Đi Xem Mắt
Chương 60
Anh rất nhớ em.
Chẳng qua chỉ đơn giản bốn chữ, nhưng lại mềm mại giống như nước suối, mang theo mùi thơm ngát, chảy vào đáy lòng Bình Phàm, làm trái tim mới vừa đóng băng của cô từ từ hòa tan.
Doãn Việt, ở ngoài ngàn dặm, vẫn nhớ đến cô như cũ.
Đầu đường đêm đông, không khí âm lạnh, người đi đường thưa thớt, nhiệt khí duy nhất chính là từ mấy gian hàng đồ nướng ven đường, nhưng mùi hương thức ăn ấm nóng lại càng làm cái lạnh hiện ra rõ ràng hơn.
Mà giờ khắc này, cả người Bình Phàm giống như đang được hơi ấm bao quanh, rét lạnh không thể nhập vào quần áo của cô.
Bởi vì, trong nội tâm đầy áp hình ảnh người kia.
Chỉ cần hắn còn ở đây, cô nguyện ý lấy toàn bộ dũng khí chống lại, đợi chờ.
Nếu là dĩ vãng, chịu đựng khó khăn lớn như vậy, Bình Phàm nhất định sẽ núp trong vỏ, vĩnh viễn không ra.
Nhưng lần này, cô lựa chọn tin tưởng Doãn Việt. Cô đã đồng ý chờ hắn, cô sẽ cố gắng hết sức thực hiện lời hứa này.
Chủ ý đã quyết, khẩu hiệu cố gắng cũng đã hô, nhưng cuối cùng vẫn là thanh niên chưa trải qua đại sự gì, gặp phải cái loại hí kịch này phải tìm người thương lượng.
Một khi đã thế, đây chính là lúc bạn thân phát huy tác dụng.
Nếu nói há miệng mắc quai, lúc này Bình Phàm vọt tới bên quán nướng, mua củ sen, đậu phụng, canh cải trắng, đậu phụ khô, thịt dê, thịt bò, thịt gà, chân giò hun khói vân vân, một hộp đồ nướng lớn, vung hai chân, chạy nhanh đến nhà Mộc Mộc.
Vừa ăn đồ nướng vừa uống nước trái cây nghe xong Bình Phàm kể rõ, Mộc Mộc đưa ra chủ ý.
"Không bỏ, đánh chết cũng không bỏ, việc gì bỏ con nhà bọn họ, đừng có mà lấy cái loại thiên tử ép chư hầu ra, dù sao Doãn Việt cũng là người thừa kế duy nhất, sau này hai người bọn họ còn phải đi lạy lục nữa kìa, tài sản đó khi đó còn không phải là của cậu sao?"
Bình Phàm tỏ vẻ mình vẫn không nghĩ tới mặt này.
Mộc Mộc hỏi thăm: "Vậy cậu nghĩ cái gì?"
Bình Phàm thừa nhận mình rất không hài hòa, tạm thời nghĩ đến chính là thân thể Doãn Việt.
"Dù sao cậu không thể cứ rút lui như vậy, phải xem thái độ Doãn Việt nhà cậu trước đã. Bây giờ chính là cơ hội khảo nghiệm hắn, một người đàn ông nếu ngay lúc này đứng ra, chỉa vào áp lực gia đình, lấy thân bảo vệ người con gái mình yêu, tớ đây sẽ thừa nhận hắn là người trong nhà, còn ngược lại, hãy đợi đấy." Mộc Mộc quả thật là người cá tính.
"Tớ tính đợi anh ấy trở về rồi nói cho anh ấy biết, không nên làm chậm trễ công việc của anh ấy." Bình Phàm giải bày ý định của mình.
Mộc Mộc "Chậc chậc chậc" ba cái: "Thật không thể tin được, vì sao tớ lại có thể làm bạn với loại con gái hiền lành rối tinh rối mù như cậu."
Bình Phàm phản ứng chậm, còn đang cố gắng lặp lại lời này xem thử rốt cuộc là khen hay chê thì đã có người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ .
"Tôi cũng không tin được người như Mộ tiểu thư làm sao có thể làm bạn với loại người không có một chút đức hạnh của con gái Trung Quốc truyền thống như em."
Người nói chính là Trang thập tam công tử mới từ phòng tắm đi ra.
Mộc Mộc và Trang thập tam ở chung, mới đầu Bình Phàm tiến vào đã kinh ngạc đến mức cằm rớt xuống suýt chạm đất, cho nên giờ phút này đối với sự lên sân của hắn đã bớt kinh ngạc.
Giữa Mộc Mộc và Trang thập tam không có xảy ra chuyện gì không thuần khiết, sở dĩ hắn ở trong nhà Mộc Mộc chỉ là vì trả nợ.
Nghe Mộc Mộc nói, cô vì bực Trang thập tam vũ nhục mình nên cứ cách mấy ngày lại chạy tới tiệm của hắn bới móc, kết quả không cẩn thận, làm rơi cái bình hoa lỗi thời trong tiệm, mấy vạn, coi như có lột da Mộc Mộc cô cũng không nỡ lấy tiền ra bồi thường.
"Dù sao tiền cũng không có, cùng lắm thì còn cái xác tôi đây." Lúc ấy Mộc Mộc nói như thế.
Nhân viên trong tiệm của Trang thập tam nghe được, có trứng đau trứng, không có trứng cũng sinh ra trứng để đau.
Trang thập tam không cần Mộc Mộc bồi xác, chẳng qua hắn nói muốn tới nhà cô ở nhờ một tháng. Nguyên nhân là vì mẹ Trang thập tam đem một đám họ hàng tới nhà hắn ở, quá mức ồn ào, không quen, muốn tìm phòng khác ở nhưng trong thời gian ngắn không tìm được, chỉ có thể uất ức đến nhà Mộc Mộc ở.
Cô nam quả nữ, nam đẹp nữ tươi, một chỗ một phòng, hoóc-môn phát sinh dài dài, Bình Phàm thật sự không tin bọn họ còn thuần khiết.
Mới vừa vào cửa, Bình Phàm liền len lén hỏi: "Các cậu thật sự không xảy ra chuyện gì sao?"
Mộc Mộc cắn răng, cằm căng thẳng, hàm răng "Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên, thật lâu sau mới từ trong phổi nghẹn ra một câu: "Cậu cho rằng tớ không muốn sao!"
Nhìn thần thái nghẹn nhẫn, hiển nhiên làm một tiểu sói cái vội vàng.
Cũng có thể nhìn ra hàm ý sâu xa của lời nói cua đồng bên trong có thịt này, Bình Phàm cảm nhận sâu sắc thấy tư tưởng của mình không phải là thuần khiết.
Theo Doãn Việt, cô tụt dốc a! ! !
Trở về vấn đề chính, Trang thập tam từ phòng tắm bước ra mặc một bộ đồ ngủ bằng lựa mỏng màu trắng kiểu cổ trang, nhìn qua dáng người cao gầy, rất có cốt cách thần tiên, cảm giác xuất trần. Càng như vậy lại càng không dính bụi bặm, càng làm cho người ta sinh ra ý muốn phàm tục giày xéo một phen.
Dụ giỗ nhà sư.
Bình Phàm nghĩ, đoán chừng Mộc Mộc thèm thuồng Trang thập tam này lâu rồi.
"Nóng quá, tớ đi tắm, Bình Phàm, cậu chờ." Mộc Mộc nói xong, cầm lấy bộ đồ ngủ như đội viên cứu hỏa phòng cháy chữa cháy vọt vào phòng tắm.
Giữa mùa đông mà la nóng?
Nhìn phòng tắm khóa chặt cửa một chút, nhìn nhìn lại Trang thập tam làm cho lòng người ngứa ngáy kia, Bình Phàm hiểu rõ.
Mộc Mộc à, cậu vì một chút của rẻ mà chọc vào loại người như thế nào vậy?
Trang thập tam ngồi xuống ghế sa lon, cầm lấy quyển Kinh Dịch nghiên cứu, dù sao cũng không có chuyện gì, vậy thì hàn huyên một chút.
Bình Phàm hỏi, Trang công tử biết xem bói à?
Vẻ mặt Trang thập tam nhàn nhạt, khiêm tốn nói, có biết một hai.
Bình Phàm nhiệt tình yêu thương mê tín phong kiến, vội vàng nhờ Trang thập tam coi giúp một quẻ.
Trang thập tam cũng không từ chối, lấy ra sáu đồng tiền cho Bình Phàm tung. Kinh Dịch... Bình Phàm một chữ cũng không biết, chỉ có thể làm theo, kết quả khi làm xong, chỉ thấy Trang thập tam ở bên kia tính toán, không lâu lắm, kết quả liền có.
Sang năm có một kiếp.
Bình Phàm nhất thời giật mình một cái, lại nói giống Trần bán tiên.
Chẳng lẽ, cái kiếp này có thật?
Vội hỏi: "Kiếp này có thể qua hay không?"
Đáp án dĩ nhiên là: "Cái đó phải tùy vận may của mỗi người, nếu qua, sau này chính là đại thuận, nếu không qua..."
"Không qua thì thế nào?" Bình Phàm khẩn trương đến tim cũng xuất mồ hôi.
"Nếu không qua..." Trang thập tam đưa tay đặt lên vai Bình Phàm, ánh mắt lạnh nhạt: "Tôi sẽ đề cử công ty vận chuyển linh cửu cho cô."
Bình Phàm vì mình mà mặc niệm, cả trái tim, lạnh ngắt: mẹ Doãn Việt cũng không cần vất vả, ông trời sẽ giúp bà thu cô.
Nghĩ đến sang năm có thể nghỉ cơm, Bình Phàm hít sâu một cái —— mở miệng đem trên mấy thứ đồ nướng còn dư lại giải quyết hết.
Sang năm đồ nướng không biết có còn được ăn nữa không.
Vừa ăn, vừa cùng Trang thập tam tán gẫu.
"Đàn ông vì một cô gái mà đối nghịch với cha mẹ sao?" Trang thập tam dù sao cũng là đồng chí nam, có tính đại biểu.
"Có chút biết, có chút không biết." Nói cũng tương đương với chưa nói.
Người này không phải loài người, người này không phải loài người, Bình Phàm an ủi mình, đang chuẩn bị tiếp tục rong chơi trong biển đồ nướng thì Trang thập tam mở miệng: "Thật ra thì Mộc Mộc nói không sai, nếu như người đàn ông vì gia đình phản đối mà buông tay cô, chuyện này đối với hai người mà nói cũng xem như một loại giải thoát, không có gì đáng lưu luyến."
Quả thật, cái này có lý.
Thật ra thì, trong nội tâm Bình Phàm, dường như không lo lắng Doãn Việt sẽ buông tay mình.
Chẳng biết tại sao, ngay cả như vậy cô cũng chắc chắn.
Đang muốn tiếp tục hàn huyên với Trang thập tam, cửa phòng tắm mở ra. Bình Phàm lơ đãng nhìn một chút, liền bị khiếp sợ đến mức trực tiếp từ trên ghế salon ngã xuống đất —— Mộc Mộc đang mặc một thân nội y sexy màu đen đi ra.
Đi ra chưa tính, còn trực tiếp đứng ngay trước mặt Trang thập tam, hai tay chống nạnh, trong mắt toát ra tia sáng xanh xanh của tiểu sói cái.
Mà Trang thập tam cũng ngẩng đầu, nhìn cô ấy, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng qua là, trong mắt cũng có chút biến hóa.
Gì kia, không khí thật sự là chứa nồng đậm hương vị chữ cái thứ tám trong bảng chữ cái tiếng Anh a! ! !(H)
Bình Phàm không kịp nói lời từ biệt, trực tiếp xách giầy xông ra ngoài.
Hai vị đại thần đối chiến, cô chỉ là một con tôm nhỏ, vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Chẳng qua chỉ đơn giản bốn chữ, nhưng lại mềm mại giống như nước suối, mang theo mùi thơm ngát, chảy vào đáy lòng Bình Phàm, làm trái tim mới vừa đóng băng của cô từ từ hòa tan.
Doãn Việt, ở ngoài ngàn dặm, vẫn nhớ đến cô như cũ.
Đầu đường đêm đông, không khí âm lạnh, người đi đường thưa thớt, nhiệt khí duy nhất chính là từ mấy gian hàng đồ nướng ven đường, nhưng mùi hương thức ăn ấm nóng lại càng làm cái lạnh hiện ra rõ ràng hơn.
Mà giờ khắc này, cả người Bình Phàm giống như đang được hơi ấm bao quanh, rét lạnh không thể nhập vào quần áo của cô.
Bởi vì, trong nội tâm đầy áp hình ảnh người kia.
Chỉ cần hắn còn ở đây, cô nguyện ý lấy toàn bộ dũng khí chống lại, đợi chờ.
Nếu là dĩ vãng, chịu đựng khó khăn lớn như vậy, Bình Phàm nhất định sẽ núp trong vỏ, vĩnh viễn không ra.
Nhưng lần này, cô lựa chọn tin tưởng Doãn Việt. Cô đã đồng ý chờ hắn, cô sẽ cố gắng hết sức thực hiện lời hứa này.
Chủ ý đã quyết, khẩu hiệu cố gắng cũng đã hô, nhưng cuối cùng vẫn là thanh niên chưa trải qua đại sự gì, gặp phải cái loại hí kịch này phải tìm người thương lượng.
Một khi đã thế, đây chính là lúc bạn thân phát huy tác dụng.
Nếu nói há miệng mắc quai, lúc này Bình Phàm vọt tới bên quán nướng, mua củ sen, đậu phụng, canh cải trắng, đậu phụ khô, thịt dê, thịt bò, thịt gà, chân giò hun khói vân vân, một hộp đồ nướng lớn, vung hai chân, chạy nhanh đến nhà Mộc Mộc.
Vừa ăn đồ nướng vừa uống nước trái cây nghe xong Bình Phàm kể rõ, Mộc Mộc đưa ra chủ ý.
"Không bỏ, đánh chết cũng không bỏ, việc gì bỏ con nhà bọn họ, đừng có mà lấy cái loại thiên tử ép chư hầu ra, dù sao Doãn Việt cũng là người thừa kế duy nhất, sau này hai người bọn họ còn phải đi lạy lục nữa kìa, tài sản đó khi đó còn không phải là của cậu sao?"
Bình Phàm tỏ vẻ mình vẫn không nghĩ tới mặt này.
Mộc Mộc hỏi thăm: "Vậy cậu nghĩ cái gì?"
Bình Phàm thừa nhận mình rất không hài hòa, tạm thời nghĩ đến chính là thân thể Doãn Việt.
"Dù sao cậu không thể cứ rút lui như vậy, phải xem thái độ Doãn Việt nhà cậu trước đã. Bây giờ chính là cơ hội khảo nghiệm hắn, một người đàn ông nếu ngay lúc này đứng ra, chỉa vào áp lực gia đình, lấy thân bảo vệ người con gái mình yêu, tớ đây sẽ thừa nhận hắn là người trong nhà, còn ngược lại, hãy đợi đấy." Mộc Mộc quả thật là người cá tính.
"Tớ tính đợi anh ấy trở về rồi nói cho anh ấy biết, không nên làm chậm trễ công việc của anh ấy." Bình Phàm giải bày ý định của mình.
Mộc Mộc "Chậc chậc chậc" ba cái: "Thật không thể tin được, vì sao tớ lại có thể làm bạn với loại con gái hiền lành rối tinh rối mù như cậu."
Bình Phàm phản ứng chậm, còn đang cố gắng lặp lại lời này xem thử rốt cuộc là khen hay chê thì đã có người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ .
"Tôi cũng không tin được người như Mộ tiểu thư làm sao có thể làm bạn với loại người không có một chút đức hạnh của con gái Trung Quốc truyền thống như em."
Người nói chính là Trang thập tam công tử mới từ phòng tắm đi ra.
Mộc Mộc và Trang thập tam ở chung, mới đầu Bình Phàm tiến vào đã kinh ngạc đến mức cằm rớt xuống suýt chạm đất, cho nên giờ phút này đối với sự lên sân của hắn đã bớt kinh ngạc.
Giữa Mộc Mộc và Trang thập tam không có xảy ra chuyện gì không thuần khiết, sở dĩ hắn ở trong nhà Mộc Mộc chỉ là vì trả nợ.
Nghe Mộc Mộc nói, cô vì bực Trang thập tam vũ nhục mình nên cứ cách mấy ngày lại chạy tới tiệm của hắn bới móc, kết quả không cẩn thận, làm rơi cái bình hoa lỗi thời trong tiệm, mấy vạn, coi như có lột da Mộc Mộc cô cũng không nỡ lấy tiền ra bồi thường.
"Dù sao tiền cũng không có, cùng lắm thì còn cái xác tôi đây." Lúc ấy Mộc Mộc nói như thế.
Nhân viên trong tiệm của Trang thập tam nghe được, có trứng đau trứng, không có trứng cũng sinh ra trứng để đau.
Trang thập tam không cần Mộc Mộc bồi xác, chẳng qua hắn nói muốn tới nhà cô ở nhờ một tháng. Nguyên nhân là vì mẹ Trang thập tam đem một đám họ hàng tới nhà hắn ở, quá mức ồn ào, không quen, muốn tìm phòng khác ở nhưng trong thời gian ngắn không tìm được, chỉ có thể uất ức đến nhà Mộc Mộc ở.
Cô nam quả nữ, nam đẹp nữ tươi, một chỗ một phòng, hoóc-môn phát sinh dài dài, Bình Phàm thật sự không tin bọn họ còn thuần khiết.
Mới vừa vào cửa, Bình Phàm liền len lén hỏi: "Các cậu thật sự không xảy ra chuyện gì sao?"
Mộc Mộc cắn răng, cằm căng thẳng, hàm răng "Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên, thật lâu sau mới từ trong phổi nghẹn ra một câu: "Cậu cho rằng tớ không muốn sao!"
Nhìn thần thái nghẹn nhẫn, hiển nhiên làm một tiểu sói cái vội vàng.
Cũng có thể nhìn ra hàm ý sâu xa của lời nói cua đồng bên trong có thịt này, Bình Phàm cảm nhận sâu sắc thấy tư tưởng của mình không phải là thuần khiết.
Theo Doãn Việt, cô tụt dốc a! ! !
Trở về vấn đề chính, Trang thập tam từ phòng tắm bước ra mặc một bộ đồ ngủ bằng lựa mỏng màu trắng kiểu cổ trang, nhìn qua dáng người cao gầy, rất có cốt cách thần tiên, cảm giác xuất trần. Càng như vậy lại càng không dính bụi bặm, càng làm cho người ta sinh ra ý muốn phàm tục giày xéo một phen.
Dụ giỗ nhà sư.
Bình Phàm nghĩ, đoán chừng Mộc Mộc thèm thuồng Trang thập tam này lâu rồi.
"Nóng quá, tớ đi tắm, Bình Phàm, cậu chờ." Mộc Mộc nói xong, cầm lấy bộ đồ ngủ như đội viên cứu hỏa phòng cháy chữa cháy vọt vào phòng tắm.
Giữa mùa đông mà la nóng?
Nhìn phòng tắm khóa chặt cửa một chút, nhìn nhìn lại Trang thập tam làm cho lòng người ngứa ngáy kia, Bình Phàm hiểu rõ.
Mộc Mộc à, cậu vì một chút của rẻ mà chọc vào loại người như thế nào vậy?
Trang thập tam ngồi xuống ghế sa lon, cầm lấy quyển Kinh Dịch nghiên cứu, dù sao cũng không có chuyện gì, vậy thì hàn huyên một chút.
Bình Phàm hỏi, Trang công tử biết xem bói à?
Vẻ mặt Trang thập tam nhàn nhạt, khiêm tốn nói, có biết một hai.
Bình Phàm nhiệt tình yêu thương mê tín phong kiến, vội vàng nhờ Trang thập tam coi giúp một quẻ.
Trang thập tam cũng không từ chối, lấy ra sáu đồng tiền cho Bình Phàm tung. Kinh Dịch... Bình Phàm một chữ cũng không biết, chỉ có thể làm theo, kết quả khi làm xong, chỉ thấy Trang thập tam ở bên kia tính toán, không lâu lắm, kết quả liền có.
Sang năm có một kiếp.
Bình Phàm nhất thời giật mình một cái, lại nói giống Trần bán tiên.
Chẳng lẽ, cái kiếp này có thật?
Vội hỏi: "Kiếp này có thể qua hay không?"
Đáp án dĩ nhiên là: "Cái đó phải tùy vận may của mỗi người, nếu qua, sau này chính là đại thuận, nếu không qua..."
"Không qua thì thế nào?" Bình Phàm khẩn trương đến tim cũng xuất mồ hôi.
"Nếu không qua..." Trang thập tam đưa tay đặt lên vai Bình Phàm, ánh mắt lạnh nhạt: "Tôi sẽ đề cử công ty vận chuyển linh cửu cho cô."
Bình Phàm vì mình mà mặc niệm, cả trái tim, lạnh ngắt: mẹ Doãn Việt cũng không cần vất vả, ông trời sẽ giúp bà thu cô.
Nghĩ đến sang năm có thể nghỉ cơm, Bình Phàm hít sâu một cái —— mở miệng đem trên mấy thứ đồ nướng còn dư lại giải quyết hết.
Sang năm đồ nướng không biết có còn được ăn nữa không.
Vừa ăn, vừa cùng Trang thập tam tán gẫu.
"Đàn ông vì một cô gái mà đối nghịch với cha mẹ sao?" Trang thập tam dù sao cũng là đồng chí nam, có tính đại biểu.
"Có chút biết, có chút không biết." Nói cũng tương đương với chưa nói.
Người này không phải loài người, người này không phải loài người, Bình Phàm an ủi mình, đang chuẩn bị tiếp tục rong chơi trong biển đồ nướng thì Trang thập tam mở miệng: "Thật ra thì Mộc Mộc nói không sai, nếu như người đàn ông vì gia đình phản đối mà buông tay cô, chuyện này đối với hai người mà nói cũng xem như một loại giải thoát, không có gì đáng lưu luyến."
Quả thật, cái này có lý.
Thật ra thì, trong nội tâm Bình Phàm, dường như không lo lắng Doãn Việt sẽ buông tay mình.
Chẳng biết tại sao, ngay cả như vậy cô cũng chắc chắn.
Đang muốn tiếp tục hàn huyên với Trang thập tam, cửa phòng tắm mở ra. Bình Phàm lơ đãng nhìn một chút, liền bị khiếp sợ đến mức trực tiếp từ trên ghế salon ngã xuống đất —— Mộc Mộc đang mặc một thân nội y sexy màu đen đi ra.
Đi ra chưa tính, còn trực tiếp đứng ngay trước mặt Trang thập tam, hai tay chống nạnh, trong mắt toát ra tia sáng xanh xanh của tiểu sói cái.
Mà Trang thập tam cũng ngẩng đầu, nhìn cô ấy, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng qua là, trong mắt cũng có chút biến hóa.
Gì kia, không khí thật sự là chứa nồng đậm hương vị chữ cái thứ tám trong bảng chữ cái tiếng Anh a! ! !(H)
Bình Phàm không kịp nói lời từ biệt, trực tiếp xách giầy xông ra ngoài.
Hai vị đại thần đối chiến, cô chỉ là một con tôm nhỏ, vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Tác giả :
Tát Không Không