Địa Ngục Công Ngụ
Quyển 1 - Chương 1: Nhà trọ quỷ dị
Lý Ẩn giật mình mở mắt.
Tim hắn lúc này như có lử thiêu đốt, đau đớn không thôi.
Lại...xuất hiện rồi sao?
Lần này, là đến lượt mình?
Lý Ẩn chống tay ngồi dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường. Lúc này, trái tim đau đớn kịch liệt, cuối cùng cũng đã thuyên giảm chút ít.
Hắn xuống giường, xỏ đôi dép vào, tiếp theo, ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách bên ngoài, bật đèn lên.
Hắn thấy thứ đó.
Trên vách tường trắng tinh của phòng khách, giờ phút này, đột ngột xuất hiện một hàng chữ được viết bằng máu tươi! Tình cảnh này vô cùng quỷ dị, nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh này lúc nửa đêm, thì đều sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhưng Lý Ẩn lại không có phản ứng gì.
“ Lại đến lượt mình rồi...”
Hắn cẩn thận nhìn hàng chữ trước mặt.
“ Ngày 7 tháng 6 năm 2010 --- ngày 7 tháng 7, đi đến U Thủy thôn ở ngoại ô thành phố X, đồng thời ở lại đây hết một tháng này.”
Hàng huyết tự quỷ dị này, sau khi Lý Ẩn xem xong, bỗng nhiên dần dần mờ đi, máu giống như bị bức tường hút hết vào trong, dần dần...biến mất.
U Thủy thôn...
Lý Ẩn nhớ kỹ cái tên này.
Vẫn còn rất buồn ngủ, thế nhưng mà không thể ngủ tiếp được rồi. Hắn quyết định mở đèn phòng khách lên, pha một ly trà, uống.... Hắn không có thói quen hút thuốc lá, cho nên cũng chỉ có thể uống trà thôi. Tuy cà phê có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng Lý Ẩn luôn cảm thấy, thời điểm thưởng thức hương trà bốc lên, tâm tình sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nhìn nước trà trong ly phản chiếu gương mặt mình, Lý Ẩn siết chặc ly trà.
Chuyển đến nhà trọ này sống, đã...gần một năm rồi.
Tuy thời gian một năm tựa hồ không lâu lắm, nhưng Lý Ẩn lại cảm thấy, phảng phất giống như đã trãi qua rất nhiều năm tháng.
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời vừa mới mọc, Lý Ẩn nằm gục trên bàn trà ở phòng khách bừng tỉnh dậy.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, đắp một cái chăn lông, cứ như vậy ngủ một giấc, cũng không biết là có bị cảm hay không.
Ly trà trên bàn, nước trà còn dư cũng đã lạnh ngắt hết rồi.
Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã...Sáu giờ sáng.
Lý Ẩn dụi dụi đôi mắt, nhanh chóng đi rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, tiếp theo, tự nấu cho mình bữa sáng, chiên một quả trứng, rồi kẹp trứng vào giữa hai lát bánh mì hôm qua mua, thêm chút sốt mayone, coi như xong điểm tâm hôm nay.
Lý Ẩn kỳ thật rất giỏi nấu nướng, chủ yếu là vì sống độc thân quá lâu, cho nên đành phải tự học nấu ăn, qua thời gian dài, rõ ràng đã trở thành một tay đầu bếp giỏi.
Cắn một miếng bánh mì sandwich tự mình làm, lại lấy một ly sữa trong lò vi sóng ra, Lý Ẩn lật lịch bàn, sắp xếp công việc tháng sau, cũng chính là tháng 6.
Hắn là một tiểu thuyết gia online, hơn nữa còn rất nổi danh trên mạng, mới ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết, cho nên mỗi ngày chỉ cần ở nhà siêng năng gõ bàn phím, thu tiền nhuận bút là sống tốt.
“ Không thành vấn đề.” Hắn nhai một miếng sandwich trong miệng, nói:” Tháng 6 chỉ cần đem theo laptop, đúng hạn cập nhật chương mới là được rồi. Ừhm... chỉ là không biết cụ thể lúc đó phát sinh tình huống gì.”
Tiếp theo, hắn bỏ lịch bàn xuống, nhai nuốt hết bánh mì và trứng trong miệng, hai bàn tay nắm chặt lại.
Tuyệt đối phải sống sót... Sống sót về đến đây!
Sau khi chuẩn bị xong, hắn đi ra khỏi nhà, nhưng không thèm khóa cửa lại.
Căn hộ của hắn chính là phòng 404 lầu bốn. Cũng chính là một số phòng xui xẻo, nhưng, cái này cũng không phải do Lý Ẩn chọn.
Đi xuống lầu một nhà trọ. Lầu một không có căn hộ nào, mà là một đại sảnh giống như trong khách sạn. Đại sảnh đặt rất nhiều bàn ghế sopha, để mọi người ngồi nghỉ ngơi.
Một trong những cái bàn đó, có ba người đang ngồi.
Ba người đó, nhìn thấy Lý Ẩn đi về phía này, đều nhanh chóng đứng lên.
Bọn họ theo thứ tự là một thanh niên cao kều, mặc âu phục đeo mắt kính, kế bên là một tiểu tử đội nón khá điển trai, kế tiếp là một thiếu nữ có khuôn mặt vô cùng đáng yêu xinh đẹp, mặc một bộ âu phục màu xanh lá.
“ Các người... vách tường nhà các người, đều xuất hiện huyết tự đúng không?” Lý Ẩn trầm ngâm một lát, hỏi.
Ba người không hẹn cùng gật đầu.
Bọn họ, cũng đều là khách thuê căn hộ trong tòa nhà trọ này.
“ Thì ra là thế, như vậy lần này ít nhất có bốn người đồng hành.” Lý Ẩn nhẹ thở ra, cũng ngồi xuống với bọn họ.
Thần sắc bốn người, đều rất ngưng trọng.
“ Lý Ẩn...” thiếu nữ xinh đẹp áo xanh sắc mặt vô cùng lo lắng nói:” Thật sự... Không có chuyện gì chứ? Lần này, sao lại báo cho chúng ta trước một tháng? Hơn nữa còn là đến một cái thôn hẻo lánh xa xôi ở ngoại thành?”
“ Đúng vậy a,” thanh niên đeo kính mặc âu phục cũng nói theo:” Tôi đã kiểm tra bản đồ, ngoại ô thành phố X là dựa lưng vào núi cao, vô cùng hoang vu vắng vẻ, cơ sở hạ tầng cái gì cũng không có, hoàn toàn là một thôn trang miền núi lạc hậu a.”
“ Trung Quốc có rất nhiều vùng nông thôn.” Lý Ẩn rất bình tĩnh nói:” Những thôn trang hoàn toàn tách biệt với thành phố và lạc hậu kiểu thế này, số lượng tuyệt đối không ít. Đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
“ Nhưng mà...Tôi vẫn là cảm thấy...” Thanh niên đeo kính mặc âu phục kia vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng tiểu tử đội nón đã cản hắn lại.
Một lần nữa không khí lại lâm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu, cũng không có xuất hiện thêm người nào, đoán chừng, lần này vách tường trong nhà xuất hiện huyết tự, cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
“ Đã 7h.” Lý Ẩn nhìn đồng hồ, nói:” Ba người các cậu đi làm trước đi, tôi sẽ tiếp tục đợi ở đây, nếu có thêm thành viên mới, tôi sẽ gọi điện báo cho các cậu.”
Lý Ẩn rất bình tĩnh và cơ trí, vẫn luôn khiến bọn họ rất an tâm, vì vậy, ba người liền lập tức đứng dậy, đi ra khỏi nhà trọ.
Vừa rồi, Lý Ẩn đã dùng điện thoại di động lên mạng, thế nhưng mãi vẫn tra không ra nơi gọi là U Thủy thôn. Bất quá nếu đã nói là ở ngoại ô thành phố X, thì cuối cùng cũng sẽ tìm thấy thôi.
Nếu như dựa vào những manh mối này mà không tìm thấy, thì chỉ dẫn của huyết tự sẽ không chỉ có bấy nhiêu, mà sẽ có thêm địa chỉ cụ thể hơn.
Tới ngày 7 tháng 6, bọn hắn nhất định phải đến được U Thuỷ thôn. Đồng thời trước ngày 7 tháng 7, tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đó.
Tuyệt đối không thể...
Thời gian như thoi đưa, đã đến ngày 6 tháng 6.
Bây giờ là, buổi trưa 2 giờ 30 phút.
Trên con dốc nơi sườn núi, Lý Ẩn, đi cùng ba người kia, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Ngọn núi này, tên là Hắc Ô sơn, mà U Thuỷ thôn, qua nhiều lần thăm hỏi, đã xác định được là nằm ở phía tây ngọn núi này. Thế núi hiểm yếu, giao thông vô cùng bất tiện, thôn trang cơ hồ tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống tự cung tự cấp, điện nước đều không có, tình cảnh có thể nói là hết sức khó khăn.
Thanh niên đeo mắt kính mặc âu phục, tên là Tần Thủ Thiên, cậu ta là phóng viên một tờ báo nhỏ, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài săn tin, cho nên lúc này cũng không tính là quá mệt mỏi. Nhưng hai người kia, tiểu tử đội nón là La Hằng Viêm, và thiếu nữ xinh đẹp mặc âu phục màu xanh lá là Diệp Khả Hân, đều là giới trí thức hằng ngày làm việc trong văn phòng, mới đi được vài km đường núi, giầy bắt đầu mòn, bọn họ đều đã cảm thấy mệt mỏi dị thường. Nhưng mà, ai cũng không dám nghỉ ngơi. Nhất định phải tranh thủ trước khi trời tối, đến được U Thuỷ thôn.
Lý Ẩn cầm trong tay la bàn và bản đồ, nhìn hắn cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
“ Lý...Lý Ẩn.” La Hằng Viêm thở không ra hơi hỏi:” Còn, còn bao lâu mới tới a, tôi, chân của tôi muốn đứt hết ra rồi...”
“ Cậu muốn dừng chân nghỉ ngơi thì cứ việc.” Lý Ẩn nhìn la bàn, đầu cũng không quay lại nói:” Chỉ cần cậu không sợ chết, tôi cũng không tiếc bỏ cậu lại.”
“ Sao... sao có thể như thế!” La Hằng Viêm hiểu rất rõ cá tính Lý Ẩn, không... thật ra, ai cũng sẽ làm như vậy thôi.
Người sống trong toà nhà trọ đó, cuối cùng đều sẽ trở nên coi thường tánh mạng người khác. La Hằng Viêm đến ở trong nhà trọ kia, cũng mới được nửa năm mà thôi.
Lại vượt qua một đỉnh núi, Lý Ẩn tinh thần phấn chấn, nhìn xuống chân núi, nói:” Nhìn đi! Đến rồi!”
Đó quả nhiên là một thôn trang rất lớn. Tuy thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng mà nhà cửa quả thật không tồi tàn giống như tưởng tượng, phóng mắt nhìn ra xa, trên một mảnh đất rộng lớn có mấy trăm mái nhà, trong số đó còn có nhà lầu hai tầng, giữa những ngôi nhà là những thửa ruộng, còn có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang cần cù canh tác trên đó.
Đến đây, cũng không phải vấn đề quá khó khăn.
Kế tiếp, bốn người đều hưng phấn tiến về phía chân núi.
Nếu đã đến được U Thuỷ thôn... thì cũng coi như đã hoàn thành chỉ thị của huyết tự kia rồi.
Không có người nào, có thể làm trái chỉ thị của huyết tự kia.
Đã xuống tới chân núi, đột nhiên Lý Ẩn nhìn thấy, một thôn nữ xinh xắn gánh hai thùng nước đi qua, vì vậy lập tức gọi cô lại.
“ Vị cô nương này...” Lý Ẩn bước lên hỏi:” Đây là ... là U Thuỷ thôn đúng không?”
Thôn nữ kia thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn, rất là dụ người.
“ Đúng, đúng vậy. Các người...” thôn nữ kia nhìn nhìn Lý Ẩn, khó hiểu hỏi:” Xin hỏi... Anh là...”
“ Chúng tôi là khách du lịch đến từ thành phố K, đã vượt qua một đoạn đường núi rất dài, nên muốn vào thôn nghỉ chân một chút.”
Thôn nữ lập tức hưng phấn nói:” Thật hiếm thấy, lại có thể có người thành phố đến chỗ này a. Tôi tên là A Tú, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh đến tiệm cơm của Vương đại thúc, mùi vị thức ăn ở tiệm Vương đại thúc vô cùng tuyệt vời, tất cả đều dùng nước giếng nấu đó.
Nước giếng... Thôn này, thật là chưa có nước máy sao?
Hơn nữa, lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, thực tình cũng không thấy cột điện. Xem ra cái thôn này quả thật rất lạc hậu a.
Thôn nữ tên là A Tú cũng rất nhiệt tình, bọn người Lý Ẩn cũng đã nhanh chóng đi theo cô.
Ngay lúc này, ánh mắt Lý Ẩn, trong lúc vô tình, dừng lại tại thùng nước phía sau lưng A Tú. Nước trong thùng thoạt nhìn rất là trong, không biết là nước giếng hay là nước suối.
Nhưng mà... thân thể Lý Ẩn, ngay lúc đó lại giống như là bị điện giật bắn lên!
Dưới đáy thùng nước, bất thình lình, nổi lên một đôi mắt trắng dã, đôi mắt không tròng trên một gương mặt nữ nhân!
Gương mặt này nổi lên thực sự quá đột ngột, làm cho người ta căn bản là không kịp phản ứng!
Lý Ẩn lập tức thối lui vài bước, trái tim không ngừng đập loạn. Sau đó lại đi tới nhìn về phía thùng nước... Vẫn là một thùng nước trong như cũ mà thôi, chẳng có chỗ nào dị thường.
Nhưng mà, Lý Ẩn lại vô cùng rõ ràng, vừa rồi cái thứ hắn nhìn thấy, tuyệt đối không phải vì hoa mắt.
“ A...A Tú cô nương...” Lý Ẩn mạnh mẽ kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nói:” Tôi, có lẽ chúng tôi cũng không làm phiền cô. Thấy cô gánh nước chắc là cũng đang rất bận nhỉ.”
Hắn cũng không đợi A Tú đáp lại, lập tức nhanh chóng quay đầu, sải bước đi về phía ba người đồng hành, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ một cái.
Ba người lập tức hiểu ý, liền vội vàng đi theo Lý Ẩn rời xa A Tú. A Tú thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết đã đắc tội mấy người này chỗ nào.
Đi lại trong thôn, mấy gương mặt lạ hoắc của bọn họ khiến cho rất nhiều người chú ý. Người trong thôn đều nghi hoặc nhìn nhìn bọn họ, Hắc Ô sơn này cũng không phải là danh lam thắng cảnh hay di tích cổ gì, tại sao lại có du khách đến đây chứ?
Diệp Khả Hân thấp giọng hỏi Lý Ẩn:” Lý... Lý Ẩn tiên sinh, vừa rồi... Anh đã, nhìn thấy, ‘thứ đó’ rồi hả?”
Lý Ẩn im lặng, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Tuy đã biết trước, đi vào U Thuỷ thôn, tuyệt đối không có chuyện bình an vô sự mà vượt qua một tháng, nhưng mà, không ngờ mới chỉ bước tới mép thôn, vẫn còn là giữa ban ngày, đã...
Lý Ẩn nhìn bầu trời trên đầu, chỉ cảm thấy thái dương tựa hồ cũng đang dần dần bị đám mây che khuất.
Lần này... Bốn người bọn họ, có thể còn ai, sống đến ngày 7 tháng 7, trở về cái nhà trọ ở thành phố K đây?
Một năm rồi... Chuyện như vậy, Lý Ẩn đã trải qua rất nhiều lần.
Nhiều lần, hắn đã suýt chết.
Suýt chết trong tay “những thứ đó”.
“ Những thứ đó”, là từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện, không ai biết được, nhưng mà không chỗ nào không có, ở bất cứ địa phương nào, vào bất cứ thời gian nào, cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Mà ở cái thế giới này, địa phương duy nhất có thể trốn tránh “những thứ đó”, lại chính là trong căn hộ của toà nhà trọ kia tại thành phố K. Chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới có thể chắc chắn mình tuyệt đối an toàn.
Vậy đó, nếu đã trở thành khách trọ trong toà nhà, thì tuyệt đối sẽ không cách nào thoát khỏi quy luật này.
Tim hắn lúc này như có lử thiêu đốt, đau đớn không thôi.
Lại...xuất hiện rồi sao?
Lần này, là đến lượt mình?
Lý Ẩn chống tay ngồi dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường. Lúc này, trái tim đau đớn kịch liệt, cuối cùng cũng đã thuyên giảm chút ít.
Hắn xuống giường, xỏ đôi dép vào, tiếp theo, ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách bên ngoài, bật đèn lên.
Hắn thấy thứ đó.
Trên vách tường trắng tinh của phòng khách, giờ phút này, đột ngột xuất hiện một hàng chữ được viết bằng máu tươi! Tình cảnh này vô cùng quỷ dị, nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh này lúc nửa đêm, thì đều sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhưng Lý Ẩn lại không có phản ứng gì.
“ Lại đến lượt mình rồi...”
Hắn cẩn thận nhìn hàng chữ trước mặt.
“ Ngày 7 tháng 6 năm 2010 --- ngày 7 tháng 7, đi đến U Thủy thôn ở ngoại ô thành phố X, đồng thời ở lại đây hết một tháng này.”
Hàng huyết tự quỷ dị này, sau khi Lý Ẩn xem xong, bỗng nhiên dần dần mờ đi, máu giống như bị bức tường hút hết vào trong, dần dần...biến mất.
U Thủy thôn...
Lý Ẩn nhớ kỹ cái tên này.
Vẫn còn rất buồn ngủ, thế nhưng mà không thể ngủ tiếp được rồi. Hắn quyết định mở đèn phòng khách lên, pha một ly trà, uống.... Hắn không có thói quen hút thuốc lá, cho nên cũng chỉ có thể uống trà thôi. Tuy cà phê có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng Lý Ẩn luôn cảm thấy, thời điểm thưởng thức hương trà bốc lên, tâm tình sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nhìn nước trà trong ly phản chiếu gương mặt mình, Lý Ẩn siết chặc ly trà.
Chuyển đến nhà trọ này sống, đã...gần một năm rồi.
Tuy thời gian một năm tựa hồ không lâu lắm, nhưng Lý Ẩn lại cảm thấy, phảng phất giống như đã trãi qua rất nhiều năm tháng.
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời vừa mới mọc, Lý Ẩn nằm gục trên bàn trà ở phòng khách bừng tỉnh dậy.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, đắp một cái chăn lông, cứ như vậy ngủ một giấc, cũng không biết là có bị cảm hay không.
Ly trà trên bàn, nước trà còn dư cũng đã lạnh ngắt hết rồi.
Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã...Sáu giờ sáng.
Lý Ẩn dụi dụi đôi mắt, nhanh chóng đi rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, tiếp theo, tự nấu cho mình bữa sáng, chiên một quả trứng, rồi kẹp trứng vào giữa hai lát bánh mì hôm qua mua, thêm chút sốt mayone, coi như xong điểm tâm hôm nay.
Lý Ẩn kỳ thật rất giỏi nấu nướng, chủ yếu là vì sống độc thân quá lâu, cho nên đành phải tự học nấu ăn, qua thời gian dài, rõ ràng đã trở thành một tay đầu bếp giỏi.
Cắn một miếng bánh mì sandwich tự mình làm, lại lấy một ly sữa trong lò vi sóng ra, Lý Ẩn lật lịch bàn, sắp xếp công việc tháng sau, cũng chính là tháng 6.
Hắn là một tiểu thuyết gia online, hơn nữa còn rất nổi danh trên mạng, mới ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết, cho nên mỗi ngày chỉ cần ở nhà siêng năng gõ bàn phím, thu tiền nhuận bút là sống tốt.
“ Không thành vấn đề.” Hắn nhai một miếng sandwich trong miệng, nói:” Tháng 6 chỉ cần đem theo laptop, đúng hạn cập nhật chương mới là được rồi. Ừhm... chỉ là không biết cụ thể lúc đó phát sinh tình huống gì.”
Tiếp theo, hắn bỏ lịch bàn xuống, nhai nuốt hết bánh mì và trứng trong miệng, hai bàn tay nắm chặt lại.
Tuyệt đối phải sống sót... Sống sót về đến đây!
Sau khi chuẩn bị xong, hắn đi ra khỏi nhà, nhưng không thèm khóa cửa lại.
Căn hộ của hắn chính là phòng 404 lầu bốn. Cũng chính là một số phòng xui xẻo, nhưng, cái này cũng không phải do Lý Ẩn chọn.
Đi xuống lầu một nhà trọ. Lầu một không có căn hộ nào, mà là một đại sảnh giống như trong khách sạn. Đại sảnh đặt rất nhiều bàn ghế sopha, để mọi người ngồi nghỉ ngơi.
Một trong những cái bàn đó, có ba người đang ngồi.
Ba người đó, nhìn thấy Lý Ẩn đi về phía này, đều nhanh chóng đứng lên.
Bọn họ theo thứ tự là một thanh niên cao kều, mặc âu phục đeo mắt kính, kế bên là một tiểu tử đội nón khá điển trai, kế tiếp là một thiếu nữ có khuôn mặt vô cùng đáng yêu xinh đẹp, mặc một bộ âu phục màu xanh lá.
“ Các người... vách tường nhà các người, đều xuất hiện huyết tự đúng không?” Lý Ẩn trầm ngâm một lát, hỏi.
Ba người không hẹn cùng gật đầu.
Bọn họ, cũng đều là khách thuê căn hộ trong tòa nhà trọ này.
“ Thì ra là thế, như vậy lần này ít nhất có bốn người đồng hành.” Lý Ẩn nhẹ thở ra, cũng ngồi xuống với bọn họ.
Thần sắc bốn người, đều rất ngưng trọng.
“ Lý Ẩn...” thiếu nữ xinh đẹp áo xanh sắc mặt vô cùng lo lắng nói:” Thật sự... Không có chuyện gì chứ? Lần này, sao lại báo cho chúng ta trước một tháng? Hơn nữa còn là đến một cái thôn hẻo lánh xa xôi ở ngoại thành?”
“ Đúng vậy a,” thanh niên đeo kính mặc âu phục cũng nói theo:” Tôi đã kiểm tra bản đồ, ngoại ô thành phố X là dựa lưng vào núi cao, vô cùng hoang vu vắng vẻ, cơ sở hạ tầng cái gì cũng không có, hoàn toàn là một thôn trang miền núi lạc hậu a.”
“ Trung Quốc có rất nhiều vùng nông thôn.” Lý Ẩn rất bình tĩnh nói:” Những thôn trang hoàn toàn tách biệt với thành phố và lạc hậu kiểu thế này, số lượng tuyệt đối không ít. Đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
“ Nhưng mà...Tôi vẫn là cảm thấy...” Thanh niên đeo kính mặc âu phục kia vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng tiểu tử đội nón đã cản hắn lại.
Một lần nữa không khí lại lâm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu, cũng không có xuất hiện thêm người nào, đoán chừng, lần này vách tường trong nhà xuất hiện huyết tự, cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
“ Đã 7h.” Lý Ẩn nhìn đồng hồ, nói:” Ba người các cậu đi làm trước đi, tôi sẽ tiếp tục đợi ở đây, nếu có thêm thành viên mới, tôi sẽ gọi điện báo cho các cậu.”
Lý Ẩn rất bình tĩnh và cơ trí, vẫn luôn khiến bọn họ rất an tâm, vì vậy, ba người liền lập tức đứng dậy, đi ra khỏi nhà trọ.
Vừa rồi, Lý Ẩn đã dùng điện thoại di động lên mạng, thế nhưng mãi vẫn tra không ra nơi gọi là U Thủy thôn. Bất quá nếu đã nói là ở ngoại ô thành phố X, thì cuối cùng cũng sẽ tìm thấy thôi.
Nếu như dựa vào những manh mối này mà không tìm thấy, thì chỉ dẫn của huyết tự sẽ không chỉ có bấy nhiêu, mà sẽ có thêm địa chỉ cụ thể hơn.
Tới ngày 7 tháng 6, bọn hắn nhất định phải đến được U Thuỷ thôn. Đồng thời trước ngày 7 tháng 7, tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đó.
Tuyệt đối không thể...
Thời gian như thoi đưa, đã đến ngày 6 tháng 6.
Bây giờ là, buổi trưa 2 giờ 30 phút.
Trên con dốc nơi sườn núi, Lý Ẩn, đi cùng ba người kia, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Ngọn núi này, tên là Hắc Ô sơn, mà U Thuỷ thôn, qua nhiều lần thăm hỏi, đã xác định được là nằm ở phía tây ngọn núi này. Thế núi hiểm yếu, giao thông vô cùng bất tiện, thôn trang cơ hồ tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống tự cung tự cấp, điện nước đều không có, tình cảnh có thể nói là hết sức khó khăn.
Thanh niên đeo mắt kính mặc âu phục, tên là Tần Thủ Thiên, cậu ta là phóng viên một tờ báo nhỏ, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài săn tin, cho nên lúc này cũng không tính là quá mệt mỏi. Nhưng hai người kia, tiểu tử đội nón là La Hằng Viêm, và thiếu nữ xinh đẹp mặc âu phục màu xanh lá là Diệp Khả Hân, đều là giới trí thức hằng ngày làm việc trong văn phòng, mới đi được vài km đường núi, giầy bắt đầu mòn, bọn họ đều đã cảm thấy mệt mỏi dị thường. Nhưng mà, ai cũng không dám nghỉ ngơi. Nhất định phải tranh thủ trước khi trời tối, đến được U Thuỷ thôn.
Lý Ẩn cầm trong tay la bàn và bản đồ, nhìn hắn cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
“ Lý...Lý Ẩn.” La Hằng Viêm thở không ra hơi hỏi:” Còn, còn bao lâu mới tới a, tôi, chân của tôi muốn đứt hết ra rồi...”
“ Cậu muốn dừng chân nghỉ ngơi thì cứ việc.” Lý Ẩn nhìn la bàn, đầu cũng không quay lại nói:” Chỉ cần cậu không sợ chết, tôi cũng không tiếc bỏ cậu lại.”
“ Sao... sao có thể như thế!” La Hằng Viêm hiểu rất rõ cá tính Lý Ẩn, không... thật ra, ai cũng sẽ làm như vậy thôi.
Người sống trong toà nhà trọ đó, cuối cùng đều sẽ trở nên coi thường tánh mạng người khác. La Hằng Viêm đến ở trong nhà trọ kia, cũng mới được nửa năm mà thôi.
Lại vượt qua một đỉnh núi, Lý Ẩn tinh thần phấn chấn, nhìn xuống chân núi, nói:” Nhìn đi! Đến rồi!”
Đó quả nhiên là một thôn trang rất lớn. Tuy thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng mà nhà cửa quả thật không tồi tàn giống như tưởng tượng, phóng mắt nhìn ra xa, trên một mảnh đất rộng lớn có mấy trăm mái nhà, trong số đó còn có nhà lầu hai tầng, giữa những ngôi nhà là những thửa ruộng, còn có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang cần cù canh tác trên đó.
Đến đây, cũng không phải vấn đề quá khó khăn.
Kế tiếp, bốn người đều hưng phấn tiến về phía chân núi.
Nếu đã đến được U Thuỷ thôn... thì cũng coi như đã hoàn thành chỉ thị của huyết tự kia rồi.
Không có người nào, có thể làm trái chỉ thị của huyết tự kia.
Đã xuống tới chân núi, đột nhiên Lý Ẩn nhìn thấy, một thôn nữ xinh xắn gánh hai thùng nước đi qua, vì vậy lập tức gọi cô lại.
“ Vị cô nương này...” Lý Ẩn bước lên hỏi:” Đây là ... là U Thuỷ thôn đúng không?”
Thôn nữ kia thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn, rất là dụ người.
“ Đúng, đúng vậy. Các người...” thôn nữ kia nhìn nhìn Lý Ẩn, khó hiểu hỏi:” Xin hỏi... Anh là...”
“ Chúng tôi là khách du lịch đến từ thành phố K, đã vượt qua một đoạn đường núi rất dài, nên muốn vào thôn nghỉ chân một chút.”
Thôn nữ lập tức hưng phấn nói:” Thật hiếm thấy, lại có thể có người thành phố đến chỗ này a. Tôi tên là A Tú, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh đến tiệm cơm của Vương đại thúc, mùi vị thức ăn ở tiệm Vương đại thúc vô cùng tuyệt vời, tất cả đều dùng nước giếng nấu đó.
Nước giếng... Thôn này, thật là chưa có nước máy sao?
Hơn nữa, lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, thực tình cũng không thấy cột điện. Xem ra cái thôn này quả thật rất lạc hậu a.
Thôn nữ tên là A Tú cũng rất nhiệt tình, bọn người Lý Ẩn cũng đã nhanh chóng đi theo cô.
Ngay lúc này, ánh mắt Lý Ẩn, trong lúc vô tình, dừng lại tại thùng nước phía sau lưng A Tú. Nước trong thùng thoạt nhìn rất là trong, không biết là nước giếng hay là nước suối.
Nhưng mà... thân thể Lý Ẩn, ngay lúc đó lại giống như là bị điện giật bắn lên!
Dưới đáy thùng nước, bất thình lình, nổi lên một đôi mắt trắng dã, đôi mắt không tròng trên một gương mặt nữ nhân!
Gương mặt này nổi lên thực sự quá đột ngột, làm cho người ta căn bản là không kịp phản ứng!
Lý Ẩn lập tức thối lui vài bước, trái tim không ngừng đập loạn. Sau đó lại đi tới nhìn về phía thùng nước... Vẫn là một thùng nước trong như cũ mà thôi, chẳng có chỗ nào dị thường.
Nhưng mà, Lý Ẩn lại vô cùng rõ ràng, vừa rồi cái thứ hắn nhìn thấy, tuyệt đối không phải vì hoa mắt.
“ A...A Tú cô nương...” Lý Ẩn mạnh mẽ kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nói:” Tôi, có lẽ chúng tôi cũng không làm phiền cô. Thấy cô gánh nước chắc là cũng đang rất bận nhỉ.”
Hắn cũng không đợi A Tú đáp lại, lập tức nhanh chóng quay đầu, sải bước đi về phía ba người đồng hành, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ một cái.
Ba người lập tức hiểu ý, liền vội vàng đi theo Lý Ẩn rời xa A Tú. A Tú thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết đã đắc tội mấy người này chỗ nào.
Đi lại trong thôn, mấy gương mặt lạ hoắc của bọn họ khiến cho rất nhiều người chú ý. Người trong thôn đều nghi hoặc nhìn nhìn bọn họ, Hắc Ô sơn này cũng không phải là danh lam thắng cảnh hay di tích cổ gì, tại sao lại có du khách đến đây chứ?
Diệp Khả Hân thấp giọng hỏi Lý Ẩn:” Lý... Lý Ẩn tiên sinh, vừa rồi... Anh đã, nhìn thấy, ‘thứ đó’ rồi hả?”
Lý Ẩn im lặng, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Tuy đã biết trước, đi vào U Thuỷ thôn, tuyệt đối không có chuyện bình an vô sự mà vượt qua một tháng, nhưng mà, không ngờ mới chỉ bước tới mép thôn, vẫn còn là giữa ban ngày, đã...
Lý Ẩn nhìn bầu trời trên đầu, chỉ cảm thấy thái dương tựa hồ cũng đang dần dần bị đám mây che khuất.
Lần này... Bốn người bọn họ, có thể còn ai, sống đến ngày 7 tháng 7, trở về cái nhà trọ ở thành phố K đây?
Một năm rồi... Chuyện như vậy, Lý Ẩn đã trải qua rất nhiều lần.
Nhiều lần, hắn đã suýt chết.
Suýt chết trong tay “những thứ đó”.
“ Những thứ đó”, là từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện, không ai biết được, nhưng mà không chỗ nào không có, ở bất cứ địa phương nào, vào bất cứ thời gian nào, cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Mà ở cái thế giới này, địa phương duy nhất có thể trốn tránh “những thứ đó”, lại chính là trong căn hộ của toà nhà trọ kia tại thành phố K. Chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới có thể chắc chắn mình tuyệt đối an toàn.
Vậy đó, nếu đã trở thành khách trọ trong toà nhà, thì tuyệt đối sẽ không cách nào thoát khỏi quy luật này.
Tác giả :
Hắc Sắc Hỏa Chủng