Dị Thế Tà Quân
Chương 151: Siêu cấp sự kiện Ô Long
Dịch Giả
Mắt thấy qua hai người nữa là tới Đường Nguyên, Đường mập mạp rất khẩn trương, cái cổ ngắn ngủn mập mạp chuyển động soi xét bốn phía, cuối cùng chạm mắt với Đường thượng thư đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư!
Đường thượng thư cũng hiểu đứa con không tình nguyện. Cho nên hành trình lần này lão luôn chằm chằm chú ý chỉ sợ hắn trên đường sẽ chạy trốn. Hiện tại mắt hắn láo liên như vậy chẳng lẽ còn không biết hắn đang nghĩ gì? Lão liền thấp giọng quát: "Tiểu tử ngươi thành thật một điểm cho lão phu."
Đường mập mạp co rụt cổ lại, miệng lẩm bẩn hai câu, cuối cùng đành phải xoay người đi chỗ khác. Đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy trong bụng đang sôi lên. Tiếp sau lại nghe thấy âm thanh ùng ục vang lên, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Hắn liền xoay đầu lại, kêu lên: "Con muốn..."
"Ngươi muốn cái rắm gì?" Đường thượng thư giận dữ, con ngươi co rút lại, nói: "Lần này ngươi mà không qua, khi về lão phu sẽ cắt đứt chân ngươi cho xem! Nếu như ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, lão phu lập tức cắt đứt chân ngươi."
Sắc mặt Đường Nguyên trắng nhợt, ôm bụng ngồi xuống, dần dần cái loại cảm giác này biến mất, lúc này hắn mới hơi cảm thấy thoải mái.
Trong lòng lại không khỏi âm thầm kêu khổ, Quân Mạc Tà cho loại thuốc này không phải chỉ là lừa mình chứ? Như thế nào mà lúc này vẫn chưa có tác dụng nhỉ? Hắn nào biết đâu rằng Quân Mạc Tà lúc trước chính là nói: Ngàn vạn lần không được ăn sáng! Mà Đường mập mạp nhà ta lại biến âm thành dương, hắn cứ nghĩ thành "Ngàn vạn lần nhớ ăn điểm tâm!" Cái này căn bản là hai cực trái ngược nhau, hoàn toàn bị đảo lộn...
Hơn nữa hắn vừa mới uống đầy một bụng nước lạnh, cho nên cũng trung hòa một ít dược lực, đúng là như hổ thêm cánh!
Kết quả cuộc khảo hạch ngày hôm nay có thể nói như trăm sông đổ về một biển, thế nhưng quá trình lại...
Đám người bên cạnh xì xào bàn tán. Hai thiếu niên nhà Mạnh gia cùng Tống gia đang nói chuyện: "Tống huynh, ngươi có biết. Chu... Lão đại nhân rốt cuộc kiểm tra như thế nào không?"
"Ta ta, ta không biết. Bất quá ta nghe nói, sau khi kiểm tra nhất định sẽ còn rất thảm đó..." Thiếu niên họ Tống có điểm không yên tâm nhỏ giọng nói.
"Có gì mà thảm vậy?" Đường Nguyên nghển cổ lên nói: "Không phải là chuyện Mộ Dung Thiên Quân sau khi kiểm tra liền vài ngày phải đi chữ bát sao? Trông các ngươi nhất định có thể cầm cự được đó!" Lời vừa nói ra hai thiếu niên kia sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Đường thượng thư hung hăng nhìn hắn, cắt đứt lời nói hoang đường của Đường Nguyên, thế nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, xem ra đứa con này cũng đã thông suốt, học được cách đả kích đối thủ, cũng không uổng một phen khổ tâm của bản thân.
Đường Nguyên yên lòng yên dạ ngồi trên ghế chờ, không nói gì lại khiến bụng có phản ứng, thân hình béo núc lập tức uốn éo, trông giống như một con giòi vậy, sắc mặt trông thật quái dị. Mắt thấy sắp không nín được nữa, trong lòng không khỏi thầm chửi rủa Quân Mạc Tà, dám cho lão tử thuốc xổ lại còn bảo là có tác dụng làm kích thích thôi khí [ xả rắm]...
Hắn đang muốn liều lĩnh bay đi giải quyết, bên trong bỗng truyền tới thanh âm: "Người tiếp theo, Đường.
Đường Nguyên a một tiếng, sắc mặt lập tức xám ngắt, úp lên mặt ghế không hề động đậy.
Đường thượng thư đang sung sướng đột nhiên lại thấy mập mạp không bước lên, lão không khỏi tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: "Nghiệp chướng! Người ta gọi ngươi vào, còn không mau đi vào!" Lão liền bay tới một cước đá vào mông Đường Nguyên. Mập mạp đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, hoa chân múa tay ngã nhào vào phòng...
Đường Nguyên vừa lao vào phòng đã bị một tên tiểu thái giám dẫn đi, xuyên qua một dãy hành lang thật dài, tiến vào bên trong một căn phòng nhỏ. Khi vừa mới tiến vào hắn liền cảm thấy cả người mát mẻ, rất nhiều bức màn dày đặc ngăn cách ánh dương của ngày thu. Đường Nguyên lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nhất là khi đối diện với lão thái giám kia, sắc mặt tái nhợt giống như tuyết, một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, ngay cả bít tất cũng màu trắng, hàng lông mi hung ác cũng màu trắng. Toàn thân không có thêm một màu nào khác!
Đường Nguyên lập tức nhớ tới Câu hồn sử giả trong truyền thuyết, toàn thân run lên, lúc này lại như kì tích, bụng cũng không có cảm giác khó chịu nữa..."
"Là cháu nội của Đường Vạn Lý sao? Thoát y đi." Cái tên của Chu lão thái giám rất kì quái, tên là Chu Trục Châu. Lão nhìn mập mạp, nhãn tình cùng ngữ điệu không có chút tình cảm, ngón tay không nhiễm một hạt bụi chỉ lên một chiếc áo bố trắng muốt trên mặt đất, nói: "Cởi sạch quần áo ra sau đó đứng im."
Nếu trước mặt chính là một vị mỹ nữ, Đường mập mạp đảm bảo cởi quần áo nhanh hơn bất luận kẻ nào khác, thế nhưng vấn đề hiện tại lại khác hoàn toàn, người trước mắt không phải là một mỹ nữ, cũng không giống mỹ nữ, thậm chí nam nhân cũng không phải! Mà chính là một vị thái giám bất nam bất nữ a...
Đường mập mạp vẫn còn một chút chướng ngại tâm lý. Rề rà không chịu thoát y.
Hàng lông mày trắng muốt của Chu lão Công Công nhíu lại. Ánh mắt có điểm trừng lên, nặng nề hừ một tiếng nói: "Hử?!" Lão ngồi xếp bằng ở trên ghế, thân thể bất động, nhất thời một cỗ áp lực khổng lồ mãnh liệt mà đến, khiến toàn thân Đường mập mạp run rẩy như đứng trong hầm băng.
"Công công, hic, ngài có thể hay không...Xin... Trước tiên hãy quay mặt đi?" Đường mập mạp mặt mày co rúm lại, hai tay nắm chặt đai lưng.
"Thoát!" Chu lão thái giám lạnh lùng khẽ đảo mí mắt, không cho hắn nói thêm. Quả nhiên là một chữ đang giá ngàn vàng!
"Nhanh lên một chút!" Đối với vị đại công tử nhà hộ bộ Thượng thư lão cũng không có một chút khách khí. Mập mạp toàn thân run lên, trong bụng lại bắt đầu nổi sóng, vừa cởi được cái đai lưng, sắc mặt hắn đột nhiên nhăn lại, xoay người nói: "Công công, ta có thể đi ra đây một lát được không..." Hiện tại Đường Nguyên cũng bất chấp tất cả, muốn ra sao thì ra, lão tử săp ị ra quần đây...
"Hừ!" Chu lão thái giám tựa hồ như là người cực kì không thích nói chuyện, lệ quang trong mắt bắn ra, ngón tay chậm rãi duỗi, đột nhiên lam quang trên đầu ngón tay lóe ra, xì xì vài tiếng, mấy đạo lam sắc quang khí như kiếm như như hồ điệp nhẹ nhàng bay múa xung quang tấm áo bào rộng thùng thình của Đường mập mạp, trong nháy mắt một thân núng nính đầy mỡ, cái bụng khổng lồ cơ hồ chạm tới đầu gối của hắn lộ ra.
Đường mập mạp hú lên quái dị, cố tình muốn lấy tay che lấy hạ thể. Thế nhưng bàn tay lại vỗ lên bụng, cũng không duối tới hạ thể, thật sự là cái bụng hắn quá lớn, làm cho mục tiêu cần che đậy lúc ẩn lúc hiện.
Chu Trục Châu chuẩn bị bắt tay vào làm việc, lão nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay rời khỏi chỗ ngồi, thân ảnh tuyết trắng bồng bềnh hạ xuống, quay một vòng xung quanh thân thể mập mạp không mảnh vải che thân của Đường mập mạp, ánh mắt sắc bén soi xét toàn bộ tất cả bộ phận trên tấm thân lõa lồ của Đường mập mạp.
"Nâng tay trái lên, để lộ vùng nách ra!" Chu Trục Châu lạnh lùng hạ lệnh, Đường mập mạp vội làm theo, giờ phút này mặc dù đã tiếp thu, thế nhưng nhiệt độ trong phòng này cũng khá cao, mặc dù không mảnh vải che thân cũng không cảm thấy lạnh. Thế nhưng theo ánh mắt săm soi của Chu lão thái giám, hắn lại thấy được một loại hàn ý lạnh thấu xương, vùng bụng lúc này lại bị hàn ý này cưỡng chế.
Chu Trục Châu đứng ngoài ba thước, ánh mắt vừa lãng lại vừa như tia điện, không ngừng hạ lệnh: "Nâng tay phải lên!"
"Dùng tay ôm lấy bụng, để lộ ra phía dưới!"
"Buông, tách chân, giạng ra!"
"..."
Không biết có phải hay không mà Đường Nguyên từ từ quen với uy áp của lão thái giám. Áp lực của hàn ý cũng dàn mất đi hiệu lực. Sắc mặt Đường Nguyên càng ngày càng vàng như nến, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống, ngấn cổ rung động, thật sự là sắp nhịn không nổi.
Bạch y của Chu Trục Châu trắng như tuyết, trên mặt hoàn toàn không lộ ra bất kì cảm tình gì, thân thể trôi nổi tiến thêm hai bước. Lạnh lùng nói: "Cúi người, làm cho cái mông vểnh lên!"
Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc đã tới! Đường Nguyên trong lòng âm thầm rên rỉ: Ta không muốn đi hình chữ bát, ô ô, cái lão biến thái này! Không thể tưởng được bản thiếu gia lại không thoát khỏi ma chưởng của lão...
"Nhanh chút đi!" Chu Trục Châu chắp tay sau lưng, lạnh lùng thúc giục.
Đường Nguyên do dự chậm rãi cúi người, thế nhưng bởi vì khống chế không nổi, suýt nữa phụt ra, hắn cũng biết vạn nhất mà cái thứ nước kia phun ra, đúng là chuyện lớn rồi a, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, cố gắng nín nhịn. Như thế liên tục thử nhiều lần, rốt cuộc cũng không thể khom người xuống được nữa, nếu như cúi người xuống một lần nữa thật sự là nín không được nữa.
Chu lão thái giám giận dữ cho rằng mập mạp cố ý quấy phá, lão nhẹ nhàng tiến tới, một cước ép lên cái cổ béo phì của mập mạp, cố dùng sức đè xuống, thân thể Đường Nguyên lập tức xoay chuyển chín mươi độ. Ngay sau đó trong tay Chu Trục Châu từ lúc nào xuất hiện hai cây gỗ gì gì đó màu xanh đang đặt trên hai bờ mông của hắn, sau đó lão cúi người, cau mày, tiến sát tới, vận công tụ ở hai mắt chuyên tâm nhìn vào...
Đúng lúc này, Đường Nguyên rốt cục nhịn không được, thân thể một hồi co thắt, một tiếng thống khổ từ trong miệng thoát ra, đồng thời một tiếng "Phẹt^^" rền vang, thảm kịch đột ngột xẩy ra.
Một cỗ chất vàng từ khe hở nơi tám tháng mười lăm khe hở của mập mạp mãnh liệt phun ra, mà ngay lúc này, Chu lão đại nhân chỉ cách nơi đó trong gang tấc, cả đời cũng không có nghĩ qua, bản thân lại đụng phải chuyện này, muốn né thế nhưng không còn kịp nữa...
Bên ngoài. Đường thượng thư thoải mái ngồi ngay ngắn trên ghế, thân phận của lão là bậc nào chứ. Đều có nội thị đưa trà ngon từ trong cấm cung tới. Lão chậm chạm nhấm nháp, một bên thổi một bên gạt, trong đầu lại đang nghe ngón tin tốt của đứa con.
Lão biết, phàm là thiếu niên tới đây đều bị Chu lão thái giám trị một phen, nhưng việc kiểm tra thân thể nhất định là hợp cách, chân chính chỉ là xem gia thế, tài lực cùng vật lực nhà nào mạnh sẽ thành công thôi. Mà lão tin tưởng cho dù ai có tranh đoạt thế nào đi nữa cũng không bằng một vị hộ bộ Thượng thư như lão!
Bên cạnh còn có mấy vị cũng đem con cháu tới kiểm tra, vẻ mặt đám người này không được tự nhiên như vậy, chỉ là vẫn phải hướng lão gượng cười chào hỏi mấy câu. Mặc dù ai cũng nhìn ra, Đường gia hiểu rất rõ đối với chức vụ cấm cung nội đình thị vệ thống lĩnh. Hậu bối nhà mình lần này hơn phân nửa là bỏ đi rồi.
Trong mũi Đường thượng thư khẽ hừ một tiếng, tựu như có ý nói đám ngươi các ngươi cũng dám tới tranh giành với Đường mỗ sao? Ha ha, thật sự là nực cười!
Đúng lúc này.
Đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng rống to giận giữ! Trong đó lại có tiếng hô đau đớn có vẻ như sống không bằng chết. Tột cùng hối hận, tột cùng cừu hận! Giống như tiếng thét đau đớn của thiếu nữ cả đời giữ vững trong nháy mắt hóa thành hư vô vậy! Tiếng kêu giống như tê tâm liệt phế không ngừng vang lên!
Đúng là thanh âm của Chu lão thái giám.
Cũng la thanh âm cuồng nộ tới cực điểm: "Cút! Không hợp cách!" Chỉ bốn chữ, thế nhưng nó lại như tiếng sấm vang lên, ầm ầm nổ giữa bầu trời Thiên Hương thành, một thời cả vạn người đều nghe được, mỗi một người đều có thể nghe ra, trong thanh âm này mang theo đầy vẻ căm hận!
Thậm chí tại một nơi rất xa Quân gia- Quân Mạc Tà cũng nghe được thanh âm bén nhọn đặc thù này, hắn lập tức cười đến độ lông mày không thấy được mắt, đắc ý nâng chung trà lên, mãnh liệt uống một ngụm, sau đó vỗ đùi đứng dậy vặn người vài cái: "Đường mập mạp à! Không thể tưởng được tiểu tử ngươi thật sự làm vậy, thật sự không hổ là phía đối tác tương lai của Quân Mạc Tà ta, rất đáng khen nha! Thế mới đúng. Không tiếc công ta đặt ra cạm bẫy này!"
Dừng một chút, rốt cuộc hắn lại nhịn không được ha ha cười nói: "Thật muốn nhìn một chút xem sắc mặt của lão thái giám bây giờ? Rốt cuộc là thú vị đến mức nào a?" Quân đại thiếu gia còn không biết, Chu lão thái giám hiện tại trên mặt tuyệt vời đến trình độ nào, còn vượt qua ngàn vạn lần điều hắn tưởng tượng...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Mắt thấy qua hai người nữa là tới Đường Nguyên, Đường mập mạp rất khẩn trương, cái cổ ngắn ngủn mập mạp chuyển động soi xét bốn phía, cuối cùng chạm mắt với Đường thượng thư đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư!
Đường thượng thư cũng hiểu đứa con không tình nguyện. Cho nên hành trình lần này lão luôn chằm chằm chú ý chỉ sợ hắn trên đường sẽ chạy trốn. Hiện tại mắt hắn láo liên như vậy chẳng lẽ còn không biết hắn đang nghĩ gì? Lão liền thấp giọng quát: "Tiểu tử ngươi thành thật một điểm cho lão phu."
Đường mập mạp co rụt cổ lại, miệng lẩm bẩn hai câu, cuối cùng đành phải xoay người đi chỗ khác. Đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy trong bụng đang sôi lên. Tiếp sau lại nghe thấy âm thanh ùng ục vang lên, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Hắn liền xoay đầu lại, kêu lên: "Con muốn..."
"Ngươi muốn cái rắm gì?" Đường thượng thư giận dữ, con ngươi co rút lại, nói: "Lần này ngươi mà không qua, khi về lão phu sẽ cắt đứt chân ngươi cho xem! Nếu như ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, lão phu lập tức cắt đứt chân ngươi."
Sắc mặt Đường Nguyên trắng nhợt, ôm bụng ngồi xuống, dần dần cái loại cảm giác này biến mất, lúc này hắn mới hơi cảm thấy thoải mái.
Trong lòng lại không khỏi âm thầm kêu khổ, Quân Mạc Tà cho loại thuốc này không phải chỉ là lừa mình chứ? Như thế nào mà lúc này vẫn chưa có tác dụng nhỉ? Hắn nào biết đâu rằng Quân Mạc Tà lúc trước chính là nói: Ngàn vạn lần không được ăn sáng! Mà Đường mập mạp nhà ta lại biến âm thành dương, hắn cứ nghĩ thành "Ngàn vạn lần nhớ ăn điểm tâm!" Cái này căn bản là hai cực trái ngược nhau, hoàn toàn bị đảo lộn...
Hơn nữa hắn vừa mới uống đầy một bụng nước lạnh, cho nên cũng trung hòa một ít dược lực, đúng là như hổ thêm cánh!
Kết quả cuộc khảo hạch ngày hôm nay có thể nói như trăm sông đổ về một biển, thế nhưng quá trình lại...
Đám người bên cạnh xì xào bàn tán. Hai thiếu niên nhà Mạnh gia cùng Tống gia đang nói chuyện: "Tống huynh, ngươi có biết. Chu... Lão đại nhân rốt cuộc kiểm tra như thế nào không?"
"Ta ta, ta không biết. Bất quá ta nghe nói, sau khi kiểm tra nhất định sẽ còn rất thảm đó..." Thiếu niên họ Tống có điểm không yên tâm nhỏ giọng nói.
"Có gì mà thảm vậy?" Đường Nguyên nghển cổ lên nói: "Không phải là chuyện Mộ Dung Thiên Quân sau khi kiểm tra liền vài ngày phải đi chữ bát sao? Trông các ngươi nhất định có thể cầm cự được đó!" Lời vừa nói ra hai thiếu niên kia sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Đường thượng thư hung hăng nhìn hắn, cắt đứt lời nói hoang đường của Đường Nguyên, thế nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, xem ra đứa con này cũng đã thông suốt, học được cách đả kích đối thủ, cũng không uổng một phen khổ tâm của bản thân.
Đường Nguyên yên lòng yên dạ ngồi trên ghế chờ, không nói gì lại khiến bụng có phản ứng, thân hình béo núc lập tức uốn éo, trông giống như một con giòi vậy, sắc mặt trông thật quái dị. Mắt thấy sắp không nín được nữa, trong lòng không khỏi thầm chửi rủa Quân Mạc Tà, dám cho lão tử thuốc xổ lại còn bảo là có tác dụng làm kích thích thôi khí [ xả rắm]...
Hắn đang muốn liều lĩnh bay đi giải quyết, bên trong bỗng truyền tới thanh âm: "Người tiếp theo, Đường.
Đường Nguyên a một tiếng, sắc mặt lập tức xám ngắt, úp lên mặt ghế không hề động đậy.
Đường thượng thư đang sung sướng đột nhiên lại thấy mập mạp không bước lên, lão không khỏi tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: "Nghiệp chướng! Người ta gọi ngươi vào, còn không mau đi vào!" Lão liền bay tới một cước đá vào mông Đường Nguyên. Mập mạp đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, hoa chân múa tay ngã nhào vào phòng...
Đường Nguyên vừa lao vào phòng đã bị một tên tiểu thái giám dẫn đi, xuyên qua một dãy hành lang thật dài, tiến vào bên trong một căn phòng nhỏ. Khi vừa mới tiến vào hắn liền cảm thấy cả người mát mẻ, rất nhiều bức màn dày đặc ngăn cách ánh dương của ngày thu. Đường Nguyên lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nhất là khi đối diện với lão thái giám kia, sắc mặt tái nhợt giống như tuyết, một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, ngay cả bít tất cũng màu trắng, hàng lông mi hung ác cũng màu trắng. Toàn thân không có thêm một màu nào khác!
Đường Nguyên lập tức nhớ tới Câu hồn sử giả trong truyền thuyết, toàn thân run lên, lúc này lại như kì tích, bụng cũng không có cảm giác khó chịu nữa..."
"Là cháu nội của Đường Vạn Lý sao? Thoát y đi." Cái tên của Chu lão thái giám rất kì quái, tên là Chu Trục Châu. Lão nhìn mập mạp, nhãn tình cùng ngữ điệu không có chút tình cảm, ngón tay không nhiễm một hạt bụi chỉ lên một chiếc áo bố trắng muốt trên mặt đất, nói: "Cởi sạch quần áo ra sau đó đứng im."
Nếu trước mặt chính là một vị mỹ nữ, Đường mập mạp đảm bảo cởi quần áo nhanh hơn bất luận kẻ nào khác, thế nhưng vấn đề hiện tại lại khác hoàn toàn, người trước mắt không phải là một mỹ nữ, cũng không giống mỹ nữ, thậm chí nam nhân cũng không phải! Mà chính là một vị thái giám bất nam bất nữ a...
Đường mập mạp vẫn còn một chút chướng ngại tâm lý. Rề rà không chịu thoát y.
Hàng lông mày trắng muốt của Chu lão Công Công nhíu lại. Ánh mắt có điểm trừng lên, nặng nề hừ một tiếng nói: "Hử?!" Lão ngồi xếp bằng ở trên ghế, thân thể bất động, nhất thời một cỗ áp lực khổng lồ mãnh liệt mà đến, khiến toàn thân Đường mập mạp run rẩy như đứng trong hầm băng.
"Công công, hic, ngài có thể hay không...Xin... Trước tiên hãy quay mặt đi?" Đường mập mạp mặt mày co rúm lại, hai tay nắm chặt đai lưng.
"Thoát!" Chu lão thái giám lạnh lùng khẽ đảo mí mắt, không cho hắn nói thêm. Quả nhiên là một chữ đang giá ngàn vàng!
"Nhanh lên một chút!" Đối với vị đại công tử nhà hộ bộ Thượng thư lão cũng không có một chút khách khí. Mập mạp toàn thân run lên, trong bụng lại bắt đầu nổi sóng, vừa cởi được cái đai lưng, sắc mặt hắn đột nhiên nhăn lại, xoay người nói: "Công công, ta có thể đi ra đây một lát được không..." Hiện tại Đường Nguyên cũng bất chấp tất cả, muốn ra sao thì ra, lão tử săp ị ra quần đây...
"Hừ!" Chu lão thái giám tựa hồ như là người cực kì không thích nói chuyện, lệ quang trong mắt bắn ra, ngón tay chậm rãi duỗi, đột nhiên lam quang trên đầu ngón tay lóe ra, xì xì vài tiếng, mấy đạo lam sắc quang khí như kiếm như như hồ điệp nhẹ nhàng bay múa xung quang tấm áo bào rộng thùng thình của Đường mập mạp, trong nháy mắt một thân núng nính đầy mỡ, cái bụng khổng lồ cơ hồ chạm tới đầu gối của hắn lộ ra.
Đường mập mạp hú lên quái dị, cố tình muốn lấy tay che lấy hạ thể. Thế nhưng bàn tay lại vỗ lên bụng, cũng không duối tới hạ thể, thật sự là cái bụng hắn quá lớn, làm cho mục tiêu cần che đậy lúc ẩn lúc hiện.
Chu Trục Châu chuẩn bị bắt tay vào làm việc, lão nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay rời khỏi chỗ ngồi, thân ảnh tuyết trắng bồng bềnh hạ xuống, quay một vòng xung quanh thân thể mập mạp không mảnh vải che thân của Đường mập mạp, ánh mắt sắc bén soi xét toàn bộ tất cả bộ phận trên tấm thân lõa lồ của Đường mập mạp.
"Nâng tay trái lên, để lộ vùng nách ra!" Chu Trục Châu lạnh lùng hạ lệnh, Đường mập mạp vội làm theo, giờ phút này mặc dù đã tiếp thu, thế nhưng nhiệt độ trong phòng này cũng khá cao, mặc dù không mảnh vải che thân cũng không cảm thấy lạnh. Thế nhưng theo ánh mắt săm soi của Chu lão thái giám, hắn lại thấy được một loại hàn ý lạnh thấu xương, vùng bụng lúc này lại bị hàn ý này cưỡng chế.
Chu Trục Châu đứng ngoài ba thước, ánh mắt vừa lãng lại vừa như tia điện, không ngừng hạ lệnh: "Nâng tay phải lên!"
"Dùng tay ôm lấy bụng, để lộ ra phía dưới!"
"Buông, tách chân, giạng ra!"
"..."
Không biết có phải hay không mà Đường Nguyên từ từ quen với uy áp của lão thái giám. Áp lực của hàn ý cũng dàn mất đi hiệu lực. Sắc mặt Đường Nguyên càng ngày càng vàng như nến, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống, ngấn cổ rung động, thật sự là sắp nhịn không nổi.
Bạch y của Chu Trục Châu trắng như tuyết, trên mặt hoàn toàn không lộ ra bất kì cảm tình gì, thân thể trôi nổi tiến thêm hai bước. Lạnh lùng nói: "Cúi người, làm cho cái mông vểnh lên!"
Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc đã tới! Đường Nguyên trong lòng âm thầm rên rỉ: Ta không muốn đi hình chữ bát, ô ô, cái lão biến thái này! Không thể tưởng được bản thiếu gia lại không thoát khỏi ma chưởng của lão...
"Nhanh chút đi!" Chu Trục Châu chắp tay sau lưng, lạnh lùng thúc giục.
Đường Nguyên do dự chậm rãi cúi người, thế nhưng bởi vì khống chế không nổi, suýt nữa phụt ra, hắn cũng biết vạn nhất mà cái thứ nước kia phun ra, đúng là chuyện lớn rồi a, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, cố gắng nín nhịn. Như thế liên tục thử nhiều lần, rốt cuộc cũng không thể khom người xuống được nữa, nếu như cúi người xuống một lần nữa thật sự là nín không được nữa.
Chu lão thái giám giận dữ cho rằng mập mạp cố ý quấy phá, lão nhẹ nhàng tiến tới, một cước ép lên cái cổ béo phì của mập mạp, cố dùng sức đè xuống, thân thể Đường Nguyên lập tức xoay chuyển chín mươi độ. Ngay sau đó trong tay Chu Trục Châu từ lúc nào xuất hiện hai cây gỗ gì gì đó màu xanh đang đặt trên hai bờ mông của hắn, sau đó lão cúi người, cau mày, tiến sát tới, vận công tụ ở hai mắt chuyên tâm nhìn vào...
Đúng lúc này, Đường Nguyên rốt cục nhịn không được, thân thể một hồi co thắt, một tiếng thống khổ từ trong miệng thoát ra, đồng thời một tiếng "Phẹt^^" rền vang, thảm kịch đột ngột xẩy ra.
Một cỗ chất vàng từ khe hở nơi tám tháng mười lăm khe hở của mập mạp mãnh liệt phun ra, mà ngay lúc này, Chu lão đại nhân chỉ cách nơi đó trong gang tấc, cả đời cũng không có nghĩ qua, bản thân lại đụng phải chuyện này, muốn né thế nhưng không còn kịp nữa...
Bên ngoài. Đường thượng thư thoải mái ngồi ngay ngắn trên ghế, thân phận của lão là bậc nào chứ. Đều có nội thị đưa trà ngon từ trong cấm cung tới. Lão chậm chạm nhấm nháp, một bên thổi một bên gạt, trong đầu lại đang nghe ngón tin tốt của đứa con.
Lão biết, phàm là thiếu niên tới đây đều bị Chu lão thái giám trị một phen, nhưng việc kiểm tra thân thể nhất định là hợp cách, chân chính chỉ là xem gia thế, tài lực cùng vật lực nhà nào mạnh sẽ thành công thôi. Mà lão tin tưởng cho dù ai có tranh đoạt thế nào đi nữa cũng không bằng một vị hộ bộ Thượng thư như lão!
Bên cạnh còn có mấy vị cũng đem con cháu tới kiểm tra, vẻ mặt đám người này không được tự nhiên như vậy, chỉ là vẫn phải hướng lão gượng cười chào hỏi mấy câu. Mặc dù ai cũng nhìn ra, Đường gia hiểu rất rõ đối với chức vụ cấm cung nội đình thị vệ thống lĩnh. Hậu bối nhà mình lần này hơn phân nửa là bỏ đi rồi.
Trong mũi Đường thượng thư khẽ hừ một tiếng, tựu như có ý nói đám ngươi các ngươi cũng dám tới tranh giành với Đường mỗ sao? Ha ha, thật sự là nực cười!
Đúng lúc này.
Đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng rống to giận giữ! Trong đó lại có tiếng hô đau đớn có vẻ như sống không bằng chết. Tột cùng hối hận, tột cùng cừu hận! Giống như tiếng thét đau đớn của thiếu nữ cả đời giữ vững trong nháy mắt hóa thành hư vô vậy! Tiếng kêu giống như tê tâm liệt phế không ngừng vang lên!
Đúng là thanh âm của Chu lão thái giám.
Cũng la thanh âm cuồng nộ tới cực điểm: "Cút! Không hợp cách!" Chỉ bốn chữ, thế nhưng nó lại như tiếng sấm vang lên, ầm ầm nổ giữa bầu trời Thiên Hương thành, một thời cả vạn người đều nghe được, mỗi một người đều có thể nghe ra, trong thanh âm này mang theo đầy vẻ căm hận!
Thậm chí tại một nơi rất xa Quân gia- Quân Mạc Tà cũng nghe được thanh âm bén nhọn đặc thù này, hắn lập tức cười đến độ lông mày không thấy được mắt, đắc ý nâng chung trà lên, mãnh liệt uống một ngụm, sau đó vỗ đùi đứng dậy vặn người vài cái: "Đường mập mạp à! Không thể tưởng được tiểu tử ngươi thật sự làm vậy, thật sự không hổ là phía đối tác tương lai của Quân Mạc Tà ta, rất đáng khen nha! Thế mới đúng. Không tiếc công ta đặt ra cạm bẫy này!"
Dừng một chút, rốt cuộc hắn lại nhịn không được ha ha cười nói: "Thật muốn nhìn một chút xem sắc mặt của lão thái giám bây giờ? Rốt cuộc là thú vị đến mức nào a?" Quân đại thiếu gia còn không biết, Chu lão thái giám hiện tại trên mặt tuyệt vời đến trình độ nào, còn vượt qua ngàn vạn lần điều hắn tưởng tượng...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ