Dị Thú - Tình Nam
Chương 19
”Đừng đùa nữa đại lang, ta có việc nói với mi.”
“Chuyện gì.”
“Ta chỉ còn chơi được một ngày, sau ngày mai, có lẽ thật lâu sau tôi mới có thể chơi tiếp.”
“Vì cái gì?” Minh Lang Vương có chút mất hứng, mất hứng nhóc con này luôn lên một hồi lại rời đi.
“Ta phải đi tham gia huấn luyện địa ngục, ai, ta một chút cũng không muốn đi.”
“Vậy không cần đi.” Minh Lang Vương ngặm Sương Sinh lên, hướng “giường” của mình chậm rãi thong thả đi qua.
“Không được, bạn ta ở trong tay bọn họ.” Sương Sinh bỉu môi nói.”Là Lam Xuyên bại hoại kia.”
“Lam Xuyên? Bằng hữu của cậu bị Lam Diễm khống chế?” Đem Sương Sinh thả lên đống rơm, Minh Lang Vương ngồi xuống đối điện cậu.
“Mi cũng biết? Không nghĩ tới NPC cũng có thể biết chuyện bên ngoài.” Sương Sinh thở dài, ”Đúng vậy, Băng Băng ngu ngốc hại ta bị người khác sai lên sai xuống, hiện tại năng lực ta không mạnh, chờ ta mạnh lên, nhất định phải hung hăng đánh mông bại hoại kia mấy bàn tay.” Dưới góc độ một đứa trẻ nên Sinh Sinh thấy, bị tấu mông cũng là trừng phạt thực mất mặt lại đau khổ.
“Tôi giúp cậu giết chết hắn.”
“Ai? Mi là NPC sao giúp ta được, nhưng mi có lòng như thế ta cũng rất vui vẻ rồi.” Sương Sinh trấn an sờ sờ cái mũi to của Minh Lang Vương.
“Tôi có thể.” Minh Lang Vương dùng đầu cọ cọ thân thể nho nhỏ của Sương Sinh.
“Có thể cái gì? Được rồi, mang ta đi tới chỗ lão đại đi, nơi của mi liên lạc không được, lão đại thấy ta đi lên lại liên hệ không được, sẽ lo lắng cho ta.”
“Hảo.”
Vừa ra khỏi huyệt động, thông tấn khí tất tất tất vang lên không ngừng, ra vừa liền thấy, có mọi người trong đoàn mạo hiểm, lão đại, còn có hai cái không biết.
A-Xít A-Min, Vi-Ta-Min.
Ách, có thể nào là song tử tinh kia?
Mở ra, quả nhiên là hai người bọn họ.
“Sinh Sinh, anh là Lam.” A-Xít A-Min.
“Sinh Sinh, anh là Vũ Lương.” Vi-Ta-Min.
Tên trong trò chơi cũng là một đôi nữa, Sương Sinh méo miệng, trả lời một câu.
“Em đến đây, các anh ở Tân Thủ Thôn đợi lát nữa, một hồi em sẽ đến.”
Đợi đến bên người lão đại, Sương Sinh theo cổ sói lủi xuống, lủi xong té ngã vào lòng lão đại.
“Tôi đi nha, tái kiến.” Lang nói.
“Tái kiến!” Sương Sinh vẫy ta, sau đó quay đầu ở trong lòng lão đại cọ cọ, “Lão đại em rất nhớ anh ác!”
“Anh cũng nhớ em.” Mặc Điện sờ sờ đầu đứa bé trong lòng “Gần đây đang làm cái gì, luôn không onl làm tất cả mọi người trong đoàn nhớ em.”
“Em bị người của bị Lam Diễm nô dịch, đau khổ lắm.” Cái đầu nhỏ của Sương Sinh ở trong lòng lão đại đổi tới đổi lui, “Đau khổ quá, lão đại mau an ủi em.”
“Hảo.” Mặc Điện một tay chặn ót cậu, đưa môi lên, vừa hôn xong, Sương Sinh ngốc như cái tượng gỗ, lay lay thân thể nhỏ nhắn của cậu, vẫn là ngơ ngác, không có phản ứng.
“Hôn một cái đã choáng váng?” Mặc Điện thấp giọng cười. Thật là một đứa nhỏ thuần khiết.
Một hồi lâu, Sương Sinh mới thanh tỉnh lại, mặt đỏ như hồng phú sĩ, tròng mắt xoay xoay, muốn nhìn mặt Mặc Điện lại ngượng ngùng không dám nhìn, cúi đầu chọt ngón tay.
“Anh, anh hôn em làm cái gì a…” Sương Sinh lắp bắp địa nói.
“An ủi em nha, còn có thể có cái gì.”
“Ác…” Như vậy à, hại cậu kích động, mị lực của lão đại quá lớn mà, gương mặt đẹp trai kia vừa tiến lại thì tim cậu đã tăng tốc.
Mặc Điện xem khuôn mặt nho nhỏ kia che kín thất vọng còn có chút không vui, nhịn không được bẹo nó phìng ra, nói: “Mặt và cổ đều thành cà rốt rồi.”
“Nói bậy, dù thế nào cũng phải là cây táo đáng yêu.”
“Hảo hảo, là cây táo đỏ đáng yêu.” Mặc Điện cười nói, buông cậu ra, “Anh phải đi.”
“A? Đi đâu?” Nhanh chóng ôm ống quần lão đại.
“Logout đi làm công chuyện.” Vỗ vỗ đầu của cậu, sau đó không đợi Sương Sinh nói tái kiến, liền logout.
“Làm cái gì…” Nói cũng chưa nói xong lão đại liền không thấy, Sương Sinh đô đô miệng, có chút mất hứng chạy về phía Truyền Tống Trận, người có nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn, cho nên ở trước khi nhiệm vụ hoàn thành cậu có thể tùy ý tiến vào Tân Thủ Thôn.
Ngoài Truyền Tống Trận, song tử tinh đã chờ ở đó, Sương Sinh phiền muộn đi qua, bỗng bổ nhào đến, hai cái tay ngắn ục ích, một bên kéo một cái tay thon dài.”Lương Lương Lam Lam, muốn đi đâu chơi?”
“Chúng ta không chơi làm sao biết ở đâu tốt, đương nhiên là em chủ động mang bọn anh đi chơi.”
“Cũng phải nga… A, em mang bọn anh học tập kỹ năng hen, các ngươi học kỹ năng đầu bếp! Ôi…” Đầu bị gõ một cái.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, mang ta đi đến nơi có cảnh đẹp lại mát để ngắm phong cảnh.” Lăng Vũ Lam nói.
“Ác, tốt.” Sương Sinh lựa chọn dẫn bọn hắn đi cùng tới ngọn núi nhỏ lần đầu tiên gặp Minh Lang Vương.
… Phân cách phân cách…
Trấn Mạc Lâm, lại xưng Mạc Lâm quốc, toàn bộ quốc gia chỉ có một cái thành trấn nho nhỏ này, bên trong có kẻ giàu có sợ chết, lính đánh thuê, sát thủ vô số, trong quốc có hai tổ chức sát thủ nổi tiếng khắp thế giới chiếm cứ, Mạc Lâm quốc là quốc gia hỗn loạn nhất trên thế giới, không có can đảm cùng không sợ chết, thì không thế sống trong này.
“Huấn luyện anh giao cho em, chính là ở Mạc Lâm sống trọn một tháng, sau đó nội trong một tháng cùng lính đánh thuê của Mạc Lâm nhận và hoàn thành một nhiệm vụ ám sát, trừ bỏ điều này, trong một tháng này cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, trừ bỏ rời khỏi nơi này.”
“A… Cũng không thể điều kiện thứ hai?”
“Không thể.” Mục Nhân nắm bàn tay nhỏ bé của Sương Sinh, dẫn cậu tiến vào một cái khách sạn nhỏ, mở cái phòng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiến vào một gian phòng nhỏ, nói với cậu, “Cho em, ba nghìn đồng liên bang, phòng chỉ có một thời gian buổi tối, sau khi anh rời khỏi, huấn luyện lập tức bắt đầu, em phải cẩn thận một chút, nơi này đều là bọn hung thần ác sát, có rất nhiều biến thái đặc biệt thích nhóc con đáng yêu như em, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Ác, vậy anh đi nhanh lên.” Cậu còn tưởng huấn luyện phong bế lại ác độc nghiêm khắc cỡ nào, không nghĩ tới thực tế lại thoải mái, trừ bỏ ám sát, cư nhiên huấn luyện người tu chân như cậu như vậy, hắn không biết tùy ý sát sinh đối với tu đạo rất vất lợi sao?
“Anh đi đây, tái kiến.”
Hừ, đi mới tốt, thứ trứng ung.
Chờ Mục Nhân đi vài phút, Sương Sinh từ trên giường nhảy đứng lên, lao ra ngoài. Phòng chỗ này thật buồn cười, cái giưỡng gỗ bé xíu chỉ dủ một người xoay, ván giường rất cứng rắn chăn cũng cứng rắn, cậu mới không cần ở trong này, cậu đi bán đan hoàn, được một số tiền lớn, hắc hắc, ở đại tửu điếm, sau đó mua một trò chơi khoang thuyền mỹ mỹ nằm ở trong tửu điếm một tháng, về phần ám sát, ngô, không muốn làm.
“Chuyện gì.”
“Ta chỉ còn chơi được một ngày, sau ngày mai, có lẽ thật lâu sau tôi mới có thể chơi tiếp.”
“Vì cái gì?” Minh Lang Vương có chút mất hứng, mất hứng nhóc con này luôn lên một hồi lại rời đi.
“Ta phải đi tham gia huấn luyện địa ngục, ai, ta một chút cũng không muốn đi.”
“Vậy không cần đi.” Minh Lang Vương ngặm Sương Sinh lên, hướng “giường” của mình chậm rãi thong thả đi qua.
“Không được, bạn ta ở trong tay bọn họ.” Sương Sinh bỉu môi nói.”Là Lam Xuyên bại hoại kia.”
“Lam Xuyên? Bằng hữu của cậu bị Lam Diễm khống chế?” Đem Sương Sinh thả lên đống rơm, Minh Lang Vương ngồi xuống đối điện cậu.
“Mi cũng biết? Không nghĩ tới NPC cũng có thể biết chuyện bên ngoài.” Sương Sinh thở dài, ”Đúng vậy, Băng Băng ngu ngốc hại ta bị người khác sai lên sai xuống, hiện tại năng lực ta không mạnh, chờ ta mạnh lên, nhất định phải hung hăng đánh mông bại hoại kia mấy bàn tay.” Dưới góc độ một đứa trẻ nên Sinh Sinh thấy, bị tấu mông cũng là trừng phạt thực mất mặt lại đau khổ.
“Tôi giúp cậu giết chết hắn.”
“Ai? Mi là NPC sao giúp ta được, nhưng mi có lòng như thế ta cũng rất vui vẻ rồi.” Sương Sinh trấn an sờ sờ cái mũi to của Minh Lang Vương.
“Tôi có thể.” Minh Lang Vương dùng đầu cọ cọ thân thể nho nhỏ của Sương Sinh.
“Có thể cái gì? Được rồi, mang ta đi tới chỗ lão đại đi, nơi của mi liên lạc không được, lão đại thấy ta đi lên lại liên hệ không được, sẽ lo lắng cho ta.”
“Hảo.”
Vừa ra khỏi huyệt động, thông tấn khí tất tất tất vang lên không ngừng, ra vừa liền thấy, có mọi người trong đoàn mạo hiểm, lão đại, còn có hai cái không biết.
A-Xít A-Min, Vi-Ta-Min.
Ách, có thể nào là song tử tinh kia?
Mở ra, quả nhiên là hai người bọn họ.
“Sinh Sinh, anh là Lam.” A-Xít A-Min.
“Sinh Sinh, anh là Vũ Lương.” Vi-Ta-Min.
Tên trong trò chơi cũng là một đôi nữa, Sương Sinh méo miệng, trả lời một câu.
“Em đến đây, các anh ở Tân Thủ Thôn đợi lát nữa, một hồi em sẽ đến.”
Đợi đến bên người lão đại, Sương Sinh theo cổ sói lủi xuống, lủi xong té ngã vào lòng lão đại.
“Tôi đi nha, tái kiến.” Lang nói.
“Tái kiến!” Sương Sinh vẫy ta, sau đó quay đầu ở trong lòng lão đại cọ cọ, “Lão đại em rất nhớ anh ác!”
“Anh cũng nhớ em.” Mặc Điện sờ sờ đầu đứa bé trong lòng “Gần đây đang làm cái gì, luôn không onl làm tất cả mọi người trong đoàn nhớ em.”
“Em bị người của bị Lam Diễm nô dịch, đau khổ lắm.” Cái đầu nhỏ của Sương Sinh ở trong lòng lão đại đổi tới đổi lui, “Đau khổ quá, lão đại mau an ủi em.”
“Hảo.” Mặc Điện một tay chặn ót cậu, đưa môi lên, vừa hôn xong, Sương Sinh ngốc như cái tượng gỗ, lay lay thân thể nhỏ nhắn của cậu, vẫn là ngơ ngác, không có phản ứng.
“Hôn một cái đã choáng váng?” Mặc Điện thấp giọng cười. Thật là một đứa nhỏ thuần khiết.
Một hồi lâu, Sương Sinh mới thanh tỉnh lại, mặt đỏ như hồng phú sĩ, tròng mắt xoay xoay, muốn nhìn mặt Mặc Điện lại ngượng ngùng không dám nhìn, cúi đầu chọt ngón tay.
“Anh, anh hôn em làm cái gì a…” Sương Sinh lắp bắp địa nói.
“An ủi em nha, còn có thể có cái gì.”
“Ác…” Như vậy à, hại cậu kích động, mị lực của lão đại quá lớn mà, gương mặt đẹp trai kia vừa tiến lại thì tim cậu đã tăng tốc.
Mặc Điện xem khuôn mặt nho nhỏ kia che kín thất vọng còn có chút không vui, nhịn không được bẹo nó phìng ra, nói: “Mặt và cổ đều thành cà rốt rồi.”
“Nói bậy, dù thế nào cũng phải là cây táo đáng yêu.”
“Hảo hảo, là cây táo đỏ đáng yêu.” Mặc Điện cười nói, buông cậu ra, “Anh phải đi.”
“A? Đi đâu?” Nhanh chóng ôm ống quần lão đại.
“Logout đi làm công chuyện.” Vỗ vỗ đầu của cậu, sau đó không đợi Sương Sinh nói tái kiến, liền logout.
“Làm cái gì…” Nói cũng chưa nói xong lão đại liền không thấy, Sương Sinh đô đô miệng, có chút mất hứng chạy về phía Truyền Tống Trận, người có nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn, cho nên ở trước khi nhiệm vụ hoàn thành cậu có thể tùy ý tiến vào Tân Thủ Thôn.
Ngoài Truyền Tống Trận, song tử tinh đã chờ ở đó, Sương Sinh phiền muộn đi qua, bỗng bổ nhào đến, hai cái tay ngắn ục ích, một bên kéo một cái tay thon dài.”Lương Lương Lam Lam, muốn đi đâu chơi?”
“Chúng ta không chơi làm sao biết ở đâu tốt, đương nhiên là em chủ động mang bọn anh đi chơi.”
“Cũng phải nga… A, em mang bọn anh học tập kỹ năng hen, các ngươi học kỹ năng đầu bếp! Ôi…” Đầu bị gõ một cái.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, mang ta đi đến nơi có cảnh đẹp lại mát để ngắm phong cảnh.” Lăng Vũ Lam nói.
“Ác, tốt.” Sương Sinh lựa chọn dẫn bọn hắn đi cùng tới ngọn núi nhỏ lần đầu tiên gặp Minh Lang Vương.
… Phân cách phân cách…
Trấn Mạc Lâm, lại xưng Mạc Lâm quốc, toàn bộ quốc gia chỉ có một cái thành trấn nho nhỏ này, bên trong có kẻ giàu có sợ chết, lính đánh thuê, sát thủ vô số, trong quốc có hai tổ chức sát thủ nổi tiếng khắp thế giới chiếm cứ, Mạc Lâm quốc là quốc gia hỗn loạn nhất trên thế giới, không có can đảm cùng không sợ chết, thì không thế sống trong này.
“Huấn luyện anh giao cho em, chính là ở Mạc Lâm sống trọn một tháng, sau đó nội trong một tháng cùng lính đánh thuê của Mạc Lâm nhận và hoàn thành một nhiệm vụ ám sát, trừ bỏ điều này, trong một tháng này cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, trừ bỏ rời khỏi nơi này.”
“A… Cũng không thể điều kiện thứ hai?”
“Không thể.” Mục Nhân nắm bàn tay nhỏ bé của Sương Sinh, dẫn cậu tiến vào một cái khách sạn nhỏ, mở cái phòng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiến vào một gian phòng nhỏ, nói với cậu, “Cho em, ba nghìn đồng liên bang, phòng chỉ có một thời gian buổi tối, sau khi anh rời khỏi, huấn luyện lập tức bắt đầu, em phải cẩn thận một chút, nơi này đều là bọn hung thần ác sát, có rất nhiều biến thái đặc biệt thích nhóc con đáng yêu như em, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Ác, vậy anh đi nhanh lên.” Cậu còn tưởng huấn luyện phong bế lại ác độc nghiêm khắc cỡ nào, không nghĩ tới thực tế lại thoải mái, trừ bỏ ám sát, cư nhiên huấn luyện người tu chân như cậu như vậy, hắn không biết tùy ý sát sinh đối với tu đạo rất vất lợi sao?
“Anh đi đây, tái kiến.”
Hừ, đi mới tốt, thứ trứng ung.
Chờ Mục Nhân đi vài phút, Sương Sinh từ trên giường nhảy đứng lên, lao ra ngoài. Phòng chỗ này thật buồn cười, cái giưỡng gỗ bé xíu chỉ dủ một người xoay, ván giường rất cứng rắn chăn cũng cứng rắn, cậu mới không cần ở trong này, cậu đi bán đan hoàn, được một số tiền lớn, hắc hắc, ở đại tửu điếm, sau đó mua một trò chơi khoang thuyền mỹ mỹ nằm ở trong tửu điếm một tháng, về phần ám sát, ngô, không muốn làm.
Tác giả :
Tình Nam