Đích Nữ Bình An
Chương 38
Phùng Ngũ Gia từ trong lao đi ra, trừ Dương thị và Thập Tứ Nương ở ngoài cửa nhà nghênh đón, cầm lá bưởi và chậu than để xua vận đen trên người hắn, những người khác của Phùng gia đều chưa từng lộ diện. Phùng Ngũ Gia trở lại trong viện liền nhốt mình ở trong phòng, mặc cho ai gọi cũng không đáp lại, qua rất lâu mới đẩy cửa ra đi đến trong viện của lão thái thái.
Dương thị thấy sắc mặt hắn rất kém thì sợ hắn gặp phải chuyện không may, dẫn theo Thập Tứ Nương vội vàng đi theo.
"Nương, các ngươi cứ như vậy phân ta ra ngoài hả?" Phùng Ngũ Gia đi đến trong viện lão thái thái vừa đúng lúc gặp người của mấy phòng khác đều ở đây, bọn họ thấy Phùng Ngũ Gia tới, trong lòng có chút áy náy cùng chột dạ.
Lão thái thái ngồi xếp bằng trên giường La Hán, một mình cầm hũ thuốc lào khom lưng ở đó hút, thấy Phùng Ngũ Gia sắc mặt giận dữ chạy tới muốn chất vấn bà, trên mặt cũng không nén được giận: "Lão Ngũ, chúng ta đang thương lượng chuyện này. Khi đó ngươi ở trong tù lại phải gánh vác khoản bạc bị phạt, mọi người cũng bị dọa sợ, hoảng hốt chạy bừa mới nghĩ đến phân ra ở riêng. Hiện giờ nếu ngươi được miễn tai ương lao ngục rồi, ta tự cảm thấy được, nhà này cũng không được tốt nữa." Song bà vẫn đau lòng nhi tử, làm sao cũng không nhẫn tâm để một mình con trai ruột của bà phải gánh món nợ lớn này.
"Nương? !" Nhị gia ở bên cạnh ra sức nháy mắt với lão thái thái, "Không phải nói xong rồi sao, ngày mai sẽ mời người của thương hội đến để chứng thực, giấy tờ ta đều chuẩn bị tốt rồi, thu xếp xong hết rồi, người chuyện này. . . . . ."
"Vậy không được." Nhị phu nhân nhíu nhíu mi, liếc mắt nhìn Phùng Ngũ Gia, "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta sao gánh nổi hai ngàn lượng bạc kia, sợ là mấy phòng có bán sạch của cải cũng không trả nổi khoản nợ này đâu."
Lão thái thái liền hung hăng nện bình khói lên bàn nhỏ: "Sao không trả được, các ngươi là huynh đệ ruột của hắn, vụ nợ nần của các ngươi mấy năm trước không phải là mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp trả nợ hay sao? Sao đến lão Ngũ, các ngươi cũng không có ai quan tâm rồi hả? Ta nhặt được hắn à?"
Nhị phu nhân không định nói với lão thái thái, cảm thấy lôi co với lão thái bà này cũng không ổn, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Tứ phu nhân: "Tứ đệ muội, ngươi nói đi?"
"Chuyện này. . . . . . Ta nào biết, mọi người thương lượng đi đã." Hiếm khi Tứ phu nhân không ‘đồng khí liên chi’ (đồng lòng) với Nhị phu nhân.
Bởi vì Ngô gia có liên quan nên bị phạt một khoản tiền, hơn nữa còn bị thương hội cấm đoán mở tiệm gạo, toàn bộ người một nhà đều trút tức giận lên người Tứ Nương, cuộc sống hiện giờ của Tứ Nương ở Ngô gia rất không dễ chịu. Về sau Tứ phu nhân mới biết được, Tứ Nương cũng là bị một vị di nương trong phòng nàng tính kế, giờ đây nàng như người câm ăn hoàng liên có khổ mà không nói được, vừa đắc tội người nhà mẹ đẻ lại đắc tội người nhà chồng. Tứ phu nhân vì chuyện này mà qua một đêm đã già đi rất nhiều, trên đầu lại thêm nhiều sợi tóc bạc, tâm thần vẫn còn hoảng hốt.
"Hừ." Nhị phu nhân rất không vừa mắt bộ dáng vừa gặp chuyện liền hoảng hốt của Tứ phu nhân, đúng là không làm được chuyện lớn gì, "Vậy cũng đúng, chuyện này nói cho cùng chính là nhà chồng của Tứ Nương gây họa, nhắc tới phạt tiền, Tứ Phòng và Ngũ Phòng phải cùng nhau gánh chịu mới đúng."
"Nhị tẩu, lời này của ngươi cũng không đúng rồi." Tứ gia ở một bên lập tức phản bác, chỉ sợ dính vào một chút quan hệ cùng bị phạt tiền, "Theo như ngươi nói, vậy trước tiên tính toán rõ ràng từng khoản của Nhị ca đi."
Nhị gia thấy mình bị kéo vào, lập tức giương cung, mấy người tức khắc ầm ĩ không can ra được, Đại phòng và Tam Phòng đứng ở một bên cách rất xa, không muốn tiếp tay làm việc xấu.
"Đủ rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Phùng Ngũ Gia gầm lên giận dữ: "Ở riêng! Phân ra! Ngày mai cứ mời Quan lão gia và thương hội tới làm chứng đi, Ngũ Phòng ta chia ra một mình, phạt tiền thì một mình ta giao nộp, cùng lắm thì lấy mạng ta ra đền!" _S2+lê+quý+đôn+S2_ Nói xong bỏ lại một phòng vẫn còn sững sờ liền đi ra ngoài cửa, đi tới cửa thì thấy Dương thị và Thập Tứ Nương vẻ mặt lo lắng canh giữ ở ngoài phòng, nhất thời trong lòng không rõ là tư vị gì, tiến lên dắt tay Dương thị và Thập Tứ Nương nói: "Đi, ta về nhà thôi."
Chợt nghe trong phòng truyền đến một tiếng than khóc của lão thái thái: "Ta đây là tạo cái nghiệt gì hả? !"
Tiểu thế tử và Tô Bá Hiên ở lại Điền Châu không đến mấy ngày liền trở về Nguyên Hóa, trước khi đi, Tiểu thế tử vẫn cảm thấy rất hổ thẹn vì đã để một mình Bình An ở lại chỗ này, nghĩ rằng mình không trượng nghĩa, đều là từ Kinh Thành tới, một mình Bình An ở chỗ này nhất định sẽ rất cô đơn.
"Quý đại nhân đến Nguyên Hóa thì ngươi nhất định phải đi cùng ông ấy tới nhé." Tiểu thế tử năm lần bảy lượt dặn dò Bình An.
"Được." Bình An cười trả lời, đột nhiên nhớ tới một chuyện mấu chốt, "Ngươi và Hầu Gia sẽ ở lại Nguyên Hóa bao lâu?"
"Cái này khó mà nói, cha ta để cho ta đi một năm rồi trở lại kinh, bây giờ không có chiến sự, nếu như có ta nhất định muốn ra trận giết địch." Nói xong còn xắn tay áo lên bày ra bộ dáng như chuẩn bị ra trận vậy.
Trong lòng Bình An vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cũng không thể nói trước cho hai người, vài tháng sau bên kia sẽ bộc phát bệnh dịch, không nên đến đấy nữa, vậy bọn họ nhất định sẽ xem nàng như kẻ ngu.
Đưa tiễn mấy người Tiểu thế tử đi, Bình An mới nhớ tới phụ thân ở
Xích Giang vẫn chưa có một chút tin tức nào, lẽ ra ông nên đến Điền Châu rồi, cho dù không đến cũng phải gửi phong thư tới, nhưng đến hôm nay gã sai vặt được phái đi Xích Giang báo tin cũng không thấy bóng dáng, hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bình An cũng có chút bất an, vội vàng đi tìm Quý phu nhân hỏi rõ ràng.
“Người đi báo tin kia hôm qua đã trở lại rồi, nói đợi ở phủ Xích Giang hai ngày cũng không thấy mặt cha con, nghe người phía dưới nói hình như là đi Tây doanh Yến Sơn.”
Nghe Quý phu nhân nói ra bốn chữ “Tây doanh Yến Sơn” , nhất thời Bình Anh có loại dự cảm xấu vô cùng.
Yến Sơn ở phía tây Xích Giang đi qua đó chính là địa giới của Trần Quốc Công phủ. Yến Sơn có hai doanh địa Đông – Tây, có trọng binh của Đại Lương canh giữ, tiếp sáp Tây doanh Yến Sơn chính là Trần Quốc Công phủ, hai doanh trại Đông – Tây và Xích Giang vừa vặn hình thành một thế tam giác, hơn nữa phía sau có quân coi giữ cửa phủ Quảng Xuyên Nguyên Hóa, một khi có chiến sự bốn phương sẽ trợ giúp điều phối quân nhu (người làm hậu cần), không gì cản nổi bách chiến bách thắng. Chính vì Yến Sơn cùng Xích Giang tạo thành hai tấm bình phong thiên nhiên, mấy năm nay tuy Trần quốc công phủ giương giương mắt hổ (ý nói thèm muốn) cũng không dám khinh cử uống động (hành động khinh suất), cùng lắm cũng chỉ là khơi mào một vài tiểu quốc liên tiếp tới quấy rầy Đại Lương.
Nhưng Bình An nhớ lại, kiếp trước Trần Quốc Công phủ cuối cùng vẫn hung hãn xé mở lỗ hổng Yến Sơn này, chiếm cứ vị trí có lợi, không ngừng đánh thẳng vào Xích Giang với ý đồ chiếm lĩnh địa yếu (chỗ trọng yếu) quân sự của Đại Lương. Tính ra không quá một năm, Trần Quốc Công sẽ chiếm lĩnh Yến Sơn, tự lập quốc hiệu của mình là Vương Kiến, xâm chiếm với quy mô lớn vào Đại Lương. Mấy năm về sau, tranh đoạt Xích Giang sẽ trở thành đại sự hàng đầu của hai nước Lương – Trần, nổi danh nhất năm Kiến Khang thứ mười bốn chính là chiến dịch Xích Giang.
Đúng rồi, còn có trận dịch bệnh kia, có thể có quan hệ với Trần Quốc Công phủ hay không, ngay lúc đó ở phủ Quảng Xuyên, chính vì tình hình bệnh dịch quá nặng mà quân lính tan rã, không thể đúng lúc chạy tới Xích Giang trợ giúp. Nếu thật có liên quan tới phủ Trần Quốc Công, vậy cái chết của cha ở kiếp trước cũng không đơn giản như vậy, lần này hành trình đi Yến Sơn của người có thể cũng có nguy hiểm hay không?
Nghĩ đến đây, Bình An vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức mọc cánh bay thẳng đến Xích Giang.
“Nương, không bằng chúng ta trở về Xích Giang xem một chút, con sợ cha gặp nguy hiểm.”
Nghe Bình An nói như thế, Quý phu nhân cũng có chút lo lắng, suy nghĩ một chút nói: “Yến Sơn có mười vạn đại quân canh giữ, từ trước cha con đã quen mang binh đi đánh giặc, sẽ không có vấn đề gì lớn, trong quân doanh tin tức cũng chậm, nhất thời phong tỏa thông tin cũng thường hay có. Ta bảo Quán lại phái khoái mã (ngựa tốc hành) đi Xích Giang hỏi thăm một chút, xem đến cùng đã ra chuyện gì, dù sao vẫn tốt hơn chúng ta lỗ mãng chạy tới.”
Ban đêm hôm ấy, dịch quán liền phái khoái mã chạy tới xích Giang, giữa trưa ngày thứ hai đã trở lại, nói trùng hợp đến nửa đường gặp phải người đưa tin từ Xích Giang phái tới, nói Quý đại nhân đã rời Tây doanh Yến Sơn, ít ngày nữa sẽ tới Điền Châu. Lúc này Quý phu nhân và Bình An mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, Dương thị đến tìm Quý phu nhân: “Đại tỷ, muội muốn thương lượng với tỷ chuyện này.”
Quý phu nhân cũng nghe nói chuyện Ngũ Phòng bọn họ bị Phùng gia phân ra sống một mình, sau khi lão thái thái thương lượng với mấy phòng khác, phân chút điền sản (ruộng đất) cho bọn họ, viện hiện tại mấy người Dương thị đang ở cũng chia cho bọn họ để bọn họ tiếp tục ở, còn cho bọn họ hai cửa hàng và một xưởng để kinh doanh, ngược lại tiền bạc không chia cho Ngũ phòng, chỉ nói tiền chung đều đi nợ rồi không dư thừa tiền, món nợ này cũng không phân cho bọn họ, tránh tăng thêm gánh nặng cho bọn họ. Sáng suốt đều biết rõ, chút nợ nần này sao có thể so với khoản tiền phạt mà Phùng Ngũ Gia phải gánh trên người, là người Phùng gia sợ bị tăng thêm gánh nặng cho mình mới đúng.
Không đợi Dương thị mở miệng, Quý phu nhân đã đưa ngân phiếu ra, phía trên ghi một ngàn lượng: “Nhà muội mới vừa ra ở riêng, rất nhiều việc cần dùng tiền, trước muội cứ cầm lấy, những thứ khác ta lại nghĩ biện pháp.”
Dương thị vội vàng từ chối: “Đại tỷ trước chớ vội, nghe muội nói hết lời đã.” Hiện giờ nàng phân ra sống một mình, so với trước kia lại càng có dáng vẻ của nữ chủ nhân rồi.
“Hiện nay bọn muội phân nhà, muội cũng không muốn ở lại Phùng gia nữa, muội muốn chuyển về quê mình ở Xích Giang, ở đấy thanh tịnh cũng bớt lo.”
Quý phu nhân vừa nghe liền cười: “Vậy thì tốt quá, ta đang lo những thôn trang kia không ai quản lý, vừa đúng muội đến đấy giúp ta một tay trông nom đi.”
Dương thị hơi chút ngượng ngùng: “Lão thái thái chia chút điền sản và cửa hàng cho chúng ta, muội với phụ thân nàng đã thương lượng, tính toán bán toàn bộ lấy bạc để nộp phạt. Muội tính những thứ này hợp lại có giá trị tầm sáu bảy trăm lượng còn thiếu một nhìn ba trăm lượng và hai vạn cân gạo, muộn muốn trước lấy đất đai ở quê để bù vào chỗ bạc còn thiếu, tỷ yên tâm, chờ muội có tiền nhất định sẽ bù lại.”
Quý phu nhân liền nhẹ nhàng cầm tay Dương thị: “Tam muội, thôn trang ở quê và điền sản vốn là để lại cho muội, việc này ta và Nhị tỷ của muội đã sơm bàn bạc xong rồi. Nếu đã là đồ của muội thì muội thích thế nào liền như thế đi, không cần hỏi ý kiến của bọn ta. Chỉ cần muội được tốt là chúng ta an tâm rồi.”
Trong mắt Dương thị chớp hiện nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đại tỷ, muội… muội sẽ làm cho mình sống tốt.”
“Vậy…” Sắc mặt Quý phu nhân có chút do dự, “Vậy hai vị di nương trong phòng muội cũng muốn đi theo à?”
Dương thị cười lắc lắc đầu: “Phụ thân nàng nói, nếu thân thể bọn họ không tốt, cũng không cần đi theo bôn ba khắp nơi, ở lại trong viện Phùng gia cũng tốt, dù sao các nàng cũng ở quen rồi, đi cùng chúng ta về nông thôn ngược lại không thích ứng được. Phụ thân nàng cũng tìm muội hỏi ý kiến, có muốn đưa Thật Thất Thập Bát Lang theo hay không, muội thấy cũng tốt, tiểu hài tử ở quê trời rộng đất rộng, tha hồ cho bọn họ chơi, về sau hàng năm trở lại mấy lần cho bọn hắn gặp bà nội và di nương là được.”
Lúc này Quý phu nhân mới nở nụ cười, cảm thấy mình có thể yên tâm rồi, hôm nay tam muội đã không phải là Tam muội bị đánh đến sưng mặt sưng mũi như mình nhìn thấy khi vừa đến Điền Châu nữa.
“Đúng rồi, hai vạn cân gạo kia bọn muội dự định gom góp kiểu gì? Cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.” Quý phu nhân lo lắng hỏi.
“Cha nàng mặt dày đi ra ngoài mượn gạo, ài, giờ đang thời kì giáp hạt (lúc còn xanh chưa chín vàng), sợ là khó mượn rồi.”
Chỉ thấy Bình An từ ngoài đi vào, cười nói: “Muốn mượn gạo thì tìm con nha.” Nói xong móc từ bên hông ra một khối kim bài vàng óng, “Con có kim bài lĩnh gạo đấy.”
Quý phu nhân liền cười: “Ta thế nào lại quên mất cái này.”
Dương thị thấy sắc mặt hắn rất kém thì sợ hắn gặp phải chuyện không may, dẫn theo Thập Tứ Nương vội vàng đi theo.
"Nương, các ngươi cứ như vậy phân ta ra ngoài hả?" Phùng Ngũ Gia đi đến trong viện lão thái thái vừa đúng lúc gặp người của mấy phòng khác đều ở đây, bọn họ thấy Phùng Ngũ Gia tới, trong lòng có chút áy náy cùng chột dạ.
Lão thái thái ngồi xếp bằng trên giường La Hán, một mình cầm hũ thuốc lào khom lưng ở đó hút, thấy Phùng Ngũ Gia sắc mặt giận dữ chạy tới muốn chất vấn bà, trên mặt cũng không nén được giận: "Lão Ngũ, chúng ta đang thương lượng chuyện này. Khi đó ngươi ở trong tù lại phải gánh vác khoản bạc bị phạt, mọi người cũng bị dọa sợ, hoảng hốt chạy bừa mới nghĩ đến phân ra ở riêng. Hiện giờ nếu ngươi được miễn tai ương lao ngục rồi, ta tự cảm thấy được, nhà này cũng không được tốt nữa." Song bà vẫn đau lòng nhi tử, làm sao cũng không nhẫn tâm để một mình con trai ruột của bà phải gánh món nợ lớn này.
"Nương? !" Nhị gia ở bên cạnh ra sức nháy mắt với lão thái thái, "Không phải nói xong rồi sao, ngày mai sẽ mời người của thương hội đến để chứng thực, giấy tờ ta đều chuẩn bị tốt rồi, thu xếp xong hết rồi, người chuyện này. . . . . ."
"Vậy không được." Nhị phu nhân nhíu nhíu mi, liếc mắt nhìn Phùng Ngũ Gia, "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta sao gánh nổi hai ngàn lượng bạc kia, sợ là mấy phòng có bán sạch của cải cũng không trả nổi khoản nợ này đâu."
Lão thái thái liền hung hăng nện bình khói lên bàn nhỏ: "Sao không trả được, các ngươi là huynh đệ ruột của hắn, vụ nợ nần của các ngươi mấy năm trước không phải là mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp trả nợ hay sao? Sao đến lão Ngũ, các ngươi cũng không có ai quan tâm rồi hả? Ta nhặt được hắn à?"
Nhị phu nhân không định nói với lão thái thái, cảm thấy lôi co với lão thái bà này cũng không ổn, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Tứ phu nhân: "Tứ đệ muội, ngươi nói đi?"
"Chuyện này. . . . . . Ta nào biết, mọi người thương lượng đi đã." Hiếm khi Tứ phu nhân không ‘đồng khí liên chi’ (đồng lòng) với Nhị phu nhân.
Bởi vì Ngô gia có liên quan nên bị phạt một khoản tiền, hơn nữa còn bị thương hội cấm đoán mở tiệm gạo, toàn bộ người một nhà đều trút tức giận lên người Tứ Nương, cuộc sống hiện giờ của Tứ Nương ở Ngô gia rất không dễ chịu. Về sau Tứ phu nhân mới biết được, Tứ Nương cũng là bị một vị di nương trong phòng nàng tính kế, giờ đây nàng như người câm ăn hoàng liên có khổ mà không nói được, vừa đắc tội người nhà mẹ đẻ lại đắc tội người nhà chồng. Tứ phu nhân vì chuyện này mà qua một đêm đã già đi rất nhiều, trên đầu lại thêm nhiều sợi tóc bạc, tâm thần vẫn còn hoảng hốt.
"Hừ." Nhị phu nhân rất không vừa mắt bộ dáng vừa gặp chuyện liền hoảng hốt của Tứ phu nhân, đúng là không làm được chuyện lớn gì, "Vậy cũng đúng, chuyện này nói cho cùng chính là nhà chồng của Tứ Nương gây họa, nhắc tới phạt tiền, Tứ Phòng và Ngũ Phòng phải cùng nhau gánh chịu mới đúng."
"Nhị tẩu, lời này của ngươi cũng không đúng rồi." Tứ gia ở một bên lập tức phản bác, chỉ sợ dính vào một chút quan hệ cùng bị phạt tiền, "Theo như ngươi nói, vậy trước tiên tính toán rõ ràng từng khoản của Nhị ca đi."
Nhị gia thấy mình bị kéo vào, lập tức giương cung, mấy người tức khắc ầm ĩ không can ra được, Đại phòng và Tam Phòng đứng ở một bên cách rất xa, không muốn tiếp tay làm việc xấu.
"Đủ rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Phùng Ngũ Gia gầm lên giận dữ: "Ở riêng! Phân ra! Ngày mai cứ mời Quan lão gia và thương hội tới làm chứng đi, Ngũ Phòng ta chia ra một mình, phạt tiền thì một mình ta giao nộp, cùng lắm thì lấy mạng ta ra đền!" _S2+lê+quý+đôn+S2_ Nói xong bỏ lại một phòng vẫn còn sững sờ liền đi ra ngoài cửa, đi tới cửa thì thấy Dương thị và Thập Tứ Nương vẻ mặt lo lắng canh giữ ở ngoài phòng, nhất thời trong lòng không rõ là tư vị gì, tiến lên dắt tay Dương thị và Thập Tứ Nương nói: "Đi, ta về nhà thôi."
Chợt nghe trong phòng truyền đến một tiếng than khóc của lão thái thái: "Ta đây là tạo cái nghiệt gì hả? !"
Tiểu thế tử và Tô Bá Hiên ở lại Điền Châu không đến mấy ngày liền trở về Nguyên Hóa, trước khi đi, Tiểu thế tử vẫn cảm thấy rất hổ thẹn vì đã để một mình Bình An ở lại chỗ này, nghĩ rằng mình không trượng nghĩa, đều là từ Kinh Thành tới, một mình Bình An ở chỗ này nhất định sẽ rất cô đơn.
"Quý đại nhân đến Nguyên Hóa thì ngươi nhất định phải đi cùng ông ấy tới nhé." Tiểu thế tử năm lần bảy lượt dặn dò Bình An.
"Được." Bình An cười trả lời, đột nhiên nhớ tới một chuyện mấu chốt, "Ngươi và Hầu Gia sẽ ở lại Nguyên Hóa bao lâu?"
"Cái này khó mà nói, cha ta để cho ta đi một năm rồi trở lại kinh, bây giờ không có chiến sự, nếu như có ta nhất định muốn ra trận giết địch." Nói xong còn xắn tay áo lên bày ra bộ dáng như chuẩn bị ra trận vậy.
Trong lòng Bình An vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cũng không thể nói trước cho hai người, vài tháng sau bên kia sẽ bộc phát bệnh dịch, không nên đến đấy nữa, vậy bọn họ nhất định sẽ xem nàng như kẻ ngu.
Đưa tiễn mấy người Tiểu thế tử đi, Bình An mới nhớ tới phụ thân ở
Xích Giang vẫn chưa có một chút tin tức nào, lẽ ra ông nên đến Điền Châu rồi, cho dù không đến cũng phải gửi phong thư tới, nhưng đến hôm nay gã sai vặt được phái đi Xích Giang báo tin cũng không thấy bóng dáng, hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bình An cũng có chút bất an, vội vàng đi tìm Quý phu nhân hỏi rõ ràng.
“Người đi báo tin kia hôm qua đã trở lại rồi, nói đợi ở phủ Xích Giang hai ngày cũng không thấy mặt cha con, nghe người phía dưới nói hình như là đi Tây doanh Yến Sơn.”
Nghe Quý phu nhân nói ra bốn chữ “Tây doanh Yến Sơn” , nhất thời Bình Anh có loại dự cảm xấu vô cùng.
Yến Sơn ở phía tây Xích Giang đi qua đó chính là địa giới của Trần Quốc Công phủ. Yến Sơn có hai doanh địa Đông – Tây, có trọng binh của Đại Lương canh giữ, tiếp sáp Tây doanh Yến Sơn chính là Trần Quốc Công phủ, hai doanh trại Đông – Tây và Xích Giang vừa vặn hình thành một thế tam giác, hơn nữa phía sau có quân coi giữ cửa phủ Quảng Xuyên Nguyên Hóa, một khi có chiến sự bốn phương sẽ trợ giúp điều phối quân nhu (người làm hậu cần), không gì cản nổi bách chiến bách thắng. Chính vì Yến Sơn cùng Xích Giang tạo thành hai tấm bình phong thiên nhiên, mấy năm nay tuy Trần quốc công phủ giương giương mắt hổ (ý nói thèm muốn) cũng không dám khinh cử uống động (hành động khinh suất), cùng lắm cũng chỉ là khơi mào một vài tiểu quốc liên tiếp tới quấy rầy Đại Lương.
Nhưng Bình An nhớ lại, kiếp trước Trần Quốc Công phủ cuối cùng vẫn hung hãn xé mở lỗ hổng Yến Sơn này, chiếm cứ vị trí có lợi, không ngừng đánh thẳng vào Xích Giang với ý đồ chiếm lĩnh địa yếu (chỗ trọng yếu) quân sự của Đại Lương. Tính ra không quá một năm, Trần Quốc Công sẽ chiếm lĩnh Yến Sơn, tự lập quốc hiệu của mình là Vương Kiến, xâm chiếm với quy mô lớn vào Đại Lương. Mấy năm về sau, tranh đoạt Xích Giang sẽ trở thành đại sự hàng đầu của hai nước Lương – Trần, nổi danh nhất năm Kiến Khang thứ mười bốn chính là chiến dịch Xích Giang.
Đúng rồi, còn có trận dịch bệnh kia, có thể có quan hệ với Trần Quốc Công phủ hay không, ngay lúc đó ở phủ Quảng Xuyên, chính vì tình hình bệnh dịch quá nặng mà quân lính tan rã, không thể đúng lúc chạy tới Xích Giang trợ giúp. Nếu thật có liên quan tới phủ Trần Quốc Công, vậy cái chết của cha ở kiếp trước cũng không đơn giản như vậy, lần này hành trình đi Yến Sơn của người có thể cũng có nguy hiểm hay không?
Nghĩ đến đây, Bình An vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức mọc cánh bay thẳng đến Xích Giang.
“Nương, không bằng chúng ta trở về Xích Giang xem một chút, con sợ cha gặp nguy hiểm.”
Nghe Bình An nói như thế, Quý phu nhân cũng có chút lo lắng, suy nghĩ một chút nói: “Yến Sơn có mười vạn đại quân canh giữ, từ trước cha con đã quen mang binh đi đánh giặc, sẽ không có vấn đề gì lớn, trong quân doanh tin tức cũng chậm, nhất thời phong tỏa thông tin cũng thường hay có. Ta bảo Quán lại phái khoái mã (ngựa tốc hành) đi Xích Giang hỏi thăm một chút, xem đến cùng đã ra chuyện gì, dù sao vẫn tốt hơn chúng ta lỗ mãng chạy tới.”
Ban đêm hôm ấy, dịch quán liền phái khoái mã chạy tới xích Giang, giữa trưa ngày thứ hai đã trở lại, nói trùng hợp đến nửa đường gặp phải người đưa tin từ Xích Giang phái tới, nói Quý đại nhân đã rời Tây doanh Yến Sơn, ít ngày nữa sẽ tới Điền Châu. Lúc này Quý phu nhân và Bình An mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, Dương thị đến tìm Quý phu nhân: “Đại tỷ, muội muốn thương lượng với tỷ chuyện này.”
Quý phu nhân cũng nghe nói chuyện Ngũ Phòng bọn họ bị Phùng gia phân ra sống một mình, sau khi lão thái thái thương lượng với mấy phòng khác, phân chút điền sản (ruộng đất) cho bọn họ, viện hiện tại mấy người Dương thị đang ở cũng chia cho bọn họ để bọn họ tiếp tục ở, còn cho bọn họ hai cửa hàng và một xưởng để kinh doanh, ngược lại tiền bạc không chia cho Ngũ phòng, chỉ nói tiền chung đều đi nợ rồi không dư thừa tiền, món nợ này cũng không phân cho bọn họ, tránh tăng thêm gánh nặng cho bọn họ. Sáng suốt đều biết rõ, chút nợ nần này sao có thể so với khoản tiền phạt mà Phùng Ngũ Gia phải gánh trên người, là người Phùng gia sợ bị tăng thêm gánh nặng cho mình mới đúng.
Không đợi Dương thị mở miệng, Quý phu nhân đã đưa ngân phiếu ra, phía trên ghi một ngàn lượng: “Nhà muội mới vừa ra ở riêng, rất nhiều việc cần dùng tiền, trước muội cứ cầm lấy, những thứ khác ta lại nghĩ biện pháp.”
Dương thị vội vàng từ chối: “Đại tỷ trước chớ vội, nghe muội nói hết lời đã.” Hiện giờ nàng phân ra sống một mình, so với trước kia lại càng có dáng vẻ của nữ chủ nhân rồi.
“Hiện nay bọn muội phân nhà, muội cũng không muốn ở lại Phùng gia nữa, muội muốn chuyển về quê mình ở Xích Giang, ở đấy thanh tịnh cũng bớt lo.”
Quý phu nhân vừa nghe liền cười: “Vậy thì tốt quá, ta đang lo những thôn trang kia không ai quản lý, vừa đúng muội đến đấy giúp ta một tay trông nom đi.”
Dương thị hơi chút ngượng ngùng: “Lão thái thái chia chút điền sản và cửa hàng cho chúng ta, muội với phụ thân nàng đã thương lượng, tính toán bán toàn bộ lấy bạc để nộp phạt. Muội tính những thứ này hợp lại có giá trị tầm sáu bảy trăm lượng còn thiếu một nhìn ba trăm lượng và hai vạn cân gạo, muộn muốn trước lấy đất đai ở quê để bù vào chỗ bạc còn thiếu, tỷ yên tâm, chờ muội có tiền nhất định sẽ bù lại.”
Quý phu nhân liền nhẹ nhàng cầm tay Dương thị: “Tam muội, thôn trang ở quê và điền sản vốn là để lại cho muội, việc này ta và Nhị tỷ của muội đã sơm bàn bạc xong rồi. Nếu đã là đồ của muội thì muội thích thế nào liền như thế đi, không cần hỏi ý kiến của bọn ta. Chỉ cần muội được tốt là chúng ta an tâm rồi.”
Trong mắt Dương thị chớp hiện nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đại tỷ, muội… muội sẽ làm cho mình sống tốt.”
“Vậy…” Sắc mặt Quý phu nhân có chút do dự, “Vậy hai vị di nương trong phòng muội cũng muốn đi theo à?”
Dương thị cười lắc lắc đầu: “Phụ thân nàng nói, nếu thân thể bọn họ không tốt, cũng không cần đi theo bôn ba khắp nơi, ở lại trong viện Phùng gia cũng tốt, dù sao các nàng cũng ở quen rồi, đi cùng chúng ta về nông thôn ngược lại không thích ứng được. Phụ thân nàng cũng tìm muội hỏi ý kiến, có muốn đưa Thật Thất Thập Bát Lang theo hay không, muội thấy cũng tốt, tiểu hài tử ở quê trời rộng đất rộng, tha hồ cho bọn họ chơi, về sau hàng năm trở lại mấy lần cho bọn hắn gặp bà nội và di nương là được.”
Lúc này Quý phu nhân mới nở nụ cười, cảm thấy mình có thể yên tâm rồi, hôm nay tam muội đã không phải là Tam muội bị đánh đến sưng mặt sưng mũi như mình nhìn thấy khi vừa đến Điền Châu nữa.
“Đúng rồi, hai vạn cân gạo kia bọn muội dự định gom góp kiểu gì? Cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.” Quý phu nhân lo lắng hỏi.
“Cha nàng mặt dày đi ra ngoài mượn gạo, ài, giờ đang thời kì giáp hạt (lúc còn xanh chưa chín vàng), sợ là khó mượn rồi.”
Chỉ thấy Bình An từ ngoài đi vào, cười nói: “Muốn mượn gạo thì tìm con nha.” Nói xong móc từ bên hông ra một khối kim bài vàng óng, “Con có kim bài lĩnh gạo đấy.”
Quý phu nhân liền cười: “Ta thế nào lại quên mất cái này.”
Tác giả :
Hòa Tiểu Thảo