Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây
Chương 34: Phiên ngoại – Lâm Thiên Tầm & Hổ Phách 《Yêu “Spirited Away”》
Lâm Thiên Tầm thích loại hoa quả nào?
Quả nào cũng ok.
Lâm Thiên Tầm thích màu nào?
Không đặc biệt thích màu nào.
Lâm Thiên Tầm thích chữ số nào?
Chữ số ấy hả, đều giống nhau cả thôi.
Lâm Thiên Tầm thích bài hát nào?
Mấy bài hay là thích tất.
Lâm Thiên Tầm thích minh tinh nào?
Minh tinh à, minh tinh nào chả đẹp.
Được rồi, Lâm Thiên Tầm là một người bình thường, không có cái gì đặc biệt. Ở nhà thì y là con thứ, so ra thì kém hơn anh cả thông minh, có khả năng cao, có năng lực, so ra thì kém em gái hoạt bát, sáng sủa, có chí hướng. Y luôn yên lặng trốn trong góc phòng, thỉnh thoảng còn bị đánh giá là một người “Ngại ngùng, thành thật.”
Nhưng nếu hỏi bộ phim nào y thích, thì chắc chắn hai mắt y sẽ lập tức tỏa sáng, vẻ mặt đầy kích động, lớn giọng trả lời: Bộ phim thích nhất chính là phim hoạt hình của Hayao Miyazaki: “Spirited Away”.
Vì sao?
Đại khái là vì nhân vật chính của bộ phim hoạt hình này cũng có tên là Thiên Tầm.
(Thiên Tầm 千寻 là tên tiếng Trung của nhân vật Ogino Chihiro, còn tên của bộ phim trong tiếng Trung là Thiên Dữ Thiên Tầm 千与千寻)
Nhưng mỗi lần hắn trả lời xong, sẽ không có ai hỏi hắn lí do vì sao.
Lâm Thiên Tầm yên lặng tốt nghiệp đại học, an an ổn ổn tìm một công việc biên tập của một tờ tạp chí, cố gắng thuê một căn phòng nhỏ bé, trải qua cuộc sống độc thân đầy khuôn phép.
Nếu không phải vì hôm đó nhận lời của một đàn chị, giúp chị ấy đi chụp ảnh cho một tờ tạp chí giải trí, Lâm Thiên Tầm cũng sẽ không bị người ta hiểu nhầm thành một tên paparazzi, đã thế còn phải trả người ta mười vạn tệ. Cho xin nha, cấp bậc giữa biên tập của tạp chí chính quy và paparazzi không giống nhau đâu nhé!
Tóm lại là, Lâm Thiên Tầm bị hiểu nhầm rất chi là tức giận, nhưng y còn tức hơn là, cánh tay nhỏ của mình lại đập trúng mắt của người kia trong lúc vung vẩy tán loạn.
Chết rồi. Trúng mất tiêu rồi, hơn nữa, còn có vết bầm nữa chứ. Nhưng điều tệ nhất là, người kia không phải là ngôi sao mới debut hay là một gương mặt quen thuộc đã qua thời kì nổi tiếng, mà là ngôi sao thần tượng đang nổi như mặt trời ban trưa – Hổ Phách.
Lâm Thiên Tầm nhìn gương mặt tuy bị thương nhưng vẫn tinh xảo, mê người như cũ, còn cả đôi mắt hẹp dài nhất thời phát ra chút lạnh lẽo kia, không khỏi rùng mình một cái.
Gì? Phải bồi thường mười vạn? Trong mắt một ngôi sao, tiền dễ kiếm lắm hả? Tiền lương một tháng của Lâm Thiên Tầm chỉ có mấy ngàn tệ, nếu không có anh hai tài trợ, thì ngay cả tiền thuê phòng y cũng không trả nổi.
Nói tóm lại là, muốn tiền, tiền không có, muốn chết, mạng của y cũng chả đáng giá gì. Lâm Thiên Tầm u sầu, lần giải hòa đầu tiên với ngôi sao bị đánh thất bại.
Nhìn bóng đêm lờ mờ bên ngoài, Hổ Phách xoa mắt, mất kiên nhẫn hỏi y có đói bụng không.
Sao lại không đói được cơ chứ. Buổi sáng y chả ăn gì đã đi chụp ảnh, sau khi bị hiểu lầm còn phải giải thích, còn lỡ “vung tay đánh trúng người” nên phải ngồi ở đây đàm phán điều kiện giải hòa này, đến giờ trời đã tối đen rồi đó. Y đã đói đến mức ngực sắp dính vào lưng rồi.
Nhưng mà, Lâm Thiên Tầm chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài. Bởi vì, ha ha ha ha, vì tài nấu nướng của y rất tốt, y rất thích ăn cơm mình làm.
Hổ Phách nhăn mày: “Rốt cuộc có đói bụng không? Cậu nói đi chứ.”
Lâm Thiên Tầm thu lại tâm trạng nôn nóng của mình, trả lời: “Đương nhiên là đói rồi. Tôi đi về nấu cơm trước nhé. Anh còn nghĩ ra được điều kiện nào khác nữa thì cứ liên hệ với tôi. Dù sao, quả thật tôi cũng không có nhiều tiền như thế.”
Lông mày Hổ Phách nhăn lại càng chặt hơn: “Cậu biết nấu cơm?”
“Phải.”
Hổ Phách suy nghĩ một chút rồi đứng lên, “Mời tôi đến nhà cậu ăn một bữa đi. Hôm nay tạm thời tha cho cậu vậy.”
Hả? Đây là tình huống gì? Nhìn gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp trai và vết bầm tím rất rõ ràng của Hổ Phách, Lâm Thiên Tầm thở dài. Ai bảo mình lại “may mắn” vung trúng người ta? Thôi được rồi.
Vì thế nên tối đó thấy Hổ Phách dùng một tư thế tao nhã ăn sạch bách ba món một canh y làm, còn càn quét cả món điểm tâm ngọt mà y làm đêm qua, Lâm Thiên Tầm che mắt: Ai bảo ngôi sao vì phải giảm béo nên hầu như không ăn gì hết?
Hổ Phách rất vừa lòng, lau miệng rồi đi. Trước khi đi còn để lại một câu: “Hôm nay ăn no nên tạm thời tha cho cậu. Hôm nào chúng ta lại bàn tiếp chuyện mười vạn tệ nhé.”
Lâm Thiên Tầm khóc không ra nước mắt. Tên kia là ngôi sao ư? Không phải chứ, rõ ràng là một tên lưu manh!
Vài ngày sau đó, ở quán cà phê, Lâm Thiên Tầm lại được biết đến lối suy nghĩ vô cùng khác người của Hổ Phách. Nhưng ai bảo họa là do mình gây ra? Bảo mẫu thì bảo mẫu thôi, dù sao cũng chỉ là một tháng, cứ ưỡn ngực ngẩng đầu chịu đựng đi. Một tháng sau, mình vẫn là… một trang hảo hán…
Cuộc sống ở chung với Hổ Phách bắt đầu. Sau một tuần, Lâm Thiên Tầm tự nhủ với bản thân: Không sao, ngôi sao ấy mà, đương nhiên sẽ yêu cầu nhiều hơn người bình thường một ít rồi. Chẳng qua hắn chỉ là một tên tương đối ưa sạch sẽ, ưa im lặng, tương đối kiêng ăn, tương đối không thích làm việc nhà, tương đối nghiêm khắc với bản thân, đồng thời cũng rất nghiêm túc mà thôi…
Không sao, đều có thể nhẫn.
Nhưng, điều khiến y không thể nào nhẫn được nữa là chuyện Hổ Phách mang đến một con chó. Một con chó lớn như thế… Lâm Thiên Tầm không biết là giống nào, thế mà lại cao lớn, uy mãnh, thoạt nhìn rất hung dữ như vậy. Con chó kia thích nhất là thừa dịp Hổ Phách không có mặt, đẩy ngã Lâm Thiên Tầm rồi lộ ra răng nanh sắc bén, và nhìn Lâm Thiên Tầm lạnh run, thậm chí còn khóc thành tiếng, mới miễn cưỡng thu móng vuốt lại.
Lâm Thiên Tầm quả thật rất sợ chó. Hồi còn nhỏ y từng lang thang rồi bị chó vây lại. Tuy không bị cắn nhưng sự “đe dọa” kia đã đủ để tạo thành bóng ma suốt cuộc đời y.
Ban đầu khi Hổ Phách nghe Lâm Thiên Tầm nói là y sợ chó, hắn còn lấy chó của mình áp chế Lâm Thiên Tầm, vung roi yêu cầu Lâm Thiên Tầm phải thu dọn phòng ở sáng sủa, sạch sẽ đến mức không còn nhiễm một hạt bụi, rồi làm những món ăn thơm ngon mà Hổ Phách thích nhất. Nhưng mãi đến một ngày khi con chó đó lại thừa dịp Hổ Phách không ở nhà mà giở trò cũ với Lâm Thiên Tầm, Hổ Phách quên đồ nên phải quay lại, chứng kiến một màn “kinh hãi” mà từ trước đến nay hắn chưa từng được kinh qua. Vì chỉ cần hắn đang ở đó, thì con chó này rất nghe lời.
Lâm Thiên Tầm đang cầm cái lau nhà, bị một con chó trắng hung dữ đẩy ngã ở cửa phòng bếp. Con chó này còn đang định vươn lưỡi liếm mặt Lâm Thiên Tầm.
Hổ Phách quát lên một tiếng, con chó bật dậy, nhảy ra, phe phẩy đuôi về phía Hổ Phách giả ngoan ngoãn. Hổ Phách nhìn Lâm Thiên Tầm đang run rẩy đứng dậy, trên mặt đều là nước mắt, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi và bất an.
Con chó dữ đó bị Hổ Phách đưa đi, không còn xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Tầm nữa.
Vậy nên Lâm Thiên Tầm cảm thấy, thực ra, Hổ Phách là một người tốt.
Đúng rồi, Hổ Phách cực kì cực kì nổi tiếng, sắp chạm đến địa vị của một ngôi sao lớn rồi. Đây là điều mà Lâm Thiên Tầm rút ra từ trên mạng. Có rất nhiều người thích hắn, và những người ấy đều phủng hắn lên tận trời xanh. Họ nói, khuôn mặt của hắn là trời ban cho, dáng người của hắn là tỉ lệ vàng, giọng nói của hắn rất gợi cảm, rất mị hoặc, vũ đạo của hắn rất xuất thần… Tóm lại là, Hổ Phách đang là thành viên của một nhóm rất nổi tiếng, và chính độ nổi tiếng của hắn cũng không kém hơn hai thành viên kia.
Một tháng sắp trôi qua, Lâm Thiên Tầm phát hiện mình bắt đầu không yên lòng. Trong sách bảo rằng, muốn tạo nên một thói quen chỉ cần mười bốn ngày, và Lâm Thiên Tầm đã quen với việc làm bữa khuya, bóp vai, chuẩn bị nước nóng cho Hổ Phách vẫn luôn về rất muộn kia, đã quen với việc báo cáo lại cho Hổ Phách về những công việc y đã làm trong ngày và nghe hắn phàn nàn: “Mệt sống mệt chết thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cứ từ chức đi.”, đã quen với việc Hổ Phách đưa cho y nhiều món quà sau đó lại không kiên nhẫn nói: “Quà fans tặng, tôi không thích, cho cậu được lời.”
Nếu người ấy rời khỏi đây, mỗi tối y sẽ không cần phải đợi tới đêm khuya, không cần phải nhồi nhét vào trong tủ lạnh những thức ăn mà người ấy thích, không cần phải chú ý đến những tin tức giải trí về Hổ Phách nữa.
Ừ, sẽ tự do như xưa. Và cũng sẽ, cô đơn như xưa.
Một tháng đã đến, Hổ Phách không nói, Lâm Thiên Tầm cũng chẳng hé răng nửa lời. Tối hôm ấy, Hổ Phách trở về nhà rất sớm. Vất vả mới có một khoảng thời gian nghỉ ngơi nên hắn ăn cơm tối và nghe mấy bài hát xong thì về phòng sớm. Còn Lâm Thiên Tầm thì lướt mạng, trong lòng y hơi chán nản.
Chỉ một lát sau, gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh. Lâm Thiên Tầm vội đưa quần áo mới giặt lúc sáng phơi ngoài ban công vào, nhìn thấy ở nơi chân trời xa xa có vài tia sáng hiện lên. Ầy, hình như trời sắp mưa rồi.
Hồi nãy là chớp thì phải nhỉ? Vậy chắc chút nữa sẽ có sấm?
Lâm Thiên Tầm vội vàng chạy về phòng đóng tất cả các cửa sổ lại. Tuy hơi ngượng để nói ra, nhưng thật sự là, Lâm Thiên Tầm không chỉ sợ chó, mà y còn sợ sấm.
Có mấy người không nghĩ rằng sấm thì có gì mà phải sợ, nhất là khi bản thân còn đang an toàn ở trong phòng, không phải tiếng sấm chỉ hơi lớn chút sao.
Nhưng đối với người sợ tiếng sấm ấy, loại sợ hãi này không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Lâm Thiên Tầm đi tới đi lui giữa phòng khách và phòng của y. Mưa bắt đầu rơi tí tách và tiếng sấm đùng đoàng liên tiếp bên ngoài cửa sổ. Lâm Thiên Tầm vừa nghe xong tiếng sấm, lòng y đã căng lên, đứng thẳng người đến khi tiếng sấm khác vang lên.
Y đeo tai nghe, mở âm lượng tối đa nhưng nghe được vài cái đã thấy choáng đầu. Y lại trốn sang phòng vệ sinh, nhưng không gian nhỏ hẹp, oi bức này làm y ướt đẫm mồ hôi chỉ trong chốc lát.
Vì đổ mồ hôi nên y lại lau rửa một chút, rồi quay trở ra sô pha ở ngoài phòng khách, hai ngón tay che kín lỗ tai. Tiếng sấm như đang cố ý, vẫn đánh bên ngoài cửa sổ theo quy luật, đánh vào thần kinh của y.
“Lạch cạch”, cửa mở. Hổ Phách cầm chiếc cốc ra rót nước uống. Một tia chớp vừa chiếu sáng phòng khách, thân ảnh Lâm Thiên Tầm đang thu lu nơi sô pha đang dùng tay bịt tai khiến lòng Hổ Phách ngưng lại.
“Sợ tiếng sấm?” Hổ Phách bước qua, nhìn xuống Lâm Thiên Tầm.
Lâm Thiên Tầm giật mình, nhảy dựng lên, lắp bắp: “Không, không sợ… Tôi, chẳng qua là tôi…” Nói còn chưa dứt lời thì đã có một tiếng sấm khác nổi lên. Lâm Thiên Tầm theo phản xạ ngồi xổm bên cạnh bàn, che tai lại, cả người run rẩy.
Một lát sau, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên chiếc lưng đang căng thẳng của Lâm Thiên Tầm. Y khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không rõ là vẻ gì của Hổ Phách trong bóng tối.
“Lại đây.” Hổ Phách nâng Lâm Thiên Tầm dậy, cánh tay y tự nhiên tiếp xúc với vai của Lâm Thiên Tầm. Độ ấm của chân tay và xúc cảm mềm mại khiến Lâm Thiên Tầm hơi thả lỏng, não như không còn ý thức, đi theo Hổ Phách vào phòng ngủ.
Hổ Phách đè Lâm Thiên Tầm nằm xuống giường, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh y.
“Anh…” Lâm Thiên Tầm giãy dụa một cái.
“Ít nói nhảm, nhắm mắt, ngủ.” Hổ Phách lạnh lùng cắt ngang lời y, với tay tắt đèn giường. Trong phòng ngủ lại bắt đầu tối, lưng Lâm Thiên Tầm dính sát vào ngực của Hổ Phách. Hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái và cơ thể mới tắm rửa đã xoa dịu nỗi lo lắng của y, khiến y dần an ổn.
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm nữa. Hổ Phách đưa một cánh tay ôm chặt lấy eo của Lâm Thiên Tầm. Cả người y như bị Hổ Phách bọc lại, cuộn mình ở trong lồng ngực hắn.
Cảm giác mềm mại, ấm áp, an toàn như được mẹ bao bọc, Lâm Thiên Tầm rốt cuộc cũng thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hổ Phách lại uy hiếp khiến Lâm Thiên Tầm phải tiếp tục làm một tháng bảo mẫu nữa cho hắn, nếu không, chuyện y sợ tiếng sấm sẽ đến tai tòa soạn.
Lâm Thiên Tầm vội vã đồng ý, trong lòng y cũng chứa sự cam tâm, tình nguyện mà y không phát hiện ra.
Không lâu sau, bạn thân của Lâm Thiên Tầm – Cảnh Triệt đến nhà y vào ban đêm, bộ dáng tiều tụy, tâm trạng không tốt. Lâm Thiên Tầm ân cần để cậu ngủ xong mới bị Hổ Phách kéo vào phòng ngủ.
Trong nháy mắt, nơi cánh cửa phòng ngủ, trái tim Lâm Thiên Tầm trở nên căng thẳng nhất từ trước đến nay, sau đó y vẫn mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ “Nụ hôn đầu tiên của mình…”
Nhưng mà, y thật sự rất vui.
Đêm Giáng sinh, Hổ Phách nghe xong thông báo, vội vã trở về, may là còn vài tiếng nữa đêm Giáng sinh mới kết thúc.
Lâm Thiên Tầm quét dọn nhà từ trong ra ngoài, còn mua thêm một cây thông Noel đặt trước cửa. Hai người ầm ĩ chuẩn bị đồ ăn xong, bật đèn màu, vừa ăn cơm vừa xem TV, vừa bình đạm vừa thỏa mãn.
Ăn cơm xong, hai người xem một tiết mục giải trí. Hổ Phách ôm Lâm Thiên Tầm, vừa hôn đôi môi lành lạnh của y, vừa sờ loạn lên tấm lưng nhỏ gầy của y.
Lâm Thiên Tầm cười, giãy dụa, mặt ửng đỏ. Tuy đã quan hệ thân mật rất nhiều lần, nhưng Lâm Thiên Tầm vẫn rất xấu hổ mỗi khi hành động thân mật như vậy. Hổ Phách nhìn đôi má hồng hồng và đôi mắt lóng lánh nước, bỗng biến thân thành một con thú bự, xoay người đặt y dưới thân.
Một lúc lâu sau, hai người mới kiệt sức ôm lấy nhau. Hổ Phách xoa xoa bụng của Lâm Thiên Tầm: “Sao em lại gầy đi rồi?”
“Nào có đâu. Cơ bụng của em cũng mất tiêu rồi, rõ là béo lên chứ.”
Hổ Phách cảm thấy xúc cảm không tệ, tiếp tục vuốt ve: “Anh có một tuần nghỉ đông vào tết Âm lịch, chúng ta đến Nhật Bản chơi đi. Không phải em vẫn luôn muốn đến viện bảo tàng Ghibi sao? Có thể đến ngắm nhân vật hoạt hình mà em thích đấy.”
(Bảo tàng Ghibi là một viện bảo tàng trưng bày những sản phẩm của hãng Ghibi Studio)
“Thật, thật, thật sao?” Lâm Thiên Tầm kích động đứng lên, nhưng phần eo lại đau nhức khiến y phải gục xuống, ghé vào lồng ngực của Hổ Phách.
“Mà này, sao em lại thích bộ phim hoạt hình kia đến vậy?” Hổ Phách vân vê tóc y.
Hử, vì sao ư? Rốt cuộc cũng có người hỏi mình vì sao ư… Lúc trước khi vừa mới ở bên nhau, Hổ Phách biết bộ phim Lâm Thiên Tầm thích nhất là “Spirited Away”, nhưng cũng chỉ “À” một tiếng, lãnh đạm như những người khác.
Vì sao ư? Thật ra rất đơn giản.
Bởi vì em hi vọng mình có thể giống như nhân vật Chihiro, dũng cảm vì người mình yêu thương. Không sợ quái vật, không sợ đường đi nguy hiểm, không sợ hồng thủy, không sợ hành trình xa lạ, đến cùng cũng có thể ôm lấy người mình yêu, ngay cả những giọt nước mắt trong suốt chảy ra ấy cũng tràn ngập hạnh phúc.
Lâm Thiên Tầm ghé vào lồng ngực của Hổ Phách, trong mắt nổi lên sương mù mênh mông. Hổ Phách nghe y nói xong, hơi ngửa đầu, hôn lên hai cánh môi mỏng manh, mềm mại của y.
Với cả, còn một điều nữa mà Lâm Thiên Tầm không thể nói ra được.
Trước khi gặp Hổ Phách, y chỉ thích bộ phim hoạt hình này thôi. Nhưng sau khi gặp được hắn rồi, mức độ này đã thăng cấp thành yêu. Bởi vì trong bộ phim “Spirited Away”, người mà nhân vật chính Chihiro tìm kiếm có tên thật là Haku.
(Haku trong tiếng Trung là Hổ Phách)
Thiên Tầm và Hổ Phách, đã định sẵn là phải ở bên nhau rồi.
Quả nào cũng ok.
Lâm Thiên Tầm thích màu nào?
Không đặc biệt thích màu nào.
Lâm Thiên Tầm thích chữ số nào?
Chữ số ấy hả, đều giống nhau cả thôi.
Lâm Thiên Tầm thích bài hát nào?
Mấy bài hay là thích tất.
Lâm Thiên Tầm thích minh tinh nào?
Minh tinh à, minh tinh nào chả đẹp.
Được rồi, Lâm Thiên Tầm là một người bình thường, không có cái gì đặc biệt. Ở nhà thì y là con thứ, so ra thì kém hơn anh cả thông minh, có khả năng cao, có năng lực, so ra thì kém em gái hoạt bát, sáng sủa, có chí hướng. Y luôn yên lặng trốn trong góc phòng, thỉnh thoảng còn bị đánh giá là một người “Ngại ngùng, thành thật.”
Nhưng nếu hỏi bộ phim nào y thích, thì chắc chắn hai mắt y sẽ lập tức tỏa sáng, vẻ mặt đầy kích động, lớn giọng trả lời: Bộ phim thích nhất chính là phim hoạt hình của Hayao Miyazaki: “Spirited Away”.
Vì sao?
Đại khái là vì nhân vật chính của bộ phim hoạt hình này cũng có tên là Thiên Tầm.
(Thiên Tầm 千寻 là tên tiếng Trung của nhân vật Ogino Chihiro, còn tên của bộ phim trong tiếng Trung là Thiên Dữ Thiên Tầm 千与千寻)
Nhưng mỗi lần hắn trả lời xong, sẽ không có ai hỏi hắn lí do vì sao.
Lâm Thiên Tầm yên lặng tốt nghiệp đại học, an an ổn ổn tìm một công việc biên tập của một tờ tạp chí, cố gắng thuê một căn phòng nhỏ bé, trải qua cuộc sống độc thân đầy khuôn phép.
Nếu không phải vì hôm đó nhận lời của một đàn chị, giúp chị ấy đi chụp ảnh cho một tờ tạp chí giải trí, Lâm Thiên Tầm cũng sẽ không bị người ta hiểu nhầm thành một tên paparazzi, đã thế còn phải trả người ta mười vạn tệ. Cho xin nha, cấp bậc giữa biên tập của tạp chí chính quy và paparazzi không giống nhau đâu nhé!
Tóm lại là, Lâm Thiên Tầm bị hiểu nhầm rất chi là tức giận, nhưng y còn tức hơn là, cánh tay nhỏ của mình lại đập trúng mắt của người kia trong lúc vung vẩy tán loạn.
Chết rồi. Trúng mất tiêu rồi, hơn nữa, còn có vết bầm nữa chứ. Nhưng điều tệ nhất là, người kia không phải là ngôi sao mới debut hay là một gương mặt quen thuộc đã qua thời kì nổi tiếng, mà là ngôi sao thần tượng đang nổi như mặt trời ban trưa – Hổ Phách.
Lâm Thiên Tầm nhìn gương mặt tuy bị thương nhưng vẫn tinh xảo, mê người như cũ, còn cả đôi mắt hẹp dài nhất thời phát ra chút lạnh lẽo kia, không khỏi rùng mình một cái.
Gì? Phải bồi thường mười vạn? Trong mắt một ngôi sao, tiền dễ kiếm lắm hả? Tiền lương một tháng của Lâm Thiên Tầm chỉ có mấy ngàn tệ, nếu không có anh hai tài trợ, thì ngay cả tiền thuê phòng y cũng không trả nổi.
Nói tóm lại là, muốn tiền, tiền không có, muốn chết, mạng của y cũng chả đáng giá gì. Lâm Thiên Tầm u sầu, lần giải hòa đầu tiên với ngôi sao bị đánh thất bại.
Nhìn bóng đêm lờ mờ bên ngoài, Hổ Phách xoa mắt, mất kiên nhẫn hỏi y có đói bụng không.
Sao lại không đói được cơ chứ. Buổi sáng y chả ăn gì đã đi chụp ảnh, sau khi bị hiểu lầm còn phải giải thích, còn lỡ “vung tay đánh trúng người” nên phải ngồi ở đây đàm phán điều kiện giải hòa này, đến giờ trời đã tối đen rồi đó. Y đã đói đến mức ngực sắp dính vào lưng rồi.
Nhưng mà, Lâm Thiên Tầm chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài. Bởi vì, ha ha ha ha, vì tài nấu nướng của y rất tốt, y rất thích ăn cơm mình làm.
Hổ Phách nhăn mày: “Rốt cuộc có đói bụng không? Cậu nói đi chứ.”
Lâm Thiên Tầm thu lại tâm trạng nôn nóng của mình, trả lời: “Đương nhiên là đói rồi. Tôi đi về nấu cơm trước nhé. Anh còn nghĩ ra được điều kiện nào khác nữa thì cứ liên hệ với tôi. Dù sao, quả thật tôi cũng không có nhiều tiền như thế.”
Lông mày Hổ Phách nhăn lại càng chặt hơn: “Cậu biết nấu cơm?”
“Phải.”
Hổ Phách suy nghĩ một chút rồi đứng lên, “Mời tôi đến nhà cậu ăn một bữa đi. Hôm nay tạm thời tha cho cậu vậy.”
Hả? Đây là tình huống gì? Nhìn gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp trai và vết bầm tím rất rõ ràng của Hổ Phách, Lâm Thiên Tầm thở dài. Ai bảo mình lại “may mắn” vung trúng người ta? Thôi được rồi.
Vì thế nên tối đó thấy Hổ Phách dùng một tư thế tao nhã ăn sạch bách ba món một canh y làm, còn càn quét cả món điểm tâm ngọt mà y làm đêm qua, Lâm Thiên Tầm che mắt: Ai bảo ngôi sao vì phải giảm béo nên hầu như không ăn gì hết?
Hổ Phách rất vừa lòng, lau miệng rồi đi. Trước khi đi còn để lại một câu: “Hôm nay ăn no nên tạm thời tha cho cậu. Hôm nào chúng ta lại bàn tiếp chuyện mười vạn tệ nhé.”
Lâm Thiên Tầm khóc không ra nước mắt. Tên kia là ngôi sao ư? Không phải chứ, rõ ràng là một tên lưu manh!
Vài ngày sau đó, ở quán cà phê, Lâm Thiên Tầm lại được biết đến lối suy nghĩ vô cùng khác người của Hổ Phách. Nhưng ai bảo họa là do mình gây ra? Bảo mẫu thì bảo mẫu thôi, dù sao cũng chỉ là một tháng, cứ ưỡn ngực ngẩng đầu chịu đựng đi. Một tháng sau, mình vẫn là… một trang hảo hán…
Cuộc sống ở chung với Hổ Phách bắt đầu. Sau một tuần, Lâm Thiên Tầm tự nhủ với bản thân: Không sao, ngôi sao ấy mà, đương nhiên sẽ yêu cầu nhiều hơn người bình thường một ít rồi. Chẳng qua hắn chỉ là một tên tương đối ưa sạch sẽ, ưa im lặng, tương đối kiêng ăn, tương đối không thích làm việc nhà, tương đối nghiêm khắc với bản thân, đồng thời cũng rất nghiêm túc mà thôi…
Không sao, đều có thể nhẫn.
Nhưng, điều khiến y không thể nào nhẫn được nữa là chuyện Hổ Phách mang đến một con chó. Một con chó lớn như thế… Lâm Thiên Tầm không biết là giống nào, thế mà lại cao lớn, uy mãnh, thoạt nhìn rất hung dữ như vậy. Con chó kia thích nhất là thừa dịp Hổ Phách không có mặt, đẩy ngã Lâm Thiên Tầm rồi lộ ra răng nanh sắc bén, và nhìn Lâm Thiên Tầm lạnh run, thậm chí còn khóc thành tiếng, mới miễn cưỡng thu móng vuốt lại.
Lâm Thiên Tầm quả thật rất sợ chó. Hồi còn nhỏ y từng lang thang rồi bị chó vây lại. Tuy không bị cắn nhưng sự “đe dọa” kia đã đủ để tạo thành bóng ma suốt cuộc đời y.
Ban đầu khi Hổ Phách nghe Lâm Thiên Tầm nói là y sợ chó, hắn còn lấy chó của mình áp chế Lâm Thiên Tầm, vung roi yêu cầu Lâm Thiên Tầm phải thu dọn phòng ở sáng sủa, sạch sẽ đến mức không còn nhiễm một hạt bụi, rồi làm những món ăn thơm ngon mà Hổ Phách thích nhất. Nhưng mãi đến một ngày khi con chó đó lại thừa dịp Hổ Phách không ở nhà mà giở trò cũ với Lâm Thiên Tầm, Hổ Phách quên đồ nên phải quay lại, chứng kiến một màn “kinh hãi” mà từ trước đến nay hắn chưa từng được kinh qua. Vì chỉ cần hắn đang ở đó, thì con chó này rất nghe lời.
Lâm Thiên Tầm đang cầm cái lau nhà, bị một con chó trắng hung dữ đẩy ngã ở cửa phòng bếp. Con chó này còn đang định vươn lưỡi liếm mặt Lâm Thiên Tầm.
Hổ Phách quát lên một tiếng, con chó bật dậy, nhảy ra, phe phẩy đuôi về phía Hổ Phách giả ngoan ngoãn. Hổ Phách nhìn Lâm Thiên Tầm đang run rẩy đứng dậy, trên mặt đều là nước mắt, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi và bất an.
Con chó dữ đó bị Hổ Phách đưa đi, không còn xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Tầm nữa.
Vậy nên Lâm Thiên Tầm cảm thấy, thực ra, Hổ Phách là một người tốt.
Đúng rồi, Hổ Phách cực kì cực kì nổi tiếng, sắp chạm đến địa vị của một ngôi sao lớn rồi. Đây là điều mà Lâm Thiên Tầm rút ra từ trên mạng. Có rất nhiều người thích hắn, và những người ấy đều phủng hắn lên tận trời xanh. Họ nói, khuôn mặt của hắn là trời ban cho, dáng người của hắn là tỉ lệ vàng, giọng nói của hắn rất gợi cảm, rất mị hoặc, vũ đạo của hắn rất xuất thần… Tóm lại là, Hổ Phách đang là thành viên của một nhóm rất nổi tiếng, và chính độ nổi tiếng của hắn cũng không kém hơn hai thành viên kia.
Một tháng sắp trôi qua, Lâm Thiên Tầm phát hiện mình bắt đầu không yên lòng. Trong sách bảo rằng, muốn tạo nên một thói quen chỉ cần mười bốn ngày, và Lâm Thiên Tầm đã quen với việc làm bữa khuya, bóp vai, chuẩn bị nước nóng cho Hổ Phách vẫn luôn về rất muộn kia, đã quen với việc báo cáo lại cho Hổ Phách về những công việc y đã làm trong ngày và nghe hắn phàn nàn: “Mệt sống mệt chết thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cứ từ chức đi.”, đã quen với việc Hổ Phách đưa cho y nhiều món quà sau đó lại không kiên nhẫn nói: “Quà fans tặng, tôi không thích, cho cậu được lời.”
Nếu người ấy rời khỏi đây, mỗi tối y sẽ không cần phải đợi tới đêm khuya, không cần phải nhồi nhét vào trong tủ lạnh những thức ăn mà người ấy thích, không cần phải chú ý đến những tin tức giải trí về Hổ Phách nữa.
Ừ, sẽ tự do như xưa. Và cũng sẽ, cô đơn như xưa.
Một tháng đã đến, Hổ Phách không nói, Lâm Thiên Tầm cũng chẳng hé răng nửa lời. Tối hôm ấy, Hổ Phách trở về nhà rất sớm. Vất vả mới có một khoảng thời gian nghỉ ngơi nên hắn ăn cơm tối và nghe mấy bài hát xong thì về phòng sớm. Còn Lâm Thiên Tầm thì lướt mạng, trong lòng y hơi chán nản.
Chỉ một lát sau, gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh. Lâm Thiên Tầm vội đưa quần áo mới giặt lúc sáng phơi ngoài ban công vào, nhìn thấy ở nơi chân trời xa xa có vài tia sáng hiện lên. Ầy, hình như trời sắp mưa rồi.
Hồi nãy là chớp thì phải nhỉ? Vậy chắc chút nữa sẽ có sấm?
Lâm Thiên Tầm vội vàng chạy về phòng đóng tất cả các cửa sổ lại. Tuy hơi ngượng để nói ra, nhưng thật sự là, Lâm Thiên Tầm không chỉ sợ chó, mà y còn sợ sấm.
Có mấy người không nghĩ rằng sấm thì có gì mà phải sợ, nhất là khi bản thân còn đang an toàn ở trong phòng, không phải tiếng sấm chỉ hơi lớn chút sao.
Nhưng đối với người sợ tiếng sấm ấy, loại sợ hãi này không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Lâm Thiên Tầm đi tới đi lui giữa phòng khách và phòng của y. Mưa bắt đầu rơi tí tách và tiếng sấm đùng đoàng liên tiếp bên ngoài cửa sổ. Lâm Thiên Tầm vừa nghe xong tiếng sấm, lòng y đã căng lên, đứng thẳng người đến khi tiếng sấm khác vang lên.
Y đeo tai nghe, mở âm lượng tối đa nhưng nghe được vài cái đã thấy choáng đầu. Y lại trốn sang phòng vệ sinh, nhưng không gian nhỏ hẹp, oi bức này làm y ướt đẫm mồ hôi chỉ trong chốc lát.
Vì đổ mồ hôi nên y lại lau rửa một chút, rồi quay trở ra sô pha ở ngoài phòng khách, hai ngón tay che kín lỗ tai. Tiếng sấm như đang cố ý, vẫn đánh bên ngoài cửa sổ theo quy luật, đánh vào thần kinh của y.
“Lạch cạch”, cửa mở. Hổ Phách cầm chiếc cốc ra rót nước uống. Một tia chớp vừa chiếu sáng phòng khách, thân ảnh Lâm Thiên Tầm đang thu lu nơi sô pha đang dùng tay bịt tai khiến lòng Hổ Phách ngưng lại.
“Sợ tiếng sấm?” Hổ Phách bước qua, nhìn xuống Lâm Thiên Tầm.
Lâm Thiên Tầm giật mình, nhảy dựng lên, lắp bắp: “Không, không sợ… Tôi, chẳng qua là tôi…” Nói còn chưa dứt lời thì đã có một tiếng sấm khác nổi lên. Lâm Thiên Tầm theo phản xạ ngồi xổm bên cạnh bàn, che tai lại, cả người run rẩy.
Một lát sau, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên chiếc lưng đang căng thẳng của Lâm Thiên Tầm. Y khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không rõ là vẻ gì của Hổ Phách trong bóng tối.
“Lại đây.” Hổ Phách nâng Lâm Thiên Tầm dậy, cánh tay y tự nhiên tiếp xúc với vai của Lâm Thiên Tầm. Độ ấm của chân tay và xúc cảm mềm mại khiến Lâm Thiên Tầm hơi thả lỏng, não như không còn ý thức, đi theo Hổ Phách vào phòng ngủ.
Hổ Phách đè Lâm Thiên Tầm nằm xuống giường, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh y.
“Anh…” Lâm Thiên Tầm giãy dụa một cái.
“Ít nói nhảm, nhắm mắt, ngủ.” Hổ Phách lạnh lùng cắt ngang lời y, với tay tắt đèn giường. Trong phòng ngủ lại bắt đầu tối, lưng Lâm Thiên Tầm dính sát vào ngực của Hổ Phách. Hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái và cơ thể mới tắm rửa đã xoa dịu nỗi lo lắng của y, khiến y dần an ổn.
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm nữa. Hổ Phách đưa một cánh tay ôm chặt lấy eo của Lâm Thiên Tầm. Cả người y như bị Hổ Phách bọc lại, cuộn mình ở trong lồng ngực hắn.
Cảm giác mềm mại, ấm áp, an toàn như được mẹ bao bọc, Lâm Thiên Tầm rốt cuộc cũng thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hổ Phách lại uy hiếp khiến Lâm Thiên Tầm phải tiếp tục làm một tháng bảo mẫu nữa cho hắn, nếu không, chuyện y sợ tiếng sấm sẽ đến tai tòa soạn.
Lâm Thiên Tầm vội vã đồng ý, trong lòng y cũng chứa sự cam tâm, tình nguyện mà y không phát hiện ra.
Không lâu sau, bạn thân của Lâm Thiên Tầm – Cảnh Triệt đến nhà y vào ban đêm, bộ dáng tiều tụy, tâm trạng không tốt. Lâm Thiên Tầm ân cần để cậu ngủ xong mới bị Hổ Phách kéo vào phòng ngủ.
Trong nháy mắt, nơi cánh cửa phòng ngủ, trái tim Lâm Thiên Tầm trở nên căng thẳng nhất từ trước đến nay, sau đó y vẫn mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ “Nụ hôn đầu tiên của mình…”
Nhưng mà, y thật sự rất vui.
Đêm Giáng sinh, Hổ Phách nghe xong thông báo, vội vã trở về, may là còn vài tiếng nữa đêm Giáng sinh mới kết thúc.
Lâm Thiên Tầm quét dọn nhà từ trong ra ngoài, còn mua thêm một cây thông Noel đặt trước cửa. Hai người ầm ĩ chuẩn bị đồ ăn xong, bật đèn màu, vừa ăn cơm vừa xem TV, vừa bình đạm vừa thỏa mãn.
Ăn cơm xong, hai người xem một tiết mục giải trí. Hổ Phách ôm Lâm Thiên Tầm, vừa hôn đôi môi lành lạnh của y, vừa sờ loạn lên tấm lưng nhỏ gầy của y.
Lâm Thiên Tầm cười, giãy dụa, mặt ửng đỏ. Tuy đã quan hệ thân mật rất nhiều lần, nhưng Lâm Thiên Tầm vẫn rất xấu hổ mỗi khi hành động thân mật như vậy. Hổ Phách nhìn đôi má hồng hồng và đôi mắt lóng lánh nước, bỗng biến thân thành một con thú bự, xoay người đặt y dưới thân.
Một lúc lâu sau, hai người mới kiệt sức ôm lấy nhau. Hổ Phách xoa xoa bụng của Lâm Thiên Tầm: “Sao em lại gầy đi rồi?”
“Nào có đâu. Cơ bụng của em cũng mất tiêu rồi, rõ là béo lên chứ.”
Hổ Phách cảm thấy xúc cảm không tệ, tiếp tục vuốt ve: “Anh có một tuần nghỉ đông vào tết Âm lịch, chúng ta đến Nhật Bản chơi đi. Không phải em vẫn luôn muốn đến viện bảo tàng Ghibi sao? Có thể đến ngắm nhân vật hoạt hình mà em thích đấy.”
(Bảo tàng Ghibi là một viện bảo tàng trưng bày những sản phẩm của hãng Ghibi Studio)
“Thật, thật, thật sao?” Lâm Thiên Tầm kích động đứng lên, nhưng phần eo lại đau nhức khiến y phải gục xuống, ghé vào lồng ngực của Hổ Phách.
“Mà này, sao em lại thích bộ phim hoạt hình kia đến vậy?” Hổ Phách vân vê tóc y.
Hử, vì sao ư? Rốt cuộc cũng có người hỏi mình vì sao ư… Lúc trước khi vừa mới ở bên nhau, Hổ Phách biết bộ phim Lâm Thiên Tầm thích nhất là “Spirited Away”, nhưng cũng chỉ “À” một tiếng, lãnh đạm như những người khác.
Vì sao ư? Thật ra rất đơn giản.
Bởi vì em hi vọng mình có thể giống như nhân vật Chihiro, dũng cảm vì người mình yêu thương. Không sợ quái vật, không sợ đường đi nguy hiểm, không sợ hồng thủy, không sợ hành trình xa lạ, đến cùng cũng có thể ôm lấy người mình yêu, ngay cả những giọt nước mắt trong suốt chảy ra ấy cũng tràn ngập hạnh phúc.
Lâm Thiên Tầm ghé vào lồng ngực của Hổ Phách, trong mắt nổi lên sương mù mênh mông. Hổ Phách nghe y nói xong, hơi ngửa đầu, hôn lên hai cánh môi mỏng manh, mềm mại của y.
Với cả, còn một điều nữa mà Lâm Thiên Tầm không thể nói ra được.
Trước khi gặp Hổ Phách, y chỉ thích bộ phim hoạt hình này thôi. Nhưng sau khi gặp được hắn rồi, mức độ này đã thăng cấp thành yêu. Bởi vì trong bộ phim “Spirited Away”, người mà nhân vật chính Chihiro tìm kiếm có tên thật là Haku.
(Haku trong tiếng Trung là Hổ Phách)
Thiên Tầm và Hổ Phách, đã định sẵn là phải ở bên nhau rồi.
Tác giả :
Hạ Trường An