Địa Ngục Biến Tướng
Chương 54: Hồng Vô Thường (9)
Mấy ngày liên tục, Khiên Na đều đứng ngồi không yên, cứ hay thất thần giữa buổi họp với các Hắc Bạch Vô Thường và Thanh Hồng Vô Thường cùng được phân công phụ trách chuẩn bị nội dung sơ tuyển. Cuối cùng, đến chính Phạm Chương cũng hơi tức giận, đập bàn một cái rồi nói, “Khiên Na Ma La, ngươi có thể tập trung được không!”
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Thế nên Khiên Na đành tạm thời kết thúc cuộc họp, thuận miệng mượn cớ rằng hôm qua mình say rượu, hôm nay bị đau đầu. Sau khi những vô thường khác đều đã đi hết, Phạm Chương liền nhìn chằm chằm vào gã hỏi, “Ngươi bị làm sao vậy? Mấy ngày nay đến hồn cũng chẳng biết bay đi đâu mất.”
Khiên Na lấy tay dụi mắt, thấp giọng nói, “Không có gì, mất ngủ thôi.”
Phạm Chương đang muốn nói thêm gì đó nữa, bỗng nhiên Tạ Vũ Thành lại phe phẩy lông vũ ung dung đi tới, cầm trong tay một tấm lệnh bài nói với Phạm Chương, “Có một tướng quân vừa mới chết, hình như mệnh hồn hơi vướng tay vướng chân, Dương phán quan bảo chúng ta đi xử lý.”
Phạm Chương cau mày nói, “Vậy chuyện xét tuyển bên này phải làm sao?”
Khiên Na nói, “Ngươi cứ đi đi, dù sao thì nội dung thi trên cơ bản cũng đã được xác định rồi.”
Phạm Chương cũng chỉ có thể đồng ý, rồi đi thu dọn công văn trên bàn. Tạ Vũ Thành quan sát Khiên Na từ trên xuống dưới, “Sao trông ngươi lại tiều tụy như vậy?”
Khiên Na liếc nhìn hắn, rồi ngồi trở về trước bàn tiếp tục lật ghi chép cuộc đời của mấy vô thường dự bị được ghi lại bên trong Sinh Tử bộ. Không giống như thế gian nghĩ, nội dung bên trong Sinh Tử bộ sẽ không ngừng thay đổi, vào lúc một người vừa được sinh ra, tên của người đó sẽ xuất hiện bên trong Sinh Tử bộ, đồng thời sẽ xuất hiện một con số chỉ tuổi thọ đại khái ở phía sau. Cùng với cuộc đời trôi qua ngày càng dài, con số phía sau cũng sẽ không ngừng thay đổi. Đồng thời còn sẽ xuất hiện một vài đánh dấu nho nhỏ, ám chỉ vào những thời điểm đó, trên mệnh hồn đã xuất hiện những thay đổi trọng đại.
“Xem ra, việc xét tuyển này thật sự là việc mất công tốn sức. Có muốn ta giúp ngươi một tay không?” Tạ Vũ Thành thì lại chẳng hề bị thái độ lạnh nhạt của Khiên Na đuổi đi, mà còn đầy hứng thú lật những tờ danh sách đó.
Khiên Na lập tức đoạt lấy danh sách. Gã không muốn tên Nhan Phi bị Tạ Vô Thường nhìn thấy.
Những thuộc hạ kia vào lúc sao chép sẽ rắc một thứ gì đó trên người các vô thường dự bị, như là lông tóc móng tay lên trên trang giấy của Sinh Tử bộ, cuốn sách kia sau khi ăn hết những lông tóc móng tay đó, sẽ tự động lật tới trang ghi chép về những con quỷ kia cho bọn họ sao chép, cho nên Khiên Na không dám chắc, bị ghi chép vào sẽ là tên của Nhan Phi, hay là tên của người đầu thai thành con tầm hương quỷ mà Nhan Phi sử dụng thân thể. Mà bất kể có thế nào đi nữa, cũng không thể để bị phát hiện.
“Không cần, Phạm Chương đã giúp ta chỉnh lý gần xong rồi.” Khiên Na giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhét sách về vị trí cũ.
Tạ Vũ Thành liền nhún vai, cũng không hỏi thêm nữa. Đúng lúc này, Phạm Chương ho nhẹ một tiếng sau lưng hắn, “Được rồi, đi thôi.” Vẻ mặt dường như đã hơi khó chịu.
Sau khi hai địa tiên rời đi, Khiên Na lập tức giấu cuốn sách kia vào lồng ngực, sau đó đi ra ngoài.
Gã đương nhiên có biết tại sao hai ngày nay mình lại tâm thần không yên. Ngày đó, tan rã không vui với Nhan Phi bên đá Tam Sinh xong, một nửa trong lòng gã cảm thấy hợp tình hợp lý, mà nửa kia lại cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vào lúc viết lá thư kia, gã đã đoán được Nhan Phi sẽ hận gã, nhưng đoán được là một chuyện, chân chính phải đối mặt lại là một chuyện khác. Gã vốn cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, mà tới khi quay đầu đi lại phát hiện ra, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không chuẩn bị đủ được.
Phải chăng cách làm của mình đã sai lầm? Có nên ép buộc nó trở về nhân gian không? Có nên nghĩ biện pháp nào đó loại nó khỏi xét tuyển không? Hoặc là trực tiếp vạch trần thân phận của nó? Mà nếu làm vậy… thật sự là tốt cho Nhan Phi sao?
Vẻ mặt quyết tuyệt lúc Nhan Phi nói rằng y nhất định sẽ trở thành Hồng Vô Thường khiến cho Khiên Na không dám manh động.
Gã không biết mình cần phải xử trí với Nhan Phi thế nào. Trước đây, chỉ cần Nhan Phi giả vờ đáng thương, gã sẽ mềm lòng. Nhưng lần này, gã nên làm gì đây?
Hơn nữa, tại một nơi nào đó sâu trong nội tâm, gã quả thực cũng có một tia mừng rỡ không muốn thừa nhận.
Mừng rỡ vì một lần nữa được nhìn thấy Nhan Phi, cảm động khi biết rằng Nhan Phi rất có thể là vì muốn gặp mình nên mới trải qua gian nguy bước thẳng xuống địa ngục, và còn một chút ích kỷ không muốn Nhan Phi rời đi.
Gã thở dài, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Hi vọng biết bao sẽ có một người nói cho gã biết nên làm thế nào mới chính xác.
………………………
Vào đêm, phố lớn nam Phong Đô là một mảng phồn hoa cẩm thịnh. Đèn lồng treo thành chuỗi giữa những lầu các đều rực sáng, ánh đèn rực rỡ làm người hoa mắt khiến cho những đình đài lầu các càng thêm kỳ quái lạ lùng. Bên trong quán rượu, hàng ăn chật ních những địa tiên quỷ sai đã tất bật bận rộn cả một ngày, chỉ chờ một ngày gian nan kết thúc, để cuối cùng cũng có thể cùng bạn bè ra ngoài uống rượu vui đùa một phen, đoán câu đố đèn (*) chơi đoán đồ vật (*), hoặc là đến hí lâu xem kịch, đi lê viên nghe hát. Cảnh tượng người người đều vội vã tăng thêm mấy phần thanh thản huyên náo so với ban ngày.
(*) đoán câu đố đèn là hoạt động diễn ra vào dịp Nguyên Tiêu, dán câu đố lên lồng đèn để người khác đoán.
(*) đoán đồ vật: là một trò chơi thời cổ, giấu đồ vật dưới một cái bát hoặc lọ, rồi để người khác đoán.
Những con quỷ dự bị mới vừa ra khỏi địa ngục càng chưa từng được thấy thành thị hoa mỹ đến vậy, trong ký ức của bọn họ, mọi căn nhà nếu không phải đúc từ thị nhục không ngừng tiết ra chất nhầy, thì chính là được dựng lên từ khung xương động vật khổng lồ, những căn nhà tốt nhất chính là cung điện dùng đá đẽo thành của các quỷ vương. Bọn họ chưa bao giờ được thấy mái nhà cong vút, những tước thế(*) đẽo gọt phức tạp, rồi những đấu củng(*) hoa mỹ như vậy. Còn cả những địa tiên đã cởi bỏ trang phục quỷ sai ban ngày, thay sang quần áo đẹp đẽ của thiên nhân, mỗi người đều đẹp như vậy, da dẻ sáng ngời không một tì vết, trên người tràn ngập một lớp thánh quang ảo mộng tựa ca.
(*) tước thế:
(*) đấu củng:
Bầy quỷ dự bị của địa ngục mặc áo rách quần manh, đi giữa một đám địa tiên gọn gàng xinh đẹp trở nên nổi bật như những con chuột lọt vào giữa hoa viên. Rất nhiều địa tiên đã lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, dồn dập bịt mũi tránh đi. Mà những vô thường dự bị kia đâu còn nhớ mà để ý chuyện đó, cả đời này bọn họ còn chưa bao giờ được nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy.
Mà trên toà hí lâu cách đó không xa, một bóng người áo xanh cô độc đang ngồi lặng lẽ, cầm trong tay một bình rượu, vừa chậm rãi uống, vừa từ xa nhìn vào hai dự bị đang chậm rãi đi tới từ đầu kia phố.
Nhan Phi mặc bộ quần áo đỏ, nụ cười vẫn lóng lánh như trong ký ức, mang theo một chút ngây thơ chưa hết tính trẻ con. Y và hồng giác quỷ đi bên cạnh đang cười cười nói nói, khoa tay múa chân chuyện gì đó, bộ dạng hoạt bát mà hừng hực sức sống lại có mấy phần bất đồng với vẻ ngoan ngoãn trong ký ức.
Thì ra Nhan Phi cũng có lúc trông giống một thiếu niên như vậy. Tại sao ở trước mặt mình, lúc nào nó cũng phải giả vờ chững chạc?
Là vì mình đã quá nghiêm khắc với nó sao?
Khiên Na chuyển lực chú ý sang hồng giác quỷ từ lúc sơ thí vẫn luôn ở bên cạnh Nhan Phi. Quỷ có hình dạng như vậy thông thường sẽ sống ở địa ngục Hắc Thằng, màu da thiên về màu tối, mọc ra một cái đuôi dài có độc châm, trên trán cũng mọc ra một cái sừng đỏ không dài lắm. Bọn họ nổi tiếng với cái đuôi chứa kịch độc, nhưng không phân ra thư hùng. Lúc thường thoạt nhìn đều là bộ dạng của hùng quỷ, mà tới lúc giao phối sẽ thay phiên nhau đóng vai giống cái để thụ thai.
Hồng giác quỷ này dường như có hơi khác với những con quỷ gã từng gặp trong dĩ vãng, tư thái bước chân đều tao nhã hiếm thấy, hơn nữa còn mặc một bộ áo trắng rất sạch sẽ, có lẽ là kiếm được sau khi tới Phong Đô.
Gã thấy quan hệ giữa hồng giác quỷ và Nhan Phi có vẻ như rất thân thiết, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại không hề dễ chịu.
Chắc chắn bọn họ đã trở thành bạn bè ở vòng sơ thí kia, Nhan Phi cũng quá dễ tin tưởng người khác.
Khiên Na vẫn đi theo bọn họ, lướt qua nóc mấy tòa nhà nhỏ, nhìn bọn họ tiến vào một tòa hí lâu.
Gã suy tư trong chốc lát, rồi cũng đi vào theo như bị quỷ thần xui khiến.
Bên trong hí lâu vô cùng náo nhiệt. Trong đại sảnh lầu một tấp nập những người, căn bản không nhận ra được đám Nhan Phi đang ở hướng nào. Trên sân khấu, mấy địa tiên mặc hí phục vẽ mặt đang hát, phía dưới là tiếng rào rào khen hay, dưới mặt đất đầy rác, chẳng khác là bao với hí lâu ở nhân gian.
Lầu hai thì lại yên tĩnh hơn rất nhiều, chia làm từng gian phòng nhỏ, chỉ có điều chỗ ngồi cần phải đặt trước, chi phí cũng không nhỏ. Khiên Na ngẩng đầu nhìn thấy lầu hai gần như đều trống, đang muốn đi lên xem, nhìn từ trên cao xuống như vậy sẽ dễ tìm được Nhan Phi hơn. Gã lên lầu, thừa dịp tiểu nhị rót trà đang không chú ý, liền lẻn vào trong một gian phòng trống, dựa vào lan can phía trước nhìn xuống.
Gã đang cẩn thận nhận biết, bỗng nhiên lại cảm giác vai bị vỗ một cái. Dưới cơn kinh hãi, còn tưởng rằng đã bị tiểu nhị phát hiện, mà làm thế nào cũng không ngờ tới, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt đang nhướng mày của Nhan Phi.
“Người đang theo dõi con?” Nhan Phi nhìn gã, cười như không cười.
Khiên Na cảm giác mặt mình lập tức nóng bừng, cũng may hiện giờ da gã đang là màu xanh, hẳn sẽ không quá rõ.
“Nói bậy, ta tới xem kịch.” Khiên Na giả vờ trấn định.
Nhan Phi khẽ cười một tiếng, tựa như đã nhìn thấu lời nói dối vụng về của gã dễ như ăn cháo, “Con lại thật sự chưa bao giờ biết người thích nghe kịch?”
“… Thi thoảng sẽ nghe.”
Nhan Phi tiến về phía trước một bước, Khiên Na cũng lui về sau một bước. Mông chẳng mấy chốc đã đụng phải lan can. Nhan Phi lại vẫn đang tiến về phía trước, một tay chống lên lan can bên người gã, làm như thể muốn nhìn xuống dưới lầu, mà trên thực tế đã vây Khiên Na lại giữa thân thể y và lan can. Ở khoảng cách hết sức ám muội như vậy, hơi thở của Nhan Phi đều rơi xuống gò má gã.
Hương hoa bỉ ngạn nhàn nhạt lượn lờ bên mũi, khiến cho đầu óc Khiên Na như thể đã uống say, nhất thời khó có thể suy nghĩ.
Dẫu biết rằng người trước mặt là đồ đệ mình tự tay nuôi nấng, nhưng kể từ khi nảy sinh loại quan hệ đó, gã đã rất khó có thể giữ tâm trạng bình tĩnh đối mặt với thứ “nghiệp chướng” ngày càng trổ mã ma mị này. Gần như chỉ một chớp mắt, gã đã hồi tưởng lại đêm trong hang động cô hoạch điểu, Nhan Phi đè gã lên tường, dùng tư thái cường thế thống trị hết thảy cảm quan của gã. Một cơn rạo rực dậy sóng không bị khống chế đã lặng lẽ hừng hực thiêu đốt dưới da.
Gã vét chút lý trí hiếm hoi còn sót lại, giơ tay chống lên ngực Nhan Phi, “Đừng làm bậy!”
“Con đang xem kịch thôi mà.” Nhan Phi nói khẽ vào tai gã, trong hơi thở tràn ngập hương rượu nhàn nhạt. Âm điệu trêu chọc đa nghĩa khiến cho Khiên Na lại càng đỏ mặt tới mang tai.
Lại vào đúng lúc này, một người khác tiến vào gian ghế riêng, là hồng giác quỷ mặc áo trắng kia. Khiên Na dưới cơn kinh hãi, bỗng nhiên lấy sức, một phát đẩy Nhan Phi lảo đảo, đập vào trên người hồng giác quỷ kia. Hồng giác quỷ vội vã đỡ lấy thân thể của Nhan Phi, nhưng bởi vì hắn có vẻ còn thấp hơn Nhan Phi, cho nên gần như cũng ngã xuống theo.
Trên mặt Nhan Phi tựa như chợt lóe lên vẻ giận dữ trong một chớp mắt, mà rất nhanh y đã nở nụ cười rạng ngời, thuận thế duỗi tay, kéo hồng giác quỷ kia tới bên người, “A sư phụ, người vẫn chưa gặp mặt hắn đúng không, lại chào hỏi người quen đi.”
Hồng giác quỷ kia cũng mỉm cười với gã.
Khiên Na nhìn động tác thân mật giữa hai người họ, trong lòng thoáng khó chịu. Mà nghe thấy lời Nhan Phi nói xong, lại không hiểu lắm, “Người quen?”
“Mặc quỷ thân như vậy, cũng khó trách người lại không nhận ra được. Hắn chính là Liễu thần y Liễu Ngọc Sinh.”
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Thế nên Khiên Na đành tạm thời kết thúc cuộc họp, thuận miệng mượn cớ rằng hôm qua mình say rượu, hôm nay bị đau đầu. Sau khi những vô thường khác đều đã đi hết, Phạm Chương liền nhìn chằm chằm vào gã hỏi, “Ngươi bị làm sao vậy? Mấy ngày nay đến hồn cũng chẳng biết bay đi đâu mất.”
Khiên Na lấy tay dụi mắt, thấp giọng nói, “Không có gì, mất ngủ thôi.”
Phạm Chương đang muốn nói thêm gì đó nữa, bỗng nhiên Tạ Vũ Thành lại phe phẩy lông vũ ung dung đi tới, cầm trong tay một tấm lệnh bài nói với Phạm Chương, “Có một tướng quân vừa mới chết, hình như mệnh hồn hơi vướng tay vướng chân, Dương phán quan bảo chúng ta đi xử lý.”
Phạm Chương cau mày nói, “Vậy chuyện xét tuyển bên này phải làm sao?”
Khiên Na nói, “Ngươi cứ đi đi, dù sao thì nội dung thi trên cơ bản cũng đã được xác định rồi.”
Phạm Chương cũng chỉ có thể đồng ý, rồi đi thu dọn công văn trên bàn. Tạ Vũ Thành quan sát Khiên Na từ trên xuống dưới, “Sao trông ngươi lại tiều tụy như vậy?”
Khiên Na liếc nhìn hắn, rồi ngồi trở về trước bàn tiếp tục lật ghi chép cuộc đời của mấy vô thường dự bị được ghi lại bên trong Sinh Tử bộ. Không giống như thế gian nghĩ, nội dung bên trong Sinh Tử bộ sẽ không ngừng thay đổi, vào lúc một người vừa được sinh ra, tên của người đó sẽ xuất hiện bên trong Sinh Tử bộ, đồng thời sẽ xuất hiện một con số chỉ tuổi thọ đại khái ở phía sau. Cùng với cuộc đời trôi qua ngày càng dài, con số phía sau cũng sẽ không ngừng thay đổi. Đồng thời còn sẽ xuất hiện một vài đánh dấu nho nhỏ, ám chỉ vào những thời điểm đó, trên mệnh hồn đã xuất hiện những thay đổi trọng đại.
“Xem ra, việc xét tuyển này thật sự là việc mất công tốn sức. Có muốn ta giúp ngươi một tay không?” Tạ Vũ Thành thì lại chẳng hề bị thái độ lạnh nhạt của Khiên Na đuổi đi, mà còn đầy hứng thú lật những tờ danh sách đó.
Khiên Na lập tức đoạt lấy danh sách. Gã không muốn tên Nhan Phi bị Tạ Vô Thường nhìn thấy.
Những thuộc hạ kia vào lúc sao chép sẽ rắc một thứ gì đó trên người các vô thường dự bị, như là lông tóc móng tay lên trên trang giấy của Sinh Tử bộ, cuốn sách kia sau khi ăn hết những lông tóc móng tay đó, sẽ tự động lật tới trang ghi chép về những con quỷ kia cho bọn họ sao chép, cho nên Khiên Na không dám chắc, bị ghi chép vào sẽ là tên của Nhan Phi, hay là tên của người đầu thai thành con tầm hương quỷ mà Nhan Phi sử dụng thân thể. Mà bất kể có thế nào đi nữa, cũng không thể để bị phát hiện.
“Không cần, Phạm Chương đã giúp ta chỉnh lý gần xong rồi.” Khiên Na giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhét sách về vị trí cũ.
Tạ Vũ Thành liền nhún vai, cũng không hỏi thêm nữa. Đúng lúc này, Phạm Chương ho nhẹ một tiếng sau lưng hắn, “Được rồi, đi thôi.” Vẻ mặt dường như đã hơi khó chịu.
Sau khi hai địa tiên rời đi, Khiên Na lập tức giấu cuốn sách kia vào lồng ngực, sau đó đi ra ngoài.
Gã đương nhiên có biết tại sao hai ngày nay mình lại tâm thần không yên. Ngày đó, tan rã không vui với Nhan Phi bên đá Tam Sinh xong, một nửa trong lòng gã cảm thấy hợp tình hợp lý, mà nửa kia lại cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vào lúc viết lá thư kia, gã đã đoán được Nhan Phi sẽ hận gã, nhưng đoán được là một chuyện, chân chính phải đối mặt lại là một chuyện khác. Gã vốn cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, mà tới khi quay đầu đi lại phát hiện ra, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không chuẩn bị đủ được.
Phải chăng cách làm của mình đã sai lầm? Có nên ép buộc nó trở về nhân gian không? Có nên nghĩ biện pháp nào đó loại nó khỏi xét tuyển không? Hoặc là trực tiếp vạch trần thân phận của nó? Mà nếu làm vậy… thật sự là tốt cho Nhan Phi sao?
Vẻ mặt quyết tuyệt lúc Nhan Phi nói rằng y nhất định sẽ trở thành Hồng Vô Thường khiến cho Khiên Na không dám manh động.
Gã không biết mình cần phải xử trí với Nhan Phi thế nào. Trước đây, chỉ cần Nhan Phi giả vờ đáng thương, gã sẽ mềm lòng. Nhưng lần này, gã nên làm gì đây?
Hơn nữa, tại một nơi nào đó sâu trong nội tâm, gã quả thực cũng có một tia mừng rỡ không muốn thừa nhận.
Mừng rỡ vì một lần nữa được nhìn thấy Nhan Phi, cảm động khi biết rằng Nhan Phi rất có thể là vì muốn gặp mình nên mới trải qua gian nguy bước thẳng xuống địa ngục, và còn một chút ích kỷ không muốn Nhan Phi rời đi.
Gã thở dài, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Hi vọng biết bao sẽ có một người nói cho gã biết nên làm thế nào mới chính xác.
………………………
Vào đêm, phố lớn nam Phong Đô là một mảng phồn hoa cẩm thịnh. Đèn lồng treo thành chuỗi giữa những lầu các đều rực sáng, ánh đèn rực rỡ làm người hoa mắt khiến cho những đình đài lầu các càng thêm kỳ quái lạ lùng. Bên trong quán rượu, hàng ăn chật ních những địa tiên quỷ sai đã tất bật bận rộn cả một ngày, chỉ chờ một ngày gian nan kết thúc, để cuối cùng cũng có thể cùng bạn bè ra ngoài uống rượu vui đùa một phen, đoán câu đố đèn (*) chơi đoán đồ vật (*), hoặc là đến hí lâu xem kịch, đi lê viên nghe hát. Cảnh tượng người người đều vội vã tăng thêm mấy phần thanh thản huyên náo so với ban ngày.
(*) đoán câu đố đèn là hoạt động diễn ra vào dịp Nguyên Tiêu, dán câu đố lên lồng đèn để người khác đoán.
(*) đoán đồ vật: là một trò chơi thời cổ, giấu đồ vật dưới một cái bát hoặc lọ, rồi để người khác đoán.
Những con quỷ dự bị mới vừa ra khỏi địa ngục càng chưa từng được thấy thành thị hoa mỹ đến vậy, trong ký ức của bọn họ, mọi căn nhà nếu không phải đúc từ thị nhục không ngừng tiết ra chất nhầy, thì chính là được dựng lên từ khung xương động vật khổng lồ, những căn nhà tốt nhất chính là cung điện dùng đá đẽo thành của các quỷ vương. Bọn họ chưa bao giờ được thấy mái nhà cong vút, những tước thế(*) đẽo gọt phức tạp, rồi những đấu củng(*) hoa mỹ như vậy. Còn cả những địa tiên đã cởi bỏ trang phục quỷ sai ban ngày, thay sang quần áo đẹp đẽ của thiên nhân, mỗi người đều đẹp như vậy, da dẻ sáng ngời không một tì vết, trên người tràn ngập một lớp thánh quang ảo mộng tựa ca.
(*) tước thế:
(*) đấu củng:
Bầy quỷ dự bị của địa ngục mặc áo rách quần manh, đi giữa một đám địa tiên gọn gàng xinh đẹp trở nên nổi bật như những con chuột lọt vào giữa hoa viên. Rất nhiều địa tiên đã lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, dồn dập bịt mũi tránh đi. Mà những vô thường dự bị kia đâu còn nhớ mà để ý chuyện đó, cả đời này bọn họ còn chưa bao giờ được nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy.
Mà trên toà hí lâu cách đó không xa, một bóng người áo xanh cô độc đang ngồi lặng lẽ, cầm trong tay một bình rượu, vừa chậm rãi uống, vừa từ xa nhìn vào hai dự bị đang chậm rãi đi tới từ đầu kia phố.
Nhan Phi mặc bộ quần áo đỏ, nụ cười vẫn lóng lánh như trong ký ức, mang theo một chút ngây thơ chưa hết tính trẻ con. Y và hồng giác quỷ đi bên cạnh đang cười cười nói nói, khoa tay múa chân chuyện gì đó, bộ dạng hoạt bát mà hừng hực sức sống lại có mấy phần bất đồng với vẻ ngoan ngoãn trong ký ức.
Thì ra Nhan Phi cũng có lúc trông giống một thiếu niên như vậy. Tại sao ở trước mặt mình, lúc nào nó cũng phải giả vờ chững chạc?
Là vì mình đã quá nghiêm khắc với nó sao?
Khiên Na chuyển lực chú ý sang hồng giác quỷ từ lúc sơ thí vẫn luôn ở bên cạnh Nhan Phi. Quỷ có hình dạng như vậy thông thường sẽ sống ở địa ngục Hắc Thằng, màu da thiên về màu tối, mọc ra một cái đuôi dài có độc châm, trên trán cũng mọc ra một cái sừng đỏ không dài lắm. Bọn họ nổi tiếng với cái đuôi chứa kịch độc, nhưng không phân ra thư hùng. Lúc thường thoạt nhìn đều là bộ dạng của hùng quỷ, mà tới lúc giao phối sẽ thay phiên nhau đóng vai giống cái để thụ thai.
Hồng giác quỷ này dường như có hơi khác với những con quỷ gã từng gặp trong dĩ vãng, tư thái bước chân đều tao nhã hiếm thấy, hơn nữa còn mặc một bộ áo trắng rất sạch sẽ, có lẽ là kiếm được sau khi tới Phong Đô.
Gã thấy quan hệ giữa hồng giác quỷ và Nhan Phi có vẻ như rất thân thiết, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại không hề dễ chịu.
Chắc chắn bọn họ đã trở thành bạn bè ở vòng sơ thí kia, Nhan Phi cũng quá dễ tin tưởng người khác.
Khiên Na vẫn đi theo bọn họ, lướt qua nóc mấy tòa nhà nhỏ, nhìn bọn họ tiến vào một tòa hí lâu.
Gã suy tư trong chốc lát, rồi cũng đi vào theo như bị quỷ thần xui khiến.
Bên trong hí lâu vô cùng náo nhiệt. Trong đại sảnh lầu một tấp nập những người, căn bản không nhận ra được đám Nhan Phi đang ở hướng nào. Trên sân khấu, mấy địa tiên mặc hí phục vẽ mặt đang hát, phía dưới là tiếng rào rào khen hay, dưới mặt đất đầy rác, chẳng khác là bao với hí lâu ở nhân gian.
Lầu hai thì lại yên tĩnh hơn rất nhiều, chia làm từng gian phòng nhỏ, chỉ có điều chỗ ngồi cần phải đặt trước, chi phí cũng không nhỏ. Khiên Na ngẩng đầu nhìn thấy lầu hai gần như đều trống, đang muốn đi lên xem, nhìn từ trên cao xuống như vậy sẽ dễ tìm được Nhan Phi hơn. Gã lên lầu, thừa dịp tiểu nhị rót trà đang không chú ý, liền lẻn vào trong một gian phòng trống, dựa vào lan can phía trước nhìn xuống.
Gã đang cẩn thận nhận biết, bỗng nhiên lại cảm giác vai bị vỗ một cái. Dưới cơn kinh hãi, còn tưởng rằng đã bị tiểu nhị phát hiện, mà làm thế nào cũng không ngờ tới, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt đang nhướng mày của Nhan Phi.
“Người đang theo dõi con?” Nhan Phi nhìn gã, cười như không cười.
Khiên Na cảm giác mặt mình lập tức nóng bừng, cũng may hiện giờ da gã đang là màu xanh, hẳn sẽ không quá rõ.
“Nói bậy, ta tới xem kịch.” Khiên Na giả vờ trấn định.
Nhan Phi khẽ cười một tiếng, tựa như đã nhìn thấu lời nói dối vụng về của gã dễ như ăn cháo, “Con lại thật sự chưa bao giờ biết người thích nghe kịch?”
“… Thi thoảng sẽ nghe.”
Nhan Phi tiến về phía trước một bước, Khiên Na cũng lui về sau một bước. Mông chẳng mấy chốc đã đụng phải lan can. Nhan Phi lại vẫn đang tiến về phía trước, một tay chống lên lan can bên người gã, làm như thể muốn nhìn xuống dưới lầu, mà trên thực tế đã vây Khiên Na lại giữa thân thể y và lan can. Ở khoảng cách hết sức ám muội như vậy, hơi thở của Nhan Phi đều rơi xuống gò má gã.
Hương hoa bỉ ngạn nhàn nhạt lượn lờ bên mũi, khiến cho đầu óc Khiên Na như thể đã uống say, nhất thời khó có thể suy nghĩ.
Dẫu biết rằng người trước mặt là đồ đệ mình tự tay nuôi nấng, nhưng kể từ khi nảy sinh loại quan hệ đó, gã đã rất khó có thể giữ tâm trạng bình tĩnh đối mặt với thứ “nghiệp chướng” ngày càng trổ mã ma mị này. Gần như chỉ một chớp mắt, gã đã hồi tưởng lại đêm trong hang động cô hoạch điểu, Nhan Phi đè gã lên tường, dùng tư thái cường thế thống trị hết thảy cảm quan của gã. Một cơn rạo rực dậy sóng không bị khống chế đã lặng lẽ hừng hực thiêu đốt dưới da.
Gã vét chút lý trí hiếm hoi còn sót lại, giơ tay chống lên ngực Nhan Phi, “Đừng làm bậy!”
“Con đang xem kịch thôi mà.” Nhan Phi nói khẽ vào tai gã, trong hơi thở tràn ngập hương rượu nhàn nhạt. Âm điệu trêu chọc đa nghĩa khiến cho Khiên Na lại càng đỏ mặt tới mang tai.
Lại vào đúng lúc này, một người khác tiến vào gian ghế riêng, là hồng giác quỷ mặc áo trắng kia. Khiên Na dưới cơn kinh hãi, bỗng nhiên lấy sức, một phát đẩy Nhan Phi lảo đảo, đập vào trên người hồng giác quỷ kia. Hồng giác quỷ vội vã đỡ lấy thân thể của Nhan Phi, nhưng bởi vì hắn có vẻ còn thấp hơn Nhan Phi, cho nên gần như cũng ngã xuống theo.
Trên mặt Nhan Phi tựa như chợt lóe lên vẻ giận dữ trong một chớp mắt, mà rất nhanh y đã nở nụ cười rạng ngời, thuận thế duỗi tay, kéo hồng giác quỷ kia tới bên người, “A sư phụ, người vẫn chưa gặp mặt hắn đúng không, lại chào hỏi người quen đi.”
Hồng giác quỷ kia cũng mỉm cười với gã.
Khiên Na nhìn động tác thân mật giữa hai người họ, trong lòng thoáng khó chịu. Mà nghe thấy lời Nhan Phi nói xong, lại không hiểu lắm, “Người quen?”
“Mặc quỷ thân như vậy, cũng khó trách người lại không nhận ra được. Hắn chính là Liễu thần y Liễu Ngọc Sinh.”
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề