Di Thu
Chương 87
CHƯƠNG 87
.
.
Thu Nhi gắng gượng mới có thể xuống đất, tướng quân liền một đường ôm hắn lên trên xe. Xe ngựa lăn bánh về phía hoàng cung, tướng quân từ trong hành lý của Thu Nhi xuất ra hai mươi lượng bạc giao cho thị vệ, Thu Nhi phải trơ mắt nhìn bạc của mình cứ thế không cánh mà bay đau đến đứt từng khúc ruột, cũng không để ý mình ngồi trên xe ngựa bao lâu. Thẳng đến khi xe ngựa đến ngoại thành phía nam, Thái y mở cửa xe, Thu Nhi mới phát hiện bản thân đã ra khỏi kinh thành.
Thu Nhi hết nheo mắt rồi lại nhéo mặt, thế nào cũng không thể tin được tướng quân đã cứu hắn từ tay Hoàng Thượng. Thu Nhi kéo kéo tướng quân bên cạnh, lập tức truy vấn: “Ngài không phải đang đùa chứ, ngài đây là…”.
“Mang ngươi cao chạy xa bay! Không phải ngươi hối hận chứ, hay là muốn hồi cung?” Tướng quân chọn mi nhìn Thu Nhi.
Thu Nhi có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Không phải ta có ý này, nhưng chúng ta sau này phải tính sao? Hoàng Thượng không có khả năng chưa từng hỏi!”.
Tướng quân giả bộ nghiêm túc nói: “Ân, ta để lại thư cho Hoàng Thượng, nói Tống Bảo trộm địa đồ trấn giữ biên cương, chính ta phải tự mình đuổi theo!”.
Thu Nhi không khỏi cảm khái, khẩu khí nghiêm túc làm sao, nhưng cái cớ cũng ngây thơ làm sao. Này thật là một cái cớ khờ khạo đến không thể khờ khạo hơn được nữa, muốn khiến người ta tin tưởng cũng khó. Thu Nhi dở khóc dở cười, nói: “Nếu bệ hạ có thể tin tưởng lời nói của ngài, không bằng tin lợn cũng có thể biết bay!”. (Aka ~ When pig flies J))
Tướng quân ngửa đầu cười to, nói: “Ta cũng không tính làm cho bệ hạ tin tưởng, một hai ngày sau thủ vệ nhất định sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho Hoàng Thượng, đến lúc đó dù lấy cớ gì cũng vô dụng!”.
Thu Nhi tuyệt không nghĩ tới vấn đề này, nay nghĩ đến thực sự là vạn phần đau đầu. Hắn tiếp tục hỏi tướng quân: “Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao?”.
Thu Nhi nói chuyện một thời gian đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt suy yếu, con đường sau này còn dài tướng quân sợ hắn kiên trì không được. “Ngươi có biện pháp sao?”, tướng quân hỏi. Thu Nhi lắc đầu, tướng quân lại nói: “Ngươi đã không có biện pháp thì đừng lo lắng nữa, ta nếu đã đem ngươi đi thì sẽ không để Hoàng Thượng đem ngươi về!”.
Thu Nhi vẫn chưa hết hi vọng, hỏi: “Vậy ngươi tính sao?”.
“Ngươi hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác có mệt hay không, chúng ta còn một đoạn đường rất dài phải đi, ngươi nếu kiên trì không được, không bằng đem ngươi vào cung đi!”.
“Ta có thể kiên trì, vậy ta ngủ!” Thu Nhi nào dám lãng phí cơ hội không dễ dàng có được này, đầu ngả vào trong lòng tướng quân tận lực ngủ. Thế nhưng Thu Nhi dùng sức quá độ, đã một ngày không được ngủ yên ổn bây giờ hắn vẫn không tài nào ngủ được.
Thu Nhi giống như con cá chạch ở trong lòng tướng quân nhích tới nhích lui, tướng quân nghĩ tốt nhất vẫn là nói hết cho hắn đi, bằng không hắn trong lòng lo lắng cũng không thể yên giấc. Tướng quân vỗ vỗ mặt Thu Nhi, nói: “Này, đừng ngủ, ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi, nghe xong cũng đừng suy nghĩ quanh quẩn, ngủ cho ta, có biết không!”.
Thu Nhi mở to mắt, hỏi: “Chúng ta thật sự có thể trốn thoát sao?”.
“Ta tính đến Hân Nam phủ, tuần phủ nơi đó là hữu tướng quân, tỷ phu của ta. Ta nghĩ bọn họ đồng ý giúp ta “mất tích”, như vậy chức vụ tả tướng quân chắc chắn thuộc về nhà bọn họ!”.
Thu Nhi cảm thấy không ổn, nói: “Bọn họ có thể bắt ngươi giao cho Hoàng Thượng, như vậy không cần phải lập cái gì công lớn, vị trí tả tướng quân vẫn là của người ta!”.
“Chẳng lẽ tính tình bệ hạ ngươi còn không hiểu sao, giả như bọn họ giao cả ta cùng tấm bản đồ phòng thủ, nhiều nhất ta cũng chỉ bị giáng mấy chức mà thôi. Bệ hạ là một người thực tế, ai đối với hắn có ích hắn liền che chở cho người ấy, vì một nam sủng như ngươi mà xử ta tội chết là không sáng suốt! Cho nên, hữu tướng quân để ngừa hậu họa thì làm cho ta mất tích có vẻ tốt hơn.”.
“Vậy hữu tướng quân có thể giết ngươi, xong hết mọi chuyện?”.
Khả năng này tướng quân từng nghĩ tới, hắn làm như thế này cũng là một ván bạc bất đắc dĩ. Tướng quân nói: “Có khả năng, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không hạ ngoan thủ này. Trong tay ta có bản đồ phòng thủ, nếu hắn cứng rắn ta liền đem tấm bản đồ này tiết lộ cho địch nhân. Nếu chiến sự nổi lên, đối với cơ đồ của một kẻ chưa từng có kinh nghiệm tác chiến như hắn mà nói là một việc cực kì phiền toái, cho nên ta đoán hắn muốn duy trì hiện trạng này, thậm chí sẽ ở thời điểm xuất hiện mầm mống chiến tranh đến xin ta giúp đỡ. Hắn dù sao vẫn chỉ là một tướng quân lớn lên ở chốn kinh thành!”.
Những gì Thu Nhi muốn biết cũng đều đã biết, chỉ còn lại một vấn đề Thu Nhi căn bản không dám hỏi ra miệng, hắn sợ hỏi xong tướng quân sẽ do dự sẽ hối hận, sẽ bỏ rơi bọn họ, một lần nữa trở về chốn kinh thành!.
.
.
.
.
Thu Nhi gắng gượng mới có thể xuống đất, tướng quân liền một đường ôm hắn lên trên xe. Xe ngựa lăn bánh về phía hoàng cung, tướng quân từ trong hành lý của Thu Nhi xuất ra hai mươi lượng bạc giao cho thị vệ, Thu Nhi phải trơ mắt nhìn bạc của mình cứ thế không cánh mà bay đau đến đứt từng khúc ruột, cũng không để ý mình ngồi trên xe ngựa bao lâu. Thẳng đến khi xe ngựa đến ngoại thành phía nam, Thái y mở cửa xe, Thu Nhi mới phát hiện bản thân đã ra khỏi kinh thành.
Thu Nhi hết nheo mắt rồi lại nhéo mặt, thế nào cũng không thể tin được tướng quân đã cứu hắn từ tay Hoàng Thượng. Thu Nhi kéo kéo tướng quân bên cạnh, lập tức truy vấn: “Ngài không phải đang đùa chứ, ngài đây là…”.
“Mang ngươi cao chạy xa bay! Không phải ngươi hối hận chứ, hay là muốn hồi cung?” Tướng quân chọn mi nhìn Thu Nhi.
Thu Nhi có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Không phải ta có ý này, nhưng chúng ta sau này phải tính sao? Hoàng Thượng không có khả năng chưa từng hỏi!”.
Tướng quân giả bộ nghiêm túc nói: “Ân, ta để lại thư cho Hoàng Thượng, nói Tống Bảo trộm địa đồ trấn giữ biên cương, chính ta phải tự mình đuổi theo!”.
Thu Nhi không khỏi cảm khái, khẩu khí nghiêm túc làm sao, nhưng cái cớ cũng ngây thơ làm sao. Này thật là một cái cớ khờ khạo đến không thể khờ khạo hơn được nữa, muốn khiến người ta tin tưởng cũng khó. Thu Nhi dở khóc dở cười, nói: “Nếu bệ hạ có thể tin tưởng lời nói của ngài, không bằng tin lợn cũng có thể biết bay!”. (Aka ~ When pig flies J))
Tướng quân ngửa đầu cười to, nói: “Ta cũng không tính làm cho bệ hạ tin tưởng, một hai ngày sau thủ vệ nhất định sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho Hoàng Thượng, đến lúc đó dù lấy cớ gì cũng vô dụng!”.
Thu Nhi tuyệt không nghĩ tới vấn đề này, nay nghĩ đến thực sự là vạn phần đau đầu. Hắn tiếp tục hỏi tướng quân: “Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao?”.
Thu Nhi nói chuyện một thời gian đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt suy yếu, con đường sau này còn dài tướng quân sợ hắn kiên trì không được. “Ngươi có biện pháp sao?”, tướng quân hỏi. Thu Nhi lắc đầu, tướng quân lại nói: “Ngươi đã không có biện pháp thì đừng lo lắng nữa, ta nếu đã đem ngươi đi thì sẽ không để Hoàng Thượng đem ngươi về!”.
Thu Nhi vẫn chưa hết hi vọng, hỏi: “Vậy ngươi tính sao?”.
“Ngươi hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác có mệt hay không, chúng ta còn một đoạn đường rất dài phải đi, ngươi nếu kiên trì không được, không bằng đem ngươi vào cung đi!”.
“Ta có thể kiên trì, vậy ta ngủ!” Thu Nhi nào dám lãng phí cơ hội không dễ dàng có được này, đầu ngả vào trong lòng tướng quân tận lực ngủ. Thế nhưng Thu Nhi dùng sức quá độ, đã một ngày không được ngủ yên ổn bây giờ hắn vẫn không tài nào ngủ được.
Thu Nhi giống như con cá chạch ở trong lòng tướng quân nhích tới nhích lui, tướng quân nghĩ tốt nhất vẫn là nói hết cho hắn đi, bằng không hắn trong lòng lo lắng cũng không thể yên giấc. Tướng quân vỗ vỗ mặt Thu Nhi, nói: “Này, đừng ngủ, ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi, nghe xong cũng đừng suy nghĩ quanh quẩn, ngủ cho ta, có biết không!”.
Thu Nhi mở to mắt, hỏi: “Chúng ta thật sự có thể trốn thoát sao?”.
“Ta tính đến Hân Nam phủ, tuần phủ nơi đó là hữu tướng quân, tỷ phu của ta. Ta nghĩ bọn họ đồng ý giúp ta “mất tích”, như vậy chức vụ tả tướng quân chắc chắn thuộc về nhà bọn họ!”.
Thu Nhi cảm thấy không ổn, nói: “Bọn họ có thể bắt ngươi giao cho Hoàng Thượng, như vậy không cần phải lập cái gì công lớn, vị trí tả tướng quân vẫn là của người ta!”.
“Chẳng lẽ tính tình bệ hạ ngươi còn không hiểu sao, giả như bọn họ giao cả ta cùng tấm bản đồ phòng thủ, nhiều nhất ta cũng chỉ bị giáng mấy chức mà thôi. Bệ hạ là một người thực tế, ai đối với hắn có ích hắn liền che chở cho người ấy, vì một nam sủng như ngươi mà xử ta tội chết là không sáng suốt! Cho nên, hữu tướng quân để ngừa hậu họa thì làm cho ta mất tích có vẻ tốt hơn.”.
“Vậy hữu tướng quân có thể giết ngươi, xong hết mọi chuyện?”.
Khả năng này tướng quân từng nghĩ tới, hắn làm như thế này cũng là một ván bạc bất đắc dĩ. Tướng quân nói: “Có khả năng, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không hạ ngoan thủ này. Trong tay ta có bản đồ phòng thủ, nếu hắn cứng rắn ta liền đem tấm bản đồ này tiết lộ cho địch nhân. Nếu chiến sự nổi lên, đối với cơ đồ của một kẻ chưa từng có kinh nghiệm tác chiến như hắn mà nói là một việc cực kì phiền toái, cho nên ta đoán hắn muốn duy trì hiện trạng này, thậm chí sẽ ở thời điểm xuất hiện mầm mống chiến tranh đến xin ta giúp đỡ. Hắn dù sao vẫn chỉ là một tướng quân lớn lên ở chốn kinh thành!”.
Những gì Thu Nhi muốn biết cũng đều đã biết, chỉ còn lại một vấn đề Thu Nhi căn bản không dám hỏi ra miệng, hắn sợ hỏi xong tướng quân sẽ do dự sẽ hối hận, sẽ bỏ rơi bọn họ, một lần nữa trở về chốn kinh thành!.
.
.
Tác giả :
Phong Kinh Dương