Đích Nữ Phải Ngoan Độc
Chương 29: Bức bách
Bạch Mộc Cận hơi nhắm mắt, nếu cái người gọi là phụ thân này đã không biết phân biệt tốt xấu như vậy, thế thì cũng đừng trách nàng ép người quá đáng, nàng hướng về phía tổ mẫu bái một cái, lại dập đầu cho phụ thân mình, nói: "Nữ nhi biết phụ thân và mẫu thân là phu thê tình thâm, tất nhiên không nỡ lòng nào xử phạt mẫu thân và muội muội, phụ thân nói rất đúng, đều là nha đầu Xuân Nhi kia sai, chỉ tiếc cho dù có đánh chết nàng ta, thì ngày hôm nay ở trong phủ quốc công, nha đầu kia đã nói không ít lời không nên nói, nói mẫu thân hà khắc với con, muốn hủy dung mạo của con, rất nhiều quan gia phu nhân đều ở đó, nếu như lời ấy truyền tới tai ngoại tổ phụ, hoặc là bị ngôn quan biết, viết một quyển tấu vạch tội phụ thân, vậy coi như phiền phức ! Xuân Nhi đã chết, ngay cả người làm chứng cho mẫu thân cũng không còn nữa rồi!"
Lục thị và Bạch Thế Tổ cả kinh, Lục thị sợ nhất chính là Lục gia lão phu nhân, mà Bạch Thế Tổ thì sợ bị phe đối địch nắm được đằng chuôi, làm quan quan trọng nhất chính là thanh danh, gia đình không yên, truyền ra tin đồn kế thất hà khắc tử nữ do nguyên phối lưu lại, như vậy đối với quốc công gia là hắn, chính là mắc phải tội danh trị gia không nghiêm!
Người xưa nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nếu như gia đình không yên ổn, còn nói gì đến việc trị quốc bình thiên hạ, hắn đột nhiên ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn nữ nhi của chính mình, đây vẫn là nữ nhi trước giờ nhút nhát, nhìn thấy hắn cũng không nói được câu nào sao?
Vừa nãy hắn một lòng lo lắng Lục thị và Bạch Vân Hề, dĩ nhiên không phát hiện từ đầu tới cuối, nữ nhi này biểu hiện cũng hết sức xuất sắc, chịu oan khuất, không chỉ vô cùng thong dong, không biện giải không hoảng hốt, trái lại còn có thể cẩn thận thăm dò, vì chính mình tẩy thoát tội danh, hiện tại lại dùng lời như vậy bức bản thân hắn phải làm ra trừng phạt.
Nhìn lại dấu tay đỏ au trên gương mặt kia một chút, nhất thời lại cảm thấy có chút lúng túng, vừa nãy hắn xác thực không phân tốt xấu đã đánh nàng, cho dù là vì quá giận dữ, nhưng nếu như bị Lục thừa tướng biết được, vị nhạc mẫu đại nhân vô cùng bao che người nhà kia, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nghĩ tới đây, Bạch Thế Tổ đẩy Lục thị, trầm mặt nói: "Mẫu thân đại nhân nói có lý, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng Lục thị và Hề Nhi tuy rằng có lỗi, cũng không phải là lỗi lớn, mong rằng mẫu thân xử lý nhẹ!"
Lục thị biết lần này là không cách nào cứu vãn, nhưng Bạch Thế Tổ nếu đã nói ra mấy lời này, vậy thì có nghĩa là Bạch lão phu nhân cũng sẽ không phạt nặng chính mình, càng sẽ không đoạt lấy quyền quản gia của mình.
Chỉ cần nắm quyền to trong tay, tất nhiên sau này sẽ có cơ hội đòi lại món nợ ngày hôm nay, Bạch Mộc Cận, trước nay bà cũng thật là coi thường nha đầu này, bị nàng ta giả vờ ngoan ngoãn vụng về lừa gạt nhiều năm như vậy, bây giờ đôi cánh cứng cáp rồi, dám đối phó với chính mình rồi!
Bà ta oán hận lôi kéo nữ nhi quỳ xuống, nói: "Xin lão phu nhân trách phạt!"
Bạch lão phu nhân hơi híp mắt, nhìn Bạch Mộc Cận với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng nổi lên một tia cảnh giác, cháu gái này không đơn giản.
Lục thị cuối cùng bị xử phạt đi quỳ một đêm ở từ đường, lại bị bắt sao chép nữ giới một trăm lần, mà Bạch Vân Hề lần thứ hai bị cấm túc ở Vân Tưởng Uyển của chính mình, kỳ hạn là ba tháng.
Bạch Thế Tổ tức giận phất tay áo rời đi, phút cuối cùng còn dùng ánh mắt oán hận trừng Bạch Mộc Cận một chút, hừ lạnh một tiếng. Lục thị và Bạch Vân Hề thì bị người mang đi lĩnh phạt.
Bạch lão phu nhân hơi mỏi mệt nhấc tay lên nói: "Cận nhi cũng đứng lên đi, sớm trở về nghỉ ngơi!"
Bạch Mộc Cận lại quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lo sợ nói: "Cận nhi phạm lỗi lầm, xin tổ mẫu tha thứ!"
Bạch lão phu nhân hơi kinh ngạc, không rõ vì sao hỏi: "Ngươi phạm vào sai lầm gì? Chuyện hôm nay đã rõ ràng, cũng không liên quan tới ngươi!"
Bạch Mộc Cận nhưng một mặt tự trách nói: "Cận nhi xác thực có lỗi, không nên bởi vì không cam lòng với việc làm của mẫu thân và muội muội, mà tự cho là thông minh, bức bách phụ thân trách phạt hai người họ, nhưng mà... Nhưng mà Cận nhi thật sự rất đau lòng, con thuở nhỏ đã mất mẹ, cho rằng mẫu thân là thật lòng thật dạ nên cũng chân thành kính yêu bà, nhưng bà ấy lại nhiều lần muốn hại con!"
"Ai... Tổ mẫu biết ngươi bị ủy khuất, thôi, tuy rằng bức bách phụ thân có chút không đúng, nhưng tổ mẫu có thể thông cảm cho con, đứng lên đi, con cũng mệt mỏi, trở lại cố gắng nghỉ ngơi!" Bạch lão phu nhân vung vung tay, tinh thần có chút mệt mỏi.
Bạch Mộc Cận lúc này mới đứng dậy, mang theo nụ cười lấy lòng nói: "Cận nhi đa tạ tổ mẫu quan tâm, hôm nay nếu không có tổ mẫu tọa trấn, Cận nhi mặc dù thông minh, sợ là trên lưng cũng phải đeo cái tội danh hãm hại mẫu thân và muội muội rồi!"
Bạch lão phu nhân gật gù, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hiền hòa, còn nói vài câu an ủi, mới để cho Bạch Mộc Cận rời đi.
Tôn ma ma lúc này mới tiến lại gần, nói: "Đại tiểu thư thật sự đã thay đổi tính tình!"
Bạch lão phu nhân cũng gật gù, thông minh cơ trí như vậy, lại lâm nguy không loạn, xác thực không giống như tiểu nha đầu nhu nhược lúc trước nữa.
"Có thể là bị bức ép ra đi, có một kế mẫu và muội muội như vậy, nhi tử kia của ta cũng là người bất công, nàng nếu như không thông minh, cũng không biết phải chịu bao nhiêu tội, nhìn khuôn mặt nhỏ sưng vù kia, công gia ra tay cũng rất tàn nhẫn rồi!" Bạch lão phu nhân lúc này mới nói ra những lời kìm nén trong lòng.
Tôn ma ma cũng thương tiếc thở dài, nói: "Cũng còn may lão phu nhân là người nhân từ, mới không để Đại tiểu thư thật sự bị ủy khuất, lão nô nhìn Đại tiểu thư là một nhân tài có thể đào tạo, từ sau chuyện này, lão phu nhân cũng nên sớm làm ra dự định thôi!"
Bạch lão phu tỏ vẻ vui mừng, gật đầu với Tôn ma ma, nói: "Vẫn là ngươi hiểu tâm ý của ta nhất, công gia là người không có tiền đồ lớn, có thể bảo vệ tước vị đã là không dễ, Lục thị lại càng không bớt lo, Bạch gia ở trong tay ta cũng không thể có sai lầm, nếu như có thể nâng cao một bước, vậy sau này khi ta trăm tuổi, cũng có thể gặp lại lão công gia ở dưới hoàng tuyền rồi!"
"Bằng trí tuệ và tài hoa của lão phu nhân, muốn cho Bạch gia tiến thêm một bước, cũng không phải là việc khó, bây giờ Đại tiểu thư cũng mười ba tuổi, qua mấy năm nữa thì đã có thể càng thêm đắc lực rồi!" Tôn ma ma vừa giúp Bạch lão phu nhân xoa bóp vai, vừa nói.
Bạch lão phu nhân gật gù, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nữ nhi của Bạch gia, giá trị lớn nhất chính là giành lợi ích cho gia tộc, mà chỉ có nữ nhi thông minh mới có thể giành được lợi ích lớn nhất.
Bạch Mộc Cận dẫn Uyên Ương và Hỉ Thước trở lại phòng mình, giải tán những người không có liên quan, mới thở phào nhẹ nhõm, Uyên Ương và Hỉ Thước lập tức liền rơi nước mắt, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tiểu thư, hôm nay thật là dọa sợ nô tỳ, nếu không nhờ tiểu thư cơ trí, ngày hôm nay còn không biết phải chịu bao nhiêu tội đây!"
"Đúng đấy, tiểu thư người xem, nửa bên mặt này của người đã sưng rất to rồi, để em đi lấy dược giúp người bôi!" Hỉ Thước đau lòng mà nói, cuống quít đi tìm dược trong ngăn kéo.
Bạch Mộc Cận lại chỉ thờ ơ cười cười, nói: "Chút thương tích nhỏ ấy không sao cả, nếu không có một cái tát này, tổ mẫu sao có thể cố ý muốn xử phạt Lục thị và Bạch Vân Hề, tuy rằng xử phạt quá nhẹ, nhưng dù sao cũng tốt hơn để cho bọn họ toàn thân trở ra!"
Uyên Ương không đồng ý bĩu môi, nói: "Sau này tiểu thư cũng không thể lại tự đặt mình trong hiểm cảnh nữa, nếu như tiểu thư có oan ức, chúng ta cứ việc đi tướng phủ, lão phu nhân tất nhiên sẽ bênh vực cho tiểu thư!"
Bạch Mộc Cận biết ý của nàng, nhưng lắc đầu nói: "Ta dù sao cũng là họ Bạch, ngoại tổ mẫu cho dù đau lòng ta, cũng không thể trông nom ta mọi lúc mọi nơi được, mà Bạch gia bây giờ đều nằm trong tay Lục thị, nếu không thể lật đổ bà ta, chuyện giống như hôm nay sẽ không ngừng tái diễn, mà ta không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy!"
Uyên Ương hình như có ngộ ra, vẻ mặt buồn thiu, phẫn hận nói: "Lục Nhị nương thật là một kẻ không có tâm can, ở trong tướng phủ, xuất thân của bà ta thấp nhất, nhưng lão phu nhân đối xử với bà ta cũng không tệ, lúc phu nhân còn sống, cũng vô cùng chăm sóc bà ta, sao có thể biết được tâm tư bà ta lại độc ác như vậy, thực sự là bạch nhãn lang nuôi cho ăn còn không quen chủ!"
Bạch Mộc Cận lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: "Có cái gì kỳ quái, lòng tham không đáy, bà ta chỉ sợ cũng là quá đố kị mẫu thân, mới sẽ nghĩ cách hại chúng ta như vậy!"
"Tiểu thư, chúng ta nhất định phải về tướng phủ, đem chuyện này báo cho thừa tướng và lão phu nhân, dựa vào tính tình của lão phu nhân, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Lục nhị nương!" Hỉ Thước lại giận dữ nói tiếp.
Bạch Mộc Cận lắc đầu một cái, nói: "Vẫn chưa tới lúc để ngoại tổ mẫu phải ra tay, Xuân Nhi đã chết rồi, Lục thị bây giờ là phu nhân quốc công, không đủ chứng cứ, vẫn là không thích hợp manh động, bằng không sẽ chỉ làm cho hành động của Lục thị càng thêm bí ẩn, đến lúc đó lại tự hại chính mình!"
Uyên Ương nghe xong, cũng gật gù, nhưng lại vô cùng khó xử nói: "Như vậy lẽ nào để mặc bà ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Tiểu thư ở Ninh quốc công phủ chịu oan ức lớn như vậy mà một người bênh vực cũng không có, trong lòng nô tỳ thực sự là tức giận khó nhịn nổi!"
"Uyên Ương tốt của ta, không phải có ngươi và Hỉ Thước giúp ta sao? Ha ha... Đừng tức giận, phủ Thừa tướng chúng ta nhất định phải đi, nhưng không phải đi cáo trạng, mà là đi mượn người, ngươi nhìn Tôn ma ma bên cạnh tổ mẫu đó, bởi vì có bà ấy, tổ mẫu làm việc bớt đi bao nhiêu tâm lực, nếu như bên cạnh ta cũng có người hiểu được y lý, tâm tư kín đáo, già dặn kinh nghiệm, lại trung thành tuyệt như vậy, làm việc sẽ càng thêm thuận tiện!" Bạch Mộc Cận cười nói.
Uyên Ương và Hỉ Thước cũng vui vẻ, cùng kêu lên nói: "Tiểu thư nói có lý!"
Đang nói chuyện, liền nghe thấy phía ngoài có người hô: "Đại tiểu thư, Đại thiếu gia đến thăm ngài!"
Bạch Mộc Cận liếc mắt ra hiệu với Uyên Ương, Uyên Ương liền nhanh đi ra ngoài nghênh tiếp, Bạch Mộ Thần sắc mặt hết sức khó coi đang đi tới, vừa thấy Bạch Mộc Cận, liền đỏ cả mắt, nói: "Tỷ tỷ... Thần Nhi nghe nói ngươi chịu oan ức, đều do ta không có ở đó, không ai che chở cho tỷ!"
Bạch Mộc Cận trong lòng chua xót, cảm thấy cổ họng hơi nghẹn ngào, nhưng cố gắng nhịn xuống, trái lại cười an ủi hắn: "Tỷ tỷ không có chuyện gì, đệ xem không phải tỷ vẫn khỏe mạnh đó sao? Ngược lại là mẫu thân và Vân Hề muội muội đang bị phạt đó!"
"Tỷ xem mặt của tỷ sưng vù như vậy còn nói không có chuyện gì, bọn họ bị phạt là gieo gió gặt bão, ta còn ngại bọn họ bị trừng phạt quá nhẹ, Hừ!" Bạch Mộ Thần thở phì phò nói, hiển nhiên hết sức bất mãn với Lục thị và Bạch Vân Hề.
Bạch Mộc Cận đúng là không nghĩ tới Bạch Mộ Thần lại có oán khí sâu đậm với mẫu nữ Lục thị như vậy, xem ra trước đây người ngốc chỉ có mình nàng mà thôi, đệ đệ nàng trước giờ đều không hề ngốc.
Bạch Mộc Cận trong lòng vui mừng, nói: "Nếu như tỷ không bị chút thương tổn, chỉ sợ bây giờ chút xíu xử phạt ấy bọn họ cũng có thể dễ dàng tránh được, phụ thân là người thế nào, cả ta và đệ đều rõ ràng, yên tâm đi, tỷ tỷ biết làm sao để bảo vệ mình, đệ chỉ cần cố gắng đọc sách, đừng bận tâm những chuyện hậu trạch này!"
"Không, ta đã lớn rồi, tuyệt đối không thể nhìn tỷ tỷ chịu oan ức, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ!" Trên khuôn mặt non nớt của Bạch Mộ Thần lại lộ vẻ kiên định chưa từng có.
Bạch Mộc Cận cảm thấy trong lòng ấm áp, dáng vẻ hiện tại của Mộ Thần, cùng Tấn ca nhi thật giống nhau, cháu ngoại trai thường giống cậu, hẳn là như vậy đi? Kiếp trước nàng quá yếu đuối, cho nên ngay cả nhi tử của chính mình cũng không bảo vệ được, nhưng nàng cũng thấy may mắn vì Tấn ca nhi cùng nàng ra đi, bằng không để lại một mình hắn ở nơi hang sói kia, cũng không biết sẽ phải chịu bao nhiêu tội.
Nàng khẽ mỉm cười, tỏ vẻ cảm động, nói: "Thần ca nhi lớn rồi, vậy thì nên hiểu được nam nhi chí ở bốn phương, đệ có tiền đồ, tự nhiên không ai dám lại bắt nạt ta!"
Bạch Mộ Thần dường như đã hiểu được cái gì, rồi lại thầm hận chính mình bây giờ còn quá nhỏ yếu, nếu như hắn lớn hơn một chút, thì nhất định sẽ không để mặc tỷ tỷ phải chịu khuất nhục như vậy, hắn nắm chặt nắm tay nho nhỏ, âm thầm thề trong lòng, một ngày nào đó hắn muốn trở nên mạnh mẽ.
"Ta đã hiểu, tỷ tỷ, mặt của tỷ có đau hay không? Thần Nhi bôi thuốc cho tỷ có được hay không?" Bạch Mộ Thần đau lòng đi đến gần, nhìn vết sưng trên mặt tỷ tỷ, hận không thể lập tức đi tìm phụ thân lý luận.
Bạch Mộc Cận gật gật đầu, để Bạch Mộ Thần cẩn thận từng li từng tí giúp mình thoa thuốc, thuốc mỡ lành lạnh kia bôi lên mặt, xác thực giảm bớt cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Một cái tát này, sớm muộn nàng sẽ đòi lại, mặc dù người kia là cha của chính mình cũng thế.
Lục thị và Bạch Thế Tổ cả kinh, Lục thị sợ nhất chính là Lục gia lão phu nhân, mà Bạch Thế Tổ thì sợ bị phe đối địch nắm được đằng chuôi, làm quan quan trọng nhất chính là thanh danh, gia đình không yên, truyền ra tin đồn kế thất hà khắc tử nữ do nguyên phối lưu lại, như vậy đối với quốc công gia là hắn, chính là mắc phải tội danh trị gia không nghiêm!
Người xưa nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nếu như gia đình không yên ổn, còn nói gì đến việc trị quốc bình thiên hạ, hắn đột nhiên ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn nữ nhi của chính mình, đây vẫn là nữ nhi trước giờ nhút nhát, nhìn thấy hắn cũng không nói được câu nào sao?
Vừa nãy hắn một lòng lo lắng Lục thị và Bạch Vân Hề, dĩ nhiên không phát hiện từ đầu tới cuối, nữ nhi này biểu hiện cũng hết sức xuất sắc, chịu oan khuất, không chỉ vô cùng thong dong, không biện giải không hoảng hốt, trái lại còn có thể cẩn thận thăm dò, vì chính mình tẩy thoát tội danh, hiện tại lại dùng lời như vậy bức bản thân hắn phải làm ra trừng phạt.
Nhìn lại dấu tay đỏ au trên gương mặt kia một chút, nhất thời lại cảm thấy có chút lúng túng, vừa nãy hắn xác thực không phân tốt xấu đã đánh nàng, cho dù là vì quá giận dữ, nhưng nếu như bị Lục thừa tướng biết được, vị nhạc mẫu đại nhân vô cùng bao che người nhà kia, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nghĩ tới đây, Bạch Thế Tổ đẩy Lục thị, trầm mặt nói: "Mẫu thân đại nhân nói có lý, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng Lục thị và Hề Nhi tuy rằng có lỗi, cũng không phải là lỗi lớn, mong rằng mẫu thân xử lý nhẹ!"
Lục thị biết lần này là không cách nào cứu vãn, nhưng Bạch Thế Tổ nếu đã nói ra mấy lời này, vậy thì có nghĩa là Bạch lão phu nhân cũng sẽ không phạt nặng chính mình, càng sẽ không đoạt lấy quyền quản gia của mình.
Chỉ cần nắm quyền to trong tay, tất nhiên sau này sẽ có cơ hội đòi lại món nợ ngày hôm nay, Bạch Mộc Cận, trước nay bà cũng thật là coi thường nha đầu này, bị nàng ta giả vờ ngoan ngoãn vụng về lừa gạt nhiều năm như vậy, bây giờ đôi cánh cứng cáp rồi, dám đối phó với chính mình rồi!
Bà ta oán hận lôi kéo nữ nhi quỳ xuống, nói: "Xin lão phu nhân trách phạt!"
Bạch lão phu nhân hơi híp mắt, nhìn Bạch Mộc Cận với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng nổi lên một tia cảnh giác, cháu gái này không đơn giản.
Lục thị cuối cùng bị xử phạt đi quỳ một đêm ở từ đường, lại bị bắt sao chép nữ giới một trăm lần, mà Bạch Vân Hề lần thứ hai bị cấm túc ở Vân Tưởng Uyển của chính mình, kỳ hạn là ba tháng.
Bạch Thế Tổ tức giận phất tay áo rời đi, phút cuối cùng còn dùng ánh mắt oán hận trừng Bạch Mộc Cận một chút, hừ lạnh một tiếng. Lục thị và Bạch Vân Hề thì bị người mang đi lĩnh phạt.
Bạch lão phu nhân hơi mỏi mệt nhấc tay lên nói: "Cận nhi cũng đứng lên đi, sớm trở về nghỉ ngơi!"
Bạch Mộc Cận lại quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lo sợ nói: "Cận nhi phạm lỗi lầm, xin tổ mẫu tha thứ!"
Bạch lão phu nhân hơi kinh ngạc, không rõ vì sao hỏi: "Ngươi phạm vào sai lầm gì? Chuyện hôm nay đã rõ ràng, cũng không liên quan tới ngươi!"
Bạch Mộc Cận nhưng một mặt tự trách nói: "Cận nhi xác thực có lỗi, không nên bởi vì không cam lòng với việc làm của mẫu thân và muội muội, mà tự cho là thông minh, bức bách phụ thân trách phạt hai người họ, nhưng mà... Nhưng mà Cận nhi thật sự rất đau lòng, con thuở nhỏ đã mất mẹ, cho rằng mẫu thân là thật lòng thật dạ nên cũng chân thành kính yêu bà, nhưng bà ấy lại nhiều lần muốn hại con!"
"Ai... Tổ mẫu biết ngươi bị ủy khuất, thôi, tuy rằng bức bách phụ thân có chút không đúng, nhưng tổ mẫu có thể thông cảm cho con, đứng lên đi, con cũng mệt mỏi, trở lại cố gắng nghỉ ngơi!" Bạch lão phu nhân vung vung tay, tinh thần có chút mệt mỏi.
Bạch Mộc Cận lúc này mới đứng dậy, mang theo nụ cười lấy lòng nói: "Cận nhi đa tạ tổ mẫu quan tâm, hôm nay nếu không có tổ mẫu tọa trấn, Cận nhi mặc dù thông minh, sợ là trên lưng cũng phải đeo cái tội danh hãm hại mẫu thân và muội muội rồi!"
Bạch lão phu nhân gật gù, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hiền hòa, còn nói vài câu an ủi, mới để cho Bạch Mộc Cận rời đi.
Tôn ma ma lúc này mới tiến lại gần, nói: "Đại tiểu thư thật sự đã thay đổi tính tình!"
Bạch lão phu nhân cũng gật gù, thông minh cơ trí như vậy, lại lâm nguy không loạn, xác thực không giống như tiểu nha đầu nhu nhược lúc trước nữa.
"Có thể là bị bức ép ra đi, có một kế mẫu và muội muội như vậy, nhi tử kia của ta cũng là người bất công, nàng nếu như không thông minh, cũng không biết phải chịu bao nhiêu tội, nhìn khuôn mặt nhỏ sưng vù kia, công gia ra tay cũng rất tàn nhẫn rồi!" Bạch lão phu nhân lúc này mới nói ra những lời kìm nén trong lòng.
Tôn ma ma cũng thương tiếc thở dài, nói: "Cũng còn may lão phu nhân là người nhân từ, mới không để Đại tiểu thư thật sự bị ủy khuất, lão nô nhìn Đại tiểu thư là một nhân tài có thể đào tạo, từ sau chuyện này, lão phu nhân cũng nên sớm làm ra dự định thôi!"
Bạch lão phu tỏ vẻ vui mừng, gật đầu với Tôn ma ma, nói: "Vẫn là ngươi hiểu tâm ý của ta nhất, công gia là người không có tiền đồ lớn, có thể bảo vệ tước vị đã là không dễ, Lục thị lại càng không bớt lo, Bạch gia ở trong tay ta cũng không thể có sai lầm, nếu như có thể nâng cao một bước, vậy sau này khi ta trăm tuổi, cũng có thể gặp lại lão công gia ở dưới hoàng tuyền rồi!"
"Bằng trí tuệ và tài hoa của lão phu nhân, muốn cho Bạch gia tiến thêm một bước, cũng không phải là việc khó, bây giờ Đại tiểu thư cũng mười ba tuổi, qua mấy năm nữa thì đã có thể càng thêm đắc lực rồi!" Tôn ma ma vừa giúp Bạch lão phu nhân xoa bóp vai, vừa nói.
Bạch lão phu nhân gật gù, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nữ nhi của Bạch gia, giá trị lớn nhất chính là giành lợi ích cho gia tộc, mà chỉ có nữ nhi thông minh mới có thể giành được lợi ích lớn nhất.
Bạch Mộc Cận dẫn Uyên Ương và Hỉ Thước trở lại phòng mình, giải tán những người không có liên quan, mới thở phào nhẹ nhõm, Uyên Ương và Hỉ Thước lập tức liền rơi nước mắt, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tiểu thư, hôm nay thật là dọa sợ nô tỳ, nếu không nhờ tiểu thư cơ trí, ngày hôm nay còn không biết phải chịu bao nhiêu tội đây!"
"Đúng đấy, tiểu thư người xem, nửa bên mặt này của người đã sưng rất to rồi, để em đi lấy dược giúp người bôi!" Hỉ Thước đau lòng mà nói, cuống quít đi tìm dược trong ngăn kéo.
Bạch Mộc Cận lại chỉ thờ ơ cười cười, nói: "Chút thương tích nhỏ ấy không sao cả, nếu không có một cái tát này, tổ mẫu sao có thể cố ý muốn xử phạt Lục thị và Bạch Vân Hề, tuy rằng xử phạt quá nhẹ, nhưng dù sao cũng tốt hơn để cho bọn họ toàn thân trở ra!"
Uyên Ương không đồng ý bĩu môi, nói: "Sau này tiểu thư cũng không thể lại tự đặt mình trong hiểm cảnh nữa, nếu như tiểu thư có oan ức, chúng ta cứ việc đi tướng phủ, lão phu nhân tất nhiên sẽ bênh vực cho tiểu thư!"
Bạch Mộc Cận biết ý của nàng, nhưng lắc đầu nói: "Ta dù sao cũng là họ Bạch, ngoại tổ mẫu cho dù đau lòng ta, cũng không thể trông nom ta mọi lúc mọi nơi được, mà Bạch gia bây giờ đều nằm trong tay Lục thị, nếu không thể lật đổ bà ta, chuyện giống như hôm nay sẽ không ngừng tái diễn, mà ta không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy!"
Uyên Ương hình như có ngộ ra, vẻ mặt buồn thiu, phẫn hận nói: "Lục Nhị nương thật là một kẻ không có tâm can, ở trong tướng phủ, xuất thân của bà ta thấp nhất, nhưng lão phu nhân đối xử với bà ta cũng không tệ, lúc phu nhân còn sống, cũng vô cùng chăm sóc bà ta, sao có thể biết được tâm tư bà ta lại độc ác như vậy, thực sự là bạch nhãn lang nuôi cho ăn còn không quen chủ!"
Bạch Mộc Cận lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: "Có cái gì kỳ quái, lòng tham không đáy, bà ta chỉ sợ cũng là quá đố kị mẫu thân, mới sẽ nghĩ cách hại chúng ta như vậy!"
"Tiểu thư, chúng ta nhất định phải về tướng phủ, đem chuyện này báo cho thừa tướng và lão phu nhân, dựa vào tính tình của lão phu nhân, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Lục nhị nương!" Hỉ Thước lại giận dữ nói tiếp.
Bạch Mộc Cận lắc đầu một cái, nói: "Vẫn chưa tới lúc để ngoại tổ mẫu phải ra tay, Xuân Nhi đã chết rồi, Lục thị bây giờ là phu nhân quốc công, không đủ chứng cứ, vẫn là không thích hợp manh động, bằng không sẽ chỉ làm cho hành động của Lục thị càng thêm bí ẩn, đến lúc đó lại tự hại chính mình!"
Uyên Ương nghe xong, cũng gật gù, nhưng lại vô cùng khó xử nói: "Như vậy lẽ nào để mặc bà ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Tiểu thư ở Ninh quốc công phủ chịu oan ức lớn như vậy mà một người bênh vực cũng không có, trong lòng nô tỳ thực sự là tức giận khó nhịn nổi!"
"Uyên Ương tốt của ta, không phải có ngươi và Hỉ Thước giúp ta sao? Ha ha... Đừng tức giận, phủ Thừa tướng chúng ta nhất định phải đi, nhưng không phải đi cáo trạng, mà là đi mượn người, ngươi nhìn Tôn ma ma bên cạnh tổ mẫu đó, bởi vì có bà ấy, tổ mẫu làm việc bớt đi bao nhiêu tâm lực, nếu như bên cạnh ta cũng có người hiểu được y lý, tâm tư kín đáo, già dặn kinh nghiệm, lại trung thành tuyệt như vậy, làm việc sẽ càng thêm thuận tiện!" Bạch Mộc Cận cười nói.
Uyên Ương và Hỉ Thước cũng vui vẻ, cùng kêu lên nói: "Tiểu thư nói có lý!"
Đang nói chuyện, liền nghe thấy phía ngoài có người hô: "Đại tiểu thư, Đại thiếu gia đến thăm ngài!"
Bạch Mộc Cận liếc mắt ra hiệu với Uyên Ương, Uyên Ương liền nhanh đi ra ngoài nghênh tiếp, Bạch Mộ Thần sắc mặt hết sức khó coi đang đi tới, vừa thấy Bạch Mộc Cận, liền đỏ cả mắt, nói: "Tỷ tỷ... Thần Nhi nghe nói ngươi chịu oan ức, đều do ta không có ở đó, không ai che chở cho tỷ!"
Bạch Mộc Cận trong lòng chua xót, cảm thấy cổ họng hơi nghẹn ngào, nhưng cố gắng nhịn xuống, trái lại cười an ủi hắn: "Tỷ tỷ không có chuyện gì, đệ xem không phải tỷ vẫn khỏe mạnh đó sao? Ngược lại là mẫu thân và Vân Hề muội muội đang bị phạt đó!"
"Tỷ xem mặt của tỷ sưng vù như vậy còn nói không có chuyện gì, bọn họ bị phạt là gieo gió gặt bão, ta còn ngại bọn họ bị trừng phạt quá nhẹ, Hừ!" Bạch Mộ Thần thở phì phò nói, hiển nhiên hết sức bất mãn với Lục thị và Bạch Vân Hề.
Bạch Mộc Cận đúng là không nghĩ tới Bạch Mộ Thần lại có oán khí sâu đậm với mẫu nữ Lục thị như vậy, xem ra trước đây người ngốc chỉ có mình nàng mà thôi, đệ đệ nàng trước giờ đều không hề ngốc.
Bạch Mộc Cận trong lòng vui mừng, nói: "Nếu như tỷ không bị chút thương tổn, chỉ sợ bây giờ chút xíu xử phạt ấy bọn họ cũng có thể dễ dàng tránh được, phụ thân là người thế nào, cả ta và đệ đều rõ ràng, yên tâm đi, tỷ tỷ biết làm sao để bảo vệ mình, đệ chỉ cần cố gắng đọc sách, đừng bận tâm những chuyện hậu trạch này!"
"Không, ta đã lớn rồi, tuyệt đối không thể nhìn tỷ tỷ chịu oan ức, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ!" Trên khuôn mặt non nớt của Bạch Mộ Thần lại lộ vẻ kiên định chưa từng có.
Bạch Mộc Cận cảm thấy trong lòng ấm áp, dáng vẻ hiện tại của Mộ Thần, cùng Tấn ca nhi thật giống nhau, cháu ngoại trai thường giống cậu, hẳn là như vậy đi? Kiếp trước nàng quá yếu đuối, cho nên ngay cả nhi tử của chính mình cũng không bảo vệ được, nhưng nàng cũng thấy may mắn vì Tấn ca nhi cùng nàng ra đi, bằng không để lại một mình hắn ở nơi hang sói kia, cũng không biết sẽ phải chịu bao nhiêu tội.
Nàng khẽ mỉm cười, tỏ vẻ cảm động, nói: "Thần ca nhi lớn rồi, vậy thì nên hiểu được nam nhi chí ở bốn phương, đệ có tiền đồ, tự nhiên không ai dám lại bắt nạt ta!"
Bạch Mộ Thần dường như đã hiểu được cái gì, rồi lại thầm hận chính mình bây giờ còn quá nhỏ yếu, nếu như hắn lớn hơn một chút, thì nhất định sẽ không để mặc tỷ tỷ phải chịu khuất nhục như vậy, hắn nắm chặt nắm tay nho nhỏ, âm thầm thề trong lòng, một ngày nào đó hắn muốn trở nên mạnh mẽ.
"Ta đã hiểu, tỷ tỷ, mặt của tỷ có đau hay không? Thần Nhi bôi thuốc cho tỷ có được hay không?" Bạch Mộ Thần đau lòng đi đến gần, nhìn vết sưng trên mặt tỷ tỷ, hận không thể lập tức đi tìm phụ thân lý luận.
Bạch Mộc Cận gật gật đầu, để Bạch Mộ Thần cẩn thận từng li từng tí giúp mình thoa thuốc, thuốc mỡ lành lạnh kia bôi lên mặt, xác thực giảm bớt cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Một cái tát này, sớm muộn nàng sẽ đòi lại, mặc dù người kia là cha của chính mình cũng thế.
Tác giả :
Yêu Nga Tử Đại Nhân