Dị Thế Điền Viên
Chương 56
Gần tết, cuộc sống hàng ngày trôi qua thật nhanh, khắp thôn vui tươi không khí tết. Nóc bếp từng nhà khói trắng lượn lờ, nhà nào cũng vội vàng quét tước phòng ốc, giặt chăn đệm, giặt quần áo, dọn dẹp sân nhà, mỗi ngày còn chuẩn bị ít đồ ăn để đến tết đãi khách.
Ngày hôm nay chưng bánh màn thầu, ngày mai chưng bánh bao, hậu thiên chưng bánh tết, nào là rang đậu phộng, rang hạt dẻ, rán đậu phụ, nhà có điều kiện còn có thể hầm mấy con cá, hầm mấy cân thịt…
Hiếm thấy lúc ăn xong bữa cơm, gia đình ngồi lại quây quần, nam nhân rót chén rượu nhâm nhi, uống đến mặt mũi đỏ bừng, thanh âm nói chuyện càng lúc càng lớn. Nữ nhân và hài tử thì dùng bữa, ăn thịt, vẻ mặt thỏa mãn, người một nhà cười nói vui vẻ, ăn ăn uống uống, náo nhiệt vô cùng.
Ngày tết luôn là ngày lễ bọn nhỏ thích nhất, có thể ăn được thứ đồ ăn mà ngày thường hiếm khi được ăn, nếu như nhà có điều kiện, còn được mặc quần áo mới tinh.
Buổi sáng ngày giao thừa, cả nhà ăn điểm tâm xong, Lâm Ngọc tìm một cái rổ trúc, bỏ bánh bao, các loại hạt, bánh kẹo vào, mang giấy nến đã mua, đi viếng mộ cha mẹ.
Nhớ tới cha mẹ đã mất, tâm tình hai huynh đệ Lâm Ngọc có chút khổ sở. Hình ảnh người một nhà hạnh phúc như vừa mới hôm qua, thế mà cảnh còn người đã mất.
“Chúng ta đi nhìn cha mẹ, nói cho bọn họ biết bây giờ chúng ta sống rất tốt.” Lâm Ngọc thương cảm nói.
Chu Trạch nhìn ở trong mắt, yên lặng tiến lên, ôm lấy vai phu lang nhà mình, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nhận lấy giỏ trúc từ tay y.
Vẻ mặt Lâm Bảo không vui tươi như mọi khi, đi sau hai người kia, bước chân nặng nề.
Ba người đi đến trước mộ phần cha mẹ, nhổ cỏ xung quanh, dùng xẻng đắp thêm đất cho mộ phần.
Lâm Ngọc đốt hương nến, dọn bánh trái ra. Chu Trạch đi đến bên cạnh Lâm Ngọc, cùng hai huynh đệ Lâm gia bái lạy cha mẹ, đốt hai dây pháo lên, tiếng pháo nổ vang trời.
Lâm Ngọc vừa hóa vàng mã, vừa nhỏ giọng kể một ít chuyện lặt vặt, cường điệu nói đi nói lại chuyện Lâm Bảo đã định thân: “Cha, mẹ, vài ngày trước Lâm Bảo cũng đã định thân, là tiểu ca nhi Nguyên Đông của Nguyên gia, hai người cũng gặp qua rồi, là một ca nhi có khả năng, Tiểu Bảo nhà chúng ta rất thích nó, đứa bé kia cũng yêu thích Tiểu Bảo, các ngươi ở dưới suối vàng biết được thì yên tâm đi, trong nhà hết thảy đều rất tốt…”
Lâm Ngọc nói một hồi không khỏi đỏ vành mắt, nước mắt rơi xuống, y nghĩ giá như cha mẹ còn sống thì tốt biết mấy, bọn họ sẽ thấy đệ đệ định thân, sẽ rất vui mừng.
Chu Trạch tùy ý Lâm Ngọc khóc, muốn cho y phát tiết, hắn biết tâm tình này đè nén trong lòng mãi cũng không tốt, hắn nhẹ nhàng ôm Lâm Ngọc vào ngực, cho y một chỗ dựa vững chắc, tin tưởng.
Lâm Bảo bên cạnh thấy ca ca khóc, lòng nó cũng khó chịu, nhưng nó là nam nhi, là trụ cột trong nhà, cho nên chỉ cúi đầu, lặng lẽ dùng tay áo lau khóe mắt.
Lâm Ngọc khóc một hồi lâu, mới ngừng, trút được tâm tình, người cũng thoải mái, phát hiện bản thân đang dựa vào ngực Chu Trạch, trước ngực đối phương ướt đẫm một mảng, nhất thời y có chút ngượng ngùng.
“Chu đại ca,, là ta không tốt, làm ướt y phục của ngươi rồi.”
Chu Trạch nhìn phu lang của mình khóc đến đỏ mắt, rất đau lòng, duỗi ngón tay lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt y: “Trong lòng khó chịu, khóc ra sẽ tốt hơn, lúc này có thấy thoải mái hơn chưa?”
Lâm Ngọc đỏ mặt gật đầu: “Vừa rồi ta nhớ đến lúc cha mẹ còn sống, không nhịn được mới khóc, hiện tại thì tốt rồi.”
“Khóc cho thoải mái đi, sau đó chúng ta phải sống tốt, cha mẹ trên trời có nhìn thấy cũng sẽ cao hứng, bọn họ nhất định cũng không muốn nhìn thấy ngươi khó chịu như vậy. ” Chu Trạch an ủi, nắm lấy tay Lâm Ngọc: “Chúng ta về nhà thôi.”
Chu Trạch vỗ vỗ vai Lâm Bảo, xem như an ủi, ba người men theo đường nhỏ trở lại, dọc đường đi gặp không ít người cũng đi viếng mộ. Mọi người gặp nhau, gật đầu chào hỏi, không có bắt chuyện. Lúc này tâm tình ai cũng trầm trọng, không cười nổi, không muốn nói chuyện.
Một đường đi về nhà, tâm tình thoải mái lên không ít, vào đến sân, ba người cũng đã vui vẻ trở lại, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
“Chu đại ca, hai ta đi dán câu đối, treo đèn lồng lên cửa đi!” Lâm Bảo nói.
“Được, đi thôi.” Hai người lập tức đi dán câu đối, treo đèn lồng.
Lâm Ngọc ở trong bếp chuẩn bị làm sủi cảo và hầm thịt. Năm nay bọn họ dự tính bao sủi cáo nhân thịt lợn và cải thảo. Theo thông lệ trong thôn, buổi tối ngày giao thừa cũng nên ăn sủi cảo, ngày ba mươi nên gói sẵn sủi cảo, nhà bọ họ ít người, gói ba nắp là được, mỗi lần ăn luộc một nắp là vừa đủ.
Câu đối đỏ tươi được dán hai bên cửa lớn, chữ phúc lớn được dán ở giữa, hai đèn lồng hỏa hồ treo trên cao, tiểu viện Lâm gia bỗng chốc trở nên vui tươi.
Cách đó không xa, Lưu Trường Vượng cũng bắc thang dán câu đối, dán xong liền đi sang Lâm gia, ngắm đèn lồng đỏ treo trên cao, vuốt râu mép cười: “Đôi đèn lồng không tệ, to đỏ đẹp mắt, nhìn thật hoan hỉ, ta lại không nhớ nên mua một đôi, ta thấy trên trấn nhà người ta cũng yêu thích treo như thế này, nhìn cũng rất đẹp, vẫn là người trẻ tuổi tinh mắt.”
Nghe hắn nói như vậy, Chu Trạch nở nụ cười: “Lưu thúc, nếu ngươi thích, trong cửa hàng chúng ta có, vốn là lấy hàng về cho mọi người sắm tết, nhưng trong thôn không lưu hành, cho nên ta tự dùng.”
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Trường Vượng sáng lên: “Chu tiểu tử ngươi có sao, nhanh lấy cho ta một đôi, ta đi treo lên luôn, đồ vật đẹp đẽ vui tươi như vậy cơ mà! Bao nhiêu tiền, ta đưa cho ngươi.”
Chu Trạch liên tục xua tay: “Nếu thúc yêu thích cứ lấy dùng, đừng nói chuyện tiền bạc, ngươi dùng đèn lồng, người trong thôn nhìn thấy, cũng sẽ lại đây mua, xem như kiếm mối làm ăn cho cửa hàng nhà ta rồi.”
“Tiểu tử ngươi cũng thật là có đầu óc. ” Lưu Trường Vượng cười lắc đầu, thôn bọn họ xác thực không quá lưu hành cái này, nhiều lắm là mua loại đèn lồng nhỏ xíu ở trên trấn, không giống đèn lồng lớn đẹp đẽ như của Chu Trạch treo, bất quá nếu người khác nhìn thấy thì cũng sẽ muốn mua như hắn.
“Lưu thúc, ta đi lấy cho ngươi!” Lâm Bảo chủ động xin đi giết giặc, nhanh chân đi vào cửa tiệm, lấy ra một đôi đèn lồng màu đỏ, rồi vội chạy ra.
“Lưu thúc, cho ngươi, bên trong đèn lồng này còn có thể thắp nến, buổi tối treo trước cửa sáng trưng, chỉ là nến quá đắt, không dám đốt. Lúc trước chúng ta đến phủ thành có nhìn thấy loại nến to bằng cánh tay nè, có thể đốt suốt đêm đấy!” Lâm Bảo khoa tay múa chân, vẻ mặt hớn hở nói.
Lưu Trường Vượng vuốt râu mép cười híp mắt nghe nó nói: “Nói như vậy, đèn lồng này xuất phát từ phủ thành, thật đúng là hiếm thấy, ta đi treo nó lên liền, ha ha …”
“Lưu thúc, ta giúp ngươi, ta mới treo của nhà mình, thuận tay lắm.” Lâm Bảo treo đèn lồng đến nghiện, còn muốn treo thêm mấy cái.
“Được đó, đi thôi!” Lưu Trường Vượng cười ha ha vỗ vai Lâm Bảo: “Ân, thân thể rắn chắc, cũng cao lên không ít.”
Chu Trạch vốn định cùng đi giúp treo đèn lồng, Lưu Trường Vượng lại vung tay với hắn: “A Ngọc ở nhà một mình nhiều việc vội vàng, ngươi ở lại giúp một tay đi, có Tiểu Bảo giúp ta rồi.”
Chu Trạch vào trong bếp, Lâm Ngọc đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn băm cải thảo, việc này có hơi tốn sức. Chu Trạch không muốn nhìn Lâm Ngọc mệt mỏi, giành lấy việc này, cầm dao phay, binh binh lách cách băm, tạo thành nhịp điệu đều đặn.
Điền Quế Hoa trong thôn đi ngang qua, nhìn thấy trước cửa Lưu gia và Lâm gia đều có treo một đôi dèn lồng đỏ, cùng câu đối dán trước cửa làm cho không khí thêm vui tươi, không khỏi động tâm, cung muốn mua một đôi về treo.
Điền Quế Hoa đoán có lẽ Lâm gia bán loại đèn này, nhà hắn mở cửa tiệm, lấy hàng từ phủ thành về, nàng cũng mua đồ ở cửa hàng nhà hắn nhiều lần rồi, bán đồ không kém hơn trấn đâu, còn tốt hơn ấy, chủ yếu là giá cả phải chăng, vì gần, bọn họ rất vui vẻ đến đây mua đồ.
Điền Quế Hoa nghĩ như thế, liền dừng lại bước chân, quay người đi đến cửa hàng Lâm gia, đẩy cửa muốn vào lại thấy cửa bị khóa, giật mình nhớ ra hôm nay đã là ba mươi, ai cũng bận rộn chuẩn bị đón giao thừa, tất nhiên là đóng cửa tiệm ở nhà bận việc.
Điền Quế Hoa muốn quay về, lại có chút tiếc nuối, nhìn nhà người ta treo đèn lồng đỏ thấy mà ham, do dự chốc lát, “Uông uông uông” tiếng cho sủa vang lên, báo hiệu có người đến.
Thì ra là Hoàng Mao phát hiện ra nàng, Hoàng Mao đã sớm quen việc nhắc nhở chủ nhân có người đến, vừa thấy khách tới cửa, nó so với ai khác càng tích cực hơn, một mạch lao ra, hướng về phía Điền Quế Hoa mà sủa, cuống quít xoay quanh trước cửa, mong chờ nhìn vào sân, điên cuồng vẫy đuôi.
Điền Quế Hoa bị con chó đột nhiên lao ra dọa cho hết hồn, may mắn nàng biết Hoàng Mao, biết rõ nó không cắn người bừa bãi, nếu không nhất định nàng đã nhặt cục đá chọi nó.
Lâm Bảo nghe thấy tiếng chó sủa chạy ra, nhìn thấy Điền Quế Hoa liền chào hỏi: “Thím Điền, sao lại đến đây, trong nhà thiếu thứ gì, đến đây mua sao?”
“Đồ vật thì không thiếu, chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ là ta đi ngang qua, thấy nhà người cùng nhà lão Lưu đều treo một cặp đèn lồng đẹp mắt, thím ngươi nhìn rất thích, không biết cửa hàng nhà ngươi có bán không? Ta cũng muốn mua về treo.”
Nghe đến là khách tới mua đồ, Lâm Bảo sáng mắt: “Có nha, nhà chúng ta có bán.”
“Có là tốt rồi, đèn này lồng bao nhiêu tiền một đôi?” Điền Quế Hoa hỏi.
“Sáu mươi văn một đôi.” Lâm Bảo đáp.
Điền Quế Hoa kinh ngạc: “Đắt như thế? Sắp đến một xâu tiền. Ta thấy trên trấn bán đèn lồng không đắt như nhà ngươi nha, trong thôn cũng có người mua, một đôi có ba mươi văn tiền, nhà ngươi lại bán đến gấp đôi.”
“Thím Điền, đèn lồng trên trấn mà thím nói ta cũng thấy rồi, nhỏ hơn so với cái nhà ta, còn không đẹp mắt bằng, không nói to nhỏ, thì đèn lồng nhà ta cũng tinh xảo hơn, lại rắn chắc, để đến sang năm vẫn dùng được. Tại ngươi chưa thấy, trên phủ thành người ta treo đèn này, nói là có thể trừ ta, cát tường…” Hiện giờ Lâm Bảo nói chuyện rất có bản lĩnh, mở mồm khen đồ nhà mình liếng thoắng không dứt, còn rất bài bản.
Điền Quế Hoa bị nói cho động tâm, nhưng sáu mươi văn không rẻ, đủ mua mấy cân thịt cho cả nhà ăn, nàng có chút không nỡ mua.
Lâm Bảo thấy nàng do dự, dậm chân, tỏ vẻ không muốn nói: “Thím Điền, thấy ngươi yêu thích muốn mua, ta tự làm chủ bớt cho ngươi năm văn tiền, thế nào?”
Điền thím vừa nghe tiện nghi năm văn tiền, càng động tâm, thấy Lâm Bảo là tiểu hài tử, tự ý giảm giá, sợ rời đi quay lại ca ca nó lại không bớt nữa thì oan uổng.
“Tiểu Bảo a, ngươi nói bớt năm đồng là bớt năm đồng sao, còn ca phu nhà người thì sao. Lỡ như ta vừa mua về, ca phu nhà ngươi lại đến đòi thêm.” Điền Quế Hoa nghi ngờ nói.
“Đương nhiên rồi, ta nói lời giữ lời, cái này ta có thể làm chủ, nếu người không tin, có thể vào trong hỏi ca ca ta.” Lâm Bảo vỗ ngực cam đoan.
Điền Quế Hoa nghe nó nói như vậy, nhìn đèn lồng đẹp mắt, cắn răng quyết định mua. Cũng không phải treo một năm đã hỏng, có thể treo được mấy năm, không thiệt.
“Được, ta mua, bất quá bây giờ ta không mang nhiều tiền như vậy, ta chỉ cần theo ba mươi văn, số còn lại đợi ta về đến nhà, kêu Đại Xuân ca đưa đến cho ngươi.” Điền Quế Hoa nói.
“Được rồi, ngươi nhớ đừng quên là được~.” Lâm Bảo vui vẻ cười nói.
“Yên tâm đi, đều là người một thôn, ta còn có thế trốn nợ ngươi sao, tiểu tử ngươi càng nhày càng gian xảo.” Điền Quế Hoa chọn lựa hai cái đèn lồng to đỏ, bước chân trở về nhẹ nẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người vui sướng.
Ngày hôm nay chưng bánh màn thầu, ngày mai chưng bánh bao, hậu thiên chưng bánh tết, nào là rang đậu phộng, rang hạt dẻ, rán đậu phụ, nhà có điều kiện còn có thể hầm mấy con cá, hầm mấy cân thịt…
Hiếm thấy lúc ăn xong bữa cơm, gia đình ngồi lại quây quần, nam nhân rót chén rượu nhâm nhi, uống đến mặt mũi đỏ bừng, thanh âm nói chuyện càng lúc càng lớn. Nữ nhân và hài tử thì dùng bữa, ăn thịt, vẻ mặt thỏa mãn, người một nhà cười nói vui vẻ, ăn ăn uống uống, náo nhiệt vô cùng.
Ngày tết luôn là ngày lễ bọn nhỏ thích nhất, có thể ăn được thứ đồ ăn mà ngày thường hiếm khi được ăn, nếu như nhà có điều kiện, còn được mặc quần áo mới tinh.
Buổi sáng ngày giao thừa, cả nhà ăn điểm tâm xong, Lâm Ngọc tìm một cái rổ trúc, bỏ bánh bao, các loại hạt, bánh kẹo vào, mang giấy nến đã mua, đi viếng mộ cha mẹ.
Nhớ tới cha mẹ đã mất, tâm tình hai huynh đệ Lâm Ngọc có chút khổ sở. Hình ảnh người một nhà hạnh phúc như vừa mới hôm qua, thế mà cảnh còn người đã mất.
“Chúng ta đi nhìn cha mẹ, nói cho bọn họ biết bây giờ chúng ta sống rất tốt.” Lâm Ngọc thương cảm nói.
Chu Trạch nhìn ở trong mắt, yên lặng tiến lên, ôm lấy vai phu lang nhà mình, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nhận lấy giỏ trúc từ tay y.
Vẻ mặt Lâm Bảo không vui tươi như mọi khi, đi sau hai người kia, bước chân nặng nề.
Ba người đi đến trước mộ phần cha mẹ, nhổ cỏ xung quanh, dùng xẻng đắp thêm đất cho mộ phần.
Lâm Ngọc đốt hương nến, dọn bánh trái ra. Chu Trạch đi đến bên cạnh Lâm Ngọc, cùng hai huynh đệ Lâm gia bái lạy cha mẹ, đốt hai dây pháo lên, tiếng pháo nổ vang trời.
Lâm Ngọc vừa hóa vàng mã, vừa nhỏ giọng kể một ít chuyện lặt vặt, cường điệu nói đi nói lại chuyện Lâm Bảo đã định thân: “Cha, mẹ, vài ngày trước Lâm Bảo cũng đã định thân, là tiểu ca nhi Nguyên Đông của Nguyên gia, hai người cũng gặp qua rồi, là một ca nhi có khả năng, Tiểu Bảo nhà chúng ta rất thích nó, đứa bé kia cũng yêu thích Tiểu Bảo, các ngươi ở dưới suối vàng biết được thì yên tâm đi, trong nhà hết thảy đều rất tốt…”
Lâm Ngọc nói một hồi không khỏi đỏ vành mắt, nước mắt rơi xuống, y nghĩ giá như cha mẹ còn sống thì tốt biết mấy, bọn họ sẽ thấy đệ đệ định thân, sẽ rất vui mừng.
Chu Trạch tùy ý Lâm Ngọc khóc, muốn cho y phát tiết, hắn biết tâm tình này đè nén trong lòng mãi cũng không tốt, hắn nhẹ nhàng ôm Lâm Ngọc vào ngực, cho y một chỗ dựa vững chắc, tin tưởng.
Lâm Bảo bên cạnh thấy ca ca khóc, lòng nó cũng khó chịu, nhưng nó là nam nhi, là trụ cột trong nhà, cho nên chỉ cúi đầu, lặng lẽ dùng tay áo lau khóe mắt.
Lâm Ngọc khóc một hồi lâu, mới ngừng, trút được tâm tình, người cũng thoải mái, phát hiện bản thân đang dựa vào ngực Chu Trạch, trước ngực đối phương ướt đẫm một mảng, nhất thời y có chút ngượng ngùng.
“Chu đại ca,, là ta không tốt, làm ướt y phục của ngươi rồi.”
Chu Trạch nhìn phu lang của mình khóc đến đỏ mắt, rất đau lòng, duỗi ngón tay lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt y: “Trong lòng khó chịu, khóc ra sẽ tốt hơn, lúc này có thấy thoải mái hơn chưa?”
Lâm Ngọc đỏ mặt gật đầu: “Vừa rồi ta nhớ đến lúc cha mẹ còn sống, không nhịn được mới khóc, hiện tại thì tốt rồi.”
“Khóc cho thoải mái đi, sau đó chúng ta phải sống tốt, cha mẹ trên trời có nhìn thấy cũng sẽ cao hứng, bọn họ nhất định cũng không muốn nhìn thấy ngươi khó chịu như vậy. ” Chu Trạch an ủi, nắm lấy tay Lâm Ngọc: “Chúng ta về nhà thôi.”
Chu Trạch vỗ vỗ vai Lâm Bảo, xem như an ủi, ba người men theo đường nhỏ trở lại, dọc đường đi gặp không ít người cũng đi viếng mộ. Mọi người gặp nhau, gật đầu chào hỏi, không có bắt chuyện. Lúc này tâm tình ai cũng trầm trọng, không cười nổi, không muốn nói chuyện.
Một đường đi về nhà, tâm tình thoải mái lên không ít, vào đến sân, ba người cũng đã vui vẻ trở lại, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
“Chu đại ca, hai ta đi dán câu đối, treo đèn lồng lên cửa đi!” Lâm Bảo nói.
“Được, đi thôi.” Hai người lập tức đi dán câu đối, treo đèn lồng.
Lâm Ngọc ở trong bếp chuẩn bị làm sủi cảo và hầm thịt. Năm nay bọn họ dự tính bao sủi cáo nhân thịt lợn và cải thảo. Theo thông lệ trong thôn, buổi tối ngày giao thừa cũng nên ăn sủi cảo, ngày ba mươi nên gói sẵn sủi cảo, nhà bọ họ ít người, gói ba nắp là được, mỗi lần ăn luộc một nắp là vừa đủ.
Câu đối đỏ tươi được dán hai bên cửa lớn, chữ phúc lớn được dán ở giữa, hai đèn lồng hỏa hồ treo trên cao, tiểu viện Lâm gia bỗng chốc trở nên vui tươi.
Cách đó không xa, Lưu Trường Vượng cũng bắc thang dán câu đối, dán xong liền đi sang Lâm gia, ngắm đèn lồng đỏ treo trên cao, vuốt râu mép cười: “Đôi đèn lồng không tệ, to đỏ đẹp mắt, nhìn thật hoan hỉ, ta lại không nhớ nên mua một đôi, ta thấy trên trấn nhà người ta cũng yêu thích treo như thế này, nhìn cũng rất đẹp, vẫn là người trẻ tuổi tinh mắt.”
Nghe hắn nói như vậy, Chu Trạch nở nụ cười: “Lưu thúc, nếu ngươi thích, trong cửa hàng chúng ta có, vốn là lấy hàng về cho mọi người sắm tết, nhưng trong thôn không lưu hành, cho nên ta tự dùng.”
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Trường Vượng sáng lên: “Chu tiểu tử ngươi có sao, nhanh lấy cho ta một đôi, ta đi treo lên luôn, đồ vật đẹp đẽ vui tươi như vậy cơ mà! Bao nhiêu tiền, ta đưa cho ngươi.”
Chu Trạch liên tục xua tay: “Nếu thúc yêu thích cứ lấy dùng, đừng nói chuyện tiền bạc, ngươi dùng đèn lồng, người trong thôn nhìn thấy, cũng sẽ lại đây mua, xem như kiếm mối làm ăn cho cửa hàng nhà ta rồi.”
“Tiểu tử ngươi cũng thật là có đầu óc. ” Lưu Trường Vượng cười lắc đầu, thôn bọn họ xác thực không quá lưu hành cái này, nhiều lắm là mua loại đèn lồng nhỏ xíu ở trên trấn, không giống đèn lồng lớn đẹp đẽ như của Chu Trạch treo, bất quá nếu người khác nhìn thấy thì cũng sẽ muốn mua như hắn.
“Lưu thúc, ta đi lấy cho ngươi!” Lâm Bảo chủ động xin đi giết giặc, nhanh chân đi vào cửa tiệm, lấy ra một đôi đèn lồng màu đỏ, rồi vội chạy ra.
“Lưu thúc, cho ngươi, bên trong đèn lồng này còn có thể thắp nến, buổi tối treo trước cửa sáng trưng, chỉ là nến quá đắt, không dám đốt. Lúc trước chúng ta đến phủ thành có nhìn thấy loại nến to bằng cánh tay nè, có thể đốt suốt đêm đấy!” Lâm Bảo khoa tay múa chân, vẻ mặt hớn hở nói.
Lưu Trường Vượng vuốt râu mép cười híp mắt nghe nó nói: “Nói như vậy, đèn lồng này xuất phát từ phủ thành, thật đúng là hiếm thấy, ta đi treo nó lên liền, ha ha …”
“Lưu thúc, ta giúp ngươi, ta mới treo của nhà mình, thuận tay lắm.” Lâm Bảo treo đèn lồng đến nghiện, còn muốn treo thêm mấy cái.
“Được đó, đi thôi!” Lưu Trường Vượng cười ha ha vỗ vai Lâm Bảo: “Ân, thân thể rắn chắc, cũng cao lên không ít.”
Chu Trạch vốn định cùng đi giúp treo đèn lồng, Lưu Trường Vượng lại vung tay với hắn: “A Ngọc ở nhà một mình nhiều việc vội vàng, ngươi ở lại giúp một tay đi, có Tiểu Bảo giúp ta rồi.”
Chu Trạch vào trong bếp, Lâm Ngọc đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn băm cải thảo, việc này có hơi tốn sức. Chu Trạch không muốn nhìn Lâm Ngọc mệt mỏi, giành lấy việc này, cầm dao phay, binh binh lách cách băm, tạo thành nhịp điệu đều đặn.
Điền Quế Hoa trong thôn đi ngang qua, nhìn thấy trước cửa Lưu gia và Lâm gia đều có treo một đôi dèn lồng đỏ, cùng câu đối dán trước cửa làm cho không khí thêm vui tươi, không khỏi động tâm, cung muốn mua một đôi về treo.
Điền Quế Hoa đoán có lẽ Lâm gia bán loại đèn này, nhà hắn mở cửa tiệm, lấy hàng từ phủ thành về, nàng cũng mua đồ ở cửa hàng nhà hắn nhiều lần rồi, bán đồ không kém hơn trấn đâu, còn tốt hơn ấy, chủ yếu là giá cả phải chăng, vì gần, bọn họ rất vui vẻ đến đây mua đồ.
Điền Quế Hoa nghĩ như thế, liền dừng lại bước chân, quay người đi đến cửa hàng Lâm gia, đẩy cửa muốn vào lại thấy cửa bị khóa, giật mình nhớ ra hôm nay đã là ba mươi, ai cũng bận rộn chuẩn bị đón giao thừa, tất nhiên là đóng cửa tiệm ở nhà bận việc.
Điền Quế Hoa muốn quay về, lại có chút tiếc nuối, nhìn nhà người ta treo đèn lồng đỏ thấy mà ham, do dự chốc lát, “Uông uông uông” tiếng cho sủa vang lên, báo hiệu có người đến.
Thì ra là Hoàng Mao phát hiện ra nàng, Hoàng Mao đã sớm quen việc nhắc nhở chủ nhân có người đến, vừa thấy khách tới cửa, nó so với ai khác càng tích cực hơn, một mạch lao ra, hướng về phía Điền Quế Hoa mà sủa, cuống quít xoay quanh trước cửa, mong chờ nhìn vào sân, điên cuồng vẫy đuôi.
Điền Quế Hoa bị con chó đột nhiên lao ra dọa cho hết hồn, may mắn nàng biết Hoàng Mao, biết rõ nó không cắn người bừa bãi, nếu không nhất định nàng đã nhặt cục đá chọi nó.
Lâm Bảo nghe thấy tiếng chó sủa chạy ra, nhìn thấy Điền Quế Hoa liền chào hỏi: “Thím Điền, sao lại đến đây, trong nhà thiếu thứ gì, đến đây mua sao?”
“Đồ vật thì không thiếu, chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ là ta đi ngang qua, thấy nhà người cùng nhà lão Lưu đều treo một cặp đèn lồng đẹp mắt, thím ngươi nhìn rất thích, không biết cửa hàng nhà ngươi có bán không? Ta cũng muốn mua về treo.”
Nghe đến là khách tới mua đồ, Lâm Bảo sáng mắt: “Có nha, nhà chúng ta có bán.”
“Có là tốt rồi, đèn này lồng bao nhiêu tiền một đôi?” Điền Quế Hoa hỏi.
“Sáu mươi văn một đôi.” Lâm Bảo đáp.
Điền Quế Hoa kinh ngạc: “Đắt như thế? Sắp đến một xâu tiền. Ta thấy trên trấn bán đèn lồng không đắt như nhà ngươi nha, trong thôn cũng có người mua, một đôi có ba mươi văn tiền, nhà ngươi lại bán đến gấp đôi.”
“Thím Điền, đèn lồng trên trấn mà thím nói ta cũng thấy rồi, nhỏ hơn so với cái nhà ta, còn không đẹp mắt bằng, không nói to nhỏ, thì đèn lồng nhà ta cũng tinh xảo hơn, lại rắn chắc, để đến sang năm vẫn dùng được. Tại ngươi chưa thấy, trên phủ thành người ta treo đèn này, nói là có thể trừ ta, cát tường…” Hiện giờ Lâm Bảo nói chuyện rất có bản lĩnh, mở mồm khen đồ nhà mình liếng thoắng không dứt, còn rất bài bản.
Điền Quế Hoa bị nói cho động tâm, nhưng sáu mươi văn không rẻ, đủ mua mấy cân thịt cho cả nhà ăn, nàng có chút không nỡ mua.
Lâm Bảo thấy nàng do dự, dậm chân, tỏ vẻ không muốn nói: “Thím Điền, thấy ngươi yêu thích muốn mua, ta tự làm chủ bớt cho ngươi năm văn tiền, thế nào?”
Điền thím vừa nghe tiện nghi năm văn tiền, càng động tâm, thấy Lâm Bảo là tiểu hài tử, tự ý giảm giá, sợ rời đi quay lại ca ca nó lại không bớt nữa thì oan uổng.
“Tiểu Bảo a, ngươi nói bớt năm đồng là bớt năm đồng sao, còn ca phu nhà người thì sao. Lỡ như ta vừa mua về, ca phu nhà ngươi lại đến đòi thêm.” Điền Quế Hoa nghi ngờ nói.
“Đương nhiên rồi, ta nói lời giữ lời, cái này ta có thể làm chủ, nếu người không tin, có thể vào trong hỏi ca ca ta.” Lâm Bảo vỗ ngực cam đoan.
Điền Quế Hoa nghe nó nói như vậy, nhìn đèn lồng đẹp mắt, cắn răng quyết định mua. Cũng không phải treo một năm đã hỏng, có thể treo được mấy năm, không thiệt.
“Được, ta mua, bất quá bây giờ ta không mang nhiều tiền như vậy, ta chỉ cần theo ba mươi văn, số còn lại đợi ta về đến nhà, kêu Đại Xuân ca đưa đến cho ngươi.” Điền Quế Hoa nói.
“Được rồi, ngươi nhớ đừng quên là được~.” Lâm Bảo vui vẻ cười nói.
“Yên tâm đi, đều là người một thôn, ta còn có thế trốn nợ ngươi sao, tiểu tử ngươi càng nhày càng gian xảo.” Điền Quế Hoa chọn lựa hai cái đèn lồng to đỏ, bước chân trở về nhẹ nẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người vui sướng.
Tác giả :
Nhất Đóa Sơ Phương