Dị Thế Đoạt Tình
Chương 37: Phiên ngoại cửu (hạ)
Vượt qua thiên kiếp, hắn có thể phi thăng bất cứ lúc nào. Nhưng, trước ngưỡng cửa phi thăng, hắn đã dừng lại.
Hắn sẽ ở lại trên thế giới này một trăm năm nữa.
Nếu đã xin lỗi, thì dù là vô nghĩa, hắn cũng muốn chuộc lại dù chỉ một phần lỗi lầm của mình. Dù biết không giúp hài tử kia cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc phi thăng của hắn, hắn luôn có thể quay lưng đi như chưa từng có gì xảy ra, nhưng…. có lẽ, trong hắn vẫn còn chút thiện lương.
Vì lấy đi tiên thiên chi khí, thậm chí cả một phần hồn phách của hài tử kia, nên hắn đã cố gắng bù đắp lại. Hoàng hậu không hề biết hắn đã đổ vào thai nhi ấy vô số trân bảo quý giá nhằm giữ được mạng sống của y, để y có thể chào đời khỏe mạnh. Hắn đến phòng hoàng hậu ban đêm, ẩn hiện trong hoàng cung để tráo đổi dược liệu hoàng hậu sẽ uống, đôi lúc cải trang thành thái y để trực tiếp khám bệnh cho hoàng hậu, sau đó lại thay đổi kí ức của thái y thật…. A, đã bao lâu rồi hắn không thật sự dốc tâm vì ai như thế.
Hài tử ấy không phụ nỗ lực của hắn, y đã chào đời, khỏe mạnh, nhưng vĩnh viễn không bình thường.
Vì hắn nghĩ cần chuộc lỗi, hắn sẽ tặng hài tử kia những thứ tốt nhất hắn có thể để bù đắp, nên hắn đã để y nhận được rất nhiều linh khí, cải biến hoàn toàn thể chất của y từ trong bụng mẹ, khiến y có trí não tốt nhất, vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, lực lượng tốt nhất…. đến mức thành ra y chẳng còn giống phụ mẫu của y.
Thật ra lúc nhìn thấy hài tử bé bỏng mắt tím tóc bạc, hắn còn thoáng chột dạ, thay đổi ngoại hình đến chừng này thì liệu phụ mẫu của y có nghĩ y là yêu quái không?
Nhưng may mà họ vẫn chấp nhận thương yêu y, mức độ bao dung của họ tốt hơn hắn tưởng, khác hẳn hoàng tộc bên Xích La quốc, hoàng tử chỉ có mắt đỏ có đuôi có vảy mà đã bị chối bỏ coi là Yêu đồng rồi.
Trong những năm đầu của hài tử ấy, hắn luôn quẩn quanh hoàng cung, chăm sóc bảo hộ y, hài tử rất bé rất yếu ớt, tuy y khi lớn lên sẽ rất cường đại rất thông minh, nhưng hiện tại bất cứ thứ gì cũng dễ dàng tổn thương y, hắn luôn cần cẩn thận bảo bọc y.
Hắn chỉ lạnh nhạt nhìn khi phụ mẫu y phát hiện con trai của họ dị thường, y không có cảm xúc. Hài tử ấy bẩm sinh đã thiếu hồn phách, khiến y căn bản không thể có những cảm xúc như một con người bình thường, đây là khiếm khuyết tận linh hồn, dù có bao nhiêu trân bảo linh khí cũng không bù đắp được.
Hắn chỉ có thể nhìn hoàng hậu hoàng đế lo lắng dùng đủ mọi cách có thể để chữa ‘bệnh’ cho y, hắn không thể nói hết sự việc nên cũng không thể ngăn cản họ làm hết trách nhiệm của bậc phụ mẫu, không thể nói họ đang làm vô dụng công. Khiếm khuyết đó của y cả hắn còn không làm gì được, thế nhân càng không thể có ai. Đôi lúc hoàng tộc mời được một vài kẻ có linh năng, mấy kẻ đó cũng đoán ra hoàng tử bị thiếu hồn phách, còn thử chiêu gọi hồn phách thiếu cho y.
Hồn phách của y đã tan ra hòa làm một với hắn, chiêu gọi hồn phách không chỉ vô ích mà còn là tấn công hắn, dù hắn không chủ động công kích thì mức độ chênh lệch thực lực quá cao giữa hai bên sẽ khiến thuật chiêu hồn của họ tự phản ngược lại họ, những lúc đó chính hắn lại phải ra tay che đỡ bảo vệ họ một phen. Thật rất phiền phức.
Nhưng tất cả đều là tấm lòng của phụ mẫu, nên hắn không hề ngăn cản gì.
***
Không có long khí, tự nhiên không có mệnh đế vương, hoàng tử ấy dù là trưởng tử nhưng cũng đã chắc chắn rằng đời này vô duyên với đế vị, mà dù sao y cũng chẳng để tâm.
Với mức độ chuộc lỗi của hắn với y, y đã có thiên phú tốt nhất, vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, xuất thân lại từ hoàng gia… tóm lại là hơn xa vô số con người bình thường, dù vậy, đôi lúc hắn vẫn thoáng nghĩ, nếu bảo y đổi tất cả những gì y có để lấy được một cơ thể bình thường đủ thất tình lục dục, liệu y có đồng ý không?
Nhưng hắn không thể cho y điều đó.
Khi y đủ lớn, bắt đầu luyện công, hắn dần rời đi, chỉ quan sát y từ xa, thiên phú quá cao khiến y chỉ cần một năm để hơn xa những con người luyện võ cả đời, trí tuệ cao, trí nhớ cực tốt, vẻ ngoài nam nữ thông sát… nếu y bớt lạnh lùng hẳn sẽ là mẫu lang quân trong mộng của nữ nhân.
Nữ nhân…. hài tử ấy cũng cần một gia đình. Hoành Văn nhìn y, gia đình ư? Y có thể yêu không?
***
Hắn bảo hộ y, nhân tiện bảo hộ luôn cả đệ đệ y, bảo hộ hoàng triều của y. Phụ mẫu y sống an bình không bệnh tật, ra đi khi đã tận hưởng hết vinh hoa phú quý, quốc gia không có họa chiến tranh, đệ đệ y có hắn hỗ trợ, dù không yêu nghiệt như y thì cũng đủ năng lực thành bậc quân vương xuất sắc…
Chỉ là…. y lớn lên, trưởng thành, như trước không hề có cảm xúc, không hề động tâm.
Cứ thế này y sẽ sống cô độc một đời. Hắn đây cũng cô độc đến mấy trăm năm, nhưng hắn còn có việc tu luyện, lúc nhàm chán còn có việc nọ việc kia, y ăn không thấy ngon, thậm chí còn không biết đói không biết buồn ngủ, vì lâu dài không có cảm xúc không có giác quan, nên y tự hình thành một chế độ sống quy củ đến đáng sợ, đúng giờ này đi ngủ, đúng giờ này sẽ ăn, đúng giờ này sẽ đi vệ sinh… hắn nhìn mà thấy chán nản, sống như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Y ra cung, hắn liên lạc với đệ đệ y, xây cho y một sơn trang ở nơi bảo địa. Ngoài bảo vệ y, chức năng quan trọng hơn của sơn trang này là nhằm kéo dài tuổi thọ cho y.
Khuynh Thành điện hạ, Nguyệt Ly, thiếu hồn phách, không có tiên thiên chi khí, dù hắn bổ cứu thì y mệnh định vẫn không sống quá 30 tuổi.
Hắn sẽ không để y chết trẻ như thế, nên mới tốn công xây sơn trang, y chỉ cần lâu dài ở trong đó, thì thiên địa nguyên khí sẽ tự động tụ tập vào thân, kéo dài mệnh vận chết trẻ của y, cái giá là nếu y rời trang quá một năm thì sẽ chết ngay lập tức, rời trang càng lâu thì thời gian cần ở lại trang để ổn định tuổi thọ cũng càng lâu. May nhờ y không có tính thích du ngoạn, nên dự tính này mới thành công.
Nên, khi Thiên Hoa dụ dỗ kéo y rời trang lang bạt bên ngoài, hắn đã nhẩm tính thời gian, chỉ cần y ra ngoài quá 8 tháng thì hắn sẽ lập tức dụng mọi cách khiến y trở về.
***
Thiên Hoa, Diệp Thiên Hoa, là người có thể sống bên Nguyệt Ly cả đời, là người chính hắn lôi từ dị giới về.
Hắn không tới dị giới khi chưa trả hết nhân quả với Nguyệt Ly, nhưng khi thấy Nguyệt Ly cứ ngày ngày sinh hoạt theo quy trình như vậy, hồng tuyến chẳng thấy đâu, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Y thiếu hồn phách, điều này khiến cảm xúc của y mờ nhạt vô cùng đến mức như không có, nhưng đó là trong nội bộ thế giới này.
Nếu y đến dị giới, hay người từ dị giới đến gặp y, thì liệu điều này có thể thay đổi không? Tuy không phi thăng, nhưng trước ngưỡng cửa phi thăng hắn đã cảm giác được, rằng dị giới có nhân loại, nhân loại thế giới đó cũng như ở đây, cũng có linh hồn có thất tình lục dục.
Y đến dị giới, không thể, hắn không có năng lực đưa người khác đến dị giới, khuyết thiếu hồn phách khiến y cũng không thể tu luyện thành tiên thân.
Còn về người dị giới đến đây, hắn làm được. Hắn viết sinh nhật của y ra giấy, lấy chính y làm vật dẫn, để gọi người từ dị giới đến. Hắn lấy y làm vật dẫn để người được triệu hồi sẽ có độ phù hợp cao với y, sẽ có thể bổ sung cho sự thiếu hụt của y.
Hắn thành công.
Một người từ dị giới đã giáng xuống.
Hoành Văn đánh giá người kia, cảm thấy rất hài lòng, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất là triệu về một cụ già, giờ triệu được một người thường độ tuổi mới trưởng thành đã là tốt không thể tốt hơn.
***
Đúng như hắn chờ mong, họ đã yêu nhau, bên nhau. Hắn tặng họ thuốc bất lão, giúp họ vĩnh trú thanh xuân, còn bất tử… chính hắn còn không được.
Tuổi thọ của họ sẽ là 100, mức tối đa cho nhân loại, đúng sinh nhật đủ một trăm tuổi, họ sẽ chết đi yên bình.
Trước ngày Nguyệt Ly 100 tuổi, y kêu gọi hắn đến, nói họ muốn tiếp tục bên nhau kiếp sau, kiếp sau nữa, muôn kiếp bên nhau.
Hắn đáp ứng, cũng nói với họ điều hắn làm được và không làm được, họ chấp nhận.
Sau đó, ngày Nguyệt Ly đủ 100 tuổi, y chết đi, Thiên Hoa chết cùng, y và Nguyệt Ly cùng uống rượu độc, chết rất nhẹ nhàng, chôn cùng một chỗ.
Hắn dự đám tang của hai người họ, nhìn quan tài của họ vào hoàng lăng, lòng thầm cầu mong, chúc cho họ có thể biến ngân tuyến thành hồng tuyến.
Hồng tuyến chỉ có trong truyền thuyết, bằng tình cảm cá nhân xây dựng nên hồng tuyến là rất khó đến mức không thể, nhưng, biết đâu đấy….
Ngày đó, hắn cũng chính thức phi thăng, đáp xuống dị giới.
Chư thiên vạn giới, vô tận không gian, nơi hắn đến là dị giới quê hương của Diệp Thiên Hoa, đó là dị giới gần với không gian hắn sống nhất, nếu thấy ở đây không tốt, hắn sẽ cần tiếp tục tu luyện, khi phi thăng được lần nữa sẽ lại đến thế giới tiếp theo.
Dù thực lực ở tối đỉnh phong trong thế giới của mình, thì khi đến thế giới khác tự nhiên sẽ nhận sự chế tài từ pháp tắc thế giới đó, chung quy cũng là không thuộc nơi này, bị bài xích là đương nhiên, hắn đánh giá lực lượng thân mình, rồi xem xét thiên địa nguyên tố ở đây, vì có căn cốt đỉnh phong nên tu luyện sẽ dễ dàng hơn trước kia, bất quá nơi này không có nhiều linh khí, có lẽ phải mất gần trăm năm mới thành công phi thăng lần nữa.
“Ngươi…. ngươi từ trên trời rơi xuống?” Một giọng nói vang lên, hắn quay nhìn, một thiếu niên trẻ tuổi đang kinh ngạc nhìn hắn, kêu lên, “Ngươi là siêu nhân sao?”
Hắn im lặng, người này không phải mối nguy hiểm, không cần mới đến đã tạo sát nghiệp, hắn định bỏ đi, nhưng nhận ra mình không đi được.
Hắn lại quay đầu quan sát y, nhận ra mình không thể rời khỏi y quá 5 mét.
Tại sao đây? Hắn không biết, xem ra sẽ cần thời gian để tìm hiểu, nhưng trước mắt, hắn không thể rời y được, hắn cũng không có chỗ ở, không quen thuộc thế giới này, đi theo y một thời gian cũng không sao
“Nhà ngươi ở đâu?” Hắn lạnh nhạt hỏi, hắn đã dò xét tâm trí Thiên Hoa, biết ngôn ngữ của thế giới này.
“A?”
Hắn sẽ ở lại trên thế giới này một trăm năm nữa.
Nếu đã xin lỗi, thì dù là vô nghĩa, hắn cũng muốn chuộc lại dù chỉ một phần lỗi lầm của mình. Dù biết không giúp hài tử kia cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc phi thăng của hắn, hắn luôn có thể quay lưng đi như chưa từng có gì xảy ra, nhưng…. có lẽ, trong hắn vẫn còn chút thiện lương.
Vì lấy đi tiên thiên chi khí, thậm chí cả một phần hồn phách của hài tử kia, nên hắn đã cố gắng bù đắp lại. Hoàng hậu không hề biết hắn đã đổ vào thai nhi ấy vô số trân bảo quý giá nhằm giữ được mạng sống của y, để y có thể chào đời khỏe mạnh. Hắn đến phòng hoàng hậu ban đêm, ẩn hiện trong hoàng cung để tráo đổi dược liệu hoàng hậu sẽ uống, đôi lúc cải trang thành thái y để trực tiếp khám bệnh cho hoàng hậu, sau đó lại thay đổi kí ức của thái y thật…. A, đã bao lâu rồi hắn không thật sự dốc tâm vì ai như thế.
Hài tử ấy không phụ nỗ lực của hắn, y đã chào đời, khỏe mạnh, nhưng vĩnh viễn không bình thường.
Vì hắn nghĩ cần chuộc lỗi, hắn sẽ tặng hài tử kia những thứ tốt nhất hắn có thể để bù đắp, nên hắn đã để y nhận được rất nhiều linh khí, cải biến hoàn toàn thể chất của y từ trong bụng mẹ, khiến y có trí não tốt nhất, vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, lực lượng tốt nhất…. đến mức thành ra y chẳng còn giống phụ mẫu của y.
Thật ra lúc nhìn thấy hài tử bé bỏng mắt tím tóc bạc, hắn còn thoáng chột dạ, thay đổi ngoại hình đến chừng này thì liệu phụ mẫu của y có nghĩ y là yêu quái không?
Nhưng may mà họ vẫn chấp nhận thương yêu y, mức độ bao dung của họ tốt hơn hắn tưởng, khác hẳn hoàng tộc bên Xích La quốc, hoàng tử chỉ có mắt đỏ có đuôi có vảy mà đã bị chối bỏ coi là Yêu đồng rồi.
Trong những năm đầu của hài tử ấy, hắn luôn quẩn quanh hoàng cung, chăm sóc bảo hộ y, hài tử rất bé rất yếu ớt, tuy y khi lớn lên sẽ rất cường đại rất thông minh, nhưng hiện tại bất cứ thứ gì cũng dễ dàng tổn thương y, hắn luôn cần cẩn thận bảo bọc y.
Hắn chỉ lạnh nhạt nhìn khi phụ mẫu y phát hiện con trai của họ dị thường, y không có cảm xúc. Hài tử ấy bẩm sinh đã thiếu hồn phách, khiến y căn bản không thể có những cảm xúc như một con người bình thường, đây là khiếm khuyết tận linh hồn, dù có bao nhiêu trân bảo linh khí cũng không bù đắp được.
Hắn chỉ có thể nhìn hoàng hậu hoàng đế lo lắng dùng đủ mọi cách có thể để chữa ‘bệnh’ cho y, hắn không thể nói hết sự việc nên cũng không thể ngăn cản họ làm hết trách nhiệm của bậc phụ mẫu, không thể nói họ đang làm vô dụng công. Khiếm khuyết đó của y cả hắn còn không làm gì được, thế nhân càng không thể có ai. Đôi lúc hoàng tộc mời được một vài kẻ có linh năng, mấy kẻ đó cũng đoán ra hoàng tử bị thiếu hồn phách, còn thử chiêu gọi hồn phách thiếu cho y.
Hồn phách của y đã tan ra hòa làm một với hắn, chiêu gọi hồn phách không chỉ vô ích mà còn là tấn công hắn, dù hắn không chủ động công kích thì mức độ chênh lệch thực lực quá cao giữa hai bên sẽ khiến thuật chiêu hồn của họ tự phản ngược lại họ, những lúc đó chính hắn lại phải ra tay che đỡ bảo vệ họ một phen. Thật rất phiền phức.
Nhưng tất cả đều là tấm lòng của phụ mẫu, nên hắn không hề ngăn cản gì.
***
Không có long khí, tự nhiên không có mệnh đế vương, hoàng tử ấy dù là trưởng tử nhưng cũng đã chắc chắn rằng đời này vô duyên với đế vị, mà dù sao y cũng chẳng để tâm.
Với mức độ chuộc lỗi của hắn với y, y đã có thiên phú tốt nhất, vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, xuất thân lại từ hoàng gia… tóm lại là hơn xa vô số con người bình thường, dù vậy, đôi lúc hắn vẫn thoáng nghĩ, nếu bảo y đổi tất cả những gì y có để lấy được một cơ thể bình thường đủ thất tình lục dục, liệu y có đồng ý không?
Nhưng hắn không thể cho y điều đó.
Khi y đủ lớn, bắt đầu luyện công, hắn dần rời đi, chỉ quan sát y từ xa, thiên phú quá cao khiến y chỉ cần một năm để hơn xa những con người luyện võ cả đời, trí tuệ cao, trí nhớ cực tốt, vẻ ngoài nam nữ thông sát… nếu y bớt lạnh lùng hẳn sẽ là mẫu lang quân trong mộng của nữ nhân.
Nữ nhân…. hài tử ấy cũng cần một gia đình. Hoành Văn nhìn y, gia đình ư? Y có thể yêu không?
***
Hắn bảo hộ y, nhân tiện bảo hộ luôn cả đệ đệ y, bảo hộ hoàng triều của y. Phụ mẫu y sống an bình không bệnh tật, ra đi khi đã tận hưởng hết vinh hoa phú quý, quốc gia không có họa chiến tranh, đệ đệ y có hắn hỗ trợ, dù không yêu nghiệt như y thì cũng đủ năng lực thành bậc quân vương xuất sắc…
Chỉ là…. y lớn lên, trưởng thành, như trước không hề có cảm xúc, không hề động tâm.
Cứ thế này y sẽ sống cô độc một đời. Hắn đây cũng cô độc đến mấy trăm năm, nhưng hắn còn có việc tu luyện, lúc nhàm chán còn có việc nọ việc kia, y ăn không thấy ngon, thậm chí còn không biết đói không biết buồn ngủ, vì lâu dài không có cảm xúc không có giác quan, nên y tự hình thành một chế độ sống quy củ đến đáng sợ, đúng giờ này đi ngủ, đúng giờ này sẽ ăn, đúng giờ này sẽ đi vệ sinh… hắn nhìn mà thấy chán nản, sống như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Y ra cung, hắn liên lạc với đệ đệ y, xây cho y một sơn trang ở nơi bảo địa. Ngoài bảo vệ y, chức năng quan trọng hơn của sơn trang này là nhằm kéo dài tuổi thọ cho y.
Khuynh Thành điện hạ, Nguyệt Ly, thiếu hồn phách, không có tiên thiên chi khí, dù hắn bổ cứu thì y mệnh định vẫn không sống quá 30 tuổi.
Hắn sẽ không để y chết trẻ như thế, nên mới tốn công xây sơn trang, y chỉ cần lâu dài ở trong đó, thì thiên địa nguyên khí sẽ tự động tụ tập vào thân, kéo dài mệnh vận chết trẻ của y, cái giá là nếu y rời trang quá một năm thì sẽ chết ngay lập tức, rời trang càng lâu thì thời gian cần ở lại trang để ổn định tuổi thọ cũng càng lâu. May nhờ y không có tính thích du ngoạn, nên dự tính này mới thành công.
Nên, khi Thiên Hoa dụ dỗ kéo y rời trang lang bạt bên ngoài, hắn đã nhẩm tính thời gian, chỉ cần y ra ngoài quá 8 tháng thì hắn sẽ lập tức dụng mọi cách khiến y trở về.
***
Thiên Hoa, Diệp Thiên Hoa, là người có thể sống bên Nguyệt Ly cả đời, là người chính hắn lôi từ dị giới về.
Hắn không tới dị giới khi chưa trả hết nhân quả với Nguyệt Ly, nhưng khi thấy Nguyệt Ly cứ ngày ngày sinh hoạt theo quy trình như vậy, hồng tuyến chẳng thấy đâu, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Y thiếu hồn phách, điều này khiến cảm xúc của y mờ nhạt vô cùng đến mức như không có, nhưng đó là trong nội bộ thế giới này.
Nếu y đến dị giới, hay người từ dị giới đến gặp y, thì liệu điều này có thể thay đổi không? Tuy không phi thăng, nhưng trước ngưỡng cửa phi thăng hắn đã cảm giác được, rằng dị giới có nhân loại, nhân loại thế giới đó cũng như ở đây, cũng có linh hồn có thất tình lục dục.
Y đến dị giới, không thể, hắn không có năng lực đưa người khác đến dị giới, khuyết thiếu hồn phách khiến y cũng không thể tu luyện thành tiên thân.
Còn về người dị giới đến đây, hắn làm được. Hắn viết sinh nhật của y ra giấy, lấy chính y làm vật dẫn, để gọi người từ dị giới đến. Hắn lấy y làm vật dẫn để người được triệu hồi sẽ có độ phù hợp cao với y, sẽ có thể bổ sung cho sự thiếu hụt của y.
Hắn thành công.
Một người từ dị giới đã giáng xuống.
Hoành Văn đánh giá người kia, cảm thấy rất hài lòng, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất là triệu về một cụ già, giờ triệu được một người thường độ tuổi mới trưởng thành đã là tốt không thể tốt hơn.
***
Đúng như hắn chờ mong, họ đã yêu nhau, bên nhau. Hắn tặng họ thuốc bất lão, giúp họ vĩnh trú thanh xuân, còn bất tử… chính hắn còn không được.
Tuổi thọ của họ sẽ là 100, mức tối đa cho nhân loại, đúng sinh nhật đủ một trăm tuổi, họ sẽ chết đi yên bình.
Trước ngày Nguyệt Ly 100 tuổi, y kêu gọi hắn đến, nói họ muốn tiếp tục bên nhau kiếp sau, kiếp sau nữa, muôn kiếp bên nhau.
Hắn đáp ứng, cũng nói với họ điều hắn làm được và không làm được, họ chấp nhận.
Sau đó, ngày Nguyệt Ly đủ 100 tuổi, y chết đi, Thiên Hoa chết cùng, y và Nguyệt Ly cùng uống rượu độc, chết rất nhẹ nhàng, chôn cùng một chỗ.
Hắn dự đám tang của hai người họ, nhìn quan tài của họ vào hoàng lăng, lòng thầm cầu mong, chúc cho họ có thể biến ngân tuyến thành hồng tuyến.
Hồng tuyến chỉ có trong truyền thuyết, bằng tình cảm cá nhân xây dựng nên hồng tuyến là rất khó đến mức không thể, nhưng, biết đâu đấy….
Ngày đó, hắn cũng chính thức phi thăng, đáp xuống dị giới.
Chư thiên vạn giới, vô tận không gian, nơi hắn đến là dị giới quê hương của Diệp Thiên Hoa, đó là dị giới gần với không gian hắn sống nhất, nếu thấy ở đây không tốt, hắn sẽ cần tiếp tục tu luyện, khi phi thăng được lần nữa sẽ lại đến thế giới tiếp theo.
Dù thực lực ở tối đỉnh phong trong thế giới của mình, thì khi đến thế giới khác tự nhiên sẽ nhận sự chế tài từ pháp tắc thế giới đó, chung quy cũng là không thuộc nơi này, bị bài xích là đương nhiên, hắn đánh giá lực lượng thân mình, rồi xem xét thiên địa nguyên tố ở đây, vì có căn cốt đỉnh phong nên tu luyện sẽ dễ dàng hơn trước kia, bất quá nơi này không có nhiều linh khí, có lẽ phải mất gần trăm năm mới thành công phi thăng lần nữa.
“Ngươi…. ngươi từ trên trời rơi xuống?” Một giọng nói vang lên, hắn quay nhìn, một thiếu niên trẻ tuổi đang kinh ngạc nhìn hắn, kêu lên, “Ngươi là siêu nhân sao?”
Hắn im lặng, người này không phải mối nguy hiểm, không cần mới đến đã tạo sát nghiệp, hắn định bỏ đi, nhưng nhận ra mình không đi được.
Hắn lại quay đầu quan sát y, nhận ra mình không thể rời khỏi y quá 5 mét.
Tại sao đây? Hắn không biết, xem ra sẽ cần thời gian để tìm hiểu, nhưng trước mắt, hắn không thể rời y được, hắn cũng không có chỗ ở, không quen thuộc thế giới này, đi theo y một thời gian cũng không sao
“Nhà ngươi ở đâu?” Hắn lạnh nhạt hỏi, hắn đã dò xét tâm trí Thiên Hoa, biết ngôn ngữ của thế giới này.
“A?”
Tác giả :
me – Ajisai-chan