Đích Nữ Tiên Đồ
Chương 3: Đã xảy ra vấn đề
Tây Lăng Dao nhìn thấy một đôi phu thê chạy đến từ phía đông của thôn, nhìn sơ thì khoảng bốn mươi, trong kí ức của nguyên chủ, đó là cha mẹ nàng.
Nam nhân chạy phía trước, trong tay cầm một cái thẻ bài bằng ngọc, lớn tiếng mà hô to lên: “Không ai được phép động vào nữ nhi của ta! Kinh thành truyền thẻ bài tới, Tây Lăng gia triệu hồi người Tây Lăng trở về gia tộc gấp, không được có bất kì sai sót gì!” Nói xong, nam nhân tiến lên một bước kéo nữ nhi của mình ra che chở sau lưng. Mẫu thân chỉ là người phàm cũng dang tay ra bảo vệ nàng, miệng còn không ngừng nói: “Có nương đây, Dao nhi không phải sợ.”
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy sống mũi cay xè, kiếp trước nàng chỉ là một cô nhi, không biết tình thân là gì. Không ngờ, sau khi sống lại, sự quan tâm của cha mẹ lại ấm áp đến như vậy.
Nàng nghe phụ thân lớn tiếng nói với quản sự: “Bọn ta dù sao cũng là người của gia tộc Tây Lăng, mặc dù được đưa đến thôn Khí Phàm, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của gia tộc Tây Lăng. Bây giờ, gia tộc triệu hồi, nếu các ngươi dám cản trở, đừng trách gia tộc Tây Lăng ta đến hỏi tội!” Việc liên quan tới gia tộc Tây Lăng, người phàm không có quyền lên tiếng, con mắt của quản sự kia bắt đầu chuyển động, trong lòng đang cân nhắc một chút.
Không cần phải vì những người phàm mà đắc tội với gia tộc Tây Lăng, hơn nữa, chuyện bỏ xuân dược này hắn cũng biết, thậm chí còn hợp tác với đối phương, nha đầu này lúc trước hắn cũng muốn ăn, tuy nha đầu ngu ngốc nhưng lại có dáng người hết sức lung linh. Chẳng qua... Ánh mắt hắn lại nhìn thẻ bài bằng ngọc, chỉ là mấy người phế vật, Tây Lăng gia không tìm thì tốt rồi, nhưng lần này bọn họ lại có thẻ bài triệu hồi, hắn vẫn nên cẩn thận hơn.
Nghĩ đến điều này, quản sự cũng không định nói gì thêm nữa, chỉ là có một chút không cam lòng nhìn về phía Tây Lăng Dao do bị dính nước nên toàn thân ướt sủng quần áo dán sát vào da thịt hiện lên đường cong lả lướt, đành nghiêng người nhường đường...
Sau hai canh giờ, Tây Lăng Dao thay đổi y phục sạch sẽ, cùng phụ thân Tây Lăng Nguyên Tề và mẫu thân Cung thị, ngồi lên xe ngựa hồi kinh.
Lúc xe ngựa di chuyển ra khỏi phạm vi thôn Khí Phàm, Tây Lăng Nguyên Tề mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lập tức ngưng trọng nói với phu nhân và nữ nhi: “Trong tộc đã xảy ra chuyện! Có một vị trưởng lão đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đã từ rất lâu, nay chuẩn bị tiến lên tầng cao nhất Hóa Thần nhưng lại gặp thất bại, sắp tạ thế. Bởi vậy mới có lệnh triệu hồi tất cả người Tây Lăng gia hồi kinh, năm năm mới có một lần tỷ thí nhưng do có biến nên cử hành sớm trước một năm, cũng như lựa chọn lại sàng lọc lại những đứa trẻ có linh căn để bồi dưỡng sử dụng cho sau này chắc chắn sẽ không để có sai sót gì xảy ra.”
Cung thị vừa nghe phu quân nói xong, không nhịn được mà lau nước mắt: “Đều là tại thiếp không tốt, thiếp sinh Dao nhi bản tính ngốc nghếch, bằng không Dao nhi của chúng ta cũng đứng trong hàng ngũ tiểu bối của gia tộc mà kiêu ngạo.”
Tây Lăng Nguyên Tề nhanh chóng an ủi Cung thị: “Chuyện ấy làm sao trách nàng được? Con cháu tự có phúc của con cháu, nàng xem, Dao nhi của chúng ta...” Chợt Tây Lăng Nguyên Tề nhớ tới cư nhiên hôm nay nữ nhi của hắn giết người, nghĩ lại không khỏi có chút sợ hãi, quay qua hỏi Tây Lăng Dao: “Dao nhi à! Làm sao con lại có khí lực lớn đến như vậy? Trước đây, con không hề có như vậy, bọn họ khi dễ con, con cũng không đủ sức đánh trả, nhưng chuyện hôm nay là như thế nào?”
Tây Lăng Dao chậm rãi không nói, trong lòng đang đắn đo giải thích chuyện này như thế nào, nghe phụ thân hỏi, vội mở miệng giải thích: “Phụ thân, chuyện này nữ nhi cũng không biết là tại sao, bọn họ kê đơn hại con, nhưng sau khi con uống thuốc kia thì cảm thấy trên người có một luồng khí lực vô cùng mạnh mẽ dùng không hết. Nhưng từ khi con dưới sông đi lên, đầu óc con trở nên thông suốt rất nhiều, không còn kiểu ngu ngốc như trước đây.”
Tây Lăng Nguyên Tề nghe nữ nhi nói vậy thực sự vui vẻ: “Đây là trong họa được phúc! Dao nhi, giết người không sao, những người này từ nhỏ đã khi dễ con, nếu không có quản sự kia nhiều lần che chở, phụ thân đã giết sạch tất cả bọn hắn. Nhưng... nói mới nhớ, lúc trước nương con mang thai con, phụ thân cảm thấy thân thể con có linh căn, cảm giác linh căn con vô cùng mạnh mẽ làm cho phụ thân thật sự cao hứng, phụ thân còn nghĩ Dao nhi của chúng ta là mầm giống tốt, nhất định có tiền đồ.”
Tây Lăng Nguyên Tề vừa nói vừa nhớ lại sự việc trước đây, “Trước khi nương con lâm bồn, đại bá của con có đến đây, nói là đi ra ngoài tiện đường ghé qua đây xem thử, còn cho gia đình chúng ta ít bạc. Lúc ấy, phụ thân với nương con thật cao hứng, nhưng khi đại bá của con rời đi nương con đột nhiên bị bệnh. Từ lần bệnh đó, lúc đầu thai nhi trong bụng còn có linh căn biến thành không có một tia linh lực nào, phụ thân lúc đó nghĩ đã xảy ra chuyện, đúng rằng, con sinh ra, hoàn toàn không có linh căn. Người trong gia tộc có đến thôn nghiệm tân hài tử mới ra đời, thấy con là người phàm, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đã bao năm, phụ thân cũng không quên được việc này, vì sao rõ ràng con có linh khí, nhưng khi sinh ra lại là phàm nhân được chứ?”
Nam nhân chạy phía trước, trong tay cầm một cái thẻ bài bằng ngọc, lớn tiếng mà hô to lên: “Không ai được phép động vào nữ nhi của ta! Kinh thành truyền thẻ bài tới, Tây Lăng gia triệu hồi người Tây Lăng trở về gia tộc gấp, không được có bất kì sai sót gì!” Nói xong, nam nhân tiến lên một bước kéo nữ nhi của mình ra che chở sau lưng. Mẫu thân chỉ là người phàm cũng dang tay ra bảo vệ nàng, miệng còn không ngừng nói: “Có nương đây, Dao nhi không phải sợ.”
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy sống mũi cay xè, kiếp trước nàng chỉ là một cô nhi, không biết tình thân là gì. Không ngờ, sau khi sống lại, sự quan tâm của cha mẹ lại ấm áp đến như vậy.
Nàng nghe phụ thân lớn tiếng nói với quản sự: “Bọn ta dù sao cũng là người của gia tộc Tây Lăng, mặc dù được đưa đến thôn Khí Phàm, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu của gia tộc Tây Lăng. Bây giờ, gia tộc triệu hồi, nếu các ngươi dám cản trở, đừng trách gia tộc Tây Lăng ta đến hỏi tội!” Việc liên quan tới gia tộc Tây Lăng, người phàm không có quyền lên tiếng, con mắt của quản sự kia bắt đầu chuyển động, trong lòng đang cân nhắc một chút.
Không cần phải vì những người phàm mà đắc tội với gia tộc Tây Lăng, hơn nữa, chuyện bỏ xuân dược này hắn cũng biết, thậm chí còn hợp tác với đối phương, nha đầu này lúc trước hắn cũng muốn ăn, tuy nha đầu ngu ngốc nhưng lại có dáng người hết sức lung linh. Chẳng qua... Ánh mắt hắn lại nhìn thẻ bài bằng ngọc, chỉ là mấy người phế vật, Tây Lăng gia không tìm thì tốt rồi, nhưng lần này bọn họ lại có thẻ bài triệu hồi, hắn vẫn nên cẩn thận hơn.
Nghĩ đến điều này, quản sự cũng không định nói gì thêm nữa, chỉ là có một chút không cam lòng nhìn về phía Tây Lăng Dao do bị dính nước nên toàn thân ướt sủng quần áo dán sát vào da thịt hiện lên đường cong lả lướt, đành nghiêng người nhường đường...
Sau hai canh giờ, Tây Lăng Dao thay đổi y phục sạch sẽ, cùng phụ thân Tây Lăng Nguyên Tề và mẫu thân Cung thị, ngồi lên xe ngựa hồi kinh.
Lúc xe ngựa di chuyển ra khỏi phạm vi thôn Khí Phàm, Tây Lăng Nguyên Tề mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lập tức ngưng trọng nói với phu nhân và nữ nhi: “Trong tộc đã xảy ra chuyện! Có một vị trưởng lão đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đã từ rất lâu, nay chuẩn bị tiến lên tầng cao nhất Hóa Thần nhưng lại gặp thất bại, sắp tạ thế. Bởi vậy mới có lệnh triệu hồi tất cả người Tây Lăng gia hồi kinh, năm năm mới có một lần tỷ thí nhưng do có biến nên cử hành sớm trước một năm, cũng như lựa chọn lại sàng lọc lại những đứa trẻ có linh căn để bồi dưỡng sử dụng cho sau này chắc chắn sẽ không để có sai sót gì xảy ra.”
Cung thị vừa nghe phu quân nói xong, không nhịn được mà lau nước mắt: “Đều là tại thiếp không tốt, thiếp sinh Dao nhi bản tính ngốc nghếch, bằng không Dao nhi của chúng ta cũng đứng trong hàng ngũ tiểu bối của gia tộc mà kiêu ngạo.”
Tây Lăng Nguyên Tề nhanh chóng an ủi Cung thị: “Chuyện ấy làm sao trách nàng được? Con cháu tự có phúc của con cháu, nàng xem, Dao nhi của chúng ta...” Chợt Tây Lăng Nguyên Tề nhớ tới cư nhiên hôm nay nữ nhi của hắn giết người, nghĩ lại không khỏi có chút sợ hãi, quay qua hỏi Tây Lăng Dao: “Dao nhi à! Làm sao con lại có khí lực lớn đến như vậy? Trước đây, con không hề có như vậy, bọn họ khi dễ con, con cũng không đủ sức đánh trả, nhưng chuyện hôm nay là như thế nào?”
Tây Lăng Dao chậm rãi không nói, trong lòng đang đắn đo giải thích chuyện này như thế nào, nghe phụ thân hỏi, vội mở miệng giải thích: “Phụ thân, chuyện này nữ nhi cũng không biết là tại sao, bọn họ kê đơn hại con, nhưng sau khi con uống thuốc kia thì cảm thấy trên người có một luồng khí lực vô cùng mạnh mẽ dùng không hết. Nhưng từ khi con dưới sông đi lên, đầu óc con trở nên thông suốt rất nhiều, không còn kiểu ngu ngốc như trước đây.”
Tây Lăng Nguyên Tề nghe nữ nhi nói vậy thực sự vui vẻ: “Đây là trong họa được phúc! Dao nhi, giết người không sao, những người này từ nhỏ đã khi dễ con, nếu không có quản sự kia nhiều lần che chở, phụ thân đã giết sạch tất cả bọn hắn. Nhưng... nói mới nhớ, lúc trước nương con mang thai con, phụ thân cảm thấy thân thể con có linh căn, cảm giác linh căn con vô cùng mạnh mẽ làm cho phụ thân thật sự cao hứng, phụ thân còn nghĩ Dao nhi của chúng ta là mầm giống tốt, nhất định có tiền đồ.”
Tây Lăng Nguyên Tề vừa nói vừa nhớ lại sự việc trước đây, “Trước khi nương con lâm bồn, đại bá của con có đến đây, nói là đi ra ngoài tiện đường ghé qua đây xem thử, còn cho gia đình chúng ta ít bạc. Lúc ấy, phụ thân với nương con thật cao hứng, nhưng khi đại bá của con rời đi nương con đột nhiên bị bệnh. Từ lần bệnh đó, lúc đầu thai nhi trong bụng còn có linh căn biến thành không có một tia linh lực nào, phụ thân lúc đó nghĩ đã xảy ra chuyện, đúng rằng, con sinh ra, hoàn toàn không có linh căn. Người trong gia tộc có đến thôn nghiệm tân hài tử mới ra đời, thấy con là người phàm, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đã bao năm, phụ thân cũng không quên được việc này, vì sao rõ ràng con có linh khí, nhưng khi sinh ra lại là phàm nhân được chứ?”
Tác giả :
Dương Thập Lục