Địa Ngục Biến Tướng
Chương 181: Điên Cuồng (6)
Sứ giả trở về từ nhân gian báo cáo xong thì lui xuống. Khoảnh khắc cửa đóng lại, A Tu Vân bóp nát chén trà trong tay.
Vì sao Ba Tuần lại có thể tha thứ cho Khiên Na Ma La dễ dàng như vậy? Tại sao không giết chết Tạ Vũ Thành? Ở tình huống đó, Ba Tuần hẳn phải không chút do dự kết liễu tính mạng của địa tiên kia mới phải.
Trừ phi… Tạ Vũ Thành vậy mà lại không cho Khiên Na Ma La uống rượu chấp niệm.
Hắn lại có thể thật sự thà nhìn mình Hắc Vô Thường chết, cũng muốn bảo vệ thanh lân quỷ kia? Khiên Na Ma La kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho hai thiên nhân đều khăng khăng một mực với gã như vậy?
Hận ý như đốm lửa cháy âm ỉ, chậm rãi nóng đỏ giữa một đống tro nguội thoạt nhìn như đã tắt. Ác quỷ kia có tài cán gì, có thể cùng thượng thần xuất hiện trước mặt người đời…
Nếu như Khiên Na Ma La thật sự không uống rượu chấp niệm, không biết Tạ Vũ Thành đã nói uy hiếp của mình cho gã chưa. Nếu như vậy, hắn cần phải tính toán trước. Hiện tại tinh thần Ba Tuần bất ổn, ngộ nhỡ Khiên Na Ma La lợi dụng điểm này, chỉ e đến mình cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn thoáng suy tư, rồi gọi Thiên Đông tới, ghé vào tai Thiên Đông căn dặn mấy câu.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa có người bẩm báo, nói là thượng thần đã trở về.
A Tu Vân vội vã ra cửa tiếp đón, chỉ thấy đứng bên trên cái đầu khổng lồ của huyền giao trở về không chỉ có Ba Tuần, còn có cả thanh lân quỷ làm thế nào cũng không giải quyết được. Lòng A Tu Vân chìm xuống, nhưng vẫn kính cẩn tuân theo dẫn chúng thiên nhân, tu la, yêu, quỷ, tinh quái quỳ xuống trước mặt Ba Tuần, “Cung nghênh thượng thần đắc thắng trở về.”
Ba Tuần liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại chứa vẻ xa lạ ngờ vực, khiến A Tu Vân âm thầm hoảng sợ. Thế nhưng y chung quy vẫn gật nhẹ đầu, nói rằng, “Lần này lên Ly Hận Thiên nhờ có ngươi, bên phía A Lê Đa như thế nào rồi?”
“Hôm trước hắn đã mang thánh vật về, đợi thượng thần dưỡng tốt tinh thần, là có thể bắt tay vào khởi động đại trận.”
Ba Tuần ừ khẽ một tiếng, rồi quay người nở nụ cười với Khiên Na Ma La, kéo cánh tay người sau đồng thời mềm mại nhảy xuống từ đầu huyền giao. Huyền giao vung cái đầu khổng lồ thét dài một tiếng, tứ chi cường tráng bỗng nhiên giẫm một cái, nhảy vụt vào không trung, hóa thành một cái bóng to tướng màu đen dao động giữa nền mây khói vàng vẩn đục.
Trước mặt tất cả thiên chúng, quỷ chúng, yêu chúng, tu la và nhân loại, Ba Tuần nắm thật chặt lấy tay Khiên Na. Khiên Na đã mấy lần nỗ lực che giấu thậm chí là gạt đi, đều bị y bướng bỉnh cự tuyệt. những thiên nhân, tu la đi theo y vào địa ngục, thậm chí là ác quỷ đều trố mắt ngoác mồm, bàn tán xôn xao. Mặc dù có không ít tín đồ đều đã nghe nói y đang giam cầm một ác quỷ địa ngục trong tẩm cung, mà đều chỉ tưởng rằng đó là món đồ chơi khi thần linh tâm huyết dâng trào, chưa một ai từng nghĩ tới Ba Tuần vậy mà lại có thể đường hoàng cùng thanh lân quỷ kia đồng thời xuất hiện trước mặt toàn thể ma quân.
Khiên Na chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ bị nhiều ánh mắt chú ý tới như vậy, nhất thời hơn nửa vảy trên lưng đều dựng thẳng. Cảm giác bị nhìn chằm chằm này thực sự không dễ chịu, cũng không biết Ba Tuần đã quen được thế nào.
Ba Tuần nhìn mọi người xung quanh, dùng giọng nói trong rõ mà uy nghiêm nói rằng, “Khiên Na Ma La là tôn sư của ta, cũng là người quan trọng nhất của ta. Kể từ ngày hôm nay trở đi, các ngươi thấy hắn tựa như thấy ta.”
Tiếng bàn tán xôn xao lập tức rào rào lên, ma binh hoang mang nhìn nhau, đều bất an nhìn về phía A Tu Vân phía trước nhất vẫn cứ đang khom người vì chưa nhận được lệnh bình thân.
Ma binh đều biết, A Tu Vân là vị tiên nắm quyền lớn nhất sau Ba Tuần, nhưng bây giờ bỗng dưng lại lòi ra thêm một Thanh Vô Thường, khiến cho giáo chúng chẳng biết phải làm sao. Khiên Na cũng hơi mở to hai mắt, tình cảnh này đâu giống với bọn họ đã bàn bạc khi mới đến.
Gã rõ ràng đã nói rằng mình chỉ muốn khiêm tốn làm việc, yên lặng ở bên cạnh y là được. Thằng nhóc thối tha này tại sao lại đột nhiên công bố quan hệ giữa hai bọn họ ở nhân gian trước kia với mọi người?
Gã rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn vị dược tiên tuấn tú giờ khắc này đã thẳng người, rũ mắt cụp mi. Cũng không biết tâm trạng của hắn có bình lặng tựa nước sông mùa xuân như trên mặt hay không.
Nếu như hắn quả thực có ý gì đó với Ba Tuần, giờ khắc này tất sẽ hận mình thấu xương. Nếu như hận đủ sâu, thì sẽ có hành động.
Khiên Na chưa từng nói hoài nghi của mình về A Tu Vân cho Ba Tuần. Dù sao thì A Tu Vân cũng đã đi theo Ba Tuần lâu như vậy, mà đến ngay cả tất cả những chuyện Ba Tuần trọng thương khỏi hẳn cho đến sau này dùng thân thể nhân loại phục sinh, gặp gỡ giữa bọn họ suy cho cùng đều là tác phẩm của vị dược tiên bụng dạ khó lường này. Cho dù vì chuyện của mình, Ba Tuần đã sinh ra khúc mắc với A Tu Vân, mà khúc mắc này vẫn chưa đủ để lay động lòng tin của Ba Tuần đối với hắn.
Ba Tuần tin tưởng A Tu Vân như vậy, thậm chí đến ngay cả việc giả vờ bị bắt lên Ly Hận Thiên cũng chỉ để cho mình A Tu Vân biết, mà chẳng hề tiết lộ với mình nửa chữ. Mỗi khi nhớ đến chuyện này, không hiểu sao Khiên Na vẫn sẽ thấy trong lòng hơi đau.
Khiên Na biết, trừ phi có bằng chứng xác thực, bằng không tùy tiện khiến cho hai người trở mặt, kẻ được lợi cũng chỉ có Ly Hận Thiên.
A Tu Vân cuối cùng khẽ gật đầu, ôn tồn đáp, “Thần xin nghe thánh mệnh.”
Ngay sau đáp lại của hắn, chúng thiên binh mới cùng hô vâng. Trong lòng Khiên Na càng cảm thấy uy tín của A Tu Vân trong lòng Ma quân chỉ e đã cao sắp sánh bằng Ba Tuần. Tuy Ba Tuần mới phải linh hồn của Ma quân, song nếu như có một ngày Ba Tuần và A Tu Vân đưa ra mệnh lệnh không tương đồng, cũng không biết tướng quân mỗi bộ sẽ chọn nghe theo lệnh ai.
Quan hệ như vậy dường như cũng giống với quan hệ giữa Tử Vi Thượng Đế và Trường Canh tiên quân.
Quãng đường dài đằng đẵng từ nhân gian tới địa ngục, Ba Tuần mọi thời khắc đều muốn có tiếp xúc thân thể với gã, hoặc là cần gã đặt tay lên lưng y, hoặc là cần gã dắt y đi, như vậy mới có được an bình trong chốc lát, thoạt nhìn trông sẽ như không có vấn đề gì. nhưng chỉ cần gặp phải một chút tình hình khiến cho tâm trạng y sản sinh dao động, y đều vô cùng có khả năng mất khống chế. Trước đó lúc ở nhân gian nếu không phải Khiên Na đúng lúc đứng giữa Ba Tuần và đệ tử Đầu Đà Phái đó, cũng không biết đệ tử kia bây giờ còn sống nữa hay không.
Khoảnh khắc Ba Tuần muốn giết Tạ Vũ Thành, Khiên Na gần như đã cho rằng gã không cứu được Bạch Vô Thường. sát ý và căm hận nồng nặc trong mắt Ba Tuần lúc đó chân thực đến độ làm người ta phải hãi sợ. Thành thử thực ra mấy ngày nay Khiên Na ngày ngày đều lo lắng đề phòng, chăm chú nhìn mỗi một chập chờn cảm xúc dù nhỏ bé nhất trên mặt Ba Tuần, cũng hơi có cảm giác đau đầu mệt mỏi. Chỉ tiếc hiện tại Ba Tuần không phải là Nhan Phi biết nghe lời đoán ý trước kia, căn bản không thấy được gã mệt mỏi, chỉ hào hứng dẫn gã nhảy vào cung Vô Minh, đến xem “thánh vật” sắp được dùng để thôi thúc Lục Hợp Quy Nhất đại trận – xá lợi não Phật Thích Ca Mâu Ni.
Chuyện từng xảy ra bên bờ ao mỹ lệ màu xanh lam khổng tước hãy còn đang rõ ràng trước mắt, lúc đó lòng mình tràn đầy khuất nhục, chỉ muốn chết đi cho rời, kết quả là đến cuối cùng lại vẫn chấp nhận.
Bên cạnh ao nước, có hai quỷ đang cung kính quỳ gối. Một trong đó là ma gia quỷ, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ ma mị, chính là A Lê Đa đã lâu ngày không gặp. Hắn dùng sáu bàn tay cùng nâng lên một cái hộp gỗ lấy đó làm cung kính, nói rằng, “Mạt tướng không phụ sứ mệnh, đã lấy được xá lợi não Phật.”
Mà quỳ gối phía sau A Lê Đa là một diễm khẩu quỷ mà Khiên Na chưa bao giờ thấy. Loài quỷ này có thân hình gầy yếu, diện mạo cũng xem như thanh tú trong chúng quỷ, da dẻ trắng nõn, chỉ có cổ họng hơi ửng đỏ, tựa như có lửa than giấu bên dưới da thịt. Diễm khẩu quỷ quần cư trong địa ngục Đại Tiêu Nhiệt, miệng có thể khạc ra lửa, rất giỏi nhịn đói và khát, chỉ là sức chịu đựng rất kém. Nhưng trên người diễm khẩu quỷ lại có một loại hơi thở mà Khiên Na quen thuộc — hơi thở của con người. Ban đầu gã cũng ngửi thấy trên người Càn Đạt, chỉ có điều khi đó cảm thấy quá không thể, nên mới không nghĩ theo chiều hướng đó.
Xem ra lại là một nhân loại dùng phương pháp thay đổi cấu tạo thân thể kỳ quái của Y Tiên Phái mặc quỷ thân tiến vào địa ngục.
Liệu có phải là người tên Mộc Thượng Kê mà lần trước A Lê Đa đã cầu Ba Tuần thả ra không? Lúc mình còn làm mèo đã được hắn chăm sóc tận tình, sau đó đi ra khỏi nhiếp hồn châu cũng coi như từng nhận được sự giúp đỡ của hắn, nợ hắn không thua gì nợ Tạ Vũ Thành và Phạm Chương. Chỉ có điều người Mộc Thượng Kê này rất ngây thơ ở phương diện tình cảm, cũng không biết A Lê Đa và hắn rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
Khiên Na không đổi sắc mặt, dự định không vạch trần việc này.
Mà Ba Tuần tựa như căn bản không hề chú ý tới có thêm một con quỷ khác xuất hiện, vẫn còn đang bộp chộp đoạt lấy cái hộp gỗ, mở nắp hộp ra.
Y vẫn còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên mình gặp gỡ Phật lúc dạo chơi nhân gian trước kia. giờ, nhân loại đã triệt để thay đổi quỹ tích cuộc đời y đã rời khỏi lục đạo, hòa làm một thể với toàn vũ trụ, thành một sự tồn tại tựa như khái niệm vĩnh hằng bất diệt trong lời chúng sinh – Phật. Mà lưu lại, cũng chỉ có mảnh vỡ xương sọ thoạt nhìn bình thường này.
Ai cũng không biết bên trong xương sọ của vị thánh nhân này cất giấu sức mạnh kinh thế hãi tục tới cỡ nào, đó là sức mạnh có thể xoay chuyển trật tự.
Ba Tuần hào hứng nhìn về phía Khiên Na, nâng xá lợi não Phật tới trước mặt gã như hiến vật quý, “Sư phụ, con sắp có thể trả lại tự do cho người ngay rồi! Con có thể mang người đến sống ở thiên đạo, người không cần tiếp tục phải chuyển sinh nữa, không cần tiếp tục phải chịu khổ nữa!”
Nghe thấy hai chữ chuyển sinh, trong lòng Khiên Na lại hơi nhói đau.
Gã vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ chuyển sinh. Gã lưu lại, chỉ là muốn xác định Ba Tuần an toàn.
Cũng không phải gã hận Ba Tuần, cũng không phải gã không còn yêu Nhan Phi nữa. Mà là gã biết, chuyện Ba Tuần cần làm còn xa lắm có được ngày công thành lui thân. Nếu như y đã sửa lại trật tự, nối liền lục đạo, y sẽ phải chịu trách nhiệm đối với lục đạo. Cho dù đã thành công, y cũng nhất định phải lưu lại, những sinh linh lựa chọn đi theo y sẽ ép buộc y phải lưu lại. Mà cuộc sống như thế không phải là điều gã muốn.
Xưa nay gã luôn chỉ muốn cuộc sống đơn giản, êm đềm, sóng lớn không sợ. Quyền thế quá lớn sẽ bóp méo linh hồn thiên thần mạnh mẽ nhất, Tử Vi Thượng Đế chính là một ví dụ. Tuy gã tin tưởng Ba Tuần có thể giữ trọn tấm lòng son của y, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, gã cũng không thể không ôm thái độ bi quan đối với tính linh. Nếu như có một ngày Ba Tuần gạt bỏ được ảnh hưởng từ Shiva, nếu như có một ngày Ba Tuần thay đổi, nếu có một ngày mình thay đổi, đó đều không phải là thứ gã hi vọng nhìn thấy.
Thế nhưng những điều đó, gã đều không thể để cho Ba Tuần biết. Gã chỉ mỉm cười, ánh mắt chứa theo ưu thương ôn nhu.
Mà hết thảy những điều này đều đã bị A Tu Vân đi vào theo sau đó thu hết vào mắt.
Lúc này Khiên Na liền xoay người, cặp mắt vàng óng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dược tiên. Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, A Tu Vân lại có cảm giác ân ẩn bất an.
“Ta nghe nói Dược tiên tinh thông huyền bí thân thể của chúng sinh lục đạo, bây giờ ta có một người bạn là địa tiên, đã hiện lên Tiểu Ngũ Suy Tướng, không biết có phương pháp cứu chữa không?” Khiên Na dùng giọng điệu vững vàng dò hỏi.
Gã vừa hỏi một câu như vậy, Ba Tuần cũng như thể sực nhớ ra chuyện gì, y nhìn về phía A Tu Vân, “Đúng rồi, Hắc Vô Thường Phạm Chương kia đã cứu sư phụ ta, tuổi còn trẻ mà chẳng hiểu sao lại hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng. A Tu Vân, nếu như ngươi có thể giúp hắn thì không thể tốt hơn được nữa.”
A Tu Vân khẽ mỉm cười, “Thần chắc chắn sẽ tận lực. Chỉ là không biết hiện Hắc Vô Thường kia đang ở nơi nào?”
Khiên Na nói, “Ta cũng không biết. Nhưng nếu như tiên quân có thần thuốc, vậy thì cứ giao cho ta, ta sẽ chuyển giao cho bọn họ.”
Thế nên A Tu Vân đã biết Khiên Na sinh nghi với hắn, mà xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, Tạ Vũ Thành vẫn còn chưa nói nguyên nhân cho gã. Hắn thoáng suy nghĩ, rồi nói rằng, “Thuốc cần hạ đúng bệnh, còn cần khám bệnh tận mặt, mới có thể chẩn đoán chính xác.”
Khiên Na hơi nheo mắt lại, “Ta nghe nói khi hai người bọn họ đang bị giam trong ngục, tiên quân đã từng tự mình tới dò hỏi. Khi đó, tiên quân không nhìn ra manh mối gì sao? Hay là sau khi tiên nhân dò hỏi, hắn mới hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng?”
A Tu Vân hơi kinh hãi, vội vàng nói với Ba Tuần, “Thần chỉ lo lắng hai người họ là mật thám thiên đình, cho nên mới đi thẩm vấn một chuyến.”
Ba Tuần cau mày, nhìn sang sư phụ, rồi lại nhìn sang A Tu Vân, bỗng nhiên vẻ giận dữ lại bắt đầu cháy hừng hực trong mắt, giọng nói cũng dần dần trở nên nguy hiểm, hùng hổ doạ người, “Ta không bảo ngươi đi thẩm vấn bọn họ, tại sao ngươi lại đi? Còn nữa, tại sao ngươi lại nói sư phụ ta đã uống rượu chấp niệm? Rõ ràng sư phụ không uống.”
Mặt A Tu Vân hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói, “Có lẽ là Tạ Vũ Thành kia vì giải thích hành tung của mình nên đã đáp lung tung. Là thần sơ suất!”
Lúc này Khiên Na lại nhẹ nhàng đè vai Ba Tuần xuống, “Ta tin tiên quân chỉ suy nghĩ thấu đáo, muốn hỏi thêm một câu mà thôi. Nếu như tiên quân thật sự có thể cứu bạn của ta, việc nhỏ như vậy sao cần tính toán nữa?”
A Tu Vân biết, câu này của Khiên Na thoạt nhìn như đang trấn an Ba Tuần, mà trên thực tế lại là uy hiếp nhằm vào hắn. Gã đang muốn nói với mình, nếu như mình không cứu Phạm Chương, gã hoàn toàn có thể khiến Ba Tuần trở mặt với mình.
Hắn không thể không cắn răng hứa hẹn với Ba Tuần, “Thần sẽ trở về tìm đọc một vài điển tịch, mau chóng phối ra phương thuốc.”
Ba Tuần nhìn sang Khiên Na, người kia gật đầu với y. Thế là Ba Tuần mới thoáng dịu lại sắc mặt, nói với A Tu Vân, “Nếu đã vậy, làm phiền ngươi hao tâm tổn sức.”
Mà lúc này, Khiên Na từ trên cao nhìn xuống A Tu Vân đang quỳ dưới đất, mặc dù trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, thế nhưng ở trong mắt A Tu Vân, gã phảng phất như đang cười nhạo A Tu Vân.
Cười nhạo hắn uổng phí tâm cơ bao năm như vậy, kết cục là Ba Tuần lại chỉ nói gì nghe nấy với mình Khiên Na Ma La gã. Mà hết thảy những chuyện này, tìm tòi về căn nguyên của nó vậy mà lại đều là do hắn tự tay tạo thành. A Tu Vân chưa bao giờ chán ghét căm hận một ác quỷ nào như vậy. Nhìn bộ dạng như ngốc nghếch, cũng không thông minh, giải quyết mọi việc chỉ dựa vào sức mạnh tứ chi trước kia, xem ra là mình đã đánh thấp gã.
Mà A Lê Đa nhìn bầu không khí giữa ba người sốt sắng, trong lòng cũng đang ngấm ngầm tính toán. Theo lý, chiếm được xá lợi não Phật, chuyện Ba Tuần cần làm sẽ là nhanh chóng thôi thúc đại trận. Nhưng bây giờ tình hình của Ba Tuần rõ ràng không ổn, ánh mắt thay đổi chỉ trong nháy mắt, tâm trạng cực kỳ bất ổn. Ở tình huống như vậy mà thôi thúc đại trận sẽ quá nguy hiểm, không những có khả năng thất bại, mà nếu chẳng may đại trận sụp đổ, địa khí hỗn loạn, chỉ e lục đạo đều sẽ gặp nạn.
Còn hiện nay thiên đình e rằng cũng không có thời gian để phân thân, dù sao… từ sau trận chiến đó Hạo Thiên thần cung đã khóa chặt, trong đó xảy ra chuyện gì cũng không một ai biết.
Cục diện bế tắc trước lúc gió táp mưa sa ập tới.
Nếu như muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, tất phải nghĩ cách làm Ba Tuần khôi phục bình thường. A Lê Đa nghĩ đến một quỷ.
Em trai của phụ vương hắn, chú của hắn, kẻ đã từng là Hồng Vô Thường mạnh nhất đang bị Phong Đô giam cầm, ma gia quỷ A Y Đáp.
Vì sao Ba Tuần lại có thể tha thứ cho Khiên Na Ma La dễ dàng như vậy? Tại sao không giết chết Tạ Vũ Thành? Ở tình huống đó, Ba Tuần hẳn phải không chút do dự kết liễu tính mạng của địa tiên kia mới phải.
Trừ phi… Tạ Vũ Thành vậy mà lại không cho Khiên Na Ma La uống rượu chấp niệm.
Hắn lại có thể thật sự thà nhìn mình Hắc Vô Thường chết, cũng muốn bảo vệ thanh lân quỷ kia? Khiên Na Ma La kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho hai thiên nhân đều khăng khăng một mực với gã như vậy?
Hận ý như đốm lửa cháy âm ỉ, chậm rãi nóng đỏ giữa một đống tro nguội thoạt nhìn như đã tắt. Ác quỷ kia có tài cán gì, có thể cùng thượng thần xuất hiện trước mặt người đời…
Nếu như Khiên Na Ma La thật sự không uống rượu chấp niệm, không biết Tạ Vũ Thành đã nói uy hiếp của mình cho gã chưa. Nếu như vậy, hắn cần phải tính toán trước. Hiện tại tinh thần Ba Tuần bất ổn, ngộ nhỡ Khiên Na Ma La lợi dụng điểm này, chỉ e đến mình cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn thoáng suy tư, rồi gọi Thiên Đông tới, ghé vào tai Thiên Đông căn dặn mấy câu.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa có người bẩm báo, nói là thượng thần đã trở về.
A Tu Vân vội vã ra cửa tiếp đón, chỉ thấy đứng bên trên cái đầu khổng lồ của huyền giao trở về không chỉ có Ba Tuần, còn có cả thanh lân quỷ làm thế nào cũng không giải quyết được. Lòng A Tu Vân chìm xuống, nhưng vẫn kính cẩn tuân theo dẫn chúng thiên nhân, tu la, yêu, quỷ, tinh quái quỳ xuống trước mặt Ba Tuần, “Cung nghênh thượng thần đắc thắng trở về.”
Ba Tuần liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại chứa vẻ xa lạ ngờ vực, khiến A Tu Vân âm thầm hoảng sợ. Thế nhưng y chung quy vẫn gật nhẹ đầu, nói rằng, “Lần này lên Ly Hận Thiên nhờ có ngươi, bên phía A Lê Đa như thế nào rồi?”
“Hôm trước hắn đã mang thánh vật về, đợi thượng thần dưỡng tốt tinh thần, là có thể bắt tay vào khởi động đại trận.”
Ba Tuần ừ khẽ một tiếng, rồi quay người nở nụ cười với Khiên Na Ma La, kéo cánh tay người sau đồng thời mềm mại nhảy xuống từ đầu huyền giao. Huyền giao vung cái đầu khổng lồ thét dài một tiếng, tứ chi cường tráng bỗng nhiên giẫm một cái, nhảy vụt vào không trung, hóa thành một cái bóng to tướng màu đen dao động giữa nền mây khói vàng vẩn đục.
Trước mặt tất cả thiên chúng, quỷ chúng, yêu chúng, tu la và nhân loại, Ba Tuần nắm thật chặt lấy tay Khiên Na. Khiên Na đã mấy lần nỗ lực che giấu thậm chí là gạt đi, đều bị y bướng bỉnh cự tuyệt. những thiên nhân, tu la đi theo y vào địa ngục, thậm chí là ác quỷ đều trố mắt ngoác mồm, bàn tán xôn xao. Mặc dù có không ít tín đồ đều đã nghe nói y đang giam cầm một ác quỷ địa ngục trong tẩm cung, mà đều chỉ tưởng rằng đó là món đồ chơi khi thần linh tâm huyết dâng trào, chưa một ai từng nghĩ tới Ba Tuần vậy mà lại có thể đường hoàng cùng thanh lân quỷ kia đồng thời xuất hiện trước mặt toàn thể ma quân.
Khiên Na chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ bị nhiều ánh mắt chú ý tới như vậy, nhất thời hơn nửa vảy trên lưng đều dựng thẳng. Cảm giác bị nhìn chằm chằm này thực sự không dễ chịu, cũng không biết Ba Tuần đã quen được thế nào.
Ba Tuần nhìn mọi người xung quanh, dùng giọng nói trong rõ mà uy nghiêm nói rằng, “Khiên Na Ma La là tôn sư của ta, cũng là người quan trọng nhất của ta. Kể từ ngày hôm nay trở đi, các ngươi thấy hắn tựa như thấy ta.”
Tiếng bàn tán xôn xao lập tức rào rào lên, ma binh hoang mang nhìn nhau, đều bất an nhìn về phía A Tu Vân phía trước nhất vẫn cứ đang khom người vì chưa nhận được lệnh bình thân.
Ma binh đều biết, A Tu Vân là vị tiên nắm quyền lớn nhất sau Ba Tuần, nhưng bây giờ bỗng dưng lại lòi ra thêm một Thanh Vô Thường, khiến cho giáo chúng chẳng biết phải làm sao. Khiên Na cũng hơi mở to hai mắt, tình cảnh này đâu giống với bọn họ đã bàn bạc khi mới đến.
Gã rõ ràng đã nói rằng mình chỉ muốn khiêm tốn làm việc, yên lặng ở bên cạnh y là được. Thằng nhóc thối tha này tại sao lại đột nhiên công bố quan hệ giữa hai bọn họ ở nhân gian trước kia với mọi người?
Gã rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn vị dược tiên tuấn tú giờ khắc này đã thẳng người, rũ mắt cụp mi. Cũng không biết tâm trạng của hắn có bình lặng tựa nước sông mùa xuân như trên mặt hay không.
Nếu như hắn quả thực có ý gì đó với Ba Tuần, giờ khắc này tất sẽ hận mình thấu xương. Nếu như hận đủ sâu, thì sẽ có hành động.
Khiên Na chưa từng nói hoài nghi của mình về A Tu Vân cho Ba Tuần. Dù sao thì A Tu Vân cũng đã đi theo Ba Tuần lâu như vậy, mà đến ngay cả tất cả những chuyện Ba Tuần trọng thương khỏi hẳn cho đến sau này dùng thân thể nhân loại phục sinh, gặp gỡ giữa bọn họ suy cho cùng đều là tác phẩm của vị dược tiên bụng dạ khó lường này. Cho dù vì chuyện của mình, Ba Tuần đã sinh ra khúc mắc với A Tu Vân, mà khúc mắc này vẫn chưa đủ để lay động lòng tin của Ba Tuần đối với hắn.
Ba Tuần tin tưởng A Tu Vân như vậy, thậm chí đến ngay cả việc giả vờ bị bắt lên Ly Hận Thiên cũng chỉ để cho mình A Tu Vân biết, mà chẳng hề tiết lộ với mình nửa chữ. Mỗi khi nhớ đến chuyện này, không hiểu sao Khiên Na vẫn sẽ thấy trong lòng hơi đau.
Khiên Na biết, trừ phi có bằng chứng xác thực, bằng không tùy tiện khiến cho hai người trở mặt, kẻ được lợi cũng chỉ có Ly Hận Thiên.
A Tu Vân cuối cùng khẽ gật đầu, ôn tồn đáp, “Thần xin nghe thánh mệnh.”
Ngay sau đáp lại của hắn, chúng thiên binh mới cùng hô vâng. Trong lòng Khiên Na càng cảm thấy uy tín của A Tu Vân trong lòng Ma quân chỉ e đã cao sắp sánh bằng Ba Tuần. Tuy Ba Tuần mới phải linh hồn của Ma quân, song nếu như có một ngày Ba Tuần và A Tu Vân đưa ra mệnh lệnh không tương đồng, cũng không biết tướng quân mỗi bộ sẽ chọn nghe theo lệnh ai.
Quan hệ như vậy dường như cũng giống với quan hệ giữa Tử Vi Thượng Đế và Trường Canh tiên quân.
Quãng đường dài đằng đẵng từ nhân gian tới địa ngục, Ba Tuần mọi thời khắc đều muốn có tiếp xúc thân thể với gã, hoặc là cần gã đặt tay lên lưng y, hoặc là cần gã dắt y đi, như vậy mới có được an bình trong chốc lát, thoạt nhìn trông sẽ như không có vấn đề gì. nhưng chỉ cần gặp phải một chút tình hình khiến cho tâm trạng y sản sinh dao động, y đều vô cùng có khả năng mất khống chế. Trước đó lúc ở nhân gian nếu không phải Khiên Na đúng lúc đứng giữa Ba Tuần và đệ tử Đầu Đà Phái đó, cũng không biết đệ tử kia bây giờ còn sống nữa hay không.
Khoảnh khắc Ba Tuần muốn giết Tạ Vũ Thành, Khiên Na gần như đã cho rằng gã không cứu được Bạch Vô Thường. sát ý và căm hận nồng nặc trong mắt Ba Tuần lúc đó chân thực đến độ làm người ta phải hãi sợ. Thành thử thực ra mấy ngày nay Khiên Na ngày ngày đều lo lắng đề phòng, chăm chú nhìn mỗi một chập chờn cảm xúc dù nhỏ bé nhất trên mặt Ba Tuần, cũng hơi có cảm giác đau đầu mệt mỏi. Chỉ tiếc hiện tại Ba Tuần không phải là Nhan Phi biết nghe lời đoán ý trước kia, căn bản không thấy được gã mệt mỏi, chỉ hào hứng dẫn gã nhảy vào cung Vô Minh, đến xem “thánh vật” sắp được dùng để thôi thúc Lục Hợp Quy Nhất đại trận – xá lợi não Phật Thích Ca Mâu Ni.
Chuyện từng xảy ra bên bờ ao mỹ lệ màu xanh lam khổng tước hãy còn đang rõ ràng trước mắt, lúc đó lòng mình tràn đầy khuất nhục, chỉ muốn chết đi cho rời, kết quả là đến cuối cùng lại vẫn chấp nhận.
Bên cạnh ao nước, có hai quỷ đang cung kính quỳ gối. Một trong đó là ma gia quỷ, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ ma mị, chính là A Lê Đa đã lâu ngày không gặp. Hắn dùng sáu bàn tay cùng nâng lên một cái hộp gỗ lấy đó làm cung kính, nói rằng, “Mạt tướng không phụ sứ mệnh, đã lấy được xá lợi não Phật.”
Mà quỳ gối phía sau A Lê Đa là một diễm khẩu quỷ mà Khiên Na chưa bao giờ thấy. Loài quỷ này có thân hình gầy yếu, diện mạo cũng xem như thanh tú trong chúng quỷ, da dẻ trắng nõn, chỉ có cổ họng hơi ửng đỏ, tựa như có lửa than giấu bên dưới da thịt. Diễm khẩu quỷ quần cư trong địa ngục Đại Tiêu Nhiệt, miệng có thể khạc ra lửa, rất giỏi nhịn đói và khát, chỉ là sức chịu đựng rất kém. Nhưng trên người diễm khẩu quỷ lại có một loại hơi thở mà Khiên Na quen thuộc — hơi thở của con người. Ban đầu gã cũng ngửi thấy trên người Càn Đạt, chỉ có điều khi đó cảm thấy quá không thể, nên mới không nghĩ theo chiều hướng đó.
Xem ra lại là một nhân loại dùng phương pháp thay đổi cấu tạo thân thể kỳ quái của Y Tiên Phái mặc quỷ thân tiến vào địa ngục.
Liệu có phải là người tên Mộc Thượng Kê mà lần trước A Lê Đa đã cầu Ba Tuần thả ra không? Lúc mình còn làm mèo đã được hắn chăm sóc tận tình, sau đó đi ra khỏi nhiếp hồn châu cũng coi như từng nhận được sự giúp đỡ của hắn, nợ hắn không thua gì nợ Tạ Vũ Thành và Phạm Chương. Chỉ có điều người Mộc Thượng Kê này rất ngây thơ ở phương diện tình cảm, cũng không biết A Lê Đa và hắn rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
Khiên Na không đổi sắc mặt, dự định không vạch trần việc này.
Mà Ba Tuần tựa như căn bản không hề chú ý tới có thêm một con quỷ khác xuất hiện, vẫn còn đang bộp chộp đoạt lấy cái hộp gỗ, mở nắp hộp ra.
Y vẫn còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên mình gặp gỡ Phật lúc dạo chơi nhân gian trước kia. giờ, nhân loại đã triệt để thay đổi quỹ tích cuộc đời y đã rời khỏi lục đạo, hòa làm một thể với toàn vũ trụ, thành một sự tồn tại tựa như khái niệm vĩnh hằng bất diệt trong lời chúng sinh – Phật. Mà lưu lại, cũng chỉ có mảnh vỡ xương sọ thoạt nhìn bình thường này.
Ai cũng không biết bên trong xương sọ của vị thánh nhân này cất giấu sức mạnh kinh thế hãi tục tới cỡ nào, đó là sức mạnh có thể xoay chuyển trật tự.
Ba Tuần hào hứng nhìn về phía Khiên Na, nâng xá lợi não Phật tới trước mặt gã như hiến vật quý, “Sư phụ, con sắp có thể trả lại tự do cho người ngay rồi! Con có thể mang người đến sống ở thiên đạo, người không cần tiếp tục phải chuyển sinh nữa, không cần tiếp tục phải chịu khổ nữa!”
Nghe thấy hai chữ chuyển sinh, trong lòng Khiên Na lại hơi nhói đau.
Gã vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ chuyển sinh. Gã lưu lại, chỉ là muốn xác định Ba Tuần an toàn.
Cũng không phải gã hận Ba Tuần, cũng không phải gã không còn yêu Nhan Phi nữa. Mà là gã biết, chuyện Ba Tuần cần làm còn xa lắm có được ngày công thành lui thân. Nếu như y đã sửa lại trật tự, nối liền lục đạo, y sẽ phải chịu trách nhiệm đối với lục đạo. Cho dù đã thành công, y cũng nhất định phải lưu lại, những sinh linh lựa chọn đi theo y sẽ ép buộc y phải lưu lại. Mà cuộc sống như thế không phải là điều gã muốn.
Xưa nay gã luôn chỉ muốn cuộc sống đơn giản, êm đềm, sóng lớn không sợ. Quyền thế quá lớn sẽ bóp méo linh hồn thiên thần mạnh mẽ nhất, Tử Vi Thượng Đế chính là một ví dụ. Tuy gã tin tưởng Ba Tuần có thể giữ trọn tấm lòng son của y, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, gã cũng không thể không ôm thái độ bi quan đối với tính linh. Nếu như có một ngày Ba Tuần gạt bỏ được ảnh hưởng từ Shiva, nếu như có một ngày Ba Tuần thay đổi, nếu có một ngày mình thay đổi, đó đều không phải là thứ gã hi vọng nhìn thấy.
Thế nhưng những điều đó, gã đều không thể để cho Ba Tuần biết. Gã chỉ mỉm cười, ánh mắt chứa theo ưu thương ôn nhu.
Mà hết thảy những điều này đều đã bị A Tu Vân đi vào theo sau đó thu hết vào mắt.
Lúc này Khiên Na liền xoay người, cặp mắt vàng óng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dược tiên. Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, A Tu Vân lại có cảm giác ân ẩn bất an.
“Ta nghe nói Dược tiên tinh thông huyền bí thân thể của chúng sinh lục đạo, bây giờ ta có một người bạn là địa tiên, đã hiện lên Tiểu Ngũ Suy Tướng, không biết có phương pháp cứu chữa không?” Khiên Na dùng giọng điệu vững vàng dò hỏi.
Gã vừa hỏi một câu như vậy, Ba Tuần cũng như thể sực nhớ ra chuyện gì, y nhìn về phía A Tu Vân, “Đúng rồi, Hắc Vô Thường Phạm Chương kia đã cứu sư phụ ta, tuổi còn trẻ mà chẳng hiểu sao lại hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng. A Tu Vân, nếu như ngươi có thể giúp hắn thì không thể tốt hơn được nữa.”
A Tu Vân khẽ mỉm cười, “Thần chắc chắn sẽ tận lực. Chỉ là không biết hiện Hắc Vô Thường kia đang ở nơi nào?”
Khiên Na nói, “Ta cũng không biết. Nhưng nếu như tiên quân có thần thuốc, vậy thì cứ giao cho ta, ta sẽ chuyển giao cho bọn họ.”
Thế nên A Tu Vân đã biết Khiên Na sinh nghi với hắn, mà xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, Tạ Vũ Thành vẫn còn chưa nói nguyên nhân cho gã. Hắn thoáng suy nghĩ, rồi nói rằng, “Thuốc cần hạ đúng bệnh, còn cần khám bệnh tận mặt, mới có thể chẩn đoán chính xác.”
Khiên Na hơi nheo mắt lại, “Ta nghe nói khi hai người bọn họ đang bị giam trong ngục, tiên quân đã từng tự mình tới dò hỏi. Khi đó, tiên quân không nhìn ra manh mối gì sao? Hay là sau khi tiên nhân dò hỏi, hắn mới hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng?”
A Tu Vân hơi kinh hãi, vội vàng nói với Ba Tuần, “Thần chỉ lo lắng hai người họ là mật thám thiên đình, cho nên mới đi thẩm vấn một chuyến.”
Ba Tuần cau mày, nhìn sang sư phụ, rồi lại nhìn sang A Tu Vân, bỗng nhiên vẻ giận dữ lại bắt đầu cháy hừng hực trong mắt, giọng nói cũng dần dần trở nên nguy hiểm, hùng hổ doạ người, “Ta không bảo ngươi đi thẩm vấn bọn họ, tại sao ngươi lại đi? Còn nữa, tại sao ngươi lại nói sư phụ ta đã uống rượu chấp niệm? Rõ ràng sư phụ không uống.”
Mặt A Tu Vân hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói, “Có lẽ là Tạ Vũ Thành kia vì giải thích hành tung của mình nên đã đáp lung tung. Là thần sơ suất!”
Lúc này Khiên Na lại nhẹ nhàng đè vai Ba Tuần xuống, “Ta tin tiên quân chỉ suy nghĩ thấu đáo, muốn hỏi thêm một câu mà thôi. Nếu như tiên quân thật sự có thể cứu bạn của ta, việc nhỏ như vậy sao cần tính toán nữa?”
A Tu Vân biết, câu này của Khiên Na thoạt nhìn như đang trấn an Ba Tuần, mà trên thực tế lại là uy hiếp nhằm vào hắn. Gã đang muốn nói với mình, nếu như mình không cứu Phạm Chương, gã hoàn toàn có thể khiến Ba Tuần trở mặt với mình.
Hắn không thể không cắn răng hứa hẹn với Ba Tuần, “Thần sẽ trở về tìm đọc một vài điển tịch, mau chóng phối ra phương thuốc.”
Ba Tuần nhìn sang Khiên Na, người kia gật đầu với y. Thế là Ba Tuần mới thoáng dịu lại sắc mặt, nói với A Tu Vân, “Nếu đã vậy, làm phiền ngươi hao tâm tổn sức.”
Mà lúc này, Khiên Na từ trên cao nhìn xuống A Tu Vân đang quỳ dưới đất, mặc dù trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, thế nhưng ở trong mắt A Tu Vân, gã phảng phất như đang cười nhạo A Tu Vân.
Cười nhạo hắn uổng phí tâm cơ bao năm như vậy, kết cục là Ba Tuần lại chỉ nói gì nghe nấy với mình Khiên Na Ma La gã. Mà hết thảy những chuyện này, tìm tòi về căn nguyên của nó vậy mà lại đều là do hắn tự tay tạo thành. A Tu Vân chưa bao giờ chán ghét căm hận một ác quỷ nào như vậy. Nhìn bộ dạng như ngốc nghếch, cũng không thông minh, giải quyết mọi việc chỉ dựa vào sức mạnh tứ chi trước kia, xem ra là mình đã đánh thấp gã.
Mà A Lê Đa nhìn bầu không khí giữa ba người sốt sắng, trong lòng cũng đang ngấm ngầm tính toán. Theo lý, chiếm được xá lợi não Phật, chuyện Ba Tuần cần làm sẽ là nhanh chóng thôi thúc đại trận. Nhưng bây giờ tình hình của Ba Tuần rõ ràng không ổn, ánh mắt thay đổi chỉ trong nháy mắt, tâm trạng cực kỳ bất ổn. Ở tình huống như vậy mà thôi thúc đại trận sẽ quá nguy hiểm, không những có khả năng thất bại, mà nếu chẳng may đại trận sụp đổ, địa khí hỗn loạn, chỉ e lục đạo đều sẽ gặp nạn.
Còn hiện nay thiên đình e rằng cũng không có thời gian để phân thân, dù sao… từ sau trận chiến đó Hạo Thiên thần cung đã khóa chặt, trong đó xảy ra chuyện gì cũng không một ai biết.
Cục diện bế tắc trước lúc gió táp mưa sa ập tới.
Nếu như muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, tất phải nghĩ cách làm Ba Tuần khôi phục bình thường. A Lê Đa nghĩ đến một quỷ.
Em trai của phụ vương hắn, chú của hắn, kẻ đã từng là Hồng Vô Thường mạnh nhất đang bị Phong Đô giam cầm, ma gia quỷ A Y Đáp.
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề