Địa Ngục Biến Tướng
Chương 196: Đường Về (2) – Đại Kết Cục
Chuẩn bị tất cả nguyên liệu cần thiết cho Nguyên Khư đại trận cần đến mười mấy ngày, A Tu Vân vốn định chậm rãi kéo dài, nếu như thiên hồn địa hồn của Khiên Na tiêu tan triệt để chết đi trong quá trình này, Ba Tuần sẽ không kiên trì làm chuyện điên rồ ngu ngốc như vậy nữa. Mãi đến tận ngày cuối cùng, Ba Tuần ngồi bên giường đá Khiên Na nằm giống như thường ngày, đưa lưng về phía hắn nói khẽ một câu, “Nếu như Khiên Na đi thật, ta sẽ đi theo sư phụ.”
Vào thời khắc ấy, vẻ bình tĩnh khắc chế mà A Tu Vân vẫn luôn treo trên mặt cuối cùng cũng hoàn toàn tan chảy, thay vào đó chính là không cam lòng và phẫn nộ lồ lộ một cách đáng sợ. Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Ba Tuần, bất chấp tóm lấy vai Ba Tuần, bắt ánh mắt của y tạm thời dời khỏi Khiên Na, mà trống rỗng nhìn về phía mình.
A Tu Vân lớn tiếng hỏi y, “Tại sao ngươi không thể tỉnh táo lại chứ! Lẽ nào ngươi không có hắn là sẽ không sống nổi nữa sao! Ngươi quên mất trách nhiệm của ngươi rồi sao! Chỉ vì một thanh lân quỷ như vậy, mà ngươi muốn hi sinh thân thể thiên nhân mạnh mẽ mà ngươi phải tích lũy phúc báo qua vô số kiếp mới có được, ngươi muốn bỏ qua mục tiêu mà chúng ta đã nỗ lực vì nó lâu như vậy, từ bỏ những sinh linh tín ngưỡng ngươi sao?! Hắn xứng sao?! Tại sao ngươi lại khăng khăng cố chấp như vậy!”
Trong ánh mắt mờ mịt của Ba Tuần chợt dấy lên một luồng ánh sáng mãnh liệt hừng hực, cũng không phải là khi tỉnh ngộ bị đánh thức, mà là phẫn nộ.
Y một phát tóm lấy cổ áo của A Tu Vân, gằn từng chữ nói, “Hắn xứng, hắn xứng hơn bất cứ kẻ nào! Nếu như không có hắn, ngày hôm nay ngươi ta còn có thể đứng ở đây sao!”
A Tu Vân đầu tiên chỉ nhìn chằm chằm vào y, trong ánh mắt tựa như có một nháy mắt đau lòng, mà lập tức, tia đau lòng đó đã bị vặn vẹo thành nụ cười lạnh chói tai, “Ngươi đường đường là Đệ Lục Thiên Ma, vậy mà lại không tài nào chống đỡ được ảnh hưởng của một tầm hương quỷ nho nhỏ, đùa mà thành thật, thật sự nghĩ rằng mình yêu hắn. Ta hỏi ngươi, nếu như không có Shiva Ma La, ngươi sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái sao? Khi đó chẳng phải ngươi thậm chí còn rất phản cảm những Thanh Hồng Vô Thường cam nguyện giúp đỡ thiên đình đi ức hiếp đồng bào địa ngục sao?”
Giận dữ trong ánh mắt Ba Tuần càng thêm tiên diễm chói mắt, “Ban đầu là ta quá ngạo mạn, luôn miệng nói muốn độ tận chúng sinh địa ngục, lại chưa bao giờ thật sự lý giải bọn họ. Là hắn dạy cho ta biết những gian nan khi cầu sinh dưới sự đấu đá của những thế lực mạnh mẽ khi ngươi là một sinh linh nhỏ yếu. Hắn cho ta biết ngay đến cả những sinh linh không đáng nhắc tới nhất trong mắt các ngươi cũng có nhân sinh khốn khó mà lại kiên cường chấp nhất của chính bọn họ. Kể cả không có Shiva Ma La, nếu như ta có cơ hội biết hắn tiếp cận hắn, ta cũng vẫn sẽ yêu hắn như cũ. Ngược lại là ngươi, tại sao ngươi lại cố tình muốn xuống tay với hắn nhiều lần như vậy? Tại sao lại khăng khăng muốn chia rẽ chúng ta? Ta nể giao tình của ta và ngươi nên chưa bao giờ truy cứu, nhưng A Tu Vân à, kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”
Đúng đấy, tại sao vậy chứ?
Tại sao mỗi lần nhìn thấy Ba Tuần để lộ thâm tình và xán lạn ngây ngô như trẻ mới sinh với Khiên Na, hắn lại có cảm giác như đang có một con dao gỉ sét đang nạo lên lồng ngực mình.
Bởi vì mình đã sớm động phàm tâm với Ba Tuần, chỉ là vì mình quá kiêu ngạo, không chịu thừa nhận mình cũng sẽ có những tình cảm thấp hèn mà chỉ sinh linh phàm tục mới có. Mà kể cả hắn chịu nhìn thẳng vào nội tâm mình đi nữa, trong tiềm thức, hắn cũng biết Ba Tuần không hề có bất cứ ý nghĩ gì ở phương diện đó với mình.
Hắn không muốn bị từ chối, nên mới lựa chọn không nói gì ra.
Ba Tuần thấy ánh mắt hắn ngậm vẻ đau buồn, mặt hiện lên uể oải, nên cũng thoáng lỏng lực trên tay ra, mà vẫn kiên định nói, “A Tu Vân, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Bây giờ Lục Hợp Quy Nhất trận đã thành, địa khí lục đạo thông suốt, còn ta cũng không định ở lại làm Thượng Đế gì hết. Bởi vì nếu như vậy, tất cả những gì chúng ta đã làm đều sẽ không còn ý nghĩa gì cả, chẳng qua là đổi thang mà không đổi thuốc.”
A Tu Vân bi ai nhìn y, “Lẽ nào ngươi cứ bỏ mặc con dân đi theo ngươi để bỏ đi như vậy sao? Ngươi không có trách nhiệm như vậy sao!”
“Ta ở lại, mới là không có trách nhiệm. Thứ ta muốn không phải là sự trung thành của bọn họ, cũng không muốn làm chủ nhân lục đạo một tay che trời lập ra trật tự gì cả, ta làm tất cả những điều này là vì muốn cho bọn họ một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, một cơ hội để lựa chọn.” Ba Tuần lùi về phía sau một bước, xoay người, tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Khiên Na, “Bây giờ trật tự luân hồi đã bị lật đổ triệt để, muốn thành lập trật tự mới ra sao, là hợp tác hay chém giết, đều là quyết định của bản thân mỗi một sinh linh. Chuyện ta cần làm, ta đã làm xong, về sau, ta chỉ muốn chịu trách nhiệm với một người.”
A Tu Vân nhìn bóng lưng của y, phút chốc, hắn bỗng nhiên hiểu ra.
Bất kể hắn có mưu tính như thế nào đi nữa, không giữ được tâm, là không giữ được.
Con đường mà bọn họ có thể cùng đi có lẽ thật sự chỉ có thể tới đây. Nếu như hắn tiếp tục cưỡng cầu, kiên quyết chẳng những không có kết quả tốt, chỉ e còn có thể làm hao mòn bằng sạch tình nghĩa đã bị đủ những tính toán của hắn làm hao mòn cho càng ngày càng lạnh nhạt.
Huống hồ, một vị thần linh rõ ràng đã chiếm được quyền lực chí tôn, lại có thể buông tay dễ dàng như không như vậy, trên đời ngoại trừ Ba Tuần còn có ai nữa? Đây chẳng phải chính là lý do mà trước kia hắn lựa chọn đi theo Ba Tuần sao?
Cho nên A Tu Vân nói, “Ngươi chắc mình sẽ không hối hận chứ? Dù có phải chết đi vì hắn, cũng không hối hận?”
Ba Tuần đáp không hề do dự, “Không hối hận.”
A Tu Vân nhắm mắt lại, không để cho Ba Tuần nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống khỏi mắt mình. Cuối cùng hắn thở dài nói, “Được, ta giúp ngươi.”
…………………………
Nghi thức hiến tế của Nguyên Khư đại trận, dựa theo A Tu Vân sắp xếp, được tiến hành bí mật ở địa ngục Cô Độc.
Những cung điện bị hủy hoại trong cuộc chiến đấu với Trường Canh, vào giờ phút này đã bị vô số những đóa hoa hình dáng quỷ mị màu sắc diễm lệ của địa ngục bao trùm, rêu xanh dây leo uốn lượn bên trên những cây cột trụ đã sụp xuống, thêm vào cả mấy con cốt điệp có cặp cánh diễm lệ bay dập dờn giữa những buội hoa.
Chỉ có bốn người tới, Ba Tuần ôm Khiên Na, theo sau là A Tu Vân và Mạnh Bà. Trận pháp này quá hung hiểm, cần có một người hộ pháp, mà Mạnh Bà tự nguyện đến đây giúp đỡ.
Nguyên Khư đại trận được dựng bên trong thần cung Vô Minh, ở ngay bên cạnh Lục Hợp Quy Nhất trận giờ đã yên tĩnh. Nơi này đã từng chảy trôi địa khí lục đạo, giờ phút này vẫn tràn đầy tiên khí, mượn nơi này để tiến hành Nguyên Khư đại trận không thể thích hợp hơn được nữa. Bảy tầng trận pháp phức tạp, lưu loát khắc đầy toàn bộ mặt đất thần cung, ở bảy góc, mỗi góc lại thả một món thánh vật thiên đình, bao gồm hoa sen vàng, hoa mạn đà la, đèn lưu ly, gương san hô, nước mắt hổ phách, dây xích xà cừ cùng với quả mã não. Ba Tuần ôm Khiên Na Ma La, cẩn thận nhẹ nhàng đặt sư phụ vào chính giữa trận pháp, rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi Khiên Na. Sau đó y đứng lên, đi tới vị trí cửa tử chừa lại cho y trong trận pháp.
Hôm nay Ba Tuần lại mặc vào bộ áo đỏ mà y đã mặc khi vẫn còn làm Hồng Vô Thường, sắc thái hoa lệ nhất thế gian làm nổi bật làn da như lãnh ngọc của y, toát ra một vẻ đẹp thê mỹ khiến người ta phải rơi lệ.
Ba Tuần mở lời với A Tu Vân ở bên ngoài, “Bắt đầu đi.”
Trong lòng A Tu Vân nhoi nhói đau, hắn nhìn về phía Mạnh Bà, người kia cũng gật đầu với hắn.
A Tu Vân giơ hai tay lên, đầu ngón tay tỏa ra một vầng sáng trắng như khói sương, hóa ra tường đường vòng cung tao nhã theo uốn lượn và biến hóa của ngón tay và xoay chuyển của cổ tay hắn giữa không trung. Hắn hé môi, bắt đầu dùng ngôn ngữ Cựu Thần hơi trúc trắc ngâm xướng chú văn miên man. Âm điệu chẳng khác nào thơ ca, tựa như một khúc ca đưa tiễn đau thương, du dương vang vọng bên trong cung điện trống vắng.
Kèm theo tiếng ca của hắn, dòng khí xung quanh đại trận bắt đầu trở nên gấp gáp, gió bay lên từ mặt đất, thổi bay tà áo đỏ và mái tóc đen của Ba Tuần. Ba Tuần xoay người, nhìn bóng người màu xanh nằm chính giữa trận pháp, trong mắt lại ngập đầy kiên định và cả một tia lưu luyến không nỡ.
Trận pháp bắt đầu tỏa ra ánh sáng nóng rực như dung nham, dòng khí xung quanh cũng trở nên khô nóng hơn. Ba Tuần cảm giác mặt đất dưới chân mình đang dần dần mềm nhũn tan chảy, ánh sáng vàng đỏ đổ đầy bên trong những dấu ấn như dung nham đang không ngừng trào về phía y từ bốn phương tám hướng. Y cảm giác mình bắt đầu chìm sâu xuống dưới, hai chân tan vào bên trong vầng sáng đó.
Cũng chính lúc đó, y phát ra tiếng rên rỉ đau đớn đầu tiên.
Đó không phải là dung nham thực sự, vì dung nham thực sự chỉ có thể hòa tan thân thể của y, mà thứ vầng sáng này đang hòa tan chính là thiên hồn địa hồn. Cơn đau đớn này cũng vượt xa những hành hạ đơn thuần trên thân thể, bởi vì bên trong cơn đau đớn này còn gánh chịu cả sợ hãi vì sắp hóa vào hư vô, chấm dứt tồn tại.
Từng tấc một, y cảm giác mình đang bị ngọn lửa cực nóng nuốt chửng. Thì ra lúc trước khi hiến tế cho mình Shiva cũng đã đau đớn đến vậy.
Đây là thứ y nợ Shiva, cũng là thứ y nợ Khiên Na.
Đau đớn kéo dài không ngừng tăng cao làm cho y khó có thể chịu đựng, không có cách nào ức chế thanh âm của mình. Y cảm giác cả người mình đều đã nổi lửa, hồng y mặc phát bay phấp phới, vô số những sợi tơ màu vàng mọc dài ra từ trong thân thể của y, lập tức bị dòng khí xoay tròn nâng lên, bay về phía thân thể Khiên Na Ma La.
Ngay khi tia sáng kia cuối cùng cũng dâng tới cổ y, sắp triệt để nuốt chửng lấy y, Ba Tuần khó khăn mở hai mắt ra, nhìn về hướng Khiên Na, trong lòng chợt ngơ ngẩn nghĩ rằng: Sư phụ, lần này Nhan Phi của người có lẽ sẽ phải thật sự biến mất rồi.
Ý thức bị lôi kéo, bị xoắn nát, ký ức làm thần qua vô số năm tháng nuốt chửng lấy y trong thời gian ngắn ngủi, thế nhưng vào phút cuối cùng nhìn thấy, lại đều là khoảng thời gian ở bên cạnh sư phụ. Từ thuở đầu gặp gỡ, mỗi một ngày, mỗi một thời điểm đều hiển hiện trước mặt rõ như mới ngày hôm qua. Y nhớ tới mọi hạnh phúc bọn họ từng có, nhớ tới sư phụ mỉm cười chân thành, nhớ tới xúc cảm khi bàn tay thô ráp của sư phụ khẽ vuốt lên hai má y, nhớ tới hương vị như biển sâu chỉ cần ôm lấy sư phụ đã làm y an tâm.
Trong nháy mắt, mọi ý thức của y, mọi cảm xúc của y đều đã hoà làm một thể với ý thức của Khiên Na. Cũng chính ở nháy mắt đó, y cuối cùng cũng được nhìn thấy Khiên Na một lần nữa.
Khiên Na nhìn y, khuôn mặt lại bi thương đến vậy. Hai người bọn họ mỗi người đều bị dòng khí cường liệt lôi đi, nhưng tay lại vẫn nắm chặt lấy nhau.
“Đứa ngốc, con tội gì phải làm vậy…” Khiên Na hỏi y.
Ba Tuần nói, “Sư phụ, làm như vậy, con sẽ vĩnh viễn được ở bên người…”
Cho dù y có phải chết đi, có phải biến mất, ý thức của y cũng vĩnh viễn sẽ dung hợp lại làm một với sư phụ.
Khiên Na lại thả một bàn tay ra.
Ba Tuần kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngẩng đầu lên như không dám tin, “Sư phụ! Người làm gì vậy!”
Khiên Na ngước cặp mắt vàng óng lên, mỉm cười lắc đầu một cái, “Ta cảm thấy… Ta đã tin tưởng con rồi…”
Tin tưởng…
Tin tưởng Nhan Phi thật sự yêu gã, không phải bị ai ảnh hưởng, cũng không phải là không có lựa chọn.
Tin tưởng mỗi một phút tình cảm mà Nhan Phi dành cho gã đều là thật sự, không phải ảo giác.
Tin tưởng từng giọt từng chút mà bọn họ đã có với nhau cũng đều là thật sự.
Vậy là đủ rồi.
Vì vậy, gã thả bàn tay còn lại ra.
Ba Tuần vẫn cứ nắm thật chặt, không muốn buông tay, nhưng Khiên Na lại bỗng nhiên run lên, rồi trôi vuột đi.
Thứ cuối cùng Ba Tuần nhìn thấy là sư phụ đang nhanh chóng trôi ra xa khỏi y, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đám khói nhẹ, rồi không bao giờ nhìn thấy nữa.
Hồn phách tương dung thất bại, Nguyên Khư đại trận ầm ầm sụp đổ.
“Sư phụ!!!!!”
…………………………
Thời gian tiếp tục băng băng trôi về phía trước, vô tình mà vững vàng, không dừng lại giây lát vì bất kỳ sinh linh nào. Những câu chuyện đã từng giãy giụa đã từng khắc cốt ghi tâm cũng chẳng bao lâu đã hóa thành bụi trần dưới gột rửa nghiền ép của thời gian, không còn được ai nhớ tới.
Sau khi trật tự lục đạo bị xáo trộn một lần nữa, nhiều biến hóa trọng đại trong dự đoán của chúng thiên thần vẫn chưa xảy ra. Địa khí chư thiên được chia đều xuống dưới, bất kể là nhân gian hay địa ngục cũng đều trở nên càng thêm phồn vinh, chỉ là nhân gian chiến họa không ngừng, mà bản tính ngu dốt, người biết đến huyền bí thiên cơ thì lại quá ít, cho nên gần như không một ai nỗ lực tiến vào những đạo khác. Mà địa ngục cũng thay hình đổi dạng bởi vì có địa khí dồi dào, những ác quỷ đó đột nhiên không còn cần phải cướp đoạt chém giết cũng có thể lấp đầy bụng, đa số cũng đều mất đi hứng thú đối với chuyện xâm chiếm những thiên khác. Tu la đạo thì trái lại có không ít người tiến nhập vào thiên giới trước kia, một mình chiếm lĩnh hai đạo thiên. Mà thiên đình ban đầu, bây giờ rốt cuộc cũng không còn một Thượng Đế chung nữa, mà là chư thiên tự làm theo ý mình, mỗi thiên đều có một vị Thiên Chủ. Thiên Chủ trước mắt của Ly Hận Thiên chính là Tây Vương Mẫu trước đó đã đánh bại Đông Vương Công.
Lại qua thêm ba trăm năm nhân gian, nhân gian đã thay đổi triều đại. Người Kim xâm lấn Biện Lương, chiếm lĩnh thiên hạ đã từng thuộc về người Hán. Tống Hoàng cầu an với phía nam, thành lập nên Nam Tống.
Thời đại người Hán suy thoái, lại có không ít môn phái võ lâm quật khởi, ý đồ liên thủ chống lại người Kim, đoạt về giang sơn Đại Tống đã mất. Một trong những môn phái có thế lực nhất trong đó chính là Thiên Huyền Phái.
Thiên Huyền Phái khởi nguyên từ núi Trụy Hoàng, nghe đồn trong núi này có phượng hoàng đáp xuống, miệng ngậm thần kỹ huyền thư, bị một đạo nhân vân du tên là Thanh Ninh Tử nhặt được, từ đó ngộ ra được một bộ võ công huyền bí quỷ quyệt, về sau khó gặp được đối thủ trong thiên hạ, liền sáng lập nên Thiên Huyền Phái tại đây, cung phụng Chân Võ Đại Đế. Sau đó, hắn mở rộng thu nạp môn đồ, đèn nhang cường thịnh, đến thời Nam Tống đã có thể kể đến là đại phái hàng đầu trong chốn võ lâm. Mà chưởng phái Ngọc Thiềm Tử hiện nay cũng là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Minh Chủ Võ Lâm.
Nhưng những chuyện này đều không hề liên quan gì đến Vọng Diên cả, nó chỉ là một đệ tử hạ đẳng ngày ngày phụ trách đốn củi đun nước quét sân làm cơm mà thôi.
Vọng Diên năm nay mười lăm tuổi, vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, cũng không biết được ai đặt ở cửa Thiên Huyền Phái, bị đệ tử sáng sớm đi ra quét sân nhìn thấy, liền ôm trở về, từ từ nuôi lớn. Chỉ là năm sáu tuổi đổ cơn bệnh nặng, suýt nữa chết đi, sau đó tuy vẫn còn sống, song tai lại hỏng, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Cha nuôi của Vọng Diên đã qua đời vào năm nó mười tuổi, lại không có vị trưởng lão nào của Thiên Huyền Phái nguyện ý thu nó làm đồ đệ, cũng không thể đuổi nó ra ngoài, liền tùy tiện cho danh hào đệ tử hạ đẳng, cho nó làm việc vặt trong bếp.
Do không nghe thấy, cho nên tiếng nói của Vọng Diên cũng rất kỳ quái, thậm chí còn hơi buồn cười. Nó lại không biết chữ, cũng không có ai mất công đi giao lưu với nó, một đám tiểu đệ tử tuổi không chênh nó là bao coi nó như trò đùa, khi không cũng đùa cợt nó lấy làm niềm vui. Loại đùa cợt đó, tuy cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mỗi một ngày mỗi một canh giờ đều sẽ xảy ra. Hoặc nhét gián vào cổ áo nó, hoặc là đạp đổ xô đựng nước nó nhọc nhằn khổ sở xách về, hoặc trời đông đại hàn khóa nó bên ngoài phòng, mặc cho nó lạnh cóng run lẩy bẩy, hai má xanh tím. Bởi vì nó không nói câu nào, cũng không biết chữ, mấy tiểu đệ tử kia cảm thấy nó là một kẻ ngốc, ngày ngày đều gọi nó là Đại Ngốc.
Lâu dài, Vọng Diên đã quen với những đối xử đó, cũng không còn có phản ứng gì quá kích động nữa, khuôn mặt của nó lúc nào cũng bình tĩnh mà thẫn thờ, chỉ là khi xa xôi nhìn người khác, không hiểu sao sẽ cho người khác một cảm giác lạnh rùng mình.
Cuộc sống như vậy tuy không được xem như suôn sẻ, song lại cũng coi như yên bình. Nhưng tối hôm đó, trên đường đốn củi trở về nó bị ngã trẹo chân, đi lại bất tiện, khi trở lại đạo quan sắc trời đã tối, đại môn cũng đóng. Nó gõ cửa mãi một lúc trong vô ích, cũng không có ai đến mở cửa cho. Nó dùng bàn tay ngã rách vẫn còn đang chảy máu gỡ đống củi trên bả vai mình xuống, bước tập tễnh đi vòng theo sơn môn, muốn nhìn thử xem có còn ai ở cửa hông không. Nhưng ngay khi nó tiến vào rừng trúc chưa được bao lâu, lại chợt thấy bên trong bóng cây âm u phía trước hình như có một vệt sáng màu vàng nhạt tiên lệ.
Là người sao?
Nó khập khễnh đi tới, chỉ thấy dưới bóng trúc trầm trầm, lại có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau!
Chiếc váy lụa mỏng màu vàng nhạt bị vứt dưới đất, hai bóng người giao triền, nguyên thủy như vậy, dã man như vậy. Ánh trăng rắc xuống, chiếu rọi khuôn mặt nữ tử đang đê mê, hình như chính là tiểu thiếp của một vị đại quan nhân ban ngày thường xuyên tới dâng hương, mà người con trai kia… lại chính là Nhị sư huynh Vọng Hi, đệ tử dưới tòa chưởng môn Ngọc Thiềm Tử!
Vọng Hi thường ngày lúc nào cũng nghiêm mặt, trông đàng hoàng trịnh trọng, thường gánh trọng trách xử phạt những đệ tử làm trái với môn quy. Chưởng môn thậm chí còn coi trọng hắn hơn cả Đại sư huynh. Cũng chính vì như vậy, Đại sư huynh và Nhị sư huynh vẫn luôn minh tranh ám đấu, đây là chuyện người trong môn đều biết.
Mà Vọng Diên tuổi nhỏ đã bao giờ nhìn thấy chuyện như vậy, nó sợ đến mức quay người co cẳng bỏ chạy. Tiếng động nó tạo ra lớn quá lớn, ngay lập tức đã kinh động tới hai kẻ đang tằng tịu trong rừng trúc.
Chỉ thấy một bóng đen lóe lên trước mặt, Nhị sư huynh đã chặn lại đường đi của nó.
Tuy Vọng Diên vừa câm vừa điếc, nhưng dù sao nó cũng đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa nãy, việc mình làm tối nay nếu như bị tiết lộ ra nửa phần, nhất định sẽ bị Đại sư huynh thêm mắm dặm muối vào, đến khi đó chỉ sợ còn có khả năng bị trục xuất khỏi sư môn. Tâm tư hơi động, sát ý đã lên, dù sao kẻ ngu si này cũng tứ cố vô thân, ngày thường đã như người vô hình, cho dù có biến mất cũng sẽ không ai truy cứu. Nghĩ như vậy, hắn lập tức rút ra trường kiếm, không nói một lời đã đâm về phía lồng ngực của “kẻ ngu si”.
Vọng Diên căn bản không phản ứng kịp, trong đầu chỉ có đúng một ý nghĩ, nó sắp chết rồi.
Nó cuống quít nhắm mắt lại, còn chưa kịp cả sợ sệt.
Đau đớn trong dự đoán vẫn chưa đến.
Nó trù trừ mở mắt ra, chỉ thấy đứng trước mặt mình là một người áo đỏ cao cao, mái tóc đen buông xuống như thác nước, phía trên phảng phất như có ánh sao lấp lánh, làm nổi bật cho tà áo đỏ kia càng thêm diễm lệ.
Một bàn tay trắng nõn thon dài kẹp lấy kiếm của Vọng Hi dễ dàng như chơi, mặc cho Vọng Hi vận lên toàn bộ chân khí, dùng hết sức bình sinh, lôi ra công lực của một trong giang hồ thập nhị thiếu, cũng chẳng thể rút thanh kiếm ra được nửa phân. Vọng Hi khiếp sợ trợn tròn hai mắt, tựa như không thể tin nổi. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy thân thể bị một luồng lực to lớn cuốn lên, thả vào giữa không trung, rồi bỗng nhiên ngã nhào xuống đất. Hắn bị ngã cho choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm, nhưng còn chưa kịp đứng lên, đã bị sức mạnh kia cuốn lên lần nữa, rồi mạnh mẽ quẳng xuống. Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, trước mắt hắn đã biến thành màu đen, trong miệng trào máu, thần trí không rõ.
Vọng Diên cũng mở to hai mắt, nó chỉ nhìn thấy ngón tay của người áo đỏ kia chỉ hơi cử động, Nhị sư huynh ngông cuồng tự đại võ công cao cường của nó đã nảy lên nảy xuống như quả bóng cao su, rơi cho mặt mũi sưng vù. Đây là môn võ công lợi hại gì? Tại sao xưa nay nó chưa bao giờ nhìn thấy.
Đợi đến khi Nhị sư huynh cuối cùng cũng bất động, người áo đỏ kia mới quay đầu lại, nở một nụ cười diễm lệ lóa mắt với nó, “Đệ không sao chứ?”
Vọng Diên nhìn thấy miệng của người này đang mấp máy, nó có thể đọc được khẩu hình miệng, nhưng lần này nó lại không hiểu được.
Bởi vì nó đã xem sững sờ.
Trời ạ… Nó chưa bao giờ nhìn thấy người nào mỹ lệ đến vậy, mỹ lệ đến mức khó phân biệt là nam hay nữ. Làn da trắng như lãnh ngọc, cặp mắt phượng hơi nhướng lên, sống mũi thẳng tắp tinh xảo, đôi môi phớt hồng… Đặc biệt là một vệt mị sắc chạy dài bất tận nơi khóe mắt, khi cười rộ lên quả thực còn có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành.
Trông thấy nó xem mà thẫn thờ, người áo đỏ lại không hề tức giận, trái lại còn cười càng xán lạn hơn. Con mắt của y ấm áp như vậy, ấm áp như chăn bông mới đắp lên khi còn bé, bị y nhìn như vậy, Vọng Diên bỗng nhiên cảm giác có thấy gì cũng không còn đáng sợ nữa.
Mặc dù đại não vẫn đang nằm ở trạng thái ngưng hoạt động, nhưng Vọng Diên vẫn còn nhớ rằng phải gắng giữ vững tỉnh táo. Nó nhận ra người áo đỏ không có ngực, hơn nữa còn có hầu kết, chắc là một đại ca ca.
Ca ca áo đỏ ngồi xổm xuống, môi miệng khẽ mấp máy, hình như đang nói là: “May mà con tìm thấy người đúng lúc.”
Tìm nó?
Tại sao lại muốn tìm nó?
“Đệ tên là gì?” Ca ca áo đỏ lại hỏi.
Thế là Vọng Diên chỉ vào tai mình, rồi lại chỉ vào cổ họng của mình, sau đó khoát tay áo một cái.
Hai mắt của ca ca áo đỏ thoáng trợn tròn, sau đó, trong hốc mắt dường như lại ánh lên lệ quang. Vọng Diên càng luống cuống tay chân hơn, sao mình lại làm ca ca áo đỏ buồn rồi?
Đều tại mình không nghe thấy, hại người khác phải đau lòng…
Nó vụng về vỗ nhẹ lên vai của ca ca áo đỏ, ca ca áo đỏ lập tức nở nụ cười. Y duỗi tay ra, đưa về phía gò má của nó.
Vọng Diên không tránh đi, ngược lại, nhịp tim đập của nó còn thoáng dồn dập.
Bàn tay của ca ca áo đỏ rơi xuống trên vành tai nó, nhẹ nhàng phất một cái.
Phút chốc, thế giới yên tĩnh bên trong đầu nó bị triệt để phá tan, ngàn vạn loại âm thanh mà trước năm sáu tuổi nó vẫn còn nghe thấy nhưng rồi sau đó đã không bao giờ được nghe thấy nữa tức thì tràn vào trong đầu nó như một dòng nước lũ.
E rằng không có mấy người biết đến, ngay cả khu rừng yên ắng nhất cũng có nhiều loại âm thanh đến vậy, tiếng gió, tiếng lá trúc va vào nhau, tiếng xào xạc lá rụng, tiếng kêu ồm ộp của con ếch, tiếng giun đào đất… Chỉ sau khi thiếu đi, mới biết đây là những giai điệu mỹ diệu tới nhường nào. Cả người Vọng Diên run lẩy bẩy, vành mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nhìn vào ca ca áo đỏ như không dám tin.
Nó đã có thể nghe thấy rồi sao? Nó nghe thấy được rồi sao?
“Ta tên là Nhan Phi.” Nó nghe thấy ca ca áo đỏ dùng thanh âm trong trẻo êm tai nói với nó như vậy.
Nhưng nó lại chẳng thể nào trả lời lại, cả người nó đều đang run rẩy, kích động và mừng rỡ như điên làm cho nó không tài nào khống chế được bản thân. Nó đã không cất tiếng nói quá lâu không rồi, âm thanh đầu tiên phát ra lại kỳ quái như vậy, đến chính nó cũng giật mình.
“Không sao, không sao cả, cứ từ từ đi.” Một bàn tay duỗi đến, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt chảy xuống vì xúc động trên mặt nó. Mà nó, cũng không đoái hoài tới nhiều thứ nữa, chỉ biết ôm chầm lấy ca ca tên Nhan Phi này.
Chẳng hiểu vì sao, vừa nhìn thấy ca ca áo đỏ, nó đã cảm thấy thân thuộc đến vậy, an tâm đến vậy. Giống như thể tìm về được con chuồn chuồn tre yêu nhất mà nó đánh mất khi còn bé.
Không… mãnh liệt hơn xa thế nữa..
Nhan Phi để mặc cho nó ôm, cũng không hề giãy ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, tựa như cha nuôi nó trước đây. Nó nghe thấy ca ca áo đỏ nói, “Con cuối cùng cũng tìm thấy người rồi…”
Nhưng ngay sau đó, xa xa bỗng nhiên hắt ánh đèn tới. Chẳng hiểu tại sao trực giác lại mách bảo nó rằng không thể để cho người khác nhìn thấy ca ca áo đỏ được, thế là nó cuống quít tránh ra, dùng sức đẩy ca ca áo đỏ đi, dùng những âm tiết quái lạ mà vụn vỡ nói, “Mau… Đi mau…”
Nhan Phi liếc nhìn về phía mấy người đang đi tới từ đằng xa, thoáng suy nghĩ, rồi cười rộ lên, gật đầu nói, “Được, hôm khác ta trở về thăm đệ.”
Sau đó, như thể chỉ trong một nháy mắt, ca ca áo đỏ đã biến mất, cũng lặng yên không một tiếng động giống như lúc đến.
Tiếng người càng ngày càng gần, Vọng Diên cũng hoang mang hoảng loạn chạy về cửa chính, đồng thời trên đường còn phát hiện ra cái chân trước đó còn bị thương của nó cũng đã bất tri bất giác khỏi rồi.
Tại chỗ chỉ còn lại một Nhị sư huynh quần áo xốc xếch bất tỉnh trong rừng trúc.
Người đi tuần tra ban đêm cuối cùng đã tìm được Vọng Diên bị nhốt bên ngoài cửa, dẫn nó trở về trong phòng. Vọng Diên dọc đường đều không nói một lời, chẳng hiểu tại sao, nó không định để những người này biết rằng mình đã có thể nghe thấy. Nó cảm thấy ca ca áo đỏ nhất định là thần tiên mà trời cao phái tới cứu nó, cho nên đến tai của nó cũng có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy.
Nó nhớ rằng ca ca áo đỏ đã nói ngày mai sẽ còn tới gặp nó, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có. Rất nhiều năm về sau, nó sẽ hiểu được rằng cảm giác này mang tên là hạnh phúc.
Mà trên đỉnh núi hơi xa hơn, Nhan Phi vọng về phía đạo quán Thiên Huyền Phái được bao quanh bên trong rừng trúc, hồng y tung bay, nụ cười như mộng.
Một bóng người màu đỏ thướt tha hiện lên sau lưng y, nửa khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nửa kia lại là mục nát lâm chung, chính là Mạnh Bà. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh y, cùng y nhìn về cùng một hướng, rồi nhẹ nhàng nói, “Ngươi vậy mà lại thật sự có thể tìm thấy hắn trước khi hắn thức tỉnh.”
Nhan Phi nhẹ cúi đầu, thở dài, “Lúc trước may nhờ có ngươi, khi sư phụ cự tuyệt thiên hồn địa hồn của ta, đã lập tức đưa thiên hồn địa hồn của sư phụ chuyển sinh vào nhân gian. Bằng không…”
“Nếu không phải vì hắn vẫn không buông bỏ được ngươi, dục vọng cầu sinh quá mạnh, ta cũng không thể thuận lợi giúp hắn sống sót được.” Mạnh Bà nhìn về phía y, nở nụ cười hiền hoà điềm tĩnh, “Tiếp đây ngươi định làm thế nào, đón hắn về bên cạnh ngươi sao?”
Nhan Phi nghĩ, rồi lắc đầu một cái, “Không, sư phụ thích cuộc sống êm đềm. Ta dự định chỉ như vậy, trông coi sư phụ từ xa, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt sư phụ.”
“Đợi đến năm mười tám tuổi hắn nhớ ra ngươi?”
“Ừm…”
Mạnh Bà gật đầu, có lẽ như vậy mới tốt nhất. Tùy tiện cho Khiên Na biết quá nhiều, trái lại còn bất lợi cho thần trí của hắn.
Lặng yên không một tiếng động, Mạnh Bà rời đi. Trong gió đêm, chỉ còn lại một bóng người màu đỏ kiên trì đứng trên vách đá cao cao.
Ống tay áo đỏ của Nhan Phi phất qua bên hông, một cặp Dẫn Hồn Linh nhẹ nhàng lay động, tiếng lục lạc quỷ mị xa xôi văng vẳng theo gió đêm. Y nhìn về một mảng ngói xanh tường trắng cổ kính, nhìn ngọn đèn nhỏ đang sáng lên bên trong một gian phòng bếp, dùng hết ôn nhu cả đời khẽ nói:
“Lần này, tới lượt con bảo vệ người.”
Toàn văn hoàn.Tác giả có lời muốn nói:
“Cuối cùng cũng xong rồi!!!! Đây là truyện dài nhất mà mềnh từng viết, thêm vào viết đến hôm nay là vừa tròn một năm~
Thực ra cuốn này có rất nhiều chỗ viết rất ẩu, có vài tên gọi và thiết lập trước sau còn hơi khác nhau, có thể là vì hai lần viết cách nhau hơi lâu… có thời gian sẽ sửa thống nhất lại. Nhưng tóm lại là cuối cùng cũng hoàn rồi! Vui!
… (tác giả cảm ơn các bạn hay comment hay bắn lôi)
Bộ truyện này hẻo như vậy, nếu như không có các bạn cổ vũ, cũng không biết mình có thể thuận lợi viết xong được không nữa ~ thật sự không biết biết báo đáp thế nào, chỉ có thể cố gắng viết ra thêm nhiều truyện hay hơn nữa để báo đáp các bạn ~~
Công lần này – Nhan Phi – chắc là công tốt nhất, không tra nhất trong số công mà mềnh từng viết, kết cục có lẽ cũng là kết cục viên mãn nhất, thế nào, mình cũng viết truyện ngọt (?) được mà đúng không ~ có tiến bộ đúng hông~
Truyện tiếp theo mềnh đã đang đào đây rồi, trước mắt đang có hai hố, vẫn chưa quyết định đăng cái nào, một hố đô thị linh dị, một hố khác là khoa học viễn tưởng, chắc sẽ đăng đô thị linh dị trước. Chung quy lại là hi vọng các bạn nhỏ yêu thích truyện này và “lỗ đen” sẽ tiếp tục yêu thích ~ Mềnh yêu các bạn muah muah muah!
Vào thời khắc ấy, vẻ bình tĩnh khắc chế mà A Tu Vân vẫn luôn treo trên mặt cuối cùng cũng hoàn toàn tan chảy, thay vào đó chính là không cam lòng và phẫn nộ lồ lộ một cách đáng sợ. Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Ba Tuần, bất chấp tóm lấy vai Ba Tuần, bắt ánh mắt của y tạm thời dời khỏi Khiên Na, mà trống rỗng nhìn về phía mình.
A Tu Vân lớn tiếng hỏi y, “Tại sao ngươi không thể tỉnh táo lại chứ! Lẽ nào ngươi không có hắn là sẽ không sống nổi nữa sao! Ngươi quên mất trách nhiệm của ngươi rồi sao! Chỉ vì một thanh lân quỷ như vậy, mà ngươi muốn hi sinh thân thể thiên nhân mạnh mẽ mà ngươi phải tích lũy phúc báo qua vô số kiếp mới có được, ngươi muốn bỏ qua mục tiêu mà chúng ta đã nỗ lực vì nó lâu như vậy, từ bỏ những sinh linh tín ngưỡng ngươi sao?! Hắn xứng sao?! Tại sao ngươi lại khăng khăng cố chấp như vậy!”
Trong ánh mắt mờ mịt của Ba Tuần chợt dấy lên một luồng ánh sáng mãnh liệt hừng hực, cũng không phải là khi tỉnh ngộ bị đánh thức, mà là phẫn nộ.
Y một phát tóm lấy cổ áo của A Tu Vân, gằn từng chữ nói, “Hắn xứng, hắn xứng hơn bất cứ kẻ nào! Nếu như không có hắn, ngày hôm nay ngươi ta còn có thể đứng ở đây sao!”
A Tu Vân đầu tiên chỉ nhìn chằm chằm vào y, trong ánh mắt tựa như có một nháy mắt đau lòng, mà lập tức, tia đau lòng đó đã bị vặn vẹo thành nụ cười lạnh chói tai, “Ngươi đường đường là Đệ Lục Thiên Ma, vậy mà lại không tài nào chống đỡ được ảnh hưởng của một tầm hương quỷ nho nhỏ, đùa mà thành thật, thật sự nghĩ rằng mình yêu hắn. Ta hỏi ngươi, nếu như không có Shiva Ma La, ngươi sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái sao? Khi đó chẳng phải ngươi thậm chí còn rất phản cảm những Thanh Hồng Vô Thường cam nguyện giúp đỡ thiên đình đi ức hiếp đồng bào địa ngục sao?”
Giận dữ trong ánh mắt Ba Tuần càng thêm tiên diễm chói mắt, “Ban đầu là ta quá ngạo mạn, luôn miệng nói muốn độ tận chúng sinh địa ngục, lại chưa bao giờ thật sự lý giải bọn họ. Là hắn dạy cho ta biết những gian nan khi cầu sinh dưới sự đấu đá của những thế lực mạnh mẽ khi ngươi là một sinh linh nhỏ yếu. Hắn cho ta biết ngay đến cả những sinh linh không đáng nhắc tới nhất trong mắt các ngươi cũng có nhân sinh khốn khó mà lại kiên cường chấp nhất của chính bọn họ. Kể cả không có Shiva Ma La, nếu như ta có cơ hội biết hắn tiếp cận hắn, ta cũng vẫn sẽ yêu hắn như cũ. Ngược lại là ngươi, tại sao ngươi lại cố tình muốn xuống tay với hắn nhiều lần như vậy? Tại sao lại khăng khăng muốn chia rẽ chúng ta? Ta nể giao tình của ta và ngươi nên chưa bao giờ truy cứu, nhưng A Tu Vân à, kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”
Đúng đấy, tại sao vậy chứ?
Tại sao mỗi lần nhìn thấy Ba Tuần để lộ thâm tình và xán lạn ngây ngô như trẻ mới sinh với Khiên Na, hắn lại có cảm giác như đang có một con dao gỉ sét đang nạo lên lồng ngực mình.
Bởi vì mình đã sớm động phàm tâm với Ba Tuần, chỉ là vì mình quá kiêu ngạo, không chịu thừa nhận mình cũng sẽ có những tình cảm thấp hèn mà chỉ sinh linh phàm tục mới có. Mà kể cả hắn chịu nhìn thẳng vào nội tâm mình đi nữa, trong tiềm thức, hắn cũng biết Ba Tuần không hề có bất cứ ý nghĩ gì ở phương diện đó với mình.
Hắn không muốn bị từ chối, nên mới lựa chọn không nói gì ra.
Ba Tuần thấy ánh mắt hắn ngậm vẻ đau buồn, mặt hiện lên uể oải, nên cũng thoáng lỏng lực trên tay ra, mà vẫn kiên định nói, “A Tu Vân, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Bây giờ Lục Hợp Quy Nhất trận đã thành, địa khí lục đạo thông suốt, còn ta cũng không định ở lại làm Thượng Đế gì hết. Bởi vì nếu như vậy, tất cả những gì chúng ta đã làm đều sẽ không còn ý nghĩa gì cả, chẳng qua là đổi thang mà không đổi thuốc.”
A Tu Vân bi ai nhìn y, “Lẽ nào ngươi cứ bỏ mặc con dân đi theo ngươi để bỏ đi như vậy sao? Ngươi không có trách nhiệm như vậy sao!”
“Ta ở lại, mới là không có trách nhiệm. Thứ ta muốn không phải là sự trung thành của bọn họ, cũng không muốn làm chủ nhân lục đạo một tay che trời lập ra trật tự gì cả, ta làm tất cả những điều này là vì muốn cho bọn họ một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, một cơ hội để lựa chọn.” Ba Tuần lùi về phía sau một bước, xoay người, tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Khiên Na, “Bây giờ trật tự luân hồi đã bị lật đổ triệt để, muốn thành lập trật tự mới ra sao, là hợp tác hay chém giết, đều là quyết định của bản thân mỗi một sinh linh. Chuyện ta cần làm, ta đã làm xong, về sau, ta chỉ muốn chịu trách nhiệm với một người.”
A Tu Vân nhìn bóng lưng của y, phút chốc, hắn bỗng nhiên hiểu ra.
Bất kể hắn có mưu tính như thế nào đi nữa, không giữ được tâm, là không giữ được.
Con đường mà bọn họ có thể cùng đi có lẽ thật sự chỉ có thể tới đây. Nếu như hắn tiếp tục cưỡng cầu, kiên quyết chẳng những không có kết quả tốt, chỉ e còn có thể làm hao mòn bằng sạch tình nghĩa đã bị đủ những tính toán của hắn làm hao mòn cho càng ngày càng lạnh nhạt.
Huống hồ, một vị thần linh rõ ràng đã chiếm được quyền lực chí tôn, lại có thể buông tay dễ dàng như không như vậy, trên đời ngoại trừ Ba Tuần còn có ai nữa? Đây chẳng phải chính là lý do mà trước kia hắn lựa chọn đi theo Ba Tuần sao?
Cho nên A Tu Vân nói, “Ngươi chắc mình sẽ không hối hận chứ? Dù có phải chết đi vì hắn, cũng không hối hận?”
Ba Tuần đáp không hề do dự, “Không hối hận.”
A Tu Vân nhắm mắt lại, không để cho Ba Tuần nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống khỏi mắt mình. Cuối cùng hắn thở dài nói, “Được, ta giúp ngươi.”
…………………………
Nghi thức hiến tế của Nguyên Khư đại trận, dựa theo A Tu Vân sắp xếp, được tiến hành bí mật ở địa ngục Cô Độc.
Những cung điện bị hủy hoại trong cuộc chiến đấu với Trường Canh, vào giờ phút này đã bị vô số những đóa hoa hình dáng quỷ mị màu sắc diễm lệ của địa ngục bao trùm, rêu xanh dây leo uốn lượn bên trên những cây cột trụ đã sụp xuống, thêm vào cả mấy con cốt điệp có cặp cánh diễm lệ bay dập dờn giữa những buội hoa.
Chỉ có bốn người tới, Ba Tuần ôm Khiên Na, theo sau là A Tu Vân và Mạnh Bà. Trận pháp này quá hung hiểm, cần có một người hộ pháp, mà Mạnh Bà tự nguyện đến đây giúp đỡ.
Nguyên Khư đại trận được dựng bên trong thần cung Vô Minh, ở ngay bên cạnh Lục Hợp Quy Nhất trận giờ đã yên tĩnh. Nơi này đã từng chảy trôi địa khí lục đạo, giờ phút này vẫn tràn đầy tiên khí, mượn nơi này để tiến hành Nguyên Khư đại trận không thể thích hợp hơn được nữa. Bảy tầng trận pháp phức tạp, lưu loát khắc đầy toàn bộ mặt đất thần cung, ở bảy góc, mỗi góc lại thả một món thánh vật thiên đình, bao gồm hoa sen vàng, hoa mạn đà la, đèn lưu ly, gương san hô, nước mắt hổ phách, dây xích xà cừ cùng với quả mã não. Ba Tuần ôm Khiên Na Ma La, cẩn thận nhẹ nhàng đặt sư phụ vào chính giữa trận pháp, rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi Khiên Na. Sau đó y đứng lên, đi tới vị trí cửa tử chừa lại cho y trong trận pháp.
Hôm nay Ba Tuần lại mặc vào bộ áo đỏ mà y đã mặc khi vẫn còn làm Hồng Vô Thường, sắc thái hoa lệ nhất thế gian làm nổi bật làn da như lãnh ngọc của y, toát ra một vẻ đẹp thê mỹ khiến người ta phải rơi lệ.
Ba Tuần mở lời với A Tu Vân ở bên ngoài, “Bắt đầu đi.”
Trong lòng A Tu Vân nhoi nhói đau, hắn nhìn về phía Mạnh Bà, người kia cũng gật đầu với hắn.
A Tu Vân giơ hai tay lên, đầu ngón tay tỏa ra một vầng sáng trắng như khói sương, hóa ra tường đường vòng cung tao nhã theo uốn lượn và biến hóa của ngón tay và xoay chuyển của cổ tay hắn giữa không trung. Hắn hé môi, bắt đầu dùng ngôn ngữ Cựu Thần hơi trúc trắc ngâm xướng chú văn miên man. Âm điệu chẳng khác nào thơ ca, tựa như một khúc ca đưa tiễn đau thương, du dương vang vọng bên trong cung điện trống vắng.
Kèm theo tiếng ca của hắn, dòng khí xung quanh đại trận bắt đầu trở nên gấp gáp, gió bay lên từ mặt đất, thổi bay tà áo đỏ và mái tóc đen của Ba Tuần. Ba Tuần xoay người, nhìn bóng người màu xanh nằm chính giữa trận pháp, trong mắt lại ngập đầy kiên định và cả một tia lưu luyến không nỡ.
Trận pháp bắt đầu tỏa ra ánh sáng nóng rực như dung nham, dòng khí xung quanh cũng trở nên khô nóng hơn. Ba Tuần cảm giác mặt đất dưới chân mình đang dần dần mềm nhũn tan chảy, ánh sáng vàng đỏ đổ đầy bên trong những dấu ấn như dung nham đang không ngừng trào về phía y từ bốn phương tám hướng. Y cảm giác mình bắt đầu chìm sâu xuống dưới, hai chân tan vào bên trong vầng sáng đó.
Cũng chính lúc đó, y phát ra tiếng rên rỉ đau đớn đầu tiên.
Đó không phải là dung nham thực sự, vì dung nham thực sự chỉ có thể hòa tan thân thể của y, mà thứ vầng sáng này đang hòa tan chính là thiên hồn địa hồn. Cơn đau đớn này cũng vượt xa những hành hạ đơn thuần trên thân thể, bởi vì bên trong cơn đau đớn này còn gánh chịu cả sợ hãi vì sắp hóa vào hư vô, chấm dứt tồn tại.
Từng tấc một, y cảm giác mình đang bị ngọn lửa cực nóng nuốt chửng. Thì ra lúc trước khi hiến tế cho mình Shiva cũng đã đau đớn đến vậy.
Đây là thứ y nợ Shiva, cũng là thứ y nợ Khiên Na.
Đau đớn kéo dài không ngừng tăng cao làm cho y khó có thể chịu đựng, không có cách nào ức chế thanh âm của mình. Y cảm giác cả người mình đều đã nổi lửa, hồng y mặc phát bay phấp phới, vô số những sợi tơ màu vàng mọc dài ra từ trong thân thể của y, lập tức bị dòng khí xoay tròn nâng lên, bay về phía thân thể Khiên Na Ma La.
Ngay khi tia sáng kia cuối cùng cũng dâng tới cổ y, sắp triệt để nuốt chửng lấy y, Ba Tuần khó khăn mở hai mắt ra, nhìn về hướng Khiên Na, trong lòng chợt ngơ ngẩn nghĩ rằng: Sư phụ, lần này Nhan Phi của người có lẽ sẽ phải thật sự biến mất rồi.
Ý thức bị lôi kéo, bị xoắn nát, ký ức làm thần qua vô số năm tháng nuốt chửng lấy y trong thời gian ngắn ngủi, thế nhưng vào phút cuối cùng nhìn thấy, lại đều là khoảng thời gian ở bên cạnh sư phụ. Từ thuở đầu gặp gỡ, mỗi một ngày, mỗi một thời điểm đều hiển hiện trước mặt rõ như mới ngày hôm qua. Y nhớ tới mọi hạnh phúc bọn họ từng có, nhớ tới sư phụ mỉm cười chân thành, nhớ tới xúc cảm khi bàn tay thô ráp của sư phụ khẽ vuốt lên hai má y, nhớ tới hương vị như biển sâu chỉ cần ôm lấy sư phụ đã làm y an tâm.
Trong nháy mắt, mọi ý thức của y, mọi cảm xúc của y đều đã hoà làm một thể với ý thức của Khiên Na. Cũng chính ở nháy mắt đó, y cuối cùng cũng được nhìn thấy Khiên Na một lần nữa.
Khiên Na nhìn y, khuôn mặt lại bi thương đến vậy. Hai người bọn họ mỗi người đều bị dòng khí cường liệt lôi đi, nhưng tay lại vẫn nắm chặt lấy nhau.
“Đứa ngốc, con tội gì phải làm vậy…” Khiên Na hỏi y.
Ba Tuần nói, “Sư phụ, làm như vậy, con sẽ vĩnh viễn được ở bên người…”
Cho dù y có phải chết đi, có phải biến mất, ý thức của y cũng vĩnh viễn sẽ dung hợp lại làm một với sư phụ.
Khiên Na lại thả một bàn tay ra.
Ba Tuần kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngẩng đầu lên như không dám tin, “Sư phụ! Người làm gì vậy!”
Khiên Na ngước cặp mắt vàng óng lên, mỉm cười lắc đầu một cái, “Ta cảm thấy… Ta đã tin tưởng con rồi…”
Tin tưởng…
Tin tưởng Nhan Phi thật sự yêu gã, không phải bị ai ảnh hưởng, cũng không phải là không có lựa chọn.
Tin tưởng mỗi một phút tình cảm mà Nhan Phi dành cho gã đều là thật sự, không phải ảo giác.
Tin tưởng từng giọt từng chút mà bọn họ đã có với nhau cũng đều là thật sự.
Vậy là đủ rồi.
Vì vậy, gã thả bàn tay còn lại ra.
Ba Tuần vẫn cứ nắm thật chặt, không muốn buông tay, nhưng Khiên Na lại bỗng nhiên run lên, rồi trôi vuột đi.
Thứ cuối cùng Ba Tuần nhìn thấy là sư phụ đang nhanh chóng trôi ra xa khỏi y, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đám khói nhẹ, rồi không bao giờ nhìn thấy nữa.
Hồn phách tương dung thất bại, Nguyên Khư đại trận ầm ầm sụp đổ.
“Sư phụ!!!!!”
…………………………
Thời gian tiếp tục băng băng trôi về phía trước, vô tình mà vững vàng, không dừng lại giây lát vì bất kỳ sinh linh nào. Những câu chuyện đã từng giãy giụa đã từng khắc cốt ghi tâm cũng chẳng bao lâu đã hóa thành bụi trần dưới gột rửa nghiền ép của thời gian, không còn được ai nhớ tới.
Sau khi trật tự lục đạo bị xáo trộn một lần nữa, nhiều biến hóa trọng đại trong dự đoán của chúng thiên thần vẫn chưa xảy ra. Địa khí chư thiên được chia đều xuống dưới, bất kể là nhân gian hay địa ngục cũng đều trở nên càng thêm phồn vinh, chỉ là nhân gian chiến họa không ngừng, mà bản tính ngu dốt, người biết đến huyền bí thiên cơ thì lại quá ít, cho nên gần như không một ai nỗ lực tiến vào những đạo khác. Mà địa ngục cũng thay hình đổi dạng bởi vì có địa khí dồi dào, những ác quỷ đó đột nhiên không còn cần phải cướp đoạt chém giết cũng có thể lấp đầy bụng, đa số cũng đều mất đi hứng thú đối với chuyện xâm chiếm những thiên khác. Tu la đạo thì trái lại có không ít người tiến nhập vào thiên giới trước kia, một mình chiếm lĩnh hai đạo thiên. Mà thiên đình ban đầu, bây giờ rốt cuộc cũng không còn một Thượng Đế chung nữa, mà là chư thiên tự làm theo ý mình, mỗi thiên đều có một vị Thiên Chủ. Thiên Chủ trước mắt của Ly Hận Thiên chính là Tây Vương Mẫu trước đó đã đánh bại Đông Vương Công.
Lại qua thêm ba trăm năm nhân gian, nhân gian đã thay đổi triều đại. Người Kim xâm lấn Biện Lương, chiếm lĩnh thiên hạ đã từng thuộc về người Hán. Tống Hoàng cầu an với phía nam, thành lập nên Nam Tống.
Thời đại người Hán suy thoái, lại có không ít môn phái võ lâm quật khởi, ý đồ liên thủ chống lại người Kim, đoạt về giang sơn Đại Tống đã mất. Một trong những môn phái có thế lực nhất trong đó chính là Thiên Huyền Phái.
Thiên Huyền Phái khởi nguyên từ núi Trụy Hoàng, nghe đồn trong núi này có phượng hoàng đáp xuống, miệng ngậm thần kỹ huyền thư, bị một đạo nhân vân du tên là Thanh Ninh Tử nhặt được, từ đó ngộ ra được một bộ võ công huyền bí quỷ quyệt, về sau khó gặp được đối thủ trong thiên hạ, liền sáng lập nên Thiên Huyền Phái tại đây, cung phụng Chân Võ Đại Đế. Sau đó, hắn mở rộng thu nạp môn đồ, đèn nhang cường thịnh, đến thời Nam Tống đã có thể kể đến là đại phái hàng đầu trong chốn võ lâm. Mà chưởng phái Ngọc Thiềm Tử hiện nay cũng là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Minh Chủ Võ Lâm.
Nhưng những chuyện này đều không hề liên quan gì đến Vọng Diên cả, nó chỉ là một đệ tử hạ đẳng ngày ngày phụ trách đốn củi đun nước quét sân làm cơm mà thôi.
Vọng Diên năm nay mười lăm tuổi, vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, cũng không biết được ai đặt ở cửa Thiên Huyền Phái, bị đệ tử sáng sớm đi ra quét sân nhìn thấy, liền ôm trở về, từ từ nuôi lớn. Chỉ là năm sáu tuổi đổ cơn bệnh nặng, suýt nữa chết đi, sau đó tuy vẫn còn sống, song tai lại hỏng, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Cha nuôi của Vọng Diên đã qua đời vào năm nó mười tuổi, lại không có vị trưởng lão nào của Thiên Huyền Phái nguyện ý thu nó làm đồ đệ, cũng không thể đuổi nó ra ngoài, liền tùy tiện cho danh hào đệ tử hạ đẳng, cho nó làm việc vặt trong bếp.
Do không nghe thấy, cho nên tiếng nói của Vọng Diên cũng rất kỳ quái, thậm chí còn hơi buồn cười. Nó lại không biết chữ, cũng không có ai mất công đi giao lưu với nó, một đám tiểu đệ tử tuổi không chênh nó là bao coi nó như trò đùa, khi không cũng đùa cợt nó lấy làm niềm vui. Loại đùa cợt đó, tuy cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mỗi một ngày mỗi một canh giờ đều sẽ xảy ra. Hoặc nhét gián vào cổ áo nó, hoặc là đạp đổ xô đựng nước nó nhọc nhằn khổ sở xách về, hoặc trời đông đại hàn khóa nó bên ngoài phòng, mặc cho nó lạnh cóng run lẩy bẩy, hai má xanh tím. Bởi vì nó không nói câu nào, cũng không biết chữ, mấy tiểu đệ tử kia cảm thấy nó là một kẻ ngốc, ngày ngày đều gọi nó là Đại Ngốc.
Lâu dài, Vọng Diên đã quen với những đối xử đó, cũng không còn có phản ứng gì quá kích động nữa, khuôn mặt của nó lúc nào cũng bình tĩnh mà thẫn thờ, chỉ là khi xa xôi nhìn người khác, không hiểu sao sẽ cho người khác một cảm giác lạnh rùng mình.
Cuộc sống như vậy tuy không được xem như suôn sẻ, song lại cũng coi như yên bình. Nhưng tối hôm đó, trên đường đốn củi trở về nó bị ngã trẹo chân, đi lại bất tiện, khi trở lại đạo quan sắc trời đã tối, đại môn cũng đóng. Nó gõ cửa mãi một lúc trong vô ích, cũng không có ai đến mở cửa cho. Nó dùng bàn tay ngã rách vẫn còn đang chảy máu gỡ đống củi trên bả vai mình xuống, bước tập tễnh đi vòng theo sơn môn, muốn nhìn thử xem có còn ai ở cửa hông không. Nhưng ngay khi nó tiến vào rừng trúc chưa được bao lâu, lại chợt thấy bên trong bóng cây âm u phía trước hình như có một vệt sáng màu vàng nhạt tiên lệ.
Là người sao?
Nó khập khễnh đi tới, chỉ thấy dưới bóng trúc trầm trầm, lại có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau!
Chiếc váy lụa mỏng màu vàng nhạt bị vứt dưới đất, hai bóng người giao triền, nguyên thủy như vậy, dã man như vậy. Ánh trăng rắc xuống, chiếu rọi khuôn mặt nữ tử đang đê mê, hình như chính là tiểu thiếp của một vị đại quan nhân ban ngày thường xuyên tới dâng hương, mà người con trai kia… lại chính là Nhị sư huynh Vọng Hi, đệ tử dưới tòa chưởng môn Ngọc Thiềm Tử!
Vọng Hi thường ngày lúc nào cũng nghiêm mặt, trông đàng hoàng trịnh trọng, thường gánh trọng trách xử phạt những đệ tử làm trái với môn quy. Chưởng môn thậm chí còn coi trọng hắn hơn cả Đại sư huynh. Cũng chính vì như vậy, Đại sư huynh và Nhị sư huynh vẫn luôn minh tranh ám đấu, đây là chuyện người trong môn đều biết.
Mà Vọng Diên tuổi nhỏ đã bao giờ nhìn thấy chuyện như vậy, nó sợ đến mức quay người co cẳng bỏ chạy. Tiếng động nó tạo ra lớn quá lớn, ngay lập tức đã kinh động tới hai kẻ đang tằng tịu trong rừng trúc.
Chỉ thấy một bóng đen lóe lên trước mặt, Nhị sư huynh đã chặn lại đường đi của nó.
Tuy Vọng Diên vừa câm vừa điếc, nhưng dù sao nó cũng đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa nãy, việc mình làm tối nay nếu như bị tiết lộ ra nửa phần, nhất định sẽ bị Đại sư huynh thêm mắm dặm muối vào, đến khi đó chỉ sợ còn có khả năng bị trục xuất khỏi sư môn. Tâm tư hơi động, sát ý đã lên, dù sao kẻ ngu si này cũng tứ cố vô thân, ngày thường đã như người vô hình, cho dù có biến mất cũng sẽ không ai truy cứu. Nghĩ như vậy, hắn lập tức rút ra trường kiếm, không nói một lời đã đâm về phía lồng ngực của “kẻ ngu si”.
Vọng Diên căn bản không phản ứng kịp, trong đầu chỉ có đúng một ý nghĩ, nó sắp chết rồi.
Nó cuống quít nhắm mắt lại, còn chưa kịp cả sợ sệt.
Đau đớn trong dự đoán vẫn chưa đến.
Nó trù trừ mở mắt ra, chỉ thấy đứng trước mặt mình là một người áo đỏ cao cao, mái tóc đen buông xuống như thác nước, phía trên phảng phất như có ánh sao lấp lánh, làm nổi bật cho tà áo đỏ kia càng thêm diễm lệ.
Một bàn tay trắng nõn thon dài kẹp lấy kiếm của Vọng Hi dễ dàng như chơi, mặc cho Vọng Hi vận lên toàn bộ chân khí, dùng hết sức bình sinh, lôi ra công lực của một trong giang hồ thập nhị thiếu, cũng chẳng thể rút thanh kiếm ra được nửa phân. Vọng Hi khiếp sợ trợn tròn hai mắt, tựa như không thể tin nổi. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy thân thể bị một luồng lực to lớn cuốn lên, thả vào giữa không trung, rồi bỗng nhiên ngã nhào xuống đất. Hắn bị ngã cho choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm, nhưng còn chưa kịp đứng lên, đã bị sức mạnh kia cuốn lên lần nữa, rồi mạnh mẽ quẳng xuống. Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, trước mắt hắn đã biến thành màu đen, trong miệng trào máu, thần trí không rõ.
Vọng Diên cũng mở to hai mắt, nó chỉ nhìn thấy ngón tay của người áo đỏ kia chỉ hơi cử động, Nhị sư huynh ngông cuồng tự đại võ công cao cường của nó đã nảy lên nảy xuống như quả bóng cao su, rơi cho mặt mũi sưng vù. Đây là môn võ công lợi hại gì? Tại sao xưa nay nó chưa bao giờ nhìn thấy.
Đợi đến khi Nhị sư huynh cuối cùng cũng bất động, người áo đỏ kia mới quay đầu lại, nở một nụ cười diễm lệ lóa mắt với nó, “Đệ không sao chứ?”
Vọng Diên nhìn thấy miệng của người này đang mấp máy, nó có thể đọc được khẩu hình miệng, nhưng lần này nó lại không hiểu được.
Bởi vì nó đã xem sững sờ.
Trời ạ… Nó chưa bao giờ nhìn thấy người nào mỹ lệ đến vậy, mỹ lệ đến mức khó phân biệt là nam hay nữ. Làn da trắng như lãnh ngọc, cặp mắt phượng hơi nhướng lên, sống mũi thẳng tắp tinh xảo, đôi môi phớt hồng… Đặc biệt là một vệt mị sắc chạy dài bất tận nơi khóe mắt, khi cười rộ lên quả thực còn có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành.
Trông thấy nó xem mà thẫn thờ, người áo đỏ lại không hề tức giận, trái lại còn cười càng xán lạn hơn. Con mắt của y ấm áp như vậy, ấm áp như chăn bông mới đắp lên khi còn bé, bị y nhìn như vậy, Vọng Diên bỗng nhiên cảm giác có thấy gì cũng không còn đáng sợ nữa.
Mặc dù đại não vẫn đang nằm ở trạng thái ngưng hoạt động, nhưng Vọng Diên vẫn còn nhớ rằng phải gắng giữ vững tỉnh táo. Nó nhận ra người áo đỏ không có ngực, hơn nữa còn có hầu kết, chắc là một đại ca ca.
Ca ca áo đỏ ngồi xổm xuống, môi miệng khẽ mấp máy, hình như đang nói là: “May mà con tìm thấy người đúng lúc.”
Tìm nó?
Tại sao lại muốn tìm nó?
“Đệ tên là gì?” Ca ca áo đỏ lại hỏi.
Thế là Vọng Diên chỉ vào tai mình, rồi lại chỉ vào cổ họng của mình, sau đó khoát tay áo một cái.
Hai mắt của ca ca áo đỏ thoáng trợn tròn, sau đó, trong hốc mắt dường như lại ánh lên lệ quang. Vọng Diên càng luống cuống tay chân hơn, sao mình lại làm ca ca áo đỏ buồn rồi?
Đều tại mình không nghe thấy, hại người khác phải đau lòng…
Nó vụng về vỗ nhẹ lên vai của ca ca áo đỏ, ca ca áo đỏ lập tức nở nụ cười. Y duỗi tay ra, đưa về phía gò má của nó.
Vọng Diên không tránh đi, ngược lại, nhịp tim đập của nó còn thoáng dồn dập.
Bàn tay của ca ca áo đỏ rơi xuống trên vành tai nó, nhẹ nhàng phất một cái.
Phút chốc, thế giới yên tĩnh bên trong đầu nó bị triệt để phá tan, ngàn vạn loại âm thanh mà trước năm sáu tuổi nó vẫn còn nghe thấy nhưng rồi sau đó đã không bao giờ được nghe thấy nữa tức thì tràn vào trong đầu nó như một dòng nước lũ.
E rằng không có mấy người biết đến, ngay cả khu rừng yên ắng nhất cũng có nhiều loại âm thanh đến vậy, tiếng gió, tiếng lá trúc va vào nhau, tiếng xào xạc lá rụng, tiếng kêu ồm ộp của con ếch, tiếng giun đào đất… Chỉ sau khi thiếu đi, mới biết đây là những giai điệu mỹ diệu tới nhường nào. Cả người Vọng Diên run lẩy bẩy, vành mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nhìn vào ca ca áo đỏ như không dám tin.
Nó đã có thể nghe thấy rồi sao? Nó nghe thấy được rồi sao?
“Ta tên là Nhan Phi.” Nó nghe thấy ca ca áo đỏ dùng thanh âm trong trẻo êm tai nói với nó như vậy.
Nhưng nó lại chẳng thể nào trả lời lại, cả người nó đều đang run rẩy, kích động và mừng rỡ như điên làm cho nó không tài nào khống chế được bản thân. Nó đã không cất tiếng nói quá lâu không rồi, âm thanh đầu tiên phát ra lại kỳ quái như vậy, đến chính nó cũng giật mình.
“Không sao, không sao cả, cứ từ từ đi.” Một bàn tay duỗi đến, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt chảy xuống vì xúc động trên mặt nó. Mà nó, cũng không đoái hoài tới nhiều thứ nữa, chỉ biết ôm chầm lấy ca ca tên Nhan Phi này.
Chẳng hiểu vì sao, vừa nhìn thấy ca ca áo đỏ, nó đã cảm thấy thân thuộc đến vậy, an tâm đến vậy. Giống như thể tìm về được con chuồn chuồn tre yêu nhất mà nó đánh mất khi còn bé.
Không… mãnh liệt hơn xa thế nữa..
Nhan Phi để mặc cho nó ôm, cũng không hề giãy ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, tựa như cha nuôi nó trước đây. Nó nghe thấy ca ca áo đỏ nói, “Con cuối cùng cũng tìm thấy người rồi…”
Nhưng ngay sau đó, xa xa bỗng nhiên hắt ánh đèn tới. Chẳng hiểu tại sao trực giác lại mách bảo nó rằng không thể để cho người khác nhìn thấy ca ca áo đỏ được, thế là nó cuống quít tránh ra, dùng sức đẩy ca ca áo đỏ đi, dùng những âm tiết quái lạ mà vụn vỡ nói, “Mau… Đi mau…”
Nhan Phi liếc nhìn về phía mấy người đang đi tới từ đằng xa, thoáng suy nghĩ, rồi cười rộ lên, gật đầu nói, “Được, hôm khác ta trở về thăm đệ.”
Sau đó, như thể chỉ trong một nháy mắt, ca ca áo đỏ đã biến mất, cũng lặng yên không một tiếng động giống như lúc đến.
Tiếng người càng ngày càng gần, Vọng Diên cũng hoang mang hoảng loạn chạy về cửa chính, đồng thời trên đường còn phát hiện ra cái chân trước đó còn bị thương của nó cũng đã bất tri bất giác khỏi rồi.
Tại chỗ chỉ còn lại một Nhị sư huynh quần áo xốc xếch bất tỉnh trong rừng trúc.
Người đi tuần tra ban đêm cuối cùng đã tìm được Vọng Diên bị nhốt bên ngoài cửa, dẫn nó trở về trong phòng. Vọng Diên dọc đường đều không nói một lời, chẳng hiểu tại sao, nó không định để những người này biết rằng mình đã có thể nghe thấy. Nó cảm thấy ca ca áo đỏ nhất định là thần tiên mà trời cao phái tới cứu nó, cho nên đến tai của nó cũng có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy.
Nó nhớ rằng ca ca áo đỏ đã nói ngày mai sẽ còn tới gặp nó, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có. Rất nhiều năm về sau, nó sẽ hiểu được rằng cảm giác này mang tên là hạnh phúc.
Mà trên đỉnh núi hơi xa hơn, Nhan Phi vọng về phía đạo quán Thiên Huyền Phái được bao quanh bên trong rừng trúc, hồng y tung bay, nụ cười như mộng.
Một bóng người màu đỏ thướt tha hiện lên sau lưng y, nửa khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nửa kia lại là mục nát lâm chung, chính là Mạnh Bà. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh y, cùng y nhìn về cùng một hướng, rồi nhẹ nhàng nói, “Ngươi vậy mà lại thật sự có thể tìm thấy hắn trước khi hắn thức tỉnh.”
Nhan Phi nhẹ cúi đầu, thở dài, “Lúc trước may nhờ có ngươi, khi sư phụ cự tuyệt thiên hồn địa hồn của ta, đã lập tức đưa thiên hồn địa hồn của sư phụ chuyển sinh vào nhân gian. Bằng không…”
“Nếu không phải vì hắn vẫn không buông bỏ được ngươi, dục vọng cầu sinh quá mạnh, ta cũng không thể thuận lợi giúp hắn sống sót được.” Mạnh Bà nhìn về phía y, nở nụ cười hiền hoà điềm tĩnh, “Tiếp đây ngươi định làm thế nào, đón hắn về bên cạnh ngươi sao?”
Nhan Phi nghĩ, rồi lắc đầu một cái, “Không, sư phụ thích cuộc sống êm đềm. Ta dự định chỉ như vậy, trông coi sư phụ từ xa, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt sư phụ.”
“Đợi đến năm mười tám tuổi hắn nhớ ra ngươi?”
“Ừm…”
Mạnh Bà gật đầu, có lẽ như vậy mới tốt nhất. Tùy tiện cho Khiên Na biết quá nhiều, trái lại còn bất lợi cho thần trí của hắn.
Lặng yên không một tiếng động, Mạnh Bà rời đi. Trong gió đêm, chỉ còn lại một bóng người màu đỏ kiên trì đứng trên vách đá cao cao.
Ống tay áo đỏ của Nhan Phi phất qua bên hông, một cặp Dẫn Hồn Linh nhẹ nhàng lay động, tiếng lục lạc quỷ mị xa xôi văng vẳng theo gió đêm. Y nhìn về một mảng ngói xanh tường trắng cổ kính, nhìn ngọn đèn nhỏ đang sáng lên bên trong một gian phòng bếp, dùng hết ôn nhu cả đời khẽ nói:
“Lần này, tới lượt con bảo vệ người.”
Toàn văn hoàn.Tác giả có lời muốn nói:
“Cuối cùng cũng xong rồi!!!! Đây là truyện dài nhất mà mềnh từng viết, thêm vào viết đến hôm nay là vừa tròn một năm~
Thực ra cuốn này có rất nhiều chỗ viết rất ẩu, có vài tên gọi và thiết lập trước sau còn hơi khác nhau, có thể là vì hai lần viết cách nhau hơi lâu… có thời gian sẽ sửa thống nhất lại. Nhưng tóm lại là cuối cùng cũng hoàn rồi! Vui!
… (tác giả cảm ơn các bạn hay comment hay bắn lôi)
Bộ truyện này hẻo như vậy, nếu như không có các bạn cổ vũ, cũng không biết mình có thể thuận lợi viết xong được không nữa ~ thật sự không biết biết báo đáp thế nào, chỉ có thể cố gắng viết ra thêm nhiều truyện hay hơn nữa để báo đáp các bạn ~~
Công lần này – Nhan Phi – chắc là công tốt nhất, không tra nhất trong số công mà mềnh từng viết, kết cục có lẽ cũng là kết cục viên mãn nhất, thế nào, mình cũng viết truyện ngọt (?) được mà đúng không ~ có tiến bộ đúng hông~
Truyện tiếp theo mềnh đã đang đào đây rồi, trước mắt đang có hai hố, vẫn chưa quyết định đăng cái nào, một hố đô thị linh dị, một hố khác là khoa học viễn tưởng, chắc sẽ đăng đô thị linh dị trước. Chung quy lại là hi vọng các bạn nhỏ yêu thích truyện này và “lỗ đen” sẽ tiếp tục yêu thích ~ Mềnh yêu các bạn muah muah muah!
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề