Đích Nữ Vô Song
Chương 178: Khiêu khích
“Ôn tỷ tỷ còn đang chờ ta.” Không biết qua bao lâu, Bùi Nguyên Ca mới tỉnh táo lại từ trong triền miên. Tuy rằng nói nàng không phải kiểu người uốn éo ra vẻ, nếu thích Vũ Hoằng Mặc, thì thản nhiên thừa nhận. Nhưng nghĩ đến hôn môi mới vừa rồi, vẫn cảm thấy hai gò má nóng lên, theo bản năng muốn chuyển đề tài câu chuyện, ho khan một tiếng nói, “Ta và Ôn tỷ tỷ học cưỡi ngựa, nàng đưa Lý tiểu thư đến chỗ thái y, rất nhanh sẽ trở về, nếu phát hiện không thấy ta, nàng sẽ sốt ruột!”
Dưới sự bối rối, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn.
“Vì sao tìm Ôn Dật Lan?” Vũ Hoằng Mặc vốn nhớ Nguyên Ca nhớ đến phát điên, lại vừa mới hẹn thề, đúng là muốn mọi thời khắc đều dính cùng một chỗ với nàng, nghe được Nguyên Ca nói muốn rời đi lại là vì Ôn Dật Lan, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù toàn bộ vương triều Đại Hạ, thuật cưỡi ngựa của ta cũng được tính là nổi trội! Muốn học cưỡi ngựa, tìm Ôn Dật Lan gì chứ? Ta dạy cho nàng!”
Sớm muộn gì có một ngày, hắn phải trừng trị đi nữ nhân vướng bận Ôn Dật Lan kia!
Có điều, không thể để cho Nguyên Ca biết là được...
“Được rồi, Hoằng Mặc, đừng cáu kỉnh!” Bùi Nguyên Ca nói lời mềm mỏng, “Ta là nói thật, ta ở trong này chậm trễ lâu như vậy, có lẽ Ôn tỷ tỷ đã sớm trở lại, không thấy ta, nói không chừng sẽ cho rằng ta đã xảy ra chuyện, nếu bởi vậy ầm ĩ lớn chuyện, ngược lại không tốt! Hơn nữa, ngươi bị trọng thương như vậy, tối hôm qua lại sốt cao, vừa mới hạ sốt, hẳn là cố gắng điều dưỡng, nhanh chóng trở về dưỡng thương!”
Cuối cùng vẫn là xem ở trên phần nàng đang suy nghĩ cho hắn, Vũ Hoằng Mặc miễn cưỡng tiếp nhận lý do của nàng, phóng ngựa đưa nàng đến rừng rậm bên cạnh, ngó nghiêng đầu ra phía ngoài dò xét, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Được rồi, Ôn Dật Lan còn chưa trở về, không bằng chúng ta lại chờ một lúc ở trong này, chờ nàng ấy trở lại, nàng lại đi ra?” Nói xong, ánh mắt lóe sáng lóe sáng nhìn Bùi Nguyên Ca, óng ánh như ngôi sao.
Bùi Nguyên Ca không khỏi bật cười, nhưng trong lòng cũng dâng lên một loại ngọt ngào khôn kể. Nàng thích loại cảm giác được hắn không muốn xa rời này, thật giống như có sợi dây vô hình buộc chặt lẫn nhau cùng một chỗ, mà không phải một mình kịch một vai: “Đứa ngốc!”
Vũ Hoằng Mặc cong môi cười, cho dù là bị Nguyên Ca mắng đứa ngốc, cũng là vui vẻ.
Kẻ ngốc nào đó đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn, dời mắt thấy được xa xa dường như có người đang tranh chấp, tập võ lâu dài luyện thành đôi mắt sâu sắc, nháy mắt đã nhận ra những người đó, có chút buồn phiền nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay, xoay mặt Bùi Nguyên Ca lại, đối mặt, cười rạng rỡ (bản raw là cười như cỏ thơm, mình chém) với nàng: “Phía trước không có gì đẹp đẽ, không nên nhìn, quay đầu nhìn ta đi! Ta khá là đẹp mắt!”
Đột nhiên thần thần bí bí nói không nên nhìn phía trước, ngược lại Bùi Nguyên Ca càng muốn xem, quay đầu nhìn lại: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Đã nói không nên nhìn!” Vũ Hoằng Mặc đưa tay lại xoay đầu nàng lại đây lần nữa, ánh mắt nhấp nháy vụt sáng nói, “Đã nói ta khá là đẹp mắt, nhìn ta, nhìn ta đi!”
“Là Ôn tỷ tỷ, hình như đã xảy ra chuyện rồi!” Chính là vừa thoáng nhìn, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng nhận ra, nữ tử xa xa kia quần áo vàng nhạt, hình như đúng là quần áo Ôn Dật Lan mặc, chung quanh mơ hồ còn có những người khác, hình như là nổi lên tranh chấp gì đó. “Thân phận Ôn tỷ tỷ bày ra nơi đó, nàng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, người thường không ầm ỹ nổi với nàng, thoạt nhìn đã xảy ra chuyện. Hoằng Mặc, chúng ta đi qua xem một chút!”
“Không đi! Ôn Dật Lan có cái gì đáng xem? Đẹp mắt hơn ta sao?” Vũ Hoằng Mặc quay đầu nổi giận nói.
Rõ ràng hắn thấy Ôn tỷ tỷ xảy ra chuyện trước, cố ý hành vi khác thường, gây nên sự chú ý của nàng, đợi cho sau khi nàng nhận thấy lại dỗi không cho nàng đi qua. Hoằng Mặc này... Bùi Nguyên Ca có chút dở khóc dở cười. Giống như lúc đầu khi có tiếp xúc với Vũ Hoằng Mặc, hắn đã thường xuyên bày ra loại dáng vẻ cổ quái ngây thơ này với nàng, sau đó sau khi phủ Trấn Quốc Hầu từ hôn, thì chưa từng gặp lại, hắn trở nên ôn hòa mà săn sóc, khắp nơi đều thay nàng suy nghĩ chu đáo. Mà hiện tại, sau khi hai người thật sự xác định, hắn lại dường như trở lại điểm bắt đầu, lại bắt đầu thích đùa giỡn loại trò lừa bịp này!
Chẳng qua khác biệt với kiêng kị bóng ma Vũ Hoằng Mặc bất định lúc đầu, hiện tại, Bùi Nguyên Ca vừa tức giận vừa buồn cười đối với Vũ Hoằng Mặc như vậy.
Đây là.... Đang làm nũng với nàng sao?
“Hoằng Mặc, đừng ầm ĩ!” Bùi Nguyên Ca định vỗ về hắn.
Vũ Hoằng Mặc thật sự không giận dỗi lâu lắm, hừ một tiếng, giao dây cương đến trên tay nàng, xoay người xuống ngựa, rầu rĩ nói: “Nàng hãy đi trước, sau đó ta đi ra theo!” Hắn cũng rõ ràng, dưới tình hình hiện tại, Nguyên Ca vẫn là người thái hậu chuẩn bị cho hoàng đế, nếu hắn công nhiên biểu hiện quá mức thân thiết với nàng, dễ dàng trêu chọc thị phi, đưa tới lời đồn ko căn cứ cho Nguyên Ca, bởi vậy tự giác tránh nghi ngờ.
“Ôi, ngươi đừng có động tác quá lớn, cẩn thận miệng vết thương nứt ra!” Bùi Nguyên Ca vội vàng nói.
Thì ra Nguyên Ca vẫn quan tâm hắn đấy! Vũ Hoằng Mặc nhất thời tươi cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay nói: “Không sao, không có việc gì, ta sẽ cẩn thận, nàng hãy đi trước đi!”
Thấy hắn hành động không trở ngại, dường như thật sự không có việc gì, thế này Bùi Nguyên Ca mới yên tâm mà thúc ngựa đi tới chỗ Ôn Dật Lan. Đi đến gần đấy, trong lúc đó đứng đối diện Ôn Dật Lan là một phi tử mặc áo cân vạt màu đỏ tay lửng, dưới phối váy dài nhũ đỏ bạc, lại hoàn toàn là vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, mang theo một vẻ kiêu căng và ngang ngược ăn trên ngồi trước, phá hủy dung mạo vốn coi như xinh đẹp tuyệt trần, không phải người khác chính là Diệp Vấn Khanh.
Mà ở bên cạnh bọn họ còn đứng một nữ tử mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, lại là Triệu Nguyệt Yến nổi lên xung đột với các nàng lúc trước.
Ngoài ra, còn có ba bốn thiếu nữ đứng ở bên cạnh Triệu Nguyệt Yến, đều là những nữ tử trước đó.
Nhìn người trước mắt và tình hình hai bên, Bùi Nguyên Ca đã đoán ra đại khái. Quả nhiên Triệu Nguyệt Yến không phải là người chịu ngậm bồ hòn, chẳng qua bị vướn người tâm phúc bên cạnh thái hậu là nàng, không dám đắc tội, lúc này mới nén giận. Kết quả không biết tại sao, lại bắt lên quan hệ với Diệp Vấn Khanh, tám phần là xúi giục chút gì đó, dẫn tới Diệp Vấn Khanh nổi lên tranh chấp với Ôn Dật Lan. Trong lòng Bùi Nguyên Ca cười lạnh, khó trách Ôn Dật Lan không thích đám người Triệu Nguyệt Yến, bắt nạt kẻ yếu, vừa thích bắc cầu cời lửa, châm ngòi thị phi, quả nhiên thật khiến người chán ghét!
“Ôn tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?” Bùi Nguyên Ca điều khiển ngựa tới trước, lên tiếng dịu dàng hỏi, sau đó xoay người xuống ngựa, quay đầu chào hỏi với Diệp Vấn Khanh, “Diệp tiểu thư!” Lập tức, ánh mắt chuyển tới trên người đám người Triệu Nguyệt Yến, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Triệu tiểu thư, còn có các vị tiểu thư này, lại gặp mặt!”
Dù như thế nào, lễ nghi nên có luôn phải có, Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ để cho người ta bới móc khuyết điểm ở trên mặt này.
Thấy Bùi Nguyên Ca tiến đến, đám người Triệu Nguyệt Yến nhất thời lộ ra một nụ cười đắc ý. Trước đó bị Bùi Nguyên Ca uy hiếp thúc ép, các nàng phải cúi đầu với Lý Tiêm Nhu, trong lòng vốn là nghẹn khuất, không ngờ rời đi không bao lâu, không cẩn thận lại gặp vị đại tiểu thư Diệp Vấn Khanh này. Tuy nói hoàng hậu bị phế nhưng thái hậu vẫn còn, Diệp thị cũng vẫn hưng thịnh như cũ, sao Triệu Nguyệt Yến trêu chọc được nàng ta, vội vàng nói ân hận. Kết quả trong lúc vô ý nói đến Bùi Nguyên Ca, lại khơi dậy tính tình của Diệp Vấn Khanh, nói muốn đòi lại công bằng cho các nàng, bèn dẫn theo các nàng tới bên này, vừa vặn chặn đứng Ôn Dật Lan, hai bên bèn nổi lên tranh chấp.
Hiện tại Bùi Nguyên Ca đến đây càng tốt hơn!
Vừa rồi ỷ vào thái hậu sủng ái, ức hiếp các nàng như vậy, hiện tại đến phiên Bùi Nguyên Ca nếm thử mùi vị này. Nàng được thái hậu yêu thích nữa, cũng chỉ là người ngoài, Diệp Vấn Khanh lại là đích tiểu thư phủ Chương quốc công, có huyết thống thân nhất với thái hậu, thân sơ gần xa lại rõ ràng hết mức. trang@d#d#l#q#d@bubble Hơn nữa nhìn bộ dáng Diệp Vấn Khanh, hình như vốn là không thích Bùi Nguyên Ca, lại bị các nàng lấy phế hậu châm ngòi vài câu, hiện tại đang lúc nổi nóng, chờ một lát Bùi Nguyên Ca sẽ khó chịu! Hơn nữa, giọng Bùi Nguyên Ca chào hỏi với Diệp Vấn Khanh ôn hòa như vậy, nói vậy cũng không dám đắc tội vị thiên chi kiêu nữ này!
Đám người Triệu Nguyệt Yến cho rằng như thế.
Nhưng mà, lúc ánh mắt Bùi Nguyên Ca xẹt qua trên người các nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa kia, cùng với ý cười nhợt nhạt ở khoé miệng nàng, lại khiến đám người Triệu Nguyệt Yến vốn tràn đầy tin tưởng đột nhiên trong lòng phát lạnh, không hiểu sao chỉ có rùng mình, miễn cưỡng nói: “Bùi tứ tiểu thư!” Thân thể không tự chủ rụt lui về phía sau.
Diệp Vấn Khanh thấy vậy, càng thêm giận không nhịn nổi, cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi có oai phong thật lớn! Chẳng qua chỉ là nữ nhi của thượng thư hình bộ, lại có thể dọa đường tỷ Triệu Tiệp Dư sợ tới mức câm như hến, có thể thấy được kiêu ngạo của ngươi có bao nhiêu hung hăng càng quấy! Đừng tưởng rằng thái hậu coi trọng ngươi, ngươi bèn thật sự xem mình là phượng hoàng? Hôm nay ta sẽ thay thái hậu nương nương dạy dỗ ngươi một chút, miễn cho ngươi làm mất thể diện của lão nhân gia bà.”
Tối hôm qua mới đụng phải cái đinh Bùi Nguyên Ca ở chỗ thái hậu, rốt cụôc Diệp Vấn Khanh cũng tỉnh ngộ một chút, biết phải lấy thái hậu làm ngụy trang.
“Nguyên Ca, đừng để ý tới nàng, căn bản là không có cách nào nói lý!” Thấy Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan kéo cánh tay của nàng lại, căm giận nói, “Sau khi ta đưa Lý tiểu thư đi trở về không thấy muội, bèn cưỡi ngựa tìm khắp nơi, kết quả là bị Diệp Vấn Khanh chặn ở đây, nói ta liên thủ với muội ỷ thế hiếp người, bắt nạt Triệu Nguyệt Yến, cướp ngựa của nàng ta, chiếm chỗ cưỡi ngựa của nàng ta trước. Đáng giận nhất là, ngay cả quan viên trông giữ ngựa cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại ăn khớp với lời Diệp Vấn Khanh nói, nói Triệu Nguyệt Yến nhận đi là ngựa của Lý tiểu thư, những người đó lại khóc sướt mướt nói chúng ta bắt nạt người, quả thật buồn cười!”
“Cái gì chứ? Không phải mới vừa rồi các ngươi ồn ào muốn tới chỗ quan viên trông giữ ngựa chứng thực sao? Hiện tại chứng minh là Lý Tiêm Nhu cướp con ngựa của ta, sao lại muốn chơi xấu rồi? Không phải mới vừa rồi nói muốn đến chỗ thái hậu nương nương phân xử sao? Tốt, hiện tại chúng ta để cho mọi người đến phân xử thử!” Nghĩ đến có quan viên trông giữ ngựa làm chứng, Triệu Nguyệt Yến lại có sức lực, không nhịn được vượt lên khiêu khích Bùi Nguyên Ca.
Tốt nhất có thể bởi vì sự kiện này khiến thái hậu nổi lên ác cảm với Bùi Nguyên Ca, xem về sau nàng còn kiêu ngạo như thế nào.
Bùi Nguyên Ca đương nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy nói đã trải qua phế hậu, hoàng đế lại đang ra tay loại trừ, nhưng bởi vì làm bí ẩn, hơn nữa thủ đoạn của thái hậu, người ở bên ngoài thoạt nhìn Diệp thị vẫn là một mảnh màu sắc rực rỡ, quan viên trông giữ ngựa tất nhiên là muốn lấy lòng Diệp Vấn Khanh, bởi vậy sửa miệng theo nàng ta, mà Diệp Vấn Khanh và Triệu Nguyệt Yến lại muốn dựa vào chuyện này chèn ép danh tiếng của nàng.
Thật sự là ngây thơ, cho rằng có lời nói của quan viên trông giữ ngựa là đủ rồi sao?
“Ngươi đừng đổi trắng thay đen ở chỗ này, rõ ràng chính là các ngươi bắt nạt Lý tiểu thư, còn hại nàng bị thương, hiện tại lại trả đũa!” Ôn Dật Lan tức giận nói.
Triệu Nguyệt Yến có chút đắc ý: “Ngươi luôn miệng nói chúng ta bắt nạt Lý Tiêm Nhu, cứơp ngựa của nàng ta, làm hại nàng ta bị thương, có ai thấy được sao? Chỉ có các ngươi ở đây dứt khoát nói bậy, ai sẽ tin?”
“Ta thấy!”
Dưới sự bối rối, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn.
“Vì sao tìm Ôn Dật Lan?” Vũ Hoằng Mặc vốn nhớ Nguyên Ca nhớ đến phát điên, lại vừa mới hẹn thề, đúng là muốn mọi thời khắc đều dính cùng một chỗ với nàng, nghe được Nguyên Ca nói muốn rời đi lại là vì Ôn Dật Lan, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù toàn bộ vương triều Đại Hạ, thuật cưỡi ngựa của ta cũng được tính là nổi trội! Muốn học cưỡi ngựa, tìm Ôn Dật Lan gì chứ? Ta dạy cho nàng!”
Sớm muộn gì có một ngày, hắn phải trừng trị đi nữ nhân vướng bận Ôn Dật Lan kia!
Có điều, không thể để cho Nguyên Ca biết là được...
“Được rồi, Hoằng Mặc, đừng cáu kỉnh!” Bùi Nguyên Ca nói lời mềm mỏng, “Ta là nói thật, ta ở trong này chậm trễ lâu như vậy, có lẽ Ôn tỷ tỷ đã sớm trở lại, không thấy ta, nói không chừng sẽ cho rằng ta đã xảy ra chuyện, nếu bởi vậy ầm ĩ lớn chuyện, ngược lại không tốt! Hơn nữa, ngươi bị trọng thương như vậy, tối hôm qua lại sốt cao, vừa mới hạ sốt, hẳn là cố gắng điều dưỡng, nhanh chóng trở về dưỡng thương!”
Cuối cùng vẫn là xem ở trên phần nàng đang suy nghĩ cho hắn, Vũ Hoằng Mặc miễn cưỡng tiếp nhận lý do của nàng, phóng ngựa đưa nàng đến rừng rậm bên cạnh, ngó nghiêng đầu ra phía ngoài dò xét, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Được rồi, Ôn Dật Lan còn chưa trở về, không bằng chúng ta lại chờ một lúc ở trong này, chờ nàng ấy trở lại, nàng lại đi ra?” Nói xong, ánh mắt lóe sáng lóe sáng nhìn Bùi Nguyên Ca, óng ánh như ngôi sao.
Bùi Nguyên Ca không khỏi bật cười, nhưng trong lòng cũng dâng lên một loại ngọt ngào khôn kể. Nàng thích loại cảm giác được hắn không muốn xa rời này, thật giống như có sợi dây vô hình buộc chặt lẫn nhau cùng một chỗ, mà không phải một mình kịch một vai: “Đứa ngốc!”
Vũ Hoằng Mặc cong môi cười, cho dù là bị Nguyên Ca mắng đứa ngốc, cũng là vui vẻ.
Kẻ ngốc nào đó đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn, dời mắt thấy được xa xa dường như có người đang tranh chấp, tập võ lâu dài luyện thành đôi mắt sâu sắc, nháy mắt đã nhận ra những người đó, có chút buồn phiền nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay, xoay mặt Bùi Nguyên Ca lại, đối mặt, cười rạng rỡ (bản raw là cười như cỏ thơm, mình chém) với nàng: “Phía trước không có gì đẹp đẽ, không nên nhìn, quay đầu nhìn ta đi! Ta khá là đẹp mắt!”
Đột nhiên thần thần bí bí nói không nên nhìn phía trước, ngược lại Bùi Nguyên Ca càng muốn xem, quay đầu nhìn lại: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Đã nói không nên nhìn!” Vũ Hoằng Mặc đưa tay lại xoay đầu nàng lại đây lần nữa, ánh mắt nhấp nháy vụt sáng nói, “Đã nói ta khá là đẹp mắt, nhìn ta, nhìn ta đi!”
“Là Ôn tỷ tỷ, hình như đã xảy ra chuyện rồi!” Chính là vừa thoáng nhìn, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng nhận ra, nữ tử xa xa kia quần áo vàng nhạt, hình như đúng là quần áo Ôn Dật Lan mặc, chung quanh mơ hồ còn có những người khác, hình như là nổi lên tranh chấp gì đó. “Thân phận Ôn tỷ tỷ bày ra nơi đó, nàng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, người thường không ầm ỹ nổi với nàng, thoạt nhìn đã xảy ra chuyện. Hoằng Mặc, chúng ta đi qua xem một chút!”
“Không đi! Ôn Dật Lan có cái gì đáng xem? Đẹp mắt hơn ta sao?” Vũ Hoằng Mặc quay đầu nổi giận nói.
Rõ ràng hắn thấy Ôn tỷ tỷ xảy ra chuyện trước, cố ý hành vi khác thường, gây nên sự chú ý của nàng, đợi cho sau khi nàng nhận thấy lại dỗi không cho nàng đi qua. Hoằng Mặc này... Bùi Nguyên Ca có chút dở khóc dở cười. Giống như lúc đầu khi có tiếp xúc với Vũ Hoằng Mặc, hắn đã thường xuyên bày ra loại dáng vẻ cổ quái ngây thơ này với nàng, sau đó sau khi phủ Trấn Quốc Hầu từ hôn, thì chưa từng gặp lại, hắn trở nên ôn hòa mà săn sóc, khắp nơi đều thay nàng suy nghĩ chu đáo. Mà hiện tại, sau khi hai người thật sự xác định, hắn lại dường như trở lại điểm bắt đầu, lại bắt đầu thích đùa giỡn loại trò lừa bịp này!
Chẳng qua khác biệt với kiêng kị bóng ma Vũ Hoằng Mặc bất định lúc đầu, hiện tại, Bùi Nguyên Ca vừa tức giận vừa buồn cười đối với Vũ Hoằng Mặc như vậy.
Đây là.... Đang làm nũng với nàng sao?
“Hoằng Mặc, đừng ầm ĩ!” Bùi Nguyên Ca định vỗ về hắn.
Vũ Hoằng Mặc thật sự không giận dỗi lâu lắm, hừ một tiếng, giao dây cương đến trên tay nàng, xoay người xuống ngựa, rầu rĩ nói: “Nàng hãy đi trước, sau đó ta đi ra theo!” Hắn cũng rõ ràng, dưới tình hình hiện tại, Nguyên Ca vẫn là người thái hậu chuẩn bị cho hoàng đế, nếu hắn công nhiên biểu hiện quá mức thân thiết với nàng, dễ dàng trêu chọc thị phi, đưa tới lời đồn ko căn cứ cho Nguyên Ca, bởi vậy tự giác tránh nghi ngờ.
“Ôi, ngươi đừng có động tác quá lớn, cẩn thận miệng vết thương nứt ra!” Bùi Nguyên Ca vội vàng nói.
Thì ra Nguyên Ca vẫn quan tâm hắn đấy! Vũ Hoằng Mặc nhất thời tươi cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay nói: “Không sao, không có việc gì, ta sẽ cẩn thận, nàng hãy đi trước đi!”
Thấy hắn hành động không trở ngại, dường như thật sự không có việc gì, thế này Bùi Nguyên Ca mới yên tâm mà thúc ngựa đi tới chỗ Ôn Dật Lan. Đi đến gần đấy, trong lúc đó đứng đối diện Ôn Dật Lan là một phi tử mặc áo cân vạt màu đỏ tay lửng, dưới phối váy dài nhũ đỏ bạc, lại hoàn toàn là vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, mang theo một vẻ kiêu căng và ngang ngược ăn trên ngồi trước, phá hủy dung mạo vốn coi như xinh đẹp tuyệt trần, không phải người khác chính là Diệp Vấn Khanh.
Mà ở bên cạnh bọn họ còn đứng một nữ tử mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, lại là Triệu Nguyệt Yến nổi lên xung đột với các nàng lúc trước.
Ngoài ra, còn có ba bốn thiếu nữ đứng ở bên cạnh Triệu Nguyệt Yến, đều là những nữ tử trước đó.
Nhìn người trước mắt và tình hình hai bên, Bùi Nguyên Ca đã đoán ra đại khái. Quả nhiên Triệu Nguyệt Yến không phải là người chịu ngậm bồ hòn, chẳng qua bị vướn người tâm phúc bên cạnh thái hậu là nàng, không dám đắc tội, lúc này mới nén giận. Kết quả không biết tại sao, lại bắt lên quan hệ với Diệp Vấn Khanh, tám phần là xúi giục chút gì đó, dẫn tới Diệp Vấn Khanh nổi lên tranh chấp với Ôn Dật Lan. Trong lòng Bùi Nguyên Ca cười lạnh, khó trách Ôn Dật Lan không thích đám người Triệu Nguyệt Yến, bắt nạt kẻ yếu, vừa thích bắc cầu cời lửa, châm ngòi thị phi, quả nhiên thật khiến người chán ghét!
“Ôn tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?” Bùi Nguyên Ca điều khiển ngựa tới trước, lên tiếng dịu dàng hỏi, sau đó xoay người xuống ngựa, quay đầu chào hỏi với Diệp Vấn Khanh, “Diệp tiểu thư!” Lập tức, ánh mắt chuyển tới trên người đám người Triệu Nguyệt Yến, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Triệu tiểu thư, còn có các vị tiểu thư này, lại gặp mặt!”
Dù như thế nào, lễ nghi nên có luôn phải có, Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ để cho người ta bới móc khuyết điểm ở trên mặt này.
Thấy Bùi Nguyên Ca tiến đến, đám người Triệu Nguyệt Yến nhất thời lộ ra một nụ cười đắc ý. Trước đó bị Bùi Nguyên Ca uy hiếp thúc ép, các nàng phải cúi đầu với Lý Tiêm Nhu, trong lòng vốn là nghẹn khuất, không ngờ rời đi không bao lâu, không cẩn thận lại gặp vị đại tiểu thư Diệp Vấn Khanh này. Tuy nói hoàng hậu bị phế nhưng thái hậu vẫn còn, Diệp thị cũng vẫn hưng thịnh như cũ, sao Triệu Nguyệt Yến trêu chọc được nàng ta, vội vàng nói ân hận. Kết quả trong lúc vô ý nói đến Bùi Nguyên Ca, lại khơi dậy tính tình của Diệp Vấn Khanh, nói muốn đòi lại công bằng cho các nàng, bèn dẫn theo các nàng tới bên này, vừa vặn chặn đứng Ôn Dật Lan, hai bên bèn nổi lên tranh chấp.
Hiện tại Bùi Nguyên Ca đến đây càng tốt hơn!
Vừa rồi ỷ vào thái hậu sủng ái, ức hiếp các nàng như vậy, hiện tại đến phiên Bùi Nguyên Ca nếm thử mùi vị này. Nàng được thái hậu yêu thích nữa, cũng chỉ là người ngoài, Diệp Vấn Khanh lại là đích tiểu thư phủ Chương quốc công, có huyết thống thân nhất với thái hậu, thân sơ gần xa lại rõ ràng hết mức. trang@d#d#l#q#d@bubble Hơn nữa nhìn bộ dáng Diệp Vấn Khanh, hình như vốn là không thích Bùi Nguyên Ca, lại bị các nàng lấy phế hậu châm ngòi vài câu, hiện tại đang lúc nổi nóng, chờ một lát Bùi Nguyên Ca sẽ khó chịu! Hơn nữa, giọng Bùi Nguyên Ca chào hỏi với Diệp Vấn Khanh ôn hòa như vậy, nói vậy cũng không dám đắc tội vị thiên chi kiêu nữ này!
Đám người Triệu Nguyệt Yến cho rằng như thế.
Nhưng mà, lúc ánh mắt Bùi Nguyên Ca xẹt qua trên người các nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa kia, cùng với ý cười nhợt nhạt ở khoé miệng nàng, lại khiến đám người Triệu Nguyệt Yến vốn tràn đầy tin tưởng đột nhiên trong lòng phát lạnh, không hiểu sao chỉ có rùng mình, miễn cưỡng nói: “Bùi tứ tiểu thư!” Thân thể không tự chủ rụt lui về phía sau.
Diệp Vấn Khanh thấy vậy, càng thêm giận không nhịn nổi, cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi có oai phong thật lớn! Chẳng qua chỉ là nữ nhi của thượng thư hình bộ, lại có thể dọa đường tỷ Triệu Tiệp Dư sợ tới mức câm như hến, có thể thấy được kiêu ngạo của ngươi có bao nhiêu hung hăng càng quấy! Đừng tưởng rằng thái hậu coi trọng ngươi, ngươi bèn thật sự xem mình là phượng hoàng? Hôm nay ta sẽ thay thái hậu nương nương dạy dỗ ngươi một chút, miễn cho ngươi làm mất thể diện của lão nhân gia bà.”
Tối hôm qua mới đụng phải cái đinh Bùi Nguyên Ca ở chỗ thái hậu, rốt cụôc Diệp Vấn Khanh cũng tỉnh ngộ một chút, biết phải lấy thái hậu làm ngụy trang.
“Nguyên Ca, đừng để ý tới nàng, căn bản là không có cách nào nói lý!” Thấy Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan kéo cánh tay của nàng lại, căm giận nói, “Sau khi ta đưa Lý tiểu thư đi trở về không thấy muội, bèn cưỡi ngựa tìm khắp nơi, kết quả là bị Diệp Vấn Khanh chặn ở đây, nói ta liên thủ với muội ỷ thế hiếp người, bắt nạt Triệu Nguyệt Yến, cướp ngựa của nàng ta, chiếm chỗ cưỡi ngựa của nàng ta trước. Đáng giận nhất là, ngay cả quan viên trông giữ ngựa cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại ăn khớp với lời Diệp Vấn Khanh nói, nói Triệu Nguyệt Yến nhận đi là ngựa của Lý tiểu thư, những người đó lại khóc sướt mướt nói chúng ta bắt nạt người, quả thật buồn cười!”
“Cái gì chứ? Không phải mới vừa rồi các ngươi ồn ào muốn tới chỗ quan viên trông giữ ngựa chứng thực sao? Hiện tại chứng minh là Lý Tiêm Nhu cướp con ngựa của ta, sao lại muốn chơi xấu rồi? Không phải mới vừa rồi nói muốn đến chỗ thái hậu nương nương phân xử sao? Tốt, hiện tại chúng ta để cho mọi người đến phân xử thử!” Nghĩ đến có quan viên trông giữ ngựa làm chứng, Triệu Nguyệt Yến lại có sức lực, không nhịn được vượt lên khiêu khích Bùi Nguyên Ca.
Tốt nhất có thể bởi vì sự kiện này khiến thái hậu nổi lên ác cảm với Bùi Nguyên Ca, xem về sau nàng còn kiêu ngạo như thế nào.
Bùi Nguyên Ca đương nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy nói đã trải qua phế hậu, hoàng đế lại đang ra tay loại trừ, nhưng bởi vì làm bí ẩn, hơn nữa thủ đoạn của thái hậu, người ở bên ngoài thoạt nhìn Diệp thị vẫn là một mảnh màu sắc rực rỡ, quan viên trông giữ ngựa tất nhiên là muốn lấy lòng Diệp Vấn Khanh, bởi vậy sửa miệng theo nàng ta, mà Diệp Vấn Khanh và Triệu Nguyệt Yến lại muốn dựa vào chuyện này chèn ép danh tiếng của nàng.
Thật sự là ngây thơ, cho rằng có lời nói của quan viên trông giữ ngựa là đủ rồi sao?
“Ngươi đừng đổi trắng thay đen ở chỗ này, rõ ràng chính là các ngươi bắt nạt Lý tiểu thư, còn hại nàng bị thương, hiện tại lại trả đũa!” Ôn Dật Lan tức giận nói.
Triệu Nguyệt Yến có chút đắc ý: “Ngươi luôn miệng nói chúng ta bắt nạt Lý Tiêm Nhu, cứơp ngựa của nàng ta, làm hại nàng ta bị thương, có ai thấy được sao? Chỉ có các ngươi ở đây dứt khoát nói bậy, ai sẽ tin?”
“Ta thấy!”
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp