Địa Ngục Chi Ngược
Chương 16
Đèn sáng, âm nhạc, rượu ngon, làm lòng người rung động. Khoa Lạc Đặc đứng ở giữa phòng, đàm tiếu tự nhiên. Hắn đêm nay mặc một bộ tây phục trắng tinh khiết, tại chỗ nhiều người càng tôn lên vẻ cao lớn xuất chúng, bên môi hiện lên tia cười, hấp dẫn không ít mỹ nữ được các nam nhân dắt theo bên người.
Đây là yến hội do một tư nhân tổ chức, mịt mờ mà xa xỉ, nhiều người hiểu rằng, nếu không phải quý tộc nổi tiếng, thì cũng chỉ có một thân phận đặc thù — hội viên của Phế Tích.
Khoa Lạc Đặc không phải hội viên, lúc nhận được thư mời của Đằng Tân, tự hỏi thật lâu mới quyết định tham gia. Trong lòng biết rằng này bất quá chỉ là chung quanh sự trả thù của Đằng Tân và Khải Thân, Đông Phương nhất định là một lợi thế, sẽ xuất hiện trong yến hội.
Trước khi xuất môn, Nhạc Hình Cung rốt cục đem vấn đề không thích đáng hỏi ra. Hắn hỏi: “Vì Đông Phương, thiếu gia nguyện ý nỗ lực bao nhiêu giới hạn?”
Khoa Lạc Đặc nhìn hắn, cảm giác vấn đề này rất bình thường, không giống như Nhạc Hình Cung thận trọng. Nhạc Hình Cung nói: “Bất cứ đồ vật gì đều có giới hạn của nó, thiếu gia có thể vì Đông Phương làm bao nhiêu? Nếu như là vì hắn mà vứt bỏ tất cả, ta đây sẽ sớm một chút chuẩn bị sẵn sàng.”
Khoa Lạc Đặc cười rộ lên: “Nhạc Hình Cung, ngươi từ lúc nào mà trở nên hài hước như thế?” Sau đó hỏi: “Ta như thế nào có thể vì Đông Phương mà vứt bỏ tất cả? Chẳng lẽ gần đây thể hiện nét mặt quá mức thành công, ngay cả ngươi cũng bị lây?”
Nhạc Hình Cung nhưng lại thở dài: “Thiếu gia, Đông Phương vốn là một người rất có lực sát thương, ngươi phải cẩn thận.”
“Ta biết, Đằng Tân tám phần muốn trước mặt ta hành hạ hắn. Cho dù ta có điểm đau lòng, cũng sẽ không bị mất sự đúng mực.”
Thảm trải hoa lệ bị nhiều dấu giày di động lui tới, tất cả mọi người đều mang theo ý cười, cùng nhau giao tiếp chào hỏi. Tiếc mục đặc sắc nhất vẫn chưa có ra trận, điểm này mọi người tham gia yến hội đều rõ ràng.
Khoa Lạc Đặc liên tiếp đem ánh mắt phóng đến một hộp chữ nhật chứa người khổng lồ đang nằm trong đãi sảnh, thứ này bị che giấu nghiêm ngặt, không biết bên trong vốn là người có bộ dáng như thế nào. Đông Phương có thể hay không ở bên trong?
Trái tim đột nhiên bang bang nhảy lên, có xúc động muốn trực tiếp chạy tới xốc vải che lên, liền bị Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ đè ép xuống. Đối với tưởng niệm với Đông Phương, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có điểm giật mình.
Trước mặt Nhạc Hình Cung đối đáp, giờ phút này rõ ràng hiện lên trước mắt. Hắn nhớ tới lời Nhạc Hình Cung nói — Đông Phương vốn là một người có lực sát thương cao, ngươi phải cẩn thận…
Những người khác cũng mặt nào đó nghi đoán, nhưng là xuất phát từ tôn trọng với chủ nhân, chưa người nào cố gắng đi thăm dò xem dò bên trong có gì. Trò hay rút cuộc ra trận, Đằng Tân gõ gõ ly rượu trên tay, cùng Đằng Tân gật đầu ý bảo. Ánh mắt mọi người tập trung tại chỗ hai người chủ nhân, yên lặng nghe chỉ thị.
“Các vị đại giá quang lâm, là vinh hạnh của chúng ta.” Đằng Tân cười đến sáng lạn, hắn dung mạo vốn giống nữ tử, bây giờ cười, càng thêm xinh đẹp phi phàm, không biết giữa những người đang ngồi, có bao nhiêu người đối với hắn âm thầm thèm thuồng “Phế Tích luôn luôn chờ đợi những người xinh đẹp tái xuất hiện, Sóc Phúc Lai Ti gia tộc luôn là mục tiêu theo đuổi của chúng ta. Hôm nay, ta muốn cho mọi người xem bảo vật vô song trên đời, làm cho Khải Thân cùng ta hai người cùng hưởng tâm tình vui sướng.”
Khải Thân đứng ở bên người Đằng Tân, chỉ vào địa phương bị màn che giấu, hăng hái mà nói: “Mọi người nơi này đêm nay, cũng có thể chứng kiến, Sóc Phúc Lai Ti truyền kỳ!”
Sóc Phúc Lai Ti truyền kỳ!
Mọi người xôn xao. Khoa Lạc Đặc đứng ở góc, im lặng theo dõi. Mọi người hứng thú, Khải Thân hướng mọi người ý bảo. Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, mỗi người cũng nín thở chờ đợi.
Màn che kéo xuống, đặt ở giữa đại sảnh, đặt ở trong đại sảnh, không khác những gì Khoa Lạc Đặc sở liệu, vốn là một cái ***g cực lớn. Tứ phía cũng có thể cho mọi người tùy ý theo dõi, đem hết thảy bên trong bại lộ không bỏ sót.
Dựa vào khắp địa phương ngõ ngách, là một khối thân hình nhỏ nhắn. Tựa hồ mộng đẹp chưa tỉnh, mặt chôn trong khuỷa tay, cả người nằm nghiêng cuộn tròn, bao trùm bên ngoài là sa mỏng tùy vào hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng.
“Oh, Sóc Phúc Lai Ti…”
“Sóc Phúc Lai Ti…”
Tiếng than thở xé gió liên tiếp, ánh mắt tham lam nhìn thân thể trên sa mỏng phập phồng. Da thịt làm lòng người rung động, mang theo cực hạn tái nhợt. Bên ngoài sa mỏng lộ ra mắt cá chân đầy vết thương xanh tím, từ từ dày đặt đến bên trong, làm cho ánh mắt mọi người nhìn theo trống ngực không ngừng gia tốc, nhưng địa phương trọng yếu nhất được sa mỏng che lại như hiện như ẩn. Con mèo nhỏ của ta…
Khoa Lạc Đặc nhìn Đông Phương đang trong mộng đẹp, không khỏi nhớ tới xúc giác ôm Đông Phương ngủ trong ngực, Thân thể quen thuộc như vậy hiện lên dấu vết ngược đãi làm cho Khoa Lạc Đặc tay cầm ly nhè nhẹ run..
Người trong ***g không hề phòng bị, tựa như không biết có bao nhiêu sài lang đang vây quanh mình. Mọi người vây quanh ***g sắt, xem bảo vật hiếm có, hai tròng mắt mở lớn như muốn cắn nuốt con mồi.
“Đẹp quá…” Một tay duỗi vào, sỗ sàng tại bắp chân sờ loạn.
“So với lụa còn hảo hơn, giống như muốn đem tay hít vào, không hổ là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc.”
Đông Phương cảm thấy không thoải mái, khẽ ưm một tiếng.
Tay tham lam lại càng hoảng sợ, phảng phất sợ kinh nhiễu mà rút trở về, Đại sảnh tức thì an tĩnh lại, chờ đợi diễn viên thức tỉnh.
Nhưng là ánh mắt tập trung người kia trở mình, rất nhanh an tĩnh lại. Khẽ phập phồng trong ngực, trên mặt thiếu niên thần sắc mê mang, bây giờ đang trong mộng đẹp của hắn.
Quá mệt mỏi, dù sao vẫn là bị tiêu hao thể lực. Không phải mỗi người đều có kiên nhẫn nhìn thiếu niên xinh đẹp hồn nhiên ngủ. Lại có bàn tay đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt hắn.
…....
Chậm rãi bắt đầu, càng nhiều bàn tay cướp đoạt đi vào, bắt đầu len lén tấn công thân thể không có phòng bị.
Tái mệt mỏi như thế nào, rốt cuộc rất nhanh đã bừng tỉnh. Đông Phương rùng mình một cái, giống như bị người trong mộng đột nhiên dùng lực xé, phản xạ dựng thẳng người.
Sa mỏng rơi xuống trên đùi, hiện ra trên ngực bao nhiêu ấn ký bị hôn, tiểu thỏ tử hai tròng mắt hoảng sợ trừng nhìn quanh, gây khuynh hướng xích mích bạo lực.
“Hảo đáng yêu.” Bắt đầu kích động biết bao nhiêu dục vọng, vô số cánh tay hướng Đông Phương duỗi tới.
Đông Phương kêu to: “Tránh ra tránh ra!” Tiểu động vật giống như muốn tìm địa phương bí mật lẩn trốn, nhưng lại đột nhiên phát hiện bản thân ngay lúc đó bị vây ở trong vị trí tuyệt đối bất lợi.
May mắn, ***g sắt cũng đồng thời hạn chế tay mọi người tiến thêm một bước xâm phạm. Hắn bắt đầu kéo thời gian khôi phục thân thể, chạy trốn tới giữa ***g sắt lui thành một đoàn, mặt giấu giữa khuỷa tay, chỉ lộ ra hai tròng mắt đen nhánh, quanh sát động tĩnh chung quanh.
Lồng sắt lớn rất có chủ ý, Đông Phương giấu ở chính giữa, làm cho người bốn phía không thể chạm đến hắn, cho dù tay người dài nhất, cũng chỉ có khả năng làm cho móng tay đụng nhẹ qua da thịt của Đông Phương. Cái này giống như kích lên dục vọng của mọi người, quả thật vốn là sở trường tìm trò hay của Đằng Tân.
Khoa Lạc Đặc đứng ở xa xa, mang theo sắc mặt cười nhạt nhìn hết thảy. Yết hầu hắn có điểm phát khô, dạ dày cũng lui thành một đoàn, này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
Toàn thân trên dưới khó chịu, quả thực là khó chịu muốn chết, thầm nghĩ thống khoái mà rống to một trận, hoặc là tìm người phát tiết làm trong lòng khó chịu. Nhưng hắn chỉ có thể cười, hơn nữa cười đến trấn định, tôn quý, giống như hết thảy không hề gì.
Bởi vì lưỡng đạo ánh mắt giống như mũi nhọn đâm vào lưng hắn. Quan sát, điều tra, tìm kiếm nhược điểm công kích hắn.
Con mèo nhỏ của ta…
Khoa Lạc Đặc cười lạnh, xoay người nhìn lưỡng đạo ánh mắt, đối với Đằng Tân cùng Khải Thân, tiêu sái mà nâng chén.
Đằng Tân cùng Khải Thân đáp lễ.
“Khoa Lạc Đặc có vẻ phát điêm rồi.” Khải Thân một bên đối với Khoa Lạc Đặc mỉm cười, một bên dường như không việc gì thấp giọng nói.
“Còn không mất đi lý trí.”
“Có lẽ nên gia tăng một chút lực.” Hai người đối mặt cười.
Đây là yến hội do một tư nhân tổ chức, mịt mờ mà xa xỉ, nhiều người hiểu rằng, nếu không phải quý tộc nổi tiếng, thì cũng chỉ có một thân phận đặc thù — hội viên của Phế Tích.
Khoa Lạc Đặc không phải hội viên, lúc nhận được thư mời của Đằng Tân, tự hỏi thật lâu mới quyết định tham gia. Trong lòng biết rằng này bất quá chỉ là chung quanh sự trả thù của Đằng Tân và Khải Thân, Đông Phương nhất định là một lợi thế, sẽ xuất hiện trong yến hội.
Trước khi xuất môn, Nhạc Hình Cung rốt cục đem vấn đề không thích đáng hỏi ra. Hắn hỏi: “Vì Đông Phương, thiếu gia nguyện ý nỗ lực bao nhiêu giới hạn?”
Khoa Lạc Đặc nhìn hắn, cảm giác vấn đề này rất bình thường, không giống như Nhạc Hình Cung thận trọng. Nhạc Hình Cung nói: “Bất cứ đồ vật gì đều có giới hạn của nó, thiếu gia có thể vì Đông Phương làm bao nhiêu? Nếu như là vì hắn mà vứt bỏ tất cả, ta đây sẽ sớm một chút chuẩn bị sẵn sàng.”
Khoa Lạc Đặc cười rộ lên: “Nhạc Hình Cung, ngươi từ lúc nào mà trở nên hài hước như thế?” Sau đó hỏi: “Ta như thế nào có thể vì Đông Phương mà vứt bỏ tất cả? Chẳng lẽ gần đây thể hiện nét mặt quá mức thành công, ngay cả ngươi cũng bị lây?”
Nhạc Hình Cung nhưng lại thở dài: “Thiếu gia, Đông Phương vốn là một người rất có lực sát thương, ngươi phải cẩn thận.”
“Ta biết, Đằng Tân tám phần muốn trước mặt ta hành hạ hắn. Cho dù ta có điểm đau lòng, cũng sẽ không bị mất sự đúng mực.”
Thảm trải hoa lệ bị nhiều dấu giày di động lui tới, tất cả mọi người đều mang theo ý cười, cùng nhau giao tiếp chào hỏi. Tiếc mục đặc sắc nhất vẫn chưa có ra trận, điểm này mọi người tham gia yến hội đều rõ ràng.
Khoa Lạc Đặc liên tiếp đem ánh mắt phóng đến một hộp chữ nhật chứa người khổng lồ đang nằm trong đãi sảnh, thứ này bị che giấu nghiêm ngặt, không biết bên trong vốn là người có bộ dáng như thế nào. Đông Phương có thể hay không ở bên trong?
Trái tim đột nhiên bang bang nhảy lên, có xúc động muốn trực tiếp chạy tới xốc vải che lên, liền bị Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ đè ép xuống. Đối với tưởng niệm với Đông Phương, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có điểm giật mình.
Trước mặt Nhạc Hình Cung đối đáp, giờ phút này rõ ràng hiện lên trước mắt. Hắn nhớ tới lời Nhạc Hình Cung nói — Đông Phương vốn là một người có lực sát thương cao, ngươi phải cẩn thận…
Những người khác cũng mặt nào đó nghi đoán, nhưng là xuất phát từ tôn trọng với chủ nhân, chưa người nào cố gắng đi thăm dò xem dò bên trong có gì. Trò hay rút cuộc ra trận, Đằng Tân gõ gõ ly rượu trên tay, cùng Đằng Tân gật đầu ý bảo. Ánh mắt mọi người tập trung tại chỗ hai người chủ nhân, yên lặng nghe chỉ thị.
“Các vị đại giá quang lâm, là vinh hạnh của chúng ta.” Đằng Tân cười đến sáng lạn, hắn dung mạo vốn giống nữ tử, bây giờ cười, càng thêm xinh đẹp phi phàm, không biết giữa những người đang ngồi, có bao nhiêu người đối với hắn âm thầm thèm thuồng “Phế Tích luôn luôn chờ đợi những người xinh đẹp tái xuất hiện, Sóc Phúc Lai Ti gia tộc luôn là mục tiêu theo đuổi của chúng ta. Hôm nay, ta muốn cho mọi người xem bảo vật vô song trên đời, làm cho Khải Thân cùng ta hai người cùng hưởng tâm tình vui sướng.”
Khải Thân đứng ở bên người Đằng Tân, chỉ vào địa phương bị màn che giấu, hăng hái mà nói: “Mọi người nơi này đêm nay, cũng có thể chứng kiến, Sóc Phúc Lai Ti truyền kỳ!”
Sóc Phúc Lai Ti truyền kỳ!
Mọi người xôn xao. Khoa Lạc Đặc đứng ở góc, im lặng theo dõi. Mọi người hứng thú, Khải Thân hướng mọi người ý bảo. Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, mỗi người cũng nín thở chờ đợi.
Màn che kéo xuống, đặt ở giữa đại sảnh, đặt ở trong đại sảnh, không khác những gì Khoa Lạc Đặc sở liệu, vốn là một cái ***g cực lớn. Tứ phía cũng có thể cho mọi người tùy ý theo dõi, đem hết thảy bên trong bại lộ không bỏ sót.
Dựa vào khắp địa phương ngõ ngách, là một khối thân hình nhỏ nhắn. Tựa hồ mộng đẹp chưa tỉnh, mặt chôn trong khuỷa tay, cả người nằm nghiêng cuộn tròn, bao trùm bên ngoài là sa mỏng tùy vào hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng.
“Oh, Sóc Phúc Lai Ti…”
“Sóc Phúc Lai Ti…”
Tiếng than thở xé gió liên tiếp, ánh mắt tham lam nhìn thân thể trên sa mỏng phập phồng. Da thịt làm lòng người rung động, mang theo cực hạn tái nhợt. Bên ngoài sa mỏng lộ ra mắt cá chân đầy vết thương xanh tím, từ từ dày đặt đến bên trong, làm cho ánh mắt mọi người nhìn theo trống ngực không ngừng gia tốc, nhưng địa phương trọng yếu nhất được sa mỏng che lại như hiện như ẩn. Con mèo nhỏ của ta…
Khoa Lạc Đặc nhìn Đông Phương đang trong mộng đẹp, không khỏi nhớ tới xúc giác ôm Đông Phương ngủ trong ngực, Thân thể quen thuộc như vậy hiện lên dấu vết ngược đãi làm cho Khoa Lạc Đặc tay cầm ly nhè nhẹ run..
Người trong ***g không hề phòng bị, tựa như không biết có bao nhiêu sài lang đang vây quanh mình. Mọi người vây quanh ***g sắt, xem bảo vật hiếm có, hai tròng mắt mở lớn như muốn cắn nuốt con mồi.
“Đẹp quá…” Một tay duỗi vào, sỗ sàng tại bắp chân sờ loạn.
“So với lụa còn hảo hơn, giống như muốn đem tay hít vào, không hổ là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc.”
Đông Phương cảm thấy không thoải mái, khẽ ưm một tiếng.
Tay tham lam lại càng hoảng sợ, phảng phất sợ kinh nhiễu mà rút trở về, Đại sảnh tức thì an tĩnh lại, chờ đợi diễn viên thức tỉnh.
Nhưng là ánh mắt tập trung người kia trở mình, rất nhanh an tĩnh lại. Khẽ phập phồng trong ngực, trên mặt thiếu niên thần sắc mê mang, bây giờ đang trong mộng đẹp của hắn.
Quá mệt mỏi, dù sao vẫn là bị tiêu hao thể lực. Không phải mỗi người đều có kiên nhẫn nhìn thiếu niên xinh đẹp hồn nhiên ngủ. Lại có bàn tay đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt hắn.
…....
Chậm rãi bắt đầu, càng nhiều bàn tay cướp đoạt đi vào, bắt đầu len lén tấn công thân thể không có phòng bị.
Tái mệt mỏi như thế nào, rốt cuộc rất nhanh đã bừng tỉnh. Đông Phương rùng mình một cái, giống như bị người trong mộng đột nhiên dùng lực xé, phản xạ dựng thẳng người.
Sa mỏng rơi xuống trên đùi, hiện ra trên ngực bao nhiêu ấn ký bị hôn, tiểu thỏ tử hai tròng mắt hoảng sợ trừng nhìn quanh, gây khuynh hướng xích mích bạo lực.
“Hảo đáng yêu.” Bắt đầu kích động biết bao nhiêu dục vọng, vô số cánh tay hướng Đông Phương duỗi tới.
Đông Phương kêu to: “Tránh ra tránh ra!” Tiểu động vật giống như muốn tìm địa phương bí mật lẩn trốn, nhưng lại đột nhiên phát hiện bản thân ngay lúc đó bị vây ở trong vị trí tuyệt đối bất lợi.
May mắn, ***g sắt cũng đồng thời hạn chế tay mọi người tiến thêm một bước xâm phạm. Hắn bắt đầu kéo thời gian khôi phục thân thể, chạy trốn tới giữa ***g sắt lui thành một đoàn, mặt giấu giữa khuỷa tay, chỉ lộ ra hai tròng mắt đen nhánh, quanh sát động tĩnh chung quanh.
Lồng sắt lớn rất có chủ ý, Đông Phương giấu ở chính giữa, làm cho người bốn phía không thể chạm đến hắn, cho dù tay người dài nhất, cũng chỉ có khả năng làm cho móng tay đụng nhẹ qua da thịt của Đông Phương. Cái này giống như kích lên dục vọng của mọi người, quả thật vốn là sở trường tìm trò hay của Đằng Tân.
Khoa Lạc Đặc đứng ở xa xa, mang theo sắc mặt cười nhạt nhìn hết thảy. Yết hầu hắn có điểm phát khô, dạ dày cũng lui thành một đoàn, này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
Toàn thân trên dưới khó chịu, quả thực là khó chịu muốn chết, thầm nghĩ thống khoái mà rống to một trận, hoặc là tìm người phát tiết làm trong lòng khó chịu. Nhưng hắn chỉ có thể cười, hơn nữa cười đến trấn định, tôn quý, giống như hết thảy không hề gì.
Bởi vì lưỡng đạo ánh mắt giống như mũi nhọn đâm vào lưng hắn. Quan sát, điều tra, tìm kiếm nhược điểm công kích hắn.
Con mèo nhỏ của ta…
Khoa Lạc Đặc cười lạnh, xoay người nhìn lưỡng đạo ánh mắt, đối với Đằng Tân cùng Khải Thân, tiêu sái mà nâng chén.
Đằng Tân cùng Khải Thân đáp lễ.
“Khoa Lạc Đặc có vẻ phát điêm rồi.” Khải Thân một bên đối với Khoa Lạc Đặc mỉm cười, một bên dường như không việc gì thấp giọng nói.
“Còn không mất đi lý trí.”
“Có lẽ nên gia tăng một chút lực.” Hai người đối mặt cười.
Tác giả :
Phong Lộng