Đích Nữ Tàn Phi
Chương 34: Té ngã
Cuối đông, khí lạnh tan dần, tuyết cũng bắt đầu ngừng rơi, bầu trời trở nên trong lành mát mẻ, thổi đi cái băng giá lạnh lẽo của mùa đông, chuẩn bị đón chào cái nắng chan hòa của mùa xuân đang đến.
Hậu viện Thượng thư phủ là nơi hoang vắng, thường xuyên không có người lui tới nhưng chăm sóc vẫn là có, đặt chân vào nơi này liền cảm nhận được hơi thở thanh mát của lá cây, xuyên qua hàng cây, những tia nắng chiếu rọi xuống mặt đất, một vườn hoa đầy sắc màu hiện ra, những nụ hoa đang e ấp dưới ánh nắng chói lọi của mặt trời, một số loài hoa mang trong mình sự kiêu hãnh của bậc đế vương đã không ngần ngại mà vươn lên đón ánh nắng của những ngày cuối đông như mẫu đơn, hải đường, thược dược...
Cách đó không ra là một chiếc cầu hình vòm cung, dưới cầu là một hồ sen tươi mát, lá sen trong suốt một màu xanh ngọc, nước hồ trong xanh hơn bao giờ hết, đàn cá tung tăng bơi lội, lượn lờ, bên kia cầu là một vườn mai đỏ, đóa hoa mai màu đỏ rực, nổi bật trên nền tuyết trắng, tuyết đọng trên lá, tan dần nhỏ giọt.
Giữa vườn mai, một cây đào mọc nơi đó, kì lạ thay, cây đào sớm đã ra hoa kết quả, quả đào chín mọng, toàn thân được bao bọc một màu hồng phấn, nhìn vô cùng đẹp mắt, khiến người khác nhịn không được mà muốn hái. Đào vốn dĩ chỉ nở vào cuối tháng năm hàng năm, hiện tại đã cuối đông, đào vẫn ra hoa kết quả, đối với vấn đề này nhiều người lấy làm kì lạ, nghe nói, ở Bắc Yến có một giống đào quanh năm đều ra hoa kết quả, cho dù thời tiết khắc nghiệt thế nào vẫn có thể sinh sôi nảy nở. Hàng năm Bắc Yến đều tiến công cho Đại Ngụy nhiều của ngon vật lạ, giống đào này là một trong số đó, ngoại trừ hoàng tộc ra thì Thượng thư phủ vẫn có một hạt, vốn là hạt giống tuy quý giá nhưng chưa hẳn sẽ trồng thành công, nhưng đây là món quà mà Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan, lúc nhỏ nàng thường thích ăn đào cho nên Thái hậu bèn bảo người mang hạt giống đến trồng trong hậu viện Thượng thư phủ, Tiết Phong Lan tất nhiên quý trọng, vậy nên ngày ngày đều đến chăm sóc cho cây đào, đến nay cũng gần mười năm, đó là cây đào duy nhất trong Thượng thư phủ quanh năm đều kết quả.
Hậu viện yên tĩnh, mặt hồ nước không gợn sóng, hoa đua nhau nở, rực rỡ muôn màu, phong cảnh hữu tình, thích hợp cho những người yêu thích nghệ thuật, có cảnh có tình, thiếu mỗi thơ.
Trong đình, bóng lưng xinh đẹp mờ ảo, xuyên qua rèm che là chiếc váy dài màu lam trong xanh như làn nước, lụa mỏng mát mẻ, trên váy thêu những đường nét hoa văn đơn giản nhưng làm nổi bật lên người mặc nó. Rèm châu, màn ngọc cũng không bằng chiếc váy lụa này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hình dung dung mạo của nữ tử này.
Mày như họa, thiếu nữ như bước ra từ trong tranh, làn da trắng noãn, mũi cao thanh tú, mi như cánh bướm, rung động theo từng ánh mắt, khí chất nhẹ nhàng, thanh thoát, ánh mắt nàng nhìn về phương xa, đôi mắt sâu không đấy, một mảnh trầm lắng, cảnh đẹp xung quanh cũng không lọt được vào mắt của nàng.
“Dạo này trong phủ có vẻ yên bình nhỉ?”
Đứng một bên Xuân Cầm gương mặt trầm tĩnh nhưng lời nói lại không giấu được sự cảm thán, mấy ngày nay trong phủ đặc biệt yên tĩnh, nhất là vị chủ nhân của Vân Vụ Hiên, bị Thượng thư đại nhân cấm túc nên dạo gần đây cũng an phận thủ thường đi rất nhiều, nhị phòng, tam phòng vốn sống độc lập nên cũng không mấy quan tâm chuyện trong phủ, chỉ có đại phòng là suốt ngày ồn ào. Nghe nói lần trước Tuyết Mai bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, Tiết lão thái thái nghe tin đã tức giận không thôi, nếu không phải có Tam tiểu thư ngăn cản thì đã hận không thể lập tức xông đến Hàn Mai Các tìm Tứ tiểu thư giáo huấn một trận.
“Chỉ sợ là yên bình trước sóng gió...”
Tiết Phong Linh là người có thù tất báo, chuyện lần trước nàng ta bị thua thiệt chỉ sẽ vẫn còn ôm hận trong lòng, không nói đến Tuyết Mai có quan trọng hay không, chỉ nói đến việc ngày ngày nàng ta âm mưu hãm hại nàng cũng đủ khiến cuộc sống của nàng không còn yên bình như trước. Thế nhưng, từ ngày trùng sinh trở lại, cuộc sống nàng vốn dĩ đã không còn yên bình, bản thân nàng lựa chọn con đường tranh đấu, cho dù nàng không muốn trở thành người độc ác nhưng vì mạng sống của bản thân, vì mục đích báo thù, nàng sớm đã giống như Tiết Phong Linh, vì mục đích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn!
Xuân Cầm trầm mặc, thức thời không mở miệng, Thượng thư phủ làm sao có thể có một ngày yên bình, nếu có thì cũng là yên bình trước sóng gió, bản thân mỗi người tồn tại đều để tranh đấu vì bản thân, nàng không có tư cách nói họ làm sai hay làm đúng.
Từ xa, tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là âm thanh ành ạch như tiếng chạy, đôi giày vải va chạm vào nền đất, người chưa thấy mà tiếng đã truyền đến: “Tiểu thiếu gia đừng chạy...”
Xuyên qua hàng cây, băng qua hòn non bộ, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt Tiết Phong Lan, tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi, gương mặt non nớt có vài phần tuấn tú, khoác lên người một bộ cẩm bào vô cùng chói mắt, áo bào được cắt may tinh tế, chất liệu mềm mại nhìn vào là biết không phải loại vải tầm thường, theo sau là một tiểu nha hoàn, bộ dạng lo lắng đuổi theo tiểu nam hài.
Thượng thư phủ, nam tử không nhiều, nhi tử tam phòng thì chỉ có Tiết Vũ Văn của nhị phòng là lớn nhất, hiện tại đã trưởng thành, đang giúp việc ở Hình bộ nên cũng không thường xuyên về phủ. Nhị thiếu gia Tiết Mộ của tam phòng năm nay vừa đến tuổi cập kê, vẫn còn đang theo học ở Quốc Tự Giám, cho nên tiểu nam hài trước mắt chỉ có thể là nhi tử của Phương Lam - tiểu thiếu gia của đại phòng Tiết Duy, danh xưng tiểu thiếu gia là bởi vì trước khi Tiết Duy ra đời Thượng thư phu nhân đang hoài thai nhi tử, nhưng vì bất cẩn mà nam hài chưa hình thành đã ra đi, vì vậy tuy theo vai vế Tiết Duy là tam thiếu gia nhưng mọi người vẫn kiêng kỵ từ “tam thiếu gia” này đối với Tiết Duy.
Tiết Duy là nhi tử duy nhất của Thượng thư đại nhân, mặc dù hắn không yêu thương gì Phương Lam nhưng đối với nhi tử này hắn vẫn sủng ái vạn phần, về phần Phương Lam, Tiết Duy chính là bảo bối của nàng ta, là sinh mạng mà nàng ta không thể thiếu, chỉ dựa vào “mẫu bằng tử quý” nàng ta cũng đã nuông chiều Tiết Duy đến tận trời. Thường ngày Tiết Duy đều ở cạnh Phương Lan hoặc Tiết lão thái thái, nha hoàn bên người Tiết Duy cũng là do một tay Tiết lão thái thái sắp đặt, bởi vì bọn họ sợ Thượng thư phu nhân ôm lòng thù hận mà đối phó với Tiết Duy, cho nên tiểu thiếu gia của Tiết phủ chính là được bao bọc mà lớn lên. Thế nhưng hôm nay Tiết Duy lại đi đến nơi hoang vắng như hậu viện này, mà bên người chỉ có một nha hoàn theo sau, điều này khiến Tiết Phong Lan cảm thấy kì lạ.
Đối với Tiết Duy, nàng chẳng có chút tình cảm, không yêu thích cũng không chán ghét hay oán hận, tuy hắn chiếm hết tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về ca ca nàng, mẫu thân vì vậy mà thất thế nhưng đối với Tiết Phong Lan, Tiết Duy bất quá chỉ là người xa lạ không đáng để nàng bận tâm, dù là kiếp trước hay kiếp này.
Tiểu nha hoàn đuổi theo Tiết Duy đến bên cành cây đào, nháy mắt nàng liền hiểu tại sao tiểu thiếu gia lại chạy nhanh như vậy, tiểu thiếu gia thích ăn đào chuyện này trên dưới Thượng thư phủ ai ai cũng biết, nhưng đào không phải mùa nào cũng có, hiện tại tiểu thiếu gia nháo đòi ăn đào, mà trong phủ chỉ có một cây đào duy nhất kết quả quanh năm, nhưng là của Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư, Phương di nương sủng ái tiểu thiếu gia nên hắn muốn gì được nấy, Tiết lão thái thái lại càng nhắm mắt làm ngơ nên dạo gần đây nàng cũng thường xuyên đi theo tiểu thiếu gia đến nơi này hái đào.
“Tiểu thiếu gia, di nương đã dặn dò nô tì không cho người đến nơi này nữa...” Tiểu nha hoàn nhớ đến lời dặn dò của Phương di nương trong lúc nhất thời liền khó xử, từ chuyện lần trước di nương bị lão gia cấm túc, di nương đã vô cùng tức giận, dặn dò nàng không có phép tiểu thiếu gia đến hậu viện, tiểu thiếu gia muốn ăn đào cứ việc chiều theo ý tiểu thiếu gia, nhưng điều làm nàng khó xử là mùa này không có ai bán đào, chủ tử lại khăng khăng muốn ăn, chỉ sợ trên dưới Đại Ngụy ngoại trừ hoàng cung ra thì chỉ sợ chỉ có Thượng thư phủ là đào có kết quả, nhưng cây đào này... nàng không thể động đến!
“Ngươi không nói, ta không nói, nương sẽ không biết!” Tiết Duy nhìn quả đào với chín mọng trên cây với ánh mắt si mê, từ nhỏ đến lớn hắn là tiểu bá vương của Thượng thư phủ, hắn muốn gì tổ mẫu cũng chiều hắn, phụ thân cùng nương lại hết mực yêu thương, mặc dù nương đã dặn dò hắn không được đến nơi này nửa bước nhưng Tiết Duy vẫn ngang bướng làm theo ý mình, bởi vì hắn biết nương sẽ đau lòng hắn, tổ mẫu cũng sẽ không trách mắng hắn!
“Nhưng mà...”
Thân là nha hoàn, phải phục tùng mọi mệnh lệnh của chủ tử, tiểu nha hoàn ngăn cản không được Tiết Duy nên đành tìm cách hái đào cho hắn, trong lòng thầm nghĩ chỉ hái một, hai quả, hẳn là không có vấn đề gì, đang định khom người nhặt một cái cây để hái đào thì một đôi giày xuất hiện trước mắt nàng, đôi giày vải thêu hoa, làn váy lay động theo từng bước chân, tiểu nha hoàn giật mình, vội vàng ngẩn đầu lên, đập vào mắt nàng là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt sâu lắng như chiếc gương phản chiếu lòng người.
“Xuân... Xuân Cầm tỷ...”
“Nô tì ra mắt tiểu thiếu gia.” Xuân Cầm hành lễ với Tiết Duy, bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịch khiến người khác nhất thời không thể trách cứ.
Tiết Duy không xem Xuân Cầm vào mắt, từ nhỏ đã được cưng chiều cho nên đối với hạ nhân một mực xem thường, quấn lấy tiểu nha hoàn đòi hái đào, tiểu nha hoàn một bên sợ hãi nhìn Xuân Cầm, một bên phải dỗ dành Tiết Duy, đây là đào của Tứ tiểu thư, người của Tứ tiểu thư đang tại nơi này, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám thực hiện yêu cầu của Tiết Duy.
Lúc nàng đang lâm vào tình thế khó xử thì một bà tử xuất hiện, thân hình mập mạp, đi đứng chậm chạp, đợi khi nàng ta đến trước mặt họ thì Tiết Duy đã khóc nháo lên, nàng ta nhíu mày không vui nhìn tiểu nha hoàn rồi vội vàng dỗ Tiết Duy, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Xuân Cầm mà trực tiếp ôm người rời đi, người này không ai khác là Lưu ma ma, người mà Tiết lão thái thái để lại bên cạnh chiếu cố cho Tiết Duy.
Không gian nháy mắt khôi phục yên tĩnh, nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, Tiết Phong Lan buồn chán bảo Xuân Cầm bế nàng đến bên cạnh gốc đào, mấy năm gần đây nàng sớm đã quên mất bản thân đã từng trồng một cây đào, nhìn cành đào vươn cao, quả đào chín mọng, đột nhiên Tiết Phong Lan cũng muốn ăn thử.
“Xuân Cầm, đi tìm một cái cây lại đây.”
Trong khi chờ đợi Xuân Cầm đến, Tiết Phong Lan tựa người vào cành đào, ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu xuống chiếc trâm trên tóc nàng, khiến nàng càng trở nên lung linh lạ thường.
“Soạt.” Âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của Tiết Phong Lan, nàng nâng mắt lên nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lần nữa đạp vào mắt nàng, là Tiết Duy, có lẽ hắn đã trốn thoát khỏi tay Lưu ma ma mà chạy đến nơi này.
Tiết Duy cũng phát hiện ra nàng ngồi nơi đó, lúc đầu còn có chút e ngại nhưng nhìn đến đôi chân nàng thì ánh mắt đầy khinh thường, đối với vị tỷ tỷ tàn phế này, hắn vô cùng chán ghét, một phần là do nàng cùng tỷ tỷ nàng cướp đi sự sủng ái của phụ thân, một phần là do mẫu thân nàng chiếm lấy vị trí chính thê, rõ ràng hắn là nhi tử duy nhất của phụ thân, dựa vào đâu hắn lại chỉ là thứ tử?!
Tiết Duy bị Phương Lam dạy dỗ sớm đã không phải là tiểu hài tử ngây thơ, hắn biết hắn là nhi tử duy nhất của Thượng thư đại nhân, so với bất kì thiếu gia nào trong phủ thì địa vị của hắn vẫn là lớn nhất, nên hắn rất thông minh lợi dụng sự duy nhất này, lấy lòng tổ mẫu, khiến phụ thân yêu thích, tuy hắn chỉ là thứ tử nhưng rất nhanh liền không phải, mẫu thân hắn đã nói với hắn như thế!
Nhìn quả đào trên cao, lại nhìn xuống thân hình thấp bé của mình, Tiết Duy bắt đầu nóng nảy, phát hiện Tiết Phong Lan đang ngồi trên một chiếc ghế thì ánh mắt hắn sáng lên, không chút do dự đẩy ngã Tiết Phong Lan mà cướp lấy chiếc ghế.
Tiết Phong Lan bị té đau, không khỏi nhíu mày, làn váy của nàng bị dơ một mảnh nhưng nàng không quan tâm, ánh mắt nhìn Tiết Duy có vài phần lạnh lùng, chỉ là nàng im lặng không nói gì, so với bộ dạng giận dữ quát mắng thì bộ dạng bình tĩnh của nàng khiến lòng Tiết Duy không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
Bất quá chỉ là một đứa tàn phế, nàng ta có thể làm được gì hắn?
Nghĩ vậy, Tiết Duy cho nàng một ánh mắt đắc ý, bắt đầu trèo lên ghế, nhằm muốn hái quả đào trên cao. Bởi vì là nền đất cho nên dù ghế có bốn chân đi chăng nữa cũng sẽ không trụ vững, huống hồ Tiết Duy lại thấp bé, muốn hái được quả đào trên cao thì hắn phải vươn người hoặc nhảy lên, mà như thế thì... một chân ghế bị trật đi, chiếc ghế khó lòng giữ vững, lúc này thân hình Tiết Duy bị mất thăng bằng, mà... ánh mắt Tiết Phong Lan vẫn là một mảnh trầm tĩnh.
“A a a a a a!!!”
Hậu viện Thượng thư phủ là nơi hoang vắng, thường xuyên không có người lui tới nhưng chăm sóc vẫn là có, đặt chân vào nơi này liền cảm nhận được hơi thở thanh mát của lá cây, xuyên qua hàng cây, những tia nắng chiếu rọi xuống mặt đất, một vườn hoa đầy sắc màu hiện ra, những nụ hoa đang e ấp dưới ánh nắng chói lọi của mặt trời, một số loài hoa mang trong mình sự kiêu hãnh của bậc đế vương đã không ngần ngại mà vươn lên đón ánh nắng của những ngày cuối đông như mẫu đơn, hải đường, thược dược...
Cách đó không ra là một chiếc cầu hình vòm cung, dưới cầu là một hồ sen tươi mát, lá sen trong suốt một màu xanh ngọc, nước hồ trong xanh hơn bao giờ hết, đàn cá tung tăng bơi lội, lượn lờ, bên kia cầu là một vườn mai đỏ, đóa hoa mai màu đỏ rực, nổi bật trên nền tuyết trắng, tuyết đọng trên lá, tan dần nhỏ giọt.
Giữa vườn mai, một cây đào mọc nơi đó, kì lạ thay, cây đào sớm đã ra hoa kết quả, quả đào chín mọng, toàn thân được bao bọc một màu hồng phấn, nhìn vô cùng đẹp mắt, khiến người khác nhịn không được mà muốn hái. Đào vốn dĩ chỉ nở vào cuối tháng năm hàng năm, hiện tại đã cuối đông, đào vẫn ra hoa kết quả, đối với vấn đề này nhiều người lấy làm kì lạ, nghe nói, ở Bắc Yến có một giống đào quanh năm đều ra hoa kết quả, cho dù thời tiết khắc nghiệt thế nào vẫn có thể sinh sôi nảy nở. Hàng năm Bắc Yến đều tiến công cho Đại Ngụy nhiều của ngon vật lạ, giống đào này là một trong số đó, ngoại trừ hoàng tộc ra thì Thượng thư phủ vẫn có một hạt, vốn là hạt giống tuy quý giá nhưng chưa hẳn sẽ trồng thành công, nhưng đây là món quà mà Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan, lúc nhỏ nàng thường thích ăn đào cho nên Thái hậu bèn bảo người mang hạt giống đến trồng trong hậu viện Thượng thư phủ, Tiết Phong Lan tất nhiên quý trọng, vậy nên ngày ngày đều đến chăm sóc cho cây đào, đến nay cũng gần mười năm, đó là cây đào duy nhất trong Thượng thư phủ quanh năm đều kết quả.
Hậu viện yên tĩnh, mặt hồ nước không gợn sóng, hoa đua nhau nở, rực rỡ muôn màu, phong cảnh hữu tình, thích hợp cho những người yêu thích nghệ thuật, có cảnh có tình, thiếu mỗi thơ.
Trong đình, bóng lưng xinh đẹp mờ ảo, xuyên qua rèm che là chiếc váy dài màu lam trong xanh như làn nước, lụa mỏng mát mẻ, trên váy thêu những đường nét hoa văn đơn giản nhưng làm nổi bật lên người mặc nó. Rèm châu, màn ngọc cũng không bằng chiếc váy lụa này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hình dung dung mạo của nữ tử này.
Mày như họa, thiếu nữ như bước ra từ trong tranh, làn da trắng noãn, mũi cao thanh tú, mi như cánh bướm, rung động theo từng ánh mắt, khí chất nhẹ nhàng, thanh thoát, ánh mắt nàng nhìn về phương xa, đôi mắt sâu không đấy, một mảnh trầm lắng, cảnh đẹp xung quanh cũng không lọt được vào mắt của nàng.
“Dạo này trong phủ có vẻ yên bình nhỉ?”
Đứng một bên Xuân Cầm gương mặt trầm tĩnh nhưng lời nói lại không giấu được sự cảm thán, mấy ngày nay trong phủ đặc biệt yên tĩnh, nhất là vị chủ nhân của Vân Vụ Hiên, bị Thượng thư đại nhân cấm túc nên dạo gần đây cũng an phận thủ thường đi rất nhiều, nhị phòng, tam phòng vốn sống độc lập nên cũng không mấy quan tâm chuyện trong phủ, chỉ có đại phòng là suốt ngày ồn ào. Nghe nói lần trước Tuyết Mai bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, Tiết lão thái thái nghe tin đã tức giận không thôi, nếu không phải có Tam tiểu thư ngăn cản thì đã hận không thể lập tức xông đến Hàn Mai Các tìm Tứ tiểu thư giáo huấn một trận.
“Chỉ sợ là yên bình trước sóng gió...”
Tiết Phong Linh là người có thù tất báo, chuyện lần trước nàng ta bị thua thiệt chỉ sẽ vẫn còn ôm hận trong lòng, không nói đến Tuyết Mai có quan trọng hay không, chỉ nói đến việc ngày ngày nàng ta âm mưu hãm hại nàng cũng đủ khiến cuộc sống của nàng không còn yên bình như trước. Thế nhưng, từ ngày trùng sinh trở lại, cuộc sống nàng vốn dĩ đã không còn yên bình, bản thân nàng lựa chọn con đường tranh đấu, cho dù nàng không muốn trở thành người độc ác nhưng vì mạng sống của bản thân, vì mục đích báo thù, nàng sớm đã giống như Tiết Phong Linh, vì mục đích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn!
Xuân Cầm trầm mặc, thức thời không mở miệng, Thượng thư phủ làm sao có thể có một ngày yên bình, nếu có thì cũng là yên bình trước sóng gió, bản thân mỗi người tồn tại đều để tranh đấu vì bản thân, nàng không có tư cách nói họ làm sai hay làm đúng.
Từ xa, tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là âm thanh ành ạch như tiếng chạy, đôi giày vải va chạm vào nền đất, người chưa thấy mà tiếng đã truyền đến: “Tiểu thiếu gia đừng chạy...”
Xuyên qua hàng cây, băng qua hòn non bộ, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt Tiết Phong Lan, tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi, gương mặt non nớt có vài phần tuấn tú, khoác lên người một bộ cẩm bào vô cùng chói mắt, áo bào được cắt may tinh tế, chất liệu mềm mại nhìn vào là biết không phải loại vải tầm thường, theo sau là một tiểu nha hoàn, bộ dạng lo lắng đuổi theo tiểu nam hài.
Thượng thư phủ, nam tử không nhiều, nhi tử tam phòng thì chỉ có Tiết Vũ Văn của nhị phòng là lớn nhất, hiện tại đã trưởng thành, đang giúp việc ở Hình bộ nên cũng không thường xuyên về phủ. Nhị thiếu gia Tiết Mộ của tam phòng năm nay vừa đến tuổi cập kê, vẫn còn đang theo học ở Quốc Tự Giám, cho nên tiểu nam hài trước mắt chỉ có thể là nhi tử của Phương Lam - tiểu thiếu gia của đại phòng Tiết Duy, danh xưng tiểu thiếu gia là bởi vì trước khi Tiết Duy ra đời Thượng thư phu nhân đang hoài thai nhi tử, nhưng vì bất cẩn mà nam hài chưa hình thành đã ra đi, vì vậy tuy theo vai vế Tiết Duy là tam thiếu gia nhưng mọi người vẫn kiêng kỵ từ “tam thiếu gia” này đối với Tiết Duy.
Tiết Duy là nhi tử duy nhất của Thượng thư đại nhân, mặc dù hắn không yêu thương gì Phương Lam nhưng đối với nhi tử này hắn vẫn sủng ái vạn phần, về phần Phương Lam, Tiết Duy chính là bảo bối của nàng ta, là sinh mạng mà nàng ta không thể thiếu, chỉ dựa vào “mẫu bằng tử quý” nàng ta cũng đã nuông chiều Tiết Duy đến tận trời. Thường ngày Tiết Duy đều ở cạnh Phương Lan hoặc Tiết lão thái thái, nha hoàn bên người Tiết Duy cũng là do một tay Tiết lão thái thái sắp đặt, bởi vì bọn họ sợ Thượng thư phu nhân ôm lòng thù hận mà đối phó với Tiết Duy, cho nên tiểu thiếu gia của Tiết phủ chính là được bao bọc mà lớn lên. Thế nhưng hôm nay Tiết Duy lại đi đến nơi hoang vắng như hậu viện này, mà bên người chỉ có một nha hoàn theo sau, điều này khiến Tiết Phong Lan cảm thấy kì lạ.
Đối với Tiết Duy, nàng chẳng có chút tình cảm, không yêu thích cũng không chán ghét hay oán hận, tuy hắn chiếm hết tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về ca ca nàng, mẫu thân vì vậy mà thất thế nhưng đối với Tiết Phong Lan, Tiết Duy bất quá chỉ là người xa lạ không đáng để nàng bận tâm, dù là kiếp trước hay kiếp này.
Tiểu nha hoàn đuổi theo Tiết Duy đến bên cành cây đào, nháy mắt nàng liền hiểu tại sao tiểu thiếu gia lại chạy nhanh như vậy, tiểu thiếu gia thích ăn đào chuyện này trên dưới Thượng thư phủ ai ai cũng biết, nhưng đào không phải mùa nào cũng có, hiện tại tiểu thiếu gia nháo đòi ăn đào, mà trong phủ chỉ có một cây đào duy nhất kết quả quanh năm, nhưng là của Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư, Phương di nương sủng ái tiểu thiếu gia nên hắn muốn gì được nấy, Tiết lão thái thái lại càng nhắm mắt làm ngơ nên dạo gần đây nàng cũng thường xuyên đi theo tiểu thiếu gia đến nơi này hái đào.
“Tiểu thiếu gia, di nương đã dặn dò nô tì không cho người đến nơi này nữa...” Tiểu nha hoàn nhớ đến lời dặn dò của Phương di nương trong lúc nhất thời liền khó xử, từ chuyện lần trước di nương bị lão gia cấm túc, di nương đã vô cùng tức giận, dặn dò nàng không có phép tiểu thiếu gia đến hậu viện, tiểu thiếu gia muốn ăn đào cứ việc chiều theo ý tiểu thiếu gia, nhưng điều làm nàng khó xử là mùa này không có ai bán đào, chủ tử lại khăng khăng muốn ăn, chỉ sợ trên dưới Đại Ngụy ngoại trừ hoàng cung ra thì chỉ sợ chỉ có Thượng thư phủ là đào có kết quả, nhưng cây đào này... nàng không thể động đến!
“Ngươi không nói, ta không nói, nương sẽ không biết!” Tiết Duy nhìn quả đào với chín mọng trên cây với ánh mắt si mê, từ nhỏ đến lớn hắn là tiểu bá vương của Thượng thư phủ, hắn muốn gì tổ mẫu cũng chiều hắn, phụ thân cùng nương lại hết mực yêu thương, mặc dù nương đã dặn dò hắn không được đến nơi này nửa bước nhưng Tiết Duy vẫn ngang bướng làm theo ý mình, bởi vì hắn biết nương sẽ đau lòng hắn, tổ mẫu cũng sẽ không trách mắng hắn!
“Nhưng mà...”
Thân là nha hoàn, phải phục tùng mọi mệnh lệnh của chủ tử, tiểu nha hoàn ngăn cản không được Tiết Duy nên đành tìm cách hái đào cho hắn, trong lòng thầm nghĩ chỉ hái một, hai quả, hẳn là không có vấn đề gì, đang định khom người nhặt một cái cây để hái đào thì một đôi giày xuất hiện trước mắt nàng, đôi giày vải thêu hoa, làn váy lay động theo từng bước chân, tiểu nha hoàn giật mình, vội vàng ngẩn đầu lên, đập vào mắt nàng là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt sâu lắng như chiếc gương phản chiếu lòng người.
“Xuân... Xuân Cầm tỷ...”
“Nô tì ra mắt tiểu thiếu gia.” Xuân Cầm hành lễ với Tiết Duy, bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịch khiến người khác nhất thời không thể trách cứ.
Tiết Duy không xem Xuân Cầm vào mắt, từ nhỏ đã được cưng chiều cho nên đối với hạ nhân một mực xem thường, quấn lấy tiểu nha hoàn đòi hái đào, tiểu nha hoàn một bên sợ hãi nhìn Xuân Cầm, một bên phải dỗ dành Tiết Duy, đây là đào của Tứ tiểu thư, người của Tứ tiểu thư đang tại nơi này, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám thực hiện yêu cầu của Tiết Duy.
Lúc nàng đang lâm vào tình thế khó xử thì một bà tử xuất hiện, thân hình mập mạp, đi đứng chậm chạp, đợi khi nàng ta đến trước mặt họ thì Tiết Duy đã khóc nháo lên, nàng ta nhíu mày không vui nhìn tiểu nha hoàn rồi vội vàng dỗ Tiết Duy, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Xuân Cầm mà trực tiếp ôm người rời đi, người này không ai khác là Lưu ma ma, người mà Tiết lão thái thái để lại bên cạnh chiếu cố cho Tiết Duy.
Không gian nháy mắt khôi phục yên tĩnh, nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, Tiết Phong Lan buồn chán bảo Xuân Cầm bế nàng đến bên cạnh gốc đào, mấy năm gần đây nàng sớm đã quên mất bản thân đã từng trồng một cây đào, nhìn cành đào vươn cao, quả đào chín mọng, đột nhiên Tiết Phong Lan cũng muốn ăn thử.
“Xuân Cầm, đi tìm một cái cây lại đây.”
Trong khi chờ đợi Xuân Cầm đến, Tiết Phong Lan tựa người vào cành đào, ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu xuống chiếc trâm trên tóc nàng, khiến nàng càng trở nên lung linh lạ thường.
“Soạt.” Âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của Tiết Phong Lan, nàng nâng mắt lên nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lần nữa đạp vào mắt nàng, là Tiết Duy, có lẽ hắn đã trốn thoát khỏi tay Lưu ma ma mà chạy đến nơi này.
Tiết Duy cũng phát hiện ra nàng ngồi nơi đó, lúc đầu còn có chút e ngại nhưng nhìn đến đôi chân nàng thì ánh mắt đầy khinh thường, đối với vị tỷ tỷ tàn phế này, hắn vô cùng chán ghét, một phần là do nàng cùng tỷ tỷ nàng cướp đi sự sủng ái của phụ thân, một phần là do mẫu thân nàng chiếm lấy vị trí chính thê, rõ ràng hắn là nhi tử duy nhất của phụ thân, dựa vào đâu hắn lại chỉ là thứ tử?!
Tiết Duy bị Phương Lam dạy dỗ sớm đã không phải là tiểu hài tử ngây thơ, hắn biết hắn là nhi tử duy nhất của Thượng thư đại nhân, so với bất kì thiếu gia nào trong phủ thì địa vị của hắn vẫn là lớn nhất, nên hắn rất thông minh lợi dụng sự duy nhất này, lấy lòng tổ mẫu, khiến phụ thân yêu thích, tuy hắn chỉ là thứ tử nhưng rất nhanh liền không phải, mẫu thân hắn đã nói với hắn như thế!
Nhìn quả đào trên cao, lại nhìn xuống thân hình thấp bé của mình, Tiết Duy bắt đầu nóng nảy, phát hiện Tiết Phong Lan đang ngồi trên một chiếc ghế thì ánh mắt hắn sáng lên, không chút do dự đẩy ngã Tiết Phong Lan mà cướp lấy chiếc ghế.
Tiết Phong Lan bị té đau, không khỏi nhíu mày, làn váy của nàng bị dơ một mảnh nhưng nàng không quan tâm, ánh mắt nhìn Tiết Duy có vài phần lạnh lùng, chỉ là nàng im lặng không nói gì, so với bộ dạng giận dữ quát mắng thì bộ dạng bình tĩnh của nàng khiến lòng Tiết Duy không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
Bất quá chỉ là một đứa tàn phế, nàng ta có thể làm được gì hắn?
Nghĩ vậy, Tiết Duy cho nàng một ánh mắt đắc ý, bắt đầu trèo lên ghế, nhằm muốn hái quả đào trên cao. Bởi vì là nền đất cho nên dù ghế có bốn chân đi chăng nữa cũng sẽ không trụ vững, huống hồ Tiết Duy lại thấp bé, muốn hái được quả đào trên cao thì hắn phải vươn người hoặc nhảy lên, mà như thế thì... một chân ghế bị trật đi, chiếc ghế khó lòng giữ vững, lúc này thân hình Tiết Duy bị mất thăng bằng, mà... ánh mắt Tiết Phong Lan vẫn là một mảnh trầm tĩnh.
“A a a a a a!!!”
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên