Đích Nữ Tàn Phi
Chương 11-1: Đối đầu với tổ mẫu (1)
Tiết Phong Lan vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt lóe lên tia sáng, môi mỏng nhếch lên tạo lên một độ cong hoàn mỹ.
Mọi chuyện đều diễn ra như kiếp trước, nhưng có sự khác biệt chính là thái độ của nàng đối với Như Sương cùng Như Ngọc, kiếp trước khi Như Sương cùng Như Ngọc tuân mệnh Thái hậu mang đồ đến tặng nàng thì nàng thậm chí còn không nhớ ra bọn họ, khi đó bọn họ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có cảm xúc gì với nàng. Nhưng hiện tại lại khác hẳn, nàng đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, khiến bọn họ phải nhìn nàng bằng con mắt kinh ngạc.
Tiết Phong Lan không phúc hậu cười, cảm giác này cũng không tồi, trước kia là nàng ngu xuẩn, một mực tin tưởng tỷ tỷ tốt của nàng, đến cuối cùng thì sao chứ, chẳng phải là chết thê thảm sao?! Ánh mắt rơi vào người Như Sương, kiếp trước Thái hậu đã từng đề cập với nàng là muốn ban Như Sương cùng Như Ngọc cho nàng, bởi vì chân nàng bị tàn phế, đi lại bất tiện nên cần có một người thông minh như Như Sương bên cạnh, nhưng nàng đã từ chối, khi đó Hồng Hương là nha hoàn nàng tin tưởng nhất, vì vậy nàng đã không nhận ý tốt của Thái hậu.
Nhớ đến điều này Tiết Phong Lan vô cùng buồn bực, nếu trước kia nàng đồng ý với Thái hậu thì mọi chuyện đã không trẻo nên như thế… Nhưng trên đời này tồn tại chữ ‘nếu’ sao?! Mọi chuyện diễn ra đều do số phận sắp đặt, số phận của nàng cũng vậy, thua trong tay Tiết Phong Linh là số phận mà lão Thiên gia sắp đặt cho nàng. Nếu là kiếp trước thì số phận này có lẽ sẽ đúng, nhưng nàng đã trùng sinh, số phận của nàng, phải do bản thân nàng quyết định, bất cứ ai cũng không được quyền quyết định số phận của nàng, cho dù là Hoàng thượng hay Thái hậu!
“Đây là đồ vật mà Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư nhằm muốn đôi chân Tứ tiểu thư sẽ sớm hồi phục…” Như Ngọc mỉn cười, bộ dạng dịu dàng như nước, thanh âm lại trong trẻo như ngọc, vừa mở miệng khiến người khác không khỏi yêu thích.
“Đạ ta Thái hậu dùm ta…” Tiết Phong Lan mở miệng, toàn thân phát ra quý khí ít người nào được như thế. Nàng đưa mắt nhìn Như Sương, không khỏi mở miệng: “Như Sương, có thể bế ta đến bên bàn trà không?”
Như Sương nghe vậy, không chút do dự đi đến bế Tiết Phong Lan đến bên bàn trà, Như Ngọc bên cạnh để hết đồ lên bàn, sau đó rót một ly trà cho nàng, lại hìn khắp căn phòng, ngoài trừ ba người bọn họ thì có một ai khiến Như Ngọc nhíu mày, không khỏi mở miệng lên tiếng: “Tứ tiểu thư, chẳng lẽ nha hoàn trong Thượng thư phủ không có một ai hầu hạ người sao?!”
Đường đường là Tứ tiểu thư của Lễ bộ thượng thư, cháu ngoại của Thừa tướng đại nhân, cháu gái của Thái hậu mà lại không có một nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, đồn ra ngoài không phải là trở thành trò cười cho thiên hạ sao?!
Đối với cách hầu hạ của nha hoàn ở Thượng thư phủ này, Như Ngọc vô cùng không hài lòng nhưng lại không tiện mở miệng nói, dù sao đây cũng không phải Hoàng cung, càng không phải Trường Xuân Cung của Thái hậu, nên Như Ngọc không có quyền phê phán bọn họ.
Tiết Phong Lan nghe thế liền cười, nụ cười như hoa tường vi nở rộ, cực kì lóa mắt: “Có đó, nhưng ta không cần!”
Như Ngọc kinh ngạc, không khỏi mở miệng: “Ý của Tứ tiểu thư là…?” Trong lòng nàng sớm đã biết đáp án, chỉ là nàng muốn chính miệng Tứ tiểu thư nói ra thôi.
”Ý ta là… Ta không cần những người vô dụng đó, ta chỉ cần các ngươi.” Nhấp một ngụm trà, Tiết Phong Lan mở miệng nói. Nàng biết biểu hiện của bản thân ngày hôm nay đã đạt yêu cầu của Như Sương cùng Như Ngọc. Sở dĩ bọn họ đến đây không chỉ là tuân mệnh Thái hậu đem thuốc quý đến đây mà còn đến để xem nàng, lần đầu tiên gặp hai người họ khi đó nàng chỉ mới tám tuổi, tám tuổi - một cái tuổi ngây thơ của nữ hài tử, khi ấy nàng còn quá nhỏ, Thái hậu không tiện ban Như Sương cùng Như Ngọc cho nàng, hơn nữa chính tay Thái hậu nuôi dưỡng hai người họ, tất nhiên không nỡ ban cho nàng. Nhưng nàng biết rồi một ngày Thái hậu sẽ ban bọn họ cho nàng, trãi qua bốn năm, đây là lúc Thái hậu cần, hơn nữa nàng lại bị tàn phế, vừa có lý do để Thái hậu đưa người đến, chỉ là kiếp trước nàng không chịu nhận, hơn nữa ấn tượng với bọn họ về nàng cũng không tốt lắm, nên Thái hậu cũng tôn trọng ý kiến của cả hai bên.
Nàng biết bỏ qua bọn họ chính là hối hận cả đời nên kiếp này nàng sẽ không ngu xuẩn như vậy, Như Sương cùng Như Ngọc lớn lên trong hậu cung, lại được Thái hậu nuôi dạy chu đáo, tâm cơ, chỉ sợ là không đơn giản. Hơn nữa có quân sư như Như Sương, nàng không tin bản thân không thắng Tiết Phong Linh!
“Tứ tiểu thư… Thật ngay thẳng!” Như Ngọc mỉm cười, trong lòng rất hài lòng đối với Tứ tiểu thư này, ấn tượng không tệ lắm, hơn nữa cũng không phải người tầm thường!
Tiết Phong Lan nhếch môi không nói, xung quanh chìm vào yên tĩnh, khoảng nửa khắc sau, tiếng chân truyền đến, càng ngày tiếng bước chân càng lớn, Như Sương cùng Như Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ánh mắt của đối phương.
“TIẾT PHONG LAN!!!” Nghe được tên của bản thân, môi mỏng của nàng không khỏi nhếch lên một độ cong nhạt, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến a!
Một đám người xuất hiện trước mặt nàng, dẫn đầu là một lão nữ nhân trang phục quý phái nhưng lại không giấu được nếp nhăn trên gương mặt, minh chứng cho tuổi tác của bản thân, tay chống một cây gậy đầu rồng, ánh mắt nhìn nàng như ăn tươi nuốt sống, phía sau là một đám nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy sự ghen ghét rõ rệt.
“Tổ mẫu…” Giọng nói có chút yếu ớt, ánh mắt cũng chứ đầy hơi nước, môi mỏng mím lại, Tiết Phong Lan mở miệng: “Tổ mẫu… Phụ thân con…”
Nhìn tình cảnh thế này lão thái thái không khỏi nhíu mày, vốn nàng đang ở bên cạnh chăm sóc Quý Nhi, không ngờ quản gia lại đến thông báo người của Thái hậu đến thăm hỏi Tiết Phong Lan, hơn nữa còn mang rất nhiều đồ quý giá đến, nghe nói trong đó còn có cả Thiên sơn Tuyết liên ngàn năm mà ngoại bang tiến cóng.
Thiên sơn Tuyết liên nghe cái tiên thôi cũng cảm thấy thoải mái, lão thái thái từng vì dung nhan của bản thân mà không ngừng cho người đi kiếm dược liệu quý giá, chỉ là quý giá thế nào cũng không bằng Thiên sơn Tuyết liên. Thiên sơn Tuyết liên là gì, không ai không biết, nghe nói đó là bảo vật trong giới y thuật, không ít đại phu muốn gặp dù chỉ một lần, hơn nữa các quý tộc trong triều đều ham muốn Thiên sơn Tuyết liên. Nghe đồn Thiên sơn Tuyết liên có thể trị bách bệnh, có thể dung để dưỡng dung nhan, có thể bồi bổ cơ thể,… Giá trị của Tuyết liên thôi cũng đã liên thành, huống chi là Thiên sơn Tuyết liên hiếm thấy thế gian, đối với một đám nữ nhân ham mê sắc đẹp thì Thiên sơn Tuyết liên là dược liệu quý giá các nàng cần, hiện tại Thái hậu ban tặng cho Tiết Phong, đừng nói là lão thái thái không vui, ngay cả đám di nương cũng cực kì ghen tỵ!
“Tổ mẫu, phụ thân… Phụ thân con thế nào rồi ạ…”
“Diệp thái y nói không có gì nguy hiểm, chỉ là…” Liếc mắt nhìn Như Sương cùng Như Ngọc bên cạnh Tiết Phong Lan, lão thái thái không tiện mở miệng dạy dỗ, chỉ lạnh nhạt nói một câu chập chững. Nàng vốn dĩ đến đây để lấy Thiên sơn Tuyết liên mà Thái hậu ban cho nha đầu kia, nhưng hiện tại người của Thái hậu ở đây, nàng không thể lấy đi được, chỉ có thể để nha đầu kia tự tay đưa cho nàng, như vậy dù có trách Thái hậu cũng không thể trách phạt nàng.
“Chỉ là gì ạ…” Ánh mắt Tiết Phong Lan hiện lên sự lo lắng, trong mắt có một tầng nước mỏng, dáng vẻ của nàng khiến những người xung quanh không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt kì là. Mà ánh mắt kì lạ đó nói dễ nghe thì là thương hại, nói khó nghe chính là khinh thường!
“Diệp thái y bảo phụ thân ngươi cần tẩm bổ…”
Mọi chuyện đều diễn ra như kiếp trước, nhưng có sự khác biệt chính là thái độ của nàng đối với Như Sương cùng Như Ngọc, kiếp trước khi Như Sương cùng Như Ngọc tuân mệnh Thái hậu mang đồ đến tặng nàng thì nàng thậm chí còn không nhớ ra bọn họ, khi đó bọn họ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có cảm xúc gì với nàng. Nhưng hiện tại lại khác hẳn, nàng đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, khiến bọn họ phải nhìn nàng bằng con mắt kinh ngạc.
Tiết Phong Lan không phúc hậu cười, cảm giác này cũng không tồi, trước kia là nàng ngu xuẩn, một mực tin tưởng tỷ tỷ tốt của nàng, đến cuối cùng thì sao chứ, chẳng phải là chết thê thảm sao?! Ánh mắt rơi vào người Như Sương, kiếp trước Thái hậu đã từng đề cập với nàng là muốn ban Như Sương cùng Như Ngọc cho nàng, bởi vì chân nàng bị tàn phế, đi lại bất tiện nên cần có một người thông minh như Như Sương bên cạnh, nhưng nàng đã từ chối, khi đó Hồng Hương là nha hoàn nàng tin tưởng nhất, vì vậy nàng đã không nhận ý tốt của Thái hậu.
Nhớ đến điều này Tiết Phong Lan vô cùng buồn bực, nếu trước kia nàng đồng ý với Thái hậu thì mọi chuyện đã không trẻo nên như thế… Nhưng trên đời này tồn tại chữ ‘nếu’ sao?! Mọi chuyện diễn ra đều do số phận sắp đặt, số phận của nàng cũng vậy, thua trong tay Tiết Phong Linh là số phận mà lão Thiên gia sắp đặt cho nàng. Nếu là kiếp trước thì số phận này có lẽ sẽ đúng, nhưng nàng đã trùng sinh, số phận của nàng, phải do bản thân nàng quyết định, bất cứ ai cũng không được quyền quyết định số phận của nàng, cho dù là Hoàng thượng hay Thái hậu!
“Đây là đồ vật mà Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư nhằm muốn đôi chân Tứ tiểu thư sẽ sớm hồi phục…” Như Ngọc mỉn cười, bộ dạng dịu dàng như nước, thanh âm lại trong trẻo như ngọc, vừa mở miệng khiến người khác không khỏi yêu thích.
“Đạ ta Thái hậu dùm ta…” Tiết Phong Lan mở miệng, toàn thân phát ra quý khí ít người nào được như thế. Nàng đưa mắt nhìn Như Sương, không khỏi mở miệng: “Như Sương, có thể bế ta đến bên bàn trà không?”
Như Sương nghe vậy, không chút do dự đi đến bế Tiết Phong Lan đến bên bàn trà, Như Ngọc bên cạnh để hết đồ lên bàn, sau đó rót một ly trà cho nàng, lại hìn khắp căn phòng, ngoài trừ ba người bọn họ thì có một ai khiến Như Ngọc nhíu mày, không khỏi mở miệng lên tiếng: “Tứ tiểu thư, chẳng lẽ nha hoàn trong Thượng thư phủ không có một ai hầu hạ người sao?!”
Đường đường là Tứ tiểu thư của Lễ bộ thượng thư, cháu ngoại của Thừa tướng đại nhân, cháu gái của Thái hậu mà lại không có một nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, đồn ra ngoài không phải là trở thành trò cười cho thiên hạ sao?!
Đối với cách hầu hạ của nha hoàn ở Thượng thư phủ này, Như Ngọc vô cùng không hài lòng nhưng lại không tiện mở miệng nói, dù sao đây cũng không phải Hoàng cung, càng không phải Trường Xuân Cung của Thái hậu, nên Như Ngọc không có quyền phê phán bọn họ.
Tiết Phong Lan nghe thế liền cười, nụ cười như hoa tường vi nở rộ, cực kì lóa mắt: “Có đó, nhưng ta không cần!”
Như Ngọc kinh ngạc, không khỏi mở miệng: “Ý của Tứ tiểu thư là…?” Trong lòng nàng sớm đã biết đáp án, chỉ là nàng muốn chính miệng Tứ tiểu thư nói ra thôi.
”Ý ta là… Ta không cần những người vô dụng đó, ta chỉ cần các ngươi.” Nhấp một ngụm trà, Tiết Phong Lan mở miệng nói. Nàng biết biểu hiện của bản thân ngày hôm nay đã đạt yêu cầu của Như Sương cùng Như Ngọc. Sở dĩ bọn họ đến đây không chỉ là tuân mệnh Thái hậu đem thuốc quý đến đây mà còn đến để xem nàng, lần đầu tiên gặp hai người họ khi đó nàng chỉ mới tám tuổi, tám tuổi - một cái tuổi ngây thơ của nữ hài tử, khi ấy nàng còn quá nhỏ, Thái hậu không tiện ban Như Sương cùng Như Ngọc cho nàng, hơn nữa chính tay Thái hậu nuôi dưỡng hai người họ, tất nhiên không nỡ ban cho nàng. Nhưng nàng biết rồi một ngày Thái hậu sẽ ban bọn họ cho nàng, trãi qua bốn năm, đây là lúc Thái hậu cần, hơn nữa nàng lại bị tàn phế, vừa có lý do để Thái hậu đưa người đến, chỉ là kiếp trước nàng không chịu nhận, hơn nữa ấn tượng với bọn họ về nàng cũng không tốt lắm, nên Thái hậu cũng tôn trọng ý kiến của cả hai bên.
Nàng biết bỏ qua bọn họ chính là hối hận cả đời nên kiếp này nàng sẽ không ngu xuẩn như vậy, Như Sương cùng Như Ngọc lớn lên trong hậu cung, lại được Thái hậu nuôi dạy chu đáo, tâm cơ, chỉ sợ là không đơn giản. Hơn nữa có quân sư như Như Sương, nàng không tin bản thân không thắng Tiết Phong Linh!
“Tứ tiểu thư… Thật ngay thẳng!” Như Ngọc mỉm cười, trong lòng rất hài lòng đối với Tứ tiểu thư này, ấn tượng không tệ lắm, hơn nữa cũng không phải người tầm thường!
Tiết Phong Lan nhếch môi không nói, xung quanh chìm vào yên tĩnh, khoảng nửa khắc sau, tiếng chân truyền đến, càng ngày tiếng bước chân càng lớn, Như Sương cùng Như Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ánh mắt của đối phương.
“TIẾT PHONG LAN!!!” Nghe được tên của bản thân, môi mỏng của nàng không khỏi nhếch lên một độ cong nhạt, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến a!
Một đám người xuất hiện trước mặt nàng, dẫn đầu là một lão nữ nhân trang phục quý phái nhưng lại không giấu được nếp nhăn trên gương mặt, minh chứng cho tuổi tác của bản thân, tay chống một cây gậy đầu rồng, ánh mắt nhìn nàng như ăn tươi nuốt sống, phía sau là một đám nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy sự ghen ghét rõ rệt.
“Tổ mẫu…” Giọng nói có chút yếu ớt, ánh mắt cũng chứ đầy hơi nước, môi mỏng mím lại, Tiết Phong Lan mở miệng: “Tổ mẫu… Phụ thân con…”
Nhìn tình cảnh thế này lão thái thái không khỏi nhíu mày, vốn nàng đang ở bên cạnh chăm sóc Quý Nhi, không ngờ quản gia lại đến thông báo người của Thái hậu đến thăm hỏi Tiết Phong Lan, hơn nữa còn mang rất nhiều đồ quý giá đến, nghe nói trong đó còn có cả Thiên sơn Tuyết liên ngàn năm mà ngoại bang tiến cóng.
Thiên sơn Tuyết liên nghe cái tiên thôi cũng cảm thấy thoải mái, lão thái thái từng vì dung nhan của bản thân mà không ngừng cho người đi kiếm dược liệu quý giá, chỉ là quý giá thế nào cũng không bằng Thiên sơn Tuyết liên. Thiên sơn Tuyết liên là gì, không ai không biết, nghe nói đó là bảo vật trong giới y thuật, không ít đại phu muốn gặp dù chỉ một lần, hơn nữa các quý tộc trong triều đều ham muốn Thiên sơn Tuyết liên. Nghe đồn Thiên sơn Tuyết liên có thể trị bách bệnh, có thể dung để dưỡng dung nhan, có thể bồi bổ cơ thể,… Giá trị của Tuyết liên thôi cũng đã liên thành, huống chi là Thiên sơn Tuyết liên hiếm thấy thế gian, đối với một đám nữ nhân ham mê sắc đẹp thì Thiên sơn Tuyết liên là dược liệu quý giá các nàng cần, hiện tại Thái hậu ban tặng cho Tiết Phong, đừng nói là lão thái thái không vui, ngay cả đám di nương cũng cực kì ghen tỵ!
“Tổ mẫu, phụ thân… Phụ thân con thế nào rồi ạ…”
“Diệp thái y nói không có gì nguy hiểm, chỉ là…” Liếc mắt nhìn Như Sương cùng Như Ngọc bên cạnh Tiết Phong Lan, lão thái thái không tiện mở miệng dạy dỗ, chỉ lạnh nhạt nói một câu chập chững. Nàng vốn dĩ đến đây để lấy Thiên sơn Tuyết liên mà Thái hậu ban cho nha đầu kia, nhưng hiện tại người của Thái hậu ở đây, nàng không thể lấy đi được, chỉ có thể để nha đầu kia tự tay đưa cho nàng, như vậy dù có trách Thái hậu cũng không thể trách phạt nàng.
“Chỉ là gì ạ…” Ánh mắt Tiết Phong Lan hiện lên sự lo lắng, trong mắt có một tầng nước mỏng, dáng vẻ của nàng khiến những người xung quanh không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt kì là. Mà ánh mắt kì lạ đó nói dễ nghe thì là thương hại, nói khó nghe chính là khinh thường!
“Diệp thái y bảo phụ thân ngươi cần tẩm bổ…”
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên