Dị Thế Đế Vương Luyến
Chương 47
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, đại hoàng tử Hiên Viên Trác, tứ Hoàng Tử Hiên Viên Huân bị giết bằng thuốc độc, tam hoàng tử Hiên Viên Tĩnh cùng nhị hoàng tử Hiên Viên kiệt vì mưu đồ bí mật tạo phản, bị ban thưởng chết trong vương phủ của mình.....
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Thừa tướng mưu đồ bí mật tạo phản bị niêm phong nhà, tru cửu tộc, chém đầu ở ngọ môn......
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Lí Trung Thành ( Lý tướng quân) phụ tử vì mưu đồ bí mật tạo phản sợ tội tự sát trong thiên lao, chu di ngũ tộc còn lại sung quân biên cương......
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Trung phụng thái y, Trung nghị thái y, võ lược kỵ úy...... Một số riều thần hợp mưu cùng Thừa tướng tạo phản bị tru cửu tộc......
Ba tháng sau, an bài hết thảy sự vụ trong cung hảo, hai phụ tử Hiên Viên Dạ thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi cung......
Sáng sớm tinh mơ, hiện tại tuy rằng là mùa hạ, mặt trời còn chưa lên cao, không trung là màn sương mờ ảo, trong rừng cây nơi nơi đều là như ẩn như hiện, mông mông lung lông......
Âm thanh dế mèn khanh khanh kêu vẫn vang dội có tiết tấu như vậy. Giờ phút này phụ tử Hiên Viên Nghệ chậm rãi tiêu sái bước trong rừng cây, chân dẫm lên nhánh cây khô héo trên mặt đất tạo thành tiếng kêu răng rắc rung động, một đường đi tới thường thường còn có châu chấu nhảy qua......
“Hoàng Thượng, thái tử điện hạ, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh lên ngựa”. Trong rừng cây mười mấy nam nhân ăn mặc mộc mạc sớm chờ đã lâu, thấy Hiên Viên Dạ đến cuống quít tiến lên.
“Ân” Hiên Viên Dạ lấy hắn loại ngữ điệu nhất quán lạnh lùng vang lên, tùy theo nói: “Đợi lát nữa người ra hoàng thành sẽ không phải kêu Hoàng Thượng cùng thái tử.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh”
Chờ Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ lên ngựa, bọn họ cũng đi theo ở phía sau, đoàn người cứ như vậy trong rừng cây giục ngựa lên đường......
Cảm thụ được cảm giác gió thổi bên tai, Hiên Viên Nghệ đột nhiên nghiêng đầu nói: “Ta nói a, dù sao đều đã ra, không bằng ta mang ngươi đi tới địa phương ngoạn ngoạn, thế nào?”
“Bảo bối, chúng ta không phải đi ra ngoài chơi.”
“Bất quá chính là ngoạn hai ngày mà thôi, dù sao nhiều một ngày cũng không nhiều lắm, ít một ngày cũng không ít lắm, ngươi gấp như vậy làm chi? Vội vàng ăn cơm tất niên a?”. Ngồi ở trên lưng ngựa, mắt nhìn Hiên Viên Dạ có chút không hờn giận mà lại oán giận.
Bị hắn nhìn bằng ánh mắt oán niệm liền thấy cả người không thoải mái, “Được rồi. Vậy nói xem ngươi muốn đi đâu?”
“Hắc hắc...... Không nói, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Vừa rồi khuôn mặt kia hắc tựa hoá trang, hiện tại liền cười như ánh mặt trời, người này a...... Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
**********************************************
Trước mắt là núi non trùng điệp, bởi vì là giữa hè cho nên lúc này dũng tuyền trì thanh, vách đá phi bộc (thù nhi: thôi cho ta miễn giải thích =.= đang ed trên đt rất bất tiện, ko có cái mà tra nên…. *cúi đầu tạ lỗi*), núi non rừng cây một màu xanh mướt, kỳ hoa dị thảo, hương thơm mê người.
Hiên Viên Dạ ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn thấy mặt hồ xa xa kia như cầu vồng bảy màu rực rỡ, mà Hiên Viên Nghệ lại như một con con mèo nhỏ, làm nũng gối đầu lên đùi Hiên Viên Dạ.
Không tồi, lúc trước bảo bối dẫn hắn tới chính là nơi này —— Dạ Hàn Cung.
Nơi này là phía sau núi ở Dạ Hàn Cung, bọn họ đã ở nơi giống như thế ngoại đào nguyên này được hai ngày.
“Thế nào, nơi này không tồi đi! So với hoàng cung của ngươi tốt hơn nhiều a!” Trong lời nói tràn đầy đắc ý.
Đẹp! Nơi này thật là mĩ, Hiên Viên Dạ nhận đồng tình gật gật đầu, “Đáng tiếc chúng ta không thể ở trong này thường xuyên.” đem tầm mắt xa xôi trở về, nhìn khuôn mặt bảo bối, có chút tiếc nuối nói.
“Kia nhưng thật ra...” phiết phiết thần: “Ai bảo chúng ta lựa chọn chiến tranh.” Hiên Viên Nghệ nói. Ánh mắt hắn dừng lại ở chân trời phương xa, một con chim diều hâu ở trên trời miễn cưỡng bay vòng vòng, càng ngày càng bay xa.
“Như thế nào, Nghệ nhi hối hận?” Đem mặt bảo bối quay về phía mình, Hiên Viên Dạ trêu tức hỏi.
“Hối hận? Nực cười! Hiên Viên Nghệ ta làm việc gì chưa bao giờ hối hận!” Mật thần tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt chính là ngạo mạn như vậy.
Sủng nịch hôn một chút lên khuôn mặt tuyệt mỹ của bảo bối, “Ha hả ~~ bảo bối, vậy ngươi là nguyện ý theo ta tọa ủng thiên hạ?”
“...... Ân, ta sẽ cùng ngươi”. Mặt hướng về phía Hiên Viên Dạ vùi vào bụng hắn, thanh âm mềm nhẹ nhu thuận, hai mắt tràn ngập tình yêu, nhưng là theo góc độ của Hiên Viên Dạ lại nhìn không thấy. “Ta sẽ cùng ngươi cùng nhau tọa ủng thiên hạ, thống nhất tứ quốc!” Đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Dạ, cho hắn một lời thề kiên định.
“Bảo bối, ta thật thắc mắc, nếu lúc trước ta nói không thương ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Vô cùng thân thiết cùng Hiên Viên Nghệ trán đối trán, mũi cọ mũi.
“Không được tốt lắm, nhiều nhất chính là đem ngươi trói lại, vĩnh viễn theo ta thôi, sau đó......” Khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, đáy mắt ác ma tình tự chậm rãi sống lại.
“Sau đó cái gì? Ân?”
“Sau đó? Hì hì ~~ sau đó a, ta liền quất ngươi, trừu tử ngươi, bức bách ngươi theo ta cùng nhau nguyền rủa tất cả những người yêu nhau trên thế giới này......” Đôi mắt thủy tinh không đồng dạng với nụ cười giả tạo.
Vì bảo bối bá đạo, mãnh liệt nên thái độ sửng sốt một chút, tục mà lại mang theo sủng ái nói: “Ha hả ~~ thật không biết nguyên lai Nghệ nhi yêu chính là kịch liệt như vậy a.” Nâng lên cằm, hôn lấy đôi môi mật thần mê người kia.
Sau nụ hôn dài, Hiên Viên Dạ ly khai làm cho hắn muốn ngừng mà không được, ngược lại khẽ vành tai bảo bối vì *** mà biến thành phấn hồng.
Giờ phút này Hiên Viên Nghệ đảo hai mắt linh động, đột nhiên thân thủ ôm trụ cổ hắn. Cố ý dùng ngữ khí phiến tình nói một câu làm cho Hiên Viên Dạ cả đời khó quên. Khi hắn chuẩn bị phi thân thoát đi, Hiên Viên Dạ như là đã sớm biết nhanh chóng bắt được hắn.
Không để cho hắn lại có cơ hội chạy trốn, Hiên Viên Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, hướng Dạ Hàn Cung đi. “Bảo bối, tuy rằng nghe chính mồm ngươi nói yêu ta, ta thật sự hứng! Bất quá giờ phút này ta càng hy vọng ngươi đem nó biểu hiện ở trên giường......”
“Ngạch, Hiên Viên Dạ chúng ta hôm nay làm cái trao đổi được không?”
“Không được”
“Chỉ một lần, chỉ một lần đều không được sao?”
“Không được”
“Con mẹ nó Hiên Viên Dạ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Hảo, chờ đó, ta phải bá vương ngạnh......” Cuối cùng lời nói lại biến mất trong cái hôn của Hiên Viên Dạ......
Xin nguyện một lòng, đầu bạc không chia lìa thật không? Bảo bối nhớ kỹ những lời ngươi nói với trẫm hôm nay, cho dù có một ngày ngươi hối hận trẫm cũng không buông tay......
Dị thế đế vương luyến thứ nhất bộ ( hoàn)
—————
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Thừa tướng mưu đồ bí mật tạo phản bị niêm phong nhà, tru cửu tộc, chém đầu ở ngọ môn......
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Lí Trung Thành ( Lý tướng quân) phụ tử vì mưu đồ bí mật tạo phản sợ tội tự sát trong thiên lao, chu di ngũ tộc còn lại sung quân biên cương......
Thuần đế năm thứ ba mươi ba, Trung phụng thái y, Trung nghị thái y, võ lược kỵ úy...... Một số riều thần hợp mưu cùng Thừa tướng tạo phản bị tru cửu tộc......
Ba tháng sau, an bài hết thảy sự vụ trong cung hảo, hai phụ tử Hiên Viên Dạ thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi cung......
Sáng sớm tinh mơ, hiện tại tuy rằng là mùa hạ, mặt trời còn chưa lên cao, không trung là màn sương mờ ảo, trong rừng cây nơi nơi đều là như ẩn như hiện, mông mông lung lông......
Âm thanh dế mèn khanh khanh kêu vẫn vang dội có tiết tấu như vậy. Giờ phút này phụ tử Hiên Viên Nghệ chậm rãi tiêu sái bước trong rừng cây, chân dẫm lên nhánh cây khô héo trên mặt đất tạo thành tiếng kêu răng rắc rung động, một đường đi tới thường thường còn có châu chấu nhảy qua......
“Hoàng Thượng, thái tử điện hạ, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh lên ngựa”. Trong rừng cây mười mấy nam nhân ăn mặc mộc mạc sớm chờ đã lâu, thấy Hiên Viên Dạ đến cuống quít tiến lên.
“Ân” Hiên Viên Dạ lấy hắn loại ngữ điệu nhất quán lạnh lùng vang lên, tùy theo nói: “Đợi lát nữa người ra hoàng thành sẽ không phải kêu Hoàng Thượng cùng thái tử.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh”
Chờ Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ lên ngựa, bọn họ cũng đi theo ở phía sau, đoàn người cứ như vậy trong rừng cây giục ngựa lên đường......
Cảm thụ được cảm giác gió thổi bên tai, Hiên Viên Nghệ đột nhiên nghiêng đầu nói: “Ta nói a, dù sao đều đã ra, không bằng ta mang ngươi đi tới địa phương ngoạn ngoạn, thế nào?”
“Bảo bối, chúng ta không phải đi ra ngoài chơi.”
“Bất quá chính là ngoạn hai ngày mà thôi, dù sao nhiều một ngày cũng không nhiều lắm, ít một ngày cũng không ít lắm, ngươi gấp như vậy làm chi? Vội vàng ăn cơm tất niên a?”. Ngồi ở trên lưng ngựa, mắt nhìn Hiên Viên Dạ có chút không hờn giận mà lại oán giận.
Bị hắn nhìn bằng ánh mắt oán niệm liền thấy cả người không thoải mái, “Được rồi. Vậy nói xem ngươi muốn đi đâu?”
“Hắc hắc...... Không nói, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Vừa rồi khuôn mặt kia hắc tựa hoá trang, hiện tại liền cười như ánh mặt trời, người này a...... Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
**********************************************
Trước mắt là núi non trùng điệp, bởi vì là giữa hè cho nên lúc này dũng tuyền trì thanh, vách đá phi bộc (thù nhi: thôi cho ta miễn giải thích =.= đang ed trên đt rất bất tiện, ko có cái mà tra nên…. *cúi đầu tạ lỗi*), núi non rừng cây một màu xanh mướt, kỳ hoa dị thảo, hương thơm mê người.
Hiên Viên Dạ ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn thấy mặt hồ xa xa kia như cầu vồng bảy màu rực rỡ, mà Hiên Viên Nghệ lại như một con con mèo nhỏ, làm nũng gối đầu lên đùi Hiên Viên Dạ.
Không tồi, lúc trước bảo bối dẫn hắn tới chính là nơi này —— Dạ Hàn Cung.
Nơi này là phía sau núi ở Dạ Hàn Cung, bọn họ đã ở nơi giống như thế ngoại đào nguyên này được hai ngày.
“Thế nào, nơi này không tồi đi! So với hoàng cung của ngươi tốt hơn nhiều a!” Trong lời nói tràn đầy đắc ý.
Đẹp! Nơi này thật là mĩ, Hiên Viên Dạ nhận đồng tình gật gật đầu, “Đáng tiếc chúng ta không thể ở trong này thường xuyên.” đem tầm mắt xa xôi trở về, nhìn khuôn mặt bảo bối, có chút tiếc nuối nói.
“Kia nhưng thật ra...” phiết phiết thần: “Ai bảo chúng ta lựa chọn chiến tranh.” Hiên Viên Nghệ nói. Ánh mắt hắn dừng lại ở chân trời phương xa, một con chim diều hâu ở trên trời miễn cưỡng bay vòng vòng, càng ngày càng bay xa.
“Như thế nào, Nghệ nhi hối hận?” Đem mặt bảo bối quay về phía mình, Hiên Viên Dạ trêu tức hỏi.
“Hối hận? Nực cười! Hiên Viên Nghệ ta làm việc gì chưa bao giờ hối hận!” Mật thần tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt chính là ngạo mạn như vậy.
Sủng nịch hôn một chút lên khuôn mặt tuyệt mỹ của bảo bối, “Ha hả ~~ bảo bối, vậy ngươi là nguyện ý theo ta tọa ủng thiên hạ?”
“...... Ân, ta sẽ cùng ngươi”. Mặt hướng về phía Hiên Viên Dạ vùi vào bụng hắn, thanh âm mềm nhẹ nhu thuận, hai mắt tràn ngập tình yêu, nhưng là theo góc độ của Hiên Viên Dạ lại nhìn không thấy. “Ta sẽ cùng ngươi cùng nhau tọa ủng thiên hạ, thống nhất tứ quốc!” Đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Dạ, cho hắn một lời thề kiên định.
“Bảo bối, ta thật thắc mắc, nếu lúc trước ta nói không thương ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Vô cùng thân thiết cùng Hiên Viên Nghệ trán đối trán, mũi cọ mũi.
“Không được tốt lắm, nhiều nhất chính là đem ngươi trói lại, vĩnh viễn theo ta thôi, sau đó......” Khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, đáy mắt ác ma tình tự chậm rãi sống lại.
“Sau đó cái gì? Ân?”
“Sau đó? Hì hì ~~ sau đó a, ta liền quất ngươi, trừu tử ngươi, bức bách ngươi theo ta cùng nhau nguyền rủa tất cả những người yêu nhau trên thế giới này......” Đôi mắt thủy tinh không đồng dạng với nụ cười giả tạo.
Vì bảo bối bá đạo, mãnh liệt nên thái độ sửng sốt một chút, tục mà lại mang theo sủng ái nói: “Ha hả ~~ thật không biết nguyên lai Nghệ nhi yêu chính là kịch liệt như vậy a.” Nâng lên cằm, hôn lấy đôi môi mật thần mê người kia.
Sau nụ hôn dài, Hiên Viên Dạ ly khai làm cho hắn muốn ngừng mà không được, ngược lại khẽ vành tai bảo bối vì *** mà biến thành phấn hồng.
Giờ phút này Hiên Viên Nghệ đảo hai mắt linh động, đột nhiên thân thủ ôm trụ cổ hắn. Cố ý dùng ngữ khí phiến tình nói một câu làm cho Hiên Viên Dạ cả đời khó quên. Khi hắn chuẩn bị phi thân thoát đi, Hiên Viên Dạ như là đã sớm biết nhanh chóng bắt được hắn.
Không để cho hắn lại có cơ hội chạy trốn, Hiên Viên Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, hướng Dạ Hàn Cung đi. “Bảo bối, tuy rằng nghe chính mồm ngươi nói yêu ta, ta thật sự hứng! Bất quá giờ phút này ta càng hy vọng ngươi đem nó biểu hiện ở trên giường......”
“Ngạch, Hiên Viên Dạ chúng ta hôm nay làm cái trao đổi được không?”
“Không được”
“Chỉ một lần, chỉ một lần đều không được sao?”
“Không được”
“Con mẹ nó Hiên Viên Dạ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Hảo, chờ đó, ta phải bá vương ngạnh......” Cuối cùng lời nói lại biến mất trong cái hôn của Hiên Viên Dạ......
Xin nguyện một lòng, đầu bạc không chia lìa thật không? Bảo bối nhớ kỹ những lời ngươi nói với trẫm hôm nay, cho dù có một ngày ngươi hối hận trẫm cũng không buông tay......
Dị thế đế vương luyến thứ nhất bộ ( hoàn)
—————
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng