Dịch Lộ Lê Hoa
Chương 115: Gió lướt qua đáy chung
Quang Minh tả sứ Minh giáo, Dương Tiêu trong Tiêu Dao nhị tiên mà Phó Thu Nhiên mô tả, trung niên thư sinh phong lưu phóng khoáng giữa vạn dặm hồng trần trong Thiên Hương lâu Kim Lăng năm đó, bây giờ vẫn áo trắng như cũ, mặt mày không khác gì xưa, có điều trước ngực lại “treo” một bé con. Bé con này mặc áo hồng phấn trắng nõn đáng yêu, đang túm hai lọn tóc của Dương đại tả sứ trong tay mà nghịch, xoắn tới xoắn lui, chớp mắt đã bứt đứt mấy sợi. Trên vạt áo trắng trước ngực Dương Tiêu là hai dấu tay bùn đen thui, hiển nhiên cũng là kiệt tác của bé con này. Còn như bả vai có vết nước miếng khả nghi và một con dế mèn lủng lẳng trên đó, Lộ Dao đã tận lực thuyết phục mình bỏ qua.
Ngược với Lộ Dao cười to, Ân Lê Đình buồn cười trong dạ, ngoài mặt thì khá đủ lễ nghĩa, ôm quyền nói: “Dương huynh, lâu quá không gặp, vẫn khỏe chứ?” Tuy Dương Tiêu là người của Minh giáo nhưng cũng coi như sư huynh Lộ Dao, ở Kim Lăng ít nhiều cũng qua lại với hai người, Ân Lê Đình cũng không hề kiêng dè cái gọi là xuất thân, môn phái.
Dương Tiêu tỉnh bơ như không, dường như cái người nhếch nhác toàn thân này không phải là mình, nói với Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp không cần khách sáo. Dương mỗ nghe nói sư muội quay về Võ Đang nên đến thăm.”
Lộ Dao sờ mũi, chỉ vào bé con trên người y, cười nói: “Năm năm không thấy, xem ra sư huynh sống rất khá?”
Dương Tiêu hắng giọng, quan sát hai người một cái, mở miệng đáp: “Đa tạ sư muội quan tân, vi huynh vẫn ổn.” Nói rồi nhìn Ân Lê Đình “Hẳn là không lâu nữa Ân lục hiệp cũng biết được cái hay trong đó.”
Ân Lê Đình bị y nói đỏ mặt, tay lại ôm eo Lộ Dao, cúi đầu. Lộ Dao chớp mắt, xem như không nghe thấy, than: “Nếu bị người Minh giáo nhìn thấy bộ dạng của Dương đại tả sứ thế này, sợ là lại nói này nọ một phen đây.”
Dương Tiêu đốp lại: “Bây giờ ta và Bất nhi ở luôn trên Côn Luân, đã lâu không lên đỉnh Quang Minh rồi.”
Ba người vào phòng khách nhỏ trong sảnh chính ngồi, tuy Lộ Dao và Dương Tiêu rất ít gặp mặt nhưng cũng coi như đồng môn, không thiếu chuyện để nói. Ân Lê Đình bên này bưng trà lên, rót một tách đưa Dương Tiêu, tùy ý hỏi: “Sao không thấy Kỷ sư muội?”
Câu này vốn là vô tâm nhưng Dương Tiêu nghe xong hơi giật mình, bỗng trầm mặc. Hai người lập tức nhìn ra manh mối nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì. Lộ Dao nhớ tới chuyện Phó Thu Nhiên kể hồi đó, trong lòng cả kinh. Nàng vốn cho rằng Dương Tiêu nhận được thư của Phó Thu Nhiên tới Kim Lăng tìm được Kỷ Hiểu Phù, vậy số mệnh Kỷ Hiểu Phù không giống như trước nữa. Bây giờ xem ra có vẻ lại là cơn sóng gió khác.
Nửa ngày, Dương Tiêu khẽ than, nhìn Lộ Dao cười khổ: “Lần này vi huynh tới đây cũng vì chuyện này. Sư muội muội giao tế với Hiểu Phù không nhiều nhưng nàng cực kỳ kính phục muội. Ta muốn nhờ muội khuyên nàng một chút.”
Lộ Dao cau mày “Rốt cuộc là sao? Hiểu Phù giờ đang ở đâu?”
“Nàng bị sư phụ nàng nhốt sau núi Nga Mi sám hối, đã hơn một năm rồi.”
“Hả?” Lộ Dao hít hơi, liếc mắt nhìn Ân Lê Đình. Người sau khẽ lắc đầu. Với tính tình Diệt Tuyệt sư thái, biết ái đồ của mình và tả sứ Minh giáo chưa thành hôn đã có con, không có xử lý ngay tại chỗ đã nhẹ tay lắm rồi.
Dương Tiêu nói: “Năm đó ta và Hiểu Phù dẫn Bất nhi từ Kim Lăng quay về Côn Luân, ở Côn Luân tới hơn hai năm. Tuy lúc ấy Hiểu Phù không nói nhưng ta nhận ra trong lòng nàng cực kỳ hổ thẹn với sư môn, ngày đêm bất an. Nhưng nàng lại không bỏ được Bất nhi, dằn vặt khổ sở. Mãi đến hơn một năm trước, mừng thọ sư phụ nàng, rốt cuộc nàng cắn răng về Nga Mi. Khi ấy ta muốn giữ nàng nhưng trong lòng cũng hiểu, nếu không nhổ cái gai này, cả đời nàng đều không cởi bỏ được, chỉ đành dẫn Bất nhi âm thầm bám theo. Nàng thú nhận toàn bộ sự việc với sư phụ nàng song không nói tới hai chữ Dương Tiêu. Sư phụ nàng hỏi không ra ngọn nguồn, tức giận nhốt nàng sau núi Nga Mi sám hối, đến giờ đã hơn năm rồi.”
Ân Lê Đình cau mày, chàng từng đi qua sau núi Nga Mi, lạnh lẽo ẩm ướt âm u, Kỷ Hiểu Phù bị nhốt ở đó hơn năm, cuộc sống ắt hẳn rất vất vả. Chàng vốn mềm lòng, bây giờ nghe xong càng khổ sở dùm hai người họ. Lộ Dao hỏi Dương Tiêu: “Huynh đi thăm Hiểu Phù chưa?”
Dương Tiêu gật đầu: “Đương nhiên rồi, trước sau ta đã mang Bất nhi đến đó bốn lần, lần nào cũng muốn đưa nàng đi nhưng nàng cố chấp không chịu. Tính Hiểu Phù… vốn như thế. Trong lòng nàng hổ thẹn với sư phụ, sư môn, ta có ép buộc nàng đi cũng vô dụng. Ài…” Nói rồi nặng nề thở dài “Sư muội, dạo trước ta nghe nói muội quay về liền nghĩ, Hiểu Phù nghe lời muội hơn ta nhiều, có lẽ muội có cách khuyên được nàng.”
Lộ Dao nhìn Dương Tiêu. Quang minh tả sứ phong lưu phóng khoáng trong mắt người ngoài, bây giờ mang theo một bé con năm tuổi, nhọc lòng lo nghĩ không biết khi nào thê tử mới có thể về nhà, ai biết được nguyên do cũng sẽ mềm lòng, chỉ trừ một mình Diệt Tuyệt sư thái. Có điều may là, rốt cuộc Kỷ Hiểu Phù không nói cho Diệt Tuyệt biết nam nhân này là Dương Tiêu. Lộ Dao thoáng thở phào, thầm than còn may mình dự kiến trước: lúc chia tay Kỷ Hiểu Phù, Lộ Dao từng dặn đi dặn lại, bất luận tương lai nàng đi đâu về đâu tuyệt đối không được nói cho Diệt Tuyệt biết cha đứa nhỏ là Dương Tiêu, bằng không tính mạng đứa bé này khó bảo toàn.
Ân Lê Đình bỗng nói: “Theo ta thấy, chuyện này mấu chốt không ở chỗ Kỷ sư muội làm thế nào mà ở thái độ của Diệt Tuyệt sư thái.” So với Lộ Dao và Dương Tiêu, chàng và Kỷ Hiểu Phù đều coi như danh môn chính phái trong võ lâm, cách suy nghĩ đương nhiên càng dễ lý giải lẫn nhau hơn. “Trong lòng Kỷ sư muội bất an là vì thẹn với sư môn. Chỉ có Diệt Tuyệt sư thái tha thứ nàng, nàng mới an tâm được. Bằng không mặc kệ Tiểu Dao khuyên nhủ ra sao sợ là khó có hiệu quả.”
Lộ Dao và Dương Tiêu nghe lời chàng nói, suy nghĩ nửa ngày không khỏi gật đầu.
Dương Tiêu nhíu mày. Bảo y giết lên phái Nga Mi dễ, bảo y khuyên Kỷ Hiểu Phù khó, nhưng bảo Diệt Tuyệt sư thái tha thứ Kỷ Hiểu Phù, thả nàng tự do rời đi càng khó. Với tính tình ngọc đá đều tan của Diệt Tuyệt sư thái, uy hiếp ép buộc thế nào sợ là đều vô dụng. Suy nghĩ nửa ngày chỉ có dùng lợi ích dụ dỗ. Nhưng chữ lợi này cần làm thế nào, nhất thời y không nghĩ ra.
Lộ Dao cũng nghĩ tới điểm này, hơn nữa mấy ngày trước nàng mới tính kế Nga Mi và Thiếu Lâm xong, bây giờ nàng biết rõ “lợi” này là cái gì, suy nghĩ nửa ngày nói với Dương Tiêu: “Huynh cho ta ít thời gian chuẩn bị, đến chừng đó ta có biện pháp có thể khiến Diệt Tuyệt sư thái thả Hiểu Phù ra. Nhưng sau này nàng có cam tâm tình nguyện đi theo huynh về không thì phải trông vào bản lĩnh của huynh rồi.”
Dương Tiêu không nghĩ đảo mắt cái Lộ Dao đã có biện pháp, nhìn nàng dò hỏi. Lộ Dao chỉ cười nói: “Diệt Tuyệt sư thái nhốt Hiểu Phù lại mà không giết nàng là vì tiếc đệ tử tư chất giỏi giang như Hiểu Phù. Nhưng giữa Nga Mi và Hiểu Phù, chắc chắn bà ta sẽ không chần chừ mà lựa chọn Nga Mi.” Dứt lời nhìn tiểu nha đầu trắng trẻo mũm mĩm bò tới bò lui trên bàn, không kềm được thò tay nhéo nhéo gương mặt nó, cười nói: “Tiểu nha đầu dễ thương quá, tên là Bất nhi à?”
Dương Tiêu mỉm cười, ý vị không rõ: “Tên Bất Hối. Hiểu Phù sợ trộm vía hài tử, vốn chỉ có nhũ danh. Cái tên này là lúc Hiểu Phù đi để thư lại đặt.”
“Bất Hối…” Ân Lê Đình nghe xong hơi trầm ngâm, ngẩng đầu nói với Dương Tiêu: “Dương huynh hãy an tâm, trong lòng Kỷ sư muội cũng chưa chắc bỏ được huynh và hài tử.” Dương Tiêu nhìn nữ nhi chưa hiểu chuyện, nhất thời trăm ngàn tư vị ập đến, bóng dáng áo trắng cao gầy trên đường Xuyên Tây nhiều năm trước hãy còn rành rành trước mắt. Tình cảm trong lòng nàng và nghĩa sư môn, hai bên đều trái, chung quy không bỏ được bên nào, ngày đêm đau khổ, sao y không biết chứ?
Nghe Ân Lê Đình nói một câu Bất Hối, nhất thời trong lòng cảm khái còn có Lộ Dao. Năm đó nàng ở trên núi Võ Đang nửa năm, đọc truyện Phó Thu Nhiên viết kể chuyện Ân Lê Đình, tình hình lần đầu tiên nghe đến hai chữ Bất Hối, bây giờ ngẫm lại, nhìn Ân Lê Đình trước mặt đột nhiên cảm thấy may mắn vạn phần. Vì Ân Lê Đình cũng vì chính mình: có lẽ ở một thời điểm nào đó ông trời sẽ mang đến cho một người trắc trở đặc biệt gian nan nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi người đó vĩnh viễn. Nàng kềm lòng không đậu siết tay Ân Lê Đình, dựa vào vai chàng, dụi trán vào hõm cổ chàng. Ân Lê Đình không biết vì sao bỗng dưng Lộ Dao lại thế, theo bản năng vươn tay ra ôm nàng tựa vào lòng mình, vỗ vỗ lưng nàng, thì thầm hỏi bên tai: “Tiểu Dao, sao thế?”
Lộ Dao chỉ lắc đầu, dựa vào lòng Ân Lê Đình, vòm ngực ấy ấm áp yên bình, trái tim trong trẻo sạch sẽ, như buổi đầu gặp gỡ.
Dương Tiêu ngồi đối diện, mặt Ân Lê Đình thoáng đỏ nhưng vẫn ôm Lộ Dao không muốn buông tay.
Dương Tiêu còn chưa nói gì, Dương Bất Hối ở bên nhìn Lộ Dao và Ân Lê Đình bằng đôi mắt đen lúng liếng, ngoẹo đầu hỏi: “Di di, di thích thúc thúc này đúng không?”
Dương Tiêu xưa nay cưng chiều con gái, cười nhìn nó không nói. Ân Lê Đình bị lời lẽ trẻ thơ của Dương Bất Hối làm chàng cúi đầu, ngược lại Lộ Dao cười hì hì: “Vì sao?”
Dương Bất Hối chớp chớp mắt, cất giọng non nớt: “Mẹ nói rồi, nữ nhân thích ai mới cho người đó ôm.”
Lộ Dao cười giòn, thản nhiên thừa nhận: “Mẹ con nói đúng đó.”
Dương Bất Hối cắn ngón tay mềm, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ còn nói, nữ nhân thích ai mới cho người đó thơm.”
Một câu làm cả ba đồng thời giật mình, không ngoài dự đoán Ân Lê Đình đỏ mặt trong nháy mắt, Dương Tiêu nhịn không được phì cười, Lộ Dao sờ cằm than: “Cái này kêu là hổ phụ không sinh khuyển nữ đây…”
Sáng sớm mồng chín tháng tư, ngày hôm trước từ trên xuống dưới Võ Đang đã thu dọn quét tước sạch sẽ trước sau, mái hiên ghế dựa đã treo lụa màu, trong ngoài điện đều dán liễn thọ, không khí tràn ngập vui mừng. Tất cả chẳng khác gì mọi năm cho lắm, Võ Đang mọi người chúc thọ Trương Tam Phong trong đại điện, nhưng năm nay chẳng những thêm một Trương Thúy Sơn vừa quay về, còn dắt theo Ân Tố Tố và Trương Vô Kỵ. Trương Tam Phong thấy Trương Vô Kỵ dập đầu gọi thái sư phụ, vuốt râu cười to. Tống Viễn Kiều nói: “Sư phụ, bây giờ ngũ đệ về rồi, còn dẫn cả đệ muội và Vô Kỵ, có thể thấy trời cao thật sự giúp Võ Đang ta.”
Trương Tùng Khê lại nói: “Giúp Võ Đang ta hay không chỉ đứng thứ nhì, theo đệ thấy hôm nay tiếng thái sư phụ của Vô Kỵ mới hợp ý sư phụ nhất.”
Lúc này Ân Lê Đình và Lộ Dao vừa chúc thọ Trương Tam Phong xong, Trương Tam Phong cười nhìn hai người sóng đôi, một đôi người ngọc, ý cười càng sâu “Lão đạo sĩ sống tới trăm tuổi, danh lợi gì đó đều vô vị. Bây giờ thấy huynh đệ các con thân như ruột thịt, Thúy Sơn và Lê Đình đều thành nhân duyên, thế mới là vui vẻ nhất đời.”
Du Đại Nham cười nói: “Sư phụ, còn thiếu một.” Nói rồi chỉ vào Ân Lê Đình và Lộ Dao “Chờ sang năm lục đệ cũng có thể ôm con tới chúc thọ sư phụ, khi ấy mới là chuyện thập toàn thập mỹ.”
Trong tiếng cười to của mọi người, Lộ Dao bình tĩnh sờ mũi, nhướng mày lầu bầu khe khẽ: “Đâu mà nhanh thế được…”
Nàng không nói còn đỡ, vừa nói Ân Lê Đình đứng bên nghe được, mặt càng thêm đỏ.
“Nhanh. Sao không nhanh được chứ?” Mạc Thanh Cốc cười lớn, nằm sấp bên vai Ân Lê Đình kề tai chàng không biết thì thầm gì đó, mặt Ân Lê Đình thoắt cái đỏ tới mức bỏng tay.
Hóa ra sáng sớm mấy hôm nay, ngày nào hắn cũng thấy Trương Tùng Khê chỉ dạy công phu cho Mai Hàn Hề, nhất thời tò mò bèn đi hỏi: “Tứ ca, Tiểu Hàn biến thành đồ đệ huynh lúc nào thế? Lục ca đâu?”
Trương Tùng Khê cười hắn: “Lục ca và lục tẩu đệ thành thân rồi, đương nhiên không giống hồi trước, đâu phải đệ không biết?”
Lúc này Mạc Thanh Cốc thuật lại cho Ân Lê Đình nghe, đương nhiên khiến chàng đỏ mặt như lửa đốt.
Mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong, Võ Đang chưa từng mời khách. Chỉ là người trong nhà chuẩn bị điểm tâm trà rượu ngồi trong đình Long Trì sau núi, nói chuyện vặt vãnh thường ngày. Đình Long Trì này, Trung Thu năm đó Lộ Dao từng cùng Võ Đang mọi người tụ họp. Có lẽ là phong thủy chỗ này không tệ, mỗi lần tới đây, Lộ Dao luôn nghe được không ít chuyện bí mật của Võ Đang chư hiệp, việc nào nếu truyền ra giang hồ sợ rằng đều khiến người ta trợn mắt há mồm. Trung Thu năm đó là trải nghiệm thời niên thiếu của mọi người, lần này đổi thành mấy sư huynh chọc ghẹo chuyện vui thời niên thiếu của Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình. Vì thế Ân Tố Tố và Lộ Dao cười suốt nửa ngày suýt nghẹn. Trương Thúy Sơn còn đỡ, Ân Lê Đình bị sư huynh đệ nói cơ hồ không dám ngẩng đầu, nửa năn nỉ nửa kêu: “Tam… tam ca, tứ ca…”
Trương Tùng Khê phớt lờ chàng: “Lục muội, muội không biết chứ, lần đầu tiên lục đệ hành tẩu giang hồ, bị cô nương kia hù cho nửa năm không dám nói chuyện với nữ tử. Sau này mỗi lần đến trấn đó đều dè dặt đi theo mấy sư huynh chúng ta, không dám nhìn nhiều lấy một chút.”
Lộ Dao nghe kể sự tích huy hoàng thời niên thiếu của Ân Lê Đình, cười nửa ngày mới ráng dừng lại được, nằm sấp bên tai Ân Lê Đình nói: “Lục ca, hồi đó sau núi Võ Đang, muội muốn huynh ôm muội đi lên hái mạn đà la, sao không thấy huynh bị hù chạy trở về?”
Giọng nàng không lớn có điều vừa vặn bị Du Đại Nham ngồi bên nghe được, không nhịn được liếc mắt với Trương Tùng Khê, cười hiểu ý nhau.
So với trong nguyên tác Phó Thu Nhiên kể, lễ mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong bình thường tới mức không thể bình thường hơn nữa. Mọi người tập trung chuyện phiếm cả ngày, ăn bữa cơm, ai nấy đều vui vẻ cao hứng là coi như xong lễ mừng. Ngược lại đến tối, Ân Lê Đình bị Du Đại Nham và Trương Thúy Sơn kéo ra sau núi, lý do là tình nghĩa huynh đệ mười năm chưa có buổi chuyện trò, hôm nay lại là thời cơ không sai. Lộ Dao và Ân Tố Tố thì có “chuyện riêng tư của nữ nhân”, mấy sư huynh đệ Võ Đang tự nhiên cũng có chuyện riêng của huynh đệ để mà nói, vì thế Lộ Dao chẳng hề để tâm che miệng ngáp một cái, xua tay, thong dong đi về phòng đọc sách. Trái lại lúc Ân Lê Đình bị kéo đi cứ như cô vợ nhỏ bước một bước lại ngoảnh đầu nhìn nàng, Trương Tùng Khê cười không nói, Du Đại Nham và Trương Thúy Sơn thì tóm ngay cơ hội này, mở miệng là không ngừng chọc ghẹo Ân Lê Đình.
Sau núi Võ Đang là nơi mấy người chơi đùa từ nhỏ hết sức quen thuộc. Lúc này năm người từ Du Đại Nham trở xuống đều đủ mặt, mọi người bắt hai con thỏ, vừa nướng vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Tính kỹ lại, lần tụ tập gần đây nhất đã là chuyện mười năm trước. Cũng vẫn là trăng thanh gió mát, tiếng lửa cháy lách tách, cả trời đầy sao thế này, hệt như mười năm trước. Năm tháng qua đi, cảnh sắc như cũ, hiếm có nhất là người xưa hãy còn. Ân Lê Đình đón lấy Ngọc Hồ Xuân Trương Tùng Khê đưa, uống một ngụm, nghe Trương Tùng Khê hỏi: “Lục đệ, đệ và lục muội tính cuối tháng xuống núi?”
Ân Lê Đình gật đầu: “Tiểu Dao hành y, lần này muốn lên Phụng Nguyên miền bắc, sau đó đi Tế Nam theo hướng đông, trước đầu thu xuôi nam đi Phổ Tế y hội, qua đầu thu sẽ về Võ Đang.”
Trương Thúy Sơn nói: “Nếu lục đệ đi Kim Lăng trước thì có thể đi cùng huynh và Tố Tố rồi.”
“Thời gian trước Tô Tiếu nhờ Tiểu Dao chữa trị cho một bệnh nhân bệnh mắt, nói là tuy bệnh không gấp nhưng khá phức tạp hóc búa, chắc nàng gấp rút lên bắc trước.”
Du Đại Nham nghe xong cười: “Ngũ đệ, đến đầu thu đệ và lục đệ cùng từ Kim Lăng về không được ư?”
Trương Thúy Sơn cười than thở nửa thật nửa giả: “Năm đó lục đệ luôn bám đuôi huynh bây giờ không theo nữa, người làm ca ca ta đây không biết nên vui mừng hay khổ sở nữa!”
Mạc Thanh Cốc vừa nướng đùi thỏ vừa cười khì: “Ngũ ca, huynh cũng đưa ngũ tẩu về Kim Lăng thăm nhà đó thôi?”
Trương Tùng Khê khẽ nhếch mày “Có lẽ ngày nào đó thất đệ cũng sẽ như thế.”
Mạc Thanh Cốc giật bắn, hít sâu một hơi nuốt mạnh xuống, vội vàng xua tay: “Tứ ca tứ ca, thôi đi thì hơn. Đệ vẫn học nhị ca, cả đời nghiên cứu công phu Võ Đang thì hơn, cũng không phụ lòng sư phụ và các sư huynh chỉ dạy.” Tưởng tượng có ngày nếu mình cũng như Ân Lê Đình hoặc Trương Thúy Sơn cả ngày ở chung với Lộ Dao, Ân Tố Tố, e rằng bị hành hạ đến mức cuộc sống không thể nào khá nổi.”
Lần này mấy người còn lại đều cười to.
Bên này Du Đại Nham rót rượu đưa cho Trương Thúy Sơn, nghiêm túc nói: “Ngũ đệ, năm đó đệ vì truy tìm tung tích kẻ đả thương huynh, một lần đi là mười năm. Bây giờ bình an quay về, trong mười năm nay không ít thăng trầm, huynh đệ chúng ta so sánh ra quá nhỏ bé, họa phúc do người cũng là như thế. Bây giờ đệ và đệ muội có thể quay về là ông trời mở mắt. Lục đệ cuối cùng có lục muội, càng là do duyên phận đẩy đưa. Lần này cùng đệ uống rượu, chẳng mong bảy huynh đệ chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, chỉ mong hai ba chục năm sau vẫn được bình yên họp mặt thế này.”
Lời nói tình nghĩa tha thiết, mấy người đồng thời nâng chung, một hơi cạn hết. lúc này Du Đại Nham lại thở hắt ra, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều ngày dường như bị đá bay đi, ngẩng đầu nhìn trời đêm lộng lẫy, bỗng cảm thấy bát ngát xa xăm vô hạn.
Mãi đến canh hai, mọi người mới tận hứng, dắt dìu nhau ai về chỗ người nấy. Lúc này Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu ngồi trong một đình nghỉ mát cách chỗ mọi người tụ tập mới rồi không xa lắm. Nhâm nhi một bầu, cờ vui một bàn. Ngày thường hai người hoặc bận bịu chủ trì đủ việc trong phái hoặc chuyên tâm nghiên cứu công phu Võ Đang, hôm nay hiếm khi có dịp nhàn nhã đánh cờ, nhất thời nói chuyện rất ít nhưng tâm tình lại cực kỳ mãn nguyện. Các sư đệ hào hứng mà về, ván cờ của hai người từ đầu tới cuối cũng đánh tùy tiện, chẳng hề tập trung. Tống Viễn Kiều thấy sắc đêm dần đen, buông quân cờ trong tay, cười nói với Du Liên Châu: “Không còn sớm nữa, nhị đệ có định về phòng nghỉ ngơi không?”
Du Liên Châu nở nụ cười khẽ hiếm hoi, lắc đầu “Đại ca nghỉ trước đi, đệ ngồi thêm lát nữa.”
Tống Viễn Kiều gật đầu: “Vậy huynh về trước, nhị đệ, đệ cũng về sớm đi.” Nói rồi vỗ vai Du Liên Châu, phủi vạt áo thong dong đi về.
Lúc này sau núi còn mỗi mình Du Liên Châu. Chàng rót rượu trong bầu ra đầy chung, ngửa đầu uống cạn, khẽ thở hắt ra, thần sắc bớt đi vài phần nghiêm túc, thêm mấy phần ôn hòa. Nghĩ tới lời Du Đại Nham mới nói, lại nghĩ tới mình nhiều năm trước cũng từng âm thầm thề ở chỗ này: có thể che chở được các sư đệ ngày nào hay ngày ấy, mà được như hôm nay, thật sự đã đủ thỏa mãn. Trong ánh trăng mơ màng, chàng bấc giác nhớ tới cố nhân hơn hai mươi năm trước, không kềm được lại rót rượu, nâng chung trước trăng, hồi lâu mỉm cười im lặng, hai mươi năm như gió mát, lướt qua đáy chung thế này.
Kế hoạch của Lộ Dao và Ân Lê Đình rất hoàn hảo. Hết tháng tư, trước tiên đi Phụng Nguyên xem bệnh nhân Tô Tiếu nhờ vả, sau đó đi Tế Nam thăm Diệp Thù, sau nữa xuôi nam về Kim Lăng ở Thu Linh trang một tháng, đợi Phổ Tế y hội xong lại quay về Võ Đang. Dọc đường du lịch hành y, giữa thu quay về, lại ở Võ Đang đến đầu xuân năm sau.
Song kế hoạch chung quy vẫn chỉ là kế hoạch, đến cuối tháng tư, một tin tức khiến toàn bộ dự định của hai người trôi theo dòng nước.
Lộ Dao mang thai rồi.
Ngược với Lộ Dao cười to, Ân Lê Đình buồn cười trong dạ, ngoài mặt thì khá đủ lễ nghĩa, ôm quyền nói: “Dương huynh, lâu quá không gặp, vẫn khỏe chứ?” Tuy Dương Tiêu là người của Minh giáo nhưng cũng coi như sư huynh Lộ Dao, ở Kim Lăng ít nhiều cũng qua lại với hai người, Ân Lê Đình cũng không hề kiêng dè cái gọi là xuất thân, môn phái.
Dương Tiêu tỉnh bơ như không, dường như cái người nhếch nhác toàn thân này không phải là mình, nói với Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp không cần khách sáo. Dương mỗ nghe nói sư muội quay về Võ Đang nên đến thăm.”
Lộ Dao sờ mũi, chỉ vào bé con trên người y, cười nói: “Năm năm không thấy, xem ra sư huynh sống rất khá?”
Dương Tiêu hắng giọng, quan sát hai người một cái, mở miệng đáp: “Đa tạ sư muội quan tân, vi huynh vẫn ổn.” Nói rồi nhìn Ân Lê Đình “Hẳn là không lâu nữa Ân lục hiệp cũng biết được cái hay trong đó.”
Ân Lê Đình bị y nói đỏ mặt, tay lại ôm eo Lộ Dao, cúi đầu. Lộ Dao chớp mắt, xem như không nghe thấy, than: “Nếu bị người Minh giáo nhìn thấy bộ dạng của Dương đại tả sứ thế này, sợ là lại nói này nọ một phen đây.”
Dương Tiêu đốp lại: “Bây giờ ta và Bất nhi ở luôn trên Côn Luân, đã lâu không lên đỉnh Quang Minh rồi.”
Ba người vào phòng khách nhỏ trong sảnh chính ngồi, tuy Lộ Dao và Dương Tiêu rất ít gặp mặt nhưng cũng coi như đồng môn, không thiếu chuyện để nói. Ân Lê Đình bên này bưng trà lên, rót một tách đưa Dương Tiêu, tùy ý hỏi: “Sao không thấy Kỷ sư muội?”
Câu này vốn là vô tâm nhưng Dương Tiêu nghe xong hơi giật mình, bỗng trầm mặc. Hai người lập tức nhìn ra manh mối nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì. Lộ Dao nhớ tới chuyện Phó Thu Nhiên kể hồi đó, trong lòng cả kinh. Nàng vốn cho rằng Dương Tiêu nhận được thư của Phó Thu Nhiên tới Kim Lăng tìm được Kỷ Hiểu Phù, vậy số mệnh Kỷ Hiểu Phù không giống như trước nữa. Bây giờ xem ra có vẻ lại là cơn sóng gió khác.
Nửa ngày, Dương Tiêu khẽ than, nhìn Lộ Dao cười khổ: “Lần này vi huynh tới đây cũng vì chuyện này. Sư muội muội giao tế với Hiểu Phù không nhiều nhưng nàng cực kỳ kính phục muội. Ta muốn nhờ muội khuyên nàng một chút.”
Lộ Dao cau mày “Rốt cuộc là sao? Hiểu Phù giờ đang ở đâu?”
“Nàng bị sư phụ nàng nhốt sau núi Nga Mi sám hối, đã hơn một năm rồi.”
“Hả?” Lộ Dao hít hơi, liếc mắt nhìn Ân Lê Đình. Người sau khẽ lắc đầu. Với tính tình Diệt Tuyệt sư thái, biết ái đồ của mình và tả sứ Minh giáo chưa thành hôn đã có con, không có xử lý ngay tại chỗ đã nhẹ tay lắm rồi.
Dương Tiêu nói: “Năm đó ta và Hiểu Phù dẫn Bất nhi từ Kim Lăng quay về Côn Luân, ở Côn Luân tới hơn hai năm. Tuy lúc ấy Hiểu Phù không nói nhưng ta nhận ra trong lòng nàng cực kỳ hổ thẹn với sư môn, ngày đêm bất an. Nhưng nàng lại không bỏ được Bất nhi, dằn vặt khổ sở. Mãi đến hơn một năm trước, mừng thọ sư phụ nàng, rốt cuộc nàng cắn răng về Nga Mi. Khi ấy ta muốn giữ nàng nhưng trong lòng cũng hiểu, nếu không nhổ cái gai này, cả đời nàng đều không cởi bỏ được, chỉ đành dẫn Bất nhi âm thầm bám theo. Nàng thú nhận toàn bộ sự việc với sư phụ nàng song không nói tới hai chữ Dương Tiêu. Sư phụ nàng hỏi không ra ngọn nguồn, tức giận nhốt nàng sau núi Nga Mi sám hối, đến giờ đã hơn năm rồi.”
Ân Lê Đình cau mày, chàng từng đi qua sau núi Nga Mi, lạnh lẽo ẩm ướt âm u, Kỷ Hiểu Phù bị nhốt ở đó hơn năm, cuộc sống ắt hẳn rất vất vả. Chàng vốn mềm lòng, bây giờ nghe xong càng khổ sở dùm hai người họ. Lộ Dao hỏi Dương Tiêu: “Huynh đi thăm Hiểu Phù chưa?”
Dương Tiêu gật đầu: “Đương nhiên rồi, trước sau ta đã mang Bất nhi đến đó bốn lần, lần nào cũng muốn đưa nàng đi nhưng nàng cố chấp không chịu. Tính Hiểu Phù… vốn như thế. Trong lòng nàng hổ thẹn với sư phụ, sư môn, ta có ép buộc nàng đi cũng vô dụng. Ài…” Nói rồi nặng nề thở dài “Sư muội, dạo trước ta nghe nói muội quay về liền nghĩ, Hiểu Phù nghe lời muội hơn ta nhiều, có lẽ muội có cách khuyên được nàng.”
Lộ Dao nhìn Dương Tiêu. Quang minh tả sứ phong lưu phóng khoáng trong mắt người ngoài, bây giờ mang theo một bé con năm tuổi, nhọc lòng lo nghĩ không biết khi nào thê tử mới có thể về nhà, ai biết được nguyên do cũng sẽ mềm lòng, chỉ trừ một mình Diệt Tuyệt sư thái. Có điều may là, rốt cuộc Kỷ Hiểu Phù không nói cho Diệt Tuyệt biết nam nhân này là Dương Tiêu. Lộ Dao thoáng thở phào, thầm than còn may mình dự kiến trước: lúc chia tay Kỷ Hiểu Phù, Lộ Dao từng dặn đi dặn lại, bất luận tương lai nàng đi đâu về đâu tuyệt đối không được nói cho Diệt Tuyệt biết cha đứa nhỏ là Dương Tiêu, bằng không tính mạng đứa bé này khó bảo toàn.
Ân Lê Đình bỗng nói: “Theo ta thấy, chuyện này mấu chốt không ở chỗ Kỷ sư muội làm thế nào mà ở thái độ của Diệt Tuyệt sư thái.” So với Lộ Dao và Dương Tiêu, chàng và Kỷ Hiểu Phù đều coi như danh môn chính phái trong võ lâm, cách suy nghĩ đương nhiên càng dễ lý giải lẫn nhau hơn. “Trong lòng Kỷ sư muội bất an là vì thẹn với sư môn. Chỉ có Diệt Tuyệt sư thái tha thứ nàng, nàng mới an tâm được. Bằng không mặc kệ Tiểu Dao khuyên nhủ ra sao sợ là khó có hiệu quả.”
Lộ Dao và Dương Tiêu nghe lời chàng nói, suy nghĩ nửa ngày không khỏi gật đầu.
Dương Tiêu nhíu mày. Bảo y giết lên phái Nga Mi dễ, bảo y khuyên Kỷ Hiểu Phù khó, nhưng bảo Diệt Tuyệt sư thái tha thứ Kỷ Hiểu Phù, thả nàng tự do rời đi càng khó. Với tính tình ngọc đá đều tan của Diệt Tuyệt sư thái, uy hiếp ép buộc thế nào sợ là đều vô dụng. Suy nghĩ nửa ngày chỉ có dùng lợi ích dụ dỗ. Nhưng chữ lợi này cần làm thế nào, nhất thời y không nghĩ ra.
Lộ Dao cũng nghĩ tới điểm này, hơn nữa mấy ngày trước nàng mới tính kế Nga Mi và Thiếu Lâm xong, bây giờ nàng biết rõ “lợi” này là cái gì, suy nghĩ nửa ngày nói với Dương Tiêu: “Huynh cho ta ít thời gian chuẩn bị, đến chừng đó ta có biện pháp có thể khiến Diệt Tuyệt sư thái thả Hiểu Phù ra. Nhưng sau này nàng có cam tâm tình nguyện đi theo huynh về không thì phải trông vào bản lĩnh của huynh rồi.”
Dương Tiêu không nghĩ đảo mắt cái Lộ Dao đã có biện pháp, nhìn nàng dò hỏi. Lộ Dao chỉ cười nói: “Diệt Tuyệt sư thái nhốt Hiểu Phù lại mà không giết nàng là vì tiếc đệ tử tư chất giỏi giang như Hiểu Phù. Nhưng giữa Nga Mi và Hiểu Phù, chắc chắn bà ta sẽ không chần chừ mà lựa chọn Nga Mi.” Dứt lời nhìn tiểu nha đầu trắng trẻo mũm mĩm bò tới bò lui trên bàn, không kềm được thò tay nhéo nhéo gương mặt nó, cười nói: “Tiểu nha đầu dễ thương quá, tên là Bất nhi à?”
Dương Tiêu mỉm cười, ý vị không rõ: “Tên Bất Hối. Hiểu Phù sợ trộm vía hài tử, vốn chỉ có nhũ danh. Cái tên này là lúc Hiểu Phù đi để thư lại đặt.”
“Bất Hối…” Ân Lê Đình nghe xong hơi trầm ngâm, ngẩng đầu nói với Dương Tiêu: “Dương huynh hãy an tâm, trong lòng Kỷ sư muội cũng chưa chắc bỏ được huynh và hài tử.” Dương Tiêu nhìn nữ nhi chưa hiểu chuyện, nhất thời trăm ngàn tư vị ập đến, bóng dáng áo trắng cao gầy trên đường Xuyên Tây nhiều năm trước hãy còn rành rành trước mắt. Tình cảm trong lòng nàng và nghĩa sư môn, hai bên đều trái, chung quy không bỏ được bên nào, ngày đêm đau khổ, sao y không biết chứ?
Nghe Ân Lê Đình nói một câu Bất Hối, nhất thời trong lòng cảm khái còn có Lộ Dao. Năm đó nàng ở trên núi Võ Đang nửa năm, đọc truyện Phó Thu Nhiên viết kể chuyện Ân Lê Đình, tình hình lần đầu tiên nghe đến hai chữ Bất Hối, bây giờ ngẫm lại, nhìn Ân Lê Đình trước mặt đột nhiên cảm thấy may mắn vạn phần. Vì Ân Lê Đình cũng vì chính mình: có lẽ ở một thời điểm nào đó ông trời sẽ mang đến cho một người trắc trở đặc biệt gian nan nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi người đó vĩnh viễn. Nàng kềm lòng không đậu siết tay Ân Lê Đình, dựa vào vai chàng, dụi trán vào hõm cổ chàng. Ân Lê Đình không biết vì sao bỗng dưng Lộ Dao lại thế, theo bản năng vươn tay ra ôm nàng tựa vào lòng mình, vỗ vỗ lưng nàng, thì thầm hỏi bên tai: “Tiểu Dao, sao thế?”
Lộ Dao chỉ lắc đầu, dựa vào lòng Ân Lê Đình, vòm ngực ấy ấm áp yên bình, trái tim trong trẻo sạch sẽ, như buổi đầu gặp gỡ.
Dương Tiêu ngồi đối diện, mặt Ân Lê Đình thoáng đỏ nhưng vẫn ôm Lộ Dao không muốn buông tay.
Dương Tiêu còn chưa nói gì, Dương Bất Hối ở bên nhìn Lộ Dao và Ân Lê Đình bằng đôi mắt đen lúng liếng, ngoẹo đầu hỏi: “Di di, di thích thúc thúc này đúng không?”
Dương Tiêu xưa nay cưng chiều con gái, cười nhìn nó không nói. Ân Lê Đình bị lời lẽ trẻ thơ của Dương Bất Hối làm chàng cúi đầu, ngược lại Lộ Dao cười hì hì: “Vì sao?”
Dương Bất Hối chớp chớp mắt, cất giọng non nớt: “Mẹ nói rồi, nữ nhân thích ai mới cho người đó ôm.”
Lộ Dao cười giòn, thản nhiên thừa nhận: “Mẹ con nói đúng đó.”
Dương Bất Hối cắn ngón tay mềm, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ còn nói, nữ nhân thích ai mới cho người đó thơm.”
Một câu làm cả ba đồng thời giật mình, không ngoài dự đoán Ân Lê Đình đỏ mặt trong nháy mắt, Dương Tiêu nhịn không được phì cười, Lộ Dao sờ cằm than: “Cái này kêu là hổ phụ không sinh khuyển nữ đây…”
Sáng sớm mồng chín tháng tư, ngày hôm trước từ trên xuống dưới Võ Đang đã thu dọn quét tước sạch sẽ trước sau, mái hiên ghế dựa đã treo lụa màu, trong ngoài điện đều dán liễn thọ, không khí tràn ngập vui mừng. Tất cả chẳng khác gì mọi năm cho lắm, Võ Đang mọi người chúc thọ Trương Tam Phong trong đại điện, nhưng năm nay chẳng những thêm một Trương Thúy Sơn vừa quay về, còn dắt theo Ân Tố Tố và Trương Vô Kỵ. Trương Tam Phong thấy Trương Vô Kỵ dập đầu gọi thái sư phụ, vuốt râu cười to. Tống Viễn Kiều nói: “Sư phụ, bây giờ ngũ đệ về rồi, còn dẫn cả đệ muội và Vô Kỵ, có thể thấy trời cao thật sự giúp Võ Đang ta.”
Trương Tùng Khê lại nói: “Giúp Võ Đang ta hay không chỉ đứng thứ nhì, theo đệ thấy hôm nay tiếng thái sư phụ của Vô Kỵ mới hợp ý sư phụ nhất.”
Lúc này Ân Lê Đình và Lộ Dao vừa chúc thọ Trương Tam Phong xong, Trương Tam Phong cười nhìn hai người sóng đôi, một đôi người ngọc, ý cười càng sâu “Lão đạo sĩ sống tới trăm tuổi, danh lợi gì đó đều vô vị. Bây giờ thấy huynh đệ các con thân như ruột thịt, Thúy Sơn và Lê Đình đều thành nhân duyên, thế mới là vui vẻ nhất đời.”
Du Đại Nham cười nói: “Sư phụ, còn thiếu một.” Nói rồi chỉ vào Ân Lê Đình và Lộ Dao “Chờ sang năm lục đệ cũng có thể ôm con tới chúc thọ sư phụ, khi ấy mới là chuyện thập toàn thập mỹ.”
Trong tiếng cười to của mọi người, Lộ Dao bình tĩnh sờ mũi, nhướng mày lầu bầu khe khẽ: “Đâu mà nhanh thế được…”
Nàng không nói còn đỡ, vừa nói Ân Lê Đình đứng bên nghe được, mặt càng thêm đỏ.
“Nhanh. Sao không nhanh được chứ?” Mạc Thanh Cốc cười lớn, nằm sấp bên vai Ân Lê Đình kề tai chàng không biết thì thầm gì đó, mặt Ân Lê Đình thoắt cái đỏ tới mức bỏng tay.
Hóa ra sáng sớm mấy hôm nay, ngày nào hắn cũng thấy Trương Tùng Khê chỉ dạy công phu cho Mai Hàn Hề, nhất thời tò mò bèn đi hỏi: “Tứ ca, Tiểu Hàn biến thành đồ đệ huynh lúc nào thế? Lục ca đâu?”
Trương Tùng Khê cười hắn: “Lục ca và lục tẩu đệ thành thân rồi, đương nhiên không giống hồi trước, đâu phải đệ không biết?”
Lúc này Mạc Thanh Cốc thuật lại cho Ân Lê Đình nghe, đương nhiên khiến chàng đỏ mặt như lửa đốt.
Mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong, Võ Đang chưa từng mời khách. Chỉ là người trong nhà chuẩn bị điểm tâm trà rượu ngồi trong đình Long Trì sau núi, nói chuyện vặt vãnh thường ngày. Đình Long Trì này, Trung Thu năm đó Lộ Dao từng cùng Võ Đang mọi người tụ họp. Có lẽ là phong thủy chỗ này không tệ, mỗi lần tới đây, Lộ Dao luôn nghe được không ít chuyện bí mật của Võ Đang chư hiệp, việc nào nếu truyền ra giang hồ sợ rằng đều khiến người ta trợn mắt há mồm. Trung Thu năm đó là trải nghiệm thời niên thiếu của mọi người, lần này đổi thành mấy sư huynh chọc ghẹo chuyện vui thời niên thiếu của Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình. Vì thế Ân Tố Tố và Lộ Dao cười suốt nửa ngày suýt nghẹn. Trương Thúy Sơn còn đỡ, Ân Lê Đình bị sư huynh đệ nói cơ hồ không dám ngẩng đầu, nửa năn nỉ nửa kêu: “Tam… tam ca, tứ ca…”
Trương Tùng Khê phớt lờ chàng: “Lục muội, muội không biết chứ, lần đầu tiên lục đệ hành tẩu giang hồ, bị cô nương kia hù cho nửa năm không dám nói chuyện với nữ tử. Sau này mỗi lần đến trấn đó đều dè dặt đi theo mấy sư huynh chúng ta, không dám nhìn nhiều lấy một chút.”
Lộ Dao nghe kể sự tích huy hoàng thời niên thiếu của Ân Lê Đình, cười nửa ngày mới ráng dừng lại được, nằm sấp bên tai Ân Lê Đình nói: “Lục ca, hồi đó sau núi Võ Đang, muội muốn huynh ôm muội đi lên hái mạn đà la, sao không thấy huynh bị hù chạy trở về?”
Giọng nàng không lớn có điều vừa vặn bị Du Đại Nham ngồi bên nghe được, không nhịn được liếc mắt với Trương Tùng Khê, cười hiểu ý nhau.
So với trong nguyên tác Phó Thu Nhiên kể, lễ mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong bình thường tới mức không thể bình thường hơn nữa. Mọi người tập trung chuyện phiếm cả ngày, ăn bữa cơm, ai nấy đều vui vẻ cao hứng là coi như xong lễ mừng. Ngược lại đến tối, Ân Lê Đình bị Du Đại Nham và Trương Thúy Sơn kéo ra sau núi, lý do là tình nghĩa huynh đệ mười năm chưa có buổi chuyện trò, hôm nay lại là thời cơ không sai. Lộ Dao và Ân Tố Tố thì có “chuyện riêng tư của nữ nhân”, mấy sư huynh đệ Võ Đang tự nhiên cũng có chuyện riêng của huynh đệ để mà nói, vì thế Lộ Dao chẳng hề để tâm che miệng ngáp một cái, xua tay, thong dong đi về phòng đọc sách. Trái lại lúc Ân Lê Đình bị kéo đi cứ như cô vợ nhỏ bước một bước lại ngoảnh đầu nhìn nàng, Trương Tùng Khê cười không nói, Du Đại Nham và Trương Thúy Sơn thì tóm ngay cơ hội này, mở miệng là không ngừng chọc ghẹo Ân Lê Đình.
Sau núi Võ Đang là nơi mấy người chơi đùa từ nhỏ hết sức quen thuộc. Lúc này năm người từ Du Đại Nham trở xuống đều đủ mặt, mọi người bắt hai con thỏ, vừa nướng vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Tính kỹ lại, lần tụ tập gần đây nhất đã là chuyện mười năm trước. Cũng vẫn là trăng thanh gió mát, tiếng lửa cháy lách tách, cả trời đầy sao thế này, hệt như mười năm trước. Năm tháng qua đi, cảnh sắc như cũ, hiếm có nhất là người xưa hãy còn. Ân Lê Đình đón lấy Ngọc Hồ Xuân Trương Tùng Khê đưa, uống một ngụm, nghe Trương Tùng Khê hỏi: “Lục đệ, đệ và lục muội tính cuối tháng xuống núi?”
Ân Lê Đình gật đầu: “Tiểu Dao hành y, lần này muốn lên Phụng Nguyên miền bắc, sau đó đi Tế Nam theo hướng đông, trước đầu thu xuôi nam đi Phổ Tế y hội, qua đầu thu sẽ về Võ Đang.”
Trương Thúy Sơn nói: “Nếu lục đệ đi Kim Lăng trước thì có thể đi cùng huynh và Tố Tố rồi.”
“Thời gian trước Tô Tiếu nhờ Tiểu Dao chữa trị cho một bệnh nhân bệnh mắt, nói là tuy bệnh không gấp nhưng khá phức tạp hóc búa, chắc nàng gấp rút lên bắc trước.”
Du Đại Nham nghe xong cười: “Ngũ đệ, đến đầu thu đệ và lục đệ cùng từ Kim Lăng về không được ư?”
Trương Thúy Sơn cười than thở nửa thật nửa giả: “Năm đó lục đệ luôn bám đuôi huynh bây giờ không theo nữa, người làm ca ca ta đây không biết nên vui mừng hay khổ sở nữa!”
Mạc Thanh Cốc vừa nướng đùi thỏ vừa cười khì: “Ngũ ca, huynh cũng đưa ngũ tẩu về Kim Lăng thăm nhà đó thôi?”
Trương Tùng Khê khẽ nhếch mày “Có lẽ ngày nào đó thất đệ cũng sẽ như thế.”
Mạc Thanh Cốc giật bắn, hít sâu một hơi nuốt mạnh xuống, vội vàng xua tay: “Tứ ca tứ ca, thôi đi thì hơn. Đệ vẫn học nhị ca, cả đời nghiên cứu công phu Võ Đang thì hơn, cũng không phụ lòng sư phụ và các sư huynh chỉ dạy.” Tưởng tượng có ngày nếu mình cũng như Ân Lê Đình hoặc Trương Thúy Sơn cả ngày ở chung với Lộ Dao, Ân Tố Tố, e rằng bị hành hạ đến mức cuộc sống không thể nào khá nổi.”
Lần này mấy người còn lại đều cười to.
Bên này Du Đại Nham rót rượu đưa cho Trương Thúy Sơn, nghiêm túc nói: “Ngũ đệ, năm đó đệ vì truy tìm tung tích kẻ đả thương huynh, một lần đi là mười năm. Bây giờ bình an quay về, trong mười năm nay không ít thăng trầm, huynh đệ chúng ta so sánh ra quá nhỏ bé, họa phúc do người cũng là như thế. Bây giờ đệ và đệ muội có thể quay về là ông trời mở mắt. Lục đệ cuối cùng có lục muội, càng là do duyên phận đẩy đưa. Lần này cùng đệ uống rượu, chẳng mong bảy huynh đệ chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, chỉ mong hai ba chục năm sau vẫn được bình yên họp mặt thế này.”
Lời nói tình nghĩa tha thiết, mấy người đồng thời nâng chung, một hơi cạn hết. lúc này Du Đại Nham lại thở hắt ra, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều ngày dường như bị đá bay đi, ngẩng đầu nhìn trời đêm lộng lẫy, bỗng cảm thấy bát ngát xa xăm vô hạn.
Mãi đến canh hai, mọi người mới tận hứng, dắt dìu nhau ai về chỗ người nấy. Lúc này Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu ngồi trong một đình nghỉ mát cách chỗ mọi người tụ tập mới rồi không xa lắm. Nhâm nhi một bầu, cờ vui một bàn. Ngày thường hai người hoặc bận bịu chủ trì đủ việc trong phái hoặc chuyên tâm nghiên cứu công phu Võ Đang, hôm nay hiếm khi có dịp nhàn nhã đánh cờ, nhất thời nói chuyện rất ít nhưng tâm tình lại cực kỳ mãn nguyện. Các sư đệ hào hứng mà về, ván cờ của hai người từ đầu tới cuối cũng đánh tùy tiện, chẳng hề tập trung. Tống Viễn Kiều thấy sắc đêm dần đen, buông quân cờ trong tay, cười nói với Du Liên Châu: “Không còn sớm nữa, nhị đệ có định về phòng nghỉ ngơi không?”
Du Liên Châu nở nụ cười khẽ hiếm hoi, lắc đầu “Đại ca nghỉ trước đi, đệ ngồi thêm lát nữa.”
Tống Viễn Kiều gật đầu: “Vậy huynh về trước, nhị đệ, đệ cũng về sớm đi.” Nói rồi vỗ vai Du Liên Châu, phủi vạt áo thong dong đi về.
Lúc này sau núi còn mỗi mình Du Liên Châu. Chàng rót rượu trong bầu ra đầy chung, ngửa đầu uống cạn, khẽ thở hắt ra, thần sắc bớt đi vài phần nghiêm túc, thêm mấy phần ôn hòa. Nghĩ tới lời Du Đại Nham mới nói, lại nghĩ tới mình nhiều năm trước cũng từng âm thầm thề ở chỗ này: có thể che chở được các sư đệ ngày nào hay ngày ấy, mà được như hôm nay, thật sự đã đủ thỏa mãn. Trong ánh trăng mơ màng, chàng bấc giác nhớ tới cố nhân hơn hai mươi năm trước, không kềm được lại rót rượu, nâng chung trước trăng, hồi lâu mỉm cười im lặng, hai mươi năm như gió mát, lướt qua đáy chung thế này.
Kế hoạch của Lộ Dao và Ân Lê Đình rất hoàn hảo. Hết tháng tư, trước tiên đi Phụng Nguyên xem bệnh nhân Tô Tiếu nhờ vả, sau đó đi Tế Nam thăm Diệp Thù, sau nữa xuôi nam về Kim Lăng ở Thu Linh trang một tháng, đợi Phổ Tế y hội xong lại quay về Võ Đang. Dọc đường du lịch hành y, giữa thu quay về, lại ở Võ Đang đến đầu xuân năm sau.
Song kế hoạch chung quy vẫn chỉ là kế hoạch, đến cuối tháng tư, một tin tức khiến toàn bộ dự định của hai người trôi theo dòng nước.
Lộ Dao mang thai rồi.
Tác giả :
Khạp Thụy Hồ Ly