Địa Ngục Biến Tướng
Chương 11: Nhà Tranh Liễu Châu (4)
Từ Biện Lương đến Tương Dương đường xá xa xôi, ba người thuê ba con ngựa phi nhanh cả đường, trên đường phải đổi ngựa ở dịch trạm đến mấy lần.
Lần gần nhất Nhan Phi và Đàn Dương Tử cùng nhau đi xa đã là lúc y vừa được Đàn Dương Tử nhận nuôi. Lúc đó Đàn Dương Tử vẫn chưa có chỗ ở cố định ở nhân gian, tùy ngộ nhi an, gặp được đạo quan thì treo tờ đơn, không có thì ăn gió nằm sương cũng là chuyện thường, mà Nhan Phi cũng cứ theo gã phiêu bạt khắp nơi.
Một Nhan Phi nhỏ tuổi nhưng đã nếm đủ ấm lạnh của tình người hồi đó chỉ muốn có một nơi ở yên ổn, mệt mỏi có một tấm giường thư thích để ngủ, đói bụng có thể ăn được một bữa cơm no, trời mưa có được mái hiên che mưa trên đầu. Thế nhưng, giờ hồi tưởng lại những ngày tháng hai người lấy trời xanh làm dù lấy mặt đất làm bữa, nhớ tới canh rau dại Đàn Dương Tử làm lúc đó lại làm y thấy hơi hoài niệm.
Cho nên lần này ra ngoài, Nhan Phi hết sức háo hức. Khăn gói ba túi hành lý thật lớn, kết quả là bị Đàn Dương Tử ép chỉ cho phép mang một túi. Y lựa chọn tỉ mỉ, kéo mãi tới nửa đêm không ngủ mới lựa được xong. Dọc đường đi hai mắt y sáng rỡ, như hai viên trân châu đen, xoay chuyển linh động ánh sáng, khuôn mặt ửng đỏ càng diễm lệ như một đóa hoa đỏ, cùng một thân áo đỏ như lửa bổ sung cho nhau, chợt nhìn một cái, người khác đều sẽ không nhịn được mà thán phục thật là một thiếu niên đáng yêu.
Bọn họ dừng chân ở dịch quán, vừa tiến vào phòng dùng bữa đã có thật nhiều ánh mắt kinh diễm rơi xuống trên người Nhan Phi, nhưng Nhan Phi lại như thể không cảm nhận được gì, chỉ tập trung hết sức trò chuyện cùng Đàn Dương Tử.
“Sư phụ, bọn họ nói không đủ phòng, chỉ còn hai gian. Chi bằng hai chúng ta chen trong một gian đi?” Nói xong, liền kéo ra một nụ cười mê người làm người ta tim đập thình thịch, khiến cho hai người học trò vào kinh đi thi ngồi bàn gần đó cũng phải nhìn thẳng mắt, một cô nương hát rong góc khác cũng đỏ mặt.
Nhưng Đàn Dương Tử, người được nhận nụ cười này lại cố tình đã miễn dịch với mỹ sắc, “Không đủ? Dịch trạm này ta đến mấy lần rồi, xưa nay chưa bao giờ kín.”
Nhan Phi mặt không biến sắc tim không đập loạn, nói dối rằng, “Chắc là mùa xuân, người đi thi có nhiều hơn?”
Đàn Dương Tử ừ một tiếng, rồi vung tay lên nói, “Vậy con cứ thuê hai gian đi. Ta và con một gian, Đào tiên sinh một gian.”
Đạt Tát Ma La ở bên cạnh phe phẩy quạt xếp, chỉ cười không nói.
Thế là Nhan Phi đi ra quầy nói với chưởng quỹ muốn thuê hai gian phòng, thanh toán tiền đặt cọc. Mà góc này, Đàn Dương Tử cùng Đạt Tát Ma La tìm cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh đã bưng nước trà và lạc lên cho bọn họ, đọc tên vài món ăn. Đàn Dương Tử gọi đơn giản vài món xong tiểu nhị kia liền rời đi. Đạt Tát Ma La nhìn Nhan Phi đang ghi tên vào sổ sách bên chỗ quầy, nói, “Quan hệ giữa đồ đệ và ngươi thật là tốt.”
“Ta nuôi lớn nó, quan hệ đương nhiên tốt.” Đàn Dương Tử rót trà cho cả ba người.
“Không phải tốt bình thường.” Đạt Tát Ma La chậc chậc vài tiếng than thở, “Đêm hôm ấy, lúc ta khuyên ngươi tìm một Hồng Vô Thường, ánh mắt y nhìn ta như muốn ăn thịt ta luôn.”
Đàn Dương Tử nhỏ giọng cười, “Ai bảo ngươi lo việc không đâu.”
Lúc này Nhan Phi cũng đi tới, ngồi xuống ghế sát bên cạnh Đàn Dương Tử, nhận trà từ trong tay Đàn Dương Tử xong liền uống ừng ực, uống vội quá sặc mấy cái, Đàn Dương Tử liền vỗ vỗ lưng cho y, “Chậm một chút, cũng đâu ai cướp của con.”
Nhan Phi dường như thấy hơi ngượng ngùng, y cười bẽn lẽn với Đạt Tát Ma La. Đi cả đoạn đường này, thái độ của y với Đạt Tát Ma La đã dịu đi nhiều, hẳn là vì người kia không nhắc tới chuyện Hồng Vô Thường nữa.
Đồ ăn được bưng lên, ba người yên lặng ăn cơm, thi thoảng nói chuyện phiếm đôi câu. Sau đó Đàn Dương Tử trở về phòng trước, Nhan Phi thấy bên ngoài dịch quán có mấy cây hoa đào đang nở, liền muốn đi xem một lúc rồi mới về phòng. Đạt Tát Ma La cũng cùng y đi tản bộ, giữa hai người nhất thời không ai mở miệng, hắn liền nhàn miệng hỏi một câu, “Nói đến, ta vẫn chưa biết hiền chất gặp được người bạn thân này của ta thế nào? Với hiểu biết của ta về hắn, hắn không phải là người có lòng thương, thích nuôi trẻ con? Ngươi làm thế nào mà “thu phục” được hắn?”
Nhan Phi đang duỗi tay vịn cành bẻ một nhánh hoa đào, nghe thấy câu hỏi của hắn, tâm tư lại trôi về năm tháng xa xôi, trong ánh mắt có thêm mấy phần nhu hòa, “Ta bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, bọn buôn người liền bán ta cho bầu gánh xiếc. Chủ gánh xiếc đối xử với ta không tốt, ta chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại chạy không thành, suýt chút nữa bị đánh chết. Sau đó liền được sư phụ cứu.”
Giọng y nói đều đều, câu chữ đơn giản. Vài chữ ít ỏi, nhưng lại nói tới dĩ vãng đầy nước mắt và đau khổ.
Bầu gánh kia không chỉ vừa đánh vừa chửi những đứa trẻ học làm xiếc bọn họ. Vì muốn giữ cho thân thể bọn họ mềm mại, đến cơm cũng không cho ăn đủ, còn thường xuyên động tay động chân với mấy đứa trẻ nhỏ tuổi. Tên bầu gánh kia vốn là tên biến thái, rất nhiều đứa bé trai trong gánh đều đã từng bị hắn dâm loạn, mà lúc ấy hắn hiển nhiên đã nhắm vào Nhan Phi, may mà có mấy vị sư huynh trong gánh che chở, hắn vẫn chưa hề thành công được lần nào. Nhan Phi lúc ấy dù vẫn chưa hiểu lắm chuyện tình dục, nhưng cũng biết chuyện như vậy là tội ác cỡ nào, đặc biệt là đêm khuya thi thoảng lại nghe thấy tiếng kêu khóc vọng ra từ trong phòng bầu gánh, biết được đó đều là các sư huynh đang chịu nhục thay y, hận ý đã sớm tích tụ trong lòng thành vực sâu.
Nhan Phi vốn định giết tên bầu gánh kia, báo thù thay các sư huynh, y lén lút lấy được thuốc chuột hạ vào trà của tên bầu gánh. Ai ngờ tên bầu gánh kia vậy mà không chết, được đại phu cứu sống. Nhan Phi chạy trốn dưới sự che chở của các sư huynh, cuối cùng vẫn bị bầu gánh cùng đám hung thần bắt được trong ngôi miếu đổ nát, bọn chúng đè y xuống đất muốn đánh y chết tươi. Cây gậy thô to như cánh tay, chốc chốc lại đánh lên tấm lưng nhỏ gầy của y. Những tên đó không biết thứ gì gọi là nhân từ và thương hại, khoái cảm từ bạo lực khiến trên mặt bọn chúng lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Trong miệng, trong mũi Nhan Phi toàn là mùi vị của máu, trước mắt biến thành một màu đen kịt, cơn đau đớn dần dần trở nên tê dại, lúc ấy y đã tưởng rằng đó chính là kết cục của mình.
Thế nhưng, bỗng nhiên cây gậy kia ngừng lại, kình phong sạt qua một bên má, chỉ nghe thấy tên vốn đang đè y xuống đánh lại kêu lên thảm thiết mấy tiếng rồi bay văng ra ngoài, đám ăn mày cùng người qua đường vây xem xung quanh cũng phát ra tiếng kinh hô.
Nhan Phi vẫn còn nhớ lúc ấy, vừa ngẩng đầu, mình đã trông thấy gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Đàn Dương Tử đứng ngược sáng, y bừng tỉnh ngỡ rằng mình đã thấy tiên nhân.
Đàn Dương Tử lúc ấy đang đi tới gần đó bắt quỷ, trên đường đi ngang qua ngôi miếu đổ nát, lại thấy được cảnh tượng ngược đãi không có nhân tính như vậy. Khi đó gã mới vừa dùng thi chúc trận không lâu, hiệu lực vẫn chưa biến mất, liền phát hiện mấy đống thịt vụn mọc đầy giòi bọ biến dạng cực kỳ nghiêm trọng đang vây quanh một đứa bé trai vậy mà không hề có chút thay đổi nào, dùng hết sức quật gậy gỗ lên trên thân thể nho nhỏ kia. Người trong miếu ngoài miếu đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đứa bé trai kia, song không một ai trong đám ăn mày và người qua đường thờ ơ xung quanh đi tới ngăn cản. Gần đó còn có một con quái vật, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mọc đầy những khối u có hình dạng tựa như cái ấy của đàn ông, tràn ngập dịch nhầy màu vàng nhạt buồn nôn, ở một bên hô: “Đánh chết nó! Đánh chết thằng nhãi đê tiện vô ơn này đi!”
Quái vật biến dạng như vậy, Đàn Dương Tử vừa nhìn đã biết hắn phạm vào tội lỗi ra sao. Trong lòng dâng lên một luồng phẫn nộ khó diễn tả bằng lời. Kẻ không có nhân tính như vậy, chính gã cũng đã từng gặp vào lúc chưa khôi phục ký ức vài kiếp trước, cho nên chỉ cần thấy được, gã sẽ hận không thể lấy ngàn đao bầm thây.
Chỉ tiếc gã là Thanh Vô Thường, không thể làm thương tổn đến tính mạng con người.
Nhan Phi chỉ nhìn thấy xung quanh người áo xanh trông như “trích tiên” kia tràn ngập khí tức dữ tợn, người nọ dùng tốc độ y căn bản không nhìn rõ, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt bầu gánh, trường kiếm màu xanh trong tay bỗng nhiên vung lên, rồi nghe thấy bầu gánh kia kêu lên một tiếng thảm thiết, bên trong đũng quần đã là một màu đỏ của máu.
Thứ kia của bầu gánh đã bị chém xuống.
Nhìn chủ gánh xiếc đang kêu thảm thiết vặn vẹo giữa đất, Đàn Dương Tử chỉ buông tiếng cười lạnh. Người chung quanh đều bị dọa cho kinh ngạc sững sờ, mấy tên tay chân càng xụi lơ trên đất, còn tưởng rằng gã là tu la dạ xoa. Đàn Dương Tử ghét bỏ vẩy vẩy vết máu trên mũi kiếm xuống, rồi xoay người lại đi tới bên cạnh Nhan Phi sau lưng đã chằng chịt vệt máu, ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thương hại nhìn y, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Nhan Phi nỗ lực ngẩng đầu lên, dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay ra, giật lấy góc áo của vị thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu vớt y.
“Đừng đi…”
Chính Đàn Dương Tử cũng không biết, mình nhận nuôi Nhan Phi rốt cuộc là vì không nhìn thấy mệnh hồn của y, hay là vì hai chữ này.
Lần đó, bởi vì làm bị thương người phàm, Đàn Dương Tử đã bị mạnh mẽ trách phạt dưới địa ngục, bị lột sạch quần áo chịu nỗi khổ cực hàn mười ngày trong địa ngục Hồng Liên, cơ thể bị hơi lạnh không thể được trải nghiệm ở nhân gian làm cho cóng đến mức rạn nứt, da tróc thịt bong, máu đỏ tuôn ra rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, chẳng khác nào trên người bung nở đầy những đóa sen đỏ, một hình phạt mỹ lệ mà tàn nhẫn.
Nhưng Đàn Dương Tử không hề hối hận chút nào.
Sau mười ngày dưới địa ngục, Đàn Dương Tử tha thân thể nặng nề trở lại nhân gian, mặc vào túi da của nhân loại xong liền kiên cường chống đỡ tinh thần đến tìm Nhan Phi đã đợi gã một ngày một đêm. Phút chốc nhìn thấy Nhan Phi, trước mắt gã chợt tối sầm rồi ngất đi. Nhan Phi tuy không biết Đàn Dương Tử đã đi đâu, cũng không biết gã phải chịu chuyện gì, lại theo bản năng cảm thấy vị thần linh này trở nên suy yếu như vậy chính là vì cứu vớt y. Trong bóng tối, y của thuở ấu thơ nắm thật chặt lấy ngón tay to hơn y rất nhiều của Đàn Dương Tử, như nắm lấy cọng cỏ cuối cùng trước lúc chết chìm.
Này đó đều chỉ là bí mật ẩn giấu trong ký ức của Nhan Phi và Đàn Dương Tử. Nhan Phi không hy vọng có người thứ ba biết được, cho nên câu trả lời của y mới đơn giản như vậy.
Nhưng Đạt Tát Ma La nghe câu chuyện giản lược đến không giản lược hơn Nhan Phi kể lại, trên mặt vẫn hiện lên vẻ thương xót, hắn áy náy nói, “Thì ra là như vậy, là ta hỏi đường đột.”
Nhan Phi vẫn cười xán lạn, “Không có gì, đều là chuyện đã qua.”
“Thường nghe Khiên Na nhắc tới ngươi, lần này được gặp, ngươi quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện.” Đạt Tát Ma La nói, trong giọng nói lại dường như ẩn chứa ý tứ khác, “Về một thân phận khác của hắn, ngươi chắc chắn cũng biết được không ít?”
“Sư phụ không muốn kể cho ta quá nhiều chuyện dưới địa ngục.” Nhan Phi nhàn nhạt nói, không nhìn ra được cảm xúc, “Mà đúng là ta có biết một ít.”
Thấy Nhan Phi nói hàm hồ, Đạt Tát Ma La biết y vẫn giữ một chút địch ý với mình. Hắn hòa hoãn sắc mặt, cười nói, “Như vậy, ngươi hẳn cũng biết, Thanh Hồng Vô Thường cứ ba tháng sẽ nhất định phải về Phong Đô phụng mệnh một lần, bằng không địa ngục sẽ phái ra vô thường khác đi bắt về.”
“Biết được thì lại làm sao?”
“Nếu ngươi muốn làm Hồng Vô Thường, sẽ nhất định phải đi Phong Đô. Ngươi dự định đi thế nào?”
Trong cặp mắt ma mị sắc bén của Nhan Phi chợt hiện lên vẻ băng lãnh cực điểm, y mặt không đổi sắc nhìn Đạt Tát Ma La, “Ta nghe nói, Họa thánh Ngô Đạo Tử có thể làm ra “Địa ngục biến tướng đồ” đến cảnh giới rất sống động, chính là vì hắn đã từng tự mình đến địa ngục một chuyến. Nếu như hắn có thể đi, thì vì sao ta lại không thể đi?”
Đạt Tát Ma La hơi bất ngờ, bỗng ôn hòa cười nói, “Phố phường đồn đại thôi, làm sao có thể tin?”
“Vậy nếu chỉ là phố phường đồn đại, thì sao có thể được ghi chép bằng văn tự của địa ngục Hắc Thằng(*) trong “Phù Đăng Tiểu Ký”?
(*) địa ngục Hắc Thằng: là một trong Bát Nhiệt địa ngục, nơi chúng sinh bị trói bằng dây sắt.
Đạt Tát Ma La ngây ra, khẽ cau mày, “Phù Đăng Tiểu Ký” chính là sách cấm bên trong Quy Mệnh ty của Phong Đô, phải được phán quan đồng ý mới có thể mượn đọc ba ngày, đồng thời cũng không được tiết lộ với bất cứ ai về nội dung trong sách. Nhân gian sao có thể có người biết? “Sao ngươi lại lấy được “Phù Đăng Tiểu Ký”? Là Khiên Na Ma La lấy đưa cho ngươi?”
“Đương nhiên không phải.” Nhan Phi lườm một cái, như thể cho rằng y ngu ngốc không bằng, “Yên tâm đi, cuốn sách kia bây giờ vẫn còn đang ở Phong Đô. Tự ta sẽ có biện pháp của ta. Ngươi muốn đi nói cho sư phụ cũng được, ta sẽ không thừa nhận. Đến lúc đó xem sư phụ sẽ tin tưởng ta hay tin tưởng ngươi, làm sao?”
Khiêu khích bên trong câu nói này đã hết sức lộ liễu, Đạt Tát Ma La làm người luôn khiêm tốn, rất ít khi gây thù hằn, lại không hiểu vì sao thiếu niên này ôm địch ý sâu với hắn như vậy. Hắn thầm nghĩ, thiếu niên này chỉ e không đơn giản, thoạt nhìn như hiểu chuyện, lại không biết Đàn Dương Tử có biết được chuyện này không.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng chỉ cười rộ, “Là ta nhiều chuyện, hiền chất chớ trách.”
Nhan Phi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi lưu chuyển, nói một câu, “Sư phụ có ta làm Hồng Vô Thường của người là đủ rồi, ta có thể làm tốt hơn so với bất cứ người hoặc quỷ nào. Lòng tốt của ngươi, chúng ta tâm lĩnh.” Nói xong, y liền cầm nhánh hoa đào kia, trở về quán trọ.
Đàn Dương Tử ở một mình trong phòng, tĩnh tọa một lúc, tu luyện trường sinh quyết một lúc. Gã cực kỳ chán ghét chuyện Thanh Hồng Vô Thường bọn họ nhất định phải từng trải loại tái thế không vào luân hồi này, chán ghét nhất là mười tám năm không có ký ức sau khi tìm được túi da mới, bởi vì bọn họ bám vào trên người thai nhi không được mong muốn ra đời, cho nên tuổi ấu thơ thường sẽ phải gánh chịu ngược đãi hoặc lạnh nhạt, làm cho gã lúc chưa có ký ức phải thừa nhận rất nhiều thống khổ không cần thiết. Tuy rằng sau khi khôi phục được ký ức, những thống khổ đó sẽ thường bị gã xem nhẹ, mà thương tổn dù sao cũng vẫn sẽ để lại vết sẹo trên tinh thần gã, tích tiểu thành đại, rất dễ dàng trở nên càng ngày càng cực đoan. Rất nhiều Thanh Hồng Vô Thường chết đi đều không phải là chết trong lúc chiến đấu với ác quỷ, mà là bởi vì trải qua quá nhiều hắc ám đau khổ ở nhân gian, xuống dưới địa ngục cũng không chiếm được an bình, cuối cùng hoặc là tự sát mà chết, hoặc là phản lại Phong Đô rồi bị đồng liêu ngày xưa vây quét sát hại, nói chung là đều không phải kết cục gì tốt đẹp. Mà Thanh Hồng Vô Thường không có mệnh hồn một khi đã tự sát, đều sẽ biến thành tro bụi, không còn chút gì sót lại.
Bởi vậy, nếu như có thể dùng trường sinh thuật bảo trì được bộ thân thể này trong thời gian dài một chút, sẽ có thể bớt đi một lần chuyển kiếp, đều có lợi cho thân thể lẫn tinh thần của mình.
Thu công, thấy Nhan Phi vẫn chưa trở lại, gã liền dặn tiểu nhị đưa nước nóng tới. Hôm nay bôn ba cả đường, người toàn là gió bụi, khiến cho Đàn Dương Tử vốn ưa sạch sẽ khó chịu vô cùng. Gã cởi quần áo tiến vào bồn tắm, ngâm cả người trong nước nóng tỏa ra hơi nóng mịt mờ sương khói, cổ họng phát ra một tiếng thở dài trầm thấp. Gã đưa tay rút ngọc trâm trong búi tóc ra, mái tóc dài tựa tuyết trong nháy mắt buông xuống dưới, trải rộng ra trên mặt nước như thớ lụa trắng.
Khi cầm hoa đào trở lại, Nhan Phi vừa hay nghe thấy từ sau tấm bình phong vọng ra tiếng nước ào ào. Quay đầu nhìn tới, liền thấy ánh sáng nhu hòa mờ ảo từ sau tấm bình phong, phác hoạ ra hình ảnh bờ vai rộng, thắt lưng và mông căng chặt. Đường nét trong vẻ kiên cường vẫn không mất đi nét ôn nhu, ở giữa ánh sáng mờ ảo lại càng trở nên mông lung mê người hơn. Nhan Phi nuốt nước miếng, cả người ngây dại tại chỗ.
Đàn Dương Tử quên lấy quần áo thay tới, liền quấn quanh eo một mảnh khăn vải, bước ra khỏi bức bình phong. Từng giọt nước óng ánh bám lên cơ ngực cơ bụng bóng loáng mà rắn chắc, lan tràn một mạch tới vị trí phía dưới bụng dưới bị khăn vải che khuất, khăn vải hơi ướt, bao lấy hai cái chân thon dài mạnh mẽ, làn da màu mật ong vì nhiệt độ mà ửng đỏ, mái tóc trắng dài tới thắt lưng ướt nhẹp dính lên tấm lưng trần, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng vì mệt mỏi mà hiện ra mấy phần lười biếng.
Trong đầu Nhan Phi nhất thời “ong” một tiếng, cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người như thể đều sôi trào, hội tụ về một bộ phận khả nghi nào đó.
Đàn Dương Tử vừa ra đã nhìn thấy Nhan Phi ngơ ngơ ngác ngác đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào gã, cầm trong tay một cành hoa đào, sắc mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Gã thấy hơi kỳ lạ, liền hỏi, “Con đứng đực ra đó làm gì? Hoa ở đâu ra vậy?”
Nhan Phi bỗng quay người, đột nhiên kéo cửa ra, chạy như tên bắn ra ngoài, để lại một Đàn Dương Tử đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lần gần nhất Nhan Phi và Đàn Dương Tử cùng nhau đi xa đã là lúc y vừa được Đàn Dương Tử nhận nuôi. Lúc đó Đàn Dương Tử vẫn chưa có chỗ ở cố định ở nhân gian, tùy ngộ nhi an, gặp được đạo quan thì treo tờ đơn, không có thì ăn gió nằm sương cũng là chuyện thường, mà Nhan Phi cũng cứ theo gã phiêu bạt khắp nơi.
Một Nhan Phi nhỏ tuổi nhưng đã nếm đủ ấm lạnh của tình người hồi đó chỉ muốn có một nơi ở yên ổn, mệt mỏi có một tấm giường thư thích để ngủ, đói bụng có thể ăn được một bữa cơm no, trời mưa có được mái hiên che mưa trên đầu. Thế nhưng, giờ hồi tưởng lại những ngày tháng hai người lấy trời xanh làm dù lấy mặt đất làm bữa, nhớ tới canh rau dại Đàn Dương Tử làm lúc đó lại làm y thấy hơi hoài niệm.
Cho nên lần này ra ngoài, Nhan Phi hết sức háo hức. Khăn gói ba túi hành lý thật lớn, kết quả là bị Đàn Dương Tử ép chỉ cho phép mang một túi. Y lựa chọn tỉ mỉ, kéo mãi tới nửa đêm không ngủ mới lựa được xong. Dọc đường đi hai mắt y sáng rỡ, như hai viên trân châu đen, xoay chuyển linh động ánh sáng, khuôn mặt ửng đỏ càng diễm lệ như một đóa hoa đỏ, cùng một thân áo đỏ như lửa bổ sung cho nhau, chợt nhìn một cái, người khác đều sẽ không nhịn được mà thán phục thật là một thiếu niên đáng yêu.
Bọn họ dừng chân ở dịch quán, vừa tiến vào phòng dùng bữa đã có thật nhiều ánh mắt kinh diễm rơi xuống trên người Nhan Phi, nhưng Nhan Phi lại như thể không cảm nhận được gì, chỉ tập trung hết sức trò chuyện cùng Đàn Dương Tử.
“Sư phụ, bọn họ nói không đủ phòng, chỉ còn hai gian. Chi bằng hai chúng ta chen trong một gian đi?” Nói xong, liền kéo ra một nụ cười mê người làm người ta tim đập thình thịch, khiến cho hai người học trò vào kinh đi thi ngồi bàn gần đó cũng phải nhìn thẳng mắt, một cô nương hát rong góc khác cũng đỏ mặt.
Nhưng Đàn Dương Tử, người được nhận nụ cười này lại cố tình đã miễn dịch với mỹ sắc, “Không đủ? Dịch trạm này ta đến mấy lần rồi, xưa nay chưa bao giờ kín.”
Nhan Phi mặt không biến sắc tim không đập loạn, nói dối rằng, “Chắc là mùa xuân, người đi thi có nhiều hơn?”
Đàn Dương Tử ừ một tiếng, rồi vung tay lên nói, “Vậy con cứ thuê hai gian đi. Ta và con một gian, Đào tiên sinh một gian.”
Đạt Tát Ma La ở bên cạnh phe phẩy quạt xếp, chỉ cười không nói.
Thế là Nhan Phi đi ra quầy nói với chưởng quỹ muốn thuê hai gian phòng, thanh toán tiền đặt cọc. Mà góc này, Đàn Dương Tử cùng Đạt Tát Ma La tìm cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh đã bưng nước trà và lạc lên cho bọn họ, đọc tên vài món ăn. Đàn Dương Tử gọi đơn giản vài món xong tiểu nhị kia liền rời đi. Đạt Tát Ma La nhìn Nhan Phi đang ghi tên vào sổ sách bên chỗ quầy, nói, “Quan hệ giữa đồ đệ và ngươi thật là tốt.”
“Ta nuôi lớn nó, quan hệ đương nhiên tốt.” Đàn Dương Tử rót trà cho cả ba người.
“Không phải tốt bình thường.” Đạt Tát Ma La chậc chậc vài tiếng than thở, “Đêm hôm ấy, lúc ta khuyên ngươi tìm một Hồng Vô Thường, ánh mắt y nhìn ta như muốn ăn thịt ta luôn.”
Đàn Dương Tử nhỏ giọng cười, “Ai bảo ngươi lo việc không đâu.”
Lúc này Nhan Phi cũng đi tới, ngồi xuống ghế sát bên cạnh Đàn Dương Tử, nhận trà từ trong tay Đàn Dương Tử xong liền uống ừng ực, uống vội quá sặc mấy cái, Đàn Dương Tử liền vỗ vỗ lưng cho y, “Chậm một chút, cũng đâu ai cướp của con.”
Nhan Phi dường như thấy hơi ngượng ngùng, y cười bẽn lẽn với Đạt Tát Ma La. Đi cả đoạn đường này, thái độ của y với Đạt Tát Ma La đã dịu đi nhiều, hẳn là vì người kia không nhắc tới chuyện Hồng Vô Thường nữa.
Đồ ăn được bưng lên, ba người yên lặng ăn cơm, thi thoảng nói chuyện phiếm đôi câu. Sau đó Đàn Dương Tử trở về phòng trước, Nhan Phi thấy bên ngoài dịch quán có mấy cây hoa đào đang nở, liền muốn đi xem một lúc rồi mới về phòng. Đạt Tát Ma La cũng cùng y đi tản bộ, giữa hai người nhất thời không ai mở miệng, hắn liền nhàn miệng hỏi một câu, “Nói đến, ta vẫn chưa biết hiền chất gặp được người bạn thân này của ta thế nào? Với hiểu biết của ta về hắn, hắn không phải là người có lòng thương, thích nuôi trẻ con? Ngươi làm thế nào mà “thu phục” được hắn?”
Nhan Phi đang duỗi tay vịn cành bẻ một nhánh hoa đào, nghe thấy câu hỏi của hắn, tâm tư lại trôi về năm tháng xa xôi, trong ánh mắt có thêm mấy phần nhu hòa, “Ta bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, bọn buôn người liền bán ta cho bầu gánh xiếc. Chủ gánh xiếc đối xử với ta không tốt, ta chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại chạy không thành, suýt chút nữa bị đánh chết. Sau đó liền được sư phụ cứu.”
Giọng y nói đều đều, câu chữ đơn giản. Vài chữ ít ỏi, nhưng lại nói tới dĩ vãng đầy nước mắt và đau khổ.
Bầu gánh kia không chỉ vừa đánh vừa chửi những đứa trẻ học làm xiếc bọn họ. Vì muốn giữ cho thân thể bọn họ mềm mại, đến cơm cũng không cho ăn đủ, còn thường xuyên động tay động chân với mấy đứa trẻ nhỏ tuổi. Tên bầu gánh kia vốn là tên biến thái, rất nhiều đứa bé trai trong gánh đều đã từng bị hắn dâm loạn, mà lúc ấy hắn hiển nhiên đã nhắm vào Nhan Phi, may mà có mấy vị sư huynh trong gánh che chở, hắn vẫn chưa hề thành công được lần nào. Nhan Phi lúc ấy dù vẫn chưa hiểu lắm chuyện tình dục, nhưng cũng biết chuyện như vậy là tội ác cỡ nào, đặc biệt là đêm khuya thi thoảng lại nghe thấy tiếng kêu khóc vọng ra từ trong phòng bầu gánh, biết được đó đều là các sư huynh đang chịu nhục thay y, hận ý đã sớm tích tụ trong lòng thành vực sâu.
Nhan Phi vốn định giết tên bầu gánh kia, báo thù thay các sư huynh, y lén lút lấy được thuốc chuột hạ vào trà của tên bầu gánh. Ai ngờ tên bầu gánh kia vậy mà không chết, được đại phu cứu sống. Nhan Phi chạy trốn dưới sự che chở của các sư huynh, cuối cùng vẫn bị bầu gánh cùng đám hung thần bắt được trong ngôi miếu đổ nát, bọn chúng đè y xuống đất muốn đánh y chết tươi. Cây gậy thô to như cánh tay, chốc chốc lại đánh lên tấm lưng nhỏ gầy của y. Những tên đó không biết thứ gì gọi là nhân từ và thương hại, khoái cảm từ bạo lực khiến trên mặt bọn chúng lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Trong miệng, trong mũi Nhan Phi toàn là mùi vị của máu, trước mắt biến thành một màu đen kịt, cơn đau đớn dần dần trở nên tê dại, lúc ấy y đã tưởng rằng đó chính là kết cục của mình.
Thế nhưng, bỗng nhiên cây gậy kia ngừng lại, kình phong sạt qua một bên má, chỉ nghe thấy tên vốn đang đè y xuống đánh lại kêu lên thảm thiết mấy tiếng rồi bay văng ra ngoài, đám ăn mày cùng người qua đường vây xem xung quanh cũng phát ra tiếng kinh hô.
Nhan Phi vẫn còn nhớ lúc ấy, vừa ngẩng đầu, mình đã trông thấy gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Đàn Dương Tử đứng ngược sáng, y bừng tỉnh ngỡ rằng mình đã thấy tiên nhân.
Đàn Dương Tử lúc ấy đang đi tới gần đó bắt quỷ, trên đường đi ngang qua ngôi miếu đổ nát, lại thấy được cảnh tượng ngược đãi không có nhân tính như vậy. Khi đó gã mới vừa dùng thi chúc trận không lâu, hiệu lực vẫn chưa biến mất, liền phát hiện mấy đống thịt vụn mọc đầy giòi bọ biến dạng cực kỳ nghiêm trọng đang vây quanh một đứa bé trai vậy mà không hề có chút thay đổi nào, dùng hết sức quật gậy gỗ lên trên thân thể nho nhỏ kia. Người trong miếu ngoài miếu đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đứa bé trai kia, song không một ai trong đám ăn mày và người qua đường thờ ơ xung quanh đi tới ngăn cản. Gần đó còn có một con quái vật, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mọc đầy những khối u có hình dạng tựa như cái ấy của đàn ông, tràn ngập dịch nhầy màu vàng nhạt buồn nôn, ở một bên hô: “Đánh chết nó! Đánh chết thằng nhãi đê tiện vô ơn này đi!”
Quái vật biến dạng như vậy, Đàn Dương Tử vừa nhìn đã biết hắn phạm vào tội lỗi ra sao. Trong lòng dâng lên một luồng phẫn nộ khó diễn tả bằng lời. Kẻ không có nhân tính như vậy, chính gã cũng đã từng gặp vào lúc chưa khôi phục ký ức vài kiếp trước, cho nên chỉ cần thấy được, gã sẽ hận không thể lấy ngàn đao bầm thây.
Chỉ tiếc gã là Thanh Vô Thường, không thể làm thương tổn đến tính mạng con người.
Nhan Phi chỉ nhìn thấy xung quanh người áo xanh trông như “trích tiên” kia tràn ngập khí tức dữ tợn, người nọ dùng tốc độ y căn bản không nhìn rõ, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt bầu gánh, trường kiếm màu xanh trong tay bỗng nhiên vung lên, rồi nghe thấy bầu gánh kia kêu lên một tiếng thảm thiết, bên trong đũng quần đã là một màu đỏ của máu.
Thứ kia của bầu gánh đã bị chém xuống.
Nhìn chủ gánh xiếc đang kêu thảm thiết vặn vẹo giữa đất, Đàn Dương Tử chỉ buông tiếng cười lạnh. Người chung quanh đều bị dọa cho kinh ngạc sững sờ, mấy tên tay chân càng xụi lơ trên đất, còn tưởng rằng gã là tu la dạ xoa. Đàn Dương Tử ghét bỏ vẩy vẩy vết máu trên mũi kiếm xuống, rồi xoay người lại đi tới bên cạnh Nhan Phi sau lưng đã chằng chịt vệt máu, ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thương hại nhìn y, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Nhan Phi nỗ lực ngẩng đầu lên, dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay ra, giật lấy góc áo của vị thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu vớt y.
“Đừng đi…”
Chính Đàn Dương Tử cũng không biết, mình nhận nuôi Nhan Phi rốt cuộc là vì không nhìn thấy mệnh hồn của y, hay là vì hai chữ này.
Lần đó, bởi vì làm bị thương người phàm, Đàn Dương Tử đã bị mạnh mẽ trách phạt dưới địa ngục, bị lột sạch quần áo chịu nỗi khổ cực hàn mười ngày trong địa ngục Hồng Liên, cơ thể bị hơi lạnh không thể được trải nghiệm ở nhân gian làm cho cóng đến mức rạn nứt, da tróc thịt bong, máu đỏ tuôn ra rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, chẳng khác nào trên người bung nở đầy những đóa sen đỏ, một hình phạt mỹ lệ mà tàn nhẫn.
Nhưng Đàn Dương Tử không hề hối hận chút nào.
Sau mười ngày dưới địa ngục, Đàn Dương Tử tha thân thể nặng nề trở lại nhân gian, mặc vào túi da của nhân loại xong liền kiên cường chống đỡ tinh thần đến tìm Nhan Phi đã đợi gã một ngày một đêm. Phút chốc nhìn thấy Nhan Phi, trước mắt gã chợt tối sầm rồi ngất đi. Nhan Phi tuy không biết Đàn Dương Tử đã đi đâu, cũng không biết gã phải chịu chuyện gì, lại theo bản năng cảm thấy vị thần linh này trở nên suy yếu như vậy chính là vì cứu vớt y. Trong bóng tối, y của thuở ấu thơ nắm thật chặt lấy ngón tay to hơn y rất nhiều của Đàn Dương Tử, như nắm lấy cọng cỏ cuối cùng trước lúc chết chìm.
Này đó đều chỉ là bí mật ẩn giấu trong ký ức của Nhan Phi và Đàn Dương Tử. Nhan Phi không hy vọng có người thứ ba biết được, cho nên câu trả lời của y mới đơn giản như vậy.
Nhưng Đạt Tát Ma La nghe câu chuyện giản lược đến không giản lược hơn Nhan Phi kể lại, trên mặt vẫn hiện lên vẻ thương xót, hắn áy náy nói, “Thì ra là như vậy, là ta hỏi đường đột.”
Nhan Phi vẫn cười xán lạn, “Không có gì, đều là chuyện đã qua.”
“Thường nghe Khiên Na nhắc tới ngươi, lần này được gặp, ngươi quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện.” Đạt Tát Ma La nói, trong giọng nói lại dường như ẩn chứa ý tứ khác, “Về một thân phận khác của hắn, ngươi chắc chắn cũng biết được không ít?”
“Sư phụ không muốn kể cho ta quá nhiều chuyện dưới địa ngục.” Nhan Phi nhàn nhạt nói, không nhìn ra được cảm xúc, “Mà đúng là ta có biết một ít.”
Thấy Nhan Phi nói hàm hồ, Đạt Tát Ma La biết y vẫn giữ một chút địch ý với mình. Hắn hòa hoãn sắc mặt, cười nói, “Như vậy, ngươi hẳn cũng biết, Thanh Hồng Vô Thường cứ ba tháng sẽ nhất định phải về Phong Đô phụng mệnh một lần, bằng không địa ngục sẽ phái ra vô thường khác đi bắt về.”
“Biết được thì lại làm sao?”
“Nếu ngươi muốn làm Hồng Vô Thường, sẽ nhất định phải đi Phong Đô. Ngươi dự định đi thế nào?”
Trong cặp mắt ma mị sắc bén của Nhan Phi chợt hiện lên vẻ băng lãnh cực điểm, y mặt không đổi sắc nhìn Đạt Tát Ma La, “Ta nghe nói, Họa thánh Ngô Đạo Tử có thể làm ra “Địa ngục biến tướng đồ” đến cảnh giới rất sống động, chính là vì hắn đã từng tự mình đến địa ngục một chuyến. Nếu như hắn có thể đi, thì vì sao ta lại không thể đi?”
Đạt Tát Ma La hơi bất ngờ, bỗng ôn hòa cười nói, “Phố phường đồn đại thôi, làm sao có thể tin?”
“Vậy nếu chỉ là phố phường đồn đại, thì sao có thể được ghi chép bằng văn tự của địa ngục Hắc Thằng(*) trong “Phù Đăng Tiểu Ký”?
(*) địa ngục Hắc Thằng: là một trong Bát Nhiệt địa ngục, nơi chúng sinh bị trói bằng dây sắt.
Đạt Tát Ma La ngây ra, khẽ cau mày, “Phù Đăng Tiểu Ký” chính là sách cấm bên trong Quy Mệnh ty của Phong Đô, phải được phán quan đồng ý mới có thể mượn đọc ba ngày, đồng thời cũng không được tiết lộ với bất cứ ai về nội dung trong sách. Nhân gian sao có thể có người biết? “Sao ngươi lại lấy được “Phù Đăng Tiểu Ký”? Là Khiên Na Ma La lấy đưa cho ngươi?”
“Đương nhiên không phải.” Nhan Phi lườm một cái, như thể cho rằng y ngu ngốc không bằng, “Yên tâm đi, cuốn sách kia bây giờ vẫn còn đang ở Phong Đô. Tự ta sẽ có biện pháp của ta. Ngươi muốn đi nói cho sư phụ cũng được, ta sẽ không thừa nhận. Đến lúc đó xem sư phụ sẽ tin tưởng ta hay tin tưởng ngươi, làm sao?”
Khiêu khích bên trong câu nói này đã hết sức lộ liễu, Đạt Tát Ma La làm người luôn khiêm tốn, rất ít khi gây thù hằn, lại không hiểu vì sao thiếu niên này ôm địch ý sâu với hắn như vậy. Hắn thầm nghĩ, thiếu niên này chỉ e không đơn giản, thoạt nhìn như hiểu chuyện, lại không biết Đàn Dương Tử có biết được chuyện này không.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng chỉ cười rộ, “Là ta nhiều chuyện, hiền chất chớ trách.”
Nhan Phi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi lưu chuyển, nói một câu, “Sư phụ có ta làm Hồng Vô Thường của người là đủ rồi, ta có thể làm tốt hơn so với bất cứ người hoặc quỷ nào. Lòng tốt của ngươi, chúng ta tâm lĩnh.” Nói xong, y liền cầm nhánh hoa đào kia, trở về quán trọ.
Đàn Dương Tử ở một mình trong phòng, tĩnh tọa một lúc, tu luyện trường sinh quyết một lúc. Gã cực kỳ chán ghét chuyện Thanh Hồng Vô Thường bọn họ nhất định phải từng trải loại tái thế không vào luân hồi này, chán ghét nhất là mười tám năm không có ký ức sau khi tìm được túi da mới, bởi vì bọn họ bám vào trên người thai nhi không được mong muốn ra đời, cho nên tuổi ấu thơ thường sẽ phải gánh chịu ngược đãi hoặc lạnh nhạt, làm cho gã lúc chưa có ký ức phải thừa nhận rất nhiều thống khổ không cần thiết. Tuy rằng sau khi khôi phục được ký ức, những thống khổ đó sẽ thường bị gã xem nhẹ, mà thương tổn dù sao cũng vẫn sẽ để lại vết sẹo trên tinh thần gã, tích tiểu thành đại, rất dễ dàng trở nên càng ngày càng cực đoan. Rất nhiều Thanh Hồng Vô Thường chết đi đều không phải là chết trong lúc chiến đấu với ác quỷ, mà là bởi vì trải qua quá nhiều hắc ám đau khổ ở nhân gian, xuống dưới địa ngục cũng không chiếm được an bình, cuối cùng hoặc là tự sát mà chết, hoặc là phản lại Phong Đô rồi bị đồng liêu ngày xưa vây quét sát hại, nói chung là đều không phải kết cục gì tốt đẹp. Mà Thanh Hồng Vô Thường không có mệnh hồn một khi đã tự sát, đều sẽ biến thành tro bụi, không còn chút gì sót lại.
Bởi vậy, nếu như có thể dùng trường sinh thuật bảo trì được bộ thân thể này trong thời gian dài một chút, sẽ có thể bớt đi một lần chuyển kiếp, đều có lợi cho thân thể lẫn tinh thần của mình.
Thu công, thấy Nhan Phi vẫn chưa trở lại, gã liền dặn tiểu nhị đưa nước nóng tới. Hôm nay bôn ba cả đường, người toàn là gió bụi, khiến cho Đàn Dương Tử vốn ưa sạch sẽ khó chịu vô cùng. Gã cởi quần áo tiến vào bồn tắm, ngâm cả người trong nước nóng tỏa ra hơi nóng mịt mờ sương khói, cổ họng phát ra một tiếng thở dài trầm thấp. Gã đưa tay rút ngọc trâm trong búi tóc ra, mái tóc dài tựa tuyết trong nháy mắt buông xuống dưới, trải rộng ra trên mặt nước như thớ lụa trắng.
Khi cầm hoa đào trở lại, Nhan Phi vừa hay nghe thấy từ sau tấm bình phong vọng ra tiếng nước ào ào. Quay đầu nhìn tới, liền thấy ánh sáng nhu hòa mờ ảo từ sau tấm bình phong, phác hoạ ra hình ảnh bờ vai rộng, thắt lưng và mông căng chặt. Đường nét trong vẻ kiên cường vẫn không mất đi nét ôn nhu, ở giữa ánh sáng mờ ảo lại càng trở nên mông lung mê người hơn. Nhan Phi nuốt nước miếng, cả người ngây dại tại chỗ.
Đàn Dương Tử quên lấy quần áo thay tới, liền quấn quanh eo một mảnh khăn vải, bước ra khỏi bức bình phong. Từng giọt nước óng ánh bám lên cơ ngực cơ bụng bóng loáng mà rắn chắc, lan tràn một mạch tới vị trí phía dưới bụng dưới bị khăn vải che khuất, khăn vải hơi ướt, bao lấy hai cái chân thon dài mạnh mẽ, làn da màu mật ong vì nhiệt độ mà ửng đỏ, mái tóc trắng dài tới thắt lưng ướt nhẹp dính lên tấm lưng trần, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng vì mệt mỏi mà hiện ra mấy phần lười biếng.
Trong đầu Nhan Phi nhất thời “ong” một tiếng, cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người như thể đều sôi trào, hội tụ về một bộ phận khả nghi nào đó.
Đàn Dương Tử vừa ra đã nhìn thấy Nhan Phi ngơ ngơ ngác ngác đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào gã, cầm trong tay một cành hoa đào, sắc mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Gã thấy hơi kỳ lạ, liền hỏi, “Con đứng đực ra đó làm gì? Hoa ở đâu ra vậy?”
Nhan Phi bỗng quay người, đột nhiên kéo cửa ra, chạy như tên bắn ra ngoài, để lại một Đàn Dương Tử đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tác giả :
Liên Hề Liên Hề