Đích Nữ Nhất Đẳng
Quyển 1 - Chương 1: Chuyện kiếp trước
“Tiểu thư, đến nơi”
Xe hai ngựa kéo xa hoa từ từ ngừng lại trên đường cái Trường An.
Ở Đế Kinh, đường cái Trường An có nghĩa là quyền thế và địa vị, bởi vì, người có thể vào nơi này ở hoặc là quý tộc hoàng trụ (quý tộc thuộc dòng dõi vua chúa), hoặc là trọng thần trong triều.
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng vén màn xe nhuyễn ti (tơ tằm mềm mại) lên, một đôi chân nhỏ mang giày gấm thêu hoa sen chậm rãi bước ra ngoài xe, yêu kiều giẫm trên bậc xe hạ nhân đã sớm chuẩn bị tốt, ma ma hầu ở bên ngoài lập tức vươn tay ra, cẩn thận đỡ Dung Noãn Tâm.
Nhìn tấm biển ngự tứ sáng bóng trên đỉnh đầu đang lóe sáng dưới ánh mặt trời, mấy chữ kim quang to rồng bay phượng múa “Phủ Định Bắc Hầu“.
Dung Noãn Tâm không nhịn được 'phì' một tiếng, bật cười, đôi mắt hạnh bình thường linh động chợt lóe sáng như sao, giống như giễu cợt, càng giống như châm biếm......
Đúng, nàng lại trở về, ông trời không phụ lòng người, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, trong đời này, nàng lại thiện chí giúp người, như vậy, nàng sẽ không xứng được gọi là Dung Noãn Tâm!
...... truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L.ê Q.uý Đ.ôn...c.o.m
Ngày hè chói chang, nắng gắt như lửa.
Trên 72 bậc thang ngoài Điện Đức Dương có một vết máu kéo dài từ đầu đến đuôi.
Mới đầu, còn có cung nữ thái giám tiến đến khuyên bảo lôi kéo, nhưng càng về sau, lại có thể không có một người tiến lên, những người trước kia đã từng hầu hạ Quý phi, đều lau nước mắt, không đành lòng nhìn nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh nắng càng gắt, nắng gắt hơn lửa, Dung Noãn Tâm ôm cái bụng đang không ngừng co rút đau đớn, sử dụng chút sức lực cuối cùng bò lên bậc thang thứ 72.
Một đầu tóc đẹp sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc mái trước trán dính vào trên da thịt trắng bệch, đuôi váy dài tơ tằm trên người sớm bị kéo thủng nhiều chỗ.
Chỉ còn lại cặp mắt quật cường gắt gao nhìn chằm chằm vào đại môn sơn son thiếp vàng uy nghiêm phía trước như cũ.
”Hoàng thượng, nô tì oan uổng!”
Giọng nói yếu ớt được phun ra từ trong cái miệng nhỏ đã khô khốc rạn nứt, từ đầu đến cuối đều bất khuất như vậy, như muốn đấu tranh tới cùng với vận mệnh.
Những lời này ước chừng nàng đã kêu 72 lần, mỗi khi bò lên một bậc thang, nàng lại kêu một lần.
Vẫn bồi nàng quỳ đi lên, là nha đầu Lương Thần từ phủ.
”Tiểu thư, ngài đừng kêu, tiểu hoàng tử sắp không giữ được!” Lương Thần vừa lau nước mắt, vừa cẩn thận che chở cho Dung Noãn Tâm, đề phòng nàng té xuống.
Vết máu thật dài nhìn thấy mà ghê người, chỉ sợ tiểu hoàng tử đã sớm không còn......
Lương Thần không đành lòng lau nước mắt, tiếp tục che chở cho Dung Noãn Tâm cũng cùng quỳ leo lên.
”Tiểu hoàng tử? Hoàng thượng còn tin ta sao?”
Thân thể Dung Noãn Tâm run lên, nàng vươn đôi tay đầy vết máu ra vuốt ve cái bụng đã nhô lên của mình theo bản năng.
Nơi này, có một tiểu sinh mệnh thuộc về nàng và Thiên Mộ Ly, hắn đã từng nói, hi vọng nàng sinh hạ long tử cho hắn, như vậy, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận nâng nàng ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu, hắn nói, nàng hiền lương biết rõ đạo lý, hoàn toàn xứng đáng làm nhất quốc chi mẫu.
Thật ra Dung Noãn Tâm không để ý đến vị trí kia, chỉ vì để ý hắn, nàng liền đi cầu thiên phương (phương thuốc dân gian), hạ quyết tâm nhất định phải sinh hạ long tử cho hắn.
Nàng vô cùng vui mừng, nàng một lòng mong chờ hài tử ra đời, ai ngờ, trong một đêm, toàn bộ mọi thứ đều mất hết.
Dung Noãn Tâm có ảo giác dường như đã qua mấy đời, nàng không tin nam nhân cưng chiều nàng yêu nàng sẽ bị kế ly gián buồn cười đó lừa gạt.
Trò cười huyên náo lúc sáng sớm, dường như đang diễn ra ở trước mắt.
Tỉnh dậy, nằm bên cạnh là một nam nhân trần như nhộng, nam nhân này, nàng đã từng thấy qua, là Thần Võ Môn thống lĩnh cấm vệ quân Viên Khánh.
Những năm này Dung Noãn Tâm sinh sống ở trong thâm cung, hiển nhiên biết nhất định là bị người hãm hại, nàng đứng dậy đi mặc quần áo theo bản năng, lại phát hiện toàn thân mình vô lực, giống như bị người hạ Nhuyễn Cân Tán (là loại chất độc không mùi, không vị, không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng lại khiến họ trở nên yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.)......
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hỗn loạn lại vội vàng, ngay sau đó, cửa ngủ phòng liền bị người đẩy ra, một tiếng thét chói tai, hoa phá trường không......
”Hoàng thượng, Hoàng thượng, chuyện này......” Giọng nói bén nhọn của Hiền Quý phi Mạc Tiêm Tiêm không ngừng vang vọng bên tai Dung Noãn Tâm, tiếng động làm tai nàng run lên, nàng giễu cợt ngẩng đầu lên, lại đúng lúc nhìn thấy khóe mắt Mạc Tiêm Tiêm rủ xuống che giấu sự đắc ý.
Mặc dù bộ dạng của nàng là hết sức giật mình, nhưng khóe miệng của nàng lại không giấu được thoáng hiện ra một đường cong, giống như gà trống đấu thắng, vênh váo tự đắc giương cánh khoe khoang năng lực của mình.
Con ngươi Dung Noãn Tâm khẽ nheo lại, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy mọi người đều cung kính nhường ra một con đường, hài gấm tơ vàng hình rồng cao quý lại thiêng liêng, tất cả mọi người đều im bặt, chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng bước chân nhẹ ổn (nhẹ nhàng + ổn định) giẫm trên bậc thềm bạch ngọc, phát ra một tiếng lại một tiếng âm thanh gõ vào lòng người.
Dung Noãn Tâm nhìn nam nhân cao cao tại thượng, nàng uất ức, khổ sở, chỉ cảm thấy máu trong người vì bi thương mà chảy ngược.
”Hoàng thượng, ta......” Nàng muốn nói tất cả mọi chuyện đều là bị người hãm hại, nàng muốn thay mình biện giải, nhưng vừa lên tiếng, lại chỉ có thể phun ra âm thanh khàn khàn, hoàn toàn nói không rõ ràng.
Thiên Mộ Ly từ trên cao nhìn xuống nàng, bày ra gương mặt đế vương tuấn dật phi phàm lại lạnh nhược băng sương, đứng ở nơi cách giường một thước (= 1m), hắn lạnh lùng nhìn nàng, không có bất kỳ hành động dư thừa nên có nào, thậm chí, đến tức giận tối thiểu cũng không có, môi mỏng mở ra, chữ chữ nguội lạnh: “Dung Quý phi phẩm đức bại hoại, dâm loạn cung đình, từ ngày hôm nay biếm làm thứ dân!”
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, như cũ một bước lại một bước quỳ bò về phía trước, cho dù phải chết, nàng cũng muốn hỏi rõ ràng, hỏi cho minh bạch.
”Hoàng thượng, nô tì oan uổng!”
Đại môn sơn son lạnh lẽo rét buốt, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu lên, lại thấy nắng gắt chiếu xuống, một nữ tử mặc quý phục xa hoa được hai hàng cung nữ vây quanh từ bên trong ưu nhã đi ra.
”Tỷ tỷ...... Hôm nay ngươi bị oan tất cả mọi người ở Điện Đức Dương đều biết rõ!” Người tới toàn thân nhung gấm đỏ thắm, khóe mắt đào hoa vẽ một đường chéo dài, càng lộ ra vẻ kiều mỵ tận xương, phong tình vạn chủng của nàng.
Khinh miệt hài hước vang lên, Mạc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng nện bước chậm rãi đi ra ngoài Điện Đức Dương, thậm chí mang theo một sự kiêu ngạo khiến cho người khác không dám tập trung nhìn.
Nếu là trước kia, Mạc Tiêm Tiêm nhất định không dám nói chuyện với Dung Noãn Tâm như vậy, thật lòng ứng với câu, ngạn ngữ hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Nguyên văn: “Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi“. Đại ý của hai câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp).
Dung Noãn Tâm cắn răng, lạnh lùng nhìn nàng, cho dù nàng ngu xuẩn, cũng sẽ đoán được, trò cười đó chính là do một tay nữ nhân trước mắt này bày kế.
Nàng thất thế, người được lợi nhiều nhất tự nhiên chính là Hiền Quý phi có thân phận cao quý ngang hàng với nàng, mà đoạn thời gian này Hoàng thượng cũng có ý lập Hậu, nếu Dung Noãn Tâm sinh hạ long chủng, như vậy, người ngồi bảo toạ này không còn ai khác ngoài nàng.
Vì vậy, Mạc Tiêm Tiêm mới có thể chó cùng rứt giậu.
Loại thủ đoạn nhỏ này, trong thâm cung này có rất nhiều, Hoàng thượng nhất định là bị tức giận trước mắt làm mờ hai mắt, chỉ cần Dung Noãn Tâm đưa ra được chứng cứ nàng và nam nhân kia trong sạch, Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra lại cho rõ ràng, trả cho nàng một công đạo.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng phẫn nộ: “Mạc Tiêm Tiêm, người của ta mới vừa tra được, Viên Khánh là đêm qua ngươi gọi tiến cung, ngươi nói...... Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, sẽ xử trí ngươi như thế nào?”
Quá khứ, nàng nhân từ nương tay, gặp phải những việc này, luôn luôn lui mà cầu an bình, vì thế, nàng được Hoàng thượng mỹ dụ, nói nàng mọi việc lấy đại cục làm trọng, là hai người được chọn đứng đầu lục cung.
Hôm nay, nàng không để ý an nguy của mình và hài tử, ở chỗ này cầu xin sự trong sạch.
Dung Noãn Tâm là đích nữ của Định Bắc Hậu, nàng không thể khiến cho phụ thân hổ thẹn, không thể khiến cho gia tộc bởi vì nàng mà mang danh bất nhân bất nghĩa, vì vậy, nàng nhất định phải nói rõ ràng với Hoàng thượng.
Không chỉ có như thế, nàng còn không bỏ được mười năm tình cảm của nàng và Thiên Mộ Ly, mười năm này, hai người đi cùng nhau, đã trải qua vô số mưa gió, sinh ly tử biệt.
Nàng là thê tử kết tóc của hắn, Thiên Mộ Ly mới đăng cơ, vì ổn định thế cục bốn phương, cân bằng thế lực trong triều, không có lập tức lập nàng làm hậu, Dung Noãn Tâm hiểu.
Nhớ tới ngày xưa ân ái triền miên, tim nàng như bị đao cắt, vì vậy, nàng càng muốn giải thích với Thiên Mộ Ly.
Nghe lời nói của Dung Noãn Tâm, Mạc Tiêm Tiêm không chỉ không bị dọa, ngược lại liều lĩnh cười to, nàng ngước cổ non mịn, cười đến cả người run rẩy, nghiêng trước ngữa sau, giống như nghe được truyện cười lớn nào đó.
Thật lâu, nàng mới ngưng cười, cúi đầu đến gần bên tai Dung Noãn Tâm, nhỏ giọng nói: “Dung Noãn Tâm, ta không sợ nói cho ngươi biết, Viên Khánh không phải Bổn cung gọi tiến cung, mà là Hoàng thượng gọi tiến cung đấy! Không phải Bổn cung không dung (khoan dung) nổi ngươi, mà là Hoàng thượng không dung nổi ngươi!”
Lời của nàng giống như gai sắc, hung hăng xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Dung Noãn Tâm, làm nàng khiếp sợ trợn tròn mắt, nàng liều mạng lắc đầu, không...... Không thể nào, vì sao Thiên Mộ Ly lại đối với nàng như vậy?
Vào ngày hôm qua Thiên Mộ Ly, còn triền miên bên tai với nàng, ôm nhau trên giường, làm sao lại đối với nàng như vậy?
”Không, ngươi lừa ta, lời nói dối như vậy cũng lấy ra gạt người, thật là hoang đường đến cực điểm!” Dung Noãn Tâm sử dụng toàn bộ sức lực, dùng một tay đẩy Mạc Tiêm Tiêm đang ghé vào bên tai nàng nói chuyện ra.
Cái đẩy này, Mạc Tiêm Tiêm ngược lại không kịp đề phòng, dưới chân lảo đảo mấy bước, suýt nữa té ngã trên đất, cũng may cung tỳ sau lưng kịp thời đỡ lại.
Nàng vô cùng tức giận nhảy dựng lên, ngón tay được sơn màu đỏ hung hăng níu chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, dùng sức kéo.
”Tiện nhân, đã chết đến nơi, ngươi còn dám đẩy Bổn cung? Không muốn sống phải hay không? Nói thật cho ngươi biết, Bắc quốc tố phụ thân ngươi, chiếu thư tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội Hoàng thượng cũng đã viết xong, chỉ chờ Tả Tướng đại nhân hồi kinh, sẽ san bằng phủ Định Bắc Hậu của ngươi, tước hàm của ngươi, đó là chuyện sớm hay muộn, nếu như ngươi còn một mực khăng khăng, sẽ không sợ Hoàng thượng muốn tiện mệnh của ngươi?”
Lương Thần vừa định tiến lên bảo vệ Dung Noãn Tâm, lại bị cung tỳ ma ma sau lưng Mạc Tiêm Tiêm ba chân bốn cẳng giữ chặt.
”Tiểu thư, Hoàng thượng hẳn không vô tình như vậy!” Nàng vội vàng hô, câu này, cũng không phải kêu hô cho Mạc Tiêm Tiêm nghe, mà là kêu hô cho cửu ngũ chí tôn bên trong đại môn sơn son thiếp vàng nghe.
Tình hình thực tế giữa Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Ly, Lương Thần là rõ ràng nhất, nàng cũng là nữ tử, cũng không muốn tin tưởng tất cả sẽ đổi lấy kết cục hôm nay.
Mạc Tiêm Tiêm lần nữa cười lạnh, dường như là đang giễu cợt đôi chủ tớ khờ dại đáng thương này.
Tiến tới, nàng lần nữa kéo chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, ghé vào bên tai của nàng, gằn từng chữ nói: “Dung Noãn Tâm, nha đầu bên cạnh ngươi ngược lại trung thành chứng giám, không chỉ có răng miệng bén nhọn thông minh, mà còn Quốc Sắc Thiên Hương, xinh đẹp mà tư vị cũng không tệ, huynh đệ trong cấm vệ quân cũng đã lần lượt nếm mấy lần, nói vậy Lương Thần này cũng sẽ không quá kém, hôm nay Bổn cung liền khai ân, để cho tỷ muội hai người cam khổ cùng nhau......”
Dứt lời, móng tay sắc nhọn của Mạc Tiêm Tiêm lặng yên không tiếng động đâm vào da thịt trong y phục của Dung Noãn Tâm.
Ở nơi này mùa hè sau giờ ngọ, Dung Noãn Tâm giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh vào đầu, từ lòng bàn chân lạnh đến trong da, nàng chưa bao giờ bi thương như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng thật thật tại tại thể nghiệm tuyệt vọng tản ra từ trong đáy lòng.
Lời của các nàng, nam nhân bên trong kia có nghe được hay không? Nhưng bất luận Thiên Mộ Ly có biết hay không, Dung Noãn Tâm đã không hề hay biết, tâm, dường như đã chết lặng, đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Noãn Tâm, Noãn Tâm, tên của nàng rõ ràng gọi là Noãn Tâm (nghĩa: Ấm Lòng), lòng của nàng phải là ấm, vì sao vào giờ khắc này, lại trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng như vậy.
Cũng vào lúc này, đại môn sơn son thiếp vàng cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Xe hai ngựa kéo xa hoa từ từ ngừng lại trên đường cái Trường An.
Ở Đế Kinh, đường cái Trường An có nghĩa là quyền thế và địa vị, bởi vì, người có thể vào nơi này ở hoặc là quý tộc hoàng trụ (quý tộc thuộc dòng dõi vua chúa), hoặc là trọng thần trong triều.
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng vén màn xe nhuyễn ti (tơ tằm mềm mại) lên, một đôi chân nhỏ mang giày gấm thêu hoa sen chậm rãi bước ra ngoài xe, yêu kiều giẫm trên bậc xe hạ nhân đã sớm chuẩn bị tốt, ma ma hầu ở bên ngoài lập tức vươn tay ra, cẩn thận đỡ Dung Noãn Tâm.
Nhìn tấm biển ngự tứ sáng bóng trên đỉnh đầu đang lóe sáng dưới ánh mặt trời, mấy chữ kim quang to rồng bay phượng múa “Phủ Định Bắc Hầu“.
Dung Noãn Tâm không nhịn được 'phì' một tiếng, bật cười, đôi mắt hạnh bình thường linh động chợt lóe sáng như sao, giống như giễu cợt, càng giống như châm biếm......
Đúng, nàng lại trở về, ông trời không phụ lòng người, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, trong đời này, nàng lại thiện chí giúp người, như vậy, nàng sẽ không xứng được gọi là Dung Noãn Tâm!
...... truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L.ê Q.uý Đ.ôn...c.o.m
Ngày hè chói chang, nắng gắt như lửa.
Trên 72 bậc thang ngoài Điện Đức Dương có một vết máu kéo dài từ đầu đến đuôi.
Mới đầu, còn có cung nữ thái giám tiến đến khuyên bảo lôi kéo, nhưng càng về sau, lại có thể không có một người tiến lên, những người trước kia đã từng hầu hạ Quý phi, đều lau nước mắt, không đành lòng nhìn nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh nắng càng gắt, nắng gắt hơn lửa, Dung Noãn Tâm ôm cái bụng đang không ngừng co rút đau đớn, sử dụng chút sức lực cuối cùng bò lên bậc thang thứ 72.
Một đầu tóc đẹp sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc mái trước trán dính vào trên da thịt trắng bệch, đuôi váy dài tơ tằm trên người sớm bị kéo thủng nhiều chỗ.
Chỉ còn lại cặp mắt quật cường gắt gao nhìn chằm chằm vào đại môn sơn son thiếp vàng uy nghiêm phía trước như cũ.
”Hoàng thượng, nô tì oan uổng!”
Giọng nói yếu ớt được phun ra từ trong cái miệng nhỏ đã khô khốc rạn nứt, từ đầu đến cuối đều bất khuất như vậy, như muốn đấu tranh tới cùng với vận mệnh.
Những lời này ước chừng nàng đã kêu 72 lần, mỗi khi bò lên một bậc thang, nàng lại kêu một lần.
Vẫn bồi nàng quỳ đi lên, là nha đầu Lương Thần từ phủ.
”Tiểu thư, ngài đừng kêu, tiểu hoàng tử sắp không giữ được!” Lương Thần vừa lau nước mắt, vừa cẩn thận che chở cho Dung Noãn Tâm, đề phòng nàng té xuống.
Vết máu thật dài nhìn thấy mà ghê người, chỉ sợ tiểu hoàng tử đã sớm không còn......
Lương Thần không đành lòng lau nước mắt, tiếp tục che chở cho Dung Noãn Tâm cũng cùng quỳ leo lên.
”Tiểu hoàng tử? Hoàng thượng còn tin ta sao?”
Thân thể Dung Noãn Tâm run lên, nàng vươn đôi tay đầy vết máu ra vuốt ve cái bụng đã nhô lên của mình theo bản năng.
Nơi này, có một tiểu sinh mệnh thuộc về nàng và Thiên Mộ Ly, hắn đã từng nói, hi vọng nàng sinh hạ long tử cho hắn, như vậy, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận nâng nàng ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu, hắn nói, nàng hiền lương biết rõ đạo lý, hoàn toàn xứng đáng làm nhất quốc chi mẫu.
Thật ra Dung Noãn Tâm không để ý đến vị trí kia, chỉ vì để ý hắn, nàng liền đi cầu thiên phương (phương thuốc dân gian), hạ quyết tâm nhất định phải sinh hạ long tử cho hắn.
Nàng vô cùng vui mừng, nàng một lòng mong chờ hài tử ra đời, ai ngờ, trong một đêm, toàn bộ mọi thứ đều mất hết.
Dung Noãn Tâm có ảo giác dường như đã qua mấy đời, nàng không tin nam nhân cưng chiều nàng yêu nàng sẽ bị kế ly gián buồn cười đó lừa gạt.
Trò cười huyên náo lúc sáng sớm, dường như đang diễn ra ở trước mắt.
Tỉnh dậy, nằm bên cạnh là một nam nhân trần như nhộng, nam nhân này, nàng đã từng thấy qua, là Thần Võ Môn thống lĩnh cấm vệ quân Viên Khánh.
Những năm này Dung Noãn Tâm sinh sống ở trong thâm cung, hiển nhiên biết nhất định là bị người hãm hại, nàng đứng dậy đi mặc quần áo theo bản năng, lại phát hiện toàn thân mình vô lực, giống như bị người hạ Nhuyễn Cân Tán (là loại chất độc không mùi, không vị, không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng lại khiến họ trở nên yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.)......
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hỗn loạn lại vội vàng, ngay sau đó, cửa ngủ phòng liền bị người đẩy ra, một tiếng thét chói tai, hoa phá trường không......
”Hoàng thượng, Hoàng thượng, chuyện này......” Giọng nói bén nhọn của Hiền Quý phi Mạc Tiêm Tiêm không ngừng vang vọng bên tai Dung Noãn Tâm, tiếng động làm tai nàng run lên, nàng giễu cợt ngẩng đầu lên, lại đúng lúc nhìn thấy khóe mắt Mạc Tiêm Tiêm rủ xuống che giấu sự đắc ý.
Mặc dù bộ dạng của nàng là hết sức giật mình, nhưng khóe miệng của nàng lại không giấu được thoáng hiện ra một đường cong, giống như gà trống đấu thắng, vênh váo tự đắc giương cánh khoe khoang năng lực của mình.
Con ngươi Dung Noãn Tâm khẽ nheo lại, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy mọi người đều cung kính nhường ra một con đường, hài gấm tơ vàng hình rồng cao quý lại thiêng liêng, tất cả mọi người đều im bặt, chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng bước chân nhẹ ổn (nhẹ nhàng + ổn định) giẫm trên bậc thềm bạch ngọc, phát ra một tiếng lại một tiếng âm thanh gõ vào lòng người.
Dung Noãn Tâm nhìn nam nhân cao cao tại thượng, nàng uất ức, khổ sở, chỉ cảm thấy máu trong người vì bi thương mà chảy ngược.
”Hoàng thượng, ta......” Nàng muốn nói tất cả mọi chuyện đều là bị người hãm hại, nàng muốn thay mình biện giải, nhưng vừa lên tiếng, lại chỉ có thể phun ra âm thanh khàn khàn, hoàn toàn nói không rõ ràng.
Thiên Mộ Ly từ trên cao nhìn xuống nàng, bày ra gương mặt đế vương tuấn dật phi phàm lại lạnh nhược băng sương, đứng ở nơi cách giường một thước (= 1m), hắn lạnh lùng nhìn nàng, không có bất kỳ hành động dư thừa nên có nào, thậm chí, đến tức giận tối thiểu cũng không có, môi mỏng mở ra, chữ chữ nguội lạnh: “Dung Quý phi phẩm đức bại hoại, dâm loạn cung đình, từ ngày hôm nay biếm làm thứ dân!”
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, như cũ một bước lại một bước quỳ bò về phía trước, cho dù phải chết, nàng cũng muốn hỏi rõ ràng, hỏi cho minh bạch.
”Hoàng thượng, nô tì oan uổng!”
Đại môn sơn son lạnh lẽo rét buốt, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu lên, lại thấy nắng gắt chiếu xuống, một nữ tử mặc quý phục xa hoa được hai hàng cung nữ vây quanh từ bên trong ưu nhã đi ra.
”Tỷ tỷ...... Hôm nay ngươi bị oan tất cả mọi người ở Điện Đức Dương đều biết rõ!” Người tới toàn thân nhung gấm đỏ thắm, khóe mắt đào hoa vẽ một đường chéo dài, càng lộ ra vẻ kiều mỵ tận xương, phong tình vạn chủng của nàng.
Khinh miệt hài hước vang lên, Mạc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng nện bước chậm rãi đi ra ngoài Điện Đức Dương, thậm chí mang theo một sự kiêu ngạo khiến cho người khác không dám tập trung nhìn.
Nếu là trước kia, Mạc Tiêm Tiêm nhất định không dám nói chuyện với Dung Noãn Tâm như vậy, thật lòng ứng với câu, ngạn ngữ hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Nguyên văn: “Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi“. Đại ý của hai câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp).
Dung Noãn Tâm cắn răng, lạnh lùng nhìn nàng, cho dù nàng ngu xuẩn, cũng sẽ đoán được, trò cười đó chính là do một tay nữ nhân trước mắt này bày kế.
Nàng thất thế, người được lợi nhiều nhất tự nhiên chính là Hiền Quý phi có thân phận cao quý ngang hàng với nàng, mà đoạn thời gian này Hoàng thượng cũng có ý lập Hậu, nếu Dung Noãn Tâm sinh hạ long chủng, như vậy, người ngồi bảo toạ này không còn ai khác ngoài nàng.
Vì vậy, Mạc Tiêm Tiêm mới có thể chó cùng rứt giậu.
Loại thủ đoạn nhỏ này, trong thâm cung này có rất nhiều, Hoàng thượng nhất định là bị tức giận trước mắt làm mờ hai mắt, chỉ cần Dung Noãn Tâm đưa ra được chứng cứ nàng và nam nhân kia trong sạch, Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra lại cho rõ ràng, trả cho nàng một công đạo.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng phẫn nộ: “Mạc Tiêm Tiêm, người của ta mới vừa tra được, Viên Khánh là đêm qua ngươi gọi tiến cung, ngươi nói...... Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, sẽ xử trí ngươi như thế nào?”
Quá khứ, nàng nhân từ nương tay, gặp phải những việc này, luôn luôn lui mà cầu an bình, vì thế, nàng được Hoàng thượng mỹ dụ, nói nàng mọi việc lấy đại cục làm trọng, là hai người được chọn đứng đầu lục cung.
Hôm nay, nàng không để ý an nguy của mình và hài tử, ở chỗ này cầu xin sự trong sạch.
Dung Noãn Tâm là đích nữ của Định Bắc Hậu, nàng không thể khiến cho phụ thân hổ thẹn, không thể khiến cho gia tộc bởi vì nàng mà mang danh bất nhân bất nghĩa, vì vậy, nàng nhất định phải nói rõ ràng với Hoàng thượng.
Không chỉ có như thế, nàng còn không bỏ được mười năm tình cảm của nàng và Thiên Mộ Ly, mười năm này, hai người đi cùng nhau, đã trải qua vô số mưa gió, sinh ly tử biệt.
Nàng là thê tử kết tóc của hắn, Thiên Mộ Ly mới đăng cơ, vì ổn định thế cục bốn phương, cân bằng thế lực trong triều, không có lập tức lập nàng làm hậu, Dung Noãn Tâm hiểu.
Nhớ tới ngày xưa ân ái triền miên, tim nàng như bị đao cắt, vì vậy, nàng càng muốn giải thích với Thiên Mộ Ly.
Nghe lời nói của Dung Noãn Tâm, Mạc Tiêm Tiêm không chỉ không bị dọa, ngược lại liều lĩnh cười to, nàng ngước cổ non mịn, cười đến cả người run rẩy, nghiêng trước ngữa sau, giống như nghe được truyện cười lớn nào đó.
Thật lâu, nàng mới ngưng cười, cúi đầu đến gần bên tai Dung Noãn Tâm, nhỏ giọng nói: “Dung Noãn Tâm, ta không sợ nói cho ngươi biết, Viên Khánh không phải Bổn cung gọi tiến cung, mà là Hoàng thượng gọi tiến cung đấy! Không phải Bổn cung không dung (khoan dung) nổi ngươi, mà là Hoàng thượng không dung nổi ngươi!”
Lời của nàng giống như gai sắc, hung hăng xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Dung Noãn Tâm, làm nàng khiếp sợ trợn tròn mắt, nàng liều mạng lắc đầu, không...... Không thể nào, vì sao Thiên Mộ Ly lại đối với nàng như vậy?
Vào ngày hôm qua Thiên Mộ Ly, còn triền miên bên tai với nàng, ôm nhau trên giường, làm sao lại đối với nàng như vậy?
”Không, ngươi lừa ta, lời nói dối như vậy cũng lấy ra gạt người, thật là hoang đường đến cực điểm!” Dung Noãn Tâm sử dụng toàn bộ sức lực, dùng một tay đẩy Mạc Tiêm Tiêm đang ghé vào bên tai nàng nói chuyện ra.
Cái đẩy này, Mạc Tiêm Tiêm ngược lại không kịp đề phòng, dưới chân lảo đảo mấy bước, suýt nữa té ngã trên đất, cũng may cung tỳ sau lưng kịp thời đỡ lại.
Nàng vô cùng tức giận nhảy dựng lên, ngón tay được sơn màu đỏ hung hăng níu chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, dùng sức kéo.
”Tiện nhân, đã chết đến nơi, ngươi còn dám đẩy Bổn cung? Không muốn sống phải hay không? Nói thật cho ngươi biết, Bắc quốc tố phụ thân ngươi, chiếu thư tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội Hoàng thượng cũng đã viết xong, chỉ chờ Tả Tướng đại nhân hồi kinh, sẽ san bằng phủ Định Bắc Hậu của ngươi, tước hàm của ngươi, đó là chuyện sớm hay muộn, nếu như ngươi còn một mực khăng khăng, sẽ không sợ Hoàng thượng muốn tiện mệnh của ngươi?”
Lương Thần vừa định tiến lên bảo vệ Dung Noãn Tâm, lại bị cung tỳ ma ma sau lưng Mạc Tiêm Tiêm ba chân bốn cẳng giữ chặt.
”Tiểu thư, Hoàng thượng hẳn không vô tình như vậy!” Nàng vội vàng hô, câu này, cũng không phải kêu hô cho Mạc Tiêm Tiêm nghe, mà là kêu hô cho cửu ngũ chí tôn bên trong đại môn sơn son thiếp vàng nghe.
Tình hình thực tế giữa Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Ly, Lương Thần là rõ ràng nhất, nàng cũng là nữ tử, cũng không muốn tin tưởng tất cả sẽ đổi lấy kết cục hôm nay.
Mạc Tiêm Tiêm lần nữa cười lạnh, dường như là đang giễu cợt đôi chủ tớ khờ dại đáng thương này.
Tiến tới, nàng lần nữa kéo chặt vạt áo của Dung Noãn Tâm, ghé vào bên tai của nàng, gằn từng chữ nói: “Dung Noãn Tâm, nha đầu bên cạnh ngươi ngược lại trung thành chứng giám, không chỉ có răng miệng bén nhọn thông minh, mà còn Quốc Sắc Thiên Hương, xinh đẹp mà tư vị cũng không tệ, huynh đệ trong cấm vệ quân cũng đã lần lượt nếm mấy lần, nói vậy Lương Thần này cũng sẽ không quá kém, hôm nay Bổn cung liền khai ân, để cho tỷ muội hai người cam khổ cùng nhau......”
Dứt lời, móng tay sắc nhọn của Mạc Tiêm Tiêm lặng yên không tiếng động đâm vào da thịt trong y phục của Dung Noãn Tâm.
Ở nơi này mùa hè sau giờ ngọ, Dung Noãn Tâm giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh vào đầu, từ lòng bàn chân lạnh đến trong da, nàng chưa bao giờ bi thương như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng thật thật tại tại thể nghiệm tuyệt vọng tản ra từ trong đáy lòng.
Lời của các nàng, nam nhân bên trong kia có nghe được hay không? Nhưng bất luận Thiên Mộ Ly có biết hay không, Dung Noãn Tâm đã không hề hay biết, tâm, dường như đã chết lặng, đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Noãn Tâm, Noãn Tâm, tên của nàng rõ ràng gọi là Noãn Tâm (nghĩa: Ấm Lòng), lòng của nàng phải là ấm, vì sao vào giờ khắc này, lại trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng như vậy.
Cũng vào lúc này, đại môn sơn son thiếp vàng cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Tác giả :
Hạ Thái Hậu