Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Chương 107: Ai là ngư ông?
Editor: Gà
Vẻ mặt Mộ Dung Diệp có chút hài lòng, nghiêng người nhìn Vân Lãnh Ca, phát hiện ánh mắt nàng có chút phức tạp, đáy lòng chột dạ, lo lắng nói: "Ca nhi, không phải ta cố ý muốn lừa gạt nàng, vì ta không chắc Vũ Văn Trạch sẽ đáp ứng, dù sao tình bằng hữu so với đại nghĩa quốc gia, thật sự không đáng kể."
Thấy hắn hiểu lầm suy nghĩ của mình, Vân Lãnh Ca cười khúc khích, ý cười trong mắt như ẩn như hiện, ôm mặt Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng nói: "A Diệp, chàng thật đáng yêu."
Mộ Dung Diệp thấy sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng như thế, sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, thở ra một hơi, cúi người thuận thế đặt Vân Lãnh Ca trên giường, môi mỏng lấp kín môi anh đào đỏ thắm, mang theo trừng phạt và thưởng thức, hận không thể nuốt môi nàng vào bụng.
"Các người biết nhau lúc nào?" Vân Lãnh Ca khẽ thở, vô cùng hứng thú với quá trình bọn họ quen biết.
"Đi biên cường trải nghiệm một năm, có lần buổi tối nghỉ ngơi thì bắt được Vũ Văn Trạch đến ám sát, quen biết như vậy." Mộ Dung Diệp lời ít ý nhiều nói.
"Vậy vì sao chàng không tử hình hắn tại chỗ luôn?" Vân Lãnh Ca không cam lòng để hắn qua loa cho xong, muốn biết chi tiết hơn.
"Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn ta lớn tiếng kêu la nói ta ỷ nhiều người khi dễ hắn một thân một mình, ta đương nhiên không phục, lập tức thả hắn, cầm kiếm tìm một chỗ vắng vẻ để tỉ thí với hắn, ba chiêu thì giành thắng lợi, không ngờ hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy, nhưng ta không đuổi theo, lúc đó hắn mặc khôi giáp tướng Bắc Nguyệt, cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tướng vô danh thôi, chạy thoát cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau đó, cách nửa tháng, hắn đều xách kiếm đến doanh trướng tìm ta, có lúc đánh lén, hoặc trắng trợn khiêu khích, đáng tiếc vẫn không trụ được qua mười chiêu của ta." Mộ Dung Diệp nói đến chuyện cũ năm đó, trên mặt vẫn có chút cảm xúc. sutucuoigadi@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Cho nên? Không đánh thì không quen?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến cũng có ngày bản thân nhìn lầm người, Vũ Văn Trạch kia quả thật không có khí tiết.
"Không khác biệt lắm, cứ như vậy qua hơn một năm, có một ngày, hắn mang theo hai vò rượu đến, nói muốn rời đi, ta mới biết hắn chính là Đại Hoàng tử Bắc Nguyệt Vũ Văn Trạch." Mộ Dung Diệp gật đầu, bày tỏ đồng ý.
"Rượu có thể giải buồn, cũng có thể mất lý trí, đêm đó các người sẽ không không say không nghỉ, sau đó xảy ra chuyện gì không nên xảy ra chứ?" Đôi mắt Vân Lãnh Ca phát sáng nhìn Mộ Dung Diệp, âm thanh hưng phấn nói.
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Mộ Dung Diệp tối sầm lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xa của Vân Lãnh Ca, nghiến răng nói: "Ta không có ham mê đoạn tụ!"
"Ai biết được, có rất nhiều người dốc cả một đời, cũng không hiểu rõ khuynh hướng giới tính của mình, có lẽ chính chàng cũng không hiểu rõ nội tâm của bản thân đâu, thiếp cảm thấy.... Ưmh...." Vân Lãnh Ca còn chưa nói xong, trong khoảnh khắc Mộ Dung Diệp cố đè nén tức giận, quen tay hay việc, chặn môi nàng.
“Hiện tại ta lập tức chứng minh cho nàng xem, rốt cuộc ta có bình thường không." Mộ Dung Diệp cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt toát ra lửa dục tức giận.
"Hừ, thiếp còn chưa hỏi chàng, chàng chọc thêm nợ phong lưu bên ngoài, khiến đệ nhất mỹ nữ Bắc Nguyệt ái mộ chàng không dứt?" Vân Lãnh Ca lạnh lùng hừ một tiếng, hai ngón tay đặt ở hông Mộ Dung Diệp, nặng nề nhéo một cái, lạnh lùng nói.
Ách, Mộ Dung Diệp thấy khuôn mặt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, ngọn lửa trong mắt nhất thời dập tắt, vẻ mặt uất ức nói: "Ta không biết, Vũ Văn Trạch cố ý truyền thư cho ta nói rõ chuyện này, Ca nhi, ta cũng mới biết được cách đây không lâu, nàng không nên trách ta biết chuyện không báo, còn nữa, trước bữa tiệc hôm nay, ngay cả hình dạng Vũ Văn Mẫn thế nào ta còn không biết, tại sao có thể nói phong lưu được?"
Vân Lãnh Ca cau mày nhìn hắn, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng biết Mộ Dung Diệp nói thật, trong đầu hiện ra dáng vẻ Vũ Văn Mẫn một thân la quần màu tím, giọng nói mang theo vài phần chua xót: "Trang phục tình nhân, xem ra rất xứng đôi."
"Trang phục tình nhân là sao?" Mộ Dung Diệp không hiểu ý Vân Lãnh Ca, hỏi.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác!" Vân Lãnh Ca hơi hoảng hốt, lập tức trấn định lại, quát: "Thiên hạ ai chẳng biết Mộ Dung Thế tử thích mặc màu tím, phong thái cái thế, Mẫn công chúa cố ý mặc giống chàng, đây không phải lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết sao?"
"Vậy ngày mai ta đổi ngay, không bao giờ mặc màu tím nữa." Mộ Dung Diệp cảm nhận được âm thanh chua chát của Vân Lãnh Ca, sắc mặt lo lắng, nở nụ cười rực rỡ, an ủi nói, hắn thật sự từng mặc y phục tím, nhưng không phải vì thích, chỉ như thói quen, nên lười phí tâm tư bắt tay vào đặt may cái khác.
Vân Lãnh Ca nhìn nụ cười tuyệt đẹp của Mộ Dung Diệp, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nghĩ đến dung mạo quốc sắc thiên hương của Vũ Văn Mẫn, đáy lòng chua như bình dấm bị đổ, đột nhiên đứng dậy dạng chân trên đùi Mộ Dung Diệp, đôi tay ôm cổ hắn, đè hắn trên giường, chưa suy nghĩ đã hành động.
Môi anh đào đỏ thắm ướt át dán lên môi mỏng của Mộ Dung Diệp, học cách hôn trước kia hắn hôn nàng, động tác trúc trắc hôn môi hắn, lưỡi thơm đưa ra, vẽ đôi môi hắn.
Mộ Dung Diệp kinh ngạc vì hành động bất ngờ của Vân Lãnh Ca hồi lâu, nhưng không ngăn cản, mắt đen sáng ngời hàm chứa ý cười nhợt nhạt để mặc nàng đẩy ngã hắn, nhưng không nghĩ nha đầu này làm ra hành động trái ngược với sự tỉnh táo thường ngày, nhưng mà, ái thê của mình chủ động đưa lên, đương nhiên hắn không cự tuyệt, giơ tay ôm eo Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, chân thành cảm thụ đôi môi mềm nhẵn kia, vô cùng hưởng thụ lần đầu nàng chủ động tỏ tình như vậy, nhưng qua một lúc lâu, môi Vân Lãnh Ca vẫn chỉ nhàn nhạt vuốt ve, không có động tác tiến thêm một bước, điều này khiến đáy mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua lo lắng, không chịu nổi nàng chỉ dụ dỗ lướt qua như vậy, nhanh chóng lật người, đè Vân Lãnh Ca phía dưới, cứng rắn nhưng ôn hòa cạy môi nàng, hai người trầm luân trong nhu tình...
Kết thúc nụ hôn, Vân Lãnh Ca đẩy Mộ Dung Diệp ra, chậm rãi ngồi thẳng người, vuốt ve tóc mai có chút tán loạn, trên mặt còn mang theo đỏ hồng, cắn môi ánh mắt trong suốt chứa hơi nước, tựa như đang chỉ trích Mộ Dung Diệp, đoạt quyền chủ động của nàng.
"Ca nhi...." Mộ Dung Diệp ôm Vân Lãnh Ca vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hàm chứa gió xuân nồng đậm tình ý, khiến trái tim Vân Lãnh Ca run rẩy, nằm trong lòng hắn không lên tiếng nữa.
Trong thư phòng yên tĩnh không tiếng động, nhưng có một cỗ lưỡng tình lưu luyến dần dần bao phủ.
"Chậc chậc, không ngờ Mộ Dung Diệp bách luyện thép cũng có ngày hóa thành ngón tay mềm, sức quyến rũ Thế tử phi thật vô hạn." Đúng lúc này, ngoài cửa sổ thư phòng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
"Vũ Văn Trạch, lăn ra đây cho bản Thế tử!" Mộ Dung Diệp nghe được người đến là ai, nhất thời giận dữ, mới vừa cùng Ca nhi triền miên, tâm thần hắn không ổn định nên không phát giác ngoài cửa có người, nhưng không ngờ Vũ Văn Trạch đã đi còn quay lại, dám nghe lén!
"Bản Hoàng tử chỉ biết đi, không biết lăn, không bằng Mộ Dung Thế tử làm gương, biểu diễn một phen đi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra, gương mặt Vũ Văn Trạch tràn đầy nụ cười chế nhạo, nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Xích Ngữ, ngươi làm gì hả? Sao có thể để tên Vũ Văn Trạch không phải động vật này tiến vào?" Mộ Dung Diệp mượn việc mắng Xích Ngữ để hung hăng mỉa mai Vũ Văn Trạch.
Ngoài thư phòng trong bụi cỏ, Xích Ngữ đứng cứng ngắc không nhúc nhích, đều do mình nghe lén thành nghiện, trong lúc nhất thời quên phòng bị, gặp Đại Hoàng tử!
"Mộ Dung Diệp, ngươi nói Bản Hoàng tử không phải động vật? Ngươi mới không phải người đấy!" Vũ Văn Trạch nhìn gương mặt như băng sương của Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Có việc khẩn mau nói, bản Thế tử không muốn lãng phí nước bọt với ngươi." Mộ Dung Diệp không muốn cãi vả với hắn ta, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói, Vũ Văn Trạch không phải người ăn no không có chuyện làm, nhất định đã xảy ra chuyện gì cần thương lượng.
Vũ Văn Trạch cũng biết không thể nán lại vương phủ quá lâu, thu lại cợt nhã, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Có chuyện nói mau! Ca nhi không cần tránh, nếu không chờ ngươi đi ta còn phải lén lút báo lại với nàng." Mộ Dung Diệp kéo tay Vân Lãnh Ca thấy biểu tình nàng có chút không tự nhiên, cười với nàng.
"Ta mới vừa nhìn thấy ám vệ của Vũ Văn Minh vào phủ Thái tử!" Vũ Văn Trạch nói đơn giản lưu loát, nhìn ánh mắt hai người không còn nhàn tản như vừa rồi, khí thế nghiêm túc nghiêm cẩn lập tức tản ra từ cơ thể hắn ta, trong nháy mắt khiến Mộ Dung Diệp ném hết ý nghĩ mờ ám trong lòng, cực kỳ tập trung suy nghĩ thâm ý trong lời của hắn ta.
"Ngươi chắc chắn không?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp tỏa ra ánh sáng bén nhọn, hầu như vẻ mặt đều tràn đầy lãnh khí.
Vũ Văn Trạch trịnh trọng gật đầu: "Nếu không phải vài năm nay ta đây đã quen thuộc ám vệ của Vũ Văn Minh, sợ cũng sẽ không dễ dàng nhận ra, Tam đệ này của ta đoán chừng coi ta là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nhưng không nghĩ từng cử động của hắn không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng cũng đã nghe nói!"
“Bây giờ Tam Hoàng tử còn đang ở địa giới Đông Dương, hắn không nên công khai đến phủ Thái tử chứ?" Bàn tay Mộ Dung Diệp nắm thành quyền đặt trên bàn nhỏ gõ nhẹ vài cái, chậm rãi nói.
"Theo ước nguyện ban đầu của Vũ Văn Minh, tính toán gả Vũ Văn Mẫn cho ngươi, để làm tai mắt cho hắn, dùng để giám sát từng biến động nhỏ của Mộ Dung vương phủ, nhưng không ngờ bị ngươi và ta đánh vỡ, Vũ Văn Minh chỉ đành bất đắc dĩ đưa Vũ Văn Mẫn vào Hoàng cung, âm thầm thám thính tâm tư Hoàng thượng, thuận tiện sau này dễ dàng giúp hắn trong ứng ngoại hợp, nhưng cho dù như thế, kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng, tất nhiên Vũ Văn Minh sẽ có chút nóng nảy, ỷ vào bản lãnh không tầm thường của ám vệ hắn, muốn liên lạc với Thái tử, thương lượng bước tiếp theo." Vũ Văn Trạch ý vị không rõ thoáng nhìn Vân Lãnh Ca đang cúi đầu không nói, thú vị trong mắt vô cùng rõ ràng!
"Không cần khích bác ly gián, Ca nhi không phải tiểu nữ tử thích ghen tuông." Mộ Dung Diệp lạnh giọng nói, tiếp theo dời tầm mắt đến Vân Lãnh Ca đang cúi đầu, giọng nói có chút dụ dỗ: "Ca nhi, đúng không?"
"Đương nhiên." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung Diệp, ngay trước mặt Vũ Văn Trạch không thể khiến hắn sượng mặt.
Mộ Dung Diệp thâm tình cười một tiếng, âm thanh trầm thấp vang dội thư phòng: "Ca nhi, nàng khéo hiểu lòng người, hơn nữa săn sóc tỉ mỉ, ta thật may mắn, có thể lấy được nữ tử tuyệt vời như Ca nhi."
Vũ Văn Trạch yên lặng nhìn Mộ Dung Diệp rõ ràng không biết dỗ người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, thân thể không kiềm được rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghĩ mình trong suốt à, bên cạnh còn có một người sống lớn như vậy, hắn thật sự không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của bản thân mình quá nhạt hả?
"Phu quân thật biết dỗ thiếp." Vân Lãnh Ca nhìn thấy ánh mắt hài hước của Mộ Dung Diệp, đã biết hắn đang cố ý kích thích Vũ Văn Trạch, không nhịn được nảy sinh tâm tư xấu xa, không biến sắc nhận kịch bản hắn đưa đến, diễn theo nội dung vở kịch của hắn.
"Ca nhi thông minh lanh lợi, thế gian hiếm thấy." Mộ Dung Diệp khẽ cười khen.
"Này này, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta sao?" Vũ Văn Trạch thật sự không chịu nổi Mộ Dung Diệp khoe khoang phong tình, lớn tiếng kêu lên, nhắc nhở sự hiện hữu của hắn ta.
"Nếu như ngươi không nói lời nào, ta thật không nhìn thấy ngươi." Mộ Dung Diệp tựa như đột nhiên phát hiện có người trong gian phòng, gương mặt bừng tỉnh, sau đó cười tủm tỉm nói.
"Đáng ghét, Thái tử đã liên thủ với Vũ Văn Minh mưu đoạt sơn hà Đông Dương rồi, ngươi còn có lòng chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình?" Vũ Văn Trạch trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, khó có thể tin nói.
"Giang sơn Đông Dương họ Thượng Quan, không phải họ Mộ Dung, ta gấp gì chứ?" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp hiện rõ bắt chó đi cày [1] xen vào việc người khác, nhíu mày, giọng nói có chút khinh miệt: "Ngươi cho rằng dựa vào Thái tử và Vũ Văn Minh thì có thể thành công? Vậy ngươi đã quá coi thường vị Hoàng đế cữu cữu kia của ta rồi."
[1] Nguyên văn “không trâu bắt chó đi cày”: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp
Vũ Văn Trạch cả kinh, có chút sinh động: "Ý của ngươi là Hoàng thượng đã sớm biết Thái tử cấu kết với Vũ Văn Minh? Vậy ông ta tiếp Vũ Văn Mẫn vào cung làm phi vì muốn giám sát hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dưỡng hổ gây họa? Ngược lại cũng bị Vũ Văn Mẫn cắn một cái? Phải biết, Vũ Văn Mẫn không phải kẻ nhu nhược dễ bắt nạt như vẻ ngoài, nàng ta là mỹ nhân rắn, kịch độc vô cùng."
"Hoàng đế chính là kẻ đầu đường xó chợ sao? Nếu tâm kế ông ta nông cạn, vậy bây giờ người ngồi ở ngôi vị Hoàng đế không phải là ông ta rồi." Mộ Dung Diệp nghe Vũ Văn Trạch liên tiếp đặt ra vấn đề, vẻ mặt nhàn nhạt, lập lờ nói.
"Ngươi nói, Nam Tinh trong cơn sóng này, an tâm sao?" Vũ Văn Trạch nghe vậy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thâm thúy khó dò, đột nhiên chuyển vấn đề, trầm lặng nói.
Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, quả thế ư? Chẳng lẽ toàn bộ đều có dự mưu? Nam Tinh này mới là ngư ông tung lưới thật sự sao?
"Có phải ngươi biết rõ gì đúng không? Tam Hoàng tử vẫn duy trì loại quan hệ nào đó với Nam Tinh?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp sáng quắc, nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt Vũ Văn Trạch nặng nề lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy Vũ Văn Minh không có chút binh lực nào lại dám liên hiệp với Thái tử Đông Dương mưu triều soán vị, chuyện này có chút kỳ lạ, Vũ Văn Minh trông coi cấm vệ ở Bắc Nguyệt, mặc dù binh lực không yếu, nhưng đều là thị vệ thủ hộ Hoàng triều, không được phép nhổ ra một người, sao hắn nắm chắc có thể mượn binh trợ giúp Thái tử lên ngôi thành công?"
"Vì thế ngươi nên điều tra một chút động hướng gần đây của Nam Tinh, xem ra vài năm nay thời cuộc vững vàng, có vài người đã lo lắng bất an rồi, muốn thống nhất thiên hạ." Đôi mắt Mộ Dung Diệp như nước suối thanh u [2], tản ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
[2] thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ
"Muốn nhúng tay vào Nam Tinh, không phải chuyện dễ dàng đâu." Vũ Văn Trạch thở dài, âm thanh lộ ra khó xử.
"Ngu xuẩn, sao không học theo cách làm của Tam Hoàng tử, tìm người nằm vùng ở chỗ hắn? Muốn biết tính toán của Nam Tinh, từ tay Tam Hoàng tử, tìm hiểu nguồn gốc, bàn tay đen phía sau màn tự nhiên sẽ xuất hiện." Mộ Dung Diệp khinh bỉ nhìn hắn ta, khóe môi nâng lên một đường cong, thân thể ngã xuống bên phải, nửa tựa vào Vân Lãnh Ca. editedbysutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Vân Lãnh Ca giơ tay lên đẩy một cái, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích cứ kề sát nàng, chỉ đành thôi, chuyên tâm tập trung xâu chuỗi lại mọi chuyện.
"Vũ Văn Minh thật nham hiểm, sâu không lường được, ta giả ngu nhiều năm, nhưng hoàn toàn không thăm dò được ranh giới cuối cùng của hắn, muốn học theo, dễ vậy sao?" Vũ Văn Trạch tức giận.
"Nếu bản Thế tử là người Bắc Nguyệt, có thể coi trọng ngươi sao? Uổng ngươi chính là trưởng tử, lại phải chịu nhục mới có thể sống yên ổn, thật không biết vài năm nay ngươi học cái gì?" Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, trên mặt hàm chứa mệt mỏi, âm thanh lười biếng nói.
"Ta đoán chừng chờ Vũ Văn Mẫn được phong phi xong, Vũ Văn Minh sẽ trở về Bắc Nguyệt, sẽ thực hiện một loạt chuẩn bị, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, nếu không có không chứng cứ xác thực chỉ ra bọn họ muốn làm việc xấu, chẳng lẽ thật sự nhìn Thái tử và Vũ Văn Minh phát động cung biến sao?" Vũ Văn Trạch không để ý Mộ Dung Diệp cười nhạo, nhăn mày, nếp nhăn càng thêm rõ ràng.
"Ngươi phải báo cho phụ hoàng ngươi, tin tưởng Bắc Nguyệt đế sẽ hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cũng có thể kịp thời đưa ra phương pháp ứng đối, Đông Dương bên này, ta không quản được, lực bất tòng tâm, gần đây người Hoàng đế cữu cữu kia của ta ném tất cả thành phòng quân, cấm vệ quân những thứ cục diện rối rắm này cho ta, còn mệt hơn luyện binh ở biên cương." Nghe âm thanh mệt mỏi nồng đậm bên tai, Vân Lãnh Ca có chút lo lắng, ghé mắt nhìn Mộ Dung Diệp đã khép mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Trạch vẫn đang độc thoại.
Vũ Văn Trạch đang nói đến mức nước bọt tung bay, đột nhiên cảm thấy được một ánh mắt lạnh lùng hàm ẩn sát khí quét đến, da đầu tê rần, vội vàng dừng nói, cẩn thận liếc nhìn Vân Lãnh Ca đang không vui nhìn chằm chằm hắn ta, thấy vẻ mặt nàng tràn ngập khí lạnh, đôi mắt rực rỡ như sao lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Vũ Văn Trạch há miệng thở dốc, khẩu hình miệng mấp máy một câu "Ta đi trước", sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.
Vân Lãnh Ca đỡ Mộ Dung Diệp nằm ngang trên giường, lấy ra chăn đắp lên cho hắn, nhìn dung nhan phong hoa tuyệt sắc mang theo mệt mỏi, trong lòng đau xót, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thả nhẹ bước chân, không tiếng động mở cửa đi đến phòng bếp.
Vẻ mặt Mộ Dung Diệp có chút hài lòng, nghiêng người nhìn Vân Lãnh Ca, phát hiện ánh mắt nàng có chút phức tạp, đáy lòng chột dạ, lo lắng nói: "Ca nhi, không phải ta cố ý muốn lừa gạt nàng, vì ta không chắc Vũ Văn Trạch sẽ đáp ứng, dù sao tình bằng hữu so với đại nghĩa quốc gia, thật sự không đáng kể."
Thấy hắn hiểu lầm suy nghĩ của mình, Vân Lãnh Ca cười khúc khích, ý cười trong mắt như ẩn như hiện, ôm mặt Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng nói: "A Diệp, chàng thật đáng yêu."
Mộ Dung Diệp thấy sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng như thế, sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, thở ra một hơi, cúi người thuận thế đặt Vân Lãnh Ca trên giường, môi mỏng lấp kín môi anh đào đỏ thắm, mang theo trừng phạt và thưởng thức, hận không thể nuốt môi nàng vào bụng.
"Các người biết nhau lúc nào?" Vân Lãnh Ca khẽ thở, vô cùng hứng thú với quá trình bọn họ quen biết.
"Đi biên cường trải nghiệm một năm, có lần buổi tối nghỉ ngơi thì bắt được Vũ Văn Trạch đến ám sát, quen biết như vậy." Mộ Dung Diệp lời ít ý nhiều nói.
"Vậy vì sao chàng không tử hình hắn tại chỗ luôn?" Vân Lãnh Ca không cam lòng để hắn qua loa cho xong, muốn biết chi tiết hơn.
"Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn ta lớn tiếng kêu la nói ta ỷ nhiều người khi dễ hắn một thân một mình, ta đương nhiên không phục, lập tức thả hắn, cầm kiếm tìm một chỗ vắng vẻ để tỉ thí với hắn, ba chiêu thì giành thắng lợi, không ngờ hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy, nhưng ta không đuổi theo, lúc đó hắn mặc khôi giáp tướng Bắc Nguyệt, cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tướng vô danh thôi, chạy thoát cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau đó, cách nửa tháng, hắn đều xách kiếm đến doanh trướng tìm ta, có lúc đánh lén, hoặc trắng trợn khiêu khích, đáng tiếc vẫn không trụ được qua mười chiêu của ta." Mộ Dung Diệp nói đến chuyện cũ năm đó, trên mặt vẫn có chút cảm xúc. sutucuoigadi@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Cho nên? Không đánh thì không quen?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến cũng có ngày bản thân nhìn lầm người, Vũ Văn Trạch kia quả thật không có khí tiết.
"Không khác biệt lắm, cứ như vậy qua hơn một năm, có một ngày, hắn mang theo hai vò rượu đến, nói muốn rời đi, ta mới biết hắn chính là Đại Hoàng tử Bắc Nguyệt Vũ Văn Trạch." Mộ Dung Diệp gật đầu, bày tỏ đồng ý.
"Rượu có thể giải buồn, cũng có thể mất lý trí, đêm đó các người sẽ không không say không nghỉ, sau đó xảy ra chuyện gì không nên xảy ra chứ?" Đôi mắt Vân Lãnh Ca phát sáng nhìn Mộ Dung Diệp, âm thanh hưng phấn nói.
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Mộ Dung Diệp tối sầm lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xa của Vân Lãnh Ca, nghiến răng nói: "Ta không có ham mê đoạn tụ!"
"Ai biết được, có rất nhiều người dốc cả một đời, cũng không hiểu rõ khuynh hướng giới tính của mình, có lẽ chính chàng cũng không hiểu rõ nội tâm của bản thân đâu, thiếp cảm thấy.... Ưmh...." Vân Lãnh Ca còn chưa nói xong, trong khoảnh khắc Mộ Dung Diệp cố đè nén tức giận, quen tay hay việc, chặn môi nàng.
“Hiện tại ta lập tức chứng minh cho nàng xem, rốt cuộc ta có bình thường không." Mộ Dung Diệp cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt toát ra lửa dục tức giận.
"Hừ, thiếp còn chưa hỏi chàng, chàng chọc thêm nợ phong lưu bên ngoài, khiến đệ nhất mỹ nữ Bắc Nguyệt ái mộ chàng không dứt?" Vân Lãnh Ca lạnh lùng hừ một tiếng, hai ngón tay đặt ở hông Mộ Dung Diệp, nặng nề nhéo một cái, lạnh lùng nói.
Ách, Mộ Dung Diệp thấy khuôn mặt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, ngọn lửa trong mắt nhất thời dập tắt, vẻ mặt uất ức nói: "Ta không biết, Vũ Văn Trạch cố ý truyền thư cho ta nói rõ chuyện này, Ca nhi, ta cũng mới biết được cách đây không lâu, nàng không nên trách ta biết chuyện không báo, còn nữa, trước bữa tiệc hôm nay, ngay cả hình dạng Vũ Văn Mẫn thế nào ta còn không biết, tại sao có thể nói phong lưu được?"
Vân Lãnh Ca cau mày nhìn hắn, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng biết Mộ Dung Diệp nói thật, trong đầu hiện ra dáng vẻ Vũ Văn Mẫn một thân la quần màu tím, giọng nói mang theo vài phần chua xót: "Trang phục tình nhân, xem ra rất xứng đôi."
"Trang phục tình nhân là sao?" Mộ Dung Diệp không hiểu ý Vân Lãnh Ca, hỏi.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác!" Vân Lãnh Ca hơi hoảng hốt, lập tức trấn định lại, quát: "Thiên hạ ai chẳng biết Mộ Dung Thế tử thích mặc màu tím, phong thái cái thế, Mẫn công chúa cố ý mặc giống chàng, đây không phải lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết sao?"
"Vậy ngày mai ta đổi ngay, không bao giờ mặc màu tím nữa." Mộ Dung Diệp cảm nhận được âm thanh chua chát của Vân Lãnh Ca, sắc mặt lo lắng, nở nụ cười rực rỡ, an ủi nói, hắn thật sự từng mặc y phục tím, nhưng không phải vì thích, chỉ như thói quen, nên lười phí tâm tư bắt tay vào đặt may cái khác.
Vân Lãnh Ca nhìn nụ cười tuyệt đẹp của Mộ Dung Diệp, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nghĩ đến dung mạo quốc sắc thiên hương của Vũ Văn Mẫn, đáy lòng chua như bình dấm bị đổ, đột nhiên đứng dậy dạng chân trên đùi Mộ Dung Diệp, đôi tay ôm cổ hắn, đè hắn trên giường, chưa suy nghĩ đã hành động.
Môi anh đào đỏ thắm ướt át dán lên môi mỏng của Mộ Dung Diệp, học cách hôn trước kia hắn hôn nàng, động tác trúc trắc hôn môi hắn, lưỡi thơm đưa ra, vẽ đôi môi hắn.
Mộ Dung Diệp kinh ngạc vì hành động bất ngờ của Vân Lãnh Ca hồi lâu, nhưng không ngăn cản, mắt đen sáng ngời hàm chứa ý cười nhợt nhạt để mặc nàng đẩy ngã hắn, nhưng không nghĩ nha đầu này làm ra hành động trái ngược với sự tỉnh táo thường ngày, nhưng mà, ái thê của mình chủ động đưa lên, đương nhiên hắn không cự tuyệt, giơ tay ôm eo Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, chân thành cảm thụ đôi môi mềm nhẵn kia, vô cùng hưởng thụ lần đầu nàng chủ động tỏ tình như vậy, nhưng qua một lúc lâu, môi Vân Lãnh Ca vẫn chỉ nhàn nhạt vuốt ve, không có động tác tiến thêm một bước, điều này khiến đáy mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua lo lắng, không chịu nổi nàng chỉ dụ dỗ lướt qua như vậy, nhanh chóng lật người, đè Vân Lãnh Ca phía dưới, cứng rắn nhưng ôn hòa cạy môi nàng, hai người trầm luân trong nhu tình...
Kết thúc nụ hôn, Vân Lãnh Ca đẩy Mộ Dung Diệp ra, chậm rãi ngồi thẳng người, vuốt ve tóc mai có chút tán loạn, trên mặt còn mang theo đỏ hồng, cắn môi ánh mắt trong suốt chứa hơi nước, tựa như đang chỉ trích Mộ Dung Diệp, đoạt quyền chủ động của nàng.
"Ca nhi...." Mộ Dung Diệp ôm Vân Lãnh Ca vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hàm chứa gió xuân nồng đậm tình ý, khiến trái tim Vân Lãnh Ca run rẩy, nằm trong lòng hắn không lên tiếng nữa.
Trong thư phòng yên tĩnh không tiếng động, nhưng có một cỗ lưỡng tình lưu luyến dần dần bao phủ.
"Chậc chậc, không ngờ Mộ Dung Diệp bách luyện thép cũng có ngày hóa thành ngón tay mềm, sức quyến rũ Thế tử phi thật vô hạn." Đúng lúc này, ngoài cửa sổ thư phòng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
"Vũ Văn Trạch, lăn ra đây cho bản Thế tử!" Mộ Dung Diệp nghe được người đến là ai, nhất thời giận dữ, mới vừa cùng Ca nhi triền miên, tâm thần hắn không ổn định nên không phát giác ngoài cửa có người, nhưng không ngờ Vũ Văn Trạch đã đi còn quay lại, dám nghe lén!
"Bản Hoàng tử chỉ biết đi, không biết lăn, không bằng Mộ Dung Thế tử làm gương, biểu diễn một phen đi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra, gương mặt Vũ Văn Trạch tràn đầy nụ cười chế nhạo, nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Xích Ngữ, ngươi làm gì hả? Sao có thể để tên Vũ Văn Trạch không phải động vật này tiến vào?" Mộ Dung Diệp mượn việc mắng Xích Ngữ để hung hăng mỉa mai Vũ Văn Trạch.
Ngoài thư phòng trong bụi cỏ, Xích Ngữ đứng cứng ngắc không nhúc nhích, đều do mình nghe lén thành nghiện, trong lúc nhất thời quên phòng bị, gặp Đại Hoàng tử!
"Mộ Dung Diệp, ngươi nói Bản Hoàng tử không phải động vật? Ngươi mới không phải người đấy!" Vũ Văn Trạch nhìn gương mặt như băng sương của Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Có việc khẩn mau nói, bản Thế tử không muốn lãng phí nước bọt với ngươi." Mộ Dung Diệp không muốn cãi vả với hắn ta, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói, Vũ Văn Trạch không phải người ăn no không có chuyện làm, nhất định đã xảy ra chuyện gì cần thương lượng.
Vũ Văn Trạch cũng biết không thể nán lại vương phủ quá lâu, thu lại cợt nhã, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Có chuyện nói mau! Ca nhi không cần tránh, nếu không chờ ngươi đi ta còn phải lén lút báo lại với nàng." Mộ Dung Diệp kéo tay Vân Lãnh Ca thấy biểu tình nàng có chút không tự nhiên, cười với nàng.
"Ta mới vừa nhìn thấy ám vệ của Vũ Văn Minh vào phủ Thái tử!" Vũ Văn Trạch nói đơn giản lưu loát, nhìn ánh mắt hai người không còn nhàn tản như vừa rồi, khí thế nghiêm túc nghiêm cẩn lập tức tản ra từ cơ thể hắn ta, trong nháy mắt khiến Mộ Dung Diệp ném hết ý nghĩ mờ ám trong lòng, cực kỳ tập trung suy nghĩ thâm ý trong lời của hắn ta.
"Ngươi chắc chắn không?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp tỏa ra ánh sáng bén nhọn, hầu như vẻ mặt đều tràn đầy lãnh khí.
Vũ Văn Trạch trịnh trọng gật đầu: "Nếu không phải vài năm nay ta đây đã quen thuộc ám vệ của Vũ Văn Minh, sợ cũng sẽ không dễ dàng nhận ra, Tam đệ này của ta đoán chừng coi ta là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nhưng không nghĩ từng cử động của hắn không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng cũng đã nghe nói!"
“Bây giờ Tam Hoàng tử còn đang ở địa giới Đông Dương, hắn không nên công khai đến phủ Thái tử chứ?" Bàn tay Mộ Dung Diệp nắm thành quyền đặt trên bàn nhỏ gõ nhẹ vài cái, chậm rãi nói.
"Theo ước nguyện ban đầu của Vũ Văn Minh, tính toán gả Vũ Văn Mẫn cho ngươi, để làm tai mắt cho hắn, dùng để giám sát từng biến động nhỏ của Mộ Dung vương phủ, nhưng không ngờ bị ngươi và ta đánh vỡ, Vũ Văn Minh chỉ đành bất đắc dĩ đưa Vũ Văn Mẫn vào Hoàng cung, âm thầm thám thính tâm tư Hoàng thượng, thuận tiện sau này dễ dàng giúp hắn trong ứng ngoại hợp, nhưng cho dù như thế, kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng, tất nhiên Vũ Văn Minh sẽ có chút nóng nảy, ỷ vào bản lãnh không tầm thường của ám vệ hắn, muốn liên lạc với Thái tử, thương lượng bước tiếp theo." Vũ Văn Trạch ý vị không rõ thoáng nhìn Vân Lãnh Ca đang cúi đầu không nói, thú vị trong mắt vô cùng rõ ràng!
"Không cần khích bác ly gián, Ca nhi không phải tiểu nữ tử thích ghen tuông." Mộ Dung Diệp lạnh giọng nói, tiếp theo dời tầm mắt đến Vân Lãnh Ca đang cúi đầu, giọng nói có chút dụ dỗ: "Ca nhi, đúng không?"
"Đương nhiên." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung Diệp, ngay trước mặt Vũ Văn Trạch không thể khiến hắn sượng mặt.
Mộ Dung Diệp thâm tình cười một tiếng, âm thanh trầm thấp vang dội thư phòng: "Ca nhi, nàng khéo hiểu lòng người, hơn nữa săn sóc tỉ mỉ, ta thật may mắn, có thể lấy được nữ tử tuyệt vời như Ca nhi."
Vũ Văn Trạch yên lặng nhìn Mộ Dung Diệp rõ ràng không biết dỗ người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, thân thể không kiềm được rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghĩ mình trong suốt à, bên cạnh còn có một người sống lớn như vậy, hắn thật sự không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của bản thân mình quá nhạt hả?
"Phu quân thật biết dỗ thiếp." Vân Lãnh Ca nhìn thấy ánh mắt hài hước của Mộ Dung Diệp, đã biết hắn đang cố ý kích thích Vũ Văn Trạch, không nhịn được nảy sinh tâm tư xấu xa, không biến sắc nhận kịch bản hắn đưa đến, diễn theo nội dung vở kịch của hắn.
"Ca nhi thông minh lanh lợi, thế gian hiếm thấy." Mộ Dung Diệp khẽ cười khen.
"Này này, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta sao?" Vũ Văn Trạch thật sự không chịu nổi Mộ Dung Diệp khoe khoang phong tình, lớn tiếng kêu lên, nhắc nhở sự hiện hữu của hắn ta.
"Nếu như ngươi không nói lời nào, ta thật không nhìn thấy ngươi." Mộ Dung Diệp tựa như đột nhiên phát hiện có người trong gian phòng, gương mặt bừng tỉnh, sau đó cười tủm tỉm nói.
"Đáng ghét, Thái tử đã liên thủ với Vũ Văn Minh mưu đoạt sơn hà Đông Dương rồi, ngươi còn có lòng chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình?" Vũ Văn Trạch trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, khó có thể tin nói.
"Giang sơn Đông Dương họ Thượng Quan, không phải họ Mộ Dung, ta gấp gì chứ?" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp hiện rõ bắt chó đi cày [1] xen vào việc người khác, nhíu mày, giọng nói có chút khinh miệt: "Ngươi cho rằng dựa vào Thái tử và Vũ Văn Minh thì có thể thành công? Vậy ngươi đã quá coi thường vị Hoàng đế cữu cữu kia của ta rồi."
[1] Nguyên văn “không trâu bắt chó đi cày”: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp
Vũ Văn Trạch cả kinh, có chút sinh động: "Ý của ngươi là Hoàng thượng đã sớm biết Thái tử cấu kết với Vũ Văn Minh? Vậy ông ta tiếp Vũ Văn Mẫn vào cung làm phi vì muốn giám sát hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dưỡng hổ gây họa? Ngược lại cũng bị Vũ Văn Mẫn cắn một cái? Phải biết, Vũ Văn Mẫn không phải kẻ nhu nhược dễ bắt nạt như vẻ ngoài, nàng ta là mỹ nhân rắn, kịch độc vô cùng."
"Hoàng đế chính là kẻ đầu đường xó chợ sao? Nếu tâm kế ông ta nông cạn, vậy bây giờ người ngồi ở ngôi vị Hoàng đế không phải là ông ta rồi." Mộ Dung Diệp nghe Vũ Văn Trạch liên tiếp đặt ra vấn đề, vẻ mặt nhàn nhạt, lập lờ nói.
"Ngươi nói, Nam Tinh trong cơn sóng này, an tâm sao?" Vũ Văn Trạch nghe vậy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thâm thúy khó dò, đột nhiên chuyển vấn đề, trầm lặng nói.
Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, quả thế ư? Chẳng lẽ toàn bộ đều có dự mưu? Nam Tinh này mới là ngư ông tung lưới thật sự sao?
"Có phải ngươi biết rõ gì đúng không? Tam Hoàng tử vẫn duy trì loại quan hệ nào đó với Nam Tinh?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp sáng quắc, nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt Vũ Văn Trạch nặng nề lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy Vũ Văn Minh không có chút binh lực nào lại dám liên hiệp với Thái tử Đông Dương mưu triều soán vị, chuyện này có chút kỳ lạ, Vũ Văn Minh trông coi cấm vệ ở Bắc Nguyệt, mặc dù binh lực không yếu, nhưng đều là thị vệ thủ hộ Hoàng triều, không được phép nhổ ra một người, sao hắn nắm chắc có thể mượn binh trợ giúp Thái tử lên ngôi thành công?"
"Vì thế ngươi nên điều tra một chút động hướng gần đây của Nam Tinh, xem ra vài năm nay thời cuộc vững vàng, có vài người đã lo lắng bất an rồi, muốn thống nhất thiên hạ." Đôi mắt Mộ Dung Diệp như nước suối thanh u [2], tản ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
[2] thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ
"Muốn nhúng tay vào Nam Tinh, không phải chuyện dễ dàng đâu." Vũ Văn Trạch thở dài, âm thanh lộ ra khó xử.
"Ngu xuẩn, sao không học theo cách làm của Tam Hoàng tử, tìm người nằm vùng ở chỗ hắn? Muốn biết tính toán của Nam Tinh, từ tay Tam Hoàng tử, tìm hiểu nguồn gốc, bàn tay đen phía sau màn tự nhiên sẽ xuất hiện." Mộ Dung Diệp khinh bỉ nhìn hắn ta, khóe môi nâng lên một đường cong, thân thể ngã xuống bên phải, nửa tựa vào Vân Lãnh Ca. editedbysutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Vân Lãnh Ca giơ tay lên đẩy một cái, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích cứ kề sát nàng, chỉ đành thôi, chuyên tâm tập trung xâu chuỗi lại mọi chuyện.
"Vũ Văn Minh thật nham hiểm, sâu không lường được, ta giả ngu nhiều năm, nhưng hoàn toàn không thăm dò được ranh giới cuối cùng của hắn, muốn học theo, dễ vậy sao?" Vũ Văn Trạch tức giận.
"Nếu bản Thế tử là người Bắc Nguyệt, có thể coi trọng ngươi sao? Uổng ngươi chính là trưởng tử, lại phải chịu nhục mới có thể sống yên ổn, thật không biết vài năm nay ngươi học cái gì?" Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, trên mặt hàm chứa mệt mỏi, âm thanh lười biếng nói.
"Ta đoán chừng chờ Vũ Văn Mẫn được phong phi xong, Vũ Văn Minh sẽ trở về Bắc Nguyệt, sẽ thực hiện một loạt chuẩn bị, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, nếu không có không chứng cứ xác thực chỉ ra bọn họ muốn làm việc xấu, chẳng lẽ thật sự nhìn Thái tử và Vũ Văn Minh phát động cung biến sao?" Vũ Văn Trạch không để ý Mộ Dung Diệp cười nhạo, nhăn mày, nếp nhăn càng thêm rõ ràng.
"Ngươi phải báo cho phụ hoàng ngươi, tin tưởng Bắc Nguyệt đế sẽ hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cũng có thể kịp thời đưa ra phương pháp ứng đối, Đông Dương bên này, ta không quản được, lực bất tòng tâm, gần đây người Hoàng đế cữu cữu kia của ta ném tất cả thành phòng quân, cấm vệ quân những thứ cục diện rối rắm này cho ta, còn mệt hơn luyện binh ở biên cương." Nghe âm thanh mệt mỏi nồng đậm bên tai, Vân Lãnh Ca có chút lo lắng, ghé mắt nhìn Mộ Dung Diệp đã khép mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Trạch vẫn đang độc thoại.
Vũ Văn Trạch đang nói đến mức nước bọt tung bay, đột nhiên cảm thấy được một ánh mắt lạnh lùng hàm ẩn sát khí quét đến, da đầu tê rần, vội vàng dừng nói, cẩn thận liếc nhìn Vân Lãnh Ca đang không vui nhìn chằm chằm hắn ta, thấy vẻ mặt nàng tràn ngập khí lạnh, đôi mắt rực rỡ như sao lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Vũ Văn Trạch há miệng thở dốc, khẩu hình miệng mấp máy một câu "Ta đi trước", sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.
Vân Lãnh Ca đỡ Mộ Dung Diệp nằm ngang trên giường, lấy ra chăn đắp lên cho hắn, nhìn dung nhan phong hoa tuyệt sắc mang theo mệt mỏi, trong lòng đau xót, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thả nhẹ bước chân, không tiếng động mở cửa đi đến phòng bếp.
Tác giả :
Tình Đa Đa