Đích Nữ Tàn Phi
Chương 69-3: Bạch ngọc mất trộm (3)
Vừa mới đặt chân bước vào hoa viên, Tiết Liên Kiều đã nhạy cảm phát hiện có người đang nhìn nàng, chỉ là nơi này đông người như vậy, Tiết Liên Kiều cũng không dám ảo tưởng rằng người nọ chính xác là nhìn nàng, cũng có thể người nọ đang nhìn người khác ở phía bên này. Tiết Liên Kiều cố gắng trấn an bản thân, chỉ là lần đầu tiên đối mặt với trường hợp như vậy, nàng vẫn là khó mà thích nghi được.
Người của tam phòng trước giờ đều không màng thế sự, có lẽ là bởi vì di truyền từ phụ mẫu cho nên Tiết Liên Kiều từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm khó gần, nàng tuy mang một bộ dạng mỹ miều đáng yêu nhưng trên gương mặt hiếm mà xuất hiện nụ cười. Từ nhỏ nàng đã sống biệt lập trong viện của mình, không giống những tỷ muội khác thường xuyên ra ngoài đùa giỡn, nàng chỉ thích những nơi yên tĩnh như thư phòng và hậu viện, ngoại trừ viện của bản thân thì đó là hai nơi mà nàng xuất hiện nhiều nhất. Đối với những nơi đông người, ồn ào náo nhiệt Tiết Liên Kiều chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, bởi vì tính tình lập dị của nàng, những tỷ muội khác đều không muốn chơi cùng với nàng, cho nên sự tồn tại của Tiết Liên Kiều ở Thượng thư phủ có thể nói là con số không.
Đối với tính tình như vậy của nữ nhi, tam phòng cũng chỉ là bất đắc dĩ, mặc dù bọn họ đã mở lời khuyên bảo, ý đồ muốn nàng có thể hồn nhiên như những thiếu nữ khác, dù sao bộ dạng trầm tĩnh ít nói này hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của nàng, nhưng Tiết Liên Kiều vẫn trước sau như một, không phải nàng không muốn thay đổi chỉ là có một số thói quen khó mà thay đổi. Đại phòng cùng nhị phòng thì chỉ nhắm mắt làm ngơ, tỏ vẻ không quan tâm, dù sao giữa bọn họ và nàng cũng không thân thiết gì, chuyện của tam phòng trước giờ ít có người để mắt đến, nếu không phải Tiết Mộ có một chút thành tựu, Tiết lão thái thái cũng sớm đã đuổi cả nhà tam phòng ra khỏi phủ. Tiết lão thái thái trước giờ vốn dĩ bất mãn với tam phòng, Tam lão gia không phải do nàng ta thân sinh, mà Tam phu nhân Dung thị lại xuất thân không cao, hiện tại gặp phải Tiết Liên Kiều đối với tổ mẫu là nàng ta xa lạ khó gần, Tiết lão thái thái lại càng không vừa mắt, nàng ta làm sao có biện pháp yêu thương Tiết Liên Kiều?
Tiết Liên Kiều thân là đích nữ của tam phòng nhưng địa vị so với thứ nữ của nhị phòng là Tiết Yên Hoa còn thua kém vài phần, một người sống thầm lặng, thua kém hơn những tỷ muội khác của mình vậy mà sau này lại trở thành người có thành tựu lớn nhất. Mang trên người thân phận cao quý, so với Tiết Thanh Liên hồng nhan bạc mệnh, Tiết Lan Hương phải tranh giành để được sống, Tiết Phong Lan chết không cam tâm thì nàng vẫn là tốt hơn nhiều lắm, bất quá đó là chuyện sau này.
Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đối diện, nơi đó là nơi dành cho nam tử quý tộc, người nào người nấy đều ăn vận chỉnh tề, một tay cầm quạt càng thêm hào hoa phong nhã, bộ dáng ngọc thụ lâm phong khiến một đám thiếu nữ bên này không khỏi e lệ. Nổi bật nhất giữa đám người không khỏi phải nhắc đến bạch y nam tử, hắn đứng giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà, điều này nàng tuyệt đối không có nói thêm, mặc dù những nam tử khác đều mang một bộ dạng không tệ nhưng vẫn không tuấn tú bằng bạch y nam tử.
Ngay cả Tiết Liên Kiều là người lạnh lùng cũng nhịn không mà đỏ mặt, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, Tiết Liên Kiều không giống như những nữ tử khác thích những màu sắc rực rỡ, màu sắc nàng thích nhất chỉ có hai màu đen và trắng, màu trắng trong sạch thuần khiết, màu đen u ám huyền bí, những người thích màu sắc này là những người đơn giản nhưng lại chứa đầy âu lo muộn phiền. Bạch y nam tử ngồi tựa vào ghế, tay hắn cầm một chén rượu, đầu hắn nhẹ cúi, tóc mai rũ xuống, bộ dạng phóng khoáng tựa như không gì có thể trói buộc hắn, chén rượu đặt lên môi, một hơi hết sạch, rượu chảy xuống yết hầu, hắn không chỉ có vẻ ngoài tuấn mỹ mà ngay cả bộ dạng uống rượu cũng vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt hắn như có lửa, nóng bỏng và cuồng nhiệt như đang rình rập con mồi, so với bộ dạng bên ngoài mà hắn biểu hiện hoàn toàn trái ngược. Bởi vì tóc mai che khuất đi cho nên Tiết Liên Kiều không dám khẳng định hắn là đang nhìn nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng di chuyển theo từng động tác của nàng, cuồng nhiệt đến mức khiến bản thân nàng cảm thấy sợ hãi.
“Muội nói bạch y nam tử đằng kia?” Nghe Tiết Liên Kiều hỏi, ánh mắt Tiết Phong Linh di chuyển theo tầm mắt của nàng, nhìn đến khí thế bất phàm của hắn, thầm nghĩ Tiết Liên Kiều thật sự là có mắt nhìn người, trong hoa viên nhiều người như vậy nàng ta lại đánh chủ ý lên người của bạch y nam tử, người này nhìn sơ cũng biết có thân phận không tầm thường, đợi khi thấy rõ dung mạo của đối phương, Tiết Phong Linh không khỏi giật mình.
Hắn không phải là... Trường Bình Hầu Thế tử Liên Hạo Nguyên sao?
Nếu là người khác Tiết Phong Linh không dám tự nhận quen thuộc nhưng người này không ai khác chính là ca ca của khuê mật của nàng - Liên Như Nguyệt - Trường Bình Hầu đích nữ Đại tiểu thư, nàng sao có thể không nhận ra? Quan hệ giữa Tiết Phong Linh và Liên Như Nguyệt rất thân, bởi vì mẫu thân của Thượng thư phu nhân cũng chính là Thừa tướng phu nhân xuất thân từ Liên gia, cho nên mối quan hệ giữa Lý - Liên hai nhà có thể nói là rất tốt. Từ nhỏ Tiết Phong Linh đã được Thượng thư phu nhân dẫn đến Trường Bình Hầu phủ chơi cùng các vị thiếu gia tiểu thư nơi đó, Liên Như Nguyệt và nàng cùng tuổi, tính tình cả hai lại thập phần hòa hợp cho nên liền trở thành khuê mật của nhau.
Nàng đến Trường Bình Hầu phủ không ít lần, có thể nói là quen thuộc đến nằm lòng, nhưng số lần có thể gặp mặt Liên Hạo Nguyên thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dù sao nam nữ khác biệt, không thường xuyên gặp nhau cũng là chuyện thường tình, dù có gặp mặt cả hai cũng chỉ khách sáo chào hỏi vài câu, với lại tính tình của hắn cũng khá nhàm chán, Tiết Phong Linh không có hứng thú với hắn, mà hắn tựa hồ cũng không có ý định dây dưa với nàng.
Liên Hạo Nguyên là một người ca ca tốt, nhìn cách hắn đối xử với muội muội Liên Như Nguyệt của mình cũng biết rõ hắn cưng chiều nàng ta thế nào, tuy nhiên nếu lựa chọn làm phu quân của bản thân, Tiết Phong Linh tuyệt đối sẽ không chọn người như vậy, vấn đề không chỉ nằm ở phía bản thân nàng mà còn ở chính hắn. Liên Hạo Nguyên là nam nhân tuấn mỹ, điều đó là không thể phủ nhận, hắn là Thế tử của Trường Bình Hầu phủ - thân phận tôn quý, Trường Bình Hầu có công lao lớn trong việc khai quốc, được tiên hoàng vô cùng trọng dụng, chức vị thế tử Trường Bình Hầu phủ này là cha truyền con nối, mặc dù hiện tại Liên Hạo Nguyên chưa có công trạng gì to lớn nhưng chỉ cần một ngày hắn vẫn còn là Thế tử của Trường Bình Hầu thì không cần phải lo lắng đến cái ăn cái mặc, cho nên cái ghế Thế tử phi vẫn có không ít người tranh giành.
Đối với Tiết Phong Linh, thân phận Thế tử phi cũng không phải là quá cao, trước mặt Thái tử phi cùng Hoàng hậu, nàng vẫn phải hành lễ, mà nàng trước giờ không muốn thua kém một ai. Chưa nói đến việc Trường Bình Hầu nhiều thê thiếp như vậy nhưng chỉ có một nhi tử là Liên Hạo Nguyên, thân là nhi tử duy nhất của Liên gia, trách nhiệm mà hắn phải gánh vác không hề đơn giản, Trường Bình Hầu phu nhân tuy không nói nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được, nàng ta không có ý định để nhi tử bản thân chỉ có một thê, Trường Bình Hầu phủ nữ nhiều nam ít, Trường Bình Hầu phu nhân tất nhiên muốn nhà cửa đông vui. Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn dĩ là chuyện không đáng nhắc đến, trong lòng Tiết Phong Linh cũng sớm đã chuẩn bị việc sau này phu quân của bản thân nạp thiếp, làm dâu Liên gia không tệ, chỉ là tham vọng của nàng quá lớn, trong suy nghĩ của nàng, làm thê của thần cũng không bằng làm thiếp của quân, thân phận tuy là thiếp nhưng vẫn cao hơn không biết bao nhiêu người. So với việc bản thân nàng chướng mắt chức vị Thế tử phi Trường Bình Hầu phủ thì nàng lại càng chướng mắt Liên Hạo Nguyên nhiều hơn, nam nhân này vốn dĩ không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn, bởi vì cùng là một loại người cho nên Tiết Phong Linh lại càng hiểu rõ Liên Hạo Nguyên hơn, một khu rừng không thể có hai hổ, hai người có cùng suy nghĩ, có cùng tham vọng tuyệt đối không thể sống cùng một mái nhà. Huống hồ hắn vốn dĩ cũng không vừa mắt nàng, Tiết Phong Linh trước giờ vốn kiêu ngạo, nàng làm sao có thể chấp nhận một người chán ghét nàng làm phu quân?
Cho nên nhiều lần Trường Bình Hầu phu nhân tỏ ý ra hiệu, nàng vẫn giả vờ như không biết, còn không thì lấy lý do bản thân chưa cập kê, chuyện hôn sự phải nghe theo quyết định của phụ mẫu mà từ chối, mà Liên Hạo Nguyên từ đầu chí cuối chỉ im lặng, để mặc nàng đóng vai ác, cũng vì điều này mà Trường Bình Hầu phu nhân đã có cái nhìn không tốt về nàng, chỉ là cũng không đến mức vạch trần ra.
“Hắn... là Trường Bình Hầu Thế tử - Liên Hạo Nguyên.” Đảo mắt một vòng thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía nàng, Tiết Phong Linh hài lòng thu mắt. Mặc dù nàng chướng mắt đám nam nhân không có địa vị nhưng cực kỳ hưởng thụ ánh mắt bọn họ nhìn nàng, đây có phải gọi là lòng tham của nữ nhân hay không?
Liên Hạo Nguyên?
Hắn là nhi tử duy nhất của Trường Bình Hầu sao?
Mặc dù không thường xuyên ra phủ nhưng mọi chuyện nổi bật trong kinh thành, nàng vẫn là loáng thoáng nghe được, Trường Bình Hầu gia thê thiếp thành đàn, nữ nhi không thiếu nhưng nhi tử thì chỉ có duy nhất một mình Liên Hạo Nguyên, thân là đích tử, Liên Hạo Nguyên không chỉ được phụ mẫu yêu thương mà cũng được lòng không ít trưởng bối trong nhà, hắn lớn lên tuấn mỹ, hào hoa phong nhã có thừa, chỉ là tính tình có chút khác người. Hắn tùy hứng, thích làm theo ý mình nhưng chưa bao giờ vượt qua khuôn phép, thái độ biết lấy đại cuộc làm trọng như vậy, Liên gia bên kia đối với nhi tử này vô cùng hài lòng, có thể thấy được cho dù sau này thê thiếp trong phủ của Trường Bình Hầu có sinh thêm một nhi tử thì cũng không thể so sánh với Liên Hạo Nguyên, thiếu nữ trong kinh thành đối với Thế tử Trường Bình Hầu cũng ôm mộng không ít nhưng người có thể lọt vào mắt của hắn thì chưa từng xuất hiện.
“Làm sao? Ngũ muội để mắt đến hắn?” Tiết Phong Linh mở miệng trêu ghẹo.
“Không có.”
Biết được thân phận đối phương, Tiết Liên Kiều chậm rãi thu hồi ánh mắt, nàng là người thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra một tia hứng thú thoáng qua trong ánh mắt của hắn, nam nhân nảy sinh sự hứng thú với nữ nhân, đại biểu cho điều gì, Tiết Liên Kiều còn không rõ ràng sao? Nàng còn chưa trưởng thành, kinh nghiệm không phong phú, lần đầu tiên đối mặt với nam tử như vậy, trong lòng ít nhiều cũng xuất hiện sự dao động, so với Tam phu nhân Dung thị, Tiết Liên Kiều hiểu rõ bản thân nàng rất rõ, thiếu nữ hoài xuân, Liên Hạo Nguyên là nam nhân có mị lực, nàng động lòng không phải là điều rất bình thường sao?
Một ánh mắt thoáng qua của hắn, Tiết Liên Kiều có thể cảm nhận được tim của nàng nhanh hơn một chút, chỉ là nàng cũng phát giác được, bản thân nàng không xứng với hắn, hắn là Thế tử tôn quý, mà nàng chỉ là nữ nhi của tam phong - một chi phòng nằm trong Thượng thư phủ, môn không đăng, hộ không đối, nàng cũng không dám trèo cao.
“Không nghĩ đến ngũ biểu tỷ nhìn cứng ngắc như vậy mà cũng biết đánh chủ ý lên người nam nhân? Bất quá người đó cũng không quá tệ đâu.” Hiếm có cơ hội Tiết Liên Kiều thất thố, Hạ Anh tất nhiên cũng muốn nhìn nàng mất mặt, trong lòng thầm nghĩ đến bản thân cũng nên tìm một nam nhân xứng đáng để dựa dẫm.
Tiết Liên Kiều nhíu mày, không trả lời.
“Người không mở miệng, không ai nói người câm đâu!”
“Tỷ!” Bị Tiết Lan Hương mắng, Hạ Anh tức giận đến mức giậm chân nhưng e ngại Thượng thư phu nhân ở bên cạnh nên cũng không dám làm lớn chuyện.
Ánh mắt thâm ý của Tiết Phong Linh rơi vào người Tiết Liên Kiều, thầm nghĩ nếu Tiết Liên Kiều thật sự có tình ý với Liên Hạo Nguyên thì nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, ra tay giúp đỡ Tiết Liên Kiều, đợi khi nàng ta trở thành Thế tử phi nhất định sẽ không quên bà mối này. Mặc dù đối với nàng chức vị Thế tử phi này không là gì nhưng có được sự giúp đỡ của Trường Bình Hầu phủ, con đường sau này không phải sẽ thuận lợi hơn sao? Chỉ là... không biết Trường Bình Hầu phu nhân có vừa mắt nàng dâu là Tiết Liên Kiều này hay không?!
“Tiết phu nhân, ngài tốt, ta là La Cẩm Tú - nữ nhi của La Hộ bộ Thượng thư, thay mặt phụ mẫu đến đây chào hỏi ngài.” La Cẩm Tú một thân váy hoa bước đến, bước chân nàng nhẹ nhàng, từ trên xuống dưới đều để lộ phong thái của tiểu thư khuê các khiến không người nào có thể bắt lỗi.
“La tiểu thư khách khí, La phu nhân dạo này thế nào?”
“Đa tạ Tiết phu nhân quan tâm, mẫu thân vẫn tốt.” Vừa trả lời Thượng thư phu nhân nàng vừa cẩn thận đánh giá đám nữ tử phía sau nàng ta, nhìn đến dung mạo của Tiết Phong Linh, thân là nữ tử La Cẩm Tú cũng nhìn không được thầm than, dung mạo bậc này nàng thân là nữ tử cũng không khỏi nảy sinh lòng yêu thích huống hồ là đám nam nhân chỉ biết yêu bằng mắt.
“Mọi người đều nói lần này phu nhân đến dự cung yến, nhất định là rầm rộ.” Người nổi bật nhất đêm nay không ai khác chính là Thượng thư phu nhân, nhìn một dàn nữ tử mà nàng ta mang đến, như vậy mà không rầm rộ sao?
“La tiểu thư đúng là biết nói đùa.” Thượng thư phu nhân che miệng cười duyên, hàm ý châm chọc trong lời nói của La Cẩm Tú nàng sao có thể không nghe ra? Chỉ là nàng thân là trưởng bối, đối với một tiểu bối không hiểu chuyện, cần nàng phải đích thân dạt dỗ sao? Nàng cũng không muốn làm mất thân phận!
“Những vị này... đều là người nhà của phu nhân sao?” Ánh mắt La Cẩm Tú lóe sáng, trong lòng tràn ngập nguy cơ, sợ là không chỉ có một mình nàng cảm thấy nguy cơ.
“Đúng vậy, giới thiệu với La tiểu thư, đây là nữ nhi của ta, Tiết Phong Linh.” Thượng thư phu nhân kéo tay Tiết Phong Linh lên đằng trước, bộ dạng đầy tự hào như đang khoe bảo vật.
“Phong Linh tiểu thư đây đúng là tuyệt đại phong hoa.”
“La tiểu thư quá khen, tiểu thư cũng không kém gì...”
“Phu nhân quá khen, Cẩm Tú làm sao so sánh được với Phong Linh tiểu thư đây?”
Hai người một câu khen nhau, một câu khách sáo trả lời, kẻ xướng người họa thập phần ăn ý, La Cẩm Tú chỉ là một thiếu nữ, rõ ràng là không lớn bao nhiêu, vậy mà lời nói ra đều mang phong thái quý phu nhân, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng ta ngang hàng với Thượng thư phu nhân đâu. Tiết Phong Linh sinh lòng bất mãn, một thiếu nữ bằng tuổi nàng lại trò chuyện với nàng như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, thân phận nàng ta cũng chẳng hơn nàng, dựa vào đâu nàng ta dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng? Tuy nhiên thân là tiểu thư khuê các, nàng cũng không muốn tự làm bản thân làm mất mặt, La Cẩm Tú kiêu căng như vậy thì cứ để nàng ta kiêu căng, nàng tin tưởng mọi người ở đây đều có mắt để nhìn thấy mọi chuyện.
Thượng thư phu nhân ngoài mặt cười vui vẻ nhưng trong lòng thì không được vui vẻ như vậy, vai vế nàng cao hơn La Cẩm Tú vậy mà cách nói chuyện của nàng ta với nàng chẳng khác nào nàng bằng tuổi nàng ta, không biết La phủ dạy dỗ nữ nhi như thế nào, bộ dạng như vậy tuy nói là tiểu thư khuê các nhưng lễ giáo không biết vứt ở đâu hết rồi, kẻ như vậy mà cũng mang ra khỏi phủ, không sợ chuốc thêm phiền toái sao?
“Tham kiến công chúa điện hạ.” Hạ Anh thấy một nhà Tiết gia không để ý đến nàng liền buồn bực chủ động tách khỏi nhóm người, nhìn xung quanh thấy người người đều một trang y phục lộng lẫy, trong lòng liền vội muốn đi kết giao.
Một góc hoa viên, tiểu thư khuê các tập trung thành một nhóm, mỗi người đều dung mạo như hoa như ngọc, so với những người khác, nữ tử đứng giữa đặc biệt nổi bật hơn người, liễu mi như yên, ôn nhu nhàn thục khiến người khác sinh lòng yêu mến. Đối với nữ tử đẹp hơn mình, Hạ Anh tất nhiên ghen tỵ không thôi nhưng nghĩ đến nơi này là hoàng cung, người đến chắc hẳn không tầm thường cho nên Hạ Anh đành đè nén tâm tư của bản thân xuống.
Nghe cách xưng hô của những nữ tử xung quanh đối với tranh y nữ tử, Hạ Anh lúc này mới cảm thấy may mắn vì lúc nãy nàng không có chủ động gây sự, không nghĩ đến tranh y nữ tử này lại chính là đương kim công chúa điện hạ, viên ngọc quý trên tay Ngụy đế! Nếu có thể kết giao với nàng ta, vậy thì nàng không cần phải trở về Khâm Châu xa xôi nữa, mà có thể đường đường chính chính làm tiểu thư của Tiết phủ.
“Ngươi là...?” Câu chuyện bị cắt ngang, Lam Thuần Ngọc có chút không vui nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì.
“Tiểu nữ gọi Hạ Anh, ra mắt công chúa điện hạ.”
“Ân, hóa ra là Hạ tiểu thư.” Lam Thuần Ngọc gật đầu, biết rõ thân phận đối phương sắc mặt rốt cuộc cũng tốt hơn một chút. Hạ gia ở Đại Ngụy không phải là thế lực dễ đắc tội, huống hồ hiện tại nàng còn muốn cùng Hạ gia giao hảo, Từ Hoàng hậu chủ động cùng Lý gia liên hôn, ý đồ muốn gia tăng thế lực của bản thân, Thái tử cũng sẽ có thêm cơ hội thành trữ quân tương lai, như vậy ngũ ca của nàng sẽ hết hi vọng sao? Lam Thuần Ngọc tất nhiên không thể đứng nhìn mẫu tử các nàng bị Hoàng hậu chèn ép được, tuy nói Từ Hoàng hậu mượn thế lực của Lý gia để củng cố địa vị của chính mình nhưng nhanh chóng muốn ban hôn cho Thái tử là một sai lầm, hơn nữa sai lầm này cũng không hề nhỏ.
Từ Hoàng hậu muốn lấy Đại tiểu thư Lý gia là Lý Kiều làm Thái tử phi để có thêm thế lực trợ giúp Thái tử, lựa chọn này đúng là không sai, Lý Kiều tuy chỉ là nữ nhi của thứ tử do thiếp thất Thừa tướng đại nhân hạ sinh nhưng bởi vì Thừa tướng phu nhân quá cố không có hạ sinh nam tử cho nên địa vị của hắn ở Lý gia xem như là người thừa kế chính thống, mà Lý Kiều là nữ nhi duy nhất của hắn, đãi ngộ chẳng khác nào đích nữ, thân phận cũng xem như cao quý. Chỉ là Từ Hoàng hậu trăm tính vạn tính cũng không qua được sự tính toán của Thái hậu, Hoàng hậu vừa mắt Lý Kiều là bởi vì nàng ta là Đại tiểu thư, nhưng Thái hậu lại vừa mắt Nhị tiểu thư Lý Thiến, cả hai đều là thứ nữ, về mặt thân phận địa vị, cũng chưa hẳn là Lý Thiến thua kém Lý Kiều, chưa nói đến việc Lý Thiến là người hiểu chuyện, biết lấy lòng người khác, cho nên so với Lý Kiều, Thái hậu lại càng muốn Lý Thiến làm cháu dâu của mình hơn.
Quyết định của Thái hậu, Từ Hoàng hậu dù bất mãn cũng không dám cãi lại, cho nên Thái tử phải một lúc đính hôn với hai người, mà hai người này lại còn là tỷ muội, tỷ tỷ làm Thái tử phi, muội muội làm Trắc Thái tử phi, đối với Lý gia bên kia cùng Hoàng hậu bên này cũng không phải là điều vui vẻ gì, hai tỷ muội hầu hạ một chồng, Lý Thừa tướng khó mà chấp nhận được, mà Hoàng hậu tất nhiên cũng không muốn nhi tử của mình lấy hai tỷ muội Lý gia, dù sao nàng ta vẫn còn muốn có thế lực khác trợ giúp. Mà ca ca của nàng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn chưa lập phi, đây cũng là một lợi thế.
Đại Ngụy rộng lớn, thế lực trải dài bốn phương, Lý gia tuy lớn mạnh nhưng kinh thành không phải chỉ có một thế lực là Lý gia, Hạ Thái phó là Đế sư, quyền cao chức rộng, trong nhà còn có một chất nữ là Hạ Nguyệt Lam như hoa như ngọc, Trịnh vương nắm binh quyền trong tay, Thiên Ngôn Quận chúa tài mạo song toàn, Trường Bình Hầu đích nữ Liên Như Nguyệt thanh nhã thoát tục, tiểu thư nhà Trấn quốc Tướng quân quốc sắc thiên hương, chưa nói đến các vị tiểu thư khác như Phủ doãn Nguyệt gia Nguyệt Viên Viên hoạt bát linh động, Hàn Lâm viện Quách gia Quách Yến Giai mi thanh mục tú, Đại Học Sĩ Ngọc gia Ngọc Thanh Như băng thanh ngọc khiết, Hộ bộ Thượng thư La gia La Cẩm Tú phong tình vạn chủng, còn có các vị tiểu thư khác nhiều không đếm xuể, những vị tiểu thư này đều có tài có mạo, Hoàng hậu nhất đinh là tức chết khi để lỡ các vị tiểu thư này.
Hạ Nguyệt Lam bên cạnh nhíu mày, thầm nghĩ Thái phó phủ ngoại trừ nàng ra thì gia gia còn cho người khác đến sao? Không thể trách Hạ Nguyệt Lam có suy nghĩ như vậy, Thái phó phủ chỉ có nàng là đích nữ, họ Hạ ở Đại Ngụy cũng không nhiều, khắp kinh thành chỉ có Hạ gia các nàng có đủ tư cách vào cung dự cung yến, Hạ Anh này tự giới thiệu bản thân họ Hạ, hẳn là xuất thân từ Hạ gia, cũng không biết là do vị di nương nào sinh ra? Tuy thắc mắc nhưng Hạ Nguyệt Lam cũng không mở miệng nói ra, tính tình nàng tuy có chút bồng bột nhưng cũng không đến mức tự bê đá đè chân mình, làm Hạ gia mất mặt cũng chính là làm bản thân mất mặt, Hạ Nguyệt Lam nàng trọng sỉ diện như vậy, ở trong phủ nàng không quan tâm nhưng xuất phủ nàng phải giữ phong thái tiểu thư khuê các.
Đối với cách tự xưng của Hạ Anh, Liên Như Nguyệt không khỏi cảm thấy kì lạ, nàng ta xưng bản thân là “tiểu nữ” chứ không phải là “thần nữ”? Theo lí mà nói những người có mặt trong cung yến ngày hôm nay chắc chắn phải là đích nữ, đích tử của quan lại trong triều, thân là nữ nhi của quần thần, Hạ Anh sao lại không xưng bản thân là thần nữ?
Lam An Khánh đứng cách Hạ Anh không xa, cẩn thận đánh giá nữ tử không biết từ đâu xuất hiện này, nhìn đến miếng ngọc bội treo ở thắt lưng nàng ta, hai mắt nàng không khỏi trừng lớn, lại nhìn đến thắt lưng của Lam Thuần Ngọc, phát hiện cũng có một miếng ngọc bội tương tự, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
Chẳng phải miếng ngọc bội của Lam Thuần Ngọc được Hương Quý phi ban tặng ở Đại Ngụy chỉ có ba miếng hay sao? Một miếng ở chỗ Thái hậu, một miếng ở chỗ Hoàng hậu, miếng còn lại... không phải đang ở trên người Lam Thuần Ngọc hay sao? Vậy còn miếng ngọc của nữ tử gọi Hạ Anh này lại là thế nào?!
Trong chuyện này nhất định là có vấn đề!
Nhìn hai miếng ngọc, ánh mắt của nàng không khỏi sáng lên, trong lòng thầm ra một quyết định.
Người của tam phòng trước giờ đều không màng thế sự, có lẽ là bởi vì di truyền từ phụ mẫu cho nên Tiết Liên Kiều từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm khó gần, nàng tuy mang một bộ dạng mỹ miều đáng yêu nhưng trên gương mặt hiếm mà xuất hiện nụ cười. Từ nhỏ nàng đã sống biệt lập trong viện của mình, không giống những tỷ muội khác thường xuyên ra ngoài đùa giỡn, nàng chỉ thích những nơi yên tĩnh như thư phòng và hậu viện, ngoại trừ viện của bản thân thì đó là hai nơi mà nàng xuất hiện nhiều nhất. Đối với những nơi đông người, ồn ào náo nhiệt Tiết Liên Kiều chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, bởi vì tính tình lập dị của nàng, những tỷ muội khác đều không muốn chơi cùng với nàng, cho nên sự tồn tại của Tiết Liên Kiều ở Thượng thư phủ có thể nói là con số không.
Đối với tính tình như vậy của nữ nhi, tam phòng cũng chỉ là bất đắc dĩ, mặc dù bọn họ đã mở lời khuyên bảo, ý đồ muốn nàng có thể hồn nhiên như những thiếu nữ khác, dù sao bộ dạng trầm tĩnh ít nói này hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của nàng, nhưng Tiết Liên Kiều vẫn trước sau như một, không phải nàng không muốn thay đổi chỉ là có một số thói quen khó mà thay đổi. Đại phòng cùng nhị phòng thì chỉ nhắm mắt làm ngơ, tỏ vẻ không quan tâm, dù sao giữa bọn họ và nàng cũng không thân thiết gì, chuyện của tam phòng trước giờ ít có người để mắt đến, nếu không phải Tiết Mộ có một chút thành tựu, Tiết lão thái thái cũng sớm đã đuổi cả nhà tam phòng ra khỏi phủ. Tiết lão thái thái trước giờ vốn dĩ bất mãn với tam phòng, Tam lão gia không phải do nàng ta thân sinh, mà Tam phu nhân Dung thị lại xuất thân không cao, hiện tại gặp phải Tiết Liên Kiều đối với tổ mẫu là nàng ta xa lạ khó gần, Tiết lão thái thái lại càng không vừa mắt, nàng ta làm sao có biện pháp yêu thương Tiết Liên Kiều?
Tiết Liên Kiều thân là đích nữ của tam phòng nhưng địa vị so với thứ nữ của nhị phòng là Tiết Yên Hoa còn thua kém vài phần, một người sống thầm lặng, thua kém hơn những tỷ muội khác của mình vậy mà sau này lại trở thành người có thành tựu lớn nhất. Mang trên người thân phận cao quý, so với Tiết Thanh Liên hồng nhan bạc mệnh, Tiết Lan Hương phải tranh giành để được sống, Tiết Phong Lan chết không cam tâm thì nàng vẫn là tốt hơn nhiều lắm, bất quá đó là chuyện sau này.
Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đối diện, nơi đó là nơi dành cho nam tử quý tộc, người nào người nấy đều ăn vận chỉnh tề, một tay cầm quạt càng thêm hào hoa phong nhã, bộ dáng ngọc thụ lâm phong khiến một đám thiếu nữ bên này không khỏi e lệ. Nổi bật nhất giữa đám người không khỏi phải nhắc đến bạch y nam tử, hắn đứng giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà, điều này nàng tuyệt đối không có nói thêm, mặc dù những nam tử khác đều mang một bộ dạng không tệ nhưng vẫn không tuấn tú bằng bạch y nam tử.
Ngay cả Tiết Liên Kiều là người lạnh lùng cũng nhịn không mà đỏ mặt, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, Tiết Liên Kiều không giống như những nữ tử khác thích những màu sắc rực rỡ, màu sắc nàng thích nhất chỉ có hai màu đen và trắng, màu trắng trong sạch thuần khiết, màu đen u ám huyền bí, những người thích màu sắc này là những người đơn giản nhưng lại chứa đầy âu lo muộn phiền. Bạch y nam tử ngồi tựa vào ghế, tay hắn cầm một chén rượu, đầu hắn nhẹ cúi, tóc mai rũ xuống, bộ dạng phóng khoáng tựa như không gì có thể trói buộc hắn, chén rượu đặt lên môi, một hơi hết sạch, rượu chảy xuống yết hầu, hắn không chỉ có vẻ ngoài tuấn mỹ mà ngay cả bộ dạng uống rượu cũng vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt hắn như có lửa, nóng bỏng và cuồng nhiệt như đang rình rập con mồi, so với bộ dạng bên ngoài mà hắn biểu hiện hoàn toàn trái ngược. Bởi vì tóc mai che khuất đi cho nên Tiết Liên Kiều không dám khẳng định hắn là đang nhìn nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng di chuyển theo từng động tác của nàng, cuồng nhiệt đến mức khiến bản thân nàng cảm thấy sợ hãi.
“Muội nói bạch y nam tử đằng kia?” Nghe Tiết Liên Kiều hỏi, ánh mắt Tiết Phong Linh di chuyển theo tầm mắt của nàng, nhìn đến khí thế bất phàm của hắn, thầm nghĩ Tiết Liên Kiều thật sự là có mắt nhìn người, trong hoa viên nhiều người như vậy nàng ta lại đánh chủ ý lên người của bạch y nam tử, người này nhìn sơ cũng biết có thân phận không tầm thường, đợi khi thấy rõ dung mạo của đối phương, Tiết Phong Linh không khỏi giật mình.
Hắn không phải là... Trường Bình Hầu Thế tử Liên Hạo Nguyên sao?
Nếu là người khác Tiết Phong Linh không dám tự nhận quen thuộc nhưng người này không ai khác chính là ca ca của khuê mật của nàng - Liên Như Nguyệt - Trường Bình Hầu đích nữ Đại tiểu thư, nàng sao có thể không nhận ra? Quan hệ giữa Tiết Phong Linh và Liên Như Nguyệt rất thân, bởi vì mẫu thân của Thượng thư phu nhân cũng chính là Thừa tướng phu nhân xuất thân từ Liên gia, cho nên mối quan hệ giữa Lý - Liên hai nhà có thể nói là rất tốt. Từ nhỏ Tiết Phong Linh đã được Thượng thư phu nhân dẫn đến Trường Bình Hầu phủ chơi cùng các vị thiếu gia tiểu thư nơi đó, Liên Như Nguyệt và nàng cùng tuổi, tính tình cả hai lại thập phần hòa hợp cho nên liền trở thành khuê mật của nhau.
Nàng đến Trường Bình Hầu phủ không ít lần, có thể nói là quen thuộc đến nằm lòng, nhưng số lần có thể gặp mặt Liên Hạo Nguyên thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dù sao nam nữ khác biệt, không thường xuyên gặp nhau cũng là chuyện thường tình, dù có gặp mặt cả hai cũng chỉ khách sáo chào hỏi vài câu, với lại tính tình của hắn cũng khá nhàm chán, Tiết Phong Linh không có hứng thú với hắn, mà hắn tựa hồ cũng không có ý định dây dưa với nàng.
Liên Hạo Nguyên là một người ca ca tốt, nhìn cách hắn đối xử với muội muội Liên Như Nguyệt của mình cũng biết rõ hắn cưng chiều nàng ta thế nào, tuy nhiên nếu lựa chọn làm phu quân của bản thân, Tiết Phong Linh tuyệt đối sẽ không chọn người như vậy, vấn đề không chỉ nằm ở phía bản thân nàng mà còn ở chính hắn. Liên Hạo Nguyên là nam nhân tuấn mỹ, điều đó là không thể phủ nhận, hắn là Thế tử của Trường Bình Hầu phủ - thân phận tôn quý, Trường Bình Hầu có công lao lớn trong việc khai quốc, được tiên hoàng vô cùng trọng dụng, chức vị thế tử Trường Bình Hầu phủ này là cha truyền con nối, mặc dù hiện tại Liên Hạo Nguyên chưa có công trạng gì to lớn nhưng chỉ cần một ngày hắn vẫn còn là Thế tử của Trường Bình Hầu thì không cần phải lo lắng đến cái ăn cái mặc, cho nên cái ghế Thế tử phi vẫn có không ít người tranh giành.
Đối với Tiết Phong Linh, thân phận Thế tử phi cũng không phải là quá cao, trước mặt Thái tử phi cùng Hoàng hậu, nàng vẫn phải hành lễ, mà nàng trước giờ không muốn thua kém một ai. Chưa nói đến việc Trường Bình Hầu nhiều thê thiếp như vậy nhưng chỉ có một nhi tử là Liên Hạo Nguyên, thân là nhi tử duy nhất của Liên gia, trách nhiệm mà hắn phải gánh vác không hề đơn giản, Trường Bình Hầu phu nhân tuy không nói nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được, nàng ta không có ý định để nhi tử bản thân chỉ có một thê, Trường Bình Hầu phủ nữ nhiều nam ít, Trường Bình Hầu phu nhân tất nhiên muốn nhà cửa đông vui. Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn dĩ là chuyện không đáng nhắc đến, trong lòng Tiết Phong Linh cũng sớm đã chuẩn bị việc sau này phu quân của bản thân nạp thiếp, làm dâu Liên gia không tệ, chỉ là tham vọng của nàng quá lớn, trong suy nghĩ của nàng, làm thê của thần cũng không bằng làm thiếp của quân, thân phận tuy là thiếp nhưng vẫn cao hơn không biết bao nhiêu người. So với việc bản thân nàng chướng mắt chức vị Thế tử phi Trường Bình Hầu phủ thì nàng lại càng chướng mắt Liên Hạo Nguyên nhiều hơn, nam nhân này vốn dĩ không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn, bởi vì cùng là một loại người cho nên Tiết Phong Linh lại càng hiểu rõ Liên Hạo Nguyên hơn, một khu rừng không thể có hai hổ, hai người có cùng suy nghĩ, có cùng tham vọng tuyệt đối không thể sống cùng một mái nhà. Huống hồ hắn vốn dĩ cũng không vừa mắt nàng, Tiết Phong Linh trước giờ vốn kiêu ngạo, nàng làm sao có thể chấp nhận một người chán ghét nàng làm phu quân?
Cho nên nhiều lần Trường Bình Hầu phu nhân tỏ ý ra hiệu, nàng vẫn giả vờ như không biết, còn không thì lấy lý do bản thân chưa cập kê, chuyện hôn sự phải nghe theo quyết định của phụ mẫu mà từ chối, mà Liên Hạo Nguyên từ đầu chí cuối chỉ im lặng, để mặc nàng đóng vai ác, cũng vì điều này mà Trường Bình Hầu phu nhân đã có cái nhìn không tốt về nàng, chỉ là cũng không đến mức vạch trần ra.
“Hắn... là Trường Bình Hầu Thế tử - Liên Hạo Nguyên.” Đảo mắt một vòng thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía nàng, Tiết Phong Linh hài lòng thu mắt. Mặc dù nàng chướng mắt đám nam nhân không có địa vị nhưng cực kỳ hưởng thụ ánh mắt bọn họ nhìn nàng, đây có phải gọi là lòng tham của nữ nhân hay không?
Liên Hạo Nguyên?
Hắn là nhi tử duy nhất của Trường Bình Hầu sao?
Mặc dù không thường xuyên ra phủ nhưng mọi chuyện nổi bật trong kinh thành, nàng vẫn là loáng thoáng nghe được, Trường Bình Hầu gia thê thiếp thành đàn, nữ nhi không thiếu nhưng nhi tử thì chỉ có duy nhất một mình Liên Hạo Nguyên, thân là đích tử, Liên Hạo Nguyên không chỉ được phụ mẫu yêu thương mà cũng được lòng không ít trưởng bối trong nhà, hắn lớn lên tuấn mỹ, hào hoa phong nhã có thừa, chỉ là tính tình có chút khác người. Hắn tùy hứng, thích làm theo ý mình nhưng chưa bao giờ vượt qua khuôn phép, thái độ biết lấy đại cuộc làm trọng như vậy, Liên gia bên kia đối với nhi tử này vô cùng hài lòng, có thể thấy được cho dù sau này thê thiếp trong phủ của Trường Bình Hầu có sinh thêm một nhi tử thì cũng không thể so sánh với Liên Hạo Nguyên, thiếu nữ trong kinh thành đối với Thế tử Trường Bình Hầu cũng ôm mộng không ít nhưng người có thể lọt vào mắt của hắn thì chưa từng xuất hiện.
“Làm sao? Ngũ muội để mắt đến hắn?” Tiết Phong Linh mở miệng trêu ghẹo.
“Không có.”
Biết được thân phận đối phương, Tiết Liên Kiều chậm rãi thu hồi ánh mắt, nàng là người thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra một tia hứng thú thoáng qua trong ánh mắt của hắn, nam nhân nảy sinh sự hứng thú với nữ nhân, đại biểu cho điều gì, Tiết Liên Kiều còn không rõ ràng sao? Nàng còn chưa trưởng thành, kinh nghiệm không phong phú, lần đầu tiên đối mặt với nam tử như vậy, trong lòng ít nhiều cũng xuất hiện sự dao động, so với Tam phu nhân Dung thị, Tiết Liên Kiều hiểu rõ bản thân nàng rất rõ, thiếu nữ hoài xuân, Liên Hạo Nguyên là nam nhân có mị lực, nàng động lòng không phải là điều rất bình thường sao?
Một ánh mắt thoáng qua của hắn, Tiết Liên Kiều có thể cảm nhận được tim của nàng nhanh hơn một chút, chỉ là nàng cũng phát giác được, bản thân nàng không xứng với hắn, hắn là Thế tử tôn quý, mà nàng chỉ là nữ nhi của tam phong - một chi phòng nằm trong Thượng thư phủ, môn không đăng, hộ không đối, nàng cũng không dám trèo cao.
“Không nghĩ đến ngũ biểu tỷ nhìn cứng ngắc như vậy mà cũng biết đánh chủ ý lên người nam nhân? Bất quá người đó cũng không quá tệ đâu.” Hiếm có cơ hội Tiết Liên Kiều thất thố, Hạ Anh tất nhiên cũng muốn nhìn nàng mất mặt, trong lòng thầm nghĩ đến bản thân cũng nên tìm một nam nhân xứng đáng để dựa dẫm.
Tiết Liên Kiều nhíu mày, không trả lời.
“Người không mở miệng, không ai nói người câm đâu!”
“Tỷ!” Bị Tiết Lan Hương mắng, Hạ Anh tức giận đến mức giậm chân nhưng e ngại Thượng thư phu nhân ở bên cạnh nên cũng không dám làm lớn chuyện.
Ánh mắt thâm ý của Tiết Phong Linh rơi vào người Tiết Liên Kiều, thầm nghĩ nếu Tiết Liên Kiều thật sự có tình ý với Liên Hạo Nguyên thì nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, ra tay giúp đỡ Tiết Liên Kiều, đợi khi nàng ta trở thành Thế tử phi nhất định sẽ không quên bà mối này. Mặc dù đối với nàng chức vị Thế tử phi này không là gì nhưng có được sự giúp đỡ của Trường Bình Hầu phủ, con đường sau này không phải sẽ thuận lợi hơn sao? Chỉ là... không biết Trường Bình Hầu phu nhân có vừa mắt nàng dâu là Tiết Liên Kiều này hay không?!
“Tiết phu nhân, ngài tốt, ta là La Cẩm Tú - nữ nhi của La Hộ bộ Thượng thư, thay mặt phụ mẫu đến đây chào hỏi ngài.” La Cẩm Tú một thân váy hoa bước đến, bước chân nàng nhẹ nhàng, từ trên xuống dưới đều để lộ phong thái của tiểu thư khuê các khiến không người nào có thể bắt lỗi.
“La tiểu thư khách khí, La phu nhân dạo này thế nào?”
“Đa tạ Tiết phu nhân quan tâm, mẫu thân vẫn tốt.” Vừa trả lời Thượng thư phu nhân nàng vừa cẩn thận đánh giá đám nữ tử phía sau nàng ta, nhìn đến dung mạo của Tiết Phong Linh, thân là nữ tử La Cẩm Tú cũng nhìn không được thầm than, dung mạo bậc này nàng thân là nữ tử cũng không khỏi nảy sinh lòng yêu thích huống hồ là đám nam nhân chỉ biết yêu bằng mắt.
“Mọi người đều nói lần này phu nhân đến dự cung yến, nhất định là rầm rộ.” Người nổi bật nhất đêm nay không ai khác chính là Thượng thư phu nhân, nhìn một dàn nữ tử mà nàng ta mang đến, như vậy mà không rầm rộ sao?
“La tiểu thư đúng là biết nói đùa.” Thượng thư phu nhân che miệng cười duyên, hàm ý châm chọc trong lời nói của La Cẩm Tú nàng sao có thể không nghe ra? Chỉ là nàng thân là trưởng bối, đối với một tiểu bối không hiểu chuyện, cần nàng phải đích thân dạt dỗ sao? Nàng cũng không muốn làm mất thân phận!
“Những vị này... đều là người nhà của phu nhân sao?” Ánh mắt La Cẩm Tú lóe sáng, trong lòng tràn ngập nguy cơ, sợ là không chỉ có một mình nàng cảm thấy nguy cơ.
“Đúng vậy, giới thiệu với La tiểu thư, đây là nữ nhi của ta, Tiết Phong Linh.” Thượng thư phu nhân kéo tay Tiết Phong Linh lên đằng trước, bộ dạng đầy tự hào như đang khoe bảo vật.
“Phong Linh tiểu thư đây đúng là tuyệt đại phong hoa.”
“La tiểu thư quá khen, tiểu thư cũng không kém gì...”
“Phu nhân quá khen, Cẩm Tú làm sao so sánh được với Phong Linh tiểu thư đây?”
Hai người một câu khen nhau, một câu khách sáo trả lời, kẻ xướng người họa thập phần ăn ý, La Cẩm Tú chỉ là một thiếu nữ, rõ ràng là không lớn bao nhiêu, vậy mà lời nói ra đều mang phong thái quý phu nhân, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng ta ngang hàng với Thượng thư phu nhân đâu. Tiết Phong Linh sinh lòng bất mãn, một thiếu nữ bằng tuổi nàng lại trò chuyện với nàng như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, thân phận nàng ta cũng chẳng hơn nàng, dựa vào đâu nàng ta dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng? Tuy nhiên thân là tiểu thư khuê các, nàng cũng không muốn tự làm bản thân làm mất mặt, La Cẩm Tú kiêu căng như vậy thì cứ để nàng ta kiêu căng, nàng tin tưởng mọi người ở đây đều có mắt để nhìn thấy mọi chuyện.
Thượng thư phu nhân ngoài mặt cười vui vẻ nhưng trong lòng thì không được vui vẻ như vậy, vai vế nàng cao hơn La Cẩm Tú vậy mà cách nói chuyện của nàng ta với nàng chẳng khác nào nàng bằng tuổi nàng ta, không biết La phủ dạy dỗ nữ nhi như thế nào, bộ dạng như vậy tuy nói là tiểu thư khuê các nhưng lễ giáo không biết vứt ở đâu hết rồi, kẻ như vậy mà cũng mang ra khỏi phủ, không sợ chuốc thêm phiền toái sao?
“Tham kiến công chúa điện hạ.” Hạ Anh thấy một nhà Tiết gia không để ý đến nàng liền buồn bực chủ động tách khỏi nhóm người, nhìn xung quanh thấy người người đều một trang y phục lộng lẫy, trong lòng liền vội muốn đi kết giao.
Một góc hoa viên, tiểu thư khuê các tập trung thành một nhóm, mỗi người đều dung mạo như hoa như ngọc, so với những người khác, nữ tử đứng giữa đặc biệt nổi bật hơn người, liễu mi như yên, ôn nhu nhàn thục khiến người khác sinh lòng yêu mến. Đối với nữ tử đẹp hơn mình, Hạ Anh tất nhiên ghen tỵ không thôi nhưng nghĩ đến nơi này là hoàng cung, người đến chắc hẳn không tầm thường cho nên Hạ Anh đành đè nén tâm tư của bản thân xuống.
Nghe cách xưng hô của những nữ tử xung quanh đối với tranh y nữ tử, Hạ Anh lúc này mới cảm thấy may mắn vì lúc nãy nàng không có chủ động gây sự, không nghĩ đến tranh y nữ tử này lại chính là đương kim công chúa điện hạ, viên ngọc quý trên tay Ngụy đế! Nếu có thể kết giao với nàng ta, vậy thì nàng không cần phải trở về Khâm Châu xa xôi nữa, mà có thể đường đường chính chính làm tiểu thư của Tiết phủ.
“Ngươi là...?” Câu chuyện bị cắt ngang, Lam Thuần Ngọc có chút không vui nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì.
“Tiểu nữ gọi Hạ Anh, ra mắt công chúa điện hạ.”
“Ân, hóa ra là Hạ tiểu thư.” Lam Thuần Ngọc gật đầu, biết rõ thân phận đối phương sắc mặt rốt cuộc cũng tốt hơn một chút. Hạ gia ở Đại Ngụy không phải là thế lực dễ đắc tội, huống hồ hiện tại nàng còn muốn cùng Hạ gia giao hảo, Từ Hoàng hậu chủ động cùng Lý gia liên hôn, ý đồ muốn gia tăng thế lực của bản thân, Thái tử cũng sẽ có thêm cơ hội thành trữ quân tương lai, như vậy ngũ ca của nàng sẽ hết hi vọng sao? Lam Thuần Ngọc tất nhiên không thể đứng nhìn mẫu tử các nàng bị Hoàng hậu chèn ép được, tuy nói Từ Hoàng hậu mượn thế lực của Lý gia để củng cố địa vị của chính mình nhưng nhanh chóng muốn ban hôn cho Thái tử là một sai lầm, hơn nữa sai lầm này cũng không hề nhỏ.
Từ Hoàng hậu muốn lấy Đại tiểu thư Lý gia là Lý Kiều làm Thái tử phi để có thêm thế lực trợ giúp Thái tử, lựa chọn này đúng là không sai, Lý Kiều tuy chỉ là nữ nhi của thứ tử do thiếp thất Thừa tướng đại nhân hạ sinh nhưng bởi vì Thừa tướng phu nhân quá cố không có hạ sinh nam tử cho nên địa vị của hắn ở Lý gia xem như là người thừa kế chính thống, mà Lý Kiều là nữ nhi duy nhất của hắn, đãi ngộ chẳng khác nào đích nữ, thân phận cũng xem như cao quý. Chỉ là Từ Hoàng hậu trăm tính vạn tính cũng không qua được sự tính toán của Thái hậu, Hoàng hậu vừa mắt Lý Kiều là bởi vì nàng ta là Đại tiểu thư, nhưng Thái hậu lại vừa mắt Nhị tiểu thư Lý Thiến, cả hai đều là thứ nữ, về mặt thân phận địa vị, cũng chưa hẳn là Lý Thiến thua kém Lý Kiều, chưa nói đến việc Lý Thiến là người hiểu chuyện, biết lấy lòng người khác, cho nên so với Lý Kiều, Thái hậu lại càng muốn Lý Thiến làm cháu dâu của mình hơn.
Quyết định của Thái hậu, Từ Hoàng hậu dù bất mãn cũng không dám cãi lại, cho nên Thái tử phải một lúc đính hôn với hai người, mà hai người này lại còn là tỷ muội, tỷ tỷ làm Thái tử phi, muội muội làm Trắc Thái tử phi, đối với Lý gia bên kia cùng Hoàng hậu bên này cũng không phải là điều vui vẻ gì, hai tỷ muội hầu hạ một chồng, Lý Thừa tướng khó mà chấp nhận được, mà Hoàng hậu tất nhiên cũng không muốn nhi tử của mình lấy hai tỷ muội Lý gia, dù sao nàng ta vẫn còn muốn có thế lực khác trợ giúp. Mà ca ca của nàng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn chưa lập phi, đây cũng là một lợi thế.
Đại Ngụy rộng lớn, thế lực trải dài bốn phương, Lý gia tuy lớn mạnh nhưng kinh thành không phải chỉ có một thế lực là Lý gia, Hạ Thái phó là Đế sư, quyền cao chức rộng, trong nhà còn có một chất nữ là Hạ Nguyệt Lam như hoa như ngọc, Trịnh vương nắm binh quyền trong tay, Thiên Ngôn Quận chúa tài mạo song toàn, Trường Bình Hầu đích nữ Liên Như Nguyệt thanh nhã thoát tục, tiểu thư nhà Trấn quốc Tướng quân quốc sắc thiên hương, chưa nói đến các vị tiểu thư khác như Phủ doãn Nguyệt gia Nguyệt Viên Viên hoạt bát linh động, Hàn Lâm viện Quách gia Quách Yến Giai mi thanh mục tú, Đại Học Sĩ Ngọc gia Ngọc Thanh Như băng thanh ngọc khiết, Hộ bộ Thượng thư La gia La Cẩm Tú phong tình vạn chủng, còn có các vị tiểu thư khác nhiều không đếm xuể, những vị tiểu thư này đều có tài có mạo, Hoàng hậu nhất đinh là tức chết khi để lỡ các vị tiểu thư này.
Hạ Nguyệt Lam bên cạnh nhíu mày, thầm nghĩ Thái phó phủ ngoại trừ nàng ra thì gia gia còn cho người khác đến sao? Không thể trách Hạ Nguyệt Lam có suy nghĩ như vậy, Thái phó phủ chỉ có nàng là đích nữ, họ Hạ ở Đại Ngụy cũng không nhiều, khắp kinh thành chỉ có Hạ gia các nàng có đủ tư cách vào cung dự cung yến, Hạ Anh này tự giới thiệu bản thân họ Hạ, hẳn là xuất thân từ Hạ gia, cũng không biết là do vị di nương nào sinh ra? Tuy thắc mắc nhưng Hạ Nguyệt Lam cũng không mở miệng nói ra, tính tình nàng tuy có chút bồng bột nhưng cũng không đến mức tự bê đá đè chân mình, làm Hạ gia mất mặt cũng chính là làm bản thân mất mặt, Hạ Nguyệt Lam nàng trọng sỉ diện như vậy, ở trong phủ nàng không quan tâm nhưng xuất phủ nàng phải giữ phong thái tiểu thư khuê các.
Đối với cách tự xưng của Hạ Anh, Liên Như Nguyệt không khỏi cảm thấy kì lạ, nàng ta xưng bản thân là “tiểu nữ” chứ không phải là “thần nữ”? Theo lí mà nói những người có mặt trong cung yến ngày hôm nay chắc chắn phải là đích nữ, đích tử của quan lại trong triều, thân là nữ nhi của quần thần, Hạ Anh sao lại không xưng bản thân là thần nữ?
Lam An Khánh đứng cách Hạ Anh không xa, cẩn thận đánh giá nữ tử không biết từ đâu xuất hiện này, nhìn đến miếng ngọc bội treo ở thắt lưng nàng ta, hai mắt nàng không khỏi trừng lớn, lại nhìn đến thắt lưng của Lam Thuần Ngọc, phát hiện cũng có một miếng ngọc bội tương tự, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
Chẳng phải miếng ngọc bội của Lam Thuần Ngọc được Hương Quý phi ban tặng ở Đại Ngụy chỉ có ba miếng hay sao? Một miếng ở chỗ Thái hậu, một miếng ở chỗ Hoàng hậu, miếng còn lại... không phải đang ở trên người Lam Thuần Ngọc hay sao? Vậy còn miếng ngọc của nữ tử gọi Hạ Anh này lại là thế nào?!
Trong chuyện này nhất định là có vấn đề!
Nhìn hai miếng ngọc, ánh mắt của nàng không khỏi sáng lên, trong lòng thầm ra một quyết định.
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên