Dị Thế Tà Quân
Chương 214: Phân công nhau mà hành động
- Sự tình là như vậy đó!
Hàn Yên Mộng vẫn còn khóc thút thít, thanh âm đứt quãng cuối cùng cũng kể xong, từ chỗ nhìn thấy một nam nhân khỏa thân, sau đó hai bên xung độ...t Trong mắt mấy người hiểu rõ chuyện đời như những người này, vừa nghe xong đã nhận ra tất cả mọi việc chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!
Cho dù là người thường cũng phải để ý tới thể diện, làm gì có chuyện khỏa thân chạy khắp nơi? Lấy võ công tu vi của người nọ mà nói, càng không có chuyện không biết xấu hổ, vứt bỏ thân phận mà lỏa thân chạy tới chạy lui như thế, có lẽ là cách tu luyện huyền công đặc biệt nào đó, công chúa và Tiêu Phượng Ngô lại vô tình xâm nhập phạm vi luyện công của người đó, làm cho người này bất mãn nên mới xảy ra chuyện này!
Không thể không nói suy nghĩ của bọn họ rất gần với sự thật.
- Người nọ biết lai lịch các ngươi không?
Lục trưởng lão hỏi một câu vô cùng mấu chốt.
Hàn Yên Mộng lau nước mắt nói:
- Biết! Ngay từ đầu thì không biết, người đó vốn đã định bỏ đi, nhưng khi Tiêu sư huynh nói thêm một câu, người này lại lập tức giận dữ, quay lại đánh Tiêu sư huynh! Sau đó là thành bộ dáng này!
- Phượng Ngô nói câu gì?
Năm người đồng thời cùng vội vàng hỏi. Khi nghe đến đây, cả năm đều hiểu được vấn đề lớn nhất khẳng định là do một câu nói trên, mà cũng chính câu nói này đã làm đối phương nổi giận.
- Tiêu sư huynh lúc đó nói thế này: "Tiểu tử, Phong Tuyết Ngân Thành sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ đó, chờ ngày diệt môn đi!" Chính là câu này, đây là nguyên văn của Tiêu sư huynh.
Công chúa Hàn Yên Mộng giống như học thuộc lòng mà nói ra, lông mi vẫn còn đọng lại nước mắt giương nhìn ba đại trưởng lão, đương nhiên nàng cũng thấy câu nói này rất quá đáng.
Ba đại trưởng lão đồng thời thở dài.
Cái này mà gọi là xui xẻo sao, cái này gọi là ngu xuẩn. Người ta không phải đã đi rồi sao, mà người ta rõ ràng đã biểu hiện thực lực không chỉ cao hơn ngươi một bậc, ngươi trong tình huống không có cứu viện, lại còn không biết thu liễm, trước mặt người ta buông lời uy hiếp, còn muốn diệt cả nhà người ta sao? Cho dù là muốn trả thù thì cũng là chuyện sau này, tên tiểu tử này lịch duyệt thật sự quá kém mà!
Ba người suy bụng ta ra bụng người, tự nghĩ nếu bản thân mà gặp phải tình huống đó, chắc chắn cũng không bỏ qua. Người ta có thể tha cho tính mạng của Tiêu Phượng Ngô là đã thủ hạ lưu tình rồi.
- Phong Tuyết Ngân Thành đương nhiên là danh chấn thiên hạ, uy danh hiển hách, nhưng với mấy đứa mới vào giang hồ như hai con mà nói, sự nổi danh này có khi đủ để đè chết các con!
Tam trường lão thở dài một tiếng:
- Nếu không phải người này thủ hạ lưu tình, không ra sát chiêu....
Lão vừa nói tới đây thì đột nhiên biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, những lời muốn nói ra không cách nào nói tiếp.
Lục trưởng lão, cửu trường lão và tam trưởng lão tương giao nhiều năm, tâm ý tương thông, bọn họ cơ hồ đồng thời nghĩ tới điểm này, sắc mặt cũng đều dần trở nên âm trầm.
Ba người đồng thời nghĩ đến: Nếu đổi lại là mình, trong tình thế không có ai chứng kiến chuyện mình trêu chọc vào người của Phong Tuyết Ngân Thành, vì để tránh việc trả thù khủng bố của Phong Tuyết Ngân Thành, chỉ có một lựa chọn duy nhất: Diệt khẩu!
Nếu là ba người trong hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ lựa chọn cách này ngay!
Nhưng người này lại không làm vậy.
Không những không làm vậy, ngược lại còn lưu lại tính mạng hai người, đối với tiểu công chúa cũng không có một chút thương tổn. Tuy nhiên, Tiêu Phượng Ngô lại trở thành bộ dạng thế này, toàn thân gần như không chỗ nào nguyên vẹn, chẳng phải là chà đạp mặt mũi nhau sao! Chuyện này giống như là đã kết một mối tử thù không thể hóa giải còn gì!
Không ra tay diệt khẩu, cũng không có ý muốn cầu hòa, ngược lại làm ra tình thế như thế này, gần như là khiêu khích trắng trợn, chỉ có thể có một khả năng: Đối phương không thèm để ý tới thực lực của Phong Tuyết Ngân Thành!
Nói cách khác, đối phương nắm chắc cho dù là cao thủ của ngân thành tìm tới cửa đi chăng nữa, hắn cũng không e ngại. Thậm chí, cũng có thể hắn có đủ lực lượng để mà chống lại! Vì thế hắn mới làm ra một chuyện mà chỉ có người điên mới làm ra.
Như vậy, người này là ai, sau lưng có thực lực to đến mức nào mà có thể làm ra tình huống này?
Bởi vì có thế lực và thực lực như thế này, nhìn quanh đương thời thật sự không có mấy nhà!
- Có thể là người của Huyết Hồn Sơn Trang!
Ba đại trưởng lão cùng nghĩ đến, Tiêu Hàn cũng nghĩ, nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ khác:
- Lúc trước tranh đoạt huyền đan, Huyết Hồn Sơn Trang cũng không xuất hiện. Còn chuyện lần này đả thương Phượng Ngô, nếu là người Huyết Hồn Sơn Trang, chắc chắn sẽ lưu lại tên tuổi, dù sao sự bá đạo và cuồng vọng của Huyết Hồn Sơn Trang thiên hạ đều biết. Bọn họ đã làm ra, nhất định sẽ không dám không thừa nhận. Vì thế, ta suy đoán chuyện này không có quan hệ với Huyết Hồn Sơn Trang!
- Vậy ngươi cho rằng chuyện tình lần này là ai làm?
Lục trưởng lão giương đôi mày bạc lên hỏi.
- Bên trong thành Thiên Hương, có một nhà có hận ý với chúng ta thật sâu!
Hai mắt Tiêu Hàn hàn quang lóe ra:
- Chính là Quân gia! Cũng chỉ có Quân gia mới có loại mẫn cảm với dòng họ Tiêu mà thôi! Vì thế, ta cho là do Quân gia làm ra! Theo như lời tiểu công chúa miêu tả, người nọ từng nói: "Lão tử hận nhất là người mang họ Tiêu!", chứng tỏ người này cùng họ Tiêu có cừu oán, sau đó, khi Phượng Ngô biểu lộ thân phận, hắn lại càng đánh nhiều hơn, cơ bản có thể xác định người này chưa chắc có cừu oán với Phong Tuyết Ngân Thành, nhưng nhất định có cừu oán với Tiêu gia! Chỉ cần điểm này có thể thấy rõ ràng, người có cừu oán cùng Tiêu gia chúng ta phần lớn đã không còn sống tại nhân thế, cho dù có vài nhà cũng không có nhà nào tại Thiên Hương thành. Có thể phù hợp tất cả cá yếu tố, cũng chỉ có Quân gia của Quân Vô Ý!
Chính là địch nhân của Tiêu Hàn.
Cho nên, một khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng muốn hướng mũi dùi vào Quân gia. Khi hắn nói những lời này, tuy là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng chính hắn cũng biết, chuyện này cơ bản là đem chuyện này vu oan giá họa cho Quân Vô Ý, thậm chí là cả Quân gia.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ, những lời nói xuất phát từ lòng dạ tiểu nhân, già mồm át lẽ phải của hắn lại nói trúng sự thật. Việc này đúng là do người của Quân gia làm ra!
- Ngươi nói thúi lắm!
Mộ Tuyết Đồng phẫn nộ la lên:
- Tiêu Hàn, trước kia ta cũng biết ngươi không tốt đẹp gì, nhưng ta lại không thể tưởng được ngươi lại đê tiện vô sỉ như thế này! Hai sự việc hoàn toàn khác nhau, không ngờ ngươi muốn chụp mũ lên đầu Quân Vô Ý? Cho dù ngươi có thù oán thế nào cũng không nên vu oan người tốt chứ!
Tiêu Hàn một bước cũng không nhường:
- Vậy ngươi nói xem tại sao hắn lại căm thù Tiêu gia như thế?
- Căm thù? Là ngươi thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, chuyện này ngay từ đầu đã là hiểu lầm! Vốn đã không có chuyện gì to tát, nhưng cũng chính vì cháu ngươi quá kiêu ngạo mới khiến cho đối phương nổi giận, nếu hắn thực sự có cừu oán với Tiêu gia nhà ngươi, ngươi cho là đối phương sẽ lưu lại tính mạng của cháu ngươi sao?
Mộ Tuyết Đồng lãnh đạm nói.
- Lưu thủ? Thế này mà gọi là lưu thủ sao? Tên đó vũ nhục Phượng Ngô như vậy còn ác độc hơn là trực tiếp giết chết nó. Ta không tìm ra được trong thành Thiên Hương này, ngoại trừ Quân gia lại có nhà nào có thù hận to lớn với Tiêu gia như vậy, càng xem thường uy nghiêm của ngân thành mà hạ độc thủ như thế!
Tiêu Hàn vẫn cứng đầu hùng hồn nói.
- Ngươi nói mà có suy nghĩ không? Cả nhà Quân gia có loại thực lực này sao? Quân gia lại có người trẻ tuổi có thực lực Ngọc Huyền, Địa Huyền sao?
Mộ Tuyết Đồng giận dữ nói:
- Tất cả tư liệu về Quân gia, thậm chí là bí mật cao thủ trong phủ, không một ai thoát khỏi tình báo của chúng ta, có bất cứ người nào phù hợp không?
Tiêu Hàn vẫn ngoan cố:
- Lão nhân Quân Chiến Thiên kia chẳng phải là thực lực Thiên Huyền sao? Việc này khó nói có phải hắn làm ra hay không!
Mọi người nghe xong liền liếc nhìn hắn, hoài nghi Quân lão gia tử? Đầu óc bị ngập nước ah? Đừng nói chuyện khác, dù cho ngươi chặt đầu cả nhà Tiêu gia ngươi dâng tặng, lão gia tử nhất quyết cũng không chịu trần truồng mà đối mặt với người khác.
- Người... người... kia chỉ là một người thiếu niên, nhất định không phải là Quân lão gia tử, thêm vào đó Quân lão gia tử một đời anh hùng, chuyện vô sỉ như vậy nhất quyết không phải do lão nhân gia người làm!
Hàn tiểu công chúa nói ngay, nàng thường nghe tỷ tỷ nhắc tới chuyện của Quân gia phụ tử, đối với Quân gia cũng tương đối có hảo cảm.
- Mộng nhi, con còn chưa biết, trên đời còn có cái gọi là thuật dịch dung, có thể cải trang thành người khác!
Tiêu Hàn biết rõ mình không thuyết phục được ai nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:
- Đúng rồi, Quân Vô Ý hiện tại có thực lực Địa Huyền, vì báo thù, chuyện gì hắn cũng dám làm chứ đừng nói là trần truồng, cho dù...
- Ngươi điên rồi hả? Ngươi biết rõ Quân tam ca hành động không tiện, lại còn già mồm nói càn, cuối cùng là ngươi muốn gì?
Mộ Tuyết Đồng phẫn nộ mà phản bác:
- Nếu chúng ta giết chết Quân Vô Ý, chỉ sợ đại tiểu thư ngay lập tức sẽ tại đỉnh tuyết sơn mà tự sát không chút do dự, ngươi bức tử cả hai người như thế thì ngươi được chỗ tốt gì?
Hai mắt Tiêu Hàn đỏ lên, thở hổn hển phẫn nộ, cuối cùng cũng không nói thêm.
- Con khẳng định không phải là người của Quân gia làm, vì còn có một chuyện con chưa nói!
Tiểu công chúa dường như sực nhớ ra điều gì, mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
- Còn có chuyện gì?
Mọi người nhìn thấy sắc mặt nàng dị thường liền cùng nhau hỏi.
- Sau khi người kia rời đi, khu rừng hồng phong mà chúng con đang đứng đột nhiên... đột nhiên.... toàn bộ biến mất.
Hai mắt tiểu công chúa mở to tròn xoe, dùng một thanh âm sợ hãi mà nói tiếp:
- Toàn bộ khu rừng đều biến thành bụi, chỉ cần gió thổi qua là biến mất vào hư không. Cả một phiến rừng, cái gì cũng không còn, cuối cùng chỉ còn lại một bãi đất trống trơ trụi!
Ba đại trưởng lão nghe xong thì toàn bộ liền đứng lên, thậm chí là cửu trường lão đang ra tay cứu chữa cho Tiêu Phượng Ngô cũng đột ngột thu công mà đứng dậy. Trong miệng Tiêu Phượng Ngô ặc ặc hai tiếng, máu lại trào ra.
- Lời này là thật sao? Không phải con nhìn lầm chứ?
Ba đại trưởng lão đồng thời mở miệng. Khó trách cả ba người đều kinh động như thế, nếu chuyện này là sự thật, cho dù lấy lịch duyệt lão luyện như ba đại trưởng lão cũng là chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí cho dù là những câu chuyện trong truyền thuyết xa xưa cũng chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Vì thế, khi nghe được chuyện này làm sao mà không kinh ngạc cho được?
- Ta lập tức đưa công chúa đi hồng phong lâm mà xem xét, Tiêu Hàn, con lập tức liên hệ hoàng thất Thiên Hương, thỉnh Phương Hồi Sinh Phương ngự y tới đây chữa bệnh cho Phượng Ngô, cho dù phải xuất ra tất cả tuyệt phẩm dược vật, trân quý đến mức nào cũng phải chữa khỏi thương thế cho Phượng Ngô. Lão cửu, ngươi tọa trấn Thịnh Bảo Đường, dùng bồ câu đưa tin tức về cho ngân thành, gửi thư thăm dò Huyết Hồn Sơn Trang, có hỏi thăm một tiếng chắc cũng không phải chuyện to tát gì. Mộ Tuyết Đồng, ngươi đi theo lục sư thúc của ngươi tới Quân gia, xem phản ứng của Quân gia như thế nào, tuy Quân gia khó mà có một cao nhân thế này xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn là chỗ đáng nghi nhất. Việc này đã bàn xong, tất cả lập tức hành động!
Tam trường lão bình tĩnh ra lệnh cho tất cả mọi người.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Hàn Yên Mộng vẫn còn khóc thút thít, thanh âm đứt quãng cuối cùng cũng kể xong, từ chỗ nhìn thấy một nam nhân khỏa thân, sau đó hai bên xung độ...t Trong mắt mấy người hiểu rõ chuyện đời như những người này, vừa nghe xong đã nhận ra tất cả mọi việc chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!
Cho dù là người thường cũng phải để ý tới thể diện, làm gì có chuyện khỏa thân chạy khắp nơi? Lấy võ công tu vi của người nọ mà nói, càng không có chuyện không biết xấu hổ, vứt bỏ thân phận mà lỏa thân chạy tới chạy lui như thế, có lẽ là cách tu luyện huyền công đặc biệt nào đó, công chúa và Tiêu Phượng Ngô lại vô tình xâm nhập phạm vi luyện công của người đó, làm cho người này bất mãn nên mới xảy ra chuyện này!
Không thể không nói suy nghĩ của bọn họ rất gần với sự thật.
- Người nọ biết lai lịch các ngươi không?
Lục trưởng lão hỏi một câu vô cùng mấu chốt.
Hàn Yên Mộng lau nước mắt nói:
- Biết! Ngay từ đầu thì không biết, người đó vốn đã định bỏ đi, nhưng khi Tiêu sư huynh nói thêm một câu, người này lại lập tức giận dữ, quay lại đánh Tiêu sư huynh! Sau đó là thành bộ dáng này!
- Phượng Ngô nói câu gì?
Năm người đồng thời cùng vội vàng hỏi. Khi nghe đến đây, cả năm đều hiểu được vấn đề lớn nhất khẳng định là do một câu nói trên, mà cũng chính câu nói này đã làm đối phương nổi giận.
- Tiêu sư huynh lúc đó nói thế này: "Tiểu tử, Phong Tuyết Ngân Thành sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ đó, chờ ngày diệt môn đi!" Chính là câu này, đây là nguyên văn của Tiêu sư huynh.
Công chúa Hàn Yên Mộng giống như học thuộc lòng mà nói ra, lông mi vẫn còn đọng lại nước mắt giương nhìn ba đại trưởng lão, đương nhiên nàng cũng thấy câu nói này rất quá đáng.
Ba đại trưởng lão đồng thời thở dài.
Cái này mà gọi là xui xẻo sao, cái này gọi là ngu xuẩn. Người ta không phải đã đi rồi sao, mà người ta rõ ràng đã biểu hiện thực lực không chỉ cao hơn ngươi một bậc, ngươi trong tình huống không có cứu viện, lại còn không biết thu liễm, trước mặt người ta buông lời uy hiếp, còn muốn diệt cả nhà người ta sao? Cho dù là muốn trả thù thì cũng là chuyện sau này, tên tiểu tử này lịch duyệt thật sự quá kém mà!
Ba người suy bụng ta ra bụng người, tự nghĩ nếu bản thân mà gặp phải tình huống đó, chắc chắn cũng không bỏ qua. Người ta có thể tha cho tính mạng của Tiêu Phượng Ngô là đã thủ hạ lưu tình rồi.
- Phong Tuyết Ngân Thành đương nhiên là danh chấn thiên hạ, uy danh hiển hách, nhưng với mấy đứa mới vào giang hồ như hai con mà nói, sự nổi danh này có khi đủ để đè chết các con!
Tam trường lão thở dài một tiếng:
- Nếu không phải người này thủ hạ lưu tình, không ra sát chiêu....
Lão vừa nói tới đây thì đột nhiên biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, những lời muốn nói ra không cách nào nói tiếp.
Lục trưởng lão, cửu trường lão và tam trưởng lão tương giao nhiều năm, tâm ý tương thông, bọn họ cơ hồ đồng thời nghĩ tới điểm này, sắc mặt cũng đều dần trở nên âm trầm.
Ba người đồng thời nghĩ đến: Nếu đổi lại là mình, trong tình thế không có ai chứng kiến chuyện mình trêu chọc vào người của Phong Tuyết Ngân Thành, vì để tránh việc trả thù khủng bố của Phong Tuyết Ngân Thành, chỉ có một lựa chọn duy nhất: Diệt khẩu!
Nếu là ba người trong hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ lựa chọn cách này ngay!
Nhưng người này lại không làm vậy.
Không những không làm vậy, ngược lại còn lưu lại tính mạng hai người, đối với tiểu công chúa cũng không có một chút thương tổn. Tuy nhiên, Tiêu Phượng Ngô lại trở thành bộ dạng thế này, toàn thân gần như không chỗ nào nguyên vẹn, chẳng phải là chà đạp mặt mũi nhau sao! Chuyện này giống như là đã kết một mối tử thù không thể hóa giải còn gì!
Không ra tay diệt khẩu, cũng không có ý muốn cầu hòa, ngược lại làm ra tình thế như thế này, gần như là khiêu khích trắng trợn, chỉ có thể có một khả năng: Đối phương không thèm để ý tới thực lực của Phong Tuyết Ngân Thành!
Nói cách khác, đối phương nắm chắc cho dù là cao thủ của ngân thành tìm tới cửa đi chăng nữa, hắn cũng không e ngại. Thậm chí, cũng có thể hắn có đủ lực lượng để mà chống lại! Vì thế hắn mới làm ra một chuyện mà chỉ có người điên mới làm ra.
Như vậy, người này là ai, sau lưng có thực lực to đến mức nào mà có thể làm ra tình huống này?
Bởi vì có thế lực và thực lực như thế này, nhìn quanh đương thời thật sự không có mấy nhà!
- Có thể là người của Huyết Hồn Sơn Trang!
Ba đại trưởng lão cùng nghĩ đến, Tiêu Hàn cũng nghĩ, nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ khác:
- Lúc trước tranh đoạt huyền đan, Huyết Hồn Sơn Trang cũng không xuất hiện. Còn chuyện lần này đả thương Phượng Ngô, nếu là người Huyết Hồn Sơn Trang, chắc chắn sẽ lưu lại tên tuổi, dù sao sự bá đạo và cuồng vọng của Huyết Hồn Sơn Trang thiên hạ đều biết. Bọn họ đã làm ra, nhất định sẽ không dám không thừa nhận. Vì thế, ta suy đoán chuyện này không có quan hệ với Huyết Hồn Sơn Trang!
- Vậy ngươi cho rằng chuyện tình lần này là ai làm?
Lục trưởng lão giương đôi mày bạc lên hỏi.
- Bên trong thành Thiên Hương, có một nhà có hận ý với chúng ta thật sâu!
Hai mắt Tiêu Hàn hàn quang lóe ra:
- Chính là Quân gia! Cũng chỉ có Quân gia mới có loại mẫn cảm với dòng họ Tiêu mà thôi! Vì thế, ta cho là do Quân gia làm ra! Theo như lời tiểu công chúa miêu tả, người nọ từng nói: "Lão tử hận nhất là người mang họ Tiêu!", chứng tỏ người này cùng họ Tiêu có cừu oán, sau đó, khi Phượng Ngô biểu lộ thân phận, hắn lại càng đánh nhiều hơn, cơ bản có thể xác định người này chưa chắc có cừu oán với Phong Tuyết Ngân Thành, nhưng nhất định có cừu oán với Tiêu gia! Chỉ cần điểm này có thể thấy rõ ràng, người có cừu oán cùng Tiêu gia chúng ta phần lớn đã không còn sống tại nhân thế, cho dù có vài nhà cũng không có nhà nào tại Thiên Hương thành. Có thể phù hợp tất cả cá yếu tố, cũng chỉ có Quân gia của Quân Vô Ý!
Chính là địch nhân của Tiêu Hàn.
Cho nên, một khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng muốn hướng mũi dùi vào Quân gia. Khi hắn nói những lời này, tuy là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng chính hắn cũng biết, chuyện này cơ bản là đem chuyện này vu oan giá họa cho Quân Vô Ý, thậm chí là cả Quân gia.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ, những lời nói xuất phát từ lòng dạ tiểu nhân, già mồm át lẽ phải của hắn lại nói trúng sự thật. Việc này đúng là do người của Quân gia làm ra!
- Ngươi nói thúi lắm!
Mộ Tuyết Đồng phẫn nộ la lên:
- Tiêu Hàn, trước kia ta cũng biết ngươi không tốt đẹp gì, nhưng ta lại không thể tưởng được ngươi lại đê tiện vô sỉ như thế này! Hai sự việc hoàn toàn khác nhau, không ngờ ngươi muốn chụp mũ lên đầu Quân Vô Ý? Cho dù ngươi có thù oán thế nào cũng không nên vu oan người tốt chứ!
Tiêu Hàn một bước cũng không nhường:
- Vậy ngươi nói xem tại sao hắn lại căm thù Tiêu gia như thế?
- Căm thù? Là ngươi thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, chuyện này ngay từ đầu đã là hiểu lầm! Vốn đã không có chuyện gì to tát, nhưng cũng chính vì cháu ngươi quá kiêu ngạo mới khiến cho đối phương nổi giận, nếu hắn thực sự có cừu oán với Tiêu gia nhà ngươi, ngươi cho là đối phương sẽ lưu lại tính mạng của cháu ngươi sao?
Mộ Tuyết Đồng lãnh đạm nói.
- Lưu thủ? Thế này mà gọi là lưu thủ sao? Tên đó vũ nhục Phượng Ngô như vậy còn ác độc hơn là trực tiếp giết chết nó. Ta không tìm ra được trong thành Thiên Hương này, ngoại trừ Quân gia lại có nhà nào có thù hận to lớn với Tiêu gia như vậy, càng xem thường uy nghiêm của ngân thành mà hạ độc thủ như thế!
Tiêu Hàn vẫn cứng đầu hùng hồn nói.
- Ngươi nói mà có suy nghĩ không? Cả nhà Quân gia có loại thực lực này sao? Quân gia lại có người trẻ tuổi có thực lực Ngọc Huyền, Địa Huyền sao?
Mộ Tuyết Đồng giận dữ nói:
- Tất cả tư liệu về Quân gia, thậm chí là bí mật cao thủ trong phủ, không một ai thoát khỏi tình báo của chúng ta, có bất cứ người nào phù hợp không?
Tiêu Hàn vẫn ngoan cố:
- Lão nhân Quân Chiến Thiên kia chẳng phải là thực lực Thiên Huyền sao? Việc này khó nói có phải hắn làm ra hay không!
Mọi người nghe xong liền liếc nhìn hắn, hoài nghi Quân lão gia tử? Đầu óc bị ngập nước ah? Đừng nói chuyện khác, dù cho ngươi chặt đầu cả nhà Tiêu gia ngươi dâng tặng, lão gia tử nhất quyết cũng không chịu trần truồng mà đối mặt với người khác.
- Người... người... kia chỉ là một người thiếu niên, nhất định không phải là Quân lão gia tử, thêm vào đó Quân lão gia tử một đời anh hùng, chuyện vô sỉ như vậy nhất quyết không phải do lão nhân gia người làm!
Hàn tiểu công chúa nói ngay, nàng thường nghe tỷ tỷ nhắc tới chuyện của Quân gia phụ tử, đối với Quân gia cũng tương đối có hảo cảm.
- Mộng nhi, con còn chưa biết, trên đời còn có cái gọi là thuật dịch dung, có thể cải trang thành người khác!
Tiêu Hàn biết rõ mình không thuyết phục được ai nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:
- Đúng rồi, Quân Vô Ý hiện tại có thực lực Địa Huyền, vì báo thù, chuyện gì hắn cũng dám làm chứ đừng nói là trần truồng, cho dù...
- Ngươi điên rồi hả? Ngươi biết rõ Quân tam ca hành động không tiện, lại còn già mồm nói càn, cuối cùng là ngươi muốn gì?
Mộ Tuyết Đồng phẫn nộ mà phản bác:
- Nếu chúng ta giết chết Quân Vô Ý, chỉ sợ đại tiểu thư ngay lập tức sẽ tại đỉnh tuyết sơn mà tự sát không chút do dự, ngươi bức tử cả hai người như thế thì ngươi được chỗ tốt gì?
Hai mắt Tiêu Hàn đỏ lên, thở hổn hển phẫn nộ, cuối cùng cũng không nói thêm.
- Con khẳng định không phải là người của Quân gia làm, vì còn có một chuyện con chưa nói!
Tiểu công chúa dường như sực nhớ ra điều gì, mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
- Còn có chuyện gì?
Mọi người nhìn thấy sắc mặt nàng dị thường liền cùng nhau hỏi.
- Sau khi người kia rời đi, khu rừng hồng phong mà chúng con đang đứng đột nhiên... đột nhiên.... toàn bộ biến mất.
Hai mắt tiểu công chúa mở to tròn xoe, dùng một thanh âm sợ hãi mà nói tiếp:
- Toàn bộ khu rừng đều biến thành bụi, chỉ cần gió thổi qua là biến mất vào hư không. Cả một phiến rừng, cái gì cũng không còn, cuối cùng chỉ còn lại một bãi đất trống trơ trụi!
Ba đại trưởng lão nghe xong thì toàn bộ liền đứng lên, thậm chí là cửu trường lão đang ra tay cứu chữa cho Tiêu Phượng Ngô cũng đột ngột thu công mà đứng dậy. Trong miệng Tiêu Phượng Ngô ặc ặc hai tiếng, máu lại trào ra.
- Lời này là thật sao? Không phải con nhìn lầm chứ?
Ba đại trưởng lão đồng thời mở miệng. Khó trách cả ba người đều kinh động như thế, nếu chuyện này là sự thật, cho dù lấy lịch duyệt lão luyện như ba đại trưởng lão cũng là chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí cho dù là những câu chuyện trong truyền thuyết xa xưa cũng chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Vì thế, khi nghe được chuyện này làm sao mà không kinh ngạc cho được?
- Ta lập tức đưa công chúa đi hồng phong lâm mà xem xét, Tiêu Hàn, con lập tức liên hệ hoàng thất Thiên Hương, thỉnh Phương Hồi Sinh Phương ngự y tới đây chữa bệnh cho Phượng Ngô, cho dù phải xuất ra tất cả tuyệt phẩm dược vật, trân quý đến mức nào cũng phải chữa khỏi thương thế cho Phượng Ngô. Lão cửu, ngươi tọa trấn Thịnh Bảo Đường, dùng bồ câu đưa tin tức về cho ngân thành, gửi thư thăm dò Huyết Hồn Sơn Trang, có hỏi thăm một tiếng chắc cũng không phải chuyện to tát gì. Mộ Tuyết Đồng, ngươi đi theo lục sư thúc của ngươi tới Quân gia, xem phản ứng của Quân gia như thế nào, tuy Quân gia khó mà có một cao nhân thế này xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn là chỗ đáng nghi nhất. Việc này đã bàn xong, tất cả lập tức hành động!
Tam trường lão bình tĩnh ra lệnh cho tất cả mọi người.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ