Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 32: Sốt sắng khó phân biệt được người ghét
Tần lão phu nhân vốn đang muốn xử trí Tần Tuyết Như, nhưng nhìn thấy Ngô thị đã xuống tay đánh một bạt tai, lại chủ động giam Tần Tuyết Như. Giờ phút này nếu bà lại xử phạt Tần Tuyết Như, vậy có vẻ có chút nghiêm khắc.
Cho nên Tần lão phu nhân nhân tiện nói: "Ba ngày không được ăn cơm cũng có thể miễn, dù sao cũng chính là khuê nữ của ngươi, hơn nữa nó lại đang ở thời điểm phát triển cơ thể, vạn không thể để đói bụng. Sao chép một trăm lần nữ giới cho ta." Dừng một chút lại nói: "Còn có, nói cho lão gia biết, không cần để tam nha đầu đi theo hắn vào trong cung học tập, dù sao chúng ta cũng là thần tử, như thế cũng kỳ quái. Hiện tại trong phủ chúng ta khuê nữ cũng nhiều, tự mở một lớp học, mỗi ngày đọc chút sách cùng nữ công. Mặt khác ta sẽ mời ma ma trong cung đến dạy bọn họ học một ít lễ nghi, miễn cho lần sau lại làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này!"
Ngô thị nghe xong những lời của Tần lão phu nhân nói khẽ thở ra một hơi, trên mặt lại không dám có ý gì như trước, vội vàng gật đầu nói: "Vẫn là lão phu nhân nghĩ chu đáo, chuyện này con dâu sẽ thương lượng với lão gia. Tuổi Như Nhi cũng lớn rồi, lại đi lại trong cung quả thật có chút không thích hợp. Chỉ là..."
Ngô thị nhìn thoáng qua Tần Thư Dao nói: "Chỉ là đại tiểu thư được trưởng công chúa Hoa Phượng cho phép, để nàng đi phủ công chúa học tập..."
Tần lão phu nhân tự nhiên hiểu ý tứ của Ngô thị, bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: "Công chúa là nhân vật bậc nào, năm ngày ngài mới dạy Dao Nhi một lần, đoạn thời gian này thân thể ngài lại không thoải mái, làm sao Dao Nhi dám đi quấy rầy ngài ấy. Việc này ngươi nhanh chóng đi an bài, miễn để cho nha đầu kia bỏ quên học tập."
Trong lòng Ngô thị oán hận không thôi, chỉ là trước mặt cũng không dám lộ ra một chút gì.
Tuổi Tần lão phu nhân lớn, lại tức giận, dù sao Tần Tuyết Như cũng thân là cháu gái của chính mình, phạt Tần Tuyết Như xong cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi mọi người đều rời đi, Ngô thị liền vội vàng đi sài phòng.
Tần Tuyết Như nước mắt đầy mặt, nhìn thấy Ngô thị liền oán hận nói: "Mẹ, vì sao vừa rồi mẹ đánh con? Chẳng lẽ mẹ cũng tin những lời của tiện nhân kia nói?"
Vẻ mặt Ngô thị đau lòng, vội vàng ôm Tần Tuyết Như vào trong ngực: "Sao mẹ không tin con chứ? Chỉ là dưới tình huống vừa rồi, nếu mẹ không đánh con, sợ là tổ mẫu con sẽ muốn đánh trượng con."
Lúc này Tần Tuyết Như mới hiểu được, thì ra là Ngô thị tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Chỉ là nàng không cam lòng, chuyện này rõ ràng chính là Tần Thư Dao cố ý hãm hại nàng.
"Mẹ, nữ nhi thật sự không có làm, là đồ tiện nhân kia, đều là đồ tiện nhân kia làm!" Tần Tuyết Như chậm rãi nói ra chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sau khi Ngô thị nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng nói: "Sao con không nói sớm chuyện này, nếu nói sớm một chút hiện tại cũng không đến mức như thế này?"
Mặt Tần Tuyết Như đỏ bừng, hai tròng mắt cũng phủ kín nước mắt trong suốt: "Dù sao nữ nhi cũng là một cô nương... Loại chuyện này con khó có thể mở miệng..."
Ngô thị cũng hiểu Tần Tuyết Như là một cô nương chưa xuất giá, gặp loại chuyện này khó tránh khỏi trong lòng hoang mang, rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chỉ sợ chuyện này còn chưa có xong đâu!" Ngô thị thở dài một tiếng: "Đợi lát nữa cha con bãi triều trở về, nếu biết, chỉ sợ cũng muốn phạt ..."
Tần Tuyết Như nghe vậy sắc mặt tái nhợt: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô thị nắm tay Tần Tuyết Như, trấn an nói: "Con không cần sợ, còn có mẹ ở đây! Chỉ khổ con của mẹ, chịu chút ủy khuất ..."
Sau khi Tần Lương bãi triều trở về, nghe nói chuyện của Tần Tuyết Như, quả nhiên vô cùng lo lắng vọt tới bên trong sài phòng.
Nhưng vừa mở cửa sài phòng liền nhìn thấy Tần Tuyết Như tóc tai bù xù, y phục trên người cũng rối loạn bẩn thỉu, thân thể bị trói. Trên mặt còn có dấu năm ngón tay rõ ràng, xem ra vừa rồi vừa bị phạt.
Dù sao cũng là thương từ nhỏ tới lớn, vừa thấy bộ dạng của Tần Tuyết Như như vậy, lửa giận trong lòng Tần Lương cũng giảm đi năm phần.
Ông lạnh mặt nói với một bà tử bên cạnh: "Đây là có chuyện gì?"
"Hồi lão gia, đại phu nhân nói Tam tiểu thư phạm phải sai lầm lớn. Tuy rằng lão phu nhân đau lòng Tam tiểu thư không đành lòng trách phạt ngài ấy, nhưng đại phu nhân lại nói Tam tiểu thư phạm phải sai lầm lớn, không thể cứ dễ dàng như vậy, cho nên đánh Tam tiểu thư mười bạt tai, lại sai người trói Tam tiểu thư lên, để ngài ấy tự suy xét lại mình thật tốt!"
Tần Lương nghe xong lời này một chút oán hận với Ngô thị cũng ít đi vài phần, trong lòng đã có chút trách cứ bà xuống tay quá nặng.
"Cởi trói cho Tam tiểu thư." Tần Lương đến gần sài phòng, lạnh mặt nhìn Tần Tuyết Như hỏi: “Con nói một chút người nọ là ai?"
Tần Tuyết Như quỳ gối trước mặt Tần Lương, khóc nói: "Nữ nhi thật sự không biết, ngày hôm qua con tản bộ ở bên cạnh hồ sen đến tối, con cảm thấy thời tiết oi bức liền bảo Ngọc Bích trở về lấy cây quạt. Nhưng Ngọc bích đi không bao lâu thì bỗng nhiên có người vọt ra..."
Nói tới đây Tần Tuyết Như khóc càng thêm thê lương, nàng vụng trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lương, thấy ông lạnh mặt, nàng cũng biết là còn đang tức giận.
Sau một lúc lâu lại nói: "Hôm nay buổi sáng đại tỷ cùng tổ mẫu đến phòng con tìm này nọ..." Nàng quỳ đến bên người Tần Lương, khóc nói: "Phụ thân, người phải tin tưởng nữ nhi, trong ngày thường nữ nhi có chút kiêu căng, nhưng cũng sẽ không thể làm ra loại chuyện hạ tiện này..."
Tần Lương cau mày, ông bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng nhân chứng vật chứng có ở đó, hơn nữa vì sao ngày hôm qua gặp thích khách, không nhanh chóng cầu cứu?
Tần Tuyết Như thấy vẻ mặt Tần Lương vẫn còn nghi ngờ, lại nói; "Tuổi nữ nhi nhỏ, lại chưa từng gặp qua loại chuyện này, sợ hãi truyền ra thanh danh sẽ có vết bẩn, cho nên mới không dám đi nói với mẫu thân!"
Nhìn thấy nữ nhi mình yêu thương nhất ủy khuất và đáng thương như vậy, Tần Lương thật sự tin vài phần. Ông đỡ Tần Tuyết Như đứng lên, nhẹ giọng nói: "Chuyện này ta sẽ tra xét kĩ càng, trước hết con nên ở bên trong Như Ý Uyển vài ngày, nghỉ ngơi cho tốt!"
Nghe được lời nói thân thiết như vậy của Tần Lương, Tần Tuyết Như mới thả lỏng, đau đớn trên mặt giống như cũng ít vài phần.
Tần Thư Dao luôn ở trong Hinh Hương Viện chờ tin tức, nghe nói sau khi Tần Lương hỏi quá trình chuyện này liền thả Tần Tuyết Như về, trong lòng oán hận một trận.
Kiếp trước nàng cũng từng chịu khuất nhục như vậy, còn kém một chút mất trong sạch, mà người phía sau màn sai sử chính là hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như.
Lần đó Tần Thư Dao bị Ngô thị hãm hại, bị Ngô Nhược Xuyến uống say khinh bạc, lại bị Ngô Nhược Xuyến nói là Tần Thư Dao chủ động quyến rũ hắn. Nhưng Tần Lương lại không hỏi một tiếng, trực tiếp đánh Tần Thư Dao hai bạt tai, sau đó nhốt Tần Thư Dao ở trong phòng ba tháng không cho phép ra khỏi cửa.
Kiếp này chẳng qua là nàng dùng phương pháp đồng dạng hãm hại Tần Tuyết Như, nhưng nếu không phải có uy nghiêm của Tần lão phu nhân, sao Ngô thị sẽ nhốt Tần Tuyết Như vào bên trong sài phòng. Mà sau khi Tần Lương biết chuyện này, vậy mà ngay cả phạt cũng không phạt, trực tiếp sai người đưa người về trong phòng nghỉ ngơi, chưa từng giam cầm.
Hóa ra Tần Lương thiên vị như vậy, nếu kiếp này bản thân gặp phải loại chuyện này, tuyệt đối Tần Lương sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Tần Thư Dao gắt gao nắm chặt nắm tay, diễnđàn✪lê✪quýđôn oán hận trong lòng cũng trở nên càng sâu. Nàng hao hết tâm tư muốn cho Tần Lương chán ghét Tần Tuyết Như, không nghĩ tới Tần Lương vẫn yêu thương Tần Tuyết Như vạn phần như trước.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao một ly trà, thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, nhịn không được hỏi.
Cho nên Tần lão phu nhân nhân tiện nói: "Ba ngày không được ăn cơm cũng có thể miễn, dù sao cũng chính là khuê nữ của ngươi, hơn nữa nó lại đang ở thời điểm phát triển cơ thể, vạn không thể để đói bụng. Sao chép một trăm lần nữ giới cho ta." Dừng một chút lại nói: "Còn có, nói cho lão gia biết, không cần để tam nha đầu đi theo hắn vào trong cung học tập, dù sao chúng ta cũng là thần tử, như thế cũng kỳ quái. Hiện tại trong phủ chúng ta khuê nữ cũng nhiều, tự mở một lớp học, mỗi ngày đọc chút sách cùng nữ công. Mặt khác ta sẽ mời ma ma trong cung đến dạy bọn họ học một ít lễ nghi, miễn cho lần sau lại làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này!"
Ngô thị nghe xong những lời của Tần lão phu nhân nói khẽ thở ra một hơi, trên mặt lại không dám có ý gì như trước, vội vàng gật đầu nói: "Vẫn là lão phu nhân nghĩ chu đáo, chuyện này con dâu sẽ thương lượng với lão gia. Tuổi Như Nhi cũng lớn rồi, lại đi lại trong cung quả thật có chút không thích hợp. Chỉ là..."
Ngô thị nhìn thoáng qua Tần Thư Dao nói: "Chỉ là đại tiểu thư được trưởng công chúa Hoa Phượng cho phép, để nàng đi phủ công chúa học tập..."
Tần lão phu nhân tự nhiên hiểu ý tứ của Ngô thị, bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: "Công chúa là nhân vật bậc nào, năm ngày ngài mới dạy Dao Nhi một lần, đoạn thời gian này thân thể ngài lại không thoải mái, làm sao Dao Nhi dám đi quấy rầy ngài ấy. Việc này ngươi nhanh chóng đi an bài, miễn để cho nha đầu kia bỏ quên học tập."
Trong lòng Ngô thị oán hận không thôi, chỉ là trước mặt cũng không dám lộ ra một chút gì.
Tuổi Tần lão phu nhân lớn, lại tức giận, dù sao Tần Tuyết Như cũng thân là cháu gái của chính mình, phạt Tần Tuyết Như xong cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi mọi người đều rời đi, Ngô thị liền vội vàng đi sài phòng.
Tần Tuyết Như nước mắt đầy mặt, nhìn thấy Ngô thị liền oán hận nói: "Mẹ, vì sao vừa rồi mẹ đánh con? Chẳng lẽ mẹ cũng tin những lời của tiện nhân kia nói?"
Vẻ mặt Ngô thị đau lòng, vội vàng ôm Tần Tuyết Như vào trong ngực: "Sao mẹ không tin con chứ? Chỉ là dưới tình huống vừa rồi, nếu mẹ không đánh con, sợ là tổ mẫu con sẽ muốn đánh trượng con."
Lúc này Tần Tuyết Như mới hiểu được, thì ra là Ngô thị tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Chỉ là nàng không cam lòng, chuyện này rõ ràng chính là Tần Thư Dao cố ý hãm hại nàng.
"Mẹ, nữ nhi thật sự không có làm, là đồ tiện nhân kia, đều là đồ tiện nhân kia làm!" Tần Tuyết Như chậm rãi nói ra chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sau khi Ngô thị nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng nói: "Sao con không nói sớm chuyện này, nếu nói sớm một chút hiện tại cũng không đến mức như thế này?"
Mặt Tần Tuyết Như đỏ bừng, hai tròng mắt cũng phủ kín nước mắt trong suốt: "Dù sao nữ nhi cũng là một cô nương... Loại chuyện này con khó có thể mở miệng..."
Ngô thị cũng hiểu Tần Tuyết Như là một cô nương chưa xuất giá, gặp loại chuyện này khó tránh khỏi trong lòng hoang mang, rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chỉ sợ chuyện này còn chưa có xong đâu!" Ngô thị thở dài một tiếng: "Đợi lát nữa cha con bãi triều trở về, nếu biết, chỉ sợ cũng muốn phạt ..."
Tần Tuyết Như nghe vậy sắc mặt tái nhợt: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô thị nắm tay Tần Tuyết Như, trấn an nói: "Con không cần sợ, còn có mẹ ở đây! Chỉ khổ con của mẹ, chịu chút ủy khuất ..."
Sau khi Tần Lương bãi triều trở về, nghe nói chuyện của Tần Tuyết Như, quả nhiên vô cùng lo lắng vọt tới bên trong sài phòng.
Nhưng vừa mở cửa sài phòng liền nhìn thấy Tần Tuyết Như tóc tai bù xù, y phục trên người cũng rối loạn bẩn thỉu, thân thể bị trói. Trên mặt còn có dấu năm ngón tay rõ ràng, xem ra vừa rồi vừa bị phạt.
Dù sao cũng là thương từ nhỏ tới lớn, vừa thấy bộ dạng của Tần Tuyết Như như vậy, lửa giận trong lòng Tần Lương cũng giảm đi năm phần.
Ông lạnh mặt nói với một bà tử bên cạnh: "Đây là có chuyện gì?"
"Hồi lão gia, đại phu nhân nói Tam tiểu thư phạm phải sai lầm lớn. Tuy rằng lão phu nhân đau lòng Tam tiểu thư không đành lòng trách phạt ngài ấy, nhưng đại phu nhân lại nói Tam tiểu thư phạm phải sai lầm lớn, không thể cứ dễ dàng như vậy, cho nên đánh Tam tiểu thư mười bạt tai, lại sai người trói Tam tiểu thư lên, để ngài ấy tự suy xét lại mình thật tốt!"
Tần Lương nghe xong lời này một chút oán hận với Ngô thị cũng ít đi vài phần, trong lòng đã có chút trách cứ bà xuống tay quá nặng.
"Cởi trói cho Tam tiểu thư." Tần Lương đến gần sài phòng, lạnh mặt nhìn Tần Tuyết Như hỏi: “Con nói một chút người nọ là ai?"
Tần Tuyết Như quỳ gối trước mặt Tần Lương, khóc nói: "Nữ nhi thật sự không biết, ngày hôm qua con tản bộ ở bên cạnh hồ sen đến tối, con cảm thấy thời tiết oi bức liền bảo Ngọc Bích trở về lấy cây quạt. Nhưng Ngọc bích đi không bao lâu thì bỗng nhiên có người vọt ra..."
Nói tới đây Tần Tuyết Như khóc càng thêm thê lương, nàng vụng trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lương, thấy ông lạnh mặt, nàng cũng biết là còn đang tức giận.
Sau một lúc lâu lại nói: "Hôm nay buổi sáng đại tỷ cùng tổ mẫu đến phòng con tìm này nọ..." Nàng quỳ đến bên người Tần Lương, khóc nói: "Phụ thân, người phải tin tưởng nữ nhi, trong ngày thường nữ nhi có chút kiêu căng, nhưng cũng sẽ không thể làm ra loại chuyện hạ tiện này..."
Tần Lương cau mày, ông bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng nhân chứng vật chứng có ở đó, hơn nữa vì sao ngày hôm qua gặp thích khách, không nhanh chóng cầu cứu?
Tần Tuyết Như thấy vẻ mặt Tần Lương vẫn còn nghi ngờ, lại nói; "Tuổi nữ nhi nhỏ, lại chưa từng gặp qua loại chuyện này, sợ hãi truyền ra thanh danh sẽ có vết bẩn, cho nên mới không dám đi nói với mẫu thân!"
Nhìn thấy nữ nhi mình yêu thương nhất ủy khuất và đáng thương như vậy, Tần Lương thật sự tin vài phần. Ông đỡ Tần Tuyết Như đứng lên, nhẹ giọng nói: "Chuyện này ta sẽ tra xét kĩ càng, trước hết con nên ở bên trong Như Ý Uyển vài ngày, nghỉ ngơi cho tốt!"
Nghe được lời nói thân thiết như vậy của Tần Lương, Tần Tuyết Như mới thả lỏng, đau đớn trên mặt giống như cũng ít vài phần.
Tần Thư Dao luôn ở trong Hinh Hương Viện chờ tin tức, nghe nói sau khi Tần Lương hỏi quá trình chuyện này liền thả Tần Tuyết Như về, trong lòng oán hận một trận.
Kiếp trước nàng cũng từng chịu khuất nhục như vậy, còn kém một chút mất trong sạch, mà người phía sau màn sai sử chính là hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như.
Lần đó Tần Thư Dao bị Ngô thị hãm hại, bị Ngô Nhược Xuyến uống say khinh bạc, lại bị Ngô Nhược Xuyến nói là Tần Thư Dao chủ động quyến rũ hắn. Nhưng Tần Lương lại không hỏi một tiếng, trực tiếp đánh Tần Thư Dao hai bạt tai, sau đó nhốt Tần Thư Dao ở trong phòng ba tháng không cho phép ra khỏi cửa.
Kiếp này chẳng qua là nàng dùng phương pháp đồng dạng hãm hại Tần Tuyết Như, nhưng nếu không phải có uy nghiêm của Tần lão phu nhân, sao Ngô thị sẽ nhốt Tần Tuyết Như vào bên trong sài phòng. Mà sau khi Tần Lương biết chuyện này, vậy mà ngay cả phạt cũng không phạt, trực tiếp sai người đưa người về trong phòng nghỉ ngơi, chưa từng giam cầm.
Hóa ra Tần Lương thiên vị như vậy, nếu kiếp này bản thân gặp phải loại chuyện này, tuyệt đối Tần Lương sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Tần Thư Dao gắt gao nắm chặt nắm tay, diễnđàn✪lê✪quýđôn oán hận trong lòng cũng trở nên càng sâu. Nàng hao hết tâm tư muốn cho Tần Lương chán ghét Tần Tuyết Như, không nghĩ tới Tần Lương vẫn yêu thương Tần Tuyết Như vạn phần như trước.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao một ly trà, thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, nhịn không được hỏi.
Tác giả :
Khanh Dư