Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Chương 79: Thai nhi khó giữ
Editor: Gà
Liễu ma ma tất nhiên hiểu được nguy hiểm trong này, phu nhân đã thấy đỏ, nếu tiếp tục đuổi xuống, tiểu công tử trong bụng khẳng định khó giữ được, nghĩ tới đây, Liễu ma ma vội vàng tới gần bên cạnh Nhị di nương, miệng dịu dàng an ủi nói: “Di nương, phủ y còn chưa tới, nha đầu này hiểu chút y thuật, ngài để cho nàng ta giúp ngài xem một chút, lão phu nhân cùng Tướng gia đều ở đây, không có việc gì.” Trước mặt mọi người, nha đầu kia có cho mấy lá gan, nàng ta cũng không dám hạ độc thủ.
Lúc này, Lý Ngọc Nhi dẫn theo Vân Thu Ca vén rèm đi vào, trước hết hai mắt nhìn quanh tình huống trong phòng, đôi mắt đẹp hơi lóe, khóe miệng càng gợi lên nụ cười tự đắc.
“Phủ y, mau vào xem một chút.” Sắc mặt Lý Ngọc Nhi nóng nảy, không kịp hành lễ vấn an, nói.
Sau lưng phủ y vội đi vào, sau khi thỉnh an lão phu nhân cùng Vân Bá Nghị, cũng không nhiều lời trực tiếp cách màn che thay Vạn Phượng Ngô cẩn thận bắt mạch.
“Lão phu nhân, Tướng gia, tỳ thiếp khi đi tới gặp được phủ y, liền đi cùng hắn tới đây.” Sau khi Lý Ngọc Nhi cúi chào xong, liền giải thích nguyên do vì sao nàng xuất hiện cùng phủ y.
“Tam di nương, ngươi dù sao cũng là thiếp thất của phụ thân, phủ y là ngoại nam, ngươi lại có thể không để ý đến nam nữ cấm kỵ, cho phép hai người đồng hành, hiểu nội tình sẽ biết ngươi có ý tốt, người không biết nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ nói ra điều xấu, ngươi tính đặt mặt mũi của phụ thân ở đâu? Huống chi Tứ muội muội còn đi theo bên cạnh ngươi, nàng lại chưa xuất giá, ngươi sao có thể làm ảnh hưởng đến khuê danh trong sạch của nữ nhi mình.” Vân Lãnh Ca cười chân thành tha thiết, khóe mắt quét Lý Ngọc Nhi lộ ra vẻ lạnh thấu xương.
Dứt lời, Vân Bá Nghị trầm mặt, một di nương cùng ngoại nam đồng hành ở Tướng phủ, tuy nói phủ y làm thuê cho Tướng phủ, cũng coi là một nửa Tướng phủ, nhưng cổ nhân có nói, thân tỷ đệ bảy tuổi cũng không cùng ngồi chung bàn, huống chi thiếp thất của mình đi cùng một nam tử mà nàng ta vốn không quen, nếu lời đồn đãi bị truyền ra ngoài, mặc dù hai người không có gì cũng sẽ bị dư luận nói thành có tội, vậy danh tiếng Hữu Tướng của ông thật sự bị hủy không còn gì.
“Lãnh Ca nói rất đúng, có lòng tốt nhưng làm chuyện sai lầm, chính là hồ đồ hại người hại mình, nam nữ thụ thụ bất thân, về sau chú ý một chút, đây là Tướng phủ, quy củ tất nhiên phải nghiêm cẩn.” Lão phu nhân cũng bất mãn lạnh giọng nói.
“Dạ, tỳ thiếp biết sai.” Lý Ngọc Nhi ngoài miệng thành khẩn bày tỏ biết sai, trong mắt xẹt qua vẻ tức giận, trong lòng hận không thể róc xương lóc thịt Vân Lãnh Ca, Vân Thu Ca không có làm bộ làm tịch như nương nàng ta, lại thấy Vân Lãnh Ca lên tiếng bôi nhọ danh tiết của nàng ta, trong nháy mắt đổi sắc mặt, ánh mắt phẫn nộ hung ác nhìn chằm chằm nàng, thiếu chút nữa trực tiếp tức giận chửi ầm lên, nhưng ngại lão phu nhân và Vân Bá Nghị đang ở bên cạnh, không dám lỗ mãng làm càn.
Lúc này, sắc mặt phủ y nghiêm túc thu tay chẩn mạch, nghiêm nghị nói: “Có thể Nhị di nương dùng phải dược vật khiến xảy thai.” Nặng nề thở dài, lắc đầu nói: “Dược tính đã vào cuống rốn, tại hạ y thuật nông cạn, thai nhi sợ không giữ được.”
Vạn Phượng Ngô thống khổ kêu rên vang vọng cả phòng, nghe nói đứa bé của nàng không giữ được, nhất thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả suy nghĩ đều đình chỉ, hai mắt biến thành màu đen, ngất xỉu tại chỗ.
Lý Ngọc Nhi cùng Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn nhau, vui sướng khi người gặp họa hả hê không lời nào có thể miêu tả được, nhưng bên trong phòng tâm tư của mọi người đều đặt ở trên người Nhị di nương, không chú ý đến hai người bọn họ.
Lão phu nhân nghe được đứa bé không giữ được, vẻ mặt thật không có quá nhiều khổ sở, chỉ là con ngươi trầm xuống không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt Vân Bá Nghị đều là chán nản bi thương, tuy nói Vạn Phượng Ngô làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy khiến ông rất tức giận muốn một đao giết nàng ta giải hận, nhưng trẻ con vô tội mà, cốt nhục trong bụng nàng chính máu mủ ruột của bản thân, đối với thai nhi còn chưa thành hình này Vân Bá Nghị vẫn ôm một phần mong đợi.
“Hôm nay Nhị di nương đều ăn những thứ gì rồi, toàn bộ tra ra cho ta, Liễu ma ma, ngươi nói.” Mặt Vân Bá Nghị đỏ lên, nói đến cuối cùng, đã không nhịn được tức giận ngập tràn không tự chủ rống lên.
Liễu ma ma đã sớm lòng như lửa đốt, đang ấn nhân trung của Nhị di nương hi vọng nàng ta có thể sớm tỉnh lại, nghe Vân Bá Nghị giận dữ rống to, thân mình run lên, vội té quỵ nằm rạp xuống đất nói: “Thức ăn của di nương đều do lão nô một tay chuẩn bị, lão nô vô cùng cẩn thận đề phòng có người âm thầm hạ độc, nhưng không nghĩ tới vẫn xảy ra sơ sót, đều do lão nô không đủ cẩn thận, xin Tướng gia trách phạt.”
“Lỗi của ngươi đợi nói sau đi, trước tiên nói Nhị di nương hôm nay đã ăn cái gì rồi?” Vân Bá Nghị thấy Liễu ma ma vòng nửa ngày nhưng chưa nói đến điểm mấu chốt, cố gắng điều hòa hơi thở dồn dập, cả giận nói.
“Dạ dạ dạ, thân mình di nương yếu, vẫn nôn nghén, ăn không vô những thứ khác, cả ngày cũng không ăn cơm, tận tới đêm khuya có một nha đầu bưng tới một chén chè ngân nhĩ hạt sen tẩm bổ cho cơ thể, lão nô cũng nghiệm qua, trong cháo cũng không có độc, cho nên yên tâm để di nương ăn, ai biết ăn vào bụng không tới nửa canh giờ, di nương liền la hét đau bụng.” Liễu ma ma dập đầu như băm tỏi, run rẩy nói ra tất cả.
“Nha đầu bưng cháo kia là ai?” Trong ngực Vân Bá Nghị lửa giận sôi trào, hỏi.
“Là nha đầu ngài cố ý đưa tới hầu hạ di nương.” Cả người Liễu ma ma phát run, run rẩy nói.
Vân Lãnh Ca tranh thủ nhìn thoáng qua sắc mặt khó nén đắc ý của Lý Ngọc Nhi, có chút buồn cười hơi nhướng mày, chỉ cười không nói.
“Cho Tú Nhi và Hoa Linh vào.” Vân Bá Nghị giận không kềm được, nghiêng đầu hướng về phía ngoài cửa rống to, hai người nha hoàn này do ông cùng mẫu thân thương lượng một phen, đưa đến chỗ Nhị di nương, ngoài mặt là hầu hạ, kì thực là giám thị, dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bản lãnh của Nhị di nương bao nhiêu ông hiểu rõ vài phần, hơn nữa nàng ta còn có nhà mẹ đẻ là phủ Thị Lang, chỉ sợ ngày nào đó nàng ta làm ra chuyện chó cùng rứt giậu, khi đó bản thân cũng sớm có tính toán rồi.
Hai người Tú Nhi và Hoa Linh chờ đợi bên ngoài lo sợ bất an, thời điểm Nhị di nương đau bụng như xoắn, họ liền cảm thấy không bình thường, nghe tiếng của Tướng gia như sấm nổ, hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh hoảng cùng vẻ sợ hãi nồng đậm từ trong mắt đối phương.
Thân mình hai người Tú Nhi cứng đờ từng bước từng bước tiến vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Vân Bá Nghị xanh mét dọa người, “Phốc” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Tướng gia có gì phân phó.”
“Tối nay ai đã bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ cho Nhị di nương uống?” Vân Bá Nghị quét mắt liếc hai người một cái, lạnh lùng nói.
“Hồi bẩm Tướng gia, là Tú Nhi,” Hoa Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt về phía Tú nhi bên cạnh, đang luôn miệng liên tục nói không ngừng.
Tú Nhi thầm hận Hoa Linh trốn tránh trách nhiệm, nhưng thời điểm nàng ta bưng cháo rất nhiều nha hoàn ma ma cũng đã nhìn thấy, không thể không nhắm mắt thừa nhận: “Hồi lão phu nhân Tướng gia, quả thực là nô tỳ.”
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám mưu hại chủ tử, ta để ngươi tới đây hầu hạ di nương, ngươi lại làm như thế hả? Người đâu, mang xuống đánh chết.” Trên trán Vân Bá Nghị cũng nổi đầy gân xanh, nghĩ đến hài nhi của mình còn chưa ra đời đã hóa thành một vũng máu, mà đầu sỏ gây nên chính là nha hoàn mà ông tự mình đưa đến giám thị Nhị di nương, trong lúc nhất thời vừa giận vừa hối hận, trăm vị tạp trần.
“Tướng gia, xin tha mạng, mặc dù cháo do nô tỳ bưng đến, nhưng là Lục Ý nấu cho Nhị di nương, nô tỳ chỉ mang đến thôi.” Tú Nhi nghe thấy muốn đánh chết mình, vội dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ, mặc dù Nhị di nương mang thai hài tử của Tướng gia, nhưng nàng ta tới đây để lưu ý từng cử động của Nhị di nương, tự mình hầu hạ tất nhiên không hề để bụng, nhất là ngày đó nàng ta làm hại chính mình bị thương ở chân, thiếu chút nữa thành người tàn tật, nên xem như kẻ thù đồng thời càng thêm lơi lỏng đối với mọi chuyện, rất nhiều chuyện chỉ là nói cho có mà thôi.
Vân Lãnh Ca nghe nói đến Lục Ý, tay đụng nắp bình trà rồi dừng lại, đôi mắt giả vờ mờ mịt, gương mặt không hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tú Nhi đang quỳ, lông mày nhẹ nhàng cau lại.
Thời khắc Lý Ngọc Nhi chú ý đến biểu tình của Vân Lãnh Ca thấy nàng có dáng vẻ như vậy, giương môi bí ẩn cười một tiếng, đáy mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị đã thực hiện được quỷ kế.
“Lục Ý là ai?” Vân Bá Nghị sai nha đầu đi kêu Lục Ý, xoay người hướng lão phu nhân nghi ngờ hỏi.
“Trước kia bên cạnh Nhị di nương có nha đầu thân cận, sau không biết vì sao lại bị đày đến phòng bếp làm việc.” Lão phu nhân nhẹ giơ mí mắt lên, đưa tay cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hớp, thản nhiên nói.
Lúc uống trà tay áo rộng trượt xuống, lộ ra một vòng vàng khảm bảo thạch, hoàn toàn bằng vàng ròng, hết sức quý báu, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
“Mẫu thân, vòng tay này?” Trước kia Vân Bá Nghị không nhìn thấy mẫu thân có vòng tay này, quan sát một hồi trên vòng tay có hoa văn cùng bảo thạch, nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không muốn đứng lên.
“Lãnh Ca đưa, con bé nói vòng tay này vô cùng thích hợp với lão bà tử ta đây, ta vốn không muốn nhận, nhưng con bé nhõng nhẽo cứng rắn một phen, cuối cùng bỏ lại vòng tay chạy mất.” Lão phu nhân thấy Vân Bá Nghị hỏi, hai mắt cười giống hệt vầng trăng khuyết, híp mắt quở trách nhìn Vân Lãnh Ca, giọng điệu vui vẻ nói.
Trong đầu Vân Bá Nghị đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng, lòng thầm hiểu rõ, nghe được phòng ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân nặng nề, biết nha đầu kia mang theo Lục Ý đến, trước tiên đặt lời muốn nói sang một bên không lên tiếng nữa.
“Tướng gia, tử thai của Nhị di nương cần nhanh chóng lấy ra, tại hạ đi viết phương thuốc, sai người nấu thuốc.” Phủ y cảm nhận được không khí bên trong phòng giương cung bạt kiếm, hoảng hốt tay run, cố trấn định nói.
Sắc mặt Vân Bá Nghị mỏi mệt khoát tay áo, đồng ý.
Phủ y hành lễ cáo lui, vội ra khỏi nội thất.
Cùng lúc đó, Lục Ý cúi người đi vào.
“Lục Ý, chén chè hạt sen ngân nhĩ kia có phải là ngươi tự mình nấu hay không?” Vân Bá Nghị nhìn vẻ mặt xanh xao vàng vọt của Lục Ý hồi lâu, trầm giọng nói.
“Là nô tỳ.” Lục Ý cúi thấp đầu nói.
“Có phải ngươi oán hận Nhị di nương biếm ngươi đến phòng bếp làm việc, cho nên muốn trả thù nàng hay không?” Vân Bá Nghị nhớ đến lão phu nhân mới vừa nói Nhị di nương đày nàng ta đến phòng bếp làm việc, việc trong phòng bếp vừa khổ vừa mệt, hơn nữa quanh năm suốt tháng không thấy được chủ tử, không thể xuất đầu lộ diện cũng rất ít có cơ hội lấy được ban thưởng, bình thường chỉ có ma ma lớn tuổi mới có thể ở một nơi như thế này thôi, Lục Ý từ đại nha hoàn lập tức bị chuyển xuống phòng bếp, thay đổi nhanh như vậy chắc chắn không chịu nổi, nhất thời không nghĩ thông sinh ra ý định trả thù, điều này cũng không khó lý giải.
“Nô tỳ hận Nhị di nương, bởi vì nàng không hỏi nguyên do liền đuổi nô tỳ tới phòng bếp, nhưng nô tỳ cũng không phải là cái loại hoàn toàn mất hết lương tâm, người không tim không phổi, cũng không nghĩ sẽ hại chết hài tử trong bụng nàng, nô tỳ chỉ bỏ một ít dược vật có thể đưa đến đẻ non, nhưng lượng thuốc rất nhỏ, Nhị di nương chỉ đau bụng nhất thời, hoàn toàn không nghiêm trọng như vậy đâu.” Đáy mắt Lục Ý như có nước chợt hiện, bi ai nói.
“Thai của Nhị di nương đã chết từ trong trứng nước, đây là lượng thuốc rất nhỏ như ngươi nói sao? Hay cho một nô tài ân đền oán trả, chủ tử đày ngươi...ngươi có tư cách gì mà oán hận chỉ trích? Dám bỏ thuốc hại ruột thịt máu mủ của bản Tướng? Bản Tướng không nghiền xương ngươi thành tro sao có thể hả giận được.” Trong mắt Vân Bá Nghị như có ngọn lửa nhấp nháy, thường ngày trong phủ ông vẫn lấy hòa khí thiện lương đối đãi với người, dù là ở trước mặt hạ nhân, tự xưng ‘Bản Tướng’ cũng rất ít, nhưng trong lời vừa nói ông liên tục phun ra hai lần, có thể thấy được lửa giận ngập trời đến cỡ nào rồi.
“Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta, Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta....” Lúc này, trên giường Nhị di nương bị đánh thức, trong đầu như bị lấp từng đoàn từng đoàn miên hoa thật dày, làm tắc nghẽn suy nghĩ của nàng ta, nhưng trong bụng truyền tới cơn đau đớn không ngừng cùng bắp đùi mơ hồ ẩm ướt, thời thời khắc khắc nói rõ ràng nàng ta đang thật sự mất đi hài tử, nước mắt trong suốt giống như chuỗi ngọc bị đứt, trong khoảnh khắc làm ướt lông mi, nước mắt đầy mặt, tràn đầy chua xót lẩm bẩm nói.
“Phủ y, viết xong phương thuốc chưa? Mau tới đây giúp Nhị di nương thi châm.” Vân Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu khổ sở của Vạn Phượng Ngô trên giường, nhỏ như muỗi kêu, giọng nói chứa đựng nội tâm như tro tàn không còn sức sống, trái tim bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc, cũng không chú tâm trừng phạt Lục Ý nữa, lo lắng hướng ngoài cửa quát to.
“Cấp bách nhưng cũng đừng đánh mất thân phận của bản thân, ngươi là Tể Tướng một nước, hỉ nộ hiện rõ trên sắc mặt như vậy còn ra thể thống gì nữa,” lão phu nhân thấy hôm nay Vân Bá Nghị nhiều lần luống cuống vì Nhị di nương, mặt trầm như nước càng thêm lợi hại, lời nói hàm chứa cảnh cáo không vui.
“Tổ mẫu, phụ thân do quá lo lắng cho Nhị di nương, dù sao hài tử trong bụng của Nhị di nương chính là máu mủ của phụ thân, hiện tại đứa bé không còn, phụ thân đau lòng khó tránh khỏi luống cuống, đây là nhân chi thường tình thôi mà.” Ánh mắt Vân Lãnh Ca ấm áp chứa nụ cười an ủi, sắc mặt không ngại nhìn lão phu nhân.
Vân Bá Nghị hài lòng nhìn Vân Lãnh Ca, trước kia tại sao bản thân lại không nhìn ra, đứa bé Lãnh Ca này lấy đại cục làm trọng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất là đối mặt với nhiều lần con bé bị hãm hại, Nhị di nương hận không thể dồn con bé vào chỗ chết, vậy mà vẫn tồn tại một tấm lòng khoan dung như thế, phần khí độ này, rất ít người có thể có được.
Lý Ngọc Nhi lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Lãnh Ca, khinh thường nghe nàng nói vài câu lập tức hóa giải không khí khẩn trương bên trong phòng, thầm nghĩ, ngươi cứ đắc ý đi, thu về châu chấu, cũng chỉ được lúc này thôi, qua tối nay, ngươi kêu trời trời không đáp kêu đất đất chẳng hay, không còn đường sống!
Phủ y nghe được tiếng kêu, vội vàng dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán, vội bước nhanh đến, trịnh trọng nói: “Tại hạ đã sai người đi nấu thuốc rồi, lấy ngân châm phụ trợ dược vật, tử thai sẽ rất nhanh được lấy ra....” Nói đến đây, mày hắn nhíu lại, chóp mũi khẽ động, nhẹ nhàng ngửi vài cái, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Trong không khí có mùi lạ, là mùi thuốc khiến phụ nhân mang thai có thể xảy thai đẻ non.”
Liễu ma ma tất nhiên hiểu được nguy hiểm trong này, phu nhân đã thấy đỏ, nếu tiếp tục đuổi xuống, tiểu công tử trong bụng khẳng định khó giữ được, nghĩ tới đây, Liễu ma ma vội vàng tới gần bên cạnh Nhị di nương, miệng dịu dàng an ủi nói: “Di nương, phủ y còn chưa tới, nha đầu này hiểu chút y thuật, ngài để cho nàng ta giúp ngài xem một chút, lão phu nhân cùng Tướng gia đều ở đây, không có việc gì.” Trước mặt mọi người, nha đầu kia có cho mấy lá gan, nàng ta cũng không dám hạ độc thủ.
Lúc này, Lý Ngọc Nhi dẫn theo Vân Thu Ca vén rèm đi vào, trước hết hai mắt nhìn quanh tình huống trong phòng, đôi mắt đẹp hơi lóe, khóe miệng càng gợi lên nụ cười tự đắc.
“Phủ y, mau vào xem một chút.” Sắc mặt Lý Ngọc Nhi nóng nảy, không kịp hành lễ vấn an, nói.
Sau lưng phủ y vội đi vào, sau khi thỉnh an lão phu nhân cùng Vân Bá Nghị, cũng không nhiều lời trực tiếp cách màn che thay Vạn Phượng Ngô cẩn thận bắt mạch.
“Lão phu nhân, Tướng gia, tỳ thiếp khi đi tới gặp được phủ y, liền đi cùng hắn tới đây.” Sau khi Lý Ngọc Nhi cúi chào xong, liền giải thích nguyên do vì sao nàng xuất hiện cùng phủ y.
“Tam di nương, ngươi dù sao cũng là thiếp thất của phụ thân, phủ y là ngoại nam, ngươi lại có thể không để ý đến nam nữ cấm kỵ, cho phép hai người đồng hành, hiểu nội tình sẽ biết ngươi có ý tốt, người không biết nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ nói ra điều xấu, ngươi tính đặt mặt mũi của phụ thân ở đâu? Huống chi Tứ muội muội còn đi theo bên cạnh ngươi, nàng lại chưa xuất giá, ngươi sao có thể làm ảnh hưởng đến khuê danh trong sạch của nữ nhi mình.” Vân Lãnh Ca cười chân thành tha thiết, khóe mắt quét Lý Ngọc Nhi lộ ra vẻ lạnh thấu xương.
Dứt lời, Vân Bá Nghị trầm mặt, một di nương cùng ngoại nam đồng hành ở Tướng phủ, tuy nói phủ y làm thuê cho Tướng phủ, cũng coi là một nửa Tướng phủ, nhưng cổ nhân có nói, thân tỷ đệ bảy tuổi cũng không cùng ngồi chung bàn, huống chi thiếp thất của mình đi cùng một nam tử mà nàng ta vốn không quen, nếu lời đồn đãi bị truyền ra ngoài, mặc dù hai người không có gì cũng sẽ bị dư luận nói thành có tội, vậy danh tiếng Hữu Tướng của ông thật sự bị hủy không còn gì.
“Lãnh Ca nói rất đúng, có lòng tốt nhưng làm chuyện sai lầm, chính là hồ đồ hại người hại mình, nam nữ thụ thụ bất thân, về sau chú ý một chút, đây là Tướng phủ, quy củ tất nhiên phải nghiêm cẩn.” Lão phu nhân cũng bất mãn lạnh giọng nói.
“Dạ, tỳ thiếp biết sai.” Lý Ngọc Nhi ngoài miệng thành khẩn bày tỏ biết sai, trong mắt xẹt qua vẻ tức giận, trong lòng hận không thể róc xương lóc thịt Vân Lãnh Ca, Vân Thu Ca không có làm bộ làm tịch như nương nàng ta, lại thấy Vân Lãnh Ca lên tiếng bôi nhọ danh tiết của nàng ta, trong nháy mắt đổi sắc mặt, ánh mắt phẫn nộ hung ác nhìn chằm chằm nàng, thiếu chút nữa trực tiếp tức giận chửi ầm lên, nhưng ngại lão phu nhân và Vân Bá Nghị đang ở bên cạnh, không dám lỗ mãng làm càn.
Lúc này, sắc mặt phủ y nghiêm túc thu tay chẩn mạch, nghiêm nghị nói: “Có thể Nhị di nương dùng phải dược vật khiến xảy thai.” Nặng nề thở dài, lắc đầu nói: “Dược tính đã vào cuống rốn, tại hạ y thuật nông cạn, thai nhi sợ không giữ được.”
Vạn Phượng Ngô thống khổ kêu rên vang vọng cả phòng, nghe nói đứa bé của nàng không giữ được, nhất thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả suy nghĩ đều đình chỉ, hai mắt biến thành màu đen, ngất xỉu tại chỗ.
Lý Ngọc Nhi cùng Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn nhau, vui sướng khi người gặp họa hả hê không lời nào có thể miêu tả được, nhưng bên trong phòng tâm tư của mọi người đều đặt ở trên người Nhị di nương, không chú ý đến hai người bọn họ.
Lão phu nhân nghe được đứa bé không giữ được, vẻ mặt thật không có quá nhiều khổ sở, chỉ là con ngươi trầm xuống không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt Vân Bá Nghị đều là chán nản bi thương, tuy nói Vạn Phượng Ngô làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy khiến ông rất tức giận muốn một đao giết nàng ta giải hận, nhưng trẻ con vô tội mà, cốt nhục trong bụng nàng chính máu mủ ruột của bản thân, đối với thai nhi còn chưa thành hình này Vân Bá Nghị vẫn ôm một phần mong đợi.
“Hôm nay Nhị di nương đều ăn những thứ gì rồi, toàn bộ tra ra cho ta, Liễu ma ma, ngươi nói.” Mặt Vân Bá Nghị đỏ lên, nói đến cuối cùng, đã không nhịn được tức giận ngập tràn không tự chủ rống lên.
Liễu ma ma đã sớm lòng như lửa đốt, đang ấn nhân trung của Nhị di nương hi vọng nàng ta có thể sớm tỉnh lại, nghe Vân Bá Nghị giận dữ rống to, thân mình run lên, vội té quỵ nằm rạp xuống đất nói: “Thức ăn của di nương đều do lão nô một tay chuẩn bị, lão nô vô cùng cẩn thận đề phòng có người âm thầm hạ độc, nhưng không nghĩ tới vẫn xảy ra sơ sót, đều do lão nô không đủ cẩn thận, xin Tướng gia trách phạt.”
“Lỗi của ngươi đợi nói sau đi, trước tiên nói Nhị di nương hôm nay đã ăn cái gì rồi?” Vân Bá Nghị thấy Liễu ma ma vòng nửa ngày nhưng chưa nói đến điểm mấu chốt, cố gắng điều hòa hơi thở dồn dập, cả giận nói.
“Dạ dạ dạ, thân mình di nương yếu, vẫn nôn nghén, ăn không vô những thứ khác, cả ngày cũng không ăn cơm, tận tới đêm khuya có một nha đầu bưng tới một chén chè ngân nhĩ hạt sen tẩm bổ cho cơ thể, lão nô cũng nghiệm qua, trong cháo cũng không có độc, cho nên yên tâm để di nương ăn, ai biết ăn vào bụng không tới nửa canh giờ, di nương liền la hét đau bụng.” Liễu ma ma dập đầu như băm tỏi, run rẩy nói ra tất cả.
“Nha đầu bưng cháo kia là ai?” Trong ngực Vân Bá Nghị lửa giận sôi trào, hỏi.
“Là nha đầu ngài cố ý đưa tới hầu hạ di nương.” Cả người Liễu ma ma phát run, run rẩy nói.
Vân Lãnh Ca tranh thủ nhìn thoáng qua sắc mặt khó nén đắc ý của Lý Ngọc Nhi, có chút buồn cười hơi nhướng mày, chỉ cười không nói.
“Cho Tú Nhi và Hoa Linh vào.” Vân Bá Nghị giận không kềm được, nghiêng đầu hướng về phía ngoài cửa rống to, hai người nha hoàn này do ông cùng mẫu thân thương lượng một phen, đưa đến chỗ Nhị di nương, ngoài mặt là hầu hạ, kì thực là giám thị, dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bản lãnh của Nhị di nương bao nhiêu ông hiểu rõ vài phần, hơn nữa nàng ta còn có nhà mẹ đẻ là phủ Thị Lang, chỉ sợ ngày nào đó nàng ta làm ra chuyện chó cùng rứt giậu, khi đó bản thân cũng sớm có tính toán rồi.
Hai người Tú Nhi và Hoa Linh chờ đợi bên ngoài lo sợ bất an, thời điểm Nhị di nương đau bụng như xoắn, họ liền cảm thấy không bình thường, nghe tiếng của Tướng gia như sấm nổ, hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh hoảng cùng vẻ sợ hãi nồng đậm từ trong mắt đối phương.
Thân mình hai người Tú Nhi cứng đờ từng bước từng bước tiến vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Vân Bá Nghị xanh mét dọa người, “Phốc” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Tướng gia có gì phân phó.”
“Tối nay ai đã bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ cho Nhị di nương uống?” Vân Bá Nghị quét mắt liếc hai người một cái, lạnh lùng nói.
“Hồi bẩm Tướng gia, là Tú Nhi,” Hoa Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt về phía Tú nhi bên cạnh, đang luôn miệng liên tục nói không ngừng.
Tú Nhi thầm hận Hoa Linh trốn tránh trách nhiệm, nhưng thời điểm nàng ta bưng cháo rất nhiều nha hoàn ma ma cũng đã nhìn thấy, không thể không nhắm mắt thừa nhận: “Hồi lão phu nhân Tướng gia, quả thực là nô tỳ.”
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám mưu hại chủ tử, ta để ngươi tới đây hầu hạ di nương, ngươi lại làm như thế hả? Người đâu, mang xuống đánh chết.” Trên trán Vân Bá Nghị cũng nổi đầy gân xanh, nghĩ đến hài nhi của mình còn chưa ra đời đã hóa thành một vũng máu, mà đầu sỏ gây nên chính là nha hoàn mà ông tự mình đưa đến giám thị Nhị di nương, trong lúc nhất thời vừa giận vừa hối hận, trăm vị tạp trần.
“Tướng gia, xin tha mạng, mặc dù cháo do nô tỳ bưng đến, nhưng là Lục Ý nấu cho Nhị di nương, nô tỳ chỉ mang đến thôi.” Tú Nhi nghe thấy muốn đánh chết mình, vội dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ, mặc dù Nhị di nương mang thai hài tử của Tướng gia, nhưng nàng ta tới đây để lưu ý từng cử động của Nhị di nương, tự mình hầu hạ tất nhiên không hề để bụng, nhất là ngày đó nàng ta làm hại chính mình bị thương ở chân, thiếu chút nữa thành người tàn tật, nên xem như kẻ thù đồng thời càng thêm lơi lỏng đối với mọi chuyện, rất nhiều chuyện chỉ là nói cho có mà thôi.
Vân Lãnh Ca nghe nói đến Lục Ý, tay đụng nắp bình trà rồi dừng lại, đôi mắt giả vờ mờ mịt, gương mặt không hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tú Nhi đang quỳ, lông mày nhẹ nhàng cau lại.
Thời khắc Lý Ngọc Nhi chú ý đến biểu tình của Vân Lãnh Ca thấy nàng có dáng vẻ như vậy, giương môi bí ẩn cười một tiếng, đáy mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị đã thực hiện được quỷ kế.
“Lục Ý là ai?” Vân Bá Nghị sai nha đầu đi kêu Lục Ý, xoay người hướng lão phu nhân nghi ngờ hỏi.
“Trước kia bên cạnh Nhị di nương có nha đầu thân cận, sau không biết vì sao lại bị đày đến phòng bếp làm việc.” Lão phu nhân nhẹ giơ mí mắt lên, đưa tay cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hớp, thản nhiên nói.
Lúc uống trà tay áo rộng trượt xuống, lộ ra một vòng vàng khảm bảo thạch, hoàn toàn bằng vàng ròng, hết sức quý báu, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
“Mẫu thân, vòng tay này?” Trước kia Vân Bá Nghị không nhìn thấy mẫu thân có vòng tay này, quan sát một hồi trên vòng tay có hoa văn cùng bảo thạch, nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không muốn đứng lên.
“Lãnh Ca đưa, con bé nói vòng tay này vô cùng thích hợp với lão bà tử ta đây, ta vốn không muốn nhận, nhưng con bé nhõng nhẽo cứng rắn một phen, cuối cùng bỏ lại vòng tay chạy mất.” Lão phu nhân thấy Vân Bá Nghị hỏi, hai mắt cười giống hệt vầng trăng khuyết, híp mắt quở trách nhìn Vân Lãnh Ca, giọng điệu vui vẻ nói.
Trong đầu Vân Bá Nghị đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng, lòng thầm hiểu rõ, nghe được phòng ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân nặng nề, biết nha đầu kia mang theo Lục Ý đến, trước tiên đặt lời muốn nói sang một bên không lên tiếng nữa.
“Tướng gia, tử thai của Nhị di nương cần nhanh chóng lấy ra, tại hạ đi viết phương thuốc, sai người nấu thuốc.” Phủ y cảm nhận được không khí bên trong phòng giương cung bạt kiếm, hoảng hốt tay run, cố trấn định nói.
Sắc mặt Vân Bá Nghị mỏi mệt khoát tay áo, đồng ý.
Phủ y hành lễ cáo lui, vội ra khỏi nội thất.
Cùng lúc đó, Lục Ý cúi người đi vào.
“Lục Ý, chén chè hạt sen ngân nhĩ kia có phải là ngươi tự mình nấu hay không?” Vân Bá Nghị nhìn vẻ mặt xanh xao vàng vọt của Lục Ý hồi lâu, trầm giọng nói.
“Là nô tỳ.” Lục Ý cúi thấp đầu nói.
“Có phải ngươi oán hận Nhị di nương biếm ngươi đến phòng bếp làm việc, cho nên muốn trả thù nàng hay không?” Vân Bá Nghị nhớ đến lão phu nhân mới vừa nói Nhị di nương đày nàng ta đến phòng bếp làm việc, việc trong phòng bếp vừa khổ vừa mệt, hơn nữa quanh năm suốt tháng không thấy được chủ tử, không thể xuất đầu lộ diện cũng rất ít có cơ hội lấy được ban thưởng, bình thường chỉ có ma ma lớn tuổi mới có thể ở một nơi như thế này thôi, Lục Ý từ đại nha hoàn lập tức bị chuyển xuống phòng bếp, thay đổi nhanh như vậy chắc chắn không chịu nổi, nhất thời không nghĩ thông sinh ra ý định trả thù, điều này cũng không khó lý giải.
“Nô tỳ hận Nhị di nương, bởi vì nàng không hỏi nguyên do liền đuổi nô tỳ tới phòng bếp, nhưng nô tỳ cũng không phải là cái loại hoàn toàn mất hết lương tâm, người không tim không phổi, cũng không nghĩ sẽ hại chết hài tử trong bụng nàng, nô tỳ chỉ bỏ một ít dược vật có thể đưa đến đẻ non, nhưng lượng thuốc rất nhỏ, Nhị di nương chỉ đau bụng nhất thời, hoàn toàn không nghiêm trọng như vậy đâu.” Đáy mắt Lục Ý như có nước chợt hiện, bi ai nói.
“Thai của Nhị di nương đã chết từ trong trứng nước, đây là lượng thuốc rất nhỏ như ngươi nói sao? Hay cho một nô tài ân đền oán trả, chủ tử đày ngươi...ngươi có tư cách gì mà oán hận chỉ trích? Dám bỏ thuốc hại ruột thịt máu mủ của bản Tướng? Bản Tướng không nghiền xương ngươi thành tro sao có thể hả giận được.” Trong mắt Vân Bá Nghị như có ngọn lửa nhấp nháy, thường ngày trong phủ ông vẫn lấy hòa khí thiện lương đối đãi với người, dù là ở trước mặt hạ nhân, tự xưng ‘Bản Tướng’ cũng rất ít, nhưng trong lời vừa nói ông liên tục phun ra hai lần, có thể thấy được lửa giận ngập trời đến cỡ nào rồi.
“Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta, Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta....” Lúc này, trên giường Nhị di nương bị đánh thức, trong đầu như bị lấp từng đoàn từng đoàn miên hoa thật dày, làm tắc nghẽn suy nghĩ của nàng ta, nhưng trong bụng truyền tới cơn đau đớn không ngừng cùng bắp đùi mơ hồ ẩm ướt, thời thời khắc khắc nói rõ ràng nàng ta đang thật sự mất đi hài tử, nước mắt trong suốt giống như chuỗi ngọc bị đứt, trong khoảnh khắc làm ướt lông mi, nước mắt đầy mặt, tràn đầy chua xót lẩm bẩm nói.
“Phủ y, viết xong phương thuốc chưa? Mau tới đây giúp Nhị di nương thi châm.” Vân Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu khổ sở của Vạn Phượng Ngô trên giường, nhỏ như muỗi kêu, giọng nói chứa đựng nội tâm như tro tàn không còn sức sống, trái tim bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc, cũng không chú tâm trừng phạt Lục Ý nữa, lo lắng hướng ngoài cửa quát to.
“Cấp bách nhưng cũng đừng đánh mất thân phận của bản thân, ngươi là Tể Tướng một nước, hỉ nộ hiện rõ trên sắc mặt như vậy còn ra thể thống gì nữa,” lão phu nhân thấy hôm nay Vân Bá Nghị nhiều lần luống cuống vì Nhị di nương, mặt trầm như nước càng thêm lợi hại, lời nói hàm chứa cảnh cáo không vui.
“Tổ mẫu, phụ thân do quá lo lắng cho Nhị di nương, dù sao hài tử trong bụng của Nhị di nương chính là máu mủ của phụ thân, hiện tại đứa bé không còn, phụ thân đau lòng khó tránh khỏi luống cuống, đây là nhân chi thường tình thôi mà.” Ánh mắt Vân Lãnh Ca ấm áp chứa nụ cười an ủi, sắc mặt không ngại nhìn lão phu nhân.
Vân Bá Nghị hài lòng nhìn Vân Lãnh Ca, trước kia tại sao bản thân lại không nhìn ra, đứa bé Lãnh Ca này lấy đại cục làm trọng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất là đối mặt với nhiều lần con bé bị hãm hại, Nhị di nương hận không thể dồn con bé vào chỗ chết, vậy mà vẫn tồn tại một tấm lòng khoan dung như thế, phần khí độ này, rất ít người có thể có được.
Lý Ngọc Nhi lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Lãnh Ca, khinh thường nghe nàng nói vài câu lập tức hóa giải không khí khẩn trương bên trong phòng, thầm nghĩ, ngươi cứ đắc ý đi, thu về châu chấu, cũng chỉ được lúc này thôi, qua tối nay, ngươi kêu trời trời không đáp kêu đất đất chẳng hay, không còn đường sống!
Phủ y nghe được tiếng kêu, vội vàng dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán, vội bước nhanh đến, trịnh trọng nói: “Tại hạ đã sai người đi nấu thuốc rồi, lấy ngân châm phụ trợ dược vật, tử thai sẽ rất nhanh được lấy ra....” Nói đến đây, mày hắn nhíu lại, chóp mũi khẽ động, nhẹ nhàng ngửi vài cái, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Trong không khí có mùi lạ, là mùi thuốc khiến phụ nhân mang thai có thể xảy thai đẻ non.”
Tác giả :
Tình Đa Đa