Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 273: Khẩu vị nặng!
Edit: PDN
Tuy rằng cuối cùng kết quả của chuyện này là vì họa mà được phúc, nhưng. . . . . .
Bọn họ cũng suýt chút nữa chết ở chỗ đó, thù này, bọn họ làm sao có thể quên?
"Làm cho Đậu phủ trực tiếp biến mất?"
Tà Dịch ánh mắt lạnh lùng, hắn không cho phép bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới nữ nhi của hắn, nữ nhân.
"Vậy không có ý nghĩa, Tà Dịch, chúng ta vẫn là nhân từ một chút đi. . . . . ."
"Ừ, nhân từ chút. . . . . ."
Tà Dịch có phần mong đợi, không biết Đông Phương Ngữ Hinh nhân từ một chút, sẽ là nhân từ như thế nào đây?
. . . . . . . . . . . .
Tuy rằng Đậu phủ quả thật rất ít người đi ra ngoài, nhưng chuyện trong kinh thành lại nghe rõ ràng, bao gồm Tứ vương gia và Đông Phương Trình .
Cuối cùng viên Quy Nguyên Đan kia không tìm được, Tứ vương gia và Đông Phương Trình đều bị nhốt vào thiên lao.
Nếu không phải hoàng hậu dùng cái chết để đe dọa , đoán chừng hai người đã sớm rơi đầu xuống đất .
Đây là Đông Phương Ngữ Hinh trả thù, mà Đậu phủ bọn họ lại im ắng .
Đây là bình tĩnh trước bình minh, càng bình tĩnh như thế, Đậu Chí Kềnh lại càng sợ hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh, đây không phải là một nữ nhân, là một ác ma.
Mà buổi tối hôm nay, hắn vẫn ngủ sớm như cũ.
Nhưng mà, sau khi nằm xuống, cuối cùng cảm thấy tinh thần có chút không yên.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy có người hô to:
"Cháy , cháy . . . . . ."
Đậu Chí Kềnh vội vàng đứng lên, quả nhiên thấy. . . . . . Đậu phủ, phần lớn sân, đều cháy .
Mà chỗ ở của hắn, ngay tại lúc hắn đi ra, cũng phù một tiếng,bùng lên một đám lửa.
Đó là một quả cầu lửa màu đỏ, sôi nổi , giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, nhảy loạn ở xung quanh Đậu phủ.
Mà chỗ hắn nhảy qua, hỏa diễm liền bùng cháy lên.
Mới đầu thế lửa cũng không lớn, mọi người vội lấy nước đi dập tắt lửa, nơi vừa mới bị cháy, lửa dần dần bị dập tắt.
"Ai, Tiểu Hỏa cầu, uy lực của ngươi không được rồi. . . . . ."
Vẻ mặt Hoan Hoan hưng phấn nói xong, Tiểu Hỏa cầu này vốn là một đứa nhỏ cực kỳ nghịch ngợm, bây giờ bị nhốt nhiều ngày như vậy thả ra, tới ngay lúc nó phát huy uy lực.
Chẳng qua là, hình như uy lực không đủ lắm, thế mà, có nơi lửa bị dập tắt.
"Hừ. . . . . . Ai nói . . . . . ."
Tiểu Hỏa cầu không phục hừ mũi một tiếng:
"Trực tiếp đốt tất cả có ý nghĩa gì, phải là đến từ từ, chậm rãi vui đùa mới có ý tứ nha. . . . . ."
Hoan Hoan nghĩ một chút cũng đúng, đúng là dứt khoát xem cuộc vui.
Mà Tiểu Hỏa cầu của chúng ta, lại còn nhảy thẳng đến sân nhỏ tận cùng phía đông của Đậu phủ, phù phù phù, thiêu đốt một chút. . . . . .
Mọi người thật vất vả dập tắt lửa, vừa muốn duỗi thắt lưng nghỉ ngơi một chút phải không? Đã thấy vườn phía đông cháy, không có biện pháp, chạy vội đến phía đông dập lửa.
Nhìn bọn họ dập được không ít, Tiểu Hỏa cầu lại nhảy đếnvườn phía tây, lại là một đám lửa.
"A. . . . . . Phía tây, phía tây. . . . . ."
Suốt đêm nay, người Đậu phủ vội vàng xoay người tới sáng, chạy loạn tới tới lui lui, biết là có người cố ý quấy rối, nhưng. . . . . .
Bọn họ không bắt được người .
Đến lúc trời sáng, trong sân cũng bj cháy bảy tám phần .
"Hoan Hoan, có muốn trực tiếp đốt sạch tất cả hay không. . . . . ."
Đối với thành quả chiến đấu của mình, Tiểu Hỏa cầu rất hài lòng.
"Nương, chúng ta có cần đốt tất hay không?"
Hoan Hoan cũng không có chủ ý, bất an hỏi.
"Khuê nữ, nhân từ chút biết không? Không cần đều đốt, buổi tối ngày mai để cho Tiểu Hỏa cầu tiếp tục vui đùa cùng bọn họ. . . . . ."
Tà Dịch mãnh liệt đổ mồ hôi, Hinh Nhi, nàng cũng quá nhân từ đấy chứ?
Nhưng mà, hắn liền thích Đông Phương Ngữ Hinh như vậy, có thù oán nhất định phải báo, có tính cách, đủ thú vị.
Lời này, nếu để cho người khác nghe được, đoán chừng sẽ không nhịn được hỏi một câu, thiếu đảo chủ, khẩu vị của ngươi không phải là chỉ nặng một chút đâu!
Tuy rằng cuối cùng kết quả của chuyện này là vì họa mà được phúc, nhưng. . . . . .
Bọn họ cũng suýt chút nữa chết ở chỗ đó, thù này, bọn họ làm sao có thể quên?
"Làm cho Đậu phủ trực tiếp biến mất?"
Tà Dịch ánh mắt lạnh lùng, hắn không cho phép bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới nữ nhi của hắn, nữ nhân.
"Vậy không có ý nghĩa, Tà Dịch, chúng ta vẫn là nhân từ một chút đi. . . . . ."
"Ừ, nhân từ chút. . . . . ."
Tà Dịch có phần mong đợi, không biết Đông Phương Ngữ Hinh nhân từ một chút, sẽ là nhân từ như thế nào đây?
. . . . . . . . . . . .
Tuy rằng Đậu phủ quả thật rất ít người đi ra ngoài, nhưng chuyện trong kinh thành lại nghe rõ ràng, bao gồm Tứ vương gia và Đông Phương Trình .
Cuối cùng viên Quy Nguyên Đan kia không tìm được, Tứ vương gia và Đông Phương Trình đều bị nhốt vào thiên lao.
Nếu không phải hoàng hậu dùng cái chết để đe dọa , đoán chừng hai người đã sớm rơi đầu xuống đất .
Đây là Đông Phương Ngữ Hinh trả thù, mà Đậu phủ bọn họ lại im ắng .
Đây là bình tĩnh trước bình minh, càng bình tĩnh như thế, Đậu Chí Kềnh lại càng sợ hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh, đây không phải là một nữ nhân, là một ác ma.
Mà buổi tối hôm nay, hắn vẫn ngủ sớm như cũ.
Nhưng mà, sau khi nằm xuống, cuối cùng cảm thấy tinh thần có chút không yên.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy có người hô to:
"Cháy , cháy . . . . . ."
Đậu Chí Kềnh vội vàng đứng lên, quả nhiên thấy. . . . . . Đậu phủ, phần lớn sân, đều cháy .
Mà chỗ ở của hắn, ngay tại lúc hắn đi ra, cũng phù một tiếng,bùng lên một đám lửa.
Đó là một quả cầu lửa màu đỏ, sôi nổi , giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, nhảy loạn ở xung quanh Đậu phủ.
Mà chỗ hắn nhảy qua, hỏa diễm liền bùng cháy lên.
Mới đầu thế lửa cũng không lớn, mọi người vội lấy nước đi dập tắt lửa, nơi vừa mới bị cháy, lửa dần dần bị dập tắt.
"Ai, Tiểu Hỏa cầu, uy lực của ngươi không được rồi. . . . . ."
Vẻ mặt Hoan Hoan hưng phấn nói xong, Tiểu Hỏa cầu này vốn là một đứa nhỏ cực kỳ nghịch ngợm, bây giờ bị nhốt nhiều ngày như vậy thả ra, tới ngay lúc nó phát huy uy lực.
Chẳng qua là, hình như uy lực không đủ lắm, thế mà, có nơi lửa bị dập tắt.
"Hừ. . . . . . Ai nói . . . . . ."
Tiểu Hỏa cầu không phục hừ mũi một tiếng:
"Trực tiếp đốt tất cả có ý nghĩa gì, phải là đến từ từ, chậm rãi vui đùa mới có ý tứ nha. . . . . ."
Hoan Hoan nghĩ một chút cũng đúng, đúng là dứt khoát xem cuộc vui.
Mà Tiểu Hỏa cầu của chúng ta, lại còn nhảy thẳng đến sân nhỏ tận cùng phía đông của Đậu phủ, phù phù phù, thiêu đốt một chút. . . . . .
Mọi người thật vất vả dập tắt lửa, vừa muốn duỗi thắt lưng nghỉ ngơi một chút phải không? Đã thấy vườn phía đông cháy, không có biện pháp, chạy vội đến phía đông dập lửa.
Nhìn bọn họ dập được không ít, Tiểu Hỏa cầu lại nhảy đếnvườn phía tây, lại là một đám lửa.
"A. . . . . . Phía tây, phía tây. . . . . ."
Suốt đêm nay, người Đậu phủ vội vàng xoay người tới sáng, chạy loạn tới tới lui lui, biết là có người cố ý quấy rối, nhưng. . . . . .
Bọn họ không bắt được người .
Đến lúc trời sáng, trong sân cũng bj cháy bảy tám phần .
"Hoan Hoan, có muốn trực tiếp đốt sạch tất cả hay không. . . . . ."
Đối với thành quả chiến đấu của mình, Tiểu Hỏa cầu rất hài lòng.
"Nương, chúng ta có cần đốt tất hay không?"
Hoan Hoan cũng không có chủ ý, bất an hỏi.
"Khuê nữ, nhân từ chút biết không? Không cần đều đốt, buổi tối ngày mai để cho Tiểu Hỏa cầu tiếp tục vui đùa cùng bọn họ. . . . . ."
Tà Dịch mãnh liệt đổ mồ hôi, Hinh Nhi, nàng cũng quá nhân từ đấy chứ?
Nhưng mà, hắn liền thích Đông Phương Ngữ Hinh như vậy, có thù oán nhất định phải báo, có tính cách, đủ thú vị.
Lời này, nếu để cho người khác nghe được, đoán chừng sẽ không nhịn được hỏi một câu, thiếu đảo chủ, khẩu vị của ngươi không phải là chỉ nặng một chút đâu!
Tác giả :
Mã Duyệt Duyệt