Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 265: Tướng quân không biết xấu hổ
Edit: PDN
"Khụ khụ. . . . . . Đông Phương Trình, ông thật đúng là sinh nữ nhi giỏi. . . . . ."
Tứ vương gia cười kỳ quái, Đông Phương Trình xấu hổ cười:
"Lúc trước, nếu biết nó như thế, lão phu sẽ hận không thể đem nàng bóp chết ngay lúc ấy. . . . . ."
Không ngờ chính mình vất vả lăn lộn cả đời, đến cuối cùng thế nhưng sẽ bị phá hủy ở trong tay của nữ nhi này, thật sự là đủ. . . . . .
Không hay ho .
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, thật sự là độc ác .
Cho dù ông đã có lỗi với nó, ông cũng là phụ thân ruột thịt của nó không phải sao?
Cho dù phu nhân thiết kế nàng đi nữa, bà ấy cũng nuôi dưỡng nó đến lớn như vậy, nhưng nó xuống tay lại không qua loa chút nào.
"Ta xem việc này tám phần có liên quan vói hai người bọn họ, nếu không chúng ta đi Nhân Vương phủ một chuyến?"
Tứ vương gia đề nghị , Đông Phương Trình gật gật đầu, tuy rằng rất không muốn tiếp xúc với nữ nhi này, nhưng hiện tại có liên quan đến tính mạng của bản thân ông, ông đành phải bất chấp mọi thứ.
Hai người cùng đi Nhân Vương phủ, nhưng mà đáng tiếc là, Đông Phương Ngữ Hinh và Nhân Vương cũng không ở trong phủ, nghe nói muốn đi chùa dâng hương .
Sắc mặt hai người tối sầm lại, chờ tiếp như vậy không phải là biện pháp, cũng dứt khoát không ngồi xe ngựa , một người cưỡi một con ngựa, đuổi theo.
Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch đúng là đi chùa , có điều không phải dâng hương, đều là đi tránh người
"Ông ta sẽ tìm tới sao?"
Dựa vào trong lòng Tà Dịch, có người để dựa thật là tốt, cũng không cảm thấy xóc nảy chút nào.
"Khẳng định sẽ. . . . . ."
Tà Dịch tự tin nói xong, hoan hoan cũng xáp lại gần:
"Ai nha, con cũng rất mệt mỏi, phụ thân cũng cho con dựa xuống . . . . . ."
Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh đen lại, tiểu nha đầu này, vì sao lúc nào cũng có một phần của bé chứ?
Có điều thân mình của nàng vẫn nhích lại gần phía bên cạnh như cũ. Thân mình nho nhỏ của Hoan Hoan tiến đến gần. Tà Dịch ôm hai người bọn họ, trong lòng là thỏa mãn từ trước đến giờ chưa từng có.
Ban ngày họ loanh quanh ở trong chùa , vừa muốn trở về, Tứ vương gia và Đông Phương Trình liền chạy đến.
"Ngữ Hinh. . . . . ."
Đông Phương Trình gọi vô cùng thân thiết, Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ trong lòng, bây giờ lão già kia, trong lòng đoán chừng không biết oán hận chính mình biết bao nhiêu đây?
Nàng cố ý giả vờ như không nghe thấy, xe ngựa bắt đầu đi trước, Đông Phương Trình dứt khoát ngăn cản trước xe ngựa:
"Nữ nhi, con đây là tới dâng hương à. . . . . ."
Đông Phương Trình hỏi han ân cần , Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong có chút ghê tởm, người này thật sự là không biết xấu hổ.
Đến chùa chiền không dâng hương, dạo chơi hả?
Có điều, hình như bọn họ thật sự đúng là đến dạo chơi.
"Đông Phương tướng quân có thể có chuyện gì sao?"
Vén màn xe lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy nét mặt già nua của Đông Phương Trình, phía sau hắn còn có Tứ vương gia đi theo, hai mắt phức tạp nhìn chính mình.
"Cũng không có chuyện gì. . . . . . Ngữ Hinh con vì sao lại muốn đến thắp hương ?"
"Con gả cho nhân Vương cũng có một khoảng thời gian, Nhân Vương vẫn muốn một đứa bé, con tới đây không phải để cầu xin một đứa bé sao?"
Đông Phương Ngữ Hinh cười ngọt ngào, nụ cười kia, đâm vào hai mắt Tứ vương gia rất đau, đây nên là nữ nhân của hắn, nên là của hắn .
"Khụ khụ. . . . . ." Đông Phương Trình ho khan vài cái, trong lòng thầm nghĩ nhân Vương tuổi lớn như vậy , có thể sinh con sao?
Nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, nét mặt già nua của hắn cười sáng lạn nói:
"Ngữ Hinh, nghe nói ngày mai phòng đấu giá của con muốn bán một viên Quy Nguyên Đan?"
Đông Phương Ngữ Hinh mê mang liếc nhìn hắn một cái:
"Này. . . . . . Hình như đúng thì phải, có điều chuyện bên kia con cũng không quản lý, con cũng không rõ lắm . . . . . ."
Trong lòng Đông Phương Trình thầm mắng Đông Phương Ngữ Hinh xảo quyệt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ:
"Phụ thân muốn hỏi thăm, Quy Nguyên Đan kia có thể bán cho phụ thân không. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . . Đông Phương Trình, ông thật đúng là sinh nữ nhi giỏi. . . . . ."
Tứ vương gia cười kỳ quái, Đông Phương Trình xấu hổ cười:
"Lúc trước, nếu biết nó như thế, lão phu sẽ hận không thể đem nàng bóp chết ngay lúc ấy. . . . . ."
Không ngờ chính mình vất vả lăn lộn cả đời, đến cuối cùng thế nhưng sẽ bị phá hủy ở trong tay của nữ nhi này, thật sự là đủ. . . . . .
Không hay ho .
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, thật sự là độc ác .
Cho dù ông đã có lỗi với nó, ông cũng là phụ thân ruột thịt của nó không phải sao?
Cho dù phu nhân thiết kế nàng đi nữa, bà ấy cũng nuôi dưỡng nó đến lớn như vậy, nhưng nó xuống tay lại không qua loa chút nào.
"Ta xem việc này tám phần có liên quan vói hai người bọn họ, nếu không chúng ta đi Nhân Vương phủ một chuyến?"
Tứ vương gia đề nghị , Đông Phương Trình gật gật đầu, tuy rằng rất không muốn tiếp xúc với nữ nhi này, nhưng hiện tại có liên quan đến tính mạng của bản thân ông, ông đành phải bất chấp mọi thứ.
Hai người cùng đi Nhân Vương phủ, nhưng mà đáng tiếc là, Đông Phương Ngữ Hinh và Nhân Vương cũng không ở trong phủ, nghe nói muốn đi chùa dâng hương .
Sắc mặt hai người tối sầm lại, chờ tiếp như vậy không phải là biện pháp, cũng dứt khoát không ngồi xe ngựa , một người cưỡi một con ngựa, đuổi theo.
Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch đúng là đi chùa , có điều không phải dâng hương, đều là đi tránh người
"Ông ta sẽ tìm tới sao?"
Dựa vào trong lòng Tà Dịch, có người để dựa thật là tốt, cũng không cảm thấy xóc nảy chút nào.
"Khẳng định sẽ. . . . . ."
Tà Dịch tự tin nói xong, hoan hoan cũng xáp lại gần:
"Ai nha, con cũng rất mệt mỏi, phụ thân cũng cho con dựa xuống . . . . . ."
Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh đen lại, tiểu nha đầu này, vì sao lúc nào cũng có một phần của bé chứ?
Có điều thân mình của nàng vẫn nhích lại gần phía bên cạnh như cũ. Thân mình nho nhỏ của Hoan Hoan tiến đến gần. Tà Dịch ôm hai người bọn họ, trong lòng là thỏa mãn từ trước đến giờ chưa từng có.
Ban ngày họ loanh quanh ở trong chùa , vừa muốn trở về, Tứ vương gia và Đông Phương Trình liền chạy đến.
"Ngữ Hinh. . . . . ."
Đông Phương Trình gọi vô cùng thân thiết, Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ trong lòng, bây giờ lão già kia, trong lòng đoán chừng không biết oán hận chính mình biết bao nhiêu đây?
Nàng cố ý giả vờ như không nghe thấy, xe ngựa bắt đầu đi trước, Đông Phương Trình dứt khoát ngăn cản trước xe ngựa:
"Nữ nhi, con đây là tới dâng hương à. . . . . ."
Đông Phương Trình hỏi han ân cần , Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong có chút ghê tởm, người này thật sự là không biết xấu hổ.
Đến chùa chiền không dâng hương, dạo chơi hả?
Có điều, hình như bọn họ thật sự đúng là đến dạo chơi.
"Đông Phương tướng quân có thể có chuyện gì sao?"
Vén màn xe lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy nét mặt già nua của Đông Phương Trình, phía sau hắn còn có Tứ vương gia đi theo, hai mắt phức tạp nhìn chính mình.
"Cũng không có chuyện gì. . . . . . Ngữ Hinh con vì sao lại muốn đến thắp hương ?"
"Con gả cho nhân Vương cũng có một khoảng thời gian, Nhân Vương vẫn muốn một đứa bé, con tới đây không phải để cầu xin một đứa bé sao?"
Đông Phương Ngữ Hinh cười ngọt ngào, nụ cười kia, đâm vào hai mắt Tứ vương gia rất đau, đây nên là nữ nhân của hắn, nên là của hắn .
"Khụ khụ. . . . . ." Đông Phương Trình ho khan vài cái, trong lòng thầm nghĩ nhân Vương tuổi lớn như vậy , có thể sinh con sao?
Nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, nét mặt già nua của hắn cười sáng lạn nói:
"Ngữ Hinh, nghe nói ngày mai phòng đấu giá của con muốn bán một viên Quy Nguyên Đan?"
Đông Phương Ngữ Hinh mê mang liếc nhìn hắn một cái:
"Này. . . . . . Hình như đúng thì phải, có điều chuyện bên kia con cũng không quản lý, con cũng không rõ lắm . . . . . ."
Trong lòng Đông Phương Trình thầm mắng Đông Phương Ngữ Hinh xảo quyệt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ:
"Phụ thân muốn hỏi thăm, Quy Nguyên Đan kia có thể bán cho phụ thân không. . . . . ."
Tác giả :
Mã Duyệt Duyệt