Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 11 Chương 168
Đây là Tây Hải, Bồng Lai Tiên Đảo.
Bắc Tạng đã đợi ở đây hàng nghìn vạn năm, bao nhiêu năm trước đã có tu vi Phi Thăng kỳ, nhưng bởi vì không mở được cầu sao, con đường đăng tiên không thông, đã mấy lần cắt giảm tu vi rồi lại bắt đầu. Lão không nhớ rõ đây là Phi Thăng kỳ thứ mấy nữa.
Tuy nhiên, đây là kỳ phi thăng cuối cùng.
Quay đầu lại, tu luyện một lần nữa, cũng chỉ hạn chế vài lần, linh hồn con người quá mỏng manh, số lần có thể thừa nhận trùng tung không nhiều lắm.
Xa xa, quay đầu lại, đứng trên bãi đá ngầm nhìn Tây Hải, Bán Luân Nguyệt. Băng qua Bán Luân Nguyệt này là Đông Hải và Tội Uyên.
Một bóng dáng mơ hồ hiện lên sau lưng lão, chỉ lửng lơ giữa không khí, mặc áo choàng trắng mĩ diệu, chín cái đuôi cáo lóe lên rồi biến mất.
“Là hôm nay sao?”
“Chính là hôm nay.” Bắc lão thở dài não nùng, lại nói, “Tuy lúc này là buổi tuôi, ngươi cũng không nên đi ra.”
Ban ngày ra ngoài, thần hồn bị phá hủy, cho dù là ban đêm, chuyện đời nhân thế này, Lam Cơ cũng không nên đến cảm thụ.
Lam Cơ lẳng lặng nói: “Ta đã là một luồng tàn hồn, nếu không phải Dịch Thanh dùng thuật quỷ đạo tập hợp thần niệm của ta thì giờ phút này ta đã sớm tan biến trong trời đất. Sở dĩ ta còn tồn tại, là vì muốn xem ván cờ này sẽ kết thúc như thế nào.”
Khổ tâm hại mạng nàng, lại sợ Lam Cơ nàng phá thế cục, nàng muốn nhìn xem, ván cơ này, phần thắng thuộc về ai.
Bắc lão chắp tay sau lưng, chờ đợi bình minh, lướt qua nơi này, chính là Tiểu Tự Tại Thiên, nếu không có màn sương biển dày đặc kia, có lẽ sẽ nhìn thấy Tiểu Tự Tại Thiên và cả Thiên Chuẩn Phù Đảo nữa. “Vốn năm đó Khô Diệp nói cho ta biết, ta chưa bao giừo tin, cho đến khi Ân Khương xuống tay với ngươi, ta mới hiểu.”
Ngày đó Lam Cơ từ trong Yêu tu Phù Các, sử dụng thuật Đại Na Di, trong nháy mắt đến Tây Hải, nhưng vừa mới xuất hiện đã bị người ta hại, thế nên Bắc Lão chỉ cảm giác nàng xuất hiện trong khoảnh khắc thôi.
Bắc lão tu hành nhiều năm, sớm đã vượt qua sự tồn tại của Đông Nhàn, cố nhiên biết tình huống này rất khác thường.
Trong giây phút Lam Cơ xảy ra chuyện, lão đã chạy ngay ra kiểm tra, sau đó lặng lẽ tìm tên quỷ tu tên Dịch Thanh ở Tây Hải, lúc này mới tập hợp một tia tàn hồn Lam Cơ lưu lại trên đời, miễn cưỡng mới bảo trụ được, mặc dù không thể phục hồi như cũ, nhưng ít nhất có thể tồn tại dưới hình thái như vậy—— mặc dù, không biết lúc nào sẽ tiêu tán.
Bắc lão cũng không nói chuyện này với người ngoài, chỉ giữ bí mật, lúc Phù Các xác nhận Lam Cơ ngã xuống, cũng không hé răng một câu.
Lam Cơ nhớ lại tình hình ngày đó, còn có thứ mình tận mắt thấy, chỉ nói: “Nếu không phải chết lần này, người có nói ta cũng không tin. Hà tất còn gọi nàng là Ân Khương, rõ ràng là Cửu Hồi.”
Từ lúc đầu đã giả mạo rồi.
Lam Cơ rõ hơn ai hết.
Ván này, xuyên suốt vạn vạn năm, giờ phút này còn đang xoay tròn, chỉ là không biết bao nhiêu người bị cuốn vào trong.
“Nơi này chỉ là một trong những ba nghìn ngôi sao, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn rất nhiêu, chúng ta không thể nhìn thấy nó, nhưng mà, khi ngày này sắp đến, ta có hơi sợ hãi..”
Bắc Tạng nói lời cảm thán, lại nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều, lão có thể sống được đến lúc cầu sao mở ra hay không, còn rất khó nói.
Lam Cơ hiểu ý lão.
Cầu sao đã biết mất mấy nghìn năm, rất lâu rồi không có tu sĩ phi thăng, cũng không biết thế giới bên ngoài Xu Ẩn Tinh ra sao, bọn họ cố sức tưởng tượng ra, nhưng cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ.
Thế giới bên ngoài rộng lớn thật chăng? Có lẽ là nơi đầy sao lấp lánh.
Lam Cơ nói, “Nói cho cùng, vẫn là năm đó ta hiểu lầm Khô Diệp. Chỉ là đã quá muộn… Hộp Chiết Nan, rốt cuộc là lỗi của ai, khó mà phân định nổi.”
“Hộp Chiết Nan khó mở, nếu Khô Diệp không động tâm với Ân Khương, cũng sẽ không làm khó nàng.” Bắc Tạng lắc đầu, nhớ tới chuyện cũ năm đó.
“…… Hộp Chiết Nan, cũng không chỉ dùng để khó mở thôi…”
Nói nửa câu này, Lam Cơ lại không nói gì, có lẽ là chuyện của cố nhân, nhưng cũng muốn nói đôi câu. Nàng cùng Bắc Tạng nhìn về phía trước, thở dài một câu: “Tăng nhân Thị Phi này, tuy mang thân người nhưng tâm đã thành Phật rồi.”
Tất cả mọi thứ sẽ diễn ra vào ngày hôm nay, lúc bình minh ló dạng.
Sương mù trên biển giăng kín, vòng cung trăng dần dần lặn, lướt qua Bán Luân Nguyện Xu Ẩn Tinh, cách mặt sương nặng nề phủ trên biển, biển nặng nề, vầng trăng dần thấp, lướt qua khu ẩn tinh nửa vầng trăng, có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo kia.
Một bên là Thiên Chuẩn Phù Đảo, một bên là Tiểu Tự Tại Thiên.
Đây đã lần thứ ba Đường Thời đến đây rồi.
Hắn đứng phía dưới vô số bậc thang, toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên chìm trong bóng tối đen đặc, sao trời giăng mắc tỏa từng tia sáng, rọi qua bóng đêm trên Đông Hải này.
Phía bắc là Thiên Chuẩn Phù Đảo nổi trên mặt biển, tĩnh lặng không tiếng động, đâu giống với Tiểu Tự Tại Thiên trước mặt Đường Thời.
Hắn bước từng bước, nhớ tới mục đích của mình, lại cảm thấy hơi đường đột, ngôi cổ tự sâu trong đêm tối này…
Qua cửa núi, lúc đi lên, cửa Thiền Môn tự đóng lại. Đường Thời suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng kéo vòng cửa, rồi khóa.
Bên trong sáng lên, một tiểu tăng mặc áo xám thắp đèn đi ra, khuông mặt chìm trong bóng tối, chỉ biết đây là một hòa thượng bình thường.
Đường Thời mặc áo xanh đứng ngoài cửa một, nhìn không giống người bình thường.
Tăng nhân này hơi ngạc nhiên, nhận ra hắn không phải là người của Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng cũng không nhận ra hắn là Thời Độ lúc trước, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Thí chủ đêm khuya đến thăm Thiên Môn Tự, không biết ——”
“……”
Trầm mặc thật lâu, Đường Thời nói: “Tại hạ và pháp sư Thị Phi của quý môn là bạn bè. Lần này có việc nên đến kiếm y. Đêm khuya đến thăm thật sự thất lễ, mong thứ lỗi.”
Tiểu Tự Tại Thiên đang chao đảo trong mưa bão, nhưng mọi người ai ai cũng biết sớm sẽ di chuyển đến Đại Hoang, nên nhiều người đã bình tĩnh lại.
Toàn bộ Thiền Môn Tự vào ban đêm mang cảm giác độc đáo đến lạ..
Tăng nhân kia nâng đèn, nhường đường, dẫn Đường Thời lên con đường đá xanh, “Pháp sư Thị Phi đã bế quan hai năm, ở trong Tam Trọng Thiên. Nếu thí chủ muốn gặp y, thì phải thông báo trước. Trước tiên mời ngài vào trong thiền phòng bên này, bần tăng đi hỏi thăm giúp ngài.”
Đường Thời cong môi cứng đờ, cảm thấy tay chân luống cuống.
Hắn ngồi trong thiền phòng tối tăm, ngón tay đặt trên bàn bàn đơn sơ, nhẹ nhàng gõ.
Tăng nhân kia tựa hồ cảm thấy hắn hơi lo lắng, rót cho hắn một chén trà, còn cười nói: “Thí chủ có việc quan trọng sao?”
Đường Thời nhận trà, nói cảm ơn, lại nói: “Có lẽ vậy. ”
Tăng nhân chắp tay với hắn, rồi ra khỏi phòng thiền, để lại một ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên bộ y phục màu xanh của Đường Thời trong đêm. Tiếng gõ tay trên bàn của hắn có hơi loạn, giống như lúc này tâm tình bất ổn của hắn lúc này.
Cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy bóng cây tối đen bên ngàoi.
Trước bệ cửa sổ bày một ván cờ, hẳn là do tăng nhân lưu lại khi đánh cờ.
Hắn chán nản ngồi xuống, chợt nhớ tới câu thơ “Hữu ước bất lai quá dạ bán, Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa” (Nửa đêm cái hẹn qua rời, Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn). Đây đâu phải đã hẹn trước, mà là chuyến thắm không mời mà đến chứ nhỉ?
Ước khách
Tăng nhân đi hồi lâu, trở về lại nói: “Pháp sư Thị Phi bế quan, không tiếp khách.”
Lúc đó, Đường Thời đang cầm quân cờ gõ bàn cờ, nghe hắn tiến vào nói câu này, liền ném phắt quân cờ lên bàn, quân cờ trắng kia lăn một vòng, mang theo tiếng xoay tít rồi dừng lại.
Đường Thời lập tức đứng dậy, bước thẳng ra khỏi thiền phòng. Bằng tu vi Độ Kiếp kỳ của hắn, còn sợ không xông nổi Tam Trọng Thiên à? Cho dù Thị Phi ở Cửu Trọng Thiên, hắn cũng phải kéo Thị Phi xuống cho kỳ được!
Trong màn đêm đầy sao này, ở nơi tĩnh mịch của Tiểu Tự Tại Thiên, Thiền Môn Tự bỗng lóe lên một luồng sáng xanh, đánh thức các tăng nhân, khí tức này quá mạnh mẽ bá đạo, trong tích tắc đã vọt tới Nhất Trọng Thiên, rồi lao thẳng tới Nhị Trọng Thiên, bước lên bậc chín tội cũng như đang đi trên đất bằng.
Đường Thời lạnh mặt, không thèm để ý mấy tăng nhân phía dưới đang ngửa đầu nhìn hắn, càng không quan tâm Thiền Môn Tự bỗng nhiên náo động.
Khi phi thân qua Nhất Trọng Thiên, rất nhiều tăng nhân đi ra nhưng tu vi hơi thấp, căn bản không ngăn nổi Đường Thời.
Thời điểm lên Nhị Trọng Thiên, đã có tu sĩ đứng trước mặt hắn, ở trước quảng trường Đại Hùng Bảo Điện này, Đường Thười đã giết vô số người, mà hiện giờ đối diện hắn không phải là Yêu tu mà là Phật tu.
“Tránh ra.”
Hắn chỉ nói hai chữ, ngón tay cầm bút lõi cây Tam Chu, khí mực mênh mông nhanh chóng nhuộm thân bút màu lam này, mang theo hơi thở đầy nguy hiểm,
Mười ngón tay Đường Thời hoàn toàn bị khí mực nhuộm đen, nhẹ nhàng cầm bút lõi cây Tam Chu, vô cùng quỷ dị.
Trong đêm đen, ba mươi sáu tăng nhân xuất hiện cách hắn mười trượng, còn có vài gương mặt quen thuộc.
Tay cầm Nguyệt Nha Sạn, hòa thượng Ấn Không vẫn mang dáng vẻ đầy da thịt, nhưng ánh mắt đã trầm ổn hơn rất nhiêu, tu vi Xuất Khiếu kỳ cũng không thấp nhưng ở trước mặt Đường Thời thì chẳng là gì cả.
Lúc trước ở hội mười tám cảnh Tiểu Hoang, hắn còn đi theo Thị Phi, chung đường với Đường Thời.
Ánh mắt Đường Thời lạnh lùng lướt qua ba mươi sáu người này, bọn họ nghe rõ lời hắn nhưng không nhúc nhích.
Ấn Không đứng giữa, chính là người chủ trận lúc này, chỉ nói: “Thị Phi sư huynh bế quan không tiếp khách. Mời Đường thí chủ về cho.”
Đường Thời cười lạnh, vũ khí trong tay tỏa hào quang cực mạnh, vẻ mặt đầy băng giá, “Ta lặp lại lần nữa, tránh ra.”
Ấn Không trầm mặc, hắn biết hôm nay Đường Thời quyết tâm xông vào, chỉ quát một tiếng: “Bày trận! ”
Trận pháp ba mươi sáu Thiên Khương Bồ Đề hình thành trong nháy mắt. Vì trận chiến với Thiên Chuẩn Phù Đảo lần trước, nên quảng trước đã khắc trận pháp mới, vừa vặn phối hợp trận pháp này, ba mươi sáu tăng nhân, mỗi người đứng ở điểm trận pháp, liền kết thành trận, dưới chân có kim quang chuyển động chêm xen thành ánh sáng, Đường Thời ở giữa kim quang lấp lánh trong đại trận này, y hệt yêu ma.
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày đến Tiểu Tự Tại Thiên mà dược hưởng thụ đãi ngộ này.
Hay lắm, giỏi lắm, khá khen cho Thị Phi!
Môi mím chặt, Đường Thời không nhìn người khác, chỉ nhìn về phía Ấn Không phía trước, nổi sát tâm.
Tay phải hắn khẽ lắc, Thái Cực Đan Thanh Ấn đột nhiên hiện ra trong đường kính mười dặm dưới chân hắn, linh lực bắn khỏi mặt đất, thổi bay áo xanh của Đường Thời, cùng hất bay tóc hắn, trong lúc xuất thân, cả khuôn mặt biến thành yêu ma!
Trong mắt phản chiếu màu xanh biêng biếc của bút lõi cây Tam Chu và nét u ám xen lẫn vào nhau. Ngón tay Đường Thời gõ lên cây bút, đầu bút nhẹ nhàng chạm mặt đất, màu lam gợn sóng tỏa trong đêm tối. dọc theo mặt đất quảng trở lan rộng. Trong ánh sáng ẩn chứa nguy hiểm vô vàn kèm theo sự lạnh buốt cùng cực.
Chiến cuộc nổi ra ngay lập tức.
“Thôi, để hắn lên.”
Trên Tam Trọng Thiên bỗng vang lên một tiếng thở dài, mang theo vài phần lưỡng lự và bất đắc dĩ.
Tất cả tăng nhân phía dưới ngây người, nhìn về phía Đường Thời đang bị họ vây quanh. Bọn họ cũng nhận ra người này, xem như là người quen của Tiểu Tự Tại Thiên. Chỉ là người này vừa tỏa ra sát khí, đâu giống như Đạo tu? Hắn tìm Thị Phi…
Đường Thời duy trì trạng thái căng cứng toàn thân, không nhúc nhích, khớp xương ngón tay hơi trắng bệch, linh quang trên bút vẫn không phai.
Ấn Không cắn răng, nói: “Rút trận!”
Do hắn dẫn đầu, nên tất cả tăng nhân đều rút trận hình, tản ra một vòng tròn lớn.
Đến lúc này, màu xanh trắng trên ngón tay Đường Thời mới tản đi, tay khẽ buông lỏng, linh quang trên bút lõi cây Tam Chu tắt lịm, màu móng tay cũng khôi phục về trạng thái ban đầu, Thái Cực Đan Thanh Ấn dưới Chân cũng như nước bị gió thổi khô, biến mất không dấu vết.
Bậc chín tội lần nữa xuất hiện giữa Nhị Trọng Thiên, Đường Thời cài bút lại, chắp tay nói với Ấn Không: “Mới vừa rồi đắc tội.”
Ấn Không lặng lẽ thở dài, nhường đường, chỉ nói: “Xin mời.”
Các tăng nhân cũng lui ra, nhìn Đường Thời xoay người ttrong tích tắc thu lại bút lõi cây Tam Chu, vẻ mặt kinh hãi với sát khi vừa rồi hắn, rồi đang tự hỏi sao Thị Phi lại đối xử ngoại lệ với Đường Thời. Vừa mới nghĩ tới thì Đường Thời đã lên bậc chín tội, biến mất ở Nhị Trọng Thiên.
Bắc Tạng đã đợi ở đây hàng nghìn vạn năm, bao nhiêu năm trước đã có tu vi Phi Thăng kỳ, nhưng bởi vì không mở được cầu sao, con đường đăng tiên không thông, đã mấy lần cắt giảm tu vi rồi lại bắt đầu. Lão không nhớ rõ đây là Phi Thăng kỳ thứ mấy nữa.
Tuy nhiên, đây là kỳ phi thăng cuối cùng.
Quay đầu lại, tu luyện một lần nữa, cũng chỉ hạn chế vài lần, linh hồn con người quá mỏng manh, số lần có thể thừa nhận trùng tung không nhiều lắm.
Xa xa, quay đầu lại, đứng trên bãi đá ngầm nhìn Tây Hải, Bán Luân Nguyệt. Băng qua Bán Luân Nguyệt này là Đông Hải và Tội Uyên.
Một bóng dáng mơ hồ hiện lên sau lưng lão, chỉ lửng lơ giữa không khí, mặc áo choàng trắng mĩ diệu, chín cái đuôi cáo lóe lên rồi biến mất.
“Là hôm nay sao?”
“Chính là hôm nay.” Bắc lão thở dài não nùng, lại nói, “Tuy lúc này là buổi tuôi, ngươi cũng không nên đi ra.”
Ban ngày ra ngoài, thần hồn bị phá hủy, cho dù là ban đêm, chuyện đời nhân thế này, Lam Cơ cũng không nên đến cảm thụ.
Lam Cơ lẳng lặng nói: “Ta đã là một luồng tàn hồn, nếu không phải Dịch Thanh dùng thuật quỷ đạo tập hợp thần niệm của ta thì giờ phút này ta đã sớm tan biến trong trời đất. Sở dĩ ta còn tồn tại, là vì muốn xem ván cờ này sẽ kết thúc như thế nào.”
Khổ tâm hại mạng nàng, lại sợ Lam Cơ nàng phá thế cục, nàng muốn nhìn xem, ván cơ này, phần thắng thuộc về ai.
Bắc lão chắp tay sau lưng, chờ đợi bình minh, lướt qua nơi này, chính là Tiểu Tự Tại Thiên, nếu không có màn sương biển dày đặc kia, có lẽ sẽ nhìn thấy Tiểu Tự Tại Thiên và cả Thiên Chuẩn Phù Đảo nữa. “Vốn năm đó Khô Diệp nói cho ta biết, ta chưa bao giừo tin, cho đến khi Ân Khương xuống tay với ngươi, ta mới hiểu.”
Ngày đó Lam Cơ từ trong Yêu tu Phù Các, sử dụng thuật Đại Na Di, trong nháy mắt đến Tây Hải, nhưng vừa mới xuất hiện đã bị người ta hại, thế nên Bắc Lão chỉ cảm giác nàng xuất hiện trong khoảnh khắc thôi.
Bắc lão tu hành nhiều năm, sớm đã vượt qua sự tồn tại của Đông Nhàn, cố nhiên biết tình huống này rất khác thường.
Trong giây phút Lam Cơ xảy ra chuyện, lão đã chạy ngay ra kiểm tra, sau đó lặng lẽ tìm tên quỷ tu tên Dịch Thanh ở Tây Hải, lúc này mới tập hợp một tia tàn hồn Lam Cơ lưu lại trên đời, miễn cưỡng mới bảo trụ được, mặc dù không thể phục hồi như cũ, nhưng ít nhất có thể tồn tại dưới hình thái như vậy—— mặc dù, không biết lúc nào sẽ tiêu tán.
Bắc lão cũng không nói chuyện này với người ngoài, chỉ giữ bí mật, lúc Phù Các xác nhận Lam Cơ ngã xuống, cũng không hé răng một câu.
Lam Cơ nhớ lại tình hình ngày đó, còn có thứ mình tận mắt thấy, chỉ nói: “Nếu không phải chết lần này, người có nói ta cũng không tin. Hà tất còn gọi nàng là Ân Khương, rõ ràng là Cửu Hồi.”
Từ lúc đầu đã giả mạo rồi.
Lam Cơ rõ hơn ai hết.
Ván này, xuyên suốt vạn vạn năm, giờ phút này còn đang xoay tròn, chỉ là không biết bao nhiêu người bị cuốn vào trong.
“Nơi này chỉ là một trong những ba nghìn ngôi sao, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn rất nhiêu, chúng ta không thể nhìn thấy nó, nhưng mà, khi ngày này sắp đến, ta có hơi sợ hãi..”
Bắc Tạng nói lời cảm thán, lại nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều, lão có thể sống được đến lúc cầu sao mở ra hay không, còn rất khó nói.
Lam Cơ hiểu ý lão.
Cầu sao đã biết mất mấy nghìn năm, rất lâu rồi không có tu sĩ phi thăng, cũng không biết thế giới bên ngoài Xu Ẩn Tinh ra sao, bọn họ cố sức tưởng tượng ra, nhưng cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ.
Thế giới bên ngoài rộng lớn thật chăng? Có lẽ là nơi đầy sao lấp lánh.
Lam Cơ nói, “Nói cho cùng, vẫn là năm đó ta hiểu lầm Khô Diệp. Chỉ là đã quá muộn… Hộp Chiết Nan, rốt cuộc là lỗi của ai, khó mà phân định nổi.”
“Hộp Chiết Nan khó mở, nếu Khô Diệp không động tâm với Ân Khương, cũng sẽ không làm khó nàng.” Bắc Tạng lắc đầu, nhớ tới chuyện cũ năm đó.
“…… Hộp Chiết Nan, cũng không chỉ dùng để khó mở thôi…”
Nói nửa câu này, Lam Cơ lại không nói gì, có lẽ là chuyện của cố nhân, nhưng cũng muốn nói đôi câu. Nàng cùng Bắc Tạng nhìn về phía trước, thở dài một câu: “Tăng nhân Thị Phi này, tuy mang thân người nhưng tâm đã thành Phật rồi.”
Tất cả mọi thứ sẽ diễn ra vào ngày hôm nay, lúc bình minh ló dạng.
Sương mù trên biển giăng kín, vòng cung trăng dần dần lặn, lướt qua Bán Luân Nguyện Xu Ẩn Tinh, cách mặt sương nặng nề phủ trên biển, biển nặng nề, vầng trăng dần thấp, lướt qua khu ẩn tinh nửa vầng trăng, có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo kia.
Một bên là Thiên Chuẩn Phù Đảo, một bên là Tiểu Tự Tại Thiên.
Đây đã lần thứ ba Đường Thời đến đây rồi.
Hắn đứng phía dưới vô số bậc thang, toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên chìm trong bóng tối đen đặc, sao trời giăng mắc tỏa từng tia sáng, rọi qua bóng đêm trên Đông Hải này.
Phía bắc là Thiên Chuẩn Phù Đảo nổi trên mặt biển, tĩnh lặng không tiếng động, đâu giống với Tiểu Tự Tại Thiên trước mặt Đường Thời.
Hắn bước từng bước, nhớ tới mục đích của mình, lại cảm thấy hơi đường đột, ngôi cổ tự sâu trong đêm tối này…
Qua cửa núi, lúc đi lên, cửa Thiền Môn tự đóng lại. Đường Thời suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng kéo vòng cửa, rồi khóa.
Bên trong sáng lên, một tiểu tăng mặc áo xám thắp đèn đi ra, khuông mặt chìm trong bóng tối, chỉ biết đây là một hòa thượng bình thường.
Đường Thời mặc áo xanh đứng ngoài cửa một, nhìn không giống người bình thường.
Tăng nhân này hơi ngạc nhiên, nhận ra hắn không phải là người của Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng cũng không nhận ra hắn là Thời Độ lúc trước, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Thí chủ đêm khuya đến thăm Thiên Môn Tự, không biết ——”
“……”
Trầm mặc thật lâu, Đường Thời nói: “Tại hạ và pháp sư Thị Phi của quý môn là bạn bè. Lần này có việc nên đến kiếm y. Đêm khuya đến thăm thật sự thất lễ, mong thứ lỗi.”
Tiểu Tự Tại Thiên đang chao đảo trong mưa bão, nhưng mọi người ai ai cũng biết sớm sẽ di chuyển đến Đại Hoang, nên nhiều người đã bình tĩnh lại.
Toàn bộ Thiền Môn Tự vào ban đêm mang cảm giác độc đáo đến lạ..
Tăng nhân kia nâng đèn, nhường đường, dẫn Đường Thời lên con đường đá xanh, “Pháp sư Thị Phi đã bế quan hai năm, ở trong Tam Trọng Thiên. Nếu thí chủ muốn gặp y, thì phải thông báo trước. Trước tiên mời ngài vào trong thiền phòng bên này, bần tăng đi hỏi thăm giúp ngài.”
Đường Thời cong môi cứng đờ, cảm thấy tay chân luống cuống.
Hắn ngồi trong thiền phòng tối tăm, ngón tay đặt trên bàn bàn đơn sơ, nhẹ nhàng gõ.
Tăng nhân kia tựa hồ cảm thấy hắn hơi lo lắng, rót cho hắn một chén trà, còn cười nói: “Thí chủ có việc quan trọng sao?”
Đường Thời nhận trà, nói cảm ơn, lại nói: “Có lẽ vậy. ”
Tăng nhân chắp tay với hắn, rồi ra khỏi phòng thiền, để lại một ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên bộ y phục màu xanh của Đường Thời trong đêm. Tiếng gõ tay trên bàn của hắn có hơi loạn, giống như lúc này tâm tình bất ổn của hắn lúc này.
Cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy bóng cây tối đen bên ngàoi.
Trước bệ cửa sổ bày một ván cờ, hẳn là do tăng nhân lưu lại khi đánh cờ.
Hắn chán nản ngồi xuống, chợt nhớ tới câu thơ “Hữu ước bất lai quá dạ bán, Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa” (Nửa đêm cái hẹn qua rời, Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn). Đây đâu phải đã hẹn trước, mà là chuyến thắm không mời mà đến chứ nhỉ?
Ước khách
Tăng nhân đi hồi lâu, trở về lại nói: “Pháp sư Thị Phi bế quan, không tiếp khách.”
Lúc đó, Đường Thời đang cầm quân cờ gõ bàn cờ, nghe hắn tiến vào nói câu này, liền ném phắt quân cờ lên bàn, quân cờ trắng kia lăn một vòng, mang theo tiếng xoay tít rồi dừng lại.
Đường Thời lập tức đứng dậy, bước thẳng ra khỏi thiền phòng. Bằng tu vi Độ Kiếp kỳ của hắn, còn sợ không xông nổi Tam Trọng Thiên à? Cho dù Thị Phi ở Cửu Trọng Thiên, hắn cũng phải kéo Thị Phi xuống cho kỳ được!
Trong màn đêm đầy sao này, ở nơi tĩnh mịch của Tiểu Tự Tại Thiên, Thiền Môn Tự bỗng lóe lên một luồng sáng xanh, đánh thức các tăng nhân, khí tức này quá mạnh mẽ bá đạo, trong tích tắc đã vọt tới Nhất Trọng Thiên, rồi lao thẳng tới Nhị Trọng Thiên, bước lên bậc chín tội cũng như đang đi trên đất bằng.
Đường Thời lạnh mặt, không thèm để ý mấy tăng nhân phía dưới đang ngửa đầu nhìn hắn, càng không quan tâm Thiền Môn Tự bỗng nhiên náo động.
Khi phi thân qua Nhất Trọng Thiên, rất nhiều tăng nhân đi ra nhưng tu vi hơi thấp, căn bản không ngăn nổi Đường Thời.
Thời điểm lên Nhị Trọng Thiên, đã có tu sĩ đứng trước mặt hắn, ở trước quảng trường Đại Hùng Bảo Điện này, Đường Thười đã giết vô số người, mà hiện giờ đối diện hắn không phải là Yêu tu mà là Phật tu.
“Tránh ra.”
Hắn chỉ nói hai chữ, ngón tay cầm bút lõi cây Tam Chu, khí mực mênh mông nhanh chóng nhuộm thân bút màu lam này, mang theo hơi thở đầy nguy hiểm,
Mười ngón tay Đường Thời hoàn toàn bị khí mực nhuộm đen, nhẹ nhàng cầm bút lõi cây Tam Chu, vô cùng quỷ dị.
Trong đêm đen, ba mươi sáu tăng nhân xuất hiện cách hắn mười trượng, còn có vài gương mặt quen thuộc.
Tay cầm Nguyệt Nha Sạn, hòa thượng Ấn Không vẫn mang dáng vẻ đầy da thịt, nhưng ánh mắt đã trầm ổn hơn rất nhiêu, tu vi Xuất Khiếu kỳ cũng không thấp nhưng ở trước mặt Đường Thời thì chẳng là gì cả.
Lúc trước ở hội mười tám cảnh Tiểu Hoang, hắn còn đi theo Thị Phi, chung đường với Đường Thời.
Ánh mắt Đường Thời lạnh lùng lướt qua ba mươi sáu người này, bọn họ nghe rõ lời hắn nhưng không nhúc nhích.
Ấn Không đứng giữa, chính là người chủ trận lúc này, chỉ nói: “Thị Phi sư huynh bế quan không tiếp khách. Mời Đường thí chủ về cho.”
Đường Thời cười lạnh, vũ khí trong tay tỏa hào quang cực mạnh, vẻ mặt đầy băng giá, “Ta lặp lại lần nữa, tránh ra.”
Ấn Không trầm mặc, hắn biết hôm nay Đường Thời quyết tâm xông vào, chỉ quát một tiếng: “Bày trận! ”
Trận pháp ba mươi sáu Thiên Khương Bồ Đề hình thành trong nháy mắt. Vì trận chiến với Thiên Chuẩn Phù Đảo lần trước, nên quảng trước đã khắc trận pháp mới, vừa vặn phối hợp trận pháp này, ba mươi sáu tăng nhân, mỗi người đứng ở điểm trận pháp, liền kết thành trận, dưới chân có kim quang chuyển động chêm xen thành ánh sáng, Đường Thời ở giữa kim quang lấp lánh trong đại trận này, y hệt yêu ma.
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày đến Tiểu Tự Tại Thiên mà dược hưởng thụ đãi ngộ này.
Hay lắm, giỏi lắm, khá khen cho Thị Phi!
Môi mím chặt, Đường Thời không nhìn người khác, chỉ nhìn về phía Ấn Không phía trước, nổi sát tâm.
Tay phải hắn khẽ lắc, Thái Cực Đan Thanh Ấn đột nhiên hiện ra trong đường kính mười dặm dưới chân hắn, linh lực bắn khỏi mặt đất, thổi bay áo xanh của Đường Thời, cùng hất bay tóc hắn, trong lúc xuất thân, cả khuôn mặt biến thành yêu ma!
Trong mắt phản chiếu màu xanh biêng biếc của bút lõi cây Tam Chu và nét u ám xen lẫn vào nhau. Ngón tay Đường Thời gõ lên cây bút, đầu bút nhẹ nhàng chạm mặt đất, màu lam gợn sóng tỏa trong đêm tối. dọc theo mặt đất quảng trở lan rộng. Trong ánh sáng ẩn chứa nguy hiểm vô vàn kèm theo sự lạnh buốt cùng cực.
Chiến cuộc nổi ra ngay lập tức.
“Thôi, để hắn lên.”
Trên Tam Trọng Thiên bỗng vang lên một tiếng thở dài, mang theo vài phần lưỡng lự và bất đắc dĩ.
Tất cả tăng nhân phía dưới ngây người, nhìn về phía Đường Thời đang bị họ vây quanh. Bọn họ cũng nhận ra người này, xem như là người quen của Tiểu Tự Tại Thiên. Chỉ là người này vừa tỏa ra sát khí, đâu giống như Đạo tu? Hắn tìm Thị Phi…
Đường Thời duy trì trạng thái căng cứng toàn thân, không nhúc nhích, khớp xương ngón tay hơi trắng bệch, linh quang trên bút vẫn không phai.
Ấn Không cắn răng, nói: “Rút trận!”
Do hắn dẫn đầu, nên tất cả tăng nhân đều rút trận hình, tản ra một vòng tròn lớn.
Đến lúc này, màu xanh trắng trên ngón tay Đường Thời mới tản đi, tay khẽ buông lỏng, linh quang trên bút lõi cây Tam Chu tắt lịm, màu móng tay cũng khôi phục về trạng thái ban đầu, Thái Cực Đan Thanh Ấn dưới Chân cũng như nước bị gió thổi khô, biến mất không dấu vết.
Bậc chín tội lần nữa xuất hiện giữa Nhị Trọng Thiên, Đường Thời cài bút lại, chắp tay nói với Ấn Không: “Mới vừa rồi đắc tội.”
Ấn Không lặng lẽ thở dài, nhường đường, chỉ nói: “Xin mời.”
Các tăng nhân cũng lui ra, nhìn Đường Thời xoay người ttrong tích tắc thu lại bút lõi cây Tam Chu, vẻ mặt kinh hãi với sát khi vừa rồi hắn, rồi đang tự hỏi sao Thị Phi lại đối xử ngoại lệ với Đường Thời. Vừa mới nghĩ tới thì Đường Thời đã lên bậc chín tội, biến mất ở Nhị Trọng Thiên.
Tác giả :
Thời Kính