Địa Ngục Sâu Thẳm
Chương 48: Phiên ngoại về Liên Y (2)
Người nam nhân đó- rất có thể chính là vị khách quý Vương gia kia đi! Trong nháy mắt, ôm ta về tới trên chỗ ngồi.
Thật không ngờ cũng có một ngày ta ngồi trên bàn chủ.
Người nam nhân kia ôm ta, mà Vương phi thì ngồi ở bên cạnh,rồi nhẹ nhàng mà xốc váy ta, cẩn thận kiểm tra vết thương ta vừa ngã hiện ra tím bầm đầu gối vẫn cảm giác âm ỉ đau đớn.
"Ai, vết thương rất lớn a, đứa trẻ này, đâu sao không kêu đau hả!" Nàng vươn tay, nhẹ nhàng thay ta xoa đầu gối, trong ánh mắt có một loại ngày trước ta sẽ chỉ tháy ở trong mắt bà vú gì đó- sự thương tiếc.
Nàng, đang thương tiếc ta a!
"Nương, tỷ tỷ có nặng lắm không a!" Tiểu quận chúa ở bên cạnh hỏi.
"Xem ra không có thương tổn đến gân cốt, may là không có rách da.Tiểu Tuyết, ngươi đi vào trong phòng ta đem thuốc lần trước Thanh cho Tích nhi cầm đến."
"Ta, ta không sao." Ta nhẹ nhàng mà nói.
Giấc mộng này, có một lần là đủ rồi!
"Mấy tuổi rồi?" Người nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng hỏi nói.
"Nàng năm nay mười hai tuổi rồi." Còn không có chờ ta trả lời, thì cha ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Vương gia, Vương phi, đứa trẻ nhà chúng ta, không thể so với quận chúa nuông chiều, vậy…."
"Đúng vậy, chỉ là một tiểu nha đầu của thiếp sinh ra, quấy nhiễu Vương gia, Vương phi rồi, để cho ta nhất định giáo huấn nàng thật tốt!" Đại nương cũng đã bắt đầu gom góp.
"Giáo huấn cái gì! Ta xem nên giáo huấn chính là cái chân duỗi ra khiến nàng bị vấp mới phải!" Vị Vương gia kia lạnh giọng nói.
Cha cùng đại nương dọa một giật mình, nghĩ là thật không ngờ Vương gia này lại bảo vệ ta như thế.
"Cha, ta rất thích tỷ tỷ này, ta nhận nàng làm tỷ tỷ có được hay không?" Người tiểu quận chúa kia lôi kéo tay áo cha nàng.
Một câu này, đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời của ta.
"Tỷ tỷ a! Lại nói tiếp, ta thật muốn theo ngươi học cho tốt nếu mà bị ngã nặng như tỷ, đã sớm nằm trong lòng của nương ngươi khóc nhè rồi."
"Vậy cũng tốt a, ta cũng rất thích đứa trẻ này, hay chúng ta nhận nàng làm con gái nuôi đi!" Vị Vương phi kia cười xoa nhẹ đầu ta.
Vậy ta mới phát hiện, từ đầu mùi lượn lờ bên cạnh tôi, là từ trên người nàng truyền tới.
Mùi này rất quen thuộc, gần như giống như đúc với mùi của túi thơm mà mẫu thân để lại cho ta!
Ta cố gắng chớp chớp trong nháy mắt con mắt chua xót vị chát, ngây ngốc mà nhìn người ôn nhu kia.
Ngay khi toàn thể người tại gian phòng bị vây vào trạng thái đờ đẫn, ta cứ như vậy đã trở thành con gái nuôi của Bắc tĩnh cánh vương và Vương phi, tỷ tỷ của tiểu quận chúa Nhan Tích.
Kế tiếp, ta giống như một con rối, được các bề trên ba chân bốn cẳng mà đổi y phục long trọng, tắm rửa, xức hương thơm, trang điểm giống như một búp bê, được mang tới nhà chính, dập đầu ba cái đối với vị bề trên Vương gia và Vương phi, nhận chiếc vòng vàng trường mệnh của Vương phi đưa, đã trịnh trọng treo trên cổ, kết thúc buổi lễ.
Ta vô tri vô giác, dường như giống trong mộng, chỉ biết là bề trên dạy nói cái gì thì nói cái đấy, bà vú đứng ở phía dưới, chỉ biết tình cảm mà rơi lệ.
Cứ như vậy, hôm đó, bỗng nhiên qua đi.
Ta từ ngũ tiểu thư không người hỏi thăm trong Trần phủ, đã trở thành con gái nuôi của Vương gia quyền thế rất mạnh.
Nhưng mà, ta vẫn cứ ở trong phòng lúc đầu.
Mặc dù, đại nương ở trước mặt nghĩa phụ nghĩa mẫu ta cười làm lành nói, sáng sớm ngày mai đã đổi khuân viên riêng cho ta.
Ngược lại ta thích gian phòng lúc đầu, liền nói không cần nó, đại nương đã cho ta là ở trước mặt Vương gia Vương phi tìm cơ hội trả thù nàng, đột nhiên xuất toát nhiều mồ hôi, ta nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Nghĩa phụ ta chỉ nói một tiếng tất cả theo ta, liền mang theo nghĩa mẫu ra cửa.
Sắc trời tối sầm, đương nhiên cũng không có người dám nhìn về phía hai người đi
Sau đó, ta bị gọi vào, không, là bị mời tới phía sau trong từ đường thờ cúng bài vị tổ tiên, dập đầu với tổ tiên.
Một bên cha xúc động than thở khóc lóc, trong miệng luôn lẩm bẩm thì thầm tổ tiên cố gắng phù hộ, bấu víu vào hoàng thân, nói các loại gì mà làm rạng danh tổ tông.
Trái lại ta không đồng ý với điều đó, ta vẫn là ta mà thôi
Sau khi khóc, vẻ mặt cha ôn nhu, thậm chí kéo theo chút kinh sợ theo sát ta nhắc đến một số liên quan đến ở chung cùng Vương gia Vương phi như thế nào, như thế nào làm cho bọn họ vui lòng, phải nhớ làm sao để thăng chức nhanh sau đó đề bạt vài đệ đệ trong nhà ví dụ như vậy.
Ta có chút không kiên nhẫn, cũng có chút lạnh lòng, dường như cha không một chút nào để tâm đến việc ta sau khi đi vào Vương phủ sẽ thế nào, mà chỉ nghĩ đến việc kéo quan hệ lợi ích với Bắc tĩnh cánh vương
Nói không chừng chỉ là người ta nhất thời cao hứng, trong lúc đó trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ vậy.
Thật vất vả về tới trong phòng của mình, muội muội mới của ta cũng đã chờ ở chỗ đó rồi.
"Tỷ tỷ, ngươi đã trở về." Nàng hướng bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy ta, thần sắc rất là vui vẻ.
"Các ngươi trước đi xuống, ta muốn cùng tỷ tỷ nói chuyện tâm sự, không cho phép các ngươi đến gần quấy rầy chúng ta." Nàng bày ra tư thế của quận chúa, đuổi người hầu hạ lui, đóng cửa lại.
"A, được rồi, mẫu thân ta muốn ta nói với ngươi, nếu như ngươi không quen vương phủ, có thể tiếp tục ở nơi này, dù sao danh nghĩa là tỷ tỷ của ta, ở chỗ này ngươi tuyệt đối sẽ không bị ức hiếp." Nàng xoay người, nghiêm nghị nói với ta.
Vị Vương phi kia làm sao biết ta không muốn rời khỏi?
Ta có chút giật mình, tuy rằng ta ở trong phủ có cũng như không, nhưng quả thực là ta không muốn rời đi, dù sao, linh hồn của mẫu thân còn ở nơi này.
"Tỷ tỷ, ngươi không cần phải gấp gáp trả lời, dù sao chúng ta cũng ba ngày sau mới đi, đến lúc đó, ngươi nói cùng mẫu thân thì tốt rồi." Thấy ta không nói gì, tiểu quận chúa vừa cười vừa nói.
"A, được rồi, người kia sắp tới rồi, ta phải đi tới nhanh lên một chút mới được." Nàng hướng phía ngoài cửa sổ nhìn một chút, liền kéo ta một phen từ trên cửa sổ rồi bò ra ngoài.
Không kịp ngẫm nghĩ, ta đã đi theo nàng đi tới ven bờ ao nhỏ lần đầu chúng ta gặp nhau.
Nàng bình tĩnh dừng lại, cầm một cái sáo ngọc nho nhỏ, đặt ở bên mồm thổi lên.
Tiếng sáo ô ô, cực kỳ giống thanh âm gió lướt nhẹ qua hàng liễu rủ.
"Thế nào, ngươi còn dẫn theo một tiểu khách nhân a?" Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía sau chúng ta truyền tới.
Nhan Tích xoay người, vui mừng mà bổ nhào hướng phía sau ta, trong miện rêu rao: "Ông ngoại! Ông ngoại!"
Mặc dù, hôm nay chứng kiến sự kinh ngạc vượt qua tri thức của tất cả mọi thứ ta trải qua mười hai năm nay, kể cả khi ta xoay người, vẫn còn bị choáng vì việc này
Một đầu tóc dài màu trắng bạc đứng trước gió mà bay lượn, giống như màu sắc của ánh trăng, hòa vào cùng bóng đêm thành một khối màu đen, khuôn mặt như ngọc thạch, mang theo vẻ lạnh lùng phóng khoáng
Trong lòng hắn đang ôm tiểu cô nương kia, ở vùng trán hai người, thực sự có vài phần rất giống.
Nàng, gọi hắn- ông ngoại?
Ngoại trừ một đầu tóc trắng kia, thoạt nhìn hắn nhiều tuổi hơn một chút so với vị Vương gia kia mà thôi.
Nhan Tích vô cùng thân thiết ôm lấy cổ người kia, đang lải nhải nói chuyện, chỉ là nói gần đây ăn những cái gì, trên đường thấy cái gì hay, rất muốn ông ngoại các loại
"Được rồi, lại nói tiếp, cháu đặc biệt đem tỷ tỷ mang đến cho ông ngoại xem đây!"
Cuối cùng nói đến ta rồi, ta cung kính hành lễ, không biết nên xưng hô thế nào, nên không có mở miệng, mặc dù Nhan Tích luôn miệng gọi ta tỷ tỷ, nhưng ta vẫn không tự cho mình thực sự cùng gia tộc thiên nhân giống như thế này có cái nguồn gốc sâu sắc gì.
"Ngươi tên là gì?" Người kia hỏi.
"Trần Liên Y."
"Tỷ tỷ mười hai tuổi, lớn hơn một tuổi so với cháu đây!" Vị tiểu quận chúa kia nói tựa như khoe khoang thêm vài phần đắc ý.
Trên mặt người nọ lộ ra mỉm cười, khí chất không màng đến nhân gian khói lửa kia đã mờ đi một chút.
"Được rồi, ông ngoại, nếu như chúng ta trở về, ông có thể giúp cháu chăm sóc tỷ tỷ hay không? Nàng một mình,cháu không yên tâm lắm!"
"Là như vậy à, cháu muốn ông ngoại chăm sóc thế nào đây?" Người kia kiên nhẫn hỏi han.
"Dạ….." Tiểu nha đầu đã cúi lệch đầu một chút: "Ngoại công, tài thổi tiêu của ông rất êm tai, sách ông xem rất nhiều, ông đều dạy cho tỷ tỷ đi!"
"Như vậy a!" Người kia cười như không cười mà liếc mắt nhìn ta.
"Dạ, dù sao thì, tỷ tỷ cũng không phải cha sinh ra, ông thấy nàng cũng sẽ không tức giận a!" Nàng đem hai má dán trên người kia, giống như còn mèo nhỏ như nhau cọ a đi từ từ.
"Nói bậy, không phải cháu là cha cháu sinh ra, ông ngoại thấy cháu đều không phải cũng rất vui vẻ"? Người kia sủng nịnh mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tích một chút.
"Nói như vậy, ông ngoại người cũng đừng chạy tới chạy lui khắp nơi nữa, sau này ta cũng có thể luôn tới nơi này thăm tỷ tỷ, thăm ông a!"
"Như vậy a!…" Người kia nhếch khóe miệng lên, kéo dài giọng.
"Ông ngoại ông ngoại…." Tiểu nha đầu ở trong lòng người kia đong đưa đong đưa, chỉ lo hắn không đáp ứng.
"Vậy được rồi!" Cuối cùng hắn không nhịn được cười ra tiếng.
"Qua đây đi!" Người kia ôn nhu mà hướng ta vẫy tay.
Ta có chút sợ hãi, thực sự ta có thể đi vào cái thế giới kia sao?
Ánh trăng mềm mại mà chiếu vào hoa sen tím trên hồ nước, hai đứa trẻ chúng ta ngồi ở trong lòng người kia, tiếng tiêu yếu ớt ở trong trời đêm nhẹ nhàng thả đi.
Dường như là vì chiếu cố cho hai đứa trẻ bọn ta, ca khúc kia mang theo một chút hứng thú nhẹ nhàng, giống như đang nói một câu chuyện thần thoại thú vị.
Hồ nước này vốn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trong lúc đó bỗng nhiên lại trở nên thần bí lên.
Đêm bắt đầu khuya rồi, tựa ở trong ngực ấm áp, nghe âm nhạc tuyệt vời, một loại thoải mái cùng dễ chịu chưa từng có qua đã tràn ngập thân thể.
Dần dần, con mắt ta chậm rãi nhắm lên.
Trong mơ mơ màng màng, ta giống như là được ôm lên, sau đó, giống như cưỡi mây lướt gió bay lượn ở trong trời đêm, sau đó, chờ khi ngày thứ hai ta tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của mình rồi.
Ta mở mắt ra, lại nhắm lại, là giấc mơ đi!
Ngoài cửa, đã truyền đến giọng của bà vú, ta lại mở mắt ra lần nữa, muốn tìm y phục của mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh mắt ta dường như bị đồ vật hấp dẫn qua- một cái tiêu lẳng lặng mà nằm trên bàn.
Ta cũng không kịp mặc quần áo, liền nhảy xuống giường, rồi tiến lên cầm lấy tiêu.
Chính là ngày hôm qua của người kia, ta vuốt ve tiêu bạch ngọc, cảm giác ôn hòa.
Chèn ở phía dưới là phong thư màu trắng, có chữ viết.
Mặt trên viết: Liên Y, tặng ngươi.
Có gì đó ấm ấm từ khóe mắt chảy xuống.
Trước khi mười hai tuổi, ta nghĩ lúc mười sáu tuổi nên kết thúc sinh mệnh của mình, mà bây giờ, ta đã sớm đem cái ý nghĩ này vứt đi, bởi vì, một thế giới mới bày ra ở trước mắt ta.
Thái độ của người trong nhà với ta, từ coi như không nhìn thấy đến cung kính, ta, cũng không thèm để ý.
Ta có hơn một sư phụ bác học dạy bảo cùng ông ngoại, ta không biết hắn đang ở nơi nào, nhưng thường bảy ngày hắn sẽ trở lại dạy bảo ta, bao gồm âm luật, thi từ thậm chí y đạo.
Mà nghĩa mẫu ở kinh thành không gần ta lại luôn sai người mang quần áo đến cho ta, sách vở, đồ trang sức các loại gì đó, thêm căn dặn thật dài cùng yêu mến.
Ta yêu nhất, là tiểu muội muội kia, nàng luôn tặng ta quà bất ngờ khiến ta khi mở bọc ra trong nháy mắt cười ra tiếng.
Được rồi, bây giờ thư mới đã đưa đến
"Bà vú…" Ta để thư xuống, luống cuống tay chân mà chạy ra ngoài.
Trên thư viết:
Tỷ tỷ, ta quyết định lén lút chuồn đi ra tìm vị hôn phu, nhân tiện gặp ngươi, khi ngươi xem thư, hẳn là ta đã đi được hai ba ngày rồi.
Được rồi, nhớ chuẩn bị kẹo nga.
Hôm nay không phải là ngày hôm qua.
Vũ Văn Huyên, con thứ năm của đương kim Thánh Thượng, nhận phong "Tuyển an tĩnh vương", ngày thường là tác phong nhẹ nhàng, ưu nhã phóng khoáng, bàn về học thức cùng tài cán ở trong vài vị hoàng tử cũng được cho là tài năng xuất chúng trong đó.
Người giống Vũ Văn Huyên như vậy, cuộc sống của hắn là qua thế nào chứ?
"Gia, nên vào triều sớm rồi!" Mặc dù điều không phải nói quá to, nhưng đủ để cho người trong phòng nghe thấy tiếng đập cửa rõ ràng là đã quen tay.
Màn hồng rủ, giường khảm ngà voi, mùi của con hạc đồng nguyên chất trong lồng do thuốc tàn đêm qua
Một tay đẩy lớp màn che cửa sổ ra hai bên, ngón tay nhỏ vài dài, sơn móng tay hồng hồng, vòng tay vàng tinh tế trên cổ tay, chỉ trong chốc lát lại chợt bị tay kia kéo trở về.
"Gia, tiểu Dữu tử đang gọi người rồi, nên vào triều rồi, a…" trong chớp mắt giọng nói mềm mại chỉ còn lại nhịp thở gấp.
"Kệ hắn, đã nói đêm hôm qua ta bị cảm lạnh, cáo ốm không đi rồi!" giọng lười biếng: "Ai, ngày hôm qua thật mệt mỏi. Ta thật là…"
Những người ngoài cửa không ai không lắc đầu, bị cảm lạnh, lừa quỷ đi!
Mặt trời lên cao.
"Gia,gia…" Người ngoài cửa thấy bên trong không có phản ứng, đánh bạo lên, nâng cao giọng: "gia, gia…"
"Ầm ĩ cái gì!" Người trong cánh cửa rõ ràng là bị làm nổi cáu rồi.
Bỗng chốc gã sai vặt ngoài cửa "ba" một tiếngquỳ gối trên mặt đất, giơ tay áo lên lau mồ hôi, hơi run rẩy trả lời: "Gia, Bắc tĩnh cánh vương cùng Vương phi mang theo tiểu quận chúa đã tới tiền thính rồi."
"Cái gì? Sao không nói sớm!" Cửa đột nhiên được bị kéo mở ra, trên mặt nam nhân vẻn vẹn áo đơn tràn đầy kinh ngạc vui mừng: "Thật khó được, sao lần này hắn hết giận nhanh như vậy? Còn quỳ ở nơi này làm cái gì? Không mau phân phó phòng bếp chuẩn bị thật tốt vài món ăn ưa thích của Vương gia và Vương phi, được rồi, còn có hạnh nhân đậu hũ, tiểu Tích nhi thích ăn nhất."
"Vương gia, ngươi nên thay y phục trước đi, nếu như bị Bắc tĩnh cánh vương trông thấy, lại bị hắn chê cười!" Mỹ nhân thướt tha cầm ngoại bào trong tay vừa choàng thay hắn, vừa nói.
"Ai, cũng là ngươi nhắc nhở, mau giúp ta chuẩn bị." Xoay người cầm tay mỹ nhân, vội vã trở về trong phòng.
"Ngươi nói hôm nay Huyên không lên triều là cáo bệnh?"
"Tin hắn? Hừ, tám mươi phần trăm là bởi vì là mỹ nhân mang về tới từ Giang Nam kia, chìm đắm trong ôn nhu ở nhà chẳng muốn vào triều, tùy tiện đặt điều tạo cái cớ xin nghỉ mà thôi. Ngươi còn nhất định qua xem hắn, cũng không phải việc hệ trọng gì." Trên tay đang cầm trà thơm nha hoàn dâng, trong miệng lại nói không ngừng
Thê tử ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn, không có nói cái gì, nhưng mà, người kia lại thấy không được tự nhiên nên cúi đầu, uống một ngụm trà.
Bên cạnh là nữ nhi của hắn được trang điểm tỉ mỉ qua, rất giống mẹ, xinh đẹp được giống như là tiểu tiên nữ trên trời xuống.
Hai người các nàng mặc quần áo màu như nhau, con mắt lúc cười rộ lên đều là bừng sáng
Lúc muốn đi vào, xuyên qua cửa sổ mở ra, Vũ Văn Huyên đã thấy người một nhà vậy.
Hắn dừng bước, lẳng lặng dừng lại xem, nhìn bọn họ.
Người ngồi ở chỗ kia, nam nhân uống trà, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn cái chén sứ men xanh trong tay, dường như có phần không kiên nhẫn, nhưng khi hắn quay đầu, nhìn thê tử kiên nhẫn dỗ dành đứa con gái như con mèo nhỏ đang tìm sâu trên mặt đất thì ánh mắt thay đổi.
Đúng vậy, cái kia đối với rất nhiều người mà nói, đều đơn độc và đáng sợ, các loại từ sợ hãi cùng nam nhân gắn liền một chỗ, thường là như vậy, người đàn ông với đường nét lạnh lùng và đôi môi mỏng; dù cho không nói, nhưng từ trước đến nay luôn không hề lơ là
Cái lộ ra, là dường như những người đó vĩnh viễn cũng không tưởng được sự ôn nhu và sủng nịch, cùng anh mắt thỏa mãn.
Còn nhớ rõ, lúc lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, giống như bị một đao sắc bén, lưỡi đao mờ mờ ảo ảo, mang theo mùi vị của máu.
Thiếu niên ẩn nhẫn chuẩn bị trả thù, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở trước mặt mẫu thân mình, xoay người trông thấy mình, hắn nói, hắn gọi Nhan Ngạo Hành.
Ngạo Hành, tên này dường như đã chứng thực chính hắn cũng thế, kiêu ngạo, rất tỉnh táo mà làm những chuyện hắn quyết định phải làm, đúng vậy, những sự việc này, đều là chính hắn quyết định muốn làm.
Đã từng hỏi qua người kia, ngươi đã từng hối hận chưa?
Người kia, đã im lặng một hồi, nói: "Hối hận về chuyện đã làm thì có quan trọng sao?"
Hắn yên lặng, đúng vậy, kể cả sau này có hối hận, thì đều đã làm, như vậy hối hận có ý nghĩa gì?
Nhưng mà, hắn biết, về có một số việc, người kia là hối hận, cho dù chưa bao giờ hắn nói.
Dĩ nhiên rồi, tuy rằng quá trình đau khổ, nhưng không thể nghi ngờ, ít nhất kết quả là tốt đẹp.
Người con gái kia, đã dùng ôn nhu của mình rồi hóa thành vỏ kiếm, đem chuôi kiếm ôm lấy gắt gao.
Cho dù, lưỡi dao sắc bén kia đã từng là cứ như vậy mà làm nàng đau đớn.
Nàng, xinh đẹp, nhưng nếu muốn nói đẹp đến không thể tưởng tượng nổi cũng không phải, Huyên từ nhỏ lớn lên ở trong hậu cung phi tần muôn hoa đua thắm khoe hồng, cũng luôn hiểu một đạo lý, nữ nhân nếu lột đi bề ngoài, cũng là một đống xương khô.
Cho nên, hắn đi qua từ giữa rừng hoa rậm rạp, cũng không mảy may dính thân.
Mà nàng, cùng nhiều mỹ nữ kia dường như có khác biệt, ở vẻ bên ngoài thoạt nhìn yếu đuối không chịu được này, nàng lại có một mặt bình thường đến kì lạ khác.
Rất khó tưởng tượng ra, từng được nuôi dưỡng lớn lên trở thành châu ngọc, lại ở trong thương tổn lột xác thành một người con gái chân chính, nàng là như thế nào có thể có có tâm địa hoạt bát kia.
Có lẽ chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể hòa tan cái khối cảm tình đã sớm bị lãnh khốc kia, thế giới giam cầm trong sự lạnh lẽo, trái tim chỉ biết đả thương người khác và tự làm tổn thương mình.
Thực ra, rất hâm mộ, hai người kia đã từng coi hai bên là kẻ thù, căm hận, thương tổn, nhưng tại rắc rối phức tạp, giữa nhiều khúc mắc đi đến kết quả ràng buộc sâu nhất.
Đã là người thân lại là vợ, kết quả như vậy là sau khi đã đi qua một vòng nơi địa ngục sâu nhất mới đạt được.
Trước hàng trăm kiếp nạn trải qua, chịu tất cả thử thách, cuối cùng mới có thể tu thành chính quả.
Nếu như, nếu như, hắn cũng có thể có một kết quả như vậy, nhất định hắn cũng sẽ sẵn lòng đi chịu đựng quá trình thống khổ như thế.
Huyên nghĩ như vậy, nhưng mà, hắn biết, hắn chỉ là một người đứng xem, cho dù là vào diễn trong chốc lát, nhưng cũng vĩnh viễn chỉ là một người khách qua đường trong câu chuyện của hai người mà thôi.
Hạnh phúc thuộc về chính mình?
Huyên, không tự giác lại cười rộ lên, là không chiếm được gì đó cho nên mới thèm muốn đi!
"Huyên thúc thúc!" Đứa bé mắt sắc ngẩng đầu, đã trông thấy nam nhân ngoài cửa sổ, liền vứt con sâu mà nó chơi đùa xuống, chạy về phía hắn.
Lấy lại tinh thần, nở nụ cười thật to, nghênh đón.
Ôm thân thể nho nhỏ tràn đầy, mang theo hương vị của ánh sáng mặt trời ấm áp.
Thật không ngờ cũng có một ngày ta ngồi trên bàn chủ.
Người nam nhân kia ôm ta, mà Vương phi thì ngồi ở bên cạnh,rồi nhẹ nhàng mà xốc váy ta, cẩn thận kiểm tra vết thương ta vừa ngã hiện ra tím bầm đầu gối vẫn cảm giác âm ỉ đau đớn.
"Ai, vết thương rất lớn a, đứa trẻ này, đâu sao không kêu đau hả!" Nàng vươn tay, nhẹ nhàng thay ta xoa đầu gối, trong ánh mắt có một loại ngày trước ta sẽ chỉ tháy ở trong mắt bà vú gì đó- sự thương tiếc.
Nàng, đang thương tiếc ta a!
"Nương, tỷ tỷ có nặng lắm không a!" Tiểu quận chúa ở bên cạnh hỏi.
"Xem ra không có thương tổn đến gân cốt, may là không có rách da.Tiểu Tuyết, ngươi đi vào trong phòng ta đem thuốc lần trước Thanh cho Tích nhi cầm đến."
"Ta, ta không sao." Ta nhẹ nhàng mà nói.
Giấc mộng này, có một lần là đủ rồi!
"Mấy tuổi rồi?" Người nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng hỏi nói.
"Nàng năm nay mười hai tuổi rồi." Còn không có chờ ta trả lời, thì cha ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Vương gia, Vương phi, đứa trẻ nhà chúng ta, không thể so với quận chúa nuông chiều, vậy…."
"Đúng vậy, chỉ là một tiểu nha đầu của thiếp sinh ra, quấy nhiễu Vương gia, Vương phi rồi, để cho ta nhất định giáo huấn nàng thật tốt!" Đại nương cũng đã bắt đầu gom góp.
"Giáo huấn cái gì! Ta xem nên giáo huấn chính là cái chân duỗi ra khiến nàng bị vấp mới phải!" Vị Vương gia kia lạnh giọng nói.
Cha cùng đại nương dọa một giật mình, nghĩ là thật không ngờ Vương gia này lại bảo vệ ta như thế.
"Cha, ta rất thích tỷ tỷ này, ta nhận nàng làm tỷ tỷ có được hay không?" Người tiểu quận chúa kia lôi kéo tay áo cha nàng.
Một câu này, đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời của ta.
"Tỷ tỷ a! Lại nói tiếp, ta thật muốn theo ngươi học cho tốt nếu mà bị ngã nặng như tỷ, đã sớm nằm trong lòng của nương ngươi khóc nhè rồi."
"Vậy cũng tốt a, ta cũng rất thích đứa trẻ này, hay chúng ta nhận nàng làm con gái nuôi đi!" Vị Vương phi kia cười xoa nhẹ đầu ta.
Vậy ta mới phát hiện, từ đầu mùi lượn lờ bên cạnh tôi, là từ trên người nàng truyền tới.
Mùi này rất quen thuộc, gần như giống như đúc với mùi của túi thơm mà mẫu thân để lại cho ta!
Ta cố gắng chớp chớp trong nháy mắt con mắt chua xót vị chát, ngây ngốc mà nhìn người ôn nhu kia.
Ngay khi toàn thể người tại gian phòng bị vây vào trạng thái đờ đẫn, ta cứ như vậy đã trở thành con gái nuôi của Bắc tĩnh cánh vương và Vương phi, tỷ tỷ của tiểu quận chúa Nhan Tích.
Kế tiếp, ta giống như một con rối, được các bề trên ba chân bốn cẳng mà đổi y phục long trọng, tắm rửa, xức hương thơm, trang điểm giống như một búp bê, được mang tới nhà chính, dập đầu ba cái đối với vị bề trên Vương gia và Vương phi, nhận chiếc vòng vàng trường mệnh của Vương phi đưa, đã trịnh trọng treo trên cổ, kết thúc buổi lễ.
Ta vô tri vô giác, dường như giống trong mộng, chỉ biết là bề trên dạy nói cái gì thì nói cái đấy, bà vú đứng ở phía dưới, chỉ biết tình cảm mà rơi lệ.
Cứ như vậy, hôm đó, bỗng nhiên qua đi.
Ta từ ngũ tiểu thư không người hỏi thăm trong Trần phủ, đã trở thành con gái nuôi của Vương gia quyền thế rất mạnh.
Nhưng mà, ta vẫn cứ ở trong phòng lúc đầu.
Mặc dù, đại nương ở trước mặt nghĩa phụ nghĩa mẫu ta cười làm lành nói, sáng sớm ngày mai đã đổi khuân viên riêng cho ta.
Ngược lại ta thích gian phòng lúc đầu, liền nói không cần nó, đại nương đã cho ta là ở trước mặt Vương gia Vương phi tìm cơ hội trả thù nàng, đột nhiên xuất toát nhiều mồ hôi, ta nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Nghĩa phụ ta chỉ nói một tiếng tất cả theo ta, liền mang theo nghĩa mẫu ra cửa.
Sắc trời tối sầm, đương nhiên cũng không có người dám nhìn về phía hai người đi
Sau đó, ta bị gọi vào, không, là bị mời tới phía sau trong từ đường thờ cúng bài vị tổ tiên, dập đầu với tổ tiên.
Một bên cha xúc động than thở khóc lóc, trong miệng luôn lẩm bẩm thì thầm tổ tiên cố gắng phù hộ, bấu víu vào hoàng thân, nói các loại gì mà làm rạng danh tổ tông.
Trái lại ta không đồng ý với điều đó, ta vẫn là ta mà thôi
Sau khi khóc, vẻ mặt cha ôn nhu, thậm chí kéo theo chút kinh sợ theo sát ta nhắc đến một số liên quan đến ở chung cùng Vương gia Vương phi như thế nào, như thế nào làm cho bọn họ vui lòng, phải nhớ làm sao để thăng chức nhanh sau đó đề bạt vài đệ đệ trong nhà ví dụ như vậy.
Ta có chút không kiên nhẫn, cũng có chút lạnh lòng, dường như cha không một chút nào để tâm đến việc ta sau khi đi vào Vương phủ sẽ thế nào, mà chỉ nghĩ đến việc kéo quan hệ lợi ích với Bắc tĩnh cánh vương
Nói không chừng chỉ là người ta nhất thời cao hứng, trong lúc đó trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ vậy.
Thật vất vả về tới trong phòng của mình, muội muội mới của ta cũng đã chờ ở chỗ đó rồi.
"Tỷ tỷ, ngươi đã trở về." Nàng hướng bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy ta, thần sắc rất là vui vẻ.
"Các ngươi trước đi xuống, ta muốn cùng tỷ tỷ nói chuyện tâm sự, không cho phép các ngươi đến gần quấy rầy chúng ta." Nàng bày ra tư thế của quận chúa, đuổi người hầu hạ lui, đóng cửa lại.
"A, được rồi, mẫu thân ta muốn ta nói với ngươi, nếu như ngươi không quen vương phủ, có thể tiếp tục ở nơi này, dù sao danh nghĩa là tỷ tỷ của ta, ở chỗ này ngươi tuyệt đối sẽ không bị ức hiếp." Nàng xoay người, nghiêm nghị nói với ta.
Vị Vương phi kia làm sao biết ta không muốn rời khỏi?
Ta có chút giật mình, tuy rằng ta ở trong phủ có cũng như không, nhưng quả thực là ta không muốn rời đi, dù sao, linh hồn của mẫu thân còn ở nơi này.
"Tỷ tỷ, ngươi không cần phải gấp gáp trả lời, dù sao chúng ta cũng ba ngày sau mới đi, đến lúc đó, ngươi nói cùng mẫu thân thì tốt rồi." Thấy ta không nói gì, tiểu quận chúa vừa cười vừa nói.
"A, được rồi, người kia sắp tới rồi, ta phải đi tới nhanh lên một chút mới được." Nàng hướng phía ngoài cửa sổ nhìn một chút, liền kéo ta một phen từ trên cửa sổ rồi bò ra ngoài.
Không kịp ngẫm nghĩ, ta đã đi theo nàng đi tới ven bờ ao nhỏ lần đầu chúng ta gặp nhau.
Nàng bình tĩnh dừng lại, cầm một cái sáo ngọc nho nhỏ, đặt ở bên mồm thổi lên.
Tiếng sáo ô ô, cực kỳ giống thanh âm gió lướt nhẹ qua hàng liễu rủ.
"Thế nào, ngươi còn dẫn theo một tiểu khách nhân a?" Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía sau chúng ta truyền tới.
Nhan Tích xoay người, vui mừng mà bổ nhào hướng phía sau ta, trong miện rêu rao: "Ông ngoại! Ông ngoại!"
Mặc dù, hôm nay chứng kiến sự kinh ngạc vượt qua tri thức của tất cả mọi thứ ta trải qua mười hai năm nay, kể cả khi ta xoay người, vẫn còn bị choáng vì việc này
Một đầu tóc dài màu trắng bạc đứng trước gió mà bay lượn, giống như màu sắc của ánh trăng, hòa vào cùng bóng đêm thành một khối màu đen, khuôn mặt như ngọc thạch, mang theo vẻ lạnh lùng phóng khoáng
Trong lòng hắn đang ôm tiểu cô nương kia, ở vùng trán hai người, thực sự có vài phần rất giống.
Nàng, gọi hắn- ông ngoại?
Ngoại trừ một đầu tóc trắng kia, thoạt nhìn hắn nhiều tuổi hơn một chút so với vị Vương gia kia mà thôi.
Nhan Tích vô cùng thân thiết ôm lấy cổ người kia, đang lải nhải nói chuyện, chỉ là nói gần đây ăn những cái gì, trên đường thấy cái gì hay, rất muốn ông ngoại các loại
"Được rồi, lại nói tiếp, cháu đặc biệt đem tỷ tỷ mang đến cho ông ngoại xem đây!"
Cuối cùng nói đến ta rồi, ta cung kính hành lễ, không biết nên xưng hô thế nào, nên không có mở miệng, mặc dù Nhan Tích luôn miệng gọi ta tỷ tỷ, nhưng ta vẫn không tự cho mình thực sự cùng gia tộc thiên nhân giống như thế này có cái nguồn gốc sâu sắc gì.
"Ngươi tên là gì?" Người kia hỏi.
"Trần Liên Y."
"Tỷ tỷ mười hai tuổi, lớn hơn một tuổi so với cháu đây!" Vị tiểu quận chúa kia nói tựa như khoe khoang thêm vài phần đắc ý.
Trên mặt người nọ lộ ra mỉm cười, khí chất không màng đến nhân gian khói lửa kia đã mờ đi một chút.
"Được rồi, ông ngoại, nếu như chúng ta trở về, ông có thể giúp cháu chăm sóc tỷ tỷ hay không? Nàng một mình,cháu không yên tâm lắm!"
"Là như vậy à, cháu muốn ông ngoại chăm sóc thế nào đây?" Người kia kiên nhẫn hỏi han.
"Dạ….." Tiểu nha đầu đã cúi lệch đầu một chút: "Ngoại công, tài thổi tiêu của ông rất êm tai, sách ông xem rất nhiều, ông đều dạy cho tỷ tỷ đi!"
"Như vậy a!" Người kia cười như không cười mà liếc mắt nhìn ta.
"Dạ, dù sao thì, tỷ tỷ cũng không phải cha sinh ra, ông thấy nàng cũng sẽ không tức giận a!" Nàng đem hai má dán trên người kia, giống như còn mèo nhỏ như nhau cọ a đi từ từ.
"Nói bậy, không phải cháu là cha cháu sinh ra, ông ngoại thấy cháu đều không phải cũng rất vui vẻ"? Người kia sủng nịnh mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tích một chút.
"Nói như vậy, ông ngoại người cũng đừng chạy tới chạy lui khắp nơi nữa, sau này ta cũng có thể luôn tới nơi này thăm tỷ tỷ, thăm ông a!"
"Như vậy a!…" Người kia nhếch khóe miệng lên, kéo dài giọng.
"Ông ngoại ông ngoại…." Tiểu nha đầu ở trong lòng người kia đong đưa đong đưa, chỉ lo hắn không đáp ứng.
"Vậy được rồi!" Cuối cùng hắn không nhịn được cười ra tiếng.
"Qua đây đi!" Người kia ôn nhu mà hướng ta vẫy tay.
Ta có chút sợ hãi, thực sự ta có thể đi vào cái thế giới kia sao?
Ánh trăng mềm mại mà chiếu vào hoa sen tím trên hồ nước, hai đứa trẻ chúng ta ngồi ở trong lòng người kia, tiếng tiêu yếu ớt ở trong trời đêm nhẹ nhàng thả đi.
Dường như là vì chiếu cố cho hai đứa trẻ bọn ta, ca khúc kia mang theo một chút hứng thú nhẹ nhàng, giống như đang nói một câu chuyện thần thoại thú vị.
Hồ nước này vốn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trong lúc đó bỗng nhiên lại trở nên thần bí lên.
Đêm bắt đầu khuya rồi, tựa ở trong ngực ấm áp, nghe âm nhạc tuyệt vời, một loại thoải mái cùng dễ chịu chưa từng có qua đã tràn ngập thân thể.
Dần dần, con mắt ta chậm rãi nhắm lên.
Trong mơ mơ màng màng, ta giống như là được ôm lên, sau đó, giống như cưỡi mây lướt gió bay lượn ở trong trời đêm, sau đó, chờ khi ngày thứ hai ta tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của mình rồi.
Ta mở mắt ra, lại nhắm lại, là giấc mơ đi!
Ngoài cửa, đã truyền đến giọng của bà vú, ta lại mở mắt ra lần nữa, muốn tìm y phục của mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh mắt ta dường như bị đồ vật hấp dẫn qua- một cái tiêu lẳng lặng mà nằm trên bàn.
Ta cũng không kịp mặc quần áo, liền nhảy xuống giường, rồi tiến lên cầm lấy tiêu.
Chính là ngày hôm qua của người kia, ta vuốt ve tiêu bạch ngọc, cảm giác ôn hòa.
Chèn ở phía dưới là phong thư màu trắng, có chữ viết.
Mặt trên viết: Liên Y, tặng ngươi.
Có gì đó ấm ấm từ khóe mắt chảy xuống.
Trước khi mười hai tuổi, ta nghĩ lúc mười sáu tuổi nên kết thúc sinh mệnh của mình, mà bây giờ, ta đã sớm đem cái ý nghĩ này vứt đi, bởi vì, một thế giới mới bày ra ở trước mắt ta.
Thái độ của người trong nhà với ta, từ coi như không nhìn thấy đến cung kính, ta, cũng không thèm để ý.
Ta có hơn một sư phụ bác học dạy bảo cùng ông ngoại, ta không biết hắn đang ở nơi nào, nhưng thường bảy ngày hắn sẽ trở lại dạy bảo ta, bao gồm âm luật, thi từ thậm chí y đạo.
Mà nghĩa mẫu ở kinh thành không gần ta lại luôn sai người mang quần áo đến cho ta, sách vở, đồ trang sức các loại gì đó, thêm căn dặn thật dài cùng yêu mến.
Ta yêu nhất, là tiểu muội muội kia, nàng luôn tặng ta quà bất ngờ khiến ta khi mở bọc ra trong nháy mắt cười ra tiếng.
Được rồi, bây giờ thư mới đã đưa đến
"Bà vú…" Ta để thư xuống, luống cuống tay chân mà chạy ra ngoài.
Trên thư viết:
Tỷ tỷ, ta quyết định lén lút chuồn đi ra tìm vị hôn phu, nhân tiện gặp ngươi, khi ngươi xem thư, hẳn là ta đã đi được hai ba ngày rồi.
Được rồi, nhớ chuẩn bị kẹo nga.
Hôm nay không phải là ngày hôm qua.
Vũ Văn Huyên, con thứ năm của đương kim Thánh Thượng, nhận phong "Tuyển an tĩnh vương", ngày thường là tác phong nhẹ nhàng, ưu nhã phóng khoáng, bàn về học thức cùng tài cán ở trong vài vị hoàng tử cũng được cho là tài năng xuất chúng trong đó.
Người giống Vũ Văn Huyên như vậy, cuộc sống của hắn là qua thế nào chứ?
"Gia, nên vào triều sớm rồi!" Mặc dù điều không phải nói quá to, nhưng đủ để cho người trong phòng nghe thấy tiếng đập cửa rõ ràng là đã quen tay.
Màn hồng rủ, giường khảm ngà voi, mùi của con hạc đồng nguyên chất trong lồng do thuốc tàn đêm qua
Một tay đẩy lớp màn che cửa sổ ra hai bên, ngón tay nhỏ vài dài, sơn móng tay hồng hồng, vòng tay vàng tinh tế trên cổ tay, chỉ trong chốc lát lại chợt bị tay kia kéo trở về.
"Gia, tiểu Dữu tử đang gọi người rồi, nên vào triều rồi, a…" trong chớp mắt giọng nói mềm mại chỉ còn lại nhịp thở gấp.
"Kệ hắn, đã nói đêm hôm qua ta bị cảm lạnh, cáo ốm không đi rồi!" giọng lười biếng: "Ai, ngày hôm qua thật mệt mỏi. Ta thật là…"
Những người ngoài cửa không ai không lắc đầu, bị cảm lạnh, lừa quỷ đi!
Mặt trời lên cao.
"Gia,gia…" Người ngoài cửa thấy bên trong không có phản ứng, đánh bạo lên, nâng cao giọng: "gia, gia…"
"Ầm ĩ cái gì!" Người trong cánh cửa rõ ràng là bị làm nổi cáu rồi.
Bỗng chốc gã sai vặt ngoài cửa "ba" một tiếngquỳ gối trên mặt đất, giơ tay áo lên lau mồ hôi, hơi run rẩy trả lời: "Gia, Bắc tĩnh cánh vương cùng Vương phi mang theo tiểu quận chúa đã tới tiền thính rồi."
"Cái gì? Sao không nói sớm!" Cửa đột nhiên được bị kéo mở ra, trên mặt nam nhân vẻn vẹn áo đơn tràn đầy kinh ngạc vui mừng: "Thật khó được, sao lần này hắn hết giận nhanh như vậy? Còn quỳ ở nơi này làm cái gì? Không mau phân phó phòng bếp chuẩn bị thật tốt vài món ăn ưa thích của Vương gia và Vương phi, được rồi, còn có hạnh nhân đậu hũ, tiểu Tích nhi thích ăn nhất."
"Vương gia, ngươi nên thay y phục trước đi, nếu như bị Bắc tĩnh cánh vương trông thấy, lại bị hắn chê cười!" Mỹ nhân thướt tha cầm ngoại bào trong tay vừa choàng thay hắn, vừa nói.
"Ai, cũng là ngươi nhắc nhở, mau giúp ta chuẩn bị." Xoay người cầm tay mỹ nhân, vội vã trở về trong phòng.
"Ngươi nói hôm nay Huyên không lên triều là cáo bệnh?"
"Tin hắn? Hừ, tám mươi phần trăm là bởi vì là mỹ nhân mang về tới từ Giang Nam kia, chìm đắm trong ôn nhu ở nhà chẳng muốn vào triều, tùy tiện đặt điều tạo cái cớ xin nghỉ mà thôi. Ngươi còn nhất định qua xem hắn, cũng không phải việc hệ trọng gì." Trên tay đang cầm trà thơm nha hoàn dâng, trong miệng lại nói không ngừng
Thê tử ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn, không có nói cái gì, nhưng mà, người kia lại thấy không được tự nhiên nên cúi đầu, uống một ngụm trà.
Bên cạnh là nữ nhi của hắn được trang điểm tỉ mỉ qua, rất giống mẹ, xinh đẹp được giống như là tiểu tiên nữ trên trời xuống.
Hai người các nàng mặc quần áo màu như nhau, con mắt lúc cười rộ lên đều là bừng sáng
Lúc muốn đi vào, xuyên qua cửa sổ mở ra, Vũ Văn Huyên đã thấy người một nhà vậy.
Hắn dừng bước, lẳng lặng dừng lại xem, nhìn bọn họ.
Người ngồi ở chỗ kia, nam nhân uống trà, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn cái chén sứ men xanh trong tay, dường như có phần không kiên nhẫn, nhưng khi hắn quay đầu, nhìn thê tử kiên nhẫn dỗ dành đứa con gái như con mèo nhỏ đang tìm sâu trên mặt đất thì ánh mắt thay đổi.
Đúng vậy, cái kia đối với rất nhiều người mà nói, đều đơn độc và đáng sợ, các loại từ sợ hãi cùng nam nhân gắn liền một chỗ, thường là như vậy, người đàn ông với đường nét lạnh lùng và đôi môi mỏng; dù cho không nói, nhưng từ trước đến nay luôn không hề lơ là
Cái lộ ra, là dường như những người đó vĩnh viễn cũng không tưởng được sự ôn nhu và sủng nịch, cùng anh mắt thỏa mãn.
Còn nhớ rõ, lúc lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, giống như bị một đao sắc bén, lưỡi đao mờ mờ ảo ảo, mang theo mùi vị của máu.
Thiếu niên ẩn nhẫn chuẩn bị trả thù, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở trước mặt mẫu thân mình, xoay người trông thấy mình, hắn nói, hắn gọi Nhan Ngạo Hành.
Ngạo Hành, tên này dường như đã chứng thực chính hắn cũng thế, kiêu ngạo, rất tỉnh táo mà làm những chuyện hắn quyết định phải làm, đúng vậy, những sự việc này, đều là chính hắn quyết định muốn làm.
Đã từng hỏi qua người kia, ngươi đã từng hối hận chưa?
Người kia, đã im lặng một hồi, nói: "Hối hận về chuyện đã làm thì có quan trọng sao?"
Hắn yên lặng, đúng vậy, kể cả sau này có hối hận, thì đều đã làm, như vậy hối hận có ý nghĩa gì?
Nhưng mà, hắn biết, về có một số việc, người kia là hối hận, cho dù chưa bao giờ hắn nói.
Dĩ nhiên rồi, tuy rằng quá trình đau khổ, nhưng không thể nghi ngờ, ít nhất kết quả là tốt đẹp.
Người con gái kia, đã dùng ôn nhu của mình rồi hóa thành vỏ kiếm, đem chuôi kiếm ôm lấy gắt gao.
Cho dù, lưỡi dao sắc bén kia đã từng là cứ như vậy mà làm nàng đau đớn.
Nàng, xinh đẹp, nhưng nếu muốn nói đẹp đến không thể tưởng tượng nổi cũng không phải, Huyên từ nhỏ lớn lên ở trong hậu cung phi tần muôn hoa đua thắm khoe hồng, cũng luôn hiểu một đạo lý, nữ nhân nếu lột đi bề ngoài, cũng là một đống xương khô.
Cho nên, hắn đi qua từ giữa rừng hoa rậm rạp, cũng không mảy may dính thân.
Mà nàng, cùng nhiều mỹ nữ kia dường như có khác biệt, ở vẻ bên ngoài thoạt nhìn yếu đuối không chịu được này, nàng lại có một mặt bình thường đến kì lạ khác.
Rất khó tưởng tượng ra, từng được nuôi dưỡng lớn lên trở thành châu ngọc, lại ở trong thương tổn lột xác thành một người con gái chân chính, nàng là như thế nào có thể có có tâm địa hoạt bát kia.
Có lẽ chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể hòa tan cái khối cảm tình đã sớm bị lãnh khốc kia, thế giới giam cầm trong sự lạnh lẽo, trái tim chỉ biết đả thương người khác và tự làm tổn thương mình.
Thực ra, rất hâm mộ, hai người kia đã từng coi hai bên là kẻ thù, căm hận, thương tổn, nhưng tại rắc rối phức tạp, giữa nhiều khúc mắc đi đến kết quả ràng buộc sâu nhất.
Đã là người thân lại là vợ, kết quả như vậy là sau khi đã đi qua một vòng nơi địa ngục sâu nhất mới đạt được.
Trước hàng trăm kiếp nạn trải qua, chịu tất cả thử thách, cuối cùng mới có thể tu thành chính quả.
Nếu như, nếu như, hắn cũng có thể có một kết quả như vậy, nhất định hắn cũng sẽ sẵn lòng đi chịu đựng quá trình thống khổ như thế.
Huyên nghĩ như vậy, nhưng mà, hắn biết, hắn chỉ là một người đứng xem, cho dù là vào diễn trong chốc lát, nhưng cũng vĩnh viễn chỉ là một người khách qua đường trong câu chuyện của hai người mà thôi.
Hạnh phúc thuộc về chính mình?
Huyên, không tự giác lại cười rộ lên, là không chiếm được gì đó cho nên mới thèm muốn đi!
"Huyên thúc thúc!" Đứa bé mắt sắc ngẩng đầu, đã trông thấy nam nhân ngoài cửa sổ, liền vứt con sâu mà nó chơi đùa xuống, chạy về phía hắn.
Lấy lại tinh thần, nở nụ cười thật to, nghênh đón.
Ôm thân thể nho nhỏ tràn đầy, mang theo hương vị của ánh sáng mặt trời ấm áp.
Tác giả :
Nhất Vĩ Tử Hồ