Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 56: Sweatheart tế phẩm của huyết tộc (5)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“…” Có phải là phát triển bền vững không thì không biết, Tiêu Tê chỉ biết là cả người mình bùng lửa không dập được.
Tiểu kiều thê nghiến răng nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của ma cà rồng tiên sinh, được, không làm thì không làm, cho nghẹn chết. Ban ngày mình đã phát tiết rồi, không nghiêm trọng lắm, còn Trương Đại Điểu chắc mai sẽ nổi cục mụn cho xem.
Quả nhiên đoán không sai. Sáng hôm sau, trên đầu thân vương điện hạ có một cục mụn mọc lên. Mụn nằm dưới tóc nhìn không thấy nhưng đụng vào vẫn sẽ đau, vừa đau vừa ngứa cực kỳ khó chịu.
“Để em nhìn xem.” Tiêu Tê kéo đầu ông xã lại không cho lắc nữa, sờ được một cục nho nhỏ trong đám tóc xù xù, đỉnh của cục mụn có màu đỏ, là do nóng quá mà thành. Trương Thần Phi có thân thể khoẻ mạnh, dương khí tràn đầy, lại còn ăn nhiều đồ ăn đại bổ như thế mà không chịu phát tiết, vì thế liền gặp phải phiền não của thanh niên trong thời kỳ dậy thì.
Tìm thuốc bôi trị ngứa bôi vào, còn khuyên hắn uống nhiều trà lạnh. Nhưng ma cà rồng tiên sinh cứ khăng khăng cho rằng đây là vết bỏng do ánh nắng mặt trời gây ra.
“Sơ suất quá, cho dù tôi có sức mạnh cường đại thì cũng không đánh lại được thiên địch ánh mặt trời.” Lo lắng bản thân mình còn phơi nắng nữa sẽ mắc bệnh rụng tóc, Trương Thần Phi ra cửa đội mũ jazz lên, còn bung dù đen ra nữa.
Tiêu Tê quản hắn không được, chỉ có thể để hắn mặc vậy mà đi, “Hôm nay em sẽ đến Ba Tiêu. Không theo anh đi Thạch Phi được.”
Trương Thần Phi nhíu mày, vốn không muốn đồng ý nhưng thấy tiểu kiều thê hơi chu miệng do mất hứng liền thoả hiệp: “Được rồi, nhưng cứ cách một tiếng thì phải nhắn tin cho tôi, để tôi biết là em an toàn.”
Cứ cách một tiếng… Cái này cũng miễn cưỡng làm được, Tiêu Tê gật đầu đồng ý. Lúc trước Trương Đại Điểu rất chuộng kiểu quan tâm mù quáng, cứ cách một khoảng thời gian mà không nhận được tin nhắn của cậu sẽ bắt đầu lo lắng. Sau này thì cậu cũng dưỡng thành thói quen đi đâu cũng sẽ nói với ông xã mình trước, trước khi đi xã giao thì nói mấy giờ mình về.
Bây giờ đầu óc bị đụng thế này làm bệnh càng nghiêm trọng, cứ một tiếng phải có một tin nhắn.
Tiêu Tê nói Anne cài đặt nhắc nhở, cứ cách một tiếng sẽ nhắn cho Trương Đại Điểu một tin nhắn. Vốn nghĩ hôm nay có thể yên tâm làm việc, ai ngờ mới nhắn được tin thứ hai thì một cái đầu đội mũ jazz xuất hiện từ trong khe cửa.
“Anh đến đây làm gì? Không phải em đã nhắn tin cho anh rồi à?” Gân xanh trên trán Tiêu Tê gần như xoắn vào nhau thành hình chữ “井”, đây không phải là ma cà rồng mà là quỷ linh đi theo người đúng không?
Trương Thần Phi đeo cặp sách công văn đi đến, lôi một cái ghế ngồi cạnh Tiêu Tê, dùng giọng nói trầm bổng du dương khẽ than: “Ai, sweetheart bé nhỏ của tôi. Tôi không thể chịu đựng được việc để em ở đây một mình, mới nghĩ đến thôi thì lo lắng này đã đốt tôi thành tro bụi, còn đáng sợ hơn là ánh mặt trời gay gắt giữa trưa hè. Em biết không, tôi đã tỉ mỉ quan sát lúc đi dọc đường, trong toà nhà này không chỉ có mình tôi là ma cà rồng!”
“Cho nên?” Tiêu Tê khoanh tay, nhìn hắn đeo cặp đến đây ngồi giống như học sinh mẫu mực, lấy một xấp công văn và một cái laptop mỏng từ trong cặp.
“Hôm nay chúng ta ngồi cùng bàn đi.” Dior tiên sinh dí dỏm chớp mắt, “Có cần anh zai ma cà rồng giúp cưng làm bài tập không?”
Không thể không nói, ma cà rồng tiên sinh như thế vừa dễ thương vừa chọc người, Tiêu Tê vừa mới nổi lên cảm giác này thì nhanh chóng đè nó xuống. Quên đi, quên đi.
Nhưng mà phiền phức không chỉ có thế, Trương Đại Điểu ngoan ngoãn làm việc không bao lâu thì bắt đầu quậy, lúc thì đòi uống nước cà chua, lúc thì đòi đồ ăn vặt, giống như đúng là biến thành học sinh tiểu học thật. Cũng may Dư Viên trữ đồ ăn trong ngăn kéo khá nhiều nên có thể thoả mãn hầu hết nhu cầu của “bà chủ”, ngoại trừ…
“Tôi muốn hút máu!”
“Bốp!” Một cái tát bay vào đầu, vừa vặn trúng vào chỗ cục nhọt kia, đau đến độ Trương Thần Phi kêu thành tiếng.
“Ngoan, đợi về đến nhà.” Trợ lý hành chính vừa lúc bước vào, liền nhìn thấy ông chủ nhà mình lạnh lùng dụ dỗ Trương tổng mắt ướt nhoẹt của cậu, giọng nói không hề ôn nhu chút nào, nhìn sao cũng thấy y như bạo lực gia đình.
“Khụ, tổng tài, tối nay trên trang phát sóng sẽ cập nhật tính năng mới, anh muốn tăng ca đến mấy giờ? Muốn ăn khuya món gì?” Bình thường, lúc có tính năng mới được cập nhật thì tổng tài sẽ là người đi đầu tăng ca, tất cả mọi người không ai dám về. Không xảy ra vấn đề thì tốt, nếu có thì phải làm đến sáng.
Tính năng mới này khá đơn giản, đã test thử, cơ bản là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Trợ lý hành chính hỏi như vậy cũng là thay mọi người dò xem hôm nay tổng tài tính tăng ca bao lâu.
Tiêu Tê hơi ngây người, phát hiện đã lâu rồi mình không tăng ca. Để chăm sóc ông xã bị bệnh, mấy cuối tuần này cậu tan việc đúng giờ, thậm chí là còn về sớm. Im lặng một lát mới nói: “Không cần đặt đồ ăn khuya cho tôi, có vấn đề gì thì gọi tôi.”
“Dạ!” Trợ lý hành chính vui mừng đáp, tổng tài không tăng thì nếu không có gì thì nhân viên bọn họ có thể tan việc sớm chút. Tối nay có livestream về ma cà rồng của Ma Vương, cô sốt ruột muốn về xem.
“Livestream ma cà rồng?” Trương Thần Phi nghe nói như thế, ngẩng đầu lên.
Trợ lý hành chính hoảng sợ, mới phát hiện do mình quá hưng phấn nên nói lời trong lòng ra khỏi miệng. Căng thẳng nhìn tổng tài nhà mình, ngại ngùng nói: “Đúng thế, hôm nay Ma Vương ở trung tâm thể nghiệm của Thạch Phi Khoa Kỹ chơi [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], còn đồng ý với fan là sẽ hoá trang.”
Trời tối, Ma Vương mặc áo sơ mi trắng phong cách thời Trung Cổ có cột dây ở cổ áo xuất hiện trước màn hình, ưu nhã nâng một tay lên, làm một động tác lễ tiết phục cổ, chậm rãi ngẩng đầu: “Chào buổi tối.”
[OMG, OMG, OMG!]
[A a a a a, chết tui rồi!]
[Tui là ai tui đang ở đâu?]
Quán quân thể thao điện tử bày ra khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, hôm nay còn trang điểm thêm phấn trắng, hai cái răng khểnh còn ngậm thêm răng giả, cho dù ngậm miệng thì cũng có thể thấy được hai cái răng đó. Đẹp không tả nổi.
Khung bình luận của livestream nổ tung trong nháy mắt. Có phân nửa fan của Ma Vương là thuộc loại fan vì ngoại hình, vốn cho rằng cùng lắm thì hắn đeo răng giả mua vui cho mọi người thôi, không nghĩ đến lại hoá trang nghiêm túc như thế. Nhóm fan ngoại hình kích động đến độ nói năng lộn xộn, điên cuồng tặng quà.
Ma Vương có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Ừm, chưa từng hoá trang thế này bao giờ, vẫn là phải nhờ mấy chị nhân viên của Thạch Phi giúp mình. Mọi người ráng nhìn nha.”
Mấy cô nhân viên cũng không hoá trang nhiều cho lắm, chỉ là giúp hắn đánh phấn, kẻ lông mày, nhưng rất tâm cơ mà đánh hồng hồng chỗ đuôi mắt. Nhìn qua vừa yếu ớt vừa chọc người.
Đương nhiên cũng có người nhìn không quen, đặc biệt là một ít fan nam.
[Streamer kỹ thuật tốt thật, lại muốn hoá trang thành cái dạng gì, trông có khác gì với ông bán thịt hàng xóm đâu?]
[Càng ngày càng chẳng có gì để xem, chỉ biết nịnh hót đàn bà, làm xấu mặt của tuyển thủ chuyên nghiệp.]
[Làm việc không đàng hoàng, không lo mà đánh game lại đi làm cái trò vô dụng gì đâu.]
Mắt thấy những người hâm mộ chuẩn bị kick war, Ma Vương cười cười liếm răng nanh: “Thỉnh thoảng phải thay đổi chút chứ, kiếm chút tiền quảng cáo, mình cũng muốn ăn cơm mà các bạn. Nếu không bạn nuôi mình đi, bảo mình đánh sao mình đánh đó.”
Đang nói, có một giọng nói của nhân viên nữ truyền đến: “Tiểu Vương, tối nay ở đây ăn khuya không?”
“Ăn!” Ma Vương nhanh chóng giơ tay.
“Được rồi, tối nay có mì trộn tương và đùi gà kho nha.”
“Tuyệt vời!” Ma Vương cười đáp lại, vô cùng hài lòng, nói với fan, “Có đùi gà nha, ôi chao!”
Những fan hâm mộ đều nói thương quá, ăn đùi gà thôi mà cũng vui thế, nghi ngờ có phải là Tiêu tổng khắt khe lắm không.
Tán gẫu một chút, mặc đồ gì cũng chỉ để vui thôi, streamer là phải chơi game. Dùng thiết bị cao cấp VR của Thạch Phi chơi [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], đúng là thích hơn gấp mười lần so với chơi bằng máy tính bình thường. Đội thiết bị trọng lực, người chơi bắt đầu lạc vào cảnh giới kỳ lạ, săn thú, nhặt đồ dùng, thậm chí còn có thể xoa xoa ma cà rồng mình nuôi.
Sau khi Thạch Phi mở rộng trò chơi này, để đáp ứng người chơi nam, nhân vật chính có thể chọn nhân vật là thiếu niên. Lúc này ở trong game, Ma Vương đang đưa hai tay lên, đưa cục máu mình thu được cho hoàng tử ma cà rồng, nhân lúc hắn ăn thì lén xoa mặt hắn.
“Cha, còn đụng vào được nè!” Ma Vương ngạc nhiên hô một tiếng, lại xoa tiếp, bao tay trọng lực cho hắn một loại lỗi giác chạm vào thực thể, có thể dọc theo hình dáng của ma cà rồng mà sờ xuống tiếp.
“Không được vô lễ.” Ma cà rồng nhíu mày một cái, đẩy tay hắn ra. Bao tay trọng lực có thể cho người chơi thể nghiệm cảm giác chân thật bị người hất tay, vô cùng thích thú.
[A, lại có loại động tác ẩn này hả!]
[Trời ơi, đúng là cách chơi của thổ hào không giống với tụi mình!]
Tiêu Tê đang nằm trên giường xem livestream, thấy Ma Vương sờ đến hăng say, mình cũng ngứa tay, quay đầu xoa xoa mặt của ma cà rồng tiên sinh, cúi đầu tặng quà cho Ma Vương.
Ma Vương lanh mắt nhìn thấy ID của tổng tài, nhanh chóng nói: “Cám ơn ông chủ đã tặng… một tệ.”
[Một tệ mà anh đọc làm gì!]
[Em mới tặng anh một ngàn mà anh chẳng để ý đến em!]
“A, không phải, người này là ông chủ thật, là đại thiếu gia của mọi người.” Ma Vương chụp màn hình, cho mọi người xem tên của tài khoản kia — tài khoản của tổng tài.
[Ai da, đúng là thiếu gia hả?]
[Á á á, thiếu gia, ba ba Thần Phi có ở nhà không?]
[Ha ha ha ha, thiếu gia chỉ thưởng một tệ thôi.]
Tiêu Tê nhìn nội dung trên khung bình luận, nhịn không được mím môi cười. Trương Thần Phi đang nằm chơi game quay đầu nhìn, thấy tiểu kiều thê cười, yên lặng bò dậy, đến cạnh cậu nhìn.
“Ông chủ, cho nhiều chút đi!” Ma Vương vừa làm nhiệm vụ vừa nói, hai cái răng nanh lộ ra đòi tiền.
Sau khi mọi người thiên hộ vạn hoán, Tiêu Tê lại ném một tệ ra.
“Cám ơn ông chủ đã ném… lại một tệ nữa.” Ma Vương nháy mắt mấy cái trước màn hình, chọc cho mấy người thét chói tai không ngừng.
Tiêu Tê nhịn không được cười rộ lên, Dior tiên sinh bên cạnh lại đen mặt: “Không được xem nữa!” Tiểu quỷ chết tiệt, dám ngang nhiên câu dẫn huyết nô của thân vương, đúng là chán sống!
“Xem livestream thôi mà, có chọc gì anh đâu?” Tiêu Tê đoạt lại trí não trừng hắn.
“Được lắm, em còn nói thay cậu ta, tôi đây chỉ có thể ban tội chết cho cậu ta thôi!” Nói xong, mở trí não, Nicolas thân vương nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải cho tên ma cà rồng kia không biết trời cao đất rộng kia một cái giáo huấn khắc sâu vào lòng.
Một lát sau, bộ phận hành chính đưa đồ ăn khuya cho Ma Vương đang livestream.
Một dĩa mì trộn tương, hai cái đùi gà kho, một ly trà chanh, còn có một cái hộp nhỏ thần bí. Cô nhân viên chỉ vào hộp nhỏ, nhắc hắn: “Tổng tài đưa cho em, nói là trừng phạt.”
“Hả? Trương tổng á?” Ma Vương không hiểu ra sao, đang tốt mà sao lại đi phạt hắn?
“Chờ xem, cậu ta biết là tôi đưa cũng không dám không ăn.” Bên đây, Trương Thần Phi ôm lấy tiểu kiều thê, buộc cậu nhìn tận mắt ma cà rồng tuấn mỹ kia diệt vong.
Hộp đục, không biết chứa đồ nguy hiểm gì. Ma Vương giơ tay, từ từ mở nắp hộp, đột nhiên hai mắt mở to.
Sáng bóng trắng trắng, một hộp đầy — tỏi ngâm đường!
“…” Có phải là phát triển bền vững không thì không biết, Tiêu Tê chỉ biết là cả người mình bùng lửa không dập được.
Tiểu kiều thê nghiến răng nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của ma cà rồng tiên sinh, được, không làm thì không làm, cho nghẹn chết. Ban ngày mình đã phát tiết rồi, không nghiêm trọng lắm, còn Trương Đại Điểu chắc mai sẽ nổi cục mụn cho xem.
Quả nhiên đoán không sai. Sáng hôm sau, trên đầu thân vương điện hạ có một cục mụn mọc lên. Mụn nằm dưới tóc nhìn không thấy nhưng đụng vào vẫn sẽ đau, vừa đau vừa ngứa cực kỳ khó chịu.
“Để em nhìn xem.” Tiêu Tê kéo đầu ông xã lại không cho lắc nữa, sờ được một cục nho nhỏ trong đám tóc xù xù, đỉnh của cục mụn có màu đỏ, là do nóng quá mà thành. Trương Thần Phi có thân thể khoẻ mạnh, dương khí tràn đầy, lại còn ăn nhiều đồ ăn đại bổ như thế mà không chịu phát tiết, vì thế liền gặp phải phiền não của thanh niên trong thời kỳ dậy thì.
Tìm thuốc bôi trị ngứa bôi vào, còn khuyên hắn uống nhiều trà lạnh. Nhưng ma cà rồng tiên sinh cứ khăng khăng cho rằng đây là vết bỏng do ánh nắng mặt trời gây ra.
“Sơ suất quá, cho dù tôi có sức mạnh cường đại thì cũng không đánh lại được thiên địch ánh mặt trời.” Lo lắng bản thân mình còn phơi nắng nữa sẽ mắc bệnh rụng tóc, Trương Thần Phi ra cửa đội mũ jazz lên, còn bung dù đen ra nữa.
Tiêu Tê quản hắn không được, chỉ có thể để hắn mặc vậy mà đi, “Hôm nay em sẽ đến Ba Tiêu. Không theo anh đi Thạch Phi được.”
Trương Thần Phi nhíu mày, vốn không muốn đồng ý nhưng thấy tiểu kiều thê hơi chu miệng do mất hứng liền thoả hiệp: “Được rồi, nhưng cứ cách một tiếng thì phải nhắn tin cho tôi, để tôi biết là em an toàn.”
Cứ cách một tiếng… Cái này cũng miễn cưỡng làm được, Tiêu Tê gật đầu đồng ý. Lúc trước Trương Đại Điểu rất chuộng kiểu quan tâm mù quáng, cứ cách một khoảng thời gian mà không nhận được tin nhắn của cậu sẽ bắt đầu lo lắng. Sau này thì cậu cũng dưỡng thành thói quen đi đâu cũng sẽ nói với ông xã mình trước, trước khi đi xã giao thì nói mấy giờ mình về.
Bây giờ đầu óc bị đụng thế này làm bệnh càng nghiêm trọng, cứ một tiếng phải có một tin nhắn.
Tiêu Tê nói Anne cài đặt nhắc nhở, cứ cách một tiếng sẽ nhắn cho Trương Đại Điểu một tin nhắn. Vốn nghĩ hôm nay có thể yên tâm làm việc, ai ngờ mới nhắn được tin thứ hai thì một cái đầu đội mũ jazz xuất hiện từ trong khe cửa.
“Anh đến đây làm gì? Không phải em đã nhắn tin cho anh rồi à?” Gân xanh trên trán Tiêu Tê gần như xoắn vào nhau thành hình chữ “井”, đây không phải là ma cà rồng mà là quỷ linh đi theo người đúng không?
Trương Thần Phi đeo cặp sách công văn đi đến, lôi một cái ghế ngồi cạnh Tiêu Tê, dùng giọng nói trầm bổng du dương khẽ than: “Ai, sweetheart bé nhỏ của tôi. Tôi không thể chịu đựng được việc để em ở đây một mình, mới nghĩ đến thôi thì lo lắng này đã đốt tôi thành tro bụi, còn đáng sợ hơn là ánh mặt trời gay gắt giữa trưa hè. Em biết không, tôi đã tỉ mỉ quan sát lúc đi dọc đường, trong toà nhà này không chỉ có mình tôi là ma cà rồng!”
“Cho nên?” Tiêu Tê khoanh tay, nhìn hắn đeo cặp đến đây ngồi giống như học sinh mẫu mực, lấy một xấp công văn và một cái laptop mỏng từ trong cặp.
“Hôm nay chúng ta ngồi cùng bàn đi.” Dior tiên sinh dí dỏm chớp mắt, “Có cần anh zai ma cà rồng giúp cưng làm bài tập không?”
Không thể không nói, ma cà rồng tiên sinh như thế vừa dễ thương vừa chọc người, Tiêu Tê vừa mới nổi lên cảm giác này thì nhanh chóng đè nó xuống. Quên đi, quên đi.
Nhưng mà phiền phức không chỉ có thế, Trương Đại Điểu ngoan ngoãn làm việc không bao lâu thì bắt đầu quậy, lúc thì đòi uống nước cà chua, lúc thì đòi đồ ăn vặt, giống như đúng là biến thành học sinh tiểu học thật. Cũng may Dư Viên trữ đồ ăn trong ngăn kéo khá nhiều nên có thể thoả mãn hầu hết nhu cầu của “bà chủ”, ngoại trừ…
“Tôi muốn hút máu!”
“Bốp!” Một cái tát bay vào đầu, vừa vặn trúng vào chỗ cục nhọt kia, đau đến độ Trương Thần Phi kêu thành tiếng.
“Ngoan, đợi về đến nhà.” Trợ lý hành chính vừa lúc bước vào, liền nhìn thấy ông chủ nhà mình lạnh lùng dụ dỗ Trương tổng mắt ướt nhoẹt của cậu, giọng nói không hề ôn nhu chút nào, nhìn sao cũng thấy y như bạo lực gia đình.
“Khụ, tổng tài, tối nay trên trang phát sóng sẽ cập nhật tính năng mới, anh muốn tăng ca đến mấy giờ? Muốn ăn khuya món gì?” Bình thường, lúc có tính năng mới được cập nhật thì tổng tài sẽ là người đi đầu tăng ca, tất cả mọi người không ai dám về. Không xảy ra vấn đề thì tốt, nếu có thì phải làm đến sáng.
Tính năng mới này khá đơn giản, đã test thử, cơ bản là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Trợ lý hành chính hỏi như vậy cũng là thay mọi người dò xem hôm nay tổng tài tính tăng ca bao lâu.
Tiêu Tê hơi ngây người, phát hiện đã lâu rồi mình không tăng ca. Để chăm sóc ông xã bị bệnh, mấy cuối tuần này cậu tan việc đúng giờ, thậm chí là còn về sớm. Im lặng một lát mới nói: “Không cần đặt đồ ăn khuya cho tôi, có vấn đề gì thì gọi tôi.”
“Dạ!” Trợ lý hành chính vui mừng đáp, tổng tài không tăng thì nếu không có gì thì nhân viên bọn họ có thể tan việc sớm chút. Tối nay có livestream về ma cà rồng của Ma Vương, cô sốt ruột muốn về xem.
“Livestream ma cà rồng?” Trương Thần Phi nghe nói như thế, ngẩng đầu lên.
Trợ lý hành chính hoảng sợ, mới phát hiện do mình quá hưng phấn nên nói lời trong lòng ra khỏi miệng. Căng thẳng nhìn tổng tài nhà mình, ngại ngùng nói: “Đúng thế, hôm nay Ma Vương ở trung tâm thể nghiệm của Thạch Phi Khoa Kỹ chơi [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], còn đồng ý với fan là sẽ hoá trang.”
Trời tối, Ma Vương mặc áo sơ mi trắng phong cách thời Trung Cổ có cột dây ở cổ áo xuất hiện trước màn hình, ưu nhã nâng một tay lên, làm một động tác lễ tiết phục cổ, chậm rãi ngẩng đầu: “Chào buổi tối.”
[OMG, OMG, OMG!]
[A a a a a, chết tui rồi!]
[Tui là ai tui đang ở đâu?]
Quán quân thể thao điện tử bày ra khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, hôm nay còn trang điểm thêm phấn trắng, hai cái răng khểnh còn ngậm thêm răng giả, cho dù ngậm miệng thì cũng có thể thấy được hai cái răng đó. Đẹp không tả nổi.
Khung bình luận của livestream nổ tung trong nháy mắt. Có phân nửa fan của Ma Vương là thuộc loại fan vì ngoại hình, vốn cho rằng cùng lắm thì hắn đeo răng giả mua vui cho mọi người thôi, không nghĩ đến lại hoá trang nghiêm túc như thế. Nhóm fan ngoại hình kích động đến độ nói năng lộn xộn, điên cuồng tặng quà.
Ma Vương có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Ừm, chưa từng hoá trang thế này bao giờ, vẫn là phải nhờ mấy chị nhân viên của Thạch Phi giúp mình. Mọi người ráng nhìn nha.”
Mấy cô nhân viên cũng không hoá trang nhiều cho lắm, chỉ là giúp hắn đánh phấn, kẻ lông mày, nhưng rất tâm cơ mà đánh hồng hồng chỗ đuôi mắt. Nhìn qua vừa yếu ớt vừa chọc người.
Đương nhiên cũng có người nhìn không quen, đặc biệt là một ít fan nam.
[Streamer kỹ thuật tốt thật, lại muốn hoá trang thành cái dạng gì, trông có khác gì với ông bán thịt hàng xóm đâu?]
[Càng ngày càng chẳng có gì để xem, chỉ biết nịnh hót đàn bà, làm xấu mặt của tuyển thủ chuyên nghiệp.]
[Làm việc không đàng hoàng, không lo mà đánh game lại đi làm cái trò vô dụng gì đâu.]
Mắt thấy những người hâm mộ chuẩn bị kick war, Ma Vương cười cười liếm răng nanh: “Thỉnh thoảng phải thay đổi chút chứ, kiếm chút tiền quảng cáo, mình cũng muốn ăn cơm mà các bạn. Nếu không bạn nuôi mình đi, bảo mình đánh sao mình đánh đó.”
Đang nói, có một giọng nói của nhân viên nữ truyền đến: “Tiểu Vương, tối nay ở đây ăn khuya không?”
“Ăn!” Ma Vương nhanh chóng giơ tay.
“Được rồi, tối nay có mì trộn tương và đùi gà kho nha.”
“Tuyệt vời!” Ma Vương cười đáp lại, vô cùng hài lòng, nói với fan, “Có đùi gà nha, ôi chao!”
Những fan hâm mộ đều nói thương quá, ăn đùi gà thôi mà cũng vui thế, nghi ngờ có phải là Tiêu tổng khắt khe lắm không.
Tán gẫu một chút, mặc đồ gì cũng chỉ để vui thôi, streamer là phải chơi game. Dùng thiết bị cao cấp VR của Thạch Phi chơi [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], đúng là thích hơn gấp mười lần so với chơi bằng máy tính bình thường. Đội thiết bị trọng lực, người chơi bắt đầu lạc vào cảnh giới kỳ lạ, săn thú, nhặt đồ dùng, thậm chí còn có thể xoa xoa ma cà rồng mình nuôi.
Sau khi Thạch Phi mở rộng trò chơi này, để đáp ứng người chơi nam, nhân vật chính có thể chọn nhân vật là thiếu niên. Lúc này ở trong game, Ma Vương đang đưa hai tay lên, đưa cục máu mình thu được cho hoàng tử ma cà rồng, nhân lúc hắn ăn thì lén xoa mặt hắn.
“Cha, còn đụng vào được nè!” Ma Vương ngạc nhiên hô một tiếng, lại xoa tiếp, bao tay trọng lực cho hắn một loại lỗi giác chạm vào thực thể, có thể dọc theo hình dáng của ma cà rồng mà sờ xuống tiếp.
“Không được vô lễ.” Ma cà rồng nhíu mày một cái, đẩy tay hắn ra. Bao tay trọng lực có thể cho người chơi thể nghiệm cảm giác chân thật bị người hất tay, vô cùng thích thú.
[A, lại có loại động tác ẩn này hả!]
[Trời ơi, đúng là cách chơi của thổ hào không giống với tụi mình!]
Tiêu Tê đang nằm trên giường xem livestream, thấy Ma Vương sờ đến hăng say, mình cũng ngứa tay, quay đầu xoa xoa mặt của ma cà rồng tiên sinh, cúi đầu tặng quà cho Ma Vương.
Ma Vương lanh mắt nhìn thấy ID của tổng tài, nhanh chóng nói: “Cám ơn ông chủ đã tặng… một tệ.”
[Một tệ mà anh đọc làm gì!]
[Em mới tặng anh một ngàn mà anh chẳng để ý đến em!]
“A, không phải, người này là ông chủ thật, là đại thiếu gia của mọi người.” Ma Vương chụp màn hình, cho mọi người xem tên của tài khoản kia — tài khoản của tổng tài.
[Ai da, đúng là thiếu gia hả?]
[Á á á, thiếu gia, ba ba Thần Phi có ở nhà không?]
[Ha ha ha ha, thiếu gia chỉ thưởng một tệ thôi.]
Tiêu Tê nhìn nội dung trên khung bình luận, nhịn không được mím môi cười. Trương Thần Phi đang nằm chơi game quay đầu nhìn, thấy tiểu kiều thê cười, yên lặng bò dậy, đến cạnh cậu nhìn.
“Ông chủ, cho nhiều chút đi!” Ma Vương vừa làm nhiệm vụ vừa nói, hai cái răng nanh lộ ra đòi tiền.
Sau khi mọi người thiên hộ vạn hoán, Tiêu Tê lại ném một tệ ra.
“Cám ơn ông chủ đã ném… lại một tệ nữa.” Ma Vương nháy mắt mấy cái trước màn hình, chọc cho mấy người thét chói tai không ngừng.
Tiêu Tê nhịn không được cười rộ lên, Dior tiên sinh bên cạnh lại đen mặt: “Không được xem nữa!” Tiểu quỷ chết tiệt, dám ngang nhiên câu dẫn huyết nô của thân vương, đúng là chán sống!
“Xem livestream thôi mà, có chọc gì anh đâu?” Tiêu Tê đoạt lại trí não trừng hắn.
“Được lắm, em còn nói thay cậu ta, tôi đây chỉ có thể ban tội chết cho cậu ta thôi!” Nói xong, mở trí não, Nicolas thân vương nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải cho tên ma cà rồng kia không biết trời cao đất rộng kia một cái giáo huấn khắc sâu vào lòng.
Một lát sau, bộ phận hành chính đưa đồ ăn khuya cho Ma Vương đang livestream.
Một dĩa mì trộn tương, hai cái đùi gà kho, một ly trà chanh, còn có một cái hộp nhỏ thần bí. Cô nhân viên chỉ vào hộp nhỏ, nhắc hắn: “Tổng tài đưa cho em, nói là trừng phạt.”
“Hả? Trương tổng á?” Ma Vương không hiểu ra sao, đang tốt mà sao lại đi phạt hắn?
“Chờ xem, cậu ta biết là tôi đưa cũng không dám không ăn.” Bên đây, Trương Thần Phi ôm lấy tiểu kiều thê, buộc cậu nhìn tận mắt ma cà rồng tuấn mỹ kia diệt vong.
Hộp đục, không biết chứa đồ nguy hiểm gì. Ma Vương giơ tay, từ từ mở nắp hộp, đột nhiên hai mắt mở to.
Sáng bóng trắng trắng, một hộp đầy — tỏi ngâm đường!
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc