Dị Thế Lưu Đày
Chương 22: Bị đả kích cũng phải cố gắng bò dậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đó là con mắt Diêu Bằng, người ăn vào có thể nhìn xa hơn, trong tối cũng tinh tường hơn.”Chờ Nguyên Chiến trở về, Nghiêm Mặc đã sớm điều chỉnh lại cảm xúc.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới là khó.
Hắn từ hai bàn tay trắng phấn đấu đến khi có được cả danh và lợi, sau ba mươi tuổi hắn đã quen được người khác tâng bốc hắn, a dua theo hắn, tán tụng hắn, đề cao hắn, kính sợ hắn. Cho dù đoạn thời gian cuối cùng bị tống vào ngục, hắn cũng không nếm trải bao nhiêu đau khổ, người xung quanh còn bởi vì y thuật của hắn mà luôn săn sóc đối với hắn.
Hắn luôn có cơ hội thoát khỏi cái chết, tuy rằng hắn đắc tội không ít người, nhưng sống nhiều năm như vậy, hắn cũng cứu rất nhiều người. Hơn nữa với một tay y thuật của hắn, không ít người đều đưa ra đề nghị cho hắn lập công chuộc tội.
Chỉ là người quý trọng nhất, bảo bối mà hắn quan tâm nhất đã biến mất, ý chí ham sống của hắn cũng không còn nữa. Với tính tình của hắn, bị người khác đổ tội mà không trả thù, không kéo tất cả cùng xuống nước, thì làm sao có thể cam tâm?
Cho nên khi hắn chết, mặc dù có oán hận, nhưng cũng đáng, ngoại trừ cảm giác có lỗi với con trai.
Mà hắn lại không ngờ rằng mình sẽ sống lại ở một thế giới khác, hơn nữa còn vì để hắn sống ‘thật tốt’, ông trời ban cho hắn một thứ dụ hoặc mà hắn không có cách nào chống cự được.
Rất nhanh sau đó, hắn biết được thế giới này tàn khốc cỡ nào, nhưng cho dù bị người nguyên thủy nơi này xách về làm nô lệ, hắn cũng không thật sự sinh ra cảm giác nguy cơ, hắn vẫn luôn cảm thấy, với bản lĩnh của mình, muốn hô mưa gọi gió, muốn được vạn người kính ngưỡng ở một xã hội nguyên thuỷ, chẳng phải quá dễ dàng ư?
Hắn, vẫn luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn đám người nguyên thủy đó.
Hắn, kỳ thật trong lòng đã tự xem mình là thần sứ.
Hắn thậm chí còn chướng mắt cái thân thể mà hắn sử dụng bây giờ, chỉ xem nó như một công cụ chứa đựng linh hồn mình, nên cho dù năm lần bảy lượt chịu vũ nhục, hắn cũng không quá khổ sở.
Hắn xem thường những người nguyên thủy đó, thậm chí xem thường sách hướng dẫn, cũng giống như hắn coi rẻ pháp luật ở thế giới cũ.
Nhưng theo thời gian, sự thật một lần lại một lần nói cho hắn biết, cho dù hắn xem thường người nơi này thì sao? Cho dù hắn biết nhiều tri thức hơn so với người nơi này thì cũng phải xem xem hắn có cơ hội sử dụng hay không. Lúc này, người ta muốn làm nhục hắn, chèn ép hắn, giết chết hắn đều cực kỳ dễ dàng, thậm chí ngay cả đấu tranh hắn cũng không dám, bởi vì hắn sợ phải chịu nhiều thống khổ, sợ cảnh phải sống không bằng chết!
Người đã từng cao cao tại thượng lại ngã vào cõi trần tục, nhận ra hết thảy mình có được trong quá khứ chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước, mà những thứ tối tăm chìm sâu trong vũng bùn mới là những gì mà hắn có, sự chênh lệch tâm lý này nếu đổi thành một người ý chí yếu đuối, có phát điên cũng không kỳ quái.
Nghiêm Mặc không phát điên, hắn còn bình tĩnh hơn cả dĩ vãng.
Ngồi trong chốc lát, hắn lấy cái bao cổ tay ra chuẩn bị sửa chữa, hiện tại hắn không cần một thứ thẩm mỹ, mà là cần một cái túi có thể đựng đồ vật.
Trước kia hắn quá ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh, tự cho mình có thể khống chế hết thảy, kỳ thật lại là đánh giá mình quá cao, ngay cả ăn cũng không ăn đủ no, phải dựa vào người khác nuôi sống, còn ôm vinh quang trong quá khứ không chịu buông, thậm chí còn nghĩ rằng mình xuyên hồn tới đây, là khắp thiên hạ phải vây quanh mình!
Mà hắn càng cảm nhận sâu sắc điều này khi nhìn thấy Nguyên Chiến và Nguyên Điêu sống cách vách cùng nhau khiêng một đống thịt tươi, trên tay Nguyên Chiến còn xách theo một bao da thú căng phồng trở về.
“Mày đang làm gì đó?” Nguyên Chiến nhìn thấy nô lệ nhỏ bé nhà mình bò tới cửa, ngồi dưới đất nỗ lực châm hố lửa.
Nguyên Điêu gật đầu với Nguyên Chiến một cái, trực tiếp đi lướt qua bọn họ, trở về lều mình.
“Nhóm lửa, nấu ăn.” Cảm tạ ký ức thân thể này của hắn, cảm tạ kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại của hắn, bằng không thì ngay cả đánh lửa hắn cũng không biết đánh.
Nguyên Chiến cười, đá hắn một cái, ném bao da thú tới trước cửa lều, kéo phiến đá trên lu nước ra, đặt miếng thịt tươi khiêng trên vai lên, thuận miệng nói: “Đừng làm bậy làm bạ, mỗi ngày Thảo Đinh đều đi lấy mồi lửa, mày xem nó bắt đống lửa lên chưa? Bảo nó đưa một mồi qua đây.”
Thảo Đinh đang bận việc ở cách vách nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu nhìn sang cười, còn vẫy vẫy tay, chắc là nhìn ra Nghiêm Mặc muốn làm gì, liền bới một khúc gỗ đang cháy trong đống lửa đưa cho hắn.
Nghiêm Mặc cầm hai cục đá mà dại ra nhìn Thảo Đinh giúp hắn dựng đống lửa.
Thảo Đinh nhìn hai cục đá trong tay hắn thì xì cười: “Ha ha, người thông minh sẽ làm việc ngốc, bọn chị đã rất lâu rồi không cần đá đánh lửa nữa.”
Hắn…… chỉ là não bộ nhất thời bế tắc thôi mà!
Thảo Đinh dựng hố lửa xong liền rời đi, Nghiêm Mặc đột nhiên nhào lên ôm chặt chân Nguyên Chiến, há mồm cắn một cái lên cẳng chân hắn.
Nguyên Chiến đang múc nước lạnh uống: “……”
Nguyên Điêu cách vách vô tình thấy cảnh này liền cười ha hả: “Hôm nay mày không cho nó ăn no hả? Xem mày bỏ đói nô lệ nhà mày kìa!”
“Phì!” Dơ muốn chết. Nghiêm Mặc chùi miệng, muốn nhìn xem xung quanh có chuyện gì mình làm được không.
Nguyên Chiến khom người, xách cậu nô lệ nhỏ không có tý thịt của mình lên, mang tới trước cửa lều, để nó ngồi dưới đất, sau đó lấy ra thứ gì đó từ trong cái bao da thú để trước lều nhét vào ngực nó: “Mấy thứ mày muốn ở bên trong đấy.” Sau đó còn vỗ vỗ đầu hắn.
Nghiêm Mặc tát bay tay Nguyên Chiến, mở cái bọc ra.
Nguyên Chiến nhìn nhìn tay mình, lại nhìn tên nô lệ dám động tay động miệng với chủ nhân của mình, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc nô lệ ngồi kia đã thay đổi khí chất. Đương nhiên hắn không biết cái từ khí chất nghĩa là gì, hắn chỉ cảm thấy cậu nô lệ nhỏ nhà mình thoạt nhìn như không giống trước, tựa hồ…… đã nghĩ thông suốt ra gì rồi?
Chậc, như vậy có vẻ cũng không tệ lắm, dù sao hắn cũng không trông mong nhóc nô lệ này sẽ hầu hạ hắn, chỉ mong đối phương có thể làm ấm giường là được.
Trong bọc có không ít thứ, có vài tấm da thú vụn, có một bao muối thô, còn có xương thú, một vài thứ trái cây vỏ cứng, và cặp mắt thú khô quắt…
Nghiêm Mặc cầm hai con mắt lên, cố ý xoay tròng mắt ra quơ quơ: “Anh lấy thứ này làm gì?”
Nguyên Chiến đang ngồi xổm vừa thoa muối lên thịt, vừa trả lời: “Ăn.”
“Tròng mắt ăn ngon hả?” Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật.
“Đó là con mắt Diêu Bằng, người ăn vào có thể nhìn xa hơn, trong tối cũng tinh tường hơn.”
“Phải không?” Nghiêm Mặc không tin, chỉ xem là chuyện mê tín, trong trí nhớ của hắn không có kiến thức đối với thứ này, chắc là cậu thiếu niên còn nhỏ, chưa ra ngoài tiếp xúc với nhiều dã thú.
“Chưa ăn bao giờ à?”
“Chưa.”
“Tao cũng chưa. Chia cho mày một con.”
“…… Cảm ơn.”
“Đêm nay cho tao làm một lần?”
Gân xanh nhảy ra: “Chẳng phải anh nói trước khi xuất phát sẽ không chạm vào tôi hả?”
Nguyên Chiến không có bắt ép, vùi đầu làm việc: “Ờ, vậy thì thôi.”
Điêu từ lúc thấy Nghiêm Mặc lấy đôi mắt kia ra đã thèm nhỏ dãi, hận không thể xông lại đây ăn cướp, nghe vậy liền vội vàng hô lên từ cách vách: “Đại Chiến, tao cho mày làm một lần, mày cho tao một con mắt Diêu Bằng đi, nửa con cũng được!” (vcl =]])
Nguyên Chiến đứng dậy, cầm hai con mắt lên, một con nhét vào miệng mình, còn một con thì hắn niết cằm Nghiêm Mặc, ép hắn mở miệng ra rồi nhét vào.
Điêu đứng ở cách vách mắng to, bảo Nguyên Chiến không có tình nghĩa anh em gì hết! Thảo Đinh dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cậu thiếu niên, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa phun ra!
Con mắt kia tanh kinh khủng, còn có chướng ngại tâm lý, nhưng thấy vẻ mặt tên Điêu ở cách vách tức muốn hộc máu, Nghiêm Mặc vẫn kiềm chế để không nôn ra, hung hăng nhai mấy cái, rồi một hơi nuốt vào trong bụng.
“Ăn ngon không?” Yết hầu Nguyên Chiến động đậy, hiển nhiên cũng vừa mới nuốt, hắn ngồi xổm ở chỗ cũ, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thần sắc bình tĩnh: “Cũng không tệ lắm, lúc nhai có vẻ hơi dai.”
“Tròng mắt mấy con khác thì phải ngâm nước, nhưng Diêu Bằng thì không giống vậy.”
“Vậy à.” Thứ mùi ghê tởm vẫn còn trong cổ họng, Nghiêm Mặc nhịn rồi nhịn, ra sức chịu đựng, ăn thứ này vẫn tốt hơn là ăn thịt người.
Trong bao da thú còn có một bọc nhỏ, vừa mở ra thì Nghiêm Mặc thiếu chút nữa chửi ầm lên.
“Đây là thảo dược anh mang về cho tôi?” Nghiêm Mặc nhìn mấy cọng cây hoặc là khô quắc, hoặc là hư thối, hắn vuốt ve một cây trong đó, đau lòng đến mức xém tý nữa thổ huyết.
Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn, gật gật: “Đúng vậy, trong đó đó, mày xem xem có cái nào có thể sử dụng không?”
Nghiêm Mặc cầm mấy cọng cỏ chắc chắn không dùng được đó hận không thể đập vào mặt tên thanh niên: “Sao anh mang về không hốt theo cho chúng nó ít đất? Cho dù sợ phiền thì anh cũng có thể tách riêng rễ và lá ra phơi khô, sao anh gom lại một cục thế này……”
“Mày có nói phải làm như thế nào đâu.” Phí sức mới tìm được, còn phải tốn diện tích trong túi mang về cho thì lại bị ghét bỏ, Nguyên Chiến không vui.
Đây là thường thức! Được rồi, đây không phải thường thức, ít nhất đối với người nơi này thì đây không phải thường thức.
Nghiêm Mặc biết mình lại mắc phải sai lầm, lúc trước hắn cho rằng bọn họ cũng giống mấy người miền núi trồng cây thuốc, chỉ cần cho bọn họ xem hình những cây thuốc mọc hoang, chỉ cần thứ đó có mọc quanh đấy thì người dân hoàn toàn có thể tìm ra chúng rồi mang về cho hắn, không cần hắn phải tốn nước miếng chỉ họ nên xử lý như thế nào, thậm chí những người đó xử lý cây thuốc còn giỏi hơn cả hắn.
Nhưng Nguyên Chiến không phải người dân có kinh nghiệm, có lẽ khái niệm hái thuốc hắn cũng không có đâu.
Nhớ lại xem trước kia mình dạy học sinh như thế nào, đặc biệt là những học sinh chậm tiêu, không thể phê bình, phải biểu dương, phải khuyến khích,.
“Là tôi không nói rõ ràng, việc này không trách anh được, hơn nữa anh cũng không đi một chuyến tay không, mấy cọng thực vật này, cái khác thì tôi không dám chắc chắn, nhưng mấy cây này nhất định là không sai, mà chỉ cần một cây, thì bao nhiêu sai lầm của anh tôi có thể tha thứ hết.” Câu sau cùng Nghiêm Mặc nói lí nhí trong miệng.
Hắn lấy từ trong bọc ra một cây đứt rễ thiếu lá, đang bắt đầu hư thối hỏi: “Cây này anh hái ở đâu? Cách bộ lạc xa không? Quanh nó có nguy hiểm gì không?”
Thân là chiến sĩ cấp hai tai thính mắt tinh, Nguyên Chiến đương nhiên nghe thấy câu cuối cùng của Nghiêm Mặc, nhưng hắn không để bụng, chỉ hỏi: “Đây là cây gì? Có tác dụng gì? Cũng có thể chữa bệnh chữa thương được à?”
Nghiêm Mặc vuốt vuốt cái cây, nói: “Đây là cam thảo, dược thảo Trung Quốc, được tôn sùng là ông vua của chúng dược, à, ý là địa vị của nó tương đương với tư tế trong giới dược thảo, đại đa số phương thuốc đều cần dùng đến nó.”
“Lợi hại như vậy?” Nguyên Chiến giật mình, ngay sau đó liền cao hứng: “Cái cam thảo mà mày nói, mọc cách bộ lạc khoảng hai ngày đường, quanh đó không có nguy hiểm, trên bãi có một tảng lớn, mọc xen với mấy thứ cỏ dại khác, nhưng cũng không khó để nhận dạng.”
“Anh nhớ rõ chỗ không?”
“Nhớ.” Nguyên Chiến rất chắc chắn mà gật đầu.
“Thật tốt quá!” Nghiêm Mặc bẻ một cọng rễ không bị hư thối nhét vào miệng, vị ngọt lành quen thuộc lập tức tràn ngập khoang miệng, hắn nhìn thằng chủ nhân của mình, vẫy tay kêu lại đây, cũng bẻ cho một cọng: “Nhai đi, rồi nhổ xác ra.”
Vị ngọt của rễ cam thảo không giống vị mật, mà mang theo hương thơm đặc biệt của thực vật, nhưng đối với Nguyên Chiến ngày thường rất ít khi được ăn đồ ngọt mà nói, kiểu mùi vị như thế này cũng đủ làm hắn trừng to mắt.
“Ngọt! Ăn ngon đấy!” Tên thanh niên tướng mạo hung ác cười rộ lên vui vẻ, Nghiêm Mặc bảo hắn nhả xác ra hắn cũng không nhả, mà nuốt luôn. Hắn không nghĩ mình tùy tay hái một cây cỏ dại như trong hình vẽ lại có vị ngọt! Sớm biết thế hắn đã hái nhiều nhiều.
“Đừng ăn nhiều, thứ này không phải đồ ăn, là thuốc.” Rễ cam thảo trực tiếp ăn cũng không sao: “Khi bị ho hoặc là viêm họng thì có thể nhai nó, chứ bình thường đừng xem nó như đường mà ăn.”
“Đường?”
“Về sau chờ tôi làm ra, cho anh thèm chết luôn! Khi đó anh sẽ không thấy vị cam thảo ngon nữa.”
Nguyên Chiến nhịn không được lục tìm trong bao da thú mấy bộ phận còn thừa lại của cây cam thảo, Nghiêm Mặc đánh tay hắn một cái: “Bộ phận hữu dụng của cam thảo chỉ có rễ và thân, lá không có tác dụng gì hết, anh đừng có ăn bậy. Có điều lúc nấu đồ ăn khi có thể bỏ vào một chút, cam thảo cũng có thể làm gia vị.”
Nguyên Chiến vừa nghe thế lập tức nói: “Đêm nay không thịt nướng, chúng ta nấu thịt!”
“Kỳ thật cũng có thể làm thịt nướng, ướp thịt một chút thì mùi vị lúc nướng sẽ càng ngon hơn.” Việc tìm được cam thảo khiến Nghiêm Mặc rất vui: “Đêm nay chúng ta đổi món!”
Nguyên Chiến vốn dĩ cũng thật hưng phấn, nhưng nhìn chung quanh một vòng xong lại đổi ý: “Không được, vẫn ăn như bình thường đi. Mày cất hết mấy thứ dùng được vào, về sau lại dùng.”
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ý hắn, tâm tình tức khắc thay đổi, một tên thanh niên cùng tuổi ở xã hội hiện đại không thể nào cẩn thận được như Nguyên Chiến, mà cũng đúng, ai nói người nguyên thủy không có tâm nhãn? Nếu đúng là vậy, thì nhân loại sau này cũng sẽ không đúc kết ra được nhiều kinh nghiệm như thế.
“Vậy…… thừa dịp trời còn chưa tối, để tôi xem chân cho anh, ăn cơm không cần gấp.” Nghiêm Mặc thả bao da thú xuống. Hắn nghĩ, có lẽ hắn có thể lấy kim châm ra trước mặt Nguyên Chiến, bởi vì về sau chắc chắn có lúc phải sử dụng, cũng không thể giấu diếm mãi.
Nhưng hắn ngẫm lại, nên nói lai lịch bộ kim châm như thế nào đây, và cả việc hắn giấu kim châm ở nơi nào.
“Không, tạm thời không cần.”
Sao chứ?!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đó là con mắt Diêu Bằng, người ăn vào có thể nhìn xa hơn, trong tối cũng tinh tường hơn.”Chờ Nguyên Chiến trở về, Nghiêm Mặc đã sớm điều chỉnh lại cảm xúc.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới là khó.
Hắn từ hai bàn tay trắng phấn đấu đến khi có được cả danh và lợi, sau ba mươi tuổi hắn đã quen được người khác tâng bốc hắn, a dua theo hắn, tán tụng hắn, đề cao hắn, kính sợ hắn. Cho dù đoạn thời gian cuối cùng bị tống vào ngục, hắn cũng không nếm trải bao nhiêu đau khổ, người xung quanh còn bởi vì y thuật của hắn mà luôn săn sóc đối với hắn.
Hắn luôn có cơ hội thoát khỏi cái chết, tuy rằng hắn đắc tội không ít người, nhưng sống nhiều năm như vậy, hắn cũng cứu rất nhiều người. Hơn nữa với một tay y thuật của hắn, không ít người đều đưa ra đề nghị cho hắn lập công chuộc tội.
Chỉ là người quý trọng nhất, bảo bối mà hắn quan tâm nhất đã biến mất, ý chí ham sống của hắn cũng không còn nữa. Với tính tình của hắn, bị người khác đổ tội mà không trả thù, không kéo tất cả cùng xuống nước, thì làm sao có thể cam tâm?
Cho nên khi hắn chết, mặc dù có oán hận, nhưng cũng đáng, ngoại trừ cảm giác có lỗi với con trai.
Mà hắn lại không ngờ rằng mình sẽ sống lại ở một thế giới khác, hơn nữa còn vì để hắn sống ‘thật tốt’, ông trời ban cho hắn một thứ dụ hoặc mà hắn không có cách nào chống cự được.
Rất nhanh sau đó, hắn biết được thế giới này tàn khốc cỡ nào, nhưng cho dù bị người nguyên thủy nơi này xách về làm nô lệ, hắn cũng không thật sự sinh ra cảm giác nguy cơ, hắn vẫn luôn cảm thấy, với bản lĩnh của mình, muốn hô mưa gọi gió, muốn được vạn người kính ngưỡng ở một xã hội nguyên thuỷ, chẳng phải quá dễ dàng ư?
Hắn, vẫn luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn đám người nguyên thủy đó.
Hắn, kỳ thật trong lòng đã tự xem mình là thần sứ.
Hắn thậm chí còn chướng mắt cái thân thể mà hắn sử dụng bây giờ, chỉ xem nó như một công cụ chứa đựng linh hồn mình, nên cho dù năm lần bảy lượt chịu vũ nhục, hắn cũng không quá khổ sở.
Hắn xem thường những người nguyên thủy đó, thậm chí xem thường sách hướng dẫn, cũng giống như hắn coi rẻ pháp luật ở thế giới cũ.
Nhưng theo thời gian, sự thật một lần lại một lần nói cho hắn biết, cho dù hắn xem thường người nơi này thì sao? Cho dù hắn biết nhiều tri thức hơn so với người nơi này thì cũng phải xem xem hắn có cơ hội sử dụng hay không. Lúc này, người ta muốn làm nhục hắn, chèn ép hắn, giết chết hắn đều cực kỳ dễ dàng, thậm chí ngay cả đấu tranh hắn cũng không dám, bởi vì hắn sợ phải chịu nhiều thống khổ, sợ cảnh phải sống không bằng chết!
Người đã từng cao cao tại thượng lại ngã vào cõi trần tục, nhận ra hết thảy mình có được trong quá khứ chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước, mà những thứ tối tăm chìm sâu trong vũng bùn mới là những gì mà hắn có, sự chênh lệch tâm lý này nếu đổi thành một người ý chí yếu đuối, có phát điên cũng không kỳ quái.
Nghiêm Mặc không phát điên, hắn còn bình tĩnh hơn cả dĩ vãng.
Ngồi trong chốc lát, hắn lấy cái bao cổ tay ra chuẩn bị sửa chữa, hiện tại hắn không cần một thứ thẩm mỹ, mà là cần một cái túi có thể đựng đồ vật.
Trước kia hắn quá ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh, tự cho mình có thể khống chế hết thảy, kỳ thật lại là đánh giá mình quá cao, ngay cả ăn cũng không ăn đủ no, phải dựa vào người khác nuôi sống, còn ôm vinh quang trong quá khứ không chịu buông, thậm chí còn nghĩ rằng mình xuyên hồn tới đây, là khắp thiên hạ phải vây quanh mình!
Mà hắn càng cảm nhận sâu sắc điều này khi nhìn thấy Nguyên Chiến và Nguyên Điêu sống cách vách cùng nhau khiêng một đống thịt tươi, trên tay Nguyên Chiến còn xách theo một bao da thú căng phồng trở về.
“Mày đang làm gì đó?” Nguyên Chiến nhìn thấy nô lệ nhỏ bé nhà mình bò tới cửa, ngồi dưới đất nỗ lực châm hố lửa.
Nguyên Điêu gật đầu với Nguyên Chiến một cái, trực tiếp đi lướt qua bọn họ, trở về lều mình.
“Nhóm lửa, nấu ăn.” Cảm tạ ký ức thân thể này của hắn, cảm tạ kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại của hắn, bằng không thì ngay cả đánh lửa hắn cũng không biết đánh.
Nguyên Chiến cười, đá hắn một cái, ném bao da thú tới trước cửa lều, kéo phiến đá trên lu nước ra, đặt miếng thịt tươi khiêng trên vai lên, thuận miệng nói: “Đừng làm bậy làm bạ, mỗi ngày Thảo Đinh đều đi lấy mồi lửa, mày xem nó bắt đống lửa lên chưa? Bảo nó đưa một mồi qua đây.”
Thảo Đinh đang bận việc ở cách vách nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu nhìn sang cười, còn vẫy vẫy tay, chắc là nhìn ra Nghiêm Mặc muốn làm gì, liền bới một khúc gỗ đang cháy trong đống lửa đưa cho hắn.
Nghiêm Mặc cầm hai cục đá mà dại ra nhìn Thảo Đinh giúp hắn dựng đống lửa.
Thảo Đinh nhìn hai cục đá trong tay hắn thì xì cười: “Ha ha, người thông minh sẽ làm việc ngốc, bọn chị đã rất lâu rồi không cần đá đánh lửa nữa.”
Hắn…… chỉ là não bộ nhất thời bế tắc thôi mà!
Thảo Đinh dựng hố lửa xong liền rời đi, Nghiêm Mặc đột nhiên nhào lên ôm chặt chân Nguyên Chiến, há mồm cắn một cái lên cẳng chân hắn.
Nguyên Chiến đang múc nước lạnh uống: “……”
Nguyên Điêu cách vách vô tình thấy cảnh này liền cười ha hả: “Hôm nay mày không cho nó ăn no hả? Xem mày bỏ đói nô lệ nhà mày kìa!”
“Phì!” Dơ muốn chết. Nghiêm Mặc chùi miệng, muốn nhìn xem xung quanh có chuyện gì mình làm được không.
Nguyên Chiến khom người, xách cậu nô lệ nhỏ không có tý thịt của mình lên, mang tới trước cửa lều, để nó ngồi dưới đất, sau đó lấy ra thứ gì đó từ trong cái bao da thú để trước lều nhét vào ngực nó: “Mấy thứ mày muốn ở bên trong đấy.” Sau đó còn vỗ vỗ đầu hắn.
Nghiêm Mặc tát bay tay Nguyên Chiến, mở cái bọc ra.
Nguyên Chiến nhìn nhìn tay mình, lại nhìn tên nô lệ dám động tay động miệng với chủ nhân của mình, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc nô lệ ngồi kia đã thay đổi khí chất. Đương nhiên hắn không biết cái từ khí chất nghĩa là gì, hắn chỉ cảm thấy cậu nô lệ nhỏ nhà mình thoạt nhìn như không giống trước, tựa hồ…… đã nghĩ thông suốt ra gì rồi?
Chậc, như vậy có vẻ cũng không tệ lắm, dù sao hắn cũng không trông mong nhóc nô lệ này sẽ hầu hạ hắn, chỉ mong đối phương có thể làm ấm giường là được.
Trong bọc có không ít thứ, có vài tấm da thú vụn, có một bao muối thô, còn có xương thú, một vài thứ trái cây vỏ cứng, và cặp mắt thú khô quắt…
Nghiêm Mặc cầm hai con mắt lên, cố ý xoay tròng mắt ra quơ quơ: “Anh lấy thứ này làm gì?”
Nguyên Chiến đang ngồi xổm vừa thoa muối lên thịt, vừa trả lời: “Ăn.”
“Tròng mắt ăn ngon hả?” Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật.
“Đó là con mắt Diêu Bằng, người ăn vào có thể nhìn xa hơn, trong tối cũng tinh tường hơn.”
“Phải không?” Nghiêm Mặc không tin, chỉ xem là chuyện mê tín, trong trí nhớ của hắn không có kiến thức đối với thứ này, chắc là cậu thiếu niên còn nhỏ, chưa ra ngoài tiếp xúc với nhiều dã thú.
“Chưa ăn bao giờ à?”
“Chưa.”
“Tao cũng chưa. Chia cho mày một con.”
“…… Cảm ơn.”
“Đêm nay cho tao làm một lần?”
Gân xanh nhảy ra: “Chẳng phải anh nói trước khi xuất phát sẽ không chạm vào tôi hả?”
Nguyên Chiến không có bắt ép, vùi đầu làm việc: “Ờ, vậy thì thôi.”
Điêu từ lúc thấy Nghiêm Mặc lấy đôi mắt kia ra đã thèm nhỏ dãi, hận không thể xông lại đây ăn cướp, nghe vậy liền vội vàng hô lên từ cách vách: “Đại Chiến, tao cho mày làm một lần, mày cho tao một con mắt Diêu Bằng đi, nửa con cũng được!” (vcl =]])
Nguyên Chiến đứng dậy, cầm hai con mắt lên, một con nhét vào miệng mình, còn một con thì hắn niết cằm Nghiêm Mặc, ép hắn mở miệng ra rồi nhét vào.
Điêu đứng ở cách vách mắng to, bảo Nguyên Chiến không có tình nghĩa anh em gì hết! Thảo Đinh dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cậu thiếu niên, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa phun ra!
Con mắt kia tanh kinh khủng, còn có chướng ngại tâm lý, nhưng thấy vẻ mặt tên Điêu ở cách vách tức muốn hộc máu, Nghiêm Mặc vẫn kiềm chế để không nôn ra, hung hăng nhai mấy cái, rồi một hơi nuốt vào trong bụng.
“Ăn ngon không?” Yết hầu Nguyên Chiến động đậy, hiển nhiên cũng vừa mới nuốt, hắn ngồi xổm ở chỗ cũ, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thần sắc bình tĩnh: “Cũng không tệ lắm, lúc nhai có vẻ hơi dai.”
“Tròng mắt mấy con khác thì phải ngâm nước, nhưng Diêu Bằng thì không giống vậy.”
“Vậy à.” Thứ mùi ghê tởm vẫn còn trong cổ họng, Nghiêm Mặc nhịn rồi nhịn, ra sức chịu đựng, ăn thứ này vẫn tốt hơn là ăn thịt người.
Trong bao da thú còn có một bọc nhỏ, vừa mở ra thì Nghiêm Mặc thiếu chút nữa chửi ầm lên.
“Đây là thảo dược anh mang về cho tôi?” Nghiêm Mặc nhìn mấy cọng cây hoặc là khô quắc, hoặc là hư thối, hắn vuốt ve một cây trong đó, đau lòng đến mức xém tý nữa thổ huyết.
Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn, gật gật: “Đúng vậy, trong đó đó, mày xem xem có cái nào có thể sử dụng không?”
Nghiêm Mặc cầm mấy cọng cỏ chắc chắn không dùng được đó hận không thể đập vào mặt tên thanh niên: “Sao anh mang về không hốt theo cho chúng nó ít đất? Cho dù sợ phiền thì anh cũng có thể tách riêng rễ và lá ra phơi khô, sao anh gom lại một cục thế này……”
“Mày có nói phải làm như thế nào đâu.” Phí sức mới tìm được, còn phải tốn diện tích trong túi mang về cho thì lại bị ghét bỏ, Nguyên Chiến không vui.
Đây là thường thức! Được rồi, đây không phải thường thức, ít nhất đối với người nơi này thì đây không phải thường thức.
Nghiêm Mặc biết mình lại mắc phải sai lầm, lúc trước hắn cho rằng bọn họ cũng giống mấy người miền núi trồng cây thuốc, chỉ cần cho bọn họ xem hình những cây thuốc mọc hoang, chỉ cần thứ đó có mọc quanh đấy thì người dân hoàn toàn có thể tìm ra chúng rồi mang về cho hắn, không cần hắn phải tốn nước miếng chỉ họ nên xử lý như thế nào, thậm chí những người đó xử lý cây thuốc còn giỏi hơn cả hắn.
Nhưng Nguyên Chiến không phải người dân có kinh nghiệm, có lẽ khái niệm hái thuốc hắn cũng không có đâu.
Nhớ lại xem trước kia mình dạy học sinh như thế nào, đặc biệt là những học sinh chậm tiêu, không thể phê bình, phải biểu dương, phải khuyến khích,.
“Là tôi không nói rõ ràng, việc này không trách anh được, hơn nữa anh cũng không đi một chuyến tay không, mấy cọng thực vật này, cái khác thì tôi không dám chắc chắn, nhưng mấy cây này nhất định là không sai, mà chỉ cần một cây, thì bao nhiêu sai lầm của anh tôi có thể tha thứ hết.” Câu sau cùng Nghiêm Mặc nói lí nhí trong miệng.
Hắn lấy từ trong bọc ra một cây đứt rễ thiếu lá, đang bắt đầu hư thối hỏi: “Cây này anh hái ở đâu? Cách bộ lạc xa không? Quanh nó có nguy hiểm gì không?”
Thân là chiến sĩ cấp hai tai thính mắt tinh, Nguyên Chiến đương nhiên nghe thấy câu cuối cùng của Nghiêm Mặc, nhưng hắn không để bụng, chỉ hỏi: “Đây là cây gì? Có tác dụng gì? Cũng có thể chữa bệnh chữa thương được à?”
Nghiêm Mặc vuốt vuốt cái cây, nói: “Đây là cam thảo, dược thảo Trung Quốc, được tôn sùng là ông vua của chúng dược, à, ý là địa vị của nó tương đương với tư tế trong giới dược thảo, đại đa số phương thuốc đều cần dùng đến nó.”
“Lợi hại như vậy?” Nguyên Chiến giật mình, ngay sau đó liền cao hứng: “Cái cam thảo mà mày nói, mọc cách bộ lạc khoảng hai ngày đường, quanh đó không có nguy hiểm, trên bãi có một tảng lớn, mọc xen với mấy thứ cỏ dại khác, nhưng cũng không khó để nhận dạng.”
“Anh nhớ rõ chỗ không?”
“Nhớ.” Nguyên Chiến rất chắc chắn mà gật đầu.
“Thật tốt quá!” Nghiêm Mặc bẻ một cọng rễ không bị hư thối nhét vào miệng, vị ngọt lành quen thuộc lập tức tràn ngập khoang miệng, hắn nhìn thằng chủ nhân của mình, vẫy tay kêu lại đây, cũng bẻ cho một cọng: “Nhai đi, rồi nhổ xác ra.”
Vị ngọt của rễ cam thảo không giống vị mật, mà mang theo hương thơm đặc biệt của thực vật, nhưng đối với Nguyên Chiến ngày thường rất ít khi được ăn đồ ngọt mà nói, kiểu mùi vị như thế này cũng đủ làm hắn trừng to mắt.
“Ngọt! Ăn ngon đấy!” Tên thanh niên tướng mạo hung ác cười rộ lên vui vẻ, Nghiêm Mặc bảo hắn nhả xác ra hắn cũng không nhả, mà nuốt luôn. Hắn không nghĩ mình tùy tay hái một cây cỏ dại như trong hình vẽ lại có vị ngọt! Sớm biết thế hắn đã hái nhiều nhiều.
“Đừng ăn nhiều, thứ này không phải đồ ăn, là thuốc.” Rễ cam thảo trực tiếp ăn cũng không sao: “Khi bị ho hoặc là viêm họng thì có thể nhai nó, chứ bình thường đừng xem nó như đường mà ăn.”
“Đường?”
“Về sau chờ tôi làm ra, cho anh thèm chết luôn! Khi đó anh sẽ không thấy vị cam thảo ngon nữa.”
Nguyên Chiến nhịn không được lục tìm trong bao da thú mấy bộ phận còn thừa lại của cây cam thảo, Nghiêm Mặc đánh tay hắn một cái: “Bộ phận hữu dụng của cam thảo chỉ có rễ và thân, lá không có tác dụng gì hết, anh đừng có ăn bậy. Có điều lúc nấu đồ ăn khi có thể bỏ vào một chút, cam thảo cũng có thể làm gia vị.”
Nguyên Chiến vừa nghe thế lập tức nói: “Đêm nay không thịt nướng, chúng ta nấu thịt!”
“Kỳ thật cũng có thể làm thịt nướng, ướp thịt một chút thì mùi vị lúc nướng sẽ càng ngon hơn.” Việc tìm được cam thảo khiến Nghiêm Mặc rất vui: “Đêm nay chúng ta đổi món!”
Nguyên Chiến vốn dĩ cũng thật hưng phấn, nhưng nhìn chung quanh một vòng xong lại đổi ý: “Không được, vẫn ăn như bình thường đi. Mày cất hết mấy thứ dùng được vào, về sau lại dùng.”
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ý hắn, tâm tình tức khắc thay đổi, một tên thanh niên cùng tuổi ở xã hội hiện đại không thể nào cẩn thận được như Nguyên Chiến, mà cũng đúng, ai nói người nguyên thủy không có tâm nhãn? Nếu đúng là vậy, thì nhân loại sau này cũng sẽ không đúc kết ra được nhiều kinh nghiệm như thế.
“Vậy…… thừa dịp trời còn chưa tối, để tôi xem chân cho anh, ăn cơm không cần gấp.” Nghiêm Mặc thả bao da thú xuống. Hắn nghĩ, có lẽ hắn có thể lấy kim châm ra trước mặt Nguyên Chiến, bởi vì về sau chắc chắn có lúc phải sử dụng, cũng không thể giấu diếm mãi.
Nhưng hắn ngẫm lại, nên nói lai lịch bộ kim châm như thế nào đây, và cả việc hắn giấu kim châm ở nơi nào.
“Không, tạm thời không cần.”
Sao chứ?!
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc