Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo
Chương 86: Tặng không cho nàng, bán hắn một vạn lượng
Trong các vị thê thiếp của Thượng Quan Già, Nhị phu nhân Xuân Hồng là một người ổn trọng đầy kinh nghiệm, so với nàng, Vân Tử Mạn có vẻ rất thành thật, Liễu Tâm Lan có vẻ rất mạnh mẽ, Tứ phu nhân Ngải Thị Cách Tắc căn bản là bình hoa.
Cũng chính vì vậy, cho nên Thượng Quan Già mới có thể ủy thác chuyện trọng yếu như vậy cho Nhị phu nhân, quả thật chuyện này ẩn giấu rất sâu, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện, Thượng Quan Khinh Vãn cũng hoàn toàn không biết.
“Không có chuẩn bị cũng phải chuẩn bị. Trừ phi ngươi muốn hắn biết... sau lưng hắn hai chúng ta nuốt bao nhiêu bạc.” Mặt Xuân Hồng nháy mắt lạnh xuống, tà liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Gần nhất buổi chiều ngày mai ta lại đây lấy, ngươi chuẩn bị một chút.”
Nói xong câu này, nữ nhân cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, mỗi lần nàng đến đây kiểm kê đều không ngốc thời gian dài, để tránh phức tạp.
Nhìn bóng dáng nàng, Hầu chưởng quầy nhăn lông mày khẩn trương, thấp giọng rủa một câu: “Con bà nó, chuyện tốt con đàn bà ngươi đều giành mất, chuyện phiền toái lại đều giao cho lão tử làm, còn phải xem sắc mặt của ngươi!”
Tất cả lực chú ý của hắn đều dừng trên bóng dáng nữ nhân, hồn nhiên không phát hiện, trên nóc phòng hậu viện, có ánh mắt không hề chớp theo dõi hắn.
............Phân cách tuyến hoa lệ...........
Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược trở lại cửa hàng mới, thấy hai nam nhân mỗi người một chiếc ghế trương lê hoa, góc tường chỗ bắc chỗ tường nam, ngồi đối diện nhau, tuy rằng không giống lần trước ra tay quá nặng, nhưng thoạt nhìn không khí thoạt cũng không dịu đi chút nào.
“Các ngươi nói chuyện rõ ràng chưa?” Thượng Quan Khinh Vãn vừa vào cửa, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Nói chuyện tốt lắm, một vạn lượng bạc.” Mặt Nam Cung Nguyên Thác trầm xuống, không biểu cảm đáp.
“Một vạn lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi...” Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy con số thiên văn, mặt nhất thời thay đổi, so với nàng ngược lại Nam Cung Nguyên Thác càng bình tĩnh hơn nhiều.
“Tại hạ cũng nói, cho Khinh Vãn cô nương, có thể không lấy một xu.” Khóe môi Bạch Hoa Trần gợi lên nụ cười lãnh mị, đôi mắt hắc ám thâm thúy nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Vãn, những lời này ý vị thâm trường.
Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, hắn nói cho nàng không lấy một xu, nhưng lại muốn Nam Cung Nguyên Thác trả một vạn lượng bạc, chuyện gì xảy ra?
“Không cần hắn cho, bổn vương nói qua nhất định sẽ giúp ngươi xử lí chuyện y quán.” Không khó nghe ra giọng điệu Nam Cung Nguyên Thác có vài phần giận dỗi, ánh mắt cảnh cáo nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, ý tứ không cho phép nàng nhận ý tốt của Bạch Hoa Trần.
Thượng Quan Khinh Vãn nháy mắt liền hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, giọng nói thuần hậu dễ nghe của Bạch Hoa Trần truyền đến:“Nếu Khinh Vãn cô nương muốn gian cửa hàng này, tại hạ không lấy một xu, nếu là Tam hoàng tử... Đương nhiên lại là chuyện khác, thân phân Tam hoàng tử tôn quý thân phận như vậy, nếu tại hạ ra giá thấp, thực tại có chút không xứng với địa vị ngài ấy.”
Rõ ràng là lừa người a! Lại còn nói dễ nghe như vậy, ngay cả Thượng Quan Khinh Vãn muốn phản bác, cũng không tìm thấy lý do thích hợp. Nàng đành phải dời mắt tới trên người Nam Cung Nguyên Thác, có lẽ hắn có thể khuyên nhủ hắn ta.
“Tam hoàng tử, một vạn lượng bạc, chỗ chúng ta làm gì nhiều bạc như vậy? Không bằng để Bạch công tử cho bổn tiểu thư, tiện nghi như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm nha!” Thanh âm Thượng Quan Khinh Vãn đè nén, cơ hồ chỉ có nàng cùng Nam Cung Nguyên Thác nghe thấy.
Cũng chính vì vậy, cho nên Thượng Quan Già mới có thể ủy thác chuyện trọng yếu như vậy cho Nhị phu nhân, quả thật chuyện này ẩn giấu rất sâu, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện, Thượng Quan Khinh Vãn cũng hoàn toàn không biết.
“Không có chuẩn bị cũng phải chuẩn bị. Trừ phi ngươi muốn hắn biết... sau lưng hắn hai chúng ta nuốt bao nhiêu bạc.” Mặt Xuân Hồng nháy mắt lạnh xuống, tà liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Gần nhất buổi chiều ngày mai ta lại đây lấy, ngươi chuẩn bị một chút.”
Nói xong câu này, nữ nhân cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, mỗi lần nàng đến đây kiểm kê đều không ngốc thời gian dài, để tránh phức tạp.
Nhìn bóng dáng nàng, Hầu chưởng quầy nhăn lông mày khẩn trương, thấp giọng rủa một câu: “Con bà nó, chuyện tốt con đàn bà ngươi đều giành mất, chuyện phiền toái lại đều giao cho lão tử làm, còn phải xem sắc mặt của ngươi!”
Tất cả lực chú ý của hắn đều dừng trên bóng dáng nữ nhân, hồn nhiên không phát hiện, trên nóc phòng hậu viện, có ánh mắt không hề chớp theo dõi hắn.
............Phân cách tuyến hoa lệ...........
Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược trở lại cửa hàng mới, thấy hai nam nhân mỗi người một chiếc ghế trương lê hoa, góc tường chỗ bắc chỗ tường nam, ngồi đối diện nhau, tuy rằng không giống lần trước ra tay quá nặng, nhưng thoạt nhìn không khí thoạt cũng không dịu đi chút nào.
“Các ngươi nói chuyện rõ ràng chưa?” Thượng Quan Khinh Vãn vừa vào cửa, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Nói chuyện tốt lắm, một vạn lượng bạc.” Mặt Nam Cung Nguyên Thác trầm xuống, không biểu cảm đáp.
“Một vạn lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi...” Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy con số thiên văn, mặt nhất thời thay đổi, so với nàng ngược lại Nam Cung Nguyên Thác càng bình tĩnh hơn nhiều.
“Tại hạ cũng nói, cho Khinh Vãn cô nương, có thể không lấy một xu.” Khóe môi Bạch Hoa Trần gợi lên nụ cười lãnh mị, đôi mắt hắc ám thâm thúy nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Vãn, những lời này ý vị thâm trường.
Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, hắn nói cho nàng không lấy một xu, nhưng lại muốn Nam Cung Nguyên Thác trả một vạn lượng bạc, chuyện gì xảy ra?
“Không cần hắn cho, bổn vương nói qua nhất định sẽ giúp ngươi xử lí chuyện y quán.” Không khó nghe ra giọng điệu Nam Cung Nguyên Thác có vài phần giận dỗi, ánh mắt cảnh cáo nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, ý tứ không cho phép nàng nhận ý tốt của Bạch Hoa Trần.
Thượng Quan Khinh Vãn nháy mắt liền hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, giọng nói thuần hậu dễ nghe của Bạch Hoa Trần truyền đến:“Nếu Khinh Vãn cô nương muốn gian cửa hàng này, tại hạ không lấy một xu, nếu là Tam hoàng tử... Đương nhiên lại là chuyện khác, thân phân Tam hoàng tử tôn quý thân phận như vậy, nếu tại hạ ra giá thấp, thực tại có chút không xứng với địa vị ngài ấy.”
Rõ ràng là lừa người a! Lại còn nói dễ nghe như vậy, ngay cả Thượng Quan Khinh Vãn muốn phản bác, cũng không tìm thấy lý do thích hợp. Nàng đành phải dời mắt tới trên người Nam Cung Nguyên Thác, có lẽ hắn có thể khuyên nhủ hắn ta.
“Tam hoàng tử, một vạn lượng bạc, chỗ chúng ta làm gì nhiều bạc như vậy? Không bằng để Bạch công tử cho bổn tiểu thư, tiện nghi như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm nha!” Thanh âm Thượng Quan Khinh Vãn đè nén, cơ hồ chỉ có nàng cùng Nam Cung Nguyên Thác nghe thấy.
Tác giả :
Tố Tố Tuyết