Đích Gả Thiên Kim
Chương 7: Hoa yêu
Những ngày kế tiếp, Đồng Nhi quả nhiên mỗi ngày đều đi trong núi.
Đám ni cô trong am ni cô chỉ cảm thấy mỗi ngày Đồng Nhi ra cửa càng thường xuyên hơn trước một chút, nhưng âm thầm đi theo nàng ấy, cũng không phát hiện cái gì không đúng, Đồng Nhi đốn củi càng ra sức hơn.
Đám ni cô này biết được Khương Lê dùng bốn mươi xâu tiền đồng đổi một rổ bánh ngọt, chỉ cần Khương Lê đi ra khỏi phòng, là có thể nghe được đám ni cô này trào phúng. Khương Lê nghe xong, cũng không tức giận, ở một bên cười cười nhìn bọn họ, như vậy vài lần, những ni cô đó cũng cảm thấy không thú vị, không nói nữa.
Mỗi đêm Đồng Nhi giờ Hợi ra cửa, giờ Tý mới âm thầm lén trở về, nàng ấy xưa nay cơ trí linh hoạt, tránh qua đám ni cô trong am ni cô, cũng cực kỳ thuận lợi. Lúc nàng ấy ra cửa, Khương Lê ở trong phòng tồi tàn chờ nàng ấy, chỉ là thời điểm chờ đợi rất nhàm chán, trong am ni cô này không có kinh thư, Khương Lê cũng không có giấy, sau khi tỉnh lại, nàng không có không biết ngày đêm đóng đế giày nữa, chỉ yên lặng ngồi, không biết suy nghĩ cái gì.
Chỉ là cuộc sống yên tĩnh không bao lâu, có lẽ là không muốn nhìn thấy hai người chủ tớ bọn họ quá mức bình yên, Tĩnh An sư thái lại bắt đầu làm khó dễ bọn họ, thí dụ như mỗi ngày cháo không chỉ có loãng đi rất nhiều, nhìn càng như là người khác ăn còn thừa lại.
“Cô nương, bây giờ bọn họ càng ngày càng quá đáng.” Đồng Nhi oán hận nói: “ Nhất định là Quý thị ở sau lưng giở trò quỷ!”
Đồng Nhi gọi thủ phụ phu nhân hiện giờ của thành Yến Kinh là “Quý thị”, nghĩ đến trước kia cũng là được Khương nhị tiểu thư ngầm chấp nhận. Khương Lê không cảm thấy có cái gì không đúng, ban đầu mọi người đều cho rằng nàng chịu không nổi sắp chết rồi, vô luận như thế nào, trong lòng Quý Thục Nhiên tất nhiên vô cùng thoải mái, ai biết nàng không chỉ có sống lại, còn trở nên rất tốt tính, nhìn nàng sống vui vẻ như vậy, Quý Thục Nhiên tất nhiên không thoải mái, tất nhiên là muốn Tĩnh An sư thái tới làm cho mình không thoải mái.
Tĩnh An sư thái cũng sẽ không quang minh chính đại đánh chửi Khương Lê, nhưng mà đối với một tiểu cô nương mới vừa cập kê mà nói, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, để nàng cảm thấy cuộc sống từ trên trời đến dưới đất, cảm thấy sỉ nhục cũng đã đủ làm nàng thống khổ. Đáng tiếc nàng không phải chân chính Khương nhị tiểu thư, không nói đến chịu được khổ hay không, chính là cuộc sống như đáy vực của nàng, cũng so với vốn là Khương nhị tiểu thư hiện giờ còn thấp hơn nhiều.
Đã đến bước đường như vậy, lại tới trình độ bây giờ, cũng đã không cảm thấy có cái gì không qua được.
Đợi đến một ngày mười chín tháng năm này, một rổ bánh ngọt đã trống không rồi. Đồng Nhi cào bên cạnh rổ, thật cẩn thận dùng muỗng gỗ múc bánh vụn dưới đáy rổ đổ ra đĩa, hỏi Khương Lê nói: “Cô nương ăn chút này lót bụng trước.”
Các nàng đã một ngày một đêm không có ăn cơm. Hôm qua ni cô trong am ni cô cố ý đánh đổ hết cháo loãng đưa tới, trong phòng bếp không có đồ ăn khác. Tất cả bánh ngọt còn lại cũng cầm đi cho đám khỉ trong rừng sau chùa Hạc Lâm ăn rồi, hai người lúc này đều là bụng đói kêu vang.
Khương Lê ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng trên núi lạnh hơn dưới chân núi nhiều, nhưng mùa hè đã gần đến, ban ngày sớm đã rõ ràng dài ra. Giờ phút này mặt trời sắp xuống núi, qua không bao lâu, đã tới ban đêm rồi. Nàng nói: “Ta không ăn, ngươi ăn đi.”
Đồng Nhi nhìn chằm chằm bánh vụn, nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “Cô nương không ăn, Đồng Nhi cũng không ăn.”
“Không sao, chúng ta đợi một lát ăn chút đồ ngon.” Khương Lê cười cười.
Đồng Nhi càng nghi hoặc.
Khương Lê đứng dậy đi đến góc phòng, trong góc phòng để một cái rương gỗ lớn, nàng mở rương gỗ ra, rương gỗ cực lớn, đồ vật cất bên trong ít ỏi đáng thương. Chỉ có vài bộ xiêm y ố vàng, còn không đầy một nửa rương gỗ. Đây là sáu năm trước, khi Khương nhị tiểu thư từ Yến Kinh đến am ni cô, đã mang toàn bộ gia sản. Có lẽ bên trong cũng từng có chút đồ đáng giá, nhưng mà 6 năm tới nay, còn lại ở chỗ này, cũng chỉ có vài bộ xiêm y ố vàng.
Đồng Nhi cũng đi tới, hai tay Khương Lê sờ nhẹ xiêm y bên trong, từ bên trong giũ ra một bộ truy y(áo nhà chùa) tới.
Hiển nhiên, trong rương gỗ chất liệu của xiêm y tốt một chút đều đã không có, xiêm y còn dư lại đó là chất liệu không tốt, đến bây giờ 6 năm sau, Khương nhị tiểu thư cao lên cũng đã không thích hợp.
Người của Am ni cô đương nhiên sẽ không làm trang phục mới cho Khương Lê, ngày thường Khương Lê mặc đều là không hợp thân, trang phục ngắn một đoạn. Duy nhất một bộ truy y này, là thời điểm ăn tết năm nay có tiểu ni cô hoàn tục, nhiều ra một bộ truy y, liền cho Khương Lê, vừa lúc cùng với dáng người nàng không kém bao nhiêu.
Ngày thường Khương nhị tiểu thư chưa bao giờ mặc truy y vừa người này, dường như chỉ có như vậy mới có thể thuyết phục chính mình, nàng và ni cô nơi này là không giống nhau, một ngày nào đó nàng sẽ trở lại Yến Kinh làm Khương gia tiểu thư. Chỉ là hiện giờ Khương Lê lại không thể không mặc vào bộ truy y này, bởi vì tối nay nàng còn phải gặp người, mặc trang phục ngắn một đoạn ở trước mặt mọi người, không khỏi có chút quá thất lễ.
Đồng Nhi hỏi: “Cô nương muốn mặc cái này?”
Khương Lê gật đầu, nàng nói: “ Đúng là cái này.”
Đợi nàng mặc truy y xong, ngày đã hoàn toàn biến mất không thấy, màn đêm trên núi Thanh Thành sắp buông xuống. Hai người Đồng Nhi và Khương Lê ngồi bên cạnh đèn dầu nho nhỏ trong phòng, đến khi qua giờ Hợi hồi lâu, Khương Lê mới đứng lên, nói: “ Ra ngoài thôi.”
Đồng Nhi hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Đương nhiên là đi ăn rồi.” Khương Lê cười nói.
Trong lòng Đồng Nhi tràn đầy nghi hoặc, cho đến khi Khương Lê dẫn nàng ấy tới phía trước Phật đường. Phật đường thờ phụng nữ Bồ Tát, am ni cô có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng sẽ không nhìn thấy một khách hành hương, khách hành hương đều đến Hạc Lâm tự gần đó rồi. Khương Lê đi đến trước mặt pho tượng đất Bồ Tát, trên bàn thờ đặt trái cây cúng, nàng cầm lấy đĩa, đưa cho Đồng Nhi, “Ăn đi.”
Đồng Nhi quá sợ hãi, lúc này đám ni cô trong am ni cô ni cô đều đã ngủ, ban đêm cũng sẽ không thức dậy. Đồng Nhi nhỏ giọng nói: “Cô nương, đây chính là trái cây cúng Bồ Tát!”
“Ừ,” Khương Lê nhún vai, “ Vậy thì sao?”
“ Sáng sớm ngày mai đám ni cô đó phát hiện thì phải làm sao?” Đồng Nhi xua tay, “Vẫn là để lại thôi.”
“Không sao đâu.” Khương Lê an ủi nàng ấy, “Phát hiện cũng không thể làm gì.”
“Nhưng đây là Bồ Tát,” Đồng Nhi vẫn không dám cầm, “Chúng ta ăn trái cây cúng Bồ Tát, là đại bất kính với Bồ Tát.”
Nghe vậy, Khương Lê cười, nàng nhẹ nói, “Bùn Bồ Tát tự thân đều khó bảo toàn, ngươi còn trông cậy vào bà ấy có thể tới cứu ngươi bảo vệ ngươi? Nếu chỉ là một pho tượng đất bù nhìn, tôn kính hay không lại như thế nào? Đường là tự mình đi, dựa vào Bồ Tát là không thể được.”
Đồng Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Khương Lê, Khương nhị tiểu thư trước kia, cũng sẽ không nói lời kinh hãi thế tục như vậy.
Đang ngây ngốc, đột nhiên nghe được trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng ở ban đêm tĩnh lặng, Phật đường không người, hiện lên phá lệ rõ ràng.
Đồng Nhi ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức choáng váng, chỉ vào nơi xa, lắp bắp mở miệng: “Hoa…. Hoa yêu?”
Nóc nhà tiểu phật đường, không biết khi nào ngồi một người. Người này một thân hắc y, bên ngoài lại khoác một cái áo choàng dài màu đỏ thẫm thêu hắc mẫu đơn, hiện lên yêu dã diễm lệ khác thường.
Trăng sáng sương mỏng, đêm khuya sương trắng vào lúc này tầng tầng tan đi, chiếu sáng từng chút dung nhan của nam nhân trẻ tuổi trên nóc nhà. Lông mày hắn dài tận tóc mai, hết sức khoa trương, lại sinh một đôi mắt phượng hẹp dài hàm xúc, lông mi thật dài. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi cong lên, phảng phất đang cười, rồi lại làm người ta cảm thấy hắn cười cũng mang theo vài phần châm chọc.
Chỗ khóe mắt hơi câu lên, có một nốt ruồi to tầm hạt gạo, làm sườn mặt hắn vốn là dưới ánh trăng tuấn mỹ đến không giống nhân gian, càng nhiều thêm một chút uyển chuyển.
Nhân gian tháng tư Phương Phỉ tận, trên núi hoa đào bắt đầu nở rộ. Núi Thanh Thành hoa đào nở muộn, tới giữa tháng năm, tầng tầng lớp lớp nở rộ ra. Sắc hoa đào diễm lệ đa tình, cũng không thể cướp đi một chút phong thái của người này. Ngược lại là hắn ở trong đó, lại tô điểm thêm cho hoa đào đầy khắp núi đồi, mà bản thân hắn phảng phất ở ngoài vạn trượng mềm hồng, mỉm cười đạm bạc, lạnh nhạt nhìn người trong thế tục đau khổ giãy giụa.
Khương Lê mặc truy y màu xám ni cô mặc, tóc dài không buộc, tóc đen như thác nước phủ ở sau đầu, phảng phất như tiên đồng dưới chân đài sen quy y Phật tổ, mà nàng cầm đuốc ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, ánh mắt bình tĩnh, vừa lúc giao nhau với ánh mắt nam nhân trên nóc nhà.
Một thanh lệ lạnh nhạt không tranh với đời, một diễm lệ yêu dã câu hồn đoạt phách, thế gian lớn ba ngàn, một chỉnh tề bị phân thành hai, một nửa tươi đẹp như ngày xuân, một nửa hắc ám như vực sâu, tươi đẹp kia là biểu hiện giả dối, vực sâu lại là quà tặng mê người.
Hai người xa xa nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, cũng là đánh giáp lá cà.
Không người nào nhìn thấy trong lòng Khương Lê chợt thoáng qua kinh ngạc.
Làm sao lại là hắn?
Đám ni cô trong am ni cô chỉ cảm thấy mỗi ngày Đồng Nhi ra cửa càng thường xuyên hơn trước một chút, nhưng âm thầm đi theo nàng ấy, cũng không phát hiện cái gì không đúng, Đồng Nhi đốn củi càng ra sức hơn.
Đám ni cô này biết được Khương Lê dùng bốn mươi xâu tiền đồng đổi một rổ bánh ngọt, chỉ cần Khương Lê đi ra khỏi phòng, là có thể nghe được đám ni cô này trào phúng. Khương Lê nghe xong, cũng không tức giận, ở một bên cười cười nhìn bọn họ, như vậy vài lần, những ni cô đó cũng cảm thấy không thú vị, không nói nữa.
Mỗi đêm Đồng Nhi giờ Hợi ra cửa, giờ Tý mới âm thầm lén trở về, nàng ấy xưa nay cơ trí linh hoạt, tránh qua đám ni cô trong am ni cô, cũng cực kỳ thuận lợi. Lúc nàng ấy ra cửa, Khương Lê ở trong phòng tồi tàn chờ nàng ấy, chỉ là thời điểm chờ đợi rất nhàm chán, trong am ni cô này không có kinh thư, Khương Lê cũng không có giấy, sau khi tỉnh lại, nàng không có không biết ngày đêm đóng đế giày nữa, chỉ yên lặng ngồi, không biết suy nghĩ cái gì.
Chỉ là cuộc sống yên tĩnh không bao lâu, có lẽ là không muốn nhìn thấy hai người chủ tớ bọn họ quá mức bình yên, Tĩnh An sư thái lại bắt đầu làm khó dễ bọn họ, thí dụ như mỗi ngày cháo không chỉ có loãng đi rất nhiều, nhìn càng như là người khác ăn còn thừa lại.
“Cô nương, bây giờ bọn họ càng ngày càng quá đáng.” Đồng Nhi oán hận nói: “ Nhất định là Quý thị ở sau lưng giở trò quỷ!”
Đồng Nhi gọi thủ phụ phu nhân hiện giờ của thành Yến Kinh là “Quý thị”, nghĩ đến trước kia cũng là được Khương nhị tiểu thư ngầm chấp nhận. Khương Lê không cảm thấy có cái gì không đúng, ban đầu mọi người đều cho rằng nàng chịu không nổi sắp chết rồi, vô luận như thế nào, trong lòng Quý Thục Nhiên tất nhiên vô cùng thoải mái, ai biết nàng không chỉ có sống lại, còn trở nên rất tốt tính, nhìn nàng sống vui vẻ như vậy, Quý Thục Nhiên tất nhiên không thoải mái, tất nhiên là muốn Tĩnh An sư thái tới làm cho mình không thoải mái.
Tĩnh An sư thái cũng sẽ không quang minh chính đại đánh chửi Khương Lê, nhưng mà đối với một tiểu cô nương mới vừa cập kê mà nói, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, để nàng cảm thấy cuộc sống từ trên trời đến dưới đất, cảm thấy sỉ nhục cũng đã đủ làm nàng thống khổ. Đáng tiếc nàng không phải chân chính Khương nhị tiểu thư, không nói đến chịu được khổ hay không, chính là cuộc sống như đáy vực của nàng, cũng so với vốn là Khương nhị tiểu thư hiện giờ còn thấp hơn nhiều.
Đã đến bước đường như vậy, lại tới trình độ bây giờ, cũng đã không cảm thấy có cái gì không qua được.
Đợi đến một ngày mười chín tháng năm này, một rổ bánh ngọt đã trống không rồi. Đồng Nhi cào bên cạnh rổ, thật cẩn thận dùng muỗng gỗ múc bánh vụn dưới đáy rổ đổ ra đĩa, hỏi Khương Lê nói: “Cô nương ăn chút này lót bụng trước.”
Các nàng đã một ngày một đêm không có ăn cơm. Hôm qua ni cô trong am ni cô cố ý đánh đổ hết cháo loãng đưa tới, trong phòng bếp không có đồ ăn khác. Tất cả bánh ngọt còn lại cũng cầm đi cho đám khỉ trong rừng sau chùa Hạc Lâm ăn rồi, hai người lúc này đều là bụng đói kêu vang.
Khương Lê ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng trên núi lạnh hơn dưới chân núi nhiều, nhưng mùa hè đã gần đến, ban ngày sớm đã rõ ràng dài ra. Giờ phút này mặt trời sắp xuống núi, qua không bao lâu, đã tới ban đêm rồi. Nàng nói: “Ta không ăn, ngươi ăn đi.”
Đồng Nhi nhìn chằm chằm bánh vụn, nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “Cô nương không ăn, Đồng Nhi cũng không ăn.”
“Không sao, chúng ta đợi một lát ăn chút đồ ngon.” Khương Lê cười cười.
Đồng Nhi càng nghi hoặc.
Khương Lê đứng dậy đi đến góc phòng, trong góc phòng để một cái rương gỗ lớn, nàng mở rương gỗ ra, rương gỗ cực lớn, đồ vật cất bên trong ít ỏi đáng thương. Chỉ có vài bộ xiêm y ố vàng, còn không đầy một nửa rương gỗ. Đây là sáu năm trước, khi Khương nhị tiểu thư từ Yến Kinh đến am ni cô, đã mang toàn bộ gia sản. Có lẽ bên trong cũng từng có chút đồ đáng giá, nhưng mà 6 năm tới nay, còn lại ở chỗ này, cũng chỉ có vài bộ xiêm y ố vàng.
Đồng Nhi cũng đi tới, hai tay Khương Lê sờ nhẹ xiêm y bên trong, từ bên trong giũ ra một bộ truy y(áo nhà chùa) tới.
Hiển nhiên, trong rương gỗ chất liệu của xiêm y tốt một chút đều đã không có, xiêm y còn dư lại đó là chất liệu không tốt, đến bây giờ 6 năm sau, Khương nhị tiểu thư cao lên cũng đã không thích hợp.
Người của Am ni cô đương nhiên sẽ không làm trang phục mới cho Khương Lê, ngày thường Khương Lê mặc đều là không hợp thân, trang phục ngắn một đoạn. Duy nhất một bộ truy y này, là thời điểm ăn tết năm nay có tiểu ni cô hoàn tục, nhiều ra một bộ truy y, liền cho Khương Lê, vừa lúc cùng với dáng người nàng không kém bao nhiêu.
Ngày thường Khương nhị tiểu thư chưa bao giờ mặc truy y vừa người này, dường như chỉ có như vậy mới có thể thuyết phục chính mình, nàng và ni cô nơi này là không giống nhau, một ngày nào đó nàng sẽ trở lại Yến Kinh làm Khương gia tiểu thư. Chỉ là hiện giờ Khương Lê lại không thể không mặc vào bộ truy y này, bởi vì tối nay nàng còn phải gặp người, mặc trang phục ngắn một đoạn ở trước mặt mọi người, không khỏi có chút quá thất lễ.
Đồng Nhi hỏi: “Cô nương muốn mặc cái này?”
Khương Lê gật đầu, nàng nói: “ Đúng là cái này.”
Đợi nàng mặc truy y xong, ngày đã hoàn toàn biến mất không thấy, màn đêm trên núi Thanh Thành sắp buông xuống. Hai người Đồng Nhi và Khương Lê ngồi bên cạnh đèn dầu nho nhỏ trong phòng, đến khi qua giờ Hợi hồi lâu, Khương Lê mới đứng lên, nói: “ Ra ngoài thôi.”
Đồng Nhi hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Đương nhiên là đi ăn rồi.” Khương Lê cười nói.
Trong lòng Đồng Nhi tràn đầy nghi hoặc, cho đến khi Khương Lê dẫn nàng ấy tới phía trước Phật đường. Phật đường thờ phụng nữ Bồ Tát, am ni cô có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng sẽ không nhìn thấy một khách hành hương, khách hành hương đều đến Hạc Lâm tự gần đó rồi. Khương Lê đi đến trước mặt pho tượng đất Bồ Tát, trên bàn thờ đặt trái cây cúng, nàng cầm lấy đĩa, đưa cho Đồng Nhi, “Ăn đi.”
Đồng Nhi quá sợ hãi, lúc này đám ni cô trong am ni cô ni cô đều đã ngủ, ban đêm cũng sẽ không thức dậy. Đồng Nhi nhỏ giọng nói: “Cô nương, đây chính là trái cây cúng Bồ Tát!”
“Ừ,” Khương Lê nhún vai, “ Vậy thì sao?”
“ Sáng sớm ngày mai đám ni cô đó phát hiện thì phải làm sao?” Đồng Nhi xua tay, “Vẫn là để lại thôi.”
“Không sao đâu.” Khương Lê an ủi nàng ấy, “Phát hiện cũng không thể làm gì.”
“Nhưng đây là Bồ Tát,” Đồng Nhi vẫn không dám cầm, “Chúng ta ăn trái cây cúng Bồ Tát, là đại bất kính với Bồ Tát.”
Nghe vậy, Khương Lê cười, nàng nhẹ nói, “Bùn Bồ Tát tự thân đều khó bảo toàn, ngươi còn trông cậy vào bà ấy có thể tới cứu ngươi bảo vệ ngươi? Nếu chỉ là một pho tượng đất bù nhìn, tôn kính hay không lại như thế nào? Đường là tự mình đi, dựa vào Bồ Tát là không thể được.”
Đồng Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Khương Lê, Khương nhị tiểu thư trước kia, cũng sẽ không nói lời kinh hãi thế tục như vậy.
Đang ngây ngốc, đột nhiên nghe được trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng ở ban đêm tĩnh lặng, Phật đường không người, hiện lên phá lệ rõ ràng.
Đồng Nhi ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức choáng váng, chỉ vào nơi xa, lắp bắp mở miệng: “Hoa…. Hoa yêu?”
Nóc nhà tiểu phật đường, không biết khi nào ngồi một người. Người này một thân hắc y, bên ngoài lại khoác một cái áo choàng dài màu đỏ thẫm thêu hắc mẫu đơn, hiện lên yêu dã diễm lệ khác thường.
Trăng sáng sương mỏng, đêm khuya sương trắng vào lúc này tầng tầng tan đi, chiếu sáng từng chút dung nhan của nam nhân trẻ tuổi trên nóc nhà. Lông mày hắn dài tận tóc mai, hết sức khoa trương, lại sinh một đôi mắt phượng hẹp dài hàm xúc, lông mi thật dài. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi cong lên, phảng phất đang cười, rồi lại làm người ta cảm thấy hắn cười cũng mang theo vài phần châm chọc.
Chỗ khóe mắt hơi câu lên, có một nốt ruồi to tầm hạt gạo, làm sườn mặt hắn vốn là dưới ánh trăng tuấn mỹ đến không giống nhân gian, càng nhiều thêm một chút uyển chuyển.
Nhân gian tháng tư Phương Phỉ tận, trên núi hoa đào bắt đầu nở rộ. Núi Thanh Thành hoa đào nở muộn, tới giữa tháng năm, tầng tầng lớp lớp nở rộ ra. Sắc hoa đào diễm lệ đa tình, cũng không thể cướp đi một chút phong thái của người này. Ngược lại là hắn ở trong đó, lại tô điểm thêm cho hoa đào đầy khắp núi đồi, mà bản thân hắn phảng phất ở ngoài vạn trượng mềm hồng, mỉm cười đạm bạc, lạnh nhạt nhìn người trong thế tục đau khổ giãy giụa.
Khương Lê mặc truy y màu xám ni cô mặc, tóc dài không buộc, tóc đen như thác nước phủ ở sau đầu, phảng phất như tiên đồng dưới chân đài sen quy y Phật tổ, mà nàng cầm đuốc ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, ánh mắt bình tĩnh, vừa lúc giao nhau với ánh mắt nam nhân trên nóc nhà.
Một thanh lệ lạnh nhạt không tranh với đời, một diễm lệ yêu dã câu hồn đoạt phách, thế gian lớn ba ngàn, một chỉnh tề bị phân thành hai, một nửa tươi đẹp như ngày xuân, một nửa hắc ám như vực sâu, tươi đẹp kia là biểu hiện giả dối, vực sâu lại là quà tặng mê người.
Hai người xa xa nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, cũng là đánh giáp lá cà.
Không người nào nhìn thấy trong lòng Khương Lê chợt thoáng qua kinh ngạc.
Làm sao lại là hắn?
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách