Dị Thế Tà Quân
Chương 276: Siêu cấp hiểu lầm!
Dịch Giả
Nhận xét của Quân đại sát thủ tuy rằng có đạo lý, nhưng cùng sự thực lại có chút không khớp.
Âm Dương Độn pháp tuy rằng là đại kỳ học, cho dù là Bát đại Chí Tôn cũng không có khả năng nhìn thấu tung tích của Quân đại cao nhân. Tuy rằng khi sử dụng Ngũ Hành Độn hóa trong Âm Dương Độn pháp có thể ẩn thân biệt tích không sợ người khác phát hiện, nhưng không phải chân chính trốn vào hư không, thủy chung sẽ gợn lên dòng khí động dị thường. Kỳ thật cũng không tính là dị thường, chỉ là một người bình thường đi lại, thay đổi một ít không khí lưu động biến hóa mà thôi.
Mà dạng biến hóa này rất nhỏ, tuyệt đại đa số sẽ không có cách nào phát hiện.
Nhưng mà Lệ Vô Bi là ai chứ? Hắn nếu không cảm nhận được, vậy hắn cũng không phải là Lệ Vô Bi.
Từ chút không khí dao động dị thường nháy mắt đã bị hắn phát hiện, chỉ là trước mắt một màn này quá mức quỷ dị, sát khí nồng đậm này có thể nói bình sinh hắn ít thấy, có thể suy đoán thực lực của đối phương tuyệt đối là bí hiểm. Cho nên Lệ Vô Bi lập tức phóng xuất uy áp của bản thân, bảo vệ toàn thân mình.
Mà lúc này Quân đại cao nhân trốn vào trong Hồng Quân Tháp, vậy chính là không phải Lệ Vô Bi có thể phát hiện được!
Quân Mạc Tà nghĩ thông suốt tất cả chuyện này, nhất thời trong lòng có chút mất mát. Hơn nữa ở trong tháp ngây người một hồi, phỏng chừng bên ngoài Lệ Vô Bi cũng đi rồi, liền độn ra. Nào biết vừa nhìn ra, Lệ Vô Bi cư nhiên còn đứng trên đường, ngay lúc Quân Mạc Tà vừa ra, Lệ Vô Bi ánh mắt như tia chớp đã hướng về phương hướng phía hắn ẩn thân nhìn lại.
Giống như hai luồng lửa ma trơi, đột nhiên hiện ra trong màn đêm.
"DKM! Lão tiểu tử đó thật rảnh rỗi!" Quân Mạc Tà một trận buồn bực không làm sao được, lần thứ hai độn vào, trong lòng nảy sinh ác độc: "Mẹ nó, lão tử ở trong này, trước bình minh không đi ra ngoài còn không được sao."
Chí Tôn cao thủ chưa bao giờ hoài nghi linh giác của mình, vừa rồi khí tức của Quân đại cao nhân chợt lóe lướt qua, lại để lại cho Lệ đại chí tôn ấn tượng dị thường sâu sắc, tuyệt đối không dám thờ ơ.
Lệ Vô Bi sau khi gặp qua Ưng Bác Không, một đường trở về, xung quanh đều không có việc gì, tốc độ cũng khó tránh chậm lại một ít, trên đường lại tận lực điều tra bóng dáng người thần bí phát ra âm thanh kia, tốc độ tự nhiên cũng càng chậm…
Mới vừa đi tới nơi này, đột nhiên cảm thấy được không khí lưu động gia tốc, lại cảm thấy một cỗ huyết tinh sát khí tiếp cận về phía mình, không khỏi trước tiên liền đề tụ toàn thân huyền công, vận sức chờ phát động. Hắn có thể cảm giác được cỗ sát khí này sắc bén, đáng sợ cỡ nào!
Duy chỉ có sát thủ đỉnh cấp nhất mới có được sát khí mãnh liệt đến vậy, mà sát ý quá mức mạnh mẽ này thậm chí đủ tư cách ám sát chính mình, cho nên lấy khả năng của Lệ Vô Bi, cũng không dám có chút lãnh đạm nào, nháy mắt phóng thích uy áp, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nếu phải chọn mốc làm tiêu chuẩn để đánh giá thì tất nhiên phải dùng siêu cấp sát khí của Quân đại sát thủ này, chính là thứ từ trong xương tủy của Quân Mạc Tà phát ra, tuy nói hiện tại Quân đại thiếu gia không có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng nếu phải so sánh với cỗ tuyệt sát khí của vua sát thủ mà nói, thì cỗ sát khí này tuyệt không kém hơn chút nào.
Lệ Vô Bi hết sức chăm chú yên lặng chờ một hồi, thế nào cũng không ngờ được cỗ sát khí lạnh thấu xương vừa rồi liền hoàn toàn vô thanh vô tức biến mất bặt vô âm tín. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, bất luận gió thổi cỏ lay cũng không có. Không khỏi ngẩn ra! Chẳng lẽ thực sự cảm giác của ta là sai? Nhưng ta làm sao có thể xuất hiện ảo giác loại chuyện này?
Đang nghi thần nghi quỷ vừa muốn giải trừ trạng thái như lâm đại địch này, đột nhiên bên người lại có một luồng khí dao động, cỗ huyết tinh sát khí lại xuất hiện ở bên cạnh mình, hơn nữa lần này, vừa xuất hiện liền cơ hồ ngay bên cạnh mình, căn bản không có cái gì từ xa tới gần mà nói cả…
Lệ Vô Bi tâm niệm trong nháy mắt khẽ động, nhưng cỗ sát khí cao ngất kinh khủng đến cực điểm lại biến mất, vô ảnh vô tung biến mất…
Điều này chính là làm cho Lệ Vô Bi trong lòng trực tiếp kinh hãi đạt tới cực điểm! Rốt cuộc là dạng sát thủ gì mới có thể có được thủ đoạn khủng bố như vậy? Trên người Lệ Vô Bi, đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ ra một nhân vật khủng bố!
Người này có lẽ thực lực huyền công cũng không bằng Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, nhưng ở trong lòng Lệ Vô Bi, so với hai người kia cộng lại còn muốn đáng sợ hơn! Bởi vì người này ra tay đoạt mệnh, vài chục năm nay tới giờ không ai có thể đào thoát khi bị hắn ám sát!
Người này đã là thần thoại trong giới sát thủ! Trong thiên hạ mỗi người đều vạn phần kiêng kị nhân vật này! Ngay cả là Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, đối với người này cũng là tuyệt đối không dám khinh thường, thậm chí không dám tùy tiện khiêu chiến!
Một sát thủ đáng sợ như một cơn ác mộng. Được công nhận là tử thần trên đời!
Sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn!
Không sai. Trừ bỏ sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn ra, còn có ai có sát khí mạnh mẽ, sắc bén như vậy? Trừ bỏ Sở Khấp Hồn, còn có ai có thể ẩn thân đến bên cạnh ta mà không bị ta phát giác? Ngoại trừ Sở Khấp Hồn. Ai có thể sau khi bị ta phát hiện ra sát khí lại nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung?
Trong thiên hạ. Không thể có người khác!
Cho dù là Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, cũng tuyệt đối không làm được chuyện như vậy! Bọn hắn có thể đánh bại ta, thậm chí là đánh chết ta, nhưng cũng tuyệt đối không có làm được. Hiện tại chỉ Sở Khấp Hồn mới có trình độ tới vô ảnh đi vô tung bên cạnh ta mà không bị phát hiện!
Lệ Vô Bi càng nghĩ càng khẳng định, trong lòng cũng lại càng cẩn thận hơn, nhưng càng cẩn thận, nỗi sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt!
Con người đối với sự vật không biết càng tràn ngập nghi hoặc, sợ hãi, cho dù có là Chí Tôn Thần Huyền cũng không ngoại lệ, hơn nữa khi phải làm đối thủ của Sở Khấp Hồn hắn tự cảm thấy mình không thể đối phó với đối thủ cường hãn như vậy!
Lệ Vô Bi tuy rằng tin thực lực huyền công của chính mình tuyệt không dưới Sở Khấp Hồn, nhưng Sở Khấp Hồn tên gia hỏa kia thích nhất là thình lình hạ thủ!
Nếu là chính mình không phòng ngự. Khó tránh bị thiệt thòi lớn! Bị đồng cấp cao thủ đánh lén. Vậy cũng không phải việc tốt đẹp gì!
Giờ khắc này, Lệ Vô Bi thật sự có chút…sợ hãi!
Sở Khấp Hồn tuy rằng đã có danh là Chí Tôn, lại không gia nhập vào hàng ngũ Bát Đại Chí Tôn. Đều bởi vì người này chưa bao giờ ra tay chính diện, cho dù là đối phó với một tên thư sinh trói gà không chặt, Sở Khấp Hồn một hơi là có thể thổi chết loại người này. Hắn cũng tuyệt không chính diện ra tay!
Sát thủ Chí Tôn tuân thủ nguyên tắc của sát thủ một cách tỉ mỉ đến mức có thể xưng là biến thái, tuyệt đối làm cho kẻ khác cực kỳ phẫn nộ. Nhưng bởi vì vậy, vị sát thủ Chí Tôn này không được công nhận trong Bát Đại Chi Tôn tiếng tăm lừng lẫy.
Chính là Sở Khấp Hồn ở ngoài danh sách Bát Đại Chí Tôn, nhưng lại là cường nhân (người mạnh) khủng bố nhất, điều này cũng được công nhận! Thậm chí là Bát Đại Chí Tôn công nhận!
Lệ Vô Bi thật cẩn thận, từng bước thận trọng chú ý bốn phía bên mình, trầm giọng quát:
- Nguyên lai là sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn Sở huynh sao? Ha ha, không biết Lệ mỗ có gì đắc tội Sở huynh, mà lại làm phiền Sở huynh tự mình đến. Quả thực là hết sức vinh hạnh. Bất quá ta và người cùng thuộc hàng ngũ Chí Tôn, ngay cả là khi sinh tử tương bác, trước khi quyết chiến cũng nên chào hỏi một lần chứ?
Bốn phía vắng vẻ. Gió thu gào thét, lá rụng xoay quanh rơi xuống đất rồi lại bay lên, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Kỳ thật có người trả lời mới thật là có quỷ! Người xem, không, phải là người nghe là Quân đại sát thủ cũng đành phải ẩn thân trong Hồng Quân Tháp, bất quá Quân đại sát thủ nhất định không chịu lên tiếng! Hắn ước gì Lệ Vô Bi hiểu lầm. Hiểu lầm càng lợi hại càng tốt a.
- Sở huynh. Quả thật là không để cho huynh đệ ta nửa điểm mặt mũi sao?
Lệ Vô Bi cắn răng, trong thanh âm đã có lửa giận hừng hực:
- Chẳng lẽ Sở huynh quyết định cùng ta không chết không ngừng sao?
Vẫn như cũ không một âm thanh!
Lệ Vô Bi rốt cục tỉnh táo lại, khí thế trên người càng kìm nén, giống như núi lửa bùng nổ, thanh âm trầm thấp nói:
- Ha ha, chẳng lẽ Lệ Vô Bi ta sợ ngươi? Cũng tốt, cũng tốt! Nếu Sở huynh tự tin như thế, vậy tùy thời đến đây đi, Lệ Vô Bi tùy thời xin đợi.
Nói xong câu đó. Đột nhiên thân thể đồng thời giống như Thần Long uốn mình, bay lượn chín tầng mây, xoay chuyển bất ngờ, trong phút chốc vô tung vô ảnh!
Y vừa mới đi. Quân Mạc Tà ở trong hư vô thở dài một hơi. Vừa rồi hắn luôn nhô ra một nửa cái đầu ở một bên lắng nghe. Nhìn thấy Lệ Vô Bi hướng về một mảnh hư không trịnh trọng nói chuyện, Quân Mạc Tà suýt chút nữa cười ra tiếng.
Bất quá trong lòng nghiêm nghị, vị kia với mình cùng nghề, sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả Lệ Vô Bi bài danh thứ 5 trong Bát Đại Chí Tôn, người trong thiên hạ vô cùng cố kỵ Lãnh Huyết Chí Tốn lại đối với hắn cũng kiêng kị như vậy!
Vị sát thủ Chí Tôn này tuyệt vời a! Sát thủ có được uy hiếp bậc này, cũng tính là đăng phong tạo cực rồi!
Mang theo suy nghĩ về vị sát thủ Chí Tôn này, Quân Mạc Tà một đường ung dung tự tại đi về nhà.
Lệ Vô Bi thân hình chợt lóe, hạ xuống cái sân trong tiểu viện, nhẹ nhàng mở cửa. Bốn người bên trong đồng thời đứng dậy, kính cẩn hỏi:
- Sư phụ, người đã về.
Lệ Vô Bi hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
- Sư phụ, chuyến này kết quả thế nào? Lão nhi Ưng Bác Không đã được giáo huấn chưa?
Lệ Kiếm Hồng mặc dù là nhi tử của Lệ Vô Bi, nhưng ở thời điểm trước mặt sư huynh đệ, hắn chưa từng xưng phụ thân, ý nói đối xử bình đẳng. Mà hiện tại những người đang ngồi đây, cũng chỉ có hắn mới có đảm lượng hỏi ra những lời này.
- Việc này có biến, về sau hãy nói.
Lệ Vô Bi thở ra một hơi, trịnh trọng nói:
- Các ngươi sau này làm việc, nhất định phải càng cẩn thận! Lúc này Thiên Hương thành, phong vân quỷ họa, ngọa hổ tàng long, cao thủ vô số. Mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy làm.
Hắn suy nghĩ một lúc. Rốt cục cố nén không có nói ra sự tình sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn.
Bởi vì đối với mấy tên đệ tử này mà nói, quả thực đủ để chúng sợ đầu sợ đuôi không dám làm gì. Mấy người đệ tử của mình, tu vi thực lực mặc dù đạt Thiên Huyền cảnh giới, nhưng đối với mình vẫn là thấp kém vô cùng, tùy tiện nói cho chúng biết, có trăm hại mà không một lợi.
Sở Khấp Hồn nếu hạ quyết tâm muốn nhắm vào mình, như vậy hai người khi chưa phân thắng bại, sẽ tuyệt đối không đối phó đệ tử của mình, cần gì phải nói ra để cho bọn họ đề phòng lo lắng?
Bốn người đều không phải người ngu, vừa nghe khẩu khí là biết chuyện Ưng Bác Không chỉ sợ không có thuận lợi như mình tưởng tượng. Đều ngậm miệng, không hỏi gì nhiều.
Lệ Vô Bi đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Đi, theo ta đi xem bọn lão Lục, tiếp tục truyền huyền khí cho bọn họ. Xem còn có thể khôi phục vài phần hay không, nếu thực sự không được cũng chỉ đành đưa đến Độc Tâm Dược Vương mà thôi.
Bọn Lệ Kiếm Hồng bốn người thân hình run lên, kinh hô:
- Sư phụ!
Lệ Vô Bi hừ một tiếng cũng không đáp lời, bước đi ra ngoài. Bốn người sắc mặt trầm trọng theo sau. Nhớ tới Lệ Vô Bi vừa rồi nhắc tới Độc Tâm Dược Vương, bốn người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Nhận xét của Quân đại sát thủ tuy rằng có đạo lý, nhưng cùng sự thực lại có chút không khớp.
Âm Dương Độn pháp tuy rằng là đại kỳ học, cho dù là Bát đại Chí Tôn cũng không có khả năng nhìn thấu tung tích của Quân đại cao nhân. Tuy rằng khi sử dụng Ngũ Hành Độn hóa trong Âm Dương Độn pháp có thể ẩn thân biệt tích không sợ người khác phát hiện, nhưng không phải chân chính trốn vào hư không, thủy chung sẽ gợn lên dòng khí động dị thường. Kỳ thật cũng không tính là dị thường, chỉ là một người bình thường đi lại, thay đổi một ít không khí lưu động biến hóa mà thôi.
Mà dạng biến hóa này rất nhỏ, tuyệt đại đa số sẽ không có cách nào phát hiện.
Nhưng mà Lệ Vô Bi là ai chứ? Hắn nếu không cảm nhận được, vậy hắn cũng không phải là Lệ Vô Bi.
Từ chút không khí dao động dị thường nháy mắt đã bị hắn phát hiện, chỉ là trước mắt một màn này quá mức quỷ dị, sát khí nồng đậm này có thể nói bình sinh hắn ít thấy, có thể suy đoán thực lực của đối phương tuyệt đối là bí hiểm. Cho nên Lệ Vô Bi lập tức phóng xuất uy áp của bản thân, bảo vệ toàn thân mình.
Mà lúc này Quân đại cao nhân trốn vào trong Hồng Quân Tháp, vậy chính là không phải Lệ Vô Bi có thể phát hiện được!
Quân Mạc Tà nghĩ thông suốt tất cả chuyện này, nhất thời trong lòng có chút mất mát. Hơn nữa ở trong tháp ngây người một hồi, phỏng chừng bên ngoài Lệ Vô Bi cũng đi rồi, liền độn ra. Nào biết vừa nhìn ra, Lệ Vô Bi cư nhiên còn đứng trên đường, ngay lúc Quân Mạc Tà vừa ra, Lệ Vô Bi ánh mắt như tia chớp đã hướng về phương hướng phía hắn ẩn thân nhìn lại.
Giống như hai luồng lửa ma trơi, đột nhiên hiện ra trong màn đêm.
"DKM! Lão tiểu tử đó thật rảnh rỗi!" Quân Mạc Tà một trận buồn bực không làm sao được, lần thứ hai độn vào, trong lòng nảy sinh ác độc: "Mẹ nó, lão tử ở trong này, trước bình minh không đi ra ngoài còn không được sao."
Chí Tôn cao thủ chưa bao giờ hoài nghi linh giác của mình, vừa rồi khí tức của Quân đại cao nhân chợt lóe lướt qua, lại để lại cho Lệ đại chí tôn ấn tượng dị thường sâu sắc, tuyệt đối không dám thờ ơ.
Lệ Vô Bi sau khi gặp qua Ưng Bác Không, một đường trở về, xung quanh đều không có việc gì, tốc độ cũng khó tránh chậm lại một ít, trên đường lại tận lực điều tra bóng dáng người thần bí phát ra âm thanh kia, tốc độ tự nhiên cũng càng chậm…
Mới vừa đi tới nơi này, đột nhiên cảm thấy được không khí lưu động gia tốc, lại cảm thấy một cỗ huyết tinh sát khí tiếp cận về phía mình, không khỏi trước tiên liền đề tụ toàn thân huyền công, vận sức chờ phát động. Hắn có thể cảm giác được cỗ sát khí này sắc bén, đáng sợ cỡ nào!
Duy chỉ có sát thủ đỉnh cấp nhất mới có được sát khí mãnh liệt đến vậy, mà sát ý quá mức mạnh mẽ này thậm chí đủ tư cách ám sát chính mình, cho nên lấy khả năng của Lệ Vô Bi, cũng không dám có chút lãnh đạm nào, nháy mắt phóng thích uy áp, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nếu phải chọn mốc làm tiêu chuẩn để đánh giá thì tất nhiên phải dùng siêu cấp sát khí của Quân đại sát thủ này, chính là thứ từ trong xương tủy của Quân Mạc Tà phát ra, tuy nói hiện tại Quân đại thiếu gia không có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng nếu phải so sánh với cỗ tuyệt sát khí của vua sát thủ mà nói, thì cỗ sát khí này tuyệt không kém hơn chút nào.
Lệ Vô Bi hết sức chăm chú yên lặng chờ một hồi, thế nào cũng không ngờ được cỗ sát khí lạnh thấu xương vừa rồi liền hoàn toàn vô thanh vô tức biến mất bặt vô âm tín. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, bất luận gió thổi cỏ lay cũng không có. Không khỏi ngẩn ra! Chẳng lẽ thực sự cảm giác của ta là sai? Nhưng ta làm sao có thể xuất hiện ảo giác loại chuyện này?
Đang nghi thần nghi quỷ vừa muốn giải trừ trạng thái như lâm đại địch này, đột nhiên bên người lại có một luồng khí dao động, cỗ huyết tinh sát khí lại xuất hiện ở bên cạnh mình, hơn nữa lần này, vừa xuất hiện liền cơ hồ ngay bên cạnh mình, căn bản không có cái gì từ xa tới gần mà nói cả…
Lệ Vô Bi tâm niệm trong nháy mắt khẽ động, nhưng cỗ sát khí cao ngất kinh khủng đến cực điểm lại biến mất, vô ảnh vô tung biến mất…
Điều này chính là làm cho Lệ Vô Bi trong lòng trực tiếp kinh hãi đạt tới cực điểm! Rốt cuộc là dạng sát thủ gì mới có thể có được thủ đoạn khủng bố như vậy? Trên người Lệ Vô Bi, đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ ra một nhân vật khủng bố!
Người này có lẽ thực lực huyền công cũng không bằng Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, nhưng ở trong lòng Lệ Vô Bi, so với hai người kia cộng lại còn muốn đáng sợ hơn! Bởi vì người này ra tay đoạt mệnh, vài chục năm nay tới giờ không ai có thể đào thoát khi bị hắn ám sát!
Người này đã là thần thoại trong giới sát thủ! Trong thiên hạ mỗi người đều vạn phần kiêng kị nhân vật này! Ngay cả là Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, đối với người này cũng là tuyệt đối không dám khinh thường, thậm chí không dám tùy tiện khiêu chiến!
Một sát thủ đáng sợ như một cơn ác mộng. Được công nhận là tử thần trên đời!
Sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn!
Không sai. Trừ bỏ sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn ra, còn có ai có sát khí mạnh mẽ, sắc bén như vậy? Trừ bỏ Sở Khấp Hồn, còn có ai có thể ẩn thân đến bên cạnh ta mà không bị ta phát giác? Ngoại trừ Sở Khấp Hồn. Ai có thể sau khi bị ta phát hiện ra sát khí lại nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung?
Trong thiên hạ. Không thể có người khác!
Cho dù là Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, cũng tuyệt đối không làm được chuyện như vậy! Bọn hắn có thể đánh bại ta, thậm chí là đánh chết ta, nhưng cũng tuyệt đối không có làm được. Hiện tại chỉ Sở Khấp Hồn mới có trình độ tới vô ảnh đi vô tung bên cạnh ta mà không bị phát hiện!
Lệ Vô Bi càng nghĩ càng khẳng định, trong lòng cũng lại càng cẩn thận hơn, nhưng càng cẩn thận, nỗi sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt!
Con người đối với sự vật không biết càng tràn ngập nghi hoặc, sợ hãi, cho dù có là Chí Tôn Thần Huyền cũng không ngoại lệ, hơn nữa khi phải làm đối thủ của Sở Khấp Hồn hắn tự cảm thấy mình không thể đối phó với đối thủ cường hãn như vậy!
Lệ Vô Bi tuy rằng tin thực lực huyền công của chính mình tuyệt không dưới Sở Khấp Hồn, nhưng Sở Khấp Hồn tên gia hỏa kia thích nhất là thình lình hạ thủ!
Nếu là chính mình không phòng ngự. Khó tránh bị thiệt thòi lớn! Bị đồng cấp cao thủ đánh lén. Vậy cũng không phải việc tốt đẹp gì!
Giờ khắc này, Lệ Vô Bi thật sự có chút…sợ hãi!
Sở Khấp Hồn tuy rằng đã có danh là Chí Tôn, lại không gia nhập vào hàng ngũ Bát Đại Chí Tôn. Đều bởi vì người này chưa bao giờ ra tay chính diện, cho dù là đối phó với một tên thư sinh trói gà không chặt, Sở Khấp Hồn một hơi là có thể thổi chết loại người này. Hắn cũng tuyệt không chính diện ra tay!
Sát thủ Chí Tôn tuân thủ nguyên tắc của sát thủ một cách tỉ mỉ đến mức có thể xưng là biến thái, tuyệt đối làm cho kẻ khác cực kỳ phẫn nộ. Nhưng bởi vì vậy, vị sát thủ Chí Tôn này không được công nhận trong Bát Đại Chi Tôn tiếng tăm lừng lẫy.
Chính là Sở Khấp Hồn ở ngoài danh sách Bát Đại Chí Tôn, nhưng lại là cường nhân (người mạnh) khủng bố nhất, điều này cũng được công nhận! Thậm chí là Bát Đại Chí Tôn công nhận!
Lệ Vô Bi thật cẩn thận, từng bước thận trọng chú ý bốn phía bên mình, trầm giọng quát:
- Nguyên lai là sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn Sở huynh sao? Ha ha, không biết Lệ mỗ có gì đắc tội Sở huynh, mà lại làm phiền Sở huynh tự mình đến. Quả thực là hết sức vinh hạnh. Bất quá ta và người cùng thuộc hàng ngũ Chí Tôn, ngay cả là khi sinh tử tương bác, trước khi quyết chiến cũng nên chào hỏi một lần chứ?
Bốn phía vắng vẻ. Gió thu gào thét, lá rụng xoay quanh rơi xuống đất rồi lại bay lên, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Kỳ thật có người trả lời mới thật là có quỷ! Người xem, không, phải là người nghe là Quân đại sát thủ cũng đành phải ẩn thân trong Hồng Quân Tháp, bất quá Quân đại sát thủ nhất định không chịu lên tiếng! Hắn ước gì Lệ Vô Bi hiểu lầm. Hiểu lầm càng lợi hại càng tốt a.
- Sở huynh. Quả thật là không để cho huynh đệ ta nửa điểm mặt mũi sao?
Lệ Vô Bi cắn răng, trong thanh âm đã có lửa giận hừng hực:
- Chẳng lẽ Sở huynh quyết định cùng ta không chết không ngừng sao?
Vẫn như cũ không một âm thanh!
Lệ Vô Bi rốt cục tỉnh táo lại, khí thế trên người càng kìm nén, giống như núi lửa bùng nổ, thanh âm trầm thấp nói:
- Ha ha, chẳng lẽ Lệ Vô Bi ta sợ ngươi? Cũng tốt, cũng tốt! Nếu Sở huynh tự tin như thế, vậy tùy thời đến đây đi, Lệ Vô Bi tùy thời xin đợi.
Nói xong câu đó. Đột nhiên thân thể đồng thời giống như Thần Long uốn mình, bay lượn chín tầng mây, xoay chuyển bất ngờ, trong phút chốc vô tung vô ảnh!
Y vừa mới đi. Quân Mạc Tà ở trong hư vô thở dài một hơi. Vừa rồi hắn luôn nhô ra một nửa cái đầu ở một bên lắng nghe. Nhìn thấy Lệ Vô Bi hướng về một mảnh hư không trịnh trọng nói chuyện, Quân Mạc Tà suýt chút nữa cười ra tiếng.
Bất quá trong lòng nghiêm nghị, vị kia với mình cùng nghề, sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả Lệ Vô Bi bài danh thứ 5 trong Bát Đại Chí Tôn, người trong thiên hạ vô cùng cố kỵ Lãnh Huyết Chí Tốn lại đối với hắn cũng kiêng kị như vậy!
Vị sát thủ Chí Tôn này tuyệt vời a! Sát thủ có được uy hiếp bậc này, cũng tính là đăng phong tạo cực rồi!
Mang theo suy nghĩ về vị sát thủ Chí Tôn này, Quân Mạc Tà một đường ung dung tự tại đi về nhà.
Lệ Vô Bi thân hình chợt lóe, hạ xuống cái sân trong tiểu viện, nhẹ nhàng mở cửa. Bốn người bên trong đồng thời đứng dậy, kính cẩn hỏi:
- Sư phụ, người đã về.
Lệ Vô Bi hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
- Sư phụ, chuyến này kết quả thế nào? Lão nhi Ưng Bác Không đã được giáo huấn chưa?
Lệ Kiếm Hồng mặc dù là nhi tử của Lệ Vô Bi, nhưng ở thời điểm trước mặt sư huynh đệ, hắn chưa từng xưng phụ thân, ý nói đối xử bình đẳng. Mà hiện tại những người đang ngồi đây, cũng chỉ có hắn mới có đảm lượng hỏi ra những lời này.
- Việc này có biến, về sau hãy nói.
Lệ Vô Bi thở ra một hơi, trịnh trọng nói:
- Các ngươi sau này làm việc, nhất định phải càng cẩn thận! Lúc này Thiên Hương thành, phong vân quỷ họa, ngọa hổ tàng long, cao thủ vô số. Mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy làm.
Hắn suy nghĩ một lúc. Rốt cục cố nén không có nói ra sự tình sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn.
Bởi vì đối với mấy tên đệ tử này mà nói, quả thực đủ để chúng sợ đầu sợ đuôi không dám làm gì. Mấy người đệ tử của mình, tu vi thực lực mặc dù đạt Thiên Huyền cảnh giới, nhưng đối với mình vẫn là thấp kém vô cùng, tùy tiện nói cho chúng biết, có trăm hại mà không một lợi.
Sở Khấp Hồn nếu hạ quyết tâm muốn nhắm vào mình, như vậy hai người khi chưa phân thắng bại, sẽ tuyệt đối không đối phó đệ tử của mình, cần gì phải nói ra để cho bọn họ đề phòng lo lắng?
Bốn người đều không phải người ngu, vừa nghe khẩu khí là biết chuyện Ưng Bác Không chỉ sợ không có thuận lợi như mình tưởng tượng. Đều ngậm miệng, không hỏi gì nhiều.
Lệ Vô Bi đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Đi, theo ta đi xem bọn lão Lục, tiếp tục truyền huyền khí cho bọn họ. Xem còn có thể khôi phục vài phần hay không, nếu thực sự không được cũng chỉ đành đưa đến Độc Tâm Dược Vương mà thôi.
Bọn Lệ Kiếm Hồng bốn người thân hình run lên, kinh hô:
- Sư phụ!
Lệ Vô Bi hừ một tiếng cũng không đáp lời, bước đi ra ngoài. Bốn người sắc mặt trầm trọng theo sau. Nhớ tới Lệ Vô Bi vừa rồi nhắc tới Độc Tâm Dược Vương, bốn người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ