Đích Nữ Vô Song
Chương 121: Lo lắng
Bùi Nguyên Ca vuốt cằm nhận lệnh: “Dạ! Chuyện xưa này của tiểu nữ là xem được từ một quyển sách cổ, tên là 'Có hai khất cái (ăn mày) làm bạn’, ý đại khái là nói, trước kia có hai khất cái là bạn tốt, không có gì giấu lẫn nhau, lại thân thiết như răng và môi, cũng sẽ ngẫu nhiên vấp mẻ. Có đôi khi hai người cũng tranh chấp, tức giận lẫn nhau, bắt đầu đánh nhau, khất cái giáp có thể sẽ đánh cho khất cái ất bầm dập mặt mũi. Trong cơn tức giận khất cái ất cũng có thể suýt đánh gãy chân khất cái giáp. Lúc hai bên phẫn nộ đều hận không thể để đối phương đi tìm chết, lúc tỉnh táo lại, hai người sẽ lại hòa thuận như lúc ban đầu, vẫn cứ thân thiết giống như lúc trước.”
“Bạn tốt như vậy, cũng là thú vị.” Hoàng đế gật đầu, hơi lộ ra ý cười.
“Sau đó, khất cái giáp nhân duyên gặp lúc, tòng quân lập công, từng bước thăng chức, thành đại tướng quân, uy lên cao hiển hách. Khi ngẫu nhiên đi qua một tòa thành trì, lại gặp được bạn tốt khất cái ất năm đó. Tuy rằng khất cái ất vẫn là khất cái, nhưng đại tướng quân không có khinh bỉ, vẫn coi hắn là bạn thâm giao như cũ, đưa vào phủ tướng quân, lời nói như quá khứ. Khất cái ất cũng không xem hắn là thành đại tướng quân, vẫn xem hắn là khất cái giáp bạn tốt như cũ, lời nói hai bên không kỵ. Kết quả có một ngày, hai người lại bắt đầu cãi vã ầm ĩ, tiến tới đánh nhau, đại tướng quân phẫn nộ quát, ngươi đi tìm chết cho ta! Sau đó, thì có một đoàn hộ vệ vọt vào, kéo khất cái ất đi ra ngoài, loạn côn đánh chết.”
Kể xong chuyện xưa, Bùi Nguyên Ca giương mắt, lẳng lặng nhìn hoàng đế.
Chợt nghe bên dưới, là một chuyện xưa bình thản không có gì lạ, nhưng hoàng đế lại có chút nhíu mày, hình như đang trầm tư cái gì, trong đôi mắt vốn thản nhiên mê mang lơ đãng chậm rãi tán đi, thay vào đó là rõ ràng sâu thẳm từng có, cũng là bạn tốt, cũng là phương thức ở chung, trước sau lại có kết quả hoàn toàn trái ngược.
Lúc cùng làm khất cái, hai người cũng là thân thể khoẻ mạnh, cho dù đã xảy ra tranh chấp, hai bên ra tay đánh nhau, đánh đến mức tàn nhẫn nữa, hai bên lại tức giận đối phương. Cho dù hận không thể để đối phương đi tìm chết, nhưng mà ai cũng không thể làm cho ai thế nào, bởi vì bọn họ có thực lực giống nhau, đợi cho tỉnh táo lại, còn có thể tiếp tục là bạn tốt; mà sau khi khất cái giáp trở thành đại tướng quân, tiền hô hậu ủng, thị vệ người hầu thành đàn, một khi hai người lại phát sinh tranh chấp, hắn tức giận khất cái ất, đã có sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối, có thể thật sự làm cho khất cái ất chết đi, mà khất cái ất không thể phản kháng loại sức mạnh này.
Trước kia hai người đánh nhau hung ác nữa, tỉnh táo lại còn có thể làm bạn tốt.
Nhưng hiện tại khi khất cái giáp tức giận, khất cái ất đã chết, cho dù sau đó khất cái giáp bình tĩnh lại muốn hòa thuận với khất cái ất, cũng không có khả năng rồi.
Bởi vì khất cái giáp làm đại tướng quân, có quyền lợi sinh sát tuyệt đối trong tay với khất cái ất, hai bên đã không phải ở trên vị trí sức mạnh ngang nhau.
Khất cái giáp làm đại tướng quân thì có loại sức mạnh này, huống chi hắn là hoàng đế?
Nói thật phần lớn thời gian đều là không đủ êm tai, thậm chí là chói tai, hoàng đế như hắn cũng sẽ tức giận, thậm chí có lúc mất đi lý trí, hắn có được quyền lợi sinh sát trong tay lớn hơn so với đại tướng quân nữa, thậm chí, mạo phạm mặt rồng, bản thân chính là có thể xử chết với tội danh đại bất kính. Nếu Bùi Nguyên Ca vĩnh viễn nói thật với hắn, hắn có thể vĩnh viễn không tức giận đến muốn giết nàng không? Hoặc là, không cần giết, cho dù là trách phạt, hoặc là chỉ ghét cay ghét đắng, với Bùi Nguyên Ca mà nói, đều có thể là tai ương ngập đầu rồi. [].
Bởi vì nàng cũng không đủ sức mạnh, để bảo toàn mình, chống lại vị đế vương như hắn.
Người đều có tính tình, đều tham luyến sinh mạng...
Một câu ngắn ngủn, một cái chuyện xưa tầm thường vô vị, bao hàm bao nhiêu đạo lý suy nghĩ sâu xa lôi kéo người ta?
Bị chuyện xưa đánh thức, hoàng đế ý thức ngay được bản thân mới vừa rồi luống cuống, có điều bởi vì Bùi Nguyên Ca đánh thức thật sự mịt mờ, cũng không có cảm giác không thích, nhưng thật ra lại thêm một tầng nhận thức với trí tuệ nhạy bén của Bùi Nguyên Ca. Mới vừa rồi hắn nhất thời luống cuống, nói ra lời như vậy, với lập trường của Bùi Nguyên Ca, chắc là rất khó nói tiếp, đáp ứng không đúng, từ chối lại càng không phải, may mà nàng thoáng qua thì có thể nghĩ đến chuyện xưa “Có hai khất làm bạn” như vậy, thông qua thâm ý trong chuyện xưa nhắc nhở hắn.
Suy nghĩ, hoàng đế lại hơi nở nụ cười.
“Ý trong chuyện xưa của ngươi, là nói không thể vĩnh viễn nói thật, vậy ngươi kể chuyện xưa này, chẳng phải vốn là nói thật? Chẳng lẽ lại không sợ trẫm sẽ dưới sự giận dữ, lệnh hộ vệ kéo ngươi đi ra ngoài loạn côn đánh chết sao?”
Bùi Nguyên Ca đáp: “Hoàng thượng anh minh cơ trí, đã có thể lĩnh hội thâm ý trong đó, làm sao lại có thể trách phạt tiểu nữ?”
“Câu này tiện thể lại là thế từ khen tặng lời nói dối.” Hoàng đế thở dài.
Biết hoàng đế đã tỉnh táo lại, Bùi Nguyên Ca hơi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Nếu hoàng thượng tin tưởng lời tiểu nữ nói, vậy thì phải nói thật; nếu hoàng thượng không tin lời tiểu nữ nói, vậy thì phải là lời nói dối. Kỳ thật, đều không phải khó nghe đều là nói thật nói thẳng, dễ nghe cũng không phải đều là xu nịnh a dua. Thật thật giả giả, cũng không phải là ở chỗ lời tiểu nữ nói, mà ở trong lòng hoàng thượng.”
Ý tứ trong lời nói này, hình như là đang nói, nàng nói hoàng đế anh minh cơ trí là xuất phát từ thiệt lòng.
Khóe miệng hoàng đế ý cười càng sâu, lắc đầu nói: “Thật sự là nha đầu xảo quyệt! Trẫm từng nghe rất nhiều lời nói a dua xu nịnh, là câu này của ngươi nghe được hài lòng nhất, biết vì sao không? Bởi vì bị ngươi vừa nói như vậy, trẫm đã suýt cảm thấy là ngươi thật sự cảm thấy trẫm anh minh cơ trí (sáng suốt nhìn xa trông rộng). Bùi Nguyên Ca, bản lĩnh rót mật vào tai của ngươi không nhỏ, không dưới sự nhạy bén của ngươi!” Hơi trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, chuyển đề tài nói, “Nói chính sự, ngươi nói những thứ này cho trẫm muốn trẫm làm cái gì?”
“Tiểu nữ mới vào cung đình, bên thái hậu thì tiểu nữ vẫn có thể nêu ý kiến, nhưng bên hoàng hậu kia thì tiểu nữ ngoài tầm tay với.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca khẽ ngưng lại, cũng thay đổi vẻ mặt nói chính sự, trầm tĩnh nói. Đây là nhược điểm lớn nhất của nàng, chỉ có nhạy bén tài trí, mưu toan tính kế, nhưng bởi vì ở cung đình to này không có người nào có thể dùng, bởi vậy muốn làm những cái gì, nhất định phải hợp tác với người khác, hoặc là Vũ Hoằng Mặc, hoặc là hoàng đế, mà trước mắt chuyện này, đối tượng hợp tác tốt nhất đương nhiên là hoàng đế.
Nhưng mà, họa phúc là chỗ dựa lẫn nhau, nhược điểm này đồng thời cũng là chỗ dựa của nàng.
Bởi vì không có người có thể dùng, phải hợp tác với người khác, có nhược điểm rõ ràng này ở đây, dù cho nàng biểu hiện ra thông minh tài trí xuất chúng cũng sẽ không làm cho hoàng đế cảm thấy bị chịu uy hiếp, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nổi lên lòng phòng bị cảnh giới với nàng.
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm biết.”
Ý những lời này, không thể nghi ngờ là nói, chuyện bên hoàng hậu kia hắn sẽ sắp xếp. Lấy sự phòng bị và địch ý của hoàng đế với thái hậu và hoàng hậu cùng với người trong dòng họ Diệp, không có khả năng không xếp vào cơ sở ngầm ở bên cạnh hoàng hậu, động tác lớn không làm được, nhưng loại chuyện lời nói châm ngòi này có lẽ là dư dả. Nếu hoàng đế đã đồng ý rồi, Bùi Nguyên Ca cũng yên tâm thoải mái thở ra.
Vẫn nhìn kỹ Bùi Nguyên Ca hoàng đế bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt hơi nhíu: “Ngươi thật sự là Bùi Nguyên Ca sao?”
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, mờ mịt nói: “Tiểu nữ không rõ ý hoàng thượng.”
“Nữ nhi của Bùi Chư Thành Bùi Nguyên Ca, năm nay phải là chỉ mười ba tuổi, ngươi cảm thấy ngươi giống cô gái mười ba tuổi sao?” Hoàng đế chăm chú hỏi, trước đó nghe nàng phân tích, hiến kế, vẻ mặt trầm tĩnh, đều sẽ làm cho người ta xem nhẹ vẻ ngoài của nàng, chỉ nhớ kỹ cặp mắt trắng đen rõ ràng cơ trí kia.
Hiện tại nói xong chính sự, lại nhìn mặt của nàng, hoàng đế mới đột nhiên nhớ tới, cô gái trước mắt này phải là chỉ có mười ba tuổi. Đứa nhỏ mười ba tuổi, hoặc là trời sinh trí tuệ tinh tế nhanh nhạy, có thể nhận thấy được khác thường giữa thái hậu và hoàng hậu, nhưng tiếp sau hiến kế sách cũng là hoàn toàn trần trụi tâm cơ và mưu trí, cũng không đủ từng trải và kinh nghiệm, làm sao có thể suy đoán với lòng người sâu sắc như thế, “nhất châm kiến huyết” (nói trúng tim đen)?
“Trẫm nghe nói, ngươi ở Bùi phủ vốn trầm mặc tuân thủ kém cỏi, dung mạo tầm thường, rất ít ra khỏi viện, càng ít tiếp xúc với người ngoài, kết quả sau một cơn bệnh nặng lại đột nhiên sáng rọi liễm diễm, không chỉ dung mạo, còn có tâm kế cũng vậy. Tuy rằng nói trong dung mạo của ngươi quả thực có tính trẻ con, nhưng có thể có người trời sinh dung mạo ngây thơ, nhưng tâm cơ và mưu tính là không che lấp được tuổi tác và từng trải.” Đôi mắt Hoàng đế híp lại, lẳng lặng nói, “Trẫm tuyệt đối không tin tưởng, ngươi chính là cô gái mười ba tuổi dưỡng ở trong khuê phòng. Chẳng lẽ Bùi Chư Thành cũng chưa từng nghi ngờ ngươi sao?”
Trong lòng Bùi Nguyên Ca nhảy dựng, lại không nghĩ tới hoàng đế biết rất rõ đối với chuyện của nàng, cũng không nghĩ tới hoàng đế sẽ nhìn ra khác thường của nàng.
“Hoàng thượng, tiểu nữ biết, có vài lời chỉ bằng câu chữ không thể làm người ta tin phục, nhưng, tiểu nữ thật sự là Bùi Nguyên Ca!” Bùi Nguyên Ca cúi đầu suy tư lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, từng chữ từng chữ gắng sức nặng ngàn cân, nhìn thẳng tắp về phía hoàng đế.
Cặp mắt kia, giống như trân châu đen từ trong băng tuyết bao vây xa xôi, sáng bóng u nhiên, nhưng mà, lại giống như mang theo chân thành và dũng khí thẳng thắn, không có chút sợ sệt, tô điểm giả tạo hoặc là lừa gạt. Có thể thẳng thắn như vậy nhìn ánh mắt hắn, giống như cho thấy nàng tuyệt đối tự tin và đúng lý hợp tình.... Hoàng đế trầm ngâm, tuy rằng trong đầu vẫn đang có rất nhiều nghi ngờ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại tin lời của nàng, tin tưởng nàng thật sự là Bùi Nguyên Ca!
Có điều, cho dù nàng không phải Bùi Nguyên Ca lại có cái gì quan trọng?
Thật sự quan trọng hơn là, nàng có thể hiến kế cho hắn, cũng lấy thân là mồi đối phó thái hậu và người Diệp thị! Hoàng đế trầm tư, nói: “Được rồi, ngươi có thể đi xuống, về sau có việc thì thông qua Triệu Lâm bẩm báo trẫm.”
Đợi cho Bùi Nguyên Ca đi xa, nhìn thân hình nàng nhỏ yếu còn chưa nẩy nở, hoàng đế không hiểu sao lại nghĩ đến nàng kể chuyện xưa “Có hai khất làm bạn“. Quay đầu, đôi mắt dừng ở ánh hoa sen ban ngày bên cạnh người, ở dưới ánh mặt trời khô nóng, vừa thuần khiết trắng sạch giống như băng tuyết, trong một lúc bỗng nhiên nghĩ tới vô số chuyện, thế nhưng hơi có chút bàng hoàng, lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Trương Đức Hải, ngươi nói là khất cái giáp làm khất cái vui vẻ, hay là khất cái giáp làm tướng quân vui vẻ?”
Trương Đức Hải không muốn gợi lên tâm sự của hắn, cười bồi nói: “Làm khất cái bụng không ăn no, áo rách quần manh, có cái gì vui vẻ?”
“Ngươi ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không bằng, càng ngày càng không dám nói lời thật.” Hoàng đế chậm rãi nói, bên trong ngôn ngữ lại không tức giận, có chút ngơ ngẩn nói, “Tướng quân sinh hoạt thường ngày xa hoa, ra vào bao vây, nhưng trẫm đoán, chỉ cần hắn là người có tâm, một ngày nào đó sẽ cảm thấy, thì còn không tốt bằng làm khất cái, tuy có khổ yếu đủ điều, trong lòng lại biết mình có bạn tốt có thể đánh nhau có thể hoà thuận...”
Ánh mắt nhìn phía bầu trời xanh thẳm, mây trắng ở nơi rất xa, mơ hồ hiện ra một gương mặt quen thuộc lại xa lạ...
Bùi Nguyên Ca xa rời mái đình hồ sen, chỉ cảm thấy áo lót gần như bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng có Triệu Lâm ở bên, không dám biểu lộ ra trong lòng như trút được gánh nặng. Tâm tư hoàng đế trăm chuyển nháy mắt, hoặc vui hoặc giận hoàn toàn không thể nào đoán, đã làm cho nàng rất hao phí tinh thần, tình hình vừa rồi lại làm cho nàng thêm một gánh nặng lo lắng... Vừa nghĩ vừa đi tới, không biết qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi.
“Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước.”
“Bạn tốt như vậy, cũng là thú vị.” Hoàng đế gật đầu, hơi lộ ra ý cười.
“Sau đó, khất cái giáp nhân duyên gặp lúc, tòng quân lập công, từng bước thăng chức, thành đại tướng quân, uy lên cao hiển hách. Khi ngẫu nhiên đi qua một tòa thành trì, lại gặp được bạn tốt khất cái ất năm đó. Tuy rằng khất cái ất vẫn là khất cái, nhưng đại tướng quân không có khinh bỉ, vẫn coi hắn là bạn thâm giao như cũ, đưa vào phủ tướng quân, lời nói như quá khứ. Khất cái ất cũng không xem hắn là thành đại tướng quân, vẫn xem hắn là khất cái giáp bạn tốt như cũ, lời nói hai bên không kỵ. Kết quả có một ngày, hai người lại bắt đầu cãi vã ầm ĩ, tiến tới đánh nhau, đại tướng quân phẫn nộ quát, ngươi đi tìm chết cho ta! Sau đó, thì có một đoàn hộ vệ vọt vào, kéo khất cái ất đi ra ngoài, loạn côn đánh chết.”
Kể xong chuyện xưa, Bùi Nguyên Ca giương mắt, lẳng lặng nhìn hoàng đế.
Chợt nghe bên dưới, là một chuyện xưa bình thản không có gì lạ, nhưng hoàng đế lại có chút nhíu mày, hình như đang trầm tư cái gì, trong đôi mắt vốn thản nhiên mê mang lơ đãng chậm rãi tán đi, thay vào đó là rõ ràng sâu thẳm từng có, cũng là bạn tốt, cũng là phương thức ở chung, trước sau lại có kết quả hoàn toàn trái ngược.
Lúc cùng làm khất cái, hai người cũng là thân thể khoẻ mạnh, cho dù đã xảy ra tranh chấp, hai bên ra tay đánh nhau, đánh đến mức tàn nhẫn nữa, hai bên lại tức giận đối phương. Cho dù hận không thể để đối phương đi tìm chết, nhưng mà ai cũng không thể làm cho ai thế nào, bởi vì bọn họ có thực lực giống nhau, đợi cho tỉnh táo lại, còn có thể tiếp tục là bạn tốt; mà sau khi khất cái giáp trở thành đại tướng quân, tiền hô hậu ủng, thị vệ người hầu thành đàn, một khi hai người lại phát sinh tranh chấp, hắn tức giận khất cái ất, đã có sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối, có thể thật sự làm cho khất cái ất chết đi, mà khất cái ất không thể phản kháng loại sức mạnh này.
Trước kia hai người đánh nhau hung ác nữa, tỉnh táo lại còn có thể làm bạn tốt.
Nhưng hiện tại khi khất cái giáp tức giận, khất cái ất đã chết, cho dù sau đó khất cái giáp bình tĩnh lại muốn hòa thuận với khất cái ất, cũng không có khả năng rồi.
Bởi vì khất cái giáp làm đại tướng quân, có quyền lợi sinh sát tuyệt đối trong tay với khất cái ất, hai bên đã không phải ở trên vị trí sức mạnh ngang nhau.
Khất cái giáp làm đại tướng quân thì có loại sức mạnh này, huống chi hắn là hoàng đế?
Nói thật phần lớn thời gian đều là không đủ êm tai, thậm chí là chói tai, hoàng đế như hắn cũng sẽ tức giận, thậm chí có lúc mất đi lý trí, hắn có được quyền lợi sinh sát trong tay lớn hơn so với đại tướng quân nữa, thậm chí, mạo phạm mặt rồng, bản thân chính là có thể xử chết với tội danh đại bất kính. Nếu Bùi Nguyên Ca vĩnh viễn nói thật với hắn, hắn có thể vĩnh viễn không tức giận đến muốn giết nàng không? Hoặc là, không cần giết, cho dù là trách phạt, hoặc là chỉ ghét cay ghét đắng, với Bùi Nguyên Ca mà nói, đều có thể là tai ương ngập đầu rồi. [].
Bởi vì nàng cũng không đủ sức mạnh, để bảo toàn mình, chống lại vị đế vương như hắn.
Người đều có tính tình, đều tham luyến sinh mạng...
Một câu ngắn ngủn, một cái chuyện xưa tầm thường vô vị, bao hàm bao nhiêu đạo lý suy nghĩ sâu xa lôi kéo người ta?
Bị chuyện xưa đánh thức, hoàng đế ý thức ngay được bản thân mới vừa rồi luống cuống, có điều bởi vì Bùi Nguyên Ca đánh thức thật sự mịt mờ, cũng không có cảm giác không thích, nhưng thật ra lại thêm một tầng nhận thức với trí tuệ nhạy bén của Bùi Nguyên Ca. Mới vừa rồi hắn nhất thời luống cuống, nói ra lời như vậy, với lập trường của Bùi Nguyên Ca, chắc là rất khó nói tiếp, đáp ứng không đúng, từ chối lại càng không phải, may mà nàng thoáng qua thì có thể nghĩ đến chuyện xưa “Có hai khất làm bạn” như vậy, thông qua thâm ý trong chuyện xưa nhắc nhở hắn.
Suy nghĩ, hoàng đế lại hơi nở nụ cười.
“Ý trong chuyện xưa của ngươi, là nói không thể vĩnh viễn nói thật, vậy ngươi kể chuyện xưa này, chẳng phải vốn là nói thật? Chẳng lẽ lại không sợ trẫm sẽ dưới sự giận dữ, lệnh hộ vệ kéo ngươi đi ra ngoài loạn côn đánh chết sao?”
Bùi Nguyên Ca đáp: “Hoàng thượng anh minh cơ trí, đã có thể lĩnh hội thâm ý trong đó, làm sao lại có thể trách phạt tiểu nữ?”
“Câu này tiện thể lại là thế từ khen tặng lời nói dối.” Hoàng đế thở dài.
Biết hoàng đế đã tỉnh táo lại, Bùi Nguyên Ca hơi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Nếu hoàng thượng tin tưởng lời tiểu nữ nói, vậy thì phải nói thật; nếu hoàng thượng không tin lời tiểu nữ nói, vậy thì phải là lời nói dối. Kỳ thật, đều không phải khó nghe đều là nói thật nói thẳng, dễ nghe cũng không phải đều là xu nịnh a dua. Thật thật giả giả, cũng không phải là ở chỗ lời tiểu nữ nói, mà ở trong lòng hoàng thượng.”
Ý tứ trong lời nói này, hình như là đang nói, nàng nói hoàng đế anh minh cơ trí là xuất phát từ thiệt lòng.
Khóe miệng hoàng đế ý cười càng sâu, lắc đầu nói: “Thật sự là nha đầu xảo quyệt! Trẫm từng nghe rất nhiều lời nói a dua xu nịnh, là câu này của ngươi nghe được hài lòng nhất, biết vì sao không? Bởi vì bị ngươi vừa nói như vậy, trẫm đã suýt cảm thấy là ngươi thật sự cảm thấy trẫm anh minh cơ trí (sáng suốt nhìn xa trông rộng). Bùi Nguyên Ca, bản lĩnh rót mật vào tai của ngươi không nhỏ, không dưới sự nhạy bén của ngươi!” Hơi trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, chuyển đề tài nói, “Nói chính sự, ngươi nói những thứ này cho trẫm muốn trẫm làm cái gì?”
“Tiểu nữ mới vào cung đình, bên thái hậu thì tiểu nữ vẫn có thể nêu ý kiến, nhưng bên hoàng hậu kia thì tiểu nữ ngoài tầm tay với.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca khẽ ngưng lại, cũng thay đổi vẻ mặt nói chính sự, trầm tĩnh nói. Đây là nhược điểm lớn nhất của nàng, chỉ có nhạy bén tài trí, mưu toan tính kế, nhưng bởi vì ở cung đình to này không có người nào có thể dùng, bởi vậy muốn làm những cái gì, nhất định phải hợp tác với người khác, hoặc là Vũ Hoằng Mặc, hoặc là hoàng đế, mà trước mắt chuyện này, đối tượng hợp tác tốt nhất đương nhiên là hoàng đế.
Nhưng mà, họa phúc là chỗ dựa lẫn nhau, nhược điểm này đồng thời cũng là chỗ dựa của nàng.
Bởi vì không có người có thể dùng, phải hợp tác với người khác, có nhược điểm rõ ràng này ở đây, dù cho nàng biểu hiện ra thông minh tài trí xuất chúng cũng sẽ không làm cho hoàng đế cảm thấy bị chịu uy hiếp, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nổi lên lòng phòng bị cảnh giới với nàng.
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm biết.”
Ý những lời này, không thể nghi ngờ là nói, chuyện bên hoàng hậu kia hắn sẽ sắp xếp. Lấy sự phòng bị và địch ý của hoàng đế với thái hậu và hoàng hậu cùng với người trong dòng họ Diệp, không có khả năng không xếp vào cơ sở ngầm ở bên cạnh hoàng hậu, động tác lớn không làm được, nhưng loại chuyện lời nói châm ngòi này có lẽ là dư dả. Nếu hoàng đế đã đồng ý rồi, Bùi Nguyên Ca cũng yên tâm thoải mái thở ra.
Vẫn nhìn kỹ Bùi Nguyên Ca hoàng đế bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt hơi nhíu: “Ngươi thật sự là Bùi Nguyên Ca sao?”
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, mờ mịt nói: “Tiểu nữ không rõ ý hoàng thượng.”
“Nữ nhi của Bùi Chư Thành Bùi Nguyên Ca, năm nay phải là chỉ mười ba tuổi, ngươi cảm thấy ngươi giống cô gái mười ba tuổi sao?” Hoàng đế chăm chú hỏi, trước đó nghe nàng phân tích, hiến kế, vẻ mặt trầm tĩnh, đều sẽ làm cho người ta xem nhẹ vẻ ngoài của nàng, chỉ nhớ kỹ cặp mắt trắng đen rõ ràng cơ trí kia.
Hiện tại nói xong chính sự, lại nhìn mặt của nàng, hoàng đế mới đột nhiên nhớ tới, cô gái trước mắt này phải là chỉ có mười ba tuổi. Đứa nhỏ mười ba tuổi, hoặc là trời sinh trí tuệ tinh tế nhanh nhạy, có thể nhận thấy được khác thường giữa thái hậu và hoàng hậu, nhưng tiếp sau hiến kế sách cũng là hoàn toàn trần trụi tâm cơ và mưu trí, cũng không đủ từng trải và kinh nghiệm, làm sao có thể suy đoán với lòng người sâu sắc như thế, “nhất châm kiến huyết” (nói trúng tim đen)?
“Trẫm nghe nói, ngươi ở Bùi phủ vốn trầm mặc tuân thủ kém cỏi, dung mạo tầm thường, rất ít ra khỏi viện, càng ít tiếp xúc với người ngoài, kết quả sau một cơn bệnh nặng lại đột nhiên sáng rọi liễm diễm, không chỉ dung mạo, còn có tâm kế cũng vậy. Tuy rằng nói trong dung mạo của ngươi quả thực có tính trẻ con, nhưng có thể có người trời sinh dung mạo ngây thơ, nhưng tâm cơ và mưu tính là không che lấp được tuổi tác và từng trải.” Đôi mắt Hoàng đế híp lại, lẳng lặng nói, “Trẫm tuyệt đối không tin tưởng, ngươi chính là cô gái mười ba tuổi dưỡng ở trong khuê phòng. Chẳng lẽ Bùi Chư Thành cũng chưa từng nghi ngờ ngươi sao?”
Trong lòng Bùi Nguyên Ca nhảy dựng, lại không nghĩ tới hoàng đế biết rất rõ đối với chuyện của nàng, cũng không nghĩ tới hoàng đế sẽ nhìn ra khác thường của nàng.
“Hoàng thượng, tiểu nữ biết, có vài lời chỉ bằng câu chữ không thể làm người ta tin phục, nhưng, tiểu nữ thật sự là Bùi Nguyên Ca!” Bùi Nguyên Ca cúi đầu suy tư lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, từng chữ từng chữ gắng sức nặng ngàn cân, nhìn thẳng tắp về phía hoàng đế.
Cặp mắt kia, giống như trân châu đen từ trong băng tuyết bao vây xa xôi, sáng bóng u nhiên, nhưng mà, lại giống như mang theo chân thành và dũng khí thẳng thắn, không có chút sợ sệt, tô điểm giả tạo hoặc là lừa gạt. Có thể thẳng thắn như vậy nhìn ánh mắt hắn, giống như cho thấy nàng tuyệt đối tự tin và đúng lý hợp tình.... Hoàng đế trầm ngâm, tuy rằng trong đầu vẫn đang có rất nhiều nghi ngờ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại tin lời của nàng, tin tưởng nàng thật sự là Bùi Nguyên Ca!
Có điều, cho dù nàng không phải Bùi Nguyên Ca lại có cái gì quan trọng?
Thật sự quan trọng hơn là, nàng có thể hiến kế cho hắn, cũng lấy thân là mồi đối phó thái hậu và người Diệp thị! Hoàng đế trầm tư, nói: “Được rồi, ngươi có thể đi xuống, về sau có việc thì thông qua Triệu Lâm bẩm báo trẫm.”
Đợi cho Bùi Nguyên Ca đi xa, nhìn thân hình nàng nhỏ yếu còn chưa nẩy nở, hoàng đế không hiểu sao lại nghĩ đến nàng kể chuyện xưa “Có hai khất làm bạn“. Quay đầu, đôi mắt dừng ở ánh hoa sen ban ngày bên cạnh người, ở dưới ánh mặt trời khô nóng, vừa thuần khiết trắng sạch giống như băng tuyết, trong một lúc bỗng nhiên nghĩ tới vô số chuyện, thế nhưng hơi có chút bàng hoàng, lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Trương Đức Hải, ngươi nói là khất cái giáp làm khất cái vui vẻ, hay là khất cái giáp làm tướng quân vui vẻ?”
Trương Đức Hải không muốn gợi lên tâm sự của hắn, cười bồi nói: “Làm khất cái bụng không ăn no, áo rách quần manh, có cái gì vui vẻ?”
“Ngươi ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không bằng, càng ngày càng không dám nói lời thật.” Hoàng đế chậm rãi nói, bên trong ngôn ngữ lại không tức giận, có chút ngơ ngẩn nói, “Tướng quân sinh hoạt thường ngày xa hoa, ra vào bao vây, nhưng trẫm đoán, chỉ cần hắn là người có tâm, một ngày nào đó sẽ cảm thấy, thì còn không tốt bằng làm khất cái, tuy có khổ yếu đủ điều, trong lòng lại biết mình có bạn tốt có thể đánh nhau có thể hoà thuận...”
Ánh mắt nhìn phía bầu trời xanh thẳm, mây trắng ở nơi rất xa, mơ hồ hiện ra một gương mặt quen thuộc lại xa lạ...
Bùi Nguyên Ca xa rời mái đình hồ sen, chỉ cảm thấy áo lót gần như bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng có Triệu Lâm ở bên, không dám biểu lộ ra trong lòng như trút được gánh nặng. Tâm tư hoàng đế trăm chuyển nháy mắt, hoặc vui hoặc giận hoàn toàn không thể nào đoán, đã làm cho nàng rất hao phí tinh thần, tình hình vừa rồi lại làm cho nàng thêm một gánh nặng lo lắng... Vừa nghĩ vừa đi tới, không biết qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi.
“Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước.”
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp