Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 87: Mộ Thiếu Dục nói ra nguyên do
Tần Thư Dao mỉm cười cúi đầu, Hoàng hậu và Hiền phi cũng chưa làm khó xử nàng, bảo cung nữ mang ghế tròn đến, để Tần Thư Dao ngồi xuống.
Bởi vì nơi này nàng chỉ quen biết với Trinh Anh Anh, mà Tần Tuyết Như lại còn chưa có đến, cho nên Tần Thư Dao ngồi xuống cùng một chỗ với Trịnh Anh Anh.
Trịnh Anh Anh vui mừng lôi kéo tay Tần Thư Dao, nói nhỏ: "Tần tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ cũng tới rồi. Nếu sớm biết hôm nay muội sẽ đi cùng với tỷ đến đây..."
Nói xong ánh mắt của Trịnh Anh Anh nhìn về phía Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng ngồi ở cách đó không xa, trên mặt lại xuất hiện một chút đỏ ửng.
Tần Thư Dao biết tâm tư thiếu nữ của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Ta mới không cần đâu, nếu đi cùng muội chẳng phải là phá hỏng chuyện tốt của muội ư!"
Lời này vừa nói ra, mặt Trịnh Anh Anh càng đỏ hơn, oán trách vỗ vỗ tay Tần Thư Dao, nhỏ giọng mắng vài câu.
Bởi vì nơi này còn có Hoàng hậu và phi tần, cho nên hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh cũng không dám hồ nháo.
Lại một lát sau, Tần Tuyết Như, Mộ Phương Hoa và Mộ Phượng Thiên cùng đi vào đình hóng mát, Mộ Phương Hoa nhìn thấy Tần Thư Dao rõ ràng sửng sốt, chỉ là rất nhanh khóe miệng đã nâng lên một chút khinh thường.
Mộ Phương Hoa chỉ hơi khom người, sau đó lập tức chạy đến bên người Hoàng hậu, ôm cánh tay của bà ta, làm nũng nói: "Mẫu hậu, sao người không đợi con vậy!"
Hoàng hậu cưng chiều vỗ vỗ tay Mộ Phương Hoa, cười nói: "Con lại đi chỗ hoang dã, ta tìm thế nào đều tìm không thấy con!"
"Vừa rồi con và Hoàng huynh cùng đi đến Tần phủ, nghe nói hôm nay Ngũ ca đặc biệt sai người chạy xe ngựa đến Tần phủ đón trưởng nữ Tần gia."
Hai tròng mắt Mộ Phương Hoa nhìn về phía Tần Thư Dao, trong mắt lộ ra một chút khinh thường cùng với trào phúng.
Tần Thư Dao tự biết là tránh không khỏi, nên đứng lên, khom người, khẽ cười nói: "Ngũ hoàng tử nói núi Phi Phượng khá xa, cho nên mới đặc biệt gọi người tới đón dân nữ. Vốn cũng muốn đi cùng với tam muội, nhưng mà tam muội lại sớm ra cửa rồi. Không hề nghĩ rằng các ngài lại đều đến Tần phủ, nếu sớm biết dân nữ sẽ để xa phu kia lại chờ một chút."
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Xe ngựa của Như Nhi hỏng ở giữa đường, nếu không phải chúng ta rất khéo gặp phải, hôm nay nàng đã không thể tới được!"
Ý tứ trong lời nói này dường như là Tần Thứ Dao làm hỏng xe ngựa, Tần Thư Dao cũng không muốn so đo với vị công chúa điêu ngoa này, cười yếu ớt không nói nữa.
Lúc này Mộ Thành Hi đứng lên, ôm quyền cười nói: "Hôm nay là lễ trưởng thành, vốn là không có quan hệ gì đến những nam tử kia. Nhưng là lúc này cảnh sắc trong núi Phi Phượng cực đẹp, cho nên nhi thần mới muốn nói mang theo bọn họ, cùng dạo chơi ở trong biệt viện."
Trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng hậu cũng là một dáng vẻ có trái tim nhân hậu, bà ta dịu dàng gật đầu: "Trong ngày thường rất gò bó các ngươi, cũng nên cho các ngươi ra ngoài dạo chơi một phen." Nói xong lại nhìn về phía Mộ Thiếu Dục một bên, lại nói: "Dục Nhi lập công trở về, cũng nên thả lỏng một chút. Các ngươi đều đi xuống đi chơi đi, ở cùng với chúng ta những lão bà tử này, cũng không thú vị gì!"
Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Đa tạ mẫu hậu nhớ đến!"
Hôm nay công chúa và hoàng tử đều ra ngoài dạo chơi, chỉ có Mộ Tử Liệt bị giữ lại trong cung. Nhưng trên mặt Hoàng hậu không có một chút mất mác nào, Tần Thư Dao không thể không bội phục, Hoàng hậu này che giấu vô cùng tốt.
Hoàng hậu phất phất tay, cười nói: "Hôm nay trăm hoa nở rộ, cho các ngươi đợi ở trong này cũng buồn bực cuống lên, không bằng chúng ta chơi trò đoán cỏ. Lấy nửa canh giờ làm hạn định, hái được nhiều hoa cỏ không biết tên nhất sẽ thắng."
Nói xong Hoàng hậu lại tháo vòng tay vàng ròng khắc du long hí phượng ra, cười nói: "Người thắng, Bản cung sẽ đưa vòng tay này cho người đó. Đây chính là năm đó Hoàng thượng thưởng!"
Mộ Phương Hoa sớm yêu thích vòng tay này đã lâu, nhìn thấy Hoàng hậu đưa ra vòng tay này làm phần thưởng, vẻ mặt bất mãn.
Hiền phi cũng lấy ra một cây trâm cài vàng ròng chạm hoa Hải Đường của bản thân ra, hoa Hải Đường trên cây trâm dùng màu vàng óng ánh điêu khắc, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Lúc này, tất cả mọi người đứng lên, cúi người thi lễ với Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó mới đi ra khỏi đình hóng mát.
Hôm nay người đến rất nhiều, biệt viện này cũng rất lớn. Chỉ là Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều luôn không hợp nhau, ngay cả Trịnh Anh Anh cũng luôn không hòa hợp với Mộ Phương Hoa.
Mộ Phương Hoa nhìn Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới Tần đại cô nương nhanh như vậy đã quyến rũ đến Ngũ ca ta, thật là nhìn không ra mà!"
Lời này vừa nói ra không khí cũng lập tức thay đổi có chút ngưng trọng.
Mộ Thành Hi khẽ nhíu mày, quát lạnh nói: "Bát muội, không được hồ nháo!"
Mộ Phương Hoa cũng không sợ Mộ Thành Hi, chỉ cười lạnh hai tiếng, liền lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như, chỉ vào cách đó không xa nói: "Chúng ta đi chỗ kia hái đi, chỗ kia hoa nhiều, cỏ cũng nhiều. Hai người không biết xấu hổ gì đó hoàn toàn là không biết chút gì đâu!"
Hôm nay tham gia trận đấu chỉ có bốn nữ tử bọn họ, những hoàng tử kia chẳng qua là đi cùng.
Trịnh Anh Anh nhíu mày, lúc đang muốn mở miệng, lại bị Tần Thư Dao kịp thời giữ chặt, nàng khẽ lắc lắc đầu.
Tuy rằng vừa rồi nhìn qua vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nhưng cũng có thể nhìn ra được bà ta là một người có thể cực kỳ ẩn nhẫn. Lúc này Mộ Tử Liệt còn bị nhốt ở bên trong hoàng cung, lấy thế lực của Hoàng hậu cũng có thể tra ra chuyện lúc trước. Hơn nữa bà ta nhất định chán ghét Trịnh Anh Anh, nhưng mà theo như tình hình vừa rồi, Hoàng hậu không lộ ra chút vẻ chán ghét nào.
Chỉ là Hoàng hậu khôn khéo như vậy, dạy dỗ nhi tử nữ nhi lại đều quá mức tự đại làm bậy. Bằng không cuối cùng cũng rơi vào một kết quả chết không được tử tế.
Trịnh Anh Anh nhíu cái mũi nhẹ giọng mắng một câu, sau đó mới lại lôi kéo cánh tay Tần Thư Dao nói: "Chúng ta đi chỗ đó hái, Hoàng hậu nương nương chỉ cho chúng ta nửa canh giờ thời gian thôi!"
Mộ Thiếu Dục luôn lẳng lặng đứng ở một bên, không hé răng, bỗng nhiên chỉ vào chỗ ngược hướng với chỗ Mộ Phương Hoa, trầm giọng nói: "Chỗ kia hoa cỏ rất nhiều, các ngươi đi hái đi. Ta và ngũ đệ còn có việc muốn nói!"
Cái này vốn là trò chơi nữ nhi, hai nam tử bọn họ đi theo cũng không lý thú gì.
Hơn nữa Tần Thư Dao cũng không muốn quá thân thiết với Mộ Thành Hi, nàng không muốn để cho người khác hiểu lầm. Cho nên nghe được đề nghị của Mộ Thiếu Dục, lập tức gật đầu đồng ý, lôi kéo Trịnh Anh Anh nói: "Chúng ta chạy nhanh thôi, nếu đã đi muộn, hái ít, sẽ bị Bát công chúa chế giễu!"
Trịnh Anh Anh vừa nghe nói Mộ Phương Hoa, lập tức bĩu môi, kéo tay Tần Thư Dao đi về phía trước: "Muội mới sẽ không thua nàng ta đâu!"
Tần Thư Dao cười lắc đầu.
Đợi sau khi hai người các nàng đi xa, Mộ Thiếu Dục mới lạnh lùng nói với Mộ Thành Hi: "Đệ xem trong nàng?
Mộ Thành Hi vội vàng lắc đầu, trên mặt bày ra tươi cười bất cần đời: "Nàng là tiểu thư khuê các, đệ còn chưa đến mức để bản thân rơi vào. Muốn chơi đùa cũng phải chơi đùa những nữ tử bất lương!"
Trên mặt Mộ Thiếu Dục vẫn nhàn nhạt như trước, ánh mắt đều luôn nhìn bóng lưng Tần Thư Dao.
Bởi vì nơi này nàng chỉ quen biết với Trinh Anh Anh, mà Tần Tuyết Như lại còn chưa có đến, cho nên Tần Thư Dao ngồi xuống cùng một chỗ với Trịnh Anh Anh.
Trịnh Anh Anh vui mừng lôi kéo tay Tần Thư Dao, nói nhỏ: "Tần tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ cũng tới rồi. Nếu sớm biết hôm nay muội sẽ đi cùng với tỷ đến đây..."
Nói xong ánh mắt của Trịnh Anh Anh nhìn về phía Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng ngồi ở cách đó không xa, trên mặt lại xuất hiện một chút đỏ ửng.
Tần Thư Dao biết tâm tư thiếu nữ của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Ta mới không cần đâu, nếu đi cùng muội chẳng phải là phá hỏng chuyện tốt của muội ư!"
Lời này vừa nói ra, mặt Trịnh Anh Anh càng đỏ hơn, oán trách vỗ vỗ tay Tần Thư Dao, nhỏ giọng mắng vài câu.
Bởi vì nơi này còn có Hoàng hậu và phi tần, cho nên hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh cũng không dám hồ nháo.
Lại một lát sau, Tần Tuyết Như, Mộ Phương Hoa và Mộ Phượng Thiên cùng đi vào đình hóng mát, Mộ Phương Hoa nhìn thấy Tần Thư Dao rõ ràng sửng sốt, chỉ là rất nhanh khóe miệng đã nâng lên một chút khinh thường.
Mộ Phương Hoa chỉ hơi khom người, sau đó lập tức chạy đến bên người Hoàng hậu, ôm cánh tay của bà ta, làm nũng nói: "Mẫu hậu, sao người không đợi con vậy!"
Hoàng hậu cưng chiều vỗ vỗ tay Mộ Phương Hoa, cười nói: "Con lại đi chỗ hoang dã, ta tìm thế nào đều tìm không thấy con!"
"Vừa rồi con và Hoàng huynh cùng đi đến Tần phủ, nghe nói hôm nay Ngũ ca đặc biệt sai người chạy xe ngựa đến Tần phủ đón trưởng nữ Tần gia."
Hai tròng mắt Mộ Phương Hoa nhìn về phía Tần Thư Dao, trong mắt lộ ra một chút khinh thường cùng với trào phúng.
Tần Thư Dao tự biết là tránh không khỏi, nên đứng lên, khom người, khẽ cười nói: "Ngũ hoàng tử nói núi Phi Phượng khá xa, cho nên mới đặc biệt gọi người tới đón dân nữ. Vốn cũng muốn đi cùng với tam muội, nhưng mà tam muội lại sớm ra cửa rồi. Không hề nghĩ rằng các ngài lại đều đến Tần phủ, nếu sớm biết dân nữ sẽ để xa phu kia lại chờ một chút."
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Xe ngựa của Như Nhi hỏng ở giữa đường, nếu không phải chúng ta rất khéo gặp phải, hôm nay nàng đã không thể tới được!"
Ý tứ trong lời nói này dường như là Tần Thứ Dao làm hỏng xe ngựa, Tần Thư Dao cũng không muốn so đo với vị công chúa điêu ngoa này, cười yếu ớt không nói nữa.
Lúc này Mộ Thành Hi đứng lên, ôm quyền cười nói: "Hôm nay là lễ trưởng thành, vốn là không có quan hệ gì đến những nam tử kia. Nhưng là lúc này cảnh sắc trong núi Phi Phượng cực đẹp, cho nên nhi thần mới muốn nói mang theo bọn họ, cùng dạo chơi ở trong biệt viện."
Trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng hậu cũng là một dáng vẻ có trái tim nhân hậu, bà ta dịu dàng gật đầu: "Trong ngày thường rất gò bó các ngươi, cũng nên cho các ngươi ra ngoài dạo chơi một phen." Nói xong lại nhìn về phía Mộ Thiếu Dục một bên, lại nói: "Dục Nhi lập công trở về, cũng nên thả lỏng một chút. Các ngươi đều đi xuống đi chơi đi, ở cùng với chúng ta những lão bà tử này, cũng không thú vị gì!"
Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Đa tạ mẫu hậu nhớ đến!"
Hôm nay công chúa và hoàng tử đều ra ngoài dạo chơi, chỉ có Mộ Tử Liệt bị giữ lại trong cung. Nhưng trên mặt Hoàng hậu không có một chút mất mác nào, Tần Thư Dao không thể không bội phục, Hoàng hậu này che giấu vô cùng tốt.
Hoàng hậu phất phất tay, cười nói: "Hôm nay trăm hoa nở rộ, cho các ngươi đợi ở trong này cũng buồn bực cuống lên, không bằng chúng ta chơi trò đoán cỏ. Lấy nửa canh giờ làm hạn định, hái được nhiều hoa cỏ không biết tên nhất sẽ thắng."
Nói xong Hoàng hậu lại tháo vòng tay vàng ròng khắc du long hí phượng ra, cười nói: "Người thắng, Bản cung sẽ đưa vòng tay này cho người đó. Đây chính là năm đó Hoàng thượng thưởng!"
Mộ Phương Hoa sớm yêu thích vòng tay này đã lâu, nhìn thấy Hoàng hậu đưa ra vòng tay này làm phần thưởng, vẻ mặt bất mãn.
Hiền phi cũng lấy ra một cây trâm cài vàng ròng chạm hoa Hải Đường của bản thân ra, hoa Hải Đường trên cây trâm dùng màu vàng óng ánh điêu khắc, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Lúc này, tất cả mọi người đứng lên, cúi người thi lễ với Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó mới đi ra khỏi đình hóng mát.
Hôm nay người đến rất nhiều, biệt viện này cũng rất lớn. Chỉ là Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều luôn không hợp nhau, ngay cả Trịnh Anh Anh cũng luôn không hòa hợp với Mộ Phương Hoa.
Mộ Phương Hoa nhìn Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới Tần đại cô nương nhanh như vậy đã quyến rũ đến Ngũ ca ta, thật là nhìn không ra mà!"
Lời này vừa nói ra không khí cũng lập tức thay đổi có chút ngưng trọng.
Mộ Thành Hi khẽ nhíu mày, quát lạnh nói: "Bát muội, không được hồ nháo!"
Mộ Phương Hoa cũng không sợ Mộ Thành Hi, chỉ cười lạnh hai tiếng, liền lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như, chỉ vào cách đó không xa nói: "Chúng ta đi chỗ kia hái đi, chỗ kia hoa nhiều, cỏ cũng nhiều. Hai người không biết xấu hổ gì đó hoàn toàn là không biết chút gì đâu!"
Hôm nay tham gia trận đấu chỉ có bốn nữ tử bọn họ, những hoàng tử kia chẳng qua là đi cùng.
Trịnh Anh Anh nhíu mày, lúc đang muốn mở miệng, lại bị Tần Thư Dao kịp thời giữ chặt, nàng khẽ lắc lắc đầu.
Tuy rằng vừa rồi nhìn qua vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nhưng cũng có thể nhìn ra được bà ta là một người có thể cực kỳ ẩn nhẫn. Lúc này Mộ Tử Liệt còn bị nhốt ở bên trong hoàng cung, lấy thế lực của Hoàng hậu cũng có thể tra ra chuyện lúc trước. Hơn nữa bà ta nhất định chán ghét Trịnh Anh Anh, nhưng mà theo như tình hình vừa rồi, Hoàng hậu không lộ ra chút vẻ chán ghét nào.
Chỉ là Hoàng hậu khôn khéo như vậy, dạy dỗ nhi tử nữ nhi lại đều quá mức tự đại làm bậy. Bằng không cuối cùng cũng rơi vào một kết quả chết không được tử tế.
Trịnh Anh Anh nhíu cái mũi nhẹ giọng mắng một câu, sau đó mới lại lôi kéo cánh tay Tần Thư Dao nói: "Chúng ta đi chỗ đó hái, Hoàng hậu nương nương chỉ cho chúng ta nửa canh giờ thời gian thôi!"
Mộ Thiếu Dục luôn lẳng lặng đứng ở một bên, không hé răng, bỗng nhiên chỉ vào chỗ ngược hướng với chỗ Mộ Phương Hoa, trầm giọng nói: "Chỗ kia hoa cỏ rất nhiều, các ngươi đi hái đi. Ta và ngũ đệ còn có việc muốn nói!"
Cái này vốn là trò chơi nữ nhi, hai nam tử bọn họ đi theo cũng không lý thú gì.
Hơn nữa Tần Thư Dao cũng không muốn quá thân thiết với Mộ Thành Hi, nàng không muốn để cho người khác hiểu lầm. Cho nên nghe được đề nghị của Mộ Thiếu Dục, lập tức gật đầu đồng ý, lôi kéo Trịnh Anh Anh nói: "Chúng ta chạy nhanh thôi, nếu đã đi muộn, hái ít, sẽ bị Bát công chúa chế giễu!"
Trịnh Anh Anh vừa nghe nói Mộ Phương Hoa, lập tức bĩu môi, kéo tay Tần Thư Dao đi về phía trước: "Muội mới sẽ không thua nàng ta đâu!"
Tần Thư Dao cười lắc đầu.
Đợi sau khi hai người các nàng đi xa, Mộ Thiếu Dục mới lạnh lùng nói với Mộ Thành Hi: "Đệ xem trong nàng?
Mộ Thành Hi vội vàng lắc đầu, trên mặt bày ra tươi cười bất cần đời: "Nàng là tiểu thư khuê các, đệ còn chưa đến mức để bản thân rơi vào. Muốn chơi đùa cũng phải chơi đùa những nữ tử bất lương!"
Trên mặt Mộ Thiếu Dục vẫn nhàn nhạt như trước, ánh mắt đều luôn nhìn bóng lưng Tần Thư Dao.
Tác giả :
Khanh Dư