Đích Nữ Tàn Phi
Chương 77: Lam Thành Vũ
Lam Thành Vũ là Tứ hoàng tử của Đại Ngụy, nhi tử của Ngụy đế và Từ Hoàng hậu, mặc dù do chính cung Hoàng hậu sinh ra nhưng lại không nhận được sự yêu thích của Ngụy đế, trên có một ca ca là Thái tử điện hạ, dưới có một muội muội là An Khánh Công chúa, không giống như ca ca là Thái tử được bồi dưỡng làm Hoàng trữ tương lai, Lam Thành Vũ từ nhỏ đã không được người để mắt đến, cho dù là phụ mẫu thân sinh cũng xem như không có nhi tử này, hắn ngoại trừ mang thân phận là Tứ hoàng tử thì những thứ khác đều không có, so với các vị hoàng tử khác đều thua kém không ít.
Lam Thành Vũ lớn lên rất tuấn tú, huyết thống nhà đế vương vô cùng tốt, cho dù là một hoàng tử thất sủng cũng có được mỹ mạo hơn người, ngọc thụ lâm phong, dung mạo của hắn thiên về ôn hòa, cả người hắn đầy vẻ văn nhã, khí thế bất phàm, bất quá ánh mắt lại mang vẻ tiêu sái, đầy khí thế nam nhi, trên người hắn là sự kết hợp giữa văn và võ, rõ ràng là nhi tử của Từ Hoàng hậu nhưng dung mạo lại một chút cũng không giống nàng ta, so với Thái tử Lam Thành Vân giống Từ Hoàng hậu như một khuôn đúc ra thì hắn lại có nhiều phần giống với Ngụy đế hơn, hai chân mày gặp chuyện sẽ chau lại, lộ vẻ sắc bén như ưng, khiến người khác không muốn nói hắn là nhi tử Ngụy đế cũng khó.
Lam Thành Vũ tài năng tầm thường, văn võ không có gì đáng để hắn kiêu ngạo, có thể nói vị hoàng tử này ngoại trừ gương mặt cũng không có gì khiến người khác chú ý, hắn không chỉ tài năng không có mà tâm tính cũng không có, sinh ra trong gia đình đế vương nhưng lại không có một chút dã tâm, suốt ngày làm bạn với sách vở, cho dù hắn có đọc nhiều bao nhiêu địa vị của hắn ở trong lòng tất cả mọi người đều thua kém Thái tử Lam Thành Vân. Hắn đọc nhiều sách, hiểu biết hơn người, bất quá bí mật này ngoại trừ Lam Thành Vân đều không có ai biết đến, ngay cả Ngụy đế cũng không tin tưởng nhi tử này của hắn có thể làm nên tích sự gì, Lam Thành Vân thông minh, biết lợi dụng điểm mạnh của hắn, để hắn bên người phò tá mặc cho sự phản đối của Hoàng hậu, trong mắt người ngoài quan hệ giữa hai huynh bọn họ vô cùng tốt, trước mặt Hoàng hậu cùng Ngụy đế Lam Thành Vân đều ra dáng vẻ huynh trưởng, bảo vệ đệ đệ là Lam Thành Vũ, bất kì ai cũng đều bị vẻ mặt của Lam Thành Vân đánh lừa, sở dĩ Lam Thành Vân đối xử tốt với Lam Thành Vũ là bởi vì Lam Thành Vũ có thể lợi dụng được, mà Lam Thành Vũ cũng không phụ kỳ vọng của hắn, đem niềm tin đặt vào người ca ca là Thái tử, một lòng phò tá Lam Thành Vân đi lên ngôi đế vị. Đối với nhi tử không có chí lớn Từ Hoàng hậu lại cảm thấy hài lòng, có lẽ mọi người đều hiểu được nguyên nhân trong đó, dù sao cả hai đều là nhi tử của Từ Hoàng hậu, mà hoàng vị thì chỉ có một, so với Lam Thành Vũ, Lam Thành Vân thích hợp hơn, bởi hắn là trưởng tử của Ngụy đế, là nhi tử khiến Ngụy đế cảm thấy hài lòng, luận thực lực vẫn là dã tâm, đều rất giống Ngụy đế.
Mọi người đều nghĩ Tứ hoàng tử không thực lực, không dã tâm, trên triều đình không có địa vị, phía sau lưng lại không có người chống đỡ, là một phế hoàng tử không hơn, không hề gây ra uy hiếp gì đến hoàng vị, dù sao nhìn mặt ngoài thì người thông minh đều sẽ lựa chọn Lam Thành Vân, cho dù Lam Thành Vũ có một phần xác suất cơ hội cũng sẽ không ai chọn hắn, bởi vì thế lực Từ gia đều ủng hộ Lam Thành Vân, Lam Thành Vũ muốn ngồi lên đế vị không phải chỉ cần nhận được sự chú ý của Ngụy đế mà còn phải có gia tộc nhà mẹ đẻ ở phía sau chống lưng, nếu không cho dù hắn có tài hoa hơn người cũng vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở vị trí hoàng tử, ngoại trừ hai thứ đó Lam Thành Vũ phải có tâm địa máu lạnh, tàn nhẫn vô tình dãm đạp lên thân ca ca của hắn là Thái tử mới có thể đứng vững, so với các hoàng tử khác rõ ràng là khó khăn không ít, chính là Thái tử thường xuyên ra mặt thay hắn, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy tình cảm huynh đệ của bọn họ vô cùng tốt nên mọi người đều chắc chắn hắn sẽ không thể xuống tay được, cho nên những quan đại thần đều không dám đặt hi vọng vào người vị hoàng tử không có ý chí tiến thủ như vậy.
Thái tử do đích thân Hoàng hậu bồi dưỡng, từ sớm đã bộc lộ tài năng, gây sự chú ý khiến Ngụy đế để mắt đến, trước giờ trời cao vốn đố kị người tài, người càng tài giỏi thì lại càng dễ rước họa vào thân, những vị hoàng tử khác đều cảm thấy Lam Thành Vân mới là đối thủ khó đối phó, cho nên mọi người đều tập trung đối phó với Lam Thành Vân mà bỏ qua Lam Thành Vũ, Lam Thành Vân chật vật đối phó với đám người khác còn Lam Thành Vũ lại thảnh thơi không người để mắt, bất quá chỉ có Tiết Phong Lan mới biết, Thái tử suy cho cùng cũng chỉ là quân cờ, người dã tâm thủ đoạn nhất không ai khác chính là Lam Thành Vũ. Thái tử có tài nhưng đầu óc không đa mưu túc trí, hắn có dã tâm cùng thủ đoạn nhưng lại không biết phải sử dụng thế nào, Từ Hoàng hậu dưỡng hắn thành một minh quân theo ý muốn của Ngụy đế, để hắn được lòng dân, được lòng Ngụy đế nhưng điều đó lại biến hắn thành thành kẻ vô năng yếu đuối, so với Lam Thành Vũ lạnh lùng vô tình, biết ẩn nhẫn thì Lam Thành Vân vốn dĩ không phải là đối thủ.
Lam Thành Vân sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay đều do Lam Thành Vũ ở phía sau hỗ trợ, bất kể là kế sách gì, Lam Thành Vũ đều dẫn đường chỉ lối, giúp hắn bày mưu tính kế, từng bước giải quyết nguy cơ, sau khi đạt được mục đích hắn sẽ là người được Ngụy đế trọng thưởng, Lam Thành Vũ vẫn luôn ở phía sau như một cái bóng, điều khiến hắn nghĩ rằng Lam Thành Vũ là quân cờ trong tay hắn, mặc hắn tùy ý bày bố nhưng sự thật hắn mới thật sự là kẻ bị người khác điều khiển. Lam Thành Vũ dã tâm vô cùng lớn, đồng thời cũng biết ẩn nhẫn để làm đại sự, hắn ẩn dật dưới trướng của Lam Thành Vũ, diễn tốt vai trò của một quân sư, trước mặt người ngoài cầm kịch bản của phế hoàng tử, khiến người khác buông lỏng phòng bị, đợi chờ thời cơ nắm chắc mọi thứ trong tay, chờ một ngày hắn hoàn toàn điều khiển được Lam Thành Vân, đồng thời khống chế được triều chính, đến lúc đó hắn sẽ giải quyết Lam Thành Vân và cả Ngụy đế.
Người nam nhân này vô cùng đáng sợ, nếu không phải kiếp trước Tiết Phong Lan sống cùng hắn mười mấy năm, cùng hắn trải qua sinh tử, cùng hắn hoạn nạn có nhau khiến hắn tin tưởng thì nàng cũng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa, không biết rằng ở phía sau hắn còn làm ra những chuyện như vậy.
Lam Thành Vũ giết cha đoạt ngôi, giết huynh đoạt vị, ngay cả người sinh ra hắn là Từ Hoàng hậu hắn cũng khiến nàng ta phát điên tự vẫn, Tiết Phong Lan bất quá cũng chỉ là một người ngoài thì tính là gì?
Sinh ra trong gia đình đế vương, làm sao có thể có tình cảm?
Tiết Phong Lan thật sự muốn biết, sau khi nàng bị ban rượu độc đi, Tiết Phong Linh sẽ được hắn đối đãi thế nào?
Hắn phong Tiết Phong Linh làm hậu, vì nàng ta đẩy tiền Hoàng hậu như nàng vào chỗ chết nhưng không vì nàng ta mà bãi bỏ hậu cung, hậu cung ba ngàn giai lệ, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, Tiết Phong Linh dù xinh đẹp đến mấy cũng không phải là người đẹp nhất thiên hạ, mà tâm tư nam nhân vốn dễ thay đổi, hôm nay hắn nói yêu ngươi, ngày mai đảo mắt một cái hắn lại đem lời âu yếm này dành cho nữ nhân khác, thân là Hoàng đế của một quốc gia, làm sao có thể tâm tâm niệm niệm một người? Huống hồ lại là tàn hoa bại liễu, người từng có một đời trượng phu như Tiết Phong Linh, cho dù Uy Vũ Tướng quân chết trận nhưng hậu duệ Triệu gia vẫn còn, lời ra tiếng vào là không thể tránh khỏi, áp lực triều chính sẽ không ngừng xuất hiện, cho dù ngày hôm nay Lam Thành Vũ yêu Tiết Phong Linh nhưng mười năm sau đó, mỹ nhân đều sẽ già, con người không thể tránh khỏi tuổi tác, tuyển tú ba năm một lần, mỹ nữ vào cùng người sau đẹp hơn người trước, Tiết Phong Linh thì tính là cái gì?
Tiết Phong Lan cùng hắn sống mười mấy năm, nàng gặp hắn lần đầu tiên khi hắn chỉ mới là một vị hoàng tử không ai biết đến, người ngoài nói hắn không có lòng tiến thủ, suốt đời chỉ có thể là hoàng tử thất sủng nhưng Tiết Phong Lan vẫn không nghe, mặc cho mọi người khuyên ngăn nàng vẫn quyết định muốn ở bên cạnh hắn, sau đó sự thật chính mình ánh mắt nàng nhìn người không sai, mười lăm tuổi nàng gả cho hắn, khi đó hắn đã thành Thái tử, mà Thái tử ca ca Lam Thành Vân của hắn, vì cấu kết với phản tặc đã bị giết chết, nàng từ tiểu thư nhà Lễ bộ bước chân lên vị trí Thái tử phi, cung đình tranh đấu, bước sai một bước sẽ không thể quay đầu, cho nên nàng cùng hắn phấn đấu, chứng kiến những thủ đoạn độc ác đầy dã tâm của hắn vẫn một lòng yêu hắn, nhìn hắn thực hiện được ước muốn ấp ủ bấy lâu nay, từng bước trở thành đế vương, hắn là đế, nàng là hậu, hai người cùng nhau nhìn ngắm giang sơn mỹ lệ, trong lòng nàng khi đó vốn nghĩ rằng sự việc rốt cuộc đã đến hồi kết thúc, nhưng nàng thật sự đã sai lầm, đây... chỉ mới là khởi đầu.
Nam nhân làm sao chỉ có một nữ nhân, huống hồ đó lại là nam nhân nhà đế vương? Sau đó hắn lập phi, hắn giải thích với nàng đó chỉ là bất đắc dĩ, nàng tin tưởng hắn vì áp lực triều chính nên mới phải mở rộng hậu cung, cũng tin tưởng trong lòng hắn chỉ yêu duy nhất một mình nàng, về sau mỹ nữ trong cung càng lúc càng nhiều, tuyển tú ba năm một lần người tiến cung đều trẻ trung xinh đẹp, mà hắn lại ngày càng vắng vẻ nàng, nàng thân là Hoàng hậu, chủ tử lục cung, vậy mà số lần gặp hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng biết một khi hắn xưng vương nàng sẽ không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn nữa, nhưng vì có thể nhìn thấy hắn đạt được ước muốn mình mà nàng cam tâm tình nguyện, nuốt cay đắng cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân, nười khác chỉ thấy người mới cười nào nhớ người cũ khóc?
Khi Thái hậu qua đời, bản thân không còn người nào chống lưng, bọn họ đều biết Hoàng hậu như nàng nhu nhược yếu đuối, ngày thường chỉ cần có một phi tử được sủng ái thì cũng sẽ đến trước mặt nàng ra oai, Lam Thành Vũ biết chuyện cũng để mặc đám nữ nhân đó tùy hứng, khi đó nàng cũng biết bản thân đã không thể giữ được tâm của hắn nữa, tâm đế vương người bình thường sao có thể nắm giữ? Biết rõ điều đó nhưng Tiết Phong Lan vẫn không cam tâm, nàng là thê tử kết tóc với hắn, ở bên cạnh chăm sóc khi hắn chỉ là hoàng tử, mười mấy năm ở chung hai lần vì hắn mà sảy thai, ba lần bốn lượt vì hắn mà mất mạng, hắn lại vì hậu cung phi tần mà bỏ mặc nàng, nàng chính bị đám nữ nhân đó kích thích, ngày thường nếu không phải tìm đám nữ nhân đó gây chuyện thì cũng chính là đến tìm hắn gây rối, nàng ủy khuất, nàng oan ức muốn hắn giúp nàng lấy lại công đạo thế nhưng mỗi lần hắn đều trách nàng không biết nặng nhẹ, tự tìm phiền phức, khi đó nàng nên nhận thức rằng tình cảm của hắn dành cho nàng sớm đã không còn, lúc đó nàng nên thông suốt từ bỏ hắn thế nhưng nàng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù đau đớn tột cùng vẫn không từ bỏ, về sau hắn vì Tiết Phong Linh mà phế nàng, nhốt nàng vào Lãnh cung, tâm của nàng từ đó mới lạnh hoàn toàn.
Tình cảm phu thê sâu đậm thế nào, vốn dĩ không thắng nổi hoàng vị cùng dã tâm của hắn, hắn mở miệng nói yêu nàng, hắn cho nàng một lời hứa đồng thời lại đem đời hứa đó cho nữ nhân khác, sau lại vì Tiết Phong Linh mà tàn nhẫn ra tay với nàng, hắn phản bội là niềm tin cùng tình yêu của nàng, nàng vốn dĩ nên sớm biết, nam nhân như hắn, làm sao có thể có tình yêu?!
Tiết Phong Lan cũng từng nghĩ đến khi một lần nữa nàng phải đối mặt với Lam Thành Vũ thì nàng sẽ có cảm giác gì?
Là hận?
Không cam lòng?
Hay vui sướng gặp lại cố nhân, mà cố nhân đó lại còn là trượng phu kết tóc cùng nàng mười mấy năm?
Không, tất cả đều không phải, giây phút nhìn đến gương mặt của người vừa bước đến, từ tận sâu trong đáy lòng nàng không ngừng dâng lên một cảm giác ghê tởm, linh hồn nàng như gió thổi bên tai, không ngừng vang lên câu nói “Cách xa nam nhân này”, bởi vì ở bên cạnh hắn thứ chờ đợi này chính là vực sâu vạn trượng, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện lên, chớp mắt một cái mà tưởng chừng đã qua một đời, linh hồn và thể xác hòa quyện vào nhau, cảm xúc mà nàng đối với người trước mắt chỉ có một, chính là chán ghét.
Ha ha, phu thê kết tóc mười mấy năm, hiện tại gặp lại tình cảm chỉ như mây khói, bởi vì từng bị phản bội cho nên không thể giao lòng tin cho ai, bởi vì tổn thương quá sâu cho nên mới không thể cam đảm tin tưởng vào tình yêu.
Tiết Phong Lan nhếch môi, ánh mắt lộ ra ý cười châm chọc, nàng đang cười bản thân mình quá ngây thơ nên mới có thể tin tưởng lời nói của nam dân, lại còn là nam nhân sinh ra trong gia đình đế vương, mang trong người dòng máu lạnh lẽo, không biết tình cảm là gì. Suy cho cùng đáng thương nhất không ai khác chính là nàng cùng Uy Vũ Tướng quân, một người chết nơi lãnh cung lạnh lẽo không bóng người, một người lại chết trận trên sa trường nơi chôn đầy thây cốt, bất quá so với nàng Uy Vũ Tướng quân còn đáng thương hơn, bởi vì muốn đòi công đạo cho hắn mà một nhà Triệu gia mấy trăm người lại bị đầy đi biên ải, mà nàng, Tiết gia chỉ chết một mình nàng, hết thảy cũng là bởi vì nàng cùng Tiết Phong Linh là tỷ muội.
Tiết Phong Lan nở nụ cười châm chọc, bất quá lúc này ánh mắt nàng rũ xuống, mi dài che đi cảm xúc trong mắt, chỉ để lộ đôi môi nhếch lên cho nên người đối diện không thấy được sự tâm tư trong đôi mắt nàng, hình ảnh này lọt vào mắt hắn lại mang một ý vị khác.
Nữ tử dưới trăng, tóc dài miên man, gương mặt tinh xảo, môi mỏng nhếch lên, cả người như được ánh sáng của mặt trăng vây quanh, tiên khí như ẩn như hiện, vào mắt người khác là cảnh đẹp ý vui, nếu không phải từng gặp qua nàng thì có lẽ hắn còn thực sự nghĩ rằng nàng là tiên tử do nữ thần mặt trăng phái đến.
Khung cảnh yên tĩnh, gió lộng không ngừng, hai người đối diện nhau lại không nói một lời, người khác nhìn vào sẽ thấy một cảnh tượng thế này, bên hồ sen của Thái tử phủ, mỹ nữ như tiên, khí chất xuất thần, nam tử như ngọc, ôn hòa nho nhã, hai người nhìn nhau, có thể thấy được trong mắt chỉ có đối phương, khung cảnh lãng mạn kết hợp với sự xuất hiện của người càng khiến cho người và cảnh thêm hài hòa, bọn họ như đôi tình thân lâu ngày gặp lại, không biết phải nói gì.
“Ngươi...” Nam tử mở miệng phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có, hắn mấp môi bất quá lại không biết nói gì, lời vừa tới miệng tựa như bị phong ấn, cảm xúc này khó mà nói rõ thành lời.
“Thần nữ tham kiếm Tứ hoàng tử điện hạ.” Tiết Phong Lan nâng mắt, để lộ một đôi mắt trong suốt tựa hồ như không thể chứa đựng bất kì thứ gì khi người đối diện giật mình.
Đó là một đôi mắt như thế nào?
Trong suốt như mặt hồ, lắng động như giếng cổ, trầm mặt lạnh lùng tựa như bất kì đồ vật trên thế gian này đều không thể lọt vào đôi mắt ấy, kể cả con người.
Đáy lòng nam tử dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn không thích nàng nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
“Tứ hoàng tử tha thứ cho thần nữ hai chân đi đứng không tiện cho nên không thể hành lễ.”
Mỗi người khi gặp Tiết Phong Lan điều đầu tiên họ nhìn đến là gương mặt của nàng, bởi vì nó quá xinh đẹp, không có bất kỳi thứ gì có thể che lấp đi vẻ đẹp của nó, mọi người bị gương mặt của nàng làm cho say mê nên không hề chú ý đến những chi tiết khác, hiện tại nhìn lại mới thấy rõ là nàng đang ngồi trên một chiếc xe lăn, tựa hồ như nhớ đến gì đó đôi mắt nam tử xẹt qua tia hoảng hốt.
“Ngươi... ngươi là tiểu thư nhà Lễ bộ, người được Hoàng tổ mẫu sủng ái?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định, sau cung yến tất cả tin tức trong kinh thành một đêm tựa hồ đều bị thay đổi thành Tiết Phong Lan, người không biết nàng sợ chỉ thể đếm trên đầu ngón tay.
“Chính là tàn phế...” Nói đến đây hắn bất giác im bật, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, tựa như đứa trẻ làm sai đang đứng trước mặt trưởng bối, rõ ràng thân là nam tử, thân cao mét tám, bất quá lời nói lại thập phần ngây thơ, nàng chính là bị vẻ ngây thơ của hắn lừa đi?
Cung sâu như biển, người sống nơi đó đều giỏi ngụy trang chính mình, kiếp trước gặp gỡ nàng phát hiện hắn khác hẳn với các vị hoàng tử khác, hắn chính trực, hắn nhát gan, hắn không giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, cho nên nàng mới bị hắn thu hút, hiện giờ nhìn lại sao lúc đó nàng không nghĩ rằng nam nhân đó vốn dĩ chính là ngụy trang một lớp vỏ bọc như vậy cho bản thân?
“Tàn phế được ân sủng.” Tiết Phong Lan tiếp lời, đối với vẻ mặt e dè của người đối diện làm như không thấy.
Kiếp này nàng không muốn dây dưa với hắn, gặp hắn ở đây đã là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng không muốn phát sinh thêm những thứ ngoài ý muốn nữa, ngoài ý thứ... những thứ như vậy rất khó nắm bắt, nàng không muốn trái tim nàng làn nữa ngoài ý muốn rung động, đặc biệt là đối với người trước mắt.
“Ta... lời đó cũng không phải do ta nói, ngươi... ngươi sẽ không tức giận chứ?” Hắn bộ dạng thấp thỏm không yên, tựa hồ sợ chỉ một câu nói sẽ khiến nàng tức giận, kiếp trước nàng chính là thấy bộ dạng của hắn quá buồn cười nên mới mở lòng tiếp nhận hắn, câu chuyện cười chỉ nên nghe một lần, nghe lần thứ hai sẽ sinh ra phiền chán, chuyện cười sẽ không còn là chuyện cười nữa.
“Vì sao lại tức giận?” Nàng điều khiển xe lăn lui về sau, cách nam tử đối diện mấy bước chân, làn gió thổi qua mang theo hương rượu trên người nam tử thổi đến, lúc này Tiết Phong Lan mới cẩn thận quan sát sắc mặt của người đối diện, ánh trăng không sáng lắm nhưng cũng thấy rõ gương mặt ửng đỏ lên vì rượu của nam tử, đôi mắt có vẻ mong lung mơ hồ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được tia thanh minh trong đôi mắt đó, hoàn toàn không giống người đang bị say rượu.
Hắn mượn rượu để trang cừu non trước mặt nàng, cực khổ rồi!
Hắn cũng phát hiện động tác của Tiết Phong Lan, nghĩ rằng là do mùi rượu trên người hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu nên có chút ngượng ngùng lui về sau vài bước, thực chất khoảng cách của hai người bọn họ cũng không tính là gần, lúc đầu cách nhau hai thước, lúc sau do hai bên đều đồng loạt lui về sau nên thành ba thước.
“Chính là lời nói khó nghe như vậy, ngươi làm sao... lại không để bụng?” Trong ấn tượng của hắn nữ nhân trên thế gian này đều là sinh vật ích kỷ, chỉ biết có mình mà không quan tâm đến người khác, có thể vì đạt được mục đích mục đích cá nhân mà không từ thủ đoạn, bọn họ không thích nghe người khác nói những lời xấu xa về mình nhưng bản thân lại làm ra những hành động xấu xa đó, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân không quan tâm người khác nói xấu bản thân thế nào, tâm trạng của hắn lúc này có thể hình dung là... khinh thường.
Hắn vốn nghĩ nàng không giống như những nữ nhân khác, hóa ra tất cả nữ nhân đều giống như nhau, bề ngoài giả trang lương thiện, trong sạch như tờ giấy trắng, bất quá nội tâm lại thối nát đến cực điểm, chẳng khác nào quả táo bên ngoài rất ngon nhưng bên trong lại bị sâu ăn mất.
“Miệng là trên người họ, chẳng lẽ thần nữ có thể cấm họ nói?” Tiết Phong Lan nhướng mày: “Luật pháp Đại Ngụy không có quy định như vậy, nếu thần nữ làm vậy chẳng phải là phạm pháp hay sao?”
Đối phương ngớ ra, không nói thêm được lời nào, tựa hồ như không nghĩ nàng sẽ trả lời một câu như vậy.
Bộ dạng của nàng tùy ý như vậy, tựa hồ thật sự không để tâm người khác nói gì mà còn tâm tư đùa giỡn, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm?
Bầu khống khí có chút ngượng ngùng, Tiết Phong Lan điều khiển xe lăn, ý đồ muốn rời khỏi nơi này, nàng cùng nam nhân này vốn không thể ở gần nhau, cho dù là thở cùng một bầu không khí nàng cũng cảm thấy ngột ngạc, con người hắn và tác phong làm việc của hắn đều khiến nàng ghê tởm từ tận xương tủy, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nói đến đây sao Xuân Cầm vẫn chưa trở lại?
Đi lấy một dĩa bánh mà thôi, tốn cả nửa canh giờ sao?
“Nếu đã không có việc gì thì thần nữ đi trước.” Nam nữ khác biệt, ở cùng một chỗ thế này, cho dù giữa nàng và hắn không có gì đi chăng nữa thì bị người khác bắt gặp sẽ rất phiền toái, hắn hẳn là nên hiểu đạo lí này.
Lam Thành Vũ lớn lên rất tuấn tú, huyết thống nhà đế vương vô cùng tốt, cho dù là một hoàng tử thất sủng cũng có được mỹ mạo hơn người, ngọc thụ lâm phong, dung mạo của hắn thiên về ôn hòa, cả người hắn đầy vẻ văn nhã, khí thế bất phàm, bất quá ánh mắt lại mang vẻ tiêu sái, đầy khí thế nam nhi, trên người hắn là sự kết hợp giữa văn và võ, rõ ràng là nhi tử của Từ Hoàng hậu nhưng dung mạo lại một chút cũng không giống nàng ta, so với Thái tử Lam Thành Vân giống Từ Hoàng hậu như một khuôn đúc ra thì hắn lại có nhiều phần giống với Ngụy đế hơn, hai chân mày gặp chuyện sẽ chau lại, lộ vẻ sắc bén như ưng, khiến người khác không muốn nói hắn là nhi tử Ngụy đế cũng khó.
Lam Thành Vũ tài năng tầm thường, văn võ không có gì đáng để hắn kiêu ngạo, có thể nói vị hoàng tử này ngoại trừ gương mặt cũng không có gì khiến người khác chú ý, hắn không chỉ tài năng không có mà tâm tính cũng không có, sinh ra trong gia đình đế vương nhưng lại không có một chút dã tâm, suốt ngày làm bạn với sách vở, cho dù hắn có đọc nhiều bao nhiêu địa vị của hắn ở trong lòng tất cả mọi người đều thua kém Thái tử Lam Thành Vân. Hắn đọc nhiều sách, hiểu biết hơn người, bất quá bí mật này ngoại trừ Lam Thành Vân đều không có ai biết đến, ngay cả Ngụy đế cũng không tin tưởng nhi tử này của hắn có thể làm nên tích sự gì, Lam Thành Vân thông minh, biết lợi dụng điểm mạnh của hắn, để hắn bên người phò tá mặc cho sự phản đối của Hoàng hậu, trong mắt người ngoài quan hệ giữa hai huynh bọn họ vô cùng tốt, trước mặt Hoàng hậu cùng Ngụy đế Lam Thành Vân đều ra dáng vẻ huynh trưởng, bảo vệ đệ đệ là Lam Thành Vũ, bất kì ai cũng đều bị vẻ mặt của Lam Thành Vân đánh lừa, sở dĩ Lam Thành Vân đối xử tốt với Lam Thành Vũ là bởi vì Lam Thành Vũ có thể lợi dụng được, mà Lam Thành Vũ cũng không phụ kỳ vọng của hắn, đem niềm tin đặt vào người ca ca là Thái tử, một lòng phò tá Lam Thành Vân đi lên ngôi đế vị. Đối với nhi tử không có chí lớn Từ Hoàng hậu lại cảm thấy hài lòng, có lẽ mọi người đều hiểu được nguyên nhân trong đó, dù sao cả hai đều là nhi tử của Từ Hoàng hậu, mà hoàng vị thì chỉ có một, so với Lam Thành Vũ, Lam Thành Vân thích hợp hơn, bởi hắn là trưởng tử của Ngụy đế, là nhi tử khiến Ngụy đế cảm thấy hài lòng, luận thực lực vẫn là dã tâm, đều rất giống Ngụy đế.
Mọi người đều nghĩ Tứ hoàng tử không thực lực, không dã tâm, trên triều đình không có địa vị, phía sau lưng lại không có người chống đỡ, là một phế hoàng tử không hơn, không hề gây ra uy hiếp gì đến hoàng vị, dù sao nhìn mặt ngoài thì người thông minh đều sẽ lựa chọn Lam Thành Vân, cho dù Lam Thành Vũ có một phần xác suất cơ hội cũng sẽ không ai chọn hắn, bởi vì thế lực Từ gia đều ủng hộ Lam Thành Vân, Lam Thành Vũ muốn ngồi lên đế vị không phải chỉ cần nhận được sự chú ý của Ngụy đế mà còn phải có gia tộc nhà mẹ đẻ ở phía sau chống lưng, nếu không cho dù hắn có tài hoa hơn người cũng vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở vị trí hoàng tử, ngoại trừ hai thứ đó Lam Thành Vũ phải có tâm địa máu lạnh, tàn nhẫn vô tình dãm đạp lên thân ca ca của hắn là Thái tử mới có thể đứng vững, so với các hoàng tử khác rõ ràng là khó khăn không ít, chính là Thái tử thường xuyên ra mặt thay hắn, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy tình cảm huynh đệ của bọn họ vô cùng tốt nên mọi người đều chắc chắn hắn sẽ không thể xuống tay được, cho nên những quan đại thần đều không dám đặt hi vọng vào người vị hoàng tử không có ý chí tiến thủ như vậy.
Thái tử do đích thân Hoàng hậu bồi dưỡng, từ sớm đã bộc lộ tài năng, gây sự chú ý khiến Ngụy đế để mắt đến, trước giờ trời cao vốn đố kị người tài, người càng tài giỏi thì lại càng dễ rước họa vào thân, những vị hoàng tử khác đều cảm thấy Lam Thành Vân mới là đối thủ khó đối phó, cho nên mọi người đều tập trung đối phó với Lam Thành Vân mà bỏ qua Lam Thành Vũ, Lam Thành Vân chật vật đối phó với đám người khác còn Lam Thành Vũ lại thảnh thơi không người để mắt, bất quá chỉ có Tiết Phong Lan mới biết, Thái tử suy cho cùng cũng chỉ là quân cờ, người dã tâm thủ đoạn nhất không ai khác chính là Lam Thành Vũ. Thái tử có tài nhưng đầu óc không đa mưu túc trí, hắn có dã tâm cùng thủ đoạn nhưng lại không biết phải sử dụng thế nào, Từ Hoàng hậu dưỡng hắn thành một minh quân theo ý muốn của Ngụy đế, để hắn được lòng dân, được lòng Ngụy đế nhưng điều đó lại biến hắn thành thành kẻ vô năng yếu đuối, so với Lam Thành Vũ lạnh lùng vô tình, biết ẩn nhẫn thì Lam Thành Vân vốn dĩ không phải là đối thủ.
Lam Thành Vân sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay đều do Lam Thành Vũ ở phía sau hỗ trợ, bất kể là kế sách gì, Lam Thành Vũ đều dẫn đường chỉ lối, giúp hắn bày mưu tính kế, từng bước giải quyết nguy cơ, sau khi đạt được mục đích hắn sẽ là người được Ngụy đế trọng thưởng, Lam Thành Vũ vẫn luôn ở phía sau như một cái bóng, điều khiến hắn nghĩ rằng Lam Thành Vũ là quân cờ trong tay hắn, mặc hắn tùy ý bày bố nhưng sự thật hắn mới thật sự là kẻ bị người khác điều khiển. Lam Thành Vũ dã tâm vô cùng lớn, đồng thời cũng biết ẩn nhẫn để làm đại sự, hắn ẩn dật dưới trướng của Lam Thành Vũ, diễn tốt vai trò của một quân sư, trước mặt người ngoài cầm kịch bản của phế hoàng tử, khiến người khác buông lỏng phòng bị, đợi chờ thời cơ nắm chắc mọi thứ trong tay, chờ một ngày hắn hoàn toàn điều khiển được Lam Thành Vân, đồng thời khống chế được triều chính, đến lúc đó hắn sẽ giải quyết Lam Thành Vân và cả Ngụy đế.
Người nam nhân này vô cùng đáng sợ, nếu không phải kiếp trước Tiết Phong Lan sống cùng hắn mười mấy năm, cùng hắn trải qua sinh tử, cùng hắn hoạn nạn có nhau khiến hắn tin tưởng thì nàng cũng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa, không biết rằng ở phía sau hắn còn làm ra những chuyện như vậy.
Lam Thành Vũ giết cha đoạt ngôi, giết huynh đoạt vị, ngay cả người sinh ra hắn là Từ Hoàng hậu hắn cũng khiến nàng ta phát điên tự vẫn, Tiết Phong Lan bất quá cũng chỉ là một người ngoài thì tính là gì?
Sinh ra trong gia đình đế vương, làm sao có thể có tình cảm?
Tiết Phong Lan thật sự muốn biết, sau khi nàng bị ban rượu độc đi, Tiết Phong Linh sẽ được hắn đối đãi thế nào?
Hắn phong Tiết Phong Linh làm hậu, vì nàng ta đẩy tiền Hoàng hậu như nàng vào chỗ chết nhưng không vì nàng ta mà bãi bỏ hậu cung, hậu cung ba ngàn giai lệ, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, Tiết Phong Linh dù xinh đẹp đến mấy cũng không phải là người đẹp nhất thiên hạ, mà tâm tư nam nhân vốn dễ thay đổi, hôm nay hắn nói yêu ngươi, ngày mai đảo mắt một cái hắn lại đem lời âu yếm này dành cho nữ nhân khác, thân là Hoàng đế của một quốc gia, làm sao có thể tâm tâm niệm niệm một người? Huống hồ lại là tàn hoa bại liễu, người từng có một đời trượng phu như Tiết Phong Linh, cho dù Uy Vũ Tướng quân chết trận nhưng hậu duệ Triệu gia vẫn còn, lời ra tiếng vào là không thể tránh khỏi, áp lực triều chính sẽ không ngừng xuất hiện, cho dù ngày hôm nay Lam Thành Vũ yêu Tiết Phong Linh nhưng mười năm sau đó, mỹ nhân đều sẽ già, con người không thể tránh khỏi tuổi tác, tuyển tú ba năm một lần, mỹ nữ vào cùng người sau đẹp hơn người trước, Tiết Phong Linh thì tính là cái gì?
Tiết Phong Lan cùng hắn sống mười mấy năm, nàng gặp hắn lần đầu tiên khi hắn chỉ mới là một vị hoàng tử không ai biết đến, người ngoài nói hắn không có lòng tiến thủ, suốt đời chỉ có thể là hoàng tử thất sủng nhưng Tiết Phong Lan vẫn không nghe, mặc cho mọi người khuyên ngăn nàng vẫn quyết định muốn ở bên cạnh hắn, sau đó sự thật chính mình ánh mắt nàng nhìn người không sai, mười lăm tuổi nàng gả cho hắn, khi đó hắn đã thành Thái tử, mà Thái tử ca ca Lam Thành Vân của hắn, vì cấu kết với phản tặc đã bị giết chết, nàng từ tiểu thư nhà Lễ bộ bước chân lên vị trí Thái tử phi, cung đình tranh đấu, bước sai một bước sẽ không thể quay đầu, cho nên nàng cùng hắn phấn đấu, chứng kiến những thủ đoạn độc ác đầy dã tâm của hắn vẫn một lòng yêu hắn, nhìn hắn thực hiện được ước muốn ấp ủ bấy lâu nay, từng bước trở thành đế vương, hắn là đế, nàng là hậu, hai người cùng nhau nhìn ngắm giang sơn mỹ lệ, trong lòng nàng khi đó vốn nghĩ rằng sự việc rốt cuộc đã đến hồi kết thúc, nhưng nàng thật sự đã sai lầm, đây... chỉ mới là khởi đầu.
Nam nhân làm sao chỉ có một nữ nhân, huống hồ đó lại là nam nhân nhà đế vương? Sau đó hắn lập phi, hắn giải thích với nàng đó chỉ là bất đắc dĩ, nàng tin tưởng hắn vì áp lực triều chính nên mới phải mở rộng hậu cung, cũng tin tưởng trong lòng hắn chỉ yêu duy nhất một mình nàng, về sau mỹ nữ trong cung càng lúc càng nhiều, tuyển tú ba năm một lần người tiến cung đều trẻ trung xinh đẹp, mà hắn lại ngày càng vắng vẻ nàng, nàng thân là Hoàng hậu, chủ tử lục cung, vậy mà số lần gặp hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng biết một khi hắn xưng vương nàng sẽ không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn nữa, nhưng vì có thể nhìn thấy hắn đạt được ước muốn mình mà nàng cam tâm tình nguyện, nuốt cay đắng cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân, nười khác chỉ thấy người mới cười nào nhớ người cũ khóc?
Khi Thái hậu qua đời, bản thân không còn người nào chống lưng, bọn họ đều biết Hoàng hậu như nàng nhu nhược yếu đuối, ngày thường chỉ cần có một phi tử được sủng ái thì cũng sẽ đến trước mặt nàng ra oai, Lam Thành Vũ biết chuyện cũng để mặc đám nữ nhân đó tùy hứng, khi đó nàng cũng biết bản thân đã không thể giữ được tâm của hắn nữa, tâm đế vương người bình thường sao có thể nắm giữ? Biết rõ điều đó nhưng Tiết Phong Lan vẫn không cam tâm, nàng là thê tử kết tóc với hắn, ở bên cạnh chăm sóc khi hắn chỉ là hoàng tử, mười mấy năm ở chung hai lần vì hắn mà sảy thai, ba lần bốn lượt vì hắn mà mất mạng, hắn lại vì hậu cung phi tần mà bỏ mặc nàng, nàng chính bị đám nữ nhân đó kích thích, ngày thường nếu không phải tìm đám nữ nhân đó gây chuyện thì cũng chính là đến tìm hắn gây rối, nàng ủy khuất, nàng oan ức muốn hắn giúp nàng lấy lại công đạo thế nhưng mỗi lần hắn đều trách nàng không biết nặng nhẹ, tự tìm phiền phức, khi đó nàng nên nhận thức rằng tình cảm của hắn dành cho nàng sớm đã không còn, lúc đó nàng nên thông suốt từ bỏ hắn thế nhưng nàng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù đau đớn tột cùng vẫn không từ bỏ, về sau hắn vì Tiết Phong Linh mà phế nàng, nhốt nàng vào Lãnh cung, tâm của nàng từ đó mới lạnh hoàn toàn.
Tình cảm phu thê sâu đậm thế nào, vốn dĩ không thắng nổi hoàng vị cùng dã tâm của hắn, hắn mở miệng nói yêu nàng, hắn cho nàng một lời hứa đồng thời lại đem đời hứa đó cho nữ nhân khác, sau lại vì Tiết Phong Linh mà tàn nhẫn ra tay với nàng, hắn phản bội là niềm tin cùng tình yêu của nàng, nàng vốn dĩ nên sớm biết, nam nhân như hắn, làm sao có thể có tình yêu?!
Tiết Phong Lan cũng từng nghĩ đến khi một lần nữa nàng phải đối mặt với Lam Thành Vũ thì nàng sẽ có cảm giác gì?
Là hận?
Không cam lòng?
Hay vui sướng gặp lại cố nhân, mà cố nhân đó lại còn là trượng phu kết tóc cùng nàng mười mấy năm?
Không, tất cả đều không phải, giây phút nhìn đến gương mặt của người vừa bước đến, từ tận sâu trong đáy lòng nàng không ngừng dâng lên một cảm giác ghê tởm, linh hồn nàng như gió thổi bên tai, không ngừng vang lên câu nói “Cách xa nam nhân này”, bởi vì ở bên cạnh hắn thứ chờ đợi này chính là vực sâu vạn trượng, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện lên, chớp mắt một cái mà tưởng chừng đã qua một đời, linh hồn và thể xác hòa quyện vào nhau, cảm xúc mà nàng đối với người trước mắt chỉ có một, chính là chán ghét.
Ha ha, phu thê kết tóc mười mấy năm, hiện tại gặp lại tình cảm chỉ như mây khói, bởi vì từng bị phản bội cho nên không thể giao lòng tin cho ai, bởi vì tổn thương quá sâu cho nên mới không thể cam đảm tin tưởng vào tình yêu.
Tiết Phong Lan nhếch môi, ánh mắt lộ ra ý cười châm chọc, nàng đang cười bản thân mình quá ngây thơ nên mới có thể tin tưởng lời nói của nam dân, lại còn là nam nhân sinh ra trong gia đình đế vương, mang trong người dòng máu lạnh lẽo, không biết tình cảm là gì. Suy cho cùng đáng thương nhất không ai khác chính là nàng cùng Uy Vũ Tướng quân, một người chết nơi lãnh cung lạnh lẽo không bóng người, một người lại chết trận trên sa trường nơi chôn đầy thây cốt, bất quá so với nàng Uy Vũ Tướng quân còn đáng thương hơn, bởi vì muốn đòi công đạo cho hắn mà một nhà Triệu gia mấy trăm người lại bị đầy đi biên ải, mà nàng, Tiết gia chỉ chết một mình nàng, hết thảy cũng là bởi vì nàng cùng Tiết Phong Linh là tỷ muội.
Tiết Phong Lan nở nụ cười châm chọc, bất quá lúc này ánh mắt nàng rũ xuống, mi dài che đi cảm xúc trong mắt, chỉ để lộ đôi môi nhếch lên cho nên người đối diện không thấy được sự tâm tư trong đôi mắt nàng, hình ảnh này lọt vào mắt hắn lại mang một ý vị khác.
Nữ tử dưới trăng, tóc dài miên man, gương mặt tinh xảo, môi mỏng nhếch lên, cả người như được ánh sáng của mặt trăng vây quanh, tiên khí như ẩn như hiện, vào mắt người khác là cảnh đẹp ý vui, nếu không phải từng gặp qua nàng thì có lẽ hắn còn thực sự nghĩ rằng nàng là tiên tử do nữ thần mặt trăng phái đến.
Khung cảnh yên tĩnh, gió lộng không ngừng, hai người đối diện nhau lại không nói một lời, người khác nhìn vào sẽ thấy một cảnh tượng thế này, bên hồ sen của Thái tử phủ, mỹ nữ như tiên, khí chất xuất thần, nam tử như ngọc, ôn hòa nho nhã, hai người nhìn nhau, có thể thấy được trong mắt chỉ có đối phương, khung cảnh lãng mạn kết hợp với sự xuất hiện của người càng khiến cho người và cảnh thêm hài hòa, bọn họ như đôi tình thân lâu ngày gặp lại, không biết phải nói gì.
“Ngươi...” Nam tử mở miệng phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có, hắn mấp môi bất quá lại không biết nói gì, lời vừa tới miệng tựa như bị phong ấn, cảm xúc này khó mà nói rõ thành lời.
“Thần nữ tham kiếm Tứ hoàng tử điện hạ.” Tiết Phong Lan nâng mắt, để lộ một đôi mắt trong suốt tựa hồ như không thể chứa đựng bất kì thứ gì khi người đối diện giật mình.
Đó là một đôi mắt như thế nào?
Trong suốt như mặt hồ, lắng động như giếng cổ, trầm mặt lạnh lùng tựa như bất kì đồ vật trên thế gian này đều không thể lọt vào đôi mắt ấy, kể cả con người.
Đáy lòng nam tử dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn không thích nàng nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
“Tứ hoàng tử tha thứ cho thần nữ hai chân đi đứng không tiện cho nên không thể hành lễ.”
Mỗi người khi gặp Tiết Phong Lan điều đầu tiên họ nhìn đến là gương mặt của nàng, bởi vì nó quá xinh đẹp, không có bất kỳi thứ gì có thể che lấp đi vẻ đẹp của nó, mọi người bị gương mặt của nàng làm cho say mê nên không hề chú ý đến những chi tiết khác, hiện tại nhìn lại mới thấy rõ là nàng đang ngồi trên một chiếc xe lăn, tựa hồ như nhớ đến gì đó đôi mắt nam tử xẹt qua tia hoảng hốt.
“Ngươi... ngươi là tiểu thư nhà Lễ bộ, người được Hoàng tổ mẫu sủng ái?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định, sau cung yến tất cả tin tức trong kinh thành một đêm tựa hồ đều bị thay đổi thành Tiết Phong Lan, người không biết nàng sợ chỉ thể đếm trên đầu ngón tay.
“Chính là tàn phế...” Nói đến đây hắn bất giác im bật, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, tựa như đứa trẻ làm sai đang đứng trước mặt trưởng bối, rõ ràng thân là nam tử, thân cao mét tám, bất quá lời nói lại thập phần ngây thơ, nàng chính là bị vẻ ngây thơ của hắn lừa đi?
Cung sâu như biển, người sống nơi đó đều giỏi ngụy trang chính mình, kiếp trước gặp gỡ nàng phát hiện hắn khác hẳn với các vị hoàng tử khác, hắn chính trực, hắn nhát gan, hắn không giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, cho nên nàng mới bị hắn thu hút, hiện giờ nhìn lại sao lúc đó nàng không nghĩ rằng nam nhân đó vốn dĩ chính là ngụy trang một lớp vỏ bọc như vậy cho bản thân?
“Tàn phế được ân sủng.” Tiết Phong Lan tiếp lời, đối với vẻ mặt e dè của người đối diện làm như không thấy.
Kiếp này nàng không muốn dây dưa với hắn, gặp hắn ở đây đã là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng không muốn phát sinh thêm những thứ ngoài ý muốn nữa, ngoài ý thứ... những thứ như vậy rất khó nắm bắt, nàng không muốn trái tim nàng làn nữa ngoài ý muốn rung động, đặc biệt là đối với người trước mắt.
“Ta... lời đó cũng không phải do ta nói, ngươi... ngươi sẽ không tức giận chứ?” Hắn bộ dạng thấp thỏm không yên, tựa hồ sợ chỉ một câu nói sẽ khiến nàng tức giận, kiếp trước nàng chính là thấy bộ dạng của hắn quá buồn cười nên mới mở lòng tiếp nhận hắn, câu chuyện cười chỉ nên nghe một lần, nghe lần thứ hai sẽ sinh ra phiền chán, chuyện cười sẽ không còn là chuyện cười nữa.
“Vì sao lại tức giận?” Nàng điều khiển xe lăn lui về sau, cách nam tử đối diện mấy bước chân, làn gió thổi qua mang theo hương rượu trên người nam tử thổi đến, lúc này Tiết Phong Lan mới cẩn thận quan sát sắc mặt của người đối diện, ánh trăng không sáng lắm nhưng cũng thấy rõ gương mặt ửng đỏ lên vì rượu của nam tử, đôi mắt có vẻ mong lung mơ hồ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được tia thanh minh trong đôi mắt đó, hoàn toàn không giống người đang bị say rượu.
Hắn mượn rượu để trang cừu non trước mặt nàng, cực khổ rồi!
Hắn cũng phát hiện động tác của Tiết Phong Lan, nghĩ rằng là do mùi rượu trên người hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu nên có chút ngượng ngùng lui về sau vài bước, thực chất khoảng cách của hai người bọn họ cũng không tính là gần, lúc đầu cách nhau hai thước, lúc sau do hai bên đều đồng loạt lui về sau nên thành ba thước.
“Chính là lời nói khó nghe như vậy, ngươi làm sao... lại không để bụng?” Trong ấn tượng của hắn nữ nhân trên thế gian này đều là sinh vật ích kỷ, chỉ biết có mình mà không quan tâm đến người khác, có thể vì đạt được mục đích mục đích cá nhân mà không từ thủ đoạn, bọn họ không thích nghe người khác nói những lời xấu xa về mình nhưng bản thân lại làm ra những hành động xấu xa đó, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân không quan tâm người khác nói xấu bản thân thế nào, tâm trạng của hắn lúc này có thể hình dung là... khinh thường.
Hắn vốn nghĩ nàng không giống như những nữ nhân khác, hóa ra tất cả nữ nhân đều giống như nhau, bề ngoài giả trang lương thiện, trong sạch như tờ giấy trắng, bất quá nội tâm lại thối nát đến cực điểm, chẳng khác nào quả táo bên ngoài rất ngon nhưng bên trong lại bị sâu ăn mất.
“Miệng là trên người họ, chẳng lẽ thần nữ có thể cấm họ nói?” Tiết Phong Lan nhướng mày: “Luật pháp Đại Ngụy không có quy định như vậy, nếu thần nữ làm vậy chẳng phải là phạm pháp hay sao?”
Đối phương ngớ ra, không nói thêm được lời nào, tựa hồ như không nghĩ nàng sẽ trả lời một câu như vậy.
Bộ dạng của nàng tùy ý như vậy, tựa hồ thật sự không để tâm người khác nói gì mà còn tâm tư đùa giỡn, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm?
Bầu khống khí có chút ngượng ngùng, Tiết Phong Lan điều khiển xe lăn, ý đồ muốn rời khỏi nơi này, nàng cùng nam nhân này vốn không thể ở gần nhau, cho dù là thở cùng một bầu không khí nàng cũng cảm thấy ngột ngạc, con người hắn và tác phong làm việc của hắn đều khiến nàng ghê tởm từ tận xương tủy, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nói đến đây sao Xuân Cầm vẫn chưa trở lại?
Đi lấy một dĩa bánh mà thôi, tốn cả nửa canh giờ sao?
“Nếu đã không có việc gì thì thần nữ đi trước.” Nam nữ khác biệt, ở cùng một chỗ thế này, cho dù giữa nàng và hắn không có gì đi chăng nữa thì bị người khác bắt gặp sẽ rất phiền toái, hắn hẳn là nên hiểu đạo lí này.
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên