Địa Ngục Sâu Thẳm
Chương 30
“Tiểu tiểu thư, cô cẩn thận nha! Bên kia rất sâu, đừng đi qua đó nữa!”
“Ha ha, chơi thật vui nha! Phiêu Vũ, trời ạ, bên trong ôn tuyền (*suối nước nóng) lại có cá nha! Ai, đừng trốn, xem ta bắt ngươi!”
“Tiểu thư, cũng muộn rồi, nếu như chủ phủ trở về mà lại biết cô chơi đùa như vậy, sẽ không xong đâu! Cẩn thận đuổi kịp lại bị khí nóng làm hôn mê bất tỉnh nha!”
“Phiêu Vũ, ngươi dài dòng à! Cậu đã nói, ôn tuyền này cũng giống hỏa liên, rất có lợi đối với cơ thể của ta, ta ngâm mình một lát nữa cũng không có vấn đề gì!”
“Ngày hôm nay Ám công tử sẽ trở về a! Cũng đừng để công tử thấy quần áo tiểu thư trong bộ dạng không chỉnh tề này chứ!”
“Phiêu Vũ!” Ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng lưu luyến từ trong nước đi ra.
Phủ thêm cái áo bông mềm mại, cả người khoan khoái sung sướng khiến ta nhịn không được duỗi dài thắt lưng, thực sự rất thích cái ôn tuyền này nha!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận cười trầm thấp, hoảng sợ xoay người, liếc mắt len lén ngắm người kia, sau đó từ từ đi tới, chậm rãi vươn tay, kéo chặt áo quanh người, hổn hển kêu lên: “Phiêu Vũ! Ngươi miệng quạ đen!”
“Được rồi được rồi! Đừng khi dễ Phiêu Vũ nữa! Nhìn xem, tóc ướt cả nè, không chịu lau khô, cẩn thận cảm lạnh nha!” Bàn tay dịu dàng, sủng nịch lau đầu giúp ta.
Xoay người, nở một nụ cười thật rộng: “Ám! Ngươi đã trở về à!”
Thay y phục sạch sẽ, bọt nước trên tóc cũng đã được Phiêu Vũ cẩn thận lau khô, nhưng vẫn có cảm giác ẩm ướt, như là cầm vào vải tơ tằm, buông tóc ngang vai, ta nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Dưới cây tử đằng nở rộ, thân ảnh quen thuộc đang đứng cạnh một một lò trà thơm.
“Ám!” Ta vui vẻ đến bên cạnh hắn: “Oa, thơm quá a! Là trà gì vậy?”
“Trà Long Tĩnh.” Giọng nói của hắn không ngờ nghe hay như vậy, chẳng qua lần đầu mới gặp thì cũng trong trẻo như vậy nhưng lạnh lùng.
“Tới đây, nếm thử xem!”
Chén đá Tiêu Diệp trắng mát lạnh, nho nhỏ, nước trà trong veo mê người, trong chén có một chồi lá xanh biếc dập dình, trên miệng chén từ từ bốc lên hơi nóng phảng phất như có một tầng sa mỏng (*sa: 1 loại vải mỏng), khiến tầm nhìn của ta mờ mịt đi.
Nhấm nháp một ngụm, hơi đăng đắng, nuốt xuống cổ họng lại bắt đầu có vị ngọt ngào liên tục xông lên, tình cảm ấm áp bắt đầu dâng trào từ sâu trong cơ thể, chén trà này, uống ngon đến mức khiến ta muốn thở dài.
“Thích không?” Cặp mắt trong suốt, môi khẽ cười.
Ta không khỏi ngây người ngẩn ngơ, khẽ thở dài: “Ám, trước đây ta không phải đã nói, ngươi cười rộ lên rất đẹp sao?”
Khóe miệng nhếch càng cao hơn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay xoa xoa đầu ta, cười khẽ ra tiếng: “Thế nào mà mới một vài ngày không gặp, tính tình của nàng thật càng ngày càng trở nên nghịch ngợm hơn!”
Ta lén lè lưỡi, nhăn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Ám, hình như rất thích sờ đầu ta nha! Cảm giác ta có vẻ còn bé lắm ấy.”
“Nàng vốn chính là một tiểu nha đầu còn chưa lớn nha!” Dáng tươi cười ôn nhu của hắn dường như giống với ánh mặt trời chiếu sáng trên sân, ấm áp hoà thuận vui vẻ, khiến người khác nhìn vào thấy rất thoải mái.
“Ta thật không ngờ nha! Vốn ta cho rằng, cùng cậu trở về nhất định rất thảm, ai biết, thì ra U Minh Ám phủ mà người người e sợ, không ngờ lại là một chốn bồng lai mỹ lệ ngoại thế như thế này.” Ta vừa nói vừa quay đầu thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ không giống nhân gian ở đây.
Không biết vì nguyên nhân gì, khí hậu U Minh Ám phủ bốn mùa như xuân, bên ngoài đã là đầu hạ, ở đây cây tử đằng lại đang nở rộ. Khắp nơi đều là hương hoa chim chóc, mấy dòng suối trong veo ngoằn nghèo chảy, y như mạch nước chằng chịt thú vị trong tòa nhà. Kiểu dáng mỗi chỗ đều không giống nhau, tuy là đều dưới bóng cây mát mẻ, nhưng mỹ cảnh tự nhiên xung quanh không hề có một nét nào không hài hòa, đặc biệt lịch sự tao nhã, e rằng chỗ ở của thần tiên trong truyền thuyết cũng không gì hơn nơi này nha!
“Nàng thích thì tốt rồi, ta còn sợ nàng ở không quen chứ! Nhưng mấy ngày nay thân thể thấy thế nào?” Ám lại đưa một ly trà qua.
“Khá lắm! Ngâm mình trong ôn tuyền, có bao nhiêu thư thái nha!” Ta cúi đầu, lại uống một ngụm lớn.
Bên tai truyền đến một tiếng khẽ thở dài: “Nàng còn muốn giấu ta sao? Ta chỉ là có chút không rõ, vì sao nghĩa phụ mang nàng về lại đây, mà không chịu giúp nàng chữa bệnh triệt để? Trị liệu bằng ôn tuyền hiệu quả nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian mà thôi.”
Ngẩng đầu, ta cười cười với hắn: “Ừ, nói không sợ chết là giả. Chẳng qua, ta nghĩ trời không tuyệt đường người! Huống hồ lần này cậu mang ta về, hiện tại không chịu cứu ta, nói không chừng sau đó lại chịu thì sao? Ngươi cũng không cần quá lo lắng, sinh tử liên quan đến thiên mệnh, lòng người thanh thản là được rồi. Bây giờ ta chỉ mong muốn sống tốt mỗi ngày, không còn tiếc nuối. Giống như bây giờ, có ngươi cùng ta, còn có trà Long Tĩnh, cây tử đằng, ôn tuyền, vậy không phải tốt sao?”
Ám hơi chau mày lại, lẳng lặng nhìn ta một hồi, dường như muốn nói điều gì, nhưng sau đó cũng không có mở miệng.
“Hai người các ngươi thật biết hưởng thụ nha? Len lén trốn ở chỗ này uống trà.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tiến đến.
“Nghĩa phụ!” Ám cung kính đứng dậy hướng tới thi lễ.
“Ta mới biết được Ám pha trà ngon vậy! Cậu có muốn thử một chén hay không?” Ta nhanh nhẹn ngồi xuống đưa một chén tới.
Tâm tình Minh Ngự dường như rất tốt, nhận chén trà, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ta thấy ngươi ở chỗ này rất thong dong đó.”
“Ừ, ta cũng không có ưu điểm gì, năng lực thích ứng tương đối tốt!” Ta ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm.
“Ông biết là ai dạy Ám pha trà ngon vậy không?
Trực giác ta cảm nhận được thân thể người ngồi bên cạnh ta cứng đờ, ta kinh ngạc quay đầu, trên mặt Ám không còn chút máu, tái nhợt.
“Minh Nguyệt, cũng là mẫu thân của ngươi, nàng pha trà cũng có vị ngọt này, Ám được coi là chân truyền của nàng. Chỉ là, ta nhớ kỹ đã rất lâu rồi ngươi không có pha trà, sao hôm nay lại phá lệ vậy?” Cặp mắt lạnh như băng giống như vô ý đảo qua hai gò má tái nhợt của Ám.
“Có lẽ là bởi vì thầm nghĩ tay nghề của mẫu thân thật là tốt, không nên uổng phí chăng!” Ta ân cần rót một chén đưa qua.
Minh Ngự nhíu mày, hứng thú nhìn ta và Ám một chút, cũng không nói gì nữa, đảo qua nhìn phong cảnh.
“Bẩm báo chủ nhân, vị khách ngài mời đã tới rồi! Hiện giờ đang ở Vũ cư chờ chủ nhân.” Một tên tôi tớ mặc y phục đen cung kính đứng đó.
“Biết rồi.” Minh Ngự thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục đưa tay ra lấy chén trà.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an, cũng không dám hỏi Minh Ngự là ai tới, ta chỉ có thể cúi đầu tiếp tục uống trà.
Mãi tới khi trà trong chén đã hết, Minh Ngự mới đứng lên, phất ống tay áo, cũng không nói gì cả, cứ như vậy rời đi.
Thở dài một cái, vỗ vỗ ngực, ta hướng Ám thè lưỡi: “Trước đây nói ngươi lạnh như băng, giờ mới biết được, hóa ra cậu mới là đại băng sơn ngàn năm không đổi!”
Ám rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, trên mặt cũng khôi phục một chút hồng hào.
Vốn ta muốn hỏi Ám một ít chuyện về mẫu thân, thế nhưng thấy vẻ mặt Ám hoảng hốt, vẻ mặt có chút suy nghĩ, ta lại nuốt lời nói xuống dưới.
Cũng khó trách, từ nhỏ Ám lớn lên ở bên cạnh mẫu thân, nói không chừng tình cảm hắn đối với mẫu thân còn sâu sắc hơn ta rất nhiều, nghĩ tới đây, không khỏi cũng hơi có chút đố kị, duy nhất có Ám được hưởng sự sủng ái của mẫu thân, trái lại ta là nữ nhi chính gốc mà ngay cả khuôn mặt mẫu thân thân sinh cũng chưa từng gặp qua
Hai người chúng ta đều có tâm sự, ngồi đối diện nhau thưởng thức trà mà không nói gì.
Bên tai nghe tiếng nước chảy dịu dàng róc rách và tiếng chim hót, trong không gian tràn ngập mùi thơm ngát của trà Long Tĩnh, ánh mặt trời dịu dàng đi qua đỉnh lá cây rậm rạp, trải xuống những bóng râm loang lổ dưới mặt đất, giờ phút này, thời gian dường như cũng đọng lại trong nháy mắt.
Bóng đêm phủ xuống, ăn xong cơm tối, theo thường lệ ta lại tắm rửa ở ôn tuyền một lần nữa.
Ta chơi trong nước mà không tập trung, cuối cùng thấy không có việc gì để làm, ta bỏ không ngâm mình trong nước nữa mà đi lên.
Phiêu Vũ có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, tìm lược chải đầu, lại vội vàng đi lấy, để ta một mình. Ta khoác y phục vào, miễn cưỡng nằm ở trên ghế bên suối nghỉ ngơi.
Đợi một hồi, bỗng nhiên trong đầu nổi lên ý trêu cợt Phiêu Vũ, ta nhìn chung quanh một chút, phát hiện bên suối có một bụi phù dung đang nở hoa, ta túm lấy góc áo nấp qua đó.
Ta thu gọn người ở sau bụi hoa, ngồi xổm có chút mệt mỏi, chán đến chết. Trong lúc vô tình ta chạm phải vách hang phía sau ——
Rất cổ quái!
Ta xoay người kiểm tra cẩn thận, vách hang vốn rất gần nước, theo lý mà nói rêu xanh phải phủ đầy mới đúng, thế nhưng bây giờ, trên vách hoàn toàn trơn bóng, không hề có chút dấu vết nào?
Có chuyện gì đây?
Đang lúc suy tư, bên tai truyền đến giọng hô hoán của Phiêu Vũ, ta không kịp ngẫm nghĩ, vội vàng trả lời.
“Tiểu thư đang ở đó làm gì vậy?” Phiêu Vũ nói ngạc nhiên.
“Đang định hù dọa ngươi! Sau ngẫm lại nếu như Phiêu Vũ giận thì không thể chơi đùa vui vẻ, cho nên quên đi!” Ta nói thẳng.
“Tiểu thư! Cô nha ~ không nói chuyện này nữa, đêm khuya rồi, sau này đừng trốn ở bụi cây cỏ nữa, nếu lạnh thì không được rồi! Nên quay về phòng nghỉ đi thôi!” Bộ dạng Phiêu Vũ vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Ừ, ngày hôm nay chơi có chút mệt mỏi rồi, chúng ta trở về đi!” Ta lại ngoan ngoãn theo Phiêu Vũ trở về gian nhà.
Một hồi ngâm mình trong ôn tuyền, ta có chút mệt mỏi, trước khi rơi vào trạng thái lơ mơ, ta mơ hồ nghe thấy Ám qua hỏi tình hình ta, thấy ta ngủ, cũng không có tiến vào.
Ta không ngủ được, ở trên giường nằm một lúc, nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới rời khỏi giường, lén lút mặc y phục, mở cửa phòng ra, tin chắc bốn phía không có người, ta mới cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Chỗ ôn tuyền cách gian nhà một chút, tiếng nước róc rách yểm hộ giúp ta.
Tìm được chỗ vách hang, ta tỉ mỉ kiểm tra một phen, quả nhiên là khác xung quanh, ánh trăng tỏa sáng, chiếu rọi xuống phía dưới, ngón tay ta dừng lại, mò lấy một chỗ hõm, dùng một ít lực, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, vách hang tự dưng lại di chuyển.
Dường như trong đó có bộ phận khu động, một khối vách hang lớn như vậy mà không ngờ lại im không một tiếng động mở ra phía trong, lộ ra một lỗ hổng đủ cho một người có thể đi vào.
Ta nhìn một chút thăm dò, hình như đây là cửa thông với núi phía sau, kỳ quái chính là bên trong lộ ra ánh sáng mờ mờ, như là có cái gì đó chiếu sáng, chưa biết phía trước lành hay dữ, nhưng lại không thắng được lòng hiếu kỳ, ta do dự một hồi rồi đi vào.
Vào bên trong, ta phát hiện ra ở đây thật khô ráo khác lạ, nhẹ nhàng khoan khoái, ta liền lớn mật đi theo tia sáng xuống phía dưới.
Càng đi vào bên trong, thấy càng ngày càng nóng, ta nghĩ đi nghĩ lại, mạch núi này chảy qua ôn tuyền, cũng khó trách lại như vậy.
Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cục đã tới được chỗ cuối cùng, nơi này thật ra nhìn quen mắt —— Hóa ra đây là chỗ lúc đầu Minh Ngự chữa thương cho ta!
Thì ra nơi này thông với U Minh Ám phủ!
Ánh mắt ta đảo qua cái bàn, phía trên có cái gì đó, trong lòng ta khẽ động, chẳng lẽ đây là nơi mẫu thân ta lúc trước tắm rửa sao?
Rời bước tiến lên, ta bỗng nhiên phát hiện, trên cái bàn có một hộp gấm, cái hộp gấm này lần trước cũng không thấy, chắc là mới được đặt ở đây.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, tay vừa mở ra, ta không khỏi thất kinh!
Trong hộp gấm không ngờ lại đặt ba đoản kiếm song song, không phải gì khác, đây chính là nguyên nhân gây ra phong ba bão táp trước đây: nhật, nguyệt, tinh tam kiếm!
Ta giật mình đặt lại, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.
Chỉ là, thật không ngờ ba thanh kiếm cư nhiên lại bị đặt ở chỗ như vậy, nghĩ đi, nghĩ lại, có thể bởi vì mẫu thân và nhật kiếm có chút quan hệ sâu xa, cậu mới đặt nó cùng những di vật khác của mẫu thân.
Thực sự là “đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại chẳng tốn công”!
Lập tức ta cũng không cần chần chừ, lấy ba thanh kiếm ra, đóng chiếc hộp kia lại như cũ, để lại y nguyên.
Ta cẩn thận theo đường cũ đi ra, hình như không có ai phát hiện trạng thái khác lạ ở đây, tìm được chỗ đè xuống để mở cửa, thành hang lại mở ra.
Cho đến khi trở về phòng, đóng cửa lại, trái tim treo ngược lúc này mới thả xuống, chỉ là bây giờ ta còn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề vướng bận chân tay: nên làm thế nào để đem ba thanh kiếm ra khỏi U Minh Ám phủ đây?
Một đêm trở người đi trở người lại không có cách nào yên giấc, kiếm đã để ở chỗ an toàn, sẽ không bị tìm thấy được trong một chốc, nhưng nếu như một ngày phát hiện ra thanh kiếm đã bị đánh cắp, thủ vệ sẽ trở nên nghiêm ngặt hơn, tay trói gà không chặt, làm sao ta có thể bình yên mà mang ba thanh kiếm rời khỏi đây?
Huống chi, ta căn bản không biết đường ra khỏi U Minh Ám phủ ở nơi nào!
Càng nghĩ, càng thấy quên cái gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra, trong lòng càng nôn nóng, cho đến khi ngoài cửa sổ sắc trời không rõ, mới ủ rũ mơ màng ngủ.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng, qua giấc ngủ ngắn kỳ thực ta đã bị giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy toàn thân khí lực dường như bị rút đi hết, không có cách nào mở mắt, trong miệng còn có vị tanh tanh, thật là khó chịu!
Người nọ hình như miễn cưỡng nhẫn nại, không dám, cố nén tiếng khóc thoát ra, mà thanh âm này, hình như là Phiêu Vũ?
Lại có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, dường như là đến thẳng bên giường ta, khí tức quen thuộc, là Ám!
“Ám thiếu gia, tiểu thư đây là…” quả nhiên là Phiêu Vũ, nàng ta khóc ta cái gì vậy?
“Nô tỳ vừa nghĩ gọi tiểu thư tỉnh lại dùng đồ ăn sáng, ai biết, tự dưng lại thấy, thấy bên môi tiểu thư tràn ra, là máu!”
“Ngươi xuống phía dưới mang mấy hạt hỏa liên và ba bát ôn tuyền đun lên, chờ hạt sen nhừ thì bưng lên.” Đây đúng là giọng nói của Ám.
Phiêu Vũ vội vàng lên tiếng, bỏ chạy đi.
Bên tai truyền đến tiếng Ám thở dài: “Tử Nhi, ta nên làm như thế nào đây? Lẽ nào thực sự chỉ có thể nhìn nàng…”
Bàn tay dịu dàng khẽ mơn trớn khóe môi ta, không ngờ lại hơi run!
Ám, ngươi thương tâm vì ta sao?
Trong lòng nảy sinh một trận chua xót khổ sở không hiểu được, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm rồi!
“Người đâu!” Ám bỗng mở miệng gọi.
“Thiếu chủ có gì phân phó?” Lập tức, ngoài cửa có người cung kính đáp.
“Lệnh cho Hỏa Nô cấp tốc đi vào động phủ Hỏa Liên lấy năm cành hỏa liên mang về đây!” Ám phân phó nói.
“Vâng!” Người nọ tuân lệnh đi khỏi.
Trong lòng ta bỗng nhiên hiểu rõ!
Rốt cục đã nghĩ ra!
Thì ra còn có đường có thể đi được!
“Ha ha, chơi thật vui nha! Phiêu Vũ, trời ạ, bên trong ôn tuyền (*suối nước nóng) lại có cá nha! Ai, đừng trốn, xem ta bắt ngươi!”
“Tiểu thư, cũng muộn rồi, nếu như chủ phủ trở về mà lại biết cô chơi đùa như vậy, sẽ không xong đâu! Cẩn thận đuổi kịp lại bị khí nóng làm hôn mê bất tỉnh nha!”
“Phiêu Vũ, ngươi dài dòng à! Cậu đã nói, ôn tuyền này cũng giống hỏa liên, rất có lợi đối với cơ thể của ta, ta ngâm mình một lát nữa cũng không có vấn đề gì!”
“Ngày hôm nay Ám công tử sẽ trở về a! Cũng đừng để công tử thấy quần áo tiểu thư trong bộ dạng không chỉnh tề này chứ!”
“Phiêu Vũ!” Ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng lưu luyến từ trong nước đi ra.
Phủ thêm cái áo bông mềm mại, cả người khoan khoái sung sướng khiến ta nhịn không được duỗi dài thắt lưng, thực sự rất thích cái ôn tuyền này nha!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận cười trầm thấp, hoảng sợ xoay người, liếc mắt len lén ngắm người kia, sau đó từ từ đi tới, chậm rãi vươn tay, kéo chặt áo quanh người, hổn hển kêu lên: “Phiêu Vũ! Ngươi miệng quạ đen!”
“Được rồi được rồi! Đừng khi dễ Phiêu Vũ nữa! Nhìn xem, tóc ướt cả nè, không chịu lau khô, cẩn thận cảm lạnh nha!” Bàn tay dịu dàng, sủng nịch lau đầu giúp ta.
Xoay người, nở một nụ cười thật rộng: “Ám! Ngươi đã trở về à!”
Thay y phục sạch sẽ, bọt nước trên tóc cũng đã được Phiêu Vũ cẩn thận lau khô, nhưng vẫn có cảm giác ẩm ướt, như là cầm vào vải tơ tằm, buông tóc ngang vai, ta nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Dưới cây tử đằng nở rộ, thân ảnh quen thuộc đang đứng cạnh một một lò trà thơm.
“Ám!” Ta vui vẻ đến bên cạnh hắn: “Oa, thơm quá a! Là trà gì vậy?”
“Trà Long Tĩnh.” Giọng nói của hắn không ngờ nghe hay như vậy, chẳng qua lần đầu mới gặp thì cũng trong trẻo như vậy nhưng lạnh lùng.
“Tới đây, nếm thử xem!”
Chén đá Tiêu Diệp trắng mát lạnh, nho nhỏ, nước trà trong veo mê người, trong chén có một chồi lá xanh biếc dập dình, trên miệng chén từ từ bốc lên hơi nóng phảng phất như có một tầng sa mỏng (*sa: 1 loại vải mỏng), khiến tầm nhìn của ta mờ mịt đi.
Nhấm nháp một ngụm, hơi đăng đắng, nuốt xuống cổ họng lại bắt đầu có vị ngọt ngào liên tục xông lên, tình cảm ấm áp bắt đầu dâng trào từ sâu trong cơ thể, chén trà này, uống ngon đến mức khiến ta muốn thở dài.
“Thích không?” Cặp mắt trong suốt, môi khẽ cười.
Ta không khỏi ngây người ngẩn ngơ, khẽ thở dài: “Ám, trước đây ta không phải đã nói, ngươi cười rộ lên rất đẹp sao?”
Khóe miệng nhếch càng cao hơn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay xoa xoa đầu ta, cười khẽ ra tiếng: “Thế nào mà mới một vài ngày không gặp, tính tình của nàng thật càng ngày càng trở nên nghịch ngợm hơn!”
Ta lén lè lưỡi, nhăn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Ám, hình như rất thích sờ đầu ta nha! Cảm giác ta có vẻ còn bé lắm ấy.”
“Nàng vốn chính là một tiểu nha đầu còn chưa lớn nha!” Dáng tươi cười ôn nhu của hắn dường như giống với ánh mặt trời chiếu sáng trên sân, ấm áp hoà thuận vui vẻ, khiến người khác nhìn vào thấy rất thoải mái.
“Ta thật không ngờ nha! Vốn ta cho rằng, cùng cậu trở về nhất định rất thảm, ai biết, thì ra U Minh Ám phủ mà người người e sợ, không ngờ lại là một chốn bồng lai mỹ lệ ngoại thế như thế này.” Ta vừa nói vừa quay đầu thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ không giống nhân gian ở đây.
Không biết vì nguyên nhân gì, khí hậu U Minh Ám phủ bốn mùa như xuân, bên ngoài đã là đầu hạ, ở đây cây tử đằng lại đang nở rộ. Khắp nơi đều là hương hoa chim chóc, mấy dòng suối trong veo ngoằn nghèo chảy, y như mạch nước chằng chịt thú vị trong tòa nhà. Kiểu dáng mỗi chỗ đều không giống nhau, tuy là đều dưới bóng cây mát mẻ, nhưng mỹ cảnh tự nhiên xung quanh không hề có một nét nào không hài hòa, đặc biệt lịch sự tao nhã, e rằng chỗ ở của thần tiên trong truyền thuyết cũng không gì hơn nơi này nha!
“Nàng thích thì tốt rồi, ta còn sợ nàng ở không quen chứ! Nhưng mấy ngày nay thân thể thấy thế nào?” Ám lại đưa một ly trà qua.
“Khá lắm! Ngâm mình trong ôn tuyền, có bao nhiêu thư thái nha!” Ta cúi đầu, lại uống một ngụm lớn.
Bên tai truyền đến một tiếng khẽ thở dài: “Nàng còn muốn giấu ta sao? Ta chỉ là có chút không rõ, vì sao nghĩa phụ mang nàng về lại đây, mà không chịu giúp nàng chữa bệnh triệt để? Trị liệu bằng ôn tuyền hiệu quả nhưng cũng chỉ kéo dài được một thời gian mà thôi.”
Ngẩng đầu, ta cười cười với hắn: “Ừ, nói không sợ chết là giả. Chẳng qua, ta nghĩ trời không tuyệt đường người! Huống hồ lần này cậu mang ta về, hiện tại không chịu cứu ta, nói không chừng sau đó lại chịu thì sao? Ngươi cũng không cần quá lo lắng, sinh tử liên quan đến thiên mệnh, lòng người thanh thản là được rồi. Bây giờ ta chỉ mong muốn sống tốt mỗi ngày, không còn tiếc nuối. Giống như bây giờ, có ngươi cùng ta, còn có trà Long Tĩnh, cây tử đằng, ôn tuyền, vậy không phải tốt sao?”
Ám hơi chau mày lại, lẳng lặng nhìn ta một hồi, dường như muốn nói điều gì, nhưng sau đó cũng không có mở miệng.
“Hai người các ngươi thật biết hưởng thụ nha? Len lén trốn ở chỗ này uống trà.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tiến đến.
“Nghĩa phụ!” Ám cung kính đứng dậy hướng tới thi lễ.
“Ta mới biết được Ám pha trà ngon vậy! Cậu có muốn thử một chén hay không?” Ta nhanh nhẹn ngồi xuống đưa một chén tới.
Tâm tình Minh Ngự dường như rất tốt, nhận chén trà, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ta thấy ngươi ở chỗ này rất thong dong đó.”
“Ừ, ta cũng không có ưu điểm gì, năng lực thích ứng tương đối tốt!” Ta ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm.
“Ông biết là ai dạy Ám pha trà ngon vậy không?
Trực giác ta cảm nhận được thân thể người ngồi bên cạnh ta cứng đờ, ta kinh ngạc quay đầu, trên mặt Ám không còn chút máu, tái nhợt.
“Minh Nguyệt, cũng là mẫu thân của ngươi, nàng pha trà cũng có vị ngọt này, Ám được coi là chân truyền của nàng. Chỉ là, ta nhớ kỹ đã rất lâu rồi ngươi không có pha trà, sao hôm nay lại phá lệ vậy?” Cặp mắt lạnh như băng giống như vô ý đảo qua hai gò má tái nhợt của Ám.
“Có lẽ là bởi vì thầm nghĩ tay nghề của mẫu thân thật là tốt, không nên uổng phí chăng!” Ta ân cần rót một chén đưa qua.
Minh Ngự nhíu mày, hứng thú nhìn ta và Ám một chút, cũng không nói gì nữa, đảo qua nhìn phong cảnh.
“Bẩm báo chủ nhân, vị khách ngài mời đã tới rồi! Hiện giờ đang ở Vũ cư chờ chủ nhân.” Một tên tôi tớ mặc y phục đen cung kính đứng đó.
“Biết rồi.” Minh Ngự thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục đưa tay ra lấy chén trà.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an, cũng không dám hỏi Minh Ngự là ai tới, ta chỉ có thể cúi đầu tiếp tục uống trà.
Mãi tới khi trà trong chén đã hết, Minh Ngự mới đứng lên, phất ống tay áo, cũng không nói gì cả, cứ như vậy rời đi.
Thở dài một cái, vỗ vỗ ngực, ta hướng Ám thè lưỡi: “Trước đây nói ngươi lạnh như băng, giờ mới biết được, hóa ra cậu mới là đại băng sơn ngàn năm không đổi!”
Ám rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, trên mặt cũng khôi phục một chút hồng hào.
Vốn ta muốn hỏi Ám một ít chuyện về mẫu thân, thế nhưng thấy vẻ mặt Ám hoảng hốt, vẻ mặt có chút suy nghĩ, ta lại nuốt lời nói xuống dưới.
Cũng khó trách, từ nhỏ Ám lớn lên ở bên cạnh mẫu thân, nói không chừng tình cảm hắn đối với mẫu thân còn sâu sắc hơn ta rất nhiều, nghĩ tới đây, không khỏi cũng hơi có chút đố kị, duy nhất có Ám được hưởng sự sủng ái của mẫu thân, trái lại ta là nữ nhi chính gốc mà ngay cả khuôn mặt mẫu thân thân sinh cũng chưa từng gặp qua
Hai người chúng ta đều có tâm sự, ngồi đối diện nhau thưởng thức trà mà không nói gì.
Bên tai nghe tiếng nước chảy dịu dàng róc rách và tiếng chim hót, trong không gian tràn ngập mùi thơm ngát của trà Long Tĩnh, ánh mặt trời dịu dàng đi qua đỉnh lá cây rậm rạp, trải xuống những bóng râm loang lổ dưới mặt đất, giờ phút này, thời gian dường như cũng đọng lại trong nháy mắt.
Bóng đêm phủ xuống, ăn xong cơm tối, theo thường lệ ta lại tắm rửa ở ôn tuyền một lần nữa.
Ta chơi trong nước mà không tập trung, cuối cùng thấy không có việc gì để làm, ta bỏ không ngâm mình trong nước nữa mà đi lên.
Phiêu Vũ có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, tìm lược chải đầu, lại vội vàng đi lấy, để ta một mình. Ta khoác y phục vào, miễn cưỡng nằm ở trên ghế bên suối nghỉ ngơi.
Đợi một hồi, bỗng nhiên trong đầu nổi lên ý trêu cợt Phiêu Vũ, ta nhìn chung quanh một chút, phát hiện bên suối có một bụi phù dung đang nở hoa, ta túm lấy góc áo nấp qua đó.
Ta thu gọn người ở sau bụi hoa, ngồi xổm có chút mệt mỏi, chán đến chết. Trong lúc vô tình ta chạm phải vách hang phía sau ——
Rất cổ quái!
Ta xoay người kiểm tra cẩn thận, vách hang vốn rất gần nước, theo lý mà nói rêu xanh phải phủ đầy mới đúng, thế nhưng bây giờ, trên vách hoàn toàn trơn bóng, không hề có chút dấu vết nào?
Có chuyện gì đây?
Đang lúc suy tư, bên tai truyền đến giọng hô hoán của Phiêu Vũ, ta không kịp ngẫm nghĩ, vội vàng trả lời.
“Tiểu thư đang ở đó làm gì vậy?” Phiêu Vũ nói ngạc nhiên.
“Đang định hù dọa ngươi! Sau ngẫm lại nếu như Phiêu Vũ giận thì không thể chơi đùa vui vẻ, cho nên quên đi!” Ta nói thẳng.
“Tiểu thư! Cô nha ~ không nói chuyện này nữa, đêm khuya rồi, sau này đừng trốn ở bụi cây cỏ nữa, nếu lạnh thì không được rồi! Nên quay về phòng nghỉ đi thôi!” Bộ dạng Phiêu Vũ vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Ừ, ngày hôm nay chơi có chút mệt mỏi rồi, chúng ta trở về đi!” Ta lại ngoan ngoãn theo Phiêu Vũ trở về gian nhà.
Một hồi ngâm mình trong ôn tuyền, ta có chút mệt mỏi, trước khi rơi vào trạng thái lơ mơ, ta mơ hồ nghe thấy Ám qua hỏi tình hình ta, thấy ta ngủ, cũng không có tiến vào.
Ta không ngủ được, ở trên giường nằm một lúc, nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới rời khỏi giường, lén lút mặc y phục, mở cửa phòng ra, tin chắc bốn phía không có người, ta mới cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Chỗ ôn tuyền cách gian nhà một chút, tiếng nước róc rách yểm hộ giúp ta.
Tìm được chỗ vách hang, ta tỉ mỉ kiểm tra một phen, quả nhiên là khác xung quanh, ánh trăng tỏa sáng, chiếu rọi xuống phía dưới, ngón tay ta dừng lại, mò lấy một chỗ hõm, dùng một ít lực, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, vách hang tự dưng lại di chuyển.
Dường như trong đó có bộ phận khu động, một khối vách hang lớn như vậy mà không ngờ lại im không một tiếng động mở ra phía trong, lộ ra một lỗ hổng đủ cho một người có thể đi vào.
Ta nhìn một chút thăm dò, hình như đây là cửa thông với núi phía sau, kỳ quái chính là bên trong lộ ra ánh sáng mờ mờ, như là có cái gì đó chiếu sáng, chưa biết phía trước lành hay dữ, nhưng lại không thắng được lòng hiếu kỳ, ta do dự một hồi rồi đi vào.
Vào bên trong, ta phát hiện ra ở đây thật khô ráo khác lạ, nhẹ nhàng khoan khoái, ta liền lớn mật đi theo tia sáng xuống phía dưới.
Càng đi vào bên trong, thấy càng ngày càng nóng, ta nghĩ đi nghĩ lại, mạch núi này chảy qua ôn tuyền, cũng khó trách lại như vậy.
Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cục đã tới được chỗ cuối cùng, nơi này thật ra nhìn quen mắt —— Hóa ra đây là chỗ lúc đầu Minh Ngự chữa thương cho ta!
Thì ra nơi này thông với U Minh Ám phủ!
Ánh mắt ta đảo qua cái bàn, phía trên có cái gì đó, trong lòng ta khẽ động, chẳng lẽ đây là nơi mẫu thân ta lúc trước tắm rửa sao?
Rời bước tiến lên, ta bỗng nhiên phát hiện, trên cái bàn có một hộp gấm, cái hộp gấm này lần trước cũng không thấy, chắc là mới được đặt ở đây.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, tay vừa mở ra, ta không khỏi thất kinh!
Trong hộp gấm không ngờ lại đặt ba đoản kiếm song song, không phải gì khác, đây chính là nguyên nhân gây ra phong ba bão táp trước đây: nhật, nguyệt, tinh tam kiếm!
Ta giật mình đặt lại, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.
Chỉ là, thật không ngờ ba thanh kiếm cư nhiên lại bị đặt ở chỗ như vậy, nghĩ đi, nghĩ lại, có thể bởi vì mẫu thân và nhật kiếm có chút quan hệ sâu xa, cậu mới đặt nó cùng những di vật khác của mẫu thân.
Thực sự là “đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại chẳng tốn công”!
Lập tức ta cũng không cần chần chừ, lấy ba thanh kiếm ra, đóng chiếc hộp kia lại như cũ, để lại y nguyên.
Ta cẩn thận theo đường cũ đi ra, hình như không có ai phát hiện trạng thái khác lạ ở đây, tìm được chỗ đè xuống để mở cửa, thành hang lại mở ra.
Cho đến khi trở về phòng, đóng cửa lại, trái tim treo ngược lúc này mới thả xuống, chỉ là bây giờ ta còn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề vướng bận chân tay: nên làm thế nào để đem ba thanh kiếm ra khỏi U Minh Ám phủ đây?
Một đêm trở người đi trở người lại không có cách nào yên giấc, kiếm đã để ở chỗ an toàn, sẽ không bị tìm thấy được trong một chốc, nhưng nếu như một ngày phát hiện ra thanh kiếm đã bị đánh cắp, thủ vệ sẽ trở nên nghiêm ngặt hơn, tay trói gà không chặt, làm sao ta có thể bình yên mà mang ba thanh kiếm rời khỏi đây?
Huống chi, ta căn bản không biết đường ra khỏi U Minh Ám phủ ở nơi nào!
Càng nghĩ, càng thấy quên cái gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra, trong lòng càng nôn nóng, cho đến khi ngoài cửa sổ sắc trời không rõ, mới ủ rũ mơ màng ngủ.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng, qua giấc ngủ ngắn kỳ thực ta đã bị giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy toàn thân khí lực dường như bị rút đi hết, không có cách nào mở mắt, trong miệng còn có vị tanh tanh, thật là khó chịu!
Người nọ hình như miễn cưỡng nhẫn nại, không dám, cố nén tiếng khóc thoát ra, mà thanh âm này, hình như là Phiêu Vũ?
Lại có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, dường như là đến thẳng bên giường ta, khí tức quen thuộc, là Ám!
“Ám thiếu gia, tiểu thư đây là…” quả nhiên là Phiêu Vũ, nàng ta khóc ta cái gì vậy?
“Nô tỳ vừa nghĩ gọi tiểu thư tỉnh lại dùng đồ ăn sáng, ai biết, tự dưng lại thấy, thấy bên môi tiểu thư tràn ra, là máu!”
“Ngươi xuống phía dưới mang mấy hạt hỏa liên và ba bát ôn tuyền đun lên, chờ hạt sen nhừ thì bưng lên.” Đây đúng là giọng nói của Ám.
Phiêu Vũ vội vàng lên tiếng, bỏ chạy đi.
Bên tai truyền đến tiếng Ám thở dài: “Tử Nhi, ta nên làm như thế nào đây? Lẽ nào thực sự chỉ có thể nhìn nàng…”
Bàn tay dịu dàng khẽ mơn trớn khóe môi ta, không ngờ lại hơi run!
Ám, ngươi thương tâm vì ta sao?
Trong lòng nảy sinh một trận chua xót khổ sở không hiểu được, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm rồi!
“Người đâu!” Ám bỗng mở miệng gọi.
“Thiếu chủ có gì phân phó?” Lập tức, ngoài cửa có người cung kính đáp.
“Lệnh cho Hỏa Nô cấp tốc đi vào động phủ Hỏa Liên lấy năm cành hỏa liên mang về đây!” Ám phân phó nói.
“Vâng!” Người nọ tuân lệnh đi khỏi.
Trong lòng ta bỗng nhiên hiểu rõ!
Rốt cục đã nghĩ ra!
Thì ra còn có đường có thể đi được!
Tác giả :
Nhất Vĩ Tử Hồ