Địa Ngục Thời Gian
Quyển 1 - Chương 16: Chuối mới là lẽ sống (1)
-Còn...ai nữa..không?
Lúc câu hỏi này cất lên, tất cả đều chìm trong im lặng. Vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi, dù chỉ là một chiếc lá rơi cũng khiến không ít người phải giật mình.
Thua thật rồi sao?
Một Danh Ác bậc năm, người mà ở trong bang Nanh Sói chỉ xếp sau "Nhền Nhện Đen" Thomas về sức chiến đấu và độ khát máu, vậy mà giờ nằm sóng xoài ở kia, hơn nữa còn bại trong tay một gã chưa hề có chút danh tiếng nào ở thị trấn Một Sừng - chính xác hơn là một quỷ sai vừa vào nghề được hơn hai tháng! Đối với Sơn "Khùng" và đồng bọn, đây không những là tác nhân đột biến phá hỏng trận phục kích vốn dĩ đã được lên kế hoạch rất hoàn hảo này mà còn là một sự thật khó tin, một điều mà không ai trong số chúng có thể lường được trước.
-Đại...đại ca..
Sơn " Khùng" đột nhiên đứng bật dậy như lò xo. Hắn ta nhìn Hoàng trân trối mấy giây rồi trầm giọng nói với đàn em:
-Đi xem thế nào rồi!
Một gã đàn em nghe lệnh vội chạy tới chỗ Kyo đang nằm úp mặt xuống đất, vừa đi vừa nhìn Hoàng với vẻ xét nét. Rõ ràng, nếu như màn thể hiện trước đó chỉ đủ để bọn họ đánh giá Hoàng là một thằng đầu gấu mới nổi, thì giờ đây, với một đấm hạ gục Kyo – trong mắt chúng hắn bây giờ đã là một ấn tượng hoàn toàn khác.
- ..Vẫn còn thở, anh Sơn.
Gương mặt của Sơn "Khùng" khẽ nhăn lại, sau đó khẽ phất tay. Nhìn cả băng Nanh Sói cúp đuôi rút lui không kèn không trống, Phúc khẽ nhíu mày. Hắn định nói gì đó, song sau khi quan sát sắc mặt của Hoàng thì lại thôi. Sơn "Khùng" và đám đàn em vừa di chuyển vừa thận trọng để ý quan sát Hoàng. Thế rồi...
-Mà..y..
Hoàng đột nhiên chuyển động, điều này khiến Sơn " Khùng" sợ đến thót tim. Song do có đông đảo đàn em bên cạnh, hắn chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Trái tim của hắn chỉ thôi đập loạn khi phát hiện, đối phương không hề có ý di chuyển về phía mình.
- Cô không sao chứ?
Hoàng đi về phía..Andrea Hương trong sự dò xét của Sơn Khùng và đàn em. Ngay cả Andrea Hương là người nhận lời thăm hỏi của hắn cũng bất ngờ không kém.
-À..tôi..tôi không sao.
Phải đến khi Phúc khẽ huých nhẹ vào vai, Andrea Hương mới giật mình đáp. Hoàng sau khi quan sát, thấy cô gái này ngoài quần áo hơi lôi thôi ra còn đâu không có thương tổn nào nghiêm trọng thì mới khẽ thở phào. Chính Arteta đã giao cho hắn nhiệm vụ trông chừng coi sóc cô ả này, nếu như cô ta có mệnh hệ gì..vậy chẳng phải sự nghiệp tán gái của bản thân đã lâm vào tuyệt vọng rồi ư? Không, bằng mọi giá, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Thật sự nếu không phải vì lo cho sự an toàn của Andrea, chưa chắc hôm nay hắn đã liều mạng đến như vậy. Mặc dù mới đến thị trấn Một Sừng không lâu, song danh tiếng của Kyo thì hắn cũng có nghe nói qua, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi. Dù gì hắn cũng là kẻ có số má, được xếp chung mâm với Tamamura, Thư Lệ và thậm chí là My Sói. Mà cái avatar “ Kẻ Hủy Diệt” dưới trướng bang Nanh Sói này cũng chẳng phải là hư danh. Có là người trong cuộc thì mới biết, mỗi cú đấm vừa rồi của tên cao kều kia mạnh mẽ ra sao. Nếu như không phải có Oha buff…chịu liền mấy chục đấm như giã gạo của tên kia, Hoàng thực sự không dám tưởng tượng tiếp nữa…
- Không việc gì là tốt rồi. Hoàng mỉm cười.
-----------------
- Cái gì?
Tại quán nước cách khách sạn không xa, Rjjkard, Andrea Hương và Phúc lúc này đang tụ tập lại sau một buổi chiều đầy biến động. Giờ họ lại một lần nữa trở thành kẻ vô gia cư. Khỏi phải hỏi, sau vụ ẩu đả lớn giữa thanh thiên bạch nhật chiều nay, họ không bị đuổi đi mới là lạ.
- Tất cả những gì tôi kể đều là sự thật. Tôn Nam bỏ trốn, Jaky Trương thì đã được đưa vào viện. Tiêu Lệ không rõ tung tích. Lần này chúng ta quả thực đã quá chủ quan. Nếu không tin, cậu cứ hỏi Andrea.
Phúc hất cằm về phía Andrea Hương, lúc này đang cúi đầu nhìn chăm chăm ly chanh muối trên bàn.
-Andrea, Phúc nói có đúng không? Là nó, một mình thằng đó hạ đo ván Kyo à? Andrea, Andrea?
-Kìa, Andrea. Rjjkard đang hỏi cô đấy. Phúc khẽ nhíu mày huých nhẹ vào vao cô.
-A..có chuyện gì vậy?
Andrea Hương từ trong thất thần tỉnh lại, hỏi với vẻ mất tự nhiên. Rjjkard nhìn ả đàn bà sớm tối chỉ biết chăm lo cho nhan sắc của mình này như nhìn quái vật, song vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình. Sau khi nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của đối phương, mặt của Rjjkard lập tức tối sầm lại.
-Mặc dù không biết vì sao..nhưng tôi đoán cậu ta có trong tay một Mar hệ hỏa. Phúc làm như vô tình nói:- Chỉ có chỗ lạ là, đi đâu nó cũng đeo cái quan tài của Thư Lệ theo bên người..
-Mar hệ hỏa?
Ánh mắt của Rjjkard sáng rực lên.
-------------------
-Mar hệ hỏa? Ừm. Có lẽ vậy. Chuối ngon quá đi.
-Được rồi. Hoàng khẽ nuốt nước bọt. Hắn đã rất kiên trì rồi: - Chẳng lẽ ngoài cái tên của mình ra, cô không còn nhớ được gì nữa thật à? Nếu như cô tự nhận là “ Mar”, vậy thì cô là loại “Mar” nào thế? Tôi đâu nghe nói Mar có hình dáng con người bao giờ.
-Cho Oha chuối đi.
- Tôi vừa mua cho cô cả nải rồi mà?
-Không có chuối thì về thôi.
-A..khoan...khoan đã..!
-----------------
Không thể không nói, ngày hôm nay Hoàng đã tiêu hết 3/4 số tiền được phân phối chỉ để..mua chuối. Thề có trời cao chứng giám, đây là lần đầu tiên hắn thấy một đứa con gái có sức ăn khủng khiếp đến như vậy. Mới nửa tiếng đồng hồ mà đã chén tới năm nải chuối, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
-Thật sự tôi rất là thắc mắc. Hoàng vừa gõ gõ tay vào cái quan tài đen xì dựng bên cạnh vừa nói:- Cô bảo rằng đã ngủ trong cái quan tài này mấy ngàn năm rồi. Thế thì trong khoảng thời gian đó cô ăn gì, uống gì, nói chung là sống bằng cái vẹo gì vậy?
-Ừm. Quãng thời gian đó thật là kinh khủng. Oha ghét quan tài. Trong quan tài không có chuối. Oha nói với vẻ bực tức. Cô chọn cách xả giận hữu hiệu nhất, đó là ăn chuối.
- Vì sao cô lại phải ở trong chiếc quan tài đó lâu như vậy? Bị ai đó giam giữ à?
- Ừm. Thật sự thì tạm thời Ọha không nhớ ra được. Lâu quá rồi. Thôi chuyện cũ bỏ qua đi. Hiện tại mới là quan trọng. Chuối ở đây rất ngon, anh có thể mua một ít về nhà cho Oha được không?
-Này...Hoàng đã thực sự mất kiên nhẫn. Song khi nhìn vẻ mặt vô hại của đối phương và nhớ tới khả năng sử dụng lửa bá đạo, hắn cuối cùng cũng kìm chế được mà chọn phương án khác, mềm mỏng hơn.
-Chuối? Đơn giản thôi. Hoàng không biết lấy đâu ra một cái túi nilon to vật vã, mỉm cười “ tốt bụng” nhìn Oha nói: - Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ok?
-Thật không? Hai mắt Oha lập tức sáng lên, nước dãi thậm chí còn không kìm được mà bắt đầu chảy nhễu ra mép. Muốn bao nhiêu chuối có bấy nhiêu, đời đúng là chỉ đến thế mà thôi.
-Hèm. Muốn có chuối, vậy thì trước hết trả lời nghiêm chỉnh cho tôi. Hoàng ho khan:- Đầu tiên, vừa nãy thật sự là sao, chuyện hồi nãy cô buff cho tôi đó. Điều này không có hại gì cho tôi chứ? Tôi nhớ trước lúc sử dụng cô có nói là nó sẽ để lại tác dụng phụ có đúng không? Đó là gì thế? Bây giờ người tôi đang đau như dần đây này...
-Ừm..cũng không có gì. Oha cắn một miếng chuối, sau đó nhìn Hoàng từ trên xuống dưới. Cô khẽ lắc đầu: - Cơ thể của anh yếu ớt quá. Nhưng hem sao, là một người điều khiển thời gian, chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Hôm nay hả..hậu quả chắc cũng ít thôi, tầm một hai năm gì đó ấy mà.
-Một, hai năm là sao? Mất gì? Hoàng hỏi dồn:- Mà đâu có, tôi không phải là người điều khiển thời gian. Cô nói cái quái gì vậy?
Hắn bây giờ đang rất bất an. Vừa nãy do tình thế nguy cấp mà phải chấp nhận đề nghị của con bé này, giờ nghĩ lại quả thực là hành động vô cùng thiếu suy nghĩ. Tác dụng phụ hay là hậu quả? Có trời mới biết tác dụng phụ trong miệng con ngốc này nó nguy hiểm đến cỡ nào. Đừng nghĩ chiều nay Hoàng tha cho Sơn Khùng và đám đàn em là biểu hiện của sự nhân từ, lúc đó hắn chỉ làm bộ vậy thôi chứ đừng nói đánh nhau, đứng vững cũng khó ra phết rồi.
-Anh không phải Time Master? Oha nghe đến đây thì miệng há hốc, quên cả việc nhai chuối.
-Không?
-Chắc chắn không phải?
-Chắc chắn. Hoàng quả quyết đáp. Hắn lại càng bất an hơn: - Điều đó có quan trọng không?
- Vậy thì gay rồi. Oha cố gắng nuốt miếng chuối xuống bụng. Cô đang định nói tiếp thì bỗng hỉnh mũi lên hít liền mấy hơi, gương mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên.
-Đi thôi! Oha bật dậy nhìn Hoàng nói:- Theo em, tất nhiên là không được quên mang theo chuối. Cả cái quan tài kia nữa.
-Có việc gì? Cô còn chưa trả lời tôi cơ mà. Tác dụng phụ là gì thế? Hoàng tuy nói vậy song vẫn bỏ chuối vào túi rùi thanh toán với chủ cửa hàng. Hắn còn chưa phải loại người hứa rồi bỏ đấy không làm.
-Em ngửi thấy mùi của "Mar", là đồng loại của em. Oha nắm hai tay nói:- Chắc chắn không sai. Thiệt không ngờ vừa ngủ dậy đã gặp được người quen. Mình đi thôi!
-Mar? Là thứ “Mar” giống như cô sao? Ê, đợi đã! Hoàng còn chưa hết bất ngờ thì đã bị Oha kéo đi xềnh xệch, tất nhiên là không quên mang theo tải chuối mới mua.
Nửa tiếng sau..
-Hộc..hộc..là ở đây à? Hoàng vừa thở không ra hơi vừa nói.
-Đúng thế! Oha không nhầm!
-Nhưng đây là nghĩa trang mà! Hoàng bực bội chỉ tay về phía trước nói. Lúc này, trước mặt hai người là một khu nghĩa trang với đầy dẫy những ngôi mộ. Không khí yên tĩnh vô cùng.
Trời xẩm tối.
Lúc câu hỏi này cất lên, tất cả đều chìm trong im lặng. Vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi, dù chỉ là một chiếc lá rơi cũng khiến không ít người phải giật mình.
Thua thật rồi sao?
Một Danh Ác bậc năm, người mà ở trong bang Nanh Sói chỉ xếp sau "Nhền Nhện Đen" Thomas về sức chiến đấu và độ khát máu, vậy mà giờ nằm sóng xoài ở kia, hơn nữa còn bại trong tay một gã chưa hề có chút danh tiếng nào ở thị trấn Một Sừng - chính xác hơn là một quỷ sai vừa vào nghề được hơn hai tháng! Đối với Sơn "Khùng" và đồng bọn, đây không những là tác nhân đột biến phá hỏng trận phục kích vốn dĩ đã được lên kế hoạch rất hoàn hảo này mà còn là một sự thật khó tin, một điều mà không ai trong số chúng có thể lường được trước.
-Đại...đại ca..
Sơn " Khùng" đột nhiên đứng bật dậy như lò xo. Hắn ta nhìn Hoàng trân trối mấy giây rồi trầm giọng nói với đàn em:
-Đi xem thế nào rồi!
Một gã đàn em nghe lệnh vội chạy tới chỗ Kyo đang nằm úp mặt xuống đất, vừa đi vừa nhìn Hoàng với vẻ xét nét. Rõ ràng, nếu như màn thể hiện trước đó chỉ đủ để bọn họ đánh giá Hoàng là một thằng đầu gấu mới nổi, thì giờ đây, với một đấm hạ gục Kyo – trong mắt chúng hắn bây giờ đã là một ấn tượng hoàn toàn khác.
- ..Vẫn còn thở, anh Sơn.
Gương mặt của Sơn "Khùng" khẽ nhăn lại, sau đó khẽ phất tay. Nhìn cả băng Nanh Sói cúp đuôi rút lui không kèn không trống, Phúc khẽ nhíu mày. Hắn định nói gì đó, song sau khi quan sát sắc mặt của Hoàng thì lại thôi. Sơn "Khùng" và đám đàn em vừa di chuyển vừa thận trọng để ý quan sát Hoàng. Thế rồi...
-Mà..y..
Hoàng đột nhiên chuyển động, điều này khiến Sơn " Khùng" sợ đến thót tim. Song do có đông đảo đàn em bên cạnh, hắn chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Trái tim của hắn chỉ thôi đập loạn khi phát hiện, đối phương không hề có ý di chuyển về phía mình.
- Cô không sao chứ?
Hoàng đi về phía..Andrea Hương trong sự dò xét của Sơn Khùng và đàn em. Ngay cả Andrea Hương là người nhận lời thăm hỏi của hắn cũng bất ngờ không kém.
-À..tôi..tôi không sao.
Phải đến khi Phúc khẽ huých nhẹ vào vai, Andrea Hương mới giật mình đáp. Hoàng sau khi quan sát, thấy cô gái này ngoài quần áo hơi lôi thôi ra còn đâu không có thương tổn nào nghiêm trọng thì mới khẽ thở phào. Chính Arteta đã giao cho hắn nhiệm vụ trông chừng coi sóc cô ả này, nếu như cô ta có mệnh hệ gì..vậy chẳng phải sự nghiệp tán gái của bản thân đã lâm vào tuyệt vọng rồi ư? Không, bằng mọi giá, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Thật sự nếu không phải vì lo cho sự an toàn của Andrea, chưa chắc hôm nay hắn đã liều mạng đến như vậy. Mặc dù mới đến thị trấn Một Sừng không lâu, song danh tiếng của Kyo thì hắn cũng có nghe nói qua, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi. Dù gì hắn cũng là kẻ có số má, được xếp chung mâm với Tamamura, Thư Lệ và thậm chí là My Sói. Mà cái avatar “ Kẻ Hủy Diệt” dưới trướng bang Nanh Sói này cũng chẳng phải là hư danh. Có là người trong cuộc thì mới biết, mỗi cú đấm vừa rồi của tên cao kều kia mạnh mẽ ra sao. Nếu như không phải có Oha buff…chịu liền mấy chục đấm như giã gạo của tên kia, Hoàng thực sự không dám tưởng tượng tiếp nữa…
- Không việc gì là tốt rồi. Hoàng mỉm cười.
-----------------
- Cái gì?
Tại quán nước cách khách sạn không xa, Rjjkard, Andrea Hương và Phúc lúc này đang tụ tập lại sau một buổi chiều đầy biến động. Giờ họ lại một lần nữa trở thành kẻ vô gia cư. Khỏi phải hỏi, sau vụ ẩu đả lớn giữa thanh thiên bạch nhật chiều nay, họ không bị đuổi đi mới là lạ.
- Tất cả những gì tôi kể đều là sự thật. Tôn Nam bỏ trốn, Jaky Trương thì đã được đưa vào viện. Tiêu Lệ không rõ tung tích. Lần này chúng ta quả thực đã quá chủ quan. Nếu không tin, cậu cứ hỏi Andrea.
Phúc hất cằm về phía Andrea Hương, lúc này đang cúi đầu nhìn chăm chăm ly chanh muối trên bàn.
-Andrea, Phúc nói có đúng không? Là nó, một mình thằng đó hạ đo ván Kyo à? Andrea, Andrea?
-Kìa, Andrea. Rjjkard đang hỏi cô đấy. Phúc khẽ nhíu mày huých nhẹ vào vao cô.
-A..có chuyện gì vậy?
Andrea Hương từ trong thất thần tỉnh lại, hỏi với vẻ mất tự nhiên. Rjjkard nhìn ả đàn bà sớm tối chỉ biết chăm lo cho nhan sắc của mình này như nhìn quái vật, song vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình. Sau khi nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của đối phương, mặt của Rjjkard lập tức tối sầm lại.
-Mặc dù không biết vì sao..nhưng tôi đoán cậu ta có trong tay một Mar hệ hỏa. Phúc làm như vô tình nói:- Chỉ có chỗ lạ là, đi đâu nó cũng đeo cái quan tài của Thư Lệ theo bên người..
-Mar hệ hỏa?
Ánh mắt của Rjjkard sáng rực lên.
-------------------
-Mar hệ hỏa? Ừm. Có lẽ vậy. Chuối ngon quá đi.
-Được rồi. Hoàng khẽ nuốt nước bọt. Hắn đã rất kiên trì rồi: - Chẳng lẽ ngoài cái tên của mình ra, cô không còn nhớ được gì nữa thật à? Nếu như cô tự nhận là “ Mar”, vậy thì cô là loại “Mar” nào thế? Tôi đâu nghe nói Mar có hình dáng con người bao giờ.
-Cho Oha chuối đi.
- Tôi vừa mua cho cô cả nải rồi mà?
-Không có chuối thì về thôi.
-A..khoan...khoan đã..!
-----------------
Không thể không nói, ngày hôm nay Hoàng đã tiêu hết 3/4 số tiền được phân phối chỉ để..mua chuối. Thề có trời cao chứng giám, đây là lần đầu tiên hắn thấy một đứa con gái có sức ăn khủng khiếp đến như vậy. Mới nửa tiếng đồng hồ mà đã chén tới năm nải chuối, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
-Thật sự tôi rất là thắc mắc. Hoàng vừa gõ gõ tay vào cái quan tài đen xì dựng bên cạnh vừa nói:- Cô bảo rằng đã ngủ trong cái quan tài này mấy ngàn năm rồi. Thế thì trong khoảng thời gian đó cô ăn gì, uống gì, nói chung là sống bằng cái vẹo gì vậy?
-Ừm. Quãng thời gian đó thật là kinh khủng. Oha ghét quan tài. Trong quan tài không có chuối. Oha nói với vẻ bực tức. Cô chọn cách xả giận hữu hiệu nhất, đó là ăn chuối.
- Vì sao cô lại phải ở trong chiếc quan tài đó lâu như vậy? Bị ai đó giam giữ à?
- Ừm. Thật sự thì tạm thời Ọha không nhớ ra được. Lâu quá rồi. Thôi chuyện cũ bỏ qua đi. Hiện tại mới là quan trọng. Chuối ở đây rất ngon, anh có thể mua một ít về nhà cho Oha được không?
-Này...Hoàng đã thực sự mất kiên nhẫn. Song khi nhìn vẻ mặt vô hại của đối phương và nhớ tới khả năng sử dụng lửa bá đạo, hắn cuối cùng cũng kìm chế được mà chọn phương án khác, mềm mỏng hơn.
-Chuối? Đơn giản thôi. Hoàng không biết lấy đâu ra một cái túi nilon to vật vã, mỉm cười “ tốt bụng” nhìn Oha nói: - Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ok?
-Thật không? Hai mắt Oha lập tức sáng lên, nước dãi thậm chí còn không kìm được mà bắt đầu chảy nhễu ra mép. Muốn bao nhiêu chuối có bấy nhiêu, đời đúng là chỉ đến thế mà thôi.
-Hèm. Muốn có chuối, vậy thì trước hết trả lời nghiêm chỉnh cho tôi. Hoàng ho khan:- Đầu tiên, vừa nãy thật sự là sao, chuyện hồi nãy cô buff cho tôi đó. Điều này không có hại gì cho tôi chứ? Tôi nhớ trước lúc sử dụng cô có nói là nó sẽ để lại tác dụng phụ có đúng không? Đó là gì thế? Bây giờ người tôi đang đau như dần đây này...
-Ừm..cũng không có gì. Oha cắn một miếng chuối, sau đó nhìn Hoàng từ trên xuống dưới. Cô khẽ lắc đầu: - Cơ thể của anh yếu ớt quá. Nhưng hem sao, là một người điều khiển thời gian, chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Hôm nay hả..hậu quả chắc cũng ít thôi, tầm một hai năm gì đó ấy mà.
-Một, hai năm là sao? Mất gì? Hoàng hỏi dồn:- Mà đâu có, tôi không phải là người điều khiển thời gian. Cô nói cái quái gì vậy?
Hắn bây giờ đang rất bất an. Vừa nãy do tình thế nguy cấp mà phải chấp nhận đề nghị của con bé này, giờ nghĩ lại quả thực là hành động vô cùng thiếu suy nghĩ. Tác dụng phụ hay là hậu quả? Có trời mới biết tác dụng phụ trong miệng con ngốc này nó nguy hiểm đến cỡ nào. Đừng nghĩ chiều nay Hoàng tha cho Sơn Khùng và đám đàn em là biểu hiện của sự nhân từ, lúc đó hắn chỉ làm bộ vậy thôi chứ đừng nói đánh nhau, đứng vững cũng khó ra phết rồi.
-Anh không phải Time Master? Oha nghe đến đây thì miệng há hốc, quên cả việc nhai chuối.
-Không?
-Chắc chắn không phải?
-Chắc chắn. Hoàng quả quyết đáp. Hắn lại càng bất an hơn: - Điều đó có quan trọng không?
- Vậy thì gay rồi. Oha cố gắng nuốt miếng chuối xuống bụng. Cô đang định nói tiếp thì bỗng hỉnh mũi lên hít liền mấy hơi, gương mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên.
-Đi thôi! Oha bật dậy nhìn Hoàng nói:- Theo em, tất nhiên là không được quên mang theo chuối. Cả cái quan tài kia nữa.
-Có việc gì? Cô còn chưa trả lời tôi cơ mà. Tác dụng phụ là gì thế? Hoàng tuy nói vậy song vẫn bỏ chuối vào túi rùi thanh toán với chủ cửa hàng. Hắn còn chưa phải loại người hứa rồi bỏ đấy không làm.
-Em ngửi thấy mùi của "Mar", là đồng loại của em. Oha nắm hai tay nói:- Chắc chắn không sai. Thiệt không ngờ vừa ngủ dậy đã gặp được người quen. Mình đi thôi!
-Mar? Là thứ “Mar” giống như cô sao? Ê, đợi đã! Hoàng còn chưa hết bất ngờ thì đã bị Oha kéo đi xềnh xệch, tất nhiên là không quên mang theo tải chuối mới mua.
Nửa tiếng sau..
-Hộc..hộc..là ở đây à? Hoàng vừa thở không ra hơi vừa nói.
-Đúng thế! Oha không nhầm!
-Nhưng đây là nghĩa trang mà! Hoàng bực bội chỉ tay về phía trước nói. Lúc này, trước mặt hai người là một khu nghĩa trang với đầy dẫy những ngôi mộ. Không khí yên tĩnh vô cùng.
Trời xẩm tối.
Tác giả :
Shevaanh