Địa Ngục Biến Tướng
Chương 140: Rừng Vong Ưu (7)
Một mệnh hồn mang màu vàng rực, khuôn mặt tuy có vài nét giống với Nhan Phi, song lại cũng không tương tự hoàn toàn. Mỗi một tấc trên người y đều đang phát sáng, đều tràn ngập một luồng sức mạnh vô tận và thánh khiết. Suối tóc như vô số cái đuôi dài tỏa ra từ sau lưng y, lững lờ lan ra khắp cả thiên địa, nối liền tới mọi cọng cây ngọn cỏ trong vũ trụ. Y tựa như một ngọn lửa thiêng bỗng nhiên bừng lên giữa đêm tối, thu hút những linh hồn đã dơ bẩn, sa đọa mà lại đáng thương chen chúc bay về phía y như thiêu thân.
Ba Tuần là vị thần vĩnh viễn trẻ trung, trẻ trung đến độ ngây thơ, đây có lẽ chính là nguyên do vì sao mệnh hồn đã sống qua mấy kiếp của y vẫn có thể giữ được ánh sáng và mỹ lệ nhường ấy, gần như chẳng giảm đi mảy may so với lúc lọt lòng.
Nhan Phi từ đằng xa đã trông thấy sư phụ tới đón mình, y toét miệng cười vội vàng chạy tới. Y đã làm sạch, đồng thời phá hủy cái rương kia, ngay đến những mảnh vỡ cũng đã bị ném vào trong núi, chỉ mang về một miếng làm bằng chứng cho thôn dân. Như vậy là bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây.
Rương châu báu bị hủy, tuy đã có thể giải trừ lời nguyền nhốt lại cả ngôi làng, song thiên đình chắc chắn sẽ phát hiện. Bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi.
Nhưng khi chạy đến cách Đàn Dương Tử còn có vài bước, y lại chầm chậm dừng bước.
Y nhìn thấy ánh mắt của Đàn Dương Tử đang nhìn về phía mình chứa đầy khiếp sợ, khó tin cùng với tuyệt vọng đang tràn ra ngoài từng giọt một. Y cũng ngửi thấy mùi hương của thi chúc tỏa ra từ trên người Đàn Dương Tử.
Không ngờ sư phụ lại vội vã chế ra thi chúc như vậy…
Y tức khắc hiểu ra, mình đã quá nóng vội…
Quá sợ sệt bị tìm thấy, quá sợ sệt bị kéo trở về vận mệnh mình đang trốn chạy, cho nên đã để lại quá nhiều sơ hở. Những lời nói dối y dựng nên, bây giờ nghĩ lại mới thấy ấu trĩ không đỡ nổi một đòn tới mức nào, chẳng trách sư phụ nhìn Nhan Phi lớn lên sẽ hoài nghi.
Nhan Phi vốn đã cho rằng, phút chốc lời nói dối bị vạch trần, y sẽ vô cùng đau khổ, nhưng không hề, y chỉ cảm thấy thoải mái.
Y không thích nói dối, xưa nay vẫn không hề thích, thậm chí còn coi thường nói dối. Trước kia y ỷ vào sự mạnh mẽ và hoàn mỹ của mình, gặp phải bất kỳ chướng ngại hay cửa ải khó khăn nào cũng đều đấu đá lung tung va tới, nhưng y cố tình lại nói dối người đã dao động tâm thần y nhiều nhất. Lừa dối hết lần này sang lần khác, tựa như chỉ có làm vậy, bọn họ mới có thể nắm chắc lấy ôn tồn trong thoáng chốc.
Nhưng không phải vậy. Y hiểu từ đáy lòng.
Y đã cướp đi Shiva của Khiên Na Ma La, hiện tại lại cướp đi Nhan Phi của Khiên Na. Y giả mạo thành dáng vẻ của Nhan Phi, lừa gạt tình yêu dịu dàng mà sâu sắc của Khiên Na đối với Nhan Phi là một chuyện đê hèn tới mức nào. Đến ngay cả mệnh hồn của y cũng lao đao vì đó.
Sắc mặt Nhan Phi rất bình tĩnh, song trong đôi mắt lại ẩn giấu đau thương vô tận.
“Người biết rồi.”
Đàn Dương Tử lùi về phía sau một bước, lắc đầu phảng phất như đang không thể hiểu rõ, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía y.
“Con tiếp nhận mệnh hồn?” Đàn Dương Tử dùng giọng điệu kỳ quái vừa như không dám tin, lại vừa như đã nằm trong dự liệu hỏi một câu.
Nhan Phi không đành lòng nhìn thẳng vào hai mắt Đàn Dương Tử, vì thế y rũ cặp mi xuống, gật đầu một cái. Kiếm Hiệp Hay
“Con lừa ta.” Nỗi khiếp sợ của Đàn Dương Tử dần dần biến thành tê dại, cả người giống như đột nhiên bị biến thành một bộ xác trống rỗng, rơi vào ranh giới giữa từ chối chấp nhận hiện thực và không thể không chấp nhận hiện thực.
Hơn một tháng trước hai người ẩn cư bên trong khu rừng rậm, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì thở, ôm chặt lấy nhau triền miên giữa ánh lửa, môi răng vấn vít dây dưa, nghe Nhan Phi ghé vào tai gã thủ thỉ thổ lộ tâm tình nồng nàn hết lần này sang lần khác. Lẽ nào những việc đó… đều không phải là cùng với Nhan Phi, mà là cùng…
Là cùng… Ba Tuần!
Phẫn nộ và nhục nhã như lửa cháy lan đồng, thoắt cái đã đốt cháy hết máu trong người Đàn Dương Tử. Quỷ khí ngùn ngụt mãnh liệt như sương giá lạnh căm tỏa thật nhanh từ trong thân thể gã ra ngoài, sơn thôn mới vừa ấm ấp sáng ngời lên không ít nhờ giải trừ được nguyền rủa, tức thì đã chìm vào một cảm giác âm u rục rà rục rịch khác.
Nhìn thấy tà áo xanh bay phấp phới quanh người Đàn Dương Tử, khuôn mặt nhuốm sắc xanh vốn lạnh lùng nghiêm túc nhất thời lại thoáng hiện lên quỷ tướng dữ tợn, các thôn dân đều dồn dập hoảng sợ lùi ra chạy trốn. Lúc này Đàn Dương Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng gào đáng sợ, như con thú hoang đau đớn rồi cũng phẫn nộ vì trọng thương, thê thảm, đẫm máu tươi và nước mắt đến vậy. Mà thanh Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng gã cũng tựa như đã cảm nhận được tuyệt vọng vô bờ này, phẫn nộ điên cuồng, hí dài một tiếng rồi xuất hiện giữa trời.
Ngọn lửa màu xanh bao trùm lên cả người gã, trong con ngươi vốn đen kịt giờ lại mơ hồ rực cháy lên ngọn lửa màu vàng rực. Đối mặt với Khiên Na như vậy, Nhan Phi chỉ cảm thấy tim mình bị lăng trì từng nhát một, ngọn lửa trong lồng ngực liếm đau đớn, lại không nói ra được lời nào.
Nhan Phi không còn nữa rồi, Nhan Phi bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Giống như Shiva, cũng bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Cướp đi, không bao giờ quay về được nữa.
Nhan Phi nho nhỏ của gã, Nhan Phi cười xuân quang xán lạn, thích ăn sữa đông, bám người, ngây ngô lại có gì đó tà ác, sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Khiên Na đã từng cho rằng, sau khi tận mắt trông thấy Shiva chết đi, mình sẽ không bao giờ còn phải hứng chịu cơn đau đớn tan nát cõi lòng đáng sợ như vậy nữa. Nhưng hiển nhiên là gã đã sai rồi. Bất kể có phải trải qua bao nhiêu chuyện, vận mệnh luân hồi vô tận luôn có thể tìm được một phương thức càng đẫm máu hơn nữa để hành hạ gã.
Lúc này, hiệu lực của thi chúc gã tự tay làm ra đang dần dần biến mất, Đàn Dương Tử nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Nhan Phi, điều này chỉ có thể làm cho gã càng thêm điên cuồng, càng thêm đớn đau. Gã nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm, rống giận đâm thẳng về phía Nhan Phi.
Nhan Phi không hề di chuyển, thậm chí còn thu lại hết tiên khí của mình, tùy ý cho quỷ khí đang cháy như một ngọn lửa lạnh băng ngợp trời xốc bay mái tóc và tà áo y.
Mũi kiếm dừng lại trước trán y, trên khuôn mặt Đàn Dương Tử là căm hận vô cùng vô tận, mà trong cặp mắt lại không ngừng tuôn ra nước mắt.
Tại sao y lại không tránh? Bởi vì biết một ác quỷ nho nhỏ như mình căn bản không thể làm y bị thương được? Bởi vì mình chẳng qua chỉ như một con chuột giương nanh múa vuốt, không hề có lực sát thương ở trước mặt y?
Mấy ngày nay, y nhìn mình lộ ra đủ mọi trò hề, chắc chắn cũng giống như đang xem khỉ diễn xiếc phải không?
Tại sao lại phải tốn nhiều thời gian, tốn nhiều công sức như vậy chỉ để làm nhục mình? Bởi vì biết mình đã phá hủy Lục Đạo Quy Nhất trận của y, cho nên mới tới trả thù sao? Tại sao không thể tiêu diệt gã luôn ở Cảnh Giới Hư Vô luôn đi? Tại sao không thể triệt để chấm dứt cõi đời đằng đẵng đáng thương này của gã?
Nếu được biết trước, gã thà rằng hồn phi phách tán bên trong nhiếp hồn châu, chứ cũng vĩnh viễn không muốn phải chờ đến giây phút này.
“Tại sao!!! Tại sao!!!” Đàn Dương Tử khàn giọng rống giận.
Lại vào chính lúc này, phảng phất như hô ứng với cơn phẫn nộ trong lòng gã, giữa bầu trời đột nhiên giăng kín mây đen, sấm dội ì ùng. Sắc mặt Nhan Phi chợt thay đổi, lòng trầm xuống.
Thiên binh quả nhiên sắp tới!
Trên người Nhan Phi bỗng nhiên phóng ra bảo quang ngũ sắc, y vươn tay ra nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm. Đàn Dương Tử chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ ôn hòa mà lại vẫn cứ khó lòng chịu nổi được trong nháy mắt đã lan tràn tới, tức thì áp chế hết thảy sức mạnh của gã.
Một thanh lân quỷ nho nhỏ, đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất trên dưới chư thiên, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Cảm giác bất lực lại một lần nữa càn quét tới, chẳng qua là lần này lại càng thêm hung mãnh cấp tốc hơn so với cái vòng cổ trước kia, chỉ mất một chớp mắt đã rút đi hết thảy sức lực trong người gã. Gã cắn nát hàm răng, cũng không thể nào ngăn cản đầu gối mình nhũn ra, quỳ gối gục xuống, quỳ rạp xuống trước mặt vị thần gã căm hận nhất. Có điều đầu gối của gã còn chưa kịp tiếp xúc với mặt đất, Nhan Phi, hoặc nên nói là Ba Tuần đã duỗi tay ôm lấy hông gã.
“Thiên binh đến rồi, con đưa người rời đi.” Ba Tuần nói vào tai gã.
Vẫn là giọng nói của Nhan Phi, song ngữ điệu lại không hề giống.
“Thả! Ta! Ra!” Khiên Na phẫn hận gằn ra ba chữ này từ giữa hàm răng, không ngừng giãy giụa, thậm chí nỗ lực cắn lấy y, sức lực phảng phất như con thú gần chết hồi quang phản chiếu. Dưới tình thế cấp bách, Ba Tuần đặt tay lên trán gã, một nháy mắt sau, Khiên Na chỉ cảm thấy đầu óc như thể bị một thanh búa đập vào, rồi mất đi toàn bộ ý thức.
Nhan Phi ôm ngang Khiên Na lên, thánh quang đằng sau nở rộ như hoa sen ngàn cánh, nâng y cưỡi gió thăng lên. Y tức thì xông lên cửu tiêu, xuyên hành giữa những rặng mây, gọi từng tầng tường vân đến che giấu đi hành tung của mình. Nhưng dù sao y cũng rời đi quá muộn, chẳng mấy chốc đã có từng tầng mây cuốn tới, áp sát lại từ bốn phương tám hướng, kim giáp trên người những dãy thiên binh chiếu rọi ra ánh nắng vàng chói lọi. Những ráng màu thẩm thấu từ bên trong thiên đình đổ xuống tựa như từng lớp lụa voan mỏng manh treo xung quanh, bao phủ trên dưới quanh người Nhan Phi, dây dưa múa lượn cùng với thánh quang đang phấp phới quanh người y. Tà áo đỏ tựa như một vệt máu chu sa, đốt thẳng vào trong mắt của mỗi một thiên binh.
Thiên binh chỉ dám đứng từ đằng xa, không dám lại quá gần. Bầu không khí căng thẳng lan tràn ra giữa đại quân thiên binh, có vài kẻ thậm chí còn đang thấp giọng lặng lẽ cầu khẩn thượng đế.
Ba trăm năm nhân gian, đối với thiên đình mà nói cũng chỉ mới ba mươi năm, quá ngắn. Những thiên binh này vẫn còn đang nhớ như in cơn sợ hãi của năm đó khi đối mặt với Ma Vương của cõi trời thứ sáu phảng phất như không gì không làm được cùng với đội quân ác quỷ hung tàn không còn e ngại thiên nhân dưới tay y.
Ba Tuần lúc này không mặc áo trắng như tuyết kim quang vạn trượng như trong ký ức, mà chỉ đang ở trong thân thể của một nhân loại nhỏ bé. Nhưng dù đã là vậy, Nhan Phi chỉ cần lẳng lặng lửng lơ trên rặng mây, đã đủ làm cho chúng thiên nhân phải hãi sợ.
Mà ở nơi cao nhất, bóng người cao lớn nguy nga của Vi Đà chắn mất cả một mảng ánh nắng, hắn chĩa Kim Cương Xử từ xa vào Ba Tuần, thần quang sau lưng tựa như một vòng xoáy, hiển hiện hết phong thái uy vũ bá đạo, nhưng không một ai biết rằng giờ khắc này, lòng bàn tay của hắn vậy mà đã đổ mồ hôi.
Nhan Phi hiện tại không phải là Nhan Phi lần trước hắn thấy…
“Thiên Ma Ba Tuần! Ngươi miệt thị thiên đạo, tàn sát muôn dân, từ lâu đã phạm vào tội nặng tày trời! Còn không mau bó tay chịu trói đền tội!!!”
Tiếng quát của Thiên thần Vi Đà tựa như sấm động vang vọng hoàn vũ, rung động bốn phương. Thế nhưng bóng người màu đỏ trông có vẻ quá yếu đuối khi so sánh với hắn lại dường như chẳng hề bị lay động. Nhan Phi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cười như không cười, ngưng tụ hàn băng ngàn năm xuyên thấu qua khoảng cách mười mấy trượng đâm thẳng vào linh hồn Vi Đà.
Chính là thiên thần khiến cho y tưởng rằng sư phụ đã chết, làm cho y nản lòng thoái chí, dẫn đến tiếp nhận mệnh hồn, đúc thành sai lầm lớn.
Y vốn dĩ đã muốn báo thù, không ngờ rằng tên ngu xuẩn này vậy mà lại chủ động dẫn xác tới.
Nhan Phi nhếch miệng, giọng nói không lớn, nhưng có thể truyền thẳng vào tai mỗi một thiên binh, “Bó tay chịu trói đền tội? Nếu như ngươi đã biết ta là ai rồi, còn dám nói mạnh miệng như vậy?”
“Ngươi mới vừa phục sinh, hơn nữa còn bị nhốt bên trong nhân thân, đã không sánh bằng năm đó, huống hồ bây giờ còn mang theo cả một trói buộc. Chúng thiên binh, người lấy được thủ cấp, có thể thăng ngay thần cách!” Vi Đà hô lớn.
Phần lớn những thiên binh này đều chỉ là tiểu tiên, còn chẳng với tới được thượng tiên. Thế nhưng địa vị thần lại gần như đã mang theo từ khi sinh ra, có rất ít tiên nhân tu ra được thần thông mạnh mẽ đến vậy. Cho dù là Trường Canh tiên quân cũng chỉ có thể tu đến thượng tiên là kịch, không có Thiên Đế, Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu gia trì, rất ít tiên có thể thành được thần.
Trường Canh tiên quân vốn dĩ có tư cách thành thần, nhưng để tỏ lòng trung nhất quán với Thiên Đế, hắn vẫn luôn cam nguyện khuất phục ở vị trí thượng tiên.
Cũng chính bởi vì thần vị đáng quý, nhiều thiên binh cũng đang rục rà rục rịch.
Nhưng vào đúng lúc này, Nhan Phi lại nhẹ nhàng thả Khiên Na ra, dùng một quả cầu ánh sáng lưu chuyển những vệt màu lóa mắt bao bọc lấy gã. Khiên Na cứ trôi lơ lửng như vậy giữa quả cầu, tựa như không có cảm giác gì. Y vừa bố trí như vậy, vừa hờ hững hỏi một câu, “Lần trước ở Cảnh Giới Hư Vô, thương tích của Nữ Bạt chắc hẳn cũng không nhẹ phải không, bằng không sao chỉ có thể phái tên ngu ngốc là ngươi dẫn theo đám lâu la này tới bắt ta?”
Y vừa hỏi ra câu này, dũng khí được khích lệ bằng thần vị trong lòng những thiên binh kia đều tan thành mây khói.
Nữ thần giết chóc kinh khủng nhất, mạnh mẽ nhất Ly Hận Thiên – Nữ Bạt – đúng là đã bị trọng thương. Ngay khoảnh khắc ba hồn của Ba Tuần hợp nhất, năng lượng khổng lồ phóng ra đã khiến cho nàng thương tích nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa thể khôi phục bình thường. Ba Tuần dù chỉ mới vừa phục sinh cũng đã có thực lực như vậy, huống hồ là hiện tại?
Vi Đà phẫn hận không thôi, từ tận đáy lòng cũng rõ mình không phải là đối thủ của Ba Tuần. Nhưng mệnh trời khó trái, hơn nữa Trường Canh tinh quân còn nói, chỉ cần bọn họ có thể nghĩ cách bắt được thanh lân quỷ kia, có lẽ sẽ có cách kiềm chế được Ba Tuần.
Nếu như mê luyến của Ba Tuần đối với tên quỷ kia không phải là giả.
Mắt thấy chúng thiên binh lòng sinh sợ hãi, Vi Đà giận dữ thét lên, “Giết! Kẻ nào dám lùi bước! Giết không tha!”
Hắn vừa ra lệnh, hàng vạn thiên binh nhất thời như cơn giông tố vàng chói đổ ập về phía Nhan Phi. Nhưng khoảnh khắc cơn lốc như muốn lật trời đang áp về phía Nhan Phi, trong mắt y bỗng nhiên bắn ra chùm sáng vàng óng minh diệu, đồng thời, một luồng kim quang nóng rực cũng bắn thẳng ra từ thân thể y, hình thành nên một cơn phun trào mạnh mẽ mãi không dứt. Những thiên binh kia phảng phất như bọt nước gặp phải trở ngại, chỉ có thế bất lực vỡ tan, kêu lên thảm thiết văng ra chung quanh. Sức mạnh như vậy không đến nỗi khiến cho những thiên binh kia tử vong, nhưng sẽ khiến cho bọn họ mất đi ý thức cả một quãng thời gian.
Ba Tuần rất cẩn trọng trong việc chế ra sát nghiệp, trừ phi là bị bức ép đến không thể không đánh trả, bằng không y sẽ không động sát tâm. Lúc trước, khi thực sự động thủ giết thiên nhân, y đã khởi động lục đạo quy nhất trận, làm rối loạn trật tự vốn có, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ác quỷ không còn e ngại thiên nhân, bất kể giết thiên nhân hay giết ác quỷ, tội nghiệt cũng đều nặng như nhau, đồng thời, thiện nghiệp khi cứu một thiên nhân và cứu một ác quỷ cũng nặng ngang bằng, cho nên mệnh hồn của y mới có thể cơ bản giữ được hình thái ban đầu, không đến nỗi thay đổi quá nhiều.
Luồng sức mạnh này tản đi, các thiên binh đều giống như ong vỡ tổ, nhất thời quân lính tan rã. Mà chẳng mấy chốc bọn họ đã nghe thấy hiệu lệnh của Vi Đà, “Đi bắt tên quỷ sau lưng y!”
Chúng thiên binh như bắt được một cọng cỏ giữa cơn sợ hãi khi đối mặt với kẻ địch mạnh, quả thực đều dồn dập xông về phía Khiên Na Ma La sau lưng Nhan Phi.
Lần này Nhan Phi đã thật sự nổi cơn thịnh nộ.
Y nổi giận quát to một tiếng, vầng hào quang màu vàng sau lưng quét sạch tứ phương, hất văng những thiên binh đang ôm ý đồ tiếp cận Khiên Na ra ngoài như những con ruồi. Hai mắt y đỏ ngầu, khí thế táo bạo hung ác làm cho y gần như có phần giống quỷ, có thể là đã ở bên quỷ quá lâu rồi, cũng lây nhiễm luôn cái thói quen như thú hoang này. Mắt thấy nhiều thiên binh như vậy đứng trước mặt Nhan Phi lại yếu đuối như con ruồi, Vi Đà đành phải tự mình ra trận.
Hắn nhân cơ hội khi Nhan Phi đang dùng tay ghìm lấy yết hầu một thiên binh, bỗng nhiên lao thẳng về phía quả cầu ánh sáng đang bao bọc Khiên Na. Kim Cương Xử của hắn có thần lực vô cùng, trong nháy mắt đã đâm thủng bức bình phong mà chúng thiên binh không thể nào công phá, thấy rằng đã sắp đâm vào nhân thân phải gánh chịu ác quỷ, chỉ ngay một chớp mắt tiếp theo, ánh đỏ đã như hừng hực cháy một ngọn lửa, Kim Cương Xử của hắn bị một bàn tay yếu ớt của con người nắm lấy. Cánh tay kia chẳng mấy chốc đã bắn tóe máu tươi, nhưng chủ nhân của bàn tay lại như thể không cảm thấy đau đớn. Nhan Phi một tay ôm Khiên Na, một tay siết chặt lấy mũi nhọn của Kim Cương Xử, lửa giận lạnh giá thấu xương, lặng lẽ cháy lan đồng trong hai mắt y.
“Lần thứ hai.” Giọng Nhan Phi lạnh lẽo, đã nhiễm phải sát ý.
Vi Đà không kịp phản ứng, chỉ bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy Kim Cương Xử đau nhức thấu xương.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, hắn nhìn thấy Kim Cương Xử không gì không xuyên thủng của mình vậy mà lại đang nứt toác ra từng chút một, ngay sau đó là máu thịt và thần cốt đã được tu luyện qua hằng bao kiếp trên cánh tay cũng đang vỡ tan ra như thanh thần binh thượng cổ trong tay hắn. Máu tươi phun tung tóe như sương, nhuộm đỏ khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Ba Tuần, khát máu mà tàn khốc.
“Lần này là cánh tay, lần sau chính là đầu của ngươi!” Nhan Phi giơ tay nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên môi, nhìn chung quanh một vòng, nở nụ cười tà khí ép người, “Để lại cho ngươi một mạng, trở về nói với vị trên Ly Hận Thiên. Nếu như hắn mong ngóng ta như vậy, không chịu để cho ta có được chốc lát yên bình, vậy thì ta đây cũng không tránh nữa. Đích thân ta sẽ lên Ly Hận Thiên gặp hắn.”
Ba Tuần là vị thần vĩnh viễn trẻ trung, trẻ trung đến độ ngây thơ, đây có lẽ chính là nguyên do vì sao mệnh hồn đã sống qua mấy kiếp của y vẫn có thể giữ được ánh sáng và mỹ lệ nhường ấy, gần như chẳng giảm đi mảy may so với lúc lọt lòng.
Nhan Phi từ đằng xa đã trông thấy sư phụ tới đón mình, y toét miệng cười vội vàng chạy tới. Y đã làm sạch, đồng thời phá hủy cái rương kia, ngay đến những mảnh vỡ cũng đã bị ném vào trong núi, chỉ mang về một miếng làm bằng chứng cho thôn dân. Như vậy là bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây.
Rương châu báu bị hủy, tuy đã có thể giải trừ lời nguyền nhốt lại cả ngôi làng, song thiên đình chắc chắn sẽ phát hiện. Bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi.
Nhưng khi chạy đến cách Đàn Dương Tử còn có vài bước, y lại chầm chậm dừng bước.
Y nhìn thấy ánh mắt của Đàn Dương Tử đang nhìn về phía mình chứa đầy khiếp sợ, khó tin cùng với tuyệt vọng đang tràn ra ngoài từng giọt một. Y cũng ngửi thấy mùi hương của thi chúc tỏa ra từ trên người Đàn Dương Tử.
Không ngờ sư phụ lại vội vã chế ra thi chúc như vậy…
Y tức khắc hiểu ra, mình đã quá nóng vội…
Quá sợ sệt bị tìm thấy, quá sợ sệt bị kéo trở về vận mệnh mình đang trốn chạy, cho nên đã để lại quá nhiều sơ hở. Những lời nói dối y dựng nên, bây giờ nghĩ lại mới thấy ấu trĩ không đỡ nổi một đòn tới mức nào, chẳng trách sư phụ nhìn Nhan Phi lớn lên sẽ hoài nghi.
Nhan Phi vốn đã cho rằng, phút chốc lời nói dối bị vạch trần, y sẽ vô cùng đau khổ, nhưng không hề, y chỉ cảm thấy thoải mái.
Y không thích nói dối, xưa nay vẫn không hề thích, thậm chí còn coi thường nói dối. Trước kia y ỷ vào sự mạnh mẽ và hoàn mỹ của mình, gặp phải bất kỳ chướng ngại hay cửa ải khó khăn nào cũng đều đấu đá lung tung va tới, nhưng y cố tình lại nói dối người đã dao động tâm thần y nhiều nhất. Lừa dối hết lần này sang lần khác, tựa như chỉ có làm vậy, bọn họ mới có thể nắm chắc lấy ôn tồn trong thoáng chốc.
Nhưng không phải vậy. Y hiểu từ đáy lòng.
Y đã cướp đi Shiva của Khiên Na Ma La, hiện tại lại cướp đi Nhan Phi của Khiên Na. Y giả mạo thành dáng vẻ của Nhan Phi, lừa gạt tình yêu dịu dàng mà sâu sắc của Khiên Na đối với Nhan Phi là một chuyện đê hèn tới mức nào. Đến ngay cả mệnh hồn của y cũng lao đao vì đó.
Sắc mặt Nhan Phi rất bình tĩnh, song trong đôi mắt lại ẩn giấu đau thương vô tận.
“Người biết rồi.”
Đàn Dương Tử lùi về phía sau một bước, lắc đầu phảng phất như đang không thể hiểu rõ, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía y.
“Con tiếp nhận mệnh hồn?” Đàn Dương Tử dùng giọng điệu kỳ quái vừa như không dám tin, lại vừa như đã nằm trong dự liệu hỏi một câu.
Nhan Phi không đành lòng nhìn thẳng vào hai mắt Đàn Dương Tử, vì thế y rũ cặp mi xuống, gật đầu một cái. Kiếm Hiệp Hay
“Con lừa ta.” Nỗi khiếp sợ của Đàn Dương Tử dần dần biến thành tê dại, cả người giống như đột nhiên bị biến thành một bộ xác trống rỗng, rơi vào ranh giới giữa từ chối chấp nhận hiện thực và không thể không chấp nhận hiện thực.
Hơn một tháng trước hai người ẩn cư bên trong khu rừng rậm, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì thở, ôm chặt lấy nhau triền miên giữa ánh lửa, môi răng vấn vít dây dưa, nghe Nhan Phi ghé vào tai gã thủ thỉ thổ lộ tâm tình nồng nàn hết lần này sang lần khác. Lẽ nào những việc đó… đều không phải là cùng với Nhan Phi, mà là cùng…
Là cùng… Ba Tuần!
Phẫn nộ và nhục nhã như lửa cháy lan đồng, thoắt cái đã đốt cháy hết máu trong người Đàn Dương Tử. Quỷ khí ngùn ngụt mãnh liệt như sương giá lạnh căm tỏa thật nhanh từ trong thân thể gã ra ngoài, sơn thôn mới vừa ấm ấp sáng ngời lên không ít nhờ giải trừ được nguyền rủa, tức thì đã chìm vào một cảm giác âm u rục rà rục rịch khác.
Nhìn thấy tà áo xanh bay phấp phới quanh người Đàn Dương Tử, khuôn mặt nhuốm sắc xanh vốn lạnh lùng nghiêm túc nhất thời lại thoáng hiện lên quỷ tướng dữ tợn, các thôn dân đều dồn dập hoảng sợ lùi ra chạy trốn. Lúc này Đàn Dương Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng gào đáng sợ, như con thú hoang đau đớn rồi cũng phẫn nộ vì trọng thương, thê thảm, đẫm máu tươi và nước mắt đến vậy. Mà thanh Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng gã cũng tựa như đã cảm nhận được tuyệt vọng vô bờ này, phẫn nộ điên cuồng, hí dài một tiếng rồi xuất hiện giữa trời.
Ngọn lửa màu xanh bao trùm lên cả người gã, trong con ngươi vốn đen kịt giờ lại mơ hồ rực cháy lên ngọn lửa màu vàng rực. Đối mặt với Khiên Na như vậy, Nhan Phi chỉ cảm thấy tim mình bị lăng trì từng nhát một, ngọn lửa trong lồng ngực liếm đau đớn, lại không nói ra được lời nào.
Nhan Phi không còn nữa rồi, Nhan Phi bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Giống như Shiva, cũng bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Cướp đi, không bao giờ quay về được nữa.
Nhan Phi nho nhỏ của gã, Nhan Phi cười xuân quang xán lạn, thích ăn sữa đông, bám người, ngây ngô lại có gì đó tà ác, sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Khiên Na đã từng cho rằng, sau khi tận mắt trông thấy Shiva chết đi, mình sẽ không bao giờ còn phải hứng chịu cơn đau đớn tan nát cõi lòng đáng sợ như vậy nữa. Nhưng hiển nhiên là gã đã sai rồi. Bất kể có phải trải qua bao nhiêu chuyện, vận mệnh luân hồi vô tận luôn có thể tìm được một phương thức càng đẫm máu hơn nữa để hành hạ gã.
Lúc này, hiệu lực của thi chúc gã tự tay làm ra đang dần dần biến mất, Đàn Dương Tử nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Nhan Phi, điều này chỉ có thể làm cho gã càng thêm điên cuồng, càng thêm đớn đau. Gã nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm, rống giận đâm thẳng về phía Nhan Phi.
Nhan Phi không hề di chuyển, thậm chí còn thu lại hết tiên khí của mình, tùy ý cho quỷ khí đang cháy như một ngọn lửa lạnh băng ngợp trời xốc bay mái tóc và tà áo y.
Mũi kiếm dừng lại trước trán y, trên khuôn mặt Đàn Dương Tử là căm hận vô cùng vô tận, mà trong cặp mắt lại không ngừng tuôn ra nước mắt.
Tại sao y lại không tránh? Bởi vì biết một ác quỷ nho nhỏ như mình căn bản không thể làm y bị thương được? Bởi vì mình chẳng qua chỉ như một con chuột giương nanh múa vuốt, không hề có lực sát thương ở trước mặt y?
Mấy ngày nay, y nhìn mình lộ ra đủ mọi trò hề, chắc chắn cũng giống như đang xem khỉ diễn xiếc phải không?
Tại sao lại phải tốn nhiều thời gian, tốn nhiều công sức như vậy chỉ để làm nhục mình? Bởi vì biết mình đã phá hủy Lục Đạo Quy Nhất trận của y, cho nên mới tới trả thù sao? Tại sao không thể tiêu diệt gã luôn ở Cảnh Giới Hư Vô luôn đi? Tại sao không thể triệt để chấm dứt cõi đời đằng đẵng đáng thương này của gã?
Nếu được biết trước, gã thà rằng hồn phi phách tán bên trong nhiếp hồn châu, chứ cũng vĩnh viễn không muốn phải chờ đến giây phút này.
“Tại sao!!! Tại sao!!!” Đàn Dương Tử khàn giọng rống giận.
Lại vào chính lúc này, phảng phất như hô ứng với cơn phẫn nộ trong lòng gã, giữa bầu trời đột nhiên giăng kín mây đen, sấm dội ì ùng. Sắc mặt Nhan Phi chợt thay đổi, lòng trầm xuống.
Thiên binh quả nhiên sắp tới!
Trên người Nhan Phi bỗng nhiên phóng ra bảo quang ngũ sắc, y vươn tay ra nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm. Đàn Dương Tử chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ ôn hòa mà lại vẫn cứ khó lòng chịu nổi được trong nháy mắt đã lan tràn tới, tức thì áp chế hết thảy sức mạnh của gã.
Một thanh lân quỷ nho nhỏ, đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất trên dưới chư thiên, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Cảm giác bất lực lại một lần nữa càn quét tới, chẳng qua là lần này lại càng thêm hung mãnh cấp tốc hơn so với cái vòng cổ trước kia, chỉ mất một chớp mắt đã rút đi hết thảy sức lực trong người gã. Gã cắn nát hàm răng, cũng không thể nào ngăn cản đầu gối mình nhũn ra, quỳ gối gục xuống, quỳ rạp xuống trước mặt vị thần gã căm hận nhất. Có điều đầu gối của gã còn chưa kịp tiếp xúc với mặt đất, Nhan Phi, hoặc nên nói là Ba Tuần đã duỗi tay ôm lấy hông gã.
“Thiên binh đến rồi, con đưa người rời đi.” Ba Tuần nói vào tai gã.
Vẫn là giọng nói của Nhan Phi, song ngữ điệu lại không hề giống.
“Thả! Ta! Ra!” Khiên Na phẫn hận gằn ra ba chữ này từ giữa hàm răng, không ngừng giãy giụa, thậm chí nỗ lực cắn lấy y, sức lực phảng phất như con thú gần chết hồi quang phản chiếu. Dưới tình thế cấp bách, Ba Tuần đặt tay lên trán gã, một nháy mắt sau, Khiên Na chỉ cảm thấy đầu óc như thể bị một thanh búa đập vào, rồi mất đi toàn bộ ý thức.
Nhan Phi ôm ngang Khiên Na lên, thánh quang đằng sau nở rộ như hoa sen ngàn cánh, nâng y cưỡi gió thăng lên. Y tức thì xông lên cửu tiêu, xuyên hành giữa những rặng mây, gọi từng tầng tường vân đến che giấu đi hành tung của mình. Nhưng dù sao y cũng rời đi quá muộn, chẳng mấy chốc đã có từng tầng mây cuốn tới, áp sát lại từ bốn phương tám hướng, kim giáp trên người những dãy thiên binh chiếu rọi ra ánh nắng vàng chói lọi. Những ráng màu thẩm thấu từ bên trong thiên đình đổ xuống tựa như từng lớp lụa voan mỏng manh treo xung quanh, bao phủ trên dưới quanh người Nhan Phi, dây dưa múa lượn cùng với thánh quang đang phấp phới quanh người y. Tà áo đỏ tựa như một vệt máu chu sa, đốt thẳng vào trong mắt của mỗi một thiên binh.
Thiên binh chỉ dám đứng từ đằng xa, không dám lại quá gần. Bầu không khí căng thẳng lan tràn ra giữa đại quân thiên binh, có vài kẻ thậm chí còn đang thấp giọng lặng lẽ cầu khẩn thượng đế.
Ba trăm năm nhân gian, đối với thiên đình mà nói cũng chỉ mới ba mươi năm, quá ngắn. Những thiên binh này vẫn còn đang nhớ như in cơn sợ hãi của năm đó khi đối mặt với Ma Vương của cõi trời thứ sáu phảng phất như không gì không làm được cùng với đội quân ác quỷ hung tàn không còn e ngại thiên nhân dưới tay y.
Ba Tuần lúc này không mặc áo trắng như tuyết kim quang vạn trượng như trong ký ức, mà chỉ đang ở trong thân thể của một nhân loại nhỏ bé. Nhưng dù đã là vậy, Nhan Phi chỉ cần lẳng lặng lửng lơ trên rặng mây, đã đủ làm cho chúng thiên nhân phải hãi sợ.
Mà ở nơi cao nhất, bóng người cao lớn nguy nga của Vi Đà chắn mất cả một mảng ánh nắng, hắn chĩa Kim Cương Xử từ xa vào Ba Tuần, thần quang sau lưng tựa như một vòng xoáy, hiển hiện hết phong thái uy vũ bá đạo, nhưng không một ai biết rằng giờ khắc này, lòng bàn tay của hắn vậy mà đã đổ mồ hôi.
Nhan Phi hiện tại không phải là Nhan Phi lần trước hắn thấy…
“Thiên Ma Ba Tuần! Ngươi miệt thị thiên đạo, tàn sát muôn dân, từ lâu đã phạm vào tội nặng tày trời! Còn không mau bó tay chịu trói đền tội!!!”
Tiếng quát của Thiên thần Vi Đà tựa như sấm động vang vọng hoàn vũ, rung động bốn phương. Thế nhưng bóng người màu đỏ trông có vẻ quá yếu đuối khi so sánh với hắn lại dường như chẳng hề bị lay động. Nhan Phi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cười như không cười, ngưng tụ hàn băng ngàn năm xuyên thấu qua khoảng cách mười mấy trượng đâm thẳng vào linh hồn Vi Đà.
Chính là thiên thần khiến cho y tưởng rằng sư phụ đã chết, làm cho y nản lòng thoái chí, dẫn đến tiếp nhận mệnh hồn, đúc thành sai lầm lớn.
Y vốn dĩ đã muốn báo thù, không ngờ rằng tên ngu xuẩn này vậy mà lại chủ động dẫn xác tới.
Nhan Phi nhếch miệng, giọng nói không lớn, nhưng có thể truyền thẳng vào tai mỗi một thiên binh, “Bó tay chịu trói đền tội? Nếu như ngươi đã biết ta là ai rồi, còn dám nói mạnh miệng như vậy?”
“Ngươi mới vừa phục sinh, hơn nữa còn bị nhốt bên trong nhân thân, đã không sánh bằng năm đó, huống hồ bây giờ còn mang theo cả một trói buộc. Chúng thiên binh, người lấy được thủ cấp, có thể thăng ngay thần cách!” Vi Đà hô lớn.
Phần lớn những thiên binh này đều chỉ là tiểu tiên, còn chẳng với tới được thượng tiên. Thế nhưng địa vị thần lại gần như đã mang theo từ khi sinh ra, có rất ít tiên nhân tu ra được thần thông mạnh mẽ đến vậy. Cho dù là Trường Canh tiên quân cũng chỉ có thể tu đến thượng tiên là kịch, không có Thiên Đế, Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu gia trì, rất ít tiên có thể thành được thần.
Trường Canh tiên quân vốn dĩ có tư cách thành thần, nhưng để tỏ lòng trung nhất quán với Thiên Đế, hắn vẫn luôn cam nguyện khuất phục ở vị trí thượng tiên.
Cũng chính bởi vì thần vị đáng quý, nhiều thiên binh cũng đang rục rà rục rịch.
Nhưng vào đúng lúc này, Nhan Phi lại nhẹ nhàng thả Khiên Na ra, dùng một quả cầu ánh sáng lưu chuyển những vệt màu lóa mắt bao bọc lấy gã. Khiên Na cứ trôi lơ lửng như vậy giữa quả cầu, tựa như không có cảm giác gì. Y vừa bố trí như vậy, vừa hờ hững hỏi một câu, “Lần trước ở Cảnh Giới Hư Vô, thương tích của Nữ Bạt chắc hẳn cũng không nhẹ phải không, bằng không sao chỉ có thể phái tên ngu ngốc là ngươi dẫn theo đám lâu la này tới bắt ta?”
Y vừa hỏi ra câu này, dũng khí được khích lệ bằng thần vị trong lòng những thiên binh kia đều tan thành mây khói.
Nữ thần giết chóc kinh khủng nhất, mạnh mẽ nhất Ly Hận Thiên – Nữ Bạt – đúng là đã bị trọng thương. Ngay khoảnh khắc ba hồn của Ba Tuần hợp nhất, năng lượng khổng lồ phóng ra đã khiến cho nàng thương tích nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa thể khôi phục bình thường. Ba Tuần dù chỉ mới vừa phục sinh cũng đã có thực lực như vậy, huống hồ là hiện tại?
Vi Đà phẫn hận không thôi, từ tận đáy lòng cũng rõ mình không phải là đối thủ của Ba Tuần. Nhưng mệnh trời khó trái, hơn nữa Trường Canh tinh quân còn nói, chỉ cần bọn họ có thể nghĩ cách bắt được thanh lân quỷ kia, có lẽ sẽ có cách kiềm chế được Ba Tuần.
Nếu như mê luyến của Ba Tuần đối với tên quỷ kia không phải là giả.
Mắt thấy chúng thiên binh lòng sinh sợ hãi, Vi Đà giận dữ thét lên, “Giết! Kẻ nào dám lùi bước! Giết không tha!”
Hắn vừa ra lệnh, hàng vạn thiên binh nhất thời như cơn giông tố vàng chói đổ ập về phía Nhan Phi. Nhưng khoảnh khắc cơn lốc như muốn lật trời đang áp về phía Nhan Phi, trong mắt y bỗng nhiên bắn ra chùm sáng vàng óng minh diệu, đồng thời, một luồng kim quang nóng rực cũng bắn thẳng ra từ thân thể y, hình thành nên một cơn phun trào mạnh mẽ mãi không dứt. Những thiên binh kia phảng phất như bọt nước gặp phải trở ngại, chỉ có thế bất lực vỡ tan, kêu lên thảm thiết văng ra chung quanh. Sức mạnh như vậy không đến nỗi khiến cho những thiên binh kia tử vong, nhưng sẽ khiến cho bọn họ mất đi ý thức cả một quãng thời gian.
Ba Tuần rất cẩn trọng trong việc chế ra sát nghiệp, trừ phi là bị bức ép đến không thể không đánh trả, bằng không y sẽ không động sát tâm. Lúc trước, khi thực sự động thủ giết thiên nhân, y đã khởi động lục đạo quy nhất trận, làm rối loạn trật tự vốn có, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ác quỷ không còn e ngại thiên nhân, bất kể giết thiên nhân hay giết ác quỷ, tội nghiệt cũng đều nặng như nhau, đồng thời, thiện nghiệp khi cứu một thiên nhân và cứu một ác quỷ cũng nặng ngang bằng, cho nên mệnh hồn của y mới có thể cơ bản giữ được hình thái ban đầu, không đến nỗi thay đổi quá nhiều.
Luồng sức mạnh này tản đi, các thiên binh đều giống như ong vỡ tổ, nhất thời quân lính tan rã. Mà chẳng mấy chốc bọn họ đã nghe thấy hiệu lệnh của Vi Đà, “Đi bắt tên quỷ sau lưng y!”
Chúng thiên binh như bắt được một cọng cỏ giữa cơn sợ hãi khi đối mặt với kẻ địch mạnh, quả thực đều dồn dập xông về phía Khiên Na Ma La sau lưng Nhan Phi.
Lần này Nhan Phi đã thật sự nổi cơn thịnh nộ.
Y nổi giận quát to một tiếng, vầng hào quang màu vàng sau lưng quét sạch tứ phương, hất văng những thiên binh đang ôm ý đồ tiếp cận Khiên Na ra ngoài như những con ruồi. Hai mắt y đỏ ngầu, khí thế táo bạo hung ác làm cho y gần như có phần giống quỷ, có thể là đã ở bên quỷ quá lâu rồi, cũng lây nhiễm luôn cái thói quen như thú hoang này. Mắt thấy nhiều thiên binh như vậy đứng trước mặt Nhan Phi lại yếu đuối như con ruồi, Vi Đà đành phải tự mình ra trận.
Hắn nhân cơ hội khi Nhan Phi đang dùng tay ghìm lấy yết hầu một thiên binh, bỗng nhiên lao thẳng về phía quả cầu ánh sáng đang bao bọc Khiên Na. Kim Cương Xử của hắn có thần lực vô cùng, trong nháy mắt đã đâm thủng bức bình phong mà chúng thiên binh không thể nào công phá, thấy rằng đã sắp đâm vào nhân thân phải gánh chịu ác quỷ, chỉ ngay một chớp mắt tiếp theo, ánh đỏ đã như hừng hực cháy một ngọn lửa, Kim Cương Xử của hắn bị một bàn tay yếu ớt của con người nắm lấy. Cánh tay kia chẳng mấy chốc đã bắn tóe máu tươi, nhưng chủ nhân của bàn tay lại như thể không cảm thấy đau đớn. Nhan Phi một tay ôm Khiên Na, một tay siết chặt lấy mũi nhọn của Kim Cương Xử, lửa giận lạnh giá thấu xương, lặng lẽ cháy lan đồng trong hai mắt y.
“Lần thứ hai.” Giọng Nhan Phi lạnh lẽo, đã nhiễm phải sát ý.
Vi Đà không kịp phản ứng, chỉ bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy Kim Cương Xử đau nhức thấu xương.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, hắn nhìn thấy Kim Cương Xử không gì không xuyên thủng của mình vậy mà lại đang nứt toác ra từng chút một, ngay sau đó là máu thịt và thần cốt đã được tu luyện qua hằng bao kiếp trên cánh tay cũng đang vỡ tan ra như thanh thần binh thượng cổ trong tay hắn. Máu tươi phun tung tóe như sương, nhuộm đỏ khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Ba Tuần, khát máu mà tàn khốc.
“Lần này là cánh tay, lần sau chính là đầu của ngươi!” Nhan Phi giơ tay nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên môi, nhìn chung quanh một vòng, nở nụ cười tà khí ép người, “Để lại cho ngươi một mạng, trở về nói với vị trên Ly Hận Thiên. Nếu như hắn mong ngóng ta như vậy, không chịu để cho ta có được chốc lát yên bình, vậy thì ta đây cũng không tránh nữa. Đích thân ta sẽ lên Ly Hận Thiên gặp hắn.”
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề