng lẽ đây là ——" thọ tinh Liễu Lão phu nhân đang ngồi trên chủ tọa bỗng nhiên đứng dậy, dùng tốc độ tên bắn đi đến trước mặt Liễu Cẩn Nhất, cầm lấy lụa mỏng trải ra. Chỉ chồng lụa mỏng trong hộp gấm sau khi trải ra chiều dài khoảng mười thước, chiều rộng khoảng năm thước, trên bề mặt tràn ngập chữ nhỏ, câu chữ sắc bén, lập luận sắc sảo, thể chữ cực kỳ giống chữ trên Thọ Xuân Đồ mới vừa rồi. Liễu Lão phu nhân kích động đến mức giọng nói đều run rẩy: "Chẳng lẽ đây là bản gốc Vân Kinh Chú mà Mẫn đại gia viết trên tiêu sa?"
Trải qua vừa rồi vui sướng trở thành thất vọng, Lão phu nhân hơi nghi ngờ, lấy nước trong bên cạnh hất lên tiêu sa.
Sau khi nước trong xối qua, nét mực vẫn như trước, không có chút nào lem luốc.
"Là thật, mực bị nước xối qua mà vẫn không bị lem, chỉ có mực tốt gia truyền của Mẫn đại gia mới có thể kỳ hiệu như vậy, đây không phải đồ dỏm, không phải đồ nhái, mà là bút tích thực của Mẫn đại gia!" Liễu Lão phu nhân lúc này mới triệt để yên tâm, ngón tay nhăn nheo như vỏ cây thông run rẩy vuốt ve chữ trên tấm lụa: "Trong số các tác phẩm của Mẫn đại gia, chỉ có Thọ Xuân Đồ là xác định còn lưu truyền, nguyên bản Vân Kinh Chú rốt cuộc có lưu truyền hay không tới nay vẫn còn là nghi vấn. Bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, cho nên mọi người đều cho rằng nó biến mất sau khi Mẫn đại gia bị xử tử, không nghĩ tới vẫn còn tồn lưu lại trên đời này! Đây thật là. . . ."
Lúc mới đầu bởi vì Vân Kinh Chú cho nên bà mới yêu thích tranh chữ của Mẫn Triều An, vẫn luôn mơ ước có được bản chính, cho nên Liễu Băng My mới sao chép Vân Kinh Chú làm lễ vật.
Vậy mà hôm nay, bản gốc Vân Kinh Chú lại đang ở trước mắt, làm sao Liễu Lão phu nhân có thể không kích động?
"Hằng Nhất, con. . . làm sao con tìm được bản gốc Vân Kinh Chú?" Liễu Lão phu nhân run rẩy hỏi, nhìn đứa con thứ trước mắt, trong lòng dâng lên thương yêu và thương tiếc chưa từng có. Bà vẫn cưng Liễu Cẩn Nhất, không ưa thích Liễu Hằng Nhất, nhưng mà đứa con này chưa bao giờ oán hận bà, ngược lại vẫn tận tâm tận lực vì bà mà tìm được bản gốc Vân Kinh Chú quý giá, hơn nữa cũng không chút nào kể công tự ngạo, vừa rồi thậm chí không muốn mở ra trước mặt mọi người, tình nguyện lén tặng cho bà. . . .
Tấm lòng đứa con này dành cho bà thật là khiến người cảm động.
Sau khi hộp gấm được mở ra, tim Liễu Hằng Nhất từ địa ngục lại kịch liệt nhảy lên tận trời, ngay sau đó lại hóa thành nồng đậm nghi hoặc. Hắn chuẩn bị thọ lễ rõ ràng chính là bình sứ cổ thọ tinh hiến đào, tại sao lại đột nhiên biến thành bản gốc Vân Kinh Chú? Nhưng hắn rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc, nghe Liễu Lão phu nhân hỏi, làm ra bộ dáng hơi hơi ngượng ngùng nói: "Làm sao tìm được đã không còn quan trọng, quan trọng là ... có thể thấy mẫu thân vui mừng như vậy, tất cả đều đáng giá."
"Vui mừng, ta rất vui mừng, chưa bao giờ vui mừng như thế này!" Liễu Lão phu nhân liên tục gật đầu: "Hằng Nhất, con ngoan, lúc trước là mẫu thân ủy khuất con!"
Nghe được câu này, trong lòng Liễu Hằng Nhất dâng lên một trận mừng rỡ, biết lần này trời xui đất khiến làm cho Liễu Lão phu nhân thực sự xem trọng mình vài phần. Nếu hắn có thể nắm chặt cơ hội lần này, biểu hiện thật tốt, địa vị vốn quẫn bách ở Liễu phủ cũng có thể vì vậy mà cải biến. . . . Liễu Cẩn Nhất tuyệt đối động tay động chân trên thọ lễ của mình, muốn mình xấu mặt trước mọi người, triệt để thất sủng trước mặt lão phu nhân, chỉ là hiển nhiên, thọ lễ bị hắn phá hoại lại bị một người khác đổi thành bản gốc Vân Kinh Chú quý giá này! Người nọ hiển nhiên có ý tốt, muốn giúp mình thắng được cơ hội này.
Không biết rốt cuộc người trợ giúp mình là ai? Tại sao phải đại phí trắc trở trợ giúp mình, rồi lại không để lại tên tuổi?
Nhưng cho dù là ai, Liễu Hằng Nhất đều thật sự cảm kích người này, kéo hắn từ địa ngục, sau đó lại nâng hắn lên địa vị mà cho tới bây giờ hắn cũng không dám tưởng tượng.
Tiệc mừng thọ ở Liễu phủ cứ như vậy vui mừng kết thúc, náo động nhất tất nhiên là Liễu Hằng Nhất, toàn bộ lúc yến tiệc, hắn vẫn luôn theo bên người Liễu Lão phu nhân, ngay cả Liễu Băng Y, Liễu Băng Hàm của nhị phòng cũng có một vị trí bên cạnh Liễu Lão phu nhân. Mà mất mặt xấu hổ nhất không ai hơn một nhà Lý Thụ Kiệt, nhất là Lý Minh Tâm, có thể nghĩ, chuyện xảy ra tại tiệc mừng thọ ở Liễu phủ sẽ rất nhanh truyền ra, Lý gia tất nhiên sẽ trở thành trò cười.
Trên xe ngựa, Vũ Hoàng Mặc nhìn Bùi Nguyên Ca, hỏi: "Thế nào? Cảm giác tham gia tiệc mừng thọ ở Liễu phủ như thế nào?"
Trên đường đến, hắn chỉ nói cho Bùi Nguyên Ca biết nhân vật, tình huống chủ yếu ở Liễu phủ, nhưng không nói nhận xét chủ quan của bản thân, chính là để nàng tự xem xét, tự mình cảm nhận, mà không bị nhận xét chủ quan của hắn ảnh hưởng. Với sự nhạy cảm thông tuệ của Nguyên Ca, tất nhiên có thể chú ý tới điểm hắn vốn không chú ý. Liễu thị, là chỗ dựa lớn nhất của Liễu quý phi, nhận rõ Liễu phủ nhiều thêm một phần, tương lai đối phó Liễu quý phi sẽ càng thêm có lợi.
"Liễu phủ… rất thú vị!" khóe miệng Bùi Nguyên Ca hiện lên một chút ý cười như có như không.
Tất cả bọn họ, đều rất thú vị!
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp