Địa Ngục Biến Tướng
Chương 31: Địa Ngục A Tì (6)
Càng tiến về phía trước, bầu không khí ngột ngạt ẩm ướt cũng càng trở nên dày đặc. Âm thanh chất lỏng chảy không biết vọng đến từ nơi nào chính là tiếng động duy nhất trong yên tĩnh. Chỉ là bên trong yên tĩnh lại lộ ra từng tia khí tức hiểm ác, hơn nữa, mùi hôi thối có ở khắp nơi cũng càng thêm nồng nặc, khiến lòng Khiên Na càng buồn bực hơn.
“Các ngươi lẻn vào đây thế nào?” Khiên Na không quay đầu lại hỏi.
“Bỏ ra một chút thời gian. Đạt Tát Ma La vốn xuất thân từ địa ngục A Tì, hiểu nơi này khá rõ, cũng biết bên dưới Già Như Cung này có một con đường khác để đi. Chỉ có điều, hiện tại có một vấn đề nho nhỏ.” Càn Đạt nói, hắng giọng như có chút ngượng ngùng, “Lúc vào ta đã dâng đồ cúng cho thứ kia, nhưng chỉ kịp chuẩn bị một phần, thế nên lúc chúng ta đi ra ngoài, có lẽ sẽ không được thuận lợi như vậy.”
“Đồ cúng? Đồ cúng cho thứ gì?”
Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy từ cuối con đường này vọng tới tạp âm sắc bén, phảng phất như móng tay cào lên tấm thép khô khốc, khiến tay chân rụng rời, đặc biệt rõ ràng giữa hành lang làm bằng thịt dính dớp. Sau khi tiếng tạp âm kết thúc, nối tiếp là tiếng huyên náo lao xao, tương tự như tiếng bụng của một loài côn trùng nào đó. Chỉ mỗi âm thanh này đã khiến người ta khó chịu tới cực điểm, vảy trên người Khiên Na đều dựng đứng hết lên.
“Đó là thứ gì…” Khiên Na dừng bước.
Càn Đạt đi đến bên cạnh gã, lấy tay xoa xoa mũi nói rằng, “Khiếu thủ…”
Vẻ mặt Khiên Na không có thay đổi gì lớn, thế nhưng đồng tử dài mảnh bên trong đôi mắt gã vẫn phóng đại trong một thoáng chốc.
“Ngươi đang nói, nếu như muốn đi ra ngoài, chúng ta phải chuồn qua bên cạnh khiếu thủ?”
“Chắc cũng không chuồn nổi… Thuốc mê bên trong đồ cúng chỉ đủ cho nó ngủ một lúc thôi, giờ nó… có lẽ đang tức giận vô cùng…”
Mới vừa nói xong, lại là một tiếng tạp âm chói tai vượt qua năng lực hình dung của ngôn ngữ, Khiên Na cảm giác từng cọng tóc gáy mình đều dựng lên. Hiện giờ gã vô cùng muốn nổi nóng, nhưng vừa nghĩ tới đối phương vốn không thân quen gì mình, lại vẫn bất chấp nguy hiểm tính mạng tới cứu mình, thực sự không có vốn để nổi nóng. Gã hít sâu mấy lần, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trấn định, cũng không biết là nói với Càn Đạt hay đang tự nhủ với bản thân, “Không sao, dù sao cũng không thể khó đối phó hơn tương liễu quái được.”
Nhưng khi cuối cùng cũng đến được điểm cuối của thông đạo khúc khuỷu, bọn họ đã nhìn thấy một cánh cửa thịt khổng lồ cao tới năm trượng dựng từ bướu thịt, nghe thấy tạp âm đáng sợ càng cường liệt vọng ra từ sau cửa mà nhân loại tầm thường nghe thấy có thể sẽ miệng sùi bọt mép, còn cả toan khí cực nóng phun ra qua lỗ thủng trên bướu thịt.
“Ừm.. Còn có một chuyện…” Càn Đạt giờ khắc này cũng lộ ra mấy phần sợ sệt, “Sở dĩ đồ cúng ta chuẩn bị không đủ, là bởi vì ta không ngờ ở đây không chỉ có một con khiếu thủ… Hình như đây là hang của chúng nó…”
Khiên Na nhịn rồi lại nhịn, giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, “Chuyện quan trọng như vậy mà giờ ngươi mới nói cho ta?!”
“Nếu như ta nói trước, có thể ngươi sẽ lựa chọn xông từ phía trên ra ngoài… Ta sợ làm lớn chuyện không dễ xử lý.” Càn Đạt nói, mặt mày vô tội.
Khiên Na cười lạnh nói, “Ngươi trái lại cũng tin tưởng vào ta đấy chứ? Thực lực của ngươi thế nào?”
“Phép thuật Hồng Vô Thường ta biết hầu hết đều là nhằm vào nhân loại bị quỷ bám, vẫn chưa bao giờ dùng với quỷ khác… Hơn nữa ta cũng chỉ là dự bị, vẫn chưa có Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán…”
Khiên Na trừng hắn một cái, xoay người lại quay mặt về phía cánh cửa kia, “Chốc nữa, ngươi cố gắng đứng một chỗ không được cử động. Chỉ cần ngươi bất động, chúng nó sẽ không cảm nhận được ngươi. Đợi đến lúc ta thu hút sự chú ý của chúng nó, ngươi hãy ra ngoài trước.”
Nói xong, Khiên Na liền lấy tay đâm lên bướu thịt căng phồng, thăm dò xem khe hở nằm ở nơi nào. Đám bướu thịt đó bị gã chọc lên, liền úa ra không ít chất lỏng trong suốt dính nhơm nhớp, làm ướt cả tay gã. Nhưng giờ cũng không phải lúc để ngại bẩn, chỉ có thể nhịn, tìm tòi giữa những khối thịt.
Bỗng nhiên, tay gã thụt vào. Nằm giữa hai tảng thịt thối, có thể mơ hồ thấy được một khe hở rất mảnh, đủ để một người khom người chui vào. Gã dùng sức tách hai tảng thịt sang hai bên dò xét, lại chỉ thấy được một màu đen như mực. Dòng mỡ lóng lánh chảy trong đường rãnh thịt lúc trước dường như không chảy vào bên trong.
Chuyện này cũng không có gì lạ, khiếu thủ là loài không thích ánh sáng.
Khiên Na quay đầu lại liếc mắt nhìn Càn Đạt, “Ta đi vào trước, ngươi xem tình huống rồi đi theo.”
“Được!”
Khiên Na hít sâu một hơi, lách nửa người vào giữa hai tảng thịt nát, giãy giụa chui ra từ mặt tường thịt bên kia. Lớp mỡ mềm nhũn dán sát lên mặt gã, cảm giác dính dấp dù có trải qua bao nhiêu lần cũng đều làm người buồn nôn. Đầu bên kia tường là bóng tối mù mịt, tối tăm tới nỗi giơ tay lên cũng không thấy được đường viền. Gã giang tay, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa màu xanh, có thể soi sáng được một khoảng không gian nhỏ bé trước mặt.
Trong bóng tối lặng yên không một tiếng động, một cảm giác ngột ngạt ào ạt nổi lên khiến gã bỗng nhiên rùng mình một cái. Gã lại chờ một lúc, rồi thử thăm dò đi về phía trước mấy bước.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tuy rằng không nghe thấy âm thanh gì, nhưng tiếng tạp âm cách tường mà vẫn có thể nghe thấy ban nãy giờ lại đều câm lặng, chỉ khiến người ta càng thêm bất an. Dù không nhìn thấy thứ gì, song cảm giác bị nhòm ngó rợn người mà dính dấp vẫn cứ luôn lởn vởn trên dưới quanh người.
Phía sau vang lên tiếng loạt xoạt, là Càn Đạt bò vào theo. Làn da trắng trên người tầm hương quỷ ở trong bóng tối sẽ tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, cũng không cần gì tới chiếu sáng. Khiên Na quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, dựng thẳng ngón tay đưa đến bên môi, ra dấu cho hắn đừng lên tiếng.
Ngay vào lúc Khiên Na đang quay đầu lại nhìn Càn Đạt, Càn Đạt lại nhìn thấy trong bóng tối sau lưng Khiên Na chậm rãi hiện lên một khuôn “mặt” trắng bệch.
Không, thứ kia căn bản không thể gọi là mặt. Bên trên hình cầu khổng lồ có dạng đầu người kia không có bất kỳ ngũ quan nào, nhưng lại phủ kín những lỗ thủng sâu không thấy đáy, hình dạng bất quy tắc, lít nha lít nhít giống như một tổ ong, từ trong những lỗ thủng đó thi thoảng sẽ chảy ra chất nhầy như nước mũi, hoặc là một loại sâu nhỏ giống như ký sinh trùng ngọ nguậy bò ra ngoài. Nói chung, là một “khuôn mặt” kinh tởm đến trong ác mộng cũng khó có thể tưởng tượng ra được.
Đây chính là lý do nó được gọi là “khiếu thủ”, bởi vì trên đầu nó, chỉ toàn là khiếu (lỗ)…
Thấy Càn Đạt lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn về phía sau lưng mình, Khiên Na đã mơ hồ đoán được phía sau mình có thứ gì đó. Gã nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi xoay đầu lại, khuôn mặt khổng lồ toàn là lỗ kia gần ngay trong gang tấc, thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi thở chua hôi phun từ trong những cái lỗ đó ra ngoài.
Khiên Na ngừng thở, không dám cử động một li. Rõ ràng đang khô nóng như thể muốn bốc cháy, mà tay chân Khiên Na lại lạnh toát, mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống theo trán.
Gương mặt kia dừng lại trước mặt gã một lúc, sau đó bỗng nhiên bắt đầu chầm chậm lên cao, càng ngày càng cao, cuối cùng dừng lại tại nơi cách đất chừng ba trượng. Bên trong ngọn lửa màu xanh, có thể mơ hồ thấy được một thân thể khổng lồ màu xám trắng đáng ghê tởm. Nó không hề có lông, cổ dài tới hai trượng, thân mình dài chừng ba trượng. Từ trên thân dài nhỏ mọc ra sáu cánh tay tráng kiện như người đàn ông trưởng thành, cuối mỗi cánh tay là một bàn tay khổng lồ dài tới ba bốn thước, trên tay có bảy “ngón tay” linh hoạt giống như những xúc tu mọc đầy xước măng rô.
Khiếu thủ là một loài vô cùng đồ sộ, con bình thường chỉ từ đầu tới chân đã dài tới ba trượng. Mà một thứ to lớn như vậy lại có thể giảo hoạt bí ẩn đến mức khó tin.
Khiên Na biết rằng giờ chỉ cần hơi cử động thôi, mình sẽ lập tức bị nó dẫm bẹp, hoặc là bị nó dùng những ngón tay như xúc tu đó bóp nát.
Thấy nó chậm rãi xoay một vòng trên cao, tựa như đang nhìn về phía khác. Khiên Na vừa muốn cử động, lại bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch kín đầy lỗ thò ra từ một hướng khác. Từ trên đỉnh đầu tối tăm, cũng có một khuôn mặt tổ ong buông xuống dưới, trôi qua trôi lại xung quanh người gã phảng phất như đang trêu đùa.
Một con khiếu thủ trong đó lại một lần nữa phát ra tạp âm chói tai như tiếng móng tay ma sát với kim loại, khiến Khiên Na nghe vào mà nội tức cồn cào.
Những con khiếu thủ này thực ra đều không nhìn được, chúng nhận biết đồ vật đều dựa vào những cái lỗ trên đầu, trong lỗ sẽ phát ra âm thanh tần số cao mà quỷ bình thường và nhân loại đều không nghe thấy, phát ra hoàn cảnh xung quanh rồi lại dùng những cái lỗ đó thu lấy. Nói cách khác, những cái lỗ đó là vô số lỗ tai, cũng là vô số cái miệng. Cũng có người truyền nhau rằng, trong một vài lỗ sẽ có con ngươi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhưng lời truyền miệng này tạm thời vẫn chưa được chứng thực. Dù sao loại quái vật này cũng quá táo bạo, hơn nữa, nhìn thấy vật sống đều muốn giết chết, cho nên chỉ có lác đác vài con quỷ thực sự lại gần nó mà vẫn có thể sống sót.
Khiên Na kiên nhẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã hóa thành một pho tượng. Nhưng nhịp tim lại nhanh hơn không ít, gã hi vọng những thứ này sẽ không nghe thấy được.
Đợi một hồi lâu, ba con khiếu thủ kia dường như cuối cùng cũng mất đi hứng thú, một con trong đó lẩn vào trong bóng tối, hai con khác thì quấn cổ lại với nhau, không biết là đang làm gì.
Khiên Na nhắm ngay cơ hội này, ánh sáng màu xanh bỗng nhiên rực lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ. Gã đột ngột xông về phía trước, chân đạp một cái, cả người như pháo hoa bay lên cao, quanh người bùng lên ngọn lửa xanh mãnh liệt. Chỉ nghe thấy một tiếng rít gào thê thảm trước nay chưa từng có, làm cho Càn Đạt đang bịt tai lại vẫn bị chấn động đến mức hai đầu gối mềm oặt quỳ gục xuống mặt đất. Sau đó, Trảm Nghiệp Kiếm của Khiên Na lập tức bổ lên mặt một con khiếu thủ, chất nhầy màu vàng phun đầy trời. Khiên Na đọc khẩu quyết, vết thương bị Trảm Nghiệp Kiếm chém bắt đầu nhanh chóng ăn mòn những bộ phận khác trên mặt.
Một con khiếu thủ khác hí dài một tiếng thê lương, giơ bàn tay khổng lồ đánh về phía Khiên Na. Khiên Na nhanh chóng nhảy mấy lần trên bắp thịt con khiếu thủ đầu tiên, đứng trên tấm lưng lởm chởm của nó. Da khiếu thủ vô cùng trắng mịn, người còn chưa trụ vững, một khuôn mặt tổ ong khác bỗng nhiên kéo tới phía gã, phát ra tạp âm chói tai nhất đáng sợ nhất trên đời về phía gã. Tạp âm kia quá mạnh, Khiên Na chỉ cảm thấy từ tai đến não của mình đều như bị dùng chuỳ sắt đập một phát, chân trượt một cái rồi ngã xuống.
Gã vừa rớt xuống đất, đã thấy một bàn tay khổng lồ đáng sợ ập xuống từ trên không, muốn đập bẹp gã như đập một con ruồi. Khiên Na không kịp nghĩ quá nhiều, cuống quít lăn khỏi chỗ tránh né chỗ hiểm yếu, nhưng cẳng chân vẫn bị xúc tu mọc xước măng rô quẹt phải, tức khắc da thịt xé rách, máu me đầm đìa. Nhưng gã căn bản không để ý tới cảm nhận cơn đau, dục vọng cầu sinh thúc đẩy gã đứng dậy, cấp tốc chạy về một bên khác trong không gian khổng lồ này.
Trên mặt đất mềm oặt dính chân, đâu đâu cũng có hài cốt quỷ và đủ loại chân tay cụt què. Trên một vài thi thể vẫn chưa mục nát hoàn toàn phủ kín giòi bọ lít nha lít nhít, một vài thi thể khác thì đã mọc lên lông xanh. Khiên Na vì những thứ này mà chạy trốn gập ghềnh trắc trở, chật vật vô cùng. Gã quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt tổ ong kia đang theo sát phía sau, sáu cánh tay khổng lồ chống đỡ lấy thân thể to lớn bám sát theo gã không ngơi nghỉ. Khiên Na phát hiện từ trên đỉnh đầu, còn có một con khiếu thủ khác lộn ngược người rủ xuống, tựa như đang chờ để chặn lại gã. Thế nên gã đột ngột nhảy lên, chân đạp lên một măng đá bên cạnh, một lần nữa bay vọt lên. Gã ngâm niệm hàng ma thần chú trên không trung, bảo kiếm xanh biếc giương lên thật cao, chiếu sáng đôi mắt vàng kiên định. Gã hét lớn một tiếng, thanh kiếm sắc bén như sóng lớn vạn cân nhằm về phía con khiếu thủ đang truy đuổi gã, một chiêu “vô thường đưa tang” mang theo nhuệ khí nhằm về phía mệnh môn của con khiếu thủ đang bất ngờ vì không nghĩ gã sẽ đột ngột phản kích — chỗ cằm nối liền với cổ.
Chỉ tiếc thứ này quá lớn, vô thường đưa tang chỉ tước được da thịt dày nặng như sắt thép trên mệnh môn nó, mà không thể một chiêu lấy mạng. Nhưng cũng đúng lúc này, một con khiếu thủ khác đã đến ngay phía sau gã.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên động tác của hai con khiếu thủ kia đều khựng lại, sau đó như thể uống rượu say, bắt đầu lung tung lay động. Sáu cái chi lung tung giẫm đạp như không đứng vững nổi. Chúng nó đang lấy sức mà lắc đầu, tựa hồ đã đầu óc choáng váng.
Xem ra là Càn Đạt đã thừa dịp đám khiếu thủ đều đang vây công gã, để thi triển loạn tình thuật của Hồng Vô Thường. Loại pháp thuật này có thể nhiễu loạn ngũ giác của sinh linh, làm thính giác biến thành vị giác, xúc giác biến thành thị giác, hơn nữa không cần tới Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán, chỉ là cần thời gian chuẩn bị dài hơn.
Thấy vậy, Khiên Na liền vội vã bổ thêm một đao, con khiếu thủ kia phát ra tiếng rên rỉ làm đầu đau như búa bổ lần cuối, sau đó đổ người rầm xuống đất.
Nhưng con khiếu thủ này vừa chết, hai con khiếu thủ khác lại phảng phất như bỗng nhiên nổi cơn điên, phát ra tiếng gào đáng sợ, sau đó dồn dập nhào về phía Càn Đạt đang thi pháp.
Khiên Na thấy vậy, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Càn Đạt. Gã hóa thành một tia chớp màu xanh, chắn trước mặt Càn Đạt trước khi công kích âm thanh cuồng bạo của khiếu thủ tới, quát to một tiếng, Trảm Nghiệp Kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng cực nóng chói mắt, bổ mạnh một phách về phía trước. Quỷ khí lạnh lẽo bàng bạc và sóng âm va vào nhau, kích thích lên tổ chức thị nhục đang chứa đựng bọn họ. Ngay lập tức, thị nhục bắt đầu cấp tốc phân bố ra lượng lớn tổ chức niêm mạc, mưu toan bao khỏa, cách ly ngọn nguồn tạo thành phá hoại trong cơ thể nó lại.
Khiên Na và Càn Đạt đều bị sóng trùng kích cực mạnh đẩy đập vào vách tường, rơi xuống đất, trong nháy mắt đã mất đi ý thức. Sóng trùng kích như vậy tác dụng lên con người, chỉ e sẽ đập nát hết xương cốt, thế nhưng năng lực hồi phục của quỷ quá mạnh, chưa qua một khắc, Khiên Na đã tỉnh lại đầu tiên.
Trước mặt gã là một thứ gì đó dạng như niêm mạc dày đặc, nửa trong suốt.
Không chỉ là trước mặt, phía trên gã cũng là loại vật chất này, tạo thành một cái vòm bán nguyệt, nhốt gã vào giữa vách tường và mặt đất.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Khiên Na xoay người lại, lập tức nhìn thấy Càn Đạt cũng đã thức tỉnh đằng xa. Có điều không được thuận lợi như gã, lúc va vào vách tường, vai hắn bị một cái xương cứng rắn như móng tay nhô ra đâm xuyên.
Có điều, đối với quỷ, đây cũng chỉ xem là vết thương nhỏ, Khiên Na không hiểu sao trông đối phương lại có vẻ đau như vậy. Không gian nơi này chật hẹp, gã mất công tốn sức mới xoay người nhích tới được bên cạnh Càn Đạt, nhìn qua vết thương, liền nói, “Trước tiên ngươi phải rút gai ra, nếu không vết thương sẽ không thể nào tự lành được.”
Càn Đạt nhìn chằm chằm vào gã không dám tin, “Ta rút ra thế nào được! Giờ ta còn không cử động nổi!”
Khiên Na thở dài, như thể không kiên nhẫn, lầu bầu một tiếng “yếu ớt”, rồi nắm lấy bờ vai hắn, đột ngột rút xương ra khỏi vai Càn Đạt.
Càn Đạt la thảm một tiếng, sau đó ôm vai ngã lăn ra đất, cả người cuộn tròn lại.
Khiên Na lạnh lùng nhìn không hề thông cảm, nghĩ thầm trong lòng đến mức ấy kia à. Chút vết thương ấy đối với quỷ cũng chỉ qua quýt thường thường như con người thái rau cắt phải tay, không cần để ý đến, trong vòng một nén nhang tự sẽ khép lại. Mà nhìn Càn Đạt đau tới mức lăn lộn không ngừng, khuôn mặt vốn đẹp đẽ lãnh diễm giờ khắc này lại vặn vẹo, gã cũng có chút đau lòng. Hình ảnh này không hiểu sao lại làm gã nhớ tới hình ảnh Nhan Phi lúc mới đi theo gã, có một lần gấp rút lên đường, trượt chân ngã khỏi sườn núi, gãy xương đùi, đau đến mức không nói nên lời. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Khiên Na mới muốn tìm một nơi sống lâu dài, không cần bắt Nhan Phi phải trèo đèo lội suối với gã nữa.
Khiên Na thở dài, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở ra vết thương trên tay Càn Đạt, rồi cúi đầu duỗi đầu lưỡi dài như lưỡi rắn ra định liếm láp vết thương cho hắn, lại nghe thấy Càn Đạt bỗng nhiên hỏi, “Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”
“Nước bọt thanh lân quỷ có tác dụng hồi phục nhất định đối với những con quỷ khác, đến chuyện này cũng không biết?”
“Hả? Nhưng ta nghe nói nước bọt của thanh lân quỷ có độc mà?”
“Đó là lúc cắn tuyến độc bên trong răng sẽ phun ra một ít độc tố gây mê thần kinh, không phải nước bọt.” Khiên Na dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngớ ngẩn để nhìn hắn, nghĩ thầm con tầm hương quỷ này cũng chẳng có thường thức gì cả.
Đã vậy, tên này còn đỏ mặt làm gì? Liếm láp vết thương cho nhau giữa đồng bạn không phải chuyện rất bình thường sao?
Khiên Na quyết định quên đi phản ứng kỳ quặc của tầm hương quỷ kỳ quái này, cúi đầu chuyên tâm liếm láp lên miệng vết thương bị đâm xuyên dữ tợn kia.
Càn Đạt lại như thể bỗng nhiên quên mất đau, chỉ ngơ ngác cảm nhận tê dại mềm nhẹ, mang theo một tia khiêu khích này. Nhìn bộ dạng Khiên Na nhắm hờ mắt, nghiêm túc thè lưỡi ra liếm láp, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt khí dâng thẳng lên từ nơi nào đó, quả thực còn hừng hực hơn cả lửa địa ngục.
Khiên Na cảm thấy đã liếm đủ, mới vừa ngồi thẳng người dậy, lại bỗng nhiên cảm nhận được cả người bị một luồng lực đẩy về sau, rồi bị đặt lên vách tường niêm mạc, chớp mắt sau, môi đã bị một đôi môi khác đượm hương thơm vững vàng ngậm lấy.
“Các ngươi lẻn vào đây thế nào?” Khiên Na không quay đầu lại hỏi.
“Bỏ ra một chút thời gian. Đạt Tát Ma La vốn xuất thân từ địa ngục A Tì, hiểu nơi này khá rõ, cũng biết bên dưới Già Như Cung này có một con đường khác để đi. Chỉ có điều, hiện tại có một vấn đề nho nhỏ.” Càn Đạt nói, hắng giọng như có chút ngượng ngùng, “Lúc vào ta đã dâng đồ cúng cho thứ kia, nhưng chỉ kịp chuẩn bị một phần, thế nên lúc chúng ta đi ra ngoài, có lẽ sẽ không được thuận lợi như vậy.”
“Đồ cúng? Đồ cúng cho thứ gì?”
Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy từ cuối con đường này vọng tới tạp âm sắc bén, phảng phất như móng tay cào lên tấm thép khô khốc, khiến tay chân rụng rời, đặc biệt rõ ràng giữa hành lang làm bằng thịt dính dớp. Sau khi tiếng tạp âm kết thúc, nối tiếp là tiếng huyên náo lao xao, tương tự như tiếng bụng của một loài côn trùng nào đó. Chỉ mỗi âm thanh này đã khiến người ta khó chịu tới cực điểm, vảy trên người Khiên Na đều dựng đứng hết lên.
“Đó là thứ gì…” Khiên Na dừng bước.
Càn Đạt đi đến bên cạnh gã, lấy tay xoa xoa mũi nói rằng, “Khiếu thủ…”
Vẻ mặt Khiên Na không có thay đổi gì lớn, thế nhưng đồng tử dài mảnh bên trong đôi mắt gã vẫn phóng đại trong một thoáng chốc.
“Ngươi đang nói, nếu như muốn đi ra ngoài, chúng ta phải chuồn qua bên cạnh khiếu thủ?”
“Chắc cũng không chuồn nổi… Thuốc mê bên trong đồ cúng chỉ đủ cho nó ngủ một lúc thôi, giờ nó… có lẽ đang tức giận vô cùng…”
Mới vừa nói xong, lại là một tiếng tạp âm chói tai vượt qua năng lực hình dung của ngôn ngữ, Khiên Na cảm giác từng cọng tóc gáy mình đều dựng lên. Hiện giờ gã vô cùng muốn nổi nóng, nhưng vừa nghĩ tới đối phương vốn không thân quen gì mình, lại vẫn bất chấp nguy hiểm tính mạng tới cứu mình, thực sự không có vốn để nổi nóng. Gã hít sâu mấy lần, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trấn định, cũng không biết là nói với Càn Đạt hay đang tự nhủ với bản thân, “Không sao, dù sao cũng không thể khó đối phó hơn tương liễu quái được.”
Nhưng khi cuối cùng cũng đến được điểm cuối của thông đạo khúc khuỷu, bọn họ đã nhìn thấy một cánh cửa thịt khổng lồ cao tới năm trượng dựng từ bướu thịt, nghe thấy tạp âm đáng sợ càng cường liệt vọng ra từ sau cửa mà nhân loại tầm thường nghe thấy có thể sẽ miệng sùi bọt mép, còn cả toan khí cực nóng phun ra qua lỗ thủng trên bướu thịt.
“Ừm.. Còn có một chuyện…” Càn Đạt giờ khắc này cũng lộ ra mấy phần sợ sệt, “Sở dĩ đồ cúng ta chuẩn bị không đủ, là bởi vì ta không ngờ ở đây không chỉ có một con khiếu thủ… Hình như đây là hang của chúng nó…”
Khiên Na nhịn rồi lại nhịn, giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, “Chuyện quan trọng như vậy mà giờ ngươi mới nói cho ta?!”
“Nếu như ta nói trước, có thể ngươi sẽ lựa chọn xông từ phía trên ra ngoài… Ta sợ làm lớn chuyện không dễ xử lý.” Càn Đạt nói, mặt mày vô tội.
Khiên Na cười lạnh nói, “Ngươi trái lại cũng tin tưởng vào ta đấy chứ? Thực lực của ngươi thế nào?”
“Phép thuật Hồng Vô Thường ta biết hầu hết đều là nhằm vào nhân loại bị quỷ bám, vẫn chưa bao giờ dùng với quỷ khác… Hơn nữa ta cũng chỉ là dự bị, vẫn chưa có Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán…”
Khiên Na trừng hắn một cái, xoay người lại quay mặt về phía cánh cửa kia, “Chốc nữa, ngươi cố gắng đứng một chỗ không được cử động. Chỉ cần ngươi bất động, chúng nó sẽ không cảm nhận được ngươi. Đợi đến lúc ta thu hút sự chú ý của chúng nó, ngươi hãy ra ngoài trước.”
Nói xong, Khiên Na liền lấy tay đâm lên bướu thịt căng phồng, thăm dò xem khe hở nằm ở nơi nào. Đám bướu thịt đó bị gã chọc lên, liền úa ra không ít chất lỏng trong suốt dính nhơm nhớp, làm ướt cả tay gã. Nhưng giờ cũng không phải lúc để ngại bẩn, chỉ có thể nhịn, tìm tòi giữa những khối thịt.
Bỗng nhiên, tay gã thụt vào. Nằm giữa hai tảng thịt thối, có thể mơ hồ thấy được một khe hở rất mảnh, đủ để một người khom người chui vào. Gã dùng sức tách hai tảng thịt sang hai bên dò xét, lại chỉ thấy được một màu đen như mực. Dòng mỡ lóng lánh chảy trong đường rãnh thịt lúc trước dường như không chảy vào bên trong.
Chuyện này cũng không có gì lạ, khiếu thủ là loài không thích ánh sáng.
Khiên Na quay đầu lại liếc mắt nhìn Càn Đạt, “Ta đi vào trước, ngươi xem tình huống rồi đi theo.”
“Được!”
Khiên Na hít sâu một hơi, lách nửa người vào giữa hai tảng thịt nát, giãy giụa chui ra từ mặt tường thịt bên kia. Lớp mỡ mềm nhũn dán sát lên mặt gã, cảm giác dính dấp dù có trải qua bao nhiêu lần cũng đều làm người buồn nôn. Đầu bên kia tường là bóng tối mù mịt, tối tăm tới nỗi giơ tay lên cũng không thấy được đường viền. Gã giang tay, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa màu xanh, có thể soi sáng được một khoảng không gian nhỏ bé trước mặt.
Trong bóng tối lặng yên không một tiếng động, một cảm giác ngột ngạt ào ạt nổi lên khiến gã bỗng nhiên rùng mình một cái. Gã lại chờ một lúc, rồi thử thăm dò đi về phía trước mấy bước.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tuy rằng không nghe thấy âm thanh gì, nhưng tiếng tạp âm cách tường mà vẫn có thể nghe thấy ban nãy giờ lại đều câm lặng, chỉ khiến người ta càng thêm bất an. Dù không nhìn thấy thứ gì, song cảm giác bị nhòm ngó rợn người mà dính dấp vẫn cứ luôn lởn vởn trên dưới quanh người.
Phía sau vang lên tiếng loạt xoạt, là Càn Đạt bò vào theo. Làn da trắng trên người tầm hương quỷ ở trong bóng tối sẽ tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, cũng không cần gì tới chiếu sáng. Khiên Na quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, dựng thẳng ngón tay đưa đến bên môi, ra dấu cho hắn đừng lên tiếng.
Ngay vào lúc Khiên Na đang quay đầu lại nhìn Càn Đạt, Càn Đạt lại nhìn thấy trong bóng tối sau lưng Khiên Na chậm rãi hiện lên một khuôn “mặt” trắng bệch.
Không, thứ kia căn bản không thể gọi là mặt. Bên trên hình cầu khổng lồ có dạng đầu người kia không có bất kỳ ngũ quan nào, nhưng lại phủ kín những lỗ thủng sâu không thấy đáy, hình dạng bất quy tắc, lít nha lít nhít giống như một tổ ong, từ trong những lỗ thủng đó thi thoảng sẽ chảy ra chất nhầy như nước mũi, hoặc là một loại sâu nhỏ giống như ký sinh trùng ngọ nguậy bò ra ngoài. Nói chung, là một “khuôn mặt” kinh tởm đến trong ác mộng cũng khó có thể tưởng tượng ra được.
Đây chính là lý do nó được gọi là “khiếu thủ”, bởi vì trên đầu nó, chỉ toàn là khiếu (lỗ)…
Thấy Càn Đạt lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn về phía sau lưng mình, Khiên Na đã mơ hồ đoán được phía sau mình có thứ gì đó. Gã nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi xoay đầu lại, khuôn mặt khổng lồ toàn là lỗ kia gần ngay trong gang tấc, thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi thở chua hôi phun từ trong những cái lỗ đó ra ngoài.
Khiên Na ngừng thở, không dám cử động một li. Rõ ràng đang khô nóng như thể muốn bốc cháy, mà tay chân Khiên Na lại lạnh toát, mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống theo trán.
Gương mặt kia dừng lại trước mặt gã một lúc, sau đó bỗng nhiên bắt đầu chầm chậm lên cao, càng ngày càng cao, cuối cùng dừng lại tại nơi cách đất chừng ba trượng. Bên trong ngọn lửa màu xanh, có thể mơ hồ thấy được một thân thể khổng lồ màu xám trắng đáng ghê tởm. Nó không hề có lông, cổ dài tới hai trượng, thân mình dài chừng ba trượng. Từ trên thân dài nhỏ mọc ra sáu cánh tay tráng kiện như người đàn ông trưởng thành, cuối mỗi cánh tay là một bàn tay khổng lồ dài tới ba bốn thước, trên tay có bảy “ngón tay” linh hoạt giống như những xúc tu mọc đầy xước măng rô.
Khiếu thủ là một loài vô cùng đồ sộ, con bình thường chỉ từ đầu tới chân đã dài tới ba trượng. Mà một thứ to lớn như vậy lại có thể giảo hoạt bí ẩn đến mức khó tin.
Khiên Na biết rằng giờ chỉ cần hơi cử động thôi, mình sẽ lập tức bị nó dẫm bẹp, hoặc là bị nó dùng những ngón tay như xúc tu đó bóp nát.
Thấy nó chậm rãi xoay một vòng trên cao, tựa như đang nhìn về phía khác. Khiên Na vừa muốn cử động, lại bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch kín đầy lỗ thò ra từ một hướng khác. Từ trên đỉnh đầu tối tăm, cũng có một khuôn mặt tổ ong buông xuống dưới, trôi qua trôi lại xung quanh người gã phảng phất như đang trêu đùa.
Một con khiếu thủ trong đó lại một lần nữa phát ra tạp âm chói tai như tiếng móng tay ma sát với kim loại, khiến Khiên Na nghe vào mà nội tức cồn cào.
Những con khiếu thủ này thực ra đều không nhìn được, chúng nhận biết đồ vật đều dựa vào những cái lỗ trên đầu, trong lỗ sẽ phát ra âm thanh tần số cao mà quỷ bình thường và nhân loại đều không nghe thấy, phát ra hoàn cảnh xung quanh rồi lại dùng những cái lỗ đó thu lấy. Nói cách khác, những cái lỗ đó là vô số lỗ tai, cũng là vô số cái miệng. Cũng có người truyền nhau rằng, trong một vài lỗ sẽ có con ngươi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhưng lời truyền miệng này tạm thời vẫn chưa được chứng thực. Dù sao loại quái vật này cũng quá táo bạo, hơn nữa, nhìn thấy vật sống đều muốn giết chết, cho nên chỉ có lác đác vài con quỷ thực sự lại gần nó mà vẫn có thể sống sót.
Khiên Na kiên nhẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã hóa thành một pho tượng. Nhưng nhịp tim lại nhanh hơn không ít, gã hi vọng những thứ này sẽ không nghe thấy được.
Đợi một hồi lâu, ba con khiếu thủ kia dường như cuối cùng cũng mất đi hứng thú, một con trong đó lẩn vào trong bóng tối, hai con khác thì quấn cổ lại với nhau, không biết là đang làm gì.
Khiên Na nhắm ngay cơ hội này, ánh sáng màu xanh bỗng nhiên rực lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ. Gã đột ngột xông về phía trước, chân đạp một cái, cả người như pháo hoa bay lên cao, quanh người bùng lên ngọn lửa xanh mãnh liệt. Chỉ nghe thấy một tiếng rít gào thê thảm trước nay chưa từng có, làm cho Càn Đạt đang bịt tai lại vẫn bị chấn động đến mức hai đầu gối mềm oặt quỳ gục xuống mặt đất. Sau đó, Trảm Nghiệp Kiếm của Khiên Na lập tức bổ lên mặt một con khiếu thủ, chất nhầy màu vàng phun đầy trời. Khiên Na đọc khẩu quyết, vết thương bị Trảm Nghiệp Kiếm chém bắt đầu nhanh chóng ăn mòn những bộ phận khác trên mặt.
Một con khiếu thủ khác hí dài một tiếng thê lương, giơ bàn tay khổng lồ đánh về phía Khiên Na. Khiên Na nhanh chóng nhảy mấy lần trên bắp thịt con khiếu thủ đầu tiên, đứng trên tấm lưng lởm chởm của nó. Da khiếu thủ vô cùng trắng mịn, người còn chưa trụ vững, một khuôn mặt tổ ong khác bỗng nhiên kéo tới phía gã, phát ra tạp âm chói tai nhất đáng sợ nhất trên đời về phía gã. Tạp âm kia quá mạnh, Khiên Na chỉ cảm thấy từ tai đến não của mình đều như bị dùng chuỳ sắt đập một phát, chân trượt một cái rồi ngã xuống.
Gã vừa rớt xuống đất, đã thấy một bàn tay khổng lồ đáng sợ ập xuống từ trên không, muốn đập bẹp gã như đập một con ruồi. Khiên Na không kịp nghĩ quá nhiều, cuống quít lăn khỏi chỗ tránh né chỗ hiểm yếu, nhưng cẳng chân vẫn bị xúc tu mọc xước măng rô quẹt phải, tức khắc da thịt xé rách, máu me đầm đìa. Nhưng gã căn bản không để ý tới cảm nhận cơn đau, dục vọng cầu sinh thúc đẩy gã đứng dậy, cấp tốc chạy về một bên khác trong không gian khổng lồ này.
Trên mặt đất mềm oặt dính chân, đâu đâu cũng có hài cốt quỷ và đủ loại chân tay cụt què. Trên một vài thi thể vẫn chưa mục nát hoàn toàn phủ kín giòi bọ lít nha lít nhít, một vài thi thể khác thì đã mọc lên lông xanh. Khiên Na vì những thứ này mà chạy trốn gập ghềnh trắc trở, chật vật vô cùng. Gã quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt tổ ong kia đang theo sát phía sau, sáu cánh tay khổng lồ chống đỡ lấy thân thể to lớn bám sát theo gã không ngơi nghỉ. Khiên Na phát hiện từ trên đỉnh đầu, còn có một con khiếu thủ khác lộn ngược người rủ xuống, tựa như đang chờ để chặn lại gã. Thế nên gã đột ngột nhảy lên, chân đạp lên một măng đá bên cạnh, một lần nữa bay vọt lên. Gã ngâm niệm hàng ma thần chú trên không trung, bảo kiếm xanh biếc giương lên thật cao, chiếu sáng đôi mắt vàng kiên định. Gã hét lớn một tiếng, thanh kiếm sắc bén như sóng lớn vạn cân nhằm về phía con khiếu thủ đang truy đuổi gã, một chiêu “vô thường đưa tang” mang theo nhuệ khí nhằm về phía mệnh môn của con khiếu thủ đang bất ngờ vì không nghĩ gã sẽ đột ngột phản kích — chỗ cằm nối liền với cổ.
Chỉ tiếc thứ này quá lớn, vô thường đưa tang chỉ tước được da thịt dày nặng như sắt thép trên mệnh môn nó, mà không thể một chiêu lấy mạng. Nhưng cũng đúng lúc này, một con khiếu thủ khác đã đến ngay phía sau gã.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên động tác của hai con khiếu thủ kia đều khựng lại, sau đó như thể uống rượu say, bắt đầu lung tung lay động. Sáu cái chi lung tung giẫm đạp như không đứng vững nổi. Chúng nó đang lấy sức mà lắc đầu, tựa hồ đã đầu óc choáng váng.
Xem ra là Càn Đạt đã thừa dịp đám khiếu thủ đều đang vây công gã, để thi triển loạn tình thuật của Hồng Vô Thường. Loại pháp thuật này có thể nhiễu loạn ngũ giác của sinh linh, làm thính giác biến thành vị giác, xúc giác biến thành thị giác, hơn nữa không cần tới Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán, chỉ là cần thời gian chuẩn bị dài hơn.
Thấy vậy, Khiên Na liền vội vã bổ thêm một đao, con khiếu thủ kia phát ra tiếng rên rỉ làm đầu đau như búa bổ lần cuối, sau đó đổ người rầm xuống đất.
Nhưng con khiếu thủ này vừa chết, hai con khiếu thủ khác lại phảng phất như bỗng nhiên nổi cơn điên, phát ra tiếng gào đáng sợ, sau đó dồn dập nhào về phía Càn Đạt đang thi pháp.
Khiên Na thấy vậy, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Càn Đạt. Gã hóa thành một tia chớp màu xanh, chắn trước mặt Càn Đạt trước khi công kích âm thanh cuồng bạo của khiếu thủ tới, quát to một tiếng, Trảm Nghiệp Kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng cực nóng chói mắt, bổ mạnh một phách về phía trước. Quỷ khí lạnh lẽo bàng bạc và sóng âm va vào nhau, kích thích lên tổ chức thị nhục đang chứa đựng bọn họ. Ngay lập tức, thị nhục bắt đầu cấp tốc phân bố ra lượng lớn tổ chức niêm mạc, mưu toan bao khỏa, cách ly ngọn nguồn tạo thành phá hoại trong cơ thể nó lại.
Khiên Na và Càn Đạt đều bị sóng trùng kích cực mạnh đẩy đập vào vách tường, rơi xuống đất, trong nháy mắt đã mất đi ý thức. Sóng trùng kích như vậy tác dụng lên con người, chỉ e sẽ đập nát hết xương cốt, thế nhưng năng lực hồi phục của quỷ quá mạnh, chưa qua một khắc, Khiên Na đã tỉnh lại đầu tiên.
Trước mặt gã là một thứ gì đó dạng như niêm mạc dày đặc, nửa trong suốt.
Không chỉ là trước mặt, phía trên gã cũng là loại vật chất này, tạo thành một cái vòm bán nguyệt, nhốt gã vào giữa vách tường và mặt đất.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Khiên Na xoay người lại, lập tức nhìn thấy Càn Đạt cũng đã thức tỉnh đằng xa. Có điều không được thuận lợi như gã, lúc va vào vách tường, vai hắn bị một cái xương cứng rắn như móng tay nhô ra đâm xuyên.
Có điều, đối với quỷ, đây cũng chỉ xem là vết thương nhỏ, Khiên Na không hiểu sao trông đối phương lại có vẻ đau như vậy. Không gian nơi này chật hẹp, gã mất công tốn sức mới xoay người nhích tới được bên cạnh Càn Đạt, nhìn qua vết thương, liền nói, “Trước tiên ngươi phải rút gai ra, nếu không vết thương sẽ không thể nào tự lành được.”
Càn Đạt nhìn chằm chằm vào gã không dám tin, “Ta rút ra thế nào được! Giờ ta còn không cử động nổi!”
Khiên Na thở dài, như thể không kiên nhẫn, lầu bầu một tiếng “yếu ớt”, rồi nắm lấy bờ vai hắn, đột ngột rút xương ra khỏi vai Càn Đạt.
Càn Đạt la thảm một tiếng, sau đó ôm vai ngã lăn ra đất, cả người cuộn tròn lại.
Khiên Na lạnh lùng nhìn không hề thông cảm, nghĩ thầm trong lòng đến mức ấy kia à. Chút vết thương ấy đối với quỷ cũng chỉ qua quýt thường thường như con người thái rau cắt phải tay, không cần để ý đến, trong vòng một nén nhang tự sẽ khép lại. Mà nhìn Càn Đạt đau tới mức lăn lộn không ngừng, khuôn mặt vốn đẹp đẽ lãnh diễm giờ khắc này lại vặn vẹo, gã cũng có chút đau lòng. Hình ảnh này không hiểu sao lại làm gã nhớ tới hình ảnh Nhan Phi lúc mới đi theo gã, có một lần gấp rút lên đường, trượt chân ngã khỏi sườn núi, gãy xương đùi, đau đến mức không nói nên lời. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Khiên Na mới muốn tìm một nơi sống lâu dài, không cần bắt Nhan Phi phải trèo đèo lội suối với gã nữa.
Khiên Na thở dài, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở ra vết thương trên tay Càn Đạt, rồi cúi đầu duỗi đầu lưỡi dài như lưỡi rắn ra định liếm láp vết thương cho hắn, lại nghe thấy Càn Đạt bỗng nhiên hỏi, “Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”
“Nước bọt thanh lân quỷ có tác dụng hồi phục nhất định đối với những con quỷ khác, đến chuyện này cũng không biết?”
“Hả? Nhưng ta nghe nói nước bọt của thanh lân quỷ có độc mà?”
“Đó là lúc cắn tuyến độc bên trong răng sẽ phun ra một ít độc tố gây mê thần kinh, không phải nước bọt.” Khiên Na dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngớ ngẩn để nhìn hắn, nghĩ thầm con tầm hương quỷ này cũng chẳng có thường thức gì cả.
Đã vậy, tên này còn đỏ mặt làm gì? Liếm láp vết thương cho nhau giữa đồng bạn không phải chuyện rất bình thường sao?
Khiên Na quyết định quên đi phản ứng kỳ quặc của tầm hương quỷ kỳ quái này, cúi đầu chuyên tâm liếm láp lên miệng vết thương bị đâm xuyên dữ tợn kia.
Càn Đạt lại như thể bỗng nhiên quên mất đau, chỉ ngơ ngác cảm nhận tê dại mềm nhẹ, mang theo một tia khiêu khích này. Nhìn bộ dạng Khiên Na nhắm hờ mắt, nghiêm túc thè lưỡi ra liếm láp, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt khí dâng thẳng lên từ nơi nào đó, quả thực còn hừng hực hơn cả lửa địa ngục.
Khiên Na cảm thấy đã liếm đủ, mới vừa ngồi thẳng người dậy, lại bỗng nhiên cảm nhận được cả người bị một luồng lực đẩy về sau, rồi bị đặt lên vách tường niêm mạc, chớp mắt sau, môi đã bị một đôi môi khác đượm hương thơm vững vàng ngậm lấy.
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề